Mấy ngày sau, một nam tử tướng mạo âm nhu tiến đến bài phòng, cầu kiến Từ Thanh Y cùng Từ lão gia.
Từ lão gia thấy người này chính là nam nhân đã khiến Đại nhi tử của y to bụng, hùng hổ đáp ứng gặp mặt, ý định hỏi tôi. Nhưng đến lúc hai người thật sự gặp mặt, y vừa thấy người kia, tức giận trong lòng lại không hiểu tại sao mà tiêu tan vài phần. Từ lão gia gần đây chán ghét nam nhân có nét nữ tính, nhưng nam tử trước mặt lại không làm y ghét bỏ, ngược lại có vài phần yêu thích. Lại nói, đứa nhỏ này có vài phần quen mắt, hình nhưu đã gặp ở đâu.
Nam nhân thấy Từ lão gia ngược lại không chột dạ, vừa cười vừa nói: “Hài nhi Lưu Thần Sa bái kiến phụ thân đại nhân!”
Lời này nói ra nửa dơi nửa chuột, những người khác trong đại sảnh đều có phần khó hiểu. Nghe thấy nam tử họ Lưu, Từ lão gia cảm thấy có vài phần bồn chồn, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Ngươi… Ngươi…” Đáp án sinh dộng, Từ lão gia mồ hôi lạnh đầy đâu.
Lưu Thần Sa cười nhạt một tiếng, nói: “Có một cố nhân muốn gặp phụ thân, không biết ngài có gặp hay không?”
Tim Từ lão gia sớm đã lên tới cổ họng, hiện tại chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, có chút không rõ ràng, những tựa hồ cảm thấy minh bạch. Đứng lúc y đang do dự, một trung niên nam tử bước vào phòng khách. Nam nhân này mặt mũi cso vài phần tương tự Lưu Thần Sa, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng cũng có thể thấy khi có trẻ là một tuyệt đại phong hoa.
Từ lão gia vừa nhìn liền biết gã là ai, người này từng thừa dịp y bị thuwong mà cường bại, thậm chí ép y dùng thân nam tử sinh con. Trong lòng y cực hận người này, dù có hóa thành tro bụi y cũng nhận ra. Y tuy đã giết người này một lần, theo lsy thuấ báo thù đã nhiều năm cũng nên quên đi, nhưng chẳng hiểu tại sao, giọng điệu cùng hình dáng của người này, ngay cả lời nói ép buộc, y lại chưa từng quên, nửa đêm nằm ngủ cũng có gã trong mộng, làm y nội tâm buồn khổ. Hôm nay y thấy đại cừ nhân chưa chết, nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Ngạn, người còn nhớ ta không? Còn nhớ hài nhi của chúng ta không?”
Sao lại không nhớ rõ? Từ lão gia nghe xong lời nói của nam nhân, trong nháy mắt tỉnh táo lại, rút roi quất về phía nam nhân.
Lưu Thương Thuật không biết võ công, bằng không năm đó sẽ không bị Từ lão gia mới khôi phục lại một kiếm đâm trúng, thiếu chút nữa thì quy thiên. Mà gã năm đó mệnh tốt, ngày bị thương vừa vặn là lúc sư huynh gã tới thăm, bằng không không chỉ gã, mà ngay cả con của bọn họ Lưu Thần Sa giờ cũng không còn.
Biết cơn giận nam nhân vẫn chưa tiêu trừ, Lưu Thương Thuật cũng không trốn tránh, đứng đó để Từ lão gia quất vài cái cho hết giận. Vết thương của gã năm đó tuy đã chữa khỏi, nhưng vẫn để lại bệnh căn, thân thế không quá tốt. Từ lão gia quất vài cái, gã chịu không nổi liền té xỉu xuống mặt đất. Từ lão gia thấy gã ngã xuống, không hiểu sao tay liền mềm nhũn không đánh nổi.
Lưu Thần Sa thấy y ngừng, tranh thủ thời gian tiến tới khuyên nhủ: “Một đao chém xuống không đủ tiêu trừ tức giận, không bằng dùng cách của ta để trị y.”
Thấy Từ lão gia có hứng thú, liền tiến tới bên tai y nói này nói kia. Từ lão gia nghe xong liền mừng rỡ, cực yêu mến nhi tử cách biệt hơn hai mươi năm kia, hơn nữa nội tâm áy náy, giữ chặt tay hắn hỏi chuyện mấy năm nay.
Lưu Thần Sa đem chuyện sau khi Từ lão gia rời đi kể lại, luyện chữ học y, một chút chuyện bất thương. Ngược lại phụ thân Lưu Thương Thuật hơn hai mươi năm này đều bi thương tưởng nhớ cố nhân, khiến y nổi lên tâm giật dây, thay gã nói vài câu tốt đẹp.
Từ Thanh Y thấy Lưu Thần Sa đúng là con ruột phụ thân, thấy như có sấm sét giữa trời quang. Cậu lập tức nhớ lại cả quá trình hai người gặp gỡ tương giao, thương tâm nói: “Hóa ra… Hóa ra tất cả đều là ngươi gạt ta!”
Lưu Thần Sa thấy cậu thương tâm như thế, liền biết cậu hiểu lầm, vội vàng ôm cậu reo lên: “Không phải không phải, ta tiếp cận ngươi thực là có mục đích, nhưng là thật tâm thích ngươi, ngươi không nên hiểu lầm. Ta thề với trời, nếu có nửa câu giả dối, liền chết không có chỗ chôn!”
Từ Thanh Y vội vàng che miệng hắn lại, không cho hắn nói lung tung. Thấy hắn ngay cả thề độc cũng dám, liền tin hắn thực tâm.
Từ lão gia thấy hai người như thế, nội tâm sầu lo. Đơn giản là hai người là anh em ruột, yêu nhau chính là quan hệ loạn luân, vội vã chia rẽ hai người.
Hai người tình thâm ý trọng đâu chịu tách ra, Từ Thanh Y bị bức mà nói: “Chúng ta không phải là anh em ruột! Ta căn bản không phải là con ruột của phụ thân! Nương ta năm đó có người yêu khác, đáng tiếc đối phương bạc mệnh, nương ta vừa mang thai ta hắn liền ngoài ý muốn qua đời. Đúng lúc ấy cha đến cầu thân, nương ta không muốn ta sinh ra đã không có cha, liền đáp ứng hôn sự. Dấu diếm chuyện lớn này, lòng nàng áy náy, hơn nữa còn nhớ thương cha ruột ta, nên năm ta năm tuổi liền buồn bực mà chết.”
Từ lão gia nghe việc mình nuôi con thay người, tâm bức bối, nhưng không nổi giận. Từ Thanh Y tuy không phải là con ruột của y, nhưng giờ lại thành con dâu y, lại đang mang thai, sao có thể trừng phạt được. Lòng y nghẹn lại cơn tức này, mắt thoáng nhìn, thấy người đang nằm trên mặt đất kia, đột nhiên nhớ tới chủ ý của Lưu Thần Sa, âm hiểm cười.
~.~.~.~.~.~
Lưu Thương Thuật vì đau mà tỉnh dậy, hạ thân có cảm giác đau đớn kịch liệt nhưu bị xé nứt. Gã mở mắt nhìn thấy nam nhân nhiều năm ái mộ đang nằm trên người gã chuyển động, mỗi động tác đều đem phần thân đang cắm trong hậu đỉnh gã nặng nề đâm vào.
Từ lão gia là lần đầu thượng nam nhân, lại có ý định trả thù cố ý không cho gã sống khá giả, không thèm chuẩn bị mà trực tiếp cắm vào. Lưu Thương Thuật cảm thấy hạ thân ướt sũng, rõ ràng thấy chảy không ít máu. Có máu làm trơn Từ lão gia càng dễ dàng hành động, làm trên người gã không biết bao lâu.
Thấy gã tỉnh lại biểu tình chấn kinh, Từ lão gia đắc ý nói: “Hắc hắc, nhi tử nói đúng. Ngươi khiến ta chịu khuất nhục, ta trả lại ngươi gấp đôi! Tiểu mỹ thân, ngoan ngoãn sinh con cho gia đi!”
Thấy biểu lộ cao hứng của y, Lưu Thương Thuật tuy hạ thân đau đớn khó nhịn, nhưng trong lòng lại rất vui sướng. Gã đã nhiều năm không có thân cần cũng người yêu, hôm nay cự ly gần như thế, có thể vươn tay ôm y vào lòng, nội tâm sao lại không kích động.
Gã đau nhức cùng khoái hoạt, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt hạnh phúc.
Từ nay về sau, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, ta sẽ đối tốt với ngươi, mong ngươi cũng sẽ đối tốt với ta…….
~ Chính văn hoàn ~
Mấy ngày sau, một nam tử tướng mạo âm nhu tiến đến bài phòng, cầu kiến Từ Thanh Y cùng Từ lão gia.
Từ lão gia thấy người này chính là nam nhân đã khiến Đại nhi tử của y to bụng, hùng hổ đáp ứng gặp mặt, ý định hỏi tôi. Nhưng đến lúc hai người thật sự gặp mặt, y vừa thấy người kia, tức giận trong lòng lại không hiểu tại sao mà tiêu tan vài phần. Từ lão gia gần đây chán ghét nam nhân có nét nữ tính, nhưng nam tử trước mặt lại không làm y ghét bỏ, ngược lại có vài phần yêu thích. Lại nói, đứa nhỏ này có vài phần quen mắt, hình nhưu đã gặp ở đâu.
Nam nhân thấy Từ lão gia ngược lại không chột dạ, vừa cười vừa nói: “Hài nhi Lưu Thần Sa bái kiến phụ thân đại nhân!”
Lời này nói ra nửa dơi nửa chuột, những người khác trong đại sảnh đều có phần khó hiểu. Nghe thấy nam tử họ Lưu, Từ lão gia cảm thấy có vài phần bồn chồn, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Ngươi… Ngươi…” Đáp án sinh dộng, Từ lão gia mồ hôi lạnh đầy đâu.
Lưu Thần Sa cười nhạt một tiếng, nói: “Có một cố nhân muốn gặp phụ thân, không biết ngài có gặp hay không?”
Tim Từ lão gia sớm đã lên tới cổ họng, hiện tại chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, có chút không rõ ràng, những tựa hồ cảm thấy minh bạch. Đứng lúc y đang do dự, một trung niên nam tử bước vào phòng khách. Nam nhân này mặt mũi cso vài phần tương tự Lưu Thần Sa, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng cũng có thể thấy khi có trẻ là một tuyệt đại phong hoa.
Từ lão gia vừa nhìn liền biết gã là ai, người này từng thừa dịp y bị thuwong mà cường bại, thậm chí ép y dùng thân nam tử sinh con. Trong lòng y cực hận người này, dù có hóa thành tro bụi y cũng nhận ra. Y tuy đã giết người này một lần, theo lsy thuấ báo thù đã nhiều năm cũng nên quên đi, nhưng chẳng hiểu tại sao, giọng điệu cùng hình dáng của người này, ngay cả lời nói ép buộc, y lại chưa từng quên, nửa đêm nằm ngủ cũng có gã trong mộng, làm y nội tâm buồn khổ. Hôm nay y thấy đại cừ nhân chưa chết, nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Ngạn, người còn nhớ ta không? Còn nhớ hài nhi của chúng ta không?”
Sao lại không nhớ rõ? Từ lão gia nghe xong lời nói của nam nhân, trong nháy mắt tỉnh táo lại, rút roi quất về phía nam nhân.
Lưu Thương Thuật không biết võ công, bằng không năm đó sẽ không bị Từ lão gia mới khôi phục lại một kiếm đâm trúng, thiếu chút nữa thì quy thiên. Mà gã năm đó mệnh tốt, ngày bị thương vừa vặn là lúc sư huynh gã tới thăm, bằng không không chỉ gã, mà ngay cả con của bọn họ Lưu Thần Sa giờ cũng không còn.
Biết cơn giận nam nhân vẫn chưa tiêu trừ, Lưu Thương Thuật cũng không trốn tránh, đứng đó để Từ lão gia quất vài cái cho hết giận. Vết thương của gã năm đó tuy đã chữa khỏi, nhưng vẫn để lại bệnh căn, thân thế không quá tốt. Từ lão gia quất vài cái, gã chịu không nổi liền té xỉu xuống mặt đất. Từ lão gia thấy gã ngã xuống, không hiểu sao tay liền mềm nhũn không đánh nổi.
Lưu Thần Sa thấy y ngừng, tranh thủ thời gian tiến tới khuyên nhủ: “Một đao chém xuống không đủ tiêu trừ tức giận, không bằng dùng cách của ta để trị y.”
Thấy Từ lão gia có hứng thú, liền tiến tới bên tai y nói này nói kia. Từ lão gia nghe xong liền mừng rỡ, cực yêu mến nhi tử cách biệt hơn hai mươi năm kia, hơn nữa nội tâm áy náy, giữ chặt tay hắn hỏi chuyện mấy năm nay.
Lưu Thần Sa đem chuyện sau khi Từ lão gia rời đi kể lại, luyện chữ học y, một chút chuyện bất thương. Ngược lại phụ thân Lưu Thương Thuật hơn hai mươi năm này đều bi thương tưởng nhớ cố nhân, khiến y nổi lên tâm giật dây, thay gã nói vài câu tốt đẹp.
Từ Thanh Y thấy Lưu Thần Sa đúng là con ruột phụ thân, thấy như có sấm sét giữa trời quang. Cậu lập tức nhớ lại cả quá trình hai người gặp gỡ tương giao, thương tâm nói: “Hóa ra… Hóa ra tất cả đều là ngươi gạt ta!”
Lưu Thần Sa thấy cậu thương tâm như thế, liền biết cậu hiểu lầm, vội vàng ôm cậu reo lên: “Không phải không phải, ta tiếp cận ngươi thực là có mục đích, nhưng là thật tâm thích ngươi, ngươi không nên hiểu lầm. Ta thề với trời, nếu có nửa câu giả dối, liền chết không có chỗ chôn!”
Từ Thanh Y vội vàng che miệng hắn lại, không cho hắn nói lung tung. Thấy hắn ngay cả thề độc cũng dám, liền tin hắn thực tâm.
Từ lão gia thấy hai người như thế, nội tâm sầu lo. Đơn giản là hai người là anh em ruột, yêu nhau chính là quan hệ loạn luân, vội vã chia rẽ hai người.
Hai người tình thâm ý trọng đâu chịu tách ra, Từ Thanh Y bị bức mà nói: “Chúng ta không phải là anh em ruột! Ta căn bản không phải là con ruột của phụ thân! Nương ta năm đó có người yêu khác, đáng tiếc đối phương bạc mệnh, nương ta vừa mang thai ta hắn liền ngoài ý muốn qua đời. Đúng lúc ấy cha đến cầu thân, nương ta không muốn ta sinh ra đã không có cha, liền đáp ứng hôn sự. Dấu diếm chuyện lớn này, lòng nàng áy náy, hơn nữa còn nhớ thương cha ruột ta, nên năm ta năm tuổi liền buồn bực mà chết.”
Từ lão gia nghe việc mình nuôi con thay người, tâm bức bối, nhưng không nổi giận. Từ Thanh Y tuy không phải là con ruột của y, nhưng giờ lại thành con dâu y, lại đang mang thai, sao có thể trừng phạt được. Lòng y nghẹn lại cơn tức này, mắt thoáng nhìn, thấy người đang nằm trên mặt đất kia, đột nhiên nhớ tới chủ ý của Lưu Thần Sa, âm hiểm cười.
~.~.~.~.~.~
Lưu Thương Thuật vì đau mà tỉnh dậy, hạ thân có cảm giác đau đớn kịch liệt nhưu bị xé nứt. Gã mở mắt nhìn thấy nam nhân nhiều năm ái mộ đang nằm trên người gã chuyển động, mỗi động tác đều đem phần thân đang cắm trong hậu đỉnh gã nặng nề đâm vào.
Từ lão gia là lần đầu thượng nam nhân, lại có ý định trả thù cố ý không cho gã sống khá giả, không thèm chuẩn bị mà trực tiếp cắm vào. Lưu Thương Thuật cảm thấy hạ thân ướt sũng, rõ ràng thấy chảy không ít máu. Có máu làm trơn Từ lão gia càng dễ dàng hành động, làm trên người gã không biết bao lâu.
Thấy gã tỉnh lại biểu tình chấn kinh, Từ lão gia đắc ý nói: “Hắc hắc, nhi tử nói đúng. Ngươi khiến ta chịu khuất nhục, ta trả lại ngươi gấp đôi! Tiểu mỹ thân, ngoan ngoãn sinh con cho gia đi!”
Thấy biểu lộ cao hứng của y, Lưu Thương Thuật tuy hạ thân đau đớn khó nhịn, nhưng trong lòng lại rất vui sướng. Gã đã nhiều năm không có thân cần cũng người yêu, hôm nay cự ly gần như thế, có thể vươn tay ôm y vào lòng, nội tâm sao lại không kích động.
Gã đau nhức cùng khoái hoạt, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt hạnh phúc.
Từ nay về sau, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, ta sẽ đối tốt với ngươi, mong ngươi cũng sẽ đối tốt với ta…….
~ Chính văn hoàn ~