Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển Ẩn hấp thụ, ánh sáng còn hiện trong đôi mắt hắn, gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy trốn tựa hồ đều bị hắn bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn một tháng thả xuống, hắn đã bình yên vô sự trở lại.
Triển Ẩn ở trên gương mặt nàng hung hăng hôn mấy cái, lúc này mới chịu đứng dậy, cởi bỏ khôi giáp. Một thân phong trần trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tiêu sái ngày xưa.
A Viên mím môi mỉm cười, đảo mắt muốn rời khỏi lòng hắn.
Bàn tay của hắn bắt đầu không an phận luồn vào trong áo nàng, tập kích khắp nơi, làm cho nàng vừa ngứa vừa nhột. A Viên nhịn không được cười rộ lên: “Mau buông ra.”
Triển Ẩn hừ một tiếng: “Không nhớ ta, ta liền đem bạch bánh trôi chà xát thành hồng bánh trôi.”
A Viên nhất thời xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa. Khí lực của hắn lại mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của nàng, bàn tay chống lên ngực hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Lòng bàn tay hắn nóng rực, da thịt nơi nào bàn tay hắn đi qua đều nóng bỏng như lửa, không cần nhìn, cũng biết là rất hồng.
Hắn ở bên tai uy hiếp: “Nói thật, ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
- “Nhớ.” A Viên nhỏ giọng hừ một câu, xấu hổ không dám nhìn hắn. Bàn tay hắn ngừng tập kích xung quanh, mà bò lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp, da thịt mềm mại phập phồng tựa như tiếng tim đập dồn. Hắn vừa lòng ghé lỗ tai vào, nghe xong một hồi mới nói: “A Viên, trong lòng ta đều là nàng, trong lòng nàng cũng phải có ta.”
A Viên trong lòng rung động, tình ý như vậy, nàng lần đầu tiên nghe thấy, lời hắn nói chân thành mà cẩn thận, gần như là hy vọng. Lòng của nàng nhuyễn đến rối tinh rối mù, toàn thân tựa hồ được ngâm trong nước mật, vị ngọt lan đến tận lưỡi.
Hắn ngẩng đầu, cách một lớp áo hôn xuống ngực nàng, nàng một trận sợ run, nụ hoa nhỏ nhỏ lập tức như hoa sen được một trận gió mát thúc giục nổi lên mặt nước, dưới lớp quần áo đơn bạc như ẩn như hiện. A Viên ngượng ngùng muốn đứng dậy, lại bị hắn đè chặt, hắn cúi đầu xuống, đem nụ hoa nho nhỏ ngậm trong miệng cắn mút, loại kích thích này tựa hồ làm cho người ta khó nhịn.
Gió cuốn lá rụng mãnh liệt đem quần áo tẫn trừ. Nàng vô lực chống cự, tùy ý hắn làm xằng làm bậy. Thân thể yếu nhược, tâm cũng mềm mại, giống như một con thuyền rốt cuộc cập bến, cánh tay hắn hữu lực, vòm ngực rộng lớn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành một nữ tử bình thường, buông tha cho hết thảy, từ nay về sau, chỉ có hắn, đứng ở phía sau hắn, nằm dưới đôi cánh của hắn, không còn là Vân Tưởng công chúa.
Lâu không gặp, tương tư đem lửa tình dâng lên đến cực hạn, giờ phút này mãnh liệt như sóng biển ngập trời, quét qua nàng, động tác của hắn cương mãnh mà bá đạo, ở trên người nàng để lại rất nhiều dấu vết. Vật cương cứng dưới thân ở trên da thịt mềm mại của nàng cọ qua cọ lại, vừa ngứa vừa đau, nàng lại luyến tiếc không muốn để hắn rời đi.
Quấn quýt si mê hồi lâu, hắn mới dừng lại. Vừa lòng nhìn sắc mặt nàng cùng da thịt phấn hồng, cười hì hì nói: “Quả nhiên là hồng bánh trôi.”
A Viên vừa thẹn vừa giận, vơ vôi lấy y phục của mình, nhưng thân thể suy yếu ngay cả khí lực mặc quần áo cũng không có.
Triển Ẩn cười ha hả đem nàng ôm vào ngực.
- “Ta mang nàng đi đến một nơi.”
A Viên thấp giọng nỉ non: “Ta mệt mỏi quá.”
- “Nàng cái gì cũng không làm, còn kêu mệt? Ân? Ta còn chưa nói mệt.” Hắn ý vị thâm trường hỏi ngược lại một câu.
Khuôn mặt A Viên càng thêm hồng. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là hắn nhiều lần dày vò nàng, làm sao có thể không mệt cơ chứ.
Nàng ngượng ngùng nói: “Cổ họng khô.”
- “Nàng vừa rồi kêu.”
A Viên lập tức ngượng chín mặt, vừa thẹn vừa vội phủ quyết: “Ai kêu.”
Triển Ẩn hắc hắc cười, đưa cho nàng một chén nước, nói: “Nàng nói, đừng như vậy, không được, nhẹ chút. Thế mới nói, cổ họng sao có thể không khô?”
A Viên hận không thể đem cả khuôn mặt giấu vào trong chăn, nàng nói sao? Như thế nào một chút cũng không nhớ.
- “Đi thôi, đi thôi, ta chờ không nổi nữa. Ta ôm nàng đi được không?”
A Viên ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hắn vội vàng, đành phải nói: “Vậy được rồi, nhưng là phụ hoàng không cho ta xuất môn, ta muốn thay đổi y phục, che mặt mới được.”
- “Đó là đương nhiên, ta thấy chủ ý này của hoàng thượng rất hay. Ta mới hy vọng không ai trông thấy nàng, chỉ mình ta xem.”
Rõ ràng là một lời nói trẻ con, nhưng lại có thể đả động đến nàng, say đến tận tim.
Đổi xong y phục ngồi lên kiệu, A Viên mới hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
- “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Cỗ kiệu từ trên núi xuống, đi rất lâu.
Thẳng đến khi kiệu dừng, Triển Ẩn vén rèm lên, nàng mới biết được nguyên lai là đến Tam Sinh tự. Chỗ này nàng đã sớm nghe nói qua, cũng từng hy vọng chính mình có thể cùng người mình yêu đến đây một lần. Đáng tiếc, ngại thân phận, nàng không thể tới đây. Mà hiện tại cư nhiên có cơ hội, chỉ là người bên cạnh, đã không phải là người ngày đó nàng hy vọng.
Triển Ẩn nắm tay nàng, lập tức tìm được một vị tăng nhân trong tự.
- “Sư phụ, tháng trước ta có đến tự để lại tín vật làm lễ khai quang, bởi vì có việc không thể tới lấy. Đó là một cái chìa khóa, thỉnh sư phụ mang tới giúp.”
Vị sư phụ cười cười, nói: “Thí chủ xin đợi một lát.”
A Viên nhìn trước cửa phật từng đôi hứa nguyện, trong lòng rục rịch. Thấp giọng hỏi: “Người ta đều cầu nguyện trước, chàng lại để tín vật.”
- “Ta biết, chờ lấy được tín vật, chúng ta đi cầu nguyện.”
A Viên mím môi mỉm cười, đã là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ nàng chạy trốn sao? Cũng không biết tín vật khai quang là gì?
Chỉ chốc lát, vị sư phụ vừa rồi quay lại mang theo một chiếc hòm.
Triển Ẩn mở hòm, đưa ra một sợi dây bằng vàng, đầu sợi dây có chín chiếc khóa nho nhỏ.
Hắn cúi đầu cẩn thận đeo lên cổ tay A Viên. Sau đó chăm chú nhìn vào mắt nàng, chân thành nói: “Đây là ta đặc biệt thiết kế cho nàng, tên gọi khóa lưu quang. Lưu quang dịch thệ, tình so với kim kiên. Chín chiếc khóa nhỏ chính là hy vọng chúng ta thật dài thật lâu, thiên trường địa cửu.”
A Viên sau một lúc lâu vẫn không nói gì, tâm ý của hắn tinh tế tỉ mỉ như vậy, làm cho nàng cảm động không thôi. Năm tháng qua đi, ai rồi cũng già, lưu quang khóa ví như tình cảm của hắn, cả đời này có thâm tình của hắn, nàng còn có gì để nuối tiếc đây?
- “Chúng ta đến trước phật cầu nguyện. Để xem nàng có còn chạy thoát hay không.”
A Viên bị hắn nắm tay kéo đi. Trước tượng phật khói hương lượn lờ. Phật quan âm khuôn mặt từ bi mỉm cười nhìn chúng nhân phía dưới.
Triển Ẩn cùng A Viên quỳ xuống.
Triển Ẩn chắp tay nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ thành kính. A Viên yên lặng ghé mắt nhìn hắn. Lòng say như rượu. Tâm nguyện của nữ tử kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua chỉ nguyện được cùng một người, bạc đầu không xa rời mà thôi. Có được một phần chân tình như vậy, nàng thật sự cảm kích ông trời hậu đãi. Nàng không thể lại tham lam cầu Bồ tát ngàn kiếp. Cùng hắn, vĩnh viễn không xa rời nhau?
Kim tỏa trên tay lúc lắc, chín, là ý thiên trường địa cửu. Hắn mất nhiều tâm tư, làm ra thứ độc nhất vô nhị nhất trên đời tặng cho nàng.
Bồ tát, ta cầu được tình duyên cửu sinh cửu thế, cùng Triển Ẩn. A Viên hít thật sâu một hơi, yên lặng thành tâm cầu nguyện, sau đó quay đầu nhìn Triển Ẩn, ánh mắt hắn cũng đang dừng ở trên người nàng, thâm tình như biển, thâm thúy u trầm.
- “A Viên, chúng ta từ nay về sau không xa rời nhau.”
- “Được.” A Viên nắm lấy bàn tay hắn, không ngượng ngùng cũng không e thẹn, sảng khoái mà kiên định.
Trở lại núi, A Viên lúc này mới hỏi đến chuyện thủy tặc, Triển Ẩn cười nói: “Đã bắt được thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ còn mấy đám dư nghiệp chạy thoát, cơ bản xem như toàn diệt. Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng, ban thưởng không ít.”
A Viên hưng phấn nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho chàng cái gì?”
Triển Ẩn nhức đầu: “Ai, ta mở ra vừa thấy, đều là đồ dùng của nữ nhân, hoàng thượng giở chiêu bài tặng thưởng chẳng qua là muốn gửi đồ cho nàng. Quả nhiên vẫn là nữ nhi quý giá hơn con rể.”
A Viên không nhịn được mỉm cười, Triển Ẩn cười nói: “Phụ hoàng cũng không tính là bất công, vì người đã đem bảo bối quý giá nhất tặng cho ta.”
- “Phu hoàng tính tình nghiêm khắc, đều dùng để đối phó với ngoại thần, ngược lại đối xử với người trong nhà tốt lắm. Chàng để ý người đối với mấy vị tỷ phu, liền hiểu được.”
- “Ta biết, ta sẽ không làm cho hoàng thượng thất vọng.”
Triển Ẩn lần này lập công, vướng mắc trong lòng Hướng chính đế xem như được gỡ bỏ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn xem ra có năng lực hơn Mộ Dung Lan Ẩn. Chính hắn tay không giành thiên hạ, luôn cảm thấy võ tướng quan trọng hơn văn thần. Triển Ẩn trẻ tuổi nhưng đã có một thân hảo công phu, sau này còn có thể vì triều đình cống hiến, định quốc an bang.
Vì thế, Triển Ẩn có thể coi như một bước lên mây, thăng chức rất nhanh, ngắn ngủi thời gian nửa năm đã làm đến chức Trung Lang tướng.
Dũng si quân là cấm quân gần nhất bên cạnh Hướng chính đế, đảm nhiệm công việc bảo hộ hoàng cung, chỉ có những người mà hắn tâm phúc mới có thể đảm nhiệm chức Trung Lang tướng, hơn nữa nhiệm kỳ chỉ có ba tháng. Trước mắt dũng sĩ Trung Lang tướng trong triều chỉ có sáu vị, ngoại trừ Triển Ẩn, bốn người còn lại đều là phò mã, còn người kia là đường đệ của Hướng chính đế.
A Viên nghe đến việc này, thập phần vui mừng.
Nửa năm qua, Triển Ẩn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, hạ triều liền hồi phủ bồi nàng. Sợ nàng ở trong phủ cả ngày bị đè nén, khi rảnh rỗi thì nghĩ cách mang nàng lên núi sắn thú, câu cá, lại làm những thứ đồ chơi kỳ lạ dỗ nàng vui. Cảm tình tốt đẹp của hai người ai ai trong phủ cũng đều rõ ràng.
Nhưng là, có một việc làm cho nàng cảm thấy mọi thứ chưa được hoàn mỹ. Triển Ẩn mỗi đêm đều ra sức cày cấy, có khi ban ngày cũng không buông tha nàng, vì sao nàng lại chậm chạp không có thai.
Nghĩ đến Triển Ẩn là con nối dòng duy nhất của Triển Khả Khải, mà nàng lại chậm chạp không sinh được con thừa tự, việc này chẳng phải là hổ thẹn với Triển gia sao? Nhưng đối với Triển Ẩn nàng ngượng ngùng không dám nhắc tới, chính mình mỗi khi nhàn rỗi lại lôi ra suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bèn lén phân phó Hoàng Oanh: “Ngươi theo ta vào kinh thành, ta muốn tìm một người.”
Nàng nhớ ra trong kinh thành có phu nhân của Lâm ngự y, nàng xuất thân hạnh lâm thế gia, y thuật cao minh lại chưa từng xuất đầu lộ diện chẩn bệnh, chỉ có một ít phu nhân hoặc phụ nhân trong cung có bệnh gì không tiện để cho ngự y chẩn trị thì mới mời nàng.
A Viên chuẩn bị tốt mọi thứ đang muốn cùng Hoàng Oanh xuất môn, đột nhiên phát hiện trước cửa có rất nhiều binh lính, hơn nữa đều trang bị vũ khí.
A Viên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
- “Phu nhân, tướng quân phân phó người trong phủ không được ra khỏi phủ.”
Hoàng Oanh cả giận nói: “Lớn mật, ngay cả phu nhân cũng không thể sao?”
- “Tướng quân nói kinh thành gần đây có chút loạn, vì an toàn của phu nhân, thỉnh phu nhân trở vào.”
A Viên có chút kỳ quái nhưng lại nghĩ việc cũng không cần gấp. Chờ mấy ngày nữa xuất môn cũng không sao.
Buổi tối Triển Ẩn trở về, A Viên hỏi đến việc này, Triển Ẩn chỉ nói: “Trong kinh thực rất loạn, bởi vì người Yến rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nàng không cần lo lắng, có ta ở đây, không có việc gì.”
A Viên đối với việc triều đình vốn không quan tâm để ý, nghe Triển Ẩn nói như vậy, cũng không hỏi nhiều mà gật gật đầu.
Lại qua nửa tháng, A Viên thân mình trước sau như một, luôn luôn thèm ngủ, rất giống có thai.
Nàng có chút nóng nảy, cũng không biết lúc này đây đến tột cùng có phải hay không, nếu không phải thật, vậy thì vì sao lại không thể thụ thai? Triển Ẩn là huyết mạch duy nhất của Triển gia, bất hiếu có ba mà trong đó không có người nối dõi là điều thứ nhất. Nàng dần dần bắt đầu có áp lực. Hôm nay nàng nhất định phải cùng Hoàng Oanh xuống núi.
Không nghĩ tới, thủ binh cửa phủ không để nàng đi. A Viên tức giận quát: “Mọi chuyện quan trọng trong phủ tướng quân đều hỏi ý ta. Các ngươi dám cản ta. Chẳng lẽ ta là tù nhân?”
Thủ binh không nói một lời. A Viên dù sao cũng là tướng quân phu nhân, là chủ nhân của bọn họ.
A Viên vươn tay rút chiếc trâm cài tóc, lạnh lùng nói: “Tướng quân nếu muốn trách tội, ta tự mình gánh vác, quyết không liên lụy đến các ngươi. Các ngươi nhận lấy cây trâm này, nếu tướng quân trở về, xem như là công đạo. Mau tránh ra.”
A Viên luôn luôn ôn hòa, nhưng dù sao nàng sinh ra cũng là con cháu hoàng gia, bẩm sinh đều có khí thế cao quý, giờ phút này đột nhiên mặt lạnh sinh uy, cũng khiến cho người ta sinh ra vài phần sợ hãi.
Thủ binh tiếp nhận trâm cài, rốt cuộc nhường đường.
A Viên dẫn theo Hoàng Oanh cùng bốn kiệu phu, lại tùy tay chỉ về phía bốn thị vệ canh cửa, nói: “Các ngươi theo ta xuống núi.”
A Viên ngồi trong kiệu, tâm tình có chút không thoải mái, đã là mùa thu, gió núi có chút se lạnh, có lá phong màu đỏ, nghĩ đến nàng ở trên núi đã nửa năm chưa từng hạ sơn. Lần cuối cùng xuống núi chính là theo Triển Ẩn đến tam sinh tự. Nàng vuốt ve lưu quang khóa trên tay, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
Đến kinh thành, hỏi chỗ ở của Lâm ngự y. Ở cửa, A Viên vén rèm kiệu, nói với người giữ cửa: “Ta là phu nhân của Trung Lang tướng Triển Ẩn. Muốn mời phu nhân bắt mạch. Đây là chẩn kim.” Nói xong nàng đưa ra lễ vật.
Người hầu đi vào thông báo, một lát trở ra mời A Viên vào.
Lâm phu nhân chưa từng gặp qua A Viên, giờ phút này nàng lại che mặt, liền nhiệt tình chào đón, đem nàng coi là tướng quân phu nhân, cũng không dám chậm trễ.
Cẩn thận bắt mạch hồi lâu, Lâm phu nhân mới nói: “Triển phu nhân, mạch tượng của phu nhân bây giờ rất kỳ quái. Không phải hỷ mạch, mà là trúng độc.”
A Viên không thể tin được, sửng sốt hỏi: “Trúng độc?”
- “Đúng, độc này khiến người ta cảm giác mệt mỏi, luôn muốn ngủ, không phải triệu chứng mang thai. Nếu không chữa trị sớm, dần dần sẽ bị mất trí nhớ, hơn nữa độc này còn rất có hại cho cơ thể, thụ thai là rất khó.”
A Viên kinh ngạc không thôi, nàng khi nào thì trúng độc?
- “Là độc gì, có cách nào giải?”
- “Đây là độc gì ta cũng không dám xác định. Nhưng ta khẳng định nó chắc chắn được làm từ cây hoa anh túc, dần dần bị nghiện không tự thoát ra được.”
- “Như thế nào giải?”
- “Phu nhân thử đi tìm một loại dược thảo này xem, gọi là cây mận gai. Loại cây này cực độc. Uống vào dạ dày sẽ vô cùng đau đớn khó chịu, mỗi lần uống đều bị nôn mửa không ngừng.”
A Viên có chút ngây dại. Nàng chưa từng nghỉ đến mình lại bị trúng độc.
Nàng sốt ruột hỏi: “Ta về sau có thể thụ thai hay không?”
- “Việc này.” Lâm phu nhân muốn nói lại thôi, sau cùng mới lên tiếng: “Phu nhân làm nhiều việc thiện, sẽ được bồ tát phù hộ.”
Nghe xong lời này, toàn thân nàng đều phát lạnh. Ý của Lâm phu nhân chẳng phải là…Nàng tuyệt vọng, toàn thân suy yếu ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Lâm phu nhân lại nói: “Phu nhân vẫn là mau chút đi tìm cây mận gai đi, thảo dược này sinh trưởng ở bên trong vùng đầm lầy, không dễ tìm, độc trong người phu nhân phải nhanh chóng được loại bỏ.”
A Viên thất hồn lạc phách đứng dậy, ngơ ngẩn đứng trước cỗ kiệu, trong lòng lạnh lẽo, hoàn toàn không có sức sống. Kết quả như vậy nàng vô luận như thể nào cũng không ngờ đến, không nghĩ ra.
Cỗ kiệu ra khỏi kinh thành, trước mắt chính là hoàng lăng phía sau núi.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một đoàn người, ngăn cản lối đi.
Bốn thị vệ đi theo A Viên lập tức chắn trước cỗ kiệu, quát lớn: “Người nào?”
- “A Viên, là ta.”
A Viên thương tâm thất vọng căn bản không chú ý hết thảy bên ngoài, chỉ là nghe thấy giọng nói vừa rồi, cả người chấn động.
Nàng kìm lòng không đậu vén rèm kiệu, phía trước có một người đang đứng, Mộ Dung Lan Ẩn.
Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển Ẩn hấp thụ, ánh sáng còn hiện trong đôi mắt hắn, gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy trốn tựa hồ đều bị hắn bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn một tháng thả xuống, hắn đã bình yên vô sự trở lại.
Triển Ẩn ở trên gương mặt nàng hung hăng hôn mấy cái, lúc này mới chịu đứng dậy, cởi bỏ khôi giáp. Một thân phong trần trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tiêu sái ngày xưa.
A Viên mím môi mỉm cười, đảo mắt muốn rời khỏi lòng hắn.
Bàn tay của hắn bắt đầu không an phận luồn vào trong áo nàng, tập kích khắp nơi, làm cho nàng vừa ngứa vừa nhột. A Viên nhịn không được cười rộ lên: “Mau buông ra.”
Triển Ẩn hừ một tiếng: “Không nhớ ta, ta liền đem bạch bánh trôi chà xát thành hồng bánh trôi.”
A Viên nhất thời xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa. Khí lực của hắn lại mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của nàng, bàn tay chống lên ngực hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Lòng bàn tay hắn nóng rực, da thịt nơi nào bàn tay hắn đi qua đều nóng bỏng như lửa, không cần nhìn, cũng biết là rất hồng.
Hắn ở bên tai uy hiếp: “Nói thật, ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
- “Nhớ.” A Viên nhỏ giọng hừ một câu, xấu hổ không dám nhìn hắn. Bàn tay hắn ngừng tập kích xung quanh, mà bò lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp, da thịt mềm mại phập phồng tựa như tiếng tim đập dồn. Hắn vừa lòng ghé lỗ tai vào, nghe xong một hồi mới nói: “A Viên, trong lòng ta đều là nàng, trong lòng nàng cũng phải có ta.”
A Viên trong lòng rung động, tình ý như vậy, nàng lần đầu tiên nghe thấy, lời hắn nói chân thành mà cẩn thận, gần như là hy vọng. Lòng của nàng nhuyễn đến rối tinh rối mù, toàn thân tựa hồ được ngâm trong nước mật, vị ngọt lan đến tận lưỡi.
Hắn ngẩng đầu, cách một lớp áo hôn xuống ngực nàng, nàng một trận sợ run, nụ hoa nhỏ nhỏ lập tức như hoa sen được một trận gió mát thúc giục nổi lên mặt nước, dưới lớp quần áo đơn bạc như ẩn như hiện. A Viên ngượng ngùng muốn đứng dậy, lại bị hắn đè chặt, hắn cúi đầu xuống, đem nụ hoa nho nhỏ ngậm trong miệng cắn mút, loại kích thích này tựa hồ làm cho người ta khó nhịn.
Gió cuốn lá rụng mãnh liệt đem quần áo tẫn trừ. Nàng vô lực chống cự, tùy ý hắn làm xằng làm bậy. Thân thể yếu nhược, tâm cũng mềm mại, giống như một con thuyền rốt cuộc cập bến, cánh tay hắn hữu lực, vòm ngực rộng lớn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành một nữ tử bình thường, buông tha cho hết thảy, từ nay về sau, chỉ có hắn, đứng ở phía sau hắn, nằm dưới đôi cánh của hắn, không còn là Vân Tưởng công chúa.
Lâu không gặp, tương tư đem lửa tình dâng lên đến cực hạn, giờ phút này mãnh liệt như sóng biển ngập trời, quét qua nàng, động tác của hắn cương mãnh mà bá đạo, ở trên người nàng để lại rất nhiều dấu vết. Vật cương cứng dưới thân ở trên da thịt mềm mại của nàng cọ qua cọ lại, vừa ngứa vừa đau, nàng lại luyến tiếc không muốn để hắn rời đi.
Quấn quýt si mê hồi lâu, hắn mới dừng lại. Vừa lòng nhìn sắc mặt nàng cùng da thịt phấn hồng, cười hì hì nói: “Quả nhiên là hồng bánh trôi.”
A Viên vừa thẹn vừa giận, vơ vôi lấy y phục của mình, nhưng thân thể suy yếu ngay cả khí lực mặc quần áo cũng không có.
Triển Ẩn cười ha hả đem nàng ôm vào ngực.
- “Ta mang nàng đi đến một nơi.”
A Viên thấp giọng nỉ non: “Ta mệt mỏi quá.”
- “Nàng cái gì cũng không làm, còn kêu mệt? Ân? Ta còn chưa nói mệt.” Hắn ý vị thâm trường hỏi ngược lại một câu.
Khuôn mặt A Viên càng thêm hồng. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là hắn nhiều lần dày vò nàng, làm sao có thể không mệt cơ chứ.
Nàng ngượng ngùng nói: “Cổ họng khô.”
- “Nàng vừa rồi kêu.”
A Viên lập tức ngượng chín mặt, vừa thẹn vừa vội phủ quyết: “Ai kêu.”
Triển Ẩn hắc hắc cười, đưa cho nàng một chén nước, nói: “Nàng nói, đừng như vậy, không được, nhẹ chút. Thế mới nói, cổ họng sao có thể không khô?”
A Viên hận không thể đem cả khuôn mặt giấu vào trong chăn, nàng nói sao? Như thế nào một chút cũng không nhớ.
- “Đi thôi, đi thôi, ta chờ không nổi nữa. Ta ôm nàng đi được không?”
A Viên ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hắn vội vàng, đành phải nói: “Vậy được rồi, nhưng là phụ hoàng không cho ta xuất môn, ta muốn thay đổi y phục, che mặt mới được.”
- “Đó là đương nhiên, ta thấy chủ ý này của hoàng thượng rất hay. Ta mới hy vọng không ai trông thấy nàng, chỉ mình ta xem.”
Rõ ràng là một lời nói trẻ con, nhưng lại có thể đả động đến nàng, say đến tận tim.
Đổi xong y phục ngồi lên kiệu, A Viên mới hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
- “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Cỗ kiệu từ trên núi xuống, đi rất lâu.
Thẳng đến khi kiệu dừng, Triển Ẩn vén rèm lên, nàng mới biết được nguyên lai là đến Tam Sinh tự. Chỗ này nàng đã sớm nghe nói qua, cũng từng hy vọng chính mình có thể cùng người mình yêu đến đây một lần. Đáng tiếc, ngại thân phận, nàng không thể tới đây. Mà hiện tại cư nhiên có cơ hội, chỉ là người bên cạnh, đã không phải là người ngày đó nàng hy vọng.
Triển Ẩn nắm tay nàng, lập tức tìm được một vị tăng nhân trong tự.
- “Sư phụ, tháng trước ta có đến tự để lại tín vật làm lễ khai quang, bởi vì có việc không thể tới lấy. Đó là một cái chìa khóa, thỉnh sư phụ mang tới giúp.”
Vị sư phụ cười cười, nói: “Thí chủ xin đợi một lát.”
A Viên nhìn trước cửa phật từng đôi hứa nguyện, trong lòng rục rịch. Thấp giọng hỏi: “Người ta đều cầu nguyện trước, chàng lại để tín vật.”
- “Ta biết, chờ lấy được tín vật, chúng ta đi cầu nguyện.”
A Viên mím môi mỉm cười, đã là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ nàng chạy trốn sao? Cũng không biết tín vật khai quang là gì?
Chỉ chốc lát, vị sư phụ vừa rồi quay lại mang theo một chiếc hòm.
Triển Ẩn mở hòm, đưa ra một sợi dây bằng vàng, đầu sợi dây có chín chiếc khóa nho nhỏ.
Hắn cúi đầu cẩn thận đeo lên cổ tay A Viên. Sau đó chăm chú nhìn vào mắt nàng, chân thành nói: “Đây là ta đặc biệt thiết kế cho nàng, tên gọi khóa lưu quang. Lưu quang dịch thệ, tình so với kim kiên. Chín chiếc khóa nhỏ chính là hy vọng chúng ta thật dài thật lâu, thiên trường địa cửu.”
A Viên sau một lúc lâu vẫn không nói gì, tâm ý của hắn tinh tế tỉ mỉ như vậy, làm cho nàng cảm động không thôi. Năm tháng qua đi, ai rồi cũng già, lưu quang khóa ví như tình cảm của hắn, cả đời này có thâm tình của hắn, nàng còn có gì để nuối tiếc đây?
- “Chúng ta đến trước phật cầu nguyện. Để xem nàng có còn chạy thoát hay không.”
A Viên bị hắn nắm tay kéo đi. Trước tượng phật khói hương lượn lờ. Phật quan âm khuôn mặt từ bi mỉm cười nhìn chúng nhân phía dưới.
Triển Ẩn cùng A Viên quỳ xuống.
Triển Ẩn chắp tay nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ thành kính. A Viên yên lặng ghé mắt nhìn hắn. Lòng say như rượu. Tâm nguyện của nữ tử kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua chỉ nguyện được cùng một người, bạc đầu không xa rời mà thôi. Có được một phần chân tình như vậy, nàng thật sự cảm kích ông trời hậu đãi. Nàng không thể lại tham lam cầu Bồ tát ngàn kiếp. Cùng hắn, vĩnh viễn không xa rời nhau?
Kim tỏa trên tay lúc lắc, chín, là ý thiên trường địa cửu. Hắn mất nhiều tâm tư, làm ra thứ độc nhất vô nhị nhất trên đời tặng cho nàng.
Bồ tát, ta cầu được tình duyên cửu sinh cửu thế, cùng Triển Ẩn. A Viên hít thật sâu một hơi, yên lặng thành tâm cầu nguyện, sau đó quay đầu nhìn Triển Ẩn, ánh mắt hắn cũng đang dừng ở trên người nàng, thâm tình như biển, thâm thúy u trầm.
- “A Viên, chúng ta từ nay về sau không xa rời nhau.”
- “Được.” A Viên nắm lấy bàn tay hắn, không ngượng ngùng cũng không e thẹn, sảng khoái mà kiên định.
Trở lại núi, A Viên lúc này mới hỏi đến chuyện thủy tặc, Triển Ẩn cười nói: “Đã bắt được thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ còn mấy đám dư nghiệp chạy thoát, cơ bản xem như toàn diệt. Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng, ban thưởng không ít.”
A Viên hưng phấn nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho chàng cái gì?”
Triển Ẩn nhức đầu: “Ai, ta mở ra vừa thấy, đều là đồ dùng của nữ nhân, hoàng thượng giở chiêu bài tặng thưởng chẳng qua là muốn gửi đồ cho nàng. Quả nhiên vẫn là nữ nhi quý giá hơn con rể.”
A Viên không nhịn được mỉm cười, Triển Ẩn cười nói: “Phụ hoàng cũng không tính là bất công, vì người đã đem bảo bối quý giá nhất tặng cho ta.”
- “Phu hoàng tính tình nghiêm khắc, đều dùng để đối phó với ngoại thần, ngược lại đối xử với người trong nhà tốt lắm. Chàng để ý người đối với mấy vị tỷ phu, liền hiểu được.”
- “Ta biết, ta sẽ không làm cho hoàng thượng thất vọng.”
Triển Ẩn lần này lập công, vướng mắc trong lòng Hướng chính đế xem như được gỡ bỏ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn xem ra có năng lực hơn Mộ Dung Lan Ẩn. Chính hắn tay không giành thiên hạ, luôn cảm thấy võ tướng quan trọng hơn văn thần. Triển Ẩn trẻ tuổi nhưng đã có một thân hảo công phu, sau này còn có thể vì triều đình cống hiến, định quốc an bang.
Vì thế, Triển Ẩn có thể coi như một bước lên mây, thăng chức rất nhanh, ngắn ngủi thời gian nửa năm đã làm đến chức Trung Lang tướng.
Dũng si quân là cấm quân gần nhất bên cạnh Hướng chính đế, đảm nhiệm công việc bảo hộ hoàng cung, chỉ có những người mà hắn tâm phúc mới có thể đảm nhiệm chức Trung Lang tướng, hơn nữa nhiệm kỳ chỉ có ba tháng. Trước mắt dũng sĩ Trung Lang tướng trong triều chỉ có sáu vị, ngoại trừ Triển Ẩn, bốn người còn lại đều là phò mã, còn người kia là đường đệ của Hướng chính đế.
A Viên nghe đến việc này, thập phần vui mừng.
Nửa năm qua, Triển Ẩn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, hạ triều liền hồi phủ bồi nàng. Sợ nàng ở trong phủ cả ngày bị đè nén, khi rảnh rỗi thì nghĩ cách mang nàng lên núi sắn thú, câu cá, lại làm những thứ đồ chơi kỳ lạ dỗ nàng vui. Cảm tình tốt đẹp của hai người ai ai trong phủ cũng đều rõ ràng.
Nhưng là, có một việc làm cho nàng cảm thấy mọi thứ chưa được hoàn mỹ. Triển Ẩn mỗi đêm đều ra sức cày cấy, có khi ban ngày cũng không buông tha nàng, vì sao nàng lại chậm chạp không có thai.
Nghĩ đến Triển Ẩn là con nối dòng duy nhất của Triển Khả Khải, mà nàng lại chậm chạp không sinh được con thừa tự, việc này chẳng phải là hổ thẹn với Triển gia sao? Nhưng đối với Triển Ẩn nàng ngượng ngùng không dám nhắc tới, chính mình mỗi khi nhàn rỗi lại lôi ra suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bèn lén phân phó Hoàng Oanh: “Ngươi theo ta vào kinh thành, ta muốn tìm một người.”
Nàng nhớ ra trong kinh thành có phu nhân của Lâm ngự y, nàng xuất thân hạnh lâm thế gia, y thuật cao minh lại chưa từng xuất đầu lộ diện chẩn bệnh, chỉ có một ít phu nhân hoặc phụ nhân trong cung có bệnh gì không tiện để cho ngự y chẩn trị thì mới mời nàng.
A Viên chuẩn bị tốt mọi thứ đang muốn cùng Hoàng Oanh xuất môn, đột nhiên phát hiện trước cửa có rất nhiều binh lính, hơn nữa đều trang bị vũ khí.
A Viên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
- “Phu nhân, tướng quân phân phó người trong phủ không được ra khỏi phủ.”
Hoàng Oanh cả giận nói: “Lớn mật, ngay cả phu nhân cũng không thể sao?”
- “Tướng quân nói kinh thành gần đây có chút loạn, vì an toàn của phu nhân, thỉnh phu nhân trở vào.”
A Viên có chút kỳ quái nhưng lại nghĩ việc cũng không cần gấp. Chờ mấy ngày nữa xuất môn cũng không sao.
Buổi tối Triển Ẩn trở về, A Viên hỏi đến việc này, Triển Ẩn chỉ nói: “Trong kinh thực rất loạn, bởi vì người Yến rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nàng không cần lo lắng, có ta ở đây, không có việc gì.”
A Viên đối với việc triều đình vốn không quan tâm để ý, nghe Triển Ẩn nói như vậy, cũng không hỏi nhiều mà gật gật đầu.
Lại qua nửa tháng, A Viên thân mình trước sau như một, luôn luôn thèm ngủ, rất giống có thai.
Nàng có chút nóng nảy, cũng không biết lúc này đây đến tột cùng có phải hay không, nếu không phải thật, vậy thì vì sao lại không thể thụ thai? Triển Ẩn là huyết mạch duy nhất của Triển gia, bất hiếu có ba mà trong đó không có người nối dõi là điều thứ nhất. Nàng dần dần bắt đầu có áp lực. Hôm nay nàng nhất định phải cùng Hoàng Oanh xuống núi.
Không nghĩ tới, thủ binh cửa phủ không để nàng đi. A Viên tức giận quát: “Mọi chuyện quan trọng trong phủ tướng quân đều hỏi ý ta. Các ngươi dám cản ta. Chẳng lẽ ta là tù nhân?”
Thủ binh không nói một lời. A Viên dù sao cũng là tướng quân phu nhân, là chủ nhân của bọn họ.
A Viên vươn tay rút chiếc trâm cài tóc, lạnh lùng nói: “Tướng quân nếu muốn trách tội, ta tự mình gánh vác, quyết không liên lụy đến các ngươi. Các ngươi nhận lấy cây trâm này, nếu tướng quân trở về, xem như là công đạo. Mau tránh ra.”
A Viên luôn luôn ôn hòa, nhưng dù sao nàng sinh ra cũng là con cháu hoàng gia, bẩm sinh đều có khí thế cao quý, giờ phút này đột nhiên mặt lạnh sinh uy, cũng khiến cho người ta sinh ra vài phần sợ hãi.
Thủ binh tiếp nhận trâm cài, rốt cuộc nhường đường.
A Viên dẫn theo Hoàng Oanh cùng bốn kiệu phu, lại tùy tay chỉ về phía bốn thị vệ canh cửa, nói: “Các ngươi theo ta xuống núi.”
A Viên ngồi trong kiệu, tâm tình có chút không thoải mái, đã là mùa thu, gió núi có chút se lạnh, có lá phong màu đỏ, nghĩ đến nàng ở trên núi đã nửa năm chưa từng hạ sơn. Lần cuối cùng xuống núi chính là theo Triển Ẩn đến tam sinh tự. Nàng vuốt ve lưu quang khóa trên tay, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
Đến kinh thành, hỏi chỗ ở của Lâm ngự y. Ở cửa, A Viên vén rèm kiệu, nói với người giữ cửa: “Ta là phu nhân của Trung Lang tướng Triển Ẩn. Muốn mời phu nhân bắt mạch. Đây là chẩn kim.” Nói xong nàng đưa ra lễ vật.
Người hầu đi vào thông báo, một lát trở ra mời A Viên vào.
Lâm phu nhân chưa từng gặp qua A Viên, giờ phút này nàng lại che mặt, liền nhiệt tình chào đón, đem nàng coi là tướng quân phu nhân, cũng không dám chậm trễ.
Cẩn thận bắt mạch hồi lâu, Lâm phu nhân mới nói: “Triển phu nhân, mạch tượng của phu nhân bây giờ rất kỳ quái. Không phải hỷ mạch, mà là trúng độc.”
A Viên không thể tin được, sửng sốt hỏi: “Trúng độc?”
- “Đúng, độc này khiến người ta cảm giác mệt mỏi, luôn muốn ngủ, không phải triệu chứng mang thai. Nếu không chữa trị sớm, dần dần sẽ bị mất trí nhớ, hơn nữa độc này còn rất có hại cho cơ thể, thụ thai là rất khó.”
A Viên kinh ngạc không thôi, nàng khi nào thì trúng độc?
- “Là độc gì, có cách nào giải?”
- “Đây là độc gì ta cũng không dám xác định. Nhưng ta khẳng định nó chắc chắn được làm từ cây hoa anh túc, dần dần bị nghiện không tự thoát ra được.”
- “Như thế nào giải?”
- “Phu nhân thử đi tìm một loại dược thảo này xem, gọi là cây mận gai. Loại cây này cực độc. Uống vào dạ dày sẽ vô cùng đau đớn khó chịu, mỗi lần uống đều bị nôn mửa không ngừng.”
A Viên có chút ngây dại. Nàng chưa từng nghỉ đến mình lại bị trúng độc.
Nàng sốt ruột hỏi: “Ta về sau có thể thụ thai hay không?”
- “Việc này.” Lâm phu nhân muốn nói lại thôi, sau cùng mới lên tiếng: “Phu nhân làm nhiều việc thiện, sẽ được bồ tát phù hộ.”
Nghe xong lời này, toàn thân nàng đều phát lạnh. Ý của Lâm phu nhân chẳng phải là…Nàng tuyệt vọng, toàn thân suy yếu ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Lâm phu nhân lại nói: “Phu nhân vẫn là mau chút đi tìm cây mận gai đi, thảo dược này sinh trưởng ở bên trong vùng đầm lầy, không dễ tìm, độc trong người phu nhân phải nhanh chóng được loại bỏ.”
A Viên thất hồn lạc phách đứng dậy, ngơ ngẩn đứng trước cỗ kiệu, trong lòng lạnh lẽo, hoàn toàn không có sức sống. Kết quả như vậy nàng vô luận như thể nào cũng không ngờ đến, không nghĩ ra.
Cỗ kiệu ra khỏi kinh thành, trước mắt chính là hoàng lăng phía sau núi.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một đoàn người, ngăn cản lối đi.
Bốn thị vệ đi theo A Viên lập tức chắn trước cỗ kiệu, quát lớn: “Người nào?”
- “A Viên, là ta.”
A Viên thương tâm thất vọng căn bản không chú ý hết thảy bên ngoài, chỉ là nghe thấy giọng nói vừa rồi, cả người chấn động.
Nàng kìm lòng không đậu vén rèm kiệu, phía trước có một người đang đứng, Mộ Dung Lan Ẩn.