Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa.
Chỉ chớp mắt một cái, tôi từ một sinh viên năm nhất kích động bước vào cuộc sống hoàn toàn mới mẻ đã vinh quang lên chức đàn chị năm tư lọc lõi hiểu đời, cơ bản không cần đi học, vì thế lại càng yên tâm làm một kẻ không tim không phổi tiêu diêu tự tại không mục tiêu không lý tưởng, thật ra tôi vẫn tin tưởng vững chắc cuộc sống tươi đẹp trong một lúc hồ đồ nào đó sẽ đến với mình, tuy rằng rất nhiều người nói đây chỉ là ngụy biện.
Chỉ có điều bây giờ cùng là mấy kẻ lười như nhau, nhưng điều kiện lại chẳng hề giống nhau, ai kêu tôi là kẻ độc thân duy nhất trong phòng ký túc làm gì chứ?
Muốn tìm người mua giúp hộp cơm, rất khó; muốn tìm người cùng đi dạo phố, càng khó; muốn tìm người ở nhà nằm bẹp giường cùng tôi, là đã khó lại càng thêm khó.
Tôi bi phẫn muốn chết ngồi gặm cái bánh mì tối qua mình vất vả đi sớm về khuya mua về, gặm một miếng, lại gặm một miếng, bao nhiêu oán bao nhiêu hận trong lòng đều không có chỗ phát tác. Hồ Điệp Phi đáng chết, rõ ràng đồng ý gói đồ ăn ngon mang về cho tôi cải thiện ăn uống, kết quả bất thình lình gọi tới một cuộc điện thoại, nói tối nó phải đi xem phim với Phó Thanh Nham, bảo tôi tự thân giải quyết vấn đề no ấm, đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn điển hình! Trước đó cô nàngTạ Phương Phỉ kia cũng thề son sắt nói sẽ cùng tôi đi dạo phố, sau đó thì sao, còn không phải vô thanh vô tức cho tôi leo cây?!
Vũ trụ nhỏ của tôi bộc phát! Cả cái đám người này chính là ức hiếp tôi không có đàn ông bên cạnh chứ gì? Đều biến thành con người mẫu mực tới chế giễu tôi!
Tôi một hơi đổi dòng ký tên trên QQ thành — Đừng có vác chuyện yêu đương đến trước mặt ta, bà đây mới không hiếm lạ!
Không gian tâm tình trong QQ cũng đổi thành — Không yêu đương, liền thành thần!
Biểu tượng chim cánh cụt nhỏ ở góc phải màn hình lập tức nhấp nháy liên hồi, cả một đống người nhảy vào hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.
Tốc độ buôn chuyện của Internet luôn làm người ta phải cảm phục, tôi vẫn cảm thấy diễn đàn QQ sở dĩ có thể tồn tại hơn nữa lại phát triển phồn vinh như ngày nay, một nhân tố rất lớn là nó cung cấp sân bãi miễn phí cho mọi người buôn chuyện, khiến một đám người nhàm chán cả ngày lặn dưới nước bám phao ngoi lên lượn loanh quanh.
Lúc này, diễn đàn đại học bắt đầu sôi trào.
Ta là lớp trưởng: =_=!! Số báo đặc biệt!! Các nhân sĩ có kinh nghiệm thất tình của diễn đàn, người này dường như đã nản lòng thoái chí trái tim nguội lạnh, ta đề nghị thành lập đội ngũ cứu trợ tiến hành khuyên giải, để tránh xảy ra thương vong!
Anh trai mười tám tuổi: Em gái, em gái, ngàn vạn lần đừng quá đau khổ a, anh cho em mượn bờ vai dựa vào!
Cơm rang trứng: Nếu không đi tới miếu nguyệt lão cầu khấn đi, cúi lạy thần nhiều tự nhiên thần sẽ phù hộ...
Càng đêm càng xinh đẹp: Nhược Nhược xin hỏi, rốt cuộc là ai thất tình a?
Hiệp khách thiên thần nhỏ bé: Đồng bào! Đồng bào! Diễn viên chính đâu rồi? Kêu gọi nói ra chân tướng!
Tây Môn khoác lác: Có gì mà ồn ào! Thất tình là cọng lông gì? Có xạ đương nhiên có hương!
......
Tôi chẳng qua chỉ tranh thủ vào WC một cái thôi, quay lại đã thấy nick mình bị quét qua ào ạt, tin nhắn lại truyền bá tốc độ còn nhanh hơn cả ôn dịch, chẳng qua chỉ là bi phẫn sửa lại cái chữ ký, cũng có thể gây nên hiệu ứng bươm bướm này, quá là khoa trương đi? Tôi cẩn thận xem lại một chút, nội dung nói chuyện phiếm thật sự là làm cho người ta vừa kinh sợ lại vừa thấy kích thích, làm cho trái tim bé nhỏ của tôi nhảy tưng tưng nhảy tưng tưng, hay là cách thức giáo dục nhồi vịt hiện hành đã hủy hoải sức tưởng tượng của cả một thế hệ chúng ta? Cái lối tư duy đang phát tán này cũng quá là thái quá đi...
Mà làm cho tôi dở khóc dở cười chính là, thông cáo diễn đàn thế nhưng đã được sửa thành:
Treo thưởng một bữa cơm! Chân tướng em gái thất tình! — Anh trai mười tám tuổi
Cũng may tôi đây không vứt thêm vài câu trình bày biện bạch nào trên cái diễn đàn này, bằng không còn đau đầu đến chết, tôi vẫn là lựa chọn yên lặng giả chết, ẩn thân, cự tuyệt không phản ứng gì với ngôn luận, dù sao mấy cái tin nhảm này sẽ hết hot ngay thôi.
Tôi lặng lẽ đăng nhập nông trường, một đường điên cuồng quét qua vô số trái cây rau dưa, tuy rằng không thể ăn thật, nhưng mà vẫn thỏa mãn được cái túi tiền hư cấu của tôi, tôi mỹ mãn logout. Tiếp đó tôi lượn qua hai cái diễn đàn mà mình thường trú, một cái diễn đàn tổng hợp tôi dùng để tiêu khiển, vô số cao thủ, từ lịch sử văn học đến đạo lý làm người, từ tin đồn nhảm riêng tư của các minh tinh đến chỉ trích mẹ chồng nàng dâu tiểu tam, nếu muốn giết thời gian muốn tìm tin tức gì đó, cứ vào đây toàn bộ yêu cầu của bạn sẽ được thỏa mãn. Tôi không yên lòng ngồi xem mấy topic hot, đều là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt bình mới rượu cũ khóc gió than mưa, thật là không thú vị.
Tôi tiện đà liên tục chiến đấu ở các chiến trường diễn đàn cá nhân khác, diễn đàn này cung cấp tin tức đúng là phong phú đến chảy mỡ. Nhưng mà lại khá ít thành viên đăng ký, bởi vì cách đăng nhập hơi bị BT, có một điều khoản nghiệm chứng tư liệu cần người đăng ký dùng một câu khái quát mục tiêu của cuộc đời mình, phàm là thanh niên có chí đều cho phép đăng ký, về phần lấy cái gì để đánh giá ‘thanh niên có chí’, tiêu chuẩn do bốn đại trưởng lão thành lập diễn đàn định đoạt. Tôi là trong lúc tra tư liệu viết luận văn vô ý lạc vào diễn đàn này, trong đó có mấy tư liệu tôi tha thiết điên cuồng muốn có, đáng tiếc không phải thành viên không được xem những nội dung đó. Tôi liền vui vẻ tí tởn chạy đi đăng ký, tùy tiện điền cư nhiên lại được thông qua, bây giờ đã qua hai năm, cuối cùng cũng trà trộn được vào cái danh đường siêu cấp của chủ diễn đàn, không dễ dàng a! Tối nay không có nhiều người online lắm, mấy vị trưởng lão hàng năm đều không lộ mặt, biểu tượng vĩnh viễn như tro cốt lụi tàn, thỉnh thoảng mới ló mặt một hai lần. Tôi chạy đến khu vực xuất bản, khu xuất bản cũng chỉ có "Anh chính là truyền thuyết" đang onl. mấy ngày trước tôi có ở khu thảo luận cãi nhau gay gắt tới mặt đỏ tai hồng với anh ta, bây giờ cũng không tiện hiện thân, chẳng có gì thú vị.
Sau đó lên JJ, bi thống chính là ở đây cũng vườn không nhà trống không một bóng người, ngàn vạn lần đừng nói với tôi tất cả tác giả cũng chạy đi yêu đương hết rồi nhé, tôi thật sự là lệ chảy thành dòng. Quên đi, tôi lại một lần nữa đăng nhập QQ, chạy thẳng đến khu vực chiến tranh, bản tôn quyết chí đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp giải trí internet vĩ đại. Ai ngờ máy bay chiến đấu của tôi vừa hiện thân, ngay lập tức dọa cơ số những kẻ chân trần bỏ chạy, tư vị Độc Cô Cầu Bại này thật chẳng thú vị chút nào, tôi bắt đầu suy tính tới chuyện đăng ký một nick mới, quay về làm một con chim non.
Nhàm chán, nhàm chán chết đi được, nếu ngay cả internet cũng làm cho người ta cảm thấy chẳng có gì hay ho, cuộc đời tôi còn biết trông cậy vào cái gì đây chứ? Chẳng lẽ tôi thật sự nên đi kiếm ông người yêu để giải quyết cái sự tịch mịch của mình? Nghĩ nhiều vô ích, tôi quyết định tắt máy tính đi ngủ dưỡng nhan, hơn nữa trước khi ngủ còn không quên nhắc nhở mình mai phải đi tìm anh trai mười tám tuổi lĩnh thưởng, đừng có nói tôi tính toán nhỏ nhặt, nước phù sa sao có thể để chảy ra ruộng ngoài được chứ?
Qua hai ngày, lương tâm của cô nàng Hồ Điệp Phi có nét mặt tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh sáng tình yêu rốt cuộc cũng trỗi dậy, không muốn thấy tôi thối rữa mốc meo trong góc phòng ngủ, không khỏi phân trần lôi kéo tôi cùng nó đi tự học.
Tôi bất mãn, phản kháng như một đấu sĩ nhỏ: "Tao không thi cử cũng chẳng đi thi tuyển nhân viên công vụ, theo mày đi tự học làm cái gì?"
Hồ Điệp Phi hừ lạnh một tiếng: "Cũng đừng quên, tiếng anh cấp sáu của mày còn chưa qua đâu!"
Nha đầu kia lại kích thích tôi, hai lần thi cấp sáu đều được 425 điểm là chuyện khiến tôi ăn năn nhất trong cuộc đời. Đột nhiên cảm thấy giữa tôi và các chị em tồn tại sự chênh lệch thật là lớn, cuộc sống quả nhiên là một khay trà, nơi nơi tràn ngập bi kịch, đến bây giờ cuộc đời tôi vẫn không thấy hài kịch xuất hiện. [1] Người ta tình yêu có, đàn ông có, mục tiêu cũng có, nhưng mà tôi thì sao? Vẫn còn quanh quẩn bên rìa, ngay cả cấp sáu cũng muốn đối ngịch với tôi! Nhớ tới năm tôi thi vào đại học tiếng anh còn đứng thứ mười trong ban đó! Ai, hảo hán không đề cập tới sự dũng cảm năm xưa a.
Nhưng mà ý nghĩ vừa chuyển, tưởng tượng biết đâu tôi vừa xuất hiện ở phòng tự học sẽ có thể hấp dẫn được một đám ong bướm thì sao? Vì thế căn cứ vào tâm tính mặt ngoài là đi phá cấp sáu kỳ thật là đi săn mỹ nam tươi đẹp như hoa, tôi nhất thời xúc động chạy tới phòng tự học.
Tôi cảm thấy ý nghĩ của tôi là vô cùng tốt đẹp, thế nhưng sự thật lại luôn vô cùng tàn khốc, bởi vì chạy tới nơi đó tôi mới phát hiện mình đã ra một cái quyết định sai lầm tới mức nào, quả thật là vô cùng ngớ ngẩn nha!
Đầu tiên, bình thường những kẻ đẹp trai là chẳng ai chạy tới phòng tự học. Đạo lý này vừa lớn một chút tôi đã thấu hiểu, lâu lắm không chạy tới phòng tự học, nhất thời quên mất.
Tiếp theo, bộ dạng hơi đẹp đẽ một chút bình thường đều là hoa đã có chủ, còn lại chính là những kẻ như sói như hổ giống như tôi, không đúng, phải là những nhân sĩ độc thân đọc đủ thứ thi thư. Ếch nhìn đâu cũng thấy cả đống, thỉnh thoảng kinh diễm nhìn thấy một hai bông hoa, lại phát hiện người ta là những đàn em 9X ngây thơ trong trắng, da mặt tôi mỏng vẫn không xuống tay được a.
Lại nói, trong phòng tự học có n cặp đôi tình cảm chan chứa. Nhất là cái đôi khanh khanh ta ta trước mặt tôi, Phó Thanh Nham châm trà rót nước phe phẩy quạt mát, hầu hạ cô nàng Hồ Điệp Phi đến mặt mày hớn hở, xiêu xiêu vẹo vẹo dính lấy nhau làm tôi da gà rơi đầy đất.
Cho nên mới nói tôi chạy tới chỗ này chính là hành vi tự mình hại mình, suýt chút nữa thì vặn quyển từ điển trong tay thành bánh quai chèo thít chết mình cho xong chuyện.
Qua một giờ, tiến độ làm đề mô phỏng cấp sáu của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, nguyên thần xuất khiếu ~ ing...
Triết gia nói, lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh, vì để cho sinh mệnh có hạn của tôi không tiếp tục bị thiêu đốt, tôi quyết định rời khỏi cái nơi làm cho tôi tràn đầy bi thương này.
Tôi vừa mới đứng lên, liền phát hiện bạn học nam đối diện lấy tốc độ ánh sáng chạy tới chỗ tôi, nét mặt cử chỉ của cậu ta vừa khẩn trương, vừa rụt rè, vừa hưng phấn.
Tôi ngước mắt tỉ mỉ quan sát cậu ta, cậu ta có khuôn mặt thanh tú, chiều cao đặt tiêu chuẩn, cử chỉ cũng đủ hàm súc, không tồi, không tồi.
Chỉ thấy câu ta vẫn đứng im trước mặt tôi không nhúc nhích, chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng tôi nghĩ, hay là cậu ta chính là cái loại thầm mến tôi thật lâu trong truyền thuyết đây, bây giờ rốt cuộc có đủ dũng khí tỏ tình với tôi? Có lẽ là mùa xuân của tôi tới rồi! Tôi lập tức tỉnh cả người, tặng cho cậu ta một nụ cười tươi rói như hoa, trong lòng tràn đầy chờ mong thu hoạch được một đóa hoa đào.
Có lẽ được sự nhiệt tình của tôi cổ vũ, cậu ta rốt cuộc cũng mở miệng: "Bạn học, bạn chuẩn bị đi phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. " Tôi gật đầu như trống bỏi, còn nhanh chóng nuốt nuốt nước bọt cho đúng bài, cậu ta không phải muốn hẹn hò với tôi chứ? Tốt lắm, đủ trực tiếp, tôi thưởng thức!
Cậu ta rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt híp lại nhìn tôi đầy cảm kích: "Thật cám ơn bạn a, tôi rốt cuộc có thể ngồi cùng bạn gái rồi. "
Một khắc đó, tôi xấu hổ đến nội thương, chỉ hận không thể đào cái hố chôn vùi cái tật mê trai của mình xuống đó. Nhưng lại mơ hồ nghe thấy đâu đó tiếng cười của con bé Hồ Điệp! Nha đầu kia! Cười cái gì? Còn không phải do mày hãm hại? Tôi quyết định đời này sẽ không bước chân vào phòng tự học nữa, nó làm cõi lòng tôi tràn đầy bi thương a!
Tôi là người rất giỏi tổng kết, đối với những tâm tính khác thường hành vi khác thường của mình tôi tiến hành kiểm điểm sâu sắc một lần, cuối cùng tôi cũng tìm được một lời giải thích hợp lý, đó là cuộc đời của tôi lâm vào tình trạng mất đi mục tiêu phấn đấu.
Thật ra ngoại trừ học tập và yêu đương, còn có rất nhiều cách thức có thể giải quyết tịch mịch, ví dụ như — tìm một công việc, lấy tiền làm gương.
Tục ngữ nói rất đúng, tiền vĩnh viễn bền chắc hơn đàn ông.
========
[1] Nguyên văn: Đột nhiên cảm thấy giữa tôi và các chị em tồn tại trà cụ, cuộc sống quả nhiên là một khay trà, nơi nơi tràn ngập chén đủ, đến bây giờ cuộc đời tôi vẫn không thấy tẩy đủ xuất hiện.
Trà cụ (dụng cụ pha trà) = chênh lệch ; chén đủ (chén uống trà) = bi kịch ; tẩy đủ (dụng cụ tẩy rửa)= hài kịch. Đây là ngôn ngữ mạng của TQ, xuất phát từ việc các từ này có âm đọc khá giống nhau. Chính vì vậy mới nói "Cuộc sống là một khay trà. "
Chỉ chớp mắt một cái, tôi từ một sinh viên năm nhất kích động bước vào cuộc sống hoàn toàn mới mẻ đã vinh quang lên chức đàn chị năm tư lọc lõi hiểu đời, cơ bản không cần đi học, vì thế lại càng yên tâm làm một kẻ không tim không phổi tiêu diêu tự tại không mục tiêu không lý tưởng, thật ra tôi vẫn tin tưởng vững chắc cuộc sống tươi đẹp trong một lúc hồ đồ nào đó sẽ đến với mình, tuy rằng rất nhiều người nói đây chỉ là ngụy biện.
Chỉ có điều bây giờ cùng là mấy kẻ lười như nhau, nhưng điều kiện lại chẳng hề giống nhau, ai kêu tôi là kẻ độc thân duy nhất trong phòng ký túc làm gì chứ?
Muốn tìm người mua giúp hộp cơm, rất khó; muốn tìm người cùng đi dạo phố, càng khó; muốn tìm người ở nhà nằm bẹp giường cùng tôi, là đã khó lại càng thêm khó.
Tôi bi phẫn muốn chết ngồi gặm cái bánh mì tối qua mình vất vả đi sớm về khuya mua về, gặm một miếng, lại gặm một miếng, bao nhiêu oán bao nhiêu hận trong lòng đều không có chỗ phát tác. Hồ Điệp Phi đáng chết, rõ ràng đồng ý gói đồ ăn ngon mang về cho tôi cải thiện ăn uống, kết quả bất thình lình gọi tới một cuộc điện thoại, nói tối nó phải đi xem phim với Phó Thanh Nham, bảo tôi tự thân giải quyết vấn đề no ấm, đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn điển hình! Trước đó cô nàngTạ Phương Phỉ kia cũng thề son sắt nói sẽ cùng tôi đi dạo phố, sau đó thì sao, còn không phải vô thanh vô tức cho tôi leo cây?!
Vũ trụ nhỏ của tôi bộc phát! Cả cái đám người này chính là ức hiếp tôi không có đàn ông bên cạnh chứ gì? Đều biến thành con người mẫu mực tới chế giễu tôi!
Tôi một hơi đổi dòng ký tên trên QQ thành — Đừng có vác chuyện yêu đương đến trước mặt ta, bà đây mới không hiếm lạ!
Không gian tâm tình trong QQ cũng đổi thành — Không yêu đương, liền thành thần!
Biểu tượng chim cánh cụt nhỏ ở góc phải màn hình lập tức nhấp nháy liên hồi, cả một đống người nhảy vào hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.
Tốc độ buôn chuyện của Internet luôn làm người ta phải cảm phục, tôi vẫn cảm thấy diễn đàn QQ sở dĩ có thể tồn tại hơn nữa lại phát triển phồn vinh như ngày nay, một nhân tố rất lớn là nó cung cấp sân bãi miễn phí cho mọi người buôn chuyện, khiến một đám người nhàm chán cả ngày lặn dưới nước bám phao ngoi lên lượn loanh quanh.
Lúc này, diễn đàn đại học bắt đầu sôi trào.
Ta là lớp trưởng: =_=!! Số báo đặc biệt!! Các nhân sĩ có kinh nghiệm thất tình của diễn đàn, người này dường như đã nản lòng thoái chí trái tim nguội lạnh, ta đề nghị thành lập đội ngũ cứu trợ tiến hành khuyên giải, để tránh xảy ra thương vong!
Anh trai mười tám tuổi: Em gái, em gái, ngàn vạn lần đừng quá đau khổ a, anh cho em mượn bờ vai dựa vào!
Cơm rang trứng: Nếu không đi tới miếu nguyệt lão cầu khấn đi, cúi lạy thần nhiều tự nhiên thần sẽ phù hộ...
Càng đêm càng xinh đẹp: Nhược Nhược xin hỏi, rốt cuộc là ai thất tình a?
Hiệp khách thiên thần nhỏ bé: Đồng bào! Đồng bào! Diễn viên chính đâu rồi? Kêu gọi nói ra chân tướng!
Tây Môn khoác lác: Có gì mà ồn ào! Thất tình là cọng lông gì? Có xạ đương nhiên có hương!
......
Tôi chẳng qua chỉ tranh thủ vào WC một cái thôi, quay lại đã thấy nick mình bị quét qua ào ạt, tin nhắn lại truyền bá tốc độ còn nhanh hơn cả ôn dịch, chẳng qua chỉ là bi phẫn sửa lại cái chữ ký, cũng có thể gây nên hiệu ứng bươm bướm này, quá là khoa trương đi? Tôi cẩn thận xem lại một chút, nội dung nói chuyện phiếm thật sự là làm cho người ta vừa kinh sợ lại vừa thấy kích thích, làm cho trái tim bé nhỏ của tôi nhảy tưng tưng nhảy tưng tưng, hay là cách thức giáo dục nhồi vịt hiện hành đã hủy hoải sức tưởng tượng của cả một thế hệ chúng ta? Cái lối tư duy đang phát tán này cũng quá là thái quá đi...
Mà làm cho tôi dở khóc dở cười chính là, thông cáo diễn đàn thế nhưng đã được sửa thành:
Treo thưởng một bữa cơm! Chân tướng em gái thất tình! — Anh trai mười tám tuổi
Cũng may tôi đây không vứt thêm vài câu trình bày biện bạch nào trên cái diễn đàn này, bằng không còn đau đầu đến chết, tôi vẫn là lựa chọn yên lặng giả chết, ẩn thân, cự tuyệt không phản ứng gì với ngôn luận, dù sao mấy cái tin nhảm này sẽ hết hot ngay thôi.
Tôi lặng lẽ đăng nhập nông trường, một đường điên cuồng quét qua vô số trái cây rau dưa, tuy rằng không thể ăn thật, nhưng mà vẫn thỏa mãn được cái túi tiền hư cấu của tôi, tôi mỹ mãn logout. Tiếp đó tôi lượn qua hai cái diễn đàn mà mình thường trú, một cái diễn đàn tổng hợp tôi dùng để tiêu khiển, vô số cao thủ, từ lịch sử văn học đến đạo lý làm người, từ tin đồn nhảm riêng tư của các minh tinh đến chỉ trích mẹ chồng nàng dâu tiểu tam, nếu muốn giết thời gian muốn tìm tin tức gì đó, cứ vào đây toàn bộ yêu cầu của bạn sẽ được thỏa mãn. Tôi không yên lòng ngồi xem mấy topic hot, đều là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt bình mới rượu cũ khóc gió than mưa, thật là không thú vị.
Tôi tiện đà liên tục chiến đấu ở các chiến trường diễn đàn cá nhân khác, diễn đàn này cung cấp tin tức đúng là phong phú đến chảy mỡ. Nhưng mà lại khá ít thành viên đăng ký, bởi vì cách đăng nhập hơi bị BT, có một điều khoản nghiệm chứng tư liệu cần người đăng ký dùng một câu khái quát mục tiêu của cuộc đời mình, phàm là thanh niên có chí đều cho phép đăng ký, về phần lấy cái gì để đánh giá ‘thanh niên có chí’, tiêu chuẩn do bốn đại trưởng lão thành lập diễn đàn định đoạt. Tôi là trong lúc tra tư liệu viết luận văn vô ý lạc vào diễn đàn này, trong đó có mấy tư liệu tôi tha thiết điên cuồng muốn có, đáng tiếc không phải thành viên không được xem những nội dung đó. Tôi liền vui vẻ tí tởn chạy đi đăng ký, tùy tiện điền cư nhiên lại được thông qua, bây giờ đã qua hai năm, cuối cùng cũng trà trộn được vào cái danh đường siêu cấp của chủ diễn đàn, không dễ dàng a! Tối nay không có nhiều người online lắm, mấy vị trưởng lão hàng năm đều không lộ mặt, biểu tượng vĩnh viễn như tro cốt lụi tàn, thỉnh thoảng mới ló mặt một hai lần. Tôi chạy đến khu vực xuất bản, khu xuất bản cũng chỉ có "Anh chính là truyền thuyết" đang onl. mấy ngày trước tôi có ở khu thảo luận cãi nhau gay gắt tới mặt đỏ tai hồng với anh ta, bây giờ cũng không tiện hiện thân, chẳng có gì thú vị.
Sau đó lên JJ, bi thống chính là ở đây cũng vườn không nhà trống không một bóng người, ngàn vạn lần đừng nói với tôi tất cả tác giả cũng chạy đi yêu đương hết rồi nhé, tôi thật sự là lệ chảy thành dòng. Quên đi, tôi lại một lần nữa đăng nhập QQ, chạy thẳng đến khu vực chiến tranh, bản tôn quyết chí đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp giải trí internet vĩ đại. Ai ngờ máy bay chiến đấu của tôi vừa hiện thân, ngay lập tức dọa cơ số những kẻ chân trần bỏ chạy, tư vị Độc Cô Cầu Bại này thật chẳng thú vị chút nào, tôi bắt đầu suy tính tới chuyện đăng ký một nick mới, quay về làm một con chim non.
Nhàm chán, nhàm chán chết đi được, nếu ngay cả internet cũng làm cho người ta cảm thấy chẳng có gì hay ho, cuộc đời tôi còn biết trông cậy vào cái gì đây chứ? Chẳng lẽ tôi thật sự nên đi kiếm ông người yêu để giải quyết cái sự tịch mịch của mình? Nghĩ nhiều vô ích, tôi quyết định tắt máy tính đi ngủ dưỡng nhan, hơn nữa trước khi ngủ còn không quên nhắc nhở mình mai phải đi tìm anh trai mười tám tuổi lĩnh thưởng, đừng có nói tôi tính toán nhỏ nhặt, nước phù sa sao có thể để chảy ra ruộng ngoài được chứ?
Qua hai ngày, lương tâm của cô nàng Hồ Điệp Phi có nét mặt tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh sáng tình yêu rốt cuộc cũng trỗi dậy, không muốn thấy tôi thối rữa mốc meo trong góc phòng ngủ, không khỏi phân trần lôi kéo tôi cùng nó đi tự học.
Tôi bất mãn, phản kháng như một đấu sĩ nhỏ: "Tao không thi cử cũng chẳng đi thi tuyển nhân viên công vụ, theo mày đi tự học làm cái gì?"
Hồ Điệp Phi hừ lạnh một tiếng: "Cũng đừng quên, tiếng anh cấp sáu của mày còn chưa qua đâu!"
Nha đầu kia lại kích thích tôi, hai lần thi cấp sáu đều được 425 điểm là chuyện khiến tôi ăn năn nhất trong cuộc đời. Đột nhiên cảm thấy giữa tôi và các chị em tồn tại sự chênh lệch thật là lớn, cuộc sống quả nhiên là một khay trà, nơi nơi tràn ngập bi kịch, đến bây giờ cuộc đời tôi vẫn không thấy hài kịch xuất hiện. [1] Người ta tình yêu có, đàn ông có, mục tiêu cũng có, nhưng mà tôi thì sao? Vẫn còn quanh quẩn bên rìa, ngay cả cấp sáu cũng muốn đối ngịch với tôi! Nhớ tới năm tôi thi vào đại học tiếng anh còn đứng thứ mười trong ban đó! Ai, hảo hán không đề cập tới sự dũng cảm năm xưa a.
Nhưng mà ý nghĩ vừa chuyển, tưởng tượng biết đâu tôi vừa xuất hiện ở phòng tự học sẽ có thể hấp dẫn được một đám ong bướm thì sao? Vì thế căn cứ vào tâm tính mặt ngoài là đi phá cấp sáu kỳ thật là đi săn mỹ nam tươi đẹp như hoa, tôi nhất thời xúc động chạy tới phòng tự học.
Tôi cảm thấy ý nghĩ của tôi là vô cùng tốt đẹp, thế nhưng sự thật lại luôn vô cùng tàn khốc, bởi vì chạy tới nơi đó tôi mới phát hiện mình đã ra một cái quyết định sai lầm tới mức nào, quả thật là vô cùng ngớ ngẩn nha!
Đầu tiên, bình thường những kẻ đẹp trai là chẳng ai chạy tới phòng tự học. Đạo lý này vừa lớn một chút tôi đã thấu hiểu, lâu lắm không chạy tới phòng tự học, nhất thời quên mất.
Tiếp theo, bộ dạng hơi đẹp đẽ một chút bình thường đều là hoa đã có chủ, còn lại chính là những kẻ như sói như hổ giống như tôi, không đúng, phải là những nhân sĩ độc thân đọc đủ thứ thi thư. Ếch nhìn đâu cũng thấy cả đống, thỉnh thoảng kinh diễm nhìn thấy một hai bông hoa, lại phát hiện người ta là những đàn em 9X ngây thơ trong trắng, da mặt tôi mỏng vẫn không xuống tay được a.
Lại nói, trong phòng tự học có n cặp đôi tình cảm chan chứa. Nhất là cái đôi khanh khanh ta ta trước mặt tôi, Phó Thanh Nham châm trà rót nước phe phẩy quạt mát, hầu hạ cô nàng Hồ Điệp Phi đến mặt mày hớn hở, xiêu xiêu vẹo vẹo dính lấy nhau làm tôi da gà rơi đầy đất.
Cho nên mới nói tôi chạy tới chỗ này chính là hành vi tự mình hại mình, suýt chút nữa thì vặn quyển từ điển trong tay thành bánh quai chèo thít chết mình cho xong chuyện.
Qua một giờ, tiến độ làm đề mô phỏng cấp sáu của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, nguyên thần xuất khiếu ~ ing...
Triết gia nói, lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh, vì để cho sinh mệnh có hạn của tôi không tiếp tục bị thiêu đốt, tôi quyết định rời khỏi cái nơi làm cho tôi tràn đầy bi thương này.
Tôi vừa mới đứng lên, liền phát hiện bạn học nam đối diện lấy tốc độ ánh sáng chạy tới chỗ tôi, nét mặt cử chỉ của cậu ta vừa khẩn trương, vừa rụt rè, vừa hưng phấn.
Tôi ngước mắt tỉ mỉ quan sát cậu ta, cậu ta có khuôn mặt thanh tú, chiều cao đặt tiêu chuẩn, cử chỉ cũng đủ hàm súc, không tồi, không tồi.
Chỉ thấy câu ta vẫn đứng im trước mặt tôi không nhúc nhích, chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng tôi nghĩ, hay là cậu ta chính là cái loại thầm mến tôi thật lâu trong truyền thuyết đây, bây giờ rốt cuộc có đủ dũng khí tỏ tình với tôi? Có lẽ là mùa xuân của tôi tới rồi! Tôi lập tức tỉnh cả người, tặng cho cậu ta một nụ cười tươi rói như hoa, trong lòng tràn đầy chờ mong thu hoạch được một đóa hoa đào.
Có lẽ được sự nhiệt tình của tôi cổ vũ, cậu ta rốt cuộc cũng mở miệng: "Bạn học, bạn chuẩn bị đi phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. " Tôi gật đầu như trống bỏi, còn nhanh chóng nuốt nuốt nước bọt cho đúng bài, cậu ta không phải muốn hẹn hò với tôi chứ? Tốt lắm, đủ trực tiếp, tôi thưởng thức!
Cậu ta rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt híp lại nhìn tôi đầy cảm kích: "Thật cám ơn bạn a, tôi rốt cuộc có thể ngồi cùng bạn gái rồi. "
Một khắc đó, tôi xấu hổ đến nội thương, chỉ hận không thể đào cái hố chôn vùi cái tật mê trai của mình xuống đó. Nhưng lại mơ hồ nghe thấy đâu đó tiếng cười của con bé Hồ Điệp! Nha đầu kia! Cười cái gì? Còn không phải do mày hãm hại? Tôi quyết định đời này sẽ không bước chân vào phòng tự học nữa, nó làm cõi lòng tôi tràn đầy bi thương a!
Tôi là người rất giỏi tổng kết, đối với những tâm tính khác thường hành vi khác thường của mình tôi tiến hành kiểm điểm sâu sắc một lần, cuối cùng tôi cũng tìm được một lời giải thích hợp lý, đó là cuộc đời của tôi lâm vào tình trạng mất đi mục tiêu phấn đấu.
Thật ra ngoại trừ học tập và yêu đương, còn có rất nhiều cách thức có thể giải quyết tịch mịch, ví dụ như — tìm một công việc, lấy tiền làm gương.
Tục ngữ nói rất đúng, tiền vĩnh viễn bền chắc hơn đàn ông.
========
[1] Nguyên văn: Đột nhiên cảm thấy giữa tôi và các chị em tồn tại trà cụ, cuộc sống quả nhiên là một khay trà, nơi nơi tràn ngập chén đủ, đến bây giờ cuộc đời tôi vẫn không thấy tẩy đủ xuất hiện.
Trà cụ (dụng cụ pha trà) = chênh lệch ; chén đủ (chén uống trà) = bi kịch ; tẩy đủ (dụng cụ tẩy rửa)= hài kịch. Đây là ngôn ngữ mạng của TQ, xuất phát từ việc các từ này có âm đọc khá giống nhau. Chính vì vậy mới nói "Cuộc sống là một khay trà. "