Đường Tắc An? Anh…… Làm sao có thể ở trong này?
"Đường……" Tạ Tường Nghị lại sợ tới mức ngây ra như phỗng, hoàn toàn há hốc mồm.
"Em tới nơi này làm gì?" Trừng mắt nhìn Đồng Húc Hòa, tâm anh như bị lửa đốt, nhưng mắt anh, mặt anh, thanh âm của anh, lại lạnh buốt cơ hồ muốn làm người ta đông cứng.
Đồng Húc Hòa nhanh chóng đứng dậy, không nói ra tiếng.
"Mỗi ngày đều về trễ, chính là đến nơi đây?" Anh hỏi.
"Không! Không phải! Chúng tôi bình thường là ở trường học, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên……" Tạ Tường Nghị vội vã giải thích.
Anh hoắc mắt xoay người nhéo cổ áo Tạ Tường Nghị, cắn răng giận dữ hỏi:"Vậy ngươi mang cô ấy đến nơi này muốn làm cái gì?"
"Tôi……" Tạ Tường Nghị gáy bị kéo nói không ra lời.
"Đừng trách bạn ấy, là tôi gọi bạn ấy mang tôi đến." Đồng Húc Hòa run giọng nói.
Anh chấn động, kinh ngạc quay đầu trừng cô.
"Là tôi…… Chính mình nghĩ đến……" Cô cố lấy dũng khí nhìn anh.
Buông Tạ Tường Nghị ra, anh xoay người đi hướng cô, nhịn xuống tức giận hỏi:"Vì sao làm như vậy? Em tưởng chứng minh cái gì?"
"Tôi chỉ là…… Muốn cùng bạn ấy yêu đương…… Anh không phải hy vọng tôi yêu đương sao? Tôi đang ở tìm hiểu a, chẳng lẽ tôi sai sao……" TRên mặt của cô lộ ra vẻ khiêu khích.
"Em……" Anh biết cô là cố ý! Cố ý muốn chọc giận anh!
"Các người tìm đối tượng đều rất già đi, tôi không thích, Tạ Tường Nghị cùng tôi tuổi giống nhau…… Chúng tôi lại có vẻ chơi thân……" Cô hơi hơi châm chọc.
"Cho nên, bởi vì chơi thân liền lén lút đến khách sạn? Em liền như vậy ngây thơ? Là vì tôi không có để ý giáo huấn tốt, mới cho em như vậy phóng đãng vô sỉ sao?" Lửa giận đã cháy hỏng lý trí của anh, anh bắt đầu nói không suy nghĩ đến nhiều việc.
Cô giống bị rút đi sinh lực, cả người chấn động, oán hận nhìn anh chằm chằm.
"Đường tiên sinh, anh đừng quá phận, Húc Hòa bạn ấy không phải người như thế, Húc Hòa kỳ thật……" Tạ Tường Nghị ý đồ vì Đồng Húc Hòa giải thích, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng càng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Phải một tiếng Húc Hòa, trái một tiếng Húc Hòa, Tạ Tường Nghị dám như vậy thân thiết kêu tên của cô?
"Câm miệng! Ta không hỏi ngươi." Anh nổi giận cắt đứt lời nói của Tạ Tường Nghị, máu càng thêm nghịch lưu chảy tán loạn.
"Anh đừng đối với bạn ấy hung dữ!" Cô tức khí đỏ mắt.
Tạ Tường Nghị tất cả đều là bị động, là cô chủ động lợi dụng hảo cảm của hắn đối với cô, buộc hắn bồi cô cùng nhau đến khách sạn, thỉnh hắn giúp cô…… Giúp cô giải thoát nỗi thống khổ thâm trầm ở trong lòng, giúp cô quên đi Đường Tắc An.
Nhưng là…… Vì sao người cô muốn quên nhất, hồn trong tận đáy lòng không tiêu tan cũng theo tới đâu?
Vì sao, dù có ở nơi xa, chính là trốn không thoát khỏi anh?
Đường Tắc An thấy cô che chở Tạ Tường Nghị, nheo mắt lại, giận dữ phát ra:"Em liền như vậy khẩn cấp muốn cùng nam nhân ở trên giường? Liền như vậy chờ không kịp muốn đạp hư chính mình?"
"Đúng, tôi thực vội, biết vì sao sao? Bởi vì tôi chịu đủ anh! Tôi nghĩ muốn nhanh chút tìm một nam nhân đến cứu tôi, thoát khỏi khống chế cùng trói buộc của anh, bằng không mỗi ngày bị anh là người giám hộ giám thị, tôi đều nhanh điên rồi! Sắp phiền đã chết……" Đồng Húc Hòa tức giận toàn thân phát run, hướng về phía anh lớn tiếng kêu lên.
Những lời này, quả thực tựa như chất dẫn cháy củi lửa, tức giận như cuồng diễm làm cho chút bình tĩnh còn sót lại toàn bộ đem phá hủy, anh giống như con thú hoang bị chọc giận, cầm tay cô, dùng sức lôi kéo ra khỏi phòng. (khách sạn)
"Chờ một chút, anh nghĩ làm gì Húc Hòa?" Tạ Tường Nghị đuổi theo ra đến giữ chặt tay Đường Tắc An, lo lắng hô to.
Anh bỏ tay Tạ Tường Nghị ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:"Tránh ra, đây là ‘Việc nhà’ của chúng tôi, không quan hệ đến cậu!"
Một câu "Việc nhà", đem lời nói của Tạ Tường Nghị tất cả đều phá hỏng, hắn ngây ngốc nhìn Đường Tắc An thịnh nộ đem Đồng Húc Hòa kéo vào thang máy, giật mình không nói được gì.
Này Đường Tắc An…… Thật là người giám hộ của Đồng Húc Hòa sao? Nhưng giờ phút này xem ra, lại giống một nam nhân đang ghen dữ dội, đặc biệt đến đoạt lại nữ nhân yêu quí thuộc sở hữu của anh…
"Đường……" Tạ Tường Nghị lại sợ tới mức ngây ra như phỗng, hoàn toàn há hốc mồm.
"Em tới nơi này làm gì?" Trừng mắt nhìn Đồng Húc Hòa, tâm anh như bị lửa đốt, nhưng mắt anh, mặt anh, thanh âm của anh, lại lạnh buốt cơ hồ muốn làm người ta đông cứng.
Đồng Húc Hòa nhanh chóng đứng dậy, không nói ra tiếng.
"Mỗi ngày đều về trễ, chính là đến nơi đây?" Anh hỏi.
"Không! Không phải! Chúng tôi bình thường là ở trường học, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên……" Tạ Tường Nghị vội vã giải thích.
Anh hoắc mắt xoay người nhéo cổ áo Tạ Tường Nghị, cắn răng giận dữ hỏi:"Vậy ngươi mang cô ấy đến nơi này muốn làm cái gì?"
"Tôi……" Tạ Tường Nghị gáy bị kéo nói không ra lời.
"Đừng trách bạn ấy, là tôi gọi bạn ấy mang tôi đến." Đồng Húc Hòa run giọng nói.
Anh chấn động, kinh ngạc quay đầu trừng cô.
"Là tôi…… Chính mình nghĩ đến……" Cô cố lấy dũng khí nhìn anh.
Buông Tạ Tường Nghị ra, anh xoay người đi hướng cô, nhịn xuống tức giận hỏi:"Vì sao làm như vậy? Em tưởng chứng minh cái gì?"
"Tôi chỉ là…… Muốn cùng bạn ấy yêu đương…… Anh không phải hy vọng tôi yêu đương sao? Tôi đang ở tìm hiểu a, chẳng lẽ tôi sai sao……" TRên mặt của cô lộ ra vẻ khiêu khích.
"Em……" Anh biết cô là cố ý! Cố ý muốn chọc giận anh!
"Các người tìm đối tượng đều rất già đi, tôi không thích, Tạ Tường Nghị cùng tôi tuổi giống nhau…… Chúng tôi lại có vẻ chơi thân……" Cô hơi hơi châm chọc.
"Cho nên, bởi vì chơi thân liền lén lút đến khách sạn? Em liền như vậy ngây thơ? Là vì tôi không có để ý giáo huấn tốt, mới cho em như vậy phóng đãng vô sỉ sao?" Lửa giận đã cháy hỏng lý trí của anh, anh bắt đầu nói không suy nghĩ đến nhiều việc.
Cô giống bị rút đi sinh lực, cả người chấn động, oán hận nhìn anh chằm chằm.
"Đường tiên sinh, anh đừng quá phận, Húc Hòa bạn ấy không phải người như thế, Húc Hòa kỳ thật……" Tạ Tường Nghị ý đồ vì Đồng Húc Hòa giải thích, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng càng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Phải một tiếng Húc Hòa, trái một tiếng Húc Hòa, Tạ Tường Nghị dám như vậy thân thiết kêu tên của cô?
"Câm miệng! Ta không hỏi ngươi." Anh nổi giận cắt đứt lời nói của Tạ Tường Nghị, máu càng thêm nghịch lưu chảy tán loạn.
"Anh đừng đối với bạn ấy hung dữ!" Cô tức khí đỏ mắt.
Tạ Tường Nghị tất cả đều là bị động, là cô chủ động lợi dụng hảo cảm của hắn đối với cô, buộc hắn bồi cô cùng nhau đến khách sạn, thỉnh hắn giúp cô…… Giúp cô giải thoát nỗi thống khổ thâm trầm ở trong lòng, giúp cô quên đi Đường Tắc An.
Nhưng là…… Vì sao người cô muốn quên nhất, hồn trong tận đáy lòng không tiêu tan cũng theo tới đâu?
Vì sao, dù có ở nơi xa, chính là trốn không thoát khỏi anh?
Đường Tắc An thấy cô che chở Tạ Tường Nghị, nheo mắt lại, giận dữ phát ra:"Em liền như vậy khẩn cấp muốn cùng nam nhân ở trên giường? Liền như vậy chờ không kịp muốn đạp hư chính mình?"
"Đúng, tôi thực vội, biết vì sao sao? Bởi vì tôi chịu đủ anh! Tôi nghĩ muốn nhanh chút tìm một nam nhân đến cứu tôi, thoát khỏi khống chế cùng trói buộc của anh, bằng không mỗi ngày bị anh là người giám hộ giám thị, tôi đều nhanh điên rồi! Sắp phiền đã chết……" Đồng Húc Hòa tức giận toàn thân phát run, hướng về phía anh lớn tiếng kêu lên.
Những lời này, quả thực tựa như chất dẫn cháy củi lửa, tức giận như cuồng diễm làm cho chút bình tĩnh còn sót lại toàn bộ đem phá hủy, anh giống như con thú hoang bị chọc giận, cầm tay cô, dùng sức lôi kéo ra khỏi phòng. (khách sạn)
"Chờ một chút, anh nghĩ làm gì Húc Hòa?" Tạ Tường Nghị đuổi theo ra đến giữ chặt tay Đường Tắc An, lo lắng hô to.
Anh bỏ tay Tạ Tường Nghị ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:"Tránh ra, đây là ‘Việc nhà’ của chúng tôi, không quan hệ đến cậu!"
Một câu "Việc nhà", đem lời nói của Tạ Tường Nghị tất cả đều phá hỏng, hắn ngây ngốc nhìn Đường Tắc An thịnh nộ đem Đồng Húc Hòa kéo vào thang máy, giật mình không nói được gì.
Này Đường Tắc An…… Thật là người giám hộ của Đồng Húc Hòa sao? Nhưng giờ phút này xem ra, lại giống một nam nhân đang ghen dữ dội, đặc biệt đến đoạt lại nữ nhân yêu quí thuộc sở hữu của anh…