Đường Tắc An khiếp sợ đau lòng nhìn một màn này, rốt cuộc bất chấp tất cả cấm kỵ cùng áy náy, tất cả thị phi đúng sai, ra sức thoát khỏi Giang thư ký cùng mấy người nhân viên, một bước dài tiến lên, tách đám người ra, đi vào bên người cô, lo lắng nhẹ vỗ về khuôn mặt nóng bỏng của cô, anh mới giật mình thấy cô phát sốt rất cao……
"Húc Hòa……" Làm sao có thể sơ ý như vậy, nhưng lại nhìn không ra cô đang bị bệnh? Cô là ôm bệnh mà cố đến, anh lại đối với cô như vậy……
Anh tự trách và hối hận, tay đưa ra, trước mặt rất nhiều người, đem cô ôm vào ngực rồi đứng lên.
Tất cả phóng viên cùng mọi người vây xem đều ngây dại.
Đường gia cùng Lý gia cũng há hốc mồm cứng lưỡi.
Hôm nay chú rể sắp kết hôn, lại ôm một nữ nhân khác?!
"Cút ngay, đừng chặn đường." Anh sắc bén trừng mắt nhìn những người chung quanh, lạnh lùng hô.
Mọi người không tự giác tránh ra tạo thành một đường, một phóng viên dẫn đầu có phản ứng, chạy nhanh chụp được này hình ảnh, ngay sau đó tia sáng huỳnh quang đăng lại tiếp tục lóe sáng, nháy lên không ngừng.
"Tắc An! Con muốn đi đâu?" Cha Đường Tắc An kinh sợ hướng đến anh hô to.
Anh quay đầu nhìn cha mình, kiên định nói:"Cha, thực xin lỗi, con không thể cùng Thụy Vân kết hôn, bởi vì người con yêu, là cô gái này."
Công khai thông báo tình yêu, lại một lần nữa làm cho cửa lớn khách sạn nguyên bản là náo nhiệt nhất thời lặng ngắt như tờ.
Anh biết sự tình nhất định sẽ biến động rất lớn, nhưng anh đã mất đi sự kiềm chế, nếu muốn hắn dứt bỏ Đồng Húc Hòa, anh thà rằng chính mình xuống địa ngục.
Dù sao, anh đã sớm ở địa ngục, từ thật lâu thật lâu trước kia, đã ở chỗ này.
Không có lưu lại lâu, anh ôm Đồng Húc Hòa đã mất đi ý thức, ở trước mắt bao người, ngang nhiên rời đi.
"Xôn xao!"
Một trận huyên náo xôn xao lại lần nữa nổi lên, các phóng viên hưng phấn này chính là đại siêu cấp bát quái, trưởng bối của hai nhà cùng bạn bè thân hữu vô cùng kinh hoảng cùng tức giận vội vã thu dọn tàn cục.
Đang lúc tình hình hết sức hỗn loạn, Lí Thụy Vân lặng yên xuất hiện ở một góc, cô đã sớm cởi áo cưới, trên khuôn mặt xinh đẹp có tia phẫn nộ, thống khoái, thương cảm, tỉnh ngộ, nhưng cũng có một tia thản nhiên được giải thoát.
Chú rể mà tâm đã sớm bay mất, cô không cần.
Hôn lễ này, ngay từ đầu chính là một trò khôi hài, tìm Đồng Húc Hòa đến, bất quá là muốn chấm dứt tất cả.
Chính là, cô thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ thả ra một chút điều tiếng, phóng viên truyền thông lại tựa như ruồi bọ từ đâu bay đến cả một đoàn, càng không nghĩ tới, bọn họ thật thần thông quảng đại, lại có thể đào ra nhiều chuyện có liên quan Đồng Húc Hòa như vậy.
Giấy không gói được lửa, bí mật của Đường Tắc An, có khả năng lực che giấu được bao lâu?
"Kế tiếp, anh hãy tự mình đối mặt với vấn đề của anh, Đường Tắc An, anh lựa chọn một con đường chết, ai cũng cứu không được anh……"
Cô tự thì thào nói xong, sau đó, dứt khoát đem chiếc nhẫn kết hôn ở ngón áp út tháo ra, xoay người rời đi.
Đồng Húc Hòa đứng ở trên vách núi đen, bốn phía là nước, âm u.
Cô đang đợi mặt trời mọc, nhưng là mặt trời vẫn chậm chạp không chịu lên cao, cô rất hoảng, rất sợ, không biết còn phải chờ bao lâu.
"Húc Hòa…… Húc Hòa……"
Có người đang goi cô, thanh âm rất quen thuộc, cô trái phải nghe thật kỹ, lại nhìn không thấy đối phương.
"Húc Hòa, lại đây, mau tới đây……"
Ở nơi nào? Người đó ở nơi nào?
Cô lo lắng không thôi, cố gắng lắng nghe, mới phát hiện thanh âm đến từ cốc âm u phía trước sâu không thấy đáy.
"Húc Hòa……" Người đó, ở vách núi đen nhìn xuống thật sâu gọi cô.
Cô giống như bị thôi miên, đi về phía trước từng bước, một cước đã nhẹ nhàng, mắt thấy cả người sẽ ngã xuống, đột nhiên, có người bắt lấy tay cô, đem cô kéo trở về.
"Húc Hòa! Húc Hòa!"
Cô hoảng sợ, nhất thời bừng tỉnh từ trong mộng.
Ý thức mê mang vừa rồi cũng được thu về, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên, chính là khuôn mặt của Đường Tắc An.
"Húc Hòa! Tỉnh sao?" Anh ghé sát vào cô, giọng trầm thấp ôn nhu hỏi.
"Anh……" Đầu cô là một mảnh hỗn độn.
"Có khỏe không? Có hay không chỗ nào không thoải mái?" Anh vuốt ve cái trán của cô, âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cô mê man hai ngày hai đêm, phải tiêm, phải truyền, vẫn là bất tỉnh, anh sốt ruột lần thứ hai mời bắc sĩ đến khám lại. Bác sĩ nói, cô bất tỉnh chìm vào trong giấc ngủ say trừ bỏ sinh bệnh, có một nửa là là do nhân tố tâm lý, có lẽ là chịu đả kích quá lớn nên không muốn tỉnh lại.
"Húc Hòa……" Làm sao có thể sơ ý như vậy, nhưng lại nhìn không ra cô đang bị bệnh? Cô là ôm bệnh mà cố đến, anh lại đối với cô như vậy……
Anh tự trách và hối hận, tay đưa ra, trước mặt rất nhiều người, đem cô ôm vào ngực rồi đứng lên.
Tất cả phóng viên cùng mọi người vây xem đều ngây dại.
Đường gia cùng Lý gia cũng há hốc mồm cứng lưỡi.
Hôm nay chú rể sắp kết hôn, lại ôm một nữ nhân khác?!
"Cút ngay, đừng chặn đường." Anh sắc bén trừng mắt nhìn những người chung quanh, lạnh lùng hô.
Mọi người không tự giác tránh ra tạo thành một đường, một phóng viên dẫn đầu có phản ứng, chạy nhanh chụp được này hình ảnh, ngay sau đó tia sáng huỳnh quang đăng lại tiếp tục lóe sáng, nháy lên không ngừng.
"Tắc An! Con muốn đi đâu?" Cha Đường Tắc An kinh sợ hướng đến anh hô to.
Anh quay đầu nhìn cha mình, kiên định nói:"Cha, thực xin lỗi, con không thể cùng Thụy Vân kết hôn, bởi vì người con yêu, là cô gái này."
Công khai thông báo tình yêu, lại một lần nữa làm cho cửa lớn khách sạn nguyên bản là náo nhiệt nhất thời lặng ngắt như tờ.
Anh biết sự tình nhất định sẽ biến động rất lớn, nhưng anh đã mất đi sự kiềm chế, nếu muốn hắn dứt bỏ Đồng Húc Hòa, anh thà rằng chính mình xuống địa ngục.
Dù sao, anh đã sớm ở địa ngục, từ thật lâu thật lâu trước kia, đã ở chỗ này.
Không có lưu lại lâu, anh ôm Đồng Húc Hòa đã mất đi ý thức, ở trước mắt bao người, ngang nhiên rời đi.
"Xôn xao!"
Một trận huyên náo xôn xao lại lần nữa nổi lên, các phóng viên hưng phấn này chính là đại siêu cấp bát quái, trưởng bối của hai nhà cùng bạn bè thân hữu vô cùng kinh hoảng cùng tức giận vội vã thu dọn tàn cục.
Đang lúc tình hình hết sức hỗn loạn, Lí Thụy Vân lặng yên xuất hiện ở một góc, cô đã sớm cởi áo cưới, trên khuôn mặt xinh đẹp có tia phẫn nộ, thống khoái, thương cảm, tỉnh ngộ, nhưng cũng có một tia thản nhiên được giải thoát.
Chú rể mà tâm đã sớm bay mất, cô không cần.
Hôn lễ này, ngay từ đầu chính là một trò khôi hài, tìm Đồng Húc Hòa đến, bất quá là muốn chấm dứt tất cả.
Chính là, cô thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ thả ra một chút điều tiếng, phóng viên truyền thông lại tựa như ruồi bọ từ đâu bay đến cả một đoàn, càng không nghĩ tới, bọn họ thật thần thông quảng đại, lại có thể đào ra nhiều chuyện có liên quan Đồng Húc Hòa như vậy.
Giấy không gói được lửa, bí mật của Đường Tắc An, có khả năng lực che giấu được bao lâu?
"Kế tiếp, anh hãy tự mình đối mặt với vấn đề của anh, Đường Tắc An, anh lựa chọn một con đường chết, ai cũng cứu không được anh……"
Cô tự thì thào nói xong, sau đó, dứt khoát đem chiếc nhẫn kết hôn ở ngón áp út tháo ra, xoay người rời đi.
Đồng Húc Hòa đứng ở trên vách núi đen, bốn phía là nước, âm u.
Cô đang đợi mặt trời mọc, nhưng là mặt trời vẫn chậm chạp không chịu lên cao, cô rất hoảng, rất sợ, không biết còn phải chờ bao lâu.
"Húc Hòa…… Húc Hòa……"
Có người đang goi cô, thanh âm rất quen thuộc, cô trái phải nghe thật kỹ, lại nhìn không thấy đối phương.
"Húc Hòa, lại đây, mau tới đây……"
Ở nơi nào? Người đó ở nơi nào?
Cô lo lắng không thôi, cố gắng lắng nghe, mới phát hiện thanh âm đến từ cốc âm u phía trước sâu không thấy đáy.
"Húc Hòa……" Người đó, ở vách núi đen nhìn xuống thật sâu gọi cô.
Cô giống như bị thôi miên, đi về phía trước từng bước, một cước đã nhẹ nhàng, mắt thấy cả người sẽ ngã xuống, đột nhiên, có người bắt lấy tay cô, đem cô kéo trở về.
"Húc Hòa! Húc Hòa!"
Cô hoảng sợ, nhất thời bừng tỉnh từ trong mộng.
Ý thức mê mang vừa rồi cũng được thu về, cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên, chính là khuôn mặt của Đường Tắc An.
"Húc Hòa! Tỉnh sao?" Anh ghé sát vào cô, giọng trầm thấp ôn nhu hỏi.
"Anh……" Đầu cô là một mảnh hỗn độn.
"Có khỏe không? Có hay không chỗ nào không thoải mái?" Anh vuốt ve cái trán của cô, âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cô mê man hai ngày hai đêm, phải tiêm, phải truyền, vẫn là bất tỉnh, anh sốt ruột lần thứ hai mời bắc sĩ đến khám lại. Bác sĩ nói, cô bất tỉnh chìm vào trong giấc ngủ say trừ bỏ sinh bệnh, có một nửa là là do nhân tố tâm lý, có lẽ là chịu đả kích quá lớn nên không muốn tỉnh lại.