Mà hồi trước, cứnghĩ tới chuyện thân phận hai đứa hoàn toàn khác nhau, trong lòngcũng tự động kiếm cớ tránh mặt cậu ta. Nhưng giờ thì giữa hai chúngtôi đâu còn mâu thuẫn gì, tôi khua khua đôi đũa trong tay: “TócVàng! Tóc Vàng! Qua đây!”. Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, quay người lại nhìn, nhưng vẫn đứng đờ tạiđó. Tôi vẫn vẫy vẫy tay, cười niềm nở: “Qua đây ăn chung đi!”Cậu ta do dự một lát mới bưng khay cơm đi tới. Cậu nhóc vừa ngồi xuống là tôi ké o ngay cái mặt nạ giả vờ niềm nởxuống, cầm đũa gõ một cái vào đầu Tóc Vàng: “Gọi thì cứ qua đâyđi, còn ỡm ờ thế làm gì?”. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại uể oải cúi đầu ăn, không nói tiếngnào. Cái thằng nhóc này muốn đọ gan với tôi đấy à, có gì thì cứ nói thẳngra cho rồi, tôi ghét nhất là phải đi nịnh nọt ai, thế nên cũng cúi đầugắp thức ăn, coi như không có cậu ta. Tóc Vàng đang nâng sĩ diện lên cao, kết quả là nhìn tôi cứ im lặngkhông nói câu nào lại thấy bứt rứt, lén nhìn tôi mấy lần rồi lầm bầmgiải thích: “Là tôi mệt quá nên mới không muốn nói gì thôi”. Tôi khua khua đôi đũa, cằn nhằn: “Thú vui ngày thường của cậukhông phải là coi phim ma à? Làm sao mà mệt được hả?”. Ngay cảnói cũng không nói được?Tóc Vàng ấm ức nói: “Mấy hôm rồi chưa ngày nào được nghỉ, đêmqua còn phải từ Mỹ về gấp”. Mặt tôi đông cứng, ngay cả đũa cũng dừng lại giữa chừng, lúc này tôimới nhớ ra Tóc Vàng tới Mỹ cùng Tống Tử Ngôn, tôi cố che giấu né tmặt thoáng đổi sắc, vội vàng và mấy miếng cơm liền. Có lẽ nuốtmạnh quá, trong lòng có chút khó chịu. Cậu ta hỏi: “Sao cô lại…”. Tôi không muốn nghe, lại gõ đũa vào đầu cậu: “Lại cái gì mà lại? Ănđi!”. Tóc Vàng nhìn tôi oán trách, cũng cúi đầu ăn, nhưng tôi vẫn ngheđược cái giọng khổ sở nhỏ rí của cậu: “Tôi chỉ muốn hỏi sao cô lạiăn toàn món cay thế kia thôi mà…”. Tôi vẫn giữ bộ mặt ngầu ngầu ngồi ăn, làm bộ chả nghe thấy gì cả.
Tan làm, đứng lại trước cửa công ty theo thói quen. Mãi mới nhớ ra,thực ra đã không cần phải đợi ai kia nữa rồi. Năm giờ chiều ngày hè ,ánh nắng vẫn gay gắt tới phát sợ, nhìn lại con đường nhựa, có gì đóloang loáng khiến người ta cay mắt, đành nhắm mắt lại rồi mở ra, rồimới từ từ đi ra khỏi công ty. Còn chưa đi ra ngoài, Tô Á Văn đã gọiđiện tới, hẹn tôi cùng đi cơm. Tôi đứng cạnh đường chờ chưa tới mấyphút đã thấy anh đến, anh dừng xe, mở cửa, đang cúi người định chuivào trong, tôi không kìm được quay đầu lại, vừa lúc thấy một bóngdáng quen thuộc xuất hiện trước cửa công ty, quần áo thẳng thớm,đang bước thong dong, vẫn tuấn tú tuyệt vời như xưa.
Hắn liếc mắt nhìn qua chỗ tôi, chỉ liếc qua, giống như nhìn người quađường, không để ý, không bận tâm, dường như chẳng có quan hệ gì,ánh mắt trượt qua vô tình, không hề dừng lại chỗ tôi tới nửa phút. Lòng tôi chợt lặng xuống như ánh mặt trời đang dần tắt…Cả nụ cười cũng cứng ngắc, Tô Á Văn phát hiện ra, hỏi: “Sao thếem?”, rồi cũng đảo mắt nhìn theo tôi, anh ngẩn người, nụ cười trênmôi cũng nhạt đi. Tôi lên xe, cố nói giọng ung dung: “Em đói tới chết mất, anh tínhcho em ăn gì đấy?”. Anh cũng cười, chỉ là có chút hoảng hốt: “Gì cũng được”.
Từ hôm ấy, tô i cố tình ra về muộn hơn, thực ra anh cũng bận, tôi tuykhông bận lắm, nhưng đi làm cũng chiếm phần lớn thời gian, hẹn hòcũng chỉ là đi coi phim vào cuối tuần, còn bình thường toàn là tanlàm, cùng nhau đi ăn, ăn xong thì anh lái xe đưa tôi về. Kể cũng tội cho tôi vẫn phải ở vùng ngoại thành, yêu đương thế này,ngoài sống chung ra mới có thể giải quyết được, còn không có vội vãthế nào cũng chẳng có thời gian. Nhưng quan hệ của chúng tôi là quan hệ cua đồng!
Hơn nữa, trong thâm tâm, tôi vẫn mong quan hệ của chúng tôi là thếnày!!Nhưng nhiều khi nhìn anh ngày ngày đi làm, mệt mỏi mà vẫn phải láixe đưa tôi về, lại thấy thương thương. Có lần tôi thấy tội quá, bảoanh: “Đừng đưa em về nữa, anh cả đi cả về cũng phải mất hơntiếng”. Anh nói: “Em đi một mình anh lo lắm”. Tôi trấn an anh: “Không sao, em có cu li mà”. Anh cau mày: “Nam à?”. Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh vẻ giận dỗi lại vội vàng giải thích:“Tóc Vàng giống như cún cưng của em thôi, anh việc gì phải bậntâm coi một con cún là đực hay cái chứ?”Anh hỏi: “Tóc Vàng?”Tôi gật đầu: “Là giám đốc Triển của công ty, nhỏ tuổi hơn em, tuyệtđối không ăn hiếp!
Hơn nữa nhìn còn yếu đuối hơn cả em, anh nóicoi một hủ nữ như em sao có lòng dạ nào mà chà đạp cậu ta chứ?Đương nhiên là phải dâng cậu ta cho kẻ khác chà đạp rồi!”. Ánh mắt anh trở nên kỳ quặc: “Em… quen cậu ấy à?”. Tôi nghĩ một chút rồi nói:”Là bạn ăn cơm, thỉnh thoảng là bạn coiphim”. Anh nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái: “Em biết quan hệ của cậu ấy…và anh ba không?”. Lâu lắm rồi chúng tôi mới nhắc tới Tống Tử Ngôn, tôi vờ tròn mắt,trả lời ngây thơ: “Biết chứ, không phải Tóc Vàng đang ở nhà củatổng giám đốc hay sao”.
Anh lắc đầu: “Anh chỉ không ngờ là em cũng biết”. Rồi lại im lặng, tôi hắng giọng tranh nói trước: “Nhưng nói thật, anhđừng đưa em về mỗi ngày nữa, anh coi vành mắt anh đã đen nhưđánh than vào rồi kìa, nhan sắc diễm lệ này khiến cho em sao có thểchịu được?”. Anh gật đầu: “Được, anh quyết định rồi”. Tôi vuốt khuôn mặt anh, hài lòng: “Ngoan, nghe lời quá”. Anh liếc tôi một cái: “Sau này ngoài việc buổi tối đưa em về, buổisáng anh sẽ đưa em đi làm”.
Tôi phải học theo Mã Cảnh Đào(38), gào lên: “Tại sao?”. “Vừa nãy em mới nêu ví dụ chuyện thú cảnh đó còn gì?” Anh liếcmắt nhìn tôi, thản nhiên nói hết câu: “Đáp án của anh là, cứ cho làem có nuôi, thì cũng chỉ có thể là giống cái thôi”. Nhưng chuyện xe đưa xe đón thế này đúng là rùm beng, tuy đã cốtình tới công ty trễ một chút, nhưng lần nào cũng bị đồng nghiệp bắtgặp. Tới cả băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn thờ ơ với thời cuộc cũng hỏi tôi:“Mấy hôm nay chị nghe nói cô đang quen với thằng khác… cô chiatay tổng giám đốc rồi à?”. “Không”.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của chị ta, tôi đáp: “Hai người bọnem chẳng có quan hệ gì với nhau cả”. Chị nghi ngờ nhìn tôi: “Không có quan hệ với nhau? Vậy trước đâyhai người cùng tới cùng về là sao đó”. Tôi cũng không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nói cứng: “Thật sựlà không có gì mà”. Chị ta còn muốn hỏi thêm nhưng giám đốc Tôn đã tới, cũng nhìn tôibằng ánh mắt tò mò, đưa cho tôi một xấp giấy tờ: “Đưa cái này lênphòng họp”. Câu nói quen thuộc, nhưng lần này tôi từ chối ngay: “Giám đốc Tôn,giờ em đang có việc, chị tìm người khác đi”. Cô ta lạnh lùng: “Vậy cứ để việc đó, đi đưa cái này trước”. Tôi lúng túng: “Nhưng mà…”. Cô ta không thèm để ý, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Ba giờ manglên”. Rồi gõ gót giày đi mất. Tôi đờ người nhìn đống giấy tờ, người ta vẫn nói tình yêu công sở làthứ cấm kỵ nhất, chia tay rồi thì tránh sao được chuyện gặp nhau.
Chúng tôi dù không có tới mức như thế, nhưng tôi cũng thấy rất khóxử, khó xử tới độ không dám gặp hắn, ngay cả tên cũng không muốnnghe thấy. Ba giờ, tôi ôm giấy tờ tới trước cửa phòng họp nhưng vẫn do dựkhông dám vào. Mấy lần thử đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại rụt về. Không biết bao lâu, cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, tôi bất ngờđứng đờ ra, một đám người từ trong phòng đi ra thấy tôi thì ngạcnhiên, vừa hay người đi đầu là giám đốc Tôn, tôi cúi đầu đưa giấy tờ:“Giám đốc Tôn, tài liệu chị cần đây”. Cô ta trách: “Họp xong rồi”. Tôi “à” một tiếng, lui lại, không dám cản đường họ. Đầu óc hỗn loạn, hình như đứng thế này cũng không đúng, hình nhưtay đặt như thế này cũng không phải, hình như đầu phải cúi thấp hơnmột chút. Trong lúc đầu óc tôi còn rối ren hỗn loạn, một người đụng phải tôi,vốn dĩ tôi đi giày cao gót sẽ đi không vững, đụng nhẹ thôi đã ngã,giấy tờ rơi xuống đất, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Người kia muốn đỡ tôi dậy, đúng lúc ấy, một đôi giày da quen thuộckiêu ngạo tiến lại chỗ tôi. Tim tôi cứ rung lê n từng nhịp, từng nhịp theo từng bước đi của hắn. Đã lâu lắm rồi, trừ một lần nhìn thấy ở cửa công ty, đây là lần đầutiên tôi nhìn thấy hắn, mà lại ở khoảng cách gần như thế. Trong lòng dường như có chút chờ mong, nhưng cũng không dámnghĩ tới, chỉ nhìn hắn càng lúc càng tới gần. Hắn thoáng dừng lại trước mặt tôi, nhưng rồi vẫn bước tiếp khôngdo dự, càng đi càng xa.
Thực ra tôi biết, hắn sẽ như thế. Trước ngày hôm nay, trước khi tới công ty này, ở trường đại học tôiđã biết rồi. Hắn là người rất ôn hòa lễ độ, nhưng sự ôn hòa lễ độ đócủa hắn đều có chừng mực. Vì sự chừng mực đó mà rất xa cách, rấtlạnh lùng. Trước đây tôi vẫn hay ấm ức, sao hắn cứ hành hạ tôi thế, sao khôngthể đối xử với tôi giống những người khác, nhìn thì rất quan tâmnhưng thực ra là thờ ơ lãnh đạm, tôi ghen tỵ với những người đứngngoài thế giới của hắn. Giờ tôi đã đứng ngoài rồi. Ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn bình thản thế, rốt cuộc tôi cũng đạt đượcước nguyện của mình, trở thành một trong những người hắn khôngquan tâm.
Người đụng phải tôi vội vàng hỏi: “Sao cô khóc thế? Có phải lúc nãyngã bị thương không?”. Tôi mới phát hiện nước mắt mình đang rơi, vẫn đang rơi. Hắn sẽ không quay đầu lại nữa, hắn sẽ không còn vẻ sốt ruột, giảnhư không quan tâm để ý nhưng vẫn chăm sóc tôi; hắn sẽ không cònthản nhiên cười mỗi lần tôi bị hắn làm cho cứng họng; hắn sẽ khôngcòn ung dung khiến tôi phải nghẹn cổ bực mình.
Bây giờ, dù tôi cóđứng trước mặt hắn, ánh mắt hắn cũng không dành cho tôi nữa. Có thể lúc vô tình, tôi đã bước chân vào thế giới của hắn, nhưng giờ,tôi đã bị đuổi ra mất rồi. Lúc Tô Á Văn tới đón, anh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi hỏi: “Saokhóc sưng cả mắt thế này?”. Tôi đáp: “Em bị ngã”. Anh không nói, tôi cũng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua. Một lát sau, tôi quay đầu nhìn công ty đang tắm trong ánh nắng vàngrực, hạ quyết tâm. Tôi quay lại nói với anh: “Em muốn nghỉ việc”.
Anh chỉ thoáng giật mình, im lặng nhìn tôi, mãi sau mới khẽ cười:“Được”. Viết đơn xin nghỉ việc, hôm sau đưa lên, giám đốc Tôn hoài nghinhìn tôi, rồi để tôi mang tới bộ phận nhân sự. Vẻ mặt của giám đốc Điền khi nhìn tôi chẳng khác gì giám đốc Tôn:“Đơn xin nghỉ việc này là… của cô hả?”.Tôi gật đầu. Ánh mắt của ông ta sầm lại rơi xuống bụng tôi, ra vẻ đã hiểu hết vôcùng quái dị.
Mà hồi trước, cứnghĩ tới chuyện thân phận hai đứa hoàn toàn khác nhau, trong lòngcũng tự động kiếm cớ tránh mặt cậu ta. Nhưng giờ thì giữa hai chúngtôi đâu còn mâu thuẫn gì, tôi khua khua đôi đũa trong tay: “TócVàng! Tóc Vàng! Qua đây!”. Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, quay người lại nhìn, nhưng vẫn đứng đờ tạiđó. Tôi vẫn vẫy vẫy tay, cười niềm nở: “Qua đây ăn chung đi!”Cậu ta do dự một lát mới bưng khay cơm đi tới. Cậu nhóc vừa ngồi xuống là tôi ké o ngay cái mặt nạ giả vờ niềm nởxuống, cầm đũa gõ một cái vào đầu Tóc Vàng: “Gọi thì cứ qua đâyđi, còn ỡm ờ thế làm gì?”. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại uể oải cúi đầu ăn, không nói tiếngnào. Cái thằng nhóc này muốn đọ gan với tôi đấy à, có gì thì cứ nói thẳngra cho rồi, tôi ghét nhất là phải đi nịnh nọt ai, thế nên cũng cúi đầugắp thức ăn, coi như không có cậu ta. Tóc Vàng đang nâng sĩ diện lên cao, kết quả là nhìn tôi cứ im lặngkhông nói câu nào lại thấy bứt rứt, lén nhìn tôi mấy lần rồi lầm bầmgiải thích: “Là tôi mệt quá nên mới không muốn nói gì thôi”. Tôi khua khua đôi đũa, cằn nhằn: “Thú vui ngày thường của cậukhông phải là coi phim ma à? Làm sao mà mệt được hả?”. Ngay cảnói cũng không nói được?Tóc Vàng ấm ức nói: “Mấy hôm rồi chưa ngày nào được nghỉ, đêmqua còn phải từ Mỹ về gấp”. Mặt tôi đông cứng, ngay cả đũa cũng dừng lại giữa chừng, lúc này tôimới nhớ ra Tóc Vàng tới Mỹ cùng Tống Tử Ngôn, tôi cố che giấu né tmặt thoáng đổi sắc, vội vàng và mấy miếng cơm liền. Có lẽ nuốtmạnh quá, trong lòng có chút khó chịu. Cậu ta hỏi: “Sao cô lại…”. Tôi không muốn nghe, lại gõ đũa vào đầu cậu: “Lại cái gì mà lại? Ănđi!”. Tóc Vàng nhìn tôi oán trách, cũng cúi đầu ăn, nhưng tôi vẫn ngheđược cái giọng khổ sở nhỏ rí của cậu: “Tôi chỉ muốn hỏi sao cô lạiăn toàn món cay thế kia thôi mà…”. Tôi vẫn giữ bộ mặt ngầu ngầu ngồi ăn, làm bộ chả nghe thấy gì cả.
Tan làm, đứng lại trước cửa công ty theo thói quen. Mãi mới nhớ ra,thực ra đã không cần phải đợi ai kia nữa rồi. Năm giờ chiều ngày hè ,ánh nắng vẫn gay gắt tới phát sợ, nhìn lại con đường nhựa, có gì đóloang loáng khiến người ta cay mắt, đành nhắm mắt lại rồi mở ra, rồimới từ từ đi ra khỏi công ty. Còn chưa đi ra ngoài, Tô Á Văn đã gọiđiện tới, hẹn tôi cùng đi cơm. Tôi đứng cạnh đường chờ chưa tới mấyphút đã thấy anh đến, anh dừng xe, mở cửa, đang cúi người định chuivào trong, tôi không kìm được quay đầu lại, vừa lúc thấy một bóngdáng quen thuộc xuất hiện trước cửa công ty, quần áo thẳng thớm,đang bước thong dong, vẫn tuấn tú tuyệt vời như xưa.
Hắn liếc mắt nhìn qua chỗ tôi, chỉ liếc qua, giống như nhìn người quađường, không để ý, không bận tâm, dường như chẳng có quan hệ gì,ánh mắt trượt qua vô tình, không hề dừng lại chỗ tôi tới nửa phút. Lòng tôi chợt lặng xuống như ánh mặt trời đang dần tắt…Cả nụ cười cũng cứng ngắc, Tô Á Văn phát hiện ra, hỏi: “Sao thếem?”, rồi cũng đảo mắt nhìn theo tôi, anh ngẩn người, nụ cười trênmôi cũng nhạt đi. Tôi lên xe, cố nói giọng ung dung: “Em đói tới chết mất, anh tínhcho em ăn gì đấy?”. Anh cũng cười, chỉ là có chút hoảng hốt: “Gì cũng được”.
Từ hôm ấy, tô i cố tình ra về muộn hơn, thực ra anh cũng bận, tôi tuykhông bận lắm, nhưng đi làm cũng chiếm phần lớn thời gian, hẹn hòcũng chỉ là đi coi phim vào cuối tuần, còn bình thường toàn là tanlàm, cùng nhau đi ăn, ăn xong thì anh lái xe đưa tôi về. Kể cũng tội cho tôi vẫn phải ở vùng ngoại thành, yêu đương thế này,ngoài sống chung ra mới có thể giải quyết được, còn không có vội vãthế nào cũng chẳng có thời gian. Nhưng quan hệ của chúng tôi là quan hệ cua đồng!
Hơn nữa, trong thâm tâm, tôi vẫn mong quan hệ của chúng tôi là thếnày!!Nhưng nhiều khi nhìn anh ngày ngày đi làm, mệt mỏi mà vẫn phải láixe đưa tôi về, lại thấy thương thương. Có lần tôi thấy tội quá, bảoanh: “Đừng đưa em về nữa, anh cả đi cả về cũng phải mất hơntiếng”. Anh nói: “Em đi một mình anh lo lắm”. Tôi trấn an anh: “Không sao, em có cu li mà”. Anh cau mày: “Nam à?”. Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh vẻ giận dỗi lại vội vàng giải thích:“Tóc Vàng giống như cún cưng của em thôi, anh việc gì phải bậntâm coi một con cún là đực hay cái chứ?”Anh hỏi: “Tóc Vàng?”Tôi gật đầu: “Là giám đốc Triển của công ty, nhỏ tuổi hơn em, tuyệtđối không ăn hiếp!
Hơn nữa nhìn còn yếu đuối hơn cả em, anh nóicoi một hủ nữ như em sao có lòng dạ nào mà chà đạp cậu ta chứ?Đương nhiên là phải dâng cậu ta cho kẻ khác chà đạp rồi!”. Ánh mắt anh trở nên kỳ quặc: “Em… quen cậu ấy à?”. Tôi nghĩ một chút rồi nói:”Là bạn ăn cơm, thỉnh thoảng là bạn coiphim”. Anh nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái: “Em biết quan hệ của cậu ấy…và anh ba không?”. Lâu lắm rồi chúng tôi mới nhắc tới Tống Tử Ngôn, tôi vờ tròn mắt,trả lời ngây thơ: “Biết chứ, không phải Tóc Vàng đang ở nhà củatổng giám đốc hay sao”.
Anh lắc đầu: “Anh chỉ không ngờ là em cũng biết”. Rồi lại im lặng, tôi hắng giọng tranh nói trước: “Nhưng nói thật, anhđừng đưa em về mỗi ngày nữa, anh coi vành mắt anh đã đen nhưđánh than vào rồi kìa, nhan sắc diễm lệ này khiến cho em sao có thểchịu được?”. Anh gật đầu: “Được, anh quyết định rồi”. Tôi vuốt khuôn mặt anh, hài lòng: “Ngoan, nghe lời quá”. Anh liếc tôi một cái: “Sau này ngoài việc buổi tối đưa em về, buổisáng anh sẽ đưa em đi làm”.
Tôi phải học theo Mã Cảnh Đào(), gào lên: “Tại sao?”. “Vừa nãy em mới nêu ví dụ chuyện thú cảnh đó còn gì?” Anh liếcmắt nhìn tôi, thản nhiên nói hết câu: “Đáp án của anh là, cứ cho làem có nuôi, thì cũng chỉ có thể là giống cái thôi”. Nhưng chuyện xe đưa xe đón thế này đúng là rùm beng, tuy đã cốtình tới công ty trễ một chút, nhưng lần nào cũng bị đồng nghiệp bắtgặp. Tới cả băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn thờ ơ với thời cuộc cũng hỏi tôi:“Mấy hôm nay chị nghe nói cô đang quen với thằng khác… cô chiatay tổng giám đốc rồi à?”. “Không”.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của chị ta, tôi đáp: “Hai người bọnem chẳng có quan hệ gì với nhau cả”. Chị nghi ngờ nhìn tôi: “Không có quan hệ với nhau? Vậy trước đâyhai người cùng tới cùng về là sao đó”. Tôi cũng không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nói cứng: “Thật sựlà không có gì mà”. Chị ta còn muốn hỏi thêm nhưng giám đốc Tôn đã tới, cũng nhìn tôibằng ánh mắt tò mò, đưa cho tôi một xấp giấy tờ: “Đưa cái này lênphòng họp”. Câu nói quen thuộc, nhưng lần này tôi từ chối ngay: “Giám đốc Tôn,giờ em đang có việc, chị tìm người khác đi”. Cô ta lạnh lùng: “Vậy cứ để việc đó, đi đưa cái này trước”. Tôi lúng túng: “Nhưng mà…”. Cô ta không thèm để ý, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Ba giờ manglên”. Rồi gõ gót giày đi mất. Tôi đờ người nhìn đống giấy tờ, người ta vẫn nói tình yêu công sở làthứ cấm kỵ nhất, chia tay rồi thì tránh sao được chuyện gặp nhau.
Chúng tôi dù không có tới mức như thế, nhưng tôi cũng thấy rất khóxử, khó xử tới độ không dám gặp hắn, ngay cả tên cũng không muốnnghe thấy. Ba giờ, tôi ôm giấy tờ tới trước cửa phòng họp nhưng vẫn do dựkhông dám vào. Mấy lần thử đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại rụt về. Không biết bao lâu, cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, tôi bất ngờđứng đờ ra, một đám người từ trong phòng đi ra thấy tôi thì ngạcnhiên, vừa hay người đi đầu là giám đốc Tôn, tôi cúi đầu đưa giấy tờ:“Giám đốc Tôn, tài liệu chị cần đây”. Cô ta trách: “Họp xong rồi”. Tôi “à” một tiếng, lui lại, không dám cản đường họ. Đầu óc hỗn loạn, hình như đứng thế này cũng không đúng, hình nhưtay đặt như thế này cũng không phải, hình như đầu phải cúi thấp hơnmột chút. Trong lúc đầu óc tôi còn rối ren hỗn loạn, một người đụng phải tôi,vốn dĩ tôi đi giày cao gót sẽ đi không vững, đụng nhẹ thôi đã ngã,giấy tờ rơi xuống đất, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Người kia muốn đỡ tôi dậy, đúng lúc ấy, một đôi giày da quen thuộckiêu ngạo tiến lại chỗ tôi. Tim tôi cứ rung lê n từng nhịp, từng nhịp theo từng bước đi của hắn. Đã lâu lắm rồi, trừ một lần nhìn thấy ở cửa công ty, đây là lần đầutiên tôi nhìn thấy hắn, mà lại ở khoảng cách gần như thế. Trong lòng dường như có chút chờ mong, nhưng cũng không dámnghĩ tới, chỉ nhìn hắn càng lúc càng tới gần. Hắn thoáng dừng lại trước mặt tôi, nhưng rồi vẫn bước tiếp khôngdo dự, càng đi càng xa.
Thực ra tôi biết, hắn sẽ như thế. Trước ngày hôm nay, trước khi tới công ty này, ở trường đại học tôiđã biết rồi. Hắn là người rất ôn hòa lễ độ, nhưng sự ôn hòa lễ độ đócủa hắn đều có chừng mực. Vì sự chừng mực đó mà rất xa cách, rấtlạnh lùng. Trước đây tôi vẫn hay ấm ức, sao hắn cứ hành hạ tôi thế, sao khôngthể đối xử với tôi giống những người khác, nhìn thì rất quan tâmnhưng thực ra là thờ ơ lãnh đạm, tôi ghen tỵ với những người đứngngoài thế giới của hắn. Giờ tôi đã đứng ngoài rồi. Ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn bình thản thế, rốt cuộc tôi cũng đạt đượcước nguyện của mình, trở thành một trong những người hắn khôngquan tâm.
Người đụng phải tôi vội vàng hỏi: “Sao cô khóc thế? Có phải lúc nãyngã bị thương không?”. Tôi mới phát hiện nước mắt mình đang rơi, vẫn đang rơi. Hắn sẽ không quay đầu lại nữa, hắn sẽ không còn vẻ sốt ruột, giảnhư không quan tâm để ý nhưng vẫn chăm sóc tôi; hắn sẽ không cònthản nhiên cười mỗi lần tôi bị hắn làm cho cứng họng; hắn sẽ khôngcòn ung dung khiến tôi phải nghẹn cổ bực mình.
Bây giờ, dù tôi cóđứng trước mặt hắn, ánh mắt hắn cũng không dành cho tôi nữa. Có thể lúc vô tình, tôi đã bước chân vào thế giới của hắn, nhưng giờ,tôi đã bị đuổi ra mất rồi. Lúc Tô Á Văn tới đón, anh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi hỏi: “Saokhóc sưng cả mắt thế này?”. Tôi đáp: “Em bị ngã”. Anh không nói, tôi cũng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua. Một lát sau, tôi quay đầu nhìn công ty đang tắm trong ánh nắng vàngrực, hạ quyết tâm. Tôi quay lại nói với anh: “Em muốn nghỉ việc”.
Anh chỉ thoáng giật mình, im lặng nhìn tôi, mãi sau mới khẽ cười:“Được”. Viết đơn xin nghỉ việc, hôm sau đưa lên, giám đốc Tôn hoài nghinhìn tôi, rồi để tôi mang tới bộ phận nhân sự. Vẻ mặt của giám đốc Điền khi nhìn tôi chẳng khác gì giám đốc Tôn:“Đơn xin nghỉ việc này là… của cô hả?”.Tôi gật đầu. Ánh mắt của ông ta sầm lại rơi xuống bụng tôi, ra vẻ đã hiểu hết vôcùng quái dị.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mà hồi trước, cứnghĩ tới chuyện thân phận hai đứa hoàn toàn khác nhau, trong lòngcũng tự động kiếm cớ tránh mặt cậu ta. Nhưng giờ thì giữa hai chúngtôi đâu còn mâu thuẫn gì, tôi khua khua đôi đũa trong tay: “TócVàng! Tóc Vàng! Qua đây!”. Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, quay người lại nhìn, nhưng vẫn đứng đờ tạiđó. Tôi vẫn vẫy vẫy tay, cười niềm nở: “Qua đây ăn chung đi!”Cậu ta do dự một lát mới bưng khay cơm đi tới. Cậu nhóc vừa ngồi xuống là tôi ké o ngay cái mặt nạ giả vờ niềm nởxuống, cầm đũa gõ một cái vào đầu Tóc Vàng: “Gọi thì cứ qua đâyđi, còn ỡm ờ thế làm gì?”. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại uể oải cúi đầu ăn, không nói tiếngnào. Cái thằng nhóc này muốn đọ gan với tôi đấy à, có gì thì cứ nói thẳngra cho rồi, tôi ghét nhất là phải đi nịnh nọt ai, thế nên cũng cúi đầugắp thức ăn, coi như không có cậu ta. Tóc Vàng đang nâng sĩ diện lên cao, kết quả là nhìn tôi cứ im lặngkhông nói câu nào lại thấy bứt rứt, lén nhìn tôi mấy lần rồi lầm bầmgiải thích: “Là tôi mệt quá nên mới không muốn nói gì thôi”. Tôi khua khua đôi đũa, cằn nhằn: “Thú vui ngày thường của cậukhông phải là coi phim ma à? Làm sao mà mệt được hả?”. Ngay cảnói cũng không nói được?Tóc Vàng ấm ức nói: “Mấy hôm rồi chưa ngày nào được nghỉ, đêmqua còn phải từ Mỹ về gấp”. Mặt tôi đông cứng, ngay cả đũa cũng dừng lại giữa chừng, lúc này tôimới nhớ ra Tóc Vàng tới Mỹ cùng Tống Tử Ngôn, tôi cố che giấu né tmặt thoáng đổi sắc, vội vàng và mấy miếng cơm liền. Có lẽ nuốtmạnh quá, trong lòng có chút khó chịu. Cậu ta hỏi: “Sao cô lại…”. Tôi không muốn nghe, lại gõ đũa vào đầu cậu: “Lại cái gì mà lại? Ănđi!”. Tóc Vàng nhìn tôi oán trách, cũng cúi đầu ăn, nhưng tôi vẫn ngheđược cái giọng khổ sở nhỏ rí của cậu: “Tôi chỉ muốn hỏi sao cô lạiăn toàn món cay thế kia thôi mà…”. Tôi vẫn giữ bộ mặt ngầu ngầu ngồi ăn, làm bộ chả nghe thấy gì cả.
Tan làm, đứng lại trước cửa công ty theo thói quen. Mãi mới nhớ ra,thực ra đã không cần phải đợi ai kia nữa rồi. Năm giờ chiều ngày hè ,ánh nắng vẫn gay gắt tới phát sợ, nhìn lại con đường nhựa, có gì đóloang loáng khiến người ta cay mắt, đành nhắm mắt lại rồi mở ra, rồimới từ từ đi ra khỏi công ty. Còn chưa đi ra ngoài, Tô Á Văn đã gọiđiện tới, hẹn tôi cùng đi cơm. Tôi đứng cạnh đường chờ chưa tới mấyphút đã thấy anh đến, anh dừng xe, mở cửa, đang cúi người định chuivào trong, tôi không kìm được quay đầu lại, vừa lúc thấy một bóngdáng quen thuộc xuất hiện trước cửa công ty, quần áo thẳng thớm,đang bước thong dong, vẫn tuấn tú tuyệt vời như xưa.
Hắn liếc mắt nhìn qua chỗ tôi, chỉ liếc qua, giống như nhìn người quađường, không để ý, không bận tâm, dường như chẳng có quan hệ gì,ánh mắt trượt qua vô tình, không hề dừng lại chỗ tôi tới nửa phút. Lòng tôi chợt lặng xuống như ánh mặt trời đang dần tắt…Cả nụ cười cũng cứng ngắc, Tô Á Văn phát hiện ra, hỏi: “Sao thếem?”, rồi cũng đảo mắt nhìn theo tôi, anh ngẩn người, nụ cười trênmôi cũng nhạt đi. Tôi lên xe, cố nói giọng ung dung: “Em đói tới chết mất, anh tínhcho em ăn gì đấy?”. Anh cũng cười, chỉ là có chút hoảng hốt: “Gì cũng được”.
Từ hôm ấy, tô i cố tình ra về muộn hơn, thực ra anh cũng bận, tôi tuykhông bận lắm, nhưng đi làm cũng chiếm phần lớn thời gian, hẹn hòcũng chỉ là đi coi phim vào cuối tuần, còn bình thường toàn là tanlàm, cùng nhau đi ăn, ăn xong thì anh lái xe đưa tôi về. Kể cũng tội cho tôi vẫn phải ở vùng ngoại thành, yêu đương thế này,ngoài sống chung ra mới có thể giải quyết được, còn không có vội vãthế nào cũng chẳng có thời gian. Nhưng quan hệ của chúng tôi là quan hệ cua đồng!
Hơn nữa, trong thâm tâm, tôi vẫn mong quan hệ của chúng tôi là thếnày!!Nhưng nhiều khi nhìn anh ngày ngày đi làm, mệt mỏi mà vẫn phải láixe đưa tôi về, lại thấy thương thương. Có lần tôi thấy tội quá, bảoanh: “Đừng đưa em về nữa, anh cả đi cả về cũng phải mất hơntiếng”. Anh nói: “Em đi một mình anh lo lắm”. Tôi trấn an anh: “Không sao, em có cu li mà”. Anh cau mày: “Nam à?”. Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh vẻ giận dỗi lại vội vàng giải thích:“Tóc Vàng giống như cún cưng của em thôi, anh việc gì phải bậntâm coi một con cún là đực hay cái chứ?”Anh hỏi: “Tóc Vàng?”Tôi gật đầu: “Là giám đốc Triển của công ty, nhỏ tuổi hơn em, tuyệtđối không ăn hiếp!
Hơn nữa nhìn còn yếu đuối hơn cả em, anh nóicoi một hủ nữ như em sao có lòng dạ nào mà chà đạp cậu ta chứ?Đương nhiên là phải dâng cậu ta cho kẻ khác chà đạp rồi!”. Ánh mắt anh trở nên kỳ quặc: “Em… quen cậu ấy à?”. Tôi nghĩ một chút rồi nói:”Là bạn ăn cơm, thỉnh thoảng là bạn coiphim”. Anh nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái: “Em biết quan hệ của cậu ấy…và anh ba không?”. Lâu lắm rồi chúng tôi mới nhắc tới Tống Tử Ngôn, tôi vờ tròn mắt,trả lời ngây thơ: “Biết chứ, không phải Tóc Vàng đang ở nhà củatổng giám đốc hay sao”.
Anh lắc đầu: “Anh chỉ không ngờ là em cũng biết”. Rồi lại im lặng, tôi hắng giọng tranh nói trước: “Nhưng nói thật, anhđừng đưa em về mỗi ngày nữa, anh coi vành mắt anh đã đen nhưđánh than vào rồi kìa, nhan sắc diễm lệ này khiến cho em sao có thểchịu được?”. Anh gật đầu: “Được, anh quyết định rồi”. Tôi vuốt khuôn mặt anh, hài lòng: “Ngoan, nghe lời quá”. Anh liếc tôi một cái: “Sau này ngoài việc buổi tối đưa em về, buổisáng anh sẽ đưa em đi làm”.
Tôi phải học theo Mã Cảnh Đào(38), gào lên: “Tại sao?”. “Vừa nãy em mới nêu ví dụ chuyện thú cảnh đó còn gì?” Anh liếcmắt nhìn tôi, thản nhiên nói hết câu: “Đáp án của anh là, cứ cho làem có nuôi, thì cũng chỉ có thể là giống cái thôi”. Nhưng chuyện xe đưa xe đón thế này đúng là rùm beng, tuy đã cốtình tới công ty trễ một chút, nhưng lần nào cũng bị đồng nghiệp bắtgặp. Tới cả băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn thờ ơ với thời cuộc cũng hỏi tôi:“Mấy hôm nay chị nghe nói cô đang quen với thằng khác… cô chiatay tổng giám đốc rồi à?”. “Không”.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của chị ta, tôi đáp: “Hai người bọnem chẳng có quan hệ gì với nhau cả”. Chị nghi ngờ nhìn tôi: “Không có quan hệ với nhau? Vậy trước đâyhai người cùng tới cùng về là sao đó”. Tôi cũng không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nói cứng: “Thật sựlà không có gì mà”. Chị ta còn muốn hỏi thêm nhưng giám đốc Tôn đã tới, cũng nhìn tôibằng ánh mắt tò mò, đưa cho tôi một xấp giấy tờ: “Đưa cái này lênphòng họp”. Câu nói quen thuộc, nhưng lần này tôi từ chối ngay: “Giám đốc Tôn,giờ em đang có việc, chị tìm người khác đi”. Cô ta lạnh lùng: “Vậy cứ để việc đó, đi đưa cái này trước”. Tôi lúng túng: “Nhưng mà…”. Cô ta không thèm để ý, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Ba giờ manglên”. Rồi gõ gót giày đi mất. Tôi đờ người nhìn đống giấy tờ, người ta vẫn nói tình yêu công sở làthứ cấm kỵ nhất, chia tay rồi thì tránh sao được chuyện gặp nhau.
Chúng tôi dù không có tới mức như thế, nhưng tôi cũng thấy rất khóxử, khó xử tới độ không dám gặp hắn, ngay cả tên cũng không muốnnghe thấy. Ba giờ, tôi ôm giấy tờ tới trước cửa phòng họp nhưng vẫn do dựkhông dám vào. Mấy lần thử đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại rụt về. Không biết bao lâu, cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, tôi bất ngờđứng đờ ra, một đám người từ trong phòng đi ra thấy tôi thì ngạcnhiên, vừa hay người đi đầu là giám đốc Tôn, tôi cúi đầu đưa giấy tờ:“Giám đốc Tôn, tài liệu chị cần đây”. Cô ta trách: “Họp xong rồi”. Tôi “à” một tiếng, lui lại, không dám cản đường họ. Đầu óc hỗn loạn, hình như đứng thế này cũng không đúng, hình nhưtay đặt như thế này cũng không phải, hình như đầu phải cúi thấp hơnmột chút. Trong lúc đầu óc tôi còn rối ren hỗn loạn, một người đụng phải tôi,vốn dĩ tôi đi giày cao gót sẽ đi không vững, đụng nhẹ thôi đã ngã,giấy tờ rơi xuống đất, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Người kia muốn đỡ tôi dậy, đúng lúc ấy, một đôi giày da quen thuộckiêu ngạo tiến lại chỗ tôi. Tim tôi cứ rung lê n từng nhịp, từng nhịp theo từng bước đi của hắn. Đã lâu lắm rồi, trừ một lần nhìn thấy ở cửa công ty, đây là lần đầutiên tôi nhìn thấy hắn, mà lại ở khoảng cách gần như thế. Trong lòng dường như có chút chờ mong, nhưng cũng không dámnghĩ tới, chỉ nhìn hắn càng lúc càng tới gần. Hắn thoáng dừng lại trước mặt tôi, nhưng rồi vẫn bước tiếp khôngdo dự, càng đi càng xa.
Thực ra tôi biết, hắn sẽ như thế. Trước ngày hôm nay, trước khi tới công ty này, ở trường đại học tôiđã biết rồi. Hắn là người rất ôn hòa lễ độ, nhưng sự ôn hòa lễ độ đócủa hắn đều có chừng mực. Vì sự chừng mực đó mà rất xa cách, rấtlạnh lùng. Trước đây tôi vẫn hay ấm ức, sao hắn cứ hành hạ tôi thế, sao khôngthể đối xử với tôi giống những người khác, nhìn thì rất quan tâmnhưng thực ra là thờ ơ lãnh đạm, tôi ghen tỵ với những người đứngngoài thế giới của hắn. Giờ tôi đã đứng ngoài rồi. Ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn bình thản thế, rốt cuộc tôi cũng đạt đượcước nguyện của mình, trở thành một trong những người hắn khôngquan tâm.
Người đụng phải tôi vội vàng hỏi: “Sao cô khóc thế? Có phải lúc nãyngã bị thương không?”. Tôi mới phát hiện nước mắt mình đang rơi, vẫn đang rơi. Hắn sẽ không quay đầu lại nữa, hắn sẽ không còn vẻ sốt ruột, giảnhư không quan tâm để ý nhưng vẫn chăm sóc tôi; hắn sẽ không cònthản nhiên cười mỗi lần tôi bị hắn làm cho cứng họng; hắn sẽ khôngcòn ung dung khiến tôi phải nghẹn cổ bực mình.
Bây giờ, dù tôi cóđứng trước mặt hắn, ánh mắt hắn cũng không dành cho tôi nữa. Có thể lúc vô tình, tôi đã bước chân vào thế giới của hắn, nhưng giờ,tôi đã bị đuổi ra mất rồi. Lúc Tô Á Văn tới đón, anh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi hỏi: “Saokhóc sưng cả mắt thế này?”. Tôi đáp: “Em bị ngã”. Anh không nói, tôi cũng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua. Một lát sau, tôi quay đầu nhìn công ty đang tắm trong ánh nắng vàngrực, hạ quyết tâm. Tôi quay lại nói với anh: “Em muốn nghỉ việc”.
Anh chỉ thoáng giật mình, im lặng nhìn tôi, mãi sau mới khẽ cười:“Được”. Viết đơn xin nghỉ việc, hôm sau đưa lên, giám đốc Tôn hoài nghinhìn tôi, rồi để tôi mang tới bộ phận nhân sự. Vẻ mặt của giám đốc Điền khi nhìn tôi chẳng khác gì giám đốc Tôn:“Đơn xin nghỉ việc này là… của cô hả?”.Tôi gật đầu. Ánh mắt của ông ta sầm lại rơi xuống bụng tôi, ra vẻ đã hiểu hết vôcùng quái dị.