Hai người ngửa bài, nhưng tựa hồ như phương thức bên nhau vẫn không có gì thay đổi, nếu không chú ý tên ngốc nào đó vui mừng như vừa vượt qua đại nạn thì cũng chẳng ai dám tin. Thư Thích làm Bá Vương ở nhà Lí gia càng thêm hợp tình hợp lí, hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ với đại thiếu gia, làm Bá Vương được người hầu hạ là lẽ tự nhiên.
Lí Cẩm Khang vốn đang lo âu chuyện trường học của Thư Thích, chỉ có điều Thư Thích cũng đã tốt nghiệp tiến sĩ, bây giờ đã tự do thực sự, chỉ cần chờ đến lúc bảo vệ là được.
Cứ trong sự hài hòa như vậy, thời gian trôi qua đã đến thứ tư, Lí Cẩm Khang vừa tan sở đã chạy vội về nhà đón Thư Thích, rồi hai người lại cùng nhau đến Phúc Khang Cư.
Khi hai người đến nhà hàng, trên bàn ăn mới có Cảnh Viễn Phàm và Tiếu Tần mắt to trừng mắt nhỏ. Tiếu Tần phát hiện hại người vào cửa liền đứng dậy rót trà đãi khách. Lí Cẩm Khang kéo ghế cho Thư Thích rồi tự bản thân ngồi xuống bên cạnh anh : “Tiếu Tần, Viễn Phàm, các người đến thật sớm a.”
“Làm chủ nhà nha, chung quy lại cũng không thể để các người ngồi chờ.” Tiếu Tần đỡ đỡ chiếc kính không độ, trên mặt vẽ lên nụ cười nhàn nhạt nhưng lại hiển lộ vẻ sầu thảm.
Cảnh Viễn Phàm lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, đang định châm lửa hút lại thấy ba người bên cạnh, vẫn là phải đứng lên : “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Lí Cẩm Khang chờ Cảnh Viễn Phàm ra ngoài mới quay đầu lại xem Tiếu Tần : “Viễn Phàm trên người đều là mùi khói, gần đây sao lại hút nhiều như vậy.”
Nét cười nơi khóe môi Tiếu Tần dần trở nên yếu ớt : “……… Chắc do công việc bận rộn đi.”
Lí Cẩm Khang thở dài : “Trước kia còn có cậu giúp nó, hiện tại ….. Ài”
Thư Thích nhẹ khụ hai tiếng : “Này, anh có hút thuốc không?”
Lí Cẩm Khang không hiểu nổi suy nghĩ của Thư Thích, vội vàng lắc đầu : “Anh không phải làm xã giao, dĩ nhiên là không hút thuốc.”
Thư Thích vô cùng thỏa mãn : “Tốt lắm, sau này cũng đừng hút.”
Lí Cẩm Khang chỉ biết gật đầu.
Tiếu Tần nhìn hai người với ánh mắt ước ao thèm muốn, nhưng cái gì cũng không nói.
Lí Cẩm Khang cũng không dám lên tiếng, xem tình trạng hiện giờ, Viễn Phàm đại khái là vẫn không chấp nhận.
Ba người lại lẳng lặng uống trà, không ai phát ra âm thanh cho đến khi hai người Tiếu Tùy và Đường Nghiêu xuất hiện. Đường Nghiêu vừa vào cửa liền lên tiếng : “Nga, sư huynh đã đến a. Viễn Phàm đâu?”
Tiếu Tần không trả lời khiến Lí Cẩm Khang bất đắc dĩ đành thay người chịu trận : “Ra ngoài hút thuốc rồi.”
Đường Nghiêu lộ vẻ ghét bỏ : “Người này nghiện thuốc lá càng lúc càng nặng, Tiếu Tùy nhà chúng ta cũng đã bỏ thuốc mà tên đó còn nghiện như vậy.”
Tiếu Tùy lạnh lùng cười trào phúng : “Không biết suy xét.”
Tiếu Tần lúc này mới bày ra bộ dáng chủ nhân đãi khách, nhẹ giọng tiếp đón mọi người nhập tiệc : “Đồ ăn sẽ được đưa lên ngay, lập tức là có thể ăn, không đủ thì gọi thêm, mọi người muốn uống rượu gì?”
Ngay lúc này Viễn Phàm cũng tiến vào, xa xa ngồi lại vị trí cũ của mình, thả chiếc áo vest lên chỗ tựa, vừa vặn cùng Tiếu Tần mặt đối mặt.
Lí Cẩm Khang lắc lắc tay : “Tôi không uống rượu lát nữa còn phải lái xe.”
“Anh cũng vậy.” Tiếu Tùy cũng đem chén rượu trước mặt rút lui.
Tiếu Tần kéo kéo khóe miệng, nở một nụ cười : “Mọi người …. Li rượu ly biệt mà cũng không uống.”
Đường Nghiêu trong lòng bất mãn : “Cậu không phải là chỉ trở về một năm thôi mà, cái gì mà li rượu ly biệt.”
Tiếu Tần nghiêm túc chọn mấy loại rượu có giá cả tương đối cao, đáp : “Lúc này thực sự là rượu ly biệt, tôi lần này quay về Thành Đô sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa.”
“Cái gì?” Cảnh Viễn Phàm lại là người đầu tiên lên tiếng, “Cậu sẽ không trở về Bắc Kinh? Cậu sao lại chưa từng đề cập qua?”
Tiếu Tần cười cười : “Hôm nay xem như là chính thức thông báo cho mọi người đây.”
Đường Nghiêu cũng rất bất ngờ : “Tiếu Tần, cậu …… Cậu ở Bắc Kinh đã rất vất vả gây dựng sự nghiệp…. Hiện tại quay về Thành Đô không thấy đáng tiếc sao?”
Lí Cẩm Khang cũng phụ hòa : “Đúng vậy, chúng tôi còn có mấy người, cậu thì một mình hoàn toàn kiếm từ xe đến nhà cửa, liều mạng lâu như vậy mà cứ thế vứt bỏ…..”
Tiếu Tần so với bọn họ càng nở nụ cười thoải mái : “Phòng ở tôi đã xử lí xong rồi, Viễn Phàm bên kia …. Tôi cũng coi như rút lui một phần, không có tôi vẫn có thể vận hành tốt. Hiện tại quay về Thành Đô kiếm việc cũng không khó, tôi cảm thấy rất tốt. Ngày hôm qua cũng đã cùng các bạn bè cộng sự uống với nhau một chầu, hôm nay cùng mọi người vạn lần không thể khách khí.”
Tiếu Tùy cũng gật đầu đồng ý : “Tiểu Tần, em trở về nhà, cô cũng sẽ rất vui mừng, lúc trước em đi, bọn họ cũng rất lo lắng.”
Tiếu Tần miễn cưỡng cười nhạt : “Mẹ em chỉ sợ em ở bên ngoài ăn không được, kỳ thực em cũng đâu có khó ăn đến thế a. Anh Tùy, mấy năm ở Bắc Kinh cảm ơn anh đã chiếu cố em, kính anh một ly.” Tiếu Tần nói xong liền ngửa đầu uống cạn chén.
Tiếu Tùy cũng lấy trà thay rượu, nhấp một ngụm : “ Anh làm ca cũng thật hổ thẹn. Công việc hay cái gì cũng chưa từng giúp đỡ được em. May mắn là Tiểu Tần mạnh mẽ, cũng coi như một thân áo gấm về làng. Trở về cũng tốt.”
Cảnh Viễn Phàm ở một bên nghe được, hai mày nhíu chặt.
Lí Cẩm Khang cũng thấy sững sờ, Tiếu Tần người này tửu lượng cũng quá cao đi? Trong lời nói của Tiếu Tùy thì đều ẩn ẩn dao găm thuốc súng, không tránh có phần hối hận khi mang Thư Thích đến đây, trận chiến này có chỗ nào giống một buổi liên hoan, rõ ràng mà một bữa ăn để giận cá chém thớt mà. Chỉ có điều nhìn Thư Thích một lòng một dạ tập trung tinh thần ăn uống, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, Lí Cẩm Khang cũng yên tâm một chút.
Tiếu Tần hết kính Tiếu Tùy, lại đem chén rượu hướng về Đường Nghiêu : “Đường Nghiêu, xét cho cùng thì anh cũng là chị dâu của em, cạn chén nhé?”
Đường Nghiêu hơi hơi nhíu mi, không nhìn ra được là làm sao hay đang luyến tiếc Tiếu Tần, bưng một ly đầy cùng Tiếu Tần cụng ly : “ Tiếu Tần, trở về mọi thứ đều hài lòng.”
Tiếu Tần ung dung đáp lại : “Chắc chắn, mọi thứ đều hài lòng.”
Lí Cẩm Khang chờ Tiếu Tần uống hết, không đợi cậu rót đầy rượu liền bê chén trà của bản thân : “Tiếu Tần, thuận buồm xuôi gió, tôi uống trà, cậu cũng không cần uống rượu, sẽ tổn hại sức khỏe.” Ngửa đầu liền cạn chén.
Thư Thích cũng nhẹ nhàng cầm cốc bia : “Tôi dùng bia, cậu thích gì cũng được, đi đường cẩn thận.”
Tiếu Tần dường như thật là cao hứng : “Cẩm Khang thật có phúc khí. Hôm nay chén rượu này tôi dù thế nào cũng không thể tránh.” Nói rồi cậu uống liền một lúc hai chén đầy. Uống xong liền ho một trận dữ dội.
Lí Cẩm Khang thấy mà kinh hãi, tửu lượng dù tốt thế nào cũng không nên uống như vậy a. Thoạt nhìn tình trạng sức khỏe của Tiếu Tần, chung quy lại vẫn là đau khổ tích tụ không tan, trong tâm chỉ sợ là vô cùng thống khổ.
Cảnh Viễn Phàm không đợi Tiếu Tần trì hoãn, nâng hai chén rượu đi đến trước mặt Tiếu Tần, buồn bực trong chốc lát mới mở miệng : “Không đi không được sao?”
Tiếu Tần cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ lắc đầu.
Cảnh Viễn Phàm uống cạn chén của chính mình, còn không đợi Tiếu Tần tiếp nhận chén trên tay đã tự mình uống luôn cả chén của Tiếu Tần : “Tiếu Tần …. Tôi, đối với cậu không …..”
“Ài, anh sao lại uống cả phần của tôi, rắp tâm ép tôi cũng phải uống hai chén đây mà!” Tiếu Tần nhanh chóng cắt đứt lời nói của Cảnh Viễn Phàm, “Hôm nay uống cho thật đã, sau này chưa hẳn đã còn cơ hội.”
Lí Cẩm Khang dứt khoát không nhìn tới hai người đang cụng ly một cách mệt mỏi kia, chuyên tâm gắp rau, rót trà cho Thư Thích. Anh giương mắt nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhiệm vụ, cái Phúc Khang Cư gì gì đó làm ăn không tồi, quả thực là không chút phụ lòng cái giá cả của nó.
Thư Thích đặc biệt chung tình với món lươn. Đó cũng là món anh ăn được nhiều nhất. Lí Cẩm Khang âm thầm ghi nhớ gia vị cùng hương vị đặc trưng của chúng. Phòng bếp Lí gia hẳn là có thể cho ra món ăn như vậy đi.
“Mòn tôm nướng này không ngon bằng anh làm.” Thư Thích làm hết phận sự biểu dương đầu bếp nhà mình.
Lí Cẩm Khang vừa lòng vừa ý : “Rất biết phân biệt, đó là cách làm gia truyền đấy.”
Thư Thích cười cười giêu cợt hắn : “Anh lừa người à.”
Bữa tiệc này đại khái là chỉ có Thư Thích ăn đến thư sướng cả người, Lí Cẩm Khang ở một bên bận rộn hầu hạ, Đường Nghiêu thấy Tiếu Tùy không được tự nhiên cũng không có tâm tình ăn cơm, về phần Cảnh Viễn Phàm và Tiếu Tần, phiền muộn ngồi uống, căn bản là không chạm đến đũa.
Tiếu Tần mở to mắt đục ngầu đi thanh toán, Tiếu Tùy đi theo đỡ cậu thì Tiếu Tần lại vùng vẫy, xoay người chạy về chỗ ghế lôi ra một cái vali : “Nhà của em đã xử lý xong, mấy ngày nay bận thu dọn một chút.”
“Không phải này kia cậu mới bay về Thành Đô sao?” Lí Cẩm Khang nhíu mày, mấy ngày này Tiếu Tần muốn đi đâu?
“Đúng vậy.” Tiếu Tần bước đi có điểm loạng choạng, nhưng nói chuyện vẫn rất lưu loát : “Cho nên hai ngày này ở lại khách sạn.”
Nghe thế, tên nát rượu kia liền tức giận, đi qua túm lấy cánh tay Tiếu Tần kháng nghị : “Tiếu Tần cậu được lắm a, bạn bè của cậu đều chết sạch rồi phải không mà cậu muốn đi khách sạn?”
Sắc mặt Tiếu Tùy cũng mau thuẫn, anh là định đưa Tiếu Tần về nhà mình.
Cảnh Viễn Phàm thấy Tiếu Tần không trả lời càng thêm bất mãn, trực tiếp kéo người ra ngoài : “Không phải, không phải chỉ vài ngày sao, ở chỗ tôi! Cũng không phải không có, không có một gian phòng cho cậu ngủ!”
Hai vành mắt Tiếu Tần nhanh chóng chuyển hồng, hung hăng đẩy Cảnh Viễn Phàm một cái : “Giả bộ?! Giả bộ như chưa từng xảy ra việc gì, trốn tránh tôi lâu như vậy là ai hả!”
Mấy người đứng ngay tại bên cạnh đống bàn ghế, tới tới lui lui khiến tất cả khách khứa đều đổ dồn hai mắt hướng về bên này. Tiếu Tùy kéo Tiếu Tần, Lí Cẩm Khang ngăn trụ Cảnh Viễn Phàm, hai người không phải người yêu, sao cư nhiên lại thành vai võ phụ thế này?
Cảnh Viễn Phàm dựa vào hơi say, gạt Lí Cẩm Khang lao tới bên người Tiếu Tần : “Lão tử! Lão tử mới không giả bộ, đi, đi nhà của tôi, xem, xem xem lão tử có phải là giả bộ hay không!”
“A,” Tiếu Tần lạnh lùng cười khẩy, “Đi.”
Hai người kia cứ vậy liền kề vai sát cánh ra cửa khách sạn bắt taxi ngênh ngang mà đi, lưu lại bốn người hai mặt ngơ ngác nhìn nhau. Người bên này cản không được, không cản cũng không được. Ngăn lại thì sao chứ, vạn nhất phá hủy nhân duyên của hai người thật không phải tội lớn sao. Chính là không cản, vậy để hai cái tên say xỉn kia với nhau sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiếu Tùy nhìn vali bị vứt dưới đất : “Cái này chúng ta cầm đi thôi, Cẩm Khang, các ông cũng về đi.”
Lí Cẩm Khang gật gật đầu, đưa Thư Thích ra lấy xe.
“Này, hai người kia sao lại thành ra thế này a?” Thư Thích tựa người vào lưng ghế, cơm no rượu say mới tò mò hỏi.
Lí Cẩm Khang xoay người sang cài dây an toàn cho anh, dọc đường đi lại ngồi kể chuyện hai người kia tường tận rõ ràng cho người kế bên.
“Tiếu Tần phải quay về Thành Đô, vốn ban đầu là hai người họ hợp tác làm ăn, Tiếu Tần vừa đi, vài năm tâm huyết đều hóa thành bọt nước, mang về chính là một thân mệt mỏi.” Hoặc là một trái tim tràn đầy vết thương không thể lành lại.
Thư Thích hơi đăm chiêu : “Không nhìn ra anh cũng rất thương xuân nhớ thu.”
Lí Cẩm Khang hàm hậu mà cười. Thương xuân nhớ thu thì không hẳn nhưng hình như có chút cảm khái bùi ngùi mà thôi.
17.
Lí Cẩm Khang vốn đang lo âu chuyện trường học của Thư Thích, chỉ có điều Thư Thích cũng đã tốt nghiệp tiến sĩ, bây giờ đã tự do thực sự, chỉ cần chờ đến lúc bảo vệ là được.
Cứ trong sự hài hòa như vậy, thời gian trôi qua đã đến thứ tư, Lí Cẩm Khang vừa tan sở đã chạy vội về nhà đón Thư Thích, rồi hai người lại cùng nhau đến Phúc Khang Cư.
Khi hai người đến nhà hàng, trên bàn ăn mới có Cảnh Viễn Phàm và Tiếu Tần mắt to trừng mắt nhỏ. Tiếu Tần phát hiện hại người vào cửa liền đứng dậy rót trà đãi khách. Lí Cẩm Khang kéo ghế cho Thư Thích rồi tự bản thân ngồi xuống bên cạnh anh : “Tiếu Tần, Viễn Phàm, các người đến thật sớm a.”
“Làm chủ nhà nha, chung quy lại cũng không thể để các người ngồi chờ.” Tiếu Tần đỡ đỡ chiếc kính không độ, trên mặt vẽ lên nụ cười nhàn nhạt nhưng lại hiển lộ vẻ sầu thảm.
Cảnh Viễn Phàm lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, đang định châm lửa hút lại thấy ba người bên cạnh, vẫn là phải đứng lên : “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Lí Cẩm Khang chờ Cảnh Viễn Phàm ra ngoài mới quay đầu lại xem Tiếu Tần : “Viễn Phàm trên người đều là mùi khói, gần đây sao lại hút nhiều như vậy.”
Nét cười nơi khóe môi Tiếu Tần dần trở nên yếu ớt : “……… Chắc do công việc bận rộn đi.”
Lí Cẩm Khang thở dài : “Trước kia còn có cậu giúp nó, hiện tại ….. Ài”
Thư Thích nhẹ khụ hai tiếng : “Này, anh có hút thuốc không?”
Lí Cẩm Khang không hiểu nổi suy nghĩ của Thư Thích, vội vàng lắc đầu : “Anh không phải làm xã giao, dĩ nhiên là không hút thuốc.”
Thư Thích vô cùng thỏa mãn : “Tốt lắm, sau này cũng đừng hút.”
Lí Cẩm Khang chỉ biết gật đầu.
Tiếu Tần nhìn hai người với ánh mắt ước ao thèm muốn, nhưng cái gì cũng không nói.
Lí Cẩm Khang cũng không dám lên tiếng, xem tình trạng hiện giờ, Viễn Phàm đại khái là vẫn không chấp nhận.
Ba người lại lẳng lặng uống trà, không ai phát ra âm thanh cho đến khi hai người Tiếu Tùy và Đường Nghiêu xuất hiện. Đường Nghiêu vừa vào cửa liền lên tiếng : “Nga, sư huynh đã đến a. Viễn Phàm đâu?”
Tiếu Tần không trả lời khiến Lí Cẩm Khang bất đắc dĩ đành thay người chịu trận : “Ra ngoài hút thuốc rồi.”
Đường Nghiêu lộ vẻ ghét bỏ : “Người này nghiện thuốc lá càng lúc càng nặng, Tiếu Tùy nhà chúng ta cũng đã bỏ thuốc mà tên đó còn nghiện như vậy.”
Tiếu Tùy lạnh lùng cười trào phúng : “Không biết suy xét.”
Tiếu Tần lúc này mới bày ra bộ dáng chủ nhân đãi khách, nhẹ giọng tiếp đón mọi người nhập tiệc : “Đồ ăn sẽ được đưa lên ngay, lập tức là có thể ăn, không đủ thì gọi thêm, mọi người muốn uống rượu gì?”
Ngay lúc này Viễn Phàm cũng tiến vào, xa xa ngồi lại vị trí cũ của mình, thả chiếc áo vest lên chỗ tựa, vừa vặn cùng Tiếu Tần mặt đối mặt.
Lí Cẩm Khang lắc lắc tay : “Tôi không uống rượu lát nữa còn phải lái xe.”
“Anh cũng vậy.” Tiếu Tùy cũng đem chén rượu trước mặt rút lui.
Tiếu Tần kéo kéo khóe miệng, nở một nụ cười : “Mọi người …. Li rượu ly biệt mà cũng không uống.”
Đường Nghiêu trong lòng bất mãn : “Cậu không phải là chỉ trở về một năm thôi mà, cái gì mà li rượu ly biệt.”
Tiếu Tần nghiêm túc chọn mấy loại rượu có giá cả tương đối cao, đáp : “Lúc này thực sự là rượu ly biệt, tôi lần này quay về Thành Đô sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa.”
“Cái gì?” Cảnh Viễn Phàm lại là người đầu tiên lên tiếng, “Cậu sẽ không trở về Bắc Kinh? Cậu sao lại chưa từng đề cập qua?”
Tiếu Tần cười cười : “Hôm nay xem như là chính thức thông báo cho mọi người đây.”
Đường Nghiêu cũng rất bất ngờ : “Tiếu Tần, cậu …… Cậu ở Bắc Kinh đã rất vất vả gây dựng sự nghiệp…. Hiện tại quay về Thành Đô không thấy đáng tiếc sao?”
Lí Cẩm Khang cũng phụ hòa : “Đúng vậy, chúng tôi còn có mấy người, cậu thì một mình hoàn toàn kiếm từ xe đến nhà cửa, liều mạng lâu như vậy mà cứ thế vứt bỏ…..”
Tiếu Tần so với bọn họ càng nở nụ cười thoải mái : “Phòng ở tôi đã xử lí xong rồi, Viễn Phàm bên kia …. Tôi cũng coi như rút lui một phần, không có tôi vẫn có thể vận hành tốt. Hiện tại quay về Thành Đô kiếm việc cũng không khó, tôi cảm thấy rất tốt. Ngày hôm qua cũng đã cùng các bạn bè cộng sự uống với nhau một chầu, hôm nay cùng mọi người vạn lần không thể khách khí.”
Tiếu Tùy cũng gật đầu đồng ý : “Tiểu Tần, em trở về nhà, cô cũng sẽ rất vui mừng, lúc trước em đi, bọn họ cũng rất lo lắng.”
Tiếu Tần miễn cưỡng cười nhạt : “Mẹ em chỉ sợ em ở bên ngoài ăn không được, kỳ thực em cũng đâu có khó ăn đến thế a. Anh Tùy, mấy năm ở Bắc Kinh cảm ơn anh đã chiếu cố em, kính anh một ly.” Tiếu Tần nói xong liền ngửa đầu uống cạn chén.
Tiếu Tùy cũng lấy trà thay rượu, nhấp một ngụm : “ Anh làm ca cũng thật hổ thẹn. Công việc hay cái gì cũng chưa từng giúp đỡ được em. May mắn là Tiểu Tần mạnh mẽ, cũng coi như một thân áo gấm về làng. Trở về cũng tốt.”
Cảnh Viễn Phàm ở một bên nghe được, hai mày nhíu chặt.
Lí Cẩm Khang cũng thấy sững sờ, Tiếu Tần người này tửu lượng cũng quá cao đi? Trong lời nói của Tiếu Tùy thì đều ẩn ẩn dao găm thuốc súng, không tránh có phần hối hận khi mang Thư Thích đến đây, trận chiến này có chỗ nào giống một buổi liên hoan, rõ ràng mà một bữa ăn để giận cá chém thớt mà. Chỉ có điều nhìn Thư Thích một lòng một dạ tập trung tinh thần ăn uống, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, Lí Cẩm Khang cũng yên tâm một chút.
Tiếu Tần hết kính Tiếu Tùy, lại đem chén rượu hướng về Đường Nghiêu : “Đường Nghiêu, xét cho cùng thì anh cũng là chị dâu của em, cạn chén nhé?”
Đường Nghiêu hơi hơi nhíu mi, không nhìn ra được là làm sao hay đang luyến tiếc Tiếu Tần, bưng một ly đầy cùng Tiếu Tần cụng ly : “ Tiếu Tần, trở về mọi thứ đều hài lòng.”
Tiếu Tần ung dung đáp lại : “Chắc chắn, mọi thứ đều hài lòng.”
Lí Cẩm Khang chờ Tiếu Tần uống hết, không đợi cậu rót đầy rượu liền bê chén trà của bản thân : “Tiếu Tần, thuận buồm xuôi gió, tôi uống trà, cậu cũng không cần uống rượu, sẽ tổn hại sức khỏe.” Ngửa đầu liền cạn chén.
Thư Thích cũng nhẹ nhàng cầm cốc bia : “Tôi dùng bia, cậu thích gì cũng được, đi đường cẩn thận.”
Tiếu Tần dường như thật là cao hứng : “Cẩm Khang thật có phúc khí. Hôm nay chén rượu này tôi dù thế nào cũng không thể tránh.” Nói rồi cậu uống liền một lúc hai chén đầy. Uống xong liền ho một trận dữ dội.
Lí Cẩm Khang thấy mà kinh hãi, tửu lượng dù tốt thế nào cũng không nên uống như vậy a. Thoạt nhìn tình trạng sức khỏe của Tiếu Tần, chung quy lại vẫn là đau khổ tích tụ không tan, trong tâm chỉ sợ là vô cùng thống khổ.
Cảnh Viễn Phàm không đợi Tiếu Tần trì hoãn, nâng hai chén rượu đi đến trước mặt Tiếu Tần, buồn bực trong chốc lát mới mở miệng : “Không đi không được sao?”
Tiếu Tần cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ lắc đầu.
Cảnh Viễn Phàm uống cạn chén của chính mình, còn không đợi Tiếu Tần tiếp nhận chén trên tay đã tự mình uống luôn cả chén của Tiếu Tần : “Tiếu Tần …. Tôi, đối với cậu không …..”
“Ài, anh sao lại uống cả phần của tôi, rắp tâm ép tôi cũng phải uống hai chén đây mà!” Tiếu Tần nhanh chóng cắt đứt lời nói của Cảnh Viễn Phàm, “Hôm nay uống cho thật đã, sau này chưa hẳn đã còn cơ hội.”
Lí Cẩm Khang dứt khoát không nhìn tới hai người đang cụng ly một cách mệt mỏi kia, chuyên tâm gắp rau, rót trà cho Thư Thích. Anh giương mắt nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhiệm vụ, cái Phúc Khang Cư gì gì đó làm ăn không tồi, quả thực là không chút phụ lòng cái giá cả của nó.
Thư Thích đặc biệt chung tình với món lươn. Đó cũng là món anh ăn được nhiều nhất. Lí Cẩm Khang âm thầm ghi nhớ gia vị cùng hương vị đặc trưng của chúng. Phòng bếp Lí gia hẳn là có thể cho ra món ăn như vậy đi.
“Mòn tôm nướng này không ngon bằng anh làm.” Thư Thích làm hết phận sự biểu dương đầu bếp nhà mình.
Lí Cẩm Khang vừa lòng vừa ý : “Rất biết phân biệt, đó là cách làm gia truyền đấy.”
Thư Thích cười cười giêu cợt hắn : “Anh lừa người à.”
Bữa tiệc này đại khái là chỉ có Thư Thích ăn đến thư sướng cả người, Lí Cẩm Khang ở một bên bận rộn hầu hạ, Đường Nghiêu thấy Tiếu Tùy không được tự nhiên cũng không có tâm tình ăn cơm, về phần Cảnh Viễn Phàm và Tiếu Tần, phiền muộn ngồi uống, căn bản là không chạm đến đũa.
Tiếu Tần mở to mắt đục ngầu đi thanh toán, Tiếu Tùy đi theo đỡ cậu thì Tiếu Tần lại vùng vẫy, xoay người chạy về chỗ ghế lôi ra một cái vali : “Nhà của em đã xử lý xong, mấy ngày nay bận thu dọn một chút.”
“Không phải này kia cậu mới bay về Thành Đô sao?” Lí Cẩm Khang nhíu mày, mấy ngày này Tiếu Tần muốn đi đâu?
“Đúng vậy.” Tiếu Tần bước đi có điểm loạng choạng, nhưng nói chuyện vẫn rất lưu loát : “Cho nên hai ngày này ở lại khách sạn.”
Nghe thế, tên nát rượu kia liền tức giận, đi qua túm lấy cánh tay Tiếu Tần kháng nghị : “Tiếu Tần cậu được lắm a, bạn bè của cậu đều chết sạch rồi phải không mà cậu muốn đi khách sạn?”
Sắc mặt Tiếu Tùy cũng mau thuẫn, anh là định đưa Tiếu Tần về nhà mình.
Cảnh Viễn Phàm thấy Tiếu Tần không trả lời càng thêm bất mãn, trực tiếp kéo người ra ngoài : “Không phải, không phải chỉ vài ngày sao, ở chỗ tôi! Cũng không phải không có, không có một gian phòng cho cậu ngủ!”
Hai vành mắt Tiếu Tần nhanh chóng chuyển hồng, hung hăng đẩy Cảnh Viễn Phàm một cái : “Giả bộ?! Giả bộ như chưa từng xảy ra việc gì, trốn tránh tôi lâu như vậy là ai hả!”
Mấy người đứng ngay tại bên cạnh đống bàn ghế, tới tới lui lui khiến tất cả khách khứa đều đổ dồn hai mắt hướng về bên này. Tiếu Tùy kéo Tiếu Tần, Lí Cẩm Khang ngăn trụ Cảnh Viễn Phàm, hai người không phải người yêu, sao cư nhiên lại thành vai võ phụ thế này?
Cảnh Viễn Phàm dựa vào hơi say, gạt Lí Cẩm Khang lao tới bên người Tiếu Tần : “Lão tử! Lão tử mới không giả bộ, đi, đi nhà của tôi, xem, xem xem lão tử có phải là giả bộ hay không!”
“A,” Tiếu Tần lạnh lùng cười khẩy, “Đi.”
Hai người kia cứ vậy liền kề vai sát cánh ra cửa khách sạn bắt taxi ngênh ngang mà đi, lưu lại bốn người hai mặt ngơ ngác nhìn nhau. Người bên này cản không được, không cản cũng không được. Ngăn lại thì sao chứ, vạn nhất phá hủy nhân duyên của hai người thật không phải tội lớn sao. Chính là không cản, vậy để hai cái tên say xỉn kia với nhau sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiếu Tùy nhìn vali bị vứt dưới đất : “Cái này chúng ta cầm đi thôi, Cẩm Khang, các ông cũng về đi.”
Lí Cẩm Khang gật gật đầu, đưa Thư Thích ra lấy xe.
“Này, hai người kia sao lại thành ra thế này a?” Thư Thích tựa người vào lưng ghế, cơm no rượu say mới tò mò hỏi.
Lí Cẩm Khang xoay người sang cài dây an toàn cho anh, dọc đường đi lại ngồi kể chuyện hai người kia tường tận rõ ràng cho người kế bên.
“Tiếu Tần phải quay về Thành Đô, vốn ban đầu là hai người họ hợp tác làm ăn, Tiếu Tần vừa đi, vài năm tâm huyết đều hóa thành bọt nước, mang về chính là một thân mệt mỏi.” Hoặc là một trái tim tràn đầy vết thương không thể lành lại.
Thư Thích hơi đăm chiêu : “Không nhìn ra anh cũng rất thương xuân nhớ thu.”
Lí Cẩm Khang hàm hậu mà cười. Thương xuân nhớ thu thì không hẳn nhưng hình như có chút cảm khái bùi ngùi mà thôi.
17.