EDIT BY CHERYL CHEN
“Miệng Lục Lập Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Cuối cùng em cũng hiểu được chân lí này rồi.””
Đường Bản cũng đi cùng, Lục Lập Phong dắt Diêu Tinh Thần đến bên cạnh xe mới buông tay cô.
Anh mở cửa xe đằng sau, Đường Bản ngồi ở ghế phụ, còn Diêu Tinh Thần ngồi sau.
Lục Lập Phong không nói chuyện, sắc mặt trầm ngâm, trong xe không khí cũng loãng, Đường Bản mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, quay lại nhìn Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần chột dạ nhưng không muốn chịu thua, ngoái nhìn ngoài cửa sổ xe, hà hơi, giấu đi sự chột dạ của mình.
Đường Bản thấy cô không có chút ý thức về hành động sai trái của mình, hơi tức giận nhưng trước mặt Lục Lập Phong không thể lộ ra, đành nửa đùa nửa thật giễu cợt, bật ngón cái khen ngợi: “Đúng là tài nữ, chưa thấy phụ nữ nào mang thai mà dám đi nhà ma! Đúng là cố chấp!”
Diêu Tinh Thần cũng biết mình đã mạo hiểm, bây giờ nghĩ lại thấy sợ. Nhưng lúc đó cô đâu muốn vào nhà ma, chỉ là thấy cô y tá cứ ba hoa nên bực lên mua vé.
Lục Lập Phong nghiêm mặt không nói, chạy ra xe khỏi bãi đỗ, tay sờ sờ hai túi quần, đó là thói quen mỗi khi anh tìm thuốc lá.
Đường Bản nhìn túi anh rỗng, móc từ túi quần mình ra một hộp thuốc đưa anh, nhưng Lục Lập Phong từ chối.
Anh lấy từ xe ra một hộp kẹo cao su, đổ ra hai viên rồi nhét vào miệng, để xua tan cơn nghiện thuốc lá. Động tác của anh hơi giống uống thuốc.
Đường Bản thấy anh như thế, thấy bất công thay cho anh em mình, nói: “Chị biết không, anh Lục đang bàn việc trong phòng với chú nhiệm, nghe tin chị đang ở đây, lập tức gạt chủ nhiệm sang một bên. Tí nữa bọn em về chắc chắn bị ăn mắng.”
Lục Lập Phong mất kiến nhẫn nhìn Đường Bản: “Nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Đường Bản bĩu môi, oán giận.
Diêu Tinh Thần biết Lục Lập Phong vì lo cho đứa bé mà gạt luôn cả công việc, thấy anh không nói cô cũng im lặng.
Xe chạy được một lát, đôi mắt đen láy của Diêu Tinh Thần nhìn lên kính, thấy mắt Lục Lập Phong nhìn thẳng phía trước, nhíu mày suy tư.
Đừng thấy bình thường Diêu Tinh Thần luôn trêu đùa với Lục Lập Phong, khi anh thực sự tức giận cô vẫn rất sợ, huống gì trong chuyện này cô là người sai.
Lục Lập Phong thấy ánh mắt cô, lập tức nhìn lại.
Diêu Tinh Thần ngồi thẳng, đánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Lục Lập Phong nhìn gương mặt ủ rũ của cô, tiếp tục lái xe.
“Ục ục ục…”
Trong xe đang yên lặng bỗng xuất hiện tiếng động kì lạ, tuy nhỏ nhưng rất rõ.
Lúc sáng sớm cô mới chỉ uống một cốc sữa đậu nành, bây giờ cái bụng trống không bắt đầu biểu tình.
Diêu Tinh Thần xoa bụng, nuốt nước bọt, cô rất đói nhưng ngại không dám nói, đành cứng người chịu đựng.
“Ục ục ục…”
Lại thêm một chuỗi âm thanh kì quái.
Đường Bản thấy Lục Lập Phong không nói gì, đành hỏi Diêu Tinh Thần: “Chị dâu, chị đói bụng à?”
Diêu Tinh Thần bình tĩnh đáp: “Thai máy.”
Đường Bản nhìn gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của cô, phì cười, trên đời có một số chuyện không nhất thiết phải bóc trần.
Lúc này Lục Lập Phong vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, hỏi Đường Bản: “Cậu muốn ăn gì?”
Đường Bản hiểu rõ Lục Lập Phong, biết anh vốn muốn hỏi Diêu Tinh Thần, liền hỏi cô: “Chị dâu, chị muốn ăn gì ạ?”
Diêu Tinh Thần lập tức tưởng tượng ra một bàn đầy đồ ăn ngon, có pizza, lẩu cay, vịt quay Bắc Kinh, cá nấu thuyền chài, đùi dê nướng, thịt bò kho chay kiểu Hồi giáo,…
Tưởng tượng xong, Diêu Tinh Thần nhàn nhạt đáp: “Không thấy ngon miệng, không muốn ăn gì.”
Đường Bản nửa cười nửa không nhìn Lục Lập Phong, Lục Lập Phong nói:
“Đi ăn đồ chay nhé.”
“Bây giờ sao ạ?”
“Ừ.”
Đường Bản chớp mắt liên tục: “Đại ca, nhưng chúng ta đang trốn việc mà! Hơn nữa, chủ nhiệm đang…”
Lục Lập Phong mỉm cười, như thể tên mặt than vừa nãy không phải anh, nhẹ nhàng nói:
“Trốn cũng trốn rồi, đơn giản là đi phục vụ bà xã của anh một hôm.”
Anh nói lời này với giọng điệu bất thường.
Diêu Tinh Thần nghe vậy rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu, thấy anh đang nhìn đằng trước, đánh tay lái về hướng nhà hàng chay cô thích ăn nhất.’
Diêu Tinh Thần cố nén nụ cười, nhưng không kìm nổi, sợ bị người khác thấy, đành mím môi, giấu mặt ra đằng sau.
Thịt bò kho…
Diêu Tinh Thần cười ngọt ngào, không khỏi tưởng tượng.
Chỉ có tham ăn mới làm cô cười ngây ngô như thế…
Thật không có tiền đồ!
...
Vào nhà hàng, gọi một bàn toàn món cô thích, thịt bò kho, thịt rang mắm, bánh bao nhân cừu, xíu mại, sữa ngô,… Dù Diêu Tinh Thần đã được Liêu Anh Hồng huấn luyện về cung cách ứng xử trên bàn ăn từ nhỏ nhưng chú sâu háu ăn trong bụng đâu phải muốn giấu là giấu được.
Đường Bản thấy cô ăn xíu mại, đưa giấm chua cho cô, Lục Lập Phong nói: “Cô ấy không thích giấm.”
Đường Bản ngạc nhiên: “Chị không ăn giấm à? Phụ nữ có thai đều thích ăn chua mà, không phải sao?”
“Từ nhỏ chị đây đã không ăn giấm, mang thai rồi vẫn không ăn.” Diêu Tinh Thần nói.
Đường Bản rất hào hứng, vỗ vai Lục Lập Phong: “Lục ca! Anh nên ăn mừng rồi! Ăn chua đẻ con trai, ăn cay đẻ con gái, chị dâu không thích ăn chua, nhất định là một bé gái!”
Lục Lập Phong lặp lại câu nói, cầm giấy ăn lau miệng, đáy mắt chan chứa ý cười, chưa gì đã tưởng tượng ra một bé gái dễ thương trước mắt.
Diêu Tinh Thần cúi đầu, dùng đũa xé vỏ xíu mại, ăn nhân trước rồi mới ăn vỏ.
Cách Diêu Tinh Thần ăn có rất nhiều điểm độc đáo.
Ví dụ như khi ăn hamburger, phải ăn rau trước rồi mới ăn đến nhân khác, Lục Lập Phong từng hỏi cô vì sao, vừa ăn hamburger vừa ăn salad được, đúng là lạ.
Hai người không biết nói gì, Đường Bản rất vất vả mới tiếp được câu chuyện.
“Anh Lục thích con gái, Diêu Tinh Thần, chị thích con trai hay con gái?”
“Chị à, chị thích váy vóc, thích túi xách.”
Lục Lập Phong nhìn cô: “Diêu Tinh Thần, sao em không đi làm đạo diễn?”
Diêu Tinh Thần nói: “Em có một tài khoản weibo để giao lưu với mấy người thích viết kịch bản đấy.”
Đường Bản mỉm cười: “Em hỏi chị thích con trai hay con gái mà?”
“Đương nhiên là con gái!” Diêu Tinh Thần đáp.
“Vì sao?” Đường Bản hỏi, Lục Lập Phong cũng tò mò nhìn cô.
“Người ta đều nói con trai giống mẹ, con gái giống bố. Lục Lập Phong đẹp trai cao ráo, IQ EQ đều cao hơn chị, vì nòi giống đời sau nên chị mong sinh bé gái giống anh ấy, đừng ngốc như chị.”
Miệng Lục Lập Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Cuối cùng em cũng hiểu được chân lí này rồi.”
Diêu Tinh Thần gõ đũa vào bát, trợn mắt: “Đắc ý cái gì, khen anh là heo anh cũng vui chắc!”
Lục Lập Phong nói: “Sinh bé gái thì tuyệt vời.”
Diêu Tinh Thần thấy vẻ mặt anh, hỏi: “Tiểu đồ cổ, anh thích con gái sao không nói với em?”
Lục Lập Phong nhìn cô, chưa kịp đáp, Đường Bản đã ngắt lời: “Ôi cha! Nói đến đây, Lục Lập Phong rất thích con gái. Có một lần, em và anh ấy đi công tác ở huyện khác. Nơi đấy rất nghèo, một người phụ nữ dắt tay một bé gái, bé gái kia muốn ăn kẹo đường ở vỉa hè, người mẹ lại không cho, kéo đứa bé đi, anh Lục liền nói với em, con gái của anh ấy, muốn mặt trăng trên trời anh ấy cũng hái xuống cho!”
Đường Bản cười, Lục Lập Phong uống một ngụm nước, ý cười lan toả.
Diêu Tinh Thần lườm anh: “Con gái em đâu phải chó sói, ăn trăng cái gì!”
“Chó sói… hahahaha…!”
Diêu Tinh Thần cũng bật cười, Lục Lập Phong nheo mắt. Bốn mắt chạm nhau rồi rời đi rất nhanh.
...
Ăn xong bữa trưa mới 12 giờ, ánh mặt trời không quá gay gắt, trời cũng không lạnh, ra khỏi cửa tiệm cơm, cô được ăn no nên rất sáng khoái.
Đường Bản và Lục Lập Phong theo sau cô, thấy cô vương vai, Đường Bản nói: “Anh Lục, có phải anh nhốt vợ trong nhà không cho ra khỏi cửa không? Chị ấy kích động, một mình chạy đến nhà ma tìm vui kìa!”
Lục Lập Phong nhếch miệng: “Có thể cô ấy không đến để chơi.”
“Em đến chơi mà.” Diêu Tinh Thần giấu đầu hở đuôi: “Từ lúc mang thai, em như đang ngồi tù, không được đóng phim, không được quay quảng cáo, ngày nào cũng ở nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ với mấy món đồ cổ, em ở nhà anh như con chuột nơm nớp lo sợ cái bẫy, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, sợ một chút sơ ý làm vỡ món gì sẽ bán nhà đi trả mất.”
“Uất ức đến vậy sao?” Lục Lập Phong dừng bước nhìn cô.
Diêu Tinh Thần lập tức mở to mắt, giả vờ đáng thương: “Đúng đúng đúng, em vốn là một con thú hoang cần được tự do.”
Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô: “Vậy em muốn đi đâu?”
Diêu Tinh Thần tránh ánh mắt anh, cúi đầu: “Đi công viên!”
“Công viên á?” Đường Bản nói: “Chị dâu, chị đang mang thai đấy, sao đi công viên được?”
Diêu Tinh Thần chỉ Lục Lập Phong: “Hai người đâu có mang thai, đi được mà!”
“Em không thích,” Đường Bản xua tay: “Em và anh Lục đều không thích chơi mấy trò đó.”
Diêu Tinh Thần nói: “Từ khi ra mắt, chị chưa dám đi công viên, nhớ lắm rồi.”
Đường Bản nói: “Chị đâu phải ngôi sao lớn gì, ai nhận ra mà sợ?”
Đôi mắt đẹp của Diêu Tinh Thần trợn trừng: “Sao không ai nhận ra? Bình thường chị đi trên phố đèu có người bắt được hỏi, có phải chị diễn vai đặc vụ, tiểu tam… không? Rất nhàm chán.”
Diêu Tinh Thần nói xong cười khổ: “Bối cảnh chị không tốt, toàn diễn mấy vai phụ, đường thăng tiến chật hẹp.”
Lục Lập Phong nói: “Tiểu tam là vai diễn khó đóng nhất đấy.. Đi, đi công viên.”
Đường Bản nói: “Anh Lục, đi thật sao? Chủ nhiệm…”
Lục Lập Phong nghiêm túc nhìn cậu ta: “Hay là cậu về công ty đi.”
Đường Bản luôn luôn hiểu Lục Lập Phong, xua tay từ chối: “Thôi thôi, em đi với hai người! Pháp luật không thể xử cả cộng đồng, một mình em nói chuyện với chủ nhiệm còn thảm hơn.”
Lục Lập Phong chớp mắt: “A Bản, không phải cậu ghét nhất là đi công viên à?”
Diêu Tinh Thần khởi xướng nói: “Cùng đi đi! Thêm người thêm vui!”
Đường Bản nháy mắt: “Không sao đâu anh, anh có thể tự phục vụ vợ mình, bỏ qua em đi! Thêm người thêm vui mà!”
Lục Lập Phong thấy Diêu Tinh Thần hào hứng lên xe, rất khó chịu với chiếc bóng đèn 100W này, ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn về phía Đường Bản, mở cửa xe, lạnh lùng bật ra câu:
“Vui cái rắm!”
Đường Bản kinh ngạc, ơ, vừa nãy, một người vô cùng văn minh tiên tiến chửi bậy với anh à?
“Miệng Lục Lập Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Cuối cùng em cũng hiểu được chân lí này rồi.””
Đường Bản cũng đi cùng, Lục Lập Phong dắt Diêu Tinh Thần đến bên cạnh xe mới buông tay cô.
Anh mở cửa xe đằng sau, Đường Bản ngồi ở ghế phụ, còn Diêu Tinh Thần ngồi sau.
Lục Lập Phong không nói chuyện, sắc mặt trầm ngâm, trong xe không khí cũng loãng, Đường Bản mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, quay lại nhìn Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần chột dạ nhưng không muốn chịu thua, ngoái nhìn ngoài cửa sổ xe, hà hơi, giấu đi sự chột dạ của mình.
Đường Bản thấy cô không có chút ý thức về hành động sai trái của mình, hơi tức giận nhưng trước mặt Lục Lập Phong không thể lộ ra, đành nửa đùa nửa thật giễu cợt, bật ngón cái khen ngợi: “Đúng là tài nữ, chưa thấy phụ nữ nào mang thai mà dám đi nhà ma! Đúng là cố chấp!”
Diêu Tinh Thần cũng biết mình đã mạo hiểm, bây giờ nghĩ lại thấy sợ. Nhưng lúc đó cô đâu muốn vào nhà ma, chỉ là thấy cô y tá cứ ba hoa nên bực lên mua vé.
Lục Lập Phong nghiêm mặt không nói, chạy ra xe khỏi bãi đỗ, tay sờ sờ hai túi quần, đó là thói quen mỗi khi anh tìm thuốc lá.
Đường Bản nhìn túi anh rỗng, móc từ túi quần mình ra một hộp thuốc đưa anh, nhưng Lục Lập Phong từ chối.
Anh lấy từ xe ra một hộp kẹo cao su, đổ ra hai viên rồi nhét vào miệng, để xua tan cơn nghiện thuốc lá. Động tác của anh hơi giống uống thuốc.
Đường Bản thấy anh như thế, thấy bất công thay cho anh em mình, nói: “Chị biết không, anh Lục đang bàn việc trong phòng với chú nhiệm, nghe tin chị đang ở đây, lập tức gạt chủ nhiệm sang một bên. Tí nữa bọn em về chắc chắn bị ăn mắng.”
Lục Lập Phong mất kiến nhẫn nhìn Đường Bản: “Nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Đường Bản bĩu môi, oán giận.
Diêu Tinh Thần biết Lục Lập Phong vì lo cho đứa bé mà gạt luôn cả công việc, thấy anh không nói cô cũng im lặng.
Xe chạy được một lát, đôi mắt đen láy của Diêu Tinh Thần nhìn lên kính, thấy mắt Lục Lập Phong nhìn thẳng phía trước, nhíu mày suy tư.
Đừng thấy bình thường Diêu Tinh Thần luôn trêu đùa với Lục Lập Phong, khi anh thực sự tức giận cô vẫn rất sợ, huống gì trong chuyện này cô là người sai.
Lục Lập Phong thấy ánh mắt cô, lập tức nhìn lại.
Diêu Tinh Thần ngồi thẳng, đánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Lục Lập Phong nhìn gương mặt ủ rũ của cô, tiếp tục lái xe.
“Ục ục ục…”
Trong xe đang yên lặng bỗng xuất hiện tiếng động kì lạ, tuy nhỏ nhưng rất rõ.
Lúc sáng sớm cô mới chỉ uống một cốc sữa đậu nành, bây giờ cái bụng trống không bắt đầu biểu tình.
Diêu Tinh Thần xoa bụng, nuốt nước bọt, cô rất đói nhưng ngại không dám nói, đành cứng người chịu đựng.
“Ục ục ục…”
Lại thêm một chuỗi âm thanh kì quái.
Đường Bản thấy Lục Lập Phong không nói gì, đành hỏi Diêu Tinh Thần: “Chị dâu, chị đói bụng à?”
Diêu Tinh Thần bình tĩnh đáp: “Thai máy.”
Đường Bản nhìn gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của cô, phì cười, trên đời có một số chuyện không nhất thiết phải bóc trần.
Lúc này Lục Lập Phong vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, hỏi Đường Bản: “Cậu muốn ăn gì?”
Đường Bản hiểu rõ Lục Lập Phong, biết anh vốn muốn hỏi Diêu Tinh Thần, liền hỏi cô: “Chị dâu, chị muốn ăn gì ạ?”
Diêu Tinh Thần lập tức tưởng tượng ra một bàn đầy đồ ăn ngon, có pizza, lẩu cay, vịt quay Bắc Kinh, cá nấu thuyền chài, đùi dê nướng, thịt bò kho chay kiểu Hồi giáo,…
Tưởng tượng xong, Diêu Tinh Thần nhàn nhạt đáp: “Không thấy ngon miệng, không muốn ăn gì.”
Đường Bản nửa cười nửa không nhìn Lục Lập Phong, Lục Lập Phong nói:
“Đi ăn đồ chay nhé.”
“Bây giờ sao ạ?”
“Ừ.”
Đường Bản chớp mắt liên tục: “Đại ca, nhưng chúng ta đang trốn việc mà! Hơn nữa, chủ nhiệm đang…”
Lục Lập Phong mỉm cười, như thể tên mặt than vừa nãy không phải anh, nhẹ nhàng nói:
“Trốn cũng trốn rồi, đơn giản là đi phục vụ bà xã của anh một hôm.”
Anh nói lời này với giọng điệu bất thường.
Diêu Tinh Thần nghe vậy rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu, thấy anh đang nhìn đằng trước, đánh tay lái về hướng nhà hàng chay cô thích ăn nhất.’
Diêu Tinh Thần cố nén nụ cười, nhưng không kìm nổi, sợ bị người khác thấy, đành mím môi, giấu mặt ra đằng sau.
Thịt bò kho…
Diêu Tinh Thần cười ngọt ngào, không khỏi tưởng tượng.
Chỉ có tham ăn mới làm cô cười ngây ngô như thế…
Thật không có tiền đồ!
...
Vào nhà hàng, gọi một bàn toàn món cô thích, thịt bò kho, thịt rang mắm, bánh bao nhân cừu, xíu mại, sữa ngô,… Dù Diêu Tinh Thần đã được Liêu Anh Hồng huấn luyện về cung cách ứng xử trên bàn ăn từ nhỏ nhưng chú sâu háu ăn trong bụng đâu phải muốn giấu là giấu được.
Đường Bản thấy cô ăn xíu mại, đưa giấm chua cho cô, Lục Lập Phong nói: “Cô ấy không thích giấm.”
Đường Bản ngạc nhiên: “Chị không ăn giấm à? Phụ nữ có thai đều thích ăn chua mà, không phải sao?”
“Từ nhỏ chị đây đã không ăn giấm, mang thai rồi vẫn không ăn.” Diêu Tinh Thần nói.
Đường Bản rất hào hứng, vỗ vai Lục Lập Phong: “Lục ca! Anh nên ăn mừng rồi! Ăn chua đẻ con trai, ăn cay đẻ con gái, chị dâu không thích ăn chua, nhất định là một bé gái!”
Lục Lập Phong lặp lại câu nói, cầm giấy ăn lau miệng, đáy mắt chan chứa ý cười, chưa gì đã tưởng tượng ra một bé gái dễ thương trước mắt.
Diêu Tinh Thần cúi đầu, dùng đũa xé vỏ xíu mại, ăn nhân trước rồi mới ăn vỏ.
Cách Diêu Tinh Thần ăn có rất nhiều điểm độc đáo.
Ví dụ như khi ăn hamburger, phải ăn rau trước rồi mới ăn đến nhân khác, Lục Lập Phong từng hỏi cô vì sao, vừa ăn hamburger vừa ăn salad được, đúng là lạ.
Hai người không biết nói gì, Đường Bản rất vất vả mới tiếp được câu chuyện.
“Anh Lục thích con gái, Diêu Tinh Thần, chị thích con trai hay con gái?”
“Chị à, chị thích váy vóc, thích túi xách.”
Lục Lập Phong nhìn cô: “Diêu Tinh Thần, sao em không đi làm đạo diễn?”
Diêu Tinh Thần nói: “Em có một tài khoản weibo để giao lưu với mấy người thích viết kịch bản đấy.”
Đường Bản mỉm cười: “Em hỏi chị thích con trai hay con gái mà?”
“Đương nhiên là con gái!” Diêu Tinh Thần đáp.
“Vì sao?” Đường Bản hỏi, Lục Lập Phong cũng tò mò nhìn cô.
“Người ta đều nói con trai giống mẹ, con gái giống bố. Lục Lập Phong đẹp trai cao ráo, IQ EQ đều cao hơn chị, vì nòi giống đời sau nên chị mong sinh bé gái giống anh ấy, đừng ngốc như chị.”
Miệng Lục Lập Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Cuối cùng em cũng hiểu được chân lí này rồi.”
Diêu Tinh Thần gõ đũa vào bát, trợn mắt: “Đắc ý cái gì, khen anh là heo anh cũng vui chắc!”
Lục Lập Phong nói: “Sinh bé gái thì tuyệt vời.”
Diêu Tinh Thần thấy vẻ mặt anh, hỏi: “Tiểu đồ cổ, anh thích con gái sao không nói với em?”
Lục Lập Phong nhìn cô, chưa kịp đáp, Đường Bản đã ngắt lời: “Ôi cha! Nói đến đây, Lục Lập Phong rất thích con gái. Có một lần, em và anh ấy đi công tác ở huyện khác. Nơi đấy rất nghèo, một người phụ nữ dắt tay một bé gái, bé gái kia muốn ăn kẹo đường ở vỉa hè, người mẹ lại không cho, kéo đứa bé đi, anh Lục liền nói với em, con gái của anh ấy, muốn mặt trăng trên trời anh ấy cũng hái xuống cho!”
Đường Bản cười, Lục Lập Phong uống một ngụm nước, ý cười lan toả.
Diêu Tinh Thần lườm anh: “Con gái em đâu phải chó sói, ăn trăng cái gì!”
“Chó sói… hahahaha…!”
Diêu Tinh Thần cũng bật cười, Lục Lập Phong nheo mắt. Bốn mắt chạm nhau rồi rời đi rất nhanh.
...
Ăn xong bữa trưa mới 12 giờ, ánh mặt trời không quá gay gắt, trời cũng không lạnh, ra khỏi cửa tiệm cơm, cô được ăn no nên rất sáng khoái.
Đường Bản và Lục Lập Phong theo sau cô, thấy cô vương vai, Đường Bản nói: “Anh Lục, có phải anh nhốt vợ trong nhà không cho ra khỏi cửa không? Chị ấy kích động, một mình chạy đến nhà ma tìm vui kìa!”
Lục Lập Phong nhếch miệng: “Có thể cô ấy không đến để chơi.”
“Em đến chơi mà.” Diêu Tinh Thần giấu đầu hở đuôi: “Từ lúc mang thai, em như đang ngồi tù, không được đóng phim, không được quay quảng cáo, ngày nào cũng ở nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ với mấy món đồ cổ, em ở nhà anh như con chuột nơm nớp lo sợ cái bẫy, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, sợ một chút sơ ý làm vỡ món gì sẽ bán nhà đi trả mất.”
“Uất ức đến vậy sao?” Lục Lập Phong dừng bước nhìn cô.
Diêu Tinh Thần lập tức mở to mắt, giả vờ đáng thương: “Đúng đúng đúng, em vốn là một con thú hoang cần được tự do.”
Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô: “Vậy em muốn đi đâu?”
Diêu Tinh Thần tránh ánh mắt anh, cúi đầu: “Đi công viên!”
“Công viên á?” Đường Bản nói: “Chị dâu, chị đang mang thai đấy, sao đi công viên được?”
Diêu Tinh Thần chỉ Lục Lập Phong: “Hai người đâu có mang thai, đi được mà!”
“Em không thích,” Đường Bản xua tay: “Em và anh Lục đều không thích chơi mấy trò đó.”
Diêu Tinh Thần nói: “Từ khi ra mắt, chị chưa dám đi công viên, nhớ lắm rồi.”
Đường Bản nói: “Chị đâu phải ngôi sao lớn gì, ai nhận ra mà sợ?”
Đôi mắt đẹp của Diêu Tinh Thần trợn trừng: “Sao không ai nhận ra? Bình thường chị đi trên phố đèu có người bắt được hỏi, có phải chị diễn vai đặc vụ, tiểu tam… không? Rất nhàm chán.”
Diêu Tinh Thần nói xong cười khổ: “Bối cảnh chị không tốt, toàn diễn mấy vai phụ, đường thăng tiến chật hẹp.”
Lục Lập Phong nói: “Tiểu tam là vai diễn khó đóng nhất đấy.. Đi, đi công viên.”
Đường Bản nói: “Anh Lục, đi thật sao? Chủ nhiệm…”
Lục Lập Phong nghiêm túc nhìn cậu ta: “Hay là cậu về công ty đi.”
Đường Bản luôn luôn hiểu Lục Lập Phong, xua tay từ chối: “Thôi thôi, em đi với hai người! Pháp luật không thể xử cả cộng đồng, một mình em nói chuyện với chủ nhiệm còn thảm hơn.”
Lục Lập Phong chớp mắt: “A Bản, không phải cậu ghét nhất là đi công viên à?”
Diêu Tinh Thần khởi xướng nói: “Cùng đi đi! Thêm người thêm vui!”
Đường Bản nháy mắt: “Không sao đâu anh, anh có thể tự phục vụ vợ mình, bỏ qua em đi! Thêm người thêm vui mà!”
Lục Lập Phong thấy Diêu Tinh Thần hào hứng lên xe, rất khó chịu với chiếc bóng đèn 100W này, ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn về phía Đường Bản, mở cửa xe, lạnh lùng bật ra câu:
“Vui cái rắm!”
Đường Bản kinh ngạc, ơ, vừa nãy, một người vô cùng văn minh tiên tiến chửi bậy với anh à?