EDIT BY CHERYL CHEN
“Bây giờ, cô không còn mua súng đồ chơi mà chọn một hộp búp bê Barbie đẹp nhất.”
Đã sang năm mới, khí trời dần ấm áp.
Diêu Tinh Thần rời giường từ sáng sớm, đỡ bụng vào nhà vệ sinh, thấy trên ghế salon chỉ còn một cái chăn.
Hôm nay là thứ bảy, Lục Lập Phong đã đi sớm về muộn cả tuần giờ lại không thấy đâu.
Trong một tuần này, quan hệ hai người gần như khôi phục lại trạng thái trước khi kết hôn, anh tan làm thường đi gặp bạn bè, về rất khuya, còn cô thỉnh thoảng đến bệnh viện, xem tình hình mẹ Trì Mục, có khi lại đi uống trà cùng Trình Trinh Trinh. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cuộc sống vô vị của phụ nữ có thai.
Diêu Tinh Thần đẩy cửa phòng, định đi tìm Lục Phong Hoả lấy vài thứ đồ. Khi đến tầng một, cô nghe được lời Hà Lâm tâm sự với Tống Ngọc Bình.
“Lục gia chúng ta, đã kết hôn sẽ không có chia lìa, chị khuyện Mỹ Nhân đi, đừng kích động nhất thời.”
“Haizz, lòng Mỹ Nhân đã không đặt ở cái nhà này nữa rồi, hơn nữa lần này là Quốc Bảo muốn ly hôn.” Tống Ngọc Bình than thở.
“Vậy sao bác hai có vẻ đủng đỉnh thế?” Hà Lâm hỏi.
“Trời! Cả nhà toàn người bướng bỉnh, làm thế nào cho thoả đáng mới được.”
“Ơ? Tinh Thần, con dậy rồi à? Con ăn sáng chưa?” Hà Lâm thấy Diêu Tinh Thần đi ra, vội đứng lên chuẩn bị bữa sáng.
Diêu Tinh Thần cười: “Mẹ, chào buổi sáng. Bác hai, chào buổi sáng. Con tìm Tiểu Hoả lấy mấy thứ đồ rồi ăn ngay ạ.”
Hà Lâm chỉ tay ra ngoài: “Tiểu Hoả đi tìm anh nó ở sân sau ấy, không có trong phòng đâu.”
“Vâng, con ra sân sau tìm nó.”
Diêu Tinh Thần ra khỏi cửa lớn, nhưng trong giây lát cô mở cửa kia, từ khe cửa truyền đến giọng nói của Hà Lâm.
“Đứa con dâu này của em, dường như lòng nó cũng không để ở chốn này…”
...
Sân sau là một bãi cỏ lớn, sau bãi cỏ là rừng cây nhỏ, trong bãi cỏ, có một tán ô lớn, một cái bàn dài được đặt dưới ô, trên bàn bày rất nhiều loại gỗ, cùng công cụ của thợ mộc.
Lục Lập Phong đang ngồi cạnh bàn, tay đánh bóng con ngựa gỗ nhỏ. Con ngựa gỗ đường nét mịn màng, tinh tế, được đẽo rất cẩn thận. Dù chưa được tô màu, nhưng vẫn nhìn thấy chất gỗ rất đẹp.
Diêu Tinh Thần dừng bước từ xa.
Cô thấy Lục Lập Phong để con ngựa lên bàn, lấy tay đẩy mấy lần, con ngựa liền chuyển động trước sau.
Lục Phong Hoả đứng cạnh anh, cười nói gì đó, còn Lục Lập Phong gật đầu, mỉm cười nhìn chú ngựa.
“Ở công viên, em đã nói sẽ đồng ý với anh một chuyện. Bây giờ anh muốn em thực hiện.”
Hôm đó, từ bệnh viện về, anh bỗng đẩy cửa phòng ngủ, nói vậy.
Diêu Tinh Thần vì giúp mẹ Trì Mục nên đã mệt mỏi cả ngày, buồn ngủ đến nỗi mơ màng, thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, trợn tròn mắt, thấy anh đứng cạnh cửa, ánh sáng từ phòng khách rọi vào, còn anh đưa lưng về nguồn sáng, biến thành một bóng đen cao gầy,
“Anh muốn em làm gì?” Diêu Tinh Thần dụi mắt, mệt mỏi nói.
“Đừng gặp anh ta nữa.” Giọng nói Lục Lập Phong nhẹ nhàng nhu hoà, nhưng rất nghiêm túc.
Diêu Tinh Thần nhất thời không phản ứng kịp, định hỏi, anh đã nói thêm.
“Trì Mục.”
Đừng gặp Trì Mục nữa.
Diêu Tinh Thần rơi vào trầm mặc.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh, ánh sáng vây quanh bốn phía, cô nhắm mắt lại.
Trong phòng im lặng, cô không phát ra tiếng động.
Cô do dự.
Nếu như trước đây, cô nhất định sẽ không chút do dự từ chối chuyện này, sẽ nói như đinh đóng cột với Lục Lập Phong rằng, muốn cô không gặp lại Trì Mục nữa, không bao giờ.
Nhưng giờ đây, anh đứng đó giằng co, cô nhìn anh, ánh sáng chiếu lên vách tường, chiếu lên một tấm thẻ dạy chữ cho trẻ em, bên trên là từ “bố” được viết bằng Hán tự và bính âm, bên dưới là chỗ ghép vần.
Diêu Tinh Thần dù thế nào cũng không nên từ chối anh.
Một khoảng trầm lặng rất lâu, anh thở dài.
“Em ngủ tiếp đi.”
Anh từ từ đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng ngủ bị thu lại từng tấc từng tấc, để lại bóng tối vô tận.
“Anh, đúng là bất ngờ! Chắc chắn sẽ rất bất ngờ!” Diêu Tinh Thần nghe Lục Phong Hoả nhìn con ngựa khen không dứt lời.
Thì ra anh làm con ngựa này để cho cô một sự bất ngờ.
Mắt Diêu Tinh Thần ửng đỏ, cô sợ sẽ phá huỷ sự bất ngờ của anh, vội vã quay người rời đi không một tiếng động.
Lục Lập Phong nhìn lơ đãng ra đằng sau Lục Phong Hoả, thấy bóng lưng cô rời đi.
Nhìn theo hướng cô đi, ánh mắt anh sâu thêm vài phần.
...
Diêu Tinh Thần lại đến bệnh viện thăm mẹ Trì Mục. Hôm nay là thứ bảy, bệnh viện rất đông, Diêu Tinh Thần xuống khỏi taxi, đi rất cẩn thận, nhìn trái nhìn phải, tránh bị đẩy ngã.
Một bóng người vội vã chạy đến, Diêu Tinh Thần vững vàng dừng bước, nhường đường cho người đó, nhưng trong giây phút nhìn lướt qua, cô nhận ra khuôn mặt quen thuộc.
“Hoàn Tử?” Diêu Tinh Thần gọi người đó lại, bước đến.
Hoàn Tử dừng lại, cười với cô: “A? Sao em lại ở đây?”
Sau khi Diêu Tinh Thần kết hôn rồi mang thai, Hoàn Tử phải làm việc với một diễn viên khó tính, mấy tháng trời không thấy mặt.
“Chị sao thế, chạy vội như vậy, có chuyện gì ạ?” Diêu Tinh Thần nghĩ ngay đến Tiểu Hoàn Tử, con Hoàn Tử.
Hoàn Tử bước chậm lại, buồn thiu nói: “À, con gái chị lần trước làm phẫu thuật không mấy thành công. Hai hôm nay ngực lại đau, phải nằm viện, tí nữa chị còn phải đi “hầu hạ chủ tử” (ý nói đi hầu hạ cô diễn viên kia), bây giờ phải mua đồ ăn sáng mang cho con. Chết! Muộn rồi! Không kịp mất rồi! Thôi quên đi, không ăn một bữa cũng chả chết được.”
“Sức khoẻ của con vẫn là quan trọng nhất.” Diêu Tinh Thần nhíu mày, bắt đầu nhìn trách cứ.
“Đươn nhiên là quan trọng nhất rồi!” Hoàn Tử nhét bữa sáng vào tay cô: “Nhưng chị phải nuôi con, không có tiền con gái chị sao sống được! Em giúp chị đưa cho nó nhé, phòng 601.”
Hoàn Tử nói xong lao đi như bay.
Diêu Tinh Thần nhìn túi sữa đậu nành trong tay, lại nhìn bóng lưng Hoàn Tử, xúc động vô cùng.
Thì ra, trước đây cô nhiều lần bắt chị ấy đi mua cà phê nóng, cà phê lạnh, đều ép từ người con gái chị ấy ra.
Suy bụng ta ra bụng người, giờ cô sắp làm mẹ, thực cảm thấy trước đây mình khó chiều, rất quá đáng.
Diêu Tinh Thần mang sữa đậu nành vào bệnh viện, bỗng ngừng lại, đi tới cửa hàng bán đồ chơi gần đó.
Bây giờ, cô không còn mua súng đồ chơi mà chọn một hộp búp bê Barbie đẹp nhất.
Bé gái kia nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
...
Sau khi thăm Tiểu Hoàn Tử, Diêu Tinh Thần tới phòng mẹ Trì Mục nằm.
Đẩy cửa phòng bệnh, trong phòng truyền đến tiếng cười của mẹ Trì Mục.
Diêu Tinh Thần ngạc nhiên, Trì Mục đang làm ở nhà máy thực phẩm, bố Trì Mục cũng đi làm, bà nói chuyện với ai?
Bước vào, Diêu Tinh Thần thấy rõ một bóng dáng anh tuấn đang ngồi cạnh giường bệnh, ngây người.
“Lục Lập Phong?”
Lục Lập Phong ngồi cạnh giường, nói chuyện với mẹ Trì Mục, trên tủ đầu giường có chiếc cặp lồng giữ nhiệt.
Lục Lập Phong thấy cô, cười rất tự nhiên: “Em ra ngoài quên mang theo canh.”
Đúng thật, cô đã đặc biệt chuẩn bị canh cho mẹ Trì Mục, nhưng sáng sớm thấy anh khắc con ngựa, lòng nặng nề tâm sự, quên khuấy đi mất.
Cô không bao giờ nghĩ được, Lục Lập Phong sẽ mang canh cho mẹ Trì Mục.
Mẹ Trì Mục dù không thích Lương Mỹ Nhân, nhưng dù sao Lục Lập Phong cũng là chồng Diêu Tinh Thần, bà vẫn nể mặt tiếp đãi anh, không ngờ Lục Lập Phong khiêm tốn lễ độ, nói chuyện một lúc, mẹ Trì Mục rất thích anh.
Diêu Tinh Thần đi tới, hơi xấu hổ, không nói gì, lẳng lặng mở cặp lồng, đổ canh vào bát, thổi cho nguội.
Mẹ Trì Mục nhìn cô, nói với Lục Lập Phong: “Tinh Thần đối với dì như mẹ ruột, dì cũng coi nó là con gái. Nó là cô gái tốt nhất trong mắt dì.”
Lục Lập Phong nhìn cô đang cụp mắt thổi canh, vẻ mặt hiền dịu tĩnh lặng, nói: “Cô ấy cũng là cô gái tốt nhất trong mắt cháu.”
Cái thìa trong tay Diêu Tinh Thần đang khuấy thì ngừng lại, cô nhìn anh.
Ánh mắt Lục Lập Phong cũng quét qua, cô chột dạ cụp mắt.
Mẹ Trì Mục nói: “Đúng thật, nhiều năm như vậy, chuyện lớn nhỏ trong nhà, Diêu Tinh Thần giúp dì không ít, có tình có nghĩa. Dì vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự cho nó, nhưng hiện tại xem ra, nó gả cho người chồng tốt như cháu, dì cũng yên tâm.”
Mẹ Trì Mục ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng chua xót, nếu Trì Mục không thành như kia, bà bất kể thế nào cũng phải bắt nó cưới Tinh Thần, sao có thể giương mắt nhìn Tinh Thần gả vào nhà người khác.
“Dì ăn canh nhé.” Cô đưa thìa tới, khéo léo nói.
Mẹ Trì Mục nhận canh, cười nói: “Có chuyện dì vẫn không biết có nên nói ra không.”
“Dì với cháu thì có gì mà ngại ạ.” Diêu Tinh Thần nói.
“Tinh Thần, dì nhận cháu là con gái nuôi, cháu có chịu không.”
Con gái nuôi…
Mẹ Trì Mục thông minh đến mức nào, nói như vậy trước mặt Lục Lập Phong là vì sợ anh biết chuyện Trì Mục với Diêu Tinh Thần rồi suy nghĩ nhiều.
Diêu Tinh Thần cúi đầu không đáp.
Con gái nuôi…
Như thế thì Trì Mục rõ ràng sẽ thành anh trai cô.
Lục Lập Phong nhận lời, mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, con và Tinh Thần sau này sẽ là con của mẹ.”
“Tốt, tốt quá.” Mẹ Trì Mục nhìn Diêu Tinh Thần như đang dỗ dành trẻ con, dịu dàng nói: “Tinh Thần à, chồng con lên tiếng rồi kìa…”
Diêu Tinh Thần chỉ có thể gật đầu, trúc trắc nói: “Con biết rồi ạ, mẹ nuôi…”
“Ôi chao!” Mẹ Trì Mục xúc động, vừa ăn canh vừa chớp mắt thật nhiều, giấu đôi mắt ướt nhoè trong làn khói bốc lên.
...
Lúc về nhà, trong xe Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần ngồi rất yên lặng.
Lục Lập Phong lái xe vào đường lớn, không khí tĩnh lặng, tiếng “tít tít” vang lên, Lục Lập Phong phá vỡ bầu không khí, nhắc cô: “Diêu Tinh Thần, dây an toàn.”
Diêu Tinh Thần không nghe thấy, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đất rải đầy pháo đỏ, công nhân vệ sinh đang dọn dẹp.
Lục Lập Phong từ từ đỗ xe ở ven đường, nói với cô: “Em ngồi đằng sau đi, ngồi ghế phụ nguy hiểm lắm.”
Diêu Tinh Thần rốt cuộc nghe thấy, “à” một tiếng, xuống xe mở cửa sau.
Xe tiếp tục di chuyển, Lục Lập Phong nhìn lướt qua công nhân bảo vệ môi trường ven đường, nói: “Trì Mục làm ở nhà máy thực phẩm chắc là vất vả lắm nhỉ?”
Diêu Tinh Thần trĩu nặng tâm sự, đáp: “Làm việc trong dây chuyền sản xuất rất vất vả.”
Lục Lập Phong suy nghĩ: “Sở nghiên cứu của anh có việc xử lí phế liệu rất nhẹ nhàng. Để anh liên lạc thử cho Trì Mục nhé.”
Diêu Tinh Thần nhìn anh: “Anh tìm việc cho Trì Mục sao?”
Lục Lập Phong nói: “Việc rất nhẹ, còn có anh, người khác sẽ không bắt nạt được anh ta, em đỡ phải lo nhiều.”
Diêu Tinh Thần đột nhiên thấy cảm động, áp mặt vào sau ghế anh ngồi, cách anh rất gần: “Lục Lập Phong, sao bỗng dưng anh tốt thế?”
Nếu có được công việc như vậy chắc chắn sẽ đỡ mệt hơn làm ở nhà máy kia nhiều.
Lục Lập Phong nhìn trong kính chiếu hậu thấy gương mặt tròn tròn của cô, vì mang thai, không những mặt cô tròn hơn, chân cũng bị sưng, sự xinh đẹp kinh diễm ngày trước dần bị mỡ ăn mòn.
Lục Lập Phong tự nhiên đáp: “Đến sinh con cho anh em còn làm được, anh làm gì cho em cũng đều không đủ.”
Diêu Tinh Thần nghe xong mắt liền ướt, nhìn anh không nhúc nhích.
“Sao vậy? Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng à?” Khoé miệng anh ẩn chứa nụ cười, thản nhiên hỏi.
Diêu Tinh Thần tựa vào ghế, hít mũi không nói gì.
Không phải cảm động, không chỉ là cảm động.
Lục Lập Phong, em chợt phát hiện…
Dường như em thực sự... thích anh.
“Bây giờ, cô không còn mua súng đồ chơi mà chọn một hộp búp bê Barbie đẹp nhất.”
Đã sang năm mới, khí trời dần ấm áp.
Diêu Tinh Thần rời giường từ sáng sớm, đỡ bụng vào nhà vệ sinh, thấy trên ghế salon chỉ còn một cái chăn.
Hôm nay là thứ bảy, Lục Lập Phong đã đi sớm về muộn cả tuần giờ lại không thấy đâu.
Trong một tuần này, quan hệ hai người gần như khôi phục lại trạng thái trước khi kết hôn, anh tan làm thường đi gặp bạn bè, về rất khuya, còn cô thỉnh thoảng đến bệnh viện, xem tình hình mẹ Trì Mục, có khi lại đi uống trà cùng Trình Trinh Trinh. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cuộc sống vô vị của phụ nữ có thai.
Diêu Tinh Thần đẩy cửa phòng, định đi tìm Lục Phong Hoả lấy vài thứ đồ. Khi đến tầng một, cô nghe được lời Hà Lâm tâm sự với Tống Ngọc Bình.
“Lục gia chúng ta, đã kết hôn sẽ không có chia lìa, chị khuyện Mỹ Nhân đi, đừng kích động nhất thời.”
“Haizz, lòng Mỹ Nhân đã không đặt ở cái nhà này nữa rồi, hơn nữa lần này là Quốc Bảo muốn ly hôn.” Tống Ngọc Bình than thở.
“Vậy sao bác hai có vẻ đủng đỉnh thế?” Hà Lâm hỏi.
“Trời! Cả nhà toàn người bướng bỉnh, làm thế nào cho thoả đáng mới được.”
“Ơ? Tinh Thần, con dậy rồi à? Con ăn sáng chưa?” Hà Lâm thấy Diêu Tinh Thần đi ra, vội đứng lên chuẩn bị bữa sáng.
Diêu Tinh Thần cười: “Mẹ, chào buổi sáng. Bác hai, chào buổi sáng. Con tìm Tiểu Hoả lấy mấy thứ đồ rồi ăn ngay ạ.”
Hà Lâm chỉ tay ra ngoài: “Tiểu Hoả đi tìm anh nó ở sân sau ấy, không có trong phòng đâu.”
“Vâng, con ra sân sau tìm nó.”
Diêu Tinh Thần ra khỏi cửa lớn, nhưng trong giây lát cô mở cửa kia, từ khe cửa truyền đến giọng nói của Hà Lâm.
“Đứa con dâu này của em, dường như lòng nó cũng không để ở chốn này…”
...
Sân sau là một bãi cỏ lớn, sau bãi cỏ là rừng cây nhỏ, trong bãi cỏ, có một tán ô lớn, một cái bàn dài được đặt dưới ô, trên bàn bày rất nhiều loại gỗ, cùng công cụ của thợ mộc.
Lục Lập Phong đang ngồi cạnh bàn, tay đánh bóng con ngựa gỗ nhỏ. Con ngựa gỗ đường nét mịn màng, tinh tế, được đẽo rất cẩn thận. Dù chưa được tô màu, nhưng vẫn nhìn thấy chất gỗ rất đẹp.
Diêu Tinh Thần dừng bước từ xa.
Cô thấy Lục Lập Phong để con ngựa lên bàn, lấy tay đẩy mấy lần, con ngựa liền chuyển động trước sau.
Lục Phong Hoả đứng cạnh anh, cười nói gì đó, còn Lục Lập Phong gật đầu, mỉm cười nhìn chú ngựa.
“Ở công viên, em đã nói sẽ đồng ý với anh một chuyện. Bây giờ anh muốn em thực hiện.”
Hôm đó, từ bệnh viện về, anh bỗng đẩy cửa phòng ngủ, nói vậy.
Diêu Tinh Thần vì giúp mẹ Trì Mục nên đã mệt mỏi cả ngày, buồn ngủ đến nỗi mơ màng, thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, trợn tròn mắt, thấy anh đứng cạnh cửa, ánh sáng từ phòng khách rọi vào, còn anh đưa lưng về nguồn sáng, biến thành một bóng đen cao gầy,
“Anh muốn em làm gì?” Diêu Tinh Thần dụi mắt, mệt mỏi nói.
“Đừng gặp anh ta nữa.” Giọng nói Lục Lập Phong nhẹ nhàng nhu hoà, nhưng rất nghiêm túc.
Diêu Tinh Thần nhất thời không phản ứng kịp, định hỏi, anh đã nói thêm.
“Trì Mục.”
Đừng gặp Trì Mục nữa.
Diêu Tinh Thần rơi vào trầm mặc.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh, ánh sáng vây quanh bốn phía, cô nhắm mắt lại.
Trong phòng im lặng, cô không phát ra tiếng động.
Cô do dự.
Nếu như trước đây, cô nhất định sẽ không chút do dự từ chối chuyện này, sẽ nói như đinh đóng cột với Lục Lập Phong rằng, muốn cô không gặp lại Trì Mục nữa, không bao giờ.
Nhưng giờ đây, anh đứng đó giằng co, cô nhìn anh, ánh sáng chiếu lên vách tường, chiếu lên một tấm thẻ dạy chữ cho trẻ em, bên trên là từ “bố” được viết bằng Hán tự và bính âm, bên dưới là chỗ ghép vần.
Diêu Tinh Thần dù thế nào cũng không nên từ chối anh.
Một khoảng trầm lặng rất lâu, anh thở dài.
“Em ngủ tiếp đi.”
Anh từ từ đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng ngủ bị thu lại từng tấc từng tấc, để lại bóng tối vô tận.
“Anh, đúng là bất ngờ! Chắc chắn sẽ rất bất ngờ!” Diêu Tinh Thần nghe Lục Phong Hoả nhìn con ngựa khen không dứt lời.
Thì ra anh làm con ngựa này để cho cô một sự bất ngờ.
Mắt Diêu Tinh Thần ửng đỏ, cô sợ sẽ phá huỷ sự bất ngờ của anh, vội vã quay người rời đi không một tiếng động.
Lục Lập Phong nhìn lơ đãng ra đằng sau Lục Phong Hoả, thấy bóng lưng cô rời đi.
Nhìn theo hướng cô đi, ánh mắt anh sâu thêm vài phần.
...
Diêu Tinh Thần lại đến bệnh viện thăm mẹ Trì Mục. Hôm nay là thứ bảy, bệnh viện rất đông, Diêu Tinh Thần xuống khỏi taxi, đi rất cẩn thận, nhìn trái nhìn phải, tránh bị đẩy ngã.
Một bóng người vội vã chạy đến, Diêu Tinh Thần vững vàng dừng bước, nhường đường cho người đó, nhưng trong giây phút nhìn lướt qua, cô nhận ra khuôn mặt quen thuộc.
“Hoàn Tử?” Diêu Tinh Thần gọi người đó lại, bước đến.
Hoàn Tử dừng lại, cười với cô: “A? Sao em lại ở đây?”
Sau khi Diêu Tinh Thần kết hôn rồi mang thai, Hoàn Tử phải làm việc với một diễn viên khó tính, mấy tháng trời không thấy mặt.
“Chị sao thế, chạy vội như vậy, có chuyện gì ạ?” Diêu Tinh Thần nghĩ ngay đến Tiểu Hoàn Tử, con Hoàn Tử.
Hoàn Tử bước chậm lại, buồn thiu nói: “À, con gái chị lần trước làm phẫu thuật không mấy thành công. Hai hôm nay ngực lại đau, phải nằm viện, tí nữa chị còn phải đi “hầu hạ chủ tử” (ý nói đi hầu hạ cô diễn viên kia), bây giờ phải mua đồ ăn sáng mang cho con. Chết! Muộn rồi! Không kịp mất rồi! Thôi quên đi, không ăn một bữa cũng chả chết được.”
“Sức khoẻ của con vẫn là quan trọng nhất.” Diêu Tinh Thần nhíu mày, bắt đầu nhìn trách cứ.
“Đươn nhiên là quan trọng nhất rồi!” Hoàn Tử nhét bữa sáng vào tay cô: “Nhưng chị phải nuôi con, không có tiền con gái chị sao sống được! Em giúp chị đưa cho nó nhé, phòng 601.”
Hoàn Tử nói xong lao đi như bay.
Diêu Tinh Thần nhìn túi sữa đậu nành trong tay, lại nhìn bóng lưng Hoàn Tử, xúc động vô cùng.
Thì ra, trước đây cô nhiều lần bắt chị ấy đi mua cà phê nóng, cà phê lạnh, đều ép từ người con gái chị ấy ra.
Suy bụng ta ra bụng người, giờ cô sắp làm mẹ, thực cảm thấy trước đây mình khó chiều, rất quá đáng.
Diêu Tinh Thần mang sữa đậu nành vào bệnh viện, bỗng ngừng lại, đi tới cửa hàng bán đồ chơi gần đó.
Bây giờ, cô không còn mua súng đồ chơi mà chọn một hộp búp bê Barbie đẹp nhất.
Bé gái kia nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
...
Sau khi thăm Tiểu Hoàn Tử, Diêu Tinh Thần tới phòng mẹ Trì Mục nằm.
Đẩy cửa phòng bệnh, trong phòng truyền đến tiếng cười của mẹ Trì Mục.
Diêu Tinh Thần ngạc nhiên, Trì Mục đang làm ở nhà máy thực phẩm, bố Trì Mục cũng đi làm, bà nói chuyện với ai?
Bước vào, Diêu Tinh Thần thấy rõ một bóng dáng anh tuấn đang ngồi cạnh giường bệnh, ngây người.
“Lục Lập Phong?”
Lục Lập Phong ngồi cạnh giường, nói chuyện với mẹ Trì Mục, trên tủ đầu giường có chiếc cặp lồng giữ nhiệt.
Lục Lập Phong thấy cô, cười rất tự nhiên: “Em ra ngoài quên mang theo canh.”
Đúng thật, cô đã đặc biệt chuẩn bị canh cho mẹ Trì Mục, nhưng sáng sớm thấy anh khắc con ngựa, lòng nặng nề tâm sự, quên khuấy đi mất.
Cô không bao giờ nghĩ được, Lục Lập Phong sẽ mang canh cho mẹ Trì Mục.
Mẹ Trì Mục dù không thích Lương Mỹ Nhân, nhưng dù sao Lục Lập Phong cũng là chồng Diêu Tinh Thần, bà vẫn nể mặt tiếp đãi anh, không ngờ Lục Lập Phong khiêm tốn lễ độ, nói chuyện một lúc, mẹ Trì Mục rất thích anh.
Diêu Tinh Thần đi tới, hơi xấu hổ, không nói gì, lẳng lặng mở cặp lồng, đổ canh vào bát, thổi cho nguội.
Mẹ Trì Mục nhìn cô, nói với Lục Lập Phong: “Tinh Thần đối với dì như mẹ ruột, dì cũng coi nó là con gái. Nó là cô gái tốt nhất trong mắt dì.”
Lục Lập Phong nhìn cô đang cụp mắt thổi canh, vẻ mặt hiền dịu tĩnh lặng, nói: “Cô ấy cũng là cô gái tốt nhất trong mắt cháu.”
Cái thìa trong tay Diêu Tinh Thần đang khuấy thì ngừng lại, cô nhìn anh.
Ánh mắt Lục Lập Phong cũng quét qua, cô chột dạ cụp mắt.
Mẹ Trì Mục nói: “Đúng thật, nhiều năm như vậy, chuyện lớn nhỏ trong nhà, Diêu Tinh Thần giúp dì không ít, có tình có nghĩa. Dì vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự cho nó, nhưng hiện tại xem ra, nó gả cho người chồng tốt như cháu, dì cũng yên tâm.”
Mẹ Trì Mục ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng chua xót, nếu Trì Mục không thành như kia, bà bất kể thế nào cũng phải bắt nó cưới Tinh Thần, sao có thể giương mắt nhìn Tinh Thần gả vào nhà người khác.
“Dì ăn canh nhé.” Cô đưa thìa tới, khéo léo nói.
Mẹ Trì Mục nhận canh, cười nói: “Có chuyện dì vẫn không biết có nên nói ra không.”
“Dì với cháu thì có gì mà ngại ạ.” Diêu Tinh Thần nói.
“Tinh Thần, dì nhận cháu là con gái nuôi, cháu có chịu không.”
Con gái nuôi…
Mẹ Trì Mục thông minh đến mức nào, nói như vậy trước mặt Lục Lập Phong là vì sợ anh biết chuyện Trì Mục với Diêu Tinh Thần rồi suy nghĩ nhiều.
Diêu Tinh Thần cúi đầu không đáp.
Con gái nuôi…
Như thế thì Trì Mục rõ ràng sẽ thành anh trai cô.
Lục Lập Phong nhận lời, mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, con và Tinh Thần sau này sẽ là con của mẹ.”
“Tốt, tốt quá.” Mẹ Trì Mục nhìn Diêu Tinh Thần như đang dỗ dành trẻ con, dịu dàng nói: “Tinh Thần à, chồng con lên tiếng rồi kìa…”
Diêu Tinh Thần chỉ có thể gật đầu, trúc trắc nói: “Con biết rồi ạ, mẹ nuôi…”
“Ôi chao!” Mẹ Trì Mục xúc động, vừa ăn canh vừa chớp mắt thật nhiều, giấu đôi mắt ướt nhoè trong làn khói bốc lên.
...
Lúc về nhà, trong xe Lục Lập Phong, Diêu Tinh Thần ngồi rất yên lặng.
Lục Lập Phong lái xe vào đường lớn, không khí tĩnh lặng, tiếng “tít tít” vang lên, Lục Lập Phong phá vỡ bầu không khí, nhắc cô: “Diêu Tinh Thần, dây an toàn.”
Diêu Tinh Thần không nghe thấy, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đất rải đầy pháo đỏ, công nhân vệ sinh đang dọn dẹp.
Lục Lập Phong từ từ đỗ xe ở ven đường, nói với cô: “Em ngồi đằng sau đi, ngồi ghế phụ nguy hiểm lắm.”
Diêu Tinh Thần rốt cuộc nghe thấy, “à” một tiếng, xuống xe mở cửa sau.
Xe tiếp tục di chuyển, Lục Lập Phong nhìn lướt qua công nhân bảo vệ môi trường ven đường, nói: “Trì Mục làm ở nhà máy thực phẩm chắc là vất vả lắm nhỉ?”
Diêu Tinh Thần trĩu nặng tâm sự, đáp: “Làm việc trong dây chuyền sản xuất rất vất vả.”
Lục Lập Phong suy nghĩ: “Sở nghiên cứu của anh có việc xử lí phế liệu rất nhẹ nhàng. Để anh liên lạc thử cho Trì Mục nhé.”
Diêu Tinh Thần nhìn anh: “Anh tìm việc cho Trì Mục sao?”
Lục Lập Phong nói: “Việc rất nhẹ, còn có anh, người khác sẽ không bắt nạt được anh ta, em đỡ phải lo nhiều.”
Diêu Tinh Thần đột nhiên thấy cảm động, áp mặt vào sau ghế anh ngồi, cách anh rất gần: “Lục Lập Phong, sao bỗng dưng anh tốt thế?”
Nếu có được công việc như vậy chắc chắn sẽ đỡ mệt hơn làm ở nhà máy kia nhiều.
Lục Lập Phong nhìn trong kính chiếu hậu thấy gương mặt tròn tròn của cô, vì mang thai, không những mặt cô tròn hơn, chân cũng bị sưng, sự xinh đẹp kinh diễm ngày trước dần bị mỡ ăn mòn.
Lục Lập Phong tự nhiên đáp: “Đến sinh con cho anh em còn làm được, anh làm gì cho em cũng đều không đủ.”
Diêu Tinh Thần nghe xong mắt liền ướt, nhìn anh không nhúc nhích.
“Sao vậy? Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng à?” Khoé miệng anh ẩn chứa nụ cười, thản nhiên hỏi.
Diêu Tinh Thần tựa vào ghế, hít mũi không nói gì.
Không phải cảm động, không chỉ là cảm động.
Lục Lập Phong, em chợt phát hiện…
Dường như em thực sự... thích anh.