EDIT BY CHERYL CHEN
“Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.”
“Ssss… Đau quá đau quá!” Diêu Tinh Thần ngoác miệng, nhíu mày, đường nét cau hết lại, gương mặt tròn hồng hồng, ánh mắt trời soi xuống gương mặt cô, vô cùng ưa nhìn.
Liêu Anh Hồng cầm thìa, không nhịn được cười: “Con của con sắp ra đời rồi, sao lưỡi lại nổi mụn nước lớn thế, khoang miệng cũng bị loét, làm sao mới khỏi đây… Này, cây kim ngân xả nước, con uống hai cốc đi.”
“Mẹ, con không muốn uống, miệng đau quá à…”
“Con đúng là, lớn đầu như thế rồi mà ăn miếng cam cũng cắn phải lưỡi.”
Diêu Tinh Thần che miệng, buồn bực đẩy cốc kim ngân ra, không ngừng há miệng thở.
Câu nói kia của Lục Lập Phong vẫn lởn vởn bên tai, giống như chú ngữ làm người ta hoảng hốt.
Anh thích em mà…
Ánh mắt của anh chân thực phản chiếu bóng dáng cô, miếng cam trong tay đưa tới, dịu dàng ấm áp, mang theo sự cưng chiều mờ ám.
Diêu Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng phục hồi tinh thần, nhìn Liêu Anh Hồng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem, một người trong lòng có thể chứa cùng lúc hai người không?”
Liêu Anh Hồng bị câu hỏi cảm tính của con làm cho khựng lại, nụ cười biến mất: “Tiểu Xích lão, con trả lời thật đi, có phải trong lòng con vẫn canh cánh chuyện Trì Mục không?”
Diêu Tinh Thần xoa lòng bàn tay, cúi đầu, trong giọng nói có chút thất vọng mà thổ lộ: “Con đối tốt với anh ấy đâu phải chỉ một hai nắm, loại cảm giác này quá mức đến nỗi trở thành thói quen. Nhưng sau khi gặp Lục Lập Phong, con lại có cảm xúc khác, ngày càng mãnh liệt... Mẹ, sao con lại lằng nhằng thế? Cảm giác mình yêu Lục Lập Phong, nhưng không nỡ bỏ Trì Mục. Đối với hai người đó đều là mang tội.”
Liêu Anh Hồng hiếm khi thấy con gái có thể nghiêm túc bàn luận chuyện tình cảm với mình, dò xét ánh mắt cô.
“Vậy trừ Lục Lập Phong ra còn ai cho con cảm giác như vậy không?”
Diêu Tinh Thần ngẫm nghĩ, Tiêu Dật chăng?
Không phải, đối với Tiêu Dật, cô có nhiều áy náy, giống như có người vào thời điểm bạn khó khăn, tặng cho bạn nhiều đồ vật quan trọng, còn bạn lại nghèo rớt mồng tơi không cho người đó được cái gì.
Cô lắc đầu: “Không có ạ.”
Liêu Anh Hồng bĩu môi: “Vậy không coi là lăng nhăng. Lục Lập Phong quả thực là một người đàn ông được yêu thích, có được nó là do số con tốt, dùng từ ngữ hiện nay nói thế nào? Kiếp trước con cứu cả dải ngân hà.”
Diêu Tinh Thần cúi đầu mỉm cười.
Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc, thôi thúc cô phải liều mạng quý trọng tình cảm này.
Quý trọng cảm giác thoải mái ngọt ngào hiện tại, quý trọng cô phải cứu cả dải ngân hà mới gặp được anh.
Liêu Anh Hồng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con gái, gương mặt giãn ra thoải mái nhưng cũng trộn lẫn sự lo lắng: “Bé con à, mẹ nói này, đừng nên do dự, đừng tự đặt ra vấn đề cho mình, yêu thì yêu thôi, lòng phụ nữ không thể chứa cùng lúc hai người. Người này qua rồi thì người khác tới, quý trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất.”
“Còn bố thì sao?? Mẹ đối với bố không phải như vậy à?” Nhiều năm rồi, Diêu Tinh Thần mới hỏi ra câu hỏi đè nặng trong lòng.
Khi còn bé cô luôn thấy rằng, giữa bố và mẹ, bố luôn là ngừi chủ động. Mẹ ở trước mặt bố kiêu ngạo như công chúa, bố luôn gọi mẹ là “đại tiểu thư”, tất cả sự tuỳ hứng, tục trần của mẹ đều thể hiện ra trước mặt bố.
Mẹ không biết nấu cơm, bố sẽ nấu. Mẹ thấy chó mèo sẽ la hét, bố sẽ nói muốn làm thịt chúng nó. Trước mặt bố, mẹ giảo hoạt tuỳ hứng, vô lễ già mồm đến đâu cũng không lo bố sẽ bỏ mẹ.
Còn mẹ trước mặt Lục Kiến Lâm lại là bộ dáng khác. Hiểu biết, uyển chuyển hàm xúc, luôn mặc loại quần áo Lục Kiến Lâm thích. Có một lần đến làm khách nhà Lục Kiến Lâm, Diêu Tinh Thần nói mẹ không biết nấu cơm, Liêu Anh Hồng hồi đó trẻ tuổi còn giẫm thẳng vào chân cô dưới bàn.
“Diêu Bảo Sinh à…” ánh mắt Liêu Anh Hồng bỗng trôi thật xa: “Hiện tại mẹ không dám nghĩ đến ông ấy, vừa nghĩ đến đã cảm thấy thế giới này thật nhàm chán, không hề thú vị…”
Từng có một người thú vị, ngày ngày làm mình vui vẻ, rồi đột nhiên rời đi, giống như vừa tỉnh lại sau giấc mơ dài.
Diêu Tinh Thần há miệng, mũi cay cay, nhìn mẹ.
Mỗi khi Liêu Anh Hồng nhắc tới bố hoặc nhớ lại chuyện cũ, đều sẽ ngồi đó, người run run, đáy mắt ngập sương mù, giống như che giấu điều gì.
“Mẹ trước đây ở với bố, thấy dáng vẻ lôi thôi của bố, thấy bố ăn cơm ngấu nghiến, mẹ phát bực, mẹ cho rằng đấy không phải kiểu đàn ông mẹ thích, không có khí chất. Con biết không? Lần đầu tiên mẹ và bố đi xem “Titanic”, đến đoạn kết, mẹ khóc đến nỗi trước đây chưa từng thấy, bố ngáy khò khè vang động trời. Khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, mẹ hỏi bố, Diêu Bảo Sinh, chúng ta xem phim gì vậy? Bố nói không nhớ, hình như là thuyền lớn... Haha,” Liêu Anh Hồng lắc đầu, cười hoài niệm: “Sau đó mẹ lại tự an ủi mình, quên đi, con lớn như vậy rồi, chấp nhận cho qua.”
Diêu Tinh Thần thẳng người, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vô thức sờ bụng.
Liêu Anh Hồng nói tiếp: “Sau khi bố con đi, để lại mình mẹ, chưa giây phút nào mẹ ngừng tự trách. Vì sao khi bố lôi thôi luộm thuộm, mẹ không mua cho ông ấy một bộ quần áo. Vì sao khi bố ăn uống ngấu nghiến, mẹ không đưa cho ông một ly nước ấm. Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.”
Diêu Tinh Thần quay người, kinh ngạc nhìn bà.
Liêu Anh Hồng vỗ vai cô: “Ngày đó con kết hôn, mẹ gọi điện cho Lục Kiến Lâm bàn chuyện hôn lễ. Hình như nhà bên đó không có ai, chuông rung khá lâu rồi vẫn chưa có người nhận. Mẹ vẫn cầm điện thoại, không muốn tắt, một lúc lâu sau, có giọng báo cắt đứt tín hiệu.”
“Con à, có lẽ khi đã yêu thật lâu rồi mà chưa được đáp lại, thượng đế sẽ cắt đứt tín hiệu của con. Thượng đế tạo ra tình yêu, không phải để con người yêu theo cách như vậy.”
Diêu Tinh Thần như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi.
“Liêu nữ sĩ, thật không nhìn ra, đúng là phụ nữ văn nghệ. Ngày mai cho mẹ xuất bản sách, phổ biến rộng rãi đạo lí mẹ tốn cả nửa đời mới ngộ ra cứu vớt những thiếu nữ sa chân lỡ bước.”
“Là phụ nữ đã có chồng sa chân lỡ bước.” Vừa dứt lời, có âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Diêu Tinh Thần nhìn sang, là Lục Lập Phong vừa tan làm.
Lục Lập Phong để cái túi đựng đầy hoa quả xuống, đến trước mặt Diêu Tinh Thần, nhéo cằm cô, ân cần hỏi: “Để anh xem nào, may mà vết thương ngoài miệng không nhiều.”
“A…” Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn há miệng, lật môi cho anh xem: “Anh nhìn này, loét hết rồi, ăn cái gì cũng đau… Tiểu Điềm Điềm cả ngày nay chưa ăn gì rồi..”
Diêu Tinh Thần liếc gương mặt anh tuấn của anh, nhìn đến sắc mặt nghiêm trọng của anh, đắc ý thầm trong lòng.
Đây có lẽ là những thứ Lục Lập Phong có thể cho cô.
Không cần giả vờ giả vịt, chỉ dùng sự chân thật của chính mình, sẽ được anh đáp lại.
“Mẹ, đưa cho con.” Lục Lập Phong buông cằm cô, nhận nước cây kim ngân từ tay Liêu Anh Hồng, đút tới bên miệng cô. Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn uống một ngụm.
“Diêu Tinh Thần, xem ra từ nay về sau phải thường xuyên nói mấy câu dễ nghe với con để rèn luyện thôi, nếu không với sức chịu đựng này của con, nghe một câu đã cắn vào lưỡi.”
Diêu Tinh Thần uống một hớp, bũi môi: “Mẹ mà nói mấy câu đấy với con, lỗ tai con vốn mềm, tưởng thật đấy.”
Lục Lập Phong nhìn Liêu Anh Hồng, cười không nói.
Liêu Anh Hồng thức thời rời đi, để lại đôi vợ chồng son.
Lục Lập Phong nói: “Hôm nay Lương Mỹ Nhân tìm anh, nhờ anh giúp cô ấy gặp Trì Mục.”
Lục Lập Phong dù là em rể Lương Mỹ Nhân, nhưng Lương Mỹ Nhân vẫn rất tín nhiệm Lục Lập Phong. Thường thường có gì tâm sự đều nói với Lục Lập Phong. Cho dù ly hôn Lục Quốc Bảo, rời khỏi Lục gia, cô vẫn coi Lục Lập Phong là bạn.
Lương Mỹ Nhân biết Trì Mục làm ở cơ quan Lục Lập Phong, đành mở lời nhờ anh.
Diêu Tinh Thần nghe vậy cau mày, đẩy cốc nước ra, nói: “Chị ấy muốn gặp Trì Mục? Sau khi Trì Mục xảy ra chuyện, bố mẹ anh ấy chưa bao giờ cho phép chị đến gặp.”
Khi Trì Mục vừa gặp chuyện, có một lần Lương Mỹ Nhân đến nhà tìm anh, mẹ Trì Mục nhất quyết không chịu mở cửa, Lương Mỹ Nhân cũng đứng lì không chịu đi. Mẹ Trì Mục tức giận, thêm cả căm hận, giội một chậu nước lạnh từ trên tầng xuống, Lương Mỹ Nhân ướt đẫm.
Chuyện này là về sau mẹ Trì Mục căm phẫn mà kể cho Diêu Tinh Thần.
Lục Lập Phong thấy phản ứng của cô, giọng nói mang vẻ đã đoán được: “Anh nói để anh về hỏi ý em, nếu em đồng ý thì được, còn em không đồng ý thì anh cũng hết cách. Anh và Trì Mục không quen biết, không thể tự quyết định.”
Diêu Tinh Thần đáp lại ánh mắt anh, Lục Lập Phong cúi đầu múc một thìa, không nhìn cô.
Anh từ trước đến giờ đều rất tôn trọng cô, không cần biết chuyện lớn hay nhỏ, anh luôn cẩn thận chu đáo.
Diêu Tinh Thần đột nhiên cảm thấy đau lòng, nắm cổ tay anh.
“Tiểu đồ cổ, em đồng ý.” Cô chân thành nhìn anh, mắt lấp lánh.
Có lẽ cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với Lục Lập Phong, sự kiên nhẫn của cô dành hết cho Trì Mục.
Liêu Anh Hồng nói: Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.
Nhưng khoảnh khắc này, khi cô thấy Lục Lập Phong trở nên thận trọng trước mặt cô, thậm chí chu đáo tỉ mỉ đến từng tiểu tiết, cô bỗng muốn đem hết muôn vàn dịu dàng của cuộc đời này đặt hết lên anh, không hề lãng phí.
Vẻ mặt Lục Lập Phong có sự ngạc nhiên thoáng qua: “Em đồng ý?”
Diêu Tinh Thần nói: “Chị ấy đã ly hôn, hiện tại đang độc thân. Sao em phải sợ chị ấy và Trì Mục vướng víu không rõ?”
Lục Lập Phong nhìn cô giống như trút được gánh nặng.
Anh nhìn đồng hồ, gật đầu: “Nửa tiếng nữa Trì Mục tan làm.”
Diêu Tinh Thần nói: “Vâng, mẹ nuôi nhờ chúng ta đưa Trì Mục đi ăn, hôm nay bà ấy không đến đón được. Nếu Lương Mỹ Nhân gặp riêng anh ấy, Trì Mục sợ người lại, chắc không chịu đâu. Anh đưa Trì Mục đến đây đi.”
Lục Lập Phong nhìn cô: “Được.”
Anh vừa quay người định đi, Diêu Tinh Thần kéo tay anh lại.
Lục Lập Phong cúi đầu nhìn tay mình, lại ngẩng lên nhìn cô.
Diêu Tinh Thần cầm chiếc áo khoác anh mới cởi ra, khoác lên vai anh, bụng cô to, động tác hơi chậm chạp nhưng rất chăm chú.
“Anh mặc áo vào rồi hẵng ra ngoài, bên ngoài đang mưa rất lạnh đó.”
Lục Lập Phong mặc áo khoác rất nhanh, chỉnh trang lại rồi búng một cái lên trán cô, mắt rất sáng.
“Hôm nay em bị nhiệt miệng nên anh tha.”
Anh nói xong, làm bộ lạnh lùng ra khỏi phòng bênh, không thèm quay lại một cái.
Diêu Tinh Thần đỏ mặt, không kìm được đưa tay chạm lên đôi môi đang cười, nhưng lại động vào vết thương…
“Ui da…”
“Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.”
“Ssss… Đau quá đau quá!” Diêu Tinh Thần ngoác miệng, nhíu mày, đường nét cau hết lại, gương mặt tròn hồng hồng, ánh mắt trời soi xuống gương mặt cô, vô cùng ưa nhìn.
Liêu Anh Hồng cầm thìa, không nhịn được cười: “Con của con sắp ra đời rồi, sao lưỡi lại nổi mụn nước lớn thế, khoang miệng cũng bị loét, làm sao mới khỏi đây… Này, cây kim ngân xả nước, con uống hai cốc đi.”
“Mẹ, con không muốn uống, miệng đau quá à…”
“Con đúng là, lớn đầu như thế rồi mà ăn miếng cam cũng cắn phải lưỡi.”
Diêu Tinh Thần che miệng, buồn bực đẩy cốc kim ngân ra, không ngừng há miệng thở.
Câu nói kia của Lục Lập Phong vẫn lởn vởn bên tai, giống như chú ngữ làm người ta hoảng hốt.
Anh thích em mà…
Ánh mắt của anh chân thực phản chiếu bóng dáng cô, miếng cam trong tay đưa tới, dịu dàng ấm áp, mang theo sự cưng chiều mờ ám.
Diêu Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng phục hồi tinh thần, nhìn Liêu Anh Hồng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem, một người trong lòng có thể chứa cùng lúc hai người không?”
Liêu Anh Hồng bị câu hỏi cảm tính của con làm cho khựng lại, nụ cười biến mất: “Tiểu Xích lão, con trả lời thật đi, có phải trong lòng con vẫn canh cánh chuyện Trì Mục không?”
Diêu Tinh Thần xoa lòng bàn tay, cúi đầu, trong giọng nói có chút thất vọng mà thổ lộ: “Con đối tốt với anh ấy đâu phải chỉ một hai nắm, loại cảm giác này quá mức đến nỗi trở thành thói quen. Nhưng sau khi gặp Lục Lập Phong, con lại có cảm xúc khác, ngày càng mãnh liệt... Mẹ, sao con lại lằng nhằng thế? Cảm giác mình yêu Lục Lập Phong, nhưng không nỡ bỏ Trì Mục. Đối với hai người đó đều là mang tội.”
Liêu Anh Hồng hiếm khi thấy con gái có thể nghiêm túc bàn luận chuyện tình cảm với mình, dò xét ánh mắt cô.
“Vậy trừ Lục Lập Phong ra còn ai cho con cảm giác như vậy không?”
Diêu Tinh Thần ngẫm nghĩ, Tiêu Dật chăng?
Không phải, đối với Tiêu Dật, cô có nhiều áy náy, giống như có người vào thời điểm bạn khó khăn, tặng cho bạn nhiều đồ vật quan trọng, còn bạn lại nghèo rớt mồng tơi không cho người đó được cái gì.
Cô lắc đầu: “Không có ạ.”
Liêu Anh Hồng bĩu môi: “Vậy không coi là lăng nhăng. Lục Lập Phong quả thực là một người đàn ông được yêu thích, có được nó là do số con tốt, dùng từ ngữ hiện nay nói thế nào? Kiếp trước con cứu cả dải ngân hà.”
Diêu Tinh Thần cúi đầu mỉm cười.
Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc, thôi thúc cô phải liều mạng quý trọng tình cảm này.
Quý trọng cảm giác thoải mái ngọt ngào hiện tại, quý trọng cô phải cứu cả dải ngân hà mới gặp được anh.
Liêu Anh Hồng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con gái, gương mặt giãn ra thoải mái nhưng cũng trộn lẫn sự lo lắng: “Bé con à, mẹ nói này, đừng nên do dự, đừng tự đặt ra vấn đề cho mình, yêu thì yêu thôi, lòng phụ nữ không thể chứa cùng lúc hai người. Người này qua rồi thì người khác tới, quý trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất.”
“Còn bố thì sao?? Mẹ đối với bố không phải như vậy à?” Nhiều năm rồi, Diêu Tinh Thần mới hỏi ra câu hỏi đè nặng trong lòng.
Khi còn bé cô luôn thấy rằng, giữa bố và mẹ, bố luôn là ngừi chủ động. Mẹ ở trước mặt bố kiêu ngạo như công chúa, bố luôn gọi mẹ là “đại tiểu thư”, tất cả sự tuỳ hứng, tục trần của mẹ đều thể hiện ra trước mặt bố.
Mẹ không biết nấu cơm, bố sẽ nấu. Mẹ thấy chó mèo sẽ la hét, bố sẽ nói muốn làm thịt chúng nó. Trước mặt bố, mẹ giảo hoạt tuỳ hứng, vô lễ già mồm đến đâu cũng không lo bố sẽ bỏ mẹ.
Còn mẹ trước mặt Lục Kiến Lâm lại là bộ dáng khác. Hiểu biết, uyển chuyển hàm xúc, luôn mặc loại quần áo Lục Kiến Lâm thích. Có một lần đến làm khách nhà Lục Kiến Lâm, Diêu Tinh Thần nói mẹ không biết nấu cơm, Liêu Anh Hồng hồi đó trẻ tuổi còn giẫm thẳng vào chân cô dưới bàn.
“Diêu Bảo Sinh à…” ánh mắt Liêu Anh Hồng bỗng trôi thật xa: “Hiện tại mẹ không dám nghĩ đến ông ấy, vừa nghĩ đến đã cảm thấy thế giới này thật nhàm chán, không hề thú vị…”
Từng có một người thú vị, ngày ngày làm mình vui vẻ, rồi đột nhiên rời đi, giống như vừa tỉnh lại sau giấc mơ dài.
Diêu Tinh Thần há miệng, mũi cay cay, nhìn mẹ.
Mỗi khi Liêu Anh Hồng nhắc tới bố hoặc nhớ lại chuyện cũ, đều sẽ ngồi đó, người run run, đáy mắt ngập sương mù, giống như che giấu điều gì.
“Mẹ trước đây ở với bố, thấy dáng vẻ lôi thôi của bố, thấy bố ăn cơm ngấu nghiến, mẹ phát bực, mẹ cho rằng đấy không phải kiểu đàn ông mẹ thích, không có khí chất. Con biết không? Lần đầu tiên mẹ và bố đi xem “Titanic”, đến đoạn kết, mẹ khóc đến nỗi trước đây chưa từng thấy, bố ngáy khò khè vang động trời. Khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, mẹ hỏi bố, Diêu Bảo Sinh, chúng ta xem phim gì vậy? Bố nói không nhớ, hình như là thuyền lớn... Haha,” Liêu Anh Hồng lắc đầu, cười hoài niệm: “Sau đó mẹ lại tự an ủi mình, quên đi, con lớn như vậy rồi, chấp nhận cho qua.”
Diêu Tinh Thần thẳng người, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vô thức sờ bụng.
Liêu Anh Hồng nói tiếp: “Sau khi bố con đi, để lại mình mẹ, chưa giây phút nào mẹ ngừng tự trách. Vì sao khi bố lôi thôi luộm thuộm, mẹ không mua cho ông ấy một bộ quần áo. Vì sao khi bố ăn uống ngấu nghiến, mẹ không đưa cho ông một ly nước ấm. Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.”
Diêu Tinh Thần quay người, kinh ngạc nhìn bà.
Liêu Anh Hồng vỗ vai cô: “Ngày đó con kết hôn, mẹ gọi điện cho Lục Kiến Lâm bàn chuyện hôn lễ. Hình như nhà bên đó không có ai, chuông rung khá lâu rồi vẫn chưa có người nhận. Mẹ vẫn cầm điện thoại, không muốn tắt, một lúc lâu sau, có giọng báo cắt đứt tín hiệu.”
“Con à, có lẽ khi đã yêu thật lâu rồi mà chưa được đáp lại, thượng đế sẽ cắt đứt tín hiệu của con. Thượng đế tạo ra tình yêu, không phải để con người yêu theo cách như vậy.”
Diêu Tinh Thần như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi.
“Liêu nữ sĩ, thật không nhìn ra, đúng là phụ nữ văn nghệ. Ngày mai cho mẹ xuất bản sách, phổ biến rộng rãi đạo lí mẹ tốn cả nửa đời mới ngộ ra cứu vớt những thiếu nữ sa chân lỡ bước.”
“Là phụ nữ đã có chồng sa chân lỡ bước.” Vừa dứt lời, có âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Diêu Tinh Thần nhìn sang, là Lục Lập Phong vừa tan làm.
Lục Lập Phong để cái túi đựng đầy hoa quả xuống, đến trước mặt Diêu Tinh Thần, nhéo cằm cô, ân cần hỏi: “Để anh xem nào, may mà vết thương ngoài miệng không nhiều.”
“A…” Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn há miệng, lật môi cho anh xem: “Anh nhìn này, loét hết rồi, ăn cái gì cũng đau… Tiểu Điềm Điềm cả ngày nay chưa ăn gì rồi..”
Diêu Tinh Thần liếc gương mặt anh tuấn của anh, nhìn đến sắc mặt nghiêm trọng của anh, đắc ý thầm trong lòng.
Đây có lẽ là những thứ Lục Lập Phong có thể cho cô.
Không cần giả vờ giả vịt, chỉ dùng sự chân thật của chính mình, sẽ được anh đáp lại.
“Mẹ, đưa cho con.” Lục Lập Phong buông cằm cô, nhận nước cây kim ngân từ tay Liêu Anh Hồng, đút tới bên miệng cô. Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn uống một ngụm.
“Diêu Tinh Thần, xem ra từ nay về sau phải thường xuyên nói mấy câu dễ nghe với con để rèn luyện thôi, nếu không với sức chịu đựng này của con, nghe một câu đã cắn vào lưỡi.”
Diêu Tinh Thần uống một hớp, bũi môi: “Mẹ mà nói mấy câu đấy với con, lỗ tai con vốn mềm, tưởng thật đấy.”
Lục Lập Phong nhìn Liêu Anh Hồng, cười không nói.
Liêu Anh Hồng thức thời rời đi, để lại đôi vợ chồng son.
Lục Lập Phong nói: “Hôm nay Lương Mỹ Nhân tìm anh, nhờ anh giúp cô ấy gặp Trì Mục.”
Lục Lập Phong dù là em rể Lương Mỹ Nhân, nhưng Lương Mỹ Nhân vẫn rất tín nhiệm Lục Lập Phong. Thường thường có gì tâm sự đều nói với Lục Lập Phong. Cho dù ly hôn Lục Quốc Bảo, rời khỏi Lục gia, cô vẫn coi Lục Lập Phong là bạn.
Lương Mỹ Nhân biết Trì Mục làm ở cơ quan Lục Lập Phong, đành mở lời nhờ anh.
Diêu Tinh Thần nghe vậy cau mày, đẩy cốc nước ra, nói: “Chị ấy muốn gặp Trì Mục? Sau khi Trì Mục xảy ra chuyện, bố mẹ anh ấy chưa bao giờ cho phép chị đến gặp.”
Khi Trì Mục vừa gặp chuyện, có một lần Lương Mỹ Nhân đến nhà tìm anh, mẹ Trì Mục nhất quyết không chịu mở cửa, Lương Mỹ Nhân cũng đứng lì không chịu đi. Mẹ Trì Mục tức giận, thêm cả căm hận, giội một chậu nước lạnh từ trên tầng xuống, Lương Mỹ Nhân ướt đẫm.
Chuyện này là về sau mẹ Trì Mục căm phẫn mà kể cho Diêu Tinh Thần.
Lục Lập Phong thấy phản ứng của cô, giọng nói mang vẻ đã đoán được: “Anh nói để anh về hỏi ý em, nếu em đồng ý thì được, còn em không đồng ý thì anh cũng hết cách. Anh và Trì Mục không quen biết, không thể tự quyết định.”
Diêu Tinh Thần đáp lại ánh mắt anh, Lục Lập Phong cúi đầu múc một thìa, không nhìn cô.
Anh từ trước đến giờ đều rất tôn trọng cô, không cần biết chuyện lớn hay nhỏ, anh luôn cẩn thận chu đáo.
Diêu Tinh Thần đột nhiên cảm thấy đau lòng, nắm cổ tay anh.
“Tiểu đồ cổ, em đồng ý.” Cô chân thành nhìn anh, mắt lấp lánh.
Có lẽ cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với Lục Lập Phong, sự kiên nhẫn của cô dành hết cho Trì Mục.
Liêu Anh Hồng nói: Sự dịu dàng chăm sóc của mẹ toàn bộ đều ở trong ảo tưởng không có thực, dành hết cho người mẹ nhớ mãi không quên, nhưng không hề yêu mẹ.
Nhưng khoảnh khắc này, khi cô thấy Lục Lập Phong trở nên thận trọng trước mặt cô, thậm chí chu đáo tỉ mỉ đến từng tiểu tiết, cô bỗng muốn đem hết muôn vàn dịu dàng của cuộc đời này đặt hết lên anh, không hề lãng phí.
Vẻ mặt Lục Lập Phong có sự ngạc nhiên thoáng qua: “Em đồng ý?”
Diêu Tinh Thần nói: “Chị ấy đã ly hôn, hiện tại đang độc thân. Sao em phải sợ chị ấy và Trì Mục vướng víu không rõ?”
Lục Lập Phong nhìn cô giống như trút được gánh nặng.
Anh nhìn đồng hồ, gật đầu: “Nửa tiếng nữa Trì Mục tan làm.”
Diêu Tinh Thần nói: “Vâng, mẹ nuôi nhờ chúng ta đưa Trì Mục đi ăn, hôm nay bà ấy không đến đón được. Nếu Lương Mỹ Nhân gặp riêng anh ấy, Trì Mục sợ người lại, chắc không chịu đâu. Anh đưa Trì Mục đến đây đi.”
Lục Lập Phong nhìn cô: “Được.”
Anh vừa quay người định đi, Diêu Tinh Thần kéo tay anh lại.
Lục Lập Phong cúi đầu nhìn tay mình, lại ngẩng lên nhìn cô.
Diêu Tinh Thần cầm chiếc áo khoác anh mới cởi ra, khoác lên vai anh, bụng cô to, động tác hơi chậm chạp nhưng rất chăm chú.
“Anh mặc áo vào rồi hẵng ra ngoài, bên ngoài đang mưa rất lạnh đó.”
Lục Lập Phong mặc áo khoác rất nhanh, chỉnh trang lại rồi búng một cái lên trán cô, mắt rất sáng.
“Hôm nay em bị nhiệt miệng nên anh tha.”
Anh nói xong, làm bộ lạnh lùng ra khỏi phòng bênh, không thèm quay lại một cái.
Diêu Tinh Thần đỏ mặt, không kìm được đưa tay chạm lên đôi môi đang cười, nhưng lại động vào vết thương…
“Ui da…”