Remon thật sự có nguy cơ bị khủng hoảng…
Ôi trời đất ơi, tôi nên làm cái gì bây giờ!!!
Đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Tôi thật kinh sợ, không dám đối mặt với Sasuke, tôi trực tiếp ném phần phân thân của mình ở lại, để cho ‘tôi’ ở lại đó ngây ngốc nhìn Sasuke. Nhưng cố gắng đừng để cho hắn phát hiện, để luôn luôn thông báo được tình huống của Sasuke!
Bản thể thì trở về Akatsuki, ngày ngày trú ngụ ở trong ổ chăn, ngay cả cơm cũng không ăn… Muốn dùng phương pháp ngủ để hy vọng mình có thể quên đi…
Nhưng… thật sự vô cùng đau đớn vì ngay cả cơn buồn ngủ cũng không hề có! Trong chăn, hai mắt tôi mở trừng lớn lên!
Có người chị nào giống như tôi không???
Sống đến tận hai kiếp, nụ hôn đầu thế nhưng lại bị chính em trai mình cướp đi. Đã vậy còn bị em ấy thổ lộ nữa.
Trời ạ… Trời ạ… Trời ạ…
Sasuke thế nhưng nói với tôi là hắn thích tôi…
Mặc dù tôi không thật sự là chị của hắn, nhưng thân thể mà tôi đang dùng là của chị hắn a!
Như vậy không phải thuộc loại…… loạn luân gì đó sao?
Trời ạ!!!
Làm sao có thể như vậy……
Nếu anh Itachi biết em trai bảo bối của anh thích tôi…… Với thuộc tính ‘đệ khống’ kia của anh ấy…
Có phải hay không sẽ ghen ghét tôi, dùng Tsukuyomi đến ngàn lần cho đến khi tôi chết a!
Đánh cái rùng mình!
Ôm đầu hết sức buồn rầu.
Bất quá… Vì sao kỹ thuật hôn của tên nhóc Sasuke lại tốt như vậy.
Hoàn toàn bị hắn nắm trong tay!
……
“?” Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ… Hiện tại kỹ thuật hôn không phải là vấn đề quan trọng.
“A! Ngu ngốc… ngu ngốc a…” Tôi không chịu nổi được nữa, tự nện vào đầu mình liên tiếp.
“Remon, em đang làm cái gì!”
Âm thanh trầm thấp của anh Itachi từ bên ngoài truyền đến.
Nháy mắt, cả người tôi đều run lên.
Không dám cử động.
Vươn tay nắm chặt chăn. “Khụ khụ… em có chút không thoải mái…”
Itachi nhìn Remon từ trong chăn lồi lên…
Trong lòng thật rối loạn, đối với chuyện Remon nhìn thấy Sasuke, thật ra anh đã sớm biết rồi, chỉ là anh chưa có vạch trần ra thôi.
Bởi vì anh luôn luôn an bài ảnh phân thân quạ đen ở trên người của Remon.
Khi nhìn thấy Remon cùng Sasuke gặp nhau, vẻ mặt của con bé đau lòng như vậy vì Sasuke, ý nghĩ muốn đem hai người bọn họ tách ra hoàn toàn biến mất!
Nhưng mãi cho đến ngày hôm kia, một số hình ảnh giống như phim truyền hình hiện lên ở trong đầu anh…… Anh chấn kinh rồi, anh chưa bao giờ nghĩ qua, thì ra trong lòng của Sasuke đối với Remon có một loại tình cảm khác!
Cứ như vậy, anh cảm thấy trước tiên nên cùng với người nào đó đang trốn ờ trong chăn, đang trốn tránh vấn đề kia nói chuyện một chút.
Trong thời gian hai năm ở chung, anh đã hoàn toàn hiểu rõ con bé là dạng người như thế nào, tính tình thẳng thắn, vô cùng nhiệt tình, vô cùng thích ngủ, nhất là nụ cười sang sảng kia, thật sự thật có thể ảnh hưởng đến anh!
Hơn nữa anh, cũng từ trong trong lòng nhận định Remon chính là em gái của anh, mặc kệ linh hồn bên trong con bé có phải là thật hay không, tất cả đều không quan trọng. Huống chi, Remon của hiện tại, không phải mới thật sự là người quan trọng nhất trong lòng anh sao?
Itachi đã sớm không chút do dự hoàn toàn đem Remon đặt vòng trong vòng tay bảo hộ.
Chuyện nên đối mặt, trước sau gì cũng phải nên đối mặt…
Trốn tránh là phương pháp không thể giải quyết được gì.
Anh kéo cái ghế qua một bên, để ở bên giường ngồi xuống!
“Remon, em mau đi ra, chúng ta cần nói chuyện, trốn tránh không phải là chuyện nên làm.”
Khẩu khí vô cùng bình thản của Itachi ngược lại hoàn toàn làm cho tôi cảm thấy hoảng sợ thêm. Hôm nay anh Itachi bị làm sao vậy?
Xốc một góc chăn lên, vụng trộm ngắm ngắm… Vừa vặn đụng vào ánh mắt của anh Itachi.
Lá gan của tôi bắt đầu run lên.
Chột dạ…… A……
“Itachi… Anh Itachi…” Tôi run rẩy lắp bắp mở miệng.
Vì thế, quanh cảnh chung quanh trong nháy mắt biến hóa…
Sắc mặt của tôi bắt đầu biến đổi, lập tức từ trên giường nhảy xuống, bước đi đến bên người anh Itachi đang sử dụng Tsukuyomi. Bắt lấy tay áo, sốt ruột theo dõi hắn!
“Anh Itachi, nhanh chóng giải trừ Mangekyou a! Nếu em không ngoan ngoãn chọc giận đến anh, anh chỉ cần trực tiếp đánh em là được rồi, em tuyệt đối sẽ không trốn. Ánh mắt của anh không thể sử dụng Mangekyou nữa, nó đã không còn nhìn thấy rõ này nọ nữa.”
Anh Itachi ấn tay của tôi xuống. “Chỉ có như vậy, có một số việc mới có thể cùng với em nói, ở Akatsuki… không có nơi nào an toàn cả.”
“Nhưng mà……”
“Yên tâm, cho đến ngày nhìn thấy Sasuke trở thành người tài giỏi, anh sẽ không chết!” Itachi nhàn nhạt nói.
Tôi nhìn anh Itachi, cảm giác được nội tâm bên trong anh ấy vô cùng mệt mỏi. Tôi nắm chặt hai nắm đấm trong tay, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt. “Anh Itachi, rõ ràng… anh có để ý, quan tâm đến Sasuke như vậy… Vì sao lại muốn đối với em ấy như vậy, vì sao lại muốn… tự làm khổ chính mình!” Nước mắt tôi không tiếng động chảy xuống!
Tôi cắn môi dưới, cúi đầu không cho chính mình phát ra âm thanh, toàn thân đều đang run run!
Bàn tay ấm áp của anh Itachi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi, đem nước mắt trên mặt tôi lau đi.
“Anh có lý do của mình, có việc anh cần phải làm. Cho nên về điều này, hi vọng em sẽ không hỏi đến! Bởi vì anh cũng sẽ không nói cho em biết. Em cùng với Sasuke giống hệt như nhau… đều là những trang giấy trắng, nhưng em cùng với Sasuke không đồng dạng như nhau, em có tính kiên trì thuộc về chính mình, lòng tin của chính em, hơn nữa sẽ không bị ô nhiễm……”
Anh Itachi dựa người vào ghế, mà tôi thì đứng.
Rõ ràng hiện tại, tôi trông thấy được phần mệt mỏi của anh, nhưng khí chất của anh Itachi không hề yếu bớt đi chút nào!
Thời gian hai năm, sớm chiều ở chung với nhau, anh Itachi luôn yêu thương tôi, chăm sóc tôi, bảo vệ tôi……
Tôi hoàn toàn đều nhìn thấy ở trong mắt.
Mà tôi thì luôn đều đem anh là anh trai của mình. Thân thể của anh ấy từ hai năm trước, liền luôn không được khỏe, bởi vì huyết kế của gia tộc Uchiha, rất ít khi có người mở được mắt Mangekyou Sharingan.
Phản phệ làm cho thân thể hoàn toàn hư nhược rất nhiều rồi, nhưng ở bên ngoài thì anh luôn cố gắng đè nén xuống!
Trước một đoạn thời gian, tôi thế nhưng phát hiện anh xuất hiện tình trạng ho ra máu……
Cường ngạnh, buộc anh đi đến bác sĩ xem thử. Đương nhiên, không có khả năng là người của Làng Mưa.
Tôi còn nhớ rõ anh Itachi đã từng nói qua, phía sau tổ chức Akatsuki là do một người nào đó nắm trong tay.
Mà tôi nhìn ra được anh Itachi rất ghét hắn. Có thể nói chính là căm hận, chẳng lẽ lý do anh Itachi gia nhập Akatsuki… là do người kia ép buộc?
N loại suy đoán… Mà tôi không kiếm được câu trả lời được chứng minh là đúng! Chỉ có thể từ bỏ!
Lúc anh có nhiệm vụ cần phải ra ngoài, tôi đã ‘mặt dày mày dạn’ cầu xin anh mang tôi đi cùng. Sau đó dùng thuật cải trang, đến gặp một vị bác sĩ có danh tiếng!
Bác sĩ nói bệnh của anh Itachi không thể trị tận gốc, trừ phi phải bỏ đi cặp mắt.
Nhưng… Thân là thành viên của gia tộc Uchiha… anh Itachi căn bản không thể bỏ đi cặp mắt được.
Tôi yêu cầu bác sĩ cho anh Itachi một loại thuốc có thể chữa trị được…
“Remon… Anh hỏi em một vấn đề, em phải thành thật trả lời anh!”
Anh Itachi vô cùng nghiêm túc nhìn tôi……
Tôi gật đầu, chờ đợi anh đưa ra câu hỏi!
“Em thích Sasuke sao?”
Chỉ một thoáng, mặt tôi lập tức đỏ hết lên.
“Đương… Đương nhiên… Đương nhiên thích… Ha ha ha… Em ấy là em trai của em mà… Em trai đó, làm sao có thể không thích.” Lắp bắp, giả điên làm trạng thái ngu ngu ngơ ngơ.
Trong lòng hết sức rối rắm, vốn đã không lại nghĩ đến sự tình làm tôi không thể chấp nhận được. Nhưng khi anh Itachi nhắc tới Sasuke… Cái hình ảnh nào đó đều tái hiện lại.
Trơ mặt ngốc ra….
“Anh nói là tình cảm yêu thích giữa nam nữ!”
“!!!⊙_⊙” Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người… Anh Itachi vì sao lại hỏi tôi cái này!
“Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch bịch bịch…” Tốc độ trái tim đập đã vượt qua tốc độ tia chớp!
Đương nhiên… Là do tôi khoa trương một chút… Đây là vì nội tâm tôi hiện đang ờ trong trạng thái kinh ngạc!
Anh Itachi nâng tay chỉ về hướng tôi.
Cùng với tiếng gào “Qua” của quạ đen.
Một con chim màu đen ở trên đầu vai tôi hiện ra bay đến trên tay anh Itachi!
Tôi hóa đá, đó là phân thân quạ đen của anh Itachi, nó ở trên người tôi, thì cho thấy anh Itachi lúc nào cũng từng giây từng phút quan sát tôi… Như vậy… Tôi cùng với Sasuke… trường hợp vô cùng khủng bố kia.
“Em không cần khẩn trương, nói cho anh nghe đáp án của em.” Remon bây giờ đang ở trước mắt hắn, ý thức cùng linh hồn đều rơi rụng ra hết rồi!
Itachi có chút bất đắc dĩ! Con nhóc kia, bình thường đều rất lớn mật mà, vì sao ở trước mặt anh đều héo rũ đi hết rồi!
Tôi theo bản năng lui về sau hai bước…
“Em… Em…” Ánh mắt không biết nên hướng về phía nào, tay tôi túm chặt lấy vạt áo, dùng sức nhàu nát nó.
Đối với Sasuke… Tôi cũng không biết đến tột cùng là nghĩ như thế nào, trong lòng tôi rất rối bời, tôi không vượt qua mức tình cảm chị em này được! Cấm kỵ luyến ái… Bao giờ cũng là một kết cục đau thương không được trọn vẹn! Tôi không thể để cho Sasuke bị người khác cười nhạo, nói xấu sau lưng được.
Tôi chua xót cười, thẳng thắn ngồi thẳng xuống trên đất, phiền chán nhào đầu tóc vốn đã không được chỉnh tề.
“Em… Em cũng không biết, anh Itachi…… Nhưng là cho dù em có thích Sasuke, vậy thì có thể làm được gì kia chứ, em chỉ là một linh hồn, không phải là người có quan hệ huyết thống với em ấy! Thân thể mà em đang sử dụng, chính là thân thể của Uchiha Remon, cô ấy cùng với Sasuke có quan hệ huyết thống a!”
“Như vậy thì nếu như loại bỏ hết tất cả, em chính là em, Sasuke chính là Sasuke, hai người không hề có bết kỳ quan hệ nào… Em có thích Sasuke không?” Ngữ khí của Itachi tăng mạnh, có loại khí thế bức bách.
“Em thích, em thích Sasuke… Nhưng mà em không có biện pháp nào để đi thích em ấy hết.” Tôi tê tâm liệt phế rống ra những lời nói chân thật nhất ở trong lòng.
Không sai… Tôi chính là thích một người con trai nhỏ hơn mình ba tuổi. Nếu như là chính mình của trước kia, tôi nhất định sẽ cười nhạo loại người thích người nhỏ tuổi hơn mình.
Nhưng mà bây giờ không giống nha, khi thích một người thì, thích chính là thích. Nên làm làm sao bây giờ đây!
Luôn luôn, trong từng giây từng phút đều muốn biết hắn đang làm gì, khi nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy thật thoải mái, khi không nhìn thấy hắn, trái tim giống như bị người ta treo lên, thẳng cho đến khi nhìn thấy hắn thì mới hạ xuống tâm tình đang treo lơ lửng! Thích được hắn ôm vào lòng, chậm rãi đi vào giấc ngủ, thích việc hắn xuyên gắp đồ ăn trong bát của tôi, thích mùi hương nhàn nhạt thoang thoàng của hắn, thích hắn… hôn……
“Anh Itachi… Em nên làm cái gì bây giờ!”
Tôi bất lực gục đầu vào giữa hai đầu gối của mình, đem chính mình co cuộn lại thành một đoàn. Tựa như một đứa trẻ bị lạc đường, không tìm được đường về nhà.
Itachi theo ghế tựa đứng lên, đi đến bên người tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, bàn tay rộng khoát lên trên vai tôi.
“Remon cùng Sasuke không phải là chị em ruột!”
Lời nói của Itachi làm cho tôi phải ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn hắn!
Khóe miệng Itachi hơi vểnh lên. “Nếu là Remon của bây giờ, anh có thể thật sự yên tâm đem Sasuke giao cho em, Remon cũng chỉ là Remon mà thôi… Mà Uchiha Remon là được con gái của một người bạn thân của cha nhận làm con nuôi thôi! Chuyện này, chỉ có anh, cha và mẹ mới biết được thôi!”
Tôi trừng lớn đôi đồng tử của mình, bắt đầu tiêu hóa tin tức vừa mới nhận được!
Tôi thật sự vô cùng kinh ngạc!
Hóa ra Uchiha Remon cùng với Sasuke không phải thật sự là chị em!!!
“Về sau, em có thể thay anh chăm sóc Sasuke không?”
……
Trong lòng cuồn cuộn nổi lên cảm giác không tốt.
“Không được.” Tôi theo bản năng trả lời.
Những lời này của anh Itachi, vì sao lại làm cho cô có cảm giác, hắn giống như vào bất cứ lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất!
“Cho dù em thích Sasuke…… Có một số việc, anh nên làm thì phải do chính anh làm. Em sẽ không làm thay anh!”
“A…” Itachi buồn khổ nở nụ cười.
“Sasuke, em ấy…… Hận anh chết đi được, làm sao có thể để cho anh chăm sóc kia chứ!”
“Đó cũng chính là do anh tự rước lấy, em biết anh có lý do của mình, cũng không thể nói ra… Nên em cũng sẽ không ép anh! Nhưng mà em cũng có kiên trì của chính mình, nếu như anh thật sự đợi đến lúc Sasuke mạnh hơn tới tìm anh, sau đó giết anh như trong lời nói… Em tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn đâu, cùng với anh một chỗ lâu đến như vậy, thật sâu trong thâm tâm anh có phải là người giết cả gia tộc chỉ vì tư lợi không, chẳng lẽ em nhìn không ra sao? Nếu như Sasuke thật sự tự tay giết chết anh, đợi đến về sau, khi biết được chân tướng của sự việc, em ấy sẽ không hận chính mình sao? Sasuke sẽ rất thương tâm, sẽ rất khổ sở… Mặc dù ngoài miệng em ấy luôn nói đi tìm anh báo thù… nhưng trong thâm tâm em ấy thích nhất người anh trai này! Huống chi, em cũng không muốn người mà mình muốn bảo vệ phải bị thương, khổ sở…… Ở nơi đó chính là có anh cùng Sasuke, còn có em…… chỉ có ba người chúng ta ở cùng nhau……” Nói xong một đoạn lời thoại dài như vậy, tôi thở phì phò… Trừng mắt nhìn anh! “Anh không thể ích kỷ như vậy được… Anh trai…” Tiến lên ôm lấy anh… gắt gao ôm anh…
Itachi thật sự ngây ngẩn cả người…… Có chút cứng ngắc nâng tay lên đem người con gái đang khóc ở trước ngực mình ôm lấy.
Âm thanh kêu gọi kia của Remon, chạm vào tới sâu trong đáy lòng anh!
Đây là lần đầu tiên con bé la gào gọi anh một tiếng ‘anh trai’ bức thiết như vậy, đây đều là lời kêu gọi phát ra từ trong nội tâm…
“Thực xin lỗi, Remon…” Itachi cúi đầu ở bên tai Remon nhẹ giọng nói! “Anh sẽ không chết… Tại lúc nhìn thấy em cùng Sasuke ở cùng với nhau… Tại lúc nhìn thấy hai người các em hạnh phúc tuyệt đối sẽ không chết! Cho nên… Đừng khóc! Hiện tại Akatsuki đã không còn an toàn nữa… Anh không thể mạo hiểm để em ở lại bên cạnh anh nữa… Bởi vì anh cũng không thể cam đoan có thể bảo vệ em an toàn!”
Tôi theo hắn ngực nâng đầu lên nhìn. “Là người giật dây ở đằng sau mà anh nói đã đến rồi sao?”
Itachi gật đầu. “Thật ra, những tin tức về Akatsuki, tất cả đều không thoát được trong phạm vi kiểm soát của hắn… Chỉ là, lúc trước bản thân hắn cũng không có ở trong này, anh đã nhận được tin tức nội trong thời gian sắp tới hắn sẽ trở về. Anh tin tưởng dựa vào thực lực hiện tại của em… cùng với hai năm đặc huấn anh dành cho em, đã khiến cho em trưởng thành lên rất nhiều, giúp anh chăm sóc cho Sasuke… Cùng với em ấy đi về nơi đó của Orochimaru, để tránh việc hắn xuống tay với Sasuke trên đường đi, trợ giúp cho Sasuke… Ở một thời điểm thích hợp, đem Orochimaru diệt trừ tận gốc! Có thể chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề…… Nhưng em… Nhưng em… Hiện tại hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào với Sasuke! Em……” Nỗi lòng lộn xộn, tôi không biết kho gặp lại Sasuke nên dùng loại thái độ nào để đi đối mặt với hắn đây. Mặc dù đã biết Uchiha Remon cùng với Sasuke không có quan hệ huyết thống, nhưng… nhưng… dù sao cũng cảm thấy…
Bàn tay to lớn của anh Itachi ở trên đầu tôi xoa xoa “Tin tưởng vào chính mình, nhắm mắt lại. Từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em, hỏi chính trái tim của mình một chút! Bước tiếp theo… nên làm như thế nào, nó sẽ cho em biết đáp án chân thật nhất!”
Âm thanh của anh Itachi thật ôn nhu, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại……
Tôi nên làm cái gì bây giờ……
Xin hãy nói cho tôi biết… Trái tim của tôi!
Sau lưng bị một người nhẹ nhàng đẩy một chút, tôi lảo đảo một cái, đụng vào trong lồng ngực ấm áp của ai đó. Lập tức, có một đôi tay gắt gao ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc tràn ngập vào trong khoang mũi của tôi…
Kinh ngạc mở mắt ra, hơi hơi ngẩng đầu.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Sasuke gần trong gang tấc.
“Bắt được em rồi, Remon.”
Ôi trời đất ơi, tôi nên làm cái gì bây giờ!!!
Đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Tôi thật kinh sợ, không dám đối mặt với Sasuke, tôi trực tiếp ném phần phân thân của mình ở lại, để cho ‘tôi’ ở lại đó ngây ngốc nhìn Sasuke. Nhưng cố gắng đừng để cho hắn phát hiện, để luôn luôn thông báo được tình huống của Sasuke!
Bản thể thì trở về Akatsuki, ngày ngày trú ngụ ở trong ổ chăn, ngay cả cơm cũng không ăn… Muốn dùng phương pháp ngủ để hy vọng mình có thể quên đi…
Nhưng… thật sự vô cùng đau đớn vì ngay cả cơn buồn ngủ cũng không hề có! Trong chăn, hai mắt tôi mở trừng lớn lên!
Có người chị nào giống như tôi không???
Sống đến tận hai kiếp, nụ hôn đầu thế nhưng lại bị chính em trai mình cướp đi. Đã vậy còn bị em ấy thổ lộ nữa.
Trời ạ… Trời ạ… Trời ạ…
Sasuke thế nhưng nói với tôi là hắn thích tôi…
Mặc dù tôi không thật sự là chị của hắn, nhưng thân thể mà tôi đang dùng là của chị hắn a!
Như vậy không phải thuộc loại…… loạn luân gì đó sao?
Trời ạ!!!
Làm sao có thể như vậy……
Nếu anh Itachi biết em trai bảo bối của anh thích tôi…… Với thuộc tính ‘đệ khống’ kia của anh ấy…
Có phải hay không sẽ ghen ghét tôi, dùng Tsukuyomi đến ngàn lần cho đến khi tôi chết a!
Đánh cái rùng mình!
Ôm đầu hết sức buồn rầu.
Bất quá… Vì sao kỹ thuật hôn của tên nhóc Sasuke lại tốt như vậy.
Hoàn toàn bị hắn nắm trong tay!
……
“?” Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ… Hiện tại kỹ thuật hôn không phải là vấn đề quan trọng.
“A! Ngu ngốc… ngu ngốc a…” Tôi không chịu nổi được nữa, tự nện vào đầu mình liên tiếp.
“Remon, em đang làm cái gì!”
Âm thanh trầm thấp của anh Itachi từ bên ngoài truyền đến.
Nháy mắt, cả người tôi đều run lên.
Không dám cử động.
Vươn tay nắm chặt chăn. “Khụ khụ… em có chút không thoải mái…”
Itachi nhìn Remon từ trong chăn lồi lên…
Trong lòng thật rối loạn, đối với chuyện Remon nhìn thấy Sasuke, thật ra anh đã sớm biết rồi, chỉ là anh chưa có vạch trần ra thôi.
Bởi vì anh luôn luôn an bài ảnh phân thân quạ đen ở trên người của Remon.
Khi nhìn thấy Remon cùng Sasuke gặp nhau, vẻ mặt của con bé đau lòng như vậy vì Sasuke, ý nghĩ muốn đem hai người bọn họ tách ra hoàn toàn biến mất!
Nhưng mãi cho đến ngày hôm kia, một số hình ảnh giống như phim truyền hình hiện lên ở trong đầu anh…… Anh chấn kinh rồi, anh chưa bao giờ nghĩ qua, thì ra trong lòng của Sasuke đối với Remon có một loại tình cảm khác!
Cứ như vậy, anh cảm thấy trước tiên nên cùng với người nào đó đang trốn ờ trong chăn, đang trốn tránh vấn đề kia nói chuyện một chút.
Trong thời gian hai năm ở chung, anh đã hoàn toàn hiểu rõ con bé là dạng người như thế nào, tính tình thẳng thắn, vô cùng nhiệt tình, vô cùng thích ngủ, nhất là nụ cười sang sảng kia, thật sự thật có thể ảnh hưởng đến anh!
Hơn nữa anh, cũng từ trong trong lòng nhận định Remon chính là em gái của anh, mặc kệ linh hồn bên trong con bé có phải là thật hay không, tất cả đều không quan trọng. Huống chi, Remon của hiện tại, không phải mới thật sự là người quan trọng nhất trong lòng anh sao?
Itachi đã sớm không chút do dự hoàn toàn đem Remon đặt vòng trong vòng tay bảo hộ.
Chuyện nên đối mặt, trước sau gì cũng phải nên đối mặt…
Trốn tránh là phương pháp không thể giải quyết được gì.
Anh kéo cái ghế qua một bên, để ở bên giường ngồi xuống!
“Remon, em mau đi ra, chúng ta cần nói chuyện, trốn tránh không phải là chuyện nên làm.”
Khẩu khí vô cùng bình thản của Itachi ngược lại hoàn toàn làm cho tôi cảm thấy hoảng sợ thêm. Hôm nay anh Itachi bị làm sao vậy?
Xốc một góc chăn lên, vụng trộm ngắm ngắm… Vừa vặn đụng vào ánh mắt của anh Itachi.
Lá gan của tôi bắt đầu run lên.
Chột dạ…… A……
“Itachi… Anh Itachi…” Tôi run rẩy lắp bắp mở miệng.
Vì thế, quanh cảnh chung quanh trong nháy mắt biến hóa…
Sắc mặt của tôi bắt đầu biến đổi, lập tức từ trên giường nhảy xuống, bước đi đến bên người anh Itachi đang sử dụng Tsukuyomi. Bắt lấy tay áo, sốt ruột theo dõi hắn!
“Anh Itachi, nhanh chóng giải trừ Mangekyou a! Nếu em không ngoan ngoãn chọc giận đến anh, anh chỉ cần trực tiếp đánh em là được rồi, em tuyệt đối sẽ không trốn. Ánh mắt của anh không thể sử dụng Mangekyou nữa, nó đã không còn nhìn thấy rõ này nọ nữa.”
Anh Itachi ấn tay của tôi xuống. “Chỉ có như vậy, có một số việc mới có thể cùng với em nói, ở Akatsuki… không có nơi nào an toàn cả.”
“Nhưng mà……”
“Yên tâm, cho đến ngày nhìn thấy Sasuke trở thành người tài giỏi, anh sẽ không chết!” Itachi nhàn nhạt nói.
Tôi nhìn anh Itachi, cảm giác được nội tâm bên trong anh ấy vô cùng mệt mỏi. Tôi nắm chặt hai nắm đấm trong tay, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt. “Anh Itachi, rõ ràng… anh có để ý, quan tâm đến Sasuke như vậy… Vì sao lại muốn đối với em ấy như vậy, vì sao lại muốn… tự làm khổ chính mình!” Nước mắt tôi không tiếng động chảy xuống!
Tôi cắn môi dưới, cúi đầu không cho chính mình phát ra âm thanh, toàn thân đều đang run run!
Bàn tay ấm áp của anh Itachi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi, đem nước mắt trên mặt tôi lau đi.
“Anh có lý do của mình, có việc anh cần phải làm. Cho nên về điều này, hi vọng em sẽ không hỏi đến! Bởi vì anh cũng sẽ không nói cho em biết. Em cùng với Sasuke giống hệt như nhau… đều là những trang giấy trắng, nhưng em cùng với Sasuke không đồng dạng như nhau, em có tính kiên trì thuộc về chính mình, lòng tin của chính em, hơn nữa sẽ không bị ô nhiễm……”
Anh Itachi dựa người vào ghế, mà tôi thì đứng.
Rõ ràng hiện tại, tôi trông thấy được phần mệt mỏi của anh, nhưng khí chất của anh Itachi không hề yếu bớt đi chút nào!
Thời gian hai năm, sớm chiều ở chung với nhau, anh Itachi luôn yêu thương tôi, chăm sóc tôi, bảo vệ tôi……
Tôi hoàn toàn đều nhìn thấy ở trong mắt.
Mà tôi thì luôn đều đem anh là anh trai của mình. Thân thể của anh ấy từ hai năm trước, liền luôn không được khỏe, bởi vì huyết kế của gia tộc Uchiha, rất ít khi có người mở được mắt Mangekyou Sharingan.
Phản phệ làm cho thân thể hoàn toàn hư nhược rất nhiều rồi, nhưng ở bên ngoài thì anh luôn cố gắng đè nén xuống!
Trước một đoạn thời gian, tôi thế nhưng phát hiện anh xuất hiện tình trạng ho ra máu……
Cường ngạnh, buộc anh đi đến bác sĩ xem thử. Đương nhiên, không có khả năng là người của Làng Mưa.
Tôi còn nhớ rõ anh Itachi đã từng nói qua, phía sau tổ chức Akatsuki là do một người nào đó nắm trong tay.
Mà tôi nhìn ra được anh Itachi rất ghét hắn. Có thể nói chính là căm hận, chẳng lẽ lý do anh Itachi gia nhập Akatsuki… là do người kia ép buộc?
N loại suy đoán… Mà tôi không kiếm được câu trả lời được chứng minh là đúng! Chỉ có thể từ bỏ!
Lúc anh có nhiệm vụ cần phải ra ngoài, tôi đã ‘mặt dày mày dạn’ cầu xin anh mang tôi đi cùng. Sau đó dùng thuật cải trang, đến gặp một vị bác sĩ có danh tiếng!
Bác sĩ nói bệnh của anh Itachi không thể trị tận gốc, trừ phi phải bỏ đi cặp mắt.
Nhưng… Thân là thành viên của gia tộc Uchiha… anh Itachi căn bản không thể bỏ đi cặp mắt được.
Tôi yêu cầu bác sĩ cho anh Itachi một loại thuốc có thể chữa trị được…
“Remon… Anh hỏi em một vấn đề, em phải thành thật trả lời anh!”
Anh Itachi vô cùng nghiêm túc nhìn tôi……
Tôi gật đầu, chờ đợi anh đưa ra câu hỏi!
“Em thích Sasuke sao?”
Chỉ một thoáng, mặt tôi lập tức đỏ hết lên.
“Đương… Đương nhiên… Đương nhiên thích… Ha ha ha… Em ấy là em trai của em mà… Em trai đó, làm sao có thể không thích.” Lắp bắp, giả điên làm trạng thái ngu ngu ngơ ngơ.
Trong lòng hết sức rối rắm, vốn đã không lại nghĩ đến sự tình làm tôi không thể chấp nhận được. Nhưng khi anh Itachi nhắc tới Sasuke… Cái hình ảnh nào đó đều tái hiện lại.
Trơ mặt ngốc ra….
“Anh nói là tình cảm yêu thích giữa nam nữ!”
“!!!⊙_⊙” Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người… Anh Itachi vì sao lại hỏi tôi cái này!
“Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch bịch bịch…” Tốc độ trái tim đập đã vượt qua tốc độ tia chớp!
Đương nhiên… Là do tôi khoa trương một chút… Đây là vì nội tâm tôi hiện đang ờ trong trạng thái kinh ngạc!
Anh Itachi nâng tay chỉ về hướng tôi.
Cùng với tiếng gào “Qua” của quạ đen.
Một con chim màu đen ở trên đầu vai tôi hiện ra bay đến trên tay anh Itachi!
Tôi hóa đá, đó là phân thân quạ đen của anh Itachi, nó ở trên người tôi, thì cho thấy anh Itachi lúc nào cũng từng giây từng phút quan sát tôi… Như vậy… Tôi cùng với Sasuke… trường hợp vô cùng khủng bố kia.
“Em không cần khẩn trương, nói cho anh nghe đáp án của em.” Remon bây giờ đang ở trước mắt hắn, ý thức cùng linh hồn đều rơi rụng ra hết rồi!
Itachi có chút bất đắc dĩ! Con nhóc kia, bình thường đều rất lớn mật mà, vì sao ở trước mặt anh đều héo rũ đi hết rồi!
Tôi theo bản năng lui về sau hai bước…
“Em… Em…” Ánh mắt không biết nên hướng về phía nào, tay tôi túm chặt lấy vạt áo, dùng sức nhàu nát nó.
Đối với Sasuke… Tôi cũng không biết đến tột cùng là nghĩ như thế nào, trong lòng tôi rất rối bời, tôi không vượt qua mức tình cảm chị em này được! Cấm kỵ luyến ái… Bao giờ cũng là một kết cục đau thương không được trọn vẹn! Tôi không thể để cho Sasuke bị người khác cười nhạo, nói xấu sau lưng được.
Tôi chua xót cười, thẳng thắn ngồi thẳng xuống trên đất, phiền chán nhào đầu tóc vốn đã không được chỉnh tề.
“Em… Em cũng không biết, anh Itachi…… Nhưng là cho dù em có thích Sasuke, vậy thì có thể làm được gì kia chứ, em chỉ là một linh hồn, không phải là người có quan hệ huyết thống với em ấy! Thân thể mà em đang sử dụng, chính là thân thể của Uchiha Remon, cô ấy cùng với Sasuke có quan hệ huyết thống a!”
“Như vậy thì nếu như loại bỏ hết tất cả, em chính là em, Sasuke chính là Sasuke, hai người không hề có bết kỳ quan hệ nào… Em có thích Sasuke không?” Ngữ khí của Itachi tăng mạnh, có loại khí thế bức bách.
“Em thích, em thích Sasuke… Nhưng mà em không có biện pháp nào để đi thích em ấy hết.” Tôi tê tâm liệt phế rống ra những lời nói chân thật nhất ở trong lòng.
Không sai… Tôi chính là thích một người con trai nhỏ hơn mình ba tuổi. Nếu như là chính mình của trước kia, tôi nhất định sẽ cười nhạo loại người thích người nhỏ tuổi hơn mình.
Nhưng mà bây giờ không giống nha, khi thích một người thì, thích chính là thích. Nên làm làm sao bây giờ đây!
Luôn luôn, trong từng giây từng phút đều muốn biết hắn đang làm gì, khi nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy thật thoải mái, khi không nhìn thấy hắn, trái tim giống như bị người ta treo lên, thẳng cho đến khi nhìn thấy hắn thì mới hạ xuống tâm tình đang treo lơ lửng! Thích được hắn ôm vào lòng, chậm rãi đi vào giấc ngủ, thích việc hắn xuyên gắp đồ ăn trong bát của tôi, thích mùi hương nhàn nhạt thoang thoàng của hắn, thích hắn… hôn……
“Anh Itachi… Em nên làm cái gì bây giờ!”
Tôi bất lực gục đầu vào giữa hai đầu gối của mình, đem chính mình co cuộn lại thành một đoàn. Tựa như một đứa trẻ bị lạc đường, không tìm được đường về nhà.
Itachi theo ghế tựa đứng lên, đi đến bên người tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, bàn tay rộng khoát lên trên vai tôi.
“Remon cùng Sasuke không phải là chị em ruột!”
Lời nói của Itachi làm cho tôi phải ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn hắn!
Khóe miệng Itachi hơi vểnh lên. “Nếu là Remon của bây giờ, anh có thể thật sự yên tâm đem Sasuke giao cho em, Remon cũng chỉ là Remon mà thôi… Mà Uchiha Remon là được con gái của một người bạn thân của cha nhận làm con nuôi thôi! Chuyện này, chỉ có anh, cha và mẹ mới biết được thôi!”
Tôi trừng lớn đôi đồng tử của mình, bắt đầu tiêu hóa tin tức vừa mới nhận được!
Tôi thật sự vô cùng kinh ngạc!
Hóa ra Uchiha Remon cùng với Sasuke không phải thật sự là chị em!!!
“Về sau, em có thể thay anh chăm sóc Sasuke không?”
……
Trong lòng cuồn cuộn nổi lên cảm giác không tốt.
“Không được.” Tôi theo bản năng trả lời.
Những lời này của anh Itachi, vì sao lại làm cho cô có cảm giác, hắn giống như vào bất cứ lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất!
“Cho dù em thích Sasuke…… Có một số việc, anh nên làm thì phải do chính anh làm. Em sẽ không làm thay anh!”
“A…” Itachi buồn khổ nở nụ cười.
“Sasuke, em ấy…… Hận anh chết đi được, làm sao có thể để cho anh chăm sóc kia chứ!”
“Đó cũng chính là do anh tự rước lấy, em biết anh có lý do của mình, cũng không thể nói ra… Nên em cũng sẽ không ép anh! Nhưng mà em cũng có kiên trì của chính mình, nếu như anh thật sự đợi đến lúc Sasuke mạnh hơn tới tìm anh, sau đó giết anh như trong lời nói… Em tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn đâu, cùng với anh một chỗ lâu đến như vậy, thật sâu trong thâm tâm anh có phải là người giết cả gia tộc chỉ vì tư lợi không, chẳng lẽ em nhìn không ra sao? Nếu như Sasuke thật sự tự tay giết chết anh, đợi đến về sau, khi biết được chân tướng của sự việc, em ấy sẽ không hận chính mình sao? Sasuke sẽ rất thương tâm, sẽ rất khổ sở… Mặc dù ngoài miệng em ấy luôn nói đi tìm anh báo thù… nhưng trong thâm tâm em ấy thích nhất người anh trai này! Huống chi, em cũng không muốn người mà mình muốn bảo vệ phải bị thương, khổ sở…… Ở nơi đó chính là có anh cùng Sasuke, còn có em…… chỉ có ba người chúng ta ở cùng nhau……” Nói xong một đoạn lời thoại dài như vậy, tôi thở phì phò… Trừng mắt nhìn anh! “Anh không thể ích kỷ như vậy được… Anh trai…” Tiến lên ôm lấy anh… gắt gao ôm anh…
Itachi thật sự ngây ngẩn cả người…… Có chút cứng ngắc nâng tay lên đem người con gái đang khóc ở trước ngực mình ôm lấy.
Âm thanh kêu gọi kia của Remon, chạm vào tới sâu trong đáy lòng anh!
Đây là lần đầu tiên con bé la gào gọi anh một tiếng ‘anh trai’ bức thiết như vậy, đây đều là lời kêu gọi phát ra từ trong nội tâm…
“Thực xin lỗi, Remon…” Itachi cúi đầu ở bên tai Remon nhẹ giọng nói! “Anh sẽ không chết… Tại lúc nhìn thấy em cùng Sasuke ở cùng với nhau… Tại lúc nhìn thấy hai người các em hạnh phúc tuyệt đối sẽ không chết! Cho nên… Đừng khóc! Hiện tại Akatsuki đã không còn an toàn nữa… Anh không thể mạo hiểm để em ở lại bên cạnh anh nữa… Bởi vì anh cũng không thể cam đoan có thể bảo vệ em an toàn!”
Tôi theo hắn ngực nâng đầu lên nhìn. “Là người giật dây ở đằng sau mà anh nói đã đến rồi sao?”
Itachi gật đầu. “Thật ra, những tin tức về Akatsuki, tất cả đều không thoát được trong phạm vi kiểm soát của hắn… Chỉ là, lúc trước bản thân hắn cũng không có ở trong này, anh đã nhận được tin tức nội trong thời gian sắp tới hắn sẽ trở về. Anh tin tưởng dựa vào thực lực hiện tại của em… cùng với hai năm đặc huấn anh dành cho em, đã khiến cho em trưởng thành lên rất nhiều, giúp anh chăm sóc cho Sasuke… Cùng với em ấy đi về nơi đó của Orochimaru, để tránh việc hắn xuống tay với Sasuke trên đường đi, trợ giúp cho Sasuke… Ở một thời điểm thích hợp, đem Orochimaru diệt trừ tận gốc! Có thể chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề…… Nhưng em… Nhưng em… Hiện tại hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào với Sasuke! Em……” Nỗi lòng lộn xộn, tôi không biết kho gặp lại Sasuke nên dùng loại thái độ nào để đi đối mặt với hắn đây. Mặc dù đã biết Uchiha Remon cùng với Sasuke không có quan hệ huyết thống, nhưng… nhưng… dù sao cũng cảm thấy…
Bàn tay to lớn của anh Itachi ở trên đầu tôi xoa xoa “Tin tưởng vào chính mình, nhắm mắt lại. Từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em, hỏi chính trái tim của mình một chút! Bước tiếp theo… nên làm như thế nào, nó sẽ cho em biết đáp án chân thật nhất!”
Âm thanh của anh Itachi thật ôn nhu, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại……
Tôi nên làm cái gì bây giờ……
Xin hãy nói cho tôi biết… Trái tim của tôi!
Sau lưng bị một người nhẹ nhàng đẩy một chút, tôi lảo đảo một cái, đụng vào trong lồng ngực ấm áp của ai đó. Lập tức, có một đôi tay gắt gao ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc tràn ngập vào trong khoang mũi của tôi…
Kinh ngạc mở mắt ra, hơi hơi ngẩng đầu.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Sasuke gần trong gang tấc.
“Bắt được em rồi, Remon.”