“Remon! Em thật sự muốn cách xa tôi như vậy sao?”
Âm thanh bất mãn của Sasuke ở một bên truyền đến, tôi quay đầu nhìn về phía ‘cậu ấm’, tâm tình rõ ràng đang thất thường, nơi ở của hắn chỉ cách tôi có hơn 5m thôi.
“Xa sao? Chị cảm thấy rất vừa vặn mà.” Tôi quay đầu lại, vụng trộm cười cười! Không biết vì sao khi nhìn đến biểu cảm khó chịu kia của hắn, trong lòng tôi liền âm thầm vui lên.
Sasuke vô cùng buồn bực, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác chỉ có thể đứng nhìn không thể ăn.
Nhưng nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ không chút do dự dùng vũ lực để bắt cô ấy phục tùng, nhưng cái mà hắn muốn là tâm của Remon! Mà không phải dùng đến cách cưỡng cầu mà có được.
Nhíu nhíu mày!
Đem tầm mắt dời về một bên, yên lặng đi theo phía sau Remon.
Đường đang đi trước mặt là phương hướng đi đến căn cứ bí mật của Orochimaru… Tôi tính toán nghe theo lời của anh Itachi, lẻn vào nơi ở của Orochimaru, trợ giúp Sasuke!
Dù sao Sasuke hiện tại cũng chỉ mới người lăm tuổi, lão Orochimaru xảo trá như vậy… Cho dù Sasuke có thông minh đến đâu, cũng không đuổi kịp được với lão dối trá kia!
Tôi đã đồng ý với anh Itachi là sẽ bảo vệ Sasuke thật tốt, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Huống hồ hơn nữa… Tâm ý tôi đối với hắn, tôi đã hoàn toàn xác định được!
Tuy rằng lúc ở trước mặt hắn, không thể cứ nhanh như vậy mà liền thừa nhận mình thích hắn. Người ta là con gái mà, đương nhiên hy vọng con trai sẽ chủ động một chút, nếu Sasuke lại thổ lộ với tôi một lần nữa… Như vậy, tôi sẽ đồng ý!
Trong lòng âm thầm hạ quyết định!
Thoáng thả chậm bước chân, rất nhanh, Sasuke đang đi nhanh đã đi tới bên người tôi. Mà Sasuke đang buồn bực hoàn toàn không phát hiện ra…
Khóe miệng hàm chứa ý cười, tôi vươn tay nắm lấy ống cánh tay áo của hắn, lôi kéo lại!
Sasuke nhận thấy được quay đầu, đối diện với đôi đồng tử đầy ý cười của Remon.
Đôi mắt màu than đen của cô ấy đang lóe sáng lên, làm người ta cảm thấy thật chói mắt.
“Tức giận? Thiếu gia.” Tôi nghiêng đầu nói với hắn!
“Không có!” Sasuke trở tay nhanh chóng chế trụ lấy bàn tay mềm mại như tơ của Remon, gắt gao nắm giữ!
Tôi sửng sốt một chút… theo bản năng nghĩ muốn rút ra. Nhưng không biết làm sao lại cho hắn nắm thật chặt, cho nên cơ bản không thể giãy ra được!
“Remon! Không cần lại trốn tránh tôi có được không?” Ngữ khí này của Sasuke làm cho trái tim tôi run lên. “Tôi biết… Tôi biết em là đang lo lắng cái gì… Bởi vì chúng ta là chị em, cho nên em sợ chúng ta sẽ không có tương lai. Nhưng là thế tục ánh mắt tôi căn bản không cần. Tôi chỉ quan tâm tới em, và tôi cũng muốn biết trong lòng em đến tột cùng tôi được đặt ở vị trí nào! Hai năm trước, khi tên đó nói với tôi là đã bắt em đi, lần đầu tiên tôi có cảm giác mãnh liệt, oán hận mình vì sao quá nhỏ bé, bởi vì tôi quá yếu đuối, cho nên ngay cả người mà mình yêu mến cũng không bảo vệ được! Hiện tại, tôi có sức mạnh, nhưng tôi biết bây giờ vẫn chưa đủ… Tôi vẫn sẽ như trước liều mạng cố gắng, thẳng đến một ngày tôi hoàn toàn có thể đưa em vào trong lòng mình bảo vệ! Nhưng trước khi đến ngày đó… có thể xin em đừng rời xa tôi không? Tôi thật sự… không muốn nghĩ đến khoảng thời gian hai năm không được nhìn thấy em, cho dù một giây tôi cũng không muốn nghĩ. Vài ngày trước, tôi thật sự lo lắng, có phải bởi vì tôi đã đột ngột dọa đến em, có phải về sau em sẽ không còn bằng lòng đến gặp tôi nữa hay không… nhưng em không hề làm như vậy! Nhìn thấy em trờ về, tôi thật sự rất vui.” Sasuke nắm cả hai tay tôi lên, hơi hơi cúi đầu nhìn tôi. “Có thể cho tôi cơ hội được ở bên cạnh em chứ? Remon!”
“Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch bịch…” Trái tim tôi từng chút một nhảy lên kịch liệt theo lời nói của Sasuke.
“Chị… Chị…”
Tôi chưa từng nghĩ là hắn sẽ tỏ tình nhanh đến như vậy.
Bất quá… tính cách của Sasuke không phải là như thế này sao?
Vuốt cằm, nhắm mắt lại, cuối cùng hơi hơi gật đầu!
Tất cả…… Nghe théo trái tim mình mách bảo! Mới là đáp án chân thực nhất!
……………………….. Ta đây là đường ranh giới ………………………..
Gọt vỏ quả táo trong tay.
“Oanh …” Một tiếng nổ.
Bên người truyền đến tiếng ồn ào của âm thanh vỡ vụn.
Nghiêng đầu, chỉ thấy đầu Sasuke đổ đầy mồ hôi thở phì phò, sân huấn luyện bởi vì chiêu thức hắn mới sáng tạo ra mà đã bị tàn phá không thương tiếc!
“Chidori lưu ~ tư ~~~” Âm thanh luồng điện va chạm… toàn thân Sasuke phát ra dòng điện màu xanh.
“A ~ chiêu này thật sự quá trâu báo nha…răng rắc…” Một ngụm cắn xuống trên quả táo, mùi vị thơm ngọt tràn ngập trên đầu lưỡi, hương vị của quả táo này cũng rất không sai nha.
“Rồn rột, rồn rột!” Cắn quả táo.
Nhìn Sasuke huấn luyện.
Lẩm bẩm này nọ… [Đợi chút ~~~~]
Quả táo này không phải tôi đang chuẩn bị đưa nó cho Sasuke ăn khi đến giờ nghỉ ngơi sao…
Vì sao khi tôi gọt vỏ xong là đã ăn rồi?
Rối rắm một chút, nhìn về bên trong cái túi to một chút.
Thôi.
Dù sao cũng còn không ít, tôi lại gọt vỏ là được rồi!
Một lần nữa cầm lấy quả táo lên.
Một đạo ánh mắt nóng rực khiến tôi chú ý, ngẩng đầu lên nhìn về hướng giữa sân, Sasuke chính là đang nhìn chằm chằm vào tôi đang ở bên này.
Tôi đưa tay lên trên cao múa qua múa lại.
“Làm nữa đi ~ Sasuke ~fighting~~”
Làm động tác cố lên.
Sasuke không nói lời nào, tiếp tục cuộc huấn luyện của hắn, vì sao lúc trước hắn không có nhìn thấy cô ấy thích làm trạng thái nửa lưu manh như vậy.
Bất quá… Cô ấy như vậy… Thật đáng yêu!
Mặt hắn bắt đầu đỏ hết lên.
Lắc lắc đầu, làm cho trong lòng mình không nên rối loạn, tiếp tục tập trung vào cuộc huấn luyện!
Tôi đem quả táo đã được gọt vỏ cắt thành từng khối đặt ở trong khay nhỏ.
Nhìn liếc mắt Sasuke vẫn như trước, nỗ lực tiếp tục cuộc huấn luyện một chút.
“A ~~~” Lấy tay che khuất cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ bắt đầu công kích vào trong thần kinh não của cô.
Tìm một tư thế thoải mái, nheo lại mắt. Tựa vào trên tường, bắt đầu ngủ……
Khi Sasuke hỗn loạn, hắn đã đi đến hang rắn không ít ngày.
Hai năm trước, cô cũng từng tới được nơi này… Cũng chính là ở trong này bị cái tên hồ ly đáng ghê tởm kia hạ độc làm cô bị thương! Thật sự rất chán ghét.
Nhớ tới khi cùng với Sasuke đi gặp Orochimaru, ngay tại bên cạnh ông chú mỹ nam xà kia, tôi thật sự có một loại xúc động nghĩ muốn trực tiếp bóp chết hắn. Mà tôi rất hiểu năng lực của chính mình, ở trước mặt một trong ba ‘Tam Ninja trong truyền thuyết của Làng Lá’, tôi sẽ không ngu tới mức đi gây chiến như vậy, huống chi… anh Itachi nói khi tôi ở trước mặt Orochimaru, cần phải thật cẩn thận, bảo tồn thực lực, không thể để cho Orochimaru biết được gốc gác của tôi……
Điều thật sự làm tôi kinh ngạc là, Orochimaru thế nhưng cái gì cũng không hỏi, cũng không có yêu cầu gì, đồng ý với yêu cầu của Sasuke muốn tôi lưu lại, cũng không có không cho phép tôi đi đâu… để cho tôi tùy ỳ muốn làm gì thì làm!
Vì thế… Tôi cớ sao mà không làm đâu.
Giả bộ gà mờ hay gì đó, điểm ấy là sở trường của tôi nha.
Ban ngày, tôi cuối cùng không có việc gì, liền kề cận Sasuke, cùng hắn đến sân huấn luyện, nhìn hắn huấn luyện, nhìn nhìn xem xem… liền ngủ giống như bây giờ vậy đó.
Lúc tối, tôi sẽ để phân thân của mình lại, bản thể thì sẽ xâm nhập vào nơi lưu trữ hồ sơ bảo bối của Orochimaru!
Năng lực che giấu của tôi vô cùng mạnh… Ngay cả anh Itachi có khi cũng vô pháp tìm được tôi đến tột cùng là đang ở đâu. Cho nên, với việc Orochimaru không bằng anh Itachi… tôi hoàn toàn sẽ không lo lắng hắn sẽ phát hiện ra mình!
Huống hồ, tôi còn có Sharingan… Nếu hắn phát hiện ra tôi, tôi trực tiếp sẽ thôi miên hắn…
Mà đoạn thời gian khi ở trong này, tôi đã đem phần lớn sách của Orochimaru trong phòng đọc xong!
Trong đó cũng có rất nhiều những cuốn được hắn chép tay.
Bởi vì tôi cho rằng, Orochimaru muốn Sharingan của gia tộc Uchiha, như vậy thì hắn sẽ đối với việc này tiến hành nghiên cứu… Đầu óc của ông chú rắn này rất thông minh, không hề có người theo kịp! Cho nên… Tôi muốn xem thử xem hắn có tư liệu nào về việc liên quan đến Sharingan không.
Nguyên nhân thì không cần nhiều lời nữa, tôi đang nghĩ đến việc muốn chữa khỏi đôi mắt cho anh Itachi.
Ting.
Nhưng là… Hầu như lần nào tôi cũng lăn qua lăn lại trong kho sách, cũng đều không tìm được tư liệu mà tôi nghĩ đến…
Bất quá cũng nhìn thấy được… Orochimaru đang dự tính có thể tìm biện pháp đối phó với Sharingan!
……
Ngạch! Nói như thế nào nhỉ.
Tôi có cảm giác… biện pháp này đó của hắn, có lẽ khi ở trước mặt tôi và Sasuke thì sẽ thành công, nhưng khi ở trước mặt anh Itachi thì sẽ không thành công!
Nếu đã biết rồi thì cũng tốt.
Như vậy có thể dự phòng việc về sau Orochimaru sẽ đột nhiên đối với tôi cùng với Sasuke xuống tay!
Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng!
Hai tròng mắt “Hoạt” mở ra một chút.
Cơn buồn ngủ vốn đang hoàng hành toàn bộ đều biến mất hết……
Vì sao tôi không trờ về Làng Lá một chuyến nhỉ? Bên trong phòng sách của Hokage Làng Lá nói không chừng sẽ có tư liệu về gia tộc Uchiha.
Còn có căn nhà Uchiha cũ bị phong kín không cho tiến vào…
Đúng vậy.
Nghĩ như vậy, tôi liền đứng lên!
“Sasuke!”
“A?” Dừng huấn luyện trước mắt, Sasuke nhìn về phía Remon đột nhiên lớn tiếng la tên hắn lên.
Hướng mắt nhìn về phía phương hướng của Sasuke quét đi. Khi tôi nhìn đến hắn…
Hoàn toàn ngây người.
Không biết từ khi nào thì Sasuke đã đem áo trên người bỏ đi, lộ ra phần cường tráng cùng với trắng nõn trên thân.
Ngực bởi vì thở mà phập phồng lên xuống.
……
What the…!
Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?
Che mặt, nhịn không được tự châm chọc chính mình, tôi làm sao sẽ có một ngày nhìn thấy dáng người của Sasuke mà ngây ngẩn cả ngày.
Hung hăng tự cho vào đầu mình một cú, sau đó nhảy đến trước mặt của Sasuke…
Tay nhỏ chỉ chỉ chọc chọc vào trước ngực hắn. “Em để lộ rồi! Nhanh mặc đồ vào đi!”
Sasuke không có bỏ qua biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của Remon! Hắn ra vẻ trấn định, không nghe hiểu được lời của Remon, bắt lấy bàn tay bé nhỏ đang chỉ về phía hắn nghĩ muốn rút lại “Tôi nóng!”
Tôi túm túm tay chính mình, muốn tránh thoát, đáng tiếc hắn nắm lấy phi thường nhanh. “Buông ra!”
“Không muốn.” Tươi cười tà ác, Sasuke đi đến một bước kéo khoảng cách chúng tôi lại gần nhau.
Hắn đột nhiên cười làm cho tôi cảm thấy có chút hoảng loạn luống cuống, nâng tay để ở trên ngực hắn, vô ý thức bất ngờ khiến cho hắn gần mình thêm chút nữa.
Cảm xúc hiện giờ của tôi đang lộc ca lộc cộc!!! Bất quá cơ ngực của hắn, quả thật… quả thật…… rất cường tráng!
Nho nhỏ y~y một chút!
Bất quá hiện tại có chuyện quan trọng nhất cần phải làm, đó chính là để cho hắn đi tắm rửa một cái!
Một tay kết ấn “Bụp” một tiếng, biến mất ở tại chỗ.
Giây tiếp theo, tôi xuất hiện tại ngay phía sau Sasuke, thúc đẩy hắn đi đến căn phòng chúng tôi đang ở.
Không sai! Chính là ‘căn phòng chúng tôi đang ở’! Mới đầu ‘mỹ nhân xà’ là muốn bố trí cho tôi một căn phòng khác, nhưng lại bị một mồm của Sasuke bác bỏ, lý do dĩ nhiên là giường ở trong phòng hắn đủ lớn…… Lý do làm cho người ta phải suy nghĩ viễn vông đến cỡ nào a! Bất quá lý do thật sự là Sasuke lo lắng tôi chỉ có một mình trong phòng, có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cho nên liền kép tôi đến trong phòng hắn!
Bất quá như vậy cũng tốt, bởi vì nếu như tôi thật sự chỉ có một mình trong phòng, rất khó có thể bảo đảm được tên Yakushi Kabuto sẽ không tới tìm tôi đi “uống trà”, cùng ở chung phòng với Sasuke, những chuyện phiền toái có thể bớt đi chút ít.
Bất quá…… Có một chút tình hình là không xong rồi.
Ví dụ như bây giờ.
Vô số ánh mắt đều hướng về tôi đều muốn hành quyết lăng trì (Lăng trì: là hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu), vô số ánh mắt mãnh liệt như vậy đều tập trung vào hết trên người tôi, lại chính xác mà nói, là đang đặt trên cái tay tôi tay trong tay với Sasuke kia.
Ngắm ngắm vào chỗ tối, đều là con gái a!!!
Tôi có chút khó chịu trừng mắt nhìn trừng Sasuke. “Em thật lắm hoa đào đấy.” Khẩu khí ê ẩm.
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi đối với bọn họ không có ý gì hết, ngay cả mặt bọn họ cũng không tiếp thu!” Nghe Sasuke nói ra ý nghĩ của mình, trong lòng tôi rất vui vẻ.
Vươn tay ra vòng ôm lấy hắn, đem hắn ôm vào trong lòng.
“Này! Trên người em thật dính.” Tôi kinh hô, suy nghĩ đẩy ra hắn. “Nhanh đi tắm rửa a!” Đẩy cửa phòng nơi ở của chúng tôi ra, đem hắn đuổi vào trong phòng.
Sau đó không chút do dự đối với nhửng người ngoài cửa bộc phát ra nồng hậu sát khí! Khóe miệng mở ra chút nụ cười lạnh thị huyết…….
“Bịch ~~ Bịch~~~” Vài tiếng ngã xuống đất rất nhẹ vang lên, cũng không đồng hướng truyền vào trong tai tôi. Tôi vừa lòng gật gật đầu.
Muốn nhằm vào tôi, cũng phải có đủ năng lực mới làm được a.
Tôi cũng không phải là con khỉ ngồi yên trong vườn bách thú, làm ra vài hành động buồn cười chọc cười người khác.
Tôi ghét nhất là ánh mắt người khác đang xem xét mình!
“Ken két” Đóng cửa lại!
Xoay người, liền nhìn Sasuke từ trong phòng tắm đi ra.
“Nhanh như vậy liền đã tắm xong?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn hỏi.
Sasuke mở hai tay ra “Không! Tôi chỉ muốn hỏi em có muốn cùng tôi tắm chung không?”
Mặt ửng hồng lên, cái gì thế này… thằng nhóc này đang đùa giỡn tôi sao!!!
Tôi khoanh tay lại hướng về hắn nói. “Nhưng có tìm những lời ong bướm này nói ra chọc người nữa! Như vậy không hợp với em chút nào, nếu còn có lần sau, em chết chắc rồi! Đừng cho là chị không quản nổi em! Nhanh đi tắm đi, chị có chuyện quan trọng lập tức muốn nói cùng em!” Sắc mặt tôi nghiêm túc lên!
Sasuke nhíu nhíu mi, nhìn đến bộ dáng nghiêm túc của tôi, xoay người đi vào phòng tắm!
Ta đi đến một bên sofa ngồi xuống, chậm rãi cùng đợi.
Sasuke là một người ưa thích sạch sẽ, cho nên mỗi lần huấn luyện xong là sẽ tắm rửa thật lâu trong đó.
Dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Remon.” Thật lâu sau, Sasuke đã tắm rửa xong đứng ở trước mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, hắn mặc là một cái áo chữ T rộng rãi, cùng với cái quần màu đen, khăn thì để ở trên đầu, lau đi mái tóc ẩm ướt của mình.
Tôi đứng lên, đưa hắn ấn ngồi ở trên sofa, theo trong tay hắn đoạt lấy khăn lông…… Ngẩng đầu lên giúp hắn lau đi.
“Sasuke…… Hiện tại chị có một chuyện muốn nói với em, nhưng chị muốn em phải cam đoan, em phải bình tĩnh, có được không?”
Sasuke hưởng thụ tôi đang mát-xa đầu cho hắn “Ừ” một tiếng.
Tôi hít một hơi thật sâu!
“Sasuke…… Thật ra, anh Itachi không phải là thủ phạm diệt tộc!”
“Loát ~” Hai tròng mắt Sasuke bỗng chốc mở ra, trừng thật lớn. “Phách” Hắn bắt được bàn tay tôi đang nhào nặn trên đầu hắn, mặt lộ vẻ hung ác “Em nói cái gì?”
Cổ tay tôi truyền đến đau đớn kịch liệt!
“Sasuke… Em đừng kích động! Chị là nói, sự kiện gia tộc Uchiha bị diệt tộc, có khả năng còn có chân tướng khác!”
“Không có khả năng!!!” Sasuke một ngụm phủ quyết lời tôi nói.
“Là tôi tận mắt gặp…… Là tên kia đã tàn nhẫn giết cha và mẹ, làm sao có thể là giả bộ! Không có khả năng là giả bộ!” Nhắc tới đến Itachi, cảm xúc của Sasuke căn bản không thể nắm giữ.
“Là thật, Sasuke, hai năm này… Đều là do anh ấy chăm sóc chị, nếu không có anh ấy, hai năm trước chị cũng đã chết rồi!” Tôi kích động lớn tiếng nói.
Sasuke nghe được lời tôi nói, trong mắt tránh qua một tia khiếp sợ, giận dữ đứng dậy. “Hắn chăm sóc em? Không phải em bị hắn bắt đi sao? Hai năm em cùng hắn ở với nhau đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì?” Trong đôi mắt của Sasuke đầy giận dữ, làm cho tôi cảm thấy khiếp sợ!
“Chị!!!” Giật giật môi.
“Remon….. Em đang gạt tôi!” Trong mắt hiện ra khói mù âm u, cả người hắn đều hắc hóa. “Em căn bản không phải bị hắn bắt đi đúng hay không!”
“……” Trong lúc nhất thời, tôi nghẹn lời! Quả thật, tôi không phải bị anh ấy bắt đi, là được anh ấy cứu. “Sasuke em hãy tinh táo lại đi, hãy nghe chị nói được không!” Tôi đè vai hắn lại, muốn cho hắn có thể bình tĩnh một chút!
Nhưng lại đối diện với ánh mắt tràn ngập hoài nghi của hắn!
“Hừ! Có phải là do em tự nguyện ở cùng với hắn, có phải do em đã sớm phản bội tôi rồi hay không!” Hắn lớn tiếng gào thét!
“Bốp.” Tôi kích động tát hắn một cái.
Trong hốc mắt tôi không biết từ khi nào đã tích tụ, nổi lên nước mắt…..“Lách tách ~ lách tách ~” Một giọt, lại một giọt, rơi xuống đất.
Sasuke từ giữa hận ý bắt đầu thanh tỉnh lại. Buông lỏng nắm tay đang cầm tay tôi ra!
“Em… Cái đồ khốn khiếp…… Nói bậy bạ gì đó đó… Uchiha Sasuke, chị ghét em!” Tôi dùng hết khí lực đẩy hắn ra phía trước, phá cửa mà đi ra ngoài.
Sasuke sững sờ đứng ở tại chỗ, không biết phải nên làm sao!
Âm thanh bất mãn của Sasuke ở một bên truyền đến, tôi quay đầu nhìn về phía ‘cậu ấm’, tâm tình rõ ràng đang thất thường, nơi ở của hắn chỉ cách tôi có hơn 5m thôi.
“Xa sao? Chị cảm thấy rất vừa vặn mà.” Tôi quay đầu lại, vụng trộm cười cười! Không biết vì sao khi nhìn đến biểu cảm khó chịu kia của hắn, trong lòng tôi liền âm thầm vui lên.
Sasuke vô cùng buồn bực, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác chỉ có thể đứng nhìn không thể ăn.
Nhưng nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ không chút do dự dùng vũ lực để bắt cô ấy phục tùng, nhưng cái mà hắn muốn là tâm của Remon! Mà không phải dùng đến cách cưỡng cầu mà có được.
Nhíu nhíu mày!
Đem tầm mắt dời về một bên, yên lặng đi theo phía sau Remon.
Đường đang đi trước mặt là phương hướng đi đến căn cứ bí mật của Orochimaru… Tôi tính toán nghe theo lời của anh Itachi, lẻn vào nơi ở của Orochimaru, trợ giúp Sasuke!
Dù sao Sasuke hiện tại cũng chỉ mới người lăm tuổi, lão Orochimaru xảo trá như vậy… Cho dù Sasuke có thông minh đến đâu, cũng không đuổi kịp được với lão dối trá kia!
Tôi đã đồng ý với anh Itachi là sẽ bảo vệ Sasuke thật tốt, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Huống hồ hơn nữa… Tâm ý tôi đối với hắn, tôi đã hoàn toàn xác định được!
Tuy rằng lúc ở trước mặt hắn, không thể cứ nhanh như vậy mà liền thừa nhận mình thích hắn. Người ta là con gái mà, đương nhiên hy vọng con trai sẽ chủ động một chút, nếu Sasuke lại thổ lộ với tôi một lần nữa… Như vậy, tôi sẽ đồng ý!
Trong lòng âm thầm hạ quyết định!
Thoáng thả chậm bước chân, rất nhanh, Sasuke đang đi nhanh đã đi tới bên người tôi. Mà Sasuke đang buồn bực hoàn toàn không phát hiện ra…
Khóe miệng hàm chứa ý cười, tôi vươn tay nắm lấy ống cánh tay áo của hắn, lôi kéo lại!
Sasuke nhận thấy được quay đầu, đối diện với đôi đồng tử đầy ý cười của Remon.
Đôi mắt màu than đen của cô ấy đang lóe sáng lên, làm người ta cảm thấy thật chói mắt.
“Tức giận? Thiếu gia.” Tôi nghiêng đầu nói với hắn!
“Không có!” Sasuke trở tay nhanh chóng chế trụ lấy bàn tay mềm mại như tơ của Remon, gắt gao nắm giữ!
Tôi sửng sốt một chút… theo bản năng nghĩ muốn rút ra. Nhưng không biết làm sao lại cho hắn nắm thật chặt, cho nên cơ bản không thể giãy ra được!
“Remon! Không cần lại trốn tránh tôi có được không?” Ngữ khí này của Sasuke làm cho trái tim tôi run lên. “Tôi biết… Tôi biết em là đang lo lắng cái gì… Bởi vì chúng ta là chị em, cho nên em sợ chúng ta sẽ không có tương lai. Nhưng là thế tục ánh mắt tôi căn bản không cần. Tôi chỉ quan tâm tới em, và tôi cũng muốn biết trong lòng em đến tột cùng tôi được đặt ở vị trí nào! Hai năm trước, khi tên đó nói với tôi là đã bắt em đi, lần đầu tiên tôi có cảm giác mãnh liệt, oán hận mình vì sao quá nhỏ bé, bởi vì tôi quá yếu đuối, cho nên ngay cả người mà mình yêu mến cũng không bảo vệ được! Hiện tại, tôi có sức mạnh, nhưng tôi biết bây giờ vẫn chưa đủ… Tôi vẫn sẽ như trước liều mạng cố gắng, thẳng đến một ngày tôi hoàn toàn có thể đưa em vào trong lòng mình bảo vệ! Nhưng trước khi đến ngày đó… có thể xin em đừng rời xa tôi không? Tôi thật sự… không muốn nghĩ đến khoảng thời gian hai năm không được nhìn thấy em, cho dù một giây tôi cũng không muốn nghĩ. Vài ngày trước, tôi thật sự lo lắng, có phải bởi vì tôi đã đột ngột dọa đến em, có phải về sau em sẽ không còn bằng lòng đến gặp tôi nữa hay không… nhưng em không hề làm như vậy! Nhìn thấy em trờ về, tôi thật sự rất vui.” Sasuke nắm cả hai tay tôi lên, hơi hơi cúi đầu nhìn tôi. “Có thể cho tôi cơ hội được ở bên cạnh em chứ? Remon!”
“Bình bịch… bình bịch… bình bịch… bình bịch bịch…” Trái tim tôi từng chút một nhảy lên kịch liệt theo lời nói của Sasuke.
“Chị… Chị…”
Tôi chưa từng nghĩ là hắn sẽ tỏ tình nhanh đến như vậy.
Bất quá… tính cách của Sasuke không phải là như thế này sao?
Vuốt cằm, nhắm mắt lại, cuối cùng hơi hơi gật đầu!
Tất cả…… Nghe théo trái tim mình mách bảo! Mới là đáp án chân thực nhất!
……………………….. Ta đây là đường ranh giới ………………………..
Gọt vỏ quả táo trong tay.
“Oanh …” Một tiếng nổ.
Bên người truyền đến tiếng ồn ào của âm thanh vỡ vụn.
Nghiêng đầu, chỉ thấy đầu Sasuke đổ đầy mồ hôi thở phì phò, sân huấn luyện bởi vì chiêu thức hắn mới sáng tạo ra mà đã bị tàn phá không thương tiếc!
“Chidori lưu ~ tư ~~~” Âm thanh luồng điện va chạm… toàn thân Sasuke phát ra dòng điện màu xanh.
“A ~ chiêu này thật sự quá trâu báo nha…răng rắc…” Một ngụm cắn xuống trên quả táo, mùi vị thơm ngọt tràn ngập trên đầu lưỡi, hương vị của quả táo này cũng rất không sai nha.
“Rồn rột, rồn rột!” Cắn quả táo.
Nhìn Sasuke huấn luyện.
Lẩm bẩm này nọ… [Đợi chút ~~~~]
Quả táo này không phải tôi đang chuẩn bị đưa nó cho Sasuke ăn khi đến giờ nghỉ ngơi sao…
Vì sao khi tôi gọt vỏ xong là đã ăn rồi?
Rối rắm một chút, nhìn về bên trong cái túi to một chút.
Thôi.
Dù sao cũng còn không ít, tôi lại gọt vỏ là được rồi!
Một lần nữa cầm lấy quả táo lên.
Một đạo ánh mắt nóng rực khiến tôi chú ý, ngẩng đầu lên nhìn về hướng giữa sân, Sasuke chính là đang nhìn chằm chằm vào tôi đang ở bên này.
Tôi đưa tay lên trên cao múa qua múa lại.
“Làm nữa đi ~ Sasuke ~fighting~~”
Làm động tác cố lên.
Sasuke không nói lời nào, tiếp tục cuộc huấn luyện của hắn, vì sao lúc trước hắn không có nhìn thấy cô ấy thích làm trạng thái nửa lưu manh như vậy.
Bất quá… Cô ấy như vậy… Thật đáng yêu!
Mặt hắn bắt đầu đỏ hết lên.
Lắc lắc đầu, làm cho trong lòng mình không nên rối loạn, tiếp tục tập trung vào cuộc huấn luyện!
Tôi đem quả táo đã được gọt vỏ cắt thành từng khối đặt ở trong khay nhỏ.
Nhìn liếc mắt Sasuke vẫn như trước, nỗ lực tiếp tục cuộc huấn luyện một chút.
“A ~~~” Lấy tay che khuất cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ bắt đầu công kích vào trong thần kinh não của cô.
Tìm một tư thế thoải mái, nheo lại mắt. Tựa vào trên tường, bắt đầu ngủ……
Khi Sasuke hỗn loạn, hắn đã đi đến hang rắn không ít ngày.
Hai năm trước, cô cũng từng tới được nơi này… Cũng chính là ở trong này bị cái tên hồ ly đáng ghê tởm kia hạ độc làm cô bị thương! Thật sự rất chán ghét.
Nhớ tới khi cùng với Sasuke đi gặp Orochimaru, ngay tại bên cạnh ông chú mỹ nam xà kia, tôi thật sự có một loại xúc động nghĩ muốn trực tiếp bóp chết hắn. Mà tôi rất hiểu năng lực của chính mình, ở trước mặt một trong ba ‘Tam Ninja trong truyền thuyết của Làng Lá’, tôi sẽ không ngu tới mức đi gây chiến như vậy, huống chi… anh Itachi nói khi tôi ở trước mặt Orochimaru, cần phải thật cẩn thận, bảo tồn thực lực, không thể để cho Orochimaru biết được gốc gác của tôi……
Điều thật sự làm tôi kinh ngạc là, Orochimaru thế nhưng cái gì cũng không hỏi, cũng không có yêu cầu gì, đồng ý với yêu cầu của Sasuke muốn tôi lưu lại, cũng không có không cho phép tôi đi đâu… để cho tôi tùy ỳ muốn làm gì thì làm!
Vì thế… Tôi cớ sao mà không làm đâu.
Giả bộ gà mờ hay gì đó, điểm ấy là sở trường của tôi nha.
Ban ngày, tôi cuối cùng không có việc gì, liền kề cận Sasuke, cùng hắn đến sân huấn luyện, nhìn hắn huấn luyện, nhìn nhìn xem xem… liền ngủ giống như bây giờ vậy đó.
Lúc tối, tôi sẽ để phân thân của mình lại, bản thể thì sẽ xâm nhập vào nơi lưu trữ hồ sơ bảo bối của Orochimaru!
Năng lực che giấu của tôi vô cùng mạnh… Ngay cả anh Itachi có khi cũng vô pháp tìm được tôi đến tột cùng là đang ở đâu. Cho nên, với việc Orochimaru không bằng anh Itachi… tôi hoàn toàn sẽ không lo lắng hắn sẽ phát hiện ra mình!
Huống hồ, tôi còn có Sharingan… Nếu hắn phát hiện ra tôi, tôi trực tiếp sẽ thôi miên hắn…
Mà đoạn thời gian khi ở trong này, tôi đã đem phần lớn sách của Orochimaru trong phòng đọc xong!
Trong đó cũng có rất nhiều những cuốn được hắn chép tay.
Bởi vì tôi cho rằng, Orochimaru muốn Sharingan của gia tộc Uchiha, như vậy thì hắn sẽ đối với việc này tiến hành nghiên cứu… Đầu óc của ông chú rắn này rất thông minh, không hề có người theo kịp! Cho nên… Tôi muốn xem thử xem hắn có tư liệu nào về việc liên quan đến Sharingan không.
Nguyên nhân thì không cần nhiều lời nữa, tôi đang nghĩ đến việc muốn chữa khỏi đôi mắt cho anh Itachi.
Ting.
Nhưng là… Hầu như lần nào tôi cũng lăn qua lăn lại trong kho sách, cũng đều không tìm được tư liệu mà tôi nghĩ đến…
Bất quá cũng nhìn thấy được… Orochimaru đang dự tính có thể tìm biện pháp đối phó với Sharingan!
……
Ngạch! Nói như thế nào nhỉ.
Tôi có cảm giác… biện pháp này đó của hắn, có lẽ khi ở trước mặt tôi và Sasuke thì sẽ thành công, nhưng khi ở trước mặt anh Itachi thì sẽ không thành công!
Nếu đã biết rồi thì cũng tốt.
Như vậy có thể dự phòng việc về sau Orochimaru sẽ đột nhiên đối với tôi cùng với Sasuke xuống tay!
Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng!
Hai tròng mắt “Hoạt” mở ra một chút.
Cơn buồn ngủ vốn đang hoàng hành toàn bộ đều biến mất hết……
Vì sao tôi không trờ về Làng Lá một chuyến nhỉ? Bên trong phòng sách của Hokage Làng Lá nói không chừng sẽ có tư liệu về gia tộc Uchiha.
Còn có căn nhà Uchiha cũ bị phong kín không cho tiến vào…
Đúng vậy.
Nghĩ như vậy, tôi liền đứng lên!
“Sasuke!”
“A?” Dừng huấn luyện trước mắt, Sasuke nhìn về phía Remon đột nhiên lớn tiếng la tên hắn lên.
Hướng mắt nhìn về phía phương hướng của Sasuke quét đi. Khi tôi nhìn đến hắn…
Hoàn toàn ngây người.
Không biết từ khi nào thì Sasuke đã đem áo trên người bỏ đi, lộ ra phần cường tráng cùng với trắng nõn trên thân.
Ngực bởi vì thở mà phập phồng lên xuống.
……
What the…!
Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?
Che mặt, nhịn không được tự châm chọc chính mình, tôi làm sao sẽ có một ngày nhìn thấy dáng người của Sasuke mà ngây ngẩn cả ngày.
Hung hăng tự cho vào đầu mình một cú, sau đó nhảy đến trước mặt của Sasuke…
Tay nhỏ chỉ chỉ chọc chọc vào trước ngực hắn. “Em để lộ rồi! Nhanh mặc đồ vào đi!”
Sasuke không có bỏ qua biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của Remon! Hắn ra vẻ trấn định, không nghe hiểu được lời của Remon, bắt lấy bàn tay bé nhỏ đang chỉ về phía hắn nghĩ muốn rút lại “Tôi nóng!”
Tôi túm túm tay chính mình, muốn tránh thoát, đáng tiếc hắn nắm lấy phi thường nhanh. “Buông ra!”
“Không muốn.” Tươi cười tà ác, Sasuke đi đến một bước kéo khoảng cách chúng tôi lại gần nhau.
Hắn đột nhiên cười làm cho tôi cảm thấy có chút hoảng loạn luống cuống, nâng tay để ở trên ngực hắn, vô ý thức bất ngờ khiến cho hắn gần mình thêm chút nữa.
Cảm xúc hiện giờ của tôi đang lộc ca lộc cộc!!! Bất quá cơ ngực của hắn, quả thật… quả thật…… rất cường tráng!
Nho nhỏ y~y một chút!
Bất quá hiện tại có chuyện quan trọng nhất cần phải làm, đó chính là để cho hắn đi tắm rửa một cái!
Một tay kết ấn “Bụp” một tiếng, biến mất ở tại chỗ.
Giây tiếp theo, tôi xuất hiện tại ngay phía sau Sasuke, thúc đẩy hắn đi đến căn phòng chúng tôi đang ở.
Không sai! Chính là ‘căn phòng chúng tôi đang ở’! Mới đầu ‘mỹ nhân xà’ là muốn bố trí cho tôi một căn phòng khác, nhưng lại bị một mồm của Sasuke bác bỏ, lý do dĩ nhiên là giường ở trong phòng hắn đủ lớn…… Lý do làm cho người ta phải suy nghĩ viễn vông đến cỡ nào a! Bất quá lý do thật sự là Sasuke lo lắng tôi chỉ có một mình trong phòng, có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cho nên liền kép tôi đến trong phòng hắn!
Bất quá như vậy cũng tốt, bởi vì nếu như tôi thật sự chỉ có một mình trong phòng, rất khó có thể bảo đảm được tên Yakushi Kabuto sẽ không tới tìm tôi đi “uống trà”, cùng ở chung phòng với Sasuke, những chuyện phiền toái có thể bớt đi chút ít.
Bất quá…… Có một chút tình hình là không xong rồi.
Ví dụ như bây giờ.
Vô số ánh mắt đều hướng về tôi đều muốn hành quyết lăng trì (Lăng trì: là hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu), vô số ánh mắt mãnh liệt như vậy đều tập trung vào hết trên người tôi, lại chính xác mà nói, là đang đặt trên cái tay tôi tay trong tay với Sasuke kia.
Ngắm ngắm vào chỗ tối, đều là con gái a!!!
Tôi có chút khó chịu trừng mắt nhìn trừng Sasuke. “Em thật lắm hoa đào đấy.” Khẩu khí ê ẩm.
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi đối với bọn họ không có ý gì hết, ngay cả mặt bọn họ cũng không tiếp thu!” Nghe Sasuke nói ra ý nghĩ của mình, trong lòng tôi rất vui vẻ.
Vươn tay ra vòng ôm lấy hắn, đem hắn ôm vào trong lòng.
“Này! Trên người em thật dính.” Tôi kinh hô, suy nghĩ đẩy ra hắn. “Nhanh đi tắm rửa a!” Đẩy cửa phòng nơi ở của chúng tôi ra, đem hắn đuổi vào trong phòng.
Sau đó không chút do dự đối với nhửng người ngoài cửa bộc phát ra nồng hậu sát khí! Khóe miệng mở ra chút nụ cười lạnh thị huyết…….
“Bịch ~~ Bịch~~~” Vài tiếng ngã xuống đất rất nhẹ vang lên, cũng không đồng hướng truyền vào trong tai tôi. Tôi vừa lòng gật gật đầu.
Muốn nhằm vào tôi, cũng phải có đủ năng lực mới làm được a.
Tôi cũng không phải là con khỉ ngồi yên trong vườn bách thú, làm ra vài hành động buồn cười chọc cười người khác.
Tôi ghét nhất là ánh mắt người khác đang xem xét mình!
“Ken két” Đóng cửa lại!
Xoay người, liền nhìn Sasuke từ trong phòng tắm đi ra.
“Nhanh như vậy liền đã tắm xong?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn hỏi.
Sasuke mở hai tay ra “Không! Tôi chỉ muốn hỏi em có muốn cùng tôi tắm chung không?”
Mặt ửng hồng lên, cái gì thế này… thằng nhóc này đang đùa giỡn tôi sao!!!
Tôi khoanh tay lại hướng về hắn nói. “Nhưng có tìm những lời ong bướm này nói ra chọc người nữa! Như vậy không hợp với em chút nào, nếu còn có lần sau, em chết chắc rồi! Đừng cho là chị không quản nổi em! Nhanh đi tắm đi, chị có chuyện quan trọng lập tức muốn nói cùng em!” Sắc mặt tôi nghiêm túc lên!
Sasuke nhíu nhíu mi, nhìn đến bộ dáng nghiêm túc của tôi, xoay người đi vào phòng tắm!
Ta đi đến một bên sofa ngồi xuống, chậm rãi cùng đợi.
Sasuke là một người ưa thích sạch sẽ, cho nên mỗi lần huấn luyện xong là sẽ tắm rửa thật lâu trong đó.
Dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Remon.” Thật lâu sau, Sasuke đã tắm rửa xong đứng ở trước mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, hắn mặc là một cái áo chữ T rộng rãi, cùng với cái quần màu đen, khăn thì để ở trên đầu, lau đi mái tóc ẩm ướt của mình.
Tôi đứng lên, đưa hắn ấn ngồi ở trên sofa, theo trong tay hắn đoạt lấy khăn lông…… Ngẩng đầu lên giúp hắn lau đi.
“Sasuke…… Hiện tại chị có một chuyện muốn nói với em, nhưng chị muốn em phải cam đoan, em phải bình tĩnh, có được không?”
Sasuke hưởng thụ tôi đang mát-xa đầu cho hắn “Ừ” một tiếng.
Tôi hít một hơi thật sâu!
“Sasuke…… Thật ra, anh Itachi không phải là thủ phạm diệt tộc!”
“Loát ~” Hai tròng mắt Sasuke bỗng chốc mở ra, trừng thật lớn. “Phách” Hắn bắt được bàn tay tôi đang nhào nặn trên đầu hắn, mặt lộ vẻ hung ác “Em nói cái gì?”
Cổ tay tôi truyền đến đau đớn kịch liệt!
“Sasuke… Em đừng kích động! Chị là nói, sự kiện gia tộc Uchiha bị diệt tộc, có khả năng còn có chân tướng khác!”
“Không có khả năng!!!” Sasuke một ngụm phủ quyết lời tôi nói.
“Là tôi tận mắt gặp…… Là tên kia đã tàn nhẫn giết cha và mẹ, làm sao có thể là giả bộ! Không có khả năng là giả bộ!” Nhắc tới đến Itachi, cảm xúc của Sasuke căn bản không thể nắm giữ.
“Là thật, Sasuke, hai năm này… Đều là do anh ấy chăm sóc chị, nếu không có anh ấy, hai năm trước chị cũng đã chết rồi!” Tôi kích động lớn tiếng nói.
Sasuke nghe được lời tôi nói, trong mắt tránh qua một tia khiếp sợ, giận dữ đứng dậy. “Hắn chăm sóc em? Không phải em bị hắn bắt đi sao? Hai năm em cùng hắn ở với nhau đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì?” Trong đôi mắt của Sasuke đầy giận dữ, làm cho tôi cảm thấy khiếp sợ!
“Chị!!!” Giật giật môi.
“Remon….. Em đang gạt tôi!” Trong mắt hiện ra khói mù âm u, cả người hắn đều hắc hóa. “Em căn bản không phải bị hắn bắt đi đúng hay không!”
“……” Trong lúc nhất thời, tôi nghẹn lời! Quả thật, tôi không phải bị anh ấy bắt đi, là được anh ấy cứu. “Sasuke em hãy tinh táo lại đi, hãy nghe chị nói được không!” Tôi đè vai hắn lại, muốn cho hắn có thể bình tĩnh một chút!
Nhưng lại đối diện với ánh mắt tràn ngập hoài nghi của hắn!
“Hừ! Có phải là do em tự nguyện ở cùng với hắn, có phải do em đã sớm phản bội tôi rồi hay không!” Hắn lớn tiếng gào thét!
“Bốp.” Tôi kích động tát hắn một cái.
Trong hốc mắt tôi không biết từ khi nào đã tích tụ, nổi lên nước mắt…..“Lách tách ~ lách tách ~” Một giọt, lại một giọt, rơi xuống đất.
Sasuke từ giữa hận ý bắt đầu thanh tỉnh lại. Buông lỏng nắm tay đang cầm tay tôi ra!
“Em… Cái đồ khốn khiếp…… Nói bậy bạ gì đó đó… Uchiha Sasuke, chị ghét em!” Tôi dùng hết khí lực đẩy hắn ra phía trước, phá cửa mà đi ra ngoài.
Sasuke sững sờ đứng ở tại chỗ, không biết phải nên làm sao!