Giả mạo
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Kế hoạch Bạch Trường Doanh đặt ra bẫy Lâm Thư chính là ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
Đời trước Lâm Thư tặng cho Bạch Trường Doanh một “bất ngờ”như vậy, đời này sao hắn có thể không tặng lại nguyên vẹn cho Lâm Thư. Khỏi cần tìm kiếm tỉ mỉ địa điểm làm gì, chọn luôn nơi được Lâm Thư chọn trong kiếp trước, muốn chạy chỉ có chạy đằng trời.
— Nhà tù nam Giang Tả.
Cũng chính là nơi đã giam giữ Cố Bạch trong cái phó bản kia.
Nhà tù được xây ở vùng ngoại ô ít người ở, đối diện núi Mạc Tầm. Trước tận thế, có vài phạm nhân trong ngục học theo phim “Nhà tù Shawshank” đào một đường hầm, kết quả vượt ngục không thành, đã thế còn đào ra được mộ của một vị trưởng công chúa nào đó. Vì vậy, tất cả các phạm nhân bị chuyển đến một nhà tù khác, các vị chuyên gia xắn tay áo vào công cuộc khai quật di vật lịch sử.
Vừa mới vây rào chắn lên được 2 ngày thì tận thế đến.
Công trình khảo cổ kia không thể không tạm dừng khai quật, nhà tù cũng biến thành một nơi hoàn toàn tách biệt, chỉ là một khối kiến trúc trống rỗng. Không có người sẽ không phải lo lắng sẽ có tang thi.
Nói trêи lý thuyết thì là như vậy.
Bạch Trường Doanh vì bị điều này lừa mà chết trong mộ của trưởng công chúa kia.
Ngôi mộ kia thực ra căn bản không phải chỉ là một mộ phần đơn giản, nó giống một cái hoàng lăng khổng lồ dưới lòng đất hơn, ngóc ngách dày đặc, vật chôn theo người cũng dày đặc. Lâm Thư không chỉ lén thả vài con tang thi bụng đói cồn cào vào đó mà còn đưa một số phạm nhân phạm tội ác tày trời quay trở về nhà tù.
Kết quả cuối cùng chính là Bạch Trường Doanh bỏ mình, Cố Bạch bị nhốt, tiểu đội Z hi sinh mất một nửa, Chương Thiên mang theo một số đồng đội chạy thoát ra được khỏi khu hoàng lăng. Nơi này chính là một mật thất trong “Kế hoạch Z”.
Bạch Trường Doanh cho rằng lúc này Lâm Thư chưa kịp triển khai bố trí cái bẫy kia, cũng chưa biết bên dưới nhà tù là khu mộ bí mật của trưởng công chúa, nơi đó trở thành địa điểm hoàn hảo để mai táng Lâm Thư.
Vấn đề duy nhất là…
Bọn họ cần phải có một người dẫn Lâm Thư vào nhà tù Giang Tả.
Vây giết Lâm Thư là một nhiệm vụ bí mật, không thể để lộ cho cả thiên hạ biết, bởi vì không thể giải thích cặn kẽ cho mọi người hiểu. Ý niệm hủy diệt thế giới của gã còn có khả năng đầu độc, dưới tình huống nào đó không kịp phòng bị sẽ dễ dàng bị tẩy não. Mà một khi biết Lâm Thư là kẻ có khuynh hướng phản xã hội, cho dù là ảnh đế cũng sẽ bị Lâm Thư dùng dị năng cảm nhận ra được điều gì đó không thích hợp.
Đây là mâu thuẫn không có cách nào có thể điều hòa.
Cố Kinh Bạch chủ động xin đi giết giặc, “Người khác e là sẽ không được, nhưng tôi thì có thể.”
Bạch Trường Doanh không hiểu tại sao Cố Kinh Bạch lại cho là mình làm được, “Lâm Thư có thể cảm nhận được cậu không thích gã, có sát ý đối với gã.”
“Tôi có Tuyết Mãn mà.” Cố Kinh Bạch vỗ vỗ quan tài sau lưng mình, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào, y cũng đều mang theo ngài tang thi, “Tôi và Tuyết Mãn như hình với bóng, Lâm Thư có thể cảm nhận được sát ý rất lớn nhưng gã sẽ cho rằng đó là vì Tuyết Mãn muốn ăn thịt gã.” Đây chính là một kế giấu lá trong rừng.
Lục Chỉ đang giả vờ ngủ không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: “Đâu phải đồ gì tui cũng ăn, tui không thích ăn đồ bẩn đâu.” [oan ức.jpg]
“Nhưng…” Bạch Trường Doanh vẫn chưa hoàn toàn tán thành với kế hoạch đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm của Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch ngắt lời hắn, “Còn về phần “không thích” kia, tin tôi, tôi có cách ứng phó. Tôi không phải đang hi sinh bản thân mà là có mục đích riêng khác.” Đây là một thời cơ cực tốt có thể làm cho tiểu đội Z tin rằng y không hề thích Chương Thiên, tuy rằng Trương Gia đã giúp y truyền đi thông tin một lần nhưng chỉ có thể dùng làm lốp dự phòng, tai nghe vẫn có thể là giả, mắt thấy mới là thật.
—
Trấn Long Hưng là một trấn nhỏ lạc hậu ở phía nam, về mặt địa lý, nó là nơi tụ tập dân cư cách nhà tù Giang Tả gần nhất. Trong bản quy hoạch thành phố, mấy lần Long Hưng được đề xuất sát nhập vào Giang Tả nhưng bị cư dân của trấn phản đối quyết liệt nên vẫn chưa thành công. Nguyên nhân là do trấn Long Hưng và Giang Tả có ân oán, là kẻ thù truyền kiếp của nhau – mối thù tranh nhau là cội nguồn của triều Đại Khải (năm 525).
Giang Tả vẫn luôn được mặc định thừa nhận là quê hương của hoàng thất Đại Khải, cũng chính là nơi sinh ra rồng trong truyền thuyết. Mà từ cái tên của trấn Long Hưng cũng đủ thấy được, bọn họ hoàn toàn không đồng ý với điều đó.
Sau khi tận thế ập đến, vốn là một nơi lạc hậu ít khách vãng lai, trấn Long Hưng triệt để tự đóng cửa không tiếp khách, không có một ai biết diện mạo chân thực của trấn nhỏ sau lớp sương mù dày đặc kia là gì.
Ngày hôm nay, tiểu đội Z đã may mắn được nhìn thấy bộ mặt thật của trấn Long Hưng
Một trận giông lớn đã ngăn cản tiểu đội Z đi tới Giang Tả, bọn họ không thể không tìm tạm một nơi tá túc. Nơi cách bọn họ gần nhất chính là trấn Long Hưng. Hạt mưa rơi càng lúc càng nhanh, mây đen dày đặc trêи bầu trời, sấm đì đùng chớp giật. Tâm trạng của mọi người đều bị tiết trời xấu xí này ảnh hưởng.
Chương Thiên có chút ảo não, cảm thấy mình là chỉ huy nhưng lại bất lực, đưa ra phán đoán sai mới tạo thành cục diện như bây giờ. Nếu bọn họ lên đường sớm một chút thì bây giờ đã có thể tắm nước nóng trong khu an toàn Giang Tả rồi.
“Không biết người dân trong trấn có cho chúng ta đi vào không…”
Bên trong trấn Long Hưng có người, điều này hoàn toàn chắc chắn, bởi vì xung quanh trấn bị rất nhiều bao đất quây lại. Người ở trong trấn không muốn ra ngoài, cũng không hy vọng có người bên ngoài đi vào. Thái độ không hoan nghênh khách qua đường tới quấy rối đạt tới cấp cao nhất.
“Đừng lo lắng, anh cảm thấy nhất định chúng ta có thể đi vào.” Lâm Thư khoác trêи người một bộ áo mưa, trấn an Chương Thiên – người đang đắm chìm trong cảm giác oán trách bản thân thiếu trách nhiệm, cũng không biết gã lấy đâu ra được sự tự tin đó.
Nhưng Chương Thiên lại cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Các thành viên của tiểu đội Z anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không thể không nói, đội trưởng nhà mình và tiến sĩ Lâm rất xứng đôi, xem ra sắp có chuyện tốt rồi.
Cô em gái phụ trách quan hệ xã giao của tiểu đội bước lên gõ vài phát lên cánh cổng lớn, đồng thời hô to mấy tiếng, thử xin sự trợ giúp lần đầu tiên.
Ban đầu bọn họ vốn nghĩ lần đầu tiên nhất định sẽ không được, thôi thì cố gắng kiên trì thay phiên nhau gọi thêm mấy lần nữa.
Tuy nhiên, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ cần một lần gõ cổng và tự giới thiệu, cánh cổng sắt kia đã được mở ra từ bên trong. Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người là ánh sáng lóa mắt, sau đó định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện ở giữa cổng xuất hiện một vị đại sư mặc áo tăng, tay cầm chuỗi hạt.
Đại sư thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, khuôn mặt hơi hung dữ nhưng ngữ khí nói ra lại rất ôn hòa phật hệ: “Người xuất gia lòng dạ từ bi, lợi người lợi mình, mời các vị thí chủ đi theo bần tăng.”
Không cần phải kiểm tra thân phận, cũng không cần phải mất phí gì cả, bọn họ cứ vậy mà nhẹ nhàng tiến vào.
Thực ra cũng chưa hẳn được tính là tiến hẳn khu vực trung tâm trấn Long Hưng, bọn họ được đưa đến một ngôi chùa đổ nát cách cổng lớn không xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy trêи tấm bảng hiệu cũ hai chữ “Chân Tịnh”. Là thiền tự Chân Tịnh, năm xưa coi như cũng có chút danh khí, từng có những chuỗi ngày đèn nhang dồi dào.
Đoàn người tiểu đội Z tiến vào đại điện mới phát hiện có không ít người đến trú mưa.
Đều là những người thám hiểm đang làm nhiệm vụ bị mưa to cản lại. Họ đến từ các khu an toàn khác nhau khắp trời nam bể bắc, không riêng gì Giang Tả. Đa số là các tiểu đội nhỏ, mỗi đội ngồi tập trung xung quanh một đống lửa, trêи mặt ai cũng là sự lạnh lẽo đề phòng những người khác, bởi vì đã không còn ai dám đánh cược nhân tính dưới thời tận thế này.
Đại sư chắp hai tay trước ngực, miệng niệm a di đà, hướng dẫn sơ qua với tiểu đội Z: “Mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai hết mưa rồi thì mọi người phải rời đi, không thể tiếp tục ở lại, cũng không thể đi lại lung tung trong trấn.”
Trong chùa có không ít người phụ trách giám thị bọn họ, đều là những đại sư mặc áo tăng nâu cạo trọc đầu, ngoại hình của ai nhìn cũng hung dữ.
Nhóm người này cực kỳ quỷ dị nhưng không ai dám mở miệng ra bình luận. Cũng phải thôi, dưới thời tận thế này, nếu không có vẻ ngoài hung ác một chút thì rất dễ bị bắt nạt.
Tiểu đội Z được trang bị vũ khí tinh xảo hiện đại, khí thế dũng mãnh, vừa nhìn là biết không phải loại dễ trêu chọc, bọn họ vừa mới đội mưa tiến vào chùa thì lập tức khiến cho toàn bộ người bên trong kiêng kỵ, cho đến khi có người thử mở miệng thăm dò, phán đoán thân phận của bọn họ, “Là tiểu đội Z của Chương Thiên phải không? Tôi nhận ra logo trêи quần áo của mọi người.”
Chương Thiên đã quen làm “lính cộng hưởng”, sau khi thành lập tiểu đội vẫn duy trì thói quen quản lý quân sự hóa của mình, ăn cơm giống nhau, huấn luyện giống nhau, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra được sự tín nhiệm và ngầm hiểu giữa các đội viên, sẵn sàng kề vai chiến đấu, yên tâm quay lưng về phía đồng đội.
Quần áo không những giống nhau mà còn thêu thêm một cái logo.
Tiểu đội Z là tiểu đội thám hiểm hàng đầu, danh tiếng vang xa, những tiểu đội kém hơn không ai là không mong được gặp bọn họ. Sau khi biết là tiểu đội Z đến, mọi người không nhịn được lặng lẽ đánh giá, xì xào bàn tán. Tiểu đội Z đã mãi thành quen với cảnh này, cũng không để ý nhiều.
Có người lớn gan đưa một điếu thuốc tới tìm cách nói chuyện, “Người anh em, nghe nói mọi người xuôi nam để tìm người, có thật vậy không? Vậy đã tìm được chưa?” Nếu chưa tìm được tôi có thể giúp một tay nha!
“Tìm được rồi.” Tung tích của Cố Bạch đội phó Trương Gia đã thông báo qua mấy lần liên lạc với bọn họ.
Những người đang dựng tai lên hóng chuyện đều thở dài một hơi, haiz, sao mà tìm được nhanh vậy? Muốn tạo cơ hội giúp đỡ cũng không còn nữa rồi. Nhưng người kia rất cố chấp, thấy không thể giúp tìm người nữa thì thay đổi sang đề tài khác: “Tìm vị tiến sĩ kia hả? Có phải là đã có thay đổi quan trọng gì không? Nếu có phát minh gì mới kính xin tiểu huynh đệ giúp đỡ, giá tiền có thể thương lượng.”
Nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra Lâm Thư không hòa hợp với tiểu đội Z, hơn nữa mọi người đều nghe được trong đội có người gọi Lâm Thư là “tiến sĩ”, vì vậy bắt đầu liên tưởng suy đoán.
Thứ gì khan hiếm nhất dưới thời tận thế này? Là nhân tài đó!
Lâm Thư rất khéo léo im lặng ngầm thừa nhận chuyện này.
Mối quan hệ của Lâm Thư và Chương Thiên nhìn bằng mắt thường cũng thấy có gì đó ám muội… Không ít người không hẹn mà gặp cùng nghĩ tới một cái tên —- Cố Bạch, dị năng giả mạnh nhất hệ Thủy trong truyền thuyết, là người yêu đơn phương Chương Thiên.
Xem ra chuyện tình cảm của Cố đại lão vẫn còn gặp phải nhiều chông gai lắm.
Vừa lúc đó, cánh cửa chùa được mở ra lần nữa, mưa to gió lớn bên ngoài ào vào, mang theo một vị lữ nhân cô độc. Bóng dáng kia nhìn từ xa rất quái dị, trong tay cầm một cái dù đen, sau lưng cõng một cái quan tài so với y còn cao hơn, trêи quan tài có khắc mấy nét chữ màu đỏ tươi và hoa văn có ý nghĩa nào đó. Mặc dù nói dưới thời tận thế này xuất hiện rất nhiều quái nhân nhưng quái dị như người kia cũng thuộc dạng hiếm thấy.
Cho đến khi đối phương thu dù, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn ôn hòa.
“Cố Bạch!” Cô gái trong tiểu đội Z mở miệng, cô và Cố Bạch đều là người trốn ra được từ Trấn Nam, giao tình sâu hơn những người khác, “Anh thật sự không xảy ra chuyện gì phải không? Quá tốt rồi!”
“Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi. Nghe nói mọi người đang đi tìm tôi, cũng không biết là ai đã truyền cho mọi người tin tức giả tôi xảy ra chuyện, thật đáng ghét. May mà mọi người đều bình an vô sự.”
Chương Thiên cũng mang theo ý cười tiến đến, “Cậu còn tới đón chúng tôi nữa à? Mưa lớn thế này…”
“Chủ nhà tỏ lòng mến khách.” Cố Kinh Bạch cong mắt cười, cũng không tận lực giữ khoảng cách với Chương Thiên, bởi vì làm vậy sẽ khiến người khác cảm thấy y đang giấu đầu lòi đuôi. Dù thế nào đi nữa, Cố Bạch và Chương Thiên vẫn có giao tình bạn bè sâu đậm.
“Chủ nhà? Cậu trở thành người của Giang Tả từ khi nào thế?” Chương Thiên cười ha ha.
Nụ cười của Cố Kinh Bạch càng thêm chân thành, “Người yêu của tôi là người Giang Tả.”
“……..???”
Lục tổng ở trong quan tài cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hài lòng.
“Tôi vất vả lắm mới tìm được em ấy.” Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía quan tài theo lời Cố Kinh Bạch, “Tìm được trong Hồng Hoang Nhất Hào Viện.”
Không ai phát hiện Lâm Thư lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe đến Hồng Hoang Nhất Hào Viện.
Chỉ có Cố Kinh Bạch mỉm cười. Quả nhiên là như vậy. Y nghĩ tới nghĩ lui, điều Lâm Thư kiêng kỵ chỉ có thể là đại bản doanh của Tang Thi Vương ở Giang Tả. Tuy rằng không biết sau ngọn đuốc kia Tang Thi Vương có còn sống hay không, dù sao Lâm Thư cũng không biết, vậy thì có thể gợi ám chỉ một chút, cứ để ngài tang thi tạm thời giả mạo trước vậy.
—
Lời tác giả:
Lục Chỉ: Là Tang Thi Vương hàng thật giá thật nhưng lại phải giả mạo thành chính mình, không hiểu rốt cuộc là Tang Thi Vương thật biến thành Tang Thi Vương giả hay Tang Thi Vương giả biến thành Tang Thi Vương thật nữa…
*** Hết chương 13
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Kế hoạch Bạch Trường Doanh đặt ra bẫy Lâm Thư chính là ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
Đời trước Lâm Thư tặng cho Bạch Trường Doanh một “bất ngờ”như vậy, đời này sao hắn có thể không tặng lại nguyên vẹn cho Lâm Thư. Khỏi cần tìm kiếm tỉ mỉ địa điểm làm gì, chọn luôn nơi được Lâm Thư chọn trong kiếp trước, muốn chạy chỉ có chạy đằng trời.
— Nhà tù nam Giang Tả.
Cũng chính là nơi đã giam giữ Cố Bạch trong cái phó bản kia.
Nhà tù được xây ở vùng ngoại ô ít người ở, đối diện núi Mạc Tầm. Trước tận thế, có vài phạm nhân trong ngục học theo phim “Nhà tù Shawshank” đào một đường hầm, kết quả vượt ngục không thành, đã thế còn đào ra được mộ của một vị trưởng công chúa nào đó. Vì vậy, tất cả các phạm nhân bị chuyển đến một nhà tù khác, các vị chuyên gia xắn tay áo vào công cuộc khai quật di vật lịch sử.
Vừa mới vây rào chắn lên được 2 ngày thì tận thế đến.
Công trình khảo cổ kia không thể không tạm dừng khai quật, nhà tù cũng biến thành một nơi hoàn toàn tách biệt, chỉ là một khối kiến trúc trống rỗng. Không có người sẽ không phải lo lắng sẽ có tang thi.
Nói trêи lý thuyết thì là như vậy.
Bạch Trường Doanh vì bị điều này lừa mà chết trong mộ của trưởng công chúa kia.
Ngôi mộ kia thực ra căn bản không phải chỉ là một mộ phần đơn giản, nó giống một cái hoàng lăng khổng lồ dưới lòng đất hơn, ngóc ngách dày đặc, vật chôn theo người cũng dày đặc. Lâm Thư không chỉ lén thả vài con tang thi bụng đói cồn cào vào đó mà còn đưa một số phạm nhân phạm tội ác tày trời quay trở về nhà tù.
Kết quả cuối cùng chính là Bạch Trường Doanh bỏ mình, Cố Bạch bị nhốt, tiểu đội Z hi sinh mất một nửa, Chương Thiên mang theo một số đồng đội chạy thoát ra được khỏi khu hoàng lăng. Nơi này chính là một mật thất trong “Kế hoạch Z”.
Bạch Trường Doanh cho rằng lúc này Lâm Thư chưa kịp triển khai bố trí cái bẫy kia, cũng chưa biết bên dưới nhà tù là khu mộ bí mật của trưởng công chúa, nơi đó trở thành địa điểm hoàn hảo để mai táng Lâm Thư.
Vấn đề duy nhất là…
Bọn họ cần phải có một người dẫn Lâm Thư vào nhà tù Giang Tả.
Vây giết Lâm Thư là một nhiệm vụ bí mật, không thể để lộ cho cả thiên hạ biết, bởi vì không thể giải thích cặn kẽ cho mọi người hiểu. Ý niệm hủy diệt thế giới của gã còn có khả năng đầu độc, dưới tình huống nào đó không kịp phòng bị sẽ dễ dàng bị tẩy não. Mà một khi biết Lâm Thư là kẻ có khuynh hướng phản xã hội, cho dù là ảnh đế cũng sẽ bị Lâm Thư dùng dị năng cảm nhận ra được điều gì đó không thích hợp.
Đây là mâu thuẫn không có cách nào có thể điều hòa.
Cố Kinh Bạch chủ động xin đi giết giặc, “Người khác e là sẽ không được, nhưng tôi thì có thể.”
Bạch Trường Doanh không hiểu tại sao Cố Kinh Bạch lại cho là mình làm được, “Lâm Thư có thể cảm nhận được cậu không thích gã, có sát ý đối với gã.”
“Tôi có Tuyết Mãn mà.” Cố Kinh Bạch vỗ vỗ quan tài sau lưng mình, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào, y cũng đều mang theo ngài tang thi, “Tôi và Tuyết Mãn như hình với bóng, Lâm Thư có thể cảm nhận được sát ý rất lớn nhưng gã sẽ cho rằng đó là vì Tuyết Mãn muốn ăn thịt gã.” Đây chính là một kế giấu lá trong rừng.
Lục Chỉ đang giả vờ ngủ không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: “Đâu phải đồ gì tui cũng ăn, tui không thích ăn đồ bẩn đâu.” [oan ức.jpg]
“Nhưng…” Bạch Trường Doanh vẫn chưa hoàn toàn tán thành với kế hoạch đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm của Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch ngắt lời hắn, “Còn về phần “không thích” kia, tin tôi, tôi có cách ứng phó. Tôi không phải đang hi sinh bản thân mà là có mục đích riêng khác.” Đây là một thời cơ cực tốt có thể làm cho tiểu đội Z tin rằng y không hề thích Chương Thiên, tuy rằng Trương Gia đã giúp y truyền đi thông tin một lần nhưng chỉ có thể dùng làm lốp dự phòng, tai nghe vẫn có thể là giả, mắt thấy mới là thật.
—
Trấn Long Hưng là một trấn nhỏ lạc hậu ở phía nam, về mặt địa lý, nó là nơi tụ tập dân cư cách nhà tù Giang Tả gần nhất. Trong bản quy hoạch thành phố, mấy lần Long Hưng được đề xuất sát nhập vào Giang Tả nhưng bị cư dân của trấn phản đối quyết liệt nên vẫn chưa thành công. Nguyên nhân là do trấn Long Hưng và Giang Tả có ân oán, là kẻ thù truyền kiếp của nhau – mối thù tranh nhau là cội nguồn của triều Đại Khải (năm 525).
Giang Tả vẫn luôn được mặc định thừa nhận là quê hương của hoàng thất Đại Khải, cũng chính là nơi sinh ra rồng trong truyền thuyết. Mà từ cái tên của trấn Long Hưng cũng đủ thấy được, bọn họ hoàn toàn không đồng ý với điều đó.
Sau khi tận thế ập đến, vốn là một nơi lạc hậu ít khách vãng lai, trấn Long Hưng triệt để tự đóng cửa không tiếp khách, không có một ai biết diện mạo chân thực của trấn nhỏ sau lớp sương mù dày đặc kia là gì.
Ngày hôm nay, tiểu đội Z đã may mắn được nhìn thấy bộ mặt thật của trấn Long Hưng
Một trận giông lớn đã ngăn cản tiểu đội Z đi tới Giang Tả, bọn họ không thể không tìm tạm một nơi tá túc. Nơi cách bọn họ gần nhất chính là trấn Long Hưng. Hạt mưa rơi càng lúc càng nhanh, mây đen dày đặc trêи bầu trời, sấm đì đùng chớp giật. Tâm trạng của mọi người đều bị tiết trời xấu xí này ảnh hưởng.
Chương Thiên có chút ảo não, cảm thấy mình là chỉ huy nhưng lại bất lực, đưa ra phán đoán sai mới tạo thành cục diện như bây giờ. Nếu bọn họ lên đường sớm một chút thì bây giờ đã có thể tắm nước nóng trong khu an toàn Giang Tả rồi.
“Không biết người dân trong trấn có cho chúng ta đi vào không…”
Bên trong trấn Long Hưng có người, điều này hoàn toàn chắc chắn, bởi vì xung quanh trấn bị rất nhiều bao đất quây lại. Người ở trong trấn không muốn ra ngoài, cũng không hy vọng có người bên ngoài đi vào. Thái độ không hoan nghênh khách qua đường tới quấy rối đạt tới cấp cao nhất.
“Đừng lo lắng, anh cảm thấy nhất định chúng ta có thể đi vào.” Lâm Thư khoác trêи người một bộ áo mưa, trấn an Chương Thiên – người đang đắm chìm trong cảm giác oán trách bản thân thiếu trách nhiệm, cũng không biết gã lấy đâu ra được sự tự tin đó.
Nhưng Chương Thiên lại cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Các thành viên của tiểu đội Z anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không thể không nói, đội trưởng nhà mình và tiến sĩ Lâm rất xứng đôi, xem ra sắp có chuyện tốt rồi.
Cô em gái phụ trách quan hệ xã giao của tiểu đội bước lên gõ vài phát lên cánh cổng lớn, đồng thời hô to mấy tiếng, thử xin sự trợ giúp lần đầu tiên.
Ban đầu bọn họ vốn nghĩ lần đầu tiên nhất định sẽ không được, thôi thì cố gắng kiên trì thay phiên nhau gọi thêm mấy lần nữa.
Tuy nhiên, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ cần một lần gõ cổng và tự giới thiệu, cánh cổng sắt kia đã được mở ra từ bên trong. Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người là ánh sáng lóa mắt, sau đó định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện ở giữa cổng xuất hiện một vị đại sư mặc áo tăng, tay cầm chuỗi hạt.
Đại sư thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, khuôn mặt hơi hung dữ nhưng ngữ khí nói ra lại rất ôn hòa phật hệ: “Người xuất gia lòng dạ từ bi, lợi người lợi mình, mời các vị thí chủ đi theo bần tăng.”
Không cần phải kiểm tra thân phận, cũng không cần phải mất phí gì cả, bọn họ cứ vậy mà nhẹ nhàng tiến vào.
Thực ra cũng chưa hẳn được tính là tiến hẳn khu vực trung tâm trấn Long Hưng, bọn họ được đưa đến một ngôi chùa đổ nát cách cổng lớn không xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy trêи tấm bảng hiệu cũ hai chữ “Chân Tịnh”. Là thiền tự Chân Tịnh, năm xưa coi như cũng có chút danh khí, từng có những chuỗi ngày đèn nhang dồi dào.
Đoàn người tiểu đội Z tiến vào đại điện mới phát hiện có không ít người đến trú mưa.
Đều là những người thám hiểm đang làm nhiệm vụ bị mưa to cản lại. Họ đến từ các khu an toàn khác nhau khắp trời nam bể bắc, không riêng gì Giang Tả. Đa số là các tiểu đội nhỏ, mỗi đội ngồi tập trung xung quanh một đống lửa, trêи mặt ai cũng là sự lạnh lẽo đề phòng những người khác, bởi vì đã không còn ai dám đánh cược nhân tính dưới thời tận thế này.
Đại sư chắp hai tay trước ngực, miệng niệm a di đà, hướng dẫn sơ qua với tiểu đội Z: “Mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai hết mưa rồi thì mọi người phải rời đi, không thể tiếp tục ở lại, cũng không thể đi lại lung tung trong trấn.”
Trong chùa có không ít người phụ trách giám thị bọn họ, đều là những đại sư mặc áo tăng nâu cạo trọc đầu, ngoại hình của ai nhìn cũng hung dữ.
Nhóm người này cực kỳ quỷ dị nhưng không ai dám mở miệng ra bình luận. Cũng phải thôi, dưới thời tận thế này, nếu không có vẻ ngoài hung ác một chút thì rất dễ bị bắt nạt.
Tiểu đội Z được trang bị vũ khí tinh xảo hiện đại, khí thế dũng mãnh, vừa nhìn là biết không phải loại dễ trêu chọc, bọn họ vừa mới đội mưa tiến vào chùa thì lập tức khiến cho toàn bộ người bên trong kiêng kỵ, cho đến khi có người thử mở miệng thăm dò, phán đoán thân phận của bọn họ, “Là tiểu đội Z của Chương Thiên phải không? Tôi nhận ra logo trêи quần áo của mọi người.”
Chương Thiên đã quen làm “lính cộng hưởng”, sau khi thành lập tiểu đội vẫn duy trì thói quen quản lý quân sự hóa của mình, ăn cơm giống nhau, huấn luyện giống nhau, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra được sự tín nhiệm và ngầm hiểu giữa các đội viên, sẵn sàng kề vai chiến đấu, yên tâm quay lưng về phía đồng đội.
Quần áo không những giống nhau mà còn thêu thêm một cái logo.
Tiểu đội Z là tiểu đội thám hiểm hàng đầu, danh tiếng vang xa, những tiểu đội kém hơn không ai là không mong được gặp bọn họ. Sau khi biết là tiểu đội Z đến, mọi người không nhịn được lặng lẽ đánh giá, xì xào bàn tán. Tiểu đội Z đã mãi thành quen với cảnh này, cũng không để ý nhiều.
Có người lớn gan đưa một điếu thuốc tới tìm cách nói chuyện, “Người anh em, nghe nói mọi người xuôi nam để tìm người, có thật vậy không? Vậy đã tìm được chưa?” Nếu chưa tìm được tôi có thể giúp một tay nha!
“Tìm được rồi.” Tung tích của Cố Bạch đội phó Trương Gia đã thông báo qua mấy lần liên lạc với bọn họ.
Những người đang dựng tai lên hóng chuyện đều thở dài một hơi, haiz, sao mà tìm được nhanh vậy? Muốn tạo cơ hội giúp đỡ cũng không còn nữa rồi. Nhưng người kia rất cố chấp, thấy không thể giúp tìm người nữa thì thay đổi sang đề tài khác: “Tìm vị tiến sĩ kia hả? Có phải là đã có thay đổi quan trọng gì không? Nếu có phát minh gì mới kính xin tiểu huynh đệ giúp đỡ, giá tiền có thể thương lượng.”
Nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra Lâm Thư không hòa hợp với tiểu đội Z, hơn nữa mọi người đều nghe được trong đội có người gọi Lâm Thư là “tiến sĩ”, vì vậy bắt đầu liên tưởng suy đoán.
Thứ gì khan hiếm nhất dưới thời tận thế này? Là nhân tài đó!
Lâm Thư rất khéo léo im lặng ngầm thừa nhận chuyện này.
Mối quan hệ của Lâm Thư và Chương Thiên nhìn bằng mắt thường cũng thấy có gì đó ám muội… Không ít người không hẹn mà gặp cùng nghĩ tới một cái tên —- Cố Bạch, dị năng giả mạnh nhất hệ Thủy trong truyền thuyết, là người yêu đơn phương Chương Thiên.
Xem ra chuyện tình cảm của Cố đại lão vẫn còn gặp phải nhiều chông gai lắm.
Vừa lúc đó, cánh cửa chùa được mở ra lần nữa, mưa to gió lớn bên ngoài ào vào, mang theo một vị lữ nhân cô độc. Bóng dáng kia nhìn từ xa rất quái dị, trong tay cầm một cái dù đen, sau lưng cõng một cái quan tài so với y còn cao hơn, trêи quan tài có khắc mấy nét chữ màu đỏ tươi và hoa văn có ý nghĩa nào đó. Mặc dù nói dưới thời tận thế này xuất hiện rất nhiều quái nhân nhưng quái dị như người kia cũng thuộc dạng hiếm thấy.
Cho đến khi đối phương thu dù, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn ôn hòa.
“Cố Bạch!” Cô gái trong tiểu đội Z mở miệng, cô và Cố Bạch đều là người trốn ra được từ Trấn Nam, giao tình sâu hơn những người khác, “Anh thật sự không xảy ra chuyện gì phải không? Quá tốt rồi!”
“Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi. Nghe nói mọi người đang đi tìm tôi, cũng không biết là ai đã truyền cho mọi người tin tức giả tôi xảy ra chuyện, thật đáng ghét. May mà mọi người đều bình an vô sự.”
Chương Thiên cũng mang theo ý cười tiến đến, “Cậu còn tới đón chúng tôi nữa à? Mưa lớn thế này…”
“Chủ nhà tỏ lòng mến khách.” Cố Kinh Bạch cong mắt cười, cũng không tận lực giữ khoảng cách với Chương Thiên, bởi vì làm vậy sẽ khiến người khác cảm thấy y đang giấu đầu lòi đuôi. Dù thế nào đi nữa, Cố Bạch và Chương Thiên vẫn có giao tình bạn bè sâu đậm.
“Chủ nhà? Cậu trở thành người của Giang Tả từ khi nào thế?” Chương Thiên cười ha ha.
Nụ cười của Cố Kinh Bạch càng thêm chân thành, “Người yêu của tôi là người Giang Tả.”
“……..???”
Lục tổng ở trong quan tài cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hài lòng.
“Tôi vất vả lắm mới tìm được em ấy.” Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía quan tài theo lời Cố Kinh Bạch, “Tìm được trong Hồng Hoang Nhất Hào Viện.”
Không ai phát hiện Lâm Thư lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe đến Hồng Hoang Nhất Hào Viện.
Chỉ có Cố Kinh Bạch mỉm cười. Quả nhiên là như vậy. Y nghĩ tới nghĩ lui, điều Lâm Thư kiêng kỵ chỉ có thể là đại bản doanh của Tang Thi Vương ở Giang Tả. Tuy rằng không biết sau ngọn đuốc kia Tang Thi Vương có còn sống hay không, dù sao Lâm Thư cũng không biết, vậy thì có thể gợi ám chỉ một chút, cứ để ngài tang thi tạm thời giả mạo trước vậy.
—
Lời tác giả:
Lục Chỉ: Là Tang Thi Vương hàng thật giá thật nhưng lại phải giả mạo thành chính mình, không hiểu rốt cuộc là Tang Thi Vương thật biến thành Tang Thi Vương giả hay Tang Thi Vương giả biến thành Tang Thi Vương thật nữa…
*** Hết chương 13