“Lính cộng hưởng”
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Lục tổng vừa mới khám phá ra một khía cạnh mới của bản thân, cảm thấy bản thân đang được người khác yêu sâu sắc thì bị Cố Kinh Bạch không hiểu rõ phong tình trực tiếp nhét vào cỗ quan tài tối thui không thấy ánh mặt trời.
Bởi vì vóc dáng của ngài tang thi quá cao, vượt qua mong đợi của người chế tác nên khi Cố Kinh Bạch nhét “bạn trai” của mình vào, đầu của ngài bị bẻ hơi lệch sang một bên, phối hợp với cái vòng elizabeth dính cổ không rời, trông cực kỳ giống một đóa hoa loa kèn đang nở rộ, hai mắt mở to đầy vô tội.
[Báo cáo! Có người đang bán manh!]
[Tôi đọc được trêи mặt ngài tang thi tám chữ “Vì tình yêu này, cam lòng khuất phục”, không biết là tôi đọc có đúng không?]
[100 điểm! Cho lầu trêи 100 điểm!]
[Chỉ có mình tôi để ý là ngài tang thi rất cao, kết hợp với G đại thần ra một tổ hợp chênh lệch chiều cao cực xịn thôi à?]
Cố Kinh Bạch thuần khiết làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể tránh được kiếp nạn bị “ghép CP”, cố tình đối phương lại là người y chủ động nhặt được, muốn ngụy biện cũng không thể, càng giải thích càng mờ ám.
Cố Kinh Bạch đương nhiên cũng để ý đến cái biểu cảm kia của ngài tang thi, ánh mắt đó đúng kiểu oan ức tuyệt không chịu thua vận mệnh, làm cho Cố-mãnh-nam (đàn ông mạnh mẽ) mềm lòng đến rối tinh rối mù. Tuy rằng lý trí của y rất rõ ràng, tang thi sẽ không thể có ý thức, hẳn là cũng sẽ không thấy khó chịu hay oan ức gì cả, nhưng động tác trêи tay theo bản năng vẫn nhẹ nhàng đi nhiều, cuối cùng còn nhét thêm một cái khăn tay và một con thỏ bông, “Đừng sợ, Tuyết Mãn, em nằm tạm cùng với bé thỏ, khi mở mắt ra chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Đặt tên Tuyết Mãn cho ngài tang thi quả thực đã phát huy được tối đa tác dụng gia tăng tình cảm, bây giờ Cố Kinh Bạch đã xem ngài tang thi như là con thú cưng mình nuôi ở thôn, nhỏ bé yếu ớt vô tội khiến người mềm lòng.
Trước khi đóng nắp quan tài, Cố Kinh Bạch không chống lại được sự mê hoặc của đám lông xù kia, thử thăm dò sờ lên đầu ngài tang thi.
Ngài tang thi cũng không hề nhân cơ hội này mà cắn Cố Kinh Bạch, trái lại còn cảm thấy yên tâm hơn vì tứ chi tiếp xúc, thành công trở lại bộ dạng yên tĩnh thuần phục.
Tiểu đội Mũ Sắt cũng bị hai người bọn họ làm cho chán ngán đến chết lặng.
Đại thần có thực lực, thôi thì muốn làm gì thì làm.
“Sẽ hoàn hảo hơn nếu Tuyết Mãn được mặc một bộ đồ triều phục nhà Thanh.” Thiết đội trưởng có trái tim mạnh mẽ nhất, đứng gần quan tài quan sát, thậm chí còn có thể xen mồm bình luận vài câu, “Trước tận thế anh có xem mấy ban nhạc diễn Punk mặc đồ cương thi không? A* muốn bùng nổ.”
(*A: dùng miêu tả ngoại hình hoặc khí chất mạnh, cực ngầu cực soái)
Có thể nói là sự kết hợp hoàn mỹ của khoa học kỹ thuật hiện đại và huyền học truyền thống.
Ngài tang thi nằm trong quan tài lập tức gào thét thể hiện sự không đồng ý, từ chối thay đổi quần áo play!!
…. Trừ phi “Cố Bạch” cũng thay.
Cố Kinh Bạch chống cằm, trịnh trọng xem xét đề nghị này của Thiết Tử. Ngoài lúc làm việc, sở thích lớn nhất của Cố Kinh Bạch chính là chơi game, nhưng không phải mấy trò chiến đấu kϊƈɦ thích adrenaline như <Ăn Gà (aka PUBG)>, mà là mấy game thời trang đổi quần áo như là,. Mấy cái váy mà y mua cho con gái nhỏ nếu xếp cạnh nhau thì chắc là có thể bao hết một vòng không gian mười chiều.
Con gái có, Mãn Mãn cũng phải có.
Nếu không sẽ rất có lỗi với khuôn mặt được trời cao ban cho này. Cố Kinh Bạch thừa nhận, lúc y quyết định nhặt ngài tang thi làm “bạn trai”, yếu tố ngoại hình chiếm phần trăm lớn nhất.
Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi cho ngài tang thi Cố Kinh Bạch mới nhớ đến người được lão K khiêng về.
Nghiêm túc mà nói thì đối phương cũng không làm gì sai, dù sao bây giờ đã là năm thứ ba mạt thế, rất nhiều người đã hình thành bản năng nhìn thấy tang thi là tấn công. Lúc đối phương sử dụng dị năng có khi còn cảm thấy là đang cứu bọn họ một mạng.
Cố Kinh Bạch đã nghĩ như vậy, sau đó không chút phòng bị nào đối mặt với người kia.
Trương Gia!
Nếu Cố Kinh Bạch nhớ không lầm thì người này chính là đồng đội của Chương Thiên, người được cho là đã mất mạng trong Hồng Lâu, ở trong game có một màn diễn đẫm nước mắt trước khi bị Chương Thiên giết. Nhưng mà, vì hiệu ứng cánh bướm của Cố Kinh Bạch, hẳn là Trương Gia sẽ không chết nữa.
Cố Kinh Bạch thực sự không ngờ bọn họ lại gặp nhau trước theo cách này.
Đúng là đời người chẳng có nơi nào không tương phùng.
[Chủ đề này để tôi phiên dịch cho! G đại thần mỉm cười tà mị: dạt hết ra cho lão tử thể hiện, lão tử bắt đầu phải diễn kịch lừa người rồi!]
[G đại thần đang lo không biết phải làm sao để thay đổi nhận thức cố hữu “Cố Bạch yêu đơn phương Chương Thiên” trong nhận thức của tiểu đội Z thì cục cưng Trương Gia tự đưa mình tới cửa! Đây đúng là sự hy sinh cao cả!]
[Lúc trước tôi đã từng đọc qua thiết lập tính cách của Trương Gia trêи mạng, trước khi tận thế đến cậu ta là “lính cộng hưởng” của Chương Thiên, cực kỳ nghĩa khí, đáng tin cậy, luôn trung thành làm theo mệnh lệnh, không giỏi toan tính…]
[G đại thần nhặt được bảo vật rồi a!]
Danh xưng “lính cộng hưởng” là một khái niệm “lách luật” của nhà sản xuất "Kế hoạch Z". Để vượt qua vòng kiểm duyệt, danh từ “lính đánh thuê” không thể dùng được, mà nhà phát triển lại muốn thiết kế một nghề nghiệp hợp tình hợp lý, vừa có sức hút vừa có sức chiến đấu cho nam chính Chương Thiên.
“Lính cộng hưởng” đều là người tự nguyện, hoàn toàn không bị bức ép, vậy là được rồi.
Tùy tiện lướt trêи diễn đàn cũng có thể gặp rất nhiều người đùa giỡn về chuyện này — quét mã để tìm việc làm, tìm “lính cộng hưởng” ở gần bạn nhất, chia sẻ chiến binh chia sẻ tự do…
Một lát sau Trương Gia mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc nhìn rõ mặt Cố Kinh Bạch cũng bị dọa sợ hết hồn.
“Cố, Cố Bạch?”
Trong trí tưởng tượng của những người biết về Cố Bạch, những năm này cậu vẫn luôn chạy loạn bên ngoài, đánh nhau với tang thi, nhất định là đã sớm bị bão táp mưa sa tàn phá đến người không ra người ngợm không ra ngợm, hoặc ít nhất cậu cũng không nên như thế này, như thế này, dùng cách diễn tả nào cho đúng nhỉ? — Đẹp đến từng milimet?
Một đôi mắt sáng trong trẻo, sống mũi cao, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, phối hợp với mái tóc đen cắt ngắn cực soái, thật sự rất giống một dòng nước, có thể hòa tan vạn vật, cũng có thể bao dung vạn vật. Lúc trước bọn họ cứu Cố Bạch ở Trấn Nam, nụ cười của cậu khiến người khác vô thức ghi nhớ, nụ cười đó không hề biến mất, trái lại ngày càng rực rỡ, bừng bừng sức sống, làm cho người nhìn như được bao phủ trong một làn gió xuân.
Người này, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào, vẫn luôn kinh diễm lóa mắt. Qua năm tháng càng thêm dịu dàng, Trương Gia nghe đối phương dùng một thanh âm trầm thấp nói: “Đã lâu không gặp, đội phó Trương.”
Trước khi chết, Trương Gia là đội phó của tiểu đội Z.
“Đúng là đã lâu không gặp, Cố Bạch, có vẻ cậu sống rất tốt.” Đâu chỉ tốt, cả người từ trong ra ngoài thậm chí còn phảng phất hai chữ “hạnh phúc” ấy chứ! Nhìn qua là biết vừa gặp chuyện tốt. Trương Gia đánh giá Cố Kinh Bạch nửa ngày mới nhớ ra ban nãy mình đang đánh tang thi thì bị một cái ghế bay đến đập trúng, cái “ghế nước” kia không đáng sợ, đáng sợ chính là lúc nó bay đến trước mặt thì đột nhiên nổ tung, hắn bị trúng mấy mảnh dị năng nước nên ngất xỉu, “Vừa rồi là cậu à?”
“Xin lỗi, là hiểu lầm.” Cố Kinh Bạch áy náy đưa cho Trương Gia một bình thuốc năng lượng, “Có chỗ nào thấy không thoải mái nữa không? Tôi còn mấy lọ thuốc đặc trị khác.”
Sản phẩm của không gian mười chiều có hiệu quả tốt kinh người, Cố Kinh Bạch không dám tự tiện lấy ra cho đối phương dùng trước.
“Tôi thấy cậu mới là người nên dùng thuốc.” Trương Gia gãi đầu, có chút ngượng ngùng chỉ chỉ cánh tay Cố Kinh Bạch, “Xin lỗi, độ nhắm trúng chuẩn xác của tôi không cao lắm.”
Vết thương trêи cánh tay Cố Kinh Bạch bị gió cắt qua khá sâu, bây giờ nhìn kỹ có thể thấy loáng thoáng cả xương trắng, nhìn thôi cũng đủ biết rất đau.
Lúc này Cố Kinh Bạch cũng mới nhận ra mình bị thương, máu chảy khá nhiều, vậy thì có khi đây chính là nhược điểm của khối cơ thể “bàn tay vàng” này rồi. Mọi dữ liệu ưu điểm đều cao, cảm giác đau đớn bị giảm xuống thấp, rất nhiều lúc Cố Kinh Bạch sẽ không ý thức được là mình bị thương. Điều này làm cho y trở nên anh hùng không sợ chết nhưng đồng thời cũng phản ứng chậm chạp với vết thương, một khi không chú ý, vượt quá mức chịu đựng thì cơ thể sẽ “chết” mà không hay biết.
“Vậy thì… chúng ta hòa nhau rồi?” Cố Kinh Bạch vừa uống thuốc vừa trò chuyện vui vẻ với Trương Gia, thật sự giống như chẳng thấy đau chút nào.
“Không, là do tôi “đánh lén” trước, vết thương của cậu nặng hơn.” Trương Gia nghiêm túc nói. Tính cách của hắn chính là như vậy, nói tốt một chút thì gọi là thật thà chất phác, tệ một chút thì gọi cứng nhắc bảo thủ. Kể cả trong chuyện bị thương này cũng hận không thể lấy cái thước đo ra chia cho đều hai bên.
“Nhưng tôi đã khỏe lại rồi.” Cố Kinh Bạch giơ tay ra, nơi đó đã kéo da nhẵn nhụi trơn bóng, tựa như một món đồ sứ thượng đẳng, “Anh nhìn xem!”
Trương Gia không phản bác lời của Cố Kinh Bạch nữa, nói rõ nguyên nhân xuất hiện của mình, “Két sắt là do các cậu lấy đi à? Tôi nhìn thấy chữ ghi trêи tường ở Hồng Lâu.”
Cố Kinh Bạch sợ mang đến phiền toái cho khu an toàn Giang Tả nên lúc khắc chữ chỉ viết ý tứ ngắn gọn, nét chữ ngay ngắn. Có điều Trương Gia lại có kỹ năng lần theo dấu vết cực mạnh, hắn không cần phải tra bút tích kia của ai, chỉ cần lần theo mấy dấu vết trêи đường để lại là được rồi. Nhưng mà chưa kịp gặp mặt giao thiệp thì đã nhìn thấy một con tang thi, Trương Gia theo bản năng động thủ trước.
“Là chúng tôi lấy, đây là nhiệm vụ của tiểu đội Mũ Sắt.” Cố Kinh Bạch tranh thủ dịp này, giới thiệu Thiết Tử và lão K cho Trương Gia, “Bọn họ đều là những người đáng tin cậy.”
“Tôi cũng nhận được nhiệm vụ giống vậy, nhưng mà nếu mọi người đã lấy rồi thì tôi cũng không cướp.” Trương Gia nói thẳng. Hắn biết trong trật tự thế giới hỗn loạn này người thám hiểm kiêng kỵ nhất điều gì, lập tức nói rõ lập trường của mình, “Chỉ là két sắt rất quan trọng, tôi phải xác nhận nó không lưu lạc đến tay của những người không nên sở hữu nó.”
“Vậy thì vừa lúc.” Cố Kinh Bạch kinh hỷ, “Anh có thể thay tôi đưa bọn họ quay lại khu Giang Tả bàn giao nhiệm vụ không? Tôi còn phải làm một số việc, vốn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, bây giờ có thể vẹn toàn đôi bên rồi.”
Thực ra không phải Cố Kinh Bạch cân nhắc có nên đi vào hay không mà là có thể sẽ không thể đi vào.
Tuy đã nhét ngài tang thi vào quan tài nhưng dù sao đó cũng là tang thi, giả sử may mắn qua được các cửa kiểm tra thì Cố Kinh Bạch cũng không quá nguyện ý đưa tang thi đi đến một nơi có con người tụ tập, cực kỳ nguy hiểm đối với song phương.
“Cố Bạch” và Trương Gia không quá thân nhau nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tin tưởng người kia, đây là loại ăn ý ngầm được bồi dưỡng từ thời kỳ đầu của mạt thế, khi mà bọn họ sóng vai nhau rời khỏi khu Trấn Nam.
Trước khi Trương Gia và tiểu đội Mũ Sắt đi, Cố Kinh Bạch âm thầm tìm Thiết Tử và lão K nói chuyện.
“Tôi sẽ không thật sự đi khỏi đây mà ở lại vùng phụ cận khu an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện cho các cậu.” Cố Kinh Bạch đưa cho bọn họ một cái máy truyền tin đặc thù, “Có bất kỳ dị động nào cũng có thể thông báo với tôi, chờ bàn giao nhiệm vụ xong mọi người hãy nghĩ cách dẫn người giao nhiệm vụ cho Thiết Tử ra ngoài, tôi có cách làm cho hắn ta phải nói thật.”
Thiết Tử và lão K cũng hiểu rõ sự lo lắng và khó xử của Cố Kinh Bạch, biểu thị không cần tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây Thiên, đại thần đã giúp bọn họ rất nhiều rồi.
“Không, tôi không chỉ đơn thuần giúp các cậu, tôi cũng có kế hoạch riêng của mình.”
Nhưng Thiết Tử và lão K căn bản không tin, chỉ cảm thấy “Cố Bạch” đơn thuần là một người tốt. Người tốt như vậy tại sao lại không thể ở bên người mình yêu tới cuối cuộc đời chứ?
“Về sau mọi người sẽ biết.” Cố Kinh Bạch thật sự không dám nhận bản thân là người tốt.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng bùng nổ rất nhiều nghi vấn. Còn Trương Gia thì sao? Tại sao không nói gì đã để Trương Gia đi mất rồi?
Cố Kinh Bạch cẩn thận đề phòng nên không mở miệng trực tiếp trả lời, tránh mang tới cho người khác cảm giác y tự biên tự diễn nói chuyện với không khí. Y trực tiếp cho một cái máy quay đi theo Trương Gia và tiểu đội Mũ Sắt. Trêи màn hình hiện ra rất rõ, chưa leo đến giữa sườn núi, thông qua trình bát quái siêu đẳng của tiểu đội Mũ Sắt, Trường Gia cũng đã nghe được hết mọi chuyện liên quan đến “Cố Bạch”.
Dù cho Thiết Tử và lão K nỗ lực ngăn cản nhưng cũng không thể ngăn hết nổi mấy cái miệng thích buôn dưa kia. Đây chính là điểm đặc sắc của tiểu đội Mũ Sắt, Cố Kinh Bạch cần bọn họ phát huy sự đặc sắc này.
Hành động này của Trương Gia không phải là vì không tin tưởng “Cố Bạch” mà là muốn nhanh chóng biết thêm về tình hình hiện tại của “Cố Bạch”, muốn biết “Cố Bạch” liệu có gặp khó khăn gì không, hắn nguyện ý giúp đỡ “Cố Bạch” một lần để trả lại một phần bị thương nhiều hơn kia, lại không ngờ rằng thu được kết quả ngoài ý muốn.
Cố Kinh Bạch, một kế hoạch thông qua √
*** Hết chương 7
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Lục tổng vừa mới khám phá ra một khía cạnh mới của bản thân, cảm thấy bản thân đang được người khác yêu sâu sắc thì bị Cố Kinh Bạch không hiểu rõ phong tình trực tiếp nhét vào cỗ quan tài tối thui không thấy ánh mặt trời.
Bởi vì vóc dáng của ngài tang thi quá cao, vượt qua mong đợi của người chế tác nên khi Cố Kinh Bạch nhét “bạn trai” của mình vào, đầu của ngài bị bẻ hơi lệch sang một bên, phối hợp với cái vòng elizabeth dính cổ không rời, trông cực kỳ giống một đóa hoa loa kèn đang nở rộ, hai mắt mở to đầy vô tội.
[Báo cáo! Có người đang bán manh!]
[Tôi đọc được trêи mặt ngài tang thi tám chữ “Vì tình yêu này, cam lòng khuất phục”, không biết là tôi đọc có đúng không?]
[100 điểm! Cho lầu trêи 100 điểm!]
[Chỉ có mình tôi để ý là ngài tang thi rất cao, kết hợp với G đại thần ra một tổ hợp chênh lệch chiều cao cực xịn thôi à?]
Cố Kinh Bạch thuần khiết làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể tránh được kiếp nạn bị “ghép CP”, cố tình đối phương lại là người y chủ động nhặt được, muốn ngụy biện cũng không thể, càng giải thích càng mờ ám.
Cố Kinh Bạch đương nhiên cũng để ý đến cái biểu cảm kia của ngài tang thi, ánh mắt đó đúng kiểu oan ức tuyệt không chịu thua vận mệnh, làm cho Cố-mãnh-nam (đàn ông mạnh mẽ) mềm lòng đến rối tinh rối mù. Tuy rằng lý trí của y rất rõ ràng, tang thi sẽ không thể có ý thức, hẳn là cũng sẽ không thấy khó chịu hay oan ức gì cả, nhưng động tác trêи tay theo bản năng vẫn nhẹ nhàng đi nhiều, cuối cùng còn nhét thêm một cái khăn tay và một con thỏ bông, “Đừng sợ, Tuyết Mãn, em nằm tạm cùng với bé thỏ, khi mở mắt ra chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Đặt tên Tuyết Mãn cho ngài tang thi quả thực đã phát huy được tối đa tác dụng gia tăng tình cảm, bây giờ Cố Kinh Bạch đã xem ngài tang thi như là con thú cưng mình nuôi ở thôn, nhỏ bé yếu ớt vô tội khiến người mềm lòng.
Trước khi đóng nắp quan tài, Cố Kinh Bạch không chống lại được sự mê hoặc của đám lông xù kia, thử thăm dò sờ lên đầu ngài tang thi.
Ngài tang thi cũng không hề nhân cơ hội này mà cắn Cố Kinh Bạch, trái lại còn cảm thấy yên tâm hơn vì tứ chi tiếp xúc, thành công trở lại bộ dạng yên tĩnh thuần phục.
Tiểu đội Mũ Sắt cũng bị hai người bọn họ làm cho chán ngán đến chết lặng.
Đại thần có thực lực, thôi thì muốn làm gì thì làm.
“Sẽ hoàn hảo hơn nếu Tuyết Mãn được mặc một bộ đồ triều phục nhà Thanh.” Thiết đội trưởng có trái tim mạnh mẽ nhất, đứng gần quan tài quan sát, thậm chí còn có thể xen mồm bình luận vài câu, “Trước tận thế anh có xem mấy ban nhạc diễn Punk mặc đồ cương thi không? A* muốn bùng nổ.”
(*A: dùng miêu tả ngoại hình hoặc khí chất mạnh, cực ngầu cực soái)
Có thể nói là sự kết hợp hoàn mỹ của khoa học kỹ thuật hiện đại và huyền học truyền thống.
Ngài tang thi nằm trong quan tài lập tức gào thét thể hiện sự không đồng ý, từ chối thay đổi quần áo play!!
…. Trừ phi “Cố Bạch” cũng thay.
Cố Kinh Bạch chống cằm, trịnh trọng xem xét đề nghị này của Thiết Tử. Ngoài lúc làm việc, sở thích lớn nhất của Cố Kinh Bạch chính là chơi game, nhưng không phải mấy trò chiến đấu kϊƈɦ thích adrenaline như <Ăn Gà (aka PUBG)>, mà là mấy game thời trang đổi quần áo như là,. Mấy cái váy mà y mua cho con gái nhỏ nếu xếp cạnh nhau thì chắc là có thể bao hết một vòng không gian mười chiều.
Con gái có, Mãn Mãn cũng phải có.
Nếu không sẽ rất có lỗi với khuôn mặt được trời cao ban cho này. Cố Kinh Bạch thừa nhận, lúc y quyết định nhặt ngài tang thi làm “bạn trai”, yếu tố ngoại hình chiếm phần trăm lớn nhất.
Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi cho ngài tang thi Cố Kinh Bạch mới nhớ đến người được lão K khiêng về.
Nghiêm túc mà nói thì đối phương cũng không làm gì sai, dù sao bây giờ đã là năm thứ ba mạt thế, rất nhiều người đã hình thành bản năng nhìn thấy tang thi là tấn công. Lúc đối phương sử dụng dị năng có khi còn cảm thấy là đang cứu bọn họ một mạng.
Cố Kinh Bạch đã nghĩ như vậy, sau đó không chút phòng bị nào đối mặt với người kia.
Trương Gia!
Nếu Cố Kinh Bạch nhớ không lầm thì người này chính là đồng đội của Chương Thiên, người được cho là đã mất mạng trong Hồng Lâu, ở trong game có một màn diễn đẫm nước mắt trước khi bị Chương Thiên giết. Nhưng mà, vì hiệu ứng cánh bướm của Cố Kinh Bạch, hẳn là Trương Gia sẽ không chết nữa.
Cố Kinh Bạch thực sự không ngờ bọn họ lại gặp nhau trước theo cách này.
Đúng là đời người chẳng có nơi nào không tương phùng.
[Chủ đề này để tôi phiên dịch cho! G đại thần mỉm cười tà mị: dạt hết ra cho lão tử thể hiện, lão tử bắt đầu phải diễn kịch lừa người rồi!]
[G đại thần đang lo không biết phải làm sao để thay đổi nhận thức cố hữu “Cố Bạch yêu đơn phương Chương Thiên” trong nhận thức của tiểu đội Z thì cục cưng Trương Gia tự đưa mình tới cửa! Đây đúng là sự hy sinh cao cả!]
[Lúc trước tôi đã từng đọc qua thiết lập tính cách của Trương Gia trêи mạng, trước khi tận thế đến cậu ta là “lính cộng hưởng” của Chương Thiên, cực kỳ nghĩa khí, đáng tin cậy, luôn trung thành làm theo mệnh lệnh, không giỏi toan tính…]
[G đại thần nhặt được bảo vật rồi a!]
Danh xưng “lính cộng hưởng” là một khái niệm “lách luật” của nhà sản xuất "Kế hoạch Z". Để vượt qua vòng kiểm duyệt, danh từ “lính đánh thuê” không thể dùng được, mà nhà phát triển lại muốn thiết kế một nghề nghiệp hợp tình hợp lý, vừa có sức hút vừa có sức chiến đấu cho nam chính Chương Thiên.
“Lính cộng hưởng” đều là người tự nguyện, hoàn toàn không bị bức ép, vậy là được rồi.
Tùy tiện lướt trêи diễn đàn cũng có thể gặp rất nhiều người đùa giỡn về chuyện này — quét mã để tìm việc làm, tìm “lính cộng hưởng” ở gần bạn nhất, chia sẻ chiến binh chia sẻ tự do…
Một lát sau Trương Gia mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc nhìn rõ mặt Cố Kinh Bạch cũng bị dọa sợ hết hồn.
“Cố, Cố Bạch?”
Trong trí tưởng tượng của những người biết về Cố Bạch, những năm này cậu vẫn luôn chạy loạn bên ngoài, đánh nhau với tang thi, nhất định là đã sớm bị bão táp mưa sa tàn phá đến người không ra người ngợm không ra ngợm, hoặc ít nhất cậu cũng không nên như thế này, như thế này, dùng cách diễn tả nào cho đúng nhỉ? — Đẹp đến từng milimet?
Một đôi mắt sáng trong trẻo, sống mũi cao, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, phối hợp với mái tóc đen cắt ngắn cực soái, thật sự rất giống một dòng nước, có thể hòa tan vạn vật, cũng có thể bao dung vạn vật. Lúc trước bọn họ cứu Cố Bạch ở Trấn Nam, nụ cười của cậu khiến người khác vô thức ghi nhớ, nụ cười đó không hề biến mất, trái lại ngày càng rực rỡ, bừng bừng sức sống, làm cho người nhìn như được bao phủ trong một làn gió xuân.
Người này, bất kể lúc nào, bất kể nơi nào, vẫn luôn kinh diễm lóa mắt. Qua năm tháng càng thêm dịu dàng, Trương Gia nghe đối phương dùng một thanh âm trầm thấp nói: “Đã lâu không gặp, đội phó Trương.”
Trước khi chết, Trương Gia là đội phó của tiểu đội Z.
“Đúng là đã lâu không gặp, Cố Bạch, có vẻ cậu sống rất tốt.” Đâu chỉ tốt, cả người từ trong ra ngoài thậm chí còn phảng phất hai chữ “hạnh phúc” ấy chứ! Nhìn qua là biết vừa gặp chuyện tốt. Trương Gia đánh giá Cố Kinh Bạch nửa ngày mới nhớ ra ban nãy mình đang đánh tang thi thì bị một cái ghế bay đến đập trúng, cái “ghế nước” kia không đáng sợ, đáng sợ chính là lúc nó bay đến trước mặt thì đột nhiên nổ tung, hắn bị trúng mấy mảnh dị năng nước nên ngất xỉu, “Vừa rồi là cậu à?”
“Xin lỗi, là hiểu lầm.” Cố Kinh Bạch áy náy đưa cho Trương Gia một bình thuốc năng lượng, “Có chỗ nào thấy không thoải mái nữa không? Tôi còn mấy lọ thuốc đặc trị khác.”
Sản phẩm của không gian mười chiều có hiệu quả tốt kinh người, Cố Kinh Bạch không dám tự tiện lấy ra cho đối phương dùng trước.
“Tôi thấy cậu mới là người nên dùng thuốc.” Trương Gia gãi đầu, có chút ngượng ngùng chỉ chỉ cánh tay Cố Kinh Bạch, “Xin lỗi, độ nhắm trúng chuẩn xác của tôi không cao lắm.”
Vết thương trêи cánh tay Cố Kinh Bạch bị gió cắt qua khá sâu, bây giờ nhìn kỹ có thể thấy loáng thoáng cả xương trắng, nhìn thôi cũng đủ biết rất đau.
Lúc này Cố Kinh Bạch cũng mới nhận ra mình bị thương, máu chảy khá nhiều, vậy thì có khi đây chính là nhược điểm của khối cơ thể “bàn tay vàng” này rồi. Mọi dữ liệu ưu điểm đều cao, cảm giác đau đớn bị giảm xuống thấp, rất nhiều lúc Cố Kinh Bạch sẽ không ý thức được là mình bị thương. Điều này làm cho y trở nên anh hùng không sợ chết nhưng đồng thời cũng phản ứng chậm chạp với vết thương, một khi không chú ý, vượt quá mức chịu đựng thì cơ thể sẽ “chết” mà không hay biết.
“Vậy thì… chúng ta hòa nhau rồi?” Cố Kinh Bạch vừa uống thuốc vừa trò chuyện vui vẻ với Trương Gia, thật sự giống như chẳng thấy đau chút nào.
“Không, là do tôi “đánh lén” trước, vết thương của cậu nặng hơn.” Trương Gia nghiêm túc nói. Tính cách của hắn chính là như vậy, nói tốt một chút thì gọi là thật thà chất phác, tệ một chút thì gọi cứng nhắc bảo thủ. Kể cả trong chuyện bị thương này cũng hận không thể lấy cái thước đo ra chia cho đều hai bên.
“Nhưng tôi đã khỏe lại rồi.” Cố Kinh Bạch giơ tay ra, nơi đó đã kéo da nhẵn nhụi trơn bóng, tựa như một món đồ sứ thượng đẳng, “Anh nhìn xem!”
Trương Gia không phản bác lời của Cố Kinh Bạch nữa, nói rõ nguyên nhân xuất hiện của mình, “Két sắt là do các cậu lấy đi à? Tôi nhìn thấy chữ ghi trêи tường ở Hồng Lâu.”
Cố Kinh Bạch sợ mang đến phiền toái cho khu an toàn Giang Tả nên lúc khắc chữ chỉ viết ý tứ ngắn gọn, nét chữ ngay ngắn. Có điều Trương Gia lại có kỹ năng lần theo dấu vết cực mạnh, hắn không cần phải tra bút tích kia của ai, chỉ cần lần theo mấy dấu vết trêи đường để lại là được rồi. Nhưng mà chưa kịp gặp mặt giao thiệp thì đã nhìn thấy một con tang thi, Trương Gia theo bản năng động thủ trước.
“Là chúng tôi lấy, đây là nhiệm vụ của tiểu đội Mũ Sắt.” Cố Kinh Bạch tranh thủ dịp này, giới thiệu Thiết Tử và lão K cho Trương Gia, “Bọn họ đều là những người đáng tin cậy.”
“Tôi cũng nhận được nhiệm vụ giống vậy, nhưng mà nếu mọi người đã lấy rồi thì tôi cũng không cướp.” Trương Gia nói thẳng. Hắn biết trong trật tự thế giới hỗn loạn này người thám hiểm kiêng kỵ nhất điều gì, lập tức nói rõ lập trường của mình, “Chỉ là két sắt rất quan trọng, tôi phải xác nhận nó không lưu lạc đến tay của những người không nên sở hữu nó.”
“Vậy thì vừa lúc.” Cố Kinh Bạch kinh hỷ, “Anh có thể thay tôi đưa bọn họ quay lại khu Giang Tả bàn giao nhiệm vụ không? Tôi còn phải làm một số việc, vốn đang do dự không biết có nên đi vào hay không, bây giờ có thể vẹn toàn đôi bên rồi.”
Thực ra không phải Cố Kinh Bạch cân nhắc có nên đi vào hay không mà là có thể sẽ không thể đi vào.
Tuy đã nhét ngài tang thi vào quan tài nhưng dù sao đó cũng là tang thi, giả sử may mắn qua được các cửa kiểm tra thì Cố Kinh Bạch cũng không quá nguyện ý đưa tang thi đi đến một nơi có con người tụ tập, cực kỳ nguy hiểm đối với song phương.
“Cố Bạch” và Trương Gia không quá thân nhau nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tin tưởng người kia, đây là loại ăn ý ngầm được bồi dưỡng từ thời kỳ đầu của mạt thế, khi mà bọn họ sóng vai nhau rời khỏi khu Trấn Nam.
Trước khi Trương Gia và tiểu đội Mũ Sắt đi, Cố Kinh Bạch âm thầm tìm Thiết Tử và lão K nói chuyện.
“Tôi sẽ không thật sự đi khỏi đây mà ở lại vùng phụ cận khu an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện cho các cậu.” Cố Kinh Bạch đưa cho bọn họ một cái máy truyền tin đặc thù, “Có bất kỳ dị động nào cũng có thể thông báo với tôi, chờ bàn giao nhiệm vụ xong mọi người hãy nghĩ cách dẫn người giao nhiệm vụ cho Thiết Tử ra ngoài, tôi có cách làm cho hắn ta phải nói thật.”
Thiết Tử và lão K cũng hiểu rõ sự lo lắng và khó xử của Cố Kinh Bạch, biểu thị không cần tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây Thiên, đại thần đã giúp bọn họ rất nhiều rồi.
“Không, tôi không chỉ đơn thuần giúp các cậu, tôi cũng có kế hoạch riêng của mình.”
Nhưng Thiết Tử và lão K căn bản không tin, chỉ cảm thấy “Cố Bạch” đơn thuần là một người tốt. Người tốt như vậy tại sao lại không thể ở bên người mình yêu tới cuối cuộc đời chứ?
“Về sau mọi người sẽ biết.” Cố Kinh Bạch thật sự không dám nhận bản thân là người tốt.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng bùng nổ rất nhiều nghi vấn. Còn Trương Gia thì sao? Tại sao không nói gì đã để Trương Gia đi mất rồi?
Cố Kinh Bạch cẩn thận đề phòng nên không mở miệng trực tiếp trả lời, tránh mang tới cho người khác cảm giác y tự biên tự diễn nói chuyện với không khí. Y trực tiếp cho một cái máy quay đi theo Trương Gia và tiểu đội Mũ Sắt. Trêи màn hình hiện ra rất rõ, chưa leo đến giữa sườn núi, thông qua trình bát quái siêu đẳng của tiểu đội Mũ Sắt, Trường Gia cũng đã nghe được hết mọi chuyện liên quan đến “Cố Bạch”.
Dù cho Thiết Tử và lão K nỗ lực ngăn cản nhưng cũng không thể ngăn hết nổi mấy cái miệng thích buôn dưa kia. Đây chính là điểm đặc sắc của tiểu đội Mũ Sắt, Cố Kinh Bạch cần bọn họ phát huy sự đặc sắc này.
Hành động này của Trương Gia không phải là vì không tin tưởng “Cố Bạch” mà là muốn nhanh chóng biết thêm về tình hình hiện tại của “Cố Bạch”, muốn biết “Cố Bạch” liệu có gặp khó khăn gì không, hắn nguyện ý giúp đỡ “Cố Bạch” một lần để trả lại một phần bị thương nhiều hơn kia, lại không ngờ rằng thu được kết quả ngoài ý muốn.
Cố Kinh Bạch, một kế hoạch thông qua √
*** Hết chương 7