Cố Kinh Bạch và anh Hí cũng đã “tình cờ” làm quen với nhau, đương nhiên cái sự tình cờ đó là một kế hoạch được dựng sẵn.
Kể lại câu chuyện sau khi được làm hạng nhất server trong khoảng vài tiếng, anh Hí chính thức bị đá khỏi ngai vàng, và tiếp tục không phụ danh tiếng “hố đen trò chơi” của mình, chạy thẳng một đường tới vị trí số một từ dưới đếm lên của bảng xếp hạng.
Khi nhóm tài khoản thử nghiệm đợt hai được mở ra, sau khi mấy nghìn người chơi cùng nhau tràn vào Farris, trong số cái tên một trăm người đứng đầu không còn thấy tên anh Hí đâu nữa.
Cho đến khi mở bản đồ thị trấn thông sang thôn, tiến độ chơi game của anh Hí càng chậm hơn, thậm chí còn rơi xuống giữa nhóm người chơi đợt hai, thành công duy trì tốc độ leo hạng chậm rì và đụng phải Cố Kinh Bạch.
Thông qua bài đăng trên diễn đàn của anh Hí, Cố Kinh Bạch mới biết dạo gần đây anh Hí đang buồn rầu chuyện ID card.
ID card là thứ quyết định hàng đầu cấp cho người chơi cấp mười nếu muốn rời khỏi thôn tân thủ đến thị trấn, không có ID card thì dù có đủ cấp rồi cũng không thể đi ra khỏi thôn tân thủ.
Đây là thủ tục mà Cố Kinh Bạch cố ý thêm vào sau khi nắm trong tay quyền hạn cao nhất của game, giúp cho những người chơi không có hộ khẩu và thân phận có thể trở thành cư dân hợp pháp của đại lục Farris. Từ lâu Farris đã không còn là thế giới với nền văn minh nguyên thủy mà là một xã hội hiện đại, đến cả tinh linh tộc không bao giờ qua lại với các chủng tộc khác hay những nô lệ bị kỳ thị cũng đều có ID card thuộc về riêng mình.
Không có ID card thực ra cũng không đến nỗi sẽ không làm được gì nhưng rồi cũng sẽ có một ngày gặp rắc rối.
ID card của người chơi thống nhất đều do lãnh địa Cavendish cấp, dùng danh nghĩa “tộc Blaier di dân”. Ở đại lục Farris, chủng tộc và dân tộc là hai khái niệm khác nhau. Những chủng tộc được công nhận chỉ có bảy chủng tộc, chính là các loại nhân tộc, tinh linh tộc, ma tộc… quen thuộc. Dân tộc thì có nhiều hơn, theo các thống kê chưa đầy đủ của các nhà dân tộc học, có xấp xỉ hai trăm dân tộc thuộc các nhóm chủng tộc khác nhau. Những người chơi thuộc tộc Blaier sẽ được xếp vào hàng ngũ dân tộc thiểu số di dân.
Ở đại lục cũng từng có những câu chuyện kể về những đợt di dân lớn của những dân tộc, bỗng nhiên xuất hiện hoặc biến mất trong dòng chảy lịch sử, các chính sách tương quan cũng đã được hoàn thiện thành một hệ thống từ lâu, chỉ cần dựa vào mà thực thi theo.
Phiền phức nhất chính là những quy định và điều lệ.
Quy định cực kỳ cứng nhắc, ví dụ như Blaier có thể dùng danh nghĩa nhân tộc di dân là được hưởng tất cả những đãi ngộ của một công dân bình thường, làm ID card vô cùng nhanh chóng và thuận tiện.
Nhưng nếu người chơi chọn ma tộc…
Cho dù có Hughes là một ma tộc con lai quan tâm chăm sóc đồng tộc thì cũng không thể tránh khỏi rất nhiều bất công. Môi trường tổng thể ở Farris chính là môi trường như vậy, và đây cũng là lý do vì sao thần tử muốn xóa bỏ chế độ nô lệ, vì anh nhìn thấy rất nhiều nô lệ phải chịu cảnh bất công, còn người chơi ma tộc hiện tại không bị bắt làm nô lệ cũng đã là may mắn lắm rồi.
Trùng hợp, anh Hí chính là một người chơi ma tộc đen đủi trong số đó.
Lúc mới vào game, chẳng qua anh Hí cảm thấy ma tộc nghe rất trâu bò nên bỏ qua phần đọc thông tin, cứ thế chọn luôn. Đến khi vào đại lục Farris mới biết địa vị của ma tộc thảm cỡ nào, khác với cách hiểu của bọn họ về ma tộc. Được rồi, là vô cùng khác, cực kỳ khác! Ma tộc được hưởng rất ít tự do, gần như bị ngầm thừa nhận là nô lệ của cả đại lục, cho nên không quan tâm ma tộc làm cái gì, đều dễ dàng bị người dân phân biệt đối xử, mang đầy thành kiến, không thể thỏa mãn được giấc mơ xưng vương xưng bá trung nhị của những thiếu niên ma tộc.
Dưới tình huống đó, phần lớn người chơi bình thường sẽ hô to “cái đcm lừa bố à” rồi xóa tài khoản đăng ký lại làm “người”.
Tuy nhiên cũng có một số ít người chơi, biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn ngoan cố đi tiếp, kiên trì muốn theo con đường này.
Mà anh Hí… chính là một tìm-đường-chết-boy như thế.
Dù cho ma tộc có địa vị thấp, không dễ nhận nhiệm vụ, lại bất cứ lúc nào cũng có thể phải làm nhiệm vụ nguy hiểm, anh Hí trước sau như một kiên trì rèn luyện theo con đường của ma tộc, bởi vì anh ta cảm thấy thiết kế thăng cấp của ma tộc chính là kiểu trước khổ sau sướng, ắt hẳn sẽ giấu manh mối nào đó hoặc là chờ hệ thống trận doanh mở sẽ lật mình. Nói chung, anh ta tin chỉ cần kiên trì là sẽ gặt hái được quả ngọt.
Phân tích rất hay nhưng thực tế thì vô cùng thảm.
Tương lai của người chơi ma tộc có sáng sủa hay không là điều rất khó nói, còn vấn đề hiện tại chính là anh Hí không kiếm nổi cho mình một cái ID card.
Toàn bộ quy trình làm ID card quanh quẩn trong làm nhiệm vụ, hoàn thành A đến B đến C rồi vòng lại A, làm vòng đi vòng lại mười lần như thế nhiệm vụ mới hoàn thành.
Người chơi nhân tộc hầu như đều chỉ cần làm một lần là qua, ma tộc thì khó hơn một chút, cơ bản là phải chạy khoảng hai, ba vòng mới hoàn thành được, cũng không có ai bị kẹt lại quá lâu, cho đến khi anh Hí gian nan lên đến cấp mười, sự xuất hiện của anh ta khiến cho những người khác đột nhiên hiểu ra giới hạn cuối cùng mà trò chơi đặt ra thấp cỡ nào.
Anh Hí kiên trì tặng quà cho người biết viết chữ duy nhất trong thôn, không phải là anh ta muốn tạo dựng bầu không khí bất lương “đút lót hối lộ” mà là đối phương năm lần bảy lượt từ chối nhận quà, không muốn viết đơn xin cho anh Hí.
Nếu như người chơi nhân tộc gặp phải tình cảnh không có người viết đơn cho thì có thể đích thân đi đến phủ thành chủ một chuyến, xếp hàng hơi phiền phức nhưng bù lại có nhân viên sẵn lòng giúp bọn họ giải quyết vấn đề này, còn… ma tộc thì không giống vậy, đây là hiện thực mà không ai có thể khống chế, nhân viên không lập đơn cho thì cũng không có cách giải quyết nào khác.
Người chơi ma tộc chỉ có thể dựa vào “tìm người dân viết đơn xin” là điều kiện hoàn thành tiên quyết, mới có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ khác.
Nhưng xui xẻo là anh Hí lại đắc tội vị thôn dân kia. Nguồn cơn phải nói từ cái danh hiệu “cao thủ cho gà ăn” của anh Hí, anh ta ân cần thay hoa thôn cho gà ăn hằng ngày, còn ra cả các loại giá trị hảo cảm, tình hữu nghị bạn bè này kia.
Còn thôn dân viết chữ kia chính là một trong những người theo đuổi hoa thôn, cậu ta âm thầm coi anh Hí thành tình địch, đương nhiên sẽ không chấp nhận viên đạn bọc đường của anh Hí. Dựa theo quy trình bình thường mà nói, anh Hí chỉ cần đổi sang đưa một món quà có giá trị gấp đôi đến là sẽ qua được cửa.
Nhưng anh Hí thì không, anh ta muốn trở nên thật nổi bật, cảm thấy mình đúng là một “ma tộc thông minh”, quyết định dùng ma pháp đánh bại ma pháp, dùng tình hữu nghị của mình và hoa thôn, nhờ hoa thôn đứng ra xin giúp anh ta.
Kết quả thôn dân kia có hai bộ mặt, khi hoa thôn có mặt là một kiểu, chờ hoa thôn đi rồi lại là một kiểu khác, trở mặt nhanh hơn cả lật sách, cũng triệt để căm thù anh Hí, cảm thấy cái tên này đúng là một tên trà xanh miệng lưỡi giảo hoạt, không quan tâm anh Hí cho bao nhiêu tiền, thôn dân kia quyết tâm không điền đơn giúp nữa.
Anh Hí: “???”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí bị một màn trộm gà không thành còn mất nắm gạo này chọc cho cười điên, đây chính là cái giá của sự keo kiệt mà, còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Chỉ có anh Hí là vô cùng nóng ruột, nghề nghiệp của anh ta là streamer, tuy cả thế giới đều biết anh ta chơi game theo kiểu vui là chính nhưng cũng không thể mặc kệ tình trạng mở bản đồ thị trấn mới rồi mà mình thì bị kẹt lại ở thôn tân thủ. Khán giả rất dễ bị nhàm chán, bây giờ chỉ còn dựa hết vào tính cách tấu hài mà thôi, mà sớm muộn gì cũng có ngày khán giả xem chán, đến lúc đó bọn họ sẽ nhảy sang phòng phát sóng của streamer khác.
Sau khi tiến vào “Farris Online”, mở phát sóng trực tiếp không phải chỉ một, hai người, thậm chí còn có những cao thủ cày game là chính chứ không phải chơi cho vui, cạnh tranh trong nghề này cũng vô cùng khốc liệt.
Trong lúc anh Hí đang rầu rĩ cân nhắc đến tính khả thi của việc tự học tiếng của đại lục Farris thì Cố Kinh Bạch xuất hiện.
Y cũng bị thôn dân “chán ghét”.
Khi anh Hí biết không phải chỉ có một mình mình bị người ta ghét, niềm vui hiện rõ ra mặt, còn tỏ vẻ là người từng trải chủ động an ủi Cố Kinh Bạch: “Vị này, à, người anh em cậu tên là gì? Mới chơi game chưa lâu đúng không?”
William, Cố Kinh Bạch tiện tay điền tên tài khoản của mình là William.
“William.”
“À à, vương tử William, tôi biết đó! Cậu cũng bị đuổi ra à? Đừng sợ đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách làm sao để điền được cái đơn kia.”
Đơn giản như vậy, dưới sự chủ động của anh Hí, tài khoản của Cố Kinh Bạch có nhiều thêm một người bạn.
Sau đó Cố Kinh Bạch đưa ra đề xuất tới tìm mục sư của giáo hội Quang Minh, nhờ mục sư điền đơn hộ. Mục sư của giáo hội Quang Minh đều đặn đến thôn truyền giáo mỗi tuần một lần, ông ấy cũng biết chữ, đồng thời còn tôn thờ giáo lý “chủng tộc bình đẳng” nên nhất định là sẽ tình nguyện giúp đỡ, không cần biết anh Hí là nhân tộc hay ma tộc.
Anh Hí cảm động muôn phần: “Wil huynh, cậu không biết vì cái thân phận ma tộc này mà tôi bị kỳ thị cỡ nào đâu, hức…”
“Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, hay là cậu thử cân nhắc cùng tôi gia nhập giáo hội Quang Minh đi.” Cố Kinh Bạch nhân cơ hội quảng cáo cho giáo hội.
“Cậu… nhập diễn như thật ấy.”
Đến khi ID card nóng hổi ra lò, hai người tiếp tục lên đường.
Anh Hí giống Cố Kinh Bạch, đều có nhân mạch rất rộng, anh em bạn bè trải khắp thiên hạ. Anh ta có mấy người bạn đã đi tới trấn từ sớm nhưng lại cố ý quay về đón, Cố Kinh Bạch cũng được anh Hí nhiệt tình mời mọc đi cùng: “Đừng có mang gánh nặng trong lòng, chúng ta gọi là anh em cùng chung hoạn nạn, tôi giúp cậu, cậu giúp tôi, rất tốt mà!”
Nếu như không chọn đi xe ma pháp thì đi bộ từ thôn đến trấn, ven đường có thể sẽ phải gặp ma thú tập kích.
“Hầy, đúng là tư bản độc ác, chẳng qua chỉ là muốn gạt tiền của chúng ta thôi. Nằm mơ nhé, ông đây ếu có đủ tiền đi xe đâu!”
Sự thật chứng minh, cao thủ cho gà ăn cũng không thể dựa vào việc cho gà ăn để phát tài được.
Cố Kinh Bạch yên lặng thu tay đang định rút tiền ra trả tiền xe về, y không ngờ lại có người chơi thảm cỡ này, đến tiền đi xe cũng không trả nổi.
Lục Chỉ đang ngồi ở thần quốc, hắn cảm thấy mình vừa bị cái ma tộc nhỏ kia vũ nhục.
“Có ta ở đây, chẳng lẽ ta sẽ để yên cho người yêu của ta bị ma thú tập kích? Không nhìn thấy đám ma thú kia đi vòng qua người Kinh Bạch hết à? Còn cần đến cái tên ma tộc kia giúp y???” Một khi Lục Chỉ đổ giấm là sẽ công kích tất cả, cực kỳ khó nói đạo lý.
Máy phụ không muốn nói chuyện nhưng vẫn tẫn chức tẫn trách âm thầm nhắc nhỏ Lục Chỉ một câu: “Chẳng phải ngài nói sẽ giúp Cố Kinh Bạch tìm người mà y muốn tìm sao? Đã tìm được chưa?”
“Hờ, việc nhỏ như con thỏ.” Lục Chỉ cũng đã tìm ra nhân viên của phòng Nghịch tập trong game.
Máy phụ: “!!??” Tốc độ không tồi nhể?, “Làm sao mà ngài tìm được vậy?”
“Ta chính là thần Ánh Sáng không gì không làm được cơ mà!”
“Nói tiếng người đi.”
“Là tên đó chủ động cầu xin thần Bóng Tối, muốn mở hết các tuyến đường ẩn, chắc là muốn lợi dụng cuộc chiến giữa các vị thần để kiếm lợi từ hai phía. Dám bảo thần linh đánh nhau tranh ngôi vị, hờ, nghĩ cũng dám nghĩ đó.” Nhưng mà không ngờ đúng không, thần Ánh Sáng là ta, thần Bóng Tối cũng là ta.
[Hết chương 70]
Kể lại câu chuyện sau khi được làm hạng nhất server trong khoảng vài tiếng, anh Hí chính thức bị đá khỏi ngai vàng, và tiếp tục không phụ danh tiếng “hố đen trò chơi” của mình, chạy thẳng một đường tới vị trí số một từ dưới đếm lên của bảng xếp hạng.
Khi nhóm tài khoản thử nghiệm đợt hai được mở ra, sau khi mấy nghìn người chơi cùng nhau tràn vào Farris, trong số cái tên một trăm người đứng đầu không còn thấy tên anh Hí đâu nữa.
Cho đến khi mở bản đồ thị trấn thông sang thôn, tiến độ chơi game của anh Hí càng chậm hơn, thậm chí còn rơi xuống giữa nhóm người chơi đợt hai, thành công duy trì tốc độ leo hạng chậm rì và đụng phải Cố Kinh Bạch.
Thông qua bài đăng trên diễn đàn của anh Hí, Cố Kinh Bạch mới biết dạo gần đây anh Hí đang buồn rầu chuyện ID card.
ID card là thứ quyết định hàng đầu cấp cho người chơi cấp mười nếu muốn rời khỏi thôn tân thủ đến thị trấn, không có ID card thì dù có đủ cấp rồi cũng không thể đi ra khỏi thôn tân thủ.
Đây là thủ tục mà Cố Kinh Bạch cố ý thêm vào sau khi nắm trong tay quyền hạn cao nhất của game, giúp cho những người chơi không có hộ khẩu và thân phận có thể trở thành cư dân hợp pháp của đại lục Farris. Từ lâu Farris đã không còn là thế giới với nền văn minh nguyên thủy mà là một xã hội hiện đại, đến cả tinh linh tộc không bao giờ qua lại với các chủng tộc khác hay những nô lệ bị kỳ thị cũng đều có ID card thuộc về riêng mình.
Không có ID card thực ra cũng không đến nỗi sẽ không làm được gì nhưng rồi cũng sẽ có một ngày gặp rắc rối.
ID card của người chơi thống nhất đều do lãnh địa Cavendish cấp, dùng danh nghĩa “tộc Blaier di dân”. Ở đại lục Farris, chủng tộc và dân tộc là hai khái niệm khác nhau. Những chủng tộc được công nhận chỉ có bảy chủng tộc, chính là các loại nhân tộc, tinh linh tộc, ma tộc… quen thuộc. Dân tộc thì có nhiều hơn, theo các thống kê chưa đầy đủ của các nhà dân tộc học, có xấp xỉ hai trăm dân tộc thuộc các nhóm chủng tộc khác nhau. Những người chơi thuộc tộc Blaier sẽ được xếp vào hàng ngũ dân tộc thiểu số di dân.
Ở đại lục cũng từng có những câu chuyện kể về những đợt di dân lớn của những dân tộc, bỗng nhiên xuất hiện hoặc biến mất trong dòng chảy lịch sử, các chính sách tương quan cũng đã được hoàn thiện thành một hệ thống từ lâu, chỉ cần dựa vào mà thực thi theo.
Phiền phức nhất chính là những quy định và điều lệ.
Quy định cực kỳ cứng nhắc, ví dụ như Blaier có thể dùng danh nghĩa nhân tộc di dân là được hưởng tất cả những đãi ngộ của một công dân bình thường, làm ID card vô cùng nhanh chóng và thuận tiện.
Nhưng nếu người chơi chọn ma tộc…
Cho dù có Hughes là một ma tộc con lai quan tâm chăm sóc đồng tộc thì cũng không thể tránh khỏi rất nhiều bất công. Môi trường tổng thể ở Farris chính là môi trường như vậy, và đây cũng là lý do vì sao thần tử muốn xóa bỏ chế độ nô lệ, vì anh nhìn thấy rất nhiều nô lệ phải chịu cảnh bất công, còn người chơi ma tộc hiện tại không bị bắt làm nô lệ cũng đã là may mắn lắm rồi.
Trùng hợp, anh Hí chính là một người chơi ma tộc đen đủi trong số đó.
Lúc mới vào game, chẳng qua anh Hí cảm thấy ma tộc nghe rất trâu bò nên bỏ qua phần đọc thông tin, cứ thế chọn luôn. Đến khi vào đại lục Farris mới biết địa vị của ma tộc thảm cỡ nào, khác với cách hiểu của bọn họ về ma tộc. Được rồi, là vô cùng khác, cực kỳ khác! Ma tộc được hưởng rất ít tự do, gần như bị ngầm thừa nhận là nô lệ của cả đại lục, cho nên không quan tâm ma tộc làm cái gì, đều dễ dàng bị người dân phân biệt đối xử, mang đầy thành kiến, không thể thỏa mãn được giấc mơ xưng vương xưng bá trung nhị của những thiếu niên ma tộc.
Dưới tình huống đó, phần lớn người chơi bình thường sẽ hô to “cái đcm lừa bố à” rồi xóa tài khoản đăng ký lại làm “người”.
Tuy nhiên cũng có một số ít người chơi, biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn ngoan cố đi tiếp, kiên trì muốn theo con đường này.
Mà anh Hí… chính là một tìm-đường-chết-boy như thế.
Dù cho ma tộc có địa vị thấp, không dễ nhận nhiệm vụ, lại bất cứ lúc nào cũng có thể phải làm nhiệm vụ nguy hiểm, anh Hí trước sau như một kiên trì rèn luyện theo con đường của ma tộc, bởi vì anh ta cảm thấy thiết kế thăng cấp của ma tộc chính là kiểu trước khổ sau sướng, ắt hẳn sẽ giấu manh mối nào đó hoặc là chờ hệ thống trận doanh mở sẽ lật mình. Nói chung, anh ta tin chỉ cần kiên trì là sẽ gặt hái được quả ngọt.
Phân tích rất hay nhưng thực tế thì vô cùng thảm.
Tương lai của người chơi ma tộc có sáng sủa hay không là điều rất khó nói, còn vấn đề hiện tại chính là anh Hí không kiếm nổi cho mình một cái ID card.
Toàn bộ quy trình làm ID card quanh quẩn trong làm nhiệm vụ, hoàn thành A đến B đến C rồi vòng lại A, làm vòng đi vòng lại mười lần như thế nhiệm vụ mới hoàn thành.
Người chơi nhân tộc hầu như đều chỉ cần làm một lần là qua, ma tộc thì khó hơn một chút, cơ bản là phải chạy khoảng hai, ba vòng mới hoàn thành được, cũng không có ai bị kẹt lại quá lâu, cho đến khi anh Hí gian nan lên đến cấp mười, sự xuất hiện của anh ta khiến cho những người khác đột nhiên hiểu ra giới hạn cuối cùng mà trò chơi đặt ra thấp cỡ nào.
Anh Hí kiên trì tặng quà cho người biết viết chữ duy nhất trong thôn, không phải là anh ta muốn tạo dựng bầu không khí bất lương “đút lót hối lộ” mà là đối phương năm lần bảy lượt từ chối nhận quà, không muốn viết đơn xin cho anh Hí.
Nếu như người chơi nhân tộc gặp phải tình cảnh không có người viết đơn cho thì có thể đích thân đi đến phủ thành chủ một chuyến, xếp hàng hơi phiền phức nhưng bù lại có nhân viên sẵn lòng giúp bọn họ giải quyết vấn đề này, còn… ma tộc thì không giống vậy, đây là hiện thực mà không ai có thể khống chế, nhân viên không lập đơn cho thì cũng không có cách giải quyết nào khác.
Người chơi ma tộc chỉ có thể dựa vào “tìm người dân viết đơn xin” là điều kiện hoàn thành tiên quyết, mới có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ khác.
Nhưng xui xẻo là anh Hí lại đắc tội vị thôn dân kia. Nguồn cơn phải nói từ cái danh hiệu “cao thủ cho gà ăn” của anh Hí, anh ta ân cần thay hoa thôn cho gà ăn hằng ngày, còn ra cả các loại giá trị hảo cảm, tình hữu nghị bạn bè này kia.
Còn thôn dân viết chữ kia chính là một trong những người theo đuổi hoa thôn, cậu ta âm thầm coi anh Hí thành tình địch, đương nhiên sẽ không chấp nhận viên đạn bọc đường của anh Hí. Dựa theo quy trình bình thường mà nói, anh Hí chỉ cần đổi sang đưa một món quà có giá trị gấp đôi đến là sẽ qua được cửa.
Nhưng anh Hí thì không, anh ta muốn trở nên thật nổi bật, cảm thấy mình đúng là một “ma tộc thông minh”, quyết định dùng ma pháp đánh bại ma pháp, dùng tình hữu nghị của mình và hoa thôn, nhờ hoa thôn đứng ra xin giúp anh ta.
Kết quả thôn dân kia có hai bộ mặt, khi hoa thôn có mặt là một kiểu, chờ hoa thôn đi rồi lại là một kiểu khác, trở mặt nhanh hơn cả lật sách, cũng triệt để căm thù anh Hí, cảm thấy cái tên này đúng là một tên trà xanh miệng lưỡi giảo hoạt, không quan tâm anh Hí cho bao nhiêu tiền, thôn dân kia quyết tâm không điền đơn giúp nữa.
Anh Hí: “???”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí bị một màn trộm gà không thành còn mất nắm gạo này chọc cho cười điên, đây chính là cái giá của sự keo kiệt mà, còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Chỉ có anh Hí là vô cùng nóng ruột, nghề nghiệp của anh ta là streamer, tuy cả thế giới đều biết anh ta chơi game theo kiểu vui là chính nhưng cũng không thể mặc kệ tình trạng mở bản đồ thị trấn mới rồi mà mình thì bị kẹt lại ở thôn tân thủ. Khán giả rất dễ bị nhàm chán, bây giờ chỉ còn dựa hết vào tính cách tấu hài mà thôi, mà sớm muộn gì cũng có ngày khán giả xem chán, đến lúc đó bọn họ sẽ nhảy sang phòng phát sóng của streamer khác.
Sau khi tiến vào “Farris Online”, mở phát sóng trực tiếp không phải chỉ một, hai người, thậm chí còn có những cao thủ cày game là chính chứ không phải chơi cho vui, cạnh tranh trong nghề này cũng vô cùng khốc liệt.
Trong lúc anh Hí đang rầu rĩ cân nhắc đến tính khả thi của việc tự học tiếng của đại lục Farris thì Cố Kinh Bạch xuất hiện.
Y cũng bị thôn dân “chán ghét”.
Khi anh Hí biết không phải chỉ có một mình mình bị người ta ghét, niềm vui hiện rõ ra mặt, còn tỏ vẻ là người từng trải chủ động an ủi Cố Kinh Bạch: “Vị này, à, người anh em cậu tên là gì? Mới chơi game chưa lâu đúng không?”
William, Cố Kinh Bạch tiện tay điền tên tài khoản của mình là William.
“William.”
“À à, vương tử William, tôi biết đó! Cậu cũng bị đuổi ra à? Đừng sợ đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách làm sao để điền được cái đơn kia.”
Đơn giản như vậy, dưới sự chủ động của anh Hí, tài khoản của Cố Kinh Bạch có nhiều thêm một người bạn.
Sau đó Cố Kinh Bạch đưa ra đề xuất tới tìm mục sư của giáo hội Quang Minh, nhờ mục sư điền đơn hộ. Mục sư của giáo hội Quang Minh đều đặn đến thôn truyền giáo mỗi tuần một lần, ông ấy cũng biết chữ, đồng thời còn tôn thờ giáo lý “chủng tộc bình đẳng” nên nhất định là sẽ tình nguyện giúp đỡ, không cần biết anh Hí là nhân tộc hay ma tộc.
Anh Hí cảm động muôn phần: “Wil huynh, cậu không biết vì cái thân phận ma tộc này mà tôi bị kỳ thị cỡ nào đâu, hức…”
“Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, hay là cậu thử cân nhắc cùng tôi gia nhập giáo hội Quang Minh đi.” Cố Kinh Bạch nhân cơ hội quảng cáo cho giáo hội.
“Cậu… nhập diễn như thật ấy.”
Đến khi ID card nóng hổi ra lò, hai người tiếp tục lên đường.
Anh Hí giống Cố Kinh Bạch, đều có nhân mạch rất rộng, anh em bạn bè trải khắp thiên hạ. Anh ta có mấy người bạn đã đi tới trấn từ sớm nhưng lại cố ý quay về đón, Cố Kinh Bạch cũng được anh Hí nhiệt tình mời mọc đi cùng: “Đừng có mang gánh nặng trong lòng, chúng ta gọi là anh em cùng chung hoạn nạn, tôi giúp cậu, cậu giúp tôi, rất tốt mà!”
Nếu như không chọn đi xe ma pháp thì đi bộ từ thôn đến trấn, ven đường có thể sẽ phải gặp ma thú tập kích.
“Hầy, đúng là tư bản độc ác, chẳng qua chỉ là muốn gạt tiền của chúng ta thôi. Nằm mơ nhé, ông đây ếu có đủ tiền đi xe đâu!”
Sự thật chứng minh, cao thủ cho gà ăn cũng không thể dựa vào việc cho gà ăn để phát tài được.
Cố Kinh Bạch yên lặng thu tay đang định rút tiền ra trả tiền xe về, y không ngờ lại có người chơi thảm cỡ này, đến tiền đi xe cũng không trả nổi.
Lục Chỉ đang ngồi ở thần quốc, hắn cảm thấy mình vừa bị cái ma tộc nhỏ kia vũ nhục.
“Có ta ở đây, chẳng lẽ ta sẽ để yên cho người yêu của ta bị ma thú tập kích? Không nhìn thấy đám ma thú kia đi vòng qua người Kinh Bạch hết à? Còn cần đến cái tên ma tộc kia giúp y???” Một khi Lục Chỉ đổ giấm là sẽ công kích tất cả, cực kỳ khó nói đạo lý.
Máy phụ không muốn nói chuyện nhưng vẫn tẫn chức tẫn trách âm thầm nhắc nhỏ Lục Chỉ một câu: “Chẳng phải ngài nói sẽ giúp Cố Kinh Bạch tìm người mà y muốn tìm sao? Đã tìm được chưa?”
“Hờ, việc nhỏ như con thỏ.” Lục Chỉ cũng đã tìm ra nhân viên của phòng Nghịch tập trong game.
Máy phụ: “!!??” Tốc độ không tồi nhể?, “Làm sao mà ngài tìm được vậy?”
“Ta chính là thần Ánh Sáng không gì không làm được cơ mà!”
“Nói tiếng người đi.”
“Là tên đó chủ động cầu xin thần Bóng Tối, muốn mở hết các tuyến đường ẩn, chắc là muốn lợi dụng cuộc chiến giữa các vị thần để kiếm lợi từ hai phía. Dám bảo thần linh đánh nhau tranh ngôi vị, hờ, nghĩ cũng dám nghĩ đó.” Nhưng mà không ngờ đúng không, thần Ánh Sáng là ta, thần Bóng Tối cũng là ta.
[Hết chương 70]