[…
…
…
Đó là lý do tại sao tôi yêu đại lục Farris.
Không chỉ có Khả Khả vẫn còn nhớ anh Wil mà các ma tộc khác cũng ghi nhớ “ân nhân” của mình. Các ma tộc được giải cứu trong nhiệm vụ giải cứu ma tộc ở bản thử nghiệm đều đang sống ở lãnh địa Cavendish và chưa bao giờ quên hình dáng “ân nhân” của mình.
Sở dĩ hai chữ “ân nhân” này phải đặt trong dấu ngoặc kép bởi vì đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi là “ân nhân” của những ma tộc này, tôi cứu bọn họ chẳng phải xuất phát từ mong muốn làm anh hùng nào cả, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, kiếm về ít điểm kinh nghiệm, nhưng bọn họ lại ghi nhớ và chờ cơ hội báo đáp, một tấm lòng chân thành vô cùng hiếm thấy.
Tôi không biết trong số mọi người có ai quay trở về thôn Hạnh Phúc xem thử chưa, hiện tại nó không còn là thôn tân thủ nữa và ở trung tâm của thôn có đặt một pho tượng tạc hình tộc Blaier, cảm ơn những người chơi của bản thử nghiệm đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều mà không lấy tiền công.
Thực ra sau sự kiện của Khả Khả, anh Wil suy đoán có lẽ đây là phúc lợi mà “Farris Online” tặng cho những người chơi cũ.
Một món quà mà nhìn bằng mắt thường không thể thấy, không phải chỉ bằng tiền vàng thuần túy mà là “tặng người một đóa hồng, tay tôi còn lưu hương”. Chúng tôi giải cứu được bao nhiêu ma tộc sẽ nhận được báo đáp bấy nhiêu.
Giống như Khả Khả giúp chúng tôi thuyết phục bà trưởng thôn, bây giờ tiếp tục giải cứu nô lệ nhân tộc cũng nhận được thêm kinh nghiệm.
Sau đó tôi và đồng đội của mình cũng thử kiểm tra thêm vài lần nữa, chúng tôi không thể nhớ được hết những ma tộc mà mình đã giải cứu, chỉ ấn tượng với một số người mà thôi. Ví dụ như cô gái ma tộc khóc lóc sướt mướt suýt chút nữa làm cho tinh thần của Tiểu Ái sụp đổ ấy, các bạn còn nhớ không? Lúc đó tôi cũng trách móc cô ấy, còn bảo Tiểu Ái bỏ cô ta lại cho rồi, nếu không thì lại không có ai buộc được kiểu tóc xinh đẹp cho tiểu thư nhà cô ta.
Lúc ấy tôi cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao trên thế giới này lại có những nô lệ ma tộc ngu ngốc đến thế, cô ta không đáng được cứu!
Thế nhưng bây giờ khi chúng tôi gặp lại, cô ấy đã hoàn toàn khác xưa, dung mạo rực rỡ tươi mới. Như công tước Hughes từng nói, khi một người được sở hữu tự do, chẳng mấy chốc người đó sẽ nhận ra tự do đáng quý như thế nào, và cũng sẽ không muốn quay trở về dáng vẻ hay cuộc sống khom lưng uốn gối của ngày xưa nữa.
Hiện tại cô gái ma tộc kia đang mở một cửa hàng bán đồ trang sức, kinh doanh rất tốt. Chúng tôi trùng hợp đi ngang qua cửa hàng, cô ấy nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra ngay Tiểu Ái, còn tặng cho chúng tôi rất nhiều trang sức buff thuộc tính.
Thực ra chúng tôi cũng cảm thấy không tiện nhận cho lắm, dù gì lúc đó cũng thầm mắng người ta cho nên ban đầu không muốn nhận quà, nói cô ấy nhận nhầm người rồi. Nhưng cô ấy lại nói với Tiểu Ái rằng cô ấy biết chúng tôi không phải là một người, cô là kiếp sau của cô ấy, và lòng cảm kích của tôi chưa bao giờ thay đổi. Nếu có kiếp sau nữa, nếu như tôi vẫn còn sống, tôi vẫn sẽ nhận ra cô, cũng sẽ giúp cô như cô giúp tôi, dù chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể.
Oa, các bạn biết không? Tiểu Ái, Tiểu Ái đáng yêu của tôi, anh Ái mạnh mẽ của tôi, nghe tới đó đã không cầm lòng được mà rơi lệ, còn xấu hổ bỏ chạy.
Các bạn đã bao giờ thấy anh Ái của tôi khóc chưa?
Ngay từ thời khắc đó, tôi biết mình bị luân hãm rồi. Tôi yêu trò chơi đậm mùi tình người này, cũng yêu đại lục ngập tràn niềm vui bất ngờ này, bởi vì nó đang sống, nó có nhiệt độ. Mặc kệ các bạn có tin hay không, cứ coi như tôi đang nói linh tinh cũng được, nhưng nó thực sự đang sống! Hãy tin tôi! Nó thật sự là một thế giới sống động chân thực!
PS: Chồng của hoa thôn vẫn ghét bỏ ra mặt khi nhìn thấy tôi _(:з)∠)_ chỉ có điểm đó là hơi không tốt lắm, mong công ty game giúp tôi đính chính lại.]
Anh Hí đăng một bài cảm nhận siêu dài lên diễn đàn tổng kết một ngày phát sóng trực tiếp, bài đăng được chia sẻ với tốc độ nhanh chóng mặt, xông thẳng lên hotsearch.
Bất kể là Farris có tồn tại thật hay không, ít nhất tâm trạng của anh Hí là thật. Bài đăng của anh ta không sử dụng những ngôn từ hoa lệ trau chuốt, cũng không xây dựng những hình ảnh mạnh mẽ nhưng vẫn mang tính truyền bá tích cực khó giải thích được, gây ra cảm giác thôi thúc muốn tìm hiểu thực hư.
Còn trong mắt Triệu Lực, bài đăng này của anh Hí đang nhắc tới “phần tiếp theo của nhiệm vụ ẩn”.
Mặc dù bản đồ đế đô chưa mở nhưng bản đồ các trấn nhỏ vẫn đang mở, trong lúc lãnh chúa Hughes và quản gia đang đi kiểm tra lãnh địa ngẫu nhiên gặp phải đội ngũ của anh Hí, sau đó bằng một cách thần kỳ nào đó khởi động lại nhiệm vụ ẩn vốn đã bị xóa bỏ – ít nhất trong bài đăng nói vậy.
Người chơi cho rằng đây là trứng màu mà công ty game chôn, đám người Triệu Lực lại biết rõ, Farris không phải là một trò chơi, nó là một sự tồn tại chân thật, đương nhiên cũng không có dữ liệu nào để giải thích cả. Trò chơi chỉ có thể xóa bỏ dữ liệu về nhân vật của người chơi chứ không thể thay đổi nhận thức của cư dân trên đại lục về những chuyện đã xảy ra. Đội ngũ của anh Hí một khi gặp phải “người quen cũ” bên chỗ Hughes, nhiệm vụ đương nhiên sẽ lại rơi xuống đầu bọn họ.
Triệu Lực sai một cấp dưới túc trực trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí, biết được toàn bộ quá trình anh Hí và thần tử hẹn rồi gặp nhau.
Thần tử không lộ diện, chỉ ôm một cây đàn tỳ bà che nửa mặt ngồi sau bức màn mỏng nhưng độ khó của nhiệm vụ mà thần tử giao cho anh Hí thì không thấp – tìm địa điểm cũ của thang trời.
Trước khi cuộc chiến một nghìn năm trước nổ ra, đại lục Farris và thần quốc thực ra không phải là hoàn toàn không có liên hệ mà có một con đường bí mật.
Con đường thần bí này được gọi là “thang trời”, là con đường mà bán thần phải đi hết nếu muốn trở thành thần, là cái khe cuối cùng của đại lục và thang trời này dài như thể không có điểm cuối. Cứ bước một bậc sẽ cảm nhận áp lực tăng thêm gấp đôi nhưng chỉ cần người bước kiên trì trụ vững là có thể làm cho thần Lửa thắp lửa ở hai bên thang lên.
Thần Lửa sẽ thắp sáng con đường thành thần cho bán thần, khi đã được thần Lửa nhen lửa rồi thì cũng chính là lúc bán thần lên tới đỉnh, sau đó cổng lớn của thần quốc sẽ mở ra, hương hoa thơm ngát và tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng, bán thần chính thức siêu phàm thoát tục, vượt lên thành thần.
Đương nhiên, chờ đợi bán thần ở đằng sau cánh cổng chính là những thử thách của thần linh, đồng thời cũng là cục diện cực kỳ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Đa số bán thần không thể bước nổi một nửa thang trời, bọn họ đều chết trên thang rồi ngã xuống, cũng bởi vậy mà trước cuộc chiến một nghìn năm trước, trên đại lục rất phổ biến hoạt động vây xem bán thần bước lên thang trời. Rất hiển nhiên, nhiều người trong số này không phải chỉ vì hâm mộ nên tới xem, cũng không phải để chúc mừng mà chỉ để chờ đến khi thể lực của bán thần không chống đỡ nổi nữa và ngã khỏi thang trời rồi xúm vào kiếm lời.
Bất kể nhặt được tài sản trong túi không gian của bán thần hay nhặt được thần cách vỡ nát của bán thần, đều là những cơ hội một đêm phát tài, không ít người bí quá hóa liều đi làm chuyện này.
Tất nhiên cũng có một số bán thần tính tình hung dữ, ra tay đánh chết đám linh cẩu và kền kền chuyên ăn xác này trước tiên.
Thậm chí có người bước lên thang trời rồi, thà lãng phí ma lực cũng phải tính toán xong xuôi với đám người kia trước đã, nhưng mà những bán thần đó đều không thể đi tới điểm cuối bởi vì ma lực của bọn họ có giúp bọn họ lên tới đỉnh nổi không đã là một ẩn số rồi, vậy mà còn bỏ phí đi một ít, vậy thì nhất định sẽ càng khó thành công. Có người còn hoài nghi kỳ thực đây chính là thử thách đầu tiên của thang trời.
Trong cuộc chiến một nghìn năm trước, nữ thần Đất tượng trưng cho mùa màng bội thu đã điều khiển chiếc xe ngựa kéo của mình đâm gãy thang trời. Không ai biết vì sao nữ thần lại làm thế, nói chung sau đó đại lục Farris không còn con đường nào để đi lên thần quốc nữa.
Nữ thần Đất nổi danh với tấm lòng lương thiện bao dung, hành động tuyệt tình gần như là muốn cắt đứt con đường để con người phi thăng làm thần của nữ thần thật khiến tất cả khó hiểu.
Nhưng mọi sự đã rồi, tiếp tục truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, dần dần, hiểu biết của mọi người đối với thang trời chỉ còn sót lại trong truyền thuyết mà thôi.
Ngày hôm nay, thần tử nói mình được nữ thần Ánh Sáng chỉ điểm, muốn tìm lại thang trời hoang phế năm xưa, mà xuất phát từ nhiều nguyên nhân, thần tử không thể tự mình đi tìm, chỉ có thể nhờ vả người chơi, anh Hí chính là người may mắn được chọn đó. Khoảng thời gian gần đây cả tiểu đội của anh Hí tập trung vào nhiệm vụ này nên rất khó bắt gặp hình bóng bọn họ lang thang chơi bời.
Triệu Lực vì cái lợi trước mắt, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt của mình, thay vì chờ tự tạo ra thần chi bằng theo dõi nhóm của anh Hí, sau đó đưa trí tuệ nhân tạo đi lên thang trời là xong.
Trí tuệ nhân tạo là một chương trình, vĩnh viễn không có cảm giác bị mệt, chỉ cần không bị phá hỏng là sẽ bước được lên tận cùng.
Vậy chẳng phải bọn họ nắm chắc phần thắng rồi sao?
“Chuyện này… hình như hơi thuận lợi quá mức?” Cấp dưới của Triệu Lực lo lắng, “Có khi nào đây là một cái bẫy không?”
“Bẫy gì? Ai là người bố trí cái bẫy này?”
“Đến bây giờ vẫn chưa thấy trưởng phòng Cố xuất hiện?” Mặc dù Cố Kinh Bạch đã rời khỏi phòng Nghịch tập nhưng ở nơi đó vẫn luôn có đầy truyền thuyết về y, đặc biệt là những nhân viên từng tiếp xúc với y, trong thâm tâm càng dễ sợ hãi theo phản xạ. Người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh hơn bọn họ mà còn cẩn thận, làm việc chắc chắn hơn bọn họ. Mọi người sợ y từ tận đáy lòng, rất sợ gặp trúng một đối thủ như vậy.
Triệu Lực thì trái lại, bởi vì gần đây khá thuận buồm xuôi gió nên tự tin bành trướng, gã hỏi ngược lại cấp dưới: “Cho dù là bẫy của cậu ta thì sao?”
“Dạ?”
“Trước tiên tạm thời chưa nói đến chuyện tại sao cậu ta biết kế hoạch tạo ra thần của chúng ta, cho dù cậu ta biết chăng nữa mà muốn vạch trần chúng ta, cậu ta phải làm cho chúng ta mắc câu, chung quy là phải bỏ ra một miếng mồi nào đó thì mới lừa được chúng ta đúng không?”
Nhóm cấp dưới gật đầu, nhiêu đó thôi thì Triệu Lực vẫn có khả năng phân biệt.
“Cái thang trời này nhất định là thật, một khi trí tuệ nhân tạo đi lên mà không bị ai phá hỏng thì chắc chắn sẽ thành thần, đúng chưa? Vậy tại sao chúng ta không chủ động cắn câu luôn?” Hơn nữa Triệu Lực vẫn không cảm thấy Cố Kinh Bạch đã phát hiện ra được bọn họ.
Còn Cố Kinh Bạch…
Tất nhiên là đã chuẩn bị xong, đây là hiểu biết của y đối với Triệu Lực, nhất định Triệu Lực sẽ không từ chối dương mưu này. Nếu Triệu Lực muốn tạo ra thần, vậy y sẽ “giúp” gã tạo, hà tất phải đi lòng vòng phiền phức?
Chỉ có đánh gã một phát trở tay không kịp thì gã mới phạm sai lầm. Cố Kinh Bạch rất hiểu cách lên kế hoạch của Triệu Lực và Khang Văn, càng cho bọn họ nhiều thời gian bọn họ sẽ càng chuẩn bị kỹ, chi bằng vừa bắt đầu đã làm lộn xộn hết cả lên để tranh thủ ít cơ hội.
Cái này được lấy cảm hứng từ Lục Chỉ ở trong thế giới nhỏ tận thế, chỉ cần không cho Khang Văn có cơ hội suy nghĩ và đứng ngoài sân khấu chỉ đạo thì Triệu Lực chắc chắn sẽ thua.
Nhưng mà Triệu Lực nói đúng một điều, thang trời hoàn toàn có thật.
Trong “Tận Cùng Tây Huyễn”, nam chính Hughes phát hiện thần quốc đã trở thành một cái nghĩa trang bí mật bởi vì cậu tìm được cách để lên tới thần quốc – cậu sửa chữa thang trời.
Nói chính xác hơn thì không phải là Hughes sửa thang mà là nhóm nhân vật phản diện có tên “Hội Nghị Mật” vẫn luôn tranh đấu với Hughes nhưng không thắng được kia sửa, mục đích của Hội Nghị Mật chính là giúp thần Bóng Tối cai quản cả đại lục. Hughes luôn bị tổ chức đó hãm hại, gặp chiêu hủy chiêu, ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng trở thành người đi lên được hết thang trời.
Cố Kinh Bạch lợi dụng tiểu thuyết, chuẩn bị kế hoạch này cho đám người Triệu Lực.
Cũng đến lúc nên đặt dấu chấm kết rồi.
Cố Kinh Bạch nói kế hoạch của mình cho Lục Chỉ nghe, sau lưng Lục Chỉ có phòng phát sóng trực tiếp, y không thể nói thẳng là mình muốn câu cá mà chỉ tiết lộ chuyện thang trời thôi: “Anh thấy còn có vấn đề gì nữa không?”
Lục Chỉ cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Quả thật còn một vấn đề.”
“Là gì?” Cố Kinh Bạch giật mình.
“Khi nào chúng ta tổ chức lễ cưới?”
Cố Kinh Bạch: “…” Chậc, đáp án này không tính là quá bất ngờ, trong thế giới của yêu đương não tàn đương nhiên chuyện yêu đương là quan trọng nhất rồi, “Anh ở thần quốc chờ đi, em tới đón anh.”
Một câu nói tuy bình thường nhưng rất có ý nghĩa, Lục Chỉ đã bước đủ chín mươi chín bước cho tình yêu này rồi, giờ đến lượt Cố Kinh Bạch bước nốt một bước cuối cùng.
[Hết chương 87]
…
…
Đó là lý do tại sao tôi yêu đại lục Farris.
Không chỉ có Khả Khả vẫn còn nhớ anh Wil mà các ma tộc khác cũng ghi nhớ “ân nhân” của mình. Các ma tộc được giải cứu trong nhiệm vụ giải cứu ma tộc ở bản thử nghiệm đều đang sống ở lãnh địa Cavendish và chưa bao giờ quên hình dáng “ân nhân” của mình.
Sở dĩ hai chữ “ân nhân” này phải đặt trong dấu ngoặc kép bởi vì đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi là “ân nhân” của những ma tộc này, tôi cứu bọn họ chẳng phải xuất phát từ mong muốn làm anh hùng nào cả, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, kiếm về ít điểm kinh nghiệm, nhưng bọn họ lại ghi nhớ và chờ cơ hội báo đáp, một tấm lòng chân thành vô cùng hiếm thấy.
Tôi không biết trong số mọi người có ai quay trở về thôn Hạnh Phúc xem thử chưa, hiện tại nó không còn là thôn tân thủ nữa và ở trung tâm của thôn có đặt một pho tượng tạc hình tộc Blaier, cảm ơn những người chơi của bản thử nghiệm đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều mà không lấy tiền công.
Thực ra sau sự kiện của Khả Khả, anh Wil suy đoán có lẽ đây là phúc lợi mà “Farris Online” tặng cho những người chơi cũ.
Một món quà mà nhìn bằng mắt thường không thể thấy, không phải chỉ bằng tiền vàng thuần túy mà là “tặng người một đóa hồng, tay tôi còn lưu hương”. Chúng tôi giải cứu được bao nhiêu ma tộc sẽ nhận được báo đáp bấy nhiêu.
Giống như Khả Khả giúp chúng tôi thuyết phục bà trưởng thôn, bây giờ tiếp tục giải cứu nô lệ nhân tộc cũng nhận được thêm kinh nghiệm.
Sau đó tôi và đồng đội của mình cũng thử kiểm tra thêm vài lần nữa, chúng tôi không thể nhớ được hết những ma tộc mà mình đã giải cứu, chỉ ấn tượng với một số người mà thôi. Ví dụ như cô gái ma tộc khóc lóc sướt mướt suýt chút nữa làm cho tinh thần của Tiểu Ái sụp đổ ấy, các bạn còn nhớ không? Lúc đó tôi cũng trách móc cô ấy, còn bảo Tiểu Ái bỏ cô ta lại cho rồi, nếu không thì lại không có ai buộc được kiểu tóc xinh đẹp cho tiểu thư nhà cô ta.
Lúc ấy tôi cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao trên thế giới này lại có những nô lệ ma tộc ngu ngốc đến thế, cô ta không đáng được cứu!
Thế nhưng bây giờ khi chúng tôi gặp lại, cô ấy đã hoàn toàn khác xưa, dung mạo rực rỡ tươi mới. Như công tước Hughes từng nói, khi một người được sở hữu tự do, chẳng mấy chốc người đó sẽ nhận ra tự do đáng quý như thế nào, và cũng sẽ không muốn quay trở về dáng vẻ hay cuộc sống khom lưng uốn gối của ngày xưa nữa.
Hiện tại cô gái ma tộc kia đang mở một cửa hàng bán đồ trang sức, kinh doanh rất tốt. Chúng tôi trùng hợp đi ngang qua cửa hàng, cô ấy nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra ngay Tiểu Ái, còn tặng cho chúng tôi rất nhiều trang sức buff thuộc tính.
Thực ra chúng tôi cũng cảm thấy không tiện nhận cho lắm, dù gì lúc đó cũng thầm mắng người ta cho nên ban đầu không muốn nhận quà, nói cô ấy nhận nhầm người rồi. Nhưng cô ấy lại nói với Tiểu Ái rằng cô ấy biết chúng tôi không phải là một người, cô là kiếp sau của cô ấy, và lòng cảm kích của tôi chưa bao giờ thay đổi. Nếu có kiếp sau nữa, nếu như tôi vẫn còn sống, tôi vẫn sẽ nhận ra cô, cũng sẽ giúp cô như cô giúp tôi, dù chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể.
Oa, các bạn biết không? Tiểu Ái, Tiểu Ái đáng yêu của tôi, anh Ái mạnh mẽ của tôi, nghe tới đó đã không cầm lòng được mà rơi lệ, còn xấu hổ bỏ chạy.
Các bạn đã bao giờ thấy anh Ái của tôi khóc chưa?
Ngay từ thời khắc đó, tôi biết mình bị luân hãm rồi. Tôi yêu trò chơi đậm mùi tình người này, cũng yêu đại lục ngập tràn niềm vui bất ngờ này, bởi vì nó đang sống, nó có nhiệt độ. Mặc kệ các bạn có tin hay không, cứ coi như tôi đang nói linh tinh cũng được, nhưng nó thực sự đang sống! Hãy tin tôi! Nó thật sự là một thế giới sống động chân thực!
PS: Chồng của hoa thôn vẫn ghét bỏ ra mặt khi nhìn thấy tôi _(:з)∠)_ chỉ có điểm đó là hơi không tốt lắm, mong công ty game giúp tôi đính chính lại.]
Anh Hí đăng một bài cảm nhận siêu dài lên diễn đàn tổng kết một ngày phát sóng trực tiếp, bài đăng được chia sẻ với tốc độ nhanh chóng mặt, xông thẳng lên hotsearch.
Bất kể là Farris có tồn tại thật hay không, ít nhất tâm trạng của anh Hí là thật. Bài đăng của anh ta không sử dụng những ngôn từ hoa lệ trau chuốt, cũng không xây dựng những hình ảnh mạnh mẽ nhưng vẫn mang tính truyền bá tích cực khó giải thích được, gây ra cảm giác thôi thúc muốn tìm hiểu thực hư.
Còn trong mắt Triệu Lực, bài đăng này của anh Hí đang nhắc tới “phần tiếp theo của nhiệm vụ ẩn”.
Mặc dù bản đồ đế đô chưa mở nhưng bản đồ các trấn nhỏ vẫn đang mở, trong lúc lãnh chúa Hughes và quản gia đang đi kiểm tra lãnh địa ngẫu nhiên gặp phải đội ngũ của anh Hí, sau đó bằng một cách thần kỳ nào đó khởi động lại nhiệm vụ ẩn vốn đã bị xóa bỏ – ít nhất trong bài đăng nói vậy.
Người chơi cho rằng đây là trứng màu mà công ty game chôn, đám người Triệu Lực lại biết rõ, Farris không phải là một trò chơi, nó là một sự tồn tại chân thật, đương nhiên cũng không có dữ liệu nào để giải thích cả. Trò chơi chỉ có thể xóa bỏ dữ liệu về nhân vật của người chơi chứ không thể thay đổi nhận thức của cư dân trên đại lục về những chuyện đã xảy ra. Đội ngũ của anh Hí một khi gặp phải “người quen cũ” bên chỗ Hughes, nhiệm vụ đương nhiên sẽ lại rơi xuống đầu bọn họ.
Triệu Lực sai một cấp dưới túc trực trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí, biết được toàn bộ quá trình anh Hí và thần tử hẹn rồi gặp nhau.
Thần tử không lộ diện, chỉ ôm một cây đàn tỳ bà che nửa mặt ngồi sau bức màn mỏng nhưng độ khó của nhiệm vụ mà thần tử giao cho anh Hí thì không thấp – tìm địa điểm cũ của thang trời.
Trước khi cuộc chiến một nghìn năm trước nổ ra, đại lục Farris và thần quốc thực ra không phải là hoàn toàn không có liên hệ mà có một con đường bí mật.
Con đường thần bí này được gọi là “thang trời”, là con đường mà bán thần phải đi hết nếu muốn trở thành thần, là cái khe cuối cùng của đại lục và thang trời này dài như thể không có điểm cuối. Cứ bước một bậc sẽ cảm nhận áp lực tăng thêm gấp đôi nhưng chỉ cần người bước kiên trì trụ vững là có thể làm cho thần Lửa thắp lửa ở hai bên thang lên.
Thần Lửa sẽ thắp sáng con đường thành thần cho bán thần, khi đã được thần Lửa nhen lửa rồi thì cũng chính là lúc bán thần lên tới đỉnh, sau đó cổng lớn của thần quốc sẽ mở ra, hương hoa thơm ngát và tiếng chim hót lanh lảnh vang vọng, bán thần chính thức siêu phàm thoát tục, vượt lên thành thần.
Đương nhiên, chờ đợi bán thần ở đằng sau cánh cổng chính là những thử thách của thần linh, đồng thời cũng là cục diện cực kỳ nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Đa số bán thần không thể bước nổi một nửa thang trời, bọn họ đều chết trên thang rồi ngã xuống, cũng bởi vậy mà trước cuộc chiến một nghìn năm trước, trên đại lục rất phổ biến hoạt động vây xem bán thần bước lên thang trời. Rất hiển nhiên, nhiều người trong số này không phải chỉ vì hâm mộ nên tới xem, cũng không phải để chúc mừng mà chỉ để chờ đến khi thể lực của bán thần không chống đỡ nổi nữa và ngã khỏi thang trời rồi xúm vào kiếm lời.
Bất kể nhặt được tài sản trong túi không gian của bán thần hay nhặt được thần cách vỡ nát của bán thần, đều là những cơ hội một đêm phát tài, không ít người bí quá hóa liều đi làm chuyện này.
Tất nhiên cũng có một số bán thần tính tình hung dữ, ra tay đánh chết đám linh cẩu và kền kền chuyên ăn xác này trước tiên.
Thậm chí có người bước lên thang trời rồi, thà lãng phí ma lực cũng phải tính toán xong xuôi với đám người kia trước đã, nhưng mà những bán thần đó đều không thể đi tới điểm cuối bởi vì ma lực của bọn họ có giúp bọn họ lên tới đỉnh nổi không đã là một ẩn số rồi, vậy mà còn bỏ phí đi một ít, vậy thì nhất định sẽ càng khó thành công. Có người còn hoài nghi kỳ thực đây chính là thử thách đầu tiên của thang trời.
Trong cuộc chiến một nghìn năm trước, nữ thần Đất tượng trưng cho mùa màng bội thu đã điều khiển chiếc xe ngựa kéo của mình đâm gãy thang trời. Không ai biết vì sao nữ thần lại làm thế, nói chung sau đó đại lục Farris không còn con đường nào để đi lên thần quốc nữa.
Nữ thần Đất nổi danh với tấm lòng lương thiện bao dung, hành động tuyệt tình gần như là muốn cắt đứt con đường để con người phi thăng làm thần của nữ thần thật khiến tất cả khó hiểu.
Nhưng mọi sự đã rồi, tiếp tục truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, dần dần, hiểu biết của mọi người đối với thang trời chỉ còn sót lại trong truyền thuyết mà thôi.
Ngày hôm nay, thần tử nói mình được nữ thần Ánh Sáng chỉ điểm, muốn tìm lại thang trời hoang phế năm xưa, mà xuất phát từ nhiều nguyên nhân, thần tử không thể tự mình đi tìm, chỉ có thể nhờ vả người chơi, anh Hí chính là người may mắn được chọn đó. Khoảng thời gian gần đây cả tiểu đội của anh Hí tập trung vào nhiệm vụ này nên rất khó bắt gặp hình bóng bọn họ lang thang chơi bời.
Triệu Lực vì cái lợi trước mắt, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt của mình, thay vì chờ tự tạo ra thần chi bằng theo dõi nhóm của anh Hí, sau đó đưa trí tuệ nhân tạo đi lên thang trời là xong.
Trí tuệ nhân tạo là một chương trình, vĩnh viễn không có cảm giác bị mệt, chỉ cần không bị phá hỏng là sẽ bước được lên tận cùng.
Vậy chẳng phải bọn họ nắm chắc phần thắng rồi sao?
“Chuyện này… hình như hơi thuận lợi quá mức?” Cấp dưới của Triệu Lực lo lắng, “Có khi nào đây là một cái bẫy không?”
“Bẫy gì? Ai là người bố trí cái bẫy này?”
“Đến bây giờ vẫn chưa thấy trưởng phòng Cố xuất hiện?” Mặc dù Cố Kinh Bạch đã rời khỏi phòng Nghịch tập nhưng ở nơi đó vẫn luôn có đầy truyền thuyết về y, đặc biệt là những nhân viên từng tiếp xúc với y, trong thâm tâm càng dễ sợ hãi theo phản xạ. Người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh hơn bọn họ mà còn cẩn thận, làm việc chắc chắn hơn bọn họ. Mọi người sợ y từ tận đáy lòng, rất sợ gặp trúng một đối thủ như vậy.
Triệu Lực thì trái lại, bởi vì gần đây khá thuận buồm xuôi gió nên tự tin bành trướng, gã hỏi ngược lại cấp dưới: “Cho dù là bẫy của cậu ta thì sao?”
“Dạ?”
“Trước tiên tạm thời chưa nói đến chuyện tại sao cậu ta biết kế hoạch tạo ra thần của chúng ta, cho dù cậu ta biết chăng nữa mà muốn vạch trần chúng ta, cậu ta phải làm cho chúng ta mắc câu, chung quy là phải bỏ ra một miếng mồi nào đó thì mới lừa được chúng ta đúng không?”
Nhóm cấp dưới gật đầu, nhiêu đó thôi thì Triệu Lực vẫn có khả năng phân biệt.
“Cái thang trời này nhất định là thật, một khi trí tuệ nhân tạo đi lên mà không bị ai phá hỏng thì chắc chắn sẽ thành thần, đúng chưa? Vậy tại sao chúng ta không chủ động cắn câu luôn?” Hơn nữa Triệu Lực vẫn không cảm thấy Cố Kinh Bạch đã phát hiện ra được bọn họ.
Còn Cố Kinh Bạch…
Tất nhiên là đã chuẩn bị xong, đây là hiểu biết của y đối với Triệu Lực, nhất định Triệu Lực sẽ không từ chối dương mưu này. Nếu Triệu Lực muốn tạo ra thần, vậy y sẽ “giúp” gã tạo, hà tất phải đi lòng vòng phiền phức?
Chỉ có đánh gã một phát trở tay không kịp thì gã mới phạm sai lầm. Cố Kinh Bạch rất hiểu cách lên kế hoạch của Triệu Lực và Khang Văn, càng cho bọn họ nhiều thời gian bọn họ sẽ càng chuẩn bị kỹ, chi bằng vừa bắt đầu đã làm lộn xộn hết cả lên để tranh thủ ít cơ hội.
Cái này được lấy cảm hứng từ Lục Chỉ ở trong thế giới nhỏ tận thế, chỉ cần không cho Khang Văn có cơ hội suy nghĩ và đứng ngoài sân khấu chỉ đạo thì Triệu Lực chắc chắn sẽ thua.
Nhưng mà Triệu Lực nói đúng một điều, thang trời hoàn toàn có thật.
Trong “Tận Cùng Tây Huyễn”, nam chính Hughes phát hiện thần quốc đã trở thành một cái nghĩa trang bí mật bởi vì cậu tìm được cách để lên tới thần quốc – cậu sửa chữa thang trời.
Nói chính xác hơn thì không phải là Hughes sửa thang mà là nhóm nhân vật phản diện có tên “Hội Nghị Mật” vẫn luôn tranh đấu với Hughes nhưng không thắng được kia sửa, mục đích của Hội Nghị Mật chính là giúp thần Bóng Tối cai quản cả đại lục. Hughes luôn bị tổ chức đó hãm hại, gặp chiêu hủy chiêu, ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng trở thành người đi lên được hết thang trời.
Cố Kinh Bạch lợi dụng tiểu thuyết, chuẩn bị kế hoạch này cho đám người Triệu Lực.
Cũng đến lúc nên đặt dấu chấm kết rồi.
Cố Kinh Bạch nói kế hoạch của mình cho Lục Chỉ nghe, sau lưng Lục Chỉ có phòng phát sóng trực tiếp, y không thể nói thẳng là mình muốn câu cá mà chỉ tiết lộ chuyện thang trời thôi: “Anh thấy còn có vấn đề gì nữa không?”
Lục Chỉ cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Quả thật còn một vấn đề.”
“Là gì?” Cố Kinh Bạch giật mình.
“Khi nào chúng ta tổ chức lễ cưới?”
Cố Kinh Bạch: “…” Chậc, đáp án này không tính là quá bất ngờ, trong thế giới của yêu đương não tàn đương nhiên chuyện yêu đương là quan trọng nhất rồi, “Anh ở thần quốc chờ đi, em tới đón anh.”
Một câu nói tuy bình thường nhưng rất có ý nghĩa, Lục Chỉ đã bước đủ chín mươi chín bước cho tình yêu này rồi, giờ đến lượt Cố Kinh Bạch bước nốt một bước cuối cùng.
[Hết chương 87]