Vào thời khắc mà thang trời được sửa lại thành công, cũng là lúc vận số may mắn của tinh linh hắc ám Phil đi tới hồi kết.
Khi đó khu vực xung quanh thang trời cứ như một con búp bê Matryoshk cỡ lớn, theo trong nguyên tác thì sau khi thang trời được sửa xong, bắt đầu tỏa ánh hào quang thần thánh thì sẽ có một đám người nấp trong góc lần lượt nhảy ra.
Nhóm đầu tiên lộ diện chính là thành viên của Hội Nghị Mật do một trưởng lão nhân tộc muốn cướp công cầm đầu. Lão dẫn theo bốn tên thuộc hạ, năm người mặc trang phục giống nhau gồm áo choàng có mũ trùm đầu và bao tay đen kiểu giấu đầu lòi đuôi, trông cứ như sợ người khác không biết mình là kẻ xấu vậy. Bọn họ đồng loạt giơ ma trượng về phía tinh linh hắc ám.
Đây là một tình tiết bắc cầu trong “Tận Cùng Tây Huyễn”, bởi vì Hội Nghị Mật xảy ra nội chiến nên vai chính Hughes mới nhân cơ hội chạy lên thang trời đầu tiên.
Có điều theo trong truyện thì lúc Hughes chạy tới, tinh linh hắc ám Phil bị phản bội đã chết trong vũng máu. Ngay vào lúc mạng sống đang nguy cấp Phil chọn đánh cược, dùng chính cơ thể giàu ma lực của tinh linh hắc ám làm vật hiến tế cho thần Bóng Tối và nữ thần Nguyền Rủa, mang theo toàn bộ những kẻ nhân tộc cướp công cùng xuống địa ngục, tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Bây giờ Phil vẫn đang còn sống, cũng không bị đánh lén, hai bên giáp mặt chuẩn bị chiến nhau.
“Đây vốn dĩ là công việc của ta, là ngươi giành mất, không có ngươi ta vẫn có thể hoàn thành.” Trưởng lão nhân tộc cãi chày cãi cối. Lão là một ma pháp sư xấp xỉ tám chín sao, ngang ngược bá đạo, duy ngã độc tôn nhiều năm rồi nên hình thành thói quen “thứ gì tao muốn tức là của tao”. Lão vẫn luôn ghi nhớ sâu sắc mối hận một tinh linh hắc ám từ trên trời rơi xuống đột nhiên trở thành “cấp trên” của mình.
Lão không chấp nhận việc có một tên nô lệ huơ tay múa chân trước mặt!
Tuổi thọ của con người có hạn, cho dù nắm giữ ma pháp bậc cao đi chăng nữa thì cũng có rất ít người sống được tới mốc 150 tuổi, còn ví dụ như lão giáo hoàng sống đến gần 200 tuổi kia, thật sự chỉ có thể cảm thán một câu “được thần Ánh Sáng phù hộ”.
Cũng bởi vậy, tuy rằng trong Hội Nghị Mật đa số các thành viên đều sùng bái thần Bóng Tối nhưng con người vẫn chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh và môi trường sống, khá xem thường ma tộc, người thú titan và tinh linh hắc ám. Trong tiềm thức của bọn họ, những sinh vật nô lệ đê tiện thấp kém này sao có thể giữ vững được tư tưởng, ngồi chung một con thuyền với mình?
Tuy nhiên dù sao tinh linh hắc ám Phil cũng vẫn là một “cụ già” đi ra từ cuộc chiến một nghìn năm trước, lại còn từng được đích thân thần tử của thần Bóng Tối dạy dỗ nên trưởng lão nhân tộc phần nào kiêng dè nó. Lão cũng chọn khi đối phương đang bị thương mới dám nhảy ra, còn không thì có khi sẽ chọn đánh lén.
Trong sách viết thừa dịp tinh linh hắc ám đang tập trung cầu nguyện thần Bóng Tối thì bị đối thủ đánh trọng thương, cuối cùng nhóm năm người của trưởng lão nhân tộc mới giành phần thắng, nhưng bây giờ bọn họ lại chỉ nhảy ra, dù cho Phil đang bị thương thì bọn họ căn bản cũng chẳng có khả năng thắng.
Phil không giơ ma trượng lên mà cắn luôn lên ngón tay cái của mình, dùng máu tươi vẽ một cái ma pháp trận trên không trung.
Dòng máu này chuyển động liên tục, nhìn giống thuốc màu trong tay một đứa trẻ đang học vẽ, tùy ý để Phil điều khiển, trận pháp còn chưa thành hình mà khí tức tà ác đã phả ào ào vào mặt.
Trưởng lão nhân tộc khó tin trợn trừng hai mắt, hoảng loạn hô về phía đám thuộc hạ: “Mau! Mau ra tay!”
Đáng tiếc, phản ứng của bọn họ chung quy vẫn chậm một bước. Bọn họ ném về phía Phil đủ loại phép thuật, tất cả đều bị trận pháp đỏ như máu kia nuốt chửng và nó cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, cứ như một cái “miệng” có lòng tham không đáy vậy.
Trong đôi con ngươi đen đặc của tinh linh hắc ám tỏa ra sự khát máu và hưng phấn, khuôn mặt trắng nõn dần trở nên trắng bệch như bị rút hết máu, quỷ dị tà tính.
“Đang làm “người một nhà”, lẽ ra ta không nên ra tay với các ngươi.”
“Nhưng các ngươi lại hùng hồn như vậy, nhất định phải xông lên giúp ta khôi phục ma lực, vậy thì ta cũng không khách khí nữa.”
“Cảm tạ.”
Tinh linh hắc ám còn chưa nói xong, một trận gió âm xuất phát từ trận pháp gào thét lao ra như một con mãnh thú, hung ác hướng về phía đám người trưởng lão nhân tộc.
“Aaaaaa!” Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, hiệu ứng giống hệt như trong phim kinh dị. Vào thời khắc này trưởng lão nhân tộc mới muộn màng nhận ra, ma pháp sư tám sao thì sao? So với “lão quái vật” sống nghìn năm trước mặt thì cũng chỉ là hạng giun dế, dễ dàng bị bóp chết trong nháy mắt.
Bọn họ bất cẩn rồi, lẽ ra phải chuẩn bị hoàn hảo hơn và tiến hành đánh lén.
Trong nguyên tác, trưởng lão nhân tộc đánh lén bằng cách dùng một cái thần khí mà lão tán gia bại sản để mua làm mắt trận mới may mắn thành công, còn bây giờ thì chỉ có thể làm đồ ăn cho Phil mà thôi.
Nhóm của anh Hí nấp đằng sau đám người của Hội Nghị Mật cũng kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, vừa cảm thán trận chiến ma pháp này hoành tráng khủng khiếp, lại hơi nhợn người vì cách thức giết chóc của tinh linh hắc ám quá máu me. Phil đứng tại chỗ, chiếm hoàn toàn thế thượng phong nhưng không ra một đòn trí mạng mà lại chơi đùa như mèo vờn chuột, rạch từng đường lên cơ thể của đám trưởng lão nhân tộc, hành hạ đối thủ đến khi thoi thóp, trên khóe môi Phil vẫn treo ý cười chế giễu đầy sung sướng.
Còn cái trận pháp đỏ lòm đang trôi nổi giữa không trung kia nhìn như càng ngày càng lớn dần, bành trướng vô hạn, giống như một sinh vật sống dựa vào việc “ăn” những con người để trưởng thành.
Anh Hí hơi hãi, vội vàng gõ chữ gửi tin nhắn lên kênh đội ngũ: [Game này hình như hơi khó rồi, tôi cảm thấy chúng ta không làm gì nổi đâu.]
[Ma pháp càng mạnh, giá phải trả càng cao.] Cố Kinh Bạch trả lời, động viên anh Hí.
Nhìn thoáng qua thì thấy chỉ đơn giản là Phil dùng máu của mình để vẽ pháp trận trên ko trung nhưng cái giá mà nó phải trả chắc chắn cũng cao đến mức không thể tưởng tượng được. Đơn giản mà nói thì nó chỉ đang tỏ ra vẫn ổn mà thôi, còn tình hình thực tế thế nào chỉ có một mình bản thân nó biết.
Theo suy đoán của Cố Kinh Bạch, không phải Phil không muốn dùng một đòn giết luôn đám người trưởng lão nhân tộc mà là không giết chết được nên mới phải lựa chọn cách thức nhìn như đang đùa bỡn đối thủ này.
Giống như một con gấu trúc nhỏ gặp phải kẻ địch sẽ giơ hai tay lên trời, dùng cơ thể “to lớn” của mình để hù dọa.
Phil hiện giờ chính là con gấu trúc nhỏ đó.
Có điều trưởng lão nhân tộc không thể nhìn thấu chân tướng, lão thật sự bị thủ đoạn của một con tinh linh hắc ám sống 1200 năm dọa sợ vỡ mật.
Chờ đám người trưởng lão miễn cưỡng bị Phil giày vò đến chết xong, nhóm của anh Hí mới xuất hiện, thật sự giống như lời Cố Kinh Bạch nói, rất dễ đâm thủng lời nói dối của con gấu trúc nhỏ đang ngẩng mặt ưỡn lưng kia.
Ma pháp trận càng lớn, máu trong cơ thể Phil bị mất càng nhiều, thoạt nhìn nó chỉ đang ung dung đứng một chỗ, thực ra là suy yếu đến nỗi không bước đi được. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút màu hồng nào, không phải là tỏ vẻ quỷ dị đáng sợ mà là thật sự không còn máu. Ma pháp trận càng ngày càng lớn trên không trung kia đang dùng máu của Phil, pháp trận càng lớn, chủ thể mất máu càng nhiều.
Chỉ có điều tinh linh khác với con người, con người thiếu máu tới một mức nhất định nào đó sẽ đi đời, mà tinh linh thì chỉ cần dư lại một giọt máu thì vẫn còn cơ hội cứu.
“Ăn” càng nhiều người, thời gian cần tiêu hóa cũng càng nhiều, năm người đã là hạn mức tối đa rồi, cũng phải rất cố gắng cầm cự mới thành công.
Khi nhóm của anh Hí nhảy ra, Phil nhắm mắt nhận mệnh, thể chất debuff xui xẻo của nó lại đến ngay vào thời khắc mấu chốt.
Kết thúc hết đi, nhanh lên.
Một người trong nhóm thả một quả cầu ánh sáng ma pháp qua thăm dò, tinh linh hắc ám kiệt sức ngã xuống đống bùn đất lầy lội. Nhóm anh Hí cẩn trọng tiến tới, cảm thấy đây có lẽ là tình tiết mà game thiết kế, trước tiên ngồi xem một bộ phim hai phe đại chiến rồi người chơi lên sàn đánh nốt con boss gần cạn thanh máu.
Mỗi tội con boss này hình như yếu quá rồi, đâm nhẹ một cái đã gục, chẳng có thêm màn đánh nhau kinh tâm động phách nào nữa. Anh Hí giơ cây kiếm lên cao nhưng lại chậm chạp không xuống tay với tinh linh hắc ám.
Trong đôi mắt đen kịt, sâu không thấy đáy của đối phương viết đầy từ ngữ trào phúng: “Ra tay lần đầu à, ma tộc?”
“Lần đầu tiên được nhìn thấy tinh linh hắc ám.” Anh Hí cãi, “Không ngờ mắt của mấy người thực sự không có lòng trắng.”
“Còn mắt các người thì lại có màu trắng, thật kinh tởm.” Phil không cam lòng yếu thế, nghiến răng cãi lại. Ngoại hình của bảy chủng tộc lớn có bộ phận giống nhau nhưng cũng có điểm khác nhau, và bọn họ đều tin ngoại hình của mình mới là điều bình thường, không thể chấp nhận được điểm “bất bình thường” khác với mình của những chủng tộc khác.
Cố Kinh Bạch lên tiếng: “Chúng ta có thể nhốt nó vào trận pháp ánh sáng.” Giết thì bỏ qua, dù sao tinh linh hắc ám này cũng có công chỉ dẫn bọn họ tới chỗ thang trời.
Anh Hí rất không muốn thừa nhận nhưng ngay vào lúc anh Wil nói có thể tạm nhốt lại thay vì giết chết kia, anh ta cảm thấy như vừa trút được gánh nặng. Anh Hí cũng không hiểu tại sao mình lại nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ như thế đối với một NPC, mà sự thật đúng là như vậy, anh ta ngày càng không thể coi những NPC trong game chỉ là một dãy số liệu, bọn họ rất sinh động, bọn họ đang tồn tại một cách chân thật.
Nhiều năm giáo dục đạo đức không cho phép anh Hí “giết” người, giết tinh linh cũng không được.
Cố Kinh Bạch đề xuất ý kiến nhốt Phil vào trận pháp ánh sáng cũng là để cho đám người Triệu Lực có cơ hội chạy lên thang trời, không dụ được bọn họ tới thì không thể làm rõ với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ.
Đặt bẫy, ở không gian mười chiều cũng là một hành vi không nên làm.
Nếu không phải là tình huống đặc thù, Cố Kinh Bạch cũng sẽ không lựa chọn hành động bí quá hóa liều như vậy.
“Ngu dốt!” Khang Văn quan sát từ xa, chứng kiến hết một màn này, lão không thể kiên nhẫn thêm nữa, vội vàng sai người đi truyền tin cho Triệu Lực.
Nhưng đã quá muộn, vì Triệu Lực không thèm xem người chơi của thế giới nhỏ là người, cộng thêm chờ mãi không có tin tức gì của Khang Văn, lại cảm thấy không có Cố Kinh Bạch ở đây nên thoải mái thích làm gì thì làm.
Đương nhiên, Triệu Lực vẫn khá cẩn thận, chỉ có gã và hai nhân viên không mở phát sóng trực tiếp mang theo dữ liệu đại diện của AI trò chơi mò tới chỗ thang trời. Triệu Lực nấp sau nhóm của anh Hí, lộ ra một ánh mắt độc ác khinh thường nhìn bọn họ kinh hoàng sợ hãi và bất lực không thể ngăn cản.
Triệu Lực vẫn luôn bị cái tên cư dân của thế giới nhỏ này chèn ép, đổ bể kế hoạch mấy lần, thái độ đối với anh Hí vô cùng bất mãn, bây giờ cuối cùng cũng coi như trút được cơn giận, vừa không có phát sóng trực tiếp quản chế nên càng dương dương tự đắc, càng khó quay đầu.
Gã nói với anh Hí: “Hầy.”
Mà…
Phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ và anh Hí ở bên này vẫn đang mở.
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí mắng chửi khí thế, cái hành động cướp công này quả thực không thể nhịn nổi, càng buồn nôn hơn là đối phương cố ý, bày ra ánh mắt khiêu khích rõ ràng. Tại sao lại có người hèn hạ thế nhỉ!?
Triệu Lực cũng biết anh Hí đang mở phát sóng trực tiếp nhưng nhiệm vụ của gã và phòng nghịch tập coi như đã hoàn thành, gã căn bản không quan tâm đám người của thế giới nhỏ eSports nhìn mình bằng con mắt nào nữa.
Điều Triệu Lực không ngờ tới chỉ có Lục Chỉ và phòng phát sóng trực tiếp sau lưng hắn.
[Kia là ai thế? Cái đệt! Là người chơi phải không? Người của thế giới nhỏ này sao đáng ghét thế nhở!?]
[Lục Chỉ đâu đánh chết tên kia đi a a a a! Dám cướp nhiệm vụ thần Bóng Tối!]
[Sao tôi cảm thấy nhân vật này quen mắt quá? Không nhất định là người của thế giới nhỏ đâu.]
[Đừng có đội nồi, tôi cũng từ thế giới nhỏ tới đây này, tuy không gian mười chiếu khá tốt nhưng cũng có vài cá thể thiếu đạo đức lắm đấy.]
[… Đây là Triệu Lực phải không? Phó phòng của phòng nghịch tập Triệu Lực, hai thế giới va vào nhau, nhìn rất giống thế giới nhỏ eSports mà Triệu Lực đang làm nhiệm vụ.]
[Triệu Lực đang muốn làm gì vậy?]
[Không thể là phó phòng Triệu được! Anh ta tuy hơi nóng tính nhưng là người tốt, không thể như vậy được!]
[Đúng là Triệu Lực đó! Trên diễn đàn có cap màn hình so sánh rồi kia kìa!]
Kỷ nguyên của big data, Triệu Lực căn bản không còn chỗ dung thân nữa.
[Hết chương 89]
Khi đó khu vực xung quanh thang trời cứ như một con búp bê Matryoshk cỡ lớn, theo trong nguyên tác thì sau khi thang trời được sửa xong, bắt đầu tỏa ánh hào quang thần thánh thì sẽ có một đám người nấp trong góc lần lượt nhảy ra.
Nhóm đầu tiên lộ diện chính là thành viên của Hội Nghị Mật do một trưởng lão nhân tộc muốn cướp công cầm đầu. Lão dẫn theo bốn tên thuộc hạ, năm người mặc trang phục giống nhau gồm áo choàng có mũ trùm đầu và bao tay đen kiểu giấu đầu lòi đuôi, trông cứ như sợ người khác không biết mình là kẻ xấu vậy. Bọn họ đồng loạt giơ ma trượng về phía tinh linh hắc ám.
Đây là một tình tiết bắc cầu trong “Tận Cùng Tây Huyễn”, bởi vì Hội Nghị Mật xảy ra nội chiến nên vai chính Hughes mới nhân cơ hội chạy lên thang trời đầu tiên.
Có điều theo trong truyện thì lúc Hughes chạy tới, tinh linh hắc ám Phil bị phản bội đã chết trong vũng máu. Ngay vào lúc mạng sống đang nguy cấp Phil chọn đánh cược, dùng chính cơ thể giàu ma lực của tinh linh hắc ám làm vật hiến tế cho thần Bóng Tối và nữ thần Nguyền Rủa, mang theo toàn bộ những kẻ nhân tộc cướp công cùng xuống địa ngục, tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Bây giờ Phil vẫn đang còn sống, cũng không bị đánh lén, hai bên giáp mặt chuẩn bị chiến nhau.
“Đây vốn dĩ là công việc của ta, là ngươi giành mất, không có ngươi ta vẫn có thể hoàn thành.” Trưởng lão nhân tộc cãi chày cãi cối. Lão là một ma pháp sư xấp xỉ tám chín sao, ngang ngược bá đạo, duy ngã độc tôn nhiều năm rồi nên hình thành thói quen “thứ gì tao muốn tức là của tao”. Lão vẫn luôn ghi nhớ sâu sắc mối hận một tinh linh hắc ám từ trên trời rơi xuống đột nhiên trở thành “cấp trên” của mình.
Lão không chấp nhận việc có một tên nô lệ huơ tay múa chân trước mặt!
Tuổi thọ của con người có hạn, cho dù nắm giữ ma pháp bậc cao đi chăng nữa thì cũng có rất ít người sống được tới mốc 150 tuổi, còn ví dụ như lão giáo hoàng sống đến gần 200 tuổi kia, thật sự chỉ có thể cảm thán một câu “được thần Ánh Sáng phù hộ”.
Cũng bởi vậy, tuy rằng trong Hội Nghị Mật đa số các thành viên đều sùng bái thần Bóng Tối nhưng con người vẫn chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh và môi trường sống, khá xem thường ma tộc, người thú titan và tinh linh hắc ám. Trong tiềm thức của bọn họ, những sinh vật nô lệ đê tiện thấp kém này sao có thể giữ vững được tư tưởng, ngồi chung một con thuyền với mình?
Tuy nhiên dù sao tinh linh hắc ám Phil cũng vẫn là một “cụ già” đi ra từ cuộc chiến một nghìn năm trước, lại còn từng được đích thân thần tử của thần Bóng Tối dạy dỗ nên trưởng lão nhân tộc phần nào kiêng dè nó. Lão cũng chọn khi đối phương đang bị thương mới dám nhảy ra, còn không thì có khi sẽ chọn đánh lén.
Trong sách viết thừa dịp tinh linh hắc ám đang tập trung cầu nguyện thần Bóng Tối thì bị đối thủ đánh trọng thương, cuối cùng nhóm năm người của trưởng lão nhân tộc mới giành phần thắng, nhưng bây giờ bọn họ lại chỉ nhảy ra, dù cho Phil đang bị thương thì bọn họ căn bản cũng chẳng có khả năng thắng.
Phil không giơ ma trượng lên mà cắn luôn lên ngón tay cái của mình, dùng máu tươi vẽ một cái ma pháp trận trên không trung.
Dòng máu này chuyển động liên tục, nhìn giống thuốc màu trong tay một đứa trẻ đang học vẽ, tùy ý để Phil điều khiển, trận pháp còn chưa thành hình mà khí tức tà ác đã phả ào ào vào mặt.
Trưởng lão nhân tộc khó tin trợn trừng hai mắt, hoảng loạn hô về phía đám thuộc hạ: “Mau! Mau ra tay!”
Đáng tiếc, phản ứng của bọn họ chung quy vẫn chậm một bước. Bọn họ ném về phía Phil đủ loại phép thuật, tất cả đều bị trận pháp đỏ như máu kia nuốt chửng và nó cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, cứ như một cái “miệng” có lòng tham không đáy vậy.
Trong đôi con ngươi đen đặc của tinh linh hắc ám tỏa ra sự khát máu và hưng phấn, khuôn mặt trắng nõn dần trở nên trắng bệch như bị rút hết máu, quỷ dị tà tính.
“Đang làm “người một nhà”, lẽ ra ta không nên ra tay với các ngươi.”
“Nhưng các ngươi lại hùng hồn như vậy, nhất định phải xông lên giúp ta khôi phục ma lực, vậy thì ta cũng không khách khí nữa.”
“Cảm tạ.”
Tinh linh hắc ám còn chưa nói xong, một trận gió âm xuất phát từ trận pháp gào thét lao ra như một con mãnh thú, hung ác hướng về phía đám người trưởng lão nhân tộc.
“Aaaaaa!” Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, hiệu ứng giống hệt như trong phim kinh dị. Vào thời khắc này trưởng lão nhân tộc mới muộn màng nhận ra, ma pháp sư tám sao thì sao? So với “lão quái vật” sống nghìn năm trước mặt thì cũng chỉ là hạng giun dế, dễ dàng bị bóp chết trong nháy mắt.
Bọn họ bất cẩn rồi, lẽ ra phải chuẩn bị hoàn hảo hơn và tiến hành đánh lén.
Trong nguyên tác, trưởng lão nhân tộc đánh lén bằng cách dùng một cái thần khí mà lão tán gia bại sản để mua làm mắt trận mới may mắn thành công, còn bây giờ thì chỉ có thể làm đồ ăn cho Phil mà thôi.
Nhóm của anh Hí nấp đằng sau đám người của Hội Nghị Mật cũng kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, vừa cảm thán trận chiến ma pháp này hoành tráng khủng khiếp, lại hơi nhợn người vì cách thức giết chóc của tinh linh hắc ám quá máu me. Phil đứng tại chỗ, chiếm hoàn toàn thế thượng phong nhưng không ra một đòn trí mạng mà lại chơi đùa như mèo vờn chuột, rạch từng đường lên cơ thể của đám trưởng lão nhân tộc, hành hạ đối thủ đến khi thoi thóp, trên khóe môi Phil vẫn treo ý cười chế giễu đầy sung sướng.
Còn cái trận pháp đỏ lòm đang trôi nổi giữa không trung kia nhìn như càng ngày càng lớn dần, bành trướng vô hạn, giống như một sinh vật sống dựa vào việc “ăn” những con người để trưởng thành.
Anh Hí hơi hãi, vội vàng gõ chữ gửi tin nhắn lên kênh đội ngũ: [Game này hình như hơi khó rồi, tôi cảm thấy chúng ta không làm gì nổi đâu.]
[Ma pháp càng mạnh, giá phải trả càng cao.] Cố Kinh Bạch trả lời, động viên anh Hí.
Nhìn thoáng qua thì thấy chỉ đơn giản là Phil dùng máu của mình để vẽ pháp trận trên ko trung nhưng cái giá mà nó phải trả chắc chắn cũng cao đến mức không thể tưởng tượng được. Đơn giản mà nói thì nó chỉ đang tỏ ra vẫn ổn mà thôi, còn tình hình thực tế thế nào chỉ có một mình bản thân nó biết.
Theo suy đoán của Cố Kinh Bạch, không phải Phil không muốn dùng một đòn giết luôn đám người trưởng lão nhân tộc mà là không giết chết được nên mới phải lựa chọn cách thức nhìn như đang đùa bỡn đối thủ này.
Giống như một con gấu trúc nhỏ gặp phải kẻ địch sẽ giơ hai tay lên trời, dùng cơ thể “to lớn” của mình để hù dọa.
Phil hiện giờ chính là con gấu trúc nhỏ đó.
Có điều trưởng lão nhân tộc không thể nhìn thấu chân tướng, lão thật sự bị thủ đoạn của một con tinh linh hắc ám sống 1200 năm dọa sợ vỡ mật.
Chờ đám người trưởng lão miễn cưỡng bị Phil giày vò đến chết xong, nhóm của anh Hí mới xuất hiện, thật sự giống như lời Cố Kinh Bạch nói, rất dễ đâm thủng lời nói dối của con gấu trúc nhỏ đang ngẩng mặt ưỡn lưng kia.
Ma pháp trận càng lớn, máu trong cơ thể Phil bị mất càng nhiều, thoạt nhìn nó chỉ đang ung dung đứng một chỗ, thực ra là suy yếu đến nỗi không bước đi được. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút màu hồng nào, không phải là tỏ vẻ quỷ dị đáng sợ mà là thật sự không còn máu. Ma pháp trận càng ngày càng lớn trên không trung kia đang dùng máu của Phil, pháp trận càng lớn, chủ thể mất máu càng nhiều.
Chỉ có điều tinh linh khác với con người, con người thiếu máu tới một mức nhất định nào đó sẽ đi đời, mà tinh linh thì chỉ cần dư lại một giọt máu thì vẫn còn cơ hội cứu.
“Ăn” càng nhiều người, thời gian cần tiêu hóa cũng càng nhiều, năm người đã là hạn mức tối đa rồi, cũng phải rất cố gắng cầm cự mới thành công.
Khi nhóm của anh Hí nhảy ra, Phil nhắm mắt nhận mệnh, thể chất debuff xui xẻo của nó lại đến ngay vào thời khắc mấu chốt.
Kết thúc hết đi, nhanh lên.
Một người trong nhóm thả một quả cầu ánh sáng ma pháp qua thăm dò, tinh linh hắc ám kiệt sức ngã xuống đống bùn đất lầy lội. Nhóm anh Hí cẩn trọng tiến tới, cảm thấy đây có lẽ là tình tiết mà game thiết kế, trước tiên ngồi xem một bộ phim hai phe đại chiến rồi người chơi lên sàn đánh nốt con boss gần cạn thanh máu.
Mỗi tội con boss này hình như yếu quá rồi, đâm nhẹ một cái đã gục, chẳng có thêm màn đánh nhau kinh tâm động phách nào nữa. Anh Hí giơ cây kiếm lên cao nhưng lại chậm chạp không xuống tay với tinh linh hắc ám.
Trong đôi mắt đen kịt, sâu không thấy đáy của đối phương viết đầy từ ngữ trào phúng: “Ra tay lần đầu à, ma tộc?”
“Lần đầu tiên được nhìn thấy tinh linh hắc ám.” Anh Hí cãi, “Không ngờ mắt của mấy người thực sự không có lòng trắng.”
“Còn mắt các người thì lại có màu trắng, thật kinh tởm.” Phil không cam lòng yếu thế, nghiến răng cãi lại. Ngoại hình của bảy chủng tộc lớn có bộ phận giống nhau nhưng cũng có điểm khác nhau, và bọn họ đều tin ngoại hình của mình mới là điều bình thường, không thể chấp nhận được điểm “bất bình thường” khác với mình của những chủng tộc khác.
Cố Kinh Bạch lên tiếng: “Chúng ta có thể nhốt nó vào trận pháp ánh sáng.” Giết thì bỏ qua, dù sao tinh linh hắc ám này cũng có công chỉ dẫn bọn họ tới chỗ thang trời.
Anh Hí rất không muốn thừa nhận nhưng ngay vào lúc anh Wil nói có thể tạm nhốt lại thay vì giết chết kia, anh ta cảm thấy như vừa trút được gánh nặng. Anh Hí cũng không hiểu tại sao mình lại nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ như thế đối với một NPC, mà sự thật đúng là như vậy, anh ta ngày càng không thể coi những NPC trong game chỉ là một dãy số liệu, bọn họ rất sinh động, bọn họ đang tồn tại một cách chân thật.
Nhiều năm giáo dục đạo đức không cho phép anh Hí “giết” người, giết tinh linh cũng không được.
Cố Kinh Bạch đề xuất ý kiến nhốt Phil vào trận pháp ánh sáng cũng là để cho đám người Triệu Lực có cơ hội chạy lên thang trời, không dụ được bọn họ tới thì không thể làm rõ với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ.
Đặt bẫy, ở không gian mười chiều cũng là một hành vi không nên làm.
Nếu không phải là tình huống đặc thù, Cố Kinh Bạch cũng sẽ không lựa chọn hành động bí quá hóa liều như vậy.
“Ngu dốt!” Khang Văn quan sát từ xa, chứng kiến hết một màn này, lão không thể kiên nhẫn thêm nữa, vội vàng sai người đi truyền tin cho Triệu Lực.
Nhưng đã quá muộn, vì Triệu Lực không thèm xem người chơi của thế giới nhỏ là người, cộng thêm chờ mãi không có tin tức gì của Khang Văn, lại cảm thấy không có Cố Kinh Bạch ở đây nên thoải mái thích làm gì thì làm.
Đương nhiên, Triệu Lực vẫn khá cẩn thận, chỉ có gã và hai nhân viên không mở phát sóng trực tiếp mang theo dữ liệu đại diện của AI trò chơi mò tới chỗ thang trời. Triệu Lực nấp sau nhóm của anh Hí, lộ ra một ánh mắt độc ác khinh thường nhìn bọn họ kinh hoàng sợ hãi và bất lực không thể ngăn cản.
Triệu Lực vẫn luôn bị cái tên cư dân của thế giới nhỏ này chèn ép, đổ bể kế hoạch mấy lần, thái độ đối với anh Hí vô cùng bất mãn, bây giờ cuối cùng cũng coi như trút được cơn giận, vừa không có phát sóng trực tiếp quản chế nên càng dương dương tự đắc, càng khó quay đầu.
Gã nói với anh Hí: “Hầy.”
Mà…
Phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ và anh Hí ở bên này vẫn đang mở.
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp của anh Hí mắng chửi khí thế, cái hành động cướp công này quả thực không thể nhịn nổi, càng buồn nôn hơn là đối phương cố ý, bày ra ánh mắt khiêu khích rõ ràng. Tại sao lại có người hèn hạ thế nhỉ!?
Triệu Lực cũng biết anh Hí đang mở phát sóng trực tiếp nhưng nhiệm vụ của gã và phòng nghịch tập coi như đã hoàn thành, gã căn bản không quan tâm đám người của thế giới nhỏ eSports nhìn mình bằng con mắt nào nữa.
Điều Triệu Lực không ngờ tới chỉ có Lục Chỉ và phòng phát sóng trực tiếp sau lưng hắn.
[Kia là ai thế? Cái đệt! Là người chơi phải không? Người của thế giới nhỏ này sao đáng ghét thế nhở!?]
[Lục Chỉ đâu đánh chết tên kia đi a a a a! Dám cướp nhiệm vụ thần Bóng Tối!]
[Sao tôi cảm thấy nhân vật này quen mắt quá? Không nhất định là người của thế giới nhỏ đâu.]
[Đừng có đội nồi, tôi cũng từ thế giới nhỏ tới đây này, tuy không gian mười chiếu khá tốt nhưng cũng có vài cá thể thiếu đạo đức lắm đấy.]
[… Đây là Triệu Lực phải không? Phó phòng của phòng nghịch tập Triệu Lực, hai thế giới va vào nhau, nhìn rất giống thế giới nhỏ eSports mà Triệu Lực đang làm nhiệm vụ.]
[Triệu Lực đang muốn làm gì vậy?]
[Không thể là phó phòng Triệu được! Anh ta tuy hơi nóng tính nhưng là người tốt, không thể như vậy được!]
[Đúng là Triệu Lực đó! Trên diễn đàn có cap màn hình so sánh rồi kia kìa!]
Kỷ nguyên của big data, Triệu Lực căn bản không còn chỗ dung thân nữa.
[Hết chương 89]