Rốt cuộc nữ thần Ánh Sáng có muốn “bán đứng” người sáng tạo ra mình hay không, gần như cũng là một kiểu tâm lý mâu thuẫn. Một mặt, nàng hy vọng sẽ có người đứng ra ngăn cản việc làm sai trái của đối phương, mặt khác, vâng lời người sáng tạo giống như một loại bản năng, khiến nữ thần Ánh Sáng vô thức coi mình thành kẻ phản bội, rất khó tự đối mặt với bản thân.
Vì vậy nữ thần Ánh Sáng mới đặt ra điều kiện để lấy được những mảnh vỡ ký ức bên hồ. Mức độ này nhất định sẽ cản trở những người bình thường phát hiện ra bí mật của người sáng tạo, cũng giúp nữ thần có thể tự an ủi mình, dũng sĩ thông quá thử thách là người tốt đáng tin cậy.
Lục Chỉ từ chối nhận tấm thẻ người tốt này.
Một khi thành công trở thành “dũng sĩ”, nữ thần Ánh Sáng sẽ không tiếp tục gây khó dễ nữa, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình tận tâm.
Nữ thần đã chuẩn bị sẵn một cơ thể nhân tạo hoàn chỉnh trong dịch dinh dưỡng cho người kế nhiệm, thứ Lục Chỉ vẫn luôn sử dụng chính là cơ thể nhân tạo ngủ say dưới đáy hồ kia.
Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng tìm được thân phận thực sự của Lục Chỉ ở thế giới này.
Nữ thần Ánh Sáng không hề xuyên qua thời gian hay không gian để nhìn thấy Lục Chỉ ở tương lai, người chỉ để lại một mảnh ký ức vỡ mà thôi. Khi thần cách tụ hội thành công, người kế nhiệm sẽ nhìn thấy thông tin mà nàng để lại trước khi tự sát. Giả sử người kế nhiệm làm theo hành động nhắc nhở của nàng, đối phương sẽ sang được giai đoạn thứ hai, lấy được mảnh vỡ ký ức có liên quan đến người sáng tạo.
Khi Lục Chỉ biết cái “người sáng tạo” chính là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ, là hung thủ sau màn suýt chút nữa hại chết Cố Kinh Bạch, hắn quyết tâm muốn Khang Văn phải trả một cái giá thật lớn, cũng bởi vậy mà Lục Chỉ xem lại lần thứ hai mảnh vỡ ký ức mà nữ thần Ánh Sáng để lại.
Trong mảnh vỡ này quả thực có ghi lại cảnh tượng mà nữ thần Ánh Sáng nhìn thấy đầu tiên lúc “ra đời”.
Giống theo suy đoán của Cố Kinh Bạch, người tạo ra nữ thần Ánh Sáng chính là Khang Văn.
Lần đó Khang Văn làm nhiệm vụ nghịch tập, lão trăm phương nghìn kế trợ giúp cố chủ của mình thành thần, tạo ra một hệ thống thần linh mới sau khi tạo ra nữ thần Ánh Sáng.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao đám người Triệu Lực lại có ý tưởng ngông cuồng tạo ra thần như vậy, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên.
Cố Kinh Bạch hợp lý suy đoán, Khang Văn dựa vào lúc làm nhiệm vụ tạo ra thần linh cho rất nhiều thế giới nhỏ. Mục đích tạm thời vẫn chưa đoán ra nhưng chắc chắn là đi ngược với đám người Triệu Lực, Khang Văn không tin bất kỳ kẻ nào kể cả Triệu Lực. Dựa vào mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng mà nói, sau khi Khang Văn chế tạo ra thần, lão cũng sẽ tỉ mỉ tạo cho bọn họ một thiên đường mang tên “thần quốc”, cũng sẽ ngẫu nhiên đưa bọn họ tới các thế giới nhỏ khác.
Bọn họ sinh ra để xây dựng lên một thế giới hoàn toàn mới nhưng cũng có lúc xảy ra trường hợp hai thế giới va vào nhau, tình huống này hoàn toàn là ngẫu nhiên, đến chính Khang Văn cũng không có cách nào kiểm soát được.
Thực ra Khang Văn không lo lắng lắm, bởi vì một khi thí nghiệm thành công, những thế giới nhỏ sẽ thăng cấp tiến vào không gian mười chiều, bọn họ sẽ lại gặp nhau.
Đáng tiếc, qua rất nhiều năm rồi nhưng không có bất kỳ thế giới nào thành công.
Bởi vì đó căn bản là điều không thể, kết quả của dục tốc bất đạt chính là một cái mầm cũng không nhú nổi. Trong ký ức của nữ thần Ánh Sáng hiện ra rất rõ ràng, khi bị cá thể ở không gian chiều cao hơn nhúng tay vào, thế giới nhỏ sẽ càng trì trệ không lên cấp được, càng không thể tiến hóa.
Có ký ức của nữ thần Ánh Sáng là có thể trực tiếp phán tội Khang Văn, lén lút thí nghiệm phi pháp, hành động trái với luân thường đạo lý ở thế giới nhỏ đủ để làm cho Khang Văn ngồi tù đến cuối đời.
Lục Chỉ khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến, hắn không như lúc trước tỏ thái độ đồng ý với Cố Kinh Bạch bởi vì trong khái niệm của Lục Chỉ, Khang Văn chỉ là một kẻ đã chết. Xin lỗi, hắn chính là một vị thần không có nguyên tắc vậy đó, Khang Văn còn muốn sống nhàn nhã trong tù sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đương nhiên khi đối diện với Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ vẫn ngoan ngoãn chịu đựng cái lý thuyết chính nghĩa kia: “Đúng vậy, pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng ta.”
Có những chứng cứ này, Cố Kinh Bạch không thể tiếp tục ở lại đại lục Farris nữa, y tin Khang Văn đang thời thời khắc khắc giám sát trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ, để tránh cho Khang Văn biết mình đã bại lộ và bỏ trốn, Cố Kinh Bạch nhất định phải nhanh chóng quay về.
Còn những vấn đề của đại lục Farris…
Cố Kinh Bạch đành nhờ máy phụ của trợ lý AI tới xử lý nốt.
Những máy phụ đi theo bên người nhân viên mới còn có một tác dụng khác chính là dưới một số tình huống đặc thù, nó sẽ được nhân viên ủy thác quản lý. Đương nhiên, máy phụ không thể linh hoạt tùy cơ ứng biến được như nhân viên của Cục, chúng nó chỉ có thể dựa theo những chương trình có sẵn thực hiện một số thói quen hàng ngày kiểu cứng nhắc, hoàn thành nốt phần kết của công việc.
Lúc tới không gian mười chiều, thần tử đã nói trước với Cố Kinh Bạch rằng anh sẽ không quay trở lại đại lục Farris.
Bởi vì anh không thể khống chế được tình cảm của mình dành cho Hughes, anh xác định, một khi anh quay về, anh sẽ lại rơi vào vòng xoáy tình cảm này, mà Hughes thì lại thích đại điện hạ Andrew, anh không muốn làm phiền đến Hughes, cũng không muốn làm chướng ngại vật giữa Hughes và đại điện hạ Andrew.
“Mỗi ngày tôi sẽ cầu nguyện cho cậu ấy ở không gian mười chiều.”
Mỗi người hiểu về tình cảm theo một cách khác nhau, rất khó để phân biệt ai cao ai thấp. Đối với thần tử mà nói, cách anh yêu một người tức là trân trọng, là tác thành, là giữ im lặng vĩnh viễn. Anh yêu Hughes nhưng điều này không liên quan gì đến Hughes, thậm chí anh chẳng cần Hughes biết đến, bởi vì sẽ gây phiền phức cho Hughes.
Quả thực chỉ có thể dùng câu “anh là người tốt” để miêu tả vị thần tử chân thiện mỹ lớn lên trong môi trường giáo dục tốt này. Anh yêu cậu, là vĩnh viễn, là đến chết không rời, không oán không hối.
Nói chung chỉ có thể nhờ máy phụ làm nốt phần kết.
Cố Kinh Bạch cũng đã nghĩ xong lý do khi máy phụ thay y đóng vai thần tử – thần tử bị vị thần mà mình yêu tha thiết lấy đi một nửa linh hồn. Thần linh hi vọng thần tử có thể ở bên cạnh mình nhưng thần tử lại không buông xuống được trách nhiệm của mình ở nhân gian, cuối cùng chọn một cách khá vẹn toàn đôi đường chính là một nửa linh hồn ở lại thần quốc, một nửa linh hồn trở về nhân gian.
“Sau khi trải qua cuộc đời sinh lão bệnh tử của một nhân tộc bình thường, linh hồn của tôi sẽ bay đến thần quốc, hoàn toàn thuộc về nữ thần Ánh Sáng.” Trong nghi thức thụ giới, máy phụ chuẩn chỉnh đọc xong lời thoại của thần tử.
Dĩ nhiên tất cả mọi người cũng tiếp thu chuyện thần tử chỉ còn một nửa linh hồn, đây cũng là điều phù hợp với thần thoại.
Chỉ có những người quen biết thần tử mới âm thầm tiếc nuối trong lòng, thần tử đã từng rất bừng bừng sức sống, tinh thần phấn chấn, tới ngày hôm nay toàn bộ thất tình lục dục lại hiến cho nữ thần Ánh Sáng. Nghĩ kỹ thì vậy cũng khá tốt, dù sao sơ tâm của thần tử cũng là có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tín ngưỡng của mình.
Anh Hí thở dài một hơi, anh ta cũng được mời tham gia nghi thức lần này. Vào thời khắc buổi lễ kết thúc, cuối cùng anh Hí cũng thuyết phục được bản thân chấp nhận hiện thực rằng mình đã mất đi một người bạn nhưng bạn của mình thì lại được hạnh phúc.
Thần tử máy phụ nhân lúc tổ chức nghi thức thụ giới lần này công bố hai việc với toàn bộ đại lục.
Thứ nhất: thần linh đã tìm ra con đường đi đến những vũ trụ khác, đó cũng chính là lý do vì sao rất nhiều năm qua đại lục Farris không có ai nhận được thần quyến. Đại đa số thần linh đều đã bắt đầu hành trình vĩ đại của mình, không biết ngày về.
Nói đơn giản hơn thì là tín ngưỡng vẫn có thể tiếp tục gìn giữ nhưng không nên quá hy vọng thần linh sẽ xuất hiện và bận tâm như lúc trước.
Thứ hai: thế giới của bọn họ dung hợp một phần với thế giới khác, đây là chuyện không thể thay đổi được, mong rằng hai bên có thể tìm được cách sống chung hài hòa, cùng nhau tiến bộ, phấn đấu vì tương lai.
Sau khi không còn AI trò chơi, máy phụ cũng sẽ thay thế luôn cả lượng công việc giải toán khổng lồ bên đó, tiếp tục duy trì “Farris Online” cho đến khi hai thế giới dung hợp hoàn toàn.
Sau nghi thức thụ giới, lão giáo hoàng tuyên bố hai năm nữa sẽ chính thức về hưu, thần tử William sẽ làm phát ngôn viên hành tẩu ở nhân gian của nữ thần Ánh Sáng, trở thành người kế nhiệm hoàn toàn xứng đáng của ông. Tác phong làm việc của thần tử thận trọng tỉ mỉ, công chính liêm minh, được toàn bộ từ trên xuống dưới giáo hội tin tưởng và ủng hộ.
Tinh linh vương tới gặp con trai lần cuối cùng vào lúc thần tử chính thức trở thành giáo hoàng. Ông hoang mang nhìn đứa con trai mặt không cảm xúc của mình, hoảng hốt hỏi tinh linh ở bên cạnh: “Có phải là ta đã làm sai điều gì rồi không?”
Ông cố gắng suốt một đời, nỗ lực hoàn thành tâm nguyện của người vợ đã mất, thế nhưng khi con trai ông thực sự trở thành giáo hoàng, ông lại cảm nhận được một tia mất mát trước nay chưa từng có. Rõ ràng con trai của ông ưu tú như vậy, hoàn mỹ hệt như mong đợi của ông nhưng trong lòng ông lại có một loại cảm giác khó giải thích được, ông đã vĩnh viễn mất đi đứa con này rồi, vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa.
Từ khi William trở thành giáo hoàng, đại lục Farris chính thức bước sang một trang mới. Chế độ nô lệ bị hủy bỏ, thần linh triệt để lui khỏi sân khấu. Có chuyên gia gọi đây là thời đại bị thần linh vứt bỏ, cũng có nhà sử học cảm thấy đây nên được gọi là thời đại của tự lập tự chủ.
Bảy chủng tộc lớn bây giờ mới xem như thoát khỏi bóng dáng của một đứa trẻ, tự mình trưởng thành.
Còn Cố Kinh Bạch…
Ngày mà y cầm theo mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng rời khỏi đại lục Farris, y bất lực nói với Lục Chỉ: “Lần sau chúng ta nhất định phải đổi sang cách khác gọi em dậy.”
Trước khi tới làm nhiệm vụ, Cố Kinh Bạch sợ sẽ lại xảy ra tình huống Lục Chỉ không thể khôi phục được ký ức nên cố ý giao hẹn trước một động tác trăm phần trăm sẽ giúp Lục Chỉ “tỉnh lại”, bản thân Lục Chỉ gọi là từ an toàn.
Cố Kinh Bạch chủ động áp sát vào Lục Chỉ, khẽ chạm môi mình lên môi đối phương, nói: “Mau dậy đi nào, cục cưng.”
Mỹ nhân ngủ trong rừng nhất định phải được hoàng tử hôn mới dậy! Lục Chỉ nói rất hùng hồn.
Nhưng đến lúc thật sự làm thì Cố Kinh Bạch chỉ thấy thật trung nhị, xấu hổ quá trời quá đất, lần sau y tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thỏa mãn những ham muốn kỳ quái của Lục Chỉ nữa!
Còn Lục Chỉ… tranh thủ cơ hội, thừa dịp ký ức vừa thức tỉnh, ôm chặt lấy Cố Kinh Bạch, trao cho đối phương một nụ hôn sâu, toàn bộ linh hồn dường như đang run rẩy.
Em bằng lòng làm mọi thứ vì anh, tình yêu của em.
[Hết chương 94]
Vì vậy nữ thần Ánh Sáng mới đặt ra điều kiện để lấy được những mảnh vỡ ký ức bên hồ. Mức độ này nhất định sẽ cản trở những người bình thường phát hiện ra bí mật của người sáng tạo, cũng giúp nữ thần có thể tự an ủi mình, dũng sĩ thông quá thử thách là người tốt đáng tin cậy.
Lục Chỉ từ chối nhận tấm thẻ người tốt này.
Một khi thành công trở thành “dũng sĩ”, nữ thần Ánh Sáng sẽ không tiếp tục gây khó dễ nữa, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình tận tâm.
Nữ thần đã chuẩn bị sẵn một cơ thể nhân tạo hoàn chỉnh trong dịch dinh dưỡng cho người kế nhiệm, thứ Lục Chỉ vẫn luôn sử dụng chính là cơ thể nhân tạo ngủ say dưới đáy hồ kia.
Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng tìm được thân phận thực sự của Lục Chỉ ở thế giới này.
Nữ thần Ánh Sáng không hề xuyên qua thời gian hay không gian để nhìn thấy Lục Chỉ ở tương lai, người chỉ để lại một mảnh ký ức vỡ mà thôi. Khi thần cách tụ hội thành công, người kế nhiệm sẽ nhìn thấy thông tin mà nàng để lại trước khi tự sát. Giả sử người kế nhiệm làm theo hành động nhắc nhở của nàng, đối phương sẽ sang được giai đoạn thứ hai, lấy được mảnh vỡ ký ức có liên quan đến người sáng tạo.
Khi Lục Chỉ biết cái “người sáng tạo” chính là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ, là hung thủ sau màn suýt chút nữa hại chết Cố Kinh Bạch, hắn quyết tâm muốn Khang Văn phải trả một cái giá thật lớn, cũng bởi vậy mà Lục Chỉ xem lại lần thứ hai mảnh vỡ ký ức mà nữ thần Ánh Sáng để lại.
Trong mảnh vỡ này quả thực có ghi lại cảnh tượng mà nữ thần Ánh Sáng nhìn thấy đầu tiên lúc “ra đời”.
Giống theo suy đoán của Cố Kinh Bạch, người tạo ra nữ thần Ánh Sáng chính là Khang Văn.
Lần đó Khang Văn làm nhiệm vụ nghịch tập, lão trăm phương nghìn kế trợ giúp cố chủ của mình thành thần, tạo ra một hệ thống thần linh mới sau khi tạo ra nữ thần Ánh Sáng.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao đám người Triệu Lực lại có ý tưởng ngông cuồng tạo ra thần như vậy, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên.
Cố Kinh Bạch hợp lý suy đoán, Khang Văn dựa vào lúc làm nhiệm vụ tạo ra thần linh cho rất nhiều thế giới nhỏ. Mục đích tạm thời vẫn chưa đoán ra nhưng chắc chắn là đi ngược với đám người Triệu Lực, Khang Văn không tin bất kỳ kẻ nào kể cả Triệu Lực. Dựa vào mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng mà nói, sau khi Khang Văn chế tạo ra thần, lão cũng sẽ tỉ mỉ tạo cho bọn họ một thiên đường mang tên “thần quốc”, cũng sẽ ngẫu nhiên đưa bọn họ tới các thế giới nhỏ khác.
Bọn họ sinh ra để xây dựng lên một thế giới hoàn toàn mới nhưng cũng có lúc xảy ra trường hợp hai thế giới va vào nhau, tình huống này hoàn toàn là ngẫu nhiên, đến chính Khang Văn cũng không có cách nào kiểm soát được.
Thực ra Khang Văn không lo lắng lắm, bởi vì một khi thí nghiệm thành công, những thế giới nhỏ sẽ thăng cấp tiến vào không gian mười chiều, bọn họ sẽ lại gặp nhau.
Đáng tiếc, qua rất nhiều năm rồi nhưng không có bất kỳ thế giới nào thành công.
Bởi vì đó căn bản là điều không thể, kết quả của dục tốc bất đạt chính là một cái mầm cũng không nhú nổi. Trong ký ức của nữ thần Ánh Sáng hiện ra rất rõ ràng, khi bị cá thể ở không gian chiều cao hơn nhúng tay vào, thế giới nhỏ sẽ càng trì trệ không lên cấp được, càng không thể tiến hóa.
Có ký ức của nữ thần Ánh Sáng là có thể trực tiếp phán tội Khang Văn, lén lút thí nghiệm phi pháp, hành động trái với luân thường đạo lý ở thế giới nhỏ đủ để làm cho Khang Văn ngồi tù đến cuối đời.
Lục Chỉ khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến, hắn không như lúc trước tỏ thái độ đồng ý với Cố Kinh Bạch bởi vì trong khái niệm của Lục Chỉ, Khang Văn chỉ là một kẻ đã chết. Xin lỗi, hắn chính là một vị thần không có nguyên tắc vậy đó, Khang Văn còn muốn sống nhàn nhã trong tù sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đương nhiên khi đối diện với Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ vẫn ngoan ngoãn chịu đựng cái lý thuyết chính nghĩa kia: “Đúng vậy, pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng ta.”
Có những chứng cứ này, Cố Kinh Bạch không thể tiếp tục ở lại đại lục Farris nữa, y tin Khang Văn đang thời thời khắc khắc giám sát trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Chỉ, để tránh cho Khang Văn biết mình đã bại lộ và bỏ trốn, Cố Kinh Bạch nhất định phải nhanh chóng quay về.
Còn những vấn đề của đại lục Farris…
Cố Kinh Bạch đành nhờ máy phụ của trợ lý AI tới xử lý nốt.
Những máy phụ đi theo bên người nhân viên mới còn có một tác dụng khác chính là dưới một số tình huống đặc thù, nó sẽ được nhân viên ủy thác quản lý. Đương nhiên, máy phụ không thể linh hoạt tùy cơ ứng biến được như nhân viên của Cục, chúng nó chỉ có thể dựa theo những chương trình có sẵn thực hiện một số thói quen hàng ngày kiểu cứng nhắc, hoàn thành nốt phần kết của công việc.
Lúc tới không gian mười chiều, thần tử đã nói trước với Cố Kinh Bạch rằng anh sẽ không quay trở lại đại lục Farris.
Bởi vì anh không thể khống chế được tình cảm của mình dành cho Hughes, anh xác định, một khi anh quay về, anh sẽ lại rơi vào vòng xoáy tình cảm này, mà Hughes thì lại thích đại điện hạ Andrew, anh không muốn làm phiền đến Hughes, cũng không muốn làm chướng ngại vật giữa Hughes và đại điện hạ Andrew.
“Mỗi ngày tôi sẽ cầu nguyện cho cậu ấy ở không gian mười chiều.”
Mỗi người hiểu về tình cảm theo một cách khác nhau, rất khó để phân biệt ai cao ai thấp. Đối với thần tử mà nói, cách anh yêu một người tức là trân trọng, là tác thành, là giữ im lặng vĩnh viễn. Anh yêu Hughes nhưng điều này không liên quan gì đến Hughes, thậm chí anh chẳng cần Hughes biết đến, bởi vì sẽ gây phiền phức cho Hughes.
Quả thực chỉ có thể dùng câu “anh là người tốt” để miêu tả vị thần tử chân thiện mỹ lớn lên trong môi trường giáo dục tốt này. Anh yêu cậu, là vĩnh viễn, là đến chết không rời, không oán không hối.
Nói chung chỉ có thể nhờ máy phụ làm nốt phần kết.
Cố Kinh Bạch cũng đã nghĩ xong lý do khi máy phụ thay y đóng vai thần tử – thần tử bị vị thần mà mình yêu tha thiết lấy đi một nửa linh hồn. Thần linh hi vọng thần tử có thể ở bên cạnh mình nhưng thần tử lại không buông xuống được trách nhiệm của mình ở nhân gian, cuối cùng chọn một cách khá vẹn toàn đôi đường chính là một nửa linh hồn ở lại thần quốc, một nửa linh hồn trở về nhân gian.
“Sau khi trải qua cuộc đời sinh lão bệnh tử của một nhân tộc bình thường, linh hồn của tôi sẽ bay đến thần quốc, hoàn toàn thuộc về nữ thần Ánh Sáng.” Trong nghi thức thụ giới, máy phụ chuẩn chỉnh đọc xong lời thoại của thần tử.
Dĩ nhiên tất cả mọi người cũng tiếp thu chuyện thần tử chỉ còn một nửa linh hồn, đây cũng là điều phù hợp với thần thoại.
Chỉ có những người quen biết thần tử mới âm thầm tiếc nuối trong lòng, thần tử đã từng rất bừng bừng sức sống, tinh thần phấn chấn, tới ngày hôm nay toàn bộ thất tình lục dục lại hiến cho nữ thần Ánh Sáng. Nghĩ kỹ thì vậy cũng khá tốt, dù sao sơ tâm của thần tử cũng là có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tín ngưỡng của mình.
Anh Hí thở dài một hơi, anh ta cũng được mời tham gia nghi thức lần này. Vào thời khắc buổi lễ kết thúc, cuối cùng anh Hí cũng thuyết phục được bản thân chấp nhận hiện thực rằng mình đã mất đi một người bạn nhưng bạn của mình thì lại được hạnh phúc.
Thần tử máy phụ nhân lúc tổ chức nghi thức thụ giới lần này công bố hai việc với toàn bộ đại lục.
Thứ nhất: thần linh đã tìm ra con đường đi đến những vũ trụ khác, đó cũng chính là lý do vì sao rất nhiều năm qua đại lục Farris không có ai nhận được thần quyến. Đại đa số thần linh đều đã bắt đầu hành trình vĩ đại của mình, không biết ngày về.
Nói đơn giản hơn thì là tín ngưỡng vẫn có thể tiếp tục gìn giữ nhưng không nên quá hy vọng thần linh sẽ xuất hiện và bận tâm như lúc trước.
Thứ hai: thế giới của bọn họ dung hợp một phần với thế giới khác, đây là chuyện không thể thay đổi được, mong rằng hai bên có thể tìm được cách sống chung hài hòa, cùng nhau tiến bộ, phấn đấu vì tương lai.
Sau khi không còn AI trò chơi, máy phụ cũng sẽ thay thế luôn cả lượng công việc giải toán khổng lồ bên đó, tiếp tục duy trì “Farris Online” cho đến khi hai thế giới dung hợp hoàn toàn.
Sau nghi thức thụ giới, lão giáo hoàng tuyên bố hai năm nữa sẽ chính thức về hưu, thần tử William sẽ làm phát ngôn viên hành tẩu ở nhân gian của nữ thần Ánh Sáng, trở thành người kế nhiệm hoàn toàn xứng đáng của ông. Tác phong làm việc của thần tử thận trọng tỉ mỉ, công chính liêm minh, được toàn bộ từ trên xuống dưới giáo hội tin tưởng và ủng hộ.
Tinh linh vương tới gặp con trai lần cuối cùng vào lúc thần tử chính thức trở thành giáo hoàng. Ông hoang mang nhìn đứa con trai mặt không cảm xúc của mình, hoảng hốt hỏi tinh linh ở bên cạnh: “Có phải là ta đã làm sai điều gì rồi không?”
Ông cố gắng suốt một đời, nỗ lực hoàn thành tâm nguyện của người vợ đã mất, thế nhưng khi con trai ông thực sự trở thành giáo hoàng, ông lại cảm nhận được một tia mất mát trước nay chưa từng có. Rõ ràng con trai của ông ưu tú như vậy, hoàn mỹ hệt như mong đợi của ông nhưng trong lòng ông lại có một loại cảm giác khó giải thích được, ông đã vĩnh viễn mất đi đứa con này rồi, vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa.
Từ khi William trở thành giáo hoàng, đại lục Farris chính thức bước sang một trang mới. Chế độ nô lệ bị hủy bỏ, thần linh triệt để lui khỏi sân khấu. Có chuyên gia gọi đây là thời đại bị thần linh vứt bỏ, cũng có nhà sử học cảm thấy đây nên được gọi là thời đại của tự lập tự chủ.
Bảy chủng tộc lớn bây giờ mới xem như thoát khỏi bóng dáng của một đứa trẻ, tự mình trưởng thành.
Còn Cố Kinh Bạch…
Ngày mà y cầm theo mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng rời khỏi đại lục Farris, y bất lực nói với Lục Chỉ: “Lần sau chúng ta nhất định phải đổi sang cách khác gọi em dậy.”
Trước khi tới làm nhiệm vụ, Cố Kinh Bạch sợ sẽ lại xảy ra tình huống Lục Chỉ không thể khôi phục được ký ức nên cố ý giao hẹn trước một động tác trăm phần trăm sẽ giúp Lục Chỉ “tỉnh lại”, bản thân Lục Chỉ gọi là từ an toàn.
Cố Kinh Bạch chủ động áp sát vào Lục Chỉ, khẽ chạm môi mình lên môi đối phương, nói: “Mau dậy đi nào, cục cưng.”
Mỹ nhân ngủ trong rừng nhất định phải được hoàng tử hôn mới dậy! Lục Chỉ nói rất hùng hồn.
Nhưng đến lúc thật sự làm thì Cố Kinh Bạch chỉ thấy thật trung nhị, xấu hổ quá trời quá đất, lần sau y tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thỏa mãn những ham muốn kỳ quái của Lục Chỉ nữa!
Còn Lục Chỉ… tranh thủ cơ hội, thừa dịp ký ức vừa thức tỉnh, ôm chặt lấy Cố Kinh Bạch, trao cho đối phương một nụ hôn sâu, toàn bộ linh hồn dường như đang run rẩy.
Em bằng lòng làm mọi thứ vì anh, tình yêu của em.
[Hết chương 94]