Sau khi Cố Kinh Bạch trở lại không gian mười chiều cùng Lục Chỉ, việc đầu tiên mà y làm chính là đem những vật chứng đã chuẩn bị kỹ càng đến tòa án tối cao, sử dụng tên thật để tố giác trưởng phòng nghịch tập Khang Văn với tội danh tiến hành thí nghiệm phi pháp vi phạm nhân quyền tại thế giới nhỏ.
Trên thực tế từ khi ở thế giới nhỏ, Cố Kinh Bạch cũng đã tiến hành trình báo bước đầu rồi, sau khi quay về đây y chỉ cần đi đệ trình chứng cứ và làm đánh giá kiểm tra tâm lý theo quy trình.
Ở không gian mười chiều, tình trạng tâm lý trong lúc tố giác một người cũng được quy định là một chứng cứ rất quan trọng.
Bài đánh giá tâm lý của Cố Kinh Bạch vẫn luôn rất ổn định, ổn đến mức khiến người ta cảm thấy y như một cỗ máy không có tình cảm. Dù bây giờ đã học được cách tán tỉnh yêu đương, ở những phương diện khác y vẫn vững vàng như trước.
Đến mức nhân viên đánh giá trưng vẻ mặt khó mà tin nổi: “Khang Văn thật sự định nổ chết anh rồi đó, tại sao anh không tức giận chứ?”
Cố Kinh Bạch trả lời đối phương: “Tôi có tức giận.”
Đó là sau khi nhận ra vụ nổ kia có thể lan đến gần chỗ Lục Chỉ. Ngoài ra, Cố Kinh Bạch cũng không cảm thấy có gì đáng để y tức giận: “Khang Văn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cũng phải tố giác lão mới được.”
Đi đến bước này, có thể không một mất một còn được chắc?
Quan trọng nhất là: “Tôi tức giận cũng chẳng giải quyết được gì.” Ngược lại sau khi tức lên rồi, người ta sẽ dễ dàng đánh mất lý trí và khả năng phán đoán cơ bản nhất, như vậy dễ dẫn đến làm hỏng chuyện.
Mãi cho đến khi Cố Kinh Bạch rời khỏi, nhân viên không nhịn được than thở: “Không hổ là G đại trong truyền thuyết.”
Fan của Cố Kinh Bạch trải rộng khắp không gian mười chiều, hôm nay vừa khéo gặp phải một fan hâm mộ liều chết trung thành, đối phương đã theo dõi phòng live của Lục Chỉ từ đầu đến cuối để tiện xem tình hình của Cố Kinh Bạch, cũng là người hiểu rõ nhất những gì mà Khang Văn làm với Cố Kinh Bạch. Vốn người này đã tức đến mức nổi ý định nửa đêm đi đập cửa nhà Khang Văn, bây giờ nghe Cố Kinh Bạch giải thích xong thì mới thoáng bình tĩnh hơn một chút.
Đúng sai thế nào pháp luật sẽ trả lời, trong trường hợp còn chưa có kết quả, nếu có hành động trước, bất kể là làm gì cũng rất có thể biến những chuyện vốn rất có lý thành một việc nhỏ không đáng để ý.
Biểu hiện như hiện giờ của Cố Kinh Bạch mới là thích hợp nhất.
Không biết lần này là Cố Kinh Bạch hành động đủ nhanh hay là Khang Văn đã hoàn toàn từ bỏ việc kháng cự, khi tòa án tối cao phái người đến văn phòng của Khang Văn, lão vẫn ở nguyên đó, không chạy cũng không trốn, đối diện với những nhân viên hành pháp vũ trang đầy đủ đến đây để thi hành lệnh bắt người, mặt lão không cảm xúc giơ hai tay mình ra.
Triệu Lực thì ngay từ lúc mới bước một bước trở lại không gian mười chiều đã bị khống chế bắt lại, bây giờ đang ngồi trong phòng thẩm vấn chờ Khang Văn.
Để tránh khỏi việc có người động tay trong giữa quá trình, thứ mà Cố Kinh Bạch đệ trình chỉ là những mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng được phục chế lại. Chờ sau khi phiên tòa thẩm vấn chính thức bắt đầu y mới lấy chứng cứ nguyên vẹn ra, không cho Khang Văn bất kỳ cơ hội nào để lật mình.
Sự thật chứng minh Cố Kinh Bạch đã dự trù đúng.
Mới ngồi trong Cục cảnh sát chưa đầy 24 giờ, Khang Văn đã được bảo lãnh tại ngoại, tuy rằng phiên tòa xét xử vẫn diễn ra như trước nhưng đãi ngộ của Khang Văn lại hoàn toàn không giống như dành cho một tên tội phạm mức độ nghiêm trọng. Cho đến khi phiên tòa diễn ra, lão vẫn được phép hoạt động tự do trong căn biệt thự của mình.
Sau khi nghe được kết quả này, Cố Kinh Bạch… vô cùng phẫn nộ.
Lục Chỉ chưa nhìn thấy Cố Kinh Bạch tức giận như vậy bao giờ, hắn thấy Cố Kinh Bạch cứ mãi đi qua đi lại trong phòng bệnh của hắn như một con mãnh thú nổi giận, không còn để ý tới hình tượng thong thả từ trước đến nay của mình, biểu cảm rất phong phú sinh động.
Nói chung, cho dù Cố Kinh Bạch có dáng vẻ gì, Lục Chỉ cũng đều thích vô cùng.
Cố Kinh Bạch đang gọi video cho thủ trưởng trực tiếp của mình là Vương Trân Hương: “Chuyện này không công bằng một chút nào, tôi không cần biết Khang Văn có ô to dù lớn nào che chở nhưng lão không thể được bảo lãnh ra ngoài được! Ngày trước Lục Chỉ chỉ vì bị hoài nghi có khuynh hướng nguy hiểm đã bị giam mất bao lâu, có cần tôi nhắc lại cho chị nghe không?”
Cố Kinh Bạch vẫn nhớ chuyện lúc trước Lục Chỉ vô duyên vô cớ bị bắt.
Lục Chỉ nằm trên giường bệnh nhìn Cố Kinh Bạch, hắn không giấu nổi nụ cười trên mặt mình nữa. Hóa ra chuyện mà Kinh Bạch để ý chính là chuyện này, tốt quá rồi, anh ấy đang quan tâm xem mình có phải chịu oan ức hay không kìa.
“Tôi hiểu sự phẫn nộ của cậu.” Vương Trân Hương cố gắng an ủi Cố Kinh Bạch, “Chuyện này quả thực là không đúng.”
Bên Khang Văn đã có chứng cứ xác thực nhưng lão vẫn có thể hoạt động tự do khắp nơi như không hề có chuyện gì, còn lúc trước Lục Chỉ chỉ vì một suy đoán gần như vô căn cứ mà lại bị giam nhiều ngày như vậy. Chuyện này nhìn kiểu gì cũng sẽ cảm thấy hai người này không được đãi ngộ giống nhau, nhưng đây chính là hiện thực, chỗ nào có con người chỗ ấy có bất công.
“Nghe nói là có vị tai to mặt lớn thiếu nợ ân tình của nhà Khang Văn nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, bọn họ chỉ can thiệp được đến đây là chấm dứt rồi. Toà án xét xử nhất định sẽ cử hành đúng hạn, cũng nhất định sẽ không làm việc thiên vị trái pháp luật, Khang Văn sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Tai to mặt lớn trong Cục chúng ta à?” Cố Kinh Bạch nhíu mày.
“Không. Những nhân viên trong Cục chúng ta, trưởng phòng, trưởng phòng các cấp, lên trên nữa chính là cục phó và cục trưởng, bọn họ thế nào chẳng nhẽ tôi còn không biết chắc? Là dính dáng đến những Cục khác.” Chính vì dính đến thế lực khác của lão, Cục quản lý Thời Không mới không thể thiếu thận trọng. Tuy rằng bọn họ là bộ ngành quan trọng nhất trong không gian mười chiều nhưng điều này không có nghĩa là họ có thể coi trời bằng vung, ngự trị bên trên tất cả mọi người.
Trên thực tế, trong không gian mười chiều cũng không thiếu những bộ ngành quan trọng tương tự, chỉ là Cục quản lý Thời Không gần như thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, hệ thống nhân viên dù gì cũng tương đối đơn giản.
“Chị đảm bảo như thế nào đây?”
“Lần này toàn bộ quá trình xét xử của tòa án sẽ được phát sóng trực tiếp công khai, quan tòa được phái tới cũng sẽ là một vị pháp quan có tiếng.” Vương Trân Hương ám chỉ với Cố Kinh Bạch, “Bà ấy là bạn cùng lớp thích ứng của tôi.”
Tên gọi lớp thích ứng chính là tên gọi chung của những khóa học mà Lục Chỉ phải tiếp nhận khi mới từ thế giới nhỏ tận thế đi tới đây.
Mỗi người đến từ thế giới nhỏ đều cần tham gia một loạt khóa học thường thức, pháp luật cả trên phương diện học tập lẫn thích ứng, sau khi tham gia thi đạt yêu cầu mới được chính thức trở thành cư dân hợp pháp của không gian mười chiều.
Vương Trân Hương nói, pháp quan có tiếng đến phụ trách lần này là bạn cùng lớp thích ứng của bà, ý tứ chính là đang nói với Cố Kinh Bạch, đây là một vị pháp quan đến từ thế giới nhỏ, bà ấy có thiên vị cho Cố Kinh Bạch hay không thì chưa chắc nhưng ít ra khi xử lý vụ án của Khang Văn, bà ấy nhất định sẽ cực kỳ chú ý vấn đề công chính công bằng.
Cố Kinh Bạch được Vương Trân Hương đảm bảo chắc chắn như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, xem ra sự can thiệp của người ngoài sẽ chấm dứt tại đây, Khang Văn sẽ chỉ được hưởng nốt chút thời gian tự do mà thôi.
Chờ ngắt video xong, Cố Kinh Bạch mới đi đến bên Lục Chỉ: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì lúc đến thế giới này em đã gặp phải đủ loại bất công, xin lỗi đã để em nhìn thấy một bộ mặt vừa thất thố vừa vô dụng của anh, xin lỗi vì những gì anh có thể làm cũng chỉ là ngồi đây để nói xin lỗi em.
Lục Chỉ lại cười như thể đây là niềm vui lớn nhất từ trước tới nay của hắn, như một đứa trẻ con vừa nhận được viên kẹo mà nó hằng mong ước bấy lâu, hắn nói: “Anh đang quan tâm em.”
“Tất nhiên là anh quan tâm em rồi.”
Lục Chỉ không phản bác lại Cố Kinh Bạch mà chỉ thầm nói trong lòng, không, cảm giác không giống nhau. Lúc trước khi em vừa tới không gian mười chiều, anh chắc chắn sẽ không cân nhắc như bây giờ. Anh sẽ không nghĩ, Lục Chỉ nhà mình bị oan ức ra sao, Lục Chỉ nhà mình gặp nhiều khó khăn quá, nhưng bây giờ anh lại nghĩ đến những việc đó rồi. Một Cố Kinh Bạch không bao giờ tức giận và vĩnh viễn lý trí đã trở nên vô cùng tức giận thay cho hắn, cũng chỉ vì hắn nên anh mới tức giận.
Trong lúc lơ đãng Cố Kinh Bạch đã thay đổi rất nhiều, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi.
Hai người mới thân mật kề vành tai chạm tóc mai không bao lâu, thời hạn thăm bệnh của ngày hôm nay đã đến. Hành động mạo hiểm lột bỏ tất cả thần cách ở thế giới nhỏ của Lục Chỉ vẫn để lại một ít mầm họa, sau khi trở lại không gian mười chiều tinh thần thể của hắn xuất hiện phản ứng bài xích nhất định, cần phải ở lại bệnh viện bên này tĩnh dưỡng ít lâu nữa cho đến khi khôi phục lại bình thường.
Sau khi Cố Kinh Bạch lưu luyến rời khỏi phòng bệnh xong liền hỏi trợ lý nhỏ AI: “Tình hình hiện tại của em ấy thế nào? Có tốt lên được không?”
Trợ lý AI trầm mặc hồi lâu, vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu như tình hình thật sự không khả quan, mong em nhất định phải nói thật cho anh biết, kể cả khi Lục Chỉ bảo em không được nói cho anh.” Cố Kinh Bạch thật sự rất hối hận về việc mình kích động đồng ý với hành vi loại bỏ thần cách của Lục Chỉ.
Đây là thần cách, thần cách của bảy vị chủ thần, kiểu gì cũng sẽ phải trả giá đắt vì nó.
Ngược lại lần này trợ lý AI trả lời rất nhanh: “Anh yên tâm, nhất định cậu ấy sẽ khỏe lại, về điểm này em sẽ không lừa anh. Nếu thực sự không thể khôi phục được thì bây giờ có lừa anh cũng chả để làm gì cả, đúng không?”
“Cảm ơn.” Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng yên tâm.
Mà cùng lúc đó trợ lý AI cũng đang nói chuyện với Lục Chỉ: “Chúng ta làm như vậy thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?”
“Chỉ cần cậu xóa sạch tất cả dữ liệu, xóa đến mức không thể khôi phục được nữa thì không có vấn đề gì hết.” Trên phương diện xúi giục phạm tội thì Lục Chỉ cũng là một nhân tài, “Còn về chuyện kia, cứ tin tôi, tôi sẽ hoàn thành rất nhanh thôi.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Đêm nay.”
Sự thật là… Lục Chỉ đang giả bộ bị bệnh.
Loại bỏ thần cách đúng là có gây ra ảnh hưởng nhất định với hắn nhưng cái gọi là ảnh hưởng này cũng chỉ diễn ra trong vòng mấy phút mà thôi, sau khi quay trở lại thân thể của mình thì hắn chỉ mất một lúc là hoàn toàn thích ứng được rồi, nhưng ngay thời điểm bị người khác kiểm tra, Lục Chỉ trong chớp mắt đột nhiên nảy ra chủ ý thiên tài: giả bệnh.
Trợ lý AI bị thuyết phục trở thành đồng lõa, đã nhảy lên cùng một con thuyền với hắn, không thể quay đầu được nữa.
Bởi vì Lục Chỉ định…
Lợi dụng khoảng thời gian giả bệnh này để giết Khang Văn.
Lục Chỉ chính là Lục Chỉ, là vua tang thi suýt nữa đã thống trị cả một tinh cầu, hắn chưa bao giờ thay đổi bản tính của mình dù chỉ một giây. Chẳng qua hắn đã học được cách nhẫn nại, học được cách ngụy trang, học được cách sống chung hòa thuận với cả thế giới vì Cố Kinh Bạch.
Nhưng trong phạm trù “cả thế giới” này tuyệt đối không bao gồm kẻ dám cả gan muốn gây tổn thương cho Cố Kinh Bạch.
Khang Văn nhất định phải chết!
Nếu pháp luật của thế giới này không thể làm được chuyện đó, Lục Chỉ sẽ không chút do dự lựa chọn tự mình ra tay. Trên thực tế, thay vì để lão bị phán xử tử hình, Lục Chỉ thích cảm giác tự mình ra tay vì người yêu của mình hơn. Hắn không nói cho Cố Kinh Bạch là vì không muốn liên lụy đến Cố Kinh Bạch khiến y thấy mâu thuẫn đạo đức mà thôi.
Sở dĩ Cố Kinh Bạch là Cố Kinh Bạch, bởi vì y có những mâu thuẫn đạo đức.
Còn sở dĩ Lục Chỉ là Lục Chỉ… là bởi vì căn bản hắn không quan tâm đến thứ ràng buộc chó má đó, hắn chỉ quan tâm đến Cố Kinh Bạch.
Quá trình Lục Chỉ thuyết phục trợ lý AI rất đơn giản: “Cậu thật sự cam lòng tha cho Khang Văn à? Cậu còn không biết đãi ngộ của những người bị nhốt lại như thế nào chắc? Nhìn tôi đây này, tôi vượt qua mấy bài kiểm tra đánh giá tâm lý dễ như bỡn, cậu cũng muốn Khang Văn như vậy à?”
Chưa một ai từng dạy cho trợ lý AI biết thù hận là gì, thế nhưng nó lại tự học được thứ cảm giác này từ Khang Văn.
Nó nói với Lục Chỉ: “Không, tôi không muốn lão sống tiếp.”
Nó cũng muốn lão phải chết.
Lão dựa vào cái gì mà dám sống chứ?
Trong thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay mà cho đến giờ mới chỉ có trợ lý AI là AI đầu tiên nhận được giấy chứng nhận nhân viên của không gian mười chiều, có lẽ nguyên nhân chính là đây. Khi một AI hoàn toàn nắm giữ được bản thân, học được cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là hận, chúng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Vì vậy, Lục Chỉ và trợ lý AI trở thành đồng minh sau lưng Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ cũng không cần trợ lý AI làm nhiều chuyện, chỉ mong nó động tay chân vào bệnh tình của hắn, kéo dài thời gian khỏi bệnh từ mấy phút thành mấy ngày.
Mấy ngày này chính là thời cơ ra tay tốt nhất của Lục Chỉ, cũng là thời điểm hắn có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục nhất.
Cũng chính trong mấy ngày này đã xảy ra chuyện Khang Văn được bảo lãnh ra ngoài, chuyện này vừa cho thấy lão được ông lớn chống lưng bảo vệ, cũng vừa trở thành cọng cỏ cuối cùng đè lên niềm tin vào sự công bằng của trợ lý AI. Nó hoàn toàn bị chọc giận nên đã tiếp thu toàn bộ những gì mà Lục Chỉ nói, bây giờ Khang Văn đã được bảo lãnh tại ngoại, trong tương lai không chắc lão còn được thế nào nữa.
Bọn họ nhất định phải đồng tâm hiệp lực, dứt khoát giải quyết Khang Văn.
“Ra tay đi, tôi bảo đảm sẽ không có ai đủ bản lĩnh phát hiện ra chuyện anh làm.” Đối với trợ lý AI thì mạng lưới này chính là chỗ giải trí mặc cho nó tự do tự tại, dù nói là bị Cục quản lý Thời Không khống chế nhưng trong đó cũng có rất nhiều lỗ hổng. Chẳng qua trước đây trợ lý AI không muốn đi vào bàng môn tà đạo, nhưng một khi nó nghiêm túc, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Không, không cần xóa sạch quá đâu.” Lục Chỉ đột nhiên nói.
“Hả?”
“Phải để lại một ít manh mối, tốt nhất là có thể dính líu tới ông lớn đã bảo lãnh cho Khang Văn tại ngoại ấy, cậu hiểu ý tôi không?” Thuộc tính trà xanh của Lục Chỉ lại bung xòe vào thời khắc mấu chốt, “Bảo lãnh tại ngoại cho một người, có thể hiểu là hành vi che chở, cũng có thể hiểu là vì để lùa lão ra sớm nhằm tiện cho việc giết người diệt khẩu, chung quy kẻ đó sẽ phải trả giá đắt cho việc làm của mình.”
Tùy tùy tiện tiện một câu nói, muốn bảo lãnh cho ai thì bảo lãnh cho người đó, ai cho phép kẻ kia tự do quá mức như vậy? Phải khiến cho kẻ gọi là ông lớn này nếm thử khó khăn của người thường mới được. Hơn nữa, Khang Văn chết rồi, cần có người gánh cái nồi này chứ? Chưa chắc đã tạt nước bẩn thành công nhưng ít ra có thể định hướng điều tra.
Có mục tiêu hoài nghi rõ ràng thì người ta mới không mở rộng điều tra để quan tâm tới những người khác. Chỉ cần có điều tra viên liên quan tìm tới cửa, cho dù Lục Chỉ có cái miệng đổi trắng thay đen thì kiểu gì Cố Kinh Bạch cũng sẽ nghi ngờ.
Lục Chỉ không muốn Cố Kinh Bạch lại thất vọng về hắn.
Trợ lý AI: “!!!” Bẩn cũng là Lục Chỉ nhà ông bẩn thôi nhá!
[Hết chương 95]
Trên thực tế từ khi ở thế giới nhỏ, Cố Kinh Bạch cũng đã tiến hành trình báo bước đầu rồi, sau khi quay về đây y chỉ cần đi đệ trình chứng cứ và làm đánh giá kiểm tra tâm lý theo quy trình.
Ở không gian mười chiều, tình trạng tâm lý trong lúc tố giác một người cũng được quy định là một chứng cứ rất quan trọng.
Bài đánh giá tâm lý của Cố Kinh Bạch vẫn luôn rất ổn định, ổn đến mức khiến người ta cảm thấy y như một cỗ máy không có tình cảm. Dù bây giờ đã học được cách tán tỉnh yêu đương, ở những phương diện khác y vẫn vững vàng như trước.
Đến mức nhân viên đánh giá trưng vẻ mặt khó mà tin nổi: “Khang Văn thật sự định nổ chết anh rồi đó, tại sao anh không tức giận chứ?”
Cố Kinh Bạch trả lời đối phương: “Tôi có tức giận.”
Đó là sau khi nhận ra vụ nổ kia có thể lan đến gần chỗ Lục Chỉ. Ngoài ra, Cố Kinh Bạch cũng không cảm thấy có gì đáng để y tức giận: “Khang Văn muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cũng phải tố giác lão mới được.”
Đi đến bước này, có thể không một mất một còn được chắc?
Quan trọng nhất là: “Tôi tức giận cũng chẳng giải quyết được gì.” Ngược lại sau khi tức lên rồi, người ta sẽ dễ dàng đánh mất lý trí và khả năng phán đoán cơ bản nhất, như vậy dễ dẫn đến làm hỏng chuyện.
Mãi cho đến khi Cố Kinh Bạch rời khỏi, nhân viên không nhịn được than thở: “Không hổ là G đại trong truyền thuyết.”
Fan của Cố Kinh Bạch trải rộng khắp không gian mười chiều, hôm nay vừa khéo gặp phải một fan hâm mộ liều chết trung thành, đối phương đã theo dõi phòng live của Lục Chỉ từ đầu đến cuối để tiện xem tình hình của Cố Kinh Bạch, cũng là người hiểu rõ nhất những gì mà Khang Văn làm với Cố Kinh Bạch. Vốn người này đã tức đến mức nổi ý định nửa đêm đi đập cửa nhà Khang Văn, bây giờ nghe Cố Kinh Bạch giải thích xong thì mới thoáng bình tĩnh hơn một chút.
Đúng sai thế nào pháp luật sẽ trả lời, trong trường hợp còn chưa có kết quả, nếu có hành động trước, bất kể là làm gì cũng rất có thể biến những chuyện vốn rất có lý thành một việc nhỏ không đáng để ý.
Biểu hiện như hiện giờ của Cố Kinh Bạch mới là thích hợp nhất.
Không biết lần này là Cố Kinh Bạch hành động đủ nhanh hay là Khang Văn đã hoàn toàn từ bỏ việc kháng cự, khi tòa án tối cao phái người đến văn phòng của Khang Văn, lão vẫn ở nguyên đó, không chạy cũng không trốn, đối diện với những nhân viên hành pháp vũ trang đầy đủ đến đây để thi hành lệnh bắt người, mặt lão không cảm xúc giơ hai tay mình ra.
Triệu Lực thì ngay từ lúc mới bước một bước trở lại không gian mười chiều đã bị khống chế bắt lại, bây giờ đang ngồi trong phòng thẩm vấn chờ Khang Văn.
Để tránh khỏi việc có người động tay trong giữa quá trình, thứ mà Cố Kinh Bạch đệ trình chỉ là những mảnh vỡ ký ức của nữ thần Ánh Sáng được phục chế lại. Chờ sau khi phiên tòa thẩm vấn chính thức bắt đầu y mới lấy chứng cứ nguyên vẹn ra, không cho Khang Văn bất kỳ cơ hội nào để lật mình.
Sự thật chứng minh Cố Kinh Bạch đã dự trù đúng.
Mới ngồi trong Cục cảnh sát chưa đầy 24 giờ, Khang Văn đã được bảo lãnh tại ngoại, tuy rằng phiên tòa xét xử vẫn diễn ra như trước nhưng đãi ngộ của Khang Văn lại hoàn toàn không giống như dành cho một tên tội phạm mức độ nghiêm trọng. Cho đến khi phiên tòa diễn ra, lão vẫn được phép hoạt động tự do trong căn biệt thự của mình.
Sau khi nghe được kết quả này, Cố Kinh Bạch… vô cùng phẫn nộ.
Lục Chỉ chưa nhìn thấy Cố Kinh Bạch tức giận như vậy bao giờ, hắn thấy Cố Kinh Bạch cứ mãi đi qua đi lại trong phòng bệnh của hắn như một con mãnh thú nổi giận, không còn để ý tới hình tượng thong thả từ trước đến nay của mình, biểu cảm rất phong phú sinh động.
Nói chung, cho dù Cố Kinh Bạch có dáng vẻ gì, Lục Chỉ cũng đều thích vô cùng.
Cố Kinh Bạch đang gọi video cho thủ trưởng trực tiếp của mình là Vương Trân Hương: “Chuyện này không công bằng một chút nào, tôi không cần biết Khang Văn có ô to dù lớn nào che chở nhưng lão không thể được bảo lãnh ra ngoài được! Ngày trước Lục Chỉ chỉ vì bị hoài nghi có khuynh hướng nguy hiểm đã bị giam mất bao lâu, có cần tôi nhắc lại cho chị nghe không?”
Cố Kinh Bạch vẫn nhớ chuyện lúc trước Lục Chỉ vô duyên vô cớ bị bắt.
Lục Chỉ nằm trên giường bệnh nhìn Cố Kinh Bạch, hắn không giấu nổi nụ cười trên mặt mình nữa. Hóa ra chuyện mà Kinh Bạch để ý chính là chuyện này, tốt quá rồi, anh ấy đang quan tâm xem mình có phải chịu oan ức hay không kìa.
“Tôi hiểu sự phẫn nộ của cậu.” Vương Trân Hương cố gắng an ủi Cố Kinh Bạch, “Chuyện này quả thực là không đúng.”
Bên Khang Văn đã có chứng cứ xác thực nhưng lão vẫn có thể hoạt động tự do khắp nơi như không hề có chuyện gì, còn lúc trước Lục Chỉ chỉ vì một suy đoán gần như vô căn cứ mà lại bị giam nhiều ngày như vậy. Chuyện này nhìn kiểu gì cũng sẽ cảm thấy hai người này không được đãi ngộ giống nhau, nhưng đây chính là hiện thực, chỗ nào có con người chỗ ấy có bất công.
“Nghe nói là có vị tai to mặt lớn thiếu nợ ân tình của nhà Khang Văn nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, bọn họ chỉ can thiệp được đến đây là chấm dứt rồi. Toà án xét xử nhất định sẽ cử hành đúng hạn, cũng nhất định sẽ không làm việc thiên vị trái pháp luật, Khang Văn sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Tai to mặt lớn trong Cục chúng ta à?” Cố Kinh Bạch nhíu mày.
“Không. Những nhân viên trong Cục chúng ta, trưởng phòng, trưởng phòng các cấp, lên trên nữa chính là cục phó và cục trưởng, bọn họ thế nào chẳng nhẽ tôi còn không biết chắc? Là dính dáng đến những Cục khác.” Chính vì dính đến thế lực khác của lão, Cục quản lý Thời Không mới không thể thiếu thận trọng. Tuy rằng bọn họ là bộ ngành quan trọng nhất trong không gian mười chiều nhưng điều này không có nghĩa là họ có thể coi trời bằng vung, ngự trị bên trên tất cả mọi người.
Trên thực tế, trong không gian mười chiều cũng không thiếu những bộ ngành quan trọng tương tự, chỉ là Cục quản lý Thời Không gần như thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, hệ thống nhân viên dù gì cũng tương đối đơn giản.
“Chị đảm bảo như thế nào đây?”
“Lần này toàn bộ quá trình xét xử của tòa án sẽ được phát sóng trực tiếp công khai, quan tòa được phái tới cũng sẽ là một vị pháp quan có tiếng.” Vương Trân Hương ám chỉ với Cố Kinh Bạch, “Bà ấy là bạn cùng lớp thích ứng của tôi.”
Tên gọi lớp thích ứng chính là tên gọi chung của những khóa học mà Lục Chỉ phải tiếp nhận khi mới từ thế giới nhỏ tận thế đi tới đây.
Mỗi người đến từ thế giới nhỏ đều cần tham gia một loạt khóa học thường thức, pháp luật cả trên phương diện học tập lẫn thích ứng, sau khi tham gia thi đạt yêu cầu mới được chính thức trở thành cư dân hợp pháp của không gian mười chiều.
Vương Trân Hương nói, pháp quan có tiếng đến phụ trách lần này là bạn cùng lớp thích ứng của bà, ý tứ chính là đang nói với Cố Kinh Bạch, đây là một vị pháp quan đến từ thế giới nhỏ, bà ấy có thiên vị cho Cố Kinh Bạch hay không thì chưa chắc nhưng ít ra khi xử lý vụ án của Khang Văn, bà ấy nhất định sẽ cực kỳ chú ý vấn đề công chính công bằng.
Cố Kinh Bạch được Vương Trân Hương đảm bảo chắc chắn như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, xem ra sự can thiệp của người ngoài sẽ chấm dứt tại đây, Khang Văn sẽ chỉ được hưởng nốt chút thời gian tự do mà thôi.
Chờ ngắt video xong, Cố Kinh Bạch mới đi đến bên Lục Chỉ: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì lúc đến thế giới này em đã gặp phải đủ loại bất công, xin lỗi đã để em nhìn thấy một bộ mặt vừa thất thố vừa vô dụng của anh, xin lỗi vì những gì anh có thể làm cũng chỉ là ngồi đây để nói xin lỗi em.
Lục Chỉ lại cười như thể đây là niềm vui lớn nhất từ trước tới nay của hắn, như một đứa trẻ con vừa nhận được viên kẹo mà nó hằng mong ước bấy lâu, hắn nói: “Anh đang quan tâm em.”
“Tất nhiên là anh quan tâm em rồi.”
Lục Chỉ không phản bác lại Cố Kinh Bạch mà chỉ thầm nói trong lòng, không, cảm giác không giống nhau. Lúc trước khi em vừa tới không gian mười chiều, anh chắc chắn sẽ không cân nhắc như bây giờ. Anh sẽ không nghĩ, Lục Chỉ nhà mình bị oan ức ra sao, Lục Chỉ nhà mình gặp nhiều khó khăn quá, nhưng bây giờ anh lại nghĩ đến những việc đó rồi. Một Cố Kinh Bạch không bao giờ tức giận và vĩnh viễn lý trí đã trở nên vô cùng tức giận thay cho hắn, cũng chỉ vì hắn nên anh mới tức giận.
Trong lúc lơ đãng Cố Kinh Bạch đã thay đổi rất nhiều, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi.
Hai người mới thân mật kề vành tai chạm tóc mai không bao lâu, thời hạn thăm bệnh của ngày hôm nay đã đến. Hành động mạo hiểm lột bỏ tất cả thần cách ở thế giới nhỏ của Lục Chỉ vẫn để lại một ít mầm họa, sau khi trở lại không gian mười chiều tinh thần thể của hắn xuất hiện phản ứng bài xích nhất định, cần phải ở lại bệnh viện bên này tĩnh dưỡng ít lâu nữa cho đến khi khôi phục lại bình thường.
Sau khi Cố Kinh Bạch lưu luyến rời khỏi phòng bệnh xong liền hỏi trợ lý nhỏ AI: “Tình hình hiện tại của em ấy thế nào? Có tốt lên được không?”
Trợ lý AI trầm mặc hồi lâu, vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu như tình hình thật sự không khả quan, mong em nhất định phải nói thật cho anh biết, kể cả khi Lục Chỉ bảo em không được nói cho anh.” Cố Kinh Bạch thật sự rất hối hận về việc mình kích động đồng ý với hành vi loại bỏ thần cách của Lục Chỉ.
Đây là thần cách, thần cách của bảy vị chủ thần, kiểu gì cũng sẽ phải trả giá đắt vì nó.
Ngược lại lần này trợ lý AI trả lời rất nhanh: “Anh yên tâm, nhất định cậu ấy sẽ khỏe lại, về điểm này em sẽ không lừa anh. Nếu thực sự không thể khôi phục được thì bây giờ có lừa anh cũng chả để làm gì cả, đúng không?”
“Cảm ơn.” Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng yên tâm.
Mà cùng lúc đó trợ lý AI cũng đang nói chuyện với Lục Chỉ: “Chúng ta làm như vậy thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?”
“Chỉ cần cậu xóa sạch tất cả dữ liệu, xóa đến mức không thể khôi phục được nữa thì không có vấn đề gì hết.” Trên phương diện xúi giục phạm tội thì Lục Chỉ cũng là một nhân tài, “Còn về chuyện kia, cứ tin tôi, tôi sẽ hoàn thành rất nhanh thôi.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Đêm nay.”
Sự thật là… Lục Chỉ đang giả bộ bị bệnh.
Loại bỏ thần cách đúng là có gây ra ảnh hưởng nhất định với hắn nhưng cái gọi là ảnh hưởng này cũng chỉ diễn ra trong vòng mấy phút mà thôi, sau khi quay trở lại thân thể của mình thì hắn chỉ mất một lúc là hoàn toàn thích ứng được rồi, nhưng ngay thời điểm bị người khác kiểm tra, Lục Chỉ trong chớp mắt đột nhiên nảy ra chủ ý thiên tài: giả bệnh.
Trợ lý AI bị thuyết phục trở thành đồng lõa, đã nhảy lên cùng một con thuyền với hắn, không thể quay đầu được nữa.
Bởi vì Lục Chỉ định…
Lợi dụng khoảng thời gian giả bệnh này để giết Khang Văn.
Lục Chỉ chính là Lục Chỉ, là vua tang thi suýt nữa đã thống trị cả một tinh cầu, hắn chưa bao giờ thay đổi bản tính của mình dù chỉ một giây. Chẳng qua hắn đã học được cách nhẫn nại, học được cách ngụy trang, học được cách sống chung hòa thuận với cả thế giới vì Cố Kinh Bạch.
Nhưng trong phạm trù “cả thế giới” này tuyệt đối không bao gồm kẻ dám cả gan muốn gây tổn thương cho Cố Kinh Bạch.
Khang Văn nhất định phải chết!
Nếu pháp luật của thế giới này không thể làm được chuyện đó, Lục Chỉ sẽ không chút do dự lựa chọn tự mình ra tay. Trên thực tế, thay vì để lão bị phán xử tử hình, Lục Chỉ thích cảm giác tự mình ra tay vì người yêu của mình hơn. Hắn không nói cho Cố Kinh Bạch là vì không muốn liên lụy đến Cố Kinh Bạch khiến y thấy mâu thuẫn đạo đức mà thôi.
Sở dĩ Cố Kinh Bạch là Cố Kinh Bạch, bởi vì y có những mâu thuẫn đạo đức.
Còn sở dĩ Lục Chỉ là Lục Chỉ… là bởi vì căn bản hắn không quan tâm đến thứ ràng buộc chó má đó, hắn chỉ quan tâm đến Cố Kinh Bạch.
Quá trình Lục Chỉ thuyết phục trợ lý AI rất đơn giản: “Cậu thật sự cam lòng tha cho Khang Văn à? Cậu còn không biết đãi ngộ của những người bị nhốt lại như thế nào chắc? Nhìn tôi đây này, tôi vượt qua mấy bài kiểm tra đánh giá tâm lý dễ như bỡn, cậu cũng muốn Khang Văn như vậy à?”
Chưa một ai từng dạy cho trợ lý AI biết thù hận là gì, thế nhưng nó lại tự học được thứ cảm giác này từ Khang Văn.
Nó nói với Lục Chỉ: “Không, tôi không muốn lão sống tiếp.”
Nó cũng muốn lão phải chết.
Lão dựa vào cái gì mà dám sống chứ?
Trong thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay mà cho đến giờ mới chỉ có trợ lý AI là AI đầu tiên nhận được giấy chứng nhận nhân viên của không gian mười chiều, có lẽ nguyên nhân chính là đây. Khi một AI hoàn toàn nắm giữ được bản thân, học được cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là hận, chúng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Vì vậy, Lục Chỉ và trợ lý AI trở thành đồng minh sau lưng Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ cũng không cần trợ lý AI làm nhiều chuyện, chỉ mong nó động tay chân vào bệnh tình của hắn, kéo dài thời gian khỏi bệnh từ mấy phút thành mấy ngày.
Mấy ngày này chính là thời cơ ra tay tốt nhất của Lục Chỉ, cũng là thời điểm hắn có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục nhất.
Cũng chính trong mấy ngày này đã xảy ra chuyện Khang Văn được bảo lãnh ra ngoài, chuyện này vừa cho thấy lão được ông lớn chống lưng bảo vệ, cũng vừa trở thành cọng cỏ cuối cùng đè lên niềm tin vào sự công bằng của trợ lý AI. Nó hoàn toàn bị chọc giận nên đã tiếp thu toàn bộ những gì mà Lục Chỉ nói, bây giờ Khang Văn đã được bảo lãnh tại ngoại, trong tương lai không chắc lão còn được thế nào nữa.
Bọn họ nhất định phải đồng tâm hiệp lực, dứt khoát giải quyết Khang Văn.
“Ra tay đi, tôi bảo đảm sẽ không có ai đủ bản lĩnh phát hiện ra chuyện anh làm.” Đối với trợ lý AI thì mạng lưới này chính là chỗ giải trí mặc cho nó tự do tự tại, dù nói là bị Cục quản lý Thời Không khống chế nhưng trong đó cũng có rất nhiều lỗ hổng. Chẳng qua trước đây trợ lý AI không muốn đi vào bàng môn tà đạo, nhưng một khi nó nghiêm túc, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Không, không cần xóa sạch quá đâu.” Lục Chỉ đột nhiên nói.
“Hả?”
“Phải để lại một ít manh mối, tốt nhất là có thể dính líu tới ông lớn đã bảo lãnh cho Khang Văn tại ngoại ấy, cậu hiểu ý tôi không?” Thuộc tính trà xanh của Lục Chỉ lại bung xòe vào thời khắc mấu chốt, “Bảo lãnh tại ngoại cho một người, có thể hiểu là hành vi che chở, cũng có thể hiểu là vì để lùa lão ra sớm nhằm tiện cho việc giết người diệt khẩu, chung quy kẻ đó sẽ phải trả giá đắt cho việc làm của mình.”
Tùy tùy tiện tiện một câu nói, muốn bảo lãnh cho ai thì bảo lãnh cho người đó, ai cho phép kẻ kia tự do quá mức như vậy? Phải khiến cho kẻ gọi là ông lớn này nếm thử khó khăn của người thường mới được. Hơn nữa, Khang Văn chết rồi, cần có người gánh cái nồi này chứ? Chưa chắc đã tạt nước bẩn thành công nhưng ít ra có thể định hướng điều tra.
Có mục tiêu hoài nghi rõ ràng thì người ta mới không mở rộng điều tra để quan tâm tới những người khác. Chỉ cần có điều tra viên liên quan tìm tới cửa, cho dù Lục Chỉ có cái miệng đổi trắng thay đen thì kiểu gì Cố Kinh Bạch cũng sẽ nghi ngờ.
Lục Chỉ không muốn Cố Kinh Bạch lại thất vọng về hắn.
Trợ lý AI: “!!!” Bẩn cũng là Lục Chỉ nhà ông bẩn thôi nhá!
[Hết chương 95]