Thời điểm bị dẫn đi, Khang Văn cười như sắp phát điên.
Cư dân của không gian mười chiều đương nhiên không tin rằng chỉ dựa vào một mình Khang Văn mà lại hoàn thành một “hành động vĩ đại” như vậy. Sau đó lại có kết quả điều tra được công bố – lúc vào nhà tù Khang Văn bí mật đi gặp hội anh em một lần.
Bởi vì lão cảm thấy mình thắng rồi.
*
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ không phải hội anh em giết người diệt khẩu mà là bọn họ uy hiếp Khang Văn tự sát thành công, không quản chân tướng là gì, hội anh em chắc chắn không thoát được khỏi liên can.
Không ngờ lão thật sự tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lợi dụng Lục Chỉ cắn bộ trưởng Triệu.
“Đêm hôm đó, những gì Khang Văn nói thực sự lay chuyển được em chính là câu lão căn bản không quan tâm những thế giới khác.”
“Ông không phối hợp thì tôi sẽ tiện tay ném ít bệnh độc tang thi vào thế giới của ông, cho bọn họ cơ hội tiến hóa.” Lục Chỉ nói hời hợt.
Bộ trưởng Triệu chính là tín hiệu mà Khang Văn muốn gửi cho hội anh em, không bảo vệ tôi, các người đều sẽ có khả năng trở thành bộ trưởng Triệu thứ hai. Những câu mà lão khai trên phiên tòa cơ bản toàn là nói thật, chỉ có một câu là giả, chính là câu lão nói mình chỉ có chứng cứ buộc tội bộ trưởng Triệu. Với kiểu người như Khang Văn, nếu chỉ nắm giữ chứng cứ của mỗi bộ trưởng Triệu thì sao mà lão có thể yên tâm được?
Tuy Lục Chỉ đã từng làm hành động suýt nữa hủy diệt cả thế giới, cũng rất khó nhìn ra được hắn yêu thế giới nhỏ tận thế đó bao nhiêu, nhưng… là thật, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào khác động đến thế giới của hắn. Quyết định mà hắn từng đưa ra thực sự đại diện cho một loại tình yêu mà chỉ hắn mới hiểu được, hắn muốn mọi người “sống” bên nhau mãi mãi.
Khang Văn bị đưa đến nhà tù, không tới phòng giam ngay mà giống như suy đoán của lão, được hội anh em bí mật hẹn gặp trước.
Bởi vì động cơ tự sát của Khang Văn quá khó hiểu, không minh bạch. Về phương diện đề phòng tù nhân tự sát, ở không gian mười chiều làm vô cũng kín kẽ, không lấy đâu ra lỗ hổng, hiệu quả rõ ràng bao năm nay. Theo lý thuyết mà nói, căn bản không có khả năng phạm nhân tự sát thành công. Khang Văn chính là người phá vỡ quy tắc giữa hàng trăm nghìn người.
Trên phiên tòa lão cố tình nói ra câu này mục đích là để hội anh em thật sự để mắt đến vụ này, tôi có thể bán đi một kẻ muốn giết tôi là bộ trưởng Triệu, đồng nghĩa rằng có thể bán được nhiều người hơn.
Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà những thứ này đều là chuyện về sau, cũng không phải lần đầu tiên Khang Văn đâm chọc hội anh em, từ lâu lão đã muốn thay thế bộ trưởng Triệu rồi, bò lên tầng lớp cao hơn trong hội. Những chuyện này nằm hết trong dự tính của lão, cũng chẳng làm lão cảm thấy vui sướng hay thỏa mãn hơn bao nhiêu, thứ vui sướng thật sự chính là thất bại của Lục Chỉ.
Có muốn trao đổi lợi ích hay không, các người mau tới thương lượng đi.
Khang Văn tự tin nắm chắc được phần thắng, vừa đùa bỡn Lục Chỉ vừa áp chế hội anh em, nhưng không ngờ ngay từ lúc bắt đầu những điều này đều nằm hết trong kế sách của Lục Chỉ.
Nhưng mà những thứ này đều là chuyện về sau, cũng không phải lần đầu tiên Khang Văn đâm chọc hội anh em, từ lâu lão đã muốn thay thế bộ trưởng Triệu rồi, bò lên tầng lớp cao hơn trong hội. Những chuyện này nằm hết trong dự tính của lão, cũng chẳng làm lão cảm thấy vui sướng hay thỏa mãn hơn bao nhiêu, thứ vui sướng thật sự chính là thất bại của Lục Chỉ.
Có muốn trao đổi lợi ích hay không, các người mau tới thương lượng đi.
Khang Văn cho rằng Lục Chỉ không còn là chó dữ làm việc không cần e dè như ngày trước nữa, ban đầu lão chỉ giả vờ như bị Lục Chỉ uy hiếp mà thôi, lão cảm thấy dưới sự chính nghĩa “dây dắt chó” của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ căn bản sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Giết Khang Văn thì còn giải thích được vì có tội thì phải chịu, nhưng dùng một thế giới nhỏ uy hiếp Khang Văn chính là đang đạp lên nguyên tắc của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.
Cố Kinh Bạch cũng có ngày nhìn nhầm người, yêu phải một vua tang thi chuyên đánh rơi mắt xích vào thời khắc mấu chốt, vậy mà lại yên tâm để Lục Chỉ toàn quyền đi giải quyết mọi chuyện.
So với kiểu người kiên trì vì lý tưởng chính nghĩa như Cố Kinh Bạch, chỉ tổ mua dây buộc mình.
Tin tức Khang Văn tự sát trong tù chẳng mấy chốc truyền khắp không gian mười chiều, gây ra chấn động không nhỏ.
Pháp y tìm được trong dạ dày của Khang Văn, chắp vá lại được một nửa câu viết trên bánh quy: “Ông có dám đánh cược không?”
Khoái cảm đánh bại được Cố Kinh Bạch khiến cả người Khang Văn run lên, đây mới là sự sung sướng mà lão vẫn luôn theo đuổi.
“Tôi tin ông.” Lục Chỉ mỉm cười, “Ông đang muốn tôi cảm thấy thực ra ông không hề để ý đến thế giới nhỏ của ông, chỉ coi nó là một cái bia đỡ đạn.”
Thế giới nhỏ của Khang Văn đã bị lão giấu đi nhưng vẫn bị trợ lý AI tìm ra được tọa độ.
Dư luận bị đẩy lên đỉnh là khi báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Văn được công bố.
Mặc dù bây giờ lão bị nhốt trong tù nhưng lão tin mình sẽ sớm được ra ngoài thôi, không biết lúc đó sắc mặt của Cố Kinh Bạch trông như thế nào? Nhất định là rất buồn cười.
Khang Văn bị đưa đến nhà tù, không tới phòng giam ngay mà giống như suy đoán của lão, được hội anh em bí mật hẹn gặp trước.
Thương lượng xong, bước đi của Khang Văn lâng lâng, đương nhiên lão không thật sự nhảy dựng lên bởi vì làm vậy rất thiếu thận trọng. Quản ngục cứ như gặp được đế vương, cung kính đưa Khang Văn vào một phòng giam đơn riêng, Khang Văn dương dương tự đắc nghĩ, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc lựa chọn hiện thực.
Còn gì phải nói nữa sao?
Một nửa còn lại nhìn giống tọa độ của một tinh cầu nhưng quá mờ, không dễ đoán nữa. Mà xác suất lớn nhất thì tọa độ này chính thế giới nhỏ của Khang Văn, là thế giới duy nhất mà lão quan tâm.
Chỉ cần cúi thấp đầu một chút, tình nguyện gia nhập là không có chỗ nào xấu, lựa chọn của lão không sai!
Đây là lời nhắn mà Lục Chỉ gửi cho Khang Văn.
So với kiểu người kiên trì vì lý tưởng chính nghĩa như Cố Kinh Bạch, chỉ tổ mua dây buộc mình.
Thời điểm bị dẫn đi, Khang Văn cười như sắp phát điên.
Một câu đâm thẳng vào tim.
Đãi ngộ của phòng giam đơn rất tốt, sách vở giường chiếu, đồ dùng sạch sẽ, thậm chí trên bàn còn chuẩn bị sẵn một bữa ăn đặt trong rổ tre. Khang Văn vừa ngâm nga hát vừa đi tới chỗ cái rổ, đây cũng là món quà thể hiện thành ý mà hội anh em đưa tới, không hiểu sao bọn họ lại thích cảm giác nghi thức kiểu này.
Tới bây giờ Khang Văn mới hiểu tại sao đêm hôm đó Lục Chỉ dừng tay.
Toàn thân lão cứng đờ.
Khang Văn ôm tâm trạng thả lỏng ngồi xuống ghế, mở cái rổ nhỏ ra, nhìn thấy có bánh quy ở bên trong, đang chuẩn bị cầm bánh lên ăn thì bất ngờ nhìn thấy một hàng chữ ở đằng sau.
“Lần này cậu ở lại bao lâu? Hơi nhiệt tình làm việc quá thì phải?” Cha Tô rất lo cho sức khỏe của con trai, không thể không nghĩ linh tinh, còn cố gắng tự tẩy não chính mình, “Không cần phải liều mạng thế đâu. Cha nuôi nổi con!”
Đêm đó, tại nhà Khang Văn.
“Nhược điểm duy nhất của Khang Văn chính là lão cũng rất quan tâm thế giới nhỏ của mình.”
Toàn thân lão cứng đờ.
Rơi xuống địa ngục chỉ trong một giây.
Bởi vì lão cảm thấy mình thắng rồi.
Thương lượng xong, bước đi của Khang Văn lâng lâng, đương nhiên lão không thật sự nhảy dựng lên bởi vì làm vậy rất thiếu thận trọng. Quản ngục cứ như gặp được đế vương, cung kính đưa Khang Văn vào một phòng giam đơn riêng, Khang Văn dương dương tự đắc nghĩ, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc lựa chọn hiện thực.
*
Thực ra Cố Kinh Bạch cũng rất tò mò, giống như bộ trưởng Triệu từng nói, sao Lục Chỉ lại có thể bình tĩnh như thế? Sao hắn có thể khống chế Khang Văn mà không lo bị Khang Văn lợi dụng ngược lại. Dù sao dựa vào cuộc đàm phán đêm đó thì nhìn rất giống Lục Chỉ đang bị Khang Văn dắt mũi đi.
Cho nên lúc ở trong phòng giam, nhìn thấy cái bánh quy của Lục Chỉ ghi: Ông dám đánh cược không?
Nói chung là kiếp nạn làm công kiếm tiền vẫn không thể dừng lại, yêu đương cũng không. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
“Đêm hôm đó, những gì Khang Văn nói thực sự lay chuyển được em chính là câu lão căn bản không quan tâm những thế giới khác.”
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong lòng Khang Văn.
“Thì thế nào?”
Tất cả đều nằm trong tính toán của Khang Văn.
“Em cũng không quan tâm đến những thế giới khác.” Vào thời khắc đó, dòng suy nghĩ của Lục Chỉ lại tương tự Khang Văn một cách không ngờ, “Nghĩa bóng của câu này chính là em chỉ quan tâm thế giới của em.”
Vì không giúp được gì cho “con trai” nên Tô Lâu buồn bã mất một thời gian, cảm xúc tiêu cực này kéo dài mãi cho đến khi Tô Lâu đứng ra tổ chức cho Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ một lễ cưới long trọng mới kết thúc.
Tuy Lục Chỉ đã từng làm hành động suýt nữa hủy diệt cả thế giới, cũng rất khó nhìn ra được hắn yêu thế giới nhỏ tận thế đó bao nhiêu, nhưng… là thật, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào khác động đến thế giới của hắn. Quyết định mà hắn từng đưa ra thực sự đại diện cho một loại tình yêu mà chỉ hắn mới hiểu được, hắn muốn mọi người “sống” bên nhau mãi mãi.
“Nhược điểm duy nhất của Khang Văn chính là lão cũng rất quan tâm thế giới nhỏ của mình.”
Khang Văn ôm tâm trạng thả lỏng ngồi xuống ghế, mở cái rổ nhỏ ra, nhìn thấy có bánh quy ở bên trong, đang chuẩn bị cầm bánh lên ăn thì bất ngờ nhìn thấy một hàng chữ ở đằng sau.
Đêm đó, tại nhà Khang Văn.
“Tùy cậu tin hay không, rằng đến cùng tôi liệu có đang làm bộ quan tâm thế giới của mình hay không…” Khang Văn nói với Lục Chỉ, “Ít nhất tôi muốn sống là thật.”
Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười lần thứ N+1, y và Lục Chỉ cũng có rất nhiều tiền, mà vấn đề chính cũng không phải là tiền: “Đây là công việc mà tôi yêu thích.”
*
“Tôi tin ông.” Lục Chỉ mỉm cười, “Ông đang muốn tôi cảm thấy thực ra ông không hề để ý đến thế giới nhỏ của ông, chỉ coi nó là một cái bia đỡ đạn.”
Giả mà thật, thật mà giả, khiến người ta không phân biệt được mình có nhược điểm hay không, đấy chính là Khang Văn.
Khoái cảm đánh bại được Cố Kinh Bạch khiến cả người Khang Văn run lên, đây mới là sự sung sướng mà lão vẫn luôn theo đuổi.
“Nếu ông thật sự không yêu thế giới của mình thì tại sao lại muốn dùng nữ thần Ánh Sáng làm thí nghiệm cơ chứ?” Không nên tin vào những lời người đó nói mà phải nhìn vào những điều người đó làm. Thí nghiệm nữ thần Ánh Sáng căn bản không phải là mâu thuẫn tâm lý ma xui quỷ khiến gì hết, mà Khang Văn thực sự muốn tìm lối thoát cho thế giới nhỏ của mình, muốn xem thử làm cách đó có thành công hay không, nếu không được thì tìm cách khác.
Rơi xuống địa ngục chỉ trong một giây.
Thế giới nhỏ của Khang Văn đã bị lão giấu đi nhưng vẫn bị trợ lý AI tìm ra được tọa độ.
“Ông không phối hợp thì tôi sẽ tiện tay ném ít bệnh độc tang thi vào thế giới của ông, cho bọn họ cơ hội tiến hóa.” Lục Chỉ nói hời hợt.
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong lòng Khang Văn.
“Và rồi lão tin em?” Cố Kinh Bạch cảm thấy Khang Văn không phải kẻ dễ dàng trúng chiêu lấy độc trị độc đơn giản như vậy.
Điều đáng sợ nhất của câu nói kia chính là cho dù Khang Văn có biết thừa rằng cái bánh quy này là đòn tâm lý của Lục Chỉ thì lão cũng không thể thoát khỏi câu nói đó, sẽ bị đeo bám như một cơn ác mộng.
Không, lão không dám đánh cược.
“Và rồi lão tin em?” Cố Kinh Bạch cảm thấy Khang Văn không phải kẻ dễ dàng trúng chiêu lấy độc trị độc đơn giản như vậy.
Lục Chỉ nhìn đồng hồ: “Nhanh thôi chúng ta sẽ biết lão có tin hay không.”
Không phải vì Lục Chỉ bị lão thuyết phục mà là lão nói đúng, chẳng qua Lục Chỉ cảm thấy trả thù như vậy vẫn chưa đủ mà thôi. Hắn cho Khang Văn nhìn thấy cơ hội thoát thân, hắn thưởng thức dáng vẻ chật vật chui ra khỏi nơi hiểm yếu của lão, cuối cùng tất cả kết thúc bằng một đòn trí mạng.
“Hả? Em còn làm gì nữa?”
“Em cũng không quan tâm đến những thế giới khác.” Vào thời khắc đó, dòng suy nghĩ của Lục Chỉ lại tương tự Khang Văn một cách không ngờ, “Nghĩa bóng của câu này chính là em chỉ quan tâm thế giới của em.”
“Bộ trưởng Triệu nói đúng, nếu như chỉ có một mình Khang Văn, chúng ta đương nhiên không có cách nào để ép lão nghe lời.” Lục Chỉ nhún vai, “Nhưng em cũng đáp lại, lão quá coi thường em rồi.”
Tin tức Khang Văn tự sát trong tù chẳng mấy chốc truyền khắp không gian mười chiều, gây ra chấn động không nhỏ.
“Tùy cậu tin hay không, rằng đến cùng tôi liệu có đang làm bộ quan tâm thế giới của mình hay không…” Khang Văn nói với Lục Chỉ, “Ít nhất tôi muốn sống là thật.”
Giả mà thật, thật mà giả, khiến người ta không phân biệt được mình có nhược điểm hay không, đấy chính là Khang Văn.
Bởi vì động cơ tự sát của Khang Văn quá khó hiểu, không minh bạch. Về phương diện đề phòng tù nhân tự sát, ở không gian mười chiều làm vô cũng kín kẽ, không lấy đâu ra lỗ hổng, hiệu quả rõ ràng bao năm nay. Theo lý thuyết mà nói, căn bản không có khả năng phạm nhân tự sát thành công. Khang Văn chính là người phá vỡ quy tắc giữa hàng trăm nghìn người.
Chắc chắn Cố Kinh Bạch sẽ không đồng ý tặng Tuyết Mãn đi, Lục Chỉ có xàm ngôn thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô dụng, nghiêm túc mà nói, Lục Chỉ mới là “người đến sau”. Thực ra Cố Kinh Bạch cũng muốn hòa giải mối quan hệ của Lục Chỉ và Tuyết Mãn nhưng đáng tiếc không thể tìm được biện pháp để cả hai hòa bình sống chung, đương nhiên, y cũng không thể tìm ra được biện pháp làm cho trợ lý AI và Lục Chỉ hòa bình sống chung. Ba sinh vật tung hoành ngang dọc, diễn đủ các loại màn kịch trước mặt Cố Kinh Bạch, tranh đấu lẫn nhau hoa cả mắt.
Cư dân của không gian mười chiều đương nhiên không tin rằng chỉ dựa vào một mình Khang Văn mà lại hoàn thành một “hành động vĩ đại” như vậy. Sau đó lại có kết quả điều tra được công bố – lúc vào nhà tù Khang Văn bí mật đi gặp hội anh em một lần.
Còn gì phải nói nữa sao?
Ở không gian mười chiều, Tô Lâu tìm được một công việc rất tốt – tuyển thủ game chuyên nghiệp, cùng Cố thánh nhân và vài người nữa tổ hợp thành một chiến đội, cũng giật luôn được cúp quán quân. Năm đó lúc xảy ra chuyện của Khang Văn, Tô Lâu đang ở trong giai đoạn xây dựng chiến đội, tất cả mọi người cùng bế quan luyện tập nên không nắm được những tin tức ồn ào bên ngoài, đến khi cậu ta xuất quan thì “con trai” đã tự mình giải quyết xong xuôi ổn thỏa.
Đây chắc chắn là một vụ ám sát mà hội anh em nhằm vào Khang Văn và thành công rực rỡ.
Đối mặt với hành vi ngang ngược chưa bao giờ có như vậy, phẫn nộ của quần chúng tăng cao, đòi hỏi nhất định phải tra rõ và nghiêm trị. Cái chết của Khang Văn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Một ngày không điều tra ra rõ ràng, thế lực sau lưng kia một ngày cũng sẽ không chịu ngồi yên, người dân sẽ lâm vào thấp thỏm lo âu, cho đến khi tổ chức tan rã, tất cả bị đưa ra ngoài ánh sáng mới yên tâm.
Dư luận bị đẩy lên đỉnh là khi báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Văn được công bố.
Pháp y tìm được trong dạ dày của Khang Văn, chắp vá lại được một nửa câu viết trên bánh quy: “Ông có dám đánh cược không?”
Lục Chỉ ồ lên: “Anh thích công việc hay thích làm với em?”
Một nửa còn lại nhìn giống tọa độ của một tinh cầu nhưng quá mờ, không dễ đoán nữa. Mà xác suất lớn nhất thì tọa độ này chính thế giới nhỏ của Khang Văn, là thế giới duy nhất mà lão quan tâm.
Giờ đây Tô Lâu rất rất rất giàu, lần thứ N nói ra tiếng lòng muốn nuôi con trai của mình.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ không phải hội anh em giết người diệt khẩu mà là bọn họ uy hiếp Khang Văn tự sát thành công, không quản chân tướng là gì, hội anh em chắc chắn không thoát được khỏi liên can.
Thực tế thì…
Sau đó Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đi làm thêm mấy nhiệm vụ, lúc quay lại thì nhận được tin chiến đội của Tô Lâu đánh đến vòng chung kết.
Đây là lời nhắn mà Lục Chỉ gửi cho Khang Văn.
Tô Lâu cũng rất muốn nuôi mèo nhưng đáng tiếc, thương mà không giúp được gì: “Con rể à, cha cũng rất quý con, nhưng… cha quý Kinh Bạch hơn.”
Lục Chỉ nhìn đồng hồ: “Nhanh thôi chúng ta sẽ biết lão có tin hay không.”
Khang Văn tự tin nắm chắc được phần thắng, vừa đùa bỡn Lục Chỉ vừa áp chế hội anh em, nhưng không ngờ ngay từ lúc bắt đầu những điều này đều nằm hết trong kế sách của Lục Chỉ.
Lục Chỉ dùng dương mưu, thoải mái đặt một cái tọa độ ở đó, ông có dám đánh cược là tôi sẽ không ra tay không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ phát hiện ra chuyện mà tôi làm không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ không ra tay với thế giới của ông không? Dù sao trong khái niệm của Khang Văn, người của không gian mười chiều vô cùng ngạo mạn, không hề thật lòng muốn giúp đỡ các thế giới nhỏ, mà dựa vào mối quan hệ tình cảm của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, vừa có thể kìm hãm Lục Chỉ, đồng thời ngược lại, vừa có thể làm cho Cố Kinh Bạch thay đổi vì Lục Chỉ.
Khang Văn cho rằng Lục Chỉ không còn là chó dữ làm việc không cần e dè như ngày trước nữa, ban đầu lão chỉ giả vờ như bị Lục Chỉ uy hiếp mà thôi, lão cảm thấy dưới sự chính nghĩa “dây dắt chó” của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ căn bản sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Giết Khang Văn thì còn giải thích được vì có tội thì phải chịu, nhưng dùng một thế giới nhỏ uy hiếp Khang Văn chính là đang đạp lên nguyên tắc của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Khang Văn.
Cho nên lúc ở trong phòng giam, nhìn thấy cái bánh quy của Lục Chỉ ghi: Ông dám đánh cược không?
Một câu đâm thẳng vào tim.
Người như Khang Văn, khó nhất chính là một lòng tin tưởng vào bất kỳ thứ gì. Trong lòng lão có bao nhiêu âm u, lão không ngại dùng bấy nhiêu âm u phỏng đoán những người khác của thế giới bên ngoài.
Lục Chỉ dùng dương mưu, thoải mái đặt một cái tọa độ ở đó, ông có dám đánh cược là tôi sẽ không ra tay không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ phát hiện ra chuyện mà tôi làm không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ không ra tay với thế giới của ông không? Dù sao trong khái niệm của Khang Văn, người của không gian mười chiều vô cùng ngạo mạn, không hề thật lòng muốn giúp đỡ các thế giới nhỏ, mà dựa vào mối quan hệ tình cảm của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, vừa có thể kìm hãm Lục Chỉ, đồng thời ngược lại, vừa có thể làm cho Cố Kinh Bạch thay đổi vì Lục Chỉ.
Tới bây giờ Khang Văn mới hiểu tại sao đêm hôm đó Lục Chỉ dừng tay.
Không phải vì Lục Chỉ bị lão thuyết phục mà là lão nói đúng, chẳng qua Lục Chỉ cảm thấy trả thù như vậy vẫn chưa đủ mà thôi. Hắn cho Khang Văn nhìn thấy cơ hội thoát thân, hắn thưởng thức dáng vẻ chật vật chui ra khỏi nơi hiểm yếu của lão, cuối cùng tất cả kết thúc bằng một đòn trí mạng.
Điều đáng sợ nhất của câu nói kia chính là cho dù Khang Văn có biết thừa rằng cái bánh quy này là đòn tâm lý của Lục Chỉ thì lão cũng không thể thoát khỏi câu nói đó, sẽ bị đeo bám như một cơn ác mộng.
Ông dám đánh cược không?
Không, lão không dám đánh cược.
Đối mặt với hành vi ngang ngược chưa bao giờ có như vậy, phẫn nộ của quần chúng tăng cao, đòi hỏi nhất định phải tra rõ và nghiêm trị. Cái chết của Khang Văn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Một ngày không điều tra ra rõ ràng, thế lực sau lưng kia một ngày cũng sẽ không chịu ngồi yên, người dân sẽ lâm vào thấp thỏm lo âu, cho đến khi tổ chức tan rã, tất cả bị đưa ra ngoài ánh sáng mới yên tâm.
*
Ngày hội anh em bị triệt phá hoàn toàn, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ vừa xem xong giải đấu eSports của cha Tô.
Ở không gian mười chiều, Tô Lâu tìm được một công việc rất tốt – tuyển thủ game chuyên nghiệp, cùng Cố thánh nhân và vài người nữa tổ hợp thành một chiến đội, cũng giật luôn được cúp quán quân. Năm đó lúc xảy ra chuyện của Khang Văn, Tô Lâu đang ở trong giai đoạn xây dựng chiến đội, tất cả mọi người cùng bế quan luyện tập nên không nắm được những tin tức ồn ào bên ngoài, đến khi cậu ta xuất quan thì “con trai” đã tự mình giải quyết xong xuôi ổn thỏa.
Lục Chỉ thừa cơ, lần thứ 1008 dụ dỗ “bố vợ” nuôi Tuyết Mãn: “Cậu có thích nuôi một con thú cưng không? Lông dài trắng muốt, còn rất thích làm nũng và quấn người.”
Tình cảm của Lục Chỉ đối với Tuyết Mãn rất phức tạp, phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết phải phân tích như thế nào, hắn chỉ biết là trong cái nhà này, hình như có mỗi mình hắn thích làm nũng.
Vì không giúp được gì cho “con trai” nên Tô Lâu buồn bã mất một thời gian, cảm xúc tiêu cực này kéo dài mãi cho đến khi Tô Lâu đứng ra tổ chức cho Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ một lễ cưới long trọng mới kết thúc.
Sau đó Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đi làm thêm mấy nhiệm vụ, lúc quay lại thì nhận được tin chiến đội của Tô Lâu đánh đến vòng chung kết.
Và không ngoài dự đoán, Tô Lâu thắng.
Lục Chỉ thừa cơ, lần thứ 1008 dụ dỗ “bố vợ” nuôi Tuyết Mãn: “Cậu có thích nuôi một con thú cưng không? Lông dài trắng muốt, còn rất thích làm nũng và quấn người.”
Đây chắc chắn là một vụ ám sát mà hội anh em nhằm vào Khang Văn và thành công rực rỡ.
Tình cảm của Lục Chỉ đối với Tuyết Mãn rất phức tạp, phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết phải phân tích như thế nào, hắn chỉ biết là trong cái nhà này, hình như có mỗi mình hắn thích làm nũng.
Tô Lâu cũng rất muốn nuôi mèo nhưng đáng tiếc, thương mà không giúp được gì: “Con rể à, cha cũng rất quý con, nhưng… cha quý Kinh Bạch hơn.”
Chắc chắn Cố Kinh Bạch sẽ không đồng ý tặng Tuyết Mãn đi, Lục Chỉ có xàm ngôn thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô dụng, nghiêm túc mà nói, Lục Chỉ mới là “người đến sau”. Thực ra Cố Kinh Bạch cũng muốn hòa giải mối quan hệ của Lục Chỉ và Tuyết Mãn nhưng đáng tiếc không thể tìm được biện pháp để cả hai hòa bình sống chung, đương nhiên, y cũng không thể tìm ra được biện pháp làm cho trợ lý AI và Lục Chỉ hòa bình sống chung. Ba sinh vật tung hoành ngang dọc, diễn đủ các loại màn kịch trước mặt Cố Kinh Bạch, tranh đấu lẫn nhau hoa cả mắt.
Và không ngoài dự đoán, Tô Lâu thắng.
Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
“Lần này cậu ở lại bao lâu? Hơi nhiệt tình làm việc quá thì phải?” Cha Tô rất lo cho sức khỏe của con trai, không thể không nghĩ linh tinh, còn cố gắng tự tẩy não chính mình, “Không cần phải liều mạng thế đâu. Cha nuôi nổi con!”
Giờ đây Tô Lâu rất rất rất giàu, lần thứ N nói ra tiếng lòng muốn nuôi con trai của mình.
Ngày hội anh em bị triệt phá hoàn toàn, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ vừa xem xong giải đấu eSports của cha Tô.
Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười lần thứ N+1, y và Lục Chỉ cũng có rất nhiều tiền, mà vấn đề chính cũng không phải là tiền: “Đây là công việc mà tôi yêu thích.”
Lục Chỉ ồ lên: “Anh thích công việc hay thích làm với em?”
Trên phiên tòa lão cố tình nói ra câu này mục đích là để hội anh em thật sự để mắt đến vụ này, tôi có thể bán đi một kẻ muốn giết tôi là bộ trưởng Triệu, đồng nghĩa rằng có thể bán được nhiều người hơn.
“…”
Đãi ngộ của phòng giam đơn rất tốt, sách vở giường chiếu, đồ dùng sạch sẽ, thậm chí trên bàn còn chuẩn bị sẵn một bữa ăn đặt trong rổ tre. Khang Văn vừa ngâm nga hát vừa đi tới chỗ cái rổ, đây cũng là món quà thể hiện thành ý mà hội anh em đưa tới, không hiểu sao bọn họ lại thích cảm giác nghi thức kiểu này.
Nói chung là kiếp nạn làm công kiếm tiền vẫn không thể dừng lại, yêu đương cũng không. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
[Hết chương 99 – hết truyện]
Cư dân của không gian mười chiều đương nhiên không tin rằng chỉ dựa vào một mình Khang Văn mà lại hoàn thành một “hành động vĩ đại” như vậy. Sau đó lại có kết quả điều tra được công bố – lúc vào nhà tù Khang Văn bí mật đi gặp hội anh em một lần.
Bởi vì lão cảm thấy mình thắng rồi.
*
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ không phải hội anh em giết người diệt khẩu mà là bọn họ uy hiếp Khang Văn tự sát thành công, không quản chân tướng là gì, hội anh em chắc chắn không thoát được khỏi liên can.
Không ngờ lão thật sự tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lợi dụng Lục Chỉ cắn bộ trưởng Triệu.
“Đêm hôm đó, những gì Khang Văn nói thực sự lay chuyển được em chính là câu lão căn bản không quan tâm những thế giới khác.”
“Ông không phối hợp thì tôi sẽ tiện tay ném ít bệnh độc tang thi vào thế giới của ông, cho bọn họ cơ hội tiến hóa.” Lục Chỉ nói hời hợt.
Bộ trưởng Triệu chính là tín hiệu mà Khang Văn muốn gửi cho hội anh em, không bảo vệ tôi, các người đều sẽ có khả năng trở thành bộ trưởng Triệu thứ hai. Những câu mà lão khai trên phiên tòa cơ bản toàn là nói thật, chỉ có một câu là giả, chính là câu lão nói mình chỉ có chứng cứ buộc tội bộ trưởng Triệu. Với kiểu người như Khang Văn, nếu chỉ nắm giữ chứng cứ của mỗi bộ trưởng Triệu thì sao mà lão có thể yên tâm được?
Tuy Lục Chỉ đã từng làm hành động suýt nữa hủy diệt cả thế giới, cũng rất khó nhìn ra được hắn yêu thế giới nhỏ tận thế đó bao nhiêu, nhưng… là thật, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào khác động đến thế giới của hắn. Quyết định mà hắn từng đưa ra thực sự đại diện cho một loại tình yêu mà chỉ hắn mới hiểu được, hắn muốn mọi người “sống” bên nhau mãi mãi.
Khang Văn bị đưa đến nhà tù, không tới phòng giam ngay mà giống như suy đoán của lão, được hội anh em bí mật hẹn gặp trước.
Bởi vì động cơ tự sát của Khang Văn quá khó hiểu, không minh bạch. Về phương diện đề phòng tù nhân tự sát, ở không gian mười chiều làm vô cũng kín kẽ, không lấy đâu ra lỗ hổng, hiệu quả rõ ràng bao năm nay. Theo lý thuyết mà nói, căn bản không có khả năng phạm nhân tự sát thành công. Khang Văn chính là người phá vỡ quy tắc giữa hàng trăm nghìn người.
Trên phiên tòa lão cố tình nói ra câu này mục đích là để hội anh em thật sự để mắt đến vụ này, tôi có thể bán đi một kẻ muốn giết tôi là bộ trưởng Triệu, đồng nghĩa rằng có thể bán được nhiều người hơn.
Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà những thứ này đều là chuyện về sau, cũng không phải lần đầu tiên Khang Văn đâm chọc hội anh em, từ lâu lão đã muốn thay thế bộ trưởng Triệu rồi, bò lên tầng lớp cao hơn trong hội. Những chuyện này nằm hết trong dự tính của lão, cũng chẳng làm lão cảm thấy vui sướng hay thỏa mãn hơn bao nhiêu, thứ vui sướng thật sự chính là thất bại của Lục Chỉ.
Có muốn trao đổi lợi ích hay không, các người mau tới thương lượng đi.
Khang Văn tự tin nắm chắc được phần thắng, vừa đùa bỡn Lục Chỉ vừa áp chế hội anh em, nhưng không ngờ ngay từ lúc bắt đầu những điều này đều nằm hết trong kế sách của Lục Chỉ.
Nhưng mà những thứ này đều là chuyện về sau, cũng không phải lần đầu tiên Khang Văn đâm chọc hội anh em, từ lâu lão đã muốn thay thế bộ trưởng Triệu rồi, bò lên tầng lớp cao hơn trong hội. Những chuyện này nằm hết trong dự tính của lão, cũng chẳng làm lão cảm thấy vui sướng hay thỏa mãn hơn bao nhiêu, thứ vui sướng thật sự chính là thất bại của Lục Chỉ.
Có muốn trao đổi lợi ích hay không, các người mau tới thương lượng đi.
Khang Văn cho rằng Lục Chỉ không còn là chó dữ làm việc không cần e dè như ngày trước nữa, ban đầu lão chỉ giả vờ như bị Lục Chỉ uy hiếp mà thôi, lão cảm thấy dưới sự chính nghĩa “dây dắt chó” của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ căn bản sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Giết Khang Văn thì còn giải thích được vì có tội thì phải chịu, nhưng dùng một thế giới nhỏ uy hiếp Khang Văn chính là đang đạp lên nguyên tắc của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.
Cố Kinh Bạch cũng có ngày nhìn nhầm người, yêu phải một vua tang thi chuyên đánh rơi mắt xích vào thời khắc mấu chốt, vậy mà lại yên tâm để Lục Chỉ toàn quyền đi giải quyết mọi chuyện.
So với kiểu người kiên trì vì lý tưởng chính nghĩa như Cố Kinh Bạch, chỉ tổ mua dây buộc mình.
Tin tức Khang Văn tự sát trong tù chẳng mấy chốc truyền khắp không gian mười chiều, gây ra chấn động không nhỏ.
Pháp y tìm được trong dạ dày của Khang Văn, chắp vá lại được một nửa câu viết trên bánh quy: “Ông có dám đánh cược không?”
Khoái cảm đánh bại được Cố Kinh Bạch khiến cả người Khang Văn run lên, đây mới là sự sung sướng mà lão vẫn luôn theo đuổi.
“Tôi tin ông.” Lục Chỉ mỉm cười, “Ông đang muốn tôi cảm thấy thực ra ông không hề để ý đến thế giới nhỏ của ông, chỉ coi nó là một cái bia đỡ đạn.”
Thế giới nhỏ của Khang Văn đã bị lão giấu đi nhưng vẫn bị trợ lý AI tìm ra được tọa độ.
Dư luận bị đẩy lên đỉnh là khi báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Văn được công bố.
Mặc dù bây giờ lão bị nhốt trong tù nhưng lão tin mình sẽ sớm được ra ngoài thôi, không biết lúc đó sắc mặt của Cố Kinh Bạch trông như thế nào? Nhất định là rất buồn cười.
Khang Văn bị đưa đến nhà tù, không tới phòng giam ngay mà giống như suy đoán của lão, được hội anh em bí mật hẹn gặp trước.
Thương lượng xong, bước đi của Khang Văn lâng lâng, đương nhiên lão không thật sự nhảy dựng lên bởi vì làm vậy rất thiếu thận trọng. Quản ngục cứ như gặp được đế vương, cung kính đưa Khang Văn vào một phòng giam đơn riêng, Khang Văn dương dương tự đắc nghĩ, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc lựa chọn hiện thực.
Còn gì phải nói nữa sao?
Một nửa còn lại nhìn giống tọa độ của một tinh cầu nhưng quá mờ, không dễ đoán nữa. Mà xác suất lớn nhất thì tọa độ này chính thế giới nhỏ của Khang Văn, là thế giới duy nhất mà lão quan tâm.
Chỉ cần cúi thấp đầu một chút, tình nguyện gia nhập là không có chỗ nào xấu, lựa chọn của lão không sai!
Đây là lời nhắn mà Lục Chỉ gửi cho Khang Văn.
So với kiểu người kiên trì vì lý tưởng chính nghĩa như Cố Kinh Bạch, chỉ tổ mua dây buộc mình.
Thời điểm bị dẫn đi, Khang Văn cười như sắp phát điên.
Một câu đâm thẳng vào tim.
Đãi ngộ của phòng giam đơn rất tốt, sách vở giường chiếu, đồ dùng sạch sẽ, thậm chí trên bàn còn chuẩn bị sẵn một bữa ăn đặt trong rổ tre. Khang Văn vừa ngâm nga hát vừa đi tới chỗ cái rổ, đây cũng là món quà thể hiện thành ý mà hội anh em đưa tới, không hiểu sao bọn họ lại thích cảm giác nghi thức kiểu này.
Tới bây giờ Khang Văn mới hiểu tại sao đêm hôm đó Lục Chỉ dừng tay.
Toàn thân lão cứng đờ.
Khang Văn ôm tâm trạng thả lỏng ngồi xuống ghế, mở cái rổ nhỏ ra, nhìn thấy có bánh quy ở bên trong, đang chuẩn bị cầm bánh lên ăn thì bất ngờ nhìn thấy một hàng chữ ở đằng sau.
“Lần này cậu ở lại bao lâu? Hơi nhiệt tình làm việc quá thì phải?” Cha Tô rất lo cho sức khỏe của con trai, không thể không nghĩ linh tinh, còn cố gắng tự tẩy não chính mình, “Không cần phải liều mạng thế đâu. Cha nuôi nổi con!”
Đêm đó, tại nhà Khang Văn.
“Nhược điểm duy nhất của Khang Văn chính là lão cũng rất quan tâm thế giới nhỏ của mình.”
Toàn thân lão cứng đờ.
Rơi xuống địa ngục chỉ trong một giây.
Bởi vì lão cảm thấy mình thắng rồi.
Thương lượng xong, bước đi của Khang Văn lâng lâng, đương nhiên lão không thật sự nhảy dựng lên bởi vì làm vậy rất thiếu thận trọng. Quản ngục cứ như gặp được đế vương, cung kính đưa Khang Văn vào một phòng giam đơn riêng, Khang Văn dương dương tự đắc nghĩ, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc lựa chọn hiện thực.
*
Thực ra Cố Kinh Bạch cũng rất tò mò, giống như bộ trưởng Triệu từng nói, sao Lục Chỉ lại có thể bình tĩnh như thế? Sao hắn có thể khống chế Khang Văn mà không lo bị Khang Văn lợi dụng ngược lại. Dù sao dựa vào cuộc đàm phán đêm đó thì nhìn rất giống Lục Chỉ đang bị Khang Văn dắt mũi đi.
Cho nên lúc ở trong phòng giam, nhìn thấy cái bánh quy của Lục Chỉ ghi: Ông dám đánh cược không?
Nói chung là kiếp nạn làm công kiếm tiền vẫn không thể dừng lại, yêu đương cũng không. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
“Đêm hôm đó, những gì Khang Văn nói thực sự lay chuyển được em chính là câu lão căn bản không quan tâm những thế giới khác.”
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong lòng Khang Văn.
“Thì thế nào?”
Tất cả đều nằm trong tính toán của Khang Văn.
“Em cũng không quan tâm đến những thế giới khác.” Vào thời khắc đó, dòng suy nghĩ của Lục Chỉ lại tương tự Khang Văn một cách không ngờ, “Nghĩa bóng của câu này chính là em chỉ quan tâm thế giới của em.”
Vì không giúp được gì cho “con trai” nên Tô Lâu buồn bã mất một thời gian, cảm xúc tiêu cực này kéo dài mãi cho đến khi Tô Lâu đứng ra tổ chức cho Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ một lễ cưới long trọng mới kết thúc.
Tuy Lục Chỉ đã từng làm hành động suýt nữa hủy diệt cả thế giới, cũng rất khó nhìn ra được hắn yêu thế giới nhỏ tận thế đó bao nhiêu, nhưng… là thật, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào khác động đến thế giới của hắn. Quyết định mà hắn từng đưa ra thực sự đại diện cho một loại tình yêu mà chỉ hắn mới hiểu được, hắn muốn mọi người “sống” bên nhau mãi mãi.
“Nhược điểm duy nhất của Khang Văn chính là lão cũng rất quan tâm thế giới nhỏ của mình.”
Khang Văn ôm tâm trạng thả lỏng ngồi xuống ghế, mở cái rổ nhỏ ra, nhìn thấy có bánh quy ở bên trong, đang chuẩn bị cầm bánh lên ăn thì bất ngờ nhìn thấy một hàng chữ ở đằng sau.
Đêm đó, tại nhà Khang Văn.
“Tùy cậu tin hay không, rằng đến cùng tôi liệu có đang làm bộ quan tâm thế giới của mình hay không…” Khang Văn nói với Lục Chỉ, “Ít nhất tôi muốn sống là thật.”
Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười lần thứ N+1, y và Lục Chỉ cũng có rất nhiều tiền, mà vấn đề chính cũng không phải là tiền: “Đây là công việc mà tôi yêu thích.”
*
“Tôi tin ông.” Lục Chỉ mỉm cười, “Ông đang muốn tôi cảm thấy thực ra ông không hề để ý đến thế giới nhỏ của ông, chỉ coi nó là một cái bia đỡ đạn.”
Giả mà thật, thật mà giả, khiến người ta không phân biệt được mình có nhược điểm hay không, đấy chính là Khang Văn.
Khoái cảm đánh bại được Cố Kinh Bạch khiến cả người Khang Văn run lên, đây mới là sự sung sướng mà lão vẫn luôn theo đuổi.
“Nếu ông thật sự không yêu thế giới của mình thì tại sao lại muốn dùng nữ thần Ánh Sáng làm thí nghiệm cơ chứ?” Không nên tin vào những lời người đó nói mà phải nhìn vào những điều người đó làm. Thí nghiệm nữ thần Ánh Sáng căn bản không phải là mâu thuẫn tâm lý ma xui quỷ khiến gì hết, mà Khang Văn thực sự muốn tìm lối thoát cho thế giới nhỏ của mình, muốn xem thử làm cách đó có thành công hay không, nếu không được thì tìm cách khác.
Rơi xuống địa ngục chỉ trong một giây.
Thế giới nhỏ của Khang Văn đã bị lão giấu đi nhưng vẫn bị trợ lý AI tìm ra được tọa độ.
“Ông không phối hợp thì tôi sẽ tiện tay ném ít bệnh độc tang thi vào thế giới của ông, cho bọn họ cơ hội tiến hóa.” Lục Chỉ nói hời hợt.
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong lòng Khang Văn.
“Và rồi lão tin em?” Cố Kinh Bạch cảm thấy Khang Văn không phải kẻ dễ dàng trúng chiêu lấy độc trị độc đơn giản như vậy.
Điều đáng sợ nhất của câu nói kia chính là cho dù Khang Văn có biết thừa rằng cái bánh quy này là đòn tâm lý của Lục Chỉ thì lão cũng không thể thoát khỏi câu nói đó, sẽ bị đeo bám như một cơn ác mộng.
Không, lão không dám đánh cược.
“Và rồi lão tin em?” Cố Kinh Bạch cảm thấy Khang Văn không phải kẻ dễ dàng trúng chiêu lấy độc trị độc đơn giản như vậy.
Lục Chỉ nhìn đồng hồ: “Nhanh thôi chúng ta sẽ biết lão có tin hay không.”
Không phải vì Lục Chỉ bị lão thuyết phục mà là lão nói đúng, chẳng qua Lục Chỉ cảm thấy trả thù như vậy vẫn chưa đủ mà thôi. Hắn cho Khang Văn nhìn thấy cơ hội thoát thân, hắn thưởng thức dáng vẻ chật vật chui ra khỏi nơi hiểm yếu của lão, cuối cùng tất cả kết thúc bằng một đòn trí mạng.
“Hả? Em còn làm gì nữa?”
“Em cũng không quan tâm đến những thế giới khác.” Vào thời khắc đó, dòng suy nghĩ của Lục Chỉ lại tương tự Khang Văn một cách không ngờ, “Nghĩa bóng của câu này chính là em chỉ quan tâm thế giới của em.”
“Bộ trưởng Triệu nói đúng, nếu như chỉ có một mình Khang Văn, chúng ta đương nhiên không có cách nào để ép lão nghe lời.” Lục Chỉ nhún vai, “Nhưng em cũng đáp lại, lão quá coi thường em rồi.”
Tin tức Khang Văn tự sát trong tù chẳng mấy chốc truyền khắp không gian mười chiều, gây ra chấn động không nhỏ.
“Tùy cậu tin hay không, rằng đến cùng tôi liệu có đang làm bộ quan tâm thế giới của mình hay không…” Khang Văn nói với Lục Chỉ, “Ít nhất tôi muốn sống là thật.”
Giả mà thật, thật mà giả, khiến người ta không phân biệt được mình có nhược điểm hay không, đấy chính là Khang Văn.
Bởi vì động cơ tự sát của Khang Văn quá khó hiểu, không minh bạch. Về phương diện đề phòng tù nhân tự sát, ở không gian mười chiều làm vô cũng kín kẽ, không lấy đâu ra lỗ hổng, hiệu quả rõ ràng bao năm nay. Theo lý thuyết mà nói, căn bản không có khả năng phạm nhân tự sát thành công. Khang Văn chính là người phá vỡ quy tắc giữa hàng trăm nghìn người.
Chắc chắn Cố Kinh Bạch sẽ không đồng ý tặng Tuyết Mãn đi, Lục Chỉ có xàm ngôn thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô dụng, nghiêm túc mà nói, Lục Chỉ mới là “người đến sau”. Thực ra Cố Kinh Bạch cũng muốn hòa giải mối quan hệ của Lục Chỉ và Tuyết Mãn nhưng đáng tiếc không thể tìm được biện pháp để cả hai hòa bình sống chung, đương nhiên, y cũng không thể tìm ra được biện pháp làm cho trợ lý AI và Lục Chỉ hòa bình sống chung. Ba sinh vật tung hoành ngang dọc, diễn đủ các loại màn kịch trước mặt Cố Kinh Bạch, tranh đấu lẫn nhau hoa cả mắt.
Cư dân của không gian mười chiều đương nhiên không tin rằng chỉ dựa vào một mình Khang Văn mà lại hoàn thành một “hành động vĩ đại” như vậy. Sau đó lại có kết quả điều tra được công bố – lúc vào nhà tù Khang Văn bí mật đi gặp hội anh em một lần.
Còn gì phải nói nữa sao?
Ở không gian mười chiều, Tô Lâu tìm được một công việc rất tốt – tuyển thủ game chuyên nghiệp, cùng Cố thánh nhân và vài người nữa tổ hợp thành một chiến đội, cũng giật luôn được cúp quán quân. Năm đó lúc xảy ra chuyện của Khang Văn, Tô Lâu đang ở trong giai đoạn xây dựng chiến đội, tất cả mọi người cùng bế quan luyện tập nên không nắm được những tin tức ồn ào bên ngoài, đến khi cậu ta xuất quan thì “con trai” đã tự mình giải quyết xong xuôi ổn thỏa.
Đây chắc chắn là một vụ ám sát mà hội anh em nhằm vào Khang Văn và thành công rực rỡ.
Đối mặt với hành vi ngang ngược chưa bao giờ có như vậy, phẫn nộ của quần chúng tăng cao, đòi hỏi nhất định phải tra rõ và nghiêm trị. Cái chết của Khang Văn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Một ngày không điều tra ra rõ ràng, thế lực sau lưng kia một ngày cũng sẽ không chịu ngồi yên, người dân sẽ lâm vào thấp thỏm lo âu, cho đến khi tổ chức tan rã, tất cả bị đưa ra ngoài ánh sáng mới yên tâm.
Dư luận bị đẩy lên đỉnh là khi báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Văn được công bố.
Pháp y tìm được trong dạ dày của Khang Văn, chắp vá lại được một nửa câu viết trên bánh quy: “Ông có dám đánh cược không?”
Lục Chỉ ồ lên: “Anh thích công việc hay thích làm với em?”
Một nửa còn lại nhìn giống tọa độ của một tinh cầu nhưng quá mờ, không dễ đoán nữa. Mà xác suất lớn nhất thì tọa độ này chính thế giới nhỏ của Khang Văn, là thế giới duy nhất mà lão quan tâm.
Giờ đây Tô Lâu rất rất rất giàu, lần thứ N nói ra tiếng lòng muốn nuôi con trai của mình.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ không phải hội anh em giết người diệt khẩu mà là bọn họ uy hiếp Khang Văn tự sát thành công, không quản chân tướng là gì, hội anh em chắc chắn không thoát được khỏi liên can.
Thực tế thì…
Sau đó Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đi làm thêm mấy nhiệm vụ, lúc quay lại thì nhận được tin chiến đội của Tô Lâu đánh đến vòng chung kết.
Đây là lời nhắn mà Lục Chỉ gửi cho Khang Văn.
Tô Lâu cũng rất muốn nuôi mèo nhưng đáng tiếc, thương mà không giúp được gì: “Con rể à, cha cũng rất quý con, nhưng… cha quý Kinh Bạch hơn.”
Lục Chỉ nhìn đồng hồ: “Nhanh thôi chúng ta sẽ biết lão có tin hay không.”
Khang Văn tự tin nắm chắc được phần thắng, vừa đùa bỡn Lục Chỉ vừa áp chế hội anh em, nhưng không ngờ ngay từ lúc bắt đầu những điều này đều nằm hết trong kế sách của Lục Chỉ.
Lục Chỉ dùng dương mưu, thoải mái đặt một cái tọa độ ở đó, ông có dám đánh cược là tôi sẽ không ra tay không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ phát hiện ra chuyện mà tôi làm không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ không ra tay với thế giới của ông không? Dù sao trong khái niệm của Khang Văn, người của không gian mười chiều vô cùng ngạo mạn, không hề thật lòng muốn giúp đỡ các thế giới nhỏ, mà dựa vào mối quan hệ tình cảm của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, vừa có thể kìm hãm Lục Chỉ, đồng thời ngược lại, vừa có thể làm cho Cố Kinh Bạch thay đổi vì Lục Chỉ.
Khang Văn cho rằng Lục Chỉ không còn là chó dữ làm việc không cần e dè như ngày trước nữa, ban đầu lão chỉ giả vờ như bị Lục Chỉ uy hiếp mà thôi, lão cảm thấy dưới sự chính nghĩa “dây dắt chó” của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ căn bản sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Giết Khang Văn thì còn giải thích được vì có tội thì phải chịu, nhưng dùng một thế giới nhỏ uy hiếp Khang Văn chính là đang đạp lên nguyên tắc của Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Khang Văn.
Cho nên lúc ở trong phòng giam, nhìn thấy cái bánh quy của Lục Chỉ ghi: Ông dám đánh cược không?
Một câu đâm thẳng vào tim.
Người như Khang Văn, khó nhất chính là một lòng tin tưởng vào bất kỳ thứ gì. Trong lòng lão có bao nhiêu âm u, lão không ngại dùng bấy nhiêu âm u phỏng đoán những người khác của thế giới bên ngoài.
Lục Chỉ dùng dương mưu, thoải mái đặt một cái tọa độ ở đó, ông có dám đánh cược là tôi sẽ không ra tay không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ phát hiện ra chuyện mà tôi làm không? Ông có dám đánh cược Cố Kinh Bạch sẽ không ra tay với thế giới của ông không? Dù sao trong khái niệm của Khang Văn, người của không gian mười chiều vô cùng ngạo mạn, không hề thật lòng muốn giúp đỡ các thế giới nhỏ, mà dựa vào mối quan hệ tình cảm của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, vừa có thể kìm hãm Lục Chỉ, đồng thời ngược lại, vừa có thể làm cho Cố Kinh Bạch thay đổi vì Lục Chỉ.
Tới bây giờ Khang Văn mới hiểu tại sao đêm hôm đó Lục Chỉ dừng tay.
Không phải vì Lục Chỉ bị lão thuyết phục mà là lão nói đúng, chẳng qua Lục Chỉ cảm thấy trả thù như vậy vẫn chưa đủ mà thôi. Hắn cho Khang Văn nhìn thấy cơ hội thoát thân, hắn thưởng thức dáng vẻ chật vật chui ra khỏi nơi hiểm yếu của lão, cuối cùng tất cả kết thúc bằng một đòn trí mạng.
Điều đáng sợ nhất của câu nói kia chính là cho dù Khang Văn có biết thừa rằng cái bánh quy này là đòn tâm lý của Lục Chỉ thì lão cũng không thể thoát khỏi câu nói đó, sẽ bị đeo bám như một cơn ác mộng.
Ông dám đánh cược không?
Không, lão không dám đánh cược.
Đối mặt với hành vi ngang ngược chưa bao giờ có như vậy, phẫn nộ của quần chúng tăng cao, đòi hỏi nhất định phải tra rõ và nghiêm trị. Cái chết của Khang Văn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Một ngày không điều tra ra rõ ràng, thế lực sau lưng kia một ngày cũng sẽ không chịu ngồi yên, người dân sẽ lâm vào thấp thỏm lo âu, cho đến khi tổ chức tan rã, tất cả bị đưa ra ngoài ánh sáng mới yên tâm.
*
Ngày hội anh em bị triệt phá hoàn toàn, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ vừa xem xong giải đấu eSports của cha Tô.
Ở không gian mười chiều, Tô Lâu tìm được một công việc rất tốt – tuyển thủ game chuyên nghiệp, cùng Cố thánh nhân và vài người nữa tổ hợp thành một chiến đội, cũng giật luôn được cúp quán quân. Năm đó lúc xảy ra chuyện của Khang Văn, Tô Lâu đang ở trong giai đoạn xây dựng chiến đội, tất cả mọi người cùng bế quan luyện tập nên không nắm được những tin tức ồn ào bên ngoài, đến khi cậu ta xuất quan thì “con trai” đã tự mình giải quyết xong xuôi ổn thỏa.
Lục Chỉ thừa cơ, lần thứ 1008 dụ dỗ “bố vợ” nuôi Tuyết Mãn: “Cậu có thích nuôi một con thú cưng không? Lông dài trắng muốt, còn rất thích làm nũng và quấn người.”
Tình cảm của Lục Chỉ đối với Tuyết Mãn rất phức tạp, phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết phải phân tích như thế nào, hắn chỉ biết là trong cái nhà này, hình như có mỗi mình hắn thích làm nũng.
Vì không giúp được gì cho “con trai” nên Tô Lâu buồn bã mất một thời gian, cảm xúc tiêu cực này kéo dài mãi cho đến khi Tô Lâu đứng ra tổ chức cho Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ một lễ cưới long trọng mới kết thúc.
Sau đó Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đi làm thêm mấy nhiệm vụ, lúc quay lại thì nhận được tin chiến đội của Tô Lâu đánh đến vòng chung kết.
Và không ngoài dự đoán, Tô Lâu thắng.
Lục Chỉ thừa cơ, lần thứ 1008 dụ dỗ “bố vợ” nuôi Tuyết Mãn: “Cậu có thích nuôi một con thú cưng không? Lông dài trắng muốt, còn rất thích làm nũng và quấn người.”
Đây chắc chắn là một vụ ám sát mà hội anh em nhằm vào Khang Văn và thành công rực rỡ.
Tình cảm của Lục Chỉ đối với Tuyết Mãn rất phức tạp, phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết phải phân tích như thế nào, hắn chỉ biết là trong cái nhà này, hình như có mỗi mình hắn thích làm nũng.
Tô Lâu cũng rất muốn nuôi mèo nhưng đáng tiếc, thương mà không giúp được gì: “Con rể à, cha cũng rất quý con, nhưng… cha quý Kinh Bạch hơn.”
Chắc chắn Cố Kinh Bạch sẽ không đồng ý tặng Tuyết Mãn đi, Lục Chỉ có xàm ngôn thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô dụng, nghiêm túc mà nói, Lục Chỉ mới là “người đến sau”. Thực ra Cố Kinh Bạch cũng muốn hòa giải mối quan hệ của Lục Chỉ và Tuyết Mãn nhưng đáng tiếc không thể tìm được biện pháp để cả hai hòa bình sống chung, đương nhiên, y cũng không thể tìm ra được biện pháp làm cho trợ lý AI và Lục Chỉ hòa bình sống chung. Ba sinh vật tung hoành ngang dọc, diễn đủ các loại màn kịch trước mặt Cố Kinh Bạch, tranh đấu lẫn nhau hoa cả mắt.
Và không ngoài dự đoán, Tô Lâu thắng.
Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
“Lần này cậu ở lại bao lâu? Hơi nhiệt tình làm việc quá thì phải?” Cha Tô rất lo cho sức khỏe của con trai, không thể không nghĩ linh tinh, còn cố gắng tự tẩy não chính mình, “Không cần phải liều mạng thế đâu. Cha nuôi nổi con!”
Giờ đây Tô Lâu rất rất rất giàu, lần thứ N nói ra tiếng lòng muốn nuôi con trai của mình.
Ngày hội anh em bị triệt phá hoàn toàn, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ vừa xem xong giải đấu eSports của cha Tô.
Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười lần thứ N+1, y và Lục Chỉ cũng có rất nhiều tiền, mà vấn đề chính cũng không phải là tiền: “Đây là công việc mà tôi yêu thích.”
Lục Chỉ ồ lên: “Anh thích công việc hay thích làm với em?”
Trên phiên tòa lão cố tình nói ra câu này mục đích là để hội anh em thật sự để mắt đến vụ này, tôi có thể bán đi một kẻ muốn giết tôi là bộ trưởng Triệu, đồng nghĩa rằng có thể bán được nhiều người hơn.
“…”
Đãi ngộ của phòng giam đơn rất tốt, sách vở giường chiếu, đồ dùng sạch sẽ, thậm chí trên bàn còn chuẩn bị sẵn một bữa ăn đặt trong rổ tre. Khang Văn vừa ngâm nga hát vừa đi tới chỗ cái rổ, đây cũng là món quà thể hiện thành ý mà hội anh em đưa tới, không hiểu sao bọn họ lại thích cảm giác nghi thức kiểu này.
Nói chung là kiếp nạn làm công kiếm tiền vẫn không thể dừng lại, yêu đương cũng không. Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
[Hết chương 99 – hết truyện]