Editor: White Silk-Hazye
Sau bữa tối, Vân Liên Nhược thay một thân nam trang, đeo mặt nạ da người lên, nhanh chóng rời khỏi Tướng phủ. Mà mục đích của nàng, chính là thanh lâu lớn nhất trong Kinh thành ——Túy Thanh Phong.
Túy Thanh Phong có tứ đại hoa khôi, là Mai Lan Trúc Cúc. Mai cô nương lạnh lùng như băng, đàn một khúc tỳ bà, không biết đã làm mê đảo biết bao nhiêu người. Lan cô nương quyến rũ xinh đẹp, một điệu múa khuynh thành, làm biết bao công tử và thiếu gia vì muốn xem múa mà vung tiền như rác. Trúc cô nương hướng nội tài hoa, thơ văn của Trúc tiên(*). Cúc cô nương dịu dàng như nước, âm thanh êm dịu dễ nghe của đàn tranh, hoàn toàn làm cho người ta say mê, say mê mà nghe nàng đàn.
(*): Cuốn sách có chữ ở trên và ở dưới để nêu rõ cái ý người xưa, hay lấy ý mình phán đoán khiến cho người ta dễ biết dễ nhớ gọi là tiên. Như sách của Trịnh Khang Thành chú thích Kinh Thi gọi là Trịnh tiên. Nên ở đây Trúc cô nương làm thơ hay thì gọi là thơ văn Trúc tiên ."
Vân Liên Nhược giả trang thành nam tử, làm y bay bay, tà mị câu hồn, đi vào Túy Thanh Phong, thì bị các cô nương vòng tay ôm lấy.
"Liên công tử, lâu lắm rồi ngài không tới đó, ta nhớ ngài muốn chết." Nữ tử yêu mị hờn dỗi. (Sao không chết luôn đi ôi nổi cả da gà hà)
"Tiểu mỹ nhân, dù cho bản công tử có đến đây, cũng đâu có để ý tới các nàng nha. Lòng của bản công tử, chỉ có Mai Lan Trúc Cúc mà thôi. Thủ pháp mà Vân Liên Nhược đùa giỡn mỹ nhân vô cùng thuần thục.
"Ha ha. Công tử đúng là lòng tham không đáy, mỗi lần đến thì luôn chiếm lấy bốn vị tỷ tỷ. Ta không nói với ngài nữa."
Vân Liên Nhược vào Túy Thanh Phong, thì có người đến dẫn nàng lên lầu ba. Nhìn thấy Vân Liên Nhược đến, khắp nơi trong Túy Thanh Phong đầy rẫy tiếng than khóc: "Liên công tử đến Túy Thanh Phong, chúng ta cũng chỉ có thể thất vọng mà quay về thôi."
"Ai biểu Liên công tử vừa có tài vừa anh tuấn lại có tiền chứ, bốn cô nương hoa khôi cũng cam tâm tình nguyện tiếp đón hắn."
"Cũng đúng, Liên công tử thật có phúc mà."
Vân Liên Nhược giả trang nam tử, dùng tên giả là Liên Thành Bích. Không ai biết được thân phận của Liên Thành Bích, nhưng lại không có ai dám trêu chọc Liên Thành Bích. Bởi vì người chọc đến Liên Thành Bích, bây giờ đang rất thảnnh thơi mà ở dưới Địa phủ uống trà rồi.
"Các mỹ nhân, công tử ta đến đây, các nàng nhớ ta không?" Lầu ba là địa bàn của bốn cô nương Mai Lan Trúc Cúc.
Sương Cúc khinh thường liếc mắt nhìn Vân Liên Nhược một cái, ủy khuất nói: "Nghe nói công tử sắp thành thân, sau này, còn muốn tỷ muội chúng ta hay sao?" Cúc cô nương không hỗ danh là dịu dàng như nước, vừa mới mở miệng, thì nước mắt trong đôi mắt liền dâng lên.
"Tiểu Cúc Nhi, nàng nói như vậy, giống như bổn công tử rất hoa tâm vậy. Tại sao nàng có thể nghi ngờ tấm chân tình và sự chung tình của ta chứ."
"Công tử, có chuyện gì nói nhanh đi, đừng có mà làm trở ngại bản cô nương đùa giỡn mỹ nam." Đinh Lan đi tới, tách hai người đang dính chung một chỗ với nhau ra,
"Tiểu Lan Nhi, bản công tử không đẹp trai sao?" Nàng đến đây, vậy mà cô nương đó còn muốn tìm mỹ nam để đùa giỡn, quả thật chính là vũ nhục dịch dung của nàng mà.
"Công tử đẹp thì có đẹp đó, nhưng người ta thích 'công tử thật thụ' cơ, trái im bằng thủy tinh của người ta sẽ không chịu nổi đả kích này đâu."
Vân Liên Nhược thương tâm, nàng bị người ta ghét bỏ nha.
"Chủ tử, lần này ngài đến đây là có chỉ thị gì?" Tuyết Mai cắt ngang mấy người đang không đứng đắn mà đùa giỡn kia. Túy Thanh Phong là sản nghiệp của Vân Liên Nhược, trong Kinh thành có mấy cửa hàng ở mặt tiền kiếm được rất nhiều tiền, cũng đều là của nàng hết.
Vân Liên Nhược bĩu môi thu lại dáng vẻ của hoa hoa công tử, nói: "Dốc hết sức tìm kiếm dược liệu này." Mở ra tờ giấy tuyên thành, trong đó viết tên của hơn mười dược liệu quý.
"Chủ tử, ngài nghĩ kỹ rồi sao?" Thấm Trúc hỏi.
"Nghĩ kỹ rồi, cũng đã đến lúc giải độc của Lệ hồng nhan rồi." Vân Liên Nhược xé mặt nạ da người ra, bàn tay vuốt ve 'vết bớt' trên má trái.
Nàng vốn dĩ mang theo trí nhớ mà trùng sinh, từ nhỏ đã có thể ghi nhớ. Nàng biết rõ, mẫu thân không phải là do bị bệnh mà chết, trước khi chết mẫu thân đã hạ xuống Lệ hồng nhan ở trên mặt của nàng, mẫu thân đã từng nói, hi vọng nàng có thể bình thường mà sống cả đời.
Vì vậy, cho dù nàng từ trong Ám các tìm được phương thuốc giải độc của Lệ hồng nhan, nhưng nàng cũng không có đi tìm dược liệu. Chỉ là, Thủy Nguyệt Hoa xuất hiện là một biến cố, nhưng nàng tin, mẫu thân sẽ hiểu nàng, dù sao năm đó mẫu thân, cũng vì phụ thân mà nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước)
"Chủ tử, Thủy Nguyệt Hoa đáng để ngài làm vậy sao?" Nhóm người của Sương Cúc cũng không hề biết được một điều là vào ba năm trước đây Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đã từng ở chung với nhau. Các nàng chỉ biết là, hoàng đế tứ hôn, chủ tử chuẩn bị gả cho Thái tử. Ở trong mắt của các nàng, đây là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, tại sao chủ tử lại vì hắn ta mà hạ quyết tâm giải độc của Lệ hồng nhan.
Đáng sao? Trong lòng của Vân Liên Nhược tự hỏi bản thân mình,
Tứ đại mỹ nhân Mai Lan Trúc Cúc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chờ câu trả lời của nàng. Trên nóc nhà của Túy Thanh Phong, một hắc y nhân bịt mặt, cũng đang chờ câu trả lời của nàng. Hắc y nhân cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Vân Liên Nhược, sợ là sẽ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của nàng.
Không có gì gọi là đáng hay không đáng cả, chỉ có sự bận tâm sâu sắc ở trong lòng của nàng, có nguyện ý hay không. Nàng nguyện ý vì hắn mà giải độc của Lệ hồng nhan, bày ra diện mạo chân thật nhất của mình ở trước mặt của hắn.
Hiểu rõ việc này, Vân Liên Nhược nói: "Bản tiểu thư nhất định phải giải độc của Lệ hồng nhan."
Vân Liên Nhược nghĩ thông suốt, nguyện ý giải độc của Lệ hồng nhan, Mai Lan Trúc Cúc đáng lẽ là nên vui vẻ, nhưng bây giờ nhóm các nàng ấy, lại không thể nào vui vẻ nổi. Hai năm trước, chủ tử lấy được phương thuốc giải độc của Lệ hồng nhan, lúc đó tất cả bọn họ đều khuyên nàng giải độc này, nhưng Vân Liên Nhược sống chết không đồng ý giải độc của Lệ hồng nhan. Bây giờ, vì một tên Thủy Nguyệt Hoa, chủ tử lại muốn giải độc của lệ hồng nhan, đây không phải là đang đả kích bọn họ hay sao.
Tử chi ngàn năm, máu của Thiềm Thừ trăm năm. (Có thể tạm dịch là linh chi tím ngàn năm và máu của con cóc trăm năm tuổi.)
Vân Liên Nhược nhìn bốn vị dược liệu được khoanh tròn kia, lông mày bắt đầu nhíu chặt lại. Xem ra, không thể vào mười ngày sau mà tìm đủ rồi: "Tìm thử đi."
Bốn cô nương nghe thấy sự mất mát trong giọng nói của Vân Liên Nhược, trong lòng cũng không dễ chịu. Vân Liên Nhược sao lại vội vã tìm kiếm, sợ là muốn ở ngày xuất giá thành thân đóó có thể trở nên xinh đẹp. Các nàng đều là nữ nhân, nên càng hiểu được tâm tư của Vân Liên Nhược.
Vân Liên Nhược thật sự muốn ở trước ngày thành thân có thể giải Lệ hồng nhan, chỉ là xem dáng vẻ của nàng chắc là không thể rồi.
"Chủ tử, không bằng nói cho Thái tử điện hạ đi, để cho hắn giúp đỡ chúng ta tìm kiếm. Nói không chừng có thể kịp đó." Thấm Trúc đề nghị, nàng thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng mất mát kia của Vân Liên Nhược.
Tìm Thủy Nguyệt Hoa sao, hình như là chủ ý không tồi, chỉ là, nàng không thể nào tưởng tượng được! Tên hỗn đản đó, nếu nói cho hắn biết, thì không phải là hắn càng lên mặt sao.
"Tìm thử trước đã, ta còn muốn suy nghĩ một chút."
"Ai?" Vân Liên Nhược đột nhiên nhảy lên mái nhà. Bốn cô nương Mai Lan Trúc Cúc kinh hãi, ai lại có bản lĩnh dám nghe lén họ nói chuyện vậy, là địch hay là bằng hữu đây? Bốn cô nương vừa định đi ra ngoài nhìn thử thì Vân Liên Nhược đã trở lại, chỉ là bị một người nam nhân nào đó ôm trở lại.
"Thủy Nguyệt Hoa, là người của bản tiểu thư ta." Vân Liên Nhược giới thiệu đơn qua loa người nam nhân đang ôm mình.
Mai Lan Trúc Cúc quan sát nam nhân đang ôm Vân Liên Nhược. Thực lực mạnh, có thể bảo vệ được chủ tử, trong mắt cũng chỉ có chủ tử, chính là một trượng phu tốt. Nhưng mà, hắn thật sự là Thủy Nguyệt Hoa sao?
"Ngươi thật sự là Thái tử sao?" Đinh Lan hỏi ra tiếng lòng của ba người khác. Người này, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, nhìn thế nào cũng là một tên yêu nghiệt, không giống như lời đồn đãi nha!
"Nương tử, các nàng ấy hoài nghi thân phận của vi phu kìa, nàng phải giúp ta chứng minh đi." Thủy Nguyệt Hoa ôm Vân Liên Nhược, tìm kiếm sự an ủi.
Bốn người Mai Lan Trúc Cúc đồng loạt trợn tròn mắt. Theo tư liệu mà các nàng có được về Thủy Nguyệt Hoa, đem so với người trước mắt này, thế nào lại thua xa đến như vậy.
Sau bữa tối, Vân Liên Nhược thay một thân nam trang, đeo mặt nạ da người lên, nhanh chóng rời khỏi Tướng phủ. Mà mục đích của nàng, chính là thanh lâu lớn nhất trong Kinh thành ——Túy Thanh Phong.
Túy Thanh Phong có tứ đại hoa khôi, là Mai Lan Trúc Cúc. Mai cô nương lạnh lùng như băng, đàn một khúc tỳ bà, không biết đã làm mê đảo biết bao nhiêu người. Lan cô nương quyến rũ xinh đẹp, một điệu múa khuynh thành, làm biết bao công tử và thiếu gia vì muốn xem múa mà vung tiền như rác. Trúc cô nương hướng nội tài hoa, thơ văn của Trúc tiên(*). Cúc cô nương dịu dàng như nước, âm thanh êm dịu dễ nghe của đàn tranh, hoàn toàn làm cho người ta say mê, say mê mà nghe nàng đàn.
(*): Cuốn sách có chữ ở trên và ở dưới để nêu rõ cái ý người xưa, hay lấy ý mình phán đoán khiến cho người ta dễ biết dễ nhớ gọi là tiên. Như sách của Trịnh Khang Thành chú thích Kinh Thi gọi là Trịnh tiên. Nên ở đây Trúc cô nương làm thơ hay thì gọi là thơ văn Trúc tiên ."
Vân Liên Nhược giả trang thành nam tử, làm y bay bay, tà mị câu hồn, đi vào Túy Thanh Phong, thì bị các cô nương vòng tay ôm lấy.
"Liên công tử, lâu lắm rồi ngài không tới đó, ta nhớ ngài muốn chết." Nữ tử yêu mị hờn dỗi. (Sao không chết luôn đi ôi nổi cả da gà hà)
"Tiểu mỹ nhân, dù cho bản công tử có đến đây, cũng đâu có để ý tới các nàng nha. Lòng của bản công tử, chỉ có Mai Lan Trúc Cúc mà thôi. Thủ pháp mà Vân Liên Nhược đùa giỡn mỹ nhân vô cùng thuần thục.
"Ha ha. Công tử đúng là lòng tham không đáy, mỗi lần đến thì luôn chiếm lấy bốn vị tỷ tỷ. Ta không nói với ngài nữa."
Vân Liên Nhược vào Túy Thanh Phong, thì có người đến dẫn nàng lên lầu ba. Nhìn thấy Vân Liên Nhược đến, khắp nơi trong Túy Thanh Phong đầy rẫy tiếng than khóc: "Liên công tử đến Túy Thanh Phong, chúng ta cũng chỉ có thể thất vọng mà quay về thôi."
"Ai biểu Liên công tử vừa có tài vừa anh tuấn lại có tiền chứ, bốn cô nương hoa khôi cũng cam tâm tình nguyện tiếp đón hắn."
"Cũng đúng, Liên công tử thật có phúc mà."
Vân Liên Nhược giả trang nam tử, dùng tên giả là Liên Thành Bích. Không ai biết được thân phận của Liên Thành Bích, nhưng lại không có ai dám trêu chọc Liên Thành Bích. Bởi vì người chọc đến Liên Thành Bích, bây giờ đang rất thảnnh thơi mà ở dưới Địa phủ uống trà rồi.
"Các mỹ nhân, công tử ta đến đây, các nàng nhớ ta không?" Lầu ba là địa bàn của bốn cô nương Mai Lan Trúc Cúc.
Sương Cúc khinh thường liếc mắt nhìn Vân Liên Nhược một cái, ủy khuất nói: "Nghe nói công tử sắp thành thân, sau này, còn muốn tỷ muội chúng ta hay sao?" Cúc cô nương không hỗ danh là dịu dàng như nước, vừa mới mở miệng, thì nước mắt trong đôi mắt liền dâng lên.
"Tiểu Cúc Nhi, nàng nói như vậy, giống như bổn công tử rất hoa tâm vậy. Tại sao nàng có thể nghi ngờ tấm chân tình và sự chung tình của ta chứ."
"Công tử, có chuyện gì nói nhanh đi, đừng có mà làm trở ngại bản cô nương đùa giỡn mỹ nam." Đinh Lan đi tới, tách hai người đang dính chung một chỗ với nhau ra,
"Tiểu Lan Nhi, bản công tử không đẹp trai sao?" Nàng đến đây, vậy mà cô nương đó còn muốn tìm mỹ nam để đùa giỡn, quả thật chính là vũ nhục dịch dung của nàng mà.
"Công tử đẹp thì có đẹp đó, nhưng người ta thích 'công tử thật thụ' cơ, trái im bằng thủy tinh của người ta sẽ không chịu nổi đả kích này đâu."
Vân Liên Nhược thương tâm, nàng bị người ta ghét bỏ nha.
"Chủ tử, lần này ngài đến đây là có chỉ thị gì?" Tuyết Mai cắt ngang mấy người đang không đứng đắn mà đùa giỡn kia. Túy Thanh Phong là sản nghiệp của Vân Liên Nhược, trong Kinh thành có mấy cửa hàng ở mặt tiền kiếm được rất nhiều tiền, cũng đều là của nàng hết.
Vân Liên Nhược bĩu môi thu lại dáng vẻ của hoa hoa công tử, nói: "Dốc hết sức tìm kiếm dược liệu này." Mở ra tờ giấy tuyên thành, trong đó viết tên của hơn mười dược liệu quý.
"Chủ tử, ngài nghĩ kỹ rồi sao?" Thấm Trúc hỏi.
"Nghĩ kỹ rồi, cũng đã đến lúc giải độc của Lệ hồng nhan rồi." Vân Liên Nhược xé mặt nạ da người ra, bàn tay vuốt ve 'vết bớt' trên má trái.
Nàng vốn dĩ mang theo trí nhớ mà trùng sinh, từ nhỏ đã có thể ghi nhớ. Nàng biết rõ, mẫu thân không phải là do bị bệnh mà chết, trước khi chết mẫu thân đã hạ xuống Lệ hồng nhan ở trên mặt của nàng, mẫu thân đã từng nói, hi vọng nàng có thể bình thường mà sống cả đời.
Vì vậy, cho dù nàng từ trong Ám các tìm được phương thuốc giải độc của Lệ hồng nhan, nhưng nàng cũng không có đi tìm dược liệu. Chỉ là, Thủy Nguyệt Hoa xuất hiện là một biến cố, nhưng nàng tin, mẫu thân sẽ hiểu nàng, dù sao năm đó mẫu thân, cũng vì phụ thân mà nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước)
"Chủ tử, Thủy Nguyệt Hoa đáng để ngài làm vậy sao?" Nhóm người của Sương Cúc cũng không hề biết được một điều là vào ba năm trước đây Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đã từng ở chung với nhau. Các nàng chỉ biết là, hoàng đế tứ hôn, chủ tử chuẩn bị gả cho Thái tử. Ở trong mắt của các nàng, đây là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, tại sao chủ tử lại vì hắn ta mà hạ quyết tâm giải độc của Lệ hồng nhan.
Đáng sao? Trong lòng của Vân Liên Nhược tự hỏi bản thân mình,
Tứ đại mỹ nhân Mai Lan Trúc Cúc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chờ câu trả lời của nàng. Trên nóc nhà của Túy Thanh Phong, một hắc y nhân bịt mặt, cũng đang chờ câu trả lời của nàng. Hắc y nhân cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Vân Liên Nhược, sợ là sẽ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của nàng.
Không có gì gọi là đáng hay không đáng cả, chỉ có sự bận tâm sâu sắc ở trong lòng của nàng, có nguyện ý hay không. Nàng nguyện ý vì hắn mà giải độc của Lệ hồng nhan, bày ra diện mạo chân thật nhất của mình ở trước mặt của hắn.
Hiểu rõ việc này, Vân Liên Nhược nói: "Bản tiểu thư nhất định phải giải độc của Lệ hồng nhan."
Vân Liên Nhược nghĩ thông suốt, nguyện ý giải độc của Lệ hồng nhan, Mai Lan Trúc Cúc đáng lẽ là nên vui vẻ, nhưng bây giờ nhóm các nàng ấy, lại không thể nào vui vẻ nổi. Hai năm trước, chủ tử lấy được phương thuốc giải độc của Lệ hồng nhan, lúc đó tất cả bọn họ đều khuyên nàng giải độc này, nhưng Vân Liên Nhược sống chết không đồng ý giải độc của Lệ hồng nhan. Bây giờ, vì một tên Thủy Nguyệt Hoa, chủ tử lại muốn giải độc của lệ hồng nhan, đây không phải là đang đả kích bọn họ hay sao.
Tử chi ngàn năm, máu của Thiềm Thừ trăm năm. (Có thể tạm dịch là linh chi tím ngàn năm và máu của con cóc trăm năm tuổi.)
Vân Liên Nhược nhìn bốn vị dược liệu được khoanh tròn kia, lông mày bắt đầu nhíu chặt lại. Xem ra, không thể vào mười ngày sau mà tìm đủ rồi: "Tìm thử đi."
Bốn cô nương nghe thấy sự mất mát trong giọng nói của Vân Liên Nhược, trong lòng cũng không dễ chịu. Vân Liên Nhược sao lại vội vã tìm kiếm, sợ là muốn ở ngày xuất giá thành thân đóó có thể trở nên xinh đẹp. Các nàng đều là nữ nhân, nên càng hiểu được tâm tư của Vân Liên Nhược.
Vân Liên Nhược thật sự muốn ở trước ngày thành thân có thể giải Lệ hồng nhan, chỉ là xem dáng vẻ của nàng chắc là không thể rồi.
"Chủ tử, không bằng nói cho Thái tử điện hạ đi, để cho hắn giúp đỡ chúng ta tìm kiếm. Nói không chừng có thể kịp đó." Thấm Trúc đề nghị, nàng thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng mất mát kia của Vân Liên Nhược.
Tìm Thủy Nguyệt Hoa sao, hình như là chủ ý không tồi, chỉ là, nàng không thể nào tưởng tượng được! Tên hỗn đản đó, nếu nói cho hắn biết, thì không phải là hắn càng lên mặt sao.
"Tìm thử trước đã, ta còn muốn suy nghĩ một chút."
"Ai?" Vân Liên Nhược đột nhiên nhảy lên mái nhà. Bốn cô nương Mai Lan Trúc Cúc kinh hãi, ai lại có bản lĩnh dám nghe lén họ nói chuyện vậy, là địch hay là bằng hữu đây? Bốn cô nương vừa định đi ra ngoài nhìn thử thì Vân Liên Nhược đã trở lại, chỉ là bị một người nam nhân nào đó ôm trở lại.
"Thủy Nguyệt Hoa, là người của bản tiểu thư ta." Vân Liên Nhược giới thiệu đơn qua loa người nam nhân đang ôm mình.
Mai Lan Trúc Cúc quan sát nam nhân đang ôm Vân Liên Nhược. Thực lực mạnh, có thể bảo vệ được chủ tử, trong mắt cũng chỉ có chủ tử, chính là một trượng phu tốt. Nhưng mà, hắn thật sự là Thủy Nguyệt Hoa sao?
"Ngươi thật sự là Thái tử sao?" Đinh Lan hỏi ra tiếng lòng của ba người khác. Người này, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, nhìn thế nào cũng là một tên yêu nghiệt, không giống như lời đồn đãi nha!
"Nương tử, các nàng ấy hoài nghi thân phận của vi phu kìa, nàng phải giúp ta chứng minh đi." Thủy Nguyệt Hoa ôm Vân Liên Nhược, tìm kiếm sự an ủi.
Bốn người Mai Lan Trúc Cúc đồng loạt trợn tròn mắt. Theo tư liệu mà các nàng có được về Thủy Nguyệt Hoa, đem so với người trước mắt này, thế nào lại thua xa đến như vậy.