Vào buổi trưa, Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đi tới một thành trấn gần núi Thanh La.
Trên lầu ba của Túy Nguyệt Lâu, Vân Liên Nhược dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, há miệng, hưởng thụ sự phục vụ của Thủy Nguyệt Hoa, rất nhanh một dĩa điểm tâm đã bị ăn sạch sẽ.
"Nguyệt, Vong Ưu Thảo đang ở chỗ đó." Vân Liên Nhược nhìn chằm chằm vào trong phòng bao của Bạch Liệt ở lầu hai.
Túy Nguyệt Lâu là tửu lâu tốt nhất ở đây, Bạch Liệt ra khỏi núi Thanh La sơn đã gấp rút chạy đi. Bây giờ là thời gian ăn trưa, nhìn dáng vẻ của hắn, cơm nước xong lập tức đi tiếp, thời gian không nhiều lắm.
"Không chạy thoát đâu, không cần nhìn chằm chằm vào hắn như vậy đâu. Hắn đẹp trai hơn ta sao?" Mặc dù biết Nhược Nhi chỉ yêu hắn, trong lòng chỉ có hắn, nhưng cứ nhìn thấy Nhược Nhi nhìn chằm chằm vào một nam nhân khác thì hắn lại không nhịn được nổi máu ghen. Mình thật là càng sống càng hẹp hòi rồi.
"Nguyệt, cả thiên hạ này chàng là người đẹp trai nhất, mấy cái giấm chua đó, ăn không có ngon đâu!" Trong lòng Vân Liên Nhược vui vẻ, nhưng trên mặt không dám để lộ ra. Mấy ngày qua, nàng nghiêm túc phát hiện ra một vấn đề, nam nhân này rất thích ăn giấm lung tung, hoàn toàn không phân biệt phải trái.
Vân Liên Nhược tự nhận là đã che giấu vẻ mặt giấu vô cùng hoàn hảo, nhưng lại không biết Thủy Nguyệt Hoa đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng rồi. Lúc này Thủy Nguyệt Hoa vô cùng buồn bực, vì cái quái gì mà hắn lại muốn làm quân tử, những ngày qua cùng ăn cùng đi cùng ở, mặc dù bọn họ có thân mật, nhưng thủy chung cũng chưa có làm đến bước cuối cùng. Có phải nàng ấy cảm thấy sự tồn tại của hắn quá thấp hay không, khiến cho Nhược Nhi có tâm tư đi nhìn người nam nhân khác? Suy nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt Hoa quyết định dùng hành động thực tế để cho tiểu nữ nhân trong ngực mình chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Xoay nhẹ cơ thể của Vân Liên Nhược, Thủy Nguyệt Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người. Mới vừa ăn xong trái đào, trên môi còn lưu lại mùi đào. Thủy Nguyệt Hoa mút nhẹ môi của nàng, nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng ra, công thành chiếm đất, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng.
Vân Liên Nhược kinh ngạc nhìn hắn đột nhiên làm ra hành động này, trợn to hai mắt nhìn hắn: "Ngoan, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của ta." Giọng nói có từ tính của Thủy Nguyệt Hoa truyền tới, đầu của Vân Liên Nhược có chút mơ màng, trực tiếp làm theo. Lông mi giống như cánh quạt nhẹ nhàng khép lại. Vân Liên Nhược vươn đầu lưỡi ra, đáp lại nụ hôn của Thủy Nguyệt Hoa. Sự đáp lại của nàng, là sự khích lệ cực lớn đối với hắn, Thủy Nguyệt Hoa dần dần hôn sâu hơn.
Hô hấp của Vân Liên Nhược trở nên dồn dập, lúc này Thủy Nguyệt Hoa mới buông nàng ra: "Nàng không biết lấy hơi sao?"
Khoảng thời gian thiếu dưỡng khí, giống như một thế kỷ vậy, nhìn thấy sắc mặt của Thủy Nguyệt Hoa hồng hào, nghĩ đến bộ dạng bối rối lúc nãy của mình, Vân Liên Nhược tức giận mắng: "Khốn kiếp, chàng lại khi dễ ta."
"Ngoan, đừng giận, khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể khi dễ nàng, nàng chỉ có thể bị ta khi dễ mà thôi." Lúc này tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa rất tốt, buồn bực lúc nãy bị Vân Liên Nhược lơ là cũng tan thành mây khói.
"Hừ! Chàng đợi đó, sớm muộn cũng có một ngày, chàng nhất định sẽ bị bản tiểu thư khi dễ lại." Vân Liên Nhược tức giận nói. Có ai bắt nạt khi dễ người khác mà bá đạo giống hắn không?
"Ồ, Nhược Nhi muốn khi dễ ta sao, được, ta chờ nàng." Da mặt của Thủy Nguyệt Hoa chỉ đơn giản một chữ dày cũng không thể hình dung được rồi.
Vân Liên Nhược nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ hồng, lại càng đỏ hơn. Cũng may là trên mặt còn có tấm mặt nạ da người.
"Thủy Nguyệt Hoa, đừng làm quá, nếu không, chúng ta tách ra đi." Thấy Bạch Liệt chuẩn bị rời đi, Vân Liên Nhược để Thủy Nguyệt Hoa ở lại lầu ba, một mình đi tới phòng bao ở lầu hai.
Người của gia tộc lánh đời, bình thường sẽ không đi ra ngoài. Bạch Liệt là Thiếu chủ của Bạch gia, ngọc bội mà mẫu thân của nàng để lại, là thứ mà chỉ có con cháu của Bạch gia mới có, mặc kệ xuất phát từ lý do nào, cũng cần phải gặp Bạch Liệt.
"Tiểu nhị, tính tiền." Trong phòng bao ở lầu hai, Bạch Liệt dùng xong cơm, đang chuẩn bị rời đi.
"Bạch thiếu chủ đang muốn đi sao." Vân Liên Nhược đi vào, ngồi ở đối diện hắn.
"Liên công tử một đường đi theo tại hạ đến đây, không biết là có chuyện gì?" Mới vừa rồi, hắn cảm giác là có người đang nhìn hắn, làm thế nào hắn cũng không nhìn ra người ở trong là ai. Bây giờ Liên Thành Bích xuất hiện, nói vậy người luôn "Theo dõi" hắn chính là hắn ta.
"Bạch thiếu chủ là khách ở xa tới, tại hạ chỉ là muốn tận tình chiêu đãi." Vân Liên Nhược nói xong, vỗ tay một cái, lập tức có tiểu nhị đưa một bình rượu và mấy dĩa thức ăn đến.
Vân Liên Nhược rót ra hai chén: "Tại hạ uống trước." Bạch Liệt thấy vậy, cũng bưng một chén khác lên một hơi uống cạn sạch.
"Rượu ngon." Màu sắc đỏ, mùi rượu quanh quẩn, uống xong, hàm răng vẫn còn lưu lại mùi hương, vô cùng ngon. Hắn đã từng uống qua không ít rượu ngon, loại rượu đặc biệt như vậy cũng là lần đầu tiên hắn uống.
"Đã gọi là khách quý, dĩ nhiên phải dùng rượu ngon. Bạch thiếu chủ nể mặt là tốt rồi." Nói xong, Vân Liên Nhược lại bắt đầu rót đầy rượu vào chén.
"Ha hả, Liên công tử thịnh tình như vậy, làm sao Bạch mỗ có thể không nể tình chứ." Bạch Liệt trả lời.
"Bạch thiếu chủ mời."
Hai người ngươi một chén, ta một chén, rất nhanh hơn nửa bầu rượu đã thấy đáy. Bạch Liệt đã mất kiên nhẫn để đọ sức với hắn ta nói: "Liên công tử có chuyện gì, nói thẳng ra sẽ tốt hơn, Bạch mỗ còn phải lên đường."
Vân Liên Nhược để ly rượu xuống, chậm rãi mở miệng: "Bạch thiếu chủ là người ở trong Bạch gia, không biết có biết cái này không?" Lấy ra ngọc bội màu tím có khắc chữ Bạch, Vân Liên Nhược hỏi.
Lúc nhìn thấy rõ ngọc bội trong tay của Vân Liên Nhược, Bạch Liệt hoàn toàn biến sắc: "Sao ngươi có được nó?" Đó là ngọc bội đại diện cho con cháu dòng chính ở Bạch gia, tại sao hắn ta lại có nó. Hiện tại số người Bạch gia có được ngọc bội đó, không quá mười người.
"Hình như Bạch thiếu chủ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Vân Liên Nhược thu ngọc bội về, ung dung nói. Từ phản ứng của Bạch Liệt, nàng có thể khẳng định, thân phận của mẫu thân nàng ở Bạch gia không thấp.
"Ngọc bội kia, Bạch mỗ dĩ nhiên nhận ra. Liên công tử có thể trả lời câu hỏi của tại hạ rồi chứ!"
"Ngọc bội kia, đương nhiên là có người đưa cho ta."
"Người nào đưa cho ngươi?" Cái ngọc bội này, người của Bạch gia sẽ không dễ dàng đưa cho người khác, trừ phi hắn ta là...
"Đây là một câu hỏi khác rồi. Bạch thiếu chủ hay là trả lời một câu hỏi của tại hạ trước, rồi lại hỏi tiếp." Như vậy, mới công bằng.
"Câu trước đó chính là câu trả lời của Bạch mỗ, lần này không phải là ngươi nên trả lời trước hay sao." Bạch Liệt trầm giọng hỏi ngược lại.
"Cái này hơi làm khó tại hạ rồi, Bạch thiếu chủ không trả lời câu hỏi của ta, tại hạ rất khó xác định, câu trả lời cho ngươi có thể cụ thể tới mức nào."
"Ngươi..."
"Hiện tại, chính là Bạch thiếu chủ không thể chờ đợi mà muốn biết chuyện của ngọc bội, nhưng tại hạ lại không có vội." Trận đàm phán này, từ khi Bạch Liệt luống cuống khi nhìn thấy ngọc bội, thì đã định trước việc Bạch Liệt đã rơi vào thế bị động.
Bạch Liệt nhụt chí: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Trong Bạch gia, người nào có thể có ngọc bội như vậy?"
"Con cháu dòng chính." Bạch Liệt trả lời.
"Ngọc bội này là do một nữ nhân cho ta."
"Nàng ấy tên là..." Gì? Bạch Liệt còn chưa nói xong, đã té xỉu.
Vân Liên Nhược mở bọc đồ của hắn ra, lấy Vong Ưu Thảo trăm năm ra. Bạch Liệt tính cảnh giác rất cao, nếu như không phải là chuyện ngọc bội làm nhiễu loạn tâm trí của hắn, nàng muốn hạ thuốc mê, thật đúng là không phải là chuyện đơn giản.
Chuyến này, thu hoạch không nhỏ. Người của gia tộc lánh đời, quá mức bí ẩn, điều tra đã nhiều năm, lại không tra được nhiều. Bây giờ, chỉ có thể chờ bọn hắn tìm tới mình. Nàng tin rằng, có chuyện ngày hôm nay, người của Bạch gia, rất nhanh sẽ lại xuất hiện.
Đang muốn rời khỏi phòng bao thì một giọng nói vang lên bên tai, trong nháy mắt chân mày của Vân Liên Nhược nhíu lại, cuộc sống sau này, náo nhiệt đây.
"Tướng công, từ khi nào mà chàng lại trở thành ăn trộm vậy?" Không cần nhìn, cũng biết người đang nói là ai.
"Tử mỹ nhân, này không phải là do công lao của ngươi sao." Nếu không phải là ngươi đưa Vong Ưu Thảo trắm năm cho Bạch Liệt, nàng có cần phải làm như vậy sao?
"Hắc hắc, cái này không thể trách ta. Người ta làm sao biết chàng cũng cần nó chứ, nếu sau này tướng công có trở thành người bình thường, người ta vẫn sẽ đi theo ngươi." Tử Sa không để ý mặt của Vân Liên Nhược càng lúc càng đen, trực tiếp nói ra hết dự định của mình.
Với quyết định này của Tử đại mỹ nhân, cuộc sống sau này của Vân Liên Nhược nhất định rất đặc sắc.
Trên lầu ba của Túy Nguyệt Lâu, Vân Liên Nhược dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, há miệng, hưởng thụ sự phục vụ của Thủy Nguyệt Hoa, rất nhanh một dĩa điểm tâm đã bị ăn sạch sẽ.
"Nguyệt, Vong Ưu Thảo đang ở chỗ đó." Vân Liên Nhược nhìn chằm chằm vào trong phòng bao của Bạch Liệt ở lầu hai.
Túy Nguyệt Lâu là tửu lâu tốt nhất ở đây, Bạch Liệt ra khỏi núi Thanh La sơn đã gấp rút chạy đi. Bây giờ là thời gian ăn trưa, nhìn dáng vẻ của hắn, cơm nước xong lập tức đi tiếp, thời gian không nhiều lắm.
"Không chạy thoát đâu, không cần nhìn chằm chằm vào hắn như vậy đâu. Hắn đẹp trai hơn ta sao?" Mặc dù biết Nhược Nhi chỉ yêu hắn, trong lòng chỉ có hắn, nhưng cứ nhìn thấy Nhược Nhi nhìn chằm chằm vào một nam nhân khác thì hắn lại không nhịn được nổi máu ghen. Mình thật là càng sống càng hẹp hòi rồi.
"Nguyệt, cả thiên hạ này chàng là người đẹp trai nhất, mấy cái giấm chua đó, ăn không có ngon đâu!" Trong lòng Vân Liên Nhược vui vẻ, nhưng trên mặt không dám để lộ ra. Mấy ngày qua, nàng nghiêm túc phát hiện ra một vấn đề, nam nhân này rất thích ăn giấm lung tung, hoàn toàn không phân biệt phải trái.
Vân Liên Nhược tự nhận là đã che giấu vẻ mặt giấu vô cùng hoàn hảo, nhưng lại không biết Thủy Nguyệt Hoa đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng rồi. Lúc này Thủy Nguyệt Hoa vô cùng buồn bực, vì cái quái gì mà hắn lại muốn làm quân tử, những ngày qua cùng ăn cùng đi cùng ở, mặc dù bọn họ có thân mật, nhưng thủy chung cũng chưa có làm đến bước cuối cùng. Có phải nàng ấy cảm thấy sự tồn tại của hắn quá thấp hay không, khiến cho Nhược Nhi có tâm tư đi nhìn người nam nhân khác? Suy nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt Hoa quyết định dùng hành động thực tế để cho tiểu nữ nhân trong ngực mình chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Xoay nhẹ cơ thể của Vân Liên Nhược, Thủy Nguyệt Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người. Mới vừa ăn xong trái đào, trên môi còn lưu lại mùi đào. Thủy Nguyệt Hoa mút nhẹ môi của nàng, nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng ra, công thành chiếm đất, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng.
Vân Liên Nhược kinh ngạc nhìn hắn đột nhiên làm ra hành động này, trợn to hai mắt nhìn hắn: "Ngoan, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của ta." Giọng nói có từ tính của Thủy Nguyệt Hoa truyền tới, đầu của Vân Liên Nhược có chút mơ màng, trực tiếp làm theo. Lông mi giống như cánh quạt nhẹ nhàng khép lại. Vân Liên Nhược vươn đầu lưỡi ra, đáp lại nụ hôn của Thủy Nguyệt Hoa. Sự đáp lại của nàng, là sự khích lệ cực lớn đối với hắn, Thủy Nguyệt Hoa dần dần hôn sâu hơn.
Hô hấp của Vân Liên Nhược trở nên dồn dập, lúc này Thủy Nguyệt Hoa mới buông nàng ra: "Nàng không biết lấy hơi sao?"
Khoảng thời gian thiếu dưỡng khí, giống như một thế kỷ vậy, nhìn thấy sắc mặt của Thủy Nguyệt Hoa hồng hào, nghĩ đến bộ dạng bối rối lúc nãy của mình, Vân Liên Nhược tức giận mắng: "Khốn kiếp, chàng lại khi dễ ta."
"Ngoan, đừng giận, khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể khi dễ nàng, nàng chỉ có thể bị ta khi dễ mà thôi." Lúc này tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa rất tốt, buồn bực lúc nãy bị Vân Liên Nhược lơ là cũng tan thành mây khói.
"Hừ! Chàng đợi đó, sớm muộn cũng có một ngày, chàng nhất định sẽ bị bản tiểu thư khi dễ lại." Vân Liên Nhược tức giận nói. Có ai bắt nạt khi dễ người khác mà bá đạo giống hắn không?
"Ồ, Nhược Nhi muốn khi dễ ta sao, được, ta chờ nàng." Da mặt của Thủy Nguyệt Hoa chỉ đơn giản một chữ dày cũng không thể hình dung được rồi.
Vân Liên Nhược nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ hồng, lại càng đỏ hơn. Cũng may là trên mặt còn có tấm mặt nạ da người.
"Thủy Nguyệt Hoa, đừng làm quá, nếu không, chúng ta tách ra đi." Thấy Bạch Liệt chuẩn bị rời đi, Vân Liên Nhược để Thủy Nguyệt Hoa ở lại lầu ba, một mình đi tới phòng bao ở lầu hai.
Người của gia tộc lánh đời, bình thường sẽ không đi ra ngoài. Bạch Liệt là Thiếu chủ của Bạch gia, ngọc bội mà mẫu thân của nàng để lại, là thứ mà chỉ có con cháu của Bạch gia mới có, mặc kệ xuất phát từ lý do nào, cũng cần phải gặp Bạch Liệt.
"Tiểu nhị, tính tiền." Trong phòng bao ở lầu hai, Bạch Liệt dùng xong cơm, đang chuẩn bị rời đi.
"Bạch thiếu chủ đang muốn đi sao." Vân Liên Nhược đi vào, ngồi ở đối diện hắn.
"Liên công tử một đường đi theo tại hạ đến đây, không biết là có chuyện gì?" Mới vừa rồi, hắn cảm giác là có người đang nhìn hắn, làm thế nào hắn cũng không nhìn ra người ở trong là ai. Bây giờ Liên Thành Bích xuất hiện, nói vậy người luôn "Theo dõi" hắn chính là hắn ta.
"Bạch thiếu chủ là khách ở xa tới, tại hạ chỉ là muốn tận tình chiêu đãi." Vân Liên Nhược nói xong, vỗ tay một cái, lập tức có tiểu nhị đưa một bình rượu và mấy dĩa thức ăn đến.
Vân Liên Nhược rót ra hai chén: "Tại hạ uống trước." Bạch Liệt thấy vậy, cũng bưng một chén khác lên một hơi uống cạn sạch.
"Rượu ngon." Màu sắc đỏ, mùi rượu quanh quẩn, uống xong, hàm răng vẫn còn lưu lại mùi hương, vô cùng ngon. Hắn đã từng uống qua không ít rượu ngon, loại rượu đặc biệt như vậy cũng là lần đầu tiên hắn uống.
"Đã gọi là khách quý, dĩ nhiên phải dùng rượu ngon. Bạch thiếu chủ nể mặt là tốt rồi." Nói xong, Vân Liên Nhược lại bắt đầu rót đầy rượu vào chén.
"Ha hả, Liên công tử thịnh tình như vậy, làm sao Bạch mỗ có thể không nể tình chứ." Bạch Liệt trả lời.
"Bạch thiếu chủ mời."
Hai người ngươi một chén, ta một chén, rất nhanh hơn nửa bầu rượu đã thấy đáy. Bạch Liệt đã mất kiên nhẫn để đọ sức với hắn ta nói: "Liên công tử có chuyện gì, nói thẳng ra sẽ tốt hơn, Bạch mỗ còn phải lên đường."
Vân Liên Nhược để ly rượu xuống, chậm rãi mở miệng: "Bạch thiếu chủ là người ở trong Bạch gia, không biết có biết cái này không?" Lấy ra ngọc bội màu tím có khắc chữ Bạch, Vân Liên Nhược hỏi.
Lúc nhìn thấy rõ ngọc bội trong tay của Vân Liên Nhược, Bạch Liệt hoàn toàn biến sắc: "Sao ngươi có được nó?" Đó là ngọc bội đại diện cho con cháu dòng chính ở Bạch gia, tại sao hắn ta lại có nó. Hiện tại số người Bạch gia có được ngọc bội đó, không quá mười người.
"Hình như Bạch thiếu chủ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Vân Liên Nhược thu ngọc bội về, ung dung nói. Từ phản ứng của Bạch Liệt, nàng có thể khẳng định, thân phận của mẫu thân nàng ở Bạch gia không thấp.
"Ngọc bội kia, Bạch mỗ dĩ nhiên nhận ra. Liên công tử có thể trả lời câu hỏi của tại hạ rồi chứ!"
"Ngọc bội kia, đương nhiên là có người đưa cho ta."
"Người nào đưa cho ngươi?" Cái ngọc bội này, người của Bạch gia sẽ không dễ dàng đưa cho người khác, trừ phi hắn ta là...
"Đây là một câu hỏi khác rồi. Bạch thiếu chủ hay là trả lời một câu hỏi của tại hạ trước, rồi lại hỏi tiếp." Như vậy, mới công bằng.
"Câu trước đó chính là câu trả lời của Bạch mỗ, lần này không phải là ngươi nên trả lời trước hay sao." Bạch Liệt trầm giọng hỏi ngược lại.
"Cái này hơi làm khó tại hạ rồi, Bạch thiếu chủ không trả lời câu hỏi của ta, tại hạ rất khó xác định, câu trả lời cho ngươi có thể cụ thể tới mức nào."
"Ngươi..."
"Hiện tại, chính là Bạch thiếu chủ không thể chờ đợi mà muốn biết chuyện của ngọc bội, nhưng tại hạ lại không có vội." Trận đàm phán này, từ khi Bạch Liệt luống cuống khi nhìn thấy ngọc bội, thì đã định trước việc Bạch Liệt đã rơi vào thế bị động.
Bạch Liệt nhụt chí: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Trong Bạch gia, người nào có thể có ngọc bội như vậy?"
"Con cháu dòng chính." Bạch Liệt trả lời.
"Ngọc bội này là do một nữ nhân cho ta."
"Nàng ấy tên là..." Gì? Bạch Liệt còn chưa nói xong, đã té xỉu.
Vân Liên Nhược mở bọc đồ của hắn ra, lấy Vong Ưu Thảo trăm năm ra. Bạch Liệt tính cảnh giác rất cao, nếu như không phải là chuyện ngọc bội làm nhiễu loạn tâm trí của hắn, nàng muốn hạ thuốc mê, thật đúng là không phải là chuyện đơn giản.
Chuyến này, thu hoạch không nhỏ. Người của gia tộc lánh đời, quá mức bí ẩn, điều tra đã nhiều năm, lại không tra được nhiều. Bây giờ, chỉ có thể chờ bọn hắn tìm tới mình. Nàng tin rằng, có chuyện ngày hôm nay, người của Bạch gia, rất nhanh sẽ lại xuất hiện.
Đang muốn rời khỏi phòng bao thì một giọng nói vang lên bên tai, trong nháy mắt chân mày của Vân Liên Nhược nhíu lại, cuộc sống sau này, náo nhiệt đây.
"Tướng công, từ khi nào mà chàng lại trở thành ăn trộm vậy?" Không cần nhìn, cũng biết người đang nói là ai.
"Tử mỹ nhân, này không phải là do công lao của ngươi sao." Nếu không phải là ngươi đưa Vong Ưu Thảo trắm năm cho Bạch Liệt, nàng có cần phải làm như vậy sao?
"Hắc hắc, cái này không thể trách ta. Người ta làm sao biết chàng cũng cần nó chứ, nếu sau này tướng công có trở thành người bình thường, người ta vẫn sẽ đi theo ngươi." Tử Sa không để ý mặt của Vân Liên Nhược càng lúc càng đen, trực tiếp nói ra hết dự định của mình.
Với quyết định này của Tử đại mỹ nhân, cuộc sống sau này của Vân Liên Nhược nhất định rất đặc sắc.