“Đại ca, là mỹ nhân nha!” Nhị Đương Gia của Hổ Ưng trại, nhìn mỹ nhân đứng ở bên cạnh xe ngựa bị hỏng, cả người bỉ ổi.
Tô Hinh Nhã run rẩy núp ở sau lưng tỳ nữ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Lúc này nàng sợ, nàng thật không nên nghe tin tức Thái tử ca ca đại hôn, liều lĩnh tự mình hồi kinh. Những tên sơn tặc này, bọn họ thật sự rất độc ác tàn nhẫn, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đang nhìn mình, để cho nàng cảm thấy ghê tởm.
“Lão đại, tiểu mỹ nhân này, nên mang về, để cho các huynh đệ hưởng thụ một chút.” Lại một cái sơn tặc nói.
Nam nhân được gọi là lão đại nam nhân, không có đồng ý đề nghị của huynh đệ mình, cũng không có nói gì, mà là một từ từ đến gần Tô Hinh Nhã. Dùng bàn tay mình thô ráp ngăm đen của mình nâng cằm Tô Hinh Nhã lên, để cho Tô Hinh Nhã nhìn thẳng vào mắt của mình.
Tô Hinh Nhã cố gắng muốn cự tuyệt, nhưng sức lực của nàng quá yếu, sự phản kháng của nàng, kháng cự của nàng, ở trong mắt của lão đại chột mắt, là vô cùng thú vị.
“Ngươi buông ta ra, nếu như bản quận chúa có xảy ra chuyện gì, Thái tử ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Tô Hinh Nhã không nắm chắc nói uy hiếp hắn ta như vậy có được hay không, hộ vệ mà nàng mang theo đều chết cả rồi, nơi này tràn ngập mùi máu tươi, khiến cho người ta ghê tởm.
“Quận chúa, bây giờ ngươi còn có thể bày ra dáng vẻ cao quý như vậy nhưng chờ tới khi ngươi trở thành tàn hoa bại liễu, lúc đó ta muốn nhìn thử một chút, Thái tử điện hạ còn có thể muốn ngươi nữa hay không.” Trong mắt lão đại chột mắt tràn đầy sự thù hận.
“Các huynh đệ, mang nàng trở về trại, còn có tiểu nha đầu kia ở bên cạnh nàng nữa, thưởng cho các ngươi.”
“Đa tạ đại ca.” Nhận được chỉ thị, Nhị Đương Gia xoa hai tay, đến gần Tô Hinh Nhã.
“Không cần, các ngươi cút cho ta...” Tô Hinh Nhã nổi điên cầm những hòn đá xung quanh ném tên thổ phỉ đang đến gần nàng.
“Quận chúa, Quận chúa...” Hồng Nhi điên cuồng hét lên.
“Không cần, ngươi nói không cần thì không cần, vậy chúng ta chẳng phải sẽ rất mất mặt sao. Khuôn mặt nhỏ bé này, làm sao lại đẹp như vậy, làn da thật bóng loáng, nếu áp dưới thân thể của ta, sẽ thích biết bao.” Nhị Đương Gia không chút kiêng kỵ càn rỡ ở trên người của Tô Hinh Nhã.
“Không cần, không cần, cầu xin các ngươi hãy thả ta đi, ta sẽ cho các ngươi tiền.” Nàng không muốn rơi vào trong tay của bọn họ, không muốn bị vũ nhục, nàng muốn là Thái tử ca ca giống như trích tiên kia của nàng.
“Tiền? Có tiền cũng không đổi được mỹ nhân như vậy nha. Đi thôi.” Ôm ngang Tô Hinh Nhã lên, Nhị Đương Gia đi tới ngựa của mình.
“Buông ta ra, buông ra...” Tô Hinh Nhã giãy giụa, thét chói tai.
“Mẹ kiếp, tiện nhân ngươi lại dám đánh ta, sau khi trở về, nhất định phải cho ngươi biết tay.” Cảm giác trên cánh tay đau nhói, Nhị Đương Gia ở trên eo của Tô Hinh Nhã dùng sức.
“A...” Tô Hinh Nhã bị đau, kêu lên.
Nhóm người của Vân Liên Nhược thu hết màn này vào mắt, giờ phút này đang thảo luận có nên cứu người hay không.
“Thái tử ca ca, người ta là một đại mỹ nhân, không ra tay cứu giúp, thì sẽ tiện nghi cho những tên sơn tặc kia rồi.” Thái tử ca ca, lời của Vân Liên Nhược có một chút chua nói!
“Nhược Nhi, ở trong mắt và trong lòng của ta nàng là đẹp nhất.” Về phần sống chết của những người khác chết sống, không liên quan đến hắn.
Dạ Nhất ở một bên hung hăng khinh bỉ một phen, chủ tử, người nói với chủ mẫu, dịu dàng buồn nôn như vậy khiến cho bọn họ không chịu nổi, về phần những nữ nhân khác, mắt của ngài là hoàn toàn không để ý đến. Đối xử khác biệt như vậy, cũng chỉ có người có nội tâm mạnh mẽ lãnh huyết giống như ngài mới làm được thôi.
“Đây là tất nhiên!” Vẻ mặt Vân Liên Nhược đắc ý nói. Đối phó với loại người da mặt dày giống như Thủy Nguyệt Hoa, ngươi muốn thắng hắn thì da mặt của ngươi phải dày hơn hắn mới được.
“Nhược Nhi nói rất đúng.” Thủy Nguyệt Hoa cười nhẹ.
“Đi qua một bên, bản công tử muốn đi tìm mỹ nhân nói chuyện tình cảm một chút.” Khi những sơn tặc kia muốn dẫn Tô Hinh Nhã rời đi, Vân Liên Nhược liền hành động. Mặc dù Quận chúa kia nhớ thương Nguyệt của nàng, nhưng chuyện như vậy được nàng gặp được, thì không có cách nào mặc kệ. Hơn nữa, Tô Hinh Nhã vẫn chưa làm ra chuyện gì chọc tức nàng, vậy nàng liền tốt bụng xen vào việc của người khác một lần đi.
Tiện tay ném qua mấy hòn đá, nhắm bàn tay của tên sơn tặc đang nắm Tô Hinh Nhã và tiểu nha đầu kia mà ném, trên tay bị đau, tên sơn tặc kia lập tức buông Tô Hinh Nhã ra, sắp sửa té trên mặt đất thì Vân Liên Nhược vung tay lên, vì vậy vận khí của Tô Hinh Nhã rất tốt nên không có bị thương. Thật ra thì, lấy võ công của nàng, hoàn toàn có thể tiếp được Tô Hinh Nhã, chỉ là, chuyện như vậy nàng lại không muốn làm.
“Kẻ nào? Dám hạ độc thủ với đại gia ngươi.” Nhị Đương Gia quát to một tiếng.
Dứt lời, lập tức có một hòn đá bay về phía hắn, chẳng qua mục tiêu lần này không phải là tay, mà là cái miệng vô sỉ của hắn. Môi của Nhị Đương Gia lập tức bị rách, máu tươi đỏ sẫm từng giọt chảy xuống.
“Là bản công tử.” Vân Liên Nhược nhảy xuống đứng ở chỗ cách mấy người đó không xa. Nhìn nam tử từ trên trời tiêu sái xuất hiện, Tô Hinh Nhã lòng vốn đang tuyệt vọng bỗng chốc trở nên mong đợi.
“Cứu ta.” Tô Hinh Nhã chật vật từ trên mặt đất bò dậy, thân thể run rẩy trốn ở sau lưng Vân Liên Nhược. Vân Liên Nhược không thích giọng nói nũng nịu kia của nàng ta, nâng tay, điểm huyệt ngủ của nàng ta.
Nhị Đương Gia tràn đầy địch ý đối với Vân Liên Nhược, vung đại đao lên chỉa về phía nàng. Lão đại chột mắt kịp thời ngăn cản hắn, quay sang Vân Liên Nhược ôm quyền thi lễ rất có nghĩa khí nói: “Liên công tử, Hổ Ưng trại chúng ta luôn luôn không hề đụng chạm đến ngài, chuyện này, ngài vẫn đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn.”
“Hôm nay bản công tử cứ muốn nhúng tay vào đấy.” Vân Liên Nhược hai tay vòng ngực, nhìn lão đại chột mắt, cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan đến Hổ Ưng trại.
Hổ Ưng trại rất bí ẩn, mặc dù bọn họ là cường đạo, nhưng trộm cũng có đạo lý, bình thường đều là trộm những thứ tiền tài bất nghĩa kia. Triều đình đã phái người càn quét tiêu diệt qua mấy lần, cũng không có thành công, sau đó bởi vì bọn họ không có làm hà hiếp dân chúng, nên liền mặc kệ.
Đại Đương Gia chột mắt có thể nhận ra được mình nàng là Liên Thành Bích qua y phục, vậy hắn không có lý do gì không biết thân phận của Tô Hinh Nhã. Biết rõ thân phận Tô Hinh Nhã thân phận, vẫn còn muốn làm như thế, chuyện này liền không phải là hành động cường đạo bình thường. Hổ Ưng trại luôn ở vùng ngoại ô Kinh thành hoạt động, nhưng bọn họ luôn luôn tránh những dân chúng trong kinh thành, lần này, không khỏi quá khác thường.
“Liên công tử, nếu như là những người khác, Lý Thiên tuyệt đối sẽ không nói hai lời, để cho ngươi mang người đi, nhưng mà nàng ta thì không được.” Nhắc tới Tô Hinh Nhã thì cả người Lý Thiên tràn đầy hận ý.
Nghe như vậy, Vân Liên Nhược cũng không nhìn ra được gì, nàng bình tĩnh lại: “Bản công tử mặc kệ chuyện tại sao ngươi hận nàng ta, hôm nay để cho ta gặp phải, cũng không thể không để ý tới đạo lý. Nàng ta là Quận chúa, nếu như nàng ta xảy ra chuyện, Hổ Ưng trại của ngươi có thể sống yên ổn được nữa hay sao?”
Được Vân Liên Nhược nhắc nhở, Lý Thiên cũng tỉnh táo lại không ít, không sai, hắn muốn báo thù nhưng mà hắn không thể cầm tính mạng của các huynh đệ để đùa giỡn.
“Đa tạ Liên công tử nhắc nhở. Các huynh đệ, rút lui.” Lý Thiên phát lệnh, những người khác mặc dù thất vọng, nhưng cũng không dám trái lại mệnh lệnh của Lý Thiên, nhất là Nhị Đương Gia. Mỹ nhân đã tới tay vậy mà bay mất, hắn không khó chịu mới là lạ. Hổ Ưng trại không hề có quy định cưỡng đoạt nữ nhân, thật vất vả mới gặp được một người đặc biệt, còn bị Liên Thành Bích phá hư, trong lòng tức giận uất nghẹn. Ai bảo Liên Thành Bích một thân võ công xuất thần nhập hóa, hắn đánh không alị làm chi.
“Liên công tử, sau này còn gặp lại.” Lý Thiên chắp tay, cỡi ngựa đi.
Người cứu rồi, cũng không liên quan đến chuyện nàng. Vân Liên Nhược lay tỉnh Tô Hinh Nhã và tiểu nha đầu kia cùa nàng ta. Vừa muốn rời khỏi thì lại phát hiện Tô Hinh Nhã đang lôi kéo y phục của nàng.
“Quận chúa cứ như vậy không nỡ rời xa tại hạ sao, chẳng lẻ muốn lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của bản công tử.” Vân Liên Nhược cười tà nói.
Gương mặt của Tô Hinh Nhã lập tức đỏ bừng, nhiều lần há miệng nhưng lại không hề nói câu nào. Vân Liên Nhược không rãnh lãng phí thời gian cùng với nàng, nâng ta kéo tay của nàng ta ra, muốn rời khỏi. Tô Hinh Nhã sợ hãi, kêu lên: “Ngươi hộ tống bản Quận chúa hồi kinh đi, Thái tử ca ca sẽ mời rượu cảm ơn ngươi.” Tô Hinh Nhã vừa nói ra, trong nháy mắt Vân Liên Nhược thay đổi sắc mặt. Không thể không nói, Tô Hinh Nhã sắp không hay ho rồi. (haha)
Tô Hinh Nhã run rẩy núp ở sau lưng tỳ nữ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Lúc này nàng sợ, nàng thật không nên nghe tin tức Thái tử ca ca đại hôn, liều lĩnh tự mình hồi kinh. Những tên sơn tặc này, bọn họ thật sự rất độc ác tàn nhẫn, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đang nhìn mình, để cho nàng cảm thấy ghê tởm.
“Lão đại, tiểu mỹ nhân này, nên mang về, để cho các huynh đệ hưởng thụ một chút.” Lại một cái sơn tặc nói.
Nam nhân được gọi là lão đại nam nhân, không có đồng ý đề nghị của huynh đệ mình, cũng không có nói gì, mà là một từ từ đến gần Tô Hinh Nhã. Dùng bàn tay mình thô ráp ngăm đen của mình nâng cằm Tô Hinh Nhã lên, để cho Tô Hinh Nhã nhìn thẳng vào mắt của mình.
Tô Hinh Nhã cố gắng muốn cự tuyệt, nhưng sức lực của nàng quá yếu, sự phản kháng của nàng, kháng cự của nàng, ở trong mắt của lão đại chột mắt, là vô cùng thú vị.
“Ngươi buông ta ra, nếu như bản quận chúa có xảy ra chuyện gì, Thái tử ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Tô Hinh Nhã không nắm chắc nói uy hiếp hắn ta như vậy có được hay không, hộ vệ mà nàng mang theo đều chết cả rồi, nơi này tràn ngập mùi máu tươi, khiến cho người ta ghê tởm.
“Quận chúa, bây giờ ngươi còn có thể bày ra dáng vẻ cao quý như vậy nhưng chờ tới khi ngươi trở thành tàn hoa bại liễu, lúc đó ta muốn nhìn thử một chút, Thái tử điện hạ còn có thể muốn ngươi nữa hay không.” Trong mắt lão đại chột mắt tràn đầy sự thù hận.
“Các huynh đệ, mang nàng trở về trại, còn có tiểu nha đầu kia ở bên cạnh nàng nữa, thưởng cho các ngươi.”
“Đa tạ đại ca.” Nhận được chỉ thị, Nhị Đương Gia xoa hai tay, đến gần Tô Hinh Nhã.
“Không cần, các ngươi cút cho ta...” Tô Hinh Nhã nổi điên cầm những hòn đá xung quanh ném tên thổ phỉ đang đến gần nàng.
“Quận chúa, Quận chúa...” Hồng Nhi điên cuồng hét lên.
“Không cần, ngươi nói không cần thì không cần, vậy chúng ta chẳng phải sẽ rất mất mặt sao. Khuôn mặt nhỏ bé này, làm sao lại đẹp như vậy, làn da thật bóng loáng, nếu áp dưới thân thể của ta, sẽ thích biết bao.” Nhị Đương Gia không chút kiêng kỵ càn rỡ ở trên người của Tô Hinh Nhã.
“Không cần, không cần, cầu xin các ngươi hãy thả ta đi, ta sẽ cho các ngươi tiền.” Nàng không muốn rơi vào trong tay của bọn họ, không muốn bị vũ nhục, nàng muốn là Thái tử ca ca giống như trích tiên kia của nàng.
“Tiền? Có tiền cũng không đổi được mỹ nhân như vậy nha. Đi thôi.” Ôm ngang Tô Hinh Nhã lên, Nhị Đương Gia đi tới ngựa của mình.
“Buông ta ra, buông ra...” Tô Hinh Nhã giãy giụa, thét chói tai.
“Mẹ kiếp, tiện nhân ngươi lại dám đánh ta, sau khi trở về, nhất định phải cho ngươi biết tay.” Cảm giác trên cánh tay đau nhói, Nhị Đương Gia ở trên eo của Tô Hinh Nhã dùng sức.
“A...” Tô Hinh Nhã bị đau, kêu lên.
Nhóm người của Vân Liên Nhược thu hết màn này vào mắt, giờ phút này đang thảo luận có nên cứu người hay không.
“Thái tử ca ca, người ta là một đại mỹ nhân, không ra tay cứu giúp, thì sẽ tiện nghi cho những tên sơn tặc kia rồi.” Thái tử ca ca, lời của Vân Liên Nhược có một chút chua nói!
“Nhược Nhi, ở trong mắt và trong lòng của ta nàng là đẹp nhất.” Về phần sống chết của những người khác chết sống, không liên quan đến hắn.
Dạ Nhất ở một bên hung hăng khinh bỉ một phen, chủ tử, người nói với chủ mẫu, dịu dàng buồn nôn như vậy khiến cho bọn họ không chịu nổi, về phần những nữ nhân khác, mắt của ngài là hoàn toàn không để ý đến. Đối xử khác biệt như vậy, cũng chỉ có người có nội tâm mạnh mẽ lãnh huyết giống như ngài mới làm được thôi.
“Đây là tất nhiên!” Vẻ mặt Vân Liên Nhược đắc ý nói. Đối phó với loại người da mặt dày giống như Thủy Nguyệt Hoa, ngươi muốn thắng hắn thì da mặt của ngươi phải dày hơn hắn mới được.
“Nhược Nhi nói rất đúng.” Thủy Nguyệt Hoa cười nhẹ.
“Đi qua một bên, bản công tử muốn đi tìm mỹ nhân nói chuyện tình cảm một chút.” Khi những sơn tặc kia muốn dẫn Tô Hinh Nhã rời đi, Vân Liên Nhược liền hành động. Mặc dù Quận chúa kia nhớ thương Nguyệt của nàng, nhưng chuyện như vậy được nàng gặp được, thì không có cách nào mặc kệ. Hơn nữa, Tô Hinh Nhã vẫn chưa làm ra chuyện gì chọc tức nàng, vậy nàng liền tốt bụng xen vào việc của người khác một lần đi.
Tiện tay ném qua mấy hòn đá, nhắm bàn tay của tên sơn tặc đang nắm Tô Hinh Nhã và tiểu nha đầu kia mà ném, trên tay bị đau, tên sơn tặc kia lập tức buông Tô Hinh Nhã ra, sắp sửa té trên mặt đất thì Vân Liên Nhược vung tay lên, vì vậy vận khí của Tô Hinh Nhã rất tốt nên không có bị thương. Thật ra thì, lấy võ công của nàng, hoàn toàn có thể tiếp được Tô Hinh Nhã, chỉ là, chuyện như vậy nàng lại không muốn làm.
“Kẻ nào? Dám hạ độc thủ với đại gia ngươi.” Nhị Đương Gia quát to một tiếng.
Dứt lời, lập tức có một hòn đá bay về phía hắn, chẳng qua mục tiêu lần này không phải là tay, mà là cái miệng vô sỉ của hắn. Môi của Nhị Đương Gia lập tức bị rách, máu tươi đỏ sẫm từng giọt chảy xuống.
“Là bản công tử.” Vân Liên Nhược nhảy xuống đứng ở chỗ cách mấy người đó không xa. Nhìn nam tử từ trên trời tiêu sái xuất hiện, Tô Hinh Nhã lòng vốn đang tuyệt vọng bỗng chốc trở nên mong đợi.
“Cứu ta.” Tô Hinh Nhã chật vật từ trên mặt đất bò dậy, thân thể run rẩy trốn ở sau lưng Vân Liên Nhược. Vân Liên Nhược không thích giọng nói nũng nịu kia của nàng ta, nâng tay, điểm huyệt ngủ của nàng ta.
Nhị Đương Gia tràn đầy địch ý đối với Vân Liên Nhược, vung đại đao lên chỉa về phía nàng. Lão đại chột mắt kịp thời ngăn cản hắn, quay sang Vân Liên Nhược ôm quyền thi lễ rất có nghĩa khí nói: “Liên công tử, Hổ Ưng trại chúng ta luôn luôn không hề đụng chạm đến ngài, chuyện này, ngài vẫn đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn.”
“Hôm nay bản công tử cứ muốn nhúng tay vào đấy.” Vân Liên Nhược hai tay vòng ngực, nhìn lão đại chột mắt, cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan đến Hổ Ưng trại.
Hổ Ưng trại rất bí ẩn, mặc dù bọn họ là cường đạo, nhưng trộm cũng có đạo lý, bình thường đều là trộm những thứ tiền tài bất nghĩa kia. Triều đình đã phái người càn quét tiêu diệt qua mấy lần, cũng không có thành công, sau đó bởi vì bọn họ không có làm hà hiếp dân chúng, nên liền mặc kệ.
Đại Đương Gia chột mắt có thể nhận ra được mình nàng là Liên Thành Bích qua y phục, vậy hắn không có lý do gì không biết thân phận của Tô Hinh Nhã. Biết rõ thân phận Tô Hinh Nhã thân phận, vẫn còn muốn làm như thế, chuyện này liền không phải là hành động cường đạo bình thường. Hổ Ưng trại luôn ở vùng ngoại ô Kinh thành hoạt động, nhưng bọn họ luôn luôn tránh những dân chúng trong kinh thành, lần này, không khỏi quá khác thường.
“Liên công tử, nếu như là những người khác, Lý Thiên tuyệt đối sẽ không nói hai lời, để cho ngươi mang người đi, nhưng mà nàng ta thì không được.” Nhắc tới Tô Hinh Nhã thì cả người Lý Thiên tràn đầy hận ý.
Nghe như vậy, Vân Liên Nhược cũng không nhìn ra được gì, nàng bình tĩnh lại: “Bản công tử mặc kệ chuyện tại sao ngươi hận nàng ta, hôm nay để cho ta gặp phải, cũng không thể không để ý tới đạo lý. Nàng ta là Quận chúa, nếu như nàng ta xảy ra chuyện, Hổ Ưng trại của ngươi có thể sống yên ổn được nữa hay sao?”
Được Vân Liên Nhược nhắc nhở, Lý Thiên cũng tỉnh táo lại không ít, không sai, hắn muốn báo thù nhưng mà hắn không thể cầm tính mạng của các huynh đệ để đùa giỡn.
“Đa tạ Liên công tử nhắc nhở. Các huynh đệ, rút lui.” Lý Thiên phát lệnh, những người khác mặc dù thất vọng, nhưng cũng không dám trái lại mệnh lệnh của Lý Thiên, nhất là Nhị Đương Gia. Mỹ nhân đã tới tay vậy mà bay mất, hắn không khó chịu mới là lạ. Hổ Ưng trại không hề có quy định cưỡng đoạt nữ nhân, thật vất vả mới gặp được một người đặc biệt, còn bị Liên Thành Bích phá hư, trong lòng tức giận uất nghẹn. Ai bảo Liên Thành Bích một thân võ công xuất thần nhập hóa, hắn đánh không alị làm chi.
“Liên công tử, sau này còn gặp lại.” Lý Thiên chắp tay, cỡi ngựa đi.
Người cứu rồi, cũng không liên quan đến chuyện nàng. Vân Liên Nhược lay tỉnh Tô Hinh Nhã và tiểu nha đầu kia cùa nàng ta. Vừa muốn rời khỏi thì lại phát hiện Tô Hinh Nhã đang lôi kéo y phục của nàng.
“Quận chúa cứ như vậy không nỡ rời xa tại hạ sao, chẳng lẻ muốn lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của bản công tử.” Vân Liên Nhược cười tà nói.
Gương mặt của Tô Hinh Nhã lập tức đỏ bừng, nhiều lần há miệng nhưng lại không hề nói câu nào. Vân Liên Nhược không rãnh lãng phí thời gian cùng với nàng, nâng ta kéo tay của nàng ta ra, muốn rời khỏi. Tô Hinh Nhã sợ hãi, kêu lên: “Ngươi hộ tống bản Quận chúa hồi kinh đi, Thái tử ca ca sẽ mời rượu cảm ơn ngươi.” Tô Hinh Nhã vừa nói ra, trong nháy mắt Vân Liên Nhược thay đổi sắc mặt. Không thể không nói, Tô Hinh Nhã sắp không hay ho rồi. (haha)