Hôm nay là sinh nhật lần thứ 13 của nó,năm nào cũng vậy nó cùng gia đình sẽ ăn sinh nhật ở 1 nhà hàng nào đó rồi sẽ đi dạo phố,nhưng...khi đang đi về thì mẹ nó vì bất cẩn làm rơi món quà của nó ra đường nên bà bước ra định nhặt thì có 1 chiếc xe tải lao đến với tốc độ nhanh,ba nó thấy thế liền lao ra ôm lấy mẹ nó,nhưng rồi...
Máu của ba mẹ nó đã nhuộm đỏ mặt đường,nó khóc,khóc nhiều lắm nó cầu xin những người xung quanh giúp đỡ,nó cố kêu nhưng họ ko mở mắt ra...máu...tay nó đã đẫm máu,mùi tanh đó làm nó sợ đến ngất...Khi nó tỉnh lại thì đã thấy mình đang trong 1 căn phòng màu trắng và đang được truyền nước biển.
-Cháu tỉnh rồi sao??Có thấy khó chịu ở đâu ko??
-Đây là đâu??Ba mẹ con đâu??Họ ko sao chứ??
-Đây là bệnh viện con được đưa vào đây cùng với ba mẹ của mình,còn về ba mẹ con thì...Vì mất máu quá nhiều và chấn thương khá nặng nên họ đã...
-Ko chú đừng đùa nữa dẫn con đi thăm họ đi,họ chỉ ngủ say thôi...
Nó lê từng bước nặng trĩu đến căn phòng cách đó ko xa...Những gì nó được thấy trước mắt là ba mẹ nó đã được che bởi lớp vải trắng...
-Ba...Mẹ...đừng ngủ nữa mà...ba mẹ chưa chúc mừng sinh nhật cho Vy mà...
-....
-Vy hứa sẽ nghe lời,Vy hứa mà...ba mẹ tỉnh lại đi...
Đáp lại đó là sự im lặng,nó ko thể chấp nhận được...nói cho đúng thì ai mà chấp nhận được khi người thân duy nhất ra đi cơ chứ...
1 tuần trôi qua...Đám của ba mẹ nó đã được tiến hành do bạn thân của cha mẹ nó giúp...Căn nhà ngay lúc này trống trải đến lạ thường,ko còn bóng dáng của mẹ nó nấu ăn dưới bếp và hình ảnh ba nó ngồi nhâm nhi tách trà và đọc báo.Bạn của ba mẹ nó nhiều người bảo nó qua sống với họ để họ chăm sóc vì nó còn quá nhỏ nhưng nó từ chối tất cả nó nói chỉ muốn ở với ba mẹ nó mà thôi nó ko muốn đi đâu cả.
2 tuần nữa trôi qua nó ko bước ra khỏi nhà,ko đi học,còn về phần ăn uống thì cô cậu nó mỗi ngày đều đem thức ăn đến nhưng ép lắm thì cũng chỉ được 1 2 muỗng cơm là nó bước lên phòng rồi.
Hôm nay tâm trạng nó ổn hơn rồi...ko chấp nhận được thì làm được gì...hazz...Bên ngoài nhà nó tiếng ai đó ồn ào nên nó bước ra xem sao thì thấy 1 chiếc BMW màu đen dừng trước cổng.
1 người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng bước đến chỗ nó đúng lúc đó cậu nó cũng vừa đến.
-Con có phải Trần Thế Vy ko??Ba con là Trần Thiên Nhân đúng ko??
-Dạ...nhưng chú là...??
-Ôi con gái của ta,ta đã tìm con lâu lắm rồi con biết ko??Ta nhớ con lắm - Người đàn ông ôm chầm lấy nó.
-Chú nhận nhầm người rồi ba con Là Trần Thiên Nhân...Mẹ con là Huỳnh Minh Ngọc chứ ko phải chú.
-Ko...khi đó ta và mẹ con sơ xuất nên bị 1 số người tráo đổi con nhưng khi ta phát hiện thì con đã được mang đi đến 1 cô nhi viện rồi...Ta đã tìm tung tích con 13 năm nay rồi con biết ko??
-Cậu có thật là con được nhận nuôi về đây ko???
-Đúng vậy vì ba mẹ con ko thể có con nên đã nhận nuôi con từ 1 cô nhi viện...
-.... - nó im lặng
-Con có thể về với ta để ta bù đắp lại cho con ko??Ta hứa sẽ ko để con rời xa ta thêm lần nào nữa...
-Vy à con về ba mẹ con đi,họ đã tìm con bấy lâu nay rồi với lại ba mẹ con đã mất rồi con ở 1 mình cậu chả an tâm chút nào cả.
-Vy con về với ta được ko??
Nó khẽ gật đầu.
-Vậy bây giờ ta đi luôn con nhá!!
-Vy cậu sẽ giúp con mỗi ngày qua thắp nhang và dọn dẹp nhà cửa con cứ yên tâm.
-Dạ...
Nó bước lên chiếc BMW rồi phóng nhanh lên Thành phố nơi tấp nập dòng người.