Mười tám tháng ba chính Ngọ, Quan Vô Dạng đúng hẹn tới Túy Nguyệt lâu. Trên tay hắn vẫn cầm hộp gỗ cũ kỹ nọ, Quản Vân Trung theo bên cạnh hắn. Quan Vô Dạng vừa lên lầu, đầu tiên nhìn khắp một vòng, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Vi Trường Ca, lạnh lùng nói: “Ta không thấy Ngô Câu.”
Vi Trường Ca khẽ cười nói: “Hà tất phải sốt ruột, trước tiên mời ngồi xuống đã rồi chậm rãi nói.”
Quan Vô Dạng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống.
Trái lại Quản Vân Trung vừa ngồi xuống, vừa cười mỉm với Vi Trường Ca, rồi hướng Tô Vọng Ngôn chào hỏi: “Tô công tử bấy lâu vẫn khỏe chứ.”
Tô Vọng Ngôn miễn cưỡng chắp tay, khóe mắt liếc thấy Vi Trường Ca đã cười lại với Quản Vân Trung, vội khẽ đằng hắng một cái, nói: “Quan huynh tới đúng giờ quá.”
Quan Vô Dạng lại nhìn tỉ mỉ bốn phía lần nữa, lặp lại: “Ta chưa nhìn thấy Ngô Câu!”
Vi Trường Ca nghe được tiếng đằng hắng của Tô Vọng Ngôn, đã sớm thu ánh mắt về, lúc này vừa vặn trả lời: “Ngươi yên tâm, cánh tay này của tại hạ tạm thời còn chưa muốn đem tặng người khác.”
Nói xong mỉm cười.
Quan Vô Dạng mở miệng vẫn là câu nói kia: “Ta vẫn chưa nhìn thấy Ngô Câu!” —— nhưng ngữ khí thay đổi thành nghi vấn.
Vi Trường Ca nói: “Vô Dạng, ngươi có nhớ lúc đầu chúng ta cược như thế nào không?”
Vô Dạng lập tức trả lời: “Ta nói trong vòng ba tháng ngươi phải giúp ta tìm được tung tích của Ngô Câu, bằng không ta sẽ lấy đi tay phải của ngươi.”
Vi Trường Ca vỗ tay một cái nói: “Không sai, ngươi chỉ yêu cầu ta giúp ngươi tìm tung tích của Ngô Câu, chứ chưa hề nói ta phải đưa Ngô Câu tới trước mặt ngươi.”
Quan Vô Dạng sửng sốt, nói: “Đúng, vậy —— ngươi đã tìm được tung tích của hắn rồi sao?”
Vi Trường Ca hơi khựng lại, nói: “Có thể nói như vậy.”
“Ý ngươi là gì?”
Vi Trường Ca liếc mắt nhìn Tô Vọng Ngôn, đối phương cũng đang nhìn y, cả hai tâm trạng đều sầu não. Vi Trường Ca nói: “Có một người, nàng có thể đưa ngươi đi gặp Ngô Câu.”
“Là ai?”
Vi Trường Ca nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài, đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta.”
Xe ngựa dừng lại trước sân một căn nhà, cửa son ngói đen, tường cao sân rộng, trên cửa có một tấm biển, nét rồng bay phượng múa đề một chữ ‘Kim’.
Vô Dạng nhìn chằm chằm đại môn một lúc lâu, chậm rãi nói: “Các ngươi mang ta tới nơi này làm gì?”
Vi Trường Ca chỉ vào chữ ‘Kim’ trên cửa nói: “Hộ nhân gia họ Kim này, là danh môn của Lưỡng Giang, gia đình giàu có, nơi này là biệt viện của Kim gia. Có người nói Kim phu nhân thân thể không khỏe, quanh năm tĩnh dưỡng ở biệt viện này.”
Vô Dạng nhíu mày: “Ta biết.”
Vi Trường Ca cười nói: “Ồ? Hóa ra ngươi biết nơi này?”
Vô Dạng nói: “Đương nhiên là ta biết —— đây là nhà của ta, ta lớn lên ở đây.”
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười trên mặt phai nhạt dần, y thở dài: “Vô Dạng, ngươi nhớ kỹ, người ta sống trên đời thực sự gian khổ… Bất kể là người, hay địa phương, khi ngươi nói chữ ‘biết’, ngàn vạn lần phải nhìn rõ xem rốt cuộc có thực sự ‘biết’ hay không…”
Vô Dạng bỗng quay đầu lại hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Nhưng Vi Trường Ca cũng không đáp, đi tới trước cửa, nắm vòng gõ cửa, đập mạnh một cái, cất cao giọng báo: “Thiên Hạ bảo Vi Trường Ca, Lạc Dương Tô Vọng Ngôn cầu kiến Kim phu nhân!”
Y vận khởi chân khí, nói liền ba lần, thanh âm đó sợ là đến chỗ sâu nhất trong biệt viện cũng có thể nghe rõ mồn mộn. Vậy mà, một hồi lâu cũng không có ai mở cửa. Vô Dạng liền thiếu kiên nhẫn, vọt tới trước cửa, đang định đập cửa thì cánh cửa sơn son đã chậm rãi mở ra, một nữ tử trang nhã ăn vận minh diễm động nhân từ trong bước ra.
Vô Dạng sửng sốt, thấp giọng gọi: “Minh Nguyệt tỷ tỷ…”
Vi Trường Ca cùng Tô Vọng Ngôn đều cả kinh, trao đổi một ánh mắt, đều suy đoán xem nữ tử tên Minh Nguyệt này có khi nào chính là Minh Nguyệt của Xảo Vân các ở Nhạc Châu không.
Minh Nguyệt nọ thấy là Vô Dạng cũng không ngạc nhiên, cười với hắn, ánh mắt lướt qua mọi người, nói: “Ôi, Vân Trung cũng về đấy ư.” Giọng nàng ngọt ngào, nghe vào tai như là một sự hưởng thụ, nhưng không biết vì sao Vân Trung lại như có chút sợ hãi, hơi lui về phía sau nửa bước, miễn cưỡng cười, cũng không đáp lại. Vi Tô hai người nhìn thấy, đều nghĩ có chút cổ quái.
Thế nhưng Minh Nguyệt thì không để tâm, một mặt cười, một mặt nhẹ nhàng cúi chào, trong miệng nói: “Phu nhân mời Vô Dạng thiếu gia và Vi gia, Tô gia cùng đi vào.”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn nhìn nhau cười, nhấc chân liền vào cửa.
Vô Dạng đã thấy có chút ngẩn ngơ, như là hoàn toàn không hiểu nguyên cớ, cứ đứng thế một lúc mới cùng Vân Trung bước vào. Minh Nguyệt cười cười nói nói đi trước dẫn đường, thường thường nói về cây cỏ non bộ bên đường, Vi Trường Ca theo đuôi phụ họa, bỗng lại thành chuyện trò rôm rả, mà mấy người còn lại thì một đường đều lặng lẽ. Quản Vân Trung xem ra cực kỳ kiêng kỵ Minh Nguyệt, vẫn bám mép tường đi sau cùng. Vô Dạng nắm chặt tay Vân Trung, vô tình cố ý chắn trước mặt cậu. Tô Vọng Ngôn lãnh đạm quan sát, bất giác thầm giật mình.
Minh Nguyệt đưa mấy người tới trước một gian phòng, nói “Phu nhân đang chờ ở bên trong, mời các vị vào.”
Nói rồi nhẹ đẩy cửa ra.
Trong phòng hơi tối, thoang thoảng có mùi đàn hương, màn che đỏ thẫm rủ xuống bốn phía, đem không gian trong phòng bao trùm trong hồng ảnh mơ hồ. Vô Dạng vừa vào phòng, hô hấp đã có chút bất ổn. Vân Trung a một tiếng, thấp giọng kinh ngạc hỏi: “Vô Dạng, làm sao vậy? Sao tay ngươi lại lạnh thế?” Vi Tô hai người đều không hẹn mà cùng quay đầu lại. Vô Dạng đứng ở một chỗ tối gần đó, thấy không rõ thần sắc trên mặt, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói với Vân Trung: “Ta không sao.”
Đang nói chuyện, liền nghe một giọng nữ mềm mỏng: “Vi bảo chủ, Tô công tử, hai vị đường xa mà đến, khổ cực rồi.”
Thanh âm đó như là trân châu rơi xuống ngọc thạch, cực kỳ êm tai. Theo đó, một bóng dáng lờ mờ chậm rãi từ sau màn xuất hiện. Trong lúc nhất thời, Vi Tô hai người cũng không khỏi nín thở.
Nữ tử đó xem ra không quá ba mươi, diễm lệ phi thường, ánh sáng trong phòng vốn mờ ảo, nhưng nàng vừa đứng đó thì cả gian nhà đột ngột như rực rỡ hẳn lên.
Vô Dạng tiến lên hai bước, gọi: “Cô cô.”
Hai người biết nữ tử đó là Mai Ảnh, chắp tay hành lễ, nói: “Kim phu nhân khách khí rồi.”
Nữ tử cười tươi sáng, mấy người nhìn thấy đều như ngừng thở.
Vô Dạng gật đầu, hơn nửa buổi mới nói: “Con khỏe. Cô cô thì sao, gần đây thân thể cô vẫn tốt chứ?”
Mai Ảnh khẽ thở dài: “Ta cũng khỏe, chỉ là lúc nào cũng nhớ con…”
Ngực Vô Dạng nóng lên, cổ họng như có gì đó chặn ngang, thiên ngôn vạn ngữ mà không nói nên lời. Hắn từ nhỏ được Mai Ảnh nuôi lớn, tình như mẫu tử, cực kỳ thân thiết. Lần này lâu ngày mới về nhà gặp lại, vốn có rất nhiều lời muốn nói sau khi cách biệt, nhưng nghe những lời vừa nãy của Vi Trường Ca xong hắn biết tất có điều gì đó kỳ quái. Trong lòng có ngăn cách, nhất thời chỉ cảm thấy biệt viện thân quen nay trở nên xa lạ, đến gương mặt Mai Ảnh cũng không rõ ràng nữa.
Mai Ảnh ngưng mắt nhìn hắn, trên mặt lại có vẻ ngậm ngùi, hồi lâu sau thở dài như có như không, nói: “Vân Trung, ngươi có nghe lời chủ nhân không? Bấy lâu nay không gây ra chuyện gì chứ?”
Quản Vân Trung lặng lẽ lùi về sau một bước, đứng ở phía sau Vô Dạng, lộ ra nửa người, kính cẩn nói: “Vân Trung không dám.”
Mai Ảnh liếc hắn một cái, đi tới chủ vị ngồi xuống: “Ta đã sai người chuẩn bị nước trà điểm tâm, mời các vị ngồi nói chuyện.” Mọi người theo lời đều tự ngồi xuống. Mai Ảnh lúc này mới mỉm cười nói với hai người Vi Tô: “Hai vị đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?
Vi Trường Ca cười, nói: “Phu nhân chẳng lẽ không biết sao?”
Mai Ảnh mỉm cười.
Vô Dạng gian nan hỏi: “Cô cô, rốt cuộc các người đang nói gì vậy?”
Mai Ảnh nhìn hắn hồi lâu, đứng lên đi tới trước mặt hắn, giúp hắn sửa sang lại áo, nhẹ giọng nói: “Hảo hài tử, là cô cô có lỗi với con…”
Vô Dạng ngẩn người.
Vi Trường Ca tiếp lời: “Tất cả tiền căn hậu quả, mong được phu nhân chỉ giáo ——”
Mai Ảnh lặng lẽ nửa ngày, rốt cuộc ung dung cất lời, cũng hỏi một câu: “Vi bảo chủ, Tô công tử, các vị trông ta thế nào?”
Vi Trường Ca sửng sốt, nói: “Nhân gian tuyệt sắc.”
Lúc y mới gặp Quản Vân Trung từng kinh vi thiên nhân, nhưng hôm nay nhìn thấy Mai Ảnh rồi lại là một ý vị khác hẳn, tựa hồ còn vượt bậc hơn Quản Vân Trung vài phần. Bởi vậy câu ‘Nhân gian tuyệt sắc’ này nói ra cực kỳ thành khẩn.
(=_= uổng cho anh ăn học như thế mah thấy mỹ nhơn mờ mắt chỉ vắt ra được 4 chữ)
Lần này Tô Vọng Ngôn không hề tức giận, cũng nói rành mạch: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi. Lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê. Tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.”
(Thạc nhân (Vệ Phong) – Kinh Thi*)
Mai Ảnh hơi gật đầu, thấp giọng nói: “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề... Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề... Ừm, đây là tả Vệ Trang Công phu nhân – Trang Khương…” Nàng ngẩng đầu, lại hỏi: “Hai vị đều là con cháu thế gia, nhân tài kiệt xuất, có lẽ cũng từng gặp không ít mỹ nhân đúng không? Không biết là trong số những mỹ nhân các vị từng gặp trong đời, Mai Ảnh có thể đứng thứ mấy?”
Vi Trường Ca nói: “Nếu đã là tuyệt sắc, liền không có người thứ hai.”
Mai Ảnh lắc đầu, si ngốc than thở: “Hóa ra ngươi cũng không rõ…”
Nàng dừng một chút, đường nhìn lạc sang một bên trướng phủ, nhẹ nhàng mà nói: “Ta không phải người Hán.”
Mấy người ở đó đều không nghĩ nàng sẽ nói ra điều này, nhất thời liền không biết tiếp lời ra sao.
Một lát sau, Vô Dạng thấp giọng nói: “Cô cô… con… con chưa từng nghe cô nói qua…”
Mai Ảnh nhìn bức màn một bên, xuất thần một hồi, thản nhiên nói: “Chuyện con không biết còn nhiều lắm, con đừng vội, giờ ta sẽ nói hết cho con.”
“Ta vốn là một Miêu nữ sống ở biên cảnh Vân Quý, tên của ta vốn cũng không phải là Mai Ảnh. Nếu hỏi trước đây ta tên gì? Thì đến chính ta cũng quên mất rồi… Ta còn nhớ rõ, buổi tối đầu tiên tới Trung Nguyên, nghỉ lại trong một căn miếu đổ nát, không ngủ được, đến nửa đêm bỗng ngửi thấy hương hoa mai xuyên qua ô cửa mà vào… Hắn đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích nhìn cành mai đó. Hắn nói: ‘Muội tử, muội ngửi xem hoa mai này có thơm không?’
Ta lập tức trả lời: ‘Thơm.’
Hắn nói: ‘Người Hán thích nhất là hoa mai, nói nó ngạo khí, chúng ta không phải người Trung Nguyên, chỉ biết hương mai thơm, ngạo khí hay gì đó nhìn đâu ra không biết?’
Ta định làm cho hắn vui, liền nói: ‘Đúng vậy, hoa mai này dù thơm, nhưng hoa sơn trà của miền nam chúng ta đẹp hơn nhiều!’
Hắn thoáng bật cười. Hắn cười, trong lòng ta cũng vui không nói nên lời, nhưng hắn lại thở dài: ‘Muội nói không sai, chúng ta trước sau vẫn không phải người Trung Nguyên, làm sao có thể hiểu tâm tư họ… Mười năm, hai mươi năm, ta chỉ mong có một ngày sẽ hiểu rõ, nhưng chung quy vẫn không thành…’
Rồi chỉ nghe thấy hắn ở bên ngoài lặp đi lặp lại một câu ‘Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn’, nói rằng: ‘Muội tử, ta cũng không gạt muội. Hoa sơn trà dù đẹp, nhưng trong lòng ta từ rất lâu rồi chỉ có hình bóng hoa mai mà thôi.’
(Trích ‘Sơn viên tiểu mai’ của Lâm Bô
Bóng (mai) thưa nằm ngả trên dòng nước
Hương thầm phảng phất dưới trăng chiều)
Ta nghe hắn nói vậy, nước mắt không nén được tuôn dài, ta hỏi hắn: ‘Rốt cuộc huynh là vì sao?’
Hắn lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng nói: ‘Nếu đã thích, thì đâu còn tâm tư suy nghĩ vì sao, nếu nhất định phải hỏi, muội coi như chỉ vì mùi hương chết người này mà thôi.’
Ta thấy hắn xoay người muốn đi, nhưng không đủ dũng khí tiến lên níu lại, nhìn hắn càng chạy càng xa giữa trời tuyết… Sau đó người khác khỏi ta tên gì, ta nghĩ tới những lời hắn nói trước khi đi, liền trả lời là ‘Mai Ảnh’.”
Nàng nói tới đây, nét mặt si mê, trong mắt đã ngấn lệ, như là đang nhớ lại cái đêm khắc cốt ghi tâm đó.
Vi Trường Ca ho nhẹ một tiếng.
Mai Ảnh hơi chấn động, cười khô khốc: “Nói dài dòng. Vi công tử, nói vậy ngươi cũng đoán được, ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì một người đúng không.”
Vi Trường Ca nói: “Phu nhân nói, là Ngô Câu đúng không.”
Mai Ảnh còn chưa trả lời, Vô Dạng đã quát lớn: “Vi bảo chủ, ta kính ngươi là khách, vì cái gì ngươi cứ liên tục nói năng lỗ mãng vậy?”
Vi Trường Ca đang muốn mở miệng, Tô Vọng Ngôn lặng lẽ chuyển ra phía sau y, thấp giọng nói: “Vô Dạng đã thầm hiểu rồi, chỉ là nhất thời không tiếp thu được, vẫn nên để Kim phu nhân tự nói thì hơn.”
Mai Ảnh than thở: “Vô Dạng, Vi công tử cũng không nói gì sai. Ta gọi mình là Mai Ảnh, là vì Ngô Câu, ta gả cho Kim Lịch, là vì Ngô Câu; ngay cả năm xưa thu dưỡng con, cũng là vì hắn.”
Nhất thời, trong phòng đặc biệt an tĩnh, tiếng hô hấp có thể phân biệt rõ ràng. Vi Trường Ca đi về phía Vô Dạng một bước, muốn nói gì đó, lại bị Tô Vọng Ngôn kéo lại nên đành buông tha.
Vô Dạng hô hấp dồn dập, bỗng dưng hét lến: “Cô gạt con! Cô gạt con! Cô đang gạt con!”
Mai Ảnh lắc đầu nói: “Ta không có lừa con. Năm xưa ta nói với con, cứu con là bởi vì từng chịu đại ân cứu mạng của phụ thân con, kỳ thực, ta chưa từng gặp Quan Thành. Ta cứu con, lý do, chỉ là vì một lời của Ngô Câu.”
Hai vai Vô Dạng run lên, tuy rằng hắn đã sớm có dự cảm, nhưng nghe chính miệng nàng thừa nhận thì khác biệt rất lớn, trong lúc nhất thời ngũ tạng như thiêu đốt, một lát mới khàn giọng giãy dụa nói: “Vì sao?”
Mai Ảnh thấp giọng than thở: “Ta vốn hy vọng, cả đời cũng không phải nói cho con chuyện này…”
“Như ta đã kể, ta vốn là một nữ tử Miêu tộc sống ở biên cảnh Vân Quý. Người Miêu sống quần cư, hoặc dựa núi, hoặc gần nước, chia làm rất nhiều trại, bình thường không tiếp xúc với ngoại giới. Trại của chúng ta tình huống lại càng đặc biệt, chúng ta ở nơi rừng sâu hẻo lánh hơn so với người Miêu bình thường, đừng nói người Hán ở ngoài núi, ngay đến những người Miêu khác cũng không dám lui tới với chúng ta, sợ không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.”
“A?” Vi Trường Ca ngắt lời: “Đó là vì sao?”
Nhưng Mai Ảnh không trả lời, nghiêng đầu nhìn lướt về phía Quản Vân Trung.
Vân Trung không khỏi co rúm lại một chút.
Tô Vọng Ngôn mỉm cười nói với Vi Trường Ca: “Ngươi đã quên Bộ khoái Lý Thiên Ứng chết thế nào rồi sao? Ta đoán, phu nhân là biết vài thủ đoạn đúng không?
Mai Ảnh cười nhạt tỏ ý thừa nhận, nói tiếp: “Từ nhỏ ta lớn lên ở nơi rừng sâu núi thẳm, thích nhất là quấn quít lấy những người thế hệ trước kể chuyện bên ngoài cho ta nghe… Khi đó, ta chỉ mong sao mình có thể mọc cánh bay ra ngoài xem một chút, aii, bây giờ nhớ tới thì ngược lại mong muốn có thể trở lại những ngày khoái hoạt trước đây, cả đời ở trong núi không đi đâu hết…”
“Có một năm, ta cuối cùng cũng được phụ thân cho phép, theo những huynh đệ trưởng bối đi làm việc ra ngoài một chuyến. Trên đường trở về, phải đi qua một sơn cốc, ta đi theo phía sau đoàn ngựa thồ, tiến lên tiến lên, thấy ở trong bụi cỏ ven đường lộ ra một góc áo. Ta chạy tới xem, hóa ra là một thanh niên khắp người là máu đang nằm đó, ta cho rằng hắn đã chết, sợ hãi hét toáng lên —— nhưng, khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên mở mắt nhìn ta.”
Giọng Mai Ảnh hơi run, lộ ra vài phần hồi tưởng, vài phần vui mừng, trên mặt bao phủ một tầng ánh sáng nào đó, xem ra càng thêm vẻ không tầm thường.
“Mặt hắn bị máu làm dơ, nhưng ánh mắt hắn —— ánh mắt đó… Aii, năm ấy ta mới mười lăm, hắn liếc nhìn ta một cái ta liền không quên nổi! Hắn không biết từ khi đó, trong lòng ta đã chỉ có hắn, không dung nổi ai khác. Nhiều năm đã qua, mỗi buổi tối nằm mơ ta vẫn sẽ mộng thấy giây phút hắn mở mắt nhìn ta, đôi mắt sáng ngời, bị ánh mắt hắn quét qua, như là cả người bị thiêu cháy! Tay của ta, vừa run vừa nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, lau đi máu trên mặt. Gương mặt hắn rất tuấn tú, ta gần như thấy đến ngọn tóc mình cũng đang thiêu đốt! Hắn bị thương rất nặng, lại trúng kịch độc, vốn là vô phương cứu chữa, nhưng may mắn lại gặp được chúng ta, đây không phải là trời đã định ta cùng hắn một đời dây dưa sao? Chúng ta mang hắn về, ta mỗi ngày đều canh giữ bên giường chăm sóc không rời nửa bước, khi đó ta tuy còn ít tuổi những đã được công nhận là tiểu mỹ nhân rồi, luôn có rất nhiều tiểu tử trẻ tuổi xum xoe xung quanh, đưa tới nhiều loại lễ vật quý giá để làm ta vui, nhưng ta không đoái hoài, chỉ trông mong hắn sớm tỉnh lại, cười với ta một cái, cùng ta trò chuyện.”
“Hắn hôn mê tròn hai tháng. Hai ngày cuối khi hắn sắp tỉnh, liên tục gọi tên một người” Mai Ảnh đè thấp giọng, học theo ngữ khí của đối phương, nhẹ nhàng mà hô: “Tiểu Tư… Tiểu Tư…”
Tuy giọng nàng là giọng nữ, nhưng ngữ khí bắt chước cực giống, vừa nghe liền biết là người bệnh nói mê. Vi Trường Ca nghe được hai chữ ‘Tiểu Tư’, y từng nghe Tô Vọng Ngôn thuật lại lời Lão Thất kể, biết Ngô Câu xưng hô với Quân Tư như vậy, không khỏi quay đầu nhìn Tô Vọng Ngôn, mà Tô Vọng Ngôn cũng đang mỉm cười nhìn y.
Vi Trường Ca nhìn khóe mắt cậu vương ý cười, không biết vì sao lại nhớ về một mùa hè trong quá khứ, mình cũng từng gọi tên Tô Vọng Ngôn như vậy, đột nhiên thấy âm thầm có gì đó thoáng xẹt qua. Như để che giấu sự náo động trong lòng, y nhỏ giọng hỏi “Hắn đối với sư đệ này thật không tệ.” rồi vội quay lại nghe Mai Ảnh kể tiếp.
“Tiểu Tư! Tiểu Tư!” Mai Ảnh cười thảm nói: “Ta ngồi ở bên giường, mỗi một tiếng hắn kêu, trong lòng lại bị đâm một đao! Hắn tỉnh lại câu đầu tiên hỏi ta là ‘Tiểu Tư đâu, đệ ấy đâu?’ ta nghe vào tai thực sự là khó chịu không nói nên lời, nhưng hắn tỉnh, ta lại vui mừng khôn xiết…”
Nàng dừng lại, nhìn sang Vô Dạng, một lát mới yếu ớt nói: “Hắn chính là Ngô Câu.”
Vô Dạng vốn đang cùng Vân Trung ngồi trong góc, lúc này bỗng bật dậy, cắn chặt răng, nhưng nửa ngày cũng không nói gì.
Mai Ảnh tiếp tục: “Hỏi hắn vì sao bị thương, từ đâu tới hắn cũng không chịu nói, chỉ vội vã muốn đi. Ta còn tưởng Tiểu Tư là cô nương mà trong lòng hắn ngưỡng mộ, nhịn không được hỏi hắn: ‘Muội biết huynh vội vã trở về là để gặp Tiểu Tư, đúng không?’
Hắn sửng sốt, rồi không lên tiếng. Ta cay đắng, còn nói: ‘Nàng ta là ý trung nhân của huynh? Vì sao huynh chỉ nhớ thương nàng ta, nhưng chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái?’
Hắn trả lời: ‘Quân Tư là sư đệ của ta, chúng ta cùng gặp họa, hiện giờ sinh tử của sư phụ lẫn đệ ấy đều không rõ, ta làm sao có thể không lo đây.’ —— hóa ra Tiểu Tư kia là sư đệ hắn, ta đang thở phào nhẹ nhõm, lại có chút xấu hổ, lúng túng nói: ‘Hóa ra là sư đệ của huynh…’
Nhưng Ngô Câu lại nói: ‘Muội tử, muội xinh đẹp, lại tốt bụng, phu quân tương lai của muội thật là có phúc.’
Ta nghe xong, như là bị ngũ lôi oanh đính, hơn nửa ngày, mới hiểu được ý tứ của hắn.
Ta vừa sợ vừa giận, hỏi hắn ‘Huynh không cần muội?!’”
Mai Ảnh nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nhắm mắt lại —— hơn hai mươi năm rồi, nàng nhớ tới tình cảnh đó vô số lần, từng cái nhíu mày từng cái mỉm cười đều rõ ràng trước mắt, đối thoại giữa hai người, mỗi chữ mỗi câu đều ghi khắc trong lòng. Tuy rằng biết rõ tất cả đều đã là chuyện xưa, cũng biết thời gian trôi qua sẽ biến mất vĩnh viễn, chỉ là bất đắc dĩ vết thương cũ trong lòng không bao giờ khép miệng, mỗi khi vạch trần sẽ đau tới lâm li —— “Ha, thời điểm đó, ta chưa từng nghĩ trên đời sẽ có một nam nhân lại cự tuyệt ta! Hắn trầm mặc một hồi lâu, không chịu nổi sự truy vấn của ta, cuối cùng rốt cuộc thừa nhận hắn đã sớm có người thương. Ta đố kị tới phát rồ, liên tục chất vấn: ‘Cô ta là ai? Vì sao huynh lại thà rằng có cô ta chứ không cần muội? Lẽ nào cô ta đẹp hơn muội sao?’
Hắn gật đầu nói: ‘Muội nói không sai, dù là thiên hạ to lớn, chỉ sợ cũng khó tìm được một nữ tử đẹp hơn muội. Muội rất đẹp. Nhưng trong mắt ta, người kia chính là người đẹp nhất.’ “
Nàng nói tới đây, trong lòng Vi Trường Ca lẫn Tô Vọng Ngôn đều rung động, đôi bên đều nghĩ tới chuyện ngày đó cãi nhau bên ngoài thành Nhạc Châu.
—— “Kỳ thực ngươi cần gì phải tức giận? Trong mắt ta ngươi chính là đẹp nhất.”
Tô Vọng Ngôn nhìn Vi Trường Ca chăm chú như thể chưa từng gặp qua, lúc đó y làm như là thuận miệng nói ra, cậu nghe, cũng không thèm để ý, nhưng, tới giờ khắc này mới thấy nhàn nhạt, có một chút ý vị…
Mai Ảnh nói: “Hắn nắm tay ta, nói với ta: ‘Huynh không thể lừa muội, đời này ta chỉ thích một mình Tiểu Tư, ta cũng chỉ có mình đệ ấy. Muội tử, là ta có lỗi với muội.’
Ta ngây dại, không biết qua bao lâu, ta mới cảm nhận được mình còn sống —— ta từng huyễn tưởng vô số lần, nếu có thể dành hết tình yêu cho hắn thì hạnh phúc cỡ nào, nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn thích lại là một nam nhân!!! Cả người ta đều tan vỡ, khóc thét lên như phát điên, nhưng khóc thì có tác dụng gì đây? Khóc xong, nước mắt lau khô, vẫn là thích. Ta đưa hắn về, tới lúc đó ta mới biết, hóa ra hắn là người nhà đó, hèn gì hắn không chịu nói cho ta biết gì hết.”
Vô Dạng khô khốc cắt lời: “Nhà nào?”
Vi Trường Ca vội nhân cơ hội kể lại giản lược lai lịch của Ngô Câu mấy ngày nay tra được ra cho hắn nghe.
Vô Dạng nghe xong, nhíu mày: “Nếu Ngô Câu trước nay chưa từng đặt chân tới Trung Nguyên thì nhà ta với hắn sao lại có ân oán gì được? Vì sao phải huyết tẩy hai nhà Liên Quan ta? Chẳng lẽ là có người thuê? —— ơ, mà cũng không đúng, cha ta biết tên hắn, rõ ràng là quen biết!”
Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt ra hiệu nhau, đều không biết nên nói làm sao cho hắn rõ.
Cuối cùng chính Mai Ảnh thấp giọng nói: “Vô Dạng, kỳ thực… kỳ thực con vốn không họ Quan.”
“…Là sao?”
Mai Ảnh kín đáo thở dài: “Quân Tư —— là tên của Quan Thành trước khi tới Trung Nguyên.”
Vô Dạng như là nhất thời chưa hiểu, hắn trừng mắt nghi hoặc, môi giật giật, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi, khó khăn nói: “Cô gạt con!”
Vi Trường Ca nói: “Vô Dạng, cô cô của ngươi không lừa ngươi đâu! Phụ thân ngươi Quan Thành, chính là Quân Tư năm xưa, hắn đâu chỉ quen Ngô Câu, hai người họ căn bản là sư huynh đệ đồng môn!”
Vô Dạng cắn chặt môi dưới, nét mặt biểu hiện rõ vẻ không chịu tin.
Mai Ảnh nói: “Con tin cũng được, không tin cũng được, Quan Thành và Quân Tư xác thực là một người. Con nhất định thấy rất quái lạ, nếu là sư huynh đệ vậy vì sao Ngô Câu lại giết phụ thân con, đúng không?” Nàng khẽ thở dài, nhìn Vô Dạng nói: “Những năm gần đây ta đã sớm coi con như cốt nhục ruột thịt, ta chỉ mong con có thể quên hết chuyện cũ trước kia, coi tất cả như là một cơn ác mộng, việc này, ta vốn không muốn nói cho con… Nếu con không truy hỏi, liền có thể an an ổn ổn như trước, bình yên mà sống tiếp…”
Mặt Vô Dạng tái nhợt, thấp giọng nói: “Con muốn cô nói cho con biết.”
Mai Ảnh dừng một chút, gật nhẹ đầu, nói: “Năm xưa, hắn lo lắng cho sự an nguy của sư phụ sư đệ, vậy nên khi hắn khá hơn ta liền đưa hắn về. Người trong tộc hắn nói sư phụ sư đệ hắn đều đã gặp bất hạnh, Quân Tư ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy. Hắn nghe xong, cứ đứng như trời trồng cả nửa buổi, không nói gì, nhưng nước mắt nối đuôi nhau chảy tành dòng. Khuyên hắn, hắn cũng như là không nghe thấy. Tròn ba ngày ba đêm, hắn không ăn không uống không ngủ không nói, ta cũng ở bên, ba ngày ba đêm không nhắm mắt. Tới ngày thứ tư, hắn đột nhiên mở miệng! Hắn nói: ‘Muội lo ta sẽ tự sát đúng không?’, ta nuốt nước mắt vào trong trả lời: ‘Huynh cứ mãi thế này không tốt cho thân thể.’
Hắn gật đầu, nói: ‘Muội yên tâm. Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều việc, trong lòng thấy rõ ràng hơn mấy ngày trước đó…’
Hắn đột nhiên cười cười thấp giọng nói: ‘Chân trời góc biển, sẽ có một ngày ta báo thù này.’
Mấy năm sau đó, Ngô Câu quả nhiên tìm hiểu khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức. Có một mùa đông, hắn đột nhiên tới nhà tìm ta, nói đã biết tung tích của kẻ thù, đặc biệt tới từ biệt ta —— cuối cùng hắn cũng không có quên ta! Ta vui vẻ cực kỳ, bảo hắn mau báo thù rồi trở về. Ngô Câu nghe ta nói vậy, lại xuất thần một hồi, trả lời rằng chuyến này đi không biết lúc nào mới có thể quay lại.”
“Trong lòng ta nghĩ, tuy hắn thích Quân Tư, nhưng dù sao Quân Tư cũng đã chết nhiều năm rồi, đợi hắn báo thù cho sư phụ sư đệ rồi có lẽ sẽ không nhớ tới Quân Tư nữa. Vì vậy liền đánh bạo, nói: ‘Bất kể là khi nào huynh quay về, muội đều chờ huynh!’
Hắn sửng sốt, đưa tay vuốt tóc ta, lại cố nở nụ cười, nói: ‘Đợi ta thực sự báo được thù, cũng không muốn sống nữa.’
Sau khi hắn đi, ta thấy bồn chồn không thôi, liền suốt đêm đuổi theo hắn, cùng hắn tới Trung Nguyên… Nhưng tới Trung Nguyên không bao lâu, hắn liền bỏ lại ta đi một mình, sau đó chợt nghe tin Nhạc Châu Ly Hồng sơn trang xảy ra chuyện. Ta biết ngay là hắn làm, ngoại trừ hắn, trong thiên hạ còn ai khác có bản lĩnh bực này? Ta còn chưa chạy tới Nhạc Châu, Liên gia có quan hệ thông gia với Quân gia cũng gặp họa diệt môn. Hai án tử trong chớp mắt lan truyền sôi sùng sục. Ta nghe được tin tức ở trên đường, lúc này mới nghĩ tới hóa ra Quan Thành và Liên Phạt Viễn chính là kẻ thù hại chết sư phụ sư đệ hắn.”
Vi Trường Ca nghe đến đó, khe khẽ thở dài, nói: “Ngô Câu tuy hận kẻ thù thấu xương, nhưng giết sạch nhà người ta, hại cả người vô tội, cũng thực sự quá mức tàn nhẫn.”
Mai Ảnh cười lạnh: “Người Trung Nguyên các ngươi giả nhân giả nghĩa, ta nếu hận một người, cũng sẽ hận luôn cả vợ con thân thích của hắn.”
Vi Trường Ca cười, thầm nghĩ: Dù Ngô Câu có giết người phóng hỏa thế nào, trong mắt ngươi chỉ sợ cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Nàng lại nói tiếp: “Ta nghĩ tới lời hắn nói hôm đó khi tới từ biệt, rất sợ hắn thực sự sẽ đi theo Quân Tư, một mình ở Trung Nguyên hỏi thăm khắp nơi về tung tích hắn, sau đó ta đi tới Tô Châu —— “
Vô Dạng đột nhiên chen ngang: “Cô cô cứu được ta ở đó.”
Thần tình hắn như là khóc lại như là cười, không phân rõ được rốt cuộc là cảm thụ nào.
Mai Ảnh cũng khựng lại, một lúc lâu mới run giọng nói: “Đúng vậy, ta gặp phải con ở đó... —— ta tới Tô Châu, vẫn không tìm được Ngô Câu, ta nhịn không được nghĩ, hay là hắn đã sớm không còn trên đời nữa rồi, dù là ta đi khắp thiên nam địa bắc tìm cũng vĩnh viễn không thấy hắn nữa. Những ngày đó, ý niệm này xẹt qua đầu ta rất nhiều lần, nhưng lúc này đây, ta thực sự nản lòng thoái chí chuẩn bị quay về.
Đêm đó, ta nghe có người ở ngoài cửa khách điếm nhỏ giọng gọi tên ta, ta mở cửa, chẳng ngờ là hắn đang đứng đó! Ta mừng tới nhảy cẫng lên, hắn cười vẻ cổ quái, không nói gì cả, chỉ ra hiệu bảo ta đi theo. Đêm đã khuya, trên đường vắng lặng, không có lấy một người, ánh trăng phủ xuống làm con đường sáng bàng bạc, ta đi phía sau hắn, cảm giác như là bước đi trong mộng, ngực có rất nhiều điều muốn nói nhưng tới cửa miệng thì lại một chữ cũng không nói nên lời. Hắn mang theo ta đi tới trước một căn miếu thổ địa rách nát, trong miếu có mấy tên khất cái nằm ngủ, có lão già râu tóc trắng phơ, cũng có đứa nhỏ mới tám chín tuổi. Hắn kéo tay ta đi vào, hạ thấp giọng nói: ‘Muội xem!’
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, trong góc có một hài tử cuộn tròn lại ngủ trên mặt đất, hài tử đó không quá mười tuổi, y phục trên người đã rách mướp. Ta nói: ‘Là một đứa bé —— nó làm sao vậy?’
Hắn yên lặng nhìn hài tử đó cả nửa ngày, xoay người quỳ xuống trước mặt ta, hắn nói: ‘Muội tử, ta cầu muội một chuyện!’
Ta nhất thời chân tay luống cuống, vội đỡ hắn dậy, nhưng hắn không chịu đứng lên, chỉ nói: ‘Muội tử, ta cầu muội mang hài tử này về, chiếu cố nó thật tốt!’
Ta nói: ‘Huynh muốn muội chăm sóc nó? Hài tử này… Hài tử này, nó là ai?’
Con mắt hắn nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, thấp giọng nói: ‘Nó tên Vô Dạng, là hậu nhân duy nhất của Ly Hồng sơn trang.’
Ta hỏi: ‘Quan Thành và Liên Phạt Viễn không phải là hung thủ hại chết sư phụ sư đệ của huynh sao? Đại ca, sao huynh lại muốn muội chiếu cố đứa bé này? A, muội biết rồi —— hai vụ án đó hóa ra không liên quan tới huynh?!’
Ngô Câu lắc đầu nói: ‘Không, Quan Thành quả thật là kẻ thù của ta, hai sự kiện đó cũng đều do ta làm ra.’
Ta càng thêm hỗn loạn, liên tiếp truy hỏi. Rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, nói: ‘Hài tử này họ Quan, nhưng nó cũng họ Quân —— nó là con của Tiểu Tư.’ Khi hắn nói những lời này, trên mặt cười mà như không cười, rồi lại còn khó coi hơn cả khóc —— ai, vẻ mặt hắn như vậy ta cả đời cũng không quên được…”
Không biết là ai phát ra tiếng thở dài rất nhỏ, Mai Ảnh ngừng chốc lát, nói tiếp: “Ta ‘A’ một tiếng, nhất thời hiểu hết —— hóa ra Quan Thành là Quân Tư, Quân Tư chính là Quan Thành! Hóa ra, Quân Tư đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn không quên được Tiểu Tư của hắn! Hắn tới tìm ta, chính là để ta chiếu cố con trai của Quân Tư! —— ta hiểu ra tất thảy, ta vừa gấp lại vừa giận, vừa thương tâm, lại tuyệt vọng, ngũ tạng lục phủ đều như bị bóp nát, đau đến rối loạn thành một bọc, một khắc đó, thật muốn cứ thế chết đi cho xong! Thế nhưng ta nhìn hắn, nhìn gương mặt, đôi mắt hắn, hắn thương tâm như vậy, ta làm sao có thể… Cuối cùng ta đồng ý. Hắn cực kỳ vui vẻ, nói hài tử này tuy là cô nhi, nhưng sau này cũng sẽ không sợ bị ai khi dễ nữa. Ta run giọng hỏi hắn: ‘Vậy còn huynh? Sau này huynh định thế nào?’
Hắn nghĩ một lúc, nói: ‘Thù đã báo, Tiểu Tư cũng đã chết, ta vốn định xuống dưới đó theo đệ ấy, nhưng, ta không thể mặc kệ cốt nhục duy nhất của đệ ấy. Vô Dạng trưởng thành, tất sẽ muốn tới tìm ta báo thù. Ta sẽ đợi tới lúc đó.’”
Sắc mặt Vô Dạng ảm đạm, răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két, liên tục cười nhạt: “Ai thèm hắn mèo khóc chuột?”
Mai Ảnh không để tâm, chỉ tự kể tiếp chuyện của mình: “Trước khi hắn đi, đi tới trước mặt con. Con ngủ rất say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Hắn nói: ‘Lúc ta quen đệ ấy, tuổi của đệ ấy cũng không chênh lắm so với Vô Dạng bây giờ, lúc ấy, hai chúng ta còn là hai thằng nhóc lưu lạc đầu đường, đêm tới cũng ngủ trong miếu hoang như thế này, ban ngày thì xin ăn khắp nơi, nhịn đói nhịn khát, còn bị người ta sỉ nhục… Có điều dáng vẻ Tiểu Tư đẹp hơn nó nhiều…’
Hắn cứ thế vuốt tóc con, chậm rãi kể, thanh âm mềm mại như có thể tan thành nước —— nhưng cho tới giờ hắn chưa từng dùng ngữ khí như thế nói chuyện với ta…”
Nàng nhẹ nhàng thở dài, mọi người đều lặng im.
***
*Chú thích
Thạc nhân (Vệ Phong) là một bài thơ trong Kinh Thi
Bản dịch của Tản Đà
Tay ai như cái gianh non,
Da như mỡ đọng! cổ như con nhạy dài!
Hạt bầu như thể răng ai!
Đầu trăn! Mà lại mày ngài thêm xinh!
Hai con mắt tốt long lanh!
Miệng cười tươi đẹp, khéo sinh tình, càng ưa…
Bài thơ là một loạt hình ảnh so sánh để miêu tả những nét đẹp của người con gái (Theo quan niệm cổ đại = =)
Ngón tay nhỏ và dài như là chồi non, da trắng nõn nà như mỡ đọng (‘ngưng chi’ là mỡ đọng cũng có nghĩa là nõn nà), cổ đẹp như ấu trùng thiên ngưu (=_= chả hiểu sao lại có kiểu so sánh này nữa nhưng ý là cổ cao mà trắng, mọi người cũng biết con ấu trùng thì như nào rồi đó), răng trắng và đều như hạt bầu, trán như ve sầu (rộng mà vuông vắn) lông mày dài mảnh mà cong (như câu mắt phượng mày ngài á), khi cười thì khéo léo duyên dáng, đôi mắt đẹp đen láy.
Vi Trường Ca khẽ cười nói: “Hà tất phải sốt ruột, trước tiên mời ngồi xuống đã rồi chậm rãi nói.”
Quan Vô Dạng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống.
Trái lại Quản Vân Trung vừa ngồi xuống, vừa cười mỉm với Vi Trường Ca, rồi hướng Tô Vọng Ngôn chào hỏi: “Tô công tử bấy lâu vẫn khỏe chứ.”
Tô Vọng Ngôn miễn cưỡng chắp tay, khóe mắt liếc thấy Vi Trường Ca đã cười lại với Quản Vân Trung, vội khẽ đằng hắng một cái, nói: “Quan huynh tới đúng giờ quá.”
Quan Vô Dạng lại nhìn tỉ mỉ bốn phía lần nữa, lặp lại: “Ta chưa nhìn thấy Ngô Câu!”
Vi Trường Ca nghe được tiếng đằng hắng của Tô Vọng Ngôn, đã sớm thu ánh mắt về, lúc này vừa vặn trả lời: “Ngươi yên tâm, cánh tay này của tại hạ tạm thời còn chưa muốn đem tặng người khác.”
Nói xong mỉm cười.
Quan Vô Dạng mở miệng vẫn là câu nói kia: “Ta vẫn chưa nhìn thấy Ngô Câu!” —— nhưng ngữ khí thay đổi thành nghi vấn.
Vi Trường Ca nói: “Vô Dạng, ngươi có nhớ lúc đầu chúng ta cược như thế nào không?”
Vô Dạng lập tức trả lời: “Ta nói trong vòng ba tháng ngươi phải giúp ta tìm được tung tích của Ngô Câu, bằng không ta sẽ lấy đi tay phải của ngươi.”
Vi Trường Ca vỗ tay một cái nói: “Không sai, ngươi chỉ yêu cầu ta giúp ngươi tìm tung tích của Ngô Câu, chứ chưa hề nói ta phải đưa Ngô Câu tới trước mặt ngươi.”
Quan Vô Dạng sửng sốt, nói: “Đúng, vậy —— ngươi đã tìm được tung tích của hắn rồi sao?”
Vi Trường Ca hơi khựng lại, nói: “Có thể nói như vậy.”
“Ý ngươi là gì?”
Vi Trường Ca liếc mắt nhìn Tô Vọng Ngôn, đối phương cũng đang nhìn y, cả hai tâm trạng đều sầu não. Vi Trường Ca nói: “Có một người, nàng có thể đưa ngươi đi gặp Ngô Câu.”
“Là ai?”
Vi Trường Ca nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài, đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta.”
Xe ngựa dừng lại trước sân một căn nhà, cửa son ngói đen, tường cao sân rộng, trên cửa có một tấm biển, nét rồng bay phượng múa đề một chữ ‘Kim’.
Vô Dạng nhìn chằm chằm đại môn một lúc lâu, chậm rãi nói: “Các ngươi mang ta tới nơi này làm gì?”
Vi Trường Ca chỉ vào chữ ‘Kim’ trên cửa nói: “Hộ nhân gia họ Kim này, là danh môn của Lưỡng Giang, gia đình giàu có, nơi này là biệt viện của Kim gia. Có người nói Kim phu nhân thân thể không khỏe, quanh năm tĩnh dưỡng ở biệt viện này.”
Vô Dạng nhíu mày: “Ta biết.”
Vi Trường Ca cười nói: “Ồ? Hóa ra ngươi biết nơi này?”
Vô Dạng nói: “Đương nhiên là ta biết —— đây là nhà của ta, ta lớn lên ở đây.”
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười trên mặt phai nhạt dần, y thở dài: “Vô Dạng, ngươi nhớ kỹ, người ta sống trên đời thực sự gian khổ… Bất kể là người, hay địa phương, khi ngươi nói chữ ‘biết’, ngàn vạn lần phải nhìn rõ xem rốt cuộc có thực sự ‘biết’ hay không…”
Vô Dạng bỗng quay đầu lại hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Nhưng Vi Trường Ca cũng không đáp, đi tới trước cửa, nắm vòng gõ cửa, đập mạnh một cái, cất cao giọng báo: “Thiên Hạ bảo Vi Trường Ca, Lạc Dương Tô Vọng Ngôn cầu kiến Kim phu nhân!”
Y vận khởi chân khí, nói liền ba lần, thanh âm đó sợ là đến chỗ sâu nhất trong biệt viện cũng có thể nghe rõ mồn mộn. Vậy mà, một hồi lâu cũng không có ai mở cửa. Vô Dạng liền thiếu kiên nhẫn, vọt tới trước cửa, đang định đập cửa thì cánh cửa sơn son đã chậm rãi mở ra, một nữ tử trang nhã ăn vận minh diễm động nhân từ trong bước ra.
Vô Dạng sửng sốt, thấp giọng gọi: “Minh Nguyệt tỷ tỷ…”
Vi Trường Ca cùng Tô Vọng Ngôn đều cả kinh, trao đổi một ánh mắt, đều suy đoán xem nữ tử tên Minh Nguyệt này có khi nào chính là Minh Nguyệt của Xảo Vân các ở Nhạc Châu không.
Minh Nguyệt nọ thấy là Vô Dạng cũng không ngạc nhiên, cười với hắn, ánh mắt lướt qua mọi người, nói: “Ôi, Vân Trung cũng về đấy ư.” Giọng nàng ngọt ngào, nghe vào tai như là một sự hưởng thụ, nhưng không biết vì sao Vân Trung lại như có chút sợ hãi, hơi lui về phía sau nửa bước, miễn cưỡng cười, cũng không đáp lại. Vi Tô hai người nhìn thấy, đều nghĩ có chút cổ quái.
Thế nhưng Minh Nguyệt thì không để tâm, một mặt cười, một mặt nhẹ nhàng cúi chào, trong miệng nói: “Phu nhân mời Vô Dạng thiếu gia và Vi gia, Tô gia cùng đi vào.”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn nhìn nhau cười, nhấc chân liền vào cửa.
Vô Dạng đã thấy có chút ngẩn ngơ, như là hoàn toàn không hiểu nguyên cớ, cứ đứng thế một lúc mới cùng Vân Trung bước vào. Minh Nguyệt cười cười nói nói đi trước dẫn đường, thường thường nói về cây cỏ non bộ bên đường, Vi Trường Ca theo đuôi phụ họa, bỗng lại thành chuyện trò rôm rả, mà mấy người còn lại thì một đường đều lặng lẽ. Quản Vân Trung xem ra cực kỳ kiêng kỵ Minh Nguyệt, vẫn bám mép tường đi sau cùng. Vô Dạng nắm chặt tay Vân Trung, vô tình cố ý chắn trước mặt cậu. Tô Vọng Ngôn lãnh đạm quan sát, bất giác thầm giật mình.
Minh Nguyệt đưa mấy người tới trước một gian phòng, nói “Phu nhân đang chờ ở bên trong, mời các vị vào.”
Nói rồi nhẹ đẩy cửa ra.
Trong phòng hơi tối, thoang thoảng có mùi đàn hương, màn che đỏ thẫm rủ xuống bốn phía, đem không gian trong phòng bao trùm trong hồng ảnh mơ hồ. Vô Dạng vừa vào phòng, hô hấp đã có chút bất ổn. Vân Trung a một tiếng, thấp giọng kinh ngạc hỏi: “Vô Dạng, làm sao vậy? Sao tay ngươi lại lạnh thế?” Vi Tô hai người đều không hẹn mà cùng quay đầu lại. Vô Dạng đứng ở một chỗ tối gần đó, thấy không rõ thần sắc trên mặt, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói với Vân Trung: “Ta không sao.”
Đang nói chuyện, liền nghe một giọng nữ mềm mỏng: “Vi bảo chủ, Tô công tử, hai vị đường xa mà đến, khổ cực rồi.”
Thanh âm đó như là trân châu rơi xuống ngọc thạch, cực kỳ êm tai. Theo đó, một bóng dáng lờ mờ chậm rãi từ sau màn xuất hiện. Trong lúc nhất thời, Vi Tô hai người cũng không khỏi nín thở.
Nữ tử đó xem ra không quá ba mươi, diễm lệ phi thường, ánh sáng trong phòng vốn mờ ảo, nhưng nàng vừa đứng đó thì cả gian nhà đột ngột như rực rỡ hẳn lên.
Vô Dạng tiến lên hai bước, gọi: “Cô cô.”
Hai người biết nữ tử đó là Mai Ảnh, chắp tay hành lễ, nói: “Kim phu nhân khách khí rồi.”
Nữ tử cười tươi sáng, mấy người nhìn thấy đều như ngừng thở.
Vô Dạng gật đầu, hơn nửa buổi mới nói: “Con khỏe. Cô cô thì sao, gần đây thân thể cô vẫn tốt chứ?”
Mai Ảnh khẽ thở dài: “Ta cũng khỏe, chỉ là lúc nào cũng nhớ con…”
Ngực Vô Dạng nóng lên, cổ họng như có gì đó chặn ngang, thiên ngôn vạn ngữ mà không nói nên lời. Hắn từ nhỏ được Mai Ảnh nuôi lớn, tình như mẫu tử, cực kỳ thân thiết. Lần này lâu ngày mới về nhà gặp lại, vốn có rất nhiều lời muốn nói sau khi cách biệt, nhưng nghe những lời vừa nãy của Vi Trường Ca xong hắn biết tất có điều gì đó kỳ quái. Trong lòng có ngăn cách, nhất thời chỉ cảm thấy biệt viện thân quen nay trở nên xa lạ, đến gương mặt Mai Ảnh cũng không rõ ràng nữa.
Mai Ảnh ngưng mắt nhìn hắn, trên mặt lại có vẻ ngậm ngùi, hồi lâu sau thở dài như có như không, nói: “Vân Trung, ngươi có nghe lời chủ nhân không? Bấy lâu nay không gây ra chuyện gì chứ?”
Quản Vân Trung lặng lẽ lùi về sau một bước, đứng ở phía sau Vô Dạng, lộ ra nửa người, kính cẩn nói: “Vân Trung không dám.”
Mai Ảnh liếc hắn một cái, đi tới chủ vị ngồi xuống: “Ta đã sai người chuẩn bị nước trà điểm tâm, mời các vị ngồi nói chuyện.” Mọi người theo lời đều tự ngồi xuống. Mai Ảnh lúc này mới mỉm cười nói với hai người Vi Tô: “Hai vị đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?
Vi Trường Ca cười, nói: “Phu nhân chẳng lẽ không biết sao?”
Mai Ảnh mỉm cười.
Vô Dạng gian nan hỏi: “Cô cô, rốt cuộc các người đang nói gì vậy?”
Mai Ảnh nhìn hắn hồi lâu, đứng lên đi tới trước mặt hắn, giúp hắn sửa sang lại áo, nhẹ giọng nói: “Hảo hài tử, là cô cô có lỗi với con…”
Vô Dạng ngẩn người.
Vi Trường Ca tiếp lời: “Tất cả tiền căn hậu quả, mong được phu nhân chỉ giáo ——”
Mai Ảnh lặng lẽ nửa ngày, rốt cuộc ung dung cất lời, cũng hỏi một câu: “Vi bảo chủ, Tô công tử, các vị trông ta thế nào?”
Vi Trường Ca sửng sốt, nói: “Nhân gian tuyệt sắc.”
Lúc y mới gặp Quản Vân Trung từng kinh vi thiên nhân, nhưng hôm nay nhìn thấy Mai Ảnh rồi lại là một ý vị khác hẳn, tựa hồ còn vượt bậc hơn Quản Vân Trung vài phần. Bởi vậy câu ‘Nhân gian tuyệt sắc’ này nói ra cực kỳ thành khẩn.
(=_= uổng cho anh ăn học như thế mah thấy mỹ nhơn mờ mắt chỉ vắt ra được 4 chữ)
Lần này Tô Vọng Ngôn không hề tức giận, cũng nói rành mạch: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi. Lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê. Tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.”
(Thạc nhân (Vệ Phong) – Kinh Thi*)
Mai Ảnh hơi gật đầu, thấp giọng nói: “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề... Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề... Ừm, đây là tả Vệ Trang Công phu nhân – Trang Khương…” Nàng ngẩng đầu, lại hỏi: “Hai vị đều là con cháu thế gia, nhân tài kiệt xuất, có lẽ cũng từng gặp không ít mỹ nhân đúng không? Không biết là trong số những mỹ nhân các vị từng gặp trong đời, Mai Ảnh có thể đứng thứ mấy?”
Vi Trường Ca nói: “Nếu đã là tuyệt sắc, liền không có người thứ hai.”
Mai Ảnh lắc đầu, si ngốc than thở: “Hóa ra ngươi cũng không rõ…”
Nàng dừng một chút, đường nhìn lạc sang một bên trướng phủ, nhẹ nhàng mà nói: “Ta không phải người Hán.”
Mấy người ở đó đều không nghĩ nàng sẽ nói ra điều này, nhất thời liền không biết tiếp lời ra sao.
Một lát sau, Vô Dạng thấp giọng nói: “Cô cô… con… con chưa từng nghe cô nói qua…”
Mai Ảnh nhìn bức màn một bên, xuất thần một hồi, thản nhiên nói: “Chuyện con không biết còn nhiều lắm, con đừng vội, giờ ta sẽ nói hết cho con.”
“Ta vốn là một Miêu nữ sống ở biên cảnh Vân Quý, tên của ta vốn cũng không phải là Mai Ảnh. Nếu hỏi trước đây ta tên gì? Thì đến chính ta cũng quên mất rồi… Ta còn nhớ rõ, buổi tối đầu tiên tới Trung Nguyên, nghỉ lại trong một căn miếu đổ nát, không ngủ được, đến nửa đêm bỗng ngửi thấy hương hoa mai xuyên qua ô cửa mà vào… Hắn đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích nhìn cành mai đó. Hắn nói: ‘Muội tử, muội ngửi xem hoa mai này có thơm không?’
Ta lập tức trả lời: ‘Thơm.’
Hắn nói: ‘Người Hán thích nhất là hoa mai, nói nó ngạo khí, chúng ta không phải người Trung Nguyên, chỉ biết hương mai thơm, ngạo khí hay gì đó nhìn đâu ra không biết?’
Ta định làm cho hắn vui, liền nói: ‘Đúng vậy, hoa mai này dù thơm, nhưng hoa sơn trà của miền nam chúng ta đẹp hơn nhiều!’
Hắn thoáng bật cười. Hắn cười, trong lòng ta cũng vui không nói nên lời, nhưng hắn lại thở dài: ‘Muội nói không sai, chúng ta trước sau vẫn không phải người Trung Nguyên, làm sao có thể hiểu tâm tư họ… Mười năm, hai mươi năm, ta chỉ mong có một ngày sẽ hiểu rõ, nhưng chung quy vẫn không thành…’
Rồi chỉ nghe thấy hắn ở bên ngoài lặp đi lặp lại một câu ‘Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn’, nói rằng: ‘Muội tử, ta cũng không gạt muội. Hoa sơn trà dù đẹp, nhưng trong lòng ta từ rất lâu rồi chỉ có hình bóng hoa mai mà thôi.’
(Trích ‘Sơn viên tiểu mai’ của Lâm Bô
Bóng (mai) thưa nằm ngả trên dòng nước
Hương thầm phảng phất dưới trăng chiều)
Ta nghe hắn nói vậy, nước mắt không nén được tuôn dài, ta hỏi hắn: ‘Rốt cuộc huynh là vì sao?’
Hắn lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng nói: ‘Nếu đã thích, thì đâu còn tâm tư suy nghĩ vì sao, nếu nhất định phải hỏi, muội coi như chỉ vì mùi hương chết người này mà thôi.’
Ta thấy hắn xoay người muốn đi, nhưng không đủ dũng khí tiến lên níu lại, nhìn hắn càng chạy càng xa giữa trời tuyết… Sau đó người khác khỏi ta tên gì, ta nghĩ tới những lời hắn nói trước khi đi, liền trả lời là ‘Mai Ảnh’.”
Nàng nói tới đây, nét mặt si mê, trong mắt đã ngấn lệ, như là đang nhớ lại cái đêm khắc cốt ghi tâm đó.
Vi Trường Ca ho nhẹ một tiếng.
Mai Ảnh hơi chấn động, cười khô khốc: “Nói dài dòng. Vi công tử, nói vậy ngươi cũng đoán được, ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì một người đúng không.”
Vi Trường Ca nói: “Phu nhân nói, là Ngô Câu đúng không.”
Mai Ảnh còn chưa trả lời, Vô Dạng đã quát lớn: “Vi bảo chủ, ta kính ngươi là khách, vì cái gì ngươi cứ liên tục nói năng lỗ mãng vậy?”
Vi Trường Ca đang muốn mở miệng, Tô Vọng Ngôn lặng lẽ chuyển ra phía sau y, thấp giọng nói: “Vô Dạng đã thầm hiểu rồi, chỉ là nhất thời không tiếp thu được, vẫn nên để Kim phu nhân tự nói thì hơn.”
Mai Ảnh than thở: “Vô Dạng, Vi công tử cũng không nói gì sai. Ta gọi mình là Mai Ảnh, là vì Ngô Câu, ta gả cho Kim Lịch, là vì Ngô Câu; ngay cả năm xưa thu dưỡng con, cũng là vì hắn.”
Nhất thời, trong phòng đặc biệt an tĩnh, tiếng hô hấp có thể phân biệt rõ ràng. Vi Trường Ca đi về phía Vô Dạng một bước, muốn nói gì đó, lại bị Tô Vọng Ngôn kéo lại nên đành buông tha.
Vô Dạng hô hấp dồn dập, bỗng dưng hét lến: “Cô gạt con! Cô gạt con! Cô đang gạt con!”
Mai Ảnh lắc đầu nói: “Ta không có lừa con. Năm xưa ta nói với con, cứu con là bởi vì từng chịu đại ân cứu mạng của phụ thân con, kỳ thực, ta chưa từng gặp Quan Thành. Ta cứu con, lý do, chỉ là vì một lời của Ngô Câu.”
Hai vai Vô Dạng run lên, tuy rằng hắn đã sớm có dự cảm, nhưng nghe chính miệng nàng thừa nhận thì khác biệt rất lớn, trong lúc nhất thời ngũ tạng như thiêu đốt, một lát mới khàn giọng giãy dụa nói: “Vì sao?”
Mai Ảnh thấp giọng than thở: “Ta vốn hy vọng, cả đời cũng không phải nói cho con chuyện này…”
“Như ta đã kể, ta vốn là một nữ tử Miêu tộc sống ở biên cảnh Vân Quý. Người Miêu sống quần cư, hoặc dựa núi, hoặc gần nước, chia làm rất nhiều trại, bình thường không tiếp xúc với ngoại giới. Trại của chúng ta tình huống lại càng đặc biệt, chúng ta ở nơi rừng sâu hẻo lánh hơn so với người Miêu bình thường, đừng nói người Hán ở ngoài núi, ngay đến những người Miêu khác cũng không dám lui tới với chúng ta, sợ không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.”
“A?” Vi Trường Ca ngắt lời: “Đó là vì sao?”
Nhưng Mai Ảnh không trả lời, nghiêng đầu nhìn lướt về phía Quản Vân Trung.
Vân Trung không khỏi co rúm lại một chút.
Tô Vọng Ngôn mỉm cười nói với Vi Trường Ca: “Ngươi đã quên Bộ khoái Lý Thiên Ứng chết thế nào rồi sao? Ta đoán, phu nhân là biết vài thủ đoạn đúng không?
Mai Ảnh cười nhạt tỏ ý thừa nhận, nói tiếp: “Từ nhỏ ta lớn lên ở nơi rừng sâu núi thẳm, thích nhất là quấn quít lấy những người thế hệ trước kể chuyện bên ngoài cho ta nghe… Khi đó, ta chỉ mong sao mình có thể mọc cánh bay ra ngoài xem một chút, aii, bây giờ nhớ tới thì ngược lại mong muốn có thể trở lại những ngày khoái hoạt trước đây, cả đời ở trong núi không đi đâu hết…”
“Có một năm, ta cuối cùng cũng được phụ thân cho phép, theo những huynh đệ trưởng bối đi làm việc ra ngoài một chuyến. Trên đường trở về, phải đi qua một sơn cốc, ta đi theo phía sau đoàn ngựa thồ, tiến lên tiến lên, thấy ở trong bụi cỏ ven đường lộ ra một góc áo. Ta chạy tới xem, hóa ra là một thanh niên khắp người là máu đang nằm đó, ta cho rằng hắn đã chết, sợ hãi hét toáng lên —— nhưng, khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên mở mắt nhìn ta.”
Giọng Mai Ảnh hơi run, lộ ra vài phần hồi tưởng, vài phần vui mừng, trên mặt bao phủ một tầng ánh sáng nào đó, xem ra càng thêm vẻ không tầm thường.
“Mặt hắn bị máu làm dơ, nhưng ánh mắt hắn —— ánh mắt đó… Aii, năm ấy ta mới mười lăm, hắn liếc nhìn ta một cái ta liền không quên nổi! Hắn không biết từ khi đó, trong lòng ta đã chỉ có hắn, không dung nổi ai khác. Nhiều năm đã qua, mỗi buổi tối nằm mơ ta vẫn sẽ mộng thấy giây phút hắn mở mắt nhìn ta, đôi mắt sáng ngời, bị ánh mắt hắn quét qua, như là cả người bị thiêu cháy! Tay của ta, vừa run vừa nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, lau đi máu trên mặt. Gương mặt hắn rất tuấn tú, ta gần như thấy đến ngọn tóc mình cũng đang thiêu đốt! Hắn bị thương rất nặng, lại trúng kịch độc, vốn là vô phương cứu chữa, nhưng may mắn lại gặp được chúng ta, đây không phải là trời đã định ta cùng hắn một đời dây dưa sao? Chúng ta mang hắn về, ta mỗi ngày đều canh giữ bên giường chăm sóc không rời nửa bước, khi đó ta tuy còn ít tuổi những đã được công nhận là tiểu mỹ nhân rồi, luôn có rất nhiều tiểu tử trẻ tuổi xum xoe xung quanh, đưa tới nhiều loại lễ vật quý giá để làm ta vui, nhưng ta không đoái hoài, chỉ trông mong hắn sớm tỉnh lại, cười với ta một cái, cùng ta trò chuyện.”
“Hắn hôn mê tròn hai tháng. Hai ngày cuối khi hắn sắp tỉnh, liên tục gọi tên một người” Mai Ảnh đè thấp giọng, học theo ngữ khí của đối phương, nhẹ nhàng mà hô: “Tiểu Tư… Tiểu Tư…”
Tuy giọng nàng là giọng nữ, nhưng ngữ khí bắt chước cực giống, vừa nghe liền biết là người bệnh nói mê. Vi Trường Ca nghe được hai chữ ‘Tiểu Tư’, y từng nghe Tô Vọng Ngôn thuật lại lời Lão Thất kể, biết Ngô Câu xưng hô với Quân Tư như vậy, không khỏi quay đầu nhìn Tô Vọng Ngôn, mà Tô Vọng Ngôn cũng đang mỉm cười nhìn y.
Vi Trường Ca nhìn khóe mắt cậu vương ý cười, không biết vì sao lại nhớ về một mùa hè trong quá khứ, mình cũng từng gọi tên Tô Vọng Ngôn như vậy, đột nhiên thấy âm thầm có gì đó thoáng xẹt qua. Như để che giấu sự náo động trong lòng, y nhỏ giọng hỏi “Hắn đối với sư đệ này thật không tệ.” rồi vội quay lại nghe Mai Ảnh kể tiếp.
“Tiểu Tư! Tiểu Tư!” Mai Ảnh cười thảm nói: “Ta ngồi ở bên giường, mỗi một tiếng hắn kêu, trong lòng lại bị đâm một đao! Hắn tỉnh lại câu đầu tiên hỏi ta là ‘Tiểu Tư đâu, đệ ấy đâu?’ ta nghe vào tai thực sự là khó chịu không nói nên lời, nhưng hắn tỉnh, ta lại vui mừng khôn xiết…”
Nàng dừng lại, nhìn sang Vô Dạng, một lát mới yếu ớt nói: “Hắn chính là Ngô Câu.”
Vô Dạng vốn đang cùng Vân Trung ngồi trong góc, lúc này bỗng bật dậy, cắn chặt răng, nhưng nửa ngày cũng không nói gì.
Mai Ảnh tiếp tục: “Hỏi hắn vì sao bị thương, từ đâu tới hắn cũng không chịu nói, chỉ vội vã muốn đi. Ta còn tưởng Tiểu Tư là cô nương mà trong lòng hắn ngưỡng mộ, nhịn không được hỏi hắn: ‘Muội biết huynh vội vã trở về là để gặp Tiểu Tư, đúng không?’
Hắn sửng sốt, rồi không lên tiếng. Ta cay đắng, còn nói: ‘Nàng ta là ý trung nhân của huynh? Vì sao huynh chỉ nhớ thương nàng ta, nhưng chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái?’
Hắn trả lời: ‘Quân Tư là sư đệ của ta, chúng ta cùng gặp họa, hiện giờ sinh tử của sư phụ lẫn đệ ấy đều không rõ, ta làm sao có thể không lo đây.’ —— hóa ra Tiểu Tư kia là sư đệ hắn, ta đang thở phào nhẹ nhõm, lại có chút xấu hổ, lúng túng nói: ‘Hóa ra là sư đệ của huynh…’
Nhưng Ngô Câu lại nói: ‘Muội tử, muội xinh đẹp, lại tốt bụng, phu quân tương lai của muội thật là có phúc.’
Ta nghe xong, như là bị ngũ lôi oanh đính, hơn nửa ngày, mới hiểu được ý tứ của hắn.
Ta vừa sợ vừa giận, hỏi hắn ‘Huynh không cần muội?!’”
Mai Ảnh nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nhắm mắt lại —— hơn hai mươi năm rồi, nàng nhớ tới tình cảnh đó vô số lần, từng cái nhíu mày từng cái mỉm cười đều rõ ràng trước mắt, đối thoại giữa hai người, mỗi chữ mỗi câu đều ghi khắc trong lòng. Tuy rằng biết rõ tất cả đều đã là chuyện xưa, cũng biết thời gian trôi qua sẽ biến mất vĩnh viễn, chỉ là bất đắc dĩ vết thương cũ trong lòng không bao giờ khép miệng, mỗi khi vạch trần sẽ đau tới lâm li —— “Ha, thời điểm đó, ta chưa từng nghĩ trên đời sẽ có một nam nhân lại cự tuyệt ta! Hắn trầm mặc một hồi lâu, không chịu nổi sự truy vấn của ta, cuối cùng rốt cuộc thừa nhận hắn đã sớm có người thương. Ta đố kị tới phát rồ, liên tục chất vấn: ‘Cô ta là ai? Vì sao huynh lại thà rằng có cô ta chứ không cần muội? Lẽ nào cô ta đẹp hơn muội sao?’
Hắn gật đầu nói: ‘Muội nói không sai, dù là thiên hạ to lớn, chỉ sợ cũng khó tìm được một nữ tử đẹp hơn muội. Muội rất đẹp. Nhưng trong mắt ta, người kia chính là người đẹp nhất.’ “
Nàng nói tới đây, trong lòng Vi Trường Ca lẫn Tô Vọng Ngôn đều rung động, đôi bên đều nghĩ tới chuyện ngày đó cãi nhau bên ngoài thành Nhạc Châu.
—— “Kỳ thực ngươi cần gì phải tức giận? Trong mắt ta ngươi chính là đẹp nhất.”
Tô Vọng Ngôn nhìn Vi Trường Ca chăm chú như thể chưa từng gặp qua, lúc đó y làm như là thuận miệng nói ra, cậu nghe, cũng không thèm để ý, nhưng, tới giờ khắc này mới thấy nhàn nhạt, có một chút ý vị…
Mai Ảnh nói: “Hắn nắm tay ta, nói với ta: ‘Huynh không thể lừa muội, đời này ta chỉ thích một mình Tiểu Tư, ta cũng chỉ có mình đệ ấy. Muội tử, là ta có lỗi với muội.’
Ta ngây dại, không biết qua bao lâu, ta mới cảm nhận được mình còn sống —— ta từng huyễn tưởng vô số lần, nếu có thể dành hết tình yêu cho hắn thì hạnh phúc cỡ nào, nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn thích lại là một nam nhân!!! Cả người ta đều tan vỡ, khóc thét lên như phát điên, nhưng khóc thì có tác dụng gì đây? Khóc xong, nước mắt lau khô, vẫn là thích. Ta đưa hắn về, tới lúc đó ta mới biết, hóa ra hắn là người nhà đó, hèn gì hắn không chịu nói cho ta biết gì hết.”
Vô Dạng khô khốc cắt lời: “Nhà nào?”
Vi Trường Ca vội nhân cơ hội kể lại giản lược lai lịch của Ngô Câu mấy ngày nay tra được ra cho hắn nghe.
Vô Dạng nghe xong, nhíu mày: “Nếu Ngô Câu trước nay chưa từng đặt chân tới Trung Nguyên thì nhà ta với hắn sao lại có ân oán gì được? Vì sao phải huyết tẩy hai nhà Liên Quan ta? Chẳng lẽ là có người thuê? —— ơ, mà cũng không đúng, cha ta biết tên hắn, rõ ràng là quen biết!”
Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt ra hiệu nhau, đều không biết nên nói làm sao cho hắn rõ.
Cuối cùng chính Mai Ảnh thấp giọng nói: “Vô Dạng, kỳ thực… kỳ thực con vốn không họ Quan.”
“…Là sao?”
Mai Ảnh kín đáo thở dài: “Quân Tư —— là tên của Quan Thành trước khi tới Trung Nguyên.”
Vô Dạng như là nhất thời chưa hiểu, hắn trừng mắt nghi hoặc, môi giật giật, sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi, khó khăn nói: “Cô gạt con!”
Vi Trường Ca nói: “Vô Dạng, cô cô của ngươi không lừa ngươi đâu! Phụ thân ngươi Quan Thành, chính là Quân Tư năm xưa, hắn đâu chỉ quen Ngô Câu, hai người họ căn bản là sư huynh đệ đồng môn!”
Vô Dạng cắn chặt môi dưới, nét mặt biểu hiện rõ vẻ không chịu tin.
Mai Ảnh nói: “Con tin cũng được, không tin cũng được, Quan Thành và Quân Tư xác thực là một người. Con nhất định thấy rất quái lạ, nếu là sư huynh đệ vậy vì sao Ngô Câu lại giết phụ thân con, đúng không?” Nàng khẽ thở dài, nhìn Vô Dạng nói: “Những năm gần đây ta đã sớm coi con như cốt nhục ruột thịt, ta chỉ mong con có thể quên hết chuyện cũ trước kia, coi tất cả như là một cơn ác mộng, việc này, ta vốn không muốn nói cho con… Nếu con không truy hỏi, liền có thể an an ổn ổn như trước, bình yên mà sống tiếp…”
Mặt Vô Dạng tái nhợt, thấp giọng nói: “Con muốn cô nói cho con biết.”
Mai Ảnh dừng một chút, gật nhẹ đầu, nói: “Năm xưa, hắn lo lắng cho sự an nguy của sư phụ sư đệ, vậy nên khi hắn khá hơn ta liền đưa hắn về. Người trong tộc hắn nói sư phụ sư đệ hắn đều đã gặp bất hạnh, Quân Tư ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy. Hắn nghe xong, cứ đứng như trời trồng cả nửa buổi, không nói gì, nhưng nước mắt nối đuôi nhau chảy tành dòng. Khuyên hắn, hắn cũng như là không nghe thấy. Tròn ba ngày ba đêm, hắn không ăn không uống không ngủ không nói, ta cũng ở bên, ba ngày ba đêm không nhắm mắt. Tới ngày thứ tư, hắn đột nhiên mở miệng! Hắn nói: ‘Muội lo ta sẽ tự sát đúng không?’, ta nuốt nước mắt vào trong trả lời: ‘Huynh cứ mãi thế này không tốt cho thân thể.’
Hắn gật đầu, nói: ‘Muội yên tâm. Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều việc, trong lòng thấy rõ ràng hơn mấy ngày trước đó…’
Hắn đột nhiên cười cười thấp giọng nói: ‘Chân trời góc biển, sẽ có một ngày ta báo thù này.’
Mấy năm sau đó, Ngô Câu quả nhiên tìm hiểu khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức. Có một mùa đông, hắn đột nhiên tới nhà tìm ta, nói đã biết tung tích của kẻ thù, đặc biệt tới từ biệt ta —— cuối cùng hắn cũng không có quên ta! Ta vui vẻ cực kỳ, bảo hắn mau báo thù rồi trở về. Ngô Câu nghe ta nói vậy, lại xuất thần một hồi, trả lời rằng chuyến này đi không biết lúc nào mới có thể quay lại.”
“Trong lòng ta nghĩ, tuy hắn thích Quân Tư, nhưng dù sao Quân Tư cũng đã chết nhiều năm rồi, đợi hắn báo thù cho sư phụ sư đệ rồi có lẽ sẽ không nhớ tới Quân Tư nữa. Vì vậy liền đánh bạo, nói: ‘Bất kể là khi nào huynh quay về, muội đều chờ huynh!’
Hắn sửng sốt, đưa tay vuốt tóc ta, lại cố nở nụ cười, nói: ‘Đợi ta thực sự báo được thù, cũng không muốn sống nữa.’
Sau khi hắn đi, ta thấy bồn chồn không thôi, liền suốt đêm đuổi theo hắn, cùng hắn tới Trung Nguyên… Nhưng tới Trung Nguyên không bao lâu, hắn liền bỏ lại ta đi một mình, sau đó chợt nghe tin Nhạc Châu Ly Hồng sơn trang xảy ra chuyện. Ta biết ngay là hắn làm, ngoại trừ hắn, trong thiên hạ còn ai khác có bản lĩnh bực này? Ta còn chưa chạy tới Nhạc Châu, Liên gia có quan hệ thông gia với Quân gia cũng gặp họa diệt môn. Hai án tử trong chớp mắt lan truyền sôi sùng sục. Ta nghe được tin tức ở trên đường, lúc này mới nghĩ tới hóa ra Quan Thành và Liên Phạt Viễn chính là kẻ thù hại chết sư phụ sư đệ hắn.”
Vi Trường Ca nghe đến đó, khe khẽ thở dài, nói: “Ngô Câu tuy hận kẻ thù thấu xương, nhưng giết sạch nhà người ta, hại cả người vô tội, cũng thực sự quá mức tàn nhẫn.”
Mai Ảnh cười lạnh: “Người Trung Nguyên các ngươi giả nhân giả nghĩa, ta nếu hận một người, cũng sẽ hận luôn cả vợ con thân thích của hắn.”
Vi Trường Ca cười, thầm nghĩ: Dù Ngô Câu có giết người phóng hỏa thế nào, trong mắt ngươi chỉ sợ cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Nàng lại nói tiếp: “Ta nghĩ tới lời hắn nói hôm đó khi tới từ biệt, rất sợ hắn thực sự sẽ đi theo Quân Tư, một mình ở Trung Nguyên hỏi thăm khắp nơi về tung tích hắn, sau đó ta đi tới Tô Châu —— “
Vô Dạng đột nhiên chen ngang: “Cô cô cứu được ta ở đó.”
Thần tình hắn như là khóc lại như là cười, không phân rõ được rốt cuộc là cảm thụ nào.
Mai Ảnh cũng khựng lại, một lúc lâu mới run giọng nói: “Đúng vậy, ta gặp phải con ở đó... —— ta tới Tô Châu, vẫn không tìm được Ngô Câu, ta nhịn không được nghĩ, hay là hắn đã sớm không còn trên đời nữa rồi, dù là ta đi khắp thiên nam địa bắc tìm cũng vĩnh viễn không thấy hắn nữa. Những ngày đó, ý niệm này xẹt qua đầu ta rất nhiều lần, nhưng lúc này đây, ta thực sự nản lòng thoái chí chuẩn bị quay về.
Đêm đó, ta nghe có người ở ngoài cửa khách điếm nhỏ giọng gọi tên ta, ta mở cửa, chẳng ngờ là hắn đang đứng đó! Ta mừng tới nhảy cẫng lên, hắn cười vẻ cổ quái, không nói gì cả, chỉ ra hiệu bảo ta đi theo. Đêm đã khuya, trên đường vắng lặng, không có lấy một người, ánh trăng phủ xuống làm con đường sáng bàng bạc, ta đi phía sau hắn, cảm giác như là bước đi trong mộng, ngực có rất nhiều điều muốn nói nhưng tới cửa miệng thì lại một chữ cũng không nói nên lời. Hắn mang theo ta đi tới trước một căn miếu thổ địa rách nát, trong miếu có mấy tên khất cái nằm ngủ, có lão già râu tóc trắng phơ, cũng có đứa nhỏ mới tám chín tuổi. Hắn kéo tay ta đi vào, hạ thấp giọng nói: ‘Muội xem!’
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, trong góc có một hài tử cuộn tròn lại ngủ trên mặt đất, hài tử đó không quá mười tuổi, y phục trên người đã rách mướp. Ta nói: ‘Là một đứa bé —— nó làm sao vậy?’
Hắn yên lặng nhìn hài tử đó cả nửa ngày, xoay người quỳ xuống trước mặt ta, hắn nói: ‘Muội tử, ta cầu muội một chuyện!’
Ta nhất thời chân tay luống cuống, vội đỡ hắn dậy, nhưng hắn không chịu đứng lên, chỉ nói: ‘Muội tử, ta cầu muội mang hài tử này về, chiếu cố nó thật tốt!’
Ta nói: ‘Huynh muốn muội chăm sóc nó? Hài tử này… Hài tử này, nó là ai?’
Con mắt hắn nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, thấp giọng nói: ‘Nó tên Vô Dạng, là hậu nhân duy nhất của Ly Hồng sơn trang.’
Ta hỏi: ‘Quan Thành và Liên Phạt Viễn không phải là hung thủ hại chết sư phụ sư đệ của huynh sao? Đại ca, sao huynh lại muốn muội chiếu cố đứa bé này? A, muội biết rồi —— hai vụ án đó hóa ra không liên quan tới huynh?!’
Ngô Câu lắc đầu nói: ‘Không, Quan Thành quả thật là kẻ thù của ta, hai sự kiện đó cũng đều do ta làm ra.’
Ta càng thêm hỗn loạn, liên tiếp truy hỏi. Rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, nói: ‘Hài tử này họ Quan, nhưng nó cũng họ Quân —— nó là con của Tiểu Tư.’ Khi hắn nói những lời này, trên mặt cười mà như không cười, rồi lại còn khó coi hơn cả khóc —— ai, vẻ mặt hắn như vậy ta cả đời cũng không quên được…”
Không biết là ai phát ra tiếng thở dài rất nhỏ, Mai Ảnh ngừng chốc lát, nói tiếp: “Ta ‘A’ một tiếng, nhất thời hiểu hết —— hóa ra Quan Thành là Quân Tư, Quân Tư chính là Quan Thành! Hóa ra, Quân Tư đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn không quên được Tiểu Tư của hắn! Hắn tới tìm ta, chính là để ta chiếu cố con trai của Quân Tư! —— ta hiểu ra tất thảy, ta vừa gấp lại vừa giận, vừa thương tâm, lại tuyệt vọng, ngũ tạng lục phủ đều như bị bóp nát, đau đến rối loạn thành một bọc, một khắc đó, thật muốn cứ thế chết đi cho xong! Thế nhưng ta nhìn hắn, nhìn gương mặt, đôi mắt hắn, hắn thương tâm như vậy, ta làm sao có thể… Cuối cùng ta đồng ý. Hắn cực kỳ vui vẻ, nói hài tử này tuy là cô nhi, nhưng sau này cũng sẽ không sợ bị ai khi dễ nữa. Ta run giọng hỏi hắn: ‘Vậy còn huynh? Sau này huynh định thế nào?’
Hắn nghĩ một lúc, nói: ‘Thù đã báo, Tiểu Tư cũng đã chết, ta vốn định xuống dưới đó theo đệ ấy, nhưng, ta không thể mặc kệ cốt nhục duy nhất của đệ ấy. Vô Dạng trưởng thành, tất sẽ muốn tới tìm ta báo thù. Ta sẽ đợi tới lúc đó.’”
Sắc mặt Vô Dạng ảm đạm, răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két, liên tục cười nhạt: “Ai thèm hắn mèo khóc chuột?”
Mai Ảnh không để tâm, chỉ tự kể tiếp chuyện của mình: “Trước khi hắn đi, đi tới trước mặt con. Con ngủ rất say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Hắn nói: ‘Lúc ta quen đệ ấy, tuổi của đệ ấy cũng không chênh lắm so với Vô Dạng bây giờ, lúc ấy, hai chúng ta còn là hai thằng nhóc lưu lạc đầu đường, đêm tới cũng ngủ trong miếu hoang như thế này, ban ngày thì xin ăn khắp nơi, nhịn đói nhịn khát, còn bị người ta sỉ nhục… Có điều dáng vẻ Tiểu Tư đẹp hơn nó nhiều…’
Hắn cứ thế vuốt tóc con, chậm rãi kể, thanh âm mềm mại như có thể tan thành nước —— nhưng cho tới giờ hắn chưa từng dùng ngữ khí như thế nói chuyện với ta…”
Nàng nhẹ nhàng thở dài, mọi người đều lặng im.
***
*Chú thích
Thạc nhân (Vệ Phong) là một bài thơ trong Kinh Thi
Bản dịch của Tản Đà
Tay ai như cái gianh non,
Da như mỡ đọng! cổ như con nhạy dài!
Hạt bầu như thể răng ai!
Đầu trăn! Mà lại mày ngài thêm xinh!
Hai con mắt tốt long lanh!
Miệng cười tươi đẹp, khéo sinh tình, càng ưa…
Bài thơ là một loạt hình ảnh so sánh để miêu tả những nét đẹp của người con gái (Theo quan niệm cổ đại = =)
Ngón tay nhỏ và dài như là chồi non, da trắng nõn nà như mỡ đọng (‘ngưng chi’ là mỡ đọng cũng có nghĩa là nõn nà), cổ đẹp như ấu trùng thiên ngưu (=_= chả hiểu sao lại có kiểu so sánh này nữa nhưng ý là cổ cao mà trắng, mọi người cũng biết con ấu trùng thì như nào rồi đó), răng trắng và đều như hạt bầu, trán như ve sầu (rộng mà vuông vắn) lông mày dài mảnh mà cong (như câu mắt phượng mày ngài á), khi cười thì khéo léo duyên dáng, đôi mắt đẹp đen láy.