Một lúc sau, Vi Trường Ca hỏi: “Sau đó phu nhân thu nuôi Vô Dạng?”
Mai Ảnh gật đầu nói: “Không sai.”
Vi Trường Ca cười nói: “Có vài chuyện muốn thỉnh giáo phu nhân.”
Mai Ảnh mỉm cười: “Đã kể đến đây, ta cũng không còn gì cần giấu diếm nữa, Vi bảo chủ cứ nói thẳng.”
“Ngươi vốn không phải người Trung Nguyên, vì sao lại gả vào Kim gia, định cư ở Giang Nam?”
“Sau khi Ngô Câu đi, ý niệm đầu tiên trong đầu ta là đưa Vô Dạng về Miêu Cương. Nhưng ta biết, Vô Dạng đối hắn hận sâu vô cùng, ta quyết không thể để hắn bị tìm được. Ngô Câu từng ở nhà ta một thời gian, trong trại có nhiều người từng gặp hắn, ta sợ không cẩn thận sẽ bị Vô Dạng phát hiện. Dù chúng ta đều giữ kín miệng, sau khi trở về Miêu Cương cũng khó đảm bảo không có ai quen Ngô Câu, khó bảo toàn không một ai biết từ đầu đến cuối sự tình. Ta không thể mạo hiểm như vậy! Mà ta đã đáp ứng hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho Vô Dạng thì nhất định phải làm được. Kim gia là đại tộc Tô Châu, nhà giàu ở Lưỡng Giang, chính là nơi tốt nhất cho ta và Vô Dạng cư trú. Ta làm bộ tình cờ gặp Kim Lịch, hắn thậm chí không cần hỏi lai lịch liền cưới ta. Ta vào Kim gia xong, chuyện đầu tiên là đi tìm Vô Dạng, ta tự xưng là từng nhận đại ân của Quan gia, nhận ra dáng vẻ của Vô Dạng. Khi đó nó còn nhỏ nên không nghi ngờ gì, cứ như vậy ta đưa Vô Dạng vào Kim gia.”
“Nhạc Châu Lý Thiên Ứng chết bất đắc kỳ tử, ắt hẳn có liên quan tới phu nhân đúng không? Nếu như vậy, Minh Nguyệt của Xảo Vân các, Minh Nguyệt của Thúy Tụ phường, và cả Minh Nguyệt cô nương vừa rồi dẫn đường cho chúng ta, chỉ sợ cũng là cùng một người?”
Mai Ảnh gật đầu nói: “Minh Nguyệt là ta phái đi Nhạc Châu. Nàng ta là cô nhi, do ta nuôi lớn, dạy cho các loại thuật số. Việc này đều là chủ ý của mình ta, không có liên quan gì tới Minh Nguyệt, chỉ bất quá là nàng cảm kích ta, ta bảo nàng giết người cướp của nàng cũng quyết không từ chối nửa lời.”
Tô Vọng Ngôn ngắt lời: “Nếu phu nhân sớm động thủ giết Lý Thiên Ứng diệt khẩu một chút thì có lẽ chúng ta đã không tra ra được tới ngươi rồi.”
Mai Ảnh nhẹ giọng đáp: “Tim ta đâu phải đá, há có thể vô tình? Tô công tử thật sự cho rằng ta là một ma đầu giết người không chớp mắt sao? Lý bộ đầu trên có song thân, dưới có thê tử, hắn mà chết, người nhà hắn phải làm sao đây? Tuy ta biết giữ lại hắn cuối cùng ắt sẽ mang họa, nhưng cũng chưa từng có ý định giết hắn. Trước đây ta cho rằng, chỉ cần Vô Dạng không tìm được Ngô Câu, một ngày nào đó nó sẽ bỏ cuộc, nhưng ta lầm rồi —— từng ngày Vô Dạng lớn lên, chưa bao giờ quên hai chữ báo thù dù chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ không tìm kiếm tin tức của Ngô Câu. Bây giờ nó còn trẻ, rất nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng có một ngày nó sẽ tìm được Lý Thiên Ứng, Hồ Nhị… Mà ta, trong lòng thật sự quan tâm, vĩnh viễn chỉ có người đó…”
Vi Trường Ca im lặng trong chốc lát, nói: “Phu nhân tính kỹ càng… cuối cùng còn một chuyện, liên quan đến việc tay phải của tại hạ ngày mai còn hay mất, giờ cần phu nhân chỉ giáo ——” dừng một chút, nghiêm nghị nói: “Ngô Câu ở nơi nào?”
Sắc mặt Mai Ảnh biến đổi, cắn chặt môi dưới.
Vô Dạng thì nín thở, không nhịn được dựng thẳng lưng, nắm chặt tay Vân Trung, Vân Trung kêu lên một tiếng đau đớn, trên cổ tay đã xuất hiện một vòng đỏ lừ.
Mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú, chỉ chờ nàng mở miệng.
Mai Ảnh bỗng dưng đứng lên, đi qua đi lại vài bước, kiên quyết nói: “Ta không thể…”
Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài song cửa chợt nghe một tiếng huýt sáo, âm thanh đó trong trẻo vút tận trời xanh, ý vị bên trong lại kéo dài không dứt, như là không thể nói hết, làm người ta bất chợt thấy ảm đạm.
Liền thấy hai cánh cửa khép chặt giờ ầm một tiếng mở ra.
Đã là tiết xuân, ban ngày khá dài, tuy đã muộn nhưng ánh mặt trời vẫn còn trong sáng. Trong phòng vốn u ám, tia sáng bên ngoài lại bắn mạnh vào, khiến mọi người trong chốc lát không thể nhìn rõ.
Một bóng người cao lớn đứng hiên ngang nơi cửa, nhìn quét một vòng, bước đi vào trong. Tiện tay đóng cửa lại như cũ. Bấy giờ trước mắt mọi người mới trở nên rõ ràng. Người nọ thân hình cao to, mặt mày như dùng đao khắc nên, cực kỳ sắc nét, tuổi hơn bốn mươi, hiên hiên lãng lãng, một thân rực rỡ.
Mai Ảnh hơi ngẩn ra, sải bước về phía trước hai bước, run rẩy kêu lên: “Đại ca!”
Trên mặt nửa mừng nửa lo, trong lòng trào dâng vui buồn lẫn lộn —— mừng là vì đang lúc biến loạn cuối cùng được gặp lại, lo là vì hắn tự mình xuất hiện, nỗ lực che giấu bao năm đều thành công dã tràng —— nàng chỉ gọi một tiếng, mọi người liền biết thân phận của nam tử vừa đến.
Sau khi người nọ vào cửa, đôi mắt chỉ chăm chú vào trên người Vô Dạng, lẩm bẩm: “Ngươi trưởng thành… nhưng ngươi không giống đệ ấy…”
Ngữ khí như là có chút mất mát.
Mai Ảnh sốt ruột quan tâm, nhịn không được lại gọi một tiếng: “Đại ca!”
Ngô Câu nghe tiếng Mai Ảnh gọi, đầu vai chấn động, như là bừng tỉnh giấc mộng, chậm rãi quay đầu lại ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, buồn bã nói: “Hảo muội tử, khổ cực cho muội rồi! Chuyện ta nhờ muội, muội làm tốt lắm… Muội bảo đại ca nên tạ ơn muội thế nào cho phải đây?!”
Mai Ảnh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong lòng, vành mắt đỏ lên, nước mắt tuôn trào như suối.
Đột nhiên nghe được một tiếng ‘Rắc’ vang lên, mọi người đồng thời quay đầu lại, đã thấy một bên tay vịn của chiếc ghế trúc lúc trước Vô Dạng ngồi đã gãy. Hai mắt Vô Dạng trợn trừng gần như chảy máu, nhìn chằm chằm Ngô Câu không hề chớp. Thù giết cha, hận diệt môn, mười hai năm lang thang chân trời góc bể đủ loại gian khổ đều hiện ra trước mắt, kẻ thù tìm kiếm nhiều năm đang ở trước mặt, huyết hải thâm thù của hai trăm ba mươi bảy mạng người chỉ trong một khoảnh khắc đó! Nhất thời, trong lòng không ngớt rung chuyển, toàn thân trên dưới đều không ngừng run, mỗi một ngón tay đều nặng như ngàn quân.
Nước mắt dâng trào, răng nghiến ken két, thật vất vả có thể mở được miệng, lại không biết nên nói gì.
Rốt cuộc từng chữ từng chữ, oán hận mà hỏi: “Vì sao?”
Nhưng Ngô Câu không đáp, nhìn xung quanh một chút, đi qua một bên cầm lấy chiếc rương nhỏ kia, vuốt ve, một lát mới nói: “Hóa ra thứ này vẫn còn.” Hắn thở dài, nói với Vô Dạng: “Ngươi biết lai lịch của cái rương này không?” Không đợi Vô Dạng trả lời, đã tự nói tiếp: “Thứ này, ta đổi lấy bằng năm mươi bạt tai.”
Môi Vô Dạng run run, nhưng không nói gì.
Ngô Câu nói: “Năm ta mười hai tuổi, Ở trong thành Tương Phàn gặp một đám công tử ăn chơi đang đuổi đánh một thiếu niên quần áo tả tơi, thiếu niên đó tuổi không lớn, nhưng lại rất có ngạo khí, bị đánh cho bầm dập nhưng vẫn không xin tha. Là ta nghĩ biện pháp đuổi những người đó đi, cứu hắn. Thiếu niên đó chính là phụ thân ngươi —— đệ ấy vốn không phải tên Quan Thành, mà là Quân Tư, là con cái nhà danh giá, tổ tiên đời đời làm quan, là gia đình thi lễ tương truyền (có truyền thống lễ nghĩa). Sau lại bị kẻ gian hãm hại, trong một đêm nhà tan cửa nát, đệ ấy cũng lưu lạc đầu đường từ đó. Ta và Quân Tư xấp xỉ tuổi nhau, mới gặp mà như đã quen, nhanh chóng trở nên thân thiết —— lúc ấy, chúng ta bất quá là hai tên nhóc ăn mày không nơi nương tựa, có khi ngày nào đó chết ven đường cũng không ai thèm liếc mắt, thật lòng thương tiếc mình chỉ có đối phương mà thôi. Tuy bằng tuổi, nhưng ta nghĩ đệ ấy nhỏ hơn ta hai tháng, ta nên chiếu cố đệ ấy thật tốt. Đệ ấy thích gì, ta chắc chắn sẽ hao hết tâm tư đạt được; đệ ấy bị người đánh chửi, bị người khi dễ, ta sẽ che ở phía trước. Ta biết đệ ấy muốn đi học, nên sau khi chúng ta lớn một chút, ta liền mang theo đệ ấy tới xin tiên sinh ở thư viện, giúp việc làm công để đóng học phí. Khi đệ ấy học bài, ta ở hậu viện đun nước, bổ củi… Tuy rằng khổ cực, nhưng chỉ cần nghe tiếng đệ ấy đọc sách, thì đã thấy vui không nói nên lời…”
Ngô Câu yên lặng thở dài, thấp giọng nói: “Khi đó, ta lúc nào cũng toàn tâm toàn ý muốn làm cho đệ ấy vui… Chúng ta quen nhau chưa bao lâu, có một hôm, đệ ấy lơ đãng thấy được cái rương đó trong hiệu cầm đồ, trở về liền buồn bực không vui —— cái rương đó, vốn là vật của Quân gia —— thời điểm đó ta vẫn còn là một tên nhóc ăn mày, không có tiền mua cho đệ ấy, đành phải lén tới cầu xin lão bản hiệu cầm đồ. Lão bản đang đánh đuổi ta, một nha đầu ôm một hài tử khoảng một tuổi đi ra, hài tử đó vốn đang khóc, thấy ta bị lão đánh thì liền bật cười. Lão bản nọ thấy vậy liền nói: ‘Hóa ra hài tử này thích nhìn người ta bị đánh, được, dù sao thứ này cũng chẳng đáng giá, ngươi để ta tát năm mươi cái, ta sẽ cho ngươi cái rương.’”
Hắn ngừng một lát, thản nhiên nói: “Đánh xong năm mươi cái tát, tay lão cũng tê, mặt của ta đã sưng phù, hài tử kia thì đã ngủ từ lâu.”
Vừa rồi mọi người đã nghe hắn nói thứ này đổi bằng năm mươi bại ta, nhưng sau khi chính miệng hắn kể lại những gì đã trải qua thì lại có cảm giác khác lạ, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
Giữa không khí im ắng, Vi Trường Ca nghĩ tới một số chuyện cũ với Tô Vọng Ngôn, vốn hoàn toàn không liên quan, không biết vì sao trong đầu bỗng hồi tưởng lại. Kín đáo liếc sang, Tô Vọng Ngôn đứng bên cạnh y, thần sắc như thường.
Mai Ảnh kinh ngạc nhìn mặt đất, tựa hồ không nghe thấy gì, không suy nghĩ gì, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.
“Khi ta đưa cái rương cho đệ ấy, trên mặt sưng phù không nói ra lời, đau đớn khủng khiếp. Đầu tiên đệ ấy mỉm cười, rồi lại khóc, hỏi ta: ‘Đau không?’ Tay đệ ấy sờ lên mặt ta mát lạnh, ta không nhịn được cũng bật khóc.”
“Từ nhỏ ta bị đánh chửi quen rồi, nhưng đó là lần đầu tiên ta khóc…” Ngô Câu cười có chút chua chát, tay phải gõ nhẹ lên mặt rương, hỏi Vô Dạng: “—— Chính là cái rương này. Sau đó, bất kể là đi dâu Tiểu Tư luôn mang theo nó, ngay cả đao phổ lấy đi cũng dùng nó.”
“Đao phổ?”
Vô Dạng không nhịn được hỏi lại, những người khác cũng đều mang vẻ mặt mê hoặc.
Gương mặt nghiêm nghị của Ngô Câu bỗng hiện lên vẻ đau xót, nói: “Không sai, đao phổ! Vi bảo chủ, Tô công tử, hai vị cũng là người học võ, hẳn là có thể hiểu được, cùng là võ học thiên hạ đệ nhất, người học bất đồng, uy lực phát huy cũng chênh lệch rất lớn. Đây là bởi vì tư chất tự nhiên khác biệt, khả năng lĩnh ngộ của mỗi ngươi có cao có thấp. Năm xưa cao thủ tiền bối trong tộc lưu lại bộ đao phổ đó chính là sợ có tử tôn một đời nào đó tư chất quá bình thường sẽ khiến cho chỗ tinh diệu trong đao pháp bị thất truyền —— trăm năm qua, là nó bảo hộ tộc bình an, nhưng cũng vì nó, Tiểu Tư mới phạm phải lỗi lầm tày trời!”
“A, hóa ra Quân Tư giết thầy là vì…” Tô Vọng Ngôn nói một nửa thì đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vô Dạng.
Sắc mặt Vô Dạng tái nhợt, mờ mịt đứng lặng, như là không cách nào tiếp nhận chuyện hóa ra phụ thân đã làm một việc không thể dung thứ như thế, mãi sau mới nói: “Ngươi là nói cha ta đã…”
Tô Vọng Ngôn có chút khó xử, vội kéo ống tay áo Vi Trường Ca. Vi Trường Ca cũng không biết nên nói gì, đành phải cười khổ: “Tiền bối, chúng ta còn rất nhiều chỗ không rõ, mời ngài kể từ đầu được không.”
Ngô Câu cười thâm trầm, trong giọng có chút hoài niệm: “Chính buổi tối hôm đó, ta và đệ ấy đều không ngủ được, Tiểu Tư tư đột nhiên hỏi ta ‘Có phải cả đời chúng ta đều chỉ có thể mặc cho người ta hiếp đáp?’
Ta đang không biết nên an ủi thế nào, đệ ấy lại nói ‘Trong lòng đệ có hai chuyện muốn làm. Chuyện thứ nhất, đệ muốn tự tay đâm cừu nhân báo mối thù cửa nát nhà tan, có điều, cừu nhân của gia đình đệ quyền cao chức trọng, đi ra đi vào đều thủ vệ sâm nghiêm, chuyện này có lẽ không làm được. Huynh rất tốt với đệ, đệ biết hết; đệ cũng biết, trên đời này sẽ không có ai khác đối với đệ giống huynh, vậy nên chuyện thứ hai, đệ muốn huynh sống hạnh phúc, đệ muốn huynh không bao giờ phải chịu ủy khuất vì đệ nữa —— chuyện này đệ nhất định phải làm được.’
—— Câu này của đệ ấy, ta ghi nhớ nửa đời —— khi đó ta không trả lời, nhưng trong lòng đã có quyết định rồi.”
“Vậy nên ở trước mặt tộc nhân và trưởng lão ngươi một mình gánh hết trách nhiệm, xin sư phụ truyền đao pháp cho Quân Tư?”
“Đệ ấy cứ day dứt mãi chuyện báo thù, ta đương nhiên muốn giúp đệ ấy trút bỏ tâm sự.”
Tô Vọng Ngôn chợt nói: “Hèn gì Lão Thất nói ngươi nhường cơ hội xuống núi cho hắn, hóa ra là vì muốn để hắn có thể về Trung Nguyên báo thù. Mấy năm sau hắn bị thương trở về, là không thể báo được thù đúng không? Nhưng rõ ràng ngươi có thể dùng bộ đao pháp đó giết cao thủ như Quân Tư, Liên Phạt Viễn trong nháy mắt, sao Quân Tư không thể báo được thù, còn bị trọng thương?”
Ngô Câu thở dài: “Không sai, ‘Rõ ràng là đao pháp thiên hạ vô song, vì sao đệ không báo được thù?’ —— năm đó, Tiểu Tư cũng hỏi ta như vậy… Đệ ấy lại không biết, quy củ trong tộc, đao pháp chỉ truyền thụ cho một người, không truyền ra ngoài. Sư phụ phá lệ dạy đệ ấy đao pháp là đã phạm tộc quy, nhưng vì vì vậy nên sư phụ không hề truyền lại sát chiêu trong đao pháp cho Tiểu Tư, còn buộc ta thề vĩnh viễn cũng không được dạy cho đệ ấy thứ mà ta học được. Giờ nghĩ lại, có lẽ là lần đó trở về Tiểu Tư đã nảy sinh nghi ngờ? Lần thứ hai đệ ấy đi, chỉ mấy tháng sau đã về. Đệ ấy nói chờ đợi đã lâu mới có cơ hội giết kẻ thù. Đệ ấy nói, lần này đệ ấy trở về thì sẽ không đi nữa, đệ ấy muốn lưu lại, ở bên ta…” Hắn dừng lại, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói như than thở: “Bên nhau mãi mãi —— đã qua nhiều năm, đệ ấy từng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe chính miệng đệ ấy nói ra, ta vẫn hạnh phúc như thế, ta còn tưởng rằng lần này thật sự sẽ không đi nữa… Ta lại không ngờ, đệ ấy trở về, kỳ thực không phải vì ta —— trong khoảng thời gian nửa năm đó, đệ ấy âm thầm để ý, điều tra rõ chỗ sư phụ giấu đao phổ, rồi sau đó hạ độc trong cơm, đợi sau khi độc tính phát tác chúng ta bị hôn mê sẽ giết sư phụ, ném ta xuống sườn núi, rồi còn vứt ngọc bội của mình ở vách đá để tộc nhân tưởng rằng đệ ấy cũng đã chết, rồi lấy đao phổ, thay tên đổi họ chạy trốn thật xa…”
Vi Trường Ca nói: “Mãi tới khi nghe được lời vô tình nói ra của tên chăn ngựa, ngươi tới Nhạc Châu, mới biết được tất cả đều là Quân Tư gây nên?”
Mai Ảnh đột nhiên nói: “Đại ca, huynh còn nhớ không? Năm ấy lúc muội đưa huynh về, huynh cho rằng Quân Tư đã chết, ba ngày ba đêm liền không ăn không ngủ, sau đó huynh nói với muội huynh đã suy nghĩ rất nhiều việc, trong lòng hiểu rất nhiều. Sau đó, huynh tới cáo từ muội, còn nói, đợi tới khi báo thù rồi huynh cũng không muốn sống nữa. Lúc đó muội còn tưởng là bởi vì Quân Tư đã chết, huynh báo thù xong cũng không lưu luyến thế gian nữa. Kỳ thực đều không phải. Huynh sớm biết là Quân Tư làm, đúng không? Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Quan Thành huynh đã biết là Quân Tư rồi đúng không?”
Hai người Vi, Tô đều ngẩn ra, Ngô Câu đã gật đầu xác nhận: “Không sai. Ta đã biết từ lâu.”
“Làm sao huynh biết được?”
Ngô Câu thở dài: “Sao ta lại không biết chứ? Vừa nghe tin đệ ấy chết, ta nghĩ mình như là đã chết theo, ta không biết tay ở đâu, chân ở đâu, không nói được, cũng không nghe được âm thanh. Nhưng dần dần, trong lòng lại càng lúc càng sáng tỏ. Bộ tộc chúng ta đã ẩn cư sơn lâm bao nhiêu năm rồi, kẻ thù từ xưa đã sớm xuống mồ, ở đâu ra cừu gia tới báo thù? Nếu nói là vì cướp đao pháp thì cũng đúng, nhưng trên đời có được mấy người biết tới đao khách gia tộc, có mấy người biết đến đao phổ, lại có mấy người có thể có cơ hội hạ độc trong cơm của thầy trò chúng ta? Thầy trò chúng ta ba người, sư phụ đã chết, ta thoát được một mạng, còn Quân Tư chỉ để lại một khối ngọc, sống không thấy người mà chết không thấy xác. Đợi ta quay về, không chỉ không thấy đao phổ, ngay cả cái rương kia cũng biến mất, khi đó thì ta hiểu… Quân Tư, Quan Thành! Quan Thành, Quân Tư! Đệ ấy lừa ta thê thảm!”
Lặng lẽ hồi lâu, Vi Trường Ca nói: “Bí ẩn mười hai năm, hôm nay cuối cùng đã lộ rõ manh mối rồi…”
Tô Vọng Ngôn đang định rầu rĩ gật đầu, đột ngột nhớ ra một việc: “Mấy năm nay rốt cuộc ngươi ở đâu? Vì sao chúng ta gần như lật tung mọi ngõ ngách trong thiên hạ cũng không tìm ra ngươi?”
Ngô Câu bỗng mỉm cười, thản nhiên nói: “Tô công tử can đảm hơn người, đao pháp của A Du kỳ thực cũng không tệ chút nào.”
Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, “A” một tiếng: “Sao ngươi lại biết? Hóa ra ngươi cũng ở đó?!”
“Mười hai năm nay ta vẫn ở trong căn phòng cũ đó, khi ngươi tới tìm Lão Thất, ta vẫn đứng ngoài cửa nghe các ngươi nói chuyện từ đầu tới cuối.”
“Vậy, Lão Thất nói không có tin tức của ngươi đều là gạt ta?!”
Vi Trường Ca đột nhiên cười, nói: “Quả nhiên, ta đã thấy kỳ lạ từ lâu rồi —— lão tộc trưởng và Quân Tư đều đã chết, nếu không phải ngươi thì A Du có thể học được đao pháp từ đâu?”
“A Du là một đứa trẻ tốt, có điều tư chất hữu hạn, bản lĩnh của ta hắn tối đa chỉ có thể học được sáu bảy thành, không biết đồ đệ tương lai của hắn có thể học được sáu bảy thành của hắn hay không? Bộ đao pháp này nhất định sẽ thất truyền…”
“Thất truyền?”
“Đao phổ đã bị hủy, đao pháp này từ đời của ta sợ rằng chỉ có thể truyền miệng mà thôi.”
Mọi người nhất thời đều ngạc nhiên.
Mai Ảnh nhỏ giọng lặp lại: “Bị hủy...”
Ngô Câu hừ lạnh một tiếng, xúc động nói: “Nó có tác dụng gì chứ? Vì nó, sư phụ đã chết, Tiểu Tư cũng chết, ta tuy còn sống nhưng cũng có khác gì? Rốt cuộc nó có ích gì? Hại biết bao nhiêu người? Còn có Vô Dạng…”
Vai Vô Dạng run mạnh một cái, bỏ tay Vân Trung ra, chậm rãi bước lên hai bước, giọng khàn khàn: “Không sai, còn có ta.”
Vô Dạng nói: “Ngươi giết cha ta, chung quy là do cha ta phụ ngươi, nhưng mẹ ta, em gái ta, cả nhà ông ngoại ta, họ đã làm sai điều gì?! Hơn hai trăm mạng người từ trên xuống dưới đã sai cái gì? Bọn họ rõ là vô tội! Vì sao ngươi lại giết họ?!”
Ngô Câu nghe vậy đờ ra, hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười xong rồi, cất cao giọng nói: “Vô Dạng ngươi không cần phải nói nữa. Ta thả ngươi, thì sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay. Ngươi muốn báo thù, ta không có lời nào để nói, là ta nợ ngươi…” Nhắm mắt lại chắp tay mà đứng.
Hai tay Vô Dạng run bần bật, nói: “Tốt! Tốt lắm! Ta chờ ngày này đã mười hai năm rồi!”
Lời còn chưa dứt, đã đưa tay rút chủy thủ đâm về phía ngực Ngô Câu.
“Đợi đã!”
Tiếng Mai Ảnh vang lên, vội lão tới giữ tay Vô Dạng lại, run giọng nói: “Vô Dạng, con nghe ta nói mấy lời được không —— mấy năm qua, ta đối đãi với con thế nào?”
Vô Dạng nhìn nàng thật lâu, cúi đầu nói: “Cô cô đối với con như là con đẻ vậy.”
Mai Ảnh hít một hơi, chậm rãi nói: “Mặc dù ta lừa con, nhưng đã nuôi con lớn, ta lừa con, là vạn bất đắc dĩ, ta chăm sóc con, nuôi dạy con khôn lớn cũng tận tâm tận lực, ta yêu con thương con cũng là thật tình… Niệm tình mười năm nay ta vất vả cực nhọc, cũng niệm tại tình cảm như mẫu tử của chúng ta, con hãy bỏ qua cho hắn… Được không?”
Vô Dạng bỗng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không được!”
Trong giọng Mai Ảnh đã lẫn tiếng nức nở, nắm chặt tay áo Vô Dạng nói: “Vậy ta cầu xin con cũng không chịu sao?”
Vô Dạng lặng lẽ một lúc, khóe miệng chùng xuống, mỗi câu mỗi chữ đều nói rành rọt: “Huyết hải thâm thù, không thể không báo! Đại ơn dưỡng dục của cô, kiếp sau Vô Dạng nguyện kết cỏ ngậm vành!”
Ngô Câu cười bình thản: “Muội tử, đây là việc giữa ta và Vô Dạng, muội không cần xen vào.”
Thanh âm dù nhỏ, nhưng mang theo sự uy nghiêm không nói nên lời.
Mặt Mai Ảnh trắng bệch, hai tay mềm nhũn, buông Vô Dạng ra, lùi lại hai bước như đã cạn kiệt sức lực. Đôi mắt nàng đã khóc tới đỏ ửng, lúc này nhìn Ngô Câu không chớp, sự tuyệt vọng đó khiến người đứng nhìn cũng không đành lòng. Mãi lâu như đã qua một kiếp, nàng thấp giọng nói: “Vô Dạng, con thực sự không chịu đáp ứng ta sao?”
Vô Dạng im lặng không đáp.
“…Hắn không còn, ta cũng sống không nổi…” Mai Ảnh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Vô Dạng, buồn bã cười, khẽ thở dài: “Tình cảm của chúng ta cũng chỉ tới đây… Hài tử, vì tình mẫu tử, con có nguyện ý uống cùng cô một chén cuối cùng không?”
Vô Dạng đau xót trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Mai Ảnh chợt hiện lệ quang, quay sang Ngô Câu, dịu dàng nói: “Đại ca, một chén này, huynh cũng cùng uống với muội tử chứ?”
Ngô Câu mỉm cười gật đầu.
Mai Ảnh xoay người đi tới trước cửa gọi Minh Nguyệt dặn dò đôi câu, Minh Nguyệt vâng dạ, một lúc sau bưng tới mấy chén rượu đầy. Mai Ảnh bưng khay, lả lướt đi qua, một chén cho Vô Dạng, một chén đưa Ngô Câu, đem mấy chén khác phân cho hai người Vi Tô và Vân Trung, bản thân cầm lấy cái chén còn lại. Nở nụ cười rực rỡ: “Vi bảo chủ, Tô công tử, câu chuyện xưa kia nay cuối cùng đã tới hồi kết, mời hai vị đứng một bên chứng kiến! Vô Dạng, đại ca, chén này ta uống trước…”
Nàng vừa nói xong, mọi người đều yên lặng nâng chén rượu trong tay lên uống cạn.
Vi Trường Ca thấy nàng thần sắc thống khổ, nhưng nét mặt lại cố gượng cười, liền không khỏi thấy xót xa, thà rằng nàng khóc lớn một hồi có lẽ còn hơn. Đang xuất thần, thân hình Tô Vọng Ngôn ở bên cạnh đột nhiên nghiêng ngả, Vi Trường Ca giật mình vội đưa tay kéo cậu lại ôm vào lòng, Tô Vọng Ngôn tựa vào vai y thở hổn hển, nhưng thân thể vẫn tiếp tục trượt xuống. Vi Trường Ca còn định đỡ lấy cậu, bỗng thấy tứ chi cũng trở nên vô lực, chén rượu trong tay nhất thời đánh rơi nát bấy. Vi Trường Ca không ngờ với tu vi của mình và Tô Vọng Ngôn lại bất tri bất giác trúng kế, không khỏi thầm kêu không ổn.
Vô Dạng bên kia cũng đã trượt từ trên ghế xuống đất.
Ngô Câu cả kinh kêu lên: “Vô Dạng!”, dưới chân cũng lảo đảo.
Mai Ảnh đi tới, nhẹ nhàng đỡ Ngô Câu sang một bên ngồi xuống, lo lắng mở miệng: “Đại ca, đừng lo… Huynh nghỉ ngơi một chút đi…”
Biến cố đột ngột phát sinh, trong lòng Vô Dạng đại loạn, hốt hoảng nhìn quanh, chỉ thấy Vân Trung đứng một mình một bên. Hắn kêu một tiếng “Vân Trung”, giãy dụa muốn vươn tay kéo cậu ra sau mình, nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Vô Dạng lắc đầu, mở mắt ra thì trước mắt đã ngập một màu đỏ tươi —— đỏ tới mức như là máu đông kết lại, chết chóc, quỷ quyệt, ngầm mang sát khí. Vô Dạng rùng mình, cái màu đỏ ghê rợn này, chính là bóng người ngày ngày xuất hiện trong ác mộng của hắn. Trong chớp mắt, đầu óc hắn trống rỗng, cả người từ trên xuống dưới không ngừng run rẩy.
Giữa cơn hoảng hốt, chỉ nghe có người ghé vào lỗ tai hắn không ngừng ôn nhu hỏi: “Hài tử, ngươi nói một chút, trên đời này cái gì đáng sợ nhất?”
Theo tiếng nói, màu đỏ kia càng lúc càng gần, càng lúc càng đặc, sắp sửa ùn ùn ập xuống. Nỗi sợ càng lúc càng sâu, như là bị đầu độc, hắn thì thào hai chữ ——
“Hồng y... Là hồng y...”
Hồng y.
Màu đỏ ghê rợn trước mắt biến ảo thành một bóng người hư hư thực thực, quay sang cười dữ tợn.
Vô Dạng nhất thời khí tức bất ổn, “Ộc” một tiếng phun ra một búng máu.
Ngô Câu khẩn trương, lớn tiếng nói: “Vô Dạng, ngươi làm sao vậy!?” Ngôn ngữ để lộ sự quan tâm.
Vi Trường Ca cũng cả kinh, cùng Tô Vọng Ngôn liên tục gọi tên Vô Dạng. Vô Dạng như là không nghe thấy tiếng gọi của họ, nhìn chằm chằm vào bức màn màu đỏ, thần sắc lo sợ nghi hoặc, ánh mắt rời rạc, môi khẽ mấp máy, lại một ngụm máu tươi phun ra. Ngô Câu càng thêm sốt ruột, giãy dụa muốn chạy tới kiểm tra, nhưng tay chân vô lực khó có thể nhúc nhích.
Góc nhà đột nhiên vang lên một tràng cười, mọi người hoảng hốt, vội quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vân Trung đang chậm rãi tiến lại đây, trên mặt còn mang nụ cười đầy quyến rũ: “Kim phu nhân, mới vừa rồi ngươi phái Minh Nguyệt tỷ tỷ tới cửa đón chúng ta, ta ngửi thấy trên người nàng có mùi phù chú được chuẩn bị chuyên dùng để khắc chế ta, thì liền biết là phu nhân đã sớm có an bài khác, chỉ không ngờ lại là một phần đại lễ như thế này! Vân Trung hôm nay được báo thù, hồi phục thân tự do, đều là phu nhân ban tặng thực sự là vô cùng cảm kích! Phu nhân đã có trù tính, ta cũng tiếc cho ngươi có thể không đạt được, ân oán giữa hai ta coi như xóa bỏ đi!”
Mai Ảnh lạnh lùng nhìn cậu, không hề đáp lời.
Ngô Câu cả giận nói: “Đây là chuyện gì? Muội định làm gì Vô Dạng?!”
Mai Ảnh buồn bã nói: “Đại ca, muội sẽ không làm gì nó cả, đây vốn là chuyện giữa Vân Trung và Vô Dạng…”
Vân Trung không ngừng cười khẽ, tiếng cười đó dần trở nên bén nhọn, mang một sự oán độc khiến kẻ khác rợn tóc gáy, mọi người nghe vào chỉ thấy lạnh cả người.
Vô Dạng nghe được tiếng cười, thần trí hơi thanh tỉnh một chút, hắn miễn cưỡng nhìn về phía Vân Trung, mờ mịt gọi: “Vân Trung…”
“Vân Trung?” Vân Trung thu lại tiếu ý, đến gần Vô Dạng, lạnh lùng nói: “Ngươi đang gọi ai đó? Ai là Vân Trung?”
Vô Dạng ngây ngẩn, thở dốc một lúc, cố sức gượng người dậy, kéo vạt áo của Vân Trung, nói: “Vân Trung... Ngươi... Ngươi làm sao vậy...”
Trên mặt Vân Trung phút chốc hiện lên vẻ chán ghét, nắm lấy tay hắn, hơi dùng lực một chút, thân thể Vô Dạng đã văng ra ngã mạnh xuống đất. Vô Dạng đau tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn chỉ si ngốc nhìn Vân Trung, đầy vẻ không tin nổi. Vân Trung cười nhạt, giọng căm hận nói: “Ai là Vân Trung chứ? Ta vốn là một con chồn hoang không tên không tuổi tự do tự tại trong núi rừng, là ngươi bắt ta, dằn vặt ta, giết ta, ta lại còn phải để cho ngươi sai bảo! Ta hận không thể uống máu ngươi, ăn thịt ngươi!”
“Vân Trung...”
“Không được phép gọi Vân Trung!” Vân Trung đột nhiên nói, bỗng lại cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Vô Dạng, chúng ta bên nhau sớm chiều đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết rốt cuộc ngươi sợ cái gì, nhờ có cô cô ngươi hỗ trợ, bây giờ cuối cùng ta cũng biết rồi… Ngươi ý mà, ngươi nên nói cho ta biết từ sớm, ta cần gì phải chịu khổ lâu như vậy?”
Cậu vừa nói, vừa cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Vô Dạng, chậm rãi xiết chặt ——
Mai Ảnh phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, quay đầu đi.
Đôi mắt Vô Dạng nhìn gương mặt Vân Trung không hề chớp, hô hấp dần trở nên gấp gáp, ánh mắt lại càng lúc càng ôn nhu, trong đó như có gì đó lướt qua giống với thở dài, nhẹ nhàng khép lại
“Vô Dạng!”
Vi Trường Ca, Tô Vọng Ngôn đồng thanh gọi, trước mắt thấy một đạo ngân quang nháng qua, một luồng kình phòng quét qua buốt cả hai má, chính là Ngô Câu vào lúc nguy cấp dốc hết toàn lực xuất ra một đao. Ngô Câu tuy trúng mê dược tay chân không còn sức, nhưng đao đó xuất ra vẫn nhanh như chớp, mạnh như sấm, mang khí thế xẻ núi phá biển. Vi Tô hai người đều xuất thân từ võ lâm đại gia, nhưng lúc này thấy một đao như thế cũng không khỏi hoảng sợ, một lát vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, giờ mới biết hai chữ ‘Cái thế’ hoàn toàn không phải hư danh.
Cũng may một đao đó chỉ vì cứu Vô Dạng khỏi tình thế nguy cấp, thế tới mặc dù mạnh nhưng không ảnh hưởng tới chỗ hiểm của Vân Trung. Vân Trung cũng phản ứng cực nhanh, né về phía sau, đã giật lùi mấy trượng.
Ngô Câu hô hấp gấp gáp, kiệt sức ngã ngồi dưới đất.
Vô Dạng nhìn chăm chú hắn hồi lâu, gian nan di chuyển nửa người, quay về phía Vân Trung nói: “Vân Trung, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”
Vân Trung diện vô biểu tình, một lát sau, đi từng bước tới ngồi xổm bên cạnh Vô Dạng, ánh mắt đảo qua vệt đỏ trên cổ hắn, lần thứ hai đưa tay đặt lên đó. Một đao kia đã dùng hết khí lực của Ngô Câu, lúc này đã kiệt sức, chỉ sợ đến ngón tay cũng không động đậy được, không còn cách nào tiếp tục ngăn cản Vân Trung nữa, mà Vi, Tô thì cách đó quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, mấy người chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Vân Trung, trái tim đập điên cuồng. Không biết trải qua bao lâu, Vân Trung lẩm bẩm nói: “Ngươi biết không? Cho tới bây giờ không có ai đối với ta như ngươi! Ăn thịt của ngươi! Ta hận tới mức muốn giết ngươi hàng trăm, hàng vạn lần! Nhưng, ngươi chết rồi, thì ai sẽ đùa cho ta vui… Ai cùng khóc với ta…”
Vân Trung chậm rãi đứng dậy, mờ mịt thở dài, xoay người nhẹ nhàng lướt đi.
Vô Dạng nghe tiếng cậu mở cửa bỏ đi, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mọi người nhìn cửa lớn mở rộng, trong lòng không biết là cảm giác gì, đều im lặng không nói. Vi Trường Ca ôm Tô Vọng Ngôn, bản thân mang nặng một phần tâm sự, nhìn thấy nước mắt của Vô Dạng cứ từng giọt từng giọt im lặng thấm vào đất, mãi đến khi trên vai nhẹ bẫng, mới phát hiện chân tay đã có thể động đậy.
Vô Dạng vẫn nằm dưới đất, một lát sau, rốt cuộc lau khô mắt, lẳng lặng đứng lên.
Ngô Câu nắm đao, chậm rãi đi tới trước mặt Vô Dạng.
Mai Ảnh run rẩy kêu lên: “Đại ca.”
Ngô Câu sắc bén liếc nàng một cái, thở dài, nhãn thần lại trở nên nhu hòa: “Ta nợ nó, cũng nên trả.” Mỉm cười, đảo ngược chuôi đao đưa tới trước mặt Vô Dạng: “Ta cũng đã đợi ngươi mười hai năm —— ngươi có thể báo thù rồi.”
Vô Dạng cúi đầu nhìn đao, nhưng không nhận, một lúc mới thấp giọng nói: “Cha ta hại ngươi vì báo thù, ngươi giết cha ta vì báo thù, ta muốn giết ngươi cũng là vì báo thù, đều là vì báo thù, Vân Trung thì vì cái gì? Ngươi lạm sát người vô tội, ta thì sao, chẳng phải ta cũng hại hắn khổ sở? Ta và ngươi có gì khác nhau? Báo thù, báo thù —— mười hai năm nay thứ ta ngày nghĩ đêm mong chính là báo thù, chưa từng chân chính sống một ngày nào?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Câu, lại hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi tự tay giết người mình yêu nhất, mười hai năm nay, ngươi có từng sống một ngày nào thống thống khoái khoái chưa?”
Ngô Câu sửng sốt, rồi chợt gượng cười, nhưng che không được vẻ buồn bã.
“Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, lưu lạc thiên nhai, rồi lại tha cho ta một lần, cứu ta một lần; cô cô yêu ta, thương ta, nuôi ta lớn, nhưng từ đầu tới cuối đều là dối gạt ta, lừa ta, cuối cùng còn phản bội ta; cha mẹ ta, đều nói là thần tiên quyến lữ, hóa ra cũng chẳng phải chân tình; còn có Vân Trung, ta cho là ta yêu hắn, kết quả chỉ là hại hắn… Từng món nợ đó, rốt cuộc nên tính sao đây…”
“Vân Trung đã không giết ta, ta lấy mặt mũi đâu để nhắc tới ‘báo thù’?” Vô Dạng cười sầu thảm, đón lấy thanh đao từ tay Ngô Câu, vứt ra thật xa: “Đều coi như hết...”
Ngô Câu động dung nói: “Vô Dạng…”
Vô Dạng khẽ mỉm cười, nước mắt lại chảy xuống: “Cuối cùng hắn có thể quên hết chuyện cũ, vì sao ta không thể?” Xoay người đi ra ngoài, tới cửa rồi lại như nhớ ra điều gì, dừng lại: “Tối hôm đó, vì sao ngươi tha cho ta? Vì sao ngươi đưa cái rương đó cho ta?”
Ngô Câu trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Ánh mắt của ngươi, rất giống đệ ấy… Ta rất muốn đưa cái rương đó cho Tiểu Tư một lần nữa…”
Vô Dạng gật đầu, bước đi.
Phía sau hắn, tiếng khóc nức nở của Mai Ảnh vang lên, thanh âm rất nhỏ, nhưng vào thời khắc đó, ẩn giấu tất cả phiền hiêu của mười dặm hồng trần.
(phiền hiêu = sự ầm ĩ phiền phức, cảm thấy khó mah hợp văn cảnh lại chưa có từ thích hợp nên để nguyên vậy)
***
Vĩ Thanh
Tu Di sơn
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn cưỡi ngựa, chậm rãi lên đường quay về Thiên Hạ bảo.
“Ta còn có rất nhiều chuyện chưa rõ —— ”
“Như là?”
“Bất kể Ngô Câu hận Quân Tư thế nào, giết tất cả người ở Ly Hồng sơn trang là đủ rồi, vì sao phải giết cả nhà Liên Phạt Viễn nữa?”
“Ngươi đã quên Liên Phạt Viễn có quan hệ gì với Quân Tư sao?”
“Là sao?”
Vi Trường Ca cười với Tô Vọng Ngôn, thản nhiên nói: “Liên Phạt Viễn là nhạc phụ của Quân Tư. Theo tuổi của Vô Dạng mà tính, có lẽ khoảng thời gian mấy năm lần đầu tiên Quân Tư quay về Trung Nguyên đã có hắn rồi. Quân Tư vẫn nói với Ngô Câu, đợi hắn báo thù, sẽ trở lại với Ngô Câu bên nhau mãi mãi. Vậy nên dù khi Ngô Câu biết Quân Tư giết sư phụ, trộm đi đao phổ, trong lòng nhất định vẫn đinh ninh là Quân Tư yêu mình. Mãi đến khi hắn tới Ly Hồng sơn trang, phát hiện Quân Tư từ lâu đã gạt hắn cưới vợ sinh con ở Trung Nguyên, biết hóa ra tất cả những gì Quân Tư nói với hắn đều là giả dối, đến ngay cả tình cảm của Quân Tư mà hắn vốn tin tưởng không chút nghi ngờ cũng là giả —— đối với người yêu Quân Tư như Ngô Câu mà nói, điều đó hẳn là sự phản bội còn nghiêm trọng hơn cả việc giết hắn, giết sư phụ. Quân Tư phản bội lời thề với hắn, phản bội cảm tình giữa hai người họ, vậy nên dưới cơn thịnh nộ Ngô Câu mới diệt sạch Ly Hồng sơn trang, tiếp đó, lại giận cá chém thớt sang Liên Phạt Viễn đã gả con gái cho Quân Tư, mới chạy tới giết cả nhà Liên Phạt VIễn.”
“Ừm, không sai, hẳn là như vậy rồi.” Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Vi Trường Ca cười ha ha, đưa tay vỗ vỗ bờ vai cậu, khoái chí nói: “Ngươi tuy đọc nát vạn quyển sách, đi khắp thiên hạ, nhưng vẫn có chuyện không hiểu được a!”
Tô Vọng Ngôn hừ một tiếng, một lúc sau, lại hỏi: “Ngô Câu trở về căn nhà nhỏ mà hắn cùng Quân Tư từng trải qua nhiều năm bên nhau, Mai Ảnh ở lại Kim gia, Vô Dạng thì sao, ngươi nói xem hắn sẽ đi đâu?”
“…Không biết —— dù sao nhất định là cùng một chỗ với Vân Trung thôi? … Đúng rồi, trước khi Ngô Câu đi, rốt cuộc đã nói gì với ngươi?”
Tô Vọng Ngôn cau mày: “Hắn muốn ta vấn an Tam thúc hộ hắn. Kỳ quái thật, sao hắn lại quen Tam thúc nhỉ? Thôi thì quay về rồi hỏi thăm dần vậy.”
Nói rồi, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang.
“Làm sao vậy?”
“Có một việc...”
Vi Trường Ca mỉm cười đón ánh mắt của cậu: “Việc gì?”
“… Ván cược lần đó —— không phải nói là lấy thứ quý giá nhất ra đặt hay sao? Ngươi thì sao? Khi ngươi đặt cược ngươi dùng cái gì?”
Vi Trường Ca sửng sốt, tiện đó cười nói: “”Ngươi muốn biết?”
Nói xong lại chỉ cười nhìn cậu, không lên tiếng.
Tô Vọng Ngôn bị y nhìn thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Ai thèm? Hừ, ngươi không nói ta cũng biết —— thứ thật sự quý giá thì làm sao nỡ đem ra cược? Đừng nói dùng để đặt cược, dù là đem tất cả bảo bối của Thiên Hạ bảo xếp thành đống trước mặt ta, ta cũng quyết không chịu trao đổi!”
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, Tô Vọng Ngôn ngồi trên lưng ngựa, rồi nghiêng đầu nhìn qua tự dưng trông đáng yêu lạ thường.
Vi Trường Ca không nhịn được cười ha hả, một lát sau, cười mỉm than thở: “Ngươi nói không sai, nếu thực sự là thứ quý giá, thì sao nỡ đem ra đặt cược chứ?”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng bật cười, tiếp đó lại trầm mặc như là có chút suy nghĩ.
Mang kiếm lên đường, hoàng hôn mờ xa.
Cuối chân trời cao rộng, mây trắng lững lờ trôi qua.
Vi Trường Ca nhìn sương khói trên đỉnh núi phía xa xa, nụ cười trên gương mặt chợt pha chút buồn. Phóng ngựa chậm rãi bước đi, không biết vì sao, cả hai đều nghĩ tới câu nói của Ngô Câu ——
“Sau đó không ngày nào ta không nghĩ tới đệ ấy, dáng vẻ khi cười, khi khóc, khi tức giận… Ta không hối hận quen đệ ấy, không hối hận dẫn theo đệ ấy quay về, không hối hận đã cầu sư phụ nhận đệ ấy làm đồ đệ… Yêu đệ ấy, ta không hối hận; giết đệ ấy, ta cũng không hối hận. Mọi chuyện đều không hối hận, nhưng vì sao ta và Tiểu Tư lại tới ngày hôm nay? Từng chuyện từng chuyện sai lầm rốt cuộc bắt đầu từ đâu? Lại tới khi nào mới là kết thúc?”
-Hoàn-
Mai Ảnh gật đầu nói: “Không sai.”
Vi Trường Ca cười nói: “Có vài chuyện muốn thỉnh giáo phu nhân.”
Mai Ảnh mỉm cười: “Đã kể đến đây, ta cũng không còn gì cần giấu diếm nữa, Vi bảo chủ cứ nói thẳng.”
“Ngươi vốn không phải người Trung Nguyên, vì sao lại gả vào Kim gia, định cư ở Giang Nam?”
“Sau khi Ngô Câu đi, ý niệm đầu tiên trong đầu ta là đưa Vô Dạng về Miêu Cương. Nhưng ta biết, Vô Dạng đối hắn hận sâu vô cùng, ta quyết không thể để hắn bị tìm được. Ngô Câu từng ở nhà ta một thời gian, trong trại có nhiều người từng gặp hắn, ta sợ không cẩn thận sẽ bị Vô Dạng phát hiện. Dù chúng ta đều giữ kín miệng, sau khi trở về Miêu Cương cũng khó đảm bảo không có ai quen Ngô Câu, khó bảo toàn không một ai biết từ đầu đến cuối sự tình. Ta không thể mạo hiểm như vậy! Mà ta đã đáp ứng hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho Vô Dạng thì nhất định phải làm được. Kim gia là đại tộc Tô Châu, nhà giàu ở Lưỡng Giang, chính là nơi tốt nhất cho ta và Vô Dạng cư trú. Ta làm bộ tình cờ gặp Kim Lịch, hắn thậm chí không cần hỏi lai lịch liền cưới ta. Ta vào Kim gia xong, chuyện đầu tiên là đi tìm Vô Dạng, ta tự xưng là từng nhận đại ân của Quan gia, nhận ra dáng vẻ của Vô Dạng. Khi đó nó còn nhỏ nên không nghi ngờ gì, cứ như vậy ta đưa Vô Dạng vào Kim gia.”
“Nhạc Châu Lý Thiên Ứng chết bất đắc kỳ tử, ắt hẳn có liên quan tới phu nhân đúng không? Nếu như vậy, Minh Nguyệt của Xảo Vân các, Minh Nguyệt của Thúy Tụ phường, và cả Minh Nguyệt cô nương vừa rồi dẫn đường cho chúng ta, chỉ sợ cũng là cùng một người?”
Mai Ảnh gật đầu nói: “Minh Nguyệt là ta phái đi Nhạc Châu. Nàng ta là cô nhi, do ta nuôi lớn, dạy cho các loại thuật số. Việc này đều là chủ ý của mình ta, không có liên quan gì tới Minh Nguyệt, chỉ bất quá là nàng cảm kích ta, ta bảo nàng giết người cướp của nàng cũng quyết không từ chối nửa lời.”
Tô Vọng Ngôn ngắt lời: “Nếu phu nhân sớm động thủ giết Lý Thiên Ứng diệt khẩu một chút thì có lẽ chúng ta đã không tra ra được tới ngươi rồi.”
Mai Ảnh nhẹ giọng đáp: “Tim ta đâu phải đá, há có thể vô tình? Tô công tử thật sự cho rằng ta là một ma đầu giết người không chớp mắt sao? Lý bộ đầu trên có song thân, dưới có thê tử, hắn mà chết, người nhà hắn phải làm sao đây? Tuy ta biết giữ lại hắn cuối cùng ắt sẽ mang họa, nhưng cũng chưa từng có ý định giết hắn. Trước đây ta cho rằng, chỉ cần Vô Dạng không tìm được Ngô Câu, một ngày nào đó nó sẽ bỏ cuộc, nhưng ta lầm rồi —— từng ngày Vô Dạng lớn lên, chưa bao giờ quên hai chữ báo thù dù chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ không tìm kiếm tin tức của Ngô Câu. Bây giờ nó còn trẻ, rất nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng có một ngày nó sẽ tìm được Lý Thiên Ứng, Hồ Nhị… Mà ta, trong lòng thật sự quan tâm, vĩnh viễn chỉ có người đó…”
Vi Trường Ca im lặng trong chốc lát, nói: “Phu nhân tính kỹ càng… cuối cùng còn một chuyện, liên quan đến việc tay phải của tại hạ ngày mai còn hay mất, giờ cần phu nhân chỉ giáo ——” dừng một chút, nghiêm nghị nói: “Ngô Câu ở nơi nào?”
Sắc mặt Mai Ảnh biến đổi, cắn chặt môi dưới.
Vô Dạng thì nín thở, không nhịn được dựng thẳng lưng, nắm chặt tay Vân Trung, Vân Trung kêu lên một tiếng đau đớn, trên cổ tay đã xuất hiện một vòng đỏ lừ.
Mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú, chỉ chờ nàng mở miệng.
Mai Ảnh bỗng dưng đứng lên, đi qua đi lại vài bước, kiên quyết nói: “Ta không thể…”
Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài song cửa chợt nghe một tiếng huýt sáo, âm thanh đó trong trẻo vút tận trời xanh, ý vị bên trong lại kéo dài không dứt, như là không thể nói hết, làm người ta bất chợt thấy ảm đạm.
Liền thấy hai cánh cửa khép chặt giờ ầm một tiếng mở ra.
Đã là tiết xuân, ban ngày khá dài, tuy đã muộn nhưng ánh mặt trời vẫn còn trong sáng. Trong phòng vốn u ám, tia sáng bên ngoài lại bắn mạnh vào, khiến mọi người trong chốc lát không thể nhìn rõ.
Một bóng người cao lớn đứng hiên ngang nơi cửa, nhìn quét một vòng, bước đi vào trong. Tiện tay đóng cửa lại như cũ. Bấy giờ trước mắt mọi người mới trở nên rõ ràng. Người nọ thân hình cao to, mặt mày như dùng đao khắc nên, cực kỳ sắc nét, tuổi hơn bốn mươi, hiên hiên lãng lãng, một thân rực rỡ.
Mai Ảnh hơi ngẩn ra, sải bước về phía trước hai bước, run rẩy kêu lên: “Đại ca!”
Trên mặt nửa mừng nửa lo, trong lòng trào dâng vui buồn lẫn lộn —— mừng là vì đang lúc biến loạn cuối cùng được gặp lại, lo là vì hắn tự mình xuất hiện, nỗ lực che giấu bao năm đều thành công dã tràng —— nàng chỉ gọi một tiếng, mọi người liền biết thân phận của nam tử vừa đến.
Sau khi người nọ vào cửa, đôi mắt chỉ chăm chú vào trên người Vô Dạng, lẩm bẩm: “Ngươi trưởng thành… nhưng ngươi không giống đệ ấy…”
Ngữ khí như là có chút mất mát.
Mai Ảnh sốt ruột quan tâm, nhịn không được lại gọi một tiếng: “Đại ca!”
Ngô Câu nghe tiếng Mai Ảnh gọi, đầu vai chấn động, như là bừng tỉnh giấc mộng, chậm rãi quay đầu lại ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, buồn bã nói: “Hảo muội tử, khổ cực cho muội rồi! Chuyện ta nhờ muội, muội làm tốt lắm… Muội bảo đại ca nên tạ ơn muội thế nào cho phải đây?!”
Mai Ảnh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong lòng, vành mắt đỏ lên, nước mắt tuôn trào như suối.
Đột nhiên nghe được một tiếng ‘Rắc’ vang lên, mọi người đồng thời quay đầu lại, đã thấy một bên tay vịn của chiếc ghế trúc lúc trước Vô Dạng ngồi đã gãy. Hai mắt Vô Dạng trợn trừng gần như chảy máu, nhìn chằm chằm Ngô Câu không hề chớp. Thù giết cha, hận diệt môn, mười hai năm lang thang chân trời góc bể đủ loại gian khổ đều hiện ra trước mắt, kẻ thù tìm kiếm nhiều năm đang ở trước mặt, huyết hải thâm thù của hai trăm ba mươi bảy mạng người chỉ trong một khoảnh khắc đó! Nhất thời, trong lòng không ngớt rung chuyển, toàn thân trên dưới đều không ngừng run, mỗi một ngón tay đều nặng như ngàn quân.
Nước mắt dâng trào, răng nghiến ken két, thật vất vả có thể mở được miệng, lại không biết nên nói gì.
Rốt cuộc từng chữ từng chữ, oán hận mà hỏi: “Vì sao?”
Nhưng Ngô Câu không đáp, nhìn xung quanh một chút, đi qua một bên cầm lấy chiếc rương nhỏ kia, vuốt ve, một lát mới nói: “Hóa ra thứ này vẫn còn.” Hắn thở dài, nói với Vô Dạng: “Ngươi biết lai lịch của cái rương này không?” Không đợi Vô Dạng trả lời, đã tự nói tiếp: “Thứ này, ta đổi lấy bằng năm mươi bạt tai.”
Môi Vô Dạng run run, nhưng không nói gì.
Ngô Câu nói: “Năm ta mười hai tuổi, Ở trong thành Tương Phàn gặp một đám công tử ăn chơi đang đuổi đánh một thiếu niên quần áo tả tơi, thiếu niên đó tuổi không lớn, nhưng lại rất có ngạo khí, bị đánh cho bầm dập nhưng vẫn không xin tha. Là ta nghĩ biện pháp đuổi những người đó đi, cứu hắn. Thiếu niên đó chính là phụ thân ngươi —— đệ ấy vốn không phải tên Quan Thành, mà là Quân Tư, là con cái nhà danh giá, tổ tiên đời đời làm quan, là gia đình thi lễ tương truyền (có truyền thống lễ nghĩa). Sau lại bị kẻ gian hãm hại, trong một đêm nhà tan cửa nát, đệ ấy cũng lưu lạc đầu đường từ đó. Ta và Quân Tư xấp xỉ tuổi nhau, mới gặp mà như đã quen, nhanh chóng trở nên thân thiết —— lúc ấy, chúng ta bất quá là hai tên nhóc ăn mày không nơi nương tựa, có khi ngày nào đó chết ven đường cũng không ai thèm liếc mắt, thật lòng thương tiếc mình chỉ có đối phương mà thôi. Tuy bằng tuổi, nhưng ta nghĩ đệ ấy nhỏ hơn ta hai tháng, ta nên chiếu cố đệ ấy thật tốt. Đệ ấy thích gì, ta chắc chắn sẽ hao hết tâm tư đạt được; đệ ấy bị người đánh chửi, bị người khi dễ, ta sẽ che ở phía trước. Ta biết đệ ấy muốn đi học, nên sau khi chúng ta lớn một chút, ta liền mang theo đệ ấy tới xin tiên sinh ở thư viện, giúp việc làm công để đóng học phí. Khi đệ ấy học bài, ta ở hậu viện đun nước, bổ củi… Tuy rằng khổ cực, nhưng chỉ cần nghe tiếng đệ ấy đọc sách, thì đã thấy vui không nói nên lời…”
Ngô Câu yên lặng thở dài, thấp giọng nói: “Khi đó, ta lúc nào cũng toàn tâm toàn ý muốn làm cho đệ ấy vui… Chúng ta quen nhau chưa bao lâu, có một hôm, đệ ấy lơ đãng thấy được cái rương đó trong hiệu cầm đồ, trở về liền buồn bực không vui —— cái rương đó, vốn là vật của Quân gia —— thời điểm đó ta vẫn còn là một tên nhóc ăn mày, không có tiền mua cho đệ ấy, đành phải lén tới cầu xin lão bản hiệu cầm đồ. Lão bản đang đánh đuổi ta, một nha đầu ôm một hài tử khoảng một tuổi đi ra, hài tử đó vốn đang khóc, thấy ta bị lão đánh thì liền bật cười. Lão bản nọ thấy vậy liền nói: ‘Hóa ra hài tử này thích nhìn người ta bị đánh, được, dù sao thứ này cũng chẳng đáng giá, ngươi để ta tát năm mươi cái, ta sẽ cho ngươi cái rương.’”
Hắn ngừng một lát, thản nhiên nói: “Đánh xong năm mươi cái tát, tay lão cũng tê, mặt của ta đã sưng phù, hài tử kia thì đã ngủ từ lâu.”
Vừa rồi mọi người đã nghe hắn nói thứ này đổi bằng năm mươi bại ta, nhưng sau khi chính miệng hắn kể lại những gì đã trải qua thì lại có cảm giác khác lạ, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
Giữa không khí im ắng, Vi Trường Ca nghĩ tới một số chuyện cũ với Tô Vọng Ngôn, vốn hoàn toàn không liên quan, không biết vì sao trong đầu bỗng hồi tưởng lại. Kín đáo liếc sang, Tô Vọng Ngôn đứng bên cạnh y, thần sắc như thường.
Mai Ảnh kinh ngạc nhìn mặt đất, tựa hồ không nghe thấy gì, không suy nghĩ gì, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.
“Khi ta đưa cái rương cho đệ ấy, trên mặt sưng phù không nói ra lời, đau đớn khủng khiếp. Đầu tiên đệ ấy mỉm cười, rồi lại khóc, hỏi ta: ‘Đau không?’ Tay đệ ấy sờ lên mặt ta mát lạnh, ta không nhịn được cũng bật khóc.”
“Từ nhỏ ta bị đánh chửi quen rồi, nhưng đó là lần đầu tiên ta khóc…” Ngô Câu cười có chút chua chát, tay phải gõ nhẹ lên mặt rương, hỏi Vô Dạng: “—— Chính là cái rương này. Sau đó, bất kể là đi dâu Tiểu Tư luôn mang theo nó, ngay cả đao phổ lấy đi cũng dùng nó.”
“Đao phổ?”
Vô Dạng không nhịn được hỏi lại, những người khác cũng đều mang vẻ mặt mê hoặc.
Gương mặt nghiêm nghị của Ngô Câu bỗng hiện lên vẻ đau xót, nói: “Không sai, đao phổ! Vi bảo chủ, Tô công tử, hai vị cũng là người học võ, hẳn là có thể hiểu được, cùng là võ học thiên hạ đệ nhất, người học bất đồng, uy lực phát huy cũng chênh lệch rất lớn. Đây là bởi vì tư chất tự nhiên khác biệt, khả năng lĩnh ngộ của mỗi ngươi có cao có thấp. Năm xưa cao thủ tiền bối trong tộc lưu lại bộ đao phổ đó chính là sợ có tử tôn một đời nào đó tư chất quá bình thường sẽ khiến cho chỗ tinh diệu trong đao pháp bị thất truyền —— trăm năm qua, là nó bảo hộ tộc bình an, nhưng cũng vì nó, Tiểu Tư mới phạm phải lỗi lầm tày trời!”
“A, hóa ra Quân Tư giết thầy là vì…” Tô Vọng Ngôn nói một nửa thì đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vô Dạng.
Sắc mặt Vô Dạng tái nhợt, mờ mịt đứng lặng, như là không cách nào tiếp nhận chuyện hóa ra phụ thân đã làm một việc không thể dung thứ như thế, mãi sau mới nói: “Ngươi là nói cha ta đã…”
Tô Vọng Ngôn có chút khó xử, vội kéo ống tay áo Vi Trường Ca. Vi Trường Ca cũng không biết nên nói gì, đành phải cười khổ: “Tiền bối, chúng ta còn rất nhiều chỗ không rõ, mời ngài kể từ đầu được không.”
Ngô Câu cười thâm trầm, trong giọng có chút hoài niệm: “Chính buổi tối hôm đó, ta và đệ ấy đều không ngủ được, Tiểu Tư tư đột nhiên hỏi ta ‘Có phải cả đời chúng ta đều chỉ có thể mặc cho người ta hiếp đáp?’
Ta đang không biết nên an ủi thế nào, đệ ấy lại nói ‘Trong lòng đệ có hai chuyện muốn làm. Chuyện thứ nhất, đệ muốn tự tay đâm cừu nhân báo mối thù cửa nát nhà tan, có điều, cừu nhân của gia đình đệ quyền cao chức trọng, đi ra đi vào đều thủ vệ sâm nghiêm, chuyện này có lẽ không làm được. Huynh rất tốt với đệ, đệ biết hết; đệ cũng biết, trên đời này sẽ không có ai khác đối với đệ giống huynh, vậy nên chuyện thứ hai, đệ muốn huynh sống hạnh phúc, đệ muốn huynh không bao giờ phải chịu ủy khuất vì đệ nữa —— chuyện này đệ nhất định phải làm được.’
—— Câu này của đệ ấy, ta ghi nhớ nửa đời —— khi đó ta không trả lời, nhưng trong lòng đã có quyết định rồi.”
“Vậy nên ở trước mặt tộc nhân và trưởng lão ngươi một mình gánh hết trách nhiệm, xin sư phụ truyền đao pháp cho Quân Tư?”
“Đệ ấy cứ day dứt mãi chuyện báo thù, ta đương nhiên muốn giúp đệ ấy trút bỏ tâm sự.”
Tô Vọng Ngôn chợt nói: “Hèn gì Lão Thất nói ngươi nhường cơ hội xuống núi cho hắn, hóa ra là vì muốn để hắn có thể về Trung Nguyên báo thù. Mấy năm sau hắn bị thương trở về, là không thể báo được thù đúng không? Nhưng rõ ràng ngươi có thể dùng bộ đao pháp đó giết cao thủ như Quân Tư, Liên Phạt Viễn trong nháy mắt, sao Quân Tư không thể báo được thù, còn bị trọng thương?”
Ngô Câu thở dài: “Không sai, ‘Rõ ràng là đao pháp thiên hạ vô song, vì sao đệ không báo được thù?’ —— năm đó, Tiểu Tư cũng hỏi ta như vậy… Đệ ấy lại không biết, quy củ trong tộc, đao pháp chỉ truyền thụ cho một người, không truyền ra ngoài. Sư phụ phá lệ dạy đệ ấy đao pháp là đã phạm tộc quy, nhưng vì vì vậy nên sư phụ không hề truyền lại sát chiêu trong đao pháp cho Tiểu Tư, còn buộc ta thề vĩnh viễn cũng không được dạy cho đệ ấy thứ mà ta học được. Giờ nghĩ lại, có lẽ là lần đó trở về Tiểu Tư đã nảy sinh nghi ngờ? Lần thứ hai đệ ấy đi, chỉ mấy tháng sau đã về. Đệ ấy nói chờ đợi đã lâu mới có cơ hội giết kẻ thù. Đệ ấy nói, lần này đệ ấy trở về thì sẽ không đi nữa, đệ ấy muốn lưu lại, ở bên ta…” Hắn dừng lại, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói như than thở: “Bên nhau mãi mãi —— đã qua nhiều năm, đệ ấy từng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe chính miệng đệ ấy nói ra, ta vẫn hạnh phúc như thế, ta còn tưởng rằng lần này thật sự sẽ không đi nữa… Ta lại không ngờ, đệ ấy trở về, kỳ thực không phải vì ta —— trong khoảng thời gian nửa năm đó, đệ ấy âm thầm để ý, điều tra rõ chỗ sư phụ giấu đao phổ, rồi sau đó hạ độc trong cơm, đợi sau khi độc tính phát tác chúng ta bị hôn mê sẽ giết sư phụ, ném ta xuống sườn núi, rồi còn vứt ngọc bội của mình ở vách đá để tộc nhân tưởng rằng đệ ấy cũng đã chết, rồi lấy đao phổ, thay tên đổi họ chạy trốn thật xa…”
Vi Trường Ca nói: “Mãi tới khi nghe được lời vô tình nói ra của tên chăn ngựa, ngươi tới Nhạc Châu, mới biết được tất cả đều là Quân Tư gây nên?”
Mai Ảnh đột nhiên nói: “Đại ca, huynh còn nhớ không? Năm ấy lúc muội đưa huynh về, huynh cho rằng Quân Tư đã chết, ba ngày ba đêm liền không ăn không ngủ, sau đó huynh nói với muội huynh đã suy nghĩ rất nhiều việc, trong lòng hiểu rất nhiều. Sau đó, huynh tới cáo từ muội, còn nói, đợi tới khi báo thù rồi huynh cũng không muốn sống nữa. Lúc đó muội còn tưởng là bởi vì Quân Tư đã chết, huynh báo thù xong cũng không lưu luyến thế gian nữa. Kỳ thực đều không phải. Huynh sớm biết là Quân Tư làm, đúng không? Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Quan Thành huynh đã biết là Quân Tư rồi đúng không?”
Hai người Vi, Tô đều ngẩn ra, Ngô Câu đã gật đầu xác nhận: “Không sai. Ta đã biết từ lâu.”
“Làm sao huynh biết được?”
Ngô Câu thở dài: “Sao ta lại không biết chứ? Vừa nghe tin đệ ấy chết, ta nghĩ mình như là đã chết theo, ta không biết tay ở đâu, chân ở đâu, không nói được, cũng không nghe được âm thanh. Nhưng dần dần, trong lòng lại càng lúc càng sáng tỏ. Bộ tộc chúng ta đã ẩn cư sơn lâm bao nhiêu năm rồi, kẻ thù từ xưa đã sớm xuống mồ, ở đâu ra cừu gia tới báo thù? Nếu nói là vì cướp đao pháp thì cũng đúng, nhưng trên đời có được mấy người biết tới đao khách gia tộc, có mấy người biết đến đao phổ, lại có mấy người có thể có cơ hội hạ độc trong cơm của thầy trò chúng ta? Thầy trò chúng ta ba người, sư phụ đã chết, ta thoát được một mạng, còn Quân Tư chỉ để lại một khối ngọc, sống không thấy người mà chết không thấy xác. Đợi ta quay về, không chỉ không thấy đao phổ, ngay cả cái rương kia cũng biến mất, khi đó thì ta hiểu… Quân Tư, Quan Thành! Quan Thành, Quân Tư! Đệ ấy lừa ta thê thảm!”
Lặng lẽ hồi lâu, Vi Trường Ca nói: “Bí ẩn mười hai năm, hôm nay cuối cùng đã lộ rõ manh mối rồi…”
Tô Vọng Ngôn đang định rầu rĩ gật đầu, đột ngột nhớ ra một việc: “Mấy năm nay rốt cuộc ngươi ở đâu? Vì sao chúng ta gần như lật tung mọi ngõ ngách trong thiên hạ cũng không tìm ra ngươi?”
Ngô Câu bỗng mỉm cười, thản nhiên nói: “Tô công tử can đảm hơn người, đao pháp của A Du kỳ thực cũng không tệ chút nào.”
Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, “A” một tiếng: “Sao ngươi lại biết? Hóa ra ngươi cũng ở đó?!”
“Mười hai năm nay ta vẫn ở trong căn phòng cũ đó, khi ngươi tới tìm Lão Thất, ta vẫn đứng ngoài cửa nghe các ngươi nói chuyện từ đầu tới cuối.”
“Vậy, Lão Thất nói không có tin tức của ngươi đều là gạt ta?!”
Vi Trường Ca đột nhiên cười, nói: “Quả nhiên, ta đã thấy kỳ lạ từ lâu rồi —— lão tộc trưởng và Quân Tư đều đã chết, nếu không phải ngươi thì A Du có thể học được đao pháp từ đâu?”
“A Du là một đứa trẻ tốt, có điều tư chất hữu hạn, bản lĩnh của ta hắn tối đa chỉ có thể học được sáu bảy thành, không biết đồ đệ tương lai của hắn có thể học được sáu bảy thành của hắn hay không? Bộ đao pháp này nhất định sẽ thất truyền…”
“Thất truyền?”
“Đao phổ đã bị hủy, đao pháp này từ đời của ta sợ rằng chỉ có thể truyền miệng mà thôi.”
Mọi người nhất thời đều ngạc nhiên.
Mai Ảnh nhỏ giọng lặp lại: “Bị hủy...”
Ngô Câu hừ lạnh một tiếng, xúc động nói: “Nó có tác dụng gì chứ? Vì nó, sư phụ đã chết, Tiểu Tư cũng chết, ta tuy còn sống nhưng cũng có khác gì? Rốt cuộc nó có ích gì? Hại biết bao nhiêu người? Còn có Vô Dạng…”
Vai Vô Dạng run mạnh một cái, bỏ tay Vân Trung ra, chậm rãi bước lên hai bước, giọng khàn khàn: “Không sai, còn có ta.”
Vô Dạng nói: “Ngươi giết cha ta, chung quy là do cha ta phụ ngươi, nhưng mẹ ta, em gái ta, cả nhà ông ngoại ta, họ đã làm sai điều gì?! Hơn hai trăm mạng người từ trên xuống dưới đã sai cái gì? Bọn họ rõ là vô tội! Vì sao ngươi lại giết họ?!”
Ngô Câu nghe vậy đờ ra, hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười xong rồi, cất cao giọng nói: “Vô Dạng ngươi không cần phải nói nữa. Ta thả ngươi, thì sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay. Ngươi muốn báo thù, ta không có lời nào để nói, là ta nợ ngươi…” Nhắm mắt lại chắp tay mà đứng.
Hai tay Vô Dạng run bần bật, nói: “Tốt! Tốt lắm! Ta chờ ngày này đã mười hai năm rồi!”
Lời còn chưa dứt, đã đưa tay rút chủy thủ đâm về phía ngực Ngô Câu.
“Đợi đã!”
Tiếng Mai Ảnh vang lên, vội lão tới giữ tay Vô Dạng lại, run giọng nói: “Vô Dạng, con nghe ta nói mấy lời được không —— mấy năm qua, ta đối đãi với con thế nào?”
Vô Dạng nhìn nàng thật lâu, cúi đầu nói: “Cô cô đối với con như là con đẻ vậy.”
Mai Ảnh hít một hơi, chậm rãi nói: “Mặc dù ta lừa con, nhưng đã nuôi con lớn, ta lừa con, là vạn bất đắc dĩ, ta chăm sóc con, nuôi dạy con khôn lớn cũng tận tâm tận lực, ta yêu con thương con cũng là thật tình… Niệm tình mười năm nay ta vất vả cực nhọc, cũng niệm tại tình cảm như mẫu tử của chúng ta, con hãy bỏ qua cho hắn… Được không?”
Vô Dạng bỗng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không được!”
Trong giọng Mai Ảnh đã lẫn tiếng nức nở, nắm chặt tay áo Vô Dạng nói: “Vậy ta cầu xin con cũng không chịu sao?”
Vô Dạng lặng lẽ một lúc, khóe miệng chùng xuống, mỗi câu mỗi chữ đều nói rành rọt: “Huyết hải thâm thù, không thể không báo! Đại ơn dưỡng dục của cô, kiếp sau Vô Dạng nguyện kết cỏ ngậm vành!”
Ngô Câu cười bình thản: “Muội tử, đây là việc giữa ta và Vô Dạng, muội không cần xen vào.”
Thanh âm dù nhỏ, nhưng mang theo sự uy nghiêm không nói nên lời.
Mặt Mai Ảnh trắng bệch, hai tay mềm nhũn, buông Vô Dạng ra, lùi lại hai bước như đã cạn kiệt sức lực. Đôi mắt nàng đã khóc tới đỏ ửng, lúc này nhìn Ngô Câu không chớp, sự tuyệt vọng đó khiến người đứng nhìn cũng không đành lòng. Mãi lâu như đã qua một kiếp, nàng thấp giọng nói: “Vô Dạng, con thực sự không chịu đáp ứng ta sao?”
Vô Dạng im lặng không đáp.
“…Hắn không còn, ta cũng sống không nổi…” Mai Ảnh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Vô Dạng, buồn bã cười, khẽ thở dài: “Tình cảm của chúng ta cũng chỉ tới đây… Hài tử, vì tình mẫu tử, con có nguyện ý uống cùng cô một chén cuối cùng không?”
Vô Dạng đau xót trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Mai Ảnh chợt hiện lệ quang, quay sang Ngô Câu, dịu dàng nói: “Đại ca, một chén này, huynh cũng cùng uống với muội tử chứ?”
Ngô Câu mỉm cười gật đầu.
Mai Ảnh xoay người đi tới trước cửa gọi Minh Nguyệt dặn dò đôi câu, Minh Nguyệt vâng dạ, một lúc sau bưng tới mấy chén rượu đầy. Mai Ảnh bưng khay, lả lướt đi qua, một chén cho Vô Dạng, một chén đưa Ngô Câu, đem mấy chén khác phân cho hai người Vi Tô và Vân Trung, bản thân cầm lấy cái chén còn lại. Nở nụ cười rực rỡ: “Vi bảo chủ, Tô công tử, câu chuyện xưa kia nay cuối cùng đã tới hồi kết, mời hai vị đứng một bên chứng kiến! Vô Dạng, đại ca, chén này ta uống trước…”
Nàng vừa nói xong, mọi người đều yên lặng nâng chén rượu trong tay lên uống cạn.
Vi Trường Ca thấy nàng thần sắc thống khổ, nhưng nét mặt lại cố gượng cười, liền không khỏi thấy xót xa, thà rằng nàng khóc lớn một hồi có lẽ còn hơn. Đang xuất thần, thân hình Tô Vọng Ngôn ở bên cạnh đột nhiên nghiêng ngả, Vi Trường Ca giật mình vội đưa tay kéo cậu lại ôm vào lòng, Tô Vọng Ngôn tựa vào vai y thở hổn hển, nhưng thân thể vẫn tiếp tục trượt xuống. Vi Trường Ca còn định đỡ lấy cậu, bỗng thấy tứ chi cũng trở nên vô lực, chén rượu trong tay nhất thời đánh rơi nát bấy. Vi Trường Ca không ngờ với tu vi của mình và Tô Vọng Ngôn lại bất tri bất giác trúng kế, không khỏi thầm kêu không ổn.
Vô Dạng bên kia cũng đã trượt từ trên ghế xuống đất.
Ngô Câu cả kinh kêu lên: “Vô Dạng!”, dưới chân cũng lảo đảo.
Mai Ảnh đi tới, nhẹ nhàng đỡ Ngô Câu sang một bên ngồi xuống, lo lắng mở miệng: “Đại ca, đừng lo… Huynh nghỉ ngơi một chút đi…”
Biến cố đột ngột phát sinh, trong lòng Vô Dạng đại loạn, hốt hoảng nhìn quanh, chỉ thấy Vân Trung đứng một mình một bên. Hắn kêu một tiếng “Vân Trung”, giãy dụa muốn vươn tay kéo cậu ra sau mình, nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Vô Dạng lắc đầu, mở mắt ra thì trước mắt đã ngập một màu đỏ tươi —— đỏ tới mức như là máu đông kết lại, chết chóc, quỷ quyệt, ngầm mang sát khí. Vô Dạng rùng mình, cái màu đỏ ghê rợn này, chính là bóng người ngày ngày xuất hiện trong ác mộng của hắn. Trong chớp mắt, đầu óc hắn trống rỗng, cả người từ trên xuống dưới không ngừng run rẩy.
Giữa cơn hoảng hốt, chỉ nghe có người ghé vào lỗ tai hắn không ngừng ôn nhu hỏi: “Hài tử, ngươi nói một chút, trên đời này cái gì đáng sợ nhất?”
Theo tiếng nói, màu đỏ kia càng lúc càng gần, càng lúc càng đặc, sắp sửa ùn ùn ập xuống. Nỗi sợ càng lúc càng sâu, như là bị đầu độc, hắn thì thào hai chữ ——
“Hồng y... Là hồng y...”
Hồng y.
Màu đỏ ghê rợn trước mắt biến ảo thành một bóng người hư hư thực thực, quay sang cười dữ tợn.
Vô Dạng nhất thời khí tức bất ổn, “Ộc” một tiếng phun ra một búng máu.
Ngô Câu khẩn trương, lớn tiếng nói: “Vô Dạng, ngươi làm sao vậy!?” Ngôn ngữ để lộ sự quan tâm.
Vi Trường Ca cũng cả kinh, cùng Tô Vọng Ngôn liên tục gọi tên Vô Dạng. Vô Dạng như là không nghe thấy tiếng gọi của họ, nhìn chằm chằm vào bức màn màu đỏ, thần sắc lo sợ nghi hoặc, ánh mắt rời rạc, môi khẽ mấp máy, lại một ngụm máu tươi phun ra. Ngô Câu càng thêm sốt ruột, giãy dụa muốn chạy tới kiểm tra, nhưng tay chân vô lực khó có thể nhúc nhích.
Góc nhà đột nhiên vang lên một tràng cười, mọi người hoảng hốt, vội quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vân Trung đang chậm rãi tiến lại đây, trên mặt còn mang nụ cười đầy quyến rũ: “Kim phu nhân, mới vừa rồi ngươi phái Minh Nguyệt tỷ tỷ tới cửa đón chúng ta, ta ngửi thấy trên người nàng có mùi phù chú được chuẩn bị chuyên dùng để khắc chế ta, thì liền biết là phu nhân đã sớm có an bài khác, chỉ không ngờ lại là một phần đại lễ như thế này! Vân Trung hôm nay được báo thù, hồi phục thân tự do, đều là phu nhân ban tặng thực sự là vô cùng cảm kích! Phu nhân đã có trù tính, ta cũng tiếc cho ngươi có thể không đạt được, ân oán giữa hai ta coi như xóa bỏ đi!”
Mai Ảnh lạnh lùng nhìn cậu, không hề đáp lời.
Ngô Câu cả giận nói: “Đây là chuyện gì? Muội định làm gì Vô Dạng?!”
Mai Ảnh buồn bã nói: “Đại ca, muội sẽ không làm gì nó cả, đây vốn là chuyện giữa Vân Trung và Vô Dạng…”
Vân Trung không ngừng cười khẽ, tiếng cười đó dần trở nên bén nhọn, mang một sự oán độc khiến kẻ khác rợn tóc gáy, mọi người nghe vào chỉ thấy lạnh cả người.
Vô Dạng nghe được tiếng cười, thần trí hơi thanh tỉnh một chút, hắn miễn cưỡng nhìn về phía Vân Trung, mờ mịt gọi: “Vân Trung…”
“Vân Trung?” Vân Trung thu lại tiếu ý, đến gần Vô Dạng, lạnh lùng nói: “Ngươi đang gọi ai đó? Ai là Vân Trung?”
Vô Dạng ngây ngẩn, thở dốc một lúc, cố sức gượng người dậy, kéo vạt áo của Vân Trung, nói: “Vân Trung... Ngươi... Ngươi làm sao vậy...”
Trên mặt Vân Trung phút chốc hiện lên vẻ chán ghét, nắm lấy tay hắn, hơi dùng lực một chút, thân thể Vô Dạng đã văng ra ngã mạnh xuống đất. Vô Dạng đau tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn chỉ si ngốc nhìn Vân Trung, đầy vẻ không tin nổi. Vân Trung cười nhạt, giọng căm hận nói: “Ai là Vân Trung chứ? Ta vốn là một con chồn hoang không tên không tuổi tự do tự tại trong núi rừng, là ngươi bắt ta, dằn vặt ta, giết ta, ta lại còn phải để cho ngươi sai bảo! Ta hận không thể uống máu ngươi, ăn thịt ngươi!”
“Vân Trung...”
“Không được phép gọi Vân Trung!” Vân Trung đột nhiên nói, bỗng lại cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Vô Dạng, chúng ta bên nhau sớm chiều đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết rốt cuộc ngươi sợ cái gì, nhờ có cô cô ngươi hỗ trợ, bây giờ cuối cùng ta cũng biết rồi… Ngươi ý mà, ngươi nên nói cho ta biết từ sớm, ta cần gì phải chịu khổ lâu như vậy?”
Cậu vừa nói, vừa cúi người xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Vô Dạng, chậm rãi xiết chặt ——
Mai Ảnh phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, quay đầu đi.
Đôi mắt Vô Dạng nhìn gương mặt Vân Trung không hề chớp, hô hấp dần trở nên gấp gáp, ánh mắt lại càng lúc càng ôn nhu, trong đó như có gì đó lướt qua giống với thở dài, nhẹ nhàng khép lại
“Vô Dạng!”
Vi Trường Ca, Tô Vọng Ngôn đồng thanh gọi, trước mắt thấy một đạo ngân quang nháng qua, một luồng kình phòng quét qua buốt cả hai má, chính là Ngô Câu vào lúc nguy cấp dốc hết toàn lực xuất ra một đao. Ngô Câu tuy trúng mê dược tay chân không còn sức, nhưng đao đó xuất ra vẫn nhanh như chớp, mạnh như sấm, mang khí thế xẻ núi phá biển. Vi Tô hai người đều xuất thân từ võ lâm đại gia, nhưng lúc này thấy một đao như thế cũng không khỏi hoảng sợ, một lát vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, giờ mới biết hai chữ ‘Cái thế’ hoàn toàn không phải hư danh.
Cũng may một đao đó chỉ vì cứu Vô Dạng khỏi tình thế nguy cấp, thế tới mặc dù mạnh nhưng không ảnh hưởng tới chỗ hiểm của Vân Trung. Vân Trung cũng phản ứng cực nhanh, né về phía sau, đã giật lùi mấy trượng.
Ngô Câu hô hấp gấp gáp, kiệt sức ngã ngồi dưới đất.
Vô Dạng nhìn chăm chú hắn hồi lâu, gian nan di chuyển nửa người, quay về phía Vân Trung nói: “Vân Trung, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”
Vân Trung diện vô biểu tình, một lát sau, đi từng bước tới ngồi xổm bên cạnh Vô Dạng, ánh mắt đảo qua vệt đỏ trên cổ hắn, lần thứ hai đưa tay đặt lên đó. Một đao kia đã dùng hết khí lực của Ngô Câu, lúc này đã kiệt sức, chỉ sợ đến ngón tay cũng không động đậy được, không còn cách nào tiếp tục ngăn cản Vân Trung nữa, mà Vi, Tô thì cách đó quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, mấy người chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Vân Trung, trái tim đập điên cuồng. Không biết trải qua bao lâu, Vân Trung lẩm bẩm nói: “Ngươi biết không? Cho tới bây giờ không có ai đối với ta như ngươi! Ăn thịt của ngươi! Ta hận tới mức muốn giết ngươi hàng trăm, hàng vạn lần! Nhưng, ngươi chết rồi, thì ai sẽ đùa cho ta vui… Ai cùng khóc với ta…”
Vân Trung chậm rãi đứng dậy, mờ mịt thở dài, xoay người nhẹ nhàng lướt đi.
Vô Dạng nghe tiếng cậu mở cửa bỏ đi, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Mọi người nhìn cửa lớn mở rộng, trong lòng không biết là cảm giác gì, đều im lặng không nói. Vi Trường Ca ôm Tô Vọng Ngôn, bản thân mang nặng một phần tâm sự, nhìn thấy nước mắt của Vô Dạng cứ từng giọt từng giọt im lặng thấm vào đất, mãi đến khi trên vai nhẹ bẫng, mới phát hiện chân tay đã có thể động đậy.
Vô Dạng vẫn nằm dưới đất, một lát sau, rốt cuộc lau khô mắt, lẳng lặng đứng lên.
Ngô Câu nắm đao, chậm rãi đi tới trước mặt Vô Dạng.
Mai Ảnh run rẩy kêu lên: “Đại ca.”
Ngô Câu sắc bén liếc nàng một cái, thở dài, nhãn thần lại trở nên nhu hòa: “Ta nợ nó, cũng nên trả.” Mỉm cười, đảo ngược chuôi đao đưa tới trước mặt Vô Dạng: “Ta cũng đã đợi ngươi mười hai năm —— ngươi có thể báo thù rồi.”
Vô Dạng cúi đầu nhìn đao, nhưng không nhận, một lúc mới thấp giọng nói: “Cha ta hại ngươi vì báo thù, ngươi giết cha ta vì báo thù, ta muốn giết ngươi cũng là vì báo thù, đều là vì báo thù, Vân Trung thì vì cái gì? Ngươi lạm sát người vô tội, ta thì sao, chẳng phải ta cũng hại hắn khổ sở? Ta và ngươi có gì khác nhau? Báo thù, báo thù —— mười hai năm nay thứ ta ngày nghĩ đêm mong chính là báo thù, chưa từng chân chính sống một ngày nào?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Câu, lại hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi tự tay giết người mình yêu nhất, mười hai năm nay, ngươi có từng sống một ngày nào thống thống khoái khoái chưa?”
Ngô Câu sửng sốt, rồi chợt gượng cười, nhưng che không được vẻ buồn bã.
“Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, lưu lạc thiên nhai, rồi lại tha cho ta một lần, cứu ta một lần; cô cô yêu ta, thương ta, nuôi ta lớn, nhưng từ đầu tới cuối đều là dối gạt ta, lừa ta, cuối cùng còn phản bội ta; cha mẹ ta, đều nói là thần tiên quyến lữ, hóa ra cũng chẳng phải chân tình; còn có Vân Trung, ta cho là ta yêu hắn, kết quả chỉ là hại hắn… Từng món nợ đó, rốt cuộc nên tính sao đây…”
“Vân Trung đã không giết ta, ta lấy mặt mũi đâu để nhắc tới ‘báo thù’?” Vô Dạng cười sầu thảm, đón lấy thanh đao từ tay Ngô Câu, vứt ra thật xa: “Đều coi như hết...”
Ngô Câu động dung nói: “Vô Dạng…”
Vô Dạng khẽ mỉm cười, nước mắt lại chảy xuống: “Cuối cùng hắn có thể quên hết chuyện cũ, vì sao ta không thể?” Xoay người đi ra ngoài, tới cửa rồi lại như nhớ ra điều gì, dừng lại: “Tối hôm đó, vì sao ngươi tha cho ta? Vì sao ngươi đưa cái rương đó cho ta?”
Ngô Câu trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Ánh mắt của ngươi, rất giống đệ ấy… Ta rất muốn đưa cái rương đó cho Tiểu Tư một lần nữa…”
Vô Dạng gật đầu, bước đi.
Phía sau hắn, tiếng khóc nức nở của Mai Ảnh vang lên, thanh âm rất nhỏ, nhưng vào thời khắc đó, ẩn giấu tất cả phiền hiêu của mười dặm hồng trần.
(phiền hiêu = sự ầm ĩ phiền phức, cảm thấy khó mah hợp văn cảnh lại chưa có từ thích hợp nên để nguyên vậy)
***
Vĩ Thanh
Tu Di sơn
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn cưỡi ngựa, chậm rãi lên đường quay về Thiên Hạ bảo.
“Ta còn có rất nhiều chuyện chưa rõ —— ”
“Như là?”
“Bất kể Ngô Câu hận Quân Tư thế nào, giết tất cả người ở Ly Hồng sơn trang là đủ rồi, vì sao phải giết cả nhà Liên Phạt Viễn nữa?”
“Ngươi đã quên Liên Phạt Viễn có quan hệ gì với Quân Tư sao?”
“Là sao?”
Vi Trường Ca cười với Tô Vọng Ngôn, thản nhiên nói: “Liên Phạt Viễn là nhạc phụ của Quân Tư. Theo tuổi của Vô Dạng mà tính, có lẽ khoảng thời gian mấy năm lần đầu tiên Quân Tư quay về Trung Nguyên đã có hắn rồi. Quân Tư vẫn nói với Ngô Câu, đợi hắn báo thù, sẽ trở lại với Ngô Câu bên nhau mãi mãi. Vậy nên dù khi Ngô Câu biết Quân Tư giết sư phụ, trộm đi đao phổ, trong lòng nhất định vẫn đinh ninh là Quân Tư yêu mình. Mãi đến khi hắn tới Ly Hồng sơn trang, phát hiện Quân Tư từ lâu đã gạt hắn cưới vợ sinh con ở Trung Nguyên, biết hóa ra tất cả những gì Quân Tư nói với hắn đều là giả dối, đến ngay cả tình cảm của Quân Tư mà hắn vốn tin tưởng không chút nghi ngờ cũng là giả —— đối với người yêu Quân Tư như Ngô Câu mà nói, điều đó hẳn là sự phản bội còn nghiêm trọng hơn cả việc giết hắn, giết sư phụ. Quân Tư phản bội lời thề với hắn, phản bội cảm tình giữa hai người họ, vậy nên dưới cơn thịnh nộ Ngô Câu mới diệt sạch Ly Hồng sơn trang, tiếp đó, lại giận cá chém thớt sang Liên Phạt Viễn đã gả con gái cho Quân Tư, mới chạy tới giết cả nhà Liên Phạt VIễn.”
“Ừm, không sai, hẳn là như vậy rồi.” Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Vi Trường Ca cười ha ha, đưa tay vỗ vỗ bờ vai cậu, khoái chí nói: “Ngươi tuy đọc nát vạn quyển sách, đi khắp thiên hạ, nhưng vẫn có chuyện không hiểu được a!”
Tô Vọng Ngôn hừ một tiếng, một lúc sau, lại hỏi: “Ngô Câu trở về căn nhà nhỏ mà hắn cùng Quân Tư từng trải qua nhiều năm bên nhau, Mai Ảnh ở lại Kim gia, Vô Dạng thì sao, ngươi nói xem hắn sẽ đi đâu?”
“…Không biết —— dù sao nhất định là cùng một chỗ với Vân Trung thôi? … Đúng rồi, trước khi Ngô Câu đi, rốt cuộc đã nói gì với ngươi?”
Tô Vọng Ngôn cau mày: “Hắn muốn ta vấn an Tam thúc hộ hắn. Kỳ quái thật, sao hắn lại quen Tam thúc nhỉ? Thôi thì quay về rồi hỏi thăm dần vậy.”
Nói rồi, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang.
“Làm sao vậy?”
“Có một việc...”
Vi Trường Ca mỉm cười đón ánh mắt của cậu: “Việc gì?”
“… Ván cược lần đó —— không phải nói là lấy thứ quý giá nhất ra đặt hay sao? Ngươi thì sao? Khi ngươi đặt cược ngươi dùng cái gì?”
Vi Trường Ca sửng sốt, tiện đó cười nói: “”Ngươi muốn biết?”
Nói xong lại chỉ cười nhìn cậu, không lên tiếng.
Tô Vọng Ngôn bị y nhìn thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Ai thèm? Hừ, ngươi không nói ta cũng biết —— thứ thật sự quý giá thì làm sao nỡ đem ra cược? Đừng nói dùng để đặt cược, dù là đem tất cả bảo bối của Thiên Hạ bảo xếp thành đống trước mặt ta, ta cũng quyết không chịu trao đổi!”
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, Tô Vọng Ngôn ngồi trên lưng ngựa, rồi nghiêng đầu nhìn qua tự dưng trông đáng yêu lạ thường.
Vi Trường Ca không nhịn được cười ha hả, một lát sau, cười mỉm than thở: “Ngươi nói không sai, nếu thực sự là thứ quý giá, thì sao nỡ đem ra đặt cược chứ?”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng bật cười, tiếp đó lại trầm mặc như là có chút suy nghĩ.
Mang kiếm lên đường, hoàng hôn mờ xa.
Cuối chân trời cao rộng, mây trắng lững lờ trôi qua.
Vi Trường Ca nhìn sương khói trên đỉnh núi phía xa xa, nụ cười trên gương mặt chợt pha chút buồn. Phóng ngựa chậm rãi bước đi, không biết vì sao, cả hai đều nghĩ tới câu nói của Ngô Câu ——
“Sau đó không ngày nào ta không nghĩ tới đệ ấy, dáng vẻ khi cười, khi khóc, khi tức giận… Ta không hối hận quen đệ ấy, không hối hận dẫn theo đệ ấy quay về, không hối hận đã cầu sư phụ nhận đệ ấy làm đồ đệ… Yêu đệ ấy, ta không hối hận; giết đệ ấy, ta cũng không hối hận. Mọi chuyện đều không hối hận, nhưng vì sao ta và Tiểu Tư lại tới ngày hôm nay? Từng chuyện từng chuyện sai lầm rốt cuộc bắt đầu từ đâu? Lại tới khi nào mới là kết thúc?”
-Hoàn-