“Đúng lúc đó, Lạc Tây Thành lại nói thầm gì đó với nàng, Hoa Lộng Ảnh nghe xong, nửa ngày không lên tiếng, bất chợt co lại thân thể, đột nhiên nhảy lên bay vào trong đại sảnh. Chuyện xảy ra đột ngột khiến mọi người không khỏi sửng sốt, liền thấy Lạc Tây Thành đuổi theo nàng vào phòng khách. Mọi người sửng sốt một lúc, rồi đều chạy theo. Ta đang định nhổm dậy để nhìn rõ hơn một chút, liền nghe ầm một tiếng, từ phía phòng khách truyền tới một tiếng nổ, trong nháy mắt lửa lớn bốc lên ngùn ngụt, chỉ nghe những tiếng kêu rên thảm thiết nối tiếp nhau! Bao nhiêu đại nhân vật hô phong hoán vũ đều bị nuốt vào biển lửa!
Những người còn lại đều đồng thời xông lên cứu hỏa, đêm đó có mưa lất phất, gió cũng không quá lớn, nhưng không hiểu vì sao hỏa thế càng lúc càng lớn, khó khăn lắm tới hừng đông mới dập được lửa, mà nửa Tiêu sơn trang đã thành tro tàn. Trong đám cháy tuy phát hiện rất nhiều hài cốt, nhưng đều đã cháy đen không thể phân biệt nữa, cũng không biết rõ rốt cuộc đâu là Hoa Lộng Ảnh, đâu là Lạc Tây Thành.”
Tô Vọng Ngôn nói: “Chung quy là Lạc Tây Thành đã nói gì với Hoa Lộng Ảnh?”
“Ta không biết.”
Mã Hữu Thái lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó, hoang mang nói: “Kỳ thực những năm gần đây, trong lòng ta vẫn có một nghi vấn —— với tu vi của Lạc Tây Thành, tối hôm đó, nhất định hắn phát hiện ra Hoa Lộng Ảnh lên núi trước cả ta. Nếu lúc đó hắn lập tức ra tay, thì đâu đến mức phải chôn vùi tính mệnh nhiều người như vậy? Dù là hắn không ra tay kịp, cũng quyết không đến mức giống như ta, đến một tiếng cảnh báo cũng không phát ra… Lúc đó hắn đang ở đâu, làm gì, lại vì sao không xuất thủ?
Vương Tùy Phong cảm khái: “Ai biết được? Chỉ là sau đó, trong chốn giang hồ cũng không có tin tức của hai người nữa, vì vậy mọi người đều tin là hai người họ đã chết trong biển lửa rồi. Ta cũng mãi cho đến lần đó, mới biết được họ còn sống, không chỉ sống sót, còn kết thành phu thê!”
Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại: “Lần nào kia?”
Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái nhìn nhau thật nhanh, Vương Tùy Phong mệt mỏi thở dài, nói: “Vẫn là mời Triệu lão bản nói đi!”
Triệu Lão Thực ngây ngẩn cả người, gãi gãi mái tóc bạc, suy nghĩ nửa buổi, mới nói tiếp: “Lạc phu nhân đẹp thì có đẹp thật, nhưng lúc nào cũng lạnh như băng, trốn trong phòng không gặp ai. Vị Lăng tiểu thư kia, phàm là ai có mắt đều nhìn ra được là cô thích vị Lạc đại hiệp nọ, chỉ bất quá Lạc đại hiệp luôn lẩn tránh cô —— mấy người đó tuy rằng kì lạ, nhưng xuất thủ cũng hào phóng, ta liền ước gì họ có thể ở lâu thêm vài ngày.
Tới hoàng hôn một hôm, Lạc đại hiệp cùng Lăng tiểu thư ra ngoài. Lạc phu nhân sai người đưa nước lên cho nàng tắm…”
Triệu Lão Thực nói tới đây, liền dừng lại, hơn nửa ngày cũng không nói thêm một lời.
Tô Vọng Ngôn đang định mở miệng giục, Đằng Lục Lang đã nói: “Sau đó thì sao?”
Triệu Lão Thực đảo mắt lung tung, vẻ mặt cổ quái, há miệng không nói lời nào. Một hồi lâu sau nuốt nước bọt một chút, mới mở miệng, nhưng lại nói “Vị Lạc phu nhân đó, thật sự rất đẹp! Thật sự là rất đẹp! Vậy nên khi phu phụ bọn họ nói muốn ở trọ, ta liền mang họ tới phòng chữ ‘Dần’ ở trên lầu.”
Lão lại gãi gãi đầu, như là không biết nên nói tiếp thế nào, hít một hơi thật sâu mới giải thích: “Phòng chữ ‘Dần’, là phòng thứ ba phía bên trái trên lầu, sát vách với phòng chữ ‘Sửu’.”
Đột nhiên lão nói những lời này, mọi người đều không hiểu gì, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ lão nói hết.
Triệu Lão Thực nói: “Trên vách tường phòng chữ ‘Sửu’, có một lỗ nhỏ ——”
Tô Vọng Ngôn ngẩn người, chợt hiểu ra, thế mới biết vì sao lão ấp úng không chịu nói tiếp, không khỏi quay đầu cùng Vi Trường Ca nhìn nhau cười.
Trên tường phòng chữ ‘Sửu’ có một lỗ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn vào phòng chữ ‘Dần’ bên cạnh.
Triệu Lão Thực này kỳ thật cũng không phải người thành thực. (lão thực = thành thực/hiền lành)
Mỗi lần có khách nữ trẻ đẹp tới khách *** Lai Quy ở trọ, lão luôn để các nàng ở căn phòng ‘Dần’ đó. Lần này cũng như vậy, lão vừa thấy Hoa Lộng Ảnh đã thần hồn điên đảo, vậy nên lúc phu phụ Lạc Tây Thành nói muốn ở trọ, Triệu Lão Thực lập tức đưa họ tới căn phòng chữ ‘Dần’.
Tối đầu tiên, như mọi khi lão lại trốn ở phòng ‘Sửu’ để rình coi. Nhưng đêm đó, Hoa Lộng Ảnh mặc nguyên y phục mà ngủ, Triệu Lão Thực không thấy được gì, nhưng trong lòng lão càng ngứa ngáy. Vậy nên hoàng hôn hôm nay, khi Lạc phu nhân sai hỏa kế đưa nước lên, Triệu Lão Thực biết ngay là mình đã gặp gỡ cơ hội tốt hiếm có rồi.
Lão vừa vội vàng phân phó hỏa kế mang nước lên lầu, vừa lặng lẽ chui vào phòng ‘Sửu’.
Khi Triệu Lão Thực nhìn vào trong phòng ‘Dần’, trong phòng tràn ngập hơi nước, y phục đồ đạc đều bị vứt một bên, Hoa Lộng Ảnh đang tắm trong dục dũng, tình cờ lại đưa lưng về phía lỗ nhỏ kia, *** ngồi trong thùng gỗ. Nhìn thấy thân thể linh lung như làm từ tuyết của nàng, Triệu Lão Thực như thất hồn lạc phách, lão cố sức ghé vào lỗ nhỏ kia như là nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Đúng lúc đó, lão phát hiện, trên cái cổ tuyết trắng của nữ nhân như có vật gì đó cuốn lấy.
Thứ đó thoạt nhìn giống một sợi dây cực mảnh, màu đỏ như máu, dính sát vào cổ nữ nhân.
Triệu Lão Thực không nhịn được lại ghé sát vào chút nữa.
Ngay lúc đó, Hoa Lộng Ảnh nhẹ nhàng xoay người. Chỉ thấy sợi dây đỏ đó từ phía sau kéo dài tới phía trước, không nhiều không ít, vừa vặn một vòng tròn!
Ngay tức khắc, Triệu Lão Thực thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘ầm’, rồi trống rỗng ——
Rốt cuộc lão cũng biết sợi dây đỏ đó là thứ gì!
Thứ đó căn bản không phải sợi dây! Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng biết ngay đó là gì —— là một vết thương, vết thương chỉ có trên cổ của người bị chém đầu! Triệu Lão Thực từng xem qua trảm hình mấy lần ở thành Lạc Dương, nên càng có ấn tượng sâu sắc với loại vết thương này!
Nhưng nếu đầu đã bị chặt xuống, sao lại còn có thể dính lại vững vàng trên cổ? Chém đầu, người tự nhiên sẽ chết, nhưng nữ nhân mỹ lệ này lại còn sống một cách rõ ràng, có thể đi lại, cử động, phải ăn uống, cũng có thể nói chuyện…
Trong lúc nhất thời, trong đầu lão hỗn loạn, rồi chỉ thấy Lạc phu nhân đứng lên khỏi dục dũng, thở dài, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ ——
Triệu Lão Thực kể tới đây, cũng bắt chước động tác của vị Lạc phu nhân hai mươi năm trước, dùng tay phải lướt nhẹ qua cổ mình. Lão bắt chước cực kỳ sinh động, mọi người đều không khỏi cảm thấy trên cổ một trận lành lạnh, như là bị bàn tay của nữ nhân đó vuốt ve, chính cổ của mình…
Lạc phu nhân đứng trong dục dũng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng chạm lên đường màu đỏ kia.
Nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tường.
Triệu Lão Thực ở phía sau bức tường đó, mới thấy có chút không ổn, ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân đã xuyên qua lỗ nhỏ trên tường, bắn thẳng tới đôi mắt của lão, sau đó, chậm rãi cười.
Gương mặt nàng vốn xinh đẹp, nụ cười đó, lại càng khuynh quốc khuynh thành, nhưng Triệu Lão Thực thì chỉ thấy sợ tới hồn phi phách tán, trong đầu trống rỗng, muốn lùi cũng lùi không nổi, muốn kêu cũng kêu không ra.
Hoa Lộng Ảnh cười, sau đó lại xoay người, đi ra khỏi dục dũng, thân thể trần trụi đứng trước ***g sắt treo ở cửa sổ đùa con bồ câu bên trong.
Không biết qua bao lâu, Triệu Lão Thực mới bị âm thanh ‘Tí tách, tí tách’ làm cho giật mình bừng tỉnh, lão chỉ hãi tới độ động cũng không thể động, hơn nửa ngày, thấy dưới chân ướt sũng, nơm nớp lo sợ cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã sợ tới tiểu ra quần. Trong lòng lão hơi hơi thả lỏng, mới lấy can đảm nhìn sang phòng bên kia, không biết Hoa Lộng Ảnh đã rời phòng từ lúc nào.
—— Giữa lúc yên ắng, đột nhiên một tiếng ‘Cạch’ vang lên, tất cả mọi người trong khách *** lại càng hoảng sợ, nhìn lại, hóa ra chỉ là đèn dầu trên bàn đột nhiên vỡ ra, không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Sau đó nữa?” Tô Vọng Ngôn hỏi.
Triệu Lão Thực co rúm lại một chút: “Ta bị dọa một trận, lê lết xuống lầu, trốn trên giường run rẩy, mỗi lần nghe được tiếng bước chân đi qua lại tưởng là Lạc phu nhân tới. Rõ ràng là khí trời vào đông, nhưng trên người trên lưng toàn là mồ hôi! Qua không bao lâu, ta nghe hỏa kế ở bên ngoài chào hỏi Lạc đại hiệp, Lạc đại hiệp hình như tâm tình không tệ, lớn tiếng đáp lời, hai ba bước đã tới trên lầu.
Ta nghe được hắn đã trở về, cũng thoáng thả tâm, nghĩ thầm cho dù Lạc phu nhân muốn hại ta, chồng nàng đã về, nàng cũng không thể hạ thủ nữa. Lại nghĩ, không biết Lạc đại hiệp có biết về vết thương trên cổ phu nhân hắn không? Hắn là người tốt như vậy, sao lại ở cùng với một quái vật? Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không khỏi thông cảm với Lăng tiểu thư —— một cô nương như hoa như ngọc tốt như thế mà Lạc đại hiệp không thương, lại đi yêu một người chả biết là quỷ hay quái, như thế không phải rất khiến người ta buồn bực sao?”
Nói tới đây, như là đã qua nhiều năm rồi vẫn còn bất bình vì Lăng tiểu thư, khẽ thở dài một cái.
Vi Trường Ca mỉm cười, nói thật chậm: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô cùng cực*… Kỳ thực là tự đẩy mình vào cảnh tương tư, lại có mấy ai có thể nói rõ ràng nhân quả nguyên do đây? Vậy nên một chữ ‘tình’ đó, là vật nói không rõ, tả không rõ, mặc ngươi đại trí đại tuệ đại dũng đại thánh ra sao, vẫn là không thể hiểu rõ ràng được. Cái gọi là tình, bên ngoài, chỉ ở bốn chữ ‘không biết theo ai’, cũng bởi vậy làm cho thiên toàn bách độ (trời xoay trăm độ); bên trong, liền là Tử Ngọc thành yên, Chương Đài cố Liễu**, có thể chết mà không thể oán mà thôi.”
Lời vừa nói ra, xung quanh hoàn toàn lặng lẽ.
Một lúc sau, Đằng Lục Lang vỗ tay cười lớn: “Có thể chết mà không thể oán, có thể chết mà không thể oán —— Lời này của Vi bảo chủ đúng tới không thể đúng hơn! Đáng uống cạn một chén lớn!”
Rồi thật sự với tay lấy vò rượu bên cạnh tới, bóc giấy dán, rồi tự làm một chén trước.
Đám người Mã Hữu Thái cũng không biết là nằm trong quan tài bao lâu, kể chuyện lâu như thế cũng đã sớm khát khô cổ, chỉ là trong lòng nghi ngờ rượu có độc, không dám uống trước. Lúc này nhìn hắn uống một chén trước, nhất thời đều yên tâm, đưa tay rót rượu.
Tô Vọng Ngôn thấy Đằng Lục Lang giấu diếm nét mặt, trên gương mặt vàng vọt có một vẻ ranh mãnh lướt nhanh qua, thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng: người này cũng thật thú vị, biết rõ mấy người này khát rồi, nhưng lại làm như không biết, phải chờ tới khi người ta khát khô họng mới làm như thế, dù là trong rượu có độc thật, chỉ sợ cũng khiến người khác khó lòng phòng bị. Không hiểu rốt cuộc là một nhân vật như thế nào đây?
Chợt nhận ra người này tính tình mâu thuẫn, không khỏi cười nhè nhẹ.
Đằng Lục Lang quay đầu nhìn thấy, ngẩn người rồi cũng cười lại với cậu.
Triệu Lão Thực uống rượu xong, thanh âm cũng lớn hơn chút: “Rõ ràng hai người họ ra ngoài, lại chỉ có mình Lạc đại hiệp trở về. Hỏa kế hỏi, hắn chỉ có thể nói là Lăng tiểu thư có việc, về muộn một chút. Còn nói sáng mai sẽ cùng Lạc phu nhân rời đi, bảo hỏa kế tính tiền.”
“Một đêm cứ như vậy bình an vô sự trôi qua. Sáng sớm hôm sau, hỏa kế không thấy Lăng tiểu thư rời giường, mở cửa đi vào xem thì thấy quần áo hành lý đều còn, nhưng không biết người thì đã đi đâu. Lạc đại hiệp biết được, sốt ruột vô cùng, không nói hai lời, lập tức đi ra ngoài tìm nàng, đến muộn mới về, vừa vào cửa liền hỏi Lăng tiểu thư quay về chưa.
Lạc phu nhân cũng xuống lầu. Ta thấy Lạc phu nhân thì kinh hồn táng đảm, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ hỏi Lạc đại hiêp có tìm thấy người không. Lạc đại hiệp vừa lắc đầu, vừa thở dài nói
‘Lăng Tiêu rất bước bỉnh, ta sợ muội ấy nhất thời không nghĩ thông, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?’
Lạc phu nhân ậm ừ một tiếng. Lúc này ta mới lấy dũng khí đi tới, hỏi họ xem còn thanh toán hay không. Lạc đại hiệp nói ‘Thôi không thanh toán nữa’
Lại nói với phu nhân ‘Ta thực sự lo lắng, chờ muội ấy trở lại rồi hẵng đi được không?’
Phu nhân nửa buổi không lên tiếng, một hồi lâu sau, mới nhàn nhạt nói: ‘Thế thì chờ vậy. Thiếp biết, chàng luôn luôn lo lắng.’
Lạc đại hiệp nhìn sắc mặt phu nhân một chút, an ủi ‘Nàng cũng biết vì sao ta lo lắng mà. Nếu không nhờ Lăng Tiêu, ta cũng không thể ở bên nàng. Ta cảm kích muội ấy, nếu muội ấy có gì khó khăn, ta chính là liều mạng cũng phải giúp, nếu xảy ra chuyện, thì ta sẽ cả đời không an tâm. Nàng đừng suy nghĩ nhiều.’
Lạc phu nhân liếc mắt một cái, chỉ mỉm cười.
Triệu Lão Thực nhìn mọi người trong phòng, nghi hoặc nói: “Mọi người nói một chút xem, quan hệ của ba người đó không phải rất cổ quái sao —— rõ ràng là Lăng tiểu thư thích Lạc đại hiệp, sao còn có thể giúp đỡ cho hắn cùng phu nhân bên nhau?”
***
Triệu Lão Thực lại trải qua một đêm kinh hồn táng đảm.
Từ sau ngày đó, lão vừa nghĩ tới Lạc phu nhân kia lại thấy da đầu tê dại, cũng không dám nghĩ tới nữ nhân này đẹp thế nào, mê người ra sao, chỉ ước họ mau chóng đi khỏi đây.
Nhưng sáng sớm rời giường, kéo hỏa kế lại hỏi mới biết được rằng Lăng Tiêu vẫn chưa về, sợ rằng phu phụ Lạc gia này còn muốn ở lại thêm ngày nữa, không khỏi âm thầm kêu khổ, cũng không dám đứng ở trong khách *** nữa, mà tìm lý do để ra ngoài đi dạo, tới khi trời tối mới từ cửa sau len lén mò mẫm vào phòng mình.
Vừa vào cửa, Triệu Lão Thực đã bị người từ đằng sau bịt miệng.
Lúc đầu Triệu Lão Thực còn tưởng rằng là Hoa Lộng Ảnh tới tìm mình tính sổ, sợ đến nhũn cả nhân, nhưng nhìn lại, hóa ra là hai khách giang hồ đeo đao mang kiếm.
Một người trong đó cười nói: “Triệu lão bản, đừng sợ, ta là Trương Tam, hắn tên Lý Tứ, chúng ta đều không muốn hại ngươi, là mang tiền tới cho ngươi!” Rồi lấy từ bên hông ra một thỏi bạc nhét vào tay Triệu Lão Thực, buông lão ra.
(Trương Tam Lý Tứ như kiểu ông A, ông B trong tiếng Việt ý )
Triệu Lão Thực cũng biết, cái gì mà Trương Tam Lý Tứ tất nhiên đều không phải tên thật, nhưng tên tuy là gì, bạc trong tay thì là thật. Lão cầm bạc, ngực cũng trấn tính chút, chần chờ nói: “Hai vị đại hiệp, đây là…”
Trương Tam cười nói: “Triệu lão bản, ta hỏi ngươi, ngươi ở đây hai ngày trước có phải có một đôi phu phụ tới ở trọ hay không?”
Triệu Lão Thực gật đầu.
Trương Tam lại hỏi: “Hai người đó dáng vẻ thế nào, tên là gì?” Vừa hỏi, vừa lấy ra một thỏi bạc khác nâng trong tay.
Triệu Lão Thực nuốt nước bọt một cái, một hồi lâu sau mới vội vã với tay lấy bạc, rồi nói hết chuyện phu phụ Lạc gia đến ở trọ.
Trương Tam Lý Tứ nhìn nhau một chút, Trương Tam lại lấy một thỏi bạc ra đặt trên tay lão, cười tủm tỉm nói: “Làm phiền lão bản lên trên xem vị Lạc đại hiệp kia và phu nhân hắn giờ đang làm gì?”
Triệu Lão Thực cầm bạc, trong lòng ngược lại cũng bớt sợ hơn, nhưng muốn bắt lão tự chui đầu vào lưới đi gặp Lạc phu nhân kia thì đánh chết lão cũng không muốn! Lão cười cười nói: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, vừa rồi ta nghe hỏa kế nói, Lạc đại hiệp tâm tình không tốt ngồi trong phòng cả ngày, phu nhân hắn ở cùng bên cạnh. Lúc này, có lẽ vẫn còn ngồi trong phòng ý mà!”
Lý Tứ cười nói: “Chúng ta cũng đoán vậy, có điều muốn nhờ lão bản đi tìm hiểu rõ ràng hơn một chút.”
Triệu Lão Thực sợ Hoa Lộng Ảnh muốn chết, chỉ nói quanh co không chịu đi, rồi lại sợ chọc giận Trương Tam Lý Tứ trước mặt, rơi vào đường cùng đành phải kể về chuyện lỗ nhỏ kia.
Trương Tam Lý Tứ khẽ khàng thương lượng một lúc, Trương Tam cười nói: “Mời Triệu lão bản trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lúc.” Nói xong điểm huyệt đạo của lão, đặt lão lên giường, đắp chăn lên, rồi một trước một sau đi ra. Triệu Lão Thực nằm trên giường, trong lòng thấp thỏm, đợi một lúc lâu mới thấy hai người đó quay lại.
Người tên gọi Lý Tứ giải huyệt cho Triệu Lão Thực, không nói một lời, lấy từ bên hông ra một tấm ngân phiếu đặt trước mắt lão.
Triệu Lão Thực nhìn ngân phiếu đó, chỉ cảm thấy hoa mắt nóng tai, trong lòng kinh hoàng không ngớt, bên tai vang lên như nổi trống. Lão cũng biết, hai người này vung tay rộng rãi như thế nhất định muốn lão làm đại sự gì đó khó lường, nhưng có nhiều bạc như vậy, dù là giết người phóng hỏa cũng có sao?
Hơn nửa ngày, Triệu Lão Thực mới liếm liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn nói: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, các ngươi muốn ta làm gì?”
Trương Tam cười nói: “Triệu lão bản đúng là người thẳng thắn, muốn nhờ hỗ trợ làm một việc nhỏ, sau khi xong việc còn có một tấm ngân phiếu một nghìn lượng nữa đang chờ ngươi đó!”
Triệu Lão Thực hít sâu một hơi, gật đầu liên tục: “Được! Các ngươi muốn ta làm gì?”
Trương Tam lấy ra một bọc nhỏ, nói: “Một lúc nữa Lạc Tây Thành sẽ gọi người mang rượu tới, ngươi chia gói này thành ba phần, đổ vào ba vò rượu, sau đó đưa lên từng vò một. Vò thứ nhất cho ít thôi, vò thứ hai cho nhiều hơn một chút, vò thứ ba thì có thể cho toàn bộ vào.”
Triệu Lão Thực biết trong bao đó quá nửa là chứa độc dược gì đó, không khỏi bắt đầu thấy kinh hồn táng đảm, nhưng nhìn ngân phiếu trước mắt, thì lại ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn nhận lấy.
Trương Tam lại nói: “Ngươi mang một vò rượu lên trước, Lạc Tây Thành chắc chắn sẽ lại gọi ngươi mang rượu lên tiếp, ngươi sẽ mang vò thứ hai vào. Nếu hắn còn nói thiếu, ngươi mang tiếp vò thứ ba tới.”
Triệu Lão Thực chăm chú lẩm nhẩm, rụt rè nói: “Chuyện này đơn giản, ta sẽ cố hết sức là được, chỉ là không quản được hắn có uống hay không đâu.”
Lý Tứ nghe xong, cười ha ha: “Cái này không cần ngươi quản, ngươi làm theo lời chúng ta đem rượu lên là được, chuyện khác của hắn đương nghiên chúng ta sẽ theo dõi từ sát vách!”
Triệu Lão Thực miễn cưỡng gật đầu.
Trương Lý hai người lên lầu trước.
Triệu Lão Thực chỉ cảm thấy miệng khô, nắm chặt đồ chống mép giường đứng dậy, nhưng thấy hai chân như đeo chì, không bước lên nổi, chỉ không ngừng run. Triệu Lão Thực nhìn chằm chằm hai chân mình, phải một lúc lâu sau mới miễn cưỡng ngừng run được.
Lão vừa đưa tay, nắm được tấm ngân phiếu kia, tỉ mỉ gấp đôi lại, nhét vào trong lòng, rồi mới nuốt nước bọt một cái, tận lực trấn định đi xuống bếp, đuổi hỏa kế ra, bỏ gói bột phấn kia vào ba vò rượu theo lời phân phó của hai người kia, đổ xong lại lắc lắc rượu một chút, lúc này mới yên tâm.
Vừa làm xong, quả nhiên chợt nghe thấy Lạc Tây Thành gọi rượu.
***
Chú thích:
*Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô cùng cực…
Tạm dịch: Chưa tương tư, sao hiểu nỗi khổ tương tư của ta.Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng.
4 câu trong Khúc trường tương tư
Đời hậu Chu, thời Ngũ-Quí ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương vừa đẹp lại hay chữ . Ở trọ nhà nàng có chàng Lý Sinh hàn sĩ phong lưu tuấn tú . Một đêm Trung thu hai người thưởng trăng gặp nhau trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp nên sau đó thường hay lui trao đổi tâm tình. Cha của Ý Nương là Lương Công hay biết tức giận đuổi Lý sinh đi . Ý Nương lấy làm đau đớn sinh bịnh mới làm khúc Trường Tương Tư mong gởi nguồn tâm sự cho người yêu . Lý Sinh nhận được bài thơ cảm xót vô cùng đầm đìa nước mắt nhờ người mai mối đến năn nỉ với Lương Công xin hỏi cưới Ý Nương . Ban đầu Lương Công còn dùng dằng sau đọc được bài thơ của con gái mình, cảm động chấp nhận cho hai người thành duyên..
.
**[Tử Ngọc thành yên] – Tử Ngọc hóa khói – ám chỉ thiếu nữ qua đời
Thời xuân thu, con gái của Ngô Vương Phù Sai là Tử Ngọc muốn gả cho Hàn Trọng mà không thành, phiền muộn mà chết. Hàn Trọng đi học xa trở về phúng viếng, Tử Ngọc hiện hồn về tặng cho chàng một viên minh châu. Phù Sai biết Hàn Trọng có viên minh châu, cho rằng là chàng đào mộ trộm lấy, muốn bắt chàng. Tiểu Ngọc vì muốn giải oan cho Hàn Trọng mà tự mình nói rõ ngọn nguồn. Mẹ nàng nghe nói Tiểu Ngọc trở về, muốn ôm nàng, Tiểu Ngọc đã hóa thành khói xanh.
[Chương Đài Liễu] – ám chỉ việc xa cách lâu ngày người xưa đã bị người khác cướp mất (Theo ta đọc điển tích thì hiểu là thế U_U) Mọi người có thể đọc kĩ về điển tích ở đây
Liễu này lấy hình ảnh cành liễu xưa đã bị người khác bẻ mất cũng để ám chỉ Liễu thị đã bị người khác cướp mất, nên viết hoa hay không cũng đc.
Anh Vi triết lí ghê gớm : “ >
Hehe sau bao lâu bỏ bê cuối cùng cũng đã quay lại với bộ này
Bắt đầu của sự tình này, là một đôi phu thê trẻ tuổi tới Trường Nhạc trấn.
Toàn bộ mùa đông đó, việc làm ăn của khách Quy Lai cũng không tốt cho lắm, mấy ngày liền lại còn đặc biệt lạnh. Khách vốn có ba hỏa kế, bởi vì sinh ý không khá, nên phải xa thải hai người. Tới hôm nay mùng tám đầu tháng Chạp, đã vài ngày liền không có khách tới cửa, Triệu Lão Thực nhàn tới không có việc gì, nhìn chằm chằm hỏa kế lau đi lau lại bàn ghế, thực sự buồn chán, phải dựa vào quầy hàng ngủ gật.
Đương lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe một chiếc xe ngựa tới trước cửa.
Triệu Lão Thực nghe được động tĩnh, tinh thần tỉnh táo, duỗi thẳng cổ nhìn ra ngoài cửa.
Mã xa đó dừng lại, đi xuống là một nam một nữ.
Triệu Lão Thực thấy sinh ý tới cửa, đang muốn đi ra bắt chuyện, nhưng vừa mới đứng lên, mấy lời khen ngợi nịnh nọt ngày thường nói thành quen cũng mắc hết tại cửa miệng, chỉ đứng bất động nhìn nữ nhân kia, ngay đến nam nhân kêu lão vài tiếng lão cũng không nghe thấy.
Nữ nhân dáng người cao gầy, u đồng tuyết phu (mắt đen da trắng), đôi môi màu đỏ sẫm hầu như có thể nhiếp đi hồn phách người ta. Màu da nàng trắng nõn, lại mặc một bộ áo choàng màu đỏ, càng tôn lên vẻ đẹp khó tả khắp người.
Nữ nhân vào khách , cởi áo choàng, bên trong không ngờ cũng là một thân hồng y hồng quần (‘quần’ này là váy nhé )! Cổ áo cao cao che kín, cài tới tận trên.
Triệu Lão Thực và hỏa kế thấy, đều mục trừng khẩu ngốc. Lão kinh doanh khách đã nhiều năm, khách nhân lui tới rất nhiều, chưa từng thấy ai thích màu đỏ như thế! Hai người này tuy làm lão thấy kỳ quái, nhưng cũng không khỏi hồn đãng thần trì, chỉ cảm thấy nữ nhân này một thân hồng y hồng quần, thật sự là đẹp tới không thể đẹp hơn được nữa.
Nam nhân đó gọi tới hai lần, Triệu Lão Thực mới cuống quýt hồi phục lại tinh thần, đá hỏa kế một cước, vội vàng đi tới nhóm lửa dâng trà.
Lúc này lão mới chú ý tới, nam nhân kia khí vũ ngang tàng, cũng là một người đẹp hàng đầu. Một tay hắn cầm trường đao, một tay nắm tay của nữ nhân kia, hai người đứng sóng vai, như là thần tiên quyến lữ lại giống một đôi bích nhân. (người ngọc)
Nam nhân đó thuê một gian phòng hảo hạng, gọi vài món ăn nhẹ, cùng nữ nhân ngồi vào cái bàn kê sát tường. Nữ nhân mang theo một cái g chim cực kỳ tinh xảo, ăn vài miếng đã buông đũa, cho con bồ câu nhỏ trong g ăn. Từ khi vào cửa khách , thần tình trên mặt nàng từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng, tất cả trong đều không liếc lấy một cái, nhưng lúc này hơi cúi đầu, thần tình lại trở nên ôn nhu không nói nên lời.
Nam nhân kia thấy vậy, cười cười, treo g chim sang một bên, nhét đôi đũa vào lại tay nàng. Lúc này nữ nhân mới chậm rãi ăn vài miếng. Dáng vẻ nam nhân hài lòng cực kỳ, nhưng bản thân thì như là đã quên ăn, chỉ lo gắp đồ rót nước cho nàng, cười nhìn nàng, dáng vẻ dịu dàng đến cực điểm.
Đúng lúc này, bên ngoài lại một trận tiếng vó ngựa.
Sau đó, một thiếu nữ đi vào.
Thiếu nữ kỵ mã tới mặc một thân sam tử vàng nhạt, đeo trường cung, và cũng là một đại mỹ nhân! Chỉ là nữ tử tới trước kia, tuy rằng nhỏ bé thướt tha, khiến người thương tiếc, nhưng không biết vì sao, luôn luôn có một vẻ lãnh khốc không chối bỏ được. Còn thiếu nữ vào sau này, dung mạo kiều diễm, trong vẻ xinh đẹp quyến rũ lại lẫn vài phần anh khí, ngược lại có vẻ cực kỳ ngây thơ hào hiệp.
Triệu Lão Thực giả vờ tính toán sổ sách, chỉ ở sau quầy nhìn lén.
Liền thấy thiếu nữ đó đứng ở cửa, chần chờ một hồi, cũng đi tới bàn của đôi nam nữ kia, ngồi đối diện với nữ nhân đó. Nữ nhân dung sắc bất biến, nhưng không hiểu vì sao, bỗng sinh ra một loại cảm giác sắc bén. Nàng buông đũa, thấp giọng nói gì đó, liền cùng nam nhân đứng lên, đi về hướng khách phòng trên lầu.
Thiếu nữ kia hoảng loạn đứng dậy, đứng ở dưới thang lầu ngửa đầu nhìn họ, như có chút không biết phải làm sao.
Nam nhân quay đầu lại nhìn nàng một cái, môi giật giật, trong ánh mắt như là có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đỡ nữ nhân kia đi lên lầu.
Tối đó, ba người đều ở lại khách . Đôi nam nữ đến trước có lẽ là phu thê, cùng ở một phòng, thiếu nữ cưỡi ngựa tới sau ở một mình trong phòng đơn.
Trong vòng một ngày, lại có đến hai mỹ nhân xuất chúng như thế tới khách , cũng là việc trước kia chưa từng có. Đêm đó, không chỉ Triệu Lão Thực ngủ không yên, ngay cả hỏa kế ngày thường ngả đầu liền ngủ cũng lật qua lật lại lăn tới lăn lui trên phản mất cả nửa đêm.
Triệu Lão Thực ngủ không yên, tới nửa đêm, còn nghe được trên lầu trong phòng của đôi phu phụ truyền ra động tĩnh. Lúc đầu lão còn tưởng rằng, phu thê tuổi trẻ, lại đều là nhất đẳng nhân vật, cũng khó trách như vậy, nhưng nghe tỉ mỉ một chút, hóa ra lại là cãi cọ gì đó. Thật vất vả tới sáng sớm ngày thứ hai, nam nhân kia xuống lầu một mình, thiếu nữ nọ thì đã dậy từ sớm, gọi một cái bánh màn thầu và một chén cháo loãng, ngồi bên lò sưởi ăn sáng.
Thấy nam nhân kia, liền định đứng lên, nhưng không biết là nghĩ tới điều gì, lại ngồi xuống, thần sắc cô đơn, ngơ ngác nhìn mắt đất.
Nam nhân gọi Triệu Lão thực lại, nói: “Triệu lão bản, hôm nay thân thể phu nhân của ta không quá thoải mái, chúng ta ở thêm một ngày đêm.”
Thiếu nữ kia không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu nói: “Lão bản, ta cũng ở lại thêm một ngày!”
Nam nhân nghe xong, quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Thiếu nữ cắn môi, dáng vẻ quật cường cực kỳ.
Nam nhân nhìn nàng nửa buổi, như là không đành lòng, cúi đầu gọi một tiếng: “Lăng Tiêu.”
.
“Lăng Tiêu!”
Triệu Lão Thực nói tới đây, Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng.
Tiếng hô chưa dứt, Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái ở một bên đồng thời bật dậy, trăm miệng một lời mà hỏi: “Vi bảo chủ biết nàng?!”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn nhìn nhau, chỉ thấy trên mặt đối phương đều là tầng tầng nghi ngờ.
Vi Trường Ca cười như có lệ: “Kể ra cũng dài, để lát nữa rồi nói tỉ mỉ đi.”
Mã, Vương hai người trong lòng thất kinh, nhưng chỉ đành ngồi xuống.
Triệu Lão Thực lau mặt: “Cái tên này hẳn là không sai, dù sao tất cả mọi người đều gọi nàng là Lăng tiểu thư.”
Tô Vọng Ngôn lại hỏi: “Vậy đôi phu phụ tới trước là ai?”
“Nam nhân đó họ Lạc, người cùng tới chính là phu nhân của hắn, họ Hoa, người ta đều gọi nàng là Lạc phu nhân. Sau đó ta mới biết được, hóa ra, phu thê họ trong chốn võ lâm đều là nhân vật cực kỳ nổi danh.”
Tô Vọng Ngôn lấy làm lạ hỏi: “Nam tử đó họ Lạc, phu nhân họ Hoa, đều là nhân vật nổi danh trong võ lâm?”
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, biến sắc, cả kinh thốt lên: “Nữ nhân đó thích mặc y phục màu đỏ, lẽ nào đúng là Phi thiên dạ xoa Hoa Lộng Ảnh? Nam tử đó, chẳng lẽ là Lạc Tây Thành?” Nói xong, không khỏi quay đầu nhìn về phía Vi Trường Ca, sắc mặt Vi Trường Ca cũng khẽ biến, hai người đều nghĩ tới nữ nhân khoác áo choàng hồng sắc vừa rồi ở ngoài trấn.
Vi Trường Ca nhíu nhíu mày.
“Trên giang hồ đều nói, cuộc chiến năm xưa ở Tiêu sơn trang Lạc Tây Thành và Hoa Lộng Ảnh cùng nhau chôn thây trong biển lửa rồi, lẽ nào hai người đó lại chưa chết? Bọn họ một người là hiệp khách thanh danh hiển hách, một người là Phi thiên dạ xoa đầy tay máu tanh, hơn nữa Lạc Tây Thành với Hoa Lộng Ảnh có mối thù giết cha, hai người đó, chẳng lẽ thật sự lại kết thành phu phụ?”
Vương Tùy Phong than nhẹ một tiếng, cụt hứng nói: “Vi bảo chủ, ta mặc dù không rõ họ kết thành phu phụ như thế nào, nhưng đôi phu phụ này, thật sự là Lạc Tây Thành và Hoa Lộng Ảnh không sai.”
Triệu Lão Thực gật đầu nói: “Không sai, đích thật ta nghe thấy người ta gọi nàng là Hoa Lộng Ảnh, có điều Phi thiên dạ xoa gì gì đó, ta cũng không biết. Hảo hảo một tiểu mỹ nhân, sao có thể là quỷ dạ xoa nhỉ?”
Tô Vọng Ngôn thần sắc vi diệu, một lát mới nói: “Triệu lão bản cũng không phải người trong giang hồ, đương nhiên không biết câu chuyện cũ này. Nhiều năm trước, trong đại sa mạc từng có một tòa Thủy Nguyệt ma cung. Hoa Lộng Ảnh chính là con gái của Thủy Nguyệt cung chủ Hoa Chiến, tương truyền khinh công của nàng rất giỏi, có thể bay song song với phi điểu trên trời, lại có gương mặt đẹp, luôn mặc một thân hồng y hồng quần. Hoa Chiến cực kỳ đắc ý về nữ nhi này, nên tặng cho nàng biệt hiệu Phi thiên dạ xoa.
Thủy Nguyệt cung hành sự tàn nhẫn, thường vô cớ giết chết thương lữ lộ nhân trên sa mạc, nếu có người đắc tội đệ tử của nó, Thủy Nguyệt cung không hỏi đúng sai, trong vòng sáu tháng nhất định giết người này treo xác trên thành lâu thị chúng. Đủ loại thủ đoạn, khiến người giận sôi. Vậy nên có một năm, đại hiệp Trung Nguyên Tiêu Thế Tề mời hai mươi sáu môn phái còn có hơi mười vị cao thủ nhất lưu trên giang hồ, tới sa mạc xa xôi, huyết chiến bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc giết chết Hoa Chiến và con trai hắn, thiêu diệt Thủy Nguyệt ma cung.
Trong chiến dịch Thủy Nguyệt cung, xuất lực lớn nhất chính là Lạc Tây Thành —— vị Lạc đại hiệp này là một đời kỳ hiệp, một thân võ công thâm sâu khó dò, làm người hiệp nghĩa, băng tuyết can đảm, trí kế hiếm có hơn người. Trận Thủy Nguyệt cung đó là hắn dùng kế vây giết Hoa Chiến, võ lâm Trung Nguyên mới có thể đại thắng quay về.
Lúc Hoa Chiến chết, Hoa Lộng Ảnh không có trong Thủy Nguyệt cung, đợi lúc nàng nhận được tin quay về đại sa mạc, đám người Tiêu Thế Tề đã về Trung Nguyên từ lâu. Vì vậy không lâu sau, Hoa Lộng Ảnh liền một mình tới Trung Nguyên, muốn báo thù cho phụ thân huynh đệ. Nàng vừa tới Trung Nguyên, chính là một hồi tinh phong huyết vũ khó lường! Phàm là môn phái, hiệp khách tham dự vào lần hành động kia, nàng đều sẽ tìm tới từng nơi để báo thù.
Nàng tuy là nữ tử, nhưng võ công đảm lược (sự dũng cảm mưu trí) cũng không thua ai, trong vòng ba năm ngắn ngủi, đã có bảy môn phái bị diệt, mười bốn cao thủ bị giết. Võ lâm Trung Nguyên bị nàng làm cho long trời lở đất, nhất thời thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an. Từ đó về sau Hoa Lộng Ảnh không ai không biết, không ai không hay. Tiêu Thế Tề biết sớm muộn Hoa Lộng Ảnh sẽ tìm tới cửa, liền quyết định tiên phát chế nhân. (ra tay trước đánh phủ đầu) Hắn tề tựu võ lâm cao thủ Trung Nguyên lại, phát ra một bức chiến thư, truyền khắp thiên hạ, mời nàng đêm trung thu năm đó, tới Tiêu sơn trang, cùng anh hùng thiên hạ quyết chiến.”
Triệu Lão Thực nghe tới nhập thần, khàn giọng nói: “Một đám đại nam nhân khi dễ một người phận nữ nhi mà tính là anh hùng thiên hạ cái gì! Lạc phu nhân đương nhiên sẽ không tới!”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Không, Hoa Lộng Ảnh có tới.”
Quay đầu nhìn về phía Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái, cười nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, Vương đại tiên sinh và Mã tổng tiêu đầu hình như cũng tham gia trận ác đấu năm đó?”
Vương Tùy Phong than thở: “Không sai, ta và Mã lão đệ đều đi. Lại nói tiếp, chuyện đêm đó tại Tiêu sơn trang, còn có liên quan tới chuyện xảy ra sau này…”
Mã Hữu Thái híp mắt, không biết có phải là đang nhớ tới quang cảnh năm xưa hay không: “Tối đó, tuy là đêm trung thu, nhưng không có ánh trăng, mưa thu kéo dài liên miên. Từ sáng sớm chúng ta đã an bài nhân thủ thật tốt, chỉ chờ nàng ta đưa lên cửa. Tuy mọi người nghĩ làm vậy có chút mất thân phận chính đạo, nhưng Hoa Lộng Ảnh thủ đoạn lợi hại, nàng không chết thì ta chết, sinh tử trước mắt, cũng chẳng còn quan tâm được nhiều.
Khi đó ta ở trong chốn giang hồ chỉ là tên tuổi nhỏ mới xuất hiện, nghé mới sinh không sợ hổ, xung phong nhận việc theo Trần tổng tiêu đầu tới Tiêu sơn trang hỗ trợ. Đêm đó, ta phụng mệnh cùng các đệ tử trẻ tuổi của các môn phái khác nằm ở trên nóc nhà, giám thị đường lên núi, nếu Hoa Lộng Ảnh tới, liền phát tín hiệu cảnh báo.”
Nói tới đây, kìm lòng không đặng mà than thở: “Cũng may nhờ vậy, tối đó ta mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ này…
Đêm đó, mãi cho tới giờ Tuất ba khắc, Hoa Lộng Ảnh còn không có hiện thân. Chúng ta đều cho là nàng sợ Trung Nguyên quần hùng, không dám tới nữa, không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không nhịn được thầm thở phào dưới đáy lóng, dần dần đi ra từ chỗ mai phục, tốp năm tốp ba đi vào trong đại sảnh. Tiêu Thế Tề liền sai người thắp đèn, lại cho chuẩn bị rượu và thức ăn.
Ta nằm sấp trên nóc nhà vừa lạnh vừa ướt, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Các ngươi ăn uống chè chén, lại bắt lão tử ở chỗ này chịu tội, lát nữa Phi thiên dạ xoa đến, để xem các ngươi còn ăn thế nào!
Ở nóc nhà bên cạnh, có người cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: ‘Sư phụ, lúc này Phi thiên dạ xoa còn chưa tới, sợ là sẽ không tới nữa, sư huynh đệ chúng ta cũng rút lui đi thôi!’
Liền nghe mọi người thương nghị một phen, Tiêu Thế Tề nói: ‘Tối nay khổ cực cho các vị rồi, đều xuống uống hớp rượu cho ấm người đi!’, đám đệ tử trẻ tuổi trên nóc nhà bên cạnh liền vừa nói vừa cười đứng dậy.
Ta vừa nghe xong, rất là cao hứng, định dậy theo. Chính vào lúc này, lại nghe cách đó không xa có người trầm giọng nói: ‘Không thể rút.’, giọng hắn không lớn, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người ở giữa sân nghe được rõ ràng. Ta ngẩn ra, không động đậy nữa. Nhìn theo tiếng nói, ở chỗ cách ta hai ba trượng, mơ hồ có bóng người, cũng giống như ta, nằm trên nóc nhà không nhúc nhích. Khi đó, võ công của ta, ở trong tiêu cục cũng coi như tài giỏi số một số hai, nhưng người này vẫn ở gần chỗ ta như thế, mà ta ngay cả hắn đến từ lúc nào, cũng không hay biết.
Sau khi người nọ nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Tiêu Thế Tề khách khách khí khí nói: ‘Lạc đại hiệp có cao kiến gì?’, thế mới biết, hóa ra người trên nóc nhà đó chính là Lạc Tây Thành Lạc đại hiệp! Nghĩ tới mưa rét như vậy, lấy thân phận của hắn, lại mai phục trên nóc nhà cùng đám đệ tử trẻ chúng ta, đến động cũng chưa từng động, không khỏi cực kỳ bội phục!”
Nhưng Lạc Tây Thành chỉ nói một câu: ‘Nàng sẽ tới.’
Dưới đất nhất thời như ong vỡ tổ, mọi người bắt đầu thảo luận loạn cả lên. Trên nóc nhà, đám đệ tử trẻ tuổi cũng không biết phải làm sao.
Ta cũng nhất thời muốn hơn người, thấy Lạc Tây Thành vẫn không nhúc nhích, cũng cố nén không động đậy. Đúng lúc này, ta đột nhiên phát hiện trên con đường ngoài sơn trang bỗng xuất hiện một bóng người!
Đó là một nữ tử, vóc người nhỏ bé yếu đuối, một thân hồng y hồng quần, cầm một cây dù đứng đó. Lúc đó hơi hơi ngẩng đầu, nhìn qua đó.” Mã Hữu Thái nói: “Ta không khỏi cực kỳ hoảng sợ —— bóng người hồng sắc đó, thật sự chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở kia rồi! Như là mọc ra từ hư không vậy! Ta còn tưởng mình hoa mắt, nhưng mở lớn mắt ra, nhìn đi nhìn lại, đúng là đến cả tướng mạo vẻ ngoài của nàng cũng có thể thấy rõ rồi!
Cực kỳ quái dị, rõ ràng nữ tử đó mỗi bước đều là chậm rãi đi tới, nhưng, không quá một thoáng, khuôn mặt lạnh như băng đó đã ngay trước mặt. Ta còn chưa kịp phát cảnh báo, thân hình nàng khẽ nhúc nhích, thoắt cái đã lên nóc nhà, không ngừng chuyển động, nhảy lên trong mưa, như là nắm một sợi chỉ hồng, lại như đến bóng dáng cũng nối liền thành một mảng hồng sắc, lập tức trên các nóc nhà phát ra tiếng thảm hô kinh khiếp liên tiếp. Ngoại trừ ta và Lạc Tây Thành từ đầu tới cuối nằm trên nóc nhà không hề động đậy, người khác, không ngờ tử thương vô số! Nhìn thấy tình cảnh như vậy, ta chỉ còn sợ tới không thể động đậy, càng miễn bàn tới việc hiện thân ra ngoài tranh đấu với nàng.”
Mã Hữu Thái nói tới đây, nét mặt hơi hiện vẻ xấu hổ. Nuốt nước miếng một cái, lại cuống quýt thêm một câu: “Bất quá đó cũng đã là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi —— khi đó ta học nghệ chưa thành, kinh nghiệm cũng không đủ, vậy nên giữa lúc biến loạn, khó tránh khỏi có chút kinh hoàng thất thố.”
Mã Hữu Thái đặt nắm tay trước miệng ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Có điều Hoa Lộng Ảnh đó quả là có khinh công thật tốt, gương mặt lại đẹp không gì sánh được, gặp qua rồi mới biết, quả thực không phụ cái tên ‘Phi thiên’.”
Vương Tùy Phong cười khổ nói: “Ngược lại, ta nghĩ hai chữ ‘Dạ xoa’ đó ở trên người nàng mới thực sự gọi là danh xứng với thực… Khi đó ta cũng là lính mới, tối đó, ta cùng hai vị sư huynh phụng mệnh trốn phía sau giả sơn. Lúc Lạc Tây THành nói Hoa Lộng Ảnh sẽ đến, một chân của ta đã bước ra ngoài, chỉ là không nghe thấy sư phụ ta lên tiếng, sợ bị lão nhân gia ngài trách cứ, mới do dự một chút. Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, bên ngoài liền loạn cả lên. Trong viện nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứu, tiếng binh khí, còn có thanh âm bang chủ chưởng môn trong đại sảnh quát hỏi đệ tử bên ngoài có chuyện gì. Đèn còn chưa kịp sáng, trong viện thoáng cái đã tối đen, nhất thời ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chỉ nghe thấy trong lúc Hỗn Loạn, có người hô một câu ‘Hoa Lộng Ảnh tới!’, vì vậy bên ngoài lại càng rối loạn. Không lâu sau đó, ta và sư huynh đều cuống lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết có nên đi ra ngoài hay không. Có vật gì đó bay tới, rớt bịch xuống đất, ta nhặt lên để sát vào nhìn, hóa ra là một cánh tay đứt máu me đầm đìa! Kết quả đêm đó, ta và hai vị sư huynh tới cuối cùng cũng không đi ra ngoài, từ đầu tới cuối, cứ trốn ở sau giả sơn…”
Vi Trường Ca nói: “Ta chỉ nghe nói trong trận chiến Tiêu sơn trang, Hoa Lộng Ảnh bị thương nặng, cuối cùng táng thân trong biển lửa cùng Lạc Tây Thành và các cao thủ khác. Ngọc thạch câu phần. Nếu Vương đại tiên sinh và Mã tổng tiêu đầu đích thân thấy quá trình đêm đó, cơ hội hiếm có, xin mời hai vị tới kể nghe một chút đi!”
(ngọc thạch câu phần: cả ngọc lẫn đá đều cháy rụi, ý là cả tốt lẫn xấu đều bị hủy)
Hai người đó liếc nhìn nhau.
Vương Tùy Phong nói: “Ta ở phía sau giả sơn nhìn thấy được có hạn, vẫn là Mã lão đệ ngươi tới kể đi!”
Mã Hữu Thái gật đầu đồng ý, hồi tưởng trong chốc lát, nói: “Tình huống phía trước không khác lời Vương đại ca kể vừa nãy là mấy. Hoa Lộng Ảnh đột nhiên hiện thân, tất cả mọi người hoảng hốt thất thố, bị nàng giết mà trở tay không kịp, tất cả mai phục thiết hạ trước đó hết thảy đều vô tác dụng.
Sau một trận hỗn loạn, hồi lâu sau, mới có người tới thắp đèn lên. Hoa Lộng Ảnh đang đứng trong viện, một thân hồng y, lại không ướt chút nào, trong tay vẫn cầm cây dù như trước, chỉ là trên mặt dù đã dính đầy vết máu. Lúc này mọi người trong phòng đồng thời xông ra, vây nàng ở trung tâm. Hoa Lộng Ảnh vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói cũng cực kỳ êm tai, như là vô số ngọc thạch thượng đẳng va chạm vào nhau, vừa thanh vừa giòn. Con mắt cũng không nhìn những người đó, chỉ ngửa đầu, ngóng nhìn mưa giăng trên bầu trời, lạnh như băng mà nói: ‘Hoa Lộng Ảnh tới trả cái hẹn mười lăm, không biết thiên hạ anh hùng còn không?’
Lời này của nàng, rõ ràng, là coi thường tất cả những người ở đó. Lúc đầy liền có rất nhiều người reo hò đứng lên, muốn xông ra liều mạng, Hoa Lộng Ảnh chỉ cười nhạt, không hề có nửa điểm sợ sệt. Tiêu Thế Tề cười lớn bước ra từ đại sảnh, nói: ‘Phi thiên dạ xoa quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều Hoa tiểu thư, hôm nay Tiêu sơn trang tụ tập anh hào thiên hạ, nếu thật muốn động thủ, ngươi dù có thông thiên bản lĩnh ba đầu sáu tay cũng mơ tưởng có thể sống sót đi ra. Chỉ có điều hoa tiểu thư là vãn bối, lại là nữ lưu, chúng ta nhiều người như vậy, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nếu truyền ra, khéo lại khiến người ta chê cười chúng ta ỷ đông thắng yếu.’
Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh nói: ‘Hay cho đại hiệp Trung Nguyên hữu nhân hữu nghĩa, ngươi muốn so thế nào, cứ nói thẳng ra là được.’
Tiêu Thế Tề cười ha ha một tiếng, nói: ‘Nếu vậy, ta có một chủ ý, hãy để cho các vị anh hùng ở đây hôm nay cùng đề cử bảy cao thủ đi ra tỷ thí với ngươi, nếu ngươi thắng bốn ván, Tiêu mỗ liền làm chủ, để tùy ngươi xuất môn; nếu ngươi thua bốn ván, liền phải cam tâm tình nguyện tùy cho chúng ta xử trí. Biện pháp này, chư vị có ý kiến gì không?’”
Tô Vọng Ngôn cười lạnh: “Tiêu Thế Tề được xưng là đại hiệp của Trung Nguyên, nhưng hành sự lại âm hiểm như vậy. Thiếu niên lưu manh đầu đường ẩu đả còn biết tới hai chữ công-bằng, biện pháp này của hắn, có mà là lớp trong lớp ngoài đều chiếm.”
Mã Hữu Thái gật đầu nói: “Tô đại công tử nói có lý. Hắn chọn ra bảy nhất lưu cao thủ của Trung Nguyên tranh đấu với Hoa Lộng Ảnh, mình thì không tổn thất người nào, mà sau lại còn có thể chế trụ Hoa Lộng Ảnh. Hoa Lộng Ảnh dù may mắn thắng bốn ván, tất cũng chịu trọng thương đầy mình, dù sống ra khỏi cửa, ngày sau chắc chắn không thoát nổi sự truy sát của kẻ thù. Lúc đó ta ở trên nóc nhà, nghe lời này cũng thấy có chút không đúng, liền quay đầu nhìn Lạc đại hiệp cách đó không xa —— ta khi đó, cũng không biết là nghĩ cái gì nữa, cứ như là ngóng trông hắn có thể ra ngăn cản —— ta vừa chuyển đầu, chỉ thấy chỗ vừa rồi đã trống không, không biết Lạc đại hiệp đã biến mất tự khi nào. Ta nhìn qua đám người dưới đất, nhưng từ đầu tới cuối không thấy bóng dáng Lạc đại hiệp.
Lúc này, Hoa Lộng Ảnh đã thẳng thắn đáp ứng Tiêu Thế Tề. Tuy nàng là một nữ tử yếu đuối, nhưng khi động thủ cũng không nhường ai nửa điểm. Cao thủ các phái luân phiên tới xa luân chiến với nàng, chưởng môn Hoa Sơn phái Hứa Lưu Vân, tổng biều cầm Thái Hồ thập bát thủy trại Chu Tự Hoành, đường chủ Thiết Đao môn hình đường Lôi Chiến, ba cao thủ nhất lưu đó đều lập tức bại dưới kiếm nàng. Ba ván so tài đó, thực sự là đặc sắc tuyệt luân, người trong chốn võ lâm ở hai bên quan chiến, cả đám đứng xem đến thở mạnh cũng không dám. Mãi đến trận thứ tư, Hoa Lộng Ảnh mới trúng một chưởng, bại bởi Loạn thạch xuyên không Phạm lão gia tử. Nàng bị trọng thương, tới trận thứ năm, thứ sau, liền đều thua cả.
Tới khi trận thứ sáu kết thúc, toàn thân Hoa Lộng Ảnh đã toàn là vết thương, nàng ngồi xếp bằng nghỉ tạm nửa khắc, nhảy dựng lên, nói ‘Kế tiếp ai lên?’. Khi đó, ta thấy bàn chân nàng lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, đã là nỏ mạnh hết đà. Có lẽ một người trong số đó tùy tiện đi ra, cũng có thể giết chết nàng. Nhưng mọi người trong sân kinh sợ sự dũng mãnh của nàng, trong chốc lát không ai lên tiếng trả lời. Tiêu Thế Tề nói: ‘Vị cuối cùng, liền do…’
Còn chưa nói dứt lời, đột nhiên có người giương giọng nói ‘Để ta!’. Ta nhìn theo, đúng là Lạc Tây Thành đã âm thầm tới giữa sân! Ta ngây người ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ tới, với võ công danh vọng của hắn, vậy mà cũng sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để chiếm món hời, không khỏi sinh lòng khinh thường.”
Mã Hữu Thái dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng Tiêu Thế Tề thấy hắn, liền an tâm, cười nói ‘Cũng tốt, vậy khổ cực Lạc huynh một chuyến rồi.’
Lạc Tây Thành mỉm cười, đi tới trước mặt Hoa Lộng Ảnh. Hoa Lộng Ảnh hỏi ‘Là Lạc Tây Thành Lạc đại hiệp sao?’ giọng lại có chút run —— aii, nàng vốn là một nữ tử như hoa, mắt thấy đã tới thời khắc cuối cùng, muốn nàng không để tâm thì cũng có chút làm khó người ta —— Lạc Tây Thành nói: ‘Chính là tại hạ’. Hoa Lộng Ảnh cười nói: ‘Có thể chết trên tay Lạc đại hiệp, cũng không tính là ủy khuất cho Phi thiên dạ xoa.’
Với khả năng của phụ thân Hoa Chiến, còn không thể thắng Lạc Tây Thành, huống hồ lúc này nàng lại đang lúc dầu hết đèn tắt? Hai người mới qua lại mười chiêu, đao của Lạc Tây Thành đã gác trên cổ nàng. Mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi, đắc ý dạt dào cứ như là chính mình tự tay chế phục được Hoa Lộng Ảnh không bằng, chỉ nói Lạc Tây Thành sẽ lập tức giơ tay chém xuống, lấy mạng của nàng.
Chú thích nhiều thì mệt, mah lâu lâu không có gì phải tìm thơ thẩn hay từ liệu chú thích dài ngoằng cũng thấy nhàm chán a! = =
Chương này dài lớm, nên là ta lại chia ra làm nhé :”> Hia hia