“Nàng thật sự là quả phụ? Nàng thật sự có phu quân rồi…”
Phía sau không hẹn mà cùng truyền tới hai tiếng kinh hô, một của Vi Kính, còn lại, là của Thi Lý, không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh. Sắc mặt vốn rất kém của Thi Lý lúc này lại càng tái nhợt, dáng vẻ lung lay như sắp đổ. Ba người Vi Trường Ca vừa thấy, không khỏi vừa buồn cười lại vừa thương cảm.
Nếu bắt đầu kể, Lý Thành Nhiên cũng không quan tâm bọn họ nữa, lùi về sau mấy bước, mệt mỏi ngồi xuống.
Hắn kể đều đều: “Ta vốn là người Lăng Châu, trong nhà còn có một ca ca hơn ta hai mươi tuổi. Đại tẩu qua đời sớm, đại ca sống độc thân đã nhiều năm, cuối cùng cưới một thê tử khác.
Năm ấy ta mới mười tám tuổi, chị dâu mới cũng bằng tuổi ta, chỉ mới mười tám… Ta còn nhớ như in, buổi sáng sau ngày thành thân, đại ca đưa chị dâu tới kính trà cha mẹ. Ta đứng ở phía sau, liếc mắt liền thấy nàng, nàng còn trẻ lắm! Mặc hồng y phục của tân nương, đôi mắt như thu thủy, dịu dàng động nhân… Ta nhìn nàng, nàng ngẩng đầu cũng nhìn ta, bỗng nhiên tay run lên, chén trà liền rơi xuống đất nát vụn. Một tiếng thanh thúy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, các ma ma nha đầu xung quanh như ong vỡ tổ ào tới thu dọn, trong miệng mỗi người đều lẩm bẩm ‘Hoa khai phú quý, như ý cát tường’. Hoa khai phú quý? Như ý cát tường? Ha ha, lúc đó, ta nhìn nàng quỳ không nhúc nhích dưới đất, liền biết sau này sẽ chẳng có cái gì như ý cát tường hết — nàng là nữ nhân của đại ca ta, ta cả đời này chẳng còn hy vọng gì nữa rồi… Nhưng ta không cam tâm! Nàng trẻ như vậy cơ mà! Vì sao đời này nàng chỉ có thể làm đại tẩu của ta, lại không thể làm thê tử của ta?! Vì sao ta lại gặp nàng chậm mất một ngày? Nếu sớm một ngày, không, chỉ sớm một giờ thôi! Ta sẽ cầu xin đại ca, cầu xin cha mẹ — đại ca thương ta, cha mẹ yêu ta, ta muốn gì họ cũng sẽ cho ta! Ta xin họ, khi đó, người cưới nàng sẽ là ta! Nếu như ta cưới được nàng, biết đâu nàng sẽ hạnh phúc? Bây giờ ngẫm lại, đúng là oan nghiệt kiếp trước! Biển người mênh mông, sao lại để ta gặp được nàng? Trong khoảnh khắc đó, ta lại đột nhiên nghĩ: Vì sao đại ca không chết, vì sao huynh ấy không chết đi?!”
Lý Thành Nhiên đột ngột giơ tay, tự tát một cái thật mạnh, nửa bên mặt liền đỏ ửng, nổi lên dấu tay rõ ràng. Ánh mắt của hắn trở nên hỗn loạn, trong đó lẫn lộn cả thống khổ hối hận thương tâm phẫn nộ, khiến hắn trông như một con dã thú muốn tự sát vì tuyệt vọng…
“Ta lại có ý nghĩ muốn huynh ấy chết, ta mà lại có ý nghĩ đó! Đại ca lớn hơn ta hai mươi tuổi, nhiều huynh đệ tỷ muội như thế, là huynh ấy hiểu ta nhất, từ nhỏ đến lớn, huynh chưa từng mắng ta, thứ mọi người muốn huynh ấy luôn cho ta, nhưng tại sao lại là ta? Tại sao lại là đệ đệ mà huynh ấy hiểu nhất?! Lại đi mong huynh ấy chết! Ta là một súc sinh… súc sinh đó…”
Hắn tự giật tóc, thở hổn hển, một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp.
“Không biết có phải tại ta nguyền rủa không, không bao lâu sau đại ca nhiễm phong hàn, vốn chỉ là bệnh vặt, không ngờ lại rất lâu khỏi, từ đó về sau, thân thể huynh ấy càng lúc càng kém, không đến ba năm thì mất. Những ngày cuối đời, đại ca triền miên trên giường bệnh, vậy nên mọi người cũng không quá ngạc nhiên trước cái chết của huynh. Nhưng ta lại luôn cảm thấy, là ta hại chết huynh ấy, có lẽ đại ca đáng ra không phải chết, huynh ấy có thể sống thật lâu, nhưng bởi vì ta muốn đại ca chết, nên huynh ấy mới chết…
Buổi tối cúng tuần cho đại ca, ta kiên trì gác trong linh đường. Đến nửa đêm, Tang Thanh đến. Trong linh đường vắng vẻ cũng chỉ có hai người chúng ta, lúc đó ta không dám nhìn nàng… Nàng thắp hương cho đại ca, rồi đột nhiên quay sang hỏi ta: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Nhưng ta không dám nhìn nàng, ta cúi đầu, dè dặt, một câu cũng không thành lời — ta biết, ta biết chứ, linh vị của đại ca ở ngay trước mặt, mỗi câu nói, mỗi một hơi thở của ta, đều là chứng cứ phạm tội! Nhưng Tang Thanh hỏi đi hỏi lại: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân nàng xa dần. Trong linh đường, ánh nến âm u chập chờn, ngoài phòng không có chút ánh trăng nào, bầu trời u ám, cờ chiêu hồn bay trong gió tạo ra âm thanh ‘phần phật’, cái bóng trắng lay động, lay động… Rốt cuộc ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng chợt giật mình ra một thân mồ hôi lạnh! Nàng đứng ngay đó — nàng đang nhìn ta cười nhạt! Không nói gì cả, chỉ lạnh lùng cười…”
Giọng Lý Thành Nhiên bất giác trầm hơn, như là đang than thở, kéo người nghe về lại cái đêm tối như mực nọ.
Đêm đó không trăng không sao, mây rất nặng nề, ngoài phòng bóng trúc âm u, cờ chiêu hồn màu trắng phất phơ tạo ra tiếng vang kỳ dị, ánh nến ảm đạm trong linh đường cũng lập lòe theo ngọn gió bất minh, trên linh vị trống rỗng, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới, còn ở cửa, cũng có một đôi mắt, là mắt của nữ nhân, một đằng trước một đằng sau, đều nhìn chăm chú vào một người — hắn mồ hôi ướt đẫm áo.
“Nhất thời, ta như không còn nhìn rõ thứ gì, lại như tất cả đều thấy rõ ràng… Thật kỳ quái a, thời khắc đó ta chỉ có một suy nghĩ, môi nàng nhất định có bôi son, nếu không vì sao lại hồng như thế, đẹp như thế? Cái màu đỏ sẫm đó cứ lượn lờ trước mắt ta, lòng bàn tay ta thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại có một xung động mơ hồ, như bị quỷ nhập xác, vừa lạnh vừa nóng, thấy con mắt nàng thì liền không nhịn được mà run rẩy! Ta nói: ‘Nàng biết không, là ta hại chết đại ca. Đều là lỗi của ta!’
Nàng như là không nghe thấy, xoay người bỏ đi. Vì vậy ta lại nghĩ, có lẽ câu kia ta kỳ thực không nói ra khỏi miệng…
Một buổi tối ba tháng sau. Tang Thanh tới tìm ta. Ta mở cửa, thấy nàng đứng bên ngoài, ta không hề kinh ngạc, có lẽ, ở trong lòng ta đã sớm biết sẽ có một ngày nào đó nàng tới. Ta chỉ không ngờ là nàng sẽ nói ra những lời đó! Nàng đứng ở cửa, câu đầu tiên là: ‘Là ta hại chết hắn, không phải đệ.’” Lý Thành Nhiên nhắm chặt mắt, run giọng nói: “Nàng nói, trong ba năm mỗi ngày nàng đều hạ độc trong canh của đại ca, là nàng độc chết đại ca! Ta hỏi nàng vì sao, nàng nhìn thẳng vào ta, hỏi gì cũng không nói, cuối cùng đột nhiên hỏi ta: ‘Đệ muốn ta chứ?’”
Vi Trường Ca thấp giọng hỏi: “Ngươi vẫn muốn nàng ta?”
Lý Thành Nhiên lặng lẽ một lúc, rồi gượng cười: “Nàng độc chết đại ca của ta, nhưng theo ý ta đây, thì chẳng phải là ta độc chết đại ca sao? Ta không chỉ hại chết đại ca, ta còn hại chết nàng, hại chết chính bản thân ta. Từ ánh mắt đầu tiên ta gặp nàng, đã định sẵn là ba người chúng ta không sống nổi rồi… Nàng hỏi ta: “Đệ còn muốn ta hay không?’ Ta thấy môi nàng khép mở, sau đó, liền ôm mạnh lấy nàng, ta ôm thật chặt, nàng kêu lên đau đớn, ta nói đừng lo, ta chính là muốn đưa nàng nhập vào cốt tủy! — Ta biết, chỉ có ta mới có thể hiểu sự tịch mịch của nàng, cũng chỉ có nàng có thể chia sẻ tội nghiệt với ta, từ nay về sau, trên đời này, ta và nàng chỉ còn đối phương mà thôi.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, như muốn đem sự sợ hãi vô cùng vô tận dưới đáy lòng hòa cùng với hơi thở đó đẩy hết ra ngoài.
“Sau hôm đó, ta và nàng cùng một chỗ. Nhưng tổ tiên Lý gia ba đời làm quan, thi lễ gia truyền, là nhà quyền quý nhất nhì trong thành Lăng Châu. Tang Thanh là dâu trưởng, ta là con cháu ruột thịt, ta và nàng dù có thích nhau, nhưng lại ngược với luân thường, người nhà sao có thể chấp nhận được chúng ta? Nếu bị người khác phát hiện thì chỉ có con đường chết, các trưởng bối trong nhà quyết sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, từ lúc mà ta ôm lấy nàng, chúng ta đã quyết không rời xa nhau nữa! Tang Thanh nói với ta: ‘Dù chết chúng ta cũng phải chết một cách thống khoái. Nếu chàng đối tốt với ta thì cũng không uổng công ta đối đãi với chàng như vậy; nếu chàng bỏ rơi ta, thì kiếp sau ta sẽ quay lại ám lấy chàng. Chỉ cần có thể ở bên chàng, dù chỉ là một giây một phút, ta cũng đồng ý!’ Nghe nàng nói vậy, ta cảm động cực kỳ, ta thề với nàng: ‘Nàng yên tâm, đời này đa thật lòng đối với nàng, đến mạng cũng không cần, chỉ mong nàng đừng quên lời nói hôm nay.’
Nàng bật cười, không ngừng hôn ta, hỏi ta nói có thật không, ta đáp rằng trước mặt tổ tông gia pháp, ta cũng vẫn sẽ nói câu đó. Tang Thanh nghe xong lại lười nhác dựa vào ta, cả buổi không nói gì — ta hiểu tâm tư của nàng, nàng vẫn sợ — kỳ thực ta cũng sợ, bất quá nàng sợ là người sống, ta sợ thì là người chết…
Chúng ta vốn tranh thủ gặp gỡ vào lúc ban đêm ở nơi không người, nhưng qua không bao lâu, Tang Thanh giả vờ bị bệnh, tiếp đó vì thân thể hư nhược, chuyển ra biệt uyển ở ngoài thành tĩnh dưỡng. Cách ngày ta sẽ mượn danh nghĩa thăm bệnh đến gặp gỡ nàng, tuy nói không ai nghi ngờ, nhưng đi nhiều lần chính ta cũng bắt đầu chột dạ. Chúng ta cũng từng nghĩ tới việc bỏ trốn, kết quả, cuối cùng có một ngày trời cũng sập xuống.”
Vi Trường Ca hỏi: “Nếu đã nghĩ tới bỏ trốn, vậy sao lại không đi?”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh không chịu theo ta đi… Nàng vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nếu không phải tái giá thì cũng không vào được đại môn của Lý gia chúng ta, nhưng giờ nàng đã làm thiếu phu nhân quen rồi, đâu còn nguyện ý cùng ta sống cuộc sống thiếu thốn?”
Tô Vọng Ngôn đột nhiên cười nói: “Chỉ vì thế mà nàng ta không đồng ý sao?”
Lý Thành Nhiên ngẩn ngơ, dừng một chút, nói: “Ta, ta. . . Không sai, dù nàng đồng ý, ta cũng không muốn — sao ta nỡ để nàng sống nghèo khổ chứ…”
Tô Vọng Ngôn lạnh lùng nhìn hắn từ trên xuống, một lát mới nói: “Chỉ là không nỡ thôi sao? Ta thấy chưa chắc à. Tang Thanh làm thiếu phu nhân quen rồi, ngươi chả nhẽ lại không quen với cẩm y ngọc thực sao? Hừ, ngươi không nỡ để nàng ta sống khổ, có điều, chỉ sợ lại càng không nỡ để bản thân phải sống khổ hơn.”
Lý Thành Nhiên nghe xong vẻ mặt kinh hãi, ngây người nửa ngày, lẩm bẩm: “Không sai… Ta cứ luôn nói là nàng không nỡ từ bó vinh hoa phú quý. Kỳ thực chính ta cũng chưa từng buông tay… Ta luôn trách nàng, vậy mà không một lần nhớ phải tự vấn bản thân, rốt cuộc có nguyện ý hay không… Bỏ được hay không…”
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn Lý Thành Nhiên, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc là nên ghét bỏ, hay là nên thương hại.
Y thở dài kín đáo: “Nhưng sau đó Tang Thanh vẫn rời khỏi Lăng Châu, mang theo hai đứa con ở trong một thôn nhỏ cạnh Thạch Đầu thành.”
Lý Thành Nhiên vùi mặt vào đầu gối, hai tay ôm chân, than thở: “Con ư… Hai đứa bé đó cũng không biết rốt cuộc là ở đâu ra…”
Vi Trường Ca giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tô Vọng Ngôn hời hợt hỏi lại: “Không biết ở đâu ra? Tức là sao?”
“Hai đứa bé đó do một nữ nhân mang đến. Khoảng chừng là một ngày vào năm sáu năm trước, có một nữ nhân, mang theo hai đứa con, đột nhiên tìm tới cửa –” Lý Thành Nhiên vừa nhớ lại vừa chậm rãi kể: “Khi đó Tang Thanh ở tại biệt uyển, có một hôm trời mưa rất to, ta đi thăm nàng. Cũng như bình thường, ta đi vào từ cửa sau, đi thẳng vào phòng nàng, còn chưa tới cửa đã chợt nghe bên trong có tiếng nói. Gian biệt uyển này là nơi Tang Thanh ‘dưỡng bệnh’, nàng lại là quả phụ của Lý gia, nói là muốn tránh rắc rối, vậy nên luôn có rất ít người tới — ha, người ngoài còn tưởng đại thiếu phu nhân của Lý gia là nữ tử tam trinh cửu liệt gì chứ!”
Nói tới đây, Lý Thành Nhiên cười lạnh, trong ánh mắt chợt hiện vẻ oán độc.
Hắn kể tiếp: “Ta biết trong phòng có người khác, lấy làm kinh hãi, ta nghĩ, không biết bên trong là ai, mà nàng lại để đối phương vào khuê phòng nói chuyện, chần chờ một lúc quyết định gõ cửa. Tang Thanh ở bên trong hỏi vọng ra là ai, ta nói, đại tẩu, là ta, mẹ bảo ta đưa đồ ăn tới. Chẳng ngờ Tang Thanh lại không ra, chỉ nói muốn ta ra phòng khách chờ nàng. Ta đồng ý, trong lòng nhưng lại càng nghi ngờ, đi vài bước liền lén quay lại, vòng ra cửa sổ phía sau. Người trong phòng nói chuyện rất nhỏ tiếng, chỉ nghe thấy vài tiếng đứt quãng ‘Hài tử’, ‘Kỳ hạn’, ta cẩn thận nhìn qua cửa sổ, thấy Tang Thanh đang ngồi cùng một nữ tử xa lạ, nữ nhân đó ăn mặc rất giản dị, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, bên cạnh còn có hai đứa bé. Ta còn tưởng là bằng hữu bên nhà nàng tới thăm. Ba mẹ con đó nhanh chóng rời đi. Khi Tang Thanh đi ra cứ có gì đó là lạ, nói năng hành động có sự bất an, nói chuyện với nàng lại cứ như là không nghe thấy. Ta giận dữ, lớn tiếng nói: ‘Nàng thế này là có ý gì? Nữ nhân kia là ai? Cô ta nói gì với nàng?’
Nàng như là lại càng hoảng sợ, nhìn ta cứ định nói lại thôi. Ta càng giận hơn, xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa thì nàng đã gọi lại, nói: “Lần sau họ tới, chàng nhất định không được nghe lén nữa, họ biết đấy.”
Lý Thành Nhiên đột nhiên thở dài, trên gương mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc phức tạp lại bỗng xuất hiện sự ôn như không ăn khớp: “Nàng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng. Tuy chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản thế thôi, nhưng lửa giận trong lòng ta liền tắt hết, sự tức tối cũng không biết biến mất đi đâu…”
Có lẽ là nhớ lại quang cảnh ngọt ngào khi đó, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng trong lời kể của hắn lại mang theo sự hoài niệm xa xăm. Người nghe cũng có chút suy nghĩ, không hẹn mà cùng mỉm cười.
“Ta quay đầu lại nhìn nàng, nàng cười với ta, ta cũng không giận nàng được nữa. Nàng nằm trong lòng ta, nói: ‘Chúng ta cứ thế này mãi cũng không phải là cách.’ Vấn đề này từ khi ta với nàng bắt đầu mối quan hệ, ta đã nghĩ tới vô số lần, chỉ là nghĩ thế nào cũng không ra kết quả. Ta an ủi nàng: ‘Nàng yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta có thể đường đường chính chính sống bên nhau.’
Nàng nói: ‘Một ngày nào đó, là khi nào?’
Ta nhìn mặt nàng từ một bên, môi nàng vẫn đỏ hồng, mắt nàng vẫn rực sáng, ta đột nhiên trở nên kích động, nói: ‘Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa nàng đi! Chúng ta tới nơi không có ai quen biết, sống cho thật thoải mái!’
Nhưng nàng im lặng. Ta cũng biết vì sao nàng không đáp. Tất cả nhiệt tình bỗng nguội lạnh. Nàng suy nghĩ thật lâu, mới nói: ‘Ta muốn ở bên chàng, nhưng ta cũng không muốn chịu khổ. Nếu như có biện pháp, để chúng ta có thể sống với nhau đường đường chính chính, và không phải từ bỏ gì hết —— thậm chí còn đạt được nhiều thứ —— nếu có biện pháp như thế, chàng thấy có được không?’
Ta nghe lời nàng nói kỳ quái, cứ truy hỏi mãi, nhưng nàng cứ quanh co cho qua. Hóa ra nữ nhân ban ngày tới là gia quyến của một cự phú miền nam, bởi vì dính vào chuyện phi pháp, cả nhà phu quân đều bị bắt giam, gia sản cũng bị sung công hết. Chỉ có nữ nhân đó mang theo hai đứa con trốn thoát, đưa theo trẻ con vừa bất tiện lại không an toản, bởi vậy muốn tìm người giúp đỡ chăm sóc hai con, đợi năm năm sau, người đó sẽ đón hài tử về nhà. Nữ nhân kia còn đáp ứng với Tang Thanh, chỉ cầng nàng chăm nom con giúp cô ta năm năm, sẽ cho nàng một số tiền cả đời dùng không hết.”
Vi Trường Ca nói: “Tang Thanh đã đáp ứng?”
Lý Thành Nhiên gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện từ ban đầu mình luyến tiếc phải rời xa Tang Thanh thế nào, rồi bị thuyết phục đồng ý với kế hoạch của Tang Thanh ra sao, Tang Thanh thu nuôi hai đứa bé, nhưng một năm sau đột nhiên mang theo hài tử biến mất, mãi đến nửa năm trước mới đột nhiên trở lại Lăng Châu tìm hắn.
“Biến mất…” Vi Trường Ca hơi suy tư, hỏi: “Vậy sau đó Tang Thanh có nói với ngươi mấy năm đó nàng biến mất đi đâu không?”
Lý Thành Nhiên đáp: “Nàng chỉ nói là Cố phu nhân phái người truyền tin nói với nàng rằng kẻ thù đã tới Lăng Châu, sợ sẽ gây bất lợi cho hài tử, muốn nàng dẫn chúng đi nơi khác lánh tạm…”
Vi Trường Ca gật gù, rồi cúi đầu vẻ suy tư.
Tô Vọng Ngôn lại gần, dùng thanh âm cực thấp nói sát vào bên tai y: “Lời Tang Thanh nói với hắn đều là giả…” Cậu đứng quá gần, đến mức Vi Trường Ca có thể ngửi thấy hương liệu không biết tên trên người cậu, tỏa ra mùi thơm mát, lúc này mới quay lại như là nhận ra điều gì, thấy bên thái dương Tô Vọng Ngôn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, làm diện mục ngũ quan như là được nắng chiều vàng kim phủ lên một tầng hào quang. Trong lòng Vi Trường Ca rụng động, không kìm lòng được giơ ống tay áo lên lau đi mồ hôi trến trán giúp cậu, miệng nói: “Nóng không?”
Tô Vọng Ngôn cũng giơ ống tay lên lau trán, vẻ mặt thản nhiên, cúi đầu cười nói: “Có một chút.”
Nhưng Vi Trường Ca cứ như lạc trong sương mù, chỉ chăm chú nhìn cậu, mơ mơ hồ hồ đáp lời, rồi không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích.
Vi Kính thấy đến lúc, tiến lên nói: “Bảo chủ, Tô công tử, mọi người đều khát nước rồi đúng không? Để thuộc hạ tới quán trà phía trước bưng mấy chén nước tới!”
Vi Trường Ca giật mình, như là vừa tỉnh cơn mơ, lặng lẽ gật đầu. Nhìn lên thấy Vi Kính đã đi, y tiu nghỉu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tô Vọng Ngôn, đột nhiên lại cười một cách vô cớ, làm Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, nhưng y lại đã quay sang nói với Lý Thành Nhiên: “Những lời này đều là nàng nói với ngươi” Lại hỏi “Ngươi có tin không?”
Vai Lý Thành Nhiên run lên, một lát mới run giọng nói: “Ta không tin ——”
Lý Thành Nhiên dừng một chút, cắn răng: “Ta không tin. Cố phu nhân cái gì, tiền bạc cái gì? Nếu thực sự là người trong triều đình, sao lại bị người ta tịch biên một cách mờ ám như thế? Nếu gia sản đã sung công, thì lấy đâu ra tài sản tiêu cả đời không hết để cho nàng? Nàng nói đại ca qua đời sớm, không con không cái, cho nên muốn thu dưỡng hai đứa nhỏ kia, cha mẹ thúc bá không ai phản đối, một năm trôi qua an ổn, vậy thì vì sao nàng phải đột nhiên bỏ đi? Bốn năm sau, nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng nói hài tử được Cố phu nhân đón về rồi, nàng nói năm xưa biến mất cùng hài tử là để trốn kẻ thù, nhưng chỉ nhìn lướt qua mắt nàng là biết nàng đang nói dối! Các ngươi không biết đâu… Khi nàng nói dối, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thần sắc đó như là hận không được ta ôm chầm lấy mà hôn ngay lập tức vậy —— ta biết, nàng đang gạt ta!”
Nói xong lời cuối, trong giọng như đã rỉ máu.
Nhìn hắn chìm trong đau khổ, mọi người xung quanh lộ vẻ trầm mặc, không biết nên mắng hay nên khuyên, nên khóc hay nên cười? Nhìn nam nhân trước mắt dáng vẻ tiều tụy, nhất thời, ngay đến Tô Vọng Ngôn cũng không biết nói gì cho phải.
Lý Thành Nhiên im lặng thật lâu, rồi thở dài, lẩm bẩm: “Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi*… Ta vẫn biết là nàng gạt ta, nhưng ta không quan tâm. Ta biết là nàng thật lòng với ta. Nàng một lòng một dạ, muốn cùng ta cao chạy xa bay, bốn năm đó, nàng một mình mang theo hai đứa trẻ, không biết ở bên ngoài đã phải chịu bao khổ cực! Ta thương nàng yêu nàng còn không đủ, dù là nàng có việc thực sự không muốn nói cho ta biết thì có sao? Ta chỉ coi như không biết mà thôi. Thế nhưng có một việc, ta cũng không thể làm bộ không biết ——”
(*Nguyên văn: Trích ‘Thước Kiều Tiên’ của Tần Quan: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số)
Sắc mặt hắn sa sầm lại, cho đến khi xám ngắt, nhưng ánh mắt lại bùng cháy lên, gần như trở nên phát cuồng: “Các ngươi hỏi vì sao ta phóng hỏa ư? Ta không hận nàng vì nàng gạt ta, ta chỉ hận nàng vì nàng yêu ta. Ta không giết nàng vì hận nàng, nhưng ta lại giết nàng vì yêu nàng.” Lý Thành Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Vi Trường Ca, hỏi: “Ngươi biết ta giết nàng như thế nào không?”
Vi Trường Ca không nhịn được hỏi ngược lại: “Ngươi giết nàng ta như thế nào?”
Lý Thành Nhiên cười ha hả, nhưng không đáp, lại tiếp tục kể câu chuyện vừa nãy: “Bốn năm trôi qua, ta nhớ nàng đến phát điên! Những ngày sau khi nàng trở về, chúng ta ôm nhau không muốn rời dù chỉ chốc lát, như hình với bóng, sống những ngày như thiên đường. Nàng lấy ra vô số ngân phiếu, châu báu cho ta xem. Nàng gọi tên ta nói, những thứ này đều là của chúng ta rồi, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau rồi! Ta thương lượng ổn thỏa với nàng, muốn cùng nhau cao chạy xa bay, tới một nơi không ai biết chúng ta để được trọn đời bên nhau. Vì vậy ta về nhà làm một vài công tác chuẩn bị, nàng thì mua nhà cửa ở đây, sau đó đưa tin cho ta để ta tới. Đối với người ngoài, chỉ nói ta là người chồng nàng chọn được về ở rể. Thời gian đầu, tất cả đều tốt đẹp, hai người chúng ta sống những ngày như thần tiên! Thế nhưng không được bao lâu, tất cả bắt đầu trở nên kỳ quái.”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh thay đổi. Nàng bắt đầu không thích nói chuyện, không muốn ra ngoài, ngày này qua ngày khác đờ đẫn ở trong phòng, lại hình như nàng chưa từng nói gì. Không biết nàng bị làm sao, ta biết là, chúng ta có tiền rồi, lại được sống cùng nhau rồi, nhưng nàng vẫn không vui. Tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng, nàng mất hồn mất vía, trong mắt như là không có ta, đôi khi nói lớn tiếng với nàng một chút thì nàng sẽ sợ hãi cả nửa ngày. Ta thực sự không rõ, rốt cuộc nàng bị làm sao… Mãi cho đến buổi tối hôm đó, ta nửa đêm tỉnh lại, nghe nàng gọi tên một nam nhân khác ——” hắn nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca cười khổ, bất đắc dĩ phải lên tiếng: “Nàng gọi ta?”
Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt, hơi cúi đầu.
“Không sai, nàng gọi chính là ngươi… các ngươi quen nhau như thế nào?”
“Cũng không thể gọi là quen được.”
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, đáp: “Mùa đông năm ngoái, ta gặp Tang Thanh tại một khách điếm ở trong Thạch Đầu thành, có điều, chúng ta chỉ gặp qua một lần đó thôi.”
“Một lần? Nàng chỉ gặp ngươi một lần, mà đã thay lòng…” Lý Thành Nhiên rũ mắt nhìn xuống, buồn bã nói: “Ta một mực nghĩ phải làm thế nào cho nàng hạnh phúc, hóa ra, nàng bởi vì ta mà mới không vui. Trong nháy mắt, tất cả xung quanh đều như thành mùa đông lạnh giá, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là phải bóp chết nàng! Thế nhưng ta không làm…”
Tô Vọng Ngôn vốn định nói Tang Thanh không hề thay lòng đổi dạ, nhưng nghĩ kỹ lại nhịn xuống, đổi giọng hỏi: “Vì sao?”
“…Ta sợ, rất sợ… Ta cũng không biết rốt cuộc là ta sợ cái gì, nhưng sự sợ hãi một khi đã sinh ra, liền không ngừng bành trướng, không bao giờ ngừng lại được nữa! Thứ ta sợ ngày càng nhiều. Buổi tối ta không dám ngủ, sợ ngủ rồi nàng sẽ ở bên cạnh ta gọi tên người khác, cả đêm ta trông chừng nàng, nhìn nàng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại một chút, lại mơ thấy đại ca đầy người là máu tới tìm ta đòi mạng! Đến ban ngày, ta cũng không dám nhìn nàng, rất sợ khi nàng tỉnh táo, sẽ nói lời biệt ly. Ta sợ tới mức không dám ở trong nhà, ta cũng không dám ra ngoài, sợ đụng phải người quen cũ, đành phải trốn trong kho củi vừa nhỏ vừa tối tăm, đần độn, chờ từng ngày trôi qua…
Trong ngày, chỉ có khi ăn chúng ta mới tán gẫu vài câu. Môi của nàng vẫn tươi đẹp như cũ, nhưng lúc đó, ta chỉ thấy căng thẳng toàn thân tập trung mọi ý thức nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng khép mở, rất sợ nàng sẽ đột nhiên nói ra lời gì ta không muốn nghe thấy. Dần dần, chúng ta càng ngày càng nói chuyện ít đi, lời nói ngắn hơn, nhưng ít ra không cần phòng bị nữa, ta lại thấy như trút được gánh nặng… Nàng thường nhìn ta từ phía sau, nhưng khi ta quay đầu lại, nàng lại nhìn tránh đi chỗ khác —— ánh mắt đó ngày càng xa cách. Ngày qua ngày, chúng ta như hai chú chim sợ cành cong, sợ cái bóng trong lòng đối phương, chỉ cần một tiếng giật dây, những ngày sống như mơ đó sẽ bị nghiền nát, tan vỡ… Nàng càng ngày càng nói mớ nhiều hơn, có đôi khi thì kêu ‘tiền, tiền’, có lúc gọi tên ta, bất quá đa số là nàng kêu ‘Buông tha cho ta’. Ta nghe mất mấy buổi tối, suy nghĩ mất mấy buổi tối, cuối cùng hiểu ra nàng đang sợ cái gì —— nàng đang sợ ta, sợ ta sẽ bắt chước nàng lúc trước mà độc chết nàng, mang đi số tiền nàng khổ cực kiếm được! Trong mơ nàng vẫn hô ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi! ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi’… Là những lời này khiến ta hạ quyết tâm —— nàng có thể vì ta mà độc chết đại ca, cũng có thể vì Vi Trường Ca mà độc chết ta. Nàng còn muốn bỏ trốn, ta cũng không cho! Nàng là của ta! Không được đi đâu hết!”
Nhìn thần tình thê lương bi ai của Lý Thành Nhiên, Vi Trường Ca lại có cảm giác lạnh sống lưng ——
“Ngươi đã làm gì?”
Lý Thành Nhiên nhìn y, cười mà như không cười rồi nói từng chữ rõ ràng: “Ta phóng một mồi lửa a —— không phải các ngươi đã biết hết rồi sao?
***
Chú thích về ‘Ma Đăng Già’:
Ma Đăng Già hay Ma Đăng Già Nữ vốn là một nữ tử trẻ tuổi dòng giống Thủ Đà La (giai cấp nô lệ). Có một ngày, A Nan (là một trong thập đại đệ tử của Phật Tổ) đi ra từ Chích Viên Tinh Xá, cầm bát vào thành khất thực, trên đường quay về thì thấy bên đường có một hồ lớn, Ma Đăng Già Nữ đang ở đó múc nước, A Nan bởi vì khát nước, liền xin nàng bố thí cho một bát.
Ma Đăng Già Nữ tự nhận thân phận thấp hèn, không dám đưa nước cho A Nan. A Nan nhìn ra sự khó xử của nàng, lần thứ hai từ bi xin một bát nước từ nàng, bởi vậy làm Ma Đăng Già Nữ động tâm. Dáng vẻ nghiêm trang, phong độ cùng dáng điệu và giọng nói đầy từ bi của A Nan cứ quanh quẩn trong lòng nàng. Sau khi về nhà, nàng ngày nhớ đêm mong A Nan, không màng ăn uống, khiến mẫu thân vô cùng lo lắng. Vì vậy Ma Đăng Già Nữ xin mẫu thân nghĩ cách để nàng có thể lấy được A Nan làm chồng.
Mẫu thân biết A Nan là người tu đạo, không dễ dao động, vì vậy sử dụng ma chú, khiến A Nan không điều khiển được bước chân mà tới nhà Ma Đăng Già Nữ. Trong lúc A Nan cảm thấy bi thương, Phật Đà đã dùng thiên nhãn biết A Nan đang trong cảnh khó khăn, dùng ánh sáng bảo hộ, để tâm trí A Nan sáng suốt, thoát khỏi sự mê hoặc của Ma Đăng Già Nữ, tông cửa xông ra, chạy về Chích Viên Tinh Xá. Nhưng Ma Đăng Già Nữ lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quấn lấy A Nan. A Nan cảm thấy xấu hổ vô cùng, xin Phật Đà giải nguy trừ nan.
Phật Đà mới khéo léo nghĩ cách, mời Ma Đăng Già Nữ cùng song thân tới tăng đoàn. Phật Đà có được sự đồng ý của phụ mẫu nàng, giữ Ma Đăng Già Nữ lại, Phật Đà nói với nàng, nếu muốn gả cho A Nan, phải ở lại tăng đoàn tu hành, cho đến khi nào đạo hạnh ngang với A Nan, thì mới có thể cùng A Nan kết hôn. Ma Đăng Già Nữ vì muốn gả cho A Nan, mới vui vẻ quy y xuất gia, ngày ngày theo chỉ thị của Phật Đà, tinh tiến tu đạo, sống trong cuộc sống phật hóa của Khưu Ni tăng đoàn. Ma Đăng Già Nữ ngày đêm tinh tiến tu hành, rốt cuộc tỉnh ngộ trái tim chấp nhất với A Nan. Có một ngày, nàng quỳ gối trước nơi Phật Đà ngồi, sám hối hành vi ngu xuẩn của mình, nguyện tuân theo giáo phát của Phật Đà, làm một sứ giả chân lý. Phật Đà cảm thấy vui mừng trước sự giác ngộ của nàng.
Vi tô hai người đều sửng sốt.
“Cái gì?”
“Nàng thật sự là quả phụ? Nàng thật sự có phu quân rồi…”
Phía sau không hẹn mà cùng truyền tới hai tiếng kinh hô, một của Vi Kính, còn lại, là của Thi Lý, không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh. Sắc mặt vốn rất kém của Thi Lý lúc này lại càng tái nhợt, dáng vẻ lung lay như sắp đổ. Ba người Vi Trường Ca vừa thấy, không khỏi vừa buồn cười lại vừa thương cảm.
Nếu bắt đầu kể, Lý Thành Nhiên cũng không quan tâm bọn họ nữa, lùi về sau mấy bước, mệt mỏi ngồi xuống.
Hắn kể đều đều: “Ta vốn là người Lăng Châu, trong nhà còn có một ca ca hơn ta hai mươi tuổi. Đại tẩu qua đời sớm, đại ca sống độc thân đã nhiều năm, cuối cùng cưới một thê tử khác.
Năm ấy ta mới mười tám tuổi, chị dâu mới cũng bằng tuổi ta, chỉ mới mười tám… Ta còn nhớ như in, buổi sáng sau ngày thành thân, đại ca đưa chị dâu tới kính trà cha mẹ. Ta đứng ở phía sau, liếc mắt liền thấy nàng, nàng còn trẻ lắm! Mặc hồng y phục của tân nương, đôi mắt như thu thủy, dịu dàng động nhân… Ta nhìn nàng, nàng ngẩng đầu cũng nhìn ta, bỗng nhiên tay run lên, chén trà liền rơi xuống đất nát vụn. Một tiếng thanh thúy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, các ma ma nha đầu xung quanh như ong vỡ tổ ào tới thu dọn, trong miệng mỗi người đều lẩm bẩm ‘Hoa khai phú quý, như ý cát tường’. Hoa khai phú quý? Như ý cát tường? Ha ha, lúc đó, ta nhìn nàng quỳ không nhúc nhích dưới đất, liền biết sau này sẽ chẳng có cái gì như ý cát tường hết — nàng là nữ nhân của đại ca ta, ta cả đời này chẳng còn hy vọng gì nữa rồi… Nhưng ta không cam tâm! Nàng trẻ như vậy cơ mà! Vì sao đời này nàng chỉ có thể làm đại tẩu của ta, lại không thể làm thê tử của ta?! Vì sao ta lại gặp nàng chậm mất một ngày? Nếu sớm một ngày, không, chỉ sớm một giờ thôi! Ta sẽ cầu xin đại ca, cầu xin cha mẹ — đại ca thương ta, cha mẹ yêu ta, ta muốn gì họ cũng sẽ cho ta! Ta xin họ, khi đó, người cưới nàng sẽ là ta! Nếu như ta cưới được nàng, biết đâu nàng sẽ hạnh phúc? Bây giờ ngẫm lại, đúng là oan nghiệt kiếp trước! Biển người mênh mông, sao lại để ta gặp được nàng? Trong khoảnh khắc đó, ta lại đột nhiên nghĩ: Vì sao đại ca không chết, vì sao huynh ấy không chết đi?!”
Lý Thành Nhiên đột ngột giơ tay, tự tát một cái thật mạnh, nửa bên mặt liền đỏ ửng, nổi lên dấu tay rõ ràng. Ánh mắt của hắn trở nên hỗn loạn, trong đó lẫn lộn cả thống khổ hối hận thương tâm phẫn nộ, khiến hắn trông như một con dã thú muốn tự sát vì tuyệt vọng…
“Ta lại có ý nghĩ muốn huynh ấy chết, ta mà lại có ý nghĩ đó! Đại ca lớn hơn ta hai mươi tuổi, nhiều huynh đệ tỷ muội như thế, là huynh ấy hiểu ta nhất, từ nhỏ đến lớn, huynh chưa từng mắng ta, thứ mọi người muốn huynh ấy luôn cho ta, nhưng tại sao lại là ta? Tại sao lại là đệ đệ mà huynh ấy hiểu nhất?! Lại đi mong huynh ấy chết! Ta là một súc sinh… súc sinh đó…”
Hắn tự giật tóc, thở hổn hển, một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp.
“Không biết có phải tại ta nguyền rủa không, không bao lâu sau đại ca nhiễm phong hàn, vốn chỉ là bệnh vặt, không ngờ lại rất lâu khỏi, từ đó về sau, thân thể huynh ấy càng lúc càng kém, không đến ba năm thì mất. Những ngày cuối đời, đại ca triền miên trên giường bệnh, vậy nên mọi người cũng không quá ngạc nhiên trước cái chết của huynh. Nhưng ta lại luôn cảm thấy, là ta hại chết huynh ấy, có lẽ đại ca đáng ra không phải chết, huynh ấy có thể sống thật lâu, nhưng bởi vì ta muốn đại ca chết, nên huynh ấy mới chết…
Buổi tối cúng tuần cho đại ca, ta kiên trì gác trong linh đường. Đến nửa đêm, Tang Thanh đến. Trong linh đường vắng vẻ cũng chỉ có hai người chúng ta, lúc đó ta không dám nhìn nàng… Nàng thắp hương cho đại ca, rồi đột nhiên quay sang hỏi ta: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Nhưng ta không dám nhìn nàng, ta cúi đầu, dè dặt, một câu cũng không thành lời — ta biết, ta biết chứ, linh vị của đại ca ở ngay trước mặt, mỗi câu nói, mỗi một hơi thở của ta, đều là chứng cứ phạm tội! Nhưng Tang Thanh hỏi đi hỏi lại: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân nàng xa dần. Trong linh đường, ánh nến âm u chập chờn, ngoài phòng không có chút ánh trăng nào, bầu trời u ám, cờ chiêu hồn bay trong gió tạo ra âm thanh ‘phần phật’, cái bóng trắng lay động, lay động… Rốt cuộc ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng chợt giật mình ra một thân mồ hôi lạnh! Nàng đứng ngay đó — nàng đang nhìn ta cười nhạt! Không nói gì cả, chỉ lạnh lùng cười…”
Giọng Lý Thành Nhiên bất giác trầm hơn, như là đang than thở, kéo người nghe về lại cái đêm tối như mực nọ.
Đêm đó không trăng không sao, mây rất nặng nề, ngoài phòng bóng trúc âm u, cờ chiêu hồn màu trắng phất phơ tạo ra tiếng vang kỳ dị, ánh nến ảm đạm trong linh đường cũng lập lòe theo ngọn gió bất minh, trên linh vị trống rỗng, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới, còn ở cửa, cũng có một đôi mắt, là mắt của nữ nhân, một đằng trước một đằng sau, đều nhìn chăm chú vào một người — hắn mồ hôi ướt đẫm áo.
“Nhất thời, ta như không còn nhìn rõ thứ gì, lại như tất cả đều thấy rõ ràng… Thật kỳ quái a, thời khắc đó ta chỉ có một suy nghĩ, môi nàng nhất định có bôi son, nếu không vì sao lại hồng như thế, đẹp như thế? Cái màu đỏ sẫm đó cứ lượn lờ trước mắt ta, lòng bàn tay ta thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại có một xung động mơ hồ, như bị quỷ nhập xác, vừa lạnh vừa nóng, thấy con mắt nàng thì liền không nhịn được mà run rẩy! Ta nói: ‘Nàng biết không, là ta hại chết đại ca. Đều là lỗi của ta!’
Nàng như là không nghe thấy, xoay người bỏ đi. Vì vậy ta lại nghĩ, có lẽ câu kia ta kỳ thực không nói ra khỏi miệng…
Một buổi tối ba tháng sau. Tang Thanh tới tìm ta. Ta mở cửa, thấy nàng đứng bên ngoài, ta không hề kinh ngạc, có lẽ, ở trong lòng ta đã sớm biết sẽ có một ngày nào đó nàng tới. Ta chỉ không ngờ là nàng sẽ nói ra những lời đó! Nàng đứng ở cửa, câu đầu tiên là: ‘Là ta hại chết hắn, không phải đệ.’” Lý Thành Nhiên nhắm chặt mắt, run giọng nói: “Nàng nói, trong ba năm mỗi ngày nàng đều hạ độc trong canh của đại ca, là nàng độc chết đại ca! Ta hỏi nàng vì sao, nàng nhìn thẳng vào ta, hỏi gì cũng không nói, cuối cùng đột nhiên hỏi ta: ‘Đệ muốn ta chứ?’”
Vi Trường Ca thấp giọng hỏi: “Ngươi vẫn muốn nàng ta?”
Lý Thành Nhiên lặng lẽ một lúc, rồi gượng cười: “Nàng độc chết đại ca của ta, nhưng theo ý ta đây, thì chẳng phải là ta độc chết đại ca sao? Ta không chỉ hại chết đại ca, ta còn hại chết nàng, hại chết chính bản thân ta. Từ ánh mắt đầu tiên ta gặp nàng, đã định sẵn là ba người chúng ta không sống nổi rồi… Nàng hỏi ta: “Đệ còn muốn ta hay không?’ Ta thấy môi nàng khép mở, sau đó, liền ôm mạnh lấy nàng, ta ôm thật chặt, nàng kêu lên đau đớn, ta nói đừng lo, ta chính là muốn đưa nàng nhập vào cốt tủy! — Ta biết, chỉ có ta mới có thể hiểu sự tịch mịch của nàng, cũng chỉ có nàng có thể chia sẻ tội nghiệt với ta, từ nay về sau, trên đời này, ta và nàng chỉ còn đối phương mà thôi.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, như muốn đem sự sợ hãi vô cùng vô tận dưới đáy lòng hòa cùng với hơi thở đó đẩy hết ra ngoài.
“Sau hôm đó, ta và nàng cùng một chỗ. Nhưng tổ tiên Lý gia ba đời làm quan, thi lễ gia truyền, là nhà quyền quý nhất nhì trong thành Lăng Châu. Tang Thanh là dâu trưởng, ta là con cháu ruột thịt, ta và nàng dù có thích nhau, nhưng lại ngược với luân thường, người nhà sao có thể chấp nhận được chúng ta? Nếu bị người khác phát hiện thì chỉ có con đường chết, các trưởng bối trong nhà quyết sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, từ lúc mà ta ôm lấy nàng, chúng ta đã quyết không rời xa nhau nữa! Tang Thanh nói với ta: ‘Dù chết chúng ta cũng phải chết một cách thống khoái. Nếu chàng đối tốt với ta thì cũng không uổng công ta đối đãi với chàng như vậy; nếu chàng bỏ rơi ta, thì kiếp sau ta sẽ quay lại ám lấy chàng. Chỉ cần có thể ở bên chàng, dù chỉ là một giây một phút, ta cũng đồng ý!’ Nghe nàng nói vậy, ta cảm động cực kỳ, ta thề với nàng: ‘Nàng yên tâm, đời này đa thật lòng đối với nàng, đến mạng cũng không cần, chỉ mong nàng đừng quên lời nói hôm nay.’
Nàng bật cười, không ngừng hôn ta, hỏi ta nói có thật không, ta đáp rằng trước mặt tổ tông gia pháp, ta cũng vẫn sẽ nói câu đó. Tang Thanh nghe xong lại lười nhác dựa vào ta, cả buổi không nói gì — ta hiểu tâm tư của nàng, nàng vẫn sợ — kỳ thực ta cũng sợ, bất quá nàng sợ là người sống, ta sợ thì là người chết…
Chúng ta vốn tranh thủ gặp gỡ vào lúc ban đêm ở nơi không người, nhưng qua không bao lâu, Tang Thanh giả vờ bị bệnh, tiếp đó vì thân thể hư nhược, chuyển ra biệt uyển ở ngoài thành tĩnh dưỡng. Cách ngày ta sẽ mượn danh nghĩa thăm bệnh đến gặp gỡ nàng, tuy nói không ai nghi ngờ, nhưng đi nhiều lần chính ta cũng bắt đầu chột dạ. Chúng ta cũng từng nghĩ tới việc bỏ trốn, kết quả, cuối cùng có một ngày trời cũng sập xuống.”
Vi Trường Ca hỏi: “Nếu đã nghĩ tới bỏ trốn, vậy sao lại không đi?”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh không chịu theo ta đi… Nàng vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nếu không phải tái giá thì cũng không vào được đại môn của Lý gia chúng ta, nhưng giờ nàng đã làm thiếu phu nhân quen rồi, đâu còn nguyện ý cùng ta sống cuộc sống thiếu thốn?”
Tô Vọng Ngôn đột nhiên cười nói: “Chỉ vì thế mà nàng ta không đồng ý sao?”
Lý Thành Nhiên ngẩn ngơ, dừng một chút, nói: “Ta, ta. . . Không sai, dù nàng đồng ý, ta cũng không muốn — sao ta nỡ để nàng sống nghèo khổ chứ…”
Tô Vọng Ngôn lạnh lùng nhìn hắn từ trên xuống, một lát mới nói: “Chỉ là không nỡ thôi sao? Ta thấy chưa chắc à. Tang Thanh làm thiếu phu nhân quen rồi, ngươi chả nhẽ lại không quen với cẩm y ngọc thực sao? Hừ, ngươi không nỡ để nàng ta sống khổ, có điều, chỉ sợ lại càng không nỡ để bản thân phải sống khổ hơn.”
Lý Thành Nhiên nghe xong vẻ mặt kinh hãi, ngây người nửa ngày, lẩm bẩm: “Không sai… Ta cứ luôn nói là nàng không nỡ từ bó vinh hoa phú quý. Kỳ thực chính ta cũng chưa từng buông tay… Ta luôn trách nàng, vậy mà không một lần nhớ phải tự vấn bản thân, rốt cuộc có nguyện ý hay không… Bỏ được hay không…”
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn Lý Thành Nhiên, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc là nên ghét bỏ, hay là nên thương hại.
Y thở dài kín đáo: “Nhưng sau đó Tang Thanh vẫn rời khỏi Lăng Châu, mang theo hai đứa con ở trong một thôn nhỏ cạnh Thạch Đầu thành.”
Lý Thành Nhiên vùi mặt vào đầu gối, hai tay ôm chân, than thở: “Con ư… Hai đứa bé đó cũng không biết rốt cuộc là ở đâu ra…”
Vi Trường Ca giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tô Vọng Ngôn hời hợt hỏi lại: “Không biết ở đâu ra? Tức là sao?”
“Hai đứa bé đó do một nữ nhân mang đến. Khoảng chừng là một ngày vào năm sáu năm trước, có một nữ nhân, mang theo hai đứa con, đột nhiên tìm tới cửa –” Lý Thành Nhiên vừa nhớ lại vừa chậm rãi kể: “Khi đó Tang Thanh ở tại biệt uyển, có một hôm trời mưa rất to, ta đi thăm nàng. Cũng như bình thường, ta đi vào từ cửa sau, đi thẳng vào phòng nàng, còn chưa tới cửa đã chợt nghe bên trong có tiếng nói. Gian biệt uyển này là nơi Tang Thanh ‘dưỡng bệnh’, nàng lại là quả phụ của Lý gia, nói là muốn tránh rắc rối, vậy nên luôn có rất ít người tới — ha, người ngoài còn tưởng đại thiếu phu nhân của Lý gia là nữ tử tam trinh cửu liệt gì chứ!”
Nói tới đây, Lý Thành Nhiên cười lạnh, trong ánh mắt chợt hiện vẻ oán độc.
Hắn kể tiếp: “Ta biết trong phòng có người khác, lấy làm kinh hãi, ta nghĩ, không biết bên trong là ai, mà nàng lại để đối phương vào khuê phòng nói chuyện, chần chờ một lúc quyết định gõ cửa. Tang Thanh ở bên trong hỏi vọng ra là ai, ta nói, đại tẩu, là ta, mẹ bảo ta đưa đồ ăn tới. Chẳng ngờ Tang Thanh lại không ra, chỉ nói muốn ta ra phòng khách chờ nàng. Ta đồng ý, trong lòng nhưng lại càng nghi ngờ, đi vài bước liền lén quay lại, vòng ra cửa sổ phía sau. Người trong phòng nói chuyện rất nhỏ tiếng, chỉ nghe thấy vài tiếng đứt quãng ‘Hài tử’, ‘Kỳ hạn’, ta cẩn thận nhìn qua cửa sổ, thấy Tang Thanh đang ngồi cùng một nữ tử xa lạ, nữ nhân đó ăn mặc rất giản dị, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, bên cạnh còn có hai đứa bé. Ta còn tưởng là bằng hữu bên nhà nàng tới thăm. Ba mẹ con đó nhanh chóng rời đi. Khi Tang Thanh đi ra cứ có gì đó là lạ, nói năng hành động có sự bất an, nói chuyện với nàng lại cứ như là không nghe thấy. Ta giận dữ, lớn tiếng nói: ‘Nàng thế này là có ý gì? Nữ nhân kia là ai? Cô ta nói gì với nàng?’
Nàng như là lại càng hoảng sợ, nhìn ta cứ định nói lại thôi. Ta càng giận hơn, xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa thì nàng đã gọi lại, nói: “Lần sau họ tới, chàng nhất định không được nghe lén nữa, họ biết đấy.”
Lý Thành Nhiên đột nhiên thở dài, trên gương mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc phức tạp lại bỗng xuất hiện sự ôn như không ăn khớp: “Nàng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng. Tuy chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản thế thôi, nhưng lửa giận trong lòng ta liền tắt hết, sự tức tối cũng không biết biến mất đi đâu…”
Có lẽ là nhớ lại quang cảnh ngọt ngào khi đó, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng trong lời kể của hắn lại mang theo sự hoài niệm xa xăm. Người nghe cũng có chút suy nghĩ, không hẹn mà cùng mỉm cười.
“Ta quay đầu lại nhìn nàng, nàng cười với ta, ta cũng không giận nàng được nữa. Nàng nằm trong lòng ta, nói: ‘Chúng ta cứ thế này mãi cũng không phải là cách.’ Vấn đề này từ khi ta với nàng bắt đầu mối quan hệ, ta đã nghĩ tới vô số lần, chỉ là nghĩ thế nào cũng không ra kết quả. Ta an ủi nàng: ‘Nàng yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta có thể đường đường chính chính sống bên nhau.’
Nàng nói: ‘Một ngày nào đó, là khi nào?’
Ta nhìn mặt nàng từ một bên, môi nàng vẫn đỏ hồng, mắt nàng vẫn rực sáng, ta đột nhiên trở nên kích động, nói: ‘Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa nàng đi! Chúng ta tới nơi không có ai quen biết, sống cho thật thoải mái!’
Nhưng nàng im lặng. Ta cũng biết vì sao nàng không đáp. Tất cả nhiệt tình bỗng nguội lạnh. Nàng suy nghĩ thật lâu, mới nói: ‘Ta muốn ở bên chàng, nhưng ta cũng không muốn chịu khổ. Nếu như có biện pháp, để chúng ta có thể sống với nhau đường đường chính chính, và không phải từ bỏ gì hết —— thậm chí còn đạt được nhiều thứ —— nếu có biện pháp như thế, chàng thấy có được không?’
Ta nghe lời nàng nói kỳ quái, cứ truy hỏi mãi, nhưng nàng cứ quanh co cho qua. Hóa ra nữ nhân ban ngày tới là gia quyến của một cự phú miền nam, bởi vì dính vào chuyện phi pháp, cả nhà phu quân đều bị bắt giam, gia sản cũng bị sung công hết. Chỉ có nữ nhân đó mang theo hai đứa con trốn thoát, đưa theo trẻ con vừa bất tiện lại không an toản, bởi vậy muốn tìm người giúp đỡ chăm sóc hai con, đợi năm năm sau, người đó sẽ đón hài tử về nhà. Nữ nhân kia còn đáp ứng với Tang Thanh, chỉ cầng nàng chăm nom con giúp cô ta năm năm, sẽ cho nàng một số tiền cả đời dùng không hết.”
Vi Trường Ca nói: “Tang Thanh đã đáp ứng?”
Lý Thành Nhiên gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện từ ban đầu mình luyến tiếc phải rời xa Tang Thanh thế nào, rồi bị thuyết phục đồng ý với kế hoạch của Tang Thanh ra sao, Tang Thanh thu nuôi hai đứa bé, nhưng một năm sau đột nhiên mang theo hài tử biến mất, mãi đến nửa năm trước mới đột nhiên trở lại Lăng Châu tìm hắn.
“Biến mất…” Vi Trường Ca hơi suy tư, hỏi: “Vậy sau đó Tang Thanh có nói với ngươi mấy năm đó nàng biến mất đi đâu không?”
Lý Thành Nhiên đáp: “Nàng chỉ nói là Cố phu nhân phái người truyền tin nói với nàng rằng kẻ thù đã tới Lăng Châu, sợ sẽ gây bất lợi cho hài tử, muốn nàng dẫn chúng đi nơi khác lánh tạm…”
Vi Trường Ca gật gù, rồi cúi đầu vẻ suy tư.
Tô Vọng Ngôn lại gần, dùng thanh âm cực thấp nói sát vào bên tai y: “Lời Tang Thanh nói với hắn đều là giả…” Cậu đứng quá gần, đến mức Vi Trường Ca có thể ngửi thấy hương liệu không biết tên trên người cậu, tỏa ra mùi thơm mát, lúc này mới quay lại như là nhận ra điều gì, thấy bên thái dương Tô Vọng Ngôn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, làm diện mục ngũ quan như là được nắng chiều vàng kim phủ lên một tầng hào quang. Trong lòng Vi Trường Ca rụng động, không kìm lòng được giơ ống tay áo lên lau đi mồ hôi trến trán giúp cậu, miệng nói: “Nóng không?”
Tô Vọng Ngôn cũng giơ ống tay lên lau trán, vẻ mặt thản nhiên, cúi đầu cười nói: “Có một chút.”
Nhưng Vi Trường Ca cứ như lạc trong sương mù, chỉ chăm chú nhìn cậu, mơ mơ hồ hồ đáp lời, rồi không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích.
Vi Kính thấy đến lúc, tiến lên nói: “Bảo chủ, Tô công tử, mọi người đều khát nước rồi đúng không? Để thuộc hạ tới quán trà phía trước bưng mấy chén nước tới!”
Vi Trường Ca giật mình, như là vừa tỉnh cơn mơ, lặng lẽ gật đầu. Nhìn lên thấy Vi Kính đã đi, y tiu nghỉu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tô Vọng Ngôn, đột nhiên lại cười một cách vô cớ, làm Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, nhưng y lại đã quay sang nói với Lý Thành Nhiên: “Những lời này đều là nàng nói với ngươi” Lại hỏi “Ngươi có tin không?”
Vai Lý Thành Nhiên run lên, một lát mới run giọng nói: “Ta không tin ——”
Lý Thành Nhiên dừng một chút, cắn răng: “Ta không tin. Cố phu nhân cái gì, tiền bạc cái gì? Nếu thực sự là người trong triều đình, sao lại bị người ta tịch biên một cách mờ ám như thế? Nếu gia sản đã sung công, thì lấy đâu ra tài sản tiêu cả đời không hết để cho nàng? Nàng nói đại ca qua đời sớm, không con không cái, cho nên muốn thu dưỡng hai đứa nhỏ kia, cha mẹ thúc bá không ai phản đối, một năm trôi qua an ổn, vậy thì vì sao nàng phải đột nhiên bỏ đi? Bốn năm sau, nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng nói hài tử được Cố phu nhân đón về rồi, nàng nói năm xưa biến mất cùng hài tử là để trốn kẻ thù, nhưng chỉ nhìn lướt qua mắt nàng là biết nàng đang nói dối! Các ngươi không biết đâu… Khi nàng nói dối, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thần sắc đó như là hận không được ta ôm chầm lấy mà hôn ngay lập tức vậy —— ta biết, nàng đang gạt ta!”
Nói xong lời cuối, trong giọng như đã rỉ máu.
Nhìn hắn chìm trong đau khổ, mọi người xung quanh lộ vẻ trầm mặc, không biết nên mắng hay nên khuyên, nên khóc hay nên cười? Nhìn nam nhân trước mắt dáng vẻ tiều tụy, nhất thời, ngay đến Tô Vọng Ngôn cũng không biết nói gì cho phải.
Lý Thành Nhiên im lặng thật lâu, rồi thở dài, lẩm bẩm: “Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi*… Ta vẫn biết là nàng gạt ta, nhưng ta không quan tâm. Ta biết là nàng thật lòng với ta. Nàng một lòng một dạ, muốn cùng ta cao chạy xa bay, bốn năm đó, nàng một mình mang theo hai đứa trẻ, không biết ở bên ngoài đã phải chịu bao khổ cực! Ta thương nàng yêu nàng còn không đủ, dù là nàng có việc thực sự không muốn nói cho ta biết thì có sao? Ta chỉ coi như không biết mà thôi. Thế nhưng có một việc, ta cũng không thể làm bộ không biết ——”
(*Nguyên văn: Trích ‘Thước Kiều Tiên’ của Tần Quan: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số)
Sắc mặt hắn sa sầm lại, cho đến khi xám ngắt, nhưng ánh mắt lại bùng cháy lên, gần như trở nên phát cuồng: “Các ngươi hỏi vì sao ta phóng hỏa ư? Ta không hận nàng vì nàng gạt ta, ta chỉ hận nàng vì nàng yêu ta. Ta không giết nàng vì hận nàng, nhưng ta lại giết nàng vì yêu nàng.” Lý Thành Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Vi Trường Ca, hỏi: “Ngươi biết ta giết nàng như thế nào không?”
Vi Trường Ca không nhịn được hỏi ngược lại: “Ngươi giết nàng ta như thế nào?”
Lý Thành Nhiên cười ha hả, nhưng không đáp, lại tiếp tục kể câu chuyện vừa nãy: “Bốn năm trôi qua, ta nhớ nàng đến phát điên! Những ngày sau khi nàng trở về, chúng ta ôm nhau không muốn rời dù chỉ chốc lát, như hình với bóng, sống những ngày như thiên đường. Nàng lấy ra vô số ngân phiếu, châu báu cho ta xem. Nàng gọi tên ta nói, những thứ này đều là của chúng ta rồi, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau rồi! Ta thương lượng ổn thỏa với nàng, muốn cùng nhau cao chạy xa bay, tới một nơi không ai biết chúng ta để được trọn đời bên nhau. Vì vậy ta về nhà làm một vài công tác chuẩn bị, nàng thì mua nhà cửa ở đây, sau đó đưa tin cho ta để ta tới. Đối với người ngoài, chỉ nói ta là người chồng nàng chọn được về ở rể. Thời gian đầu, tất cả đều tốt đẹp, hai người chúng ta sống những ngày như thần tiên! Thế nhưng không được bao lâu, tất cả bắt đầu trở nên kỳ quái.”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh thay đổi. Nàng bắt đầu không thích nói chuyện, không muốn ra ngoài, ngày này qua ngày khác đờ đẫn ở trong phòng, lại hình như nàng chưa từng nói gì. Không biết nàng bị làm sao, ta biết là, chúng ta có tiền rồi, lại được sống cùng nhau rồi, nhưng nàng vẫn không vui. Tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng, nàng mất hồn mất vía, trong mắt như là không có ta, đôi khi nói lớn tiếng với nàng một chút thì nàng sẽ sợ hãi cả nửa ngày. Ta thực sự không rõ, rốt cuộc nàng bị làm sao… Mãi cho đến buổi tối hôm đó, ta nửa đêm tỉnh lại, nghe nàng gọi tên một nam nhân khác ——” hắn nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca cười khổ, bất đắc dĩ phải lên tiếng: “Nàng gọi ta?”
Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt, hơi cúi đầu.
“Không sai, nàng gọi chính là ngươi… các ngươi quen nhau như thế nào?”
“Cũng không thể gọi là quen được.”
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, đáp: “Mùa đông năm ngoái, ta gặp Tang Thanh tại một khách điếm ở trong Thạch Đầu thành, có điều, chúng ta chỉ gặp qua một lần đó thôi.”
“Một lần? Nàng chỉ gặp ngươi một lần, mà đã thay lòng…” Lý Thành Nhiên rũ mắt nhìn xuống, buồn bã nói: “Ta một mực nghĩ phải làm thế nào cho nàng hạnh phúc, hóa ra, nàng bởi vì ta mà mới không vui. Trong nháy mắt, tất cả xung quanh đều như thành mùa đông lạnh giá, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là phải bóp chết nàng! Thế nhưng ta không làm…”
Tô Vọng Ngôn vốn định nói Tang Thanh không hề thay lòng đổi dạ, nhưng nghĩ kỹ lại nhịn xuống, đổi giọng hỏi: “Vì sao?”
“…Ta sợ, rất sợ… Ta cũng không biết rốt cuộc là ta sợ cái gì, nhưng sự sợ hãi một khi đã sinh ra, liền không ngừng bành trướng, không bao giờ ngừng lại được nữa! Thứ ta sợ ngày càng nhiều. Buổi tối ta không dám ngủ, sợ ngủ rồi nàng sẽ ở bên cạnh ta gọi tên người khác, cả đêm ta trông chừng nàng, nhìn nàng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại một chút, lại mơ thấy đại ca đầy người là máu tới tìm ta đòi mạng! Đến ban ngày, ta cũng không dám nhìn nàng, rất sợ khi nàng tỉnh táo, sẽ nói lời biệt ly. Ta sợ tới mức không dám ở trong nhà, ta cũng không dám ra ngoài, sợ đụng phải người quen cũ, đành phải trốn trong kho củi vừa nhỏ vừa tối tăm, đần độn, chờ từng ngày trôi qua…
Trong ngày, chỉ có khi ăn chúng ta mới tán gẫu vài câu. Môi của nàng vẫn tươi đẹp như cũ, nhưng lúc đó, ta chỉ thấy căng thẳng toàn thân tập trung mọi ý thức nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng khép mở, rất sợ nàng sẽ đột nhiên nói ra lời gì ta không muốn nghe thấy. Dần dần, chúng ta càng ngày càng nói chuyện ít đi, lời nói ngắn hơn, nhưng ít ra không cần phòng bị nữa, ta lại thấy như trút được gánh nặng… Nàng thường nhìn ta từ phía sau, nhưng khi ta quay đầu lại, nàng lại nhìn tránh đi chỗ khác —— ánh mắt đó ngày càng xa cách. Ngày qua ngày, chúng ta như hai chú chim sợ cành cong, sợ cái bóng trong lòng đối phương, chỉ cần một tiếng giật dây, những ngày sống như mơ đó sẽ bị nghiền nát, tan vỡ… Nàng càng ngày càng nói mớ nhiều hơn, có đôi khi thì kêu ‘tiền, tiền’, có lúc gọi tên ta, bất quá đa số là nàng kêu ‘Buông tha cho ta’. Ta nghe mất mấy buổi tối, suy nghĩ mất mấy buổi tối, cuối cùng hiểu ra nàng đang sợ cái gì —— nàng đang sợ ta, sợ ta sẽ bắt chước nàng lúc trước mà độc chết nàng, mang đi số tiền nàng khổ cực kiếm được! Trong mơ nàng vẫn hô ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi! ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi’… Là những lời này khiến ta hạ quyết tâm —— nàng có thể vì ta mà độc chết đại ca, cũng có thể vì Vi Trường Ca mà độc chết ta. Nàng còn muốn bỏ trốn, ta cũng không cho! Nàng là của ta! Không được đi đâu hết!”
Nhìn thần tình thê lương bi ai của Lý Thành Nhiên, Vi Trường Ca lại có cảm giác lạnh sống lưng ——
“Ngươi đã làm gì?”
Lý Thành Nhiên nhìn y, cười mà như không cười rồi nói từng chữ rõ ràng: “Ta phóng một mồi lửa a —— không phải các ngươi đã biết hết rồi sao?
***
Chú thích về ‘Ma Đăng Già’:
Ma Đăng Già hay Ma Đăng Già Nữ vốn là một nữ tử trẻ tuổi dòng giống Thủ Đà La (giai cấp nô lệ). Có một ngày, A Nan (là một trong thập đại đệ tử của Phật Tổ) đi ra từ Chích Viên Tinh Xá, cầm bát vào thành khất thực, trên đường quay về thì thấy bên đường có một hồ lớn, Ma Đăng Già Nữ đang ở đó múc nước, A Nan bởi vì khát nước, liền xin nàng bố thí cho một bát.
Ma Đăng Già Nữ tự nhận thân phận thấp hèn, không dám đưa nước cho A Nan. A Nan nhìn ra sự khó xử của nàng, lần thứ hai từ bi xin một bát nước từ nàng, bởi vậy làm Ma Đăng Già Nữ động tâm. Dáng vẻ nghiêm trang, phong độ cùng dáng điệu và giọng nói đầy từ bi của A Nan cứ quanh quẩn trong lòng nàng. Sau khi về nhà, nàng ngày nhớ đêm mong A Nan, không màng ăn uống, khiến mẫu thân vô cùng lo lắng. Vì vậy Ma Đăng Già Nữ xin mẫu thân nghĩ cách để nàng có thể lấy được A Nan làm chồng.
Mẫu thân biết A Nan là người tu đạo, không dễ dao động, vì vậy sử dụng ma chú, khiến A Nan không điều khiển được bước chân mà tới nhà Ma Đăng Già Nữ. Trong lúc A Nan cảm thấy bi thương, Phật Đà đã dùng thiên nhãn biết A Nan đang trong cảnh khó khăn, dùng ánh sáng bảo hộ, để tâm trí A Nan sáng suốt, thoát khỏi sự mê hoặc của Ma Đăng Già Nữ, tông cửa xông ra, chạy về Chích Viên Tinh Xá. Nhưng Ma Đăng Già Nữ lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quấn lấy A Nan. A Nan cảm thấy xấu hổ vô cùng, xin Phật Đà giải nguy trừ nan.
Phật Đà mới khéo léo nghĩ cách, mời Ma Đăng Già Nữ cùng song thân tới tăng đoàn. Phật Đà có được sự đồng ý của phụ mẫu nàng, giữ Ma Đăng Già Nữ lại, Phật Đà nói với nàng, nếu muốn gả cho A Nan, phải ở lại tăng đoàn tu hành, cho đến khi nào đạo hạnh ngang với A Nan, thì mới có thể cùng A Nan kết hôn. Ma Đăng Già Nữ vì muốn gả cho A Nan, mới vui vẻ quy y xuất gia, ngày ngày theo chỉ thị của Phật Đà, tinh tiến tu đạo, sống trong cuộc sống phật hóa của Khưu Ni tăng đoàn. Ma Đăng Già Nữ ngày đêm tinh tiến tu hành, rốt cuộc tỉnh ngộ trái tim chấp nhất với A Nan. Có một ngày, nàng quỳ gối trước nơi Phật Đà ngồi, sám hối hành vi ngu xuẩn của mình, nguyện tuân theo giáo phát của Phật Đà, làm một sứ giả chân lý. Phật Đà cảm thấy vui mừng trước sự giác ngộ của nàng.
Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Dạ Đàm Bồng Lai Điếm - Chapter 6
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vi tô hai người đều sửng sốt.
“Cái gì?”
“Nàng thật sự là quả phụ? Nàng thật sự có phu quân rồi…”
Phía sau không hẹn mà cùng truyền tới hai tiếng kinh hô, một của Vi Kính, còn lại, là của Thi Lý, không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh. Sắc mặt vốn rất kém của Thi Lý lúc này lại càng tái nhợt, dáng vẻ lung lay như sắp đổ. Ba người Vi Trường Ca vừa thấy, không khỏi vừa buồn cười lại vừa thương cảm.
Nếu bắt đầu kể, Lý Thành Nhiên cũng không quan tâm bọn họ nữa, lùi về sau mấy bước, mệt mỏi ngồi xuống.
Hắn kể đều đều: “Ta vốn là người Lăng Châu, trong nhà còn có một ca ca hơn ta hai mươi tuổi. Đại tẩu qua đời sớm, đại ca sống độc thân đã nhiều năm, cuối cùng cưới một thê tử khác.
Năm ấy ta mới mười tám tuổi, chị dâu mới cũng bằng tuổi ta, chỉ mới mười tám… Ta còn nhớ như in, buổi sáng sau ngày thành thân, đại ca đưa chị dâu tới kính trà cha mẹ. Ta đứng ở phía sau, liếc mắt liền thấy nàng, nàng còn trẻ lắm! Mặc hồng y phục của tân nương, đôi mắt như thu thủy, dịu dàng động nhân… Ta nhìn nàng, nàng ngẩng đầu cũng nhìn ta, bỗng nhiên tay run lên, chén trà liền rơi xuống đất nát vụn. Một tiếng thanh thúy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, các ma ma nha đầu xung quanh như ong vỡ tổ ào tới thu dọn, trong miệng mỗi người đều lẩm bẩm ‘Hoa khai phú quý, như ý cát tường’. Hoa khai phú quý? Như ý cát tường? Ha ha, lúc đó, ta nhìn nàng quỳ không nhúc nhích dưới đất, liền biết sau này sẽ chẳng có cái gì như ý cát tường hết — nàng là nữ nhân của đại ca ta, ta cả đời này chẳng còn hy vọng gì nữa rồi… Nhưng ta không cam tâm! Nàng trẻ như vậy cơ mà! Vì sao đời này nàng chỉ có thể làm đại tẩu của ta, lại không thể làm thê tử của ta?! Vì sao ta lại gặp nàng chậm mất một ngày? Nếu sớm một ngày, không, chỉ sớm một giờ thôi! Ta sẽ cầu xin đại ca, cầu xin cha mẹ — đại ca thương ta, cha mẹ yêu ta, ta muốn gì họ cũng sẽ cho ta! Ta xin họ, khi đó, người cưới nàng sẽ là ta! Nếu như ta cưới được nàng, biết đâu nàng sẽ hạnh phúc? Bây giờ ngẫm lại, đúng là oan nghiệt kiếp trước! Biển người mênh mông, sao lại để ta gặp được nàng? Trong khoảnh khắc đó, ta lại đột nhiên nghĩ: Vì sao đại ca không chết, vì sao huynh ấy không chết đi?!”
Lý Thành Nhiên đột ngột giơ tay, tự tát một cái thật mạnh, nửa bên mặt liền đỏ ửng, nổi lên dấu tay rõ ràng. Ánh mắt của hắn trở nên hỗn loạn, trong đó lẫn lộn cả thống khổ hối hận thương tâm phẫn nộ, khiến hắn trông như một con dã thú muốn tự sát vì tuyệt vọng…
“Ta lại có ý nghĩ muốn huynh ấy chết, ta mà lại có ý nghĩ đó! Đại ca lớn hơn ta hai mươi tuổi, nhiều huynh đệ tỷ muội như thế, là huynh ấy hiểu ta nhất, từ nhỏ đến lớn, huynh chưa từng mắng ta, thứ mọi người muốn huynh ấy luôn cho ta, nhưng tại sao lại là ta? Tại sao lại là đệ đệ mà huynh ấy hiểu nhất?! Lại đi mong huynh ấy chết! Ta là một súc sinh… súc sinh đó…”
Hắn tự giật tóc, thở hổn hển, một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp.
“Không biết có phải tại ta nguyền rủa không, không bao lâu sau đại ca nhiễm phong hàn, vốn chỉ là bệnh vặt, không ngờ lại rất lâu khỏi, từ đó về sau, thân thể huynh ấy càng lúc càng kém, không đến ba năm thì mất. Những ngày cuối đời, đại ca triền miên trên giường bệnh, vậy nên mọi người cũng không quá ngạc nhiên trước cái chết của huynh. Nhưng ta lại luôn cảm thấy, là ta hại chết huynh ấy, có lẽ đại ca đáng ra không phải chết, huynh ấy có thể sống thật lâu, nhưng bởi vì ta muốn đại ca chết, nên huynh ấy mới chết…
Buổi tối cúng tuần cho đại ca, ta kiên trì gác trong linh đường. Đến nửa đêm, Tang Thanh đến. Trong linh đường vắng vẻ cũng chỉ có hai người chúng ta, lúc đó ta không dám nhìn nàng… Nàng thắp hương cho đại ca, rồi đột nhiên quay sang hỏi ta: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Nhưng ta không dám nhìn nàng, ta cúi đầu, dè dặt, một câu cũng không thành lời — ta biết, ta biết chứ, linh vị của đại ca ở ngay trước mặt, mỗi câu nói, mỗi một hơi thở của ta, đều là chứng cứ phạm tội! Nhưng Tang Thanh hỏi đi hỏi lại: ‘Vì sao đệ không nhìn ta?’
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân nàng xa dần. Trong linh đường, ánh nến âm u chập chờn, ngoài phòng không có chút ánh trăng nào, bầu trời u ám, cờ chiêu hồn bay trong gió tạo ra âm thanh ‘phần phật’, cái bóng trắng lay động, lay động… Rốt cuộc ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng chợt giật mình ra một thân mồ hôi lạnh! Nàng đứng ngay đó — nàng đang nhìn ta cười nhạt! Không nói gì cả, chỉ lạnh lùng cười…”
Giọng Lý Thành Nhiên bất giác trầm hơn, như là đang than thở, kéo người nghe về lại cái đêm tối như mực nọ.
Đêm đó không trăng không sao, mây rất nặng nề, ngoài phòng bóng trúc âm u, cờ chiêu hồn màu trắng phất phơ tạo ra tiếng vang kỳ dị, ánh nến ảm đạm trong linh đường cũng lập lòe theo ngọn gió bất minh, trên linh vị trống rỗng, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới, còn ở cửa, cũng có một đôi mắt, là mắt của nữ nhân, một đằng trước một đằng sau, đều nhìn chăm chú vào một người — hắn mồ hôi ướt đẫm áo.
“Nhất thời, ta như không còn nhìn rõ thứ gì, lại như tất cả đều thấy rõ ràng… Thật kỳ quái a, thời khắc đó ta chỉ có một suy nghĩ, môi nàng nhất định có bôi son, nếu không vì sao lại hồng như thế, đẹp như thế? Cái màu đỏ sẫm đó cứ lượn lờ trước mắt ta, lòng bàn tay ta thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại có một xung động mơ hồ, như bị quỷ nhập xác, vừa lạnh vừa nóng, thấy con mắt nàng thì liền không nhịn được mà run rẩy! Ta nói: ‘Nàng biết không, là ta hại chết đại ca. Đều là lỗi của ta!’
Nàng như là không nghe thấy, xoay người bỏ đi. Vì vậy ta lại nghĩ, có lẽ câu kia ta kỳ thực không nói ra khỏi miệng…
Một buổi tối ba tháng sau. Tang Thanh tới tìm ta. Ta mở cửa, thấy nàng đứng bên ngoài, ta không hề kinh ngạc, có lẽ, ở trong lòng ta đã sớm biết sẽ có một ngày nào đó nàng tới. Ta chỉ không ngờ là nàng sẽ nói ra những lời đó! Nàng đứng ở cửa, câu đầu tiên là: ‘Là ta hại chết hắn, không phải đệ.’” Lý Thành Nhiên nhắm chặt mắt, run giọng nói: “Nàng nói, trong ba năm mỗi ngày nàng đều hạ độc trong canh của đại ca, là nàng độc chết đại ca! Ta hỏi nàng vì sao, nàng nhìn thẳng vào ta, hỏi gì cũng không nói, cuối cùng đột nhiên hỏi ta: ‘Đệ muốn ta chứ?’”
Vi Trường Ca thấp giọng hỏi: “Ngươi vẫn muốn nàng ta?”
Lý Thành Nhiên lặng lẽ một lúc, rồi gượng cười: “Nàng độc chết đại ca của ta, nhưng theo ý ta đây, thì chẳng phải là ta độc chết đại ca sao? Ta không chỉ hại chết đại ca, ta còn hại chết nàng, hại chết chính bản thân ta. Từ ánh mắt đầu tiên ta gặp nàng, đã định sẵn là ba người chúng ta không sống nổi rồi… Nàng hỏi ta: “Đệ còn muốn ta hay không?’ Ta thấy môi nàng khép mở, sau đó, liền ôm mạnh lấy nàng, ta ôm thật chặt, nàng kêu lên đau đớn, ta nói đừng lo, ta chính là muốn đưa nàng nhập vào cốt tủy! — Ta biết, chỉ có ta mới có thể hiểu sự tịch mịch của nàng, cũng chỉ có nàng có thể chia sẻ tội nghiệt với ta, từ nay về sau, trên đời này, ta và nàng chỉ còn đối phương mà thôi.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, như muốn đem sự sợ hãi vô cùng vô tận dưới đáy lòng hòa cùng với hơi thở đó đẩy hết ra ngoài.
“Sau hôm đó, ta và nàng cùng một chỗ. Nhưng tổ tiên Lý gia ba đời làm quan, thi lễ gia truyền, là nhà quyền quý nhất nhì trong thành Lăng Châu. Tang Thanh là dâu trưởng, ta là con cháu ruột thịt, ta và nàng dù có thích nhau, nhưng lại ngược với luân thường, người nhà sao có thể chấp nhận được chúng ta? Nếu bị người khác phát hiện thì chỉ có con đường chết, các trưởng bối trong nhà quyết sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, từ lúc mà ta ôm lấy nàng, chúng ta đã quyết không rời xa nhau nữa! Tang Thanh nói với ta: ‘Dù chết chúng ta cũng phải chết một cách thống khoái. Nếu chàng đối tốt với ta thì cũng không uổng công ta đối đãi với chàng như vậy; nếu chàng bỏ rơi ta, thì kiếp sau ta sẽ quay lại ám lấy chàng. Chỉ cần có thể ở bên chàng, dù chỉ là một giây một phút, ta cũng đồng ý!’ Nghe nàng nói vậy, ta cảm động cực kỳ, ta thề với nàng: ‘Nàng yên tâm, đời này đa thật lòng đối với nàng, đến mạng cũng không cần, chỉ mong nàng đừng quên lời nói hôm nay.’
Nàng bật cười, không ngừng hôn ta, hỏi ta nói có thật không, ta đáp rằng trước mặt tổ tông gia pháp, ta cũng vẫn sẽ nói câu đó. Tang Thanh nghe xong lại lười nhác dựa vào ta, cả buổi không nói gì — ta hiểu tâm tư của nàng, nàng vẫn sợ — kỳ thực ta cũng sợ, bất quá nàng sợ là người sống, ta sợ thì là người chết…
Chúng ta vốn tranh thủ gặp gỡ vào lúc ban đêm ở nơi không người, nhưng qua không bao lâu, Tang Thanh giả vờ bị bệnh, tiếp đó vì thân thể hư nhược, chuyển ra biệt uyển ở ngoài thành tĩnh dưỡng. Cách ngày ta sẽ mượn danh nghĩa thăm bệnh đến gặp gỡ nàng, tuy nói không ai nghi ngờ, nhưng đi nhiều lần chính ta cũng bắt đầu chột dạ. Chúng ta cũng từng nghĩ tới việc bỏ trốn, kết quả, cuối cùng có một ngày trời cũng sập xuống.”
Vi Trường Ca hỏi: “Nếu đã nghĩ tới bỏ trốn, vậy sao lại không đi?”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh không chịu theo ta đi… Nàng vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nếu không phải tái giá thì cũng không vào được đại môn của Lý gia chúng ta, nhưng giờ nàng đã làm thiếu phu nhân quen rồi, đâu còn nguyện ý cùng ta sống cuộc sống thiếu thốn?”
Tô Vọng Ngôn đột nhiên cười nói: “Chỉ vì thế mà nàng ta không đồng ý sao?”
Lý Thành Nhiên ngẩn ngơ, dừng một chút, nói: “Ta, ta. . . Không sai, dù nàng đồng ý, ta cũng không muốn — sao ta nỡ để nàng sống nghèo khổ chứ…”
Tô Vọng Ngôn lạnh lùng nhìn hắn từ trên xuống, một lát mới nói: “Chỉ là không nỡ thôi sao? Ta thấy chưa chắc à. Tang Thanh làm thiếu phu nhân quen rồi, ngươi chả nhẽ lại không quen với cẩm y ngọc thực sao? Hừ, ngươi không nỡ để nàng ta sống khổ, có điều, chỉ sợ lại càng không nỡ để bản thân phải sống khổ hơn.”
Lý Thành Nhiên nghe xong vẻ mặt kinh hãi, ngây người nửa ngày, lẩm bẩm: “Không sai… Ta cứ luôn nói là nàng không nỡ từ bó vinh hoa phú quý. Kỳ thực chính ta cũng chưa từng buông tay… Ta luôn trách nàng, vậy mà không một lần nhớ phải tự vấn bản thân, rốt cuộc có nguyện ý hay không… Bỏ được hay không…”
Vi Trường Ca lẳng lặng nhìn Lý Thành Nhiên, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc là nên ghét bỏ, hay là nên thương hại.
Y thở dài kín đáo: “Nhưng sau đó Tang Thanh vẫn rời khỏi Lăng Châu, mang theo hai đứa con ở trong một thôn nhỏ cạnh Thạch Đầu thành.”
Lý Thành Nhiên vùi mặt vào đầu gối, hai tay ôm chân, than thở: “Con ư… Hai đứa bé đó cũng không biết rốt cuộc là ở đâu ra…”
Vi Trường Ca giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tô Vọng Ngôn hời hợt hỏi lại: “Không biết ở đâu ra? Tức là sao?”
“Hai đứa bé đó do một nữ nhân mang đến. Khoảng chừng là một ngày vào năm sáu năm trước, có một nữ nhân, mang theo hai đứa con, đột nhiên tìm tới cửa –” Lý Thành Nhiên vừa nhớ lại vừa chậm rãi kể: “Khi đó Tang Thanh ở tại biệt uyển, có một hôm trời mưa rất to, ta đi thăm nàng. Cũng như bình thường, ta đi vào từ cửa sau, đi thẳng vào phòng nàng, còn chưa tới cửa đã chợt nghe bên trong có tiếng nói. Gian biệt uyển này là nơi Tang Thanh ‘dưỡng bệnh’, nàng lại là quả phụ của Lý gia, nói là muốn tránh rắc rối, vậy nên luôn có rất ít người tới — ha, người ngoài còn tưởng đại thiếu phu nhân của Lý gia là nữ tử tam trinh cửu liệt gì chứ!”
Nói tới đây, Lý Thành Nhiên cười lạnh, trong ánh mắt chợt hiện vẻ oán độc.
Hắn kể tiếp: “Ta biết trong phòng có người khác, lấy làm kinh hãi, ta nghĩ, không biết bên trong là ai, mà nàng lại để đối phương vào khuê phòng nói chuyện, chần chờ một lúc quyết định gõ cửa. Tang Thanh ở bên trong hỏi vọng ra là ai, ta nói, đại tẩu, là ta, mẹ bảo ta đưa đồ ăn tới. Chẳng ngờ Tang Thanh lại không ra, chỉ nói muốn ta ra phòng khách chờ nàng. Ta đồng ý, trong lòng nhưng lại càng nghi ngờ, đi vài bước liền lén quay lại, vòng ra cửa sổ phía sau. Người trong phòng nói chuyện rất nhỏ tiếng, chỉ nghe thấy vài tiếng đứt quãng ‘Hài tử’, ‘Kỳ hạn’, ta cẩn thận nhìn qua cửa sổ, thấy Tang Thanh đang ngồi cùng một nữ tử xa lạ, nữ nhân đó ăn mặc rất giản dị, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, bên cạnh còn có hai đứa bé. Ta còn tưởng là bằng hữu bên nhà nàng tới thăm. Ba mẹ con đó nhanh chóng rời đi. Khi Tang Thanh đi ra cứ có gì đó là lạ, nói năng hành động có sự bất an, nói chuyện với nàng lại cứ như là không nghe thấy. Ta giận dữ, lớn tiếng nói: ‘Nàng thế này là có ý gì? Nữ nhân kia là ai? Cô ta nói gì với nàng?’
Nàng như là lại càng hoảng sợ, nhìn ta cứ định nói lại thôi. Ta càng giận hơn, xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa thì nàng đã gọi lại, nói: “Lần sau họ tới, chàng nhất định không được nghe lén nữa, họ biết đấy.”
Lý Thành Nhiên đột nhiên thở dài, trên gương mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc phức tạp lại bỗng xuất hiện sự ôn như không ăn khớp: “Nàng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng. Tuy chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản thế thôi, nhưng lửa giận trong lòng ta liền tắt hết, sự tức tối cũng không biết biến mất đi đâu…”
Có lẽ là nhớ lại quang cảnh ngọt ngào khi đó, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng trong lời kể của hắn lại mang theo sự hoài niệm xa xăm. Người nghe cũng có chút suy nghĩ, không hẹn mà cùng mỉm cười.
“Ta quay đầu lại nhìn nàng, nàng cười với ta, ta cũng không giận nàng được nữa. Nàng nằm trong lòng ta, nói: ‘Chúng ta cứ thế này mãi cũng không phải là cách.’ Vấn đề này từ khi ta với nàng bắt đầu mối quan hệ, ta đã nghĩ tới vô số lần, chỉ là nghĩ thế nào cũng không ra kết quả. Ta an ủi nàng: ‘Nàng yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta có thể đường đường chính chính sống bên nhau.’
Nàng nói: ‘Một ngày nào đó, là khi nào?’
Ta nhìn mặt nàng từ một bên, môi nàng vẫn đỏ hồng, mắt nàng vẫn rực sáng, ta đột nhiên trở nên kích động, nói: ‘Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa nàng đi! Chúng ta tới nơi không có ai quen biết, sống cho thật thoải mái!’
Nhưng nàng im lặng. Ta cũng biết vì sao nàng không đáp. Tất cả nhiệt tình bỗng nguội lạnh. Nàng suy nghĩ thật lâu, mới nói: ‘Ta muốn ở bên chàng, nhưng ta cũng không muốn chịu khổ. Nếu như có biện pháp, để chúng ta có thể sống với nhau đường đường chính chính, và không phải từ bỏ gì hết —— thậm chí còn đạt được nhiều thứ —— nếu có biện pháp như thế, chàng thấy có được không?’
Ta nghe lời nàng nói kỳ quái, cứ truy hỏi mãi, nhưng nàng cứ quanh co cho qua. Hóa ra nữ nhân ban ngày tới là gia quyến của một cự phú miền nam, bởi vì dính vào chuyện phi pháp, cả nhà phu quân đều bị bắt giam, gia sản cũng bị sung công hết. Chỉ có nữ nhân đó mang theo hai đứa con trốn thoát, đưa theo trẻ con vừa bất tiện lại không an toản, bởi vậy muốn tìm người giúp đỡ chăm sóc hai con, đợi năm năm sau, người đó sẽ đón hài tử về nhà. Nữ nhân kia còn đáp ứng với Tang Thanh, chỉ cầng nàng chăm nom con giúp cô ta năm năm, sẽ cho nàng một số tiền cả đời dùng không hết.”
Vi Trường Ca nói: “Tang Thanh đã đáp ứng?”
Lý Thành Nhiên gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện từ ban đầu mình luyến tiếc phải rời xa Tang Thanh thế nào, rồi bị thuyết phục đồng ý với kế hoạch của Tang Thanh ra sao, Tang Thanh thu nuôi hai đứa bé, nhưng một năm sau đột nhiên mang theo hài tử biến mất, mãi đến nửa năm trước mới đột nhiên trở lại Lăng Châu tìm hắn.
“Biến mất…” Vi Trường Ca hơi suy tư, hỏi: “Vậy sau đó Tang Thanh có nói với ngươi mấy năm đó nàng biến mất đi đâu không?”
Lý Thành Nhiên đáp: “Nàng chỉ nói là Cố phu nhân phái người truyền tin nói với nàng rằng kẻ thù đã tới Lăng Châu, sợ sẽ gây bất lợi cho hài tử, muốn nàng dẫn chúng đi nơi khác lánh tạm…”
Vi Trường Ca gật gù, rồi cúi đầu vẻ suy tư.
Tô Vọng Ngôn lại gần, dùng thanh âm cực thấp nói sát vào bên tai y: “Lời Tang Thanh nói với hắn đều là giả…” Cậu đứng quá gần, đến mức Vi Trường Ca có thể ngửi thấy hương liệu không biết tên trên người cậu, tỏa ra mùi thơm mát, lúc này mới quay lại như là nhận ra điều gì, thấy bên thái dương Tô Vọng Ngôn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, làm diện mục ngũ quan như là được nắng chiều vàng kim phủ lên một tầng hào quang. Trong lòng Vi Trường Ca rụng động, không kìm lòng được giơ ống tay áo lên lau đi mồ hôi trến trán giúp cậu, miệng nói: “Nóng không?”
Tô Vọng Ngôn cũng giơ ống tay lên lau trán, vẻ mặt thản nhiên, cúi đầu cười nói: “Có một chút.”
Nhưng Vi Trường Ca cứ như lạc trong sương mù, chỉ chăm chú nhìn cậu, mơ mơ hồ hồ đáp lời, rồi không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích.
Vi Kính thấy đến lúc, tiến lên nói: “Bảo chủ, Tô công tử, mọi người đều khát nước rồi đúng không? Để thuộc hạ tới quán trà phía trước bưng mấy chén nước tới!”
Vi Trường Ca giật mình, như là vừa tỉnh cơn mơ, lặng lẽ gật đầu. Nhìn lên thấy Vi Kính đã đi, y tiu nghỉu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tô Vọng Ngôn, đột nhiên lại cười một cách vô cớ, làm Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, nhưng y lại đã quay sang nói với Lý Thành Nhiên: “Những lời này đều là nàng nói với ngươi” Lại hỏi “Ngươi có tin không?”
Vai Lý Thành Nhiên run lên, một lát mới run giọng nói: “Ta không tin ——”
Lý Thành Nhiên dừng một chút, cắn răng: “Ta không tin. Cố phu nhân cái gì, tiền bạc cái gì? Nếu thực sự là người trong triều đình, sao lại bị người ta tịch biên một cách mờ ám như thế? Nếu gia sản đã sung công, thì lấy đâu ra tài sản tiêu cả đời không hết để cho nàng? Nàng nói đại ca qua đời sớm, không con không cái, cho nên muốn thu dưỡng hai đứa nhỏ kia, cha mẹ thúc bá không ai phản đối, một năm trôi qua an ổn, vậy thì vì sao nàng phải đột nhiên bỏ đi? Bốn năm sau, nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng nói hài tử được Cố phu nhân đón về rồi, nàng nói năm xưa biến mất cùng hài tử là để trốn kẻ thù, nhưng chỉ nhìn lướt qua mắt nàng là biết nàng đang nói dối! Các ngươi không biết đâu… Khi nàng nói dối, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thần sắc đó như là hận không được ta ôm chầm lấy mà hôn ngay lập tức vậy —— ta biết, nàng đang gạt ta!”
Nói xong lời cuối, trong giọng như đã rỉ máu.
Nhìn hắn chìm trong đau khổ, mọi người xung quanh lộ vẻ trầm mặc, không biết nên mắng hay nên khuyên, nên khóc hay nên cười? Nhìn nam nhân trước mắt dáng vẻ tiều tụy, nhất thời, ngay đến Tô Vọng Ngôn cũng không biết nói gì cho phải.
Lý Thành Nhiên im lặng thật lâu, rồi thở dài, lẩm bẩm: “Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi*… Ta vẫn biết là nàng gạt ta, nhưng ta không quan tâm. Ta biết là nàng thật lòng với ta. Nàng một lòng một dạ, muốn cùng ta cao chạy xa bay, bốn năm đó, nàng một mình mang theo hai đứa trẻ, không biết ở bên ngoài đã phải chịu bao khổ cực! Ta thương nàng yêu nàng còn không đủ, dù là nàng có việc thực sự không muốn nói cho ta biết thì có sao? Ta chỉ coi như không biết mà thôi. Thế nhưng có một việc, ta cũng không thể làm bộ không biết ——”
(*Nguyên văn: Trích ‘Thước Kiều Tiên’ của Tần Quan: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số)
Sắc mặt hắn sa sầm lại, cho đến khi xám ngắt, nhưng ánh mắt lại bùng cháy lên, gần như trở nên phát cuồng: “Các ngươi hỏi vì sao ta phóng hỏa ư? Ta không hận nàng vì nàng gạt ta, ta chỉ hận nàng vì nàng yêu ta. Ta không giết nàng vì hận nàng, nhưng ta lại giết nàng vì yêu nàng.” Lý Thành Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Vi Trường Ca, hỏi: “Ngươi biết ta giết nàng như thế nào không?”
Vi Trường Ca không nhịn được hỏi ngược lại: “Ngươi giết nàng ta như thế nào?”
Lý Thành Nhiên cười ha hả, nhưng không đáp, lại tiếp tục kể câu chuyện vừa nãy: “Bốn năm trôi qua, ta nhớ nàng đến phát điên! Những ngày sau khi nàng trở về, chúng ta ôm nhau không muốn rời dù chỉ chốc lát, như hình với bóng, sống những ngày như thiên đường. Nàng lấy ra vô số ngân phiếu, châu báu cho ta xem. Nàng gọi tên ta nói, những thứ này đều là của chúng ta rồi, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau rồi! Ta thương lượng ổn thỏa với nàng, muốn cùng nhau cao chạy xa bay, tới một nơi không ai biết chúng ta để được trọn đời bên nhau. Vì vậy ta về nhà làm một vài công tác chuẩn bị, nàng thì mua nhà cửa ở đây, sau đó đưa tin cho ta để ta tới. Đối với người ngoài, chỉ nói ta là người chồng nàng chọn được về ở rể. Thời gian đầu, tất cả đều tốt đẹp, hai người chúng ta sống những ngày như thần tiên! Thế nhưng không được bao lâu, tất cả bắt đầu trở nên kỳ quái.”
Lý Thành Nhiên nói: “Tang Thanh thay đổi. Nàng bắt đầu không thích nói chuyện, không muốn ra ngoài, ngày này qua ngày khác đờ đẫn ở trong phòng, lại hình như nàng chưa từng nói gì. Không biết nàng bị làm sao, ta biết là, chúng ta có tiền rồi, lại được sống cùng nhau rồi, nhưng nàng vẫn không vui. Tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng, nàng mất hồn mất vía, trong mắt như là không có ta, đôi khi nói lớn tiếng với nàng một chút thì nàng sẽ sợ hãi cả nửa ngày. Ta thực sự không rõ, rốt cuộc nàng bị làm sao… Mãi cho đến buổi tối hôm đó, ta nửa đêm tỉnh lại, nghe nàng gọi tên một nam nhân khác ——” hắn nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca cười khổ, bất đắc dĩ phải lên tiếng: “Nàng gọi ta?”
Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt, hơi cúi đầu.
“Không sai, nàng gọi chính là ngươi… các ngươi quen nhau như thế nào?”
“Cũng không thể gọi là quen được.”
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, đáp: “Mùa đông năm ngoái, ta gặp Tang Thanh tại một khách điếm ở trong Thạch Đầu thành, có điều, chúng ta chỉ gặp qua một lần đó thôi.”
“Một lần? Nàng chỉ gặp ngươi một lần, mà đã thay lòng…” Lý Thành Nhiên rũ mắt nhìn xuống, buồn bã nói: “Ta một mực nghĩ phải làm thế nào cho nàng hạnh phúc, hóa ra, nàng bởi vì ta mà mới không vui. Trong nháy mắt, tất cả xung quanh đều như thành mùa đông lạnh giá, ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là phải bóp chết nàng! Thế nhưng ta không làm…”
Tô Vọng Ngôn vốn định nói Tang Thanh không hề thay lòng đổi dạ, nhưng nghĩ kỹ lại nhịn xuống, đổi giọng hỏi: “Vì sao?”
“…Ta sợ, rất sợ… Ta cũng không biết rốt cuộc là ta sợ cái gì, nhưng sự sợ hãi một khi đã sinh ra, liền không ngừng bành trướng, không bao giờ ngừng lại được nữa! Thứ ta sợ ngày càng nhiều. Buổi tối ta không dám ngủ, sợ ngủ rồi nàng sẽ ở bên cạnh ta gọi tên người khác, cả đêm ta trông chừng nàng, nhìn nàng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại một chút, lại mơ thấy đại ca đầy người là máu tới tìm ta đòi mạng! Đến ban ngày, ta cũng không dám nhìn nàng, rất sợ khi nàng tỉnh táo, sẽ nói lời biệt ly. Ta sợ tới mức không dám ở trong nhà, ta cũng không dám ra ngoài, sợ đụng phải người quen cũ, đành phải trốn trong kho củi vừa nhỏ vừa tối tăm, đần độn, chờ từng ngày trôi qua…
Trong ngày, chỉ có khi ăn chúng ta mới tán gẫu vài câu. Môi của nàng vẫn tươi đẹp như cũ, nhưng lúc đó, ta chỉ thấy căng thẳng toàn thân tập trung mọi ý thức nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng khép mở, rất sợ nàng sẽ đột nhiên nói ra lời gì ta không muốn nghe thấy. Dần dần, chúng ta càng ngày càng nói chuyện ít đi, lời nói ngắn hơn, nhưng ít ra không cần phòng bị nữa, ta lại thấy như trút được gánh nặng… Nàng thường nhìn ta từ phía sau, nhưng khi ta quay đầu lại, nàng lại nhìn tránh đi chỗ khác —— ánh mắt đó ngày càng xa cách. Ngày qua ngày, chúng ta như hai chú chim sợ cành cong, sợ cái bóng trong lòng đối phương, chỉ cần một tiếng giật dây, những ngày sống như mơ đó sẽ bị nghiền nát, tan vỡ… Nàng càng ngày càng nói mớ nhiều hơn, có đôi khi thì kêu ‘tiền, tiền’, có lúc gọi tên ta, bất quá đa số là nàng kêu ‘Buông tha cho ta’. Ta nghe mất mấy buổi tối, suy nghĩ mất mấy buổi tối, cuối cùng hiểu ra nàng đang sợ cái gì —— nàng đang sợ ta, sợ ta sẽ bắt chước nàng lúc trước mà độc chết nàng, mang đi số tiền nàng khổ cực kiếm được! Trong mơ nàng vẫn hô ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi! ‘Vi Trường Ca, dẫn ta đi’… Là những lời này khiến ta hạ quyết tâm —— nàng có thể vì ta mà độc chết đại ca, cũng có thể vì Vi Trường Ca mà độc chết ta. Nàng còn muốn bỏ trốn, ta cũng không cho! Nàng là của ta! Không được đi đâu hết!”
Nhìn thần tình thê lương bi ai của Lý Thành Nhiên, Vi Trường Ca lại có cảm giác lạnh sống lưng ——
“Ngươi đã làm gì?”
Lý Thành Nhiên nhìn y, cười mà như không cười rồi nói từng chữ rõ ràng: “Ta phóng một mồi lửa a —— không phải các ngươi đã biết hết rồi sao?
***
Chú thích về ‘Ma Đăng Già’:
Ma Đăng Già hay Ma Đăng Già Nữ vốn là một nữ tử trẻ tuổi dòng giống Thủ Đà La (giai cấp nô lệ). Có một ngày, A Nan (là một trong thập đại đệ tử của Phật Tổ) đi ra từ Chích Viên Tinh Xá, cầm bát vào thành khất thực, trên đường quay về thì thấy bên đường có một hồ lớn, Ma Đăng Già Nữ đang ở đó múc nước, A Nan bởi vì khát nước, liền xin nàng bố thí cho một bát.
Ma Đăng Già Nữ tự nhận thân phận thấp hèn, không dám đưa nước cho A Nan. A Nan nhìn ra sự khó xử của nàng, lần thứ hai từ bi xin một bát nước từ nàng, bởi vậy làm Ma Đăng Già Nữ động tâm. Dáng vẻ nghiêm trang, phong độ cùng dáng điệu và giọng nói đầy từ bi của A Nan cứ quanh quẩn trong lòng nàng. Sau khi về nhà, nàng ngày nhớ đêm mong A Nan, không màng ăn uống, khiến mẫu thân vô cùng lo lắng. Vì vậy Ma Đăng Già Nữ xin mẫu thân nghĩ cách để nàng có thể lấy được A Nan làm chồng.
Mẫu thân biết A Nan là người tu đạo, không dễ dao động, vì vậy sử dụng ma chú, khiến A Nan không điều khiển được bước chân mà tới nhà Ma Đăng Già Nữ. Trong lúc A Nan cảm thấy bi thương, Phật Đà đã dùng thiên nhãn biết A Nan đang trong cảnh khó khăn, dùng ánh sáng bảo hộ, để tâm trí A Nan sáng suốt, thoát khỏi sự mê hoặc của Ma Đăng Già Nữ, tông cửa xông ra, chạy về Chích Viên Tinh Xá. Nhưng Ma Đăng Già Nữ lại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quấn lấy A Nan. A Nan cảm thấy xấu hổ vô cùng, xin Phật Đà giải nguy trừ nan.
Phật Đà mới khéo léo nghĩ cách, mời Ma Đăng Già Nữ cùng song thân tới tăng đoàn. Phật Đà có được sự đồng ý của phụ mẫu nàng, giữ Ma Đăng Già Nữ lại, Phật Đà nói với nàng, nếu muốn gả cho A Nan, phải ở lại tăng đoàn tu hành, cho đến khi nào đạo hạnh ngang với A Nan, thì mới có thể cùng A Nan kết hôn. Ma Đăng Già Nữ vì muốn gả cho A Nan, mới vui vẻ quy y xuất gia, ngày ngày theo chỉ thị của Phật Đà, tinh tiến tu đạo, sống trong cuộc sống phật hóa của Khưu Ni tăng đoàn. Ma Đăng Già Nữ ngày đêm tinh tiến tu hành, rốt cuộc tỉnh ngộ trái tim chấp nhất với A Nan. Có một ngày, nàng quỳ gối trước nơi Phật Đà ngồi, sám hối hành vi ngu xuẩn của mình, nguyện tuân theo giáo phát của Phật Đà, làm một sứ giả chân lý. Phật Đà cảm thấy vui mừng trước sự giác ngộ của nàng.