Nó cũng với một chú cảnh sát nữa tên là Mạnh đến nhà cha mẹ nạn nhân , đó là một ngôi biệt thự màu trắng xinh đẹp với một khuôn viên bao quanh , cây cối trong khuôn viên được cắt tỉa rất cẩn thận , điều đó đủ biết chủ nhân căn biệt thự này chăm chút cho ngôi nhà của họ ra sao . Sau khi ấn ba hồi chuông một người giúp việc ra mở cổng mời nó và chú Mạnh vào . Khi vào trong nhà nó thấy không khí tang thương tràn ngập , một bầu không khí thật ngột ngạt làm người ta không thấy thoải mái . Bên cửa sổ phòng khách người phụ nữ đứng tuổi hốc hác , tiều tụy đến đáng thương đang đứng bên cửa sổ đưa đôi mắt đỏ hoen lệ nhìn ra khoảng không ngoài vườn một cách vô hồn , điều đó làm tim nó khẽ nhói lên.
_ “ Xin lỗi để mọi người chờ lâu rồi , mời ngồi ” .
Bố của nạn nhân đi từ trên tầng xuống nhìn ông cũng có vẻ tiều tụy , đầu dường như còn bạc trắng nhiều hơn so với lần gặp trước của nó .
Ông ấy đi đến bên cạnh vợ mình đỡ bà ấy ngồi lên ghế sô pha đối diện nó .
_ “ Tôi muốn hỏi một chút về Trương Mỹ Linh , con gái của ông bà có được hay không ? ” _ Nó lên tiếng , nhưng có phần ái ngại vì nó biết khi nói lên cái tên đó trong căn nhà này là một điều độc ác đến nhường nào .
Đôi đồng tử của bà Trương co lại khi nghe thấy tên đứa con gái đã chết của mình , vẻ mặt co rúm lại vì đầy đau khổ , nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi . Ai nhìn vào cũng cảm thấy ái ngại mà không nỡ hỏi tiếp . Nhưng nó thì không nó vẫn tiếp tục hỏi :
_ “ Hai người có biết gì về những mối quan hệ của cô ấy không ? Quan hệ tình cảm chẳng hạn ” _ Nó hỏi .
_ “ Tính tình con bé khá tự lập nên đã sớm dọn ra ngoài ở nên tôi cũng không biết gì nhiều về những mối quan hệ đó với lại con bé sống rất khép kín hầu như chẳng bao giờ tâm sự hay nói gì với chúng tôi về cuộc sống của nó cả ” _ Ông Trương lên tiếng .
_ “ Ông có biết ai trong số hai người này không ? ”_ Nó nói sau đó đưa ra một tấm ảnh của Duy Hùng và Nguyễn Văn Nam .
Ông Trương cầm hai bức ảnh lên nheo mắt lại nhìn , sau đó thì lắc đầu tỏ ý không biết . Khi ông bỏ tấm ảnh xuống bàn thì đột nhiên bà Trương chỉ vào tấm ảnh của Duy Hùng và nói :
_ “ Tôi tứng gặp cậu ta ở nhà của Linh ” .
Ngẫm nghĩ một lát bà nói tiếp :
_ “ Khi tôi đến thì thấy cậu ta tức giận bỏ ra khỏi nhà của con bé , còn con bé thì cứ khóc tôi hỏi tại sao thì chỉ lắc đầu không nói nên tôi cũng chẳng hỏi gì thêm , vì có hỏi con bé cũng chẳng nói gì ” .
_ “ Vậy bà hãy nói cho tôi biết một chút về nạn nhân đi ? Tính cách chẳng hạn ” _ Nó hỏi tiếp .
_ “ Con bé từ nhỏ đã rất tự lập , có lẽ là một phần do chũng tôi bận công việc không quan tâm được tới nó . Nhưng nó chưa từng oán trách chúng tôi một lời . Con bé học rất giỏi , lại ngoan lắm , luôn biết nghĩ cho người khác . .. ” _ Nói đến đây bà khóc nghẹn lên .
Tuy là nó cũng cảm thấy thật tàn nhẫn nếu cứ tiếp tục hỏi mà khơi lại những kí ức đấy , nhưng nó vẫn phải lạnh lùng mà quăng những cảm xúc đó vào xọt rác mà nói :
_ “ Hãy kể tiếp đi ” .
Bà Trương cố kiềm chế lại cảm xúc của mình lại và dường như lúc này bà nhớ ra điều gì đó :
_ “ Con bé là đứa rất chuẩn mực , nếu có uống rượu cũng không bao giờ quá đà , nhưng lần đó nó uống say đến không biết trời trăng gì nữa , trong cơn mê sảng con bé hình như có nhắc đến cái tên “ Trường ” thì phải , con bé có nói gì đó , có vẻ là oán trách , con bé cứ nói mê man làm tôi nghe cũng không rõ .” .
_ “ Bà thử cố gắng nhớ lại xem ” .
Nhưng nó cũng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu .
Sau đó nó có hỏi thêm vài câu sau đó ra về , trên đường về chú Mạnh có thở dài và nói với nó :
_ “ Cháu làm thế là độc ác lắm đó ” .
_ “ Làm nghề này vốn dĩ phải luyện cho mình thành một kẻ máu lạnh vô tình rồi . Giống như khi chú làm nội gián vậy . Lúc đầu làm thân với họ cuối cùng thì lại tự mình đâm cho họ một nhát từ sau lưng . Không máu lạnh vô tình thì liệu chú có thể xuống tay hay không ? ” _ Nó nở một nụ cười mỉa mai mà hỏi ngược lại chú Mạnh .
Chú Mạnh quay ra nhìn nó rồi thở dài bất đắc dĩ . Đôi khi cảnh sát còn lạnh lùng hơn cả một tên sát thủ nữa và còn tàn nhẫn hơn cả những tên tội phạm .
Sau khi trở về cục nó có cho người tìm hiểu về người đàn ông tên “ Trường ” kia , còn nó thì quay trở lại viện . Vừa vào khuôn viên bệnh viện nó đã thấy Quân đang ngồi trên ghế đá mặt mày mệt mỏi . Nó đi đến và hỏi :
_ “ Duy Hùng sao rồi ? ” .
_ “ Chưa có gì là chắc chắn cả , dù viên đạn đã được lấy ra nhưng vẫn dễ nghẻo lắm ” _ Quân trả lời nó .
_ “ Thấy bảo cô gái kia nhận tội rồi à ” _ Quân hỏi khi thấy nó cứ im lặng , không nói gì cả .
Nó khẽ gật đầu , sau đó đi vào bệnh viện nó muốn đến thăm cô gái đó . Mở cửa phòng bệnh bước vào thấy cô ấy đang ngồi cắm ta nghe vào nghe nhạc , đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ . Nó đi đến gần , đưa tay chạm và vai cô ta , giật mình chiếc điện thoại trên tai cô ta rơi xuống , đầu cắm chiếc tai nghe tuột khỏi điện thoại , từ điện thoại phát ra một bản nhạc piano , nó càng bất ngờ vì đó là bản nhạc mà nó đã nghe được từ lần cái người bí ẩn đó cho nó nghe . Nó đã thấy bản nhạc đó rất lạ , nó đã tìm bản nhạc đó không hề có phát tán ở bất cứ đâu .
_ “ Cô , sao lại có bản nhạc này ? ”_ Nói vội hỏi .
Cô ta nhìn nó khó hiểu rồi nói :
_ “ Tôi thu âm được của một người đánh đàn tại một quán cà phê ” .
_ “ Là quán nào vậy ? ” _ Nói hỏi gấp .
_ “ Khoảng lặng ” .
Nó vội coppy lại bản nhạc đó từ máy của cô gái đó , sau đó bắt xe đến quán cà phê mà cô gái đã nói cho nó biết .
Đó cũng là một quán cà phê hết sức bình thường không hề có gì đặc biệt cả nếu không muốn nói là tầm thường . Nó bước vào trong quán bên trong chỉ có vài người khách và họ chỉ đi một mình có lẽ họ chỉ đến đây để có phút thư gian trong sự tĩnh lặng mà thôi . Nó đi vào quán , nó ngay lập tức nhìn thấy một cây đàn piano màu trắng , nó chọn một chỗ ngồi gần cây đàn đó . Một nam phục vụ liền đi đến chuyên nghiệp hỏi nó :
_ “ Em muốn dùng gì ? ” .
_ “ Cho em nước cam , à mà anh có biết người chơi bản nhạc này không ? ” _ Nói xong nó bật đoạn nhạc mà nó đã coppy từ mày của cô gái kia lên .
_ “ À đó là một bản nhạc của một vị khách , mỗi lần anh ta đến đều chơi bài đó nhưng tôi không biết tên anh ta . Chúng tôi có hỏi nhưng anh ta chỉ cười mà không nói gì . ” .
_ “ Vậy sao ? cám ơn ” .
Người phục vụ đi khỏi và trở lại với li nước cam mà nó đã gọi . Nó vừa uống nước cam vừa quan sát mọi người xung quanh , nó có thể nhìn ra họ đều là người chi thức cả . đang mải ngắm mọi thứ xung quanh thì đột nhiên có một giọng nói khẽ vào tai nó làm nó giật mình :
_ “ Cô quả nhiên không phụ sự mong đợi của tôi ” .
Nó quay người lại thì thấy một người con trai nhìn trông rất trẻ chắc chỉ hơn nó đôi ba tuổi thôi và đặc biệt anh ta cực kì đẹp trai luôn , cậu ta nhìn nó mỉm cười một cách quái dị và cũng rất tự nhiên cậu ta ngồi xuống một cái ghế đối diện nó . Một nữ phục vụ đi đến chưa cần hỏi cậu ta đã nói luôn :
_ “ Cà phê , không đường , không sữa ” .
Sau khi cà phê được bưng ra , nó mới từ tốn hỏi :
_ “ Anh là người đã gọi cho tôi ? ” .
_ “ Tôi không nghĩ cô lại khi gặp tôi lại hỏi những câu hỏi vô nghĩa vậy đâu ” _ Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi từ tốn nói .
Nó thấy anh ta nói cũng đúng nên cũng chẳng phản bác gì , nhưng nó cảm thấy cậu ta có cái gì đó rất xảo quyệt và cũng rất nguy hiểm .
_ “ Anh có liên quan gì đến vụ án vậy ? ” .
_ “ Hỏi thẳng như vậy xem ra cô cũng giống con ngốc quá nhỉ ”_ Anh ta mở miệng là mỉa mai nó .
_ “ Vậy anh muốn gì ? ”_ Nó nhíu mày khó chịu hỏi .
_ “ Lại một câu hỏi ngu , xem ra tôi đã quá đánh giá cao cô rồi ” _ Anh ta từ nãy đến giờ không hề trả lời bất kì câu hỏi nào của nó mà cứ ngồi đó đánh giá nó qua từng câu nói mà nó nói ra , hơn nữa những lời nói đó rất khó nghe , rất dễ gây ức chế .
_ “ Được , vậy anh có gì muốn nói thì nói đi ” _ Nó đang cảm thấy rất là ức chế , chỉ muốn đấm cho cậu ta một đấm thôi .
_ “ Tôi chả muốn nói gì cả ” _ Cậu ta nói và còn trưng ra cái bộ mặt nhơn nhơn làm nó chỉ muốn cho một đạp vào mặt cậu ta ngay và luôn thôi .
_ “ Tôi có thể bắt anh về đồn cảnh sát để tra hỏi đó ” _ Nó bực bội nói .
_ “ Lí do gì chứ ? ” _ Hắn nhếch khóe miệng lên vẻ thách thức nó .
Nó tựa người ra sau ghế , nhíu mày nhìn hắn sau đó nở một nụ cười và lấy lại bộ dạng lưu manh nói nửa thất nửa đùa với hắn :
_ “ Bắt anh tôi đâu thiếu lí do , để tôi cho anh biết tôi không chỉ là một cảnh sát còn là một lưu manh chính hiệu đó . ” .
_ “ Tôi đang giảnh chi bằng cứ để tôi chơi với cô vậy ” _ Hắn ta cũng không phải dạng vừa mà thảnh thơi nói với nó .
Nó nhíu mày quan sát ảnh ta , từng chút một , soi xét từng cử chỉ nét mặt anh ta , anh ta cũng chẳng hề tránh ánh mắt của nó mà cứ thảnh thơi ngồi nhâm nhi li cà phê của mình . Cuối cùng môi nó cũng nâng lên một cách đắc thắng . Anh ta thấy biểu hiện của nó liền khó hiểu hỏi :
_ “ Cô cười gì chứ ? ” .
_ “ Thì anh cũng có những cấu hỏi mang tính chất “ ngu ” nhỉ ? … Xem ra anh chẳng biết gì cả và cũng chẳng liên quan gì , tôi đến đây phí thời gian rồi . ” .
_ “ Xin lỗi để mọi người chờ lâu rồi , mời ngồi ” .
Bố của nạn nhân đi từ trên tầng xuống nhìn ông cũng có vẻ tiều tụy , đầu dường như còn bạc trắng nhiều hơn so với lần gặp trước của nó .
Ông ấy đi đến bên cạnh vợ mình đỡ bà ấy ngồi lên ghế sô pha đối diện nó .
_ “ Tôi muốn hỏi một chút về Trương Mỹ Linh , con gái của ông bà có được hay không ? ” _ Nó lên tiếng , nhưng có phần ái ngại vì nó biết khi nói lên cái tên đó trong căn nhà này là một điều độc ác đến nhường nào .
Đôi đồng tử của bà Trương co lại khi nghe thấy tên đứa con gái đã chết của mình , vẻ mặt co rúm lại vì đầy đau khổ , nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi . Ai nhìn vào cũng cảm thấy ái ngại mà không nỡ hỏi tiếp . Nhưng nó thì không nó vẫn tiếp tục hỏi :
_ “ Hai người có biết gì về những mối quan hệ của cô ấy không ? Quan hệ tình cảm chẳng hạn ” _ Nó hỏi .
_ “ Tính tình con bé khá tự lập nên đã sớm dọn ra ngoài ở nên tôi cũng không biết gì nhiều về những mối quan hệ đó với lại con bé sống rất khép kín hầu như chẳng bao giờ tâm sự hay nói gì với chúng tôi về cuộc sống của nó cả ” _ Ông Trương lên tiếng .
_ “ Ông có biết ai trong số hai người này không ? ”_ Nó nói sau đó đưa ra một tấm ảnh của Duy Hùng và Nguyễn Văn Nam .
Ông Trương cầm hai bức ảnh lên nheo mắt lại nhìn , sau đó thì lắc đầu tỏ ý không biết . Khi ông bỏ tấm ảnh xuống bàn thì đột nhiên bà Trương chỉ vào tấm ảnh của Duy Hùng và nói :
_ “ Tôi tứng gặp cậu ta ở nhà của Linh ” .
Ngẫm nghĩ một lát bà nói tiếp :
_ “ Khi tôi đến thì thấy cậu ta tức giận bỏ ra khỏi nhà của con bé , còn con bé thì cứ khóc tôi hỏi tại sao thì chỉ lắc đầu không nói nên tôi cũng chẳng hỏi gì thêm , vì có hỏi con bé cũng chẳng nói gì ” .
_ “ Vậy bà hãy nói cho tôi biết một chút về nạn nhân đi ? Tính cách chẳng hạn ” _ Nó hỏi tiếp .
_ “ Con bé từ nhỏ đã rất tự lập , có lẽ là một phần do chũng tôi bận công việc không quan tâm được tới nó . Nhưng nó chưa từng oán trách chúng tôi một lời . Con bé học rất giỏi , lại ngoan lắm , luôn biết nghĩ cho người khác . .. ” _ Nói đến đây bà khóc nghẹn lên .
Tuy là nó cũng cảm thấy thật tàn nhẫn nếu cứ tiếp tục hỏi mà khơi lại những kí ức đấy , nhưng nó vẫn phải lạnh lùng mà quăng những cảm xúc đó vào xọt rác mà nói :
_ “ Hãy kể tiếp đi ” .
Bà Trương cố kiềm chế lại cảm xúc của mình lại và dường như lúc này bà nhớ ra điều gì đó :
_ “ Con bé là đứa rất chuẩn mực , nếu có uống rượu cũng không bao giờ quá đà , nhưng lần đó nó uống say đến không biết trời trăng gì nữa , trong cơn mê sảng con bé hình như có nhắc đến cái tên “ Trường ” thì phải , con bé có nói gì đó , có vẻ là oán trách , con bé cứ nói mê man làm tôi nghe cũng không rõ .” .
_ “ Bà thử cố gắng nhớ lại xem ” .
Nhưng nó cũng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu .
Sau đó nó có hỏi thêm vài câu sau đó ra về , trên đường về chú Mạnh có thở dài và nói với nó :
_ “ Cháu làm thế là độc ác lắm đó ” .
_ “ Làm nghề này vốn dĩ phải luyện cho mình thành một kẻ máu lạnh vô tình rồi . Giống như khi chú làm nội gián vậy . Lúc đầu làm thân với họ cuối cùng thì lại tự mình đâm cho họ một nhát từ sau lưng . Không máu lạnh vô tình thì liệu chú có thể xuống tay hay không ? ” _ Nó nở một nụ cười mỉa mai mà hỏi ngược lại chú Mạnh .
Chú Mạnh quay ra nhìn nó rồi thở dài bất đắc dĩ . Đôi khi cảnh sát còn lạnh lùng hơn cả một tên sát thủ nữa và còn tàn nhẫn hơn cả những tên tội phạm .
Sau khi trở về cục nó có cho người tìm hiểu về người đàn ông tên “ Trường ” kia , còn nó thì quay trở lại viện . Vừa vào khuôn viên bệnh viện nó đã thấy Quân đang ngồi trên ghế đá mặt mày mệt mỏi . Nó đi đến và hỏi :
_ “ Duy Hùng sao rồi ? ” .
_ “ Chưa có gì là chắc chắn cả , dù viên đạn đã được lấy ra nhưng vẫn dễ nghẻo lắm ” _ Quân trả lời nó .
_ “ Thấy bảo cô gái kia nhận tội rồi à ” _ Quân hỏi khi thấy nó cứ im lặng , không nói gì cả .
Nó khẽ gật đầu , sau đó đi vào bệnh viện nó muốn đến thăm cô gái đó . Mở cửa phòng bệnh bước vào thấy cô ấy đang ngồi cắm ta nghe vào nghe nhạc , đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ . Nó đi đến gần , đưa tay chạm và vai cô ta , giật mình chiếc điện thoại trên tai cô ta rơi xuống , đầu cắm chiếc tai nghe tuột khỏi điện thoại , từ điện thoại phát ra một bản nhạc piano , nó càng bất ngờ vì đó là bản nhạc mà nó đã nghe được từ lần cái người bí ẩn đó cho nó nghe . Nó đã thấy bản nhạc đó rất lạ , nó đã tìm bản nhạc đó không hề có phát tán ở bất cứ đâu .
_ “ Cô , sao lại có bản nhạc này ? ”_ Nói vội hỏi .
Cô ta nhìn nó khó hiểu rồi nói :
_ “ Tôi thu âm được của một người đánh đàn tại một quán cà phê ” .
_ “ Là quán nào vậy ? ” _ Nói hỏi gấp .
_ “ Khoảng lặng ” .
Nó vội coppy lại bản nhạc đó từ máy của cô gái đó , sau đó bắt xe đến quán cà phê mà cô gái đã nói cho nó biết .
Đó cũng là một quán cà phê hết sức bình thường không hề có gì đặc biệt cả nếu không muốn nói là tầm thường . Nó bước vào trong quán bên trong chỉ có vài người khách và họ chỉ đi một mình có lẽ họ chỉ đến đây để có phút thư gian trong sự tĩnh lặng mà thôi . Nó đi vào quán , nó ngay lập tức nhìn thấy một cây đàn piano màu trắng , nó chọn một chỗ ngồi gần cây đàn đó . Một nam phục vụ liền đi đến chuyên nghiệp hỏi nó :
_ “ Em muốn dùng gì ? ” .
_ “ Cho em nước cam , à mà anh có biết người chơi bản nhạc này không ? ” _ Nói xong nó bật đoạn nhạc mà nó đã coppy từ mày của cô gái kia lên .
_ “ À đó là một bản nhạc của một vị khách , mỗi lần anh ta đến đều chơi bài đó nhưng tôi không biết tên anh ta . Chúng tôi có hỏi nhưng anh ta chỉ cười mà không nói gì . ” .
_ “ Vậy sao ? cám ơn ” .
Người phục vụ đi khỏi và trở lại với li nước cam mà nó đã gọi . Nó vừa uống nước cam vừa quan sát mọi người xung quanh , nó có thể nhìn ra họ đều là người chi thức cả . đang mải ngắm mọi thứ xung quanh thì đột nhiên có một giọng nói khẽ vào tai nó làm nó giật mình :
_ “ Cô quả nhiên không phụ sự mong đợi của tôi ” .
Nó quay người lại thì thấy một người con trai nhìn trông rất trẻ chắc chỉ hơn nó đôi ba tuổi thôi và đặc biệt anh ta cực kì đẹp trai luôn , cậu ta nhìn nó mỉm cười một cách quái dị và cũng rất tự nhiên cậu ta ngồi xuống một cái ghế đối diện nó . Một nữ phục vụ đi đến chưa cần hỏi cậu ta đã nói luôn :
_ “ Cà phê , không đường , không sữa ” .
Sau khi cà phê được bưng ra , nó mới từ tốn hỏi :
_ “ Anh là người đã gọi cho tôi ? ” .
_ “ Tôi không nghĩ cô lại khi gặp tôi lại hỏi những câu hỏi vô nghĩa vậy đâu ” _ Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi từ tốn nói .
Nó thấy anh ta nói cũng đúng nên cũng chẳng phản bác gì , nhưng nó cảm thấy cậu ta có cái gì đó rất xảo quyệt và cũng rất nguy hiểm .
_ “ Anh có liên quan gì đến vụ án vậy ? ” .
_ “ Hỏi thẳng như vậy xem ra cô cũng giống con ngốc quá nhỉ ”_ Anh ta mở miệng là mỉa mai nó .
_ “ Vậy anh muốn gì ? ”_ Nó nhíu mày khó chịu hỏi .
_ “ Lại một câu hỏi ngu , xem ra tôi đã quá đánh giá cao cô rồi ” _ Anh ta từ nãy đến giờ không hề trả lời bất kì câu hỏi nào của nó mà cứ ngồi đó đánh giá nó qua từng câu nói mà nó nói ra , hơn nữa những lời nói đó rất khó nghe , rất dễ gây ức chế .
_ “ Được , vậy anh có gì muốn nói thì nói đi ” _ Nó đang cảm thấy rất là ức chế , chỉ muốn đấm cho cậu ta một đấm thôi .
_ “ Tôi chả muốn nói gì cả ” _ Cậu ta nói và còn trưng ra cái bộ mặt nhơn nhơn làm nó chỉ muốn cho một đạp vào mặt cậu ta ngay và luôn thôi .
_ “ Tôi có thể bắt anh về đồn cảnh sát để tra hỏi đó ” _ Nó bực bội nói .
_ “ Lí do gì chứ ? ” _ Hắn nhếch khóe miệng lên vẻ thách thức nó .
Nó tựa người ra sau ghế , nhíu mày nhìn hắn sau đó nở một nụ cười và lấy lại bộ dạng lưu manh nói nửa thất nửa đùa với hắn :
_ “ Bắt anh tôi đâu thiếu lí do , để tôi cho anh biết tôi không chỉ là một cảnh sát còn là một lưu manh chính hiệu đó . ” .
_ “ Tôi đang giảnh chi bằng cứ để tôi chơi với cô vậy ” _ Hắn ta cũng không phải dạng vừa mà thảnh thơi nói với nó .
Nó nhíu mày quan sát ảnh ta , từng chút một , soi xét từng cử chỉ nét mặt anh ta , anh ta cũng chẳng hề tránh ánh mắt của nó mà cứ thảnh thơi ngồi nhâm nhi li cà phê của mình . Cuối cùng môi nó cũng nâng lên một cách đắc thắng . Anh ta thấy biểu hiện của nó liền khó hiểu hỏi :
_ “ Cô cười gì chứ ? ” .
_ “ Thì anh cũng có những cấu hỏi mang tính chất “ ngu ” nhỉ ? … Xem ra anh chẳng biết gì cả và cũng chẳng liên quan gì , tôi đến đây phí thời gian rồi . ” .