Mọi người trong phòng đều nhìn theo nó với ánh mắt nhiều chuyện, nó không thèm để ý đi theo ông ta vào một căn phòng riêng. Vừa vào đến phòng nó bình thản ngồi xuống và tự nhiên rót cho mình một cốc nước.
_ “ Cô là ai?”_ Ông ta nghi hoặc nhìn nó hỏi.
_ “ Phạm Đình Dũng nguyên bộ trưởng bộ quốc phòng, lại có lúc bị người ta uy hiếp”_ Nó nói với cái giọng đầy mỉa mai.
_ “ Cô rốt cuộc muốn gì?”.
_ “ Tôi muốn gì được chứ, chỉ là ông không thấy bản thân nợ rất nhiều linh hồn oan uổng, vật vờ ngoài kia sao? Ông không thấy lương tâm mình cắn rứt hay sao”.
_ “ Cô nói gì tôi không hiểu”_ Ông ta vẫn chưa chịu lòi cái đuôi ra, một mực tỏ ra mình vô tội.
_ “ Chi bằng chúng ta cùng lật bài ngửa đi, tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh việc làm của ông năm đó”.
_ “ Năm đó tôi không ép chúng chết.”_ Ông ta nhìn nó như rà soát, sau một hồi im lặng mới lên tiếng, nhưng vẫn một mực không nhận trách nhiệm về mình.
_ “ Ông không ép chúng chết, nhưng ông lại cho mình cái quyền lấy đi sự công bằng của chúng, lấy đi cái quyền lợi của một công dân”_ Nó gay gắt lên án, ánh mắt nó như phát ra cả ánh lửa vì tức giận. Trong lòng nó dường như đang có một ngọn lửa thiêu cháy dữ dội khiến nó khó chịu bức bách dường như muốn đập phá mọi thứ xung quanh.
_ “ Hai tỉ đổi lấy sự im lặng”_Ông ta lạnh lẽo, thẳng thắn đưa ra một cái giá.
Nếu lúc này trong người nó mà có súng nó dám chắc mình sẽ chơi nguyên băng đạn nên tên khốn này mất. Hai tỉ? Nhiều thật đấy nhưng nhiêu đó có thể mua đi mười mấy mạng người, mua đi lương tâm đ*o đức của một con người hay sao? Sao ông ta có thể thốt ra một câu nói như vậy được chứ? nó siết lại rồi lao đến túm cổ ông ta rồi không suy nghĩ nhiều cho ông ta một đấm. Ông ta ngã xuống đất trên mặt là vết bầm tím và từ khóe môi một dòng máu chảy ra ông ta nhìn nó bằng ánh mắt kinh hoàng rồi từ từ chuyển thành tức giận ông ta quát lên với nó:
_ “ Mày sẽ phải hối hận cho ngày hôm nay con ranh”.
Nó đứng đưa mắt nhìn ông ta, cứ nghĩ đến việc năm đó ông ta cũng dùng cách này mà cứ thế bưng bít đi tất cả mọi chuyện là nó lại tức đến sôi máu. Cái xã hội này hai chữ công bằng ở đâu mà để cho vì đồng tiền con người không tiếc chà đạp lên những số phận khác.
_ “ Nếu sau này tôi có hối hận thì tôi cũng hối hận là hôm nay chỉ đấm thằng khốn như ông một cú.”.
_ “ Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao chứ?”_ Ông ta từ dưới đất đứng lên nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường.
_ “ Tôi sẽ cho ông thấy con ranh này có thể làm được những gì.”_ Nói xong câu này nó nghênh ngang bỏ ra ngoài.
Muốn bắt đầu thì phải châm ngòi cho phát nổ, muốn tóm được đuôi thì phải dụ cho nó ra khỏi hang. Hôm nay nó đi khiêu khích chính là để ông ta hành động, một khi ông ta đã chột dạ rồi thì cái đuôi không sớm thì muộn cũng sẽ bị nó tóm được mà thôi.
Hiện giờ đã có lệnh bắt tên viện trưởng của cô nhi viện tình thương, nó cần đến đó xem có tìm thấy được gì không mới được. Đến nơi lệnh bắt đã được thi hành, nó gật đầu chào hỏi rồi đi vào trong phòng riêng của viện trưởng, Bên trong bày trí rất gọn gàng không rướm già nếu không biết sẽ khiến người ta liên tưởng đến một người thanh cao, bình dị, không rườm rà có ai ngờ đến một con quỷ lại sống trong một cái vỏ bọc thế này đâu. Tìm xung quanh dường như không tìm thấy được gì cả. Nhưng đột nhiên ánh mắt nó dừng lại ở một bức tranh. Cả căn phòng không có lấy một đồ vật thừa thãi hay trang trí ngay cả một cái đồng hồ cũng không có mà lại có một bức tranh phong cảnh to tổ chảng ở trên tường thế này nhìn thế nào cũng hết sức là vô lí. Nó liền đi đến gần đưa tay gõ nhẹ lên bức tranh, sau đó tháo bức tranh xuống mặt sau của bức tường quả nhiên có một cái tủ được gắn trực tiếp vào tường có mã khóa.
Nó nhíu mày, với những thứ thế này nó cũng không hơi đâu mà nghiên cứu trực tiếp phá hỏng thì có lẽ năng suất hơn nhiều. Cầm lên một chiếc búa mà vất vả nó mới tìm được không do dự đập liên tục vào cánh tủ cho đến khi cánh tủ có dấu hiệu bung ra thì nó mới dừng lại. Cầm kéo cánh cửa tủ ra bên trong có một số ống đựng một thứ dung dịch màu trắng trong, nhưng nó dám cá đó chắc chắn không thể nào là nước được. Bên cạnh đó còn rất nhiều đĩa CD được xếp chồng lên nhau, nó dường như có thể mờ mờ cảm nhận được đây là loại đĩa gì, tay nó có chút cứng ngắc khi cầm lên một cái đĩa. Đưa đĩa vào máy tính trên màn hình chưa rõ hình ảnh gì đã dội lên tiếng hét đau đớn, rồi một chuỗi hình ảnh đáng kinh tởm hiện ra trước mắt nó, người nó như bị ngâm trong thùng nước đá, đều là một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa đến từng tế bào. Đưa tay tắt video trong người nó dậy lên một cảm giác kinh tởm.
Khi đã xem qua một lượt căn phòng dường như không có gì để đáng xem hơn, nó bỏ đi đến chỗ căn nhà cấp bốn ở đó mấy người cảnh sát đang khám xét, bên trong chú Hùng đang xem xét người đàn bà điên kia. Nhìn thấy nó đi đến lại còn trưng ra bộ mặt nhiều chuyện liền máy móc mà nói luôn:
_ “ Tính mạng ổn, tinh thần không ổn định lắm, thần kinh bị tổn thương nặng nề. Chắc do thời gian dài dùng loại thuốc kích thích nào đó. Đó là phỏng đoán bước đầu còn muốn chính xác và chi tiết thì phải đưa về xem xét lại đã.”.
Hôm nay nơi này đủ ánh sáng, đảo mắt một lượt nó có thể thấy rất nhiều ống thuốc rỗng mà nó thấy trong phòng hiệu trưởng nằm ở một góc. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh người đàn bà lên cơn điên loạn mà lần đầu, rồi đến cái lần đó đột nhập vào gần đây. Trạng thái hoàn toàn khác nhau phải chăng bà ta chưa hoàn toàn mất đi ý thức mà chỉ do hàng ngày bị ép lên cơn điên. Trong lòng nó tự thấy lạnh lẽo con người có thể đối xử với nhau như vậy chứ? Vợ chồng một đời có thể tuyệt tình đến đâu được nữa.
Vừa bước ra khỏi căn nhà cấp bốn cách đó không xa nó bắt gặp một thân ảnh của cậu bé mà nó gặp đầu tiên khi đến cô nhi viện đang đứng dựa vào gốc cây cách đó không xa. Cậu bé nhìn về phía nó, đối với cậu bé này dù chỉ là một đứa trẻ nhưng nó lại không thể nắm bắt được cảm xúc của cậu bé. Đôi mắt cậu luôn có một tấm màn che không cho phép người khác nhìn vào bên trong, điều đó quả thật không nên có ở một đứa trẻ như thế này.
Đến gần nó ngồi xuống gốc cây, đợi thằng bé ngồi xuống nó mới từ tốn hỏi:
_ “ Mới cắt tóc hả?”_ Đầu thằng bé bây giờ cắt tóc húi cua khác hẳn ngày đầu nó gặp. Cái kiểu tóc mà nhóc Vũ không bao giờ thèm đả động tới.
_ “ Không phải con gái mấy chị tâm trạng không tốt liền đi cắt tóc sao?”_ Thằng bé không nhìn nó mà mắt vẫn dán vào hoạt động của những người mặc quân phục phía xa.
_ “ Thấy sao?” Nó thật muốn bật cười trước câu nói của thằng nhóc, thế này mới giống một đứa trẻ chứ, tỏ ra người lớn làm gì.
_ “ Phát hiện ra đó là một đám rác rưởi, ngoài thấy mình là thằng ngu chẳng thấy khá hơn”_ Thằng nhóc cau có rồi nói. Tỏ vẻ khó chịu lắm.
_ “ Thế nhóc có tâm sự gì nào?”_ Nó bật cười xoa đầu thằng nhóc rồi hỏi cảm thấy cảm giác buồn buồn do tóc chọc vào.
_ “ Vịt hóa thiên nga không phải vì nó cố gắng thế nào, mà vì bố mẹ nó vốn chính là thiên nga. Tự nhiên ngẫm ra điều này rồi thấy bản thân mình chán nản”_ Thằng nhóc nhìn có vẻ rất tâm trạng.
Nó thật sự cười đến muốn rách mồm luôn đúng là tuổi ẩm ương, con trai cũng tâm trạng thế này. Nhưng xem ra thằng nhóc này ăn nói thoái trí thế.
_ “ Đôi khi làm vịt tốt hơn thiên nga mà, không tiến hóa được thành thiên nga thì không tiến hóa được chứ có gì đâu chứ. Hơn nữa vịt nhiều hơn thiên nga làm con đầu đàn là được làm gì cần tiến hóa thành thiên nga”.
_ “ Chị điên khùng cái gì đấy”_ Thằng nhóc nghe nó lải nhải thì quay ra cau có nói.
Nhìn bộ dạng của thằng nhóc này sao mà lại giống y chang nhóc Vũ nhà nó thế cơ chứ. Nhóc Vũ không phải không có người chơi cùng nên suốt ngày gây sự với nó sao, lần sau đến nhất định nó phải đem nhóc Vũ tới đây mới được.
Nó rời khỏi cô nhi viện đã là quá chiều, cảm thấy người có phần uể oải. Bây giờ nó cần bày mưu tính kế để lột lớp mặt lạ giả tạo của tên cáo già Phạm Đình Dũng kia. Nó không tin nó không tìm ra được sơ hở của lão ta. Bắt chuyến xe cuối cùng của ngày và ấn chuông xuống ở con đường nhà mình. Đường về đêm vào nhà nó khá vắng vẻ, từng ngọn đèn cao áp chiếu xuống người kéo bóng trải một vệt dài trên đường. Đầu óc nó bây giờ là một mớ lộn xộn, không ngừng đặt câu hỏi cho mình rồi cố tìm một câu trả lời hoàn mỹ nhất. Nhưng khi nó đưa ra câu hỏi “ Vì sao Phạm Đình Dũng lại giúp tên viện trưởng”. Câu hỏi làm nó dừng lại trên đường, nhìn về mức độ thân thiết nó không thấy đúng lắm vậy cái gì khiến một con người coi trọng quyền lực hơn tất thảy mọi thứ, lại mạo hiểm chính cái mình coi trọng nhất để bao che. Lông mày nó nheo lại, tay bất giác mân mê môi mình, phải rồi là tên viện trưởng có thứ gì đó có thể uy hiếp đến địa vị của Phạm Đình Dũng, đến thứ ông ta coi trọng. Mạch suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi thấy ánh sáng chiếu vào mắt mình nhưng rất nhanh biến mất, rồi một tiếng động trong ngõ, nhờ ánh sáng mờ mờ nó thấy một người đang đi vào trong ngõ. Nó trước nay vốn chẳng tò mò những chuyện không liên quan, vì như vậy đôi khi sẽ gây những rắc rối không đáng có cho mình lên định bỏ đi.
Nhưng khi chân nó vừa bước được một bước bên trong con hẻm liền có tiếng la thất thanh, là giọng nữ đôi chân nó lại một lần nữa chững lại, suy nghĩ một chút nó vẫn là chạy vào trong con hẻm. Cuối con hẻm nó thấy một bóng đàn ông đang tiến lại gần một cô gái. Có lẽ tên kia nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Trong con hẻm mịt mù có lẽ chỉ nhìn ra dáng đàn ông hay phụ nữ chứ mặt mũi thì chịu chết không nhìn ra được. Tên kia thấy nó thì cười cợt nói:
_ “ Sao cô em muốn chơi chung à?”.
Nhìn thấy nó cô gái kia hốt hoảng chạy về phía nó, bám chặt vào tay phải của nó. Nó im lặng, đang tính xem có nên đánh cho tên này một trận xong bỏ đi hay không thì nó đột nhiên cảm thấy tay trái cô gái kia cử động trên tay cầm một vật gì đó dài dài sắc nhọn trông như dao, không cần nghĩ nó liền đưa chân đạp lên đầu gối của cô ta nhưng vẫn là không kịp, một đường dao chém qua cánh tay phải nó từ bả vai xuống một đoạn. Một cơn đau dội lên và lan dần từ cánh tay, cùng với cảm giác ướt át do máu chảy ra là cảm giác cánh tay nó tê dần.
Trong lòng nó thầm chửi thề, nhìn hai thân ảnh một nam, một nữ đang lao về phía nó, nó không nghĩ nhiều quay đầu bỏ chạy. Bây giờ mà đánh là nó thua chắc hai đánh một, thêm nữa hai người này chắc chắn có võ, có vũ khí nó lại bị thương trăm đường bất lợi. Vì vậy thượng sách là chạy. Con đường vào ngõ lại không cách xa đường chính là mấy, chỉ cần ra được đường chính là ổn. trái bịt chặt lên vết thương ở tay phải ngăn không cho máu chảy ra, cảm nhận từng cơn đau rát ở cánh tay. Nó vẫn cắn răng mà cắm đầu chạy. Chạy đến đường lớn bất chấp có xe hay không nó băng qua đường tránh xa con ngõ, càng xa càng tốt. Chạy được một đoạn nó mới dừng lại đưa mắt nhìn hai người một nam, một nữ vẫn đứng trong bóng tối của con ngõ. Xem ra đây chỉ là một lời cảnh cáo đối với nó chứ không có ý định khử nó.
Nó nghiến răng trong lòng đầy tức giận. Dùng mông mà nghĩ cũng biết ai bày ra trò này. Nhưng ông ta phải biết rằng cảnh cáo với nó là vô dụng. Hôm nay ông ta không giết được nó, nó sẽ trả lại cho ông ta nhiều hơn thế này. Quà hôm nay ông ta tặng nó sau này nó sẽ đáp lễ đủ.
Quay người bước đi, máu chảy ra làm ướt cả một bên ống áo. Đau đến xoắn não. Nó nghiến răng chịu đựng đi nhanh về phía nhà của mình.
_ “ Cô là ai?”_ Ông ta nghi hoặc nhìn nó hỏi.
_ “ Phạm Đình Dũng nguyên bộ trưởng bộ quốc phòng, lại có lúc bị người ta uy hiếp”_ Nó nói với cái giọng đầy mỉa mai.
_ “ Cô rốt cuộc muốn gì?”.
_ “ Tôi muốn gì được chứ, chỉ là ông không thấy bản thân nợ rất nhiều linh hồn oan uổng, vật vờ ngoài kia sao? Ông không thấy lương tâm mình cắn rứt hay sao”.
_ “ Cô nói gì tôi không hiểu”_ Ông ta vẫn chưa chịu lòi cái đuôi ra, một mực tỏ ra mình vô tội.
_ “ Chi bằng chúng ta cùng lật bài ngửa đi, tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh việc làm của ông năm đó”.
_ “ Năm đó tôi không ép chúng chết.”_ Ông ta nhìn nó như rà soát, sau một hồi im lặng mới lên tiếng, nhưng vẫn một mực không nhận trách nhiệm về mình.
_ “ Ông không ép chúng chết, nhưng ông lại cho mình cái quyền lấy đi sự công bằng của chúng, lấy đi cái quyền lợi của một công dân”_ Nó gay gắt lên án, ánh mắt nó như phát ra cả ánh lửa vì tức giận. Trong lòng nó dường như đang có một ngọn lửa thiêu cháy dữ dội khiến nó khó chịu bức bách dường như muốn đập phá mọi thứ xung quanh.
_ “ Hai tỉ đổi lấy sự im lặng”_Ông ta lạnh lẽo, thẳng thắn đưa ra một cái giá.
Nếu lúc này trong người nó mà có súng nó dám chắc mình sẽ chơi nguyên băng đạn nên tên khốn này mất. Hai tỉ? Nhiều thật đấy nhưng nhiêu đó có thể mua đi mười mấy mạng người, mua đi lương tâm đ*o đức của một con người hay sao? Sao ông ta có thể thốt ra một câu nói như vậy được chứ? nó siết lại rồi lao đến túm cổ ông ta rồi không suy nghĩ nhiều cho ông ta một đấm. Ông ta ngã xuống đất trên mặt là vết bầm tím và từ khóe môi một dòng máu chảy ra ông ta nhìn nó bằng ánh mắt kinh hoàng rồi từ từ chuyển thành tức giận ông ta quát lên với nó:
_ “ Mày sẽ phải hối hận cho ngày hôm nay con ranh”.
Nó đứng đưa mắt nhìn ông ta, cứ nghĩ đến việc năm đó ông ta cũng dùng cách này mà cứ thế bưng bít đi tất cả mọi chuyện là nó lại tức đến sôi máu. Cái xã hội này hai chữ công bằng ở đâu mà để cho vì đồng tiền con người không tiếc chà đạp lên những số phận khác.
_ “ Nếu sau này tôi có hối hận thì tôi cũng hối hận là hôm nay chỉ đấm thằng khốn như ông một cú.”.
_ “ Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao chứ?”_ Ông ta từ dưới đất đứng lên nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường.
_ “ Tôi sẽ cho ông thấy con ranh này có thể làm được những gì.”_ Nói xong câu này nó nghênh ngang bỏ ra ngoài.
Muốn bắt đầu thì phải châm ngòi cho phát nổ, muốn tóm được đuôi thì phải dụ cho nó ra khỏi hang. Hôm nay nó đi khiêu khích chính là để ông ta hành động, một khi ông ta đã chột dạ rồi thì cái đuôi không sớm thì muộn cũng sẽ bị nó tóm được mà thôi.
Hiện giờ đã có lệnh bắt tên viện trưởng của cô nhi viện tình thương, nó cần đến đó xem có tìm thấy được gì không mới được. Đến nơi lệnh bắt đã được thi hành, nó gật đầu chào hỏi rồi đi vào trong phòng riêng của viện trưởng, Bên trong bày trí rất gọn gàng không rướm già nếu không biết sẽ khiến người ta liên tưởng đến một người thanh cao, bình dị, không rườm rà có ai ngờ đến một con quỷ lại sống trong một cái vỏ bọc thế này đâu. Tìm xung quanh dường như không tìm thấy được gì cả. Nhưng đột nhiên ánh mắt nó dừng lại ở một bức tranh. Cả căn phòng không có lấy một đồ vật thừa thãi hay trang trí ngay cả một cái đồng hồ cũng không có mà lại có một bức tranh phong cảnh to tổ chảng ở trên tường thế này nhìn thế nào cũng hết sức là vô lí. Nó liền đi đến gần đưa tay gõ nhẹ lên bức tranh, sau đó tháo bức tranh xuống mặt sau của bức tường quả nhiên có một cái tủ được gắn trực tiếp vào tường có mã khóa.
Nó nhíu mày, với những thứ thế này nó cũng không hơi đâu mà nghiên cứu trực tiếp phá hỏng thì có lẽ năng suất hơn nhiều. Cầm lên một chiếc búa mà vất vả nó mới tìm được không do dự đập liên tục vào cánh tủ cho đến khi cánh tủ có dấu hiệu bung ra thì nó mới dừng lại. Cầm kéo cánh cửa tủ ra bên trong có một số ống đựng một thứ dung dịch màu trắng trong, nhưng nó dám cá đó chắc chắn không thể nào là nước được. Bên cạnh đó còn rất nhiều đĩa CD được xếp chồng lên nhau, nó dường như có thể mờ mờ cảm nhận được đây là loại đĩa gì, tay nó có chút cứng ngắc khi cầm lên một cái đĩa. Đưa đĩa vào máy tính trên màn hình chưa rõ hình ảnh gì đã dội lên tiếng hét đau đớn, rồi một chuỗi hình ảnh đáng kinh tởm hiện ra trước mắt nó, người nó như bị ngâm trong thùng nước đá, đều là một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa đến từng tế bào. Đưa tay tắt video trong người nó dậy lên một cảm giác kinh tởm.
Khi đã xem qua một lượt căn phòng dường như không có gì để đáng xem hơn, nó bỏ đi đến chỗ căn nhà cấp bốn ở đó mấy người cảnh sát đang khám xét, bên trong chú Hùng đang xem xét người đàn bà điên kia. Nhìn thấy nó đi đến lại còn trưng ra bộ mặt nhiều chuyện liền máy móc mà nói luôn:
_ “ Tính mạng ổn, tinh thần không ổn định lắm, thần kinh bị tổn thương nặng nề. Chắc do thời gian dài dùng loại thuốc kích thích nào đó. Đó là phỏng đoán bước đầu còn muốn chính xác và chi tiết thì phải đưa về xem xét lại đã.”.
Hôm nay nơi này đủ ánh sáng, đảo mắt một lượt nó có thể thấy rất nhiều ống thuốc rỗng mà nó thấy trong phòng hiệu trưởng nằm ở một góc. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh người đàn bà lên cơn điên loạn mà lần đầu, rồi đến cái lần đó đột nhập vào gần đây. Trạng thái hoàn toàn khác nhau phải chăng bà ta chưa hoàn toàn mất đi ý thức mà chỉ do hàng ngày bị ép lên cơn điên. Trong lòng nó tự thấy lạnh lẽo con người có thể đối xử với nhau như vậy chứ? Vợ chồng một đời có thể tuyệt tình đến đâu được nữa.
Vừa bước ra khỏi căn nhà cấp bốn cách đó không xa nó bắt gặp một thân ảnh của cậu bé mà nó gặp đầu tiên khi đến cô nhi viện đang đứng dựa vào gốc cây cách đó không xa. Cậu bé nhìn về phía nó, đối với cậu bé này dù chỉ là một đứa trẻ nhưng nó lại không thể nắm bắt được cảm xúc của cậu bé. Đôi mắt cậu luôn có một tấm màn che không cho phép người khác nhìn vào bên trong, điều đó quả thật không nên có ở một đứa trẻ như thế này.
Đến gần nó ngồi xuống gốc cây, đợi thằng bé ngồi xuống nó mới từ tốn hỏi:
_ “ Mới cắt tóc hả?”_ Đầu thằng bé bây giờ cắt tóc húi cua khác hẳn ngày đầu nó gặp. Cái kiểu tóc mà nhóc Vũ không bao giờ thèm đả động tới.
_ “ Không phải con gái mấy chị tâm trạng không tốt liền đi cắt tóc sao?”_ Thằng bé không nhìn nó mà mắt vẫn dán vào hoạt động của những người mặc quân phục phía xa.
_ “ Thấy sao?” Nó thật muốn bật cười trước câu nói của thằng nhóc, thế này mới giống một đứa trẻ chứ, tỏ ra người lớn làm gì.
_ “ Phát hiện ra đó là một đám rác rưởi, ngoài thấy mình là thằng ngu chẳng thấy khá hơn”_ Thằng nhóc cau có rồi nói. Tỏ vẻ khó chịu lắm.
_ “ Thế nhóc có tâm sự gì nào?”_ Nó bật cười xoa đầu thằng nhóc rồi hỏi cảm thấy cảm giác buồn buồn do tóc chọc vào.
_ “ Vịt hóa thiên nga không phải vì nó cố gắng thế nào, mà vì bố mẹ nó vốn chính là thiên nga. Tự nhiên ngẫm ra điều này rồi thấy bản thân mình chán nản”_ Thằng nhóc nhìn có vẻ rất tâm trạng.
Nó thật sự cười đến muốn rách mồm luôn đúng là tuổi ẩm ương, con trai cũng tâm trạng thế này. Nhưng xem ra thằng nhóc này ăn nói thoái trí thế.
_ “ Đôi khi làm vịt tốt hơn thiên nga mà, không tiến hóa được thành thiên nga thì không tiến hóa được chứ có gì đâu chứ. Hơn nữa vịt nhiều hơn thiên nga làm con đầu đàn là được làm gì cần tiến hóa thành thiên nga”.
_ “ Chị điên khùng cái gì đấy”_ Thằng nhóc nghe nó lải nhải thì quay ra cau có nói.
Nhìn bộ dạng của thằng nhóc này sao mà lại giống y chang nhóc Vũ nhà nó thế cơ chứ. Nhóc Vũ không phải không có người chơi cùng nên suốt ngày gây sự với nó sao, lần sau đến nhất định nó phải đem nhóc Vũ tới đây mới được.
Nó rời khỏi cô nhi viện đã là quá chiều, cảm thấy người có phần uể oải. Bây giờ nó cần bày mưu tính kế để lột lớp mặt lạ giả tạo của tên cáo già Phạm Đình Dũng kia. Nó không tin nó không tìm ra được sơ hở của lão ta. Bắt chuyến xe cuối cùng của ngày và ấn chuông xuống ở con đường nhà mình. Đường về đêm vào nhà nó khá vắng vẻ, từng ngọn đèn cao áp chiếu xuống người kéo bóng trải một vệt dài trên đường. Đầu óc nó bây giờ là một mớ lộn xộn, không ngừng đặt câu hỏi cho mình rồi cố tìm một câu trả lời hoàn mỹ nhất. Nhưng khi nó đưa ra câu hỏi “ Vì sao Phạm Đình Dũng lại giúp tên viện trưởng”. Câu hỏi làm nó dừng lại trên đường, nhìn về mức độ thân thiết nó không thấy đúng lắm vậy cái gì khiến một con người coi trọng quyền lực hơn tất thảy mọi thứ, lại mạo hiểm chính cái mình coi trọng nhất để bao che. Lông mày nó nheo lại, tay bất giác mân mê môi mình, phải rồi là tên viện trưởng có thứ gì đó có thể uy hiếp đến địa vị của Phạm Đình Dũng, đến thứ ông ta coi trọng. Mạch suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi thấy ánh sáng chiếu vào mắt mình nhưng rất nhanh biến mất, rồi một tiếng động trong ngõ, nhờ ánh sáng mờ mờ nó thấy một người đang đi vào trong ngõ. Nó trước nay vốn chẳng tò mò những chuyện không liên quan, vì như vậy đôi khi sẽ gây những rắc rối không đáng có cho mình lên định bỏ đi.
Nhưng khi chân nó vừa bước được một bước bên trong con hẻm liền có tiếng la thất thanh, là giọng nữ đôi chân nó lại một lần nữa chững lại, suy nghĩ một chút nó vẫn là chạy vào trong con hẻm. Cuối con hẻm nó thấy một bóng đàn ông đang tiến lại gần một cô gái. Có lẽ tên kia nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Trong con hẻm mịt mù có lẽ chỉ nhìn ra dáng đàn ông hay phụ nữ chứ mặt mũi thì chịu chết không nhìn ra được. Tên kia thấy nó thì cười cợt nói:
_ “ Sao cô em muốn chơi chung à?”.
Nhìn thấy nó cô gái kia hốt hoảng chạy về phía nó, bám chặt vào tay phải của nó. Nó im lặng, đang tính xem có nên đánh cho tên này một trận xong bỏ đi hay không thì nó đột nhiên cảm thấy tay trái cô gái kia cử động trên tay cầm một vật gì đó dài dài sắc nhọn trông như dao, không cần nghĩ nó liền đưa chân đạp lên đầu gối của cô ta nhưng vẫn là không kịp, một đường dao chém qua cánh tay phải nó từ bả vai xuống một đoạn. Một cơn đau dội lên và lan dần từ cánh tay, cùng với cảm giác ướt át do máu chảy ra là cảm giác cánh tay nó tê dần.
Trong lòng nó thầm chửi thề, nhìn hai thân ảnh một nam, một nữ đang lao về phía nó, nó không nghĩ nhiều quay đầu bỏ chạy. Bây giờ mà đánh là nó thua chắc hai đánh một, thêm nữa hai người này chắc chắn có võ, có vũ khí nó lại bị thương trăm đường bất lợi. Vì vậy thượng sách là chạy. Con đường vào ngõ lại không cách xa đường chính là mấy, chỉ cần ra được đường chính là ổn. trái bịt chặt lên vết thương ở tay phải ngăn không cho máu chảy ra, cảm nhận từng cơn đau rát ở cánh tay. Nó vẫn cắn răng mà cắm đầu chạy. Chạy đến đường lớn bất chấp có xe hay không nó băng qua đường tránh xa con ngõ, càng xa càng tốt. Chạy được một đoạn nó mới dừng lại đưa mắt nhìn hai người một nam, một nữ vẫn đứng trong bóng tối của con ngõ. Xem ra đây chỉ là một lời cảnh cáo đối với nó chứ không có ý định khử nó.
Nó nghiến răng trong lòng đầy tức giận. Dùng mông mà nghĩ cũng biết ai bày ra trò này. Nhưng ông ta phải biết rằng cảnh cáo với nó là vô dụng. Hôm nay ông ta không giết được nó, nó sẽ trả lại cho ông ta nhiều hơn thế này. Quà hôm nay ông ta tặng nó sau này nó sẽ đáp lễ đủ.
Quay người bước đi, máu chảy ra làm ướt cả một bên ống áo. Đau đến xoắn não. Nó nghiến răng chịu đựng đi nhanh về phía nhà của mình.