- Tiểu Thiên, con đã chuẩn bị xong chưa a? - Từ Nhược Lâm đưa tay gõ cửa phòng, chẳng hiểu Từ Nhược Thiên làm gì bên trong mà lâu đến như vậy, vốn dĩ hiện tại cậu đã 15 tuổi, hôm nay chính là ngày đầu tiên lên học trung cấp phổ thông của cậu đi.
"Cạch" một tiếng, nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Nhược Lâm liền lắc đầu cười thầm, sau lại thấy Từ Nhược Thiên bước ra với sắc mặt xanh xao, đôi môi lại trắng bệch không một giọt máu, ông hốt hoảng bước tới đỡ lấy cậu.
- Tiểu Thiên, con làm sao vậy? - Ông đưa tay chạm lên trán cậu, không thấy có dấu hiệu sốt cao.
- Ông nội, con không sao. Có thể đến trường được mà. - Cậu khẽ xua tay ông ra, cười cười trấn an ông.
- Có phải bệnh đau tim tái phát không? Ban nãy con đã uống thuốc chưa? - Từ Nhược Lâm dìu cậu đỡ vào trong ngồi xuống, nghiêm nghị hướng cậu hỏi han.
- Con đã uống rồi, ông nội đừng lo. Chúng ta đến trường, có được không? - Cậu nắm lấy bàn tay thô ráp kia, năn nỉ ông.
Từ Nhược Lâm thở dài một tiếng, trong lòng đau đớn không thôi, ông vuốt ve mái tóc cậu, nghẹn ngào gặn từng chữ.
- Ba mẹ con mất từ lúc con mới sinh ra, từ đó đến giờ vẫn là thân một mình ông chăm sóc con, con lại mang bệnh tim bẩm sinh thế này, nếu như con gặp chuyện gì, ông biết phải sống làm sao?
- Ông nội... - Từ Nhược Thiên đau lòng nhìn ông, vòng tay ôm lấy ông an ủi.
- Con sẽ cố gắng học tập, sẽ không làm ông thất vọng. Ông nội đừng khóc.
- Thôi được rồi, cứ ngồi đây thế này thì đến khi nào mới đến trường.... chúng ta mau xuất phát lên đường. - Ông buông cậu ra, vuốt vuốt mái tóc cậu.
- Dạ vâng.
Đưa Từ Nhược Thiên đến trường tận nơi, còn căn dặn cậu đầy đủ mọi chuyện, Từ Nhược Lâm mới an tâm ly khai, đến công ty mình làm việc.
Chờ ông rốt cuộc đã rời khỏi, cậu mới xoay người đi vào cổng trường, cư nhiên lúc này lại nhớ ra điều gì, cậu liền tháo bỏ cặp sách xuống, lục lọi xung quanh.
Chính là chai nước lọc cậu quên mang theo. Không suy nghĩ gì nhiều, Từ Nhược Thiên liền quay lại đi bộ đến đầu đường, ngó xung quanh tìm một tiệm tạp hóa gần đó.
- Này, nhóc con!
Nghe thấy thanh âm của ai đó, cho rằng là đang gọi mình, cậu liền xoay người lại, trước mắt cậu là ba gã thanh niên cao lớn đang tiến về phía cậu.
- Lại đây bảo. - Một gã đứng giữa ngoắc tay ra lệnh cậu.
Cậu ngơ ngác đưa tay gãi gãi đầu, nhưng vẫn là chậm rãi bước đến, cười nhẹ hỏi.
- Có chuyện gì không ạ?
"Bính" một tiếng, ngay lập tức ba gã thanh niên liền đẩy cậu vào tường, gã đầu đàn kề dao sát cổ cậu, trừng lớn mắt ra lệnh.- Đưa tiền cho tao!
- A... mấy ông chờ tôi một chút, tôi... sẽ đưa ngay. - Cậu sợ hãi nuốt nước bọt một cái, cười cười đưa tay vào túi xách lục lọi không ngừng.
Nhân lúc bọn chúng đang chăm chú quan sát, Từ Nhược Thiên liền một phen lấy cặp sách đánh vào đầu gã đầu đàn, không do dự một phen chạy đi.
- Ách.... tụi bây đuổi theo nó! Chết tiệt!
Từ Nhược Thiên vừa chạy vừa quay đầu ra sau, chỉ thấy ba gã thanh niên kia đang đuổi theo mình, liền dốc hết sức mà chạy đi.
"Thình thịch thình thịch" Cư nhiên lúc này cơn đau tim lại tái phát, cậu loạng choạng chống tay bên tường, không ngừng thở dốc.
Lúc này bên kia đường lại có ánh mắt đang để ý đến cậu, dường như biết có chuyện không ổn, Hứa Biên liền khẩn trương quay sang Vú Ninh nói.
- Vú ở đây, tôi qua kia một lát.
- Này... - Chưa kịp mở miệng Hứa Biên đã chạy qua bên đường, Vú Ninh chỉ có thể thở dài, thanh toán tiền thức ăn rồi ôm lấy tiểu hài tử bước lên xe chờ anh.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy của người nọ đang suy yếu trên nền đất, Hứa Biên hốt hoảng chạy tới đỡ lấy cậu.
- Cậu nhóc, có sao không?
- Thuốc.... thuốc.... - Từ Nhược Thiên không ngừng thở gấp, bàn tay chật vật chỉ về phía cặp của mình.
- Ở đâu? - Như hiểu được ý cậu, Hứa Biên liền cầm ba lô của cậu lên, tìm kiếm không ngừng.
- Ngăn thứ hai bên trái...
Phát hiện lọ thuốc trong cặp, anh liền đổ ra hai viên vào lòng bàn tay, đỡ cậu dựa vào lồng ngực mình, nhét từng viên thuốc vào miệng cậu.
- Khụ... khụ....
- Cậu không có nước sao? - Hứa Biên khẩn trương nhìn xung quanh, không có một chai nước, cũng không có lấy một tiệm tạp hóa.
Không còn cách nào khác, anh liền nhúp từng ngụm từng ngụm nước bọt của mình, chờ đến khi đã đầy trong khoang miệng, liền uy cậu uống.
- Không sao chứ.
- Tên nhóc hỗn xược! - Lúc này ba thanh niên đã đuổi kịp tới, tức tối chỉ tay vào Từ Nhược Thiên đang nằm trong lồng ngực anh.
Nhìn thấy bọn chúng, cậu lập tức cả kinh mà khẩn trương núp sau lưng Hứa Biên, bàn tay siết chặt tay áo anh.
- Các người quen biết cậu nhóc này? - Hứa Biên nghi hoặc nhìn bọn chúng.
- Không phải việc của mày, à... mày muốn cứu thằng nhóc đó đúng không? Vậy mau đưa tiền đây!!
- Anh đừng đưa, bọn chúng đang cướp tiền đấy... - Thấy Hứa Biên đột nhiên đứng dậy, lấy bóp tiền từ trong túi quần ra, Từ Nhược Thiên liền vội vã ngăn chặn anh lại, nhỏ giọng giải thích.
Anh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai cậu, rồi chậm rãi đưa một số tiền mặt cho bọn chúng, lạnh lùng hỏi.
- Như vậy đã đủ chưa? - Ahaha... - Ba thanh niên vừa thấy tiền là sáng lóe mắt, chỉ cười cười mà đưa tay nhận lấy.
- Tôi thấy số tiền này vẫn ít, như vậy... tôi đến ngân hàng rút thêm tiền, đưa cho mấy người. - Anh cười lạnh một tiếng, từ trong bóp lấy ra hai thẻ tín dụng ATM.
- Được a được a. - Bọn chúng mừng quýnh mà gật đầu lia lịa.
- Hắc... - Hứa Biên bất giác cong khóe miệng, một phen đưa chân đạp một cước vào bụng gã đứng đầu, rồi vung tay đánh một lúc hai gã còn lại, vặn ngược tay bọn chúng ra sau, áp vào tường chửi lớn.
- Vào tù còn thấy có lí hơn.
Phát hiện phía sau gã đầu đàn ban nãy đang vung dao về phía mình, Hứa Biên định xoay người lại, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy gã ngã quỵ xuống đất.
- Tôi cũng phải có phần nha. - Từ Nhược Thiên ném cục đá xuống, hướng Hứa Biên cười cười một cách vui vẻ.
- Cậu nhóc, lần sau phải cẩn thận đấy. - Anh chỉ bật cười tiến tới xoa đầu cậu khuyên nhủ.
- Tôi cũng lợi hại lắm nha, anh đừng có xem thường tôi đó. - Từ Nhược Thiên nhún vai tự khen bản thân mình, đưa khủy tay đẩy đẩy tay Hứa Biên.
- Haha... đáng yêu quá. Trường cậu gần đây sao, tôi đưa cậu đi. - Hứa Biên cười lớn xoa xoa đầu cậu.
- Vậy tôi không khách sáo a. - Cậu vui mừng mà phấn khích hẳn lên, không do dự mà nắm lấy bàn tay to lớn của anh bước đi.
- Ban nãy tôi có để ý, anh dùng cùi trỏ đánh vào miệng bọn chúng.... sau đó, lại đá một cược vào bụng... rồi vặn ngược hai tay bọn chúng ra sau nữa, thiệt là lợi hại! Anh đã từng học võ sao? - Trên suốt đường đi, cậu không ngừng hỏi han anh đủ thứ, khiến đầu óc anh tựa hồ cũng muốn quay mòng cả lên.
- Đương nhiên, cậu cũng nên học võ, sau này biết cách mà đối phó với mấy tên xấu, hiểu chưa? - Hứa Biên bật cười gật đầu.
Đến nơi, Từ Nhược Thiên lại không nỡ rời khỏi bàn tay của anh, chỉ đưa ánh mắt cún con ngẩng đầu nhìn anh, cười cười nói.
- Ngày mai... có thể hay không, chúng ta tiếp tục gặp nhau?
- Nếu cậu muốn. - Anh cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ gật đầu trả lời.
- Là anh nói đó a.... - Nghe đến đây Từ Nhược Thiên liền vui đến phát điên, từ trong cặp sách lấy ra một tờ giấy, chăm chú ghi lia lịa cái gì đó, rồi gấp nó lại, đặt vào lòng bàn tay anh.
- Nhớ đấy nhá. - Nói xong cậu liền lật đật tí tửng bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé kia chạy đi, Hứa Biên cảm thấy có chút thoải mái, khẽ lắc đầu cười nhẹ, anh liền lấy tờ giấy kia mở ra.
- Đây là số điện thoại nhà tôi, anh nói là phải giữ lời, nhớ tôi hãy gọi cho tôi. Bye bye.
- Hắc... cậu nhóc này, hảo khả ái.
Tối hôm đó, Từ Nhược Thiên chỉ biết kè kè ngồi quan sát điện thoại bàn đặt ngay phòng khách, như đang đợi cuộc gọi từ ai đó.
- Sao còn không gọi a? - Cậu chán nản chống tay lên cằm.
" Reng reng reng" nghe thấy tiếng điện thoại, Từ Nhược Thiên lập tức kích động, chính là cuống quít cả lên. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay lên bắt máy.
- Alo.
- Tiểu Thiên, là ông nội đây.
Nghe thấy thanh âm khàn khàn của Từ Nhược Lâm, cậu liền cúi đầu thất vọng tràn trề, nhưng vẫn là cười cười trả lời ông.
- Ông nội còn chưa về nhà dùng cơm với con sao?
- Tiểu Thiên ngoan, ông nội làm việc xong lập tức về nhà. Hmm... 10 phút, được không?
- Dạ vâng. Con đợi ông nội về.
Tắt máy, Từ Nhược Thiên liền bất lực ngã soài trên ghế sô pha, nhìn chăm chăm vào trần nhà, miệng lẩm nhẩm hát gì đó.
- Gọi.
- Không gọi.
- Gọi.
- Không gọi.
- G...
"Reng reng reng reng" Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên cắt đứt lời nói của cậu, Từ Nhược Thiên khẩn trương ngồi bật dậy, chắp hai tay không ngừng cầu xin, rốt cuộc vẫn là chậm rãi đưa ống nghe đặt bên tai, nuốt nước bọt một cái, thanh âm run rẩy nói.
- Alo.
- Là tôi, hồi sáng chúng ta đã gặp nhau.
" Boong" cậu lập tức làm rơi ống nghe xuống đất, đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía trước. Cậu khẩn trương với lấy cái gối gần đó, áp mặt vào, hét lên một tiếng.
- Aaaaaaaa......
- Alo... alo.... - Mãi không thấy phía đầu dây mở miệng, Hứa Biên khẽ cau mày, nhún cai cúp máy.
###### HẾT CHƯƠNG 2 ######