Nằm mãi trên giường khiến Từ Nhược Thiên không cách nào hết chán nản, ngay lúc này thực chỉ muốn được bên cạnh người kia, trong đầu đồng thời nghĩ ra điều gì, khóe miệng bất giác khẽ cong, cậu đem khăn ướt trên trán bỏ xuống, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Rón rén bước tới thư phòng của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên cắn cắn môi, bàn tay chậm rãi xoay ổ khóa, cẩn thận đẩy cửa tiến vào. Thân ảnh của người nọ đang chuyên chú làm việc ngay trước mắt, cậu mỉm cười, từ phía sau ôm lấy bả vai anh.
Hứa Biên cư nhiên bị làm cho giật mình, sau một hồi mới nhận ra người kia là Từ Nhược Thiên, xoay ghế lại, cau mày nhìn cậu.
- Cậu ra đây làm gì? Không phải đang cảm mạo sao?
- Em ở trong phòng chán lắm a. Hay em ở đây với anh, tuyệt đối sẽ không phiền anh làm việc, có được không, ân? - Từ Nhược Thiên bộ dạng nũng nịu cầu xin Hứa Biên, hai tay không ngừng đẩy đẩy vai anh.
- Cậu đâu còn là trẻ con, đừng làm bộ mặt nai tơ với tôi. - Hứa Biên lắc đầu thở dài, nhưng vẫn là bị hành động đáng yêu kia của cậu làm cho bật cười.
- Nhưng anh đã cười nha, có phải rất thích em làm nũng không? Vậy hàng ngày em làm cho anh xem. - Cậu thuận tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, chống hai tay lên cằm chăm chăm nhìn anh, tít mắt cười hì hì.
Hứa Biên không nói gì, chỉ đưa tay vò vò mái tóc Từ Nhược Thiên, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, tập trung đánh máy.
Từ Nhược Thiên một bên quan sát Hứa Biên làm việc, miệng cười ríu rít, giống như việc ngắm nhìn gương mặt người kia không hề khiến cậu chán vậy, tâm tình vui sướng không thôi.
Cậu khẽ đưa tầm mắt nhìn lên gương mặt anh, vẫn như thường ngày, hai lông mày cau lại, đôi mắt thì hơi rung rung, thói quen hay nuốt nước miếng làm cho dưới yết hầu thỉnh thoảng di chuyển lên xuống, ngón tay lại thon dài thành thạo đánh máy tính, dáng người cao gầy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chung quy từ trên xuống dưới người kia đều toát ra vẻ đẹp của một tổng tài soái ca nha. Từ Nhược Thiên sau một hồi suy nghĩ, lập tức khẳng định Hứa Biên thực giống như một nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết cậu hay đọc vậy.
Một lát, ánh mắt lại không tự chủ dừng lại ở đôi môi của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên phút chốc cảm thấy môi mình khô khốc, theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm lấy, lại không tự giác nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt đêm qua của hai người, rốt cuộc nhịn không được nuốt nước miếng, hướng anh mở miệng.
- Hứa Biên.
- Chuyện gì? - Tay vẫn đánh máy, mắt vẫn dán vào màn hình, Hứa Biên hơi nghiêng đầu về phía Từ Nhược Thiên, cau mày hỏi.
- Cái kia... anh biết rồi đó, em bị cảm mạo thế này, như vậy sẽ không thể làm việc nhà, và còn, cũng không thể nấu ăn cho anh nữa. - Cậu lén lút mỉm cười, thanh âm mang theo chút gượng gạo.
- Thì làm sao? - Hứa Biên ngừng động tác, rốt cuộc mới quay sang nhìn Từ Nhược Thiên, không hiểu ý tứ của cậu là gì.- Em rất muốn mau khỏi bệnh a, cho nên chúng ta... hôn nhau lần nữa, có được không?
Vừa dứt lời, Từ Nhược Thiên đã lập tức ngẩng người dậy, đưa hai tay vòng qua cổ Hứa Biên, vui vẻ nhắm hai mắt lại, miệng tự giác cong lên, chậm rãi ghé sát vào anh muốn hôn lên đôi môi kia.
Hứa Biên kinh ngạc trước hành động đột ngột kia của Từ Nhược Thiên, lại bị bộ dạng ngố tàu của cậu không khỏi bật cười, liền vội buông người nọ ra, ôn nhu nói.
- Nếu như cậu hôn tôi, nhỡ tôi lại bị lây bệnh từ cậu thì làm sao?
- Em... em không biết. Tóm lại là em rất muốn hôn anh a. - Cậu ủ rũ bĩu môi, tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào anh.
Thở dài, Hứa Biên ngây ngốc nhìn Từ Nhược Thiên, trầm mặc im lặng một lúc, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, vẫn không thể đoán ra cậu đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu, Hứa Biên bất đắc dĩ mở miệng.
- Được rồi, bất quá sau đó cậu phải quay về phòng nghỉ ngơi, ok?
- OK.
Cậu gật đầu lia lịa, đem hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, nhắm hai mắt lại, mỉm cười chờ nụ hôn của anh.
Hứa Biên chịu thua nhìn Từ Nhược Thiên, người này thực ra là trẻ con hay là quá hoạt bát đây, cho dù có bao nhiêu chuyện khó khăn hay buồn phiền đi chăng nữa, qua bao lâu đối với cậu tựa như chưa có gì xảy ra, vẫn cứ vui vẻ lạc quan như vậy, thực sự anh có một chút nể phục cậu đi.
Nhưng là, để ý kĩ, mỗi lần như vậy, trong lòng Hứa Biên lại có cảm giác rất thích thú người này, muốn cậu ngày nào cũng năng động vui vẻ như trẻ con, không hiểu sao chính mình cũng cảm thấy vui vẻ theo. Vấn đề nan giải bấy lâu nay khiến anh thắc mắc rốt cuộc cũng có giải đáp, chính là cậu luôn khiến anh nhớ đến thiếu niên kia.
Hứa Biên nghĩ, có thể ban đầu anh đối với cậu không hề có một chút cảm tình, chỉ vì cậu là cháu trai của Từ Nhược Lâm. Bất quá, tiếp xúc với người này mới nhận ra cậu thực sự rất đáng yêu, không hề âm mưu tính toán như suy nghĩ trước đây của anh, cho nên hiện tại rất muốn ở bên cạnh cậu, được cậu nấu ăn cho mình, được cậu tận tình chăm sóc, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng là, cảm xúc này thực sự đối với anh không phải tình yêu, chỉ là quý mến, ngoài ra không còn gì khác.
Bởi lẽ, ngoài Bạch Dương người vợ quá cố của anh ra, thiếu niên kia chính nam nhân đầu tiên Hứa Biên yêu, cũng có thể là người duy nhất mà anh yêu, cho đến hiện tại mặc dù có nam nhân nào đối tốt với anh, ngoài tình cảm bạn bè ra hoàn toàn sẽ không có ý tứ gì khác, kể cả Từ Nhược Thiên.
Bất quá, Hứa Biên không hề xem người này như bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp, quan trọng hơn không phải là tình yêu, mà là một cảm xúc khác, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, tự giác chính mình cũng cười theo, lại đến khi bản thân tức giận thì trút giận lên người cậu, ngay sau đó cũng vì hành động hoạt bát của cậu mà ôn nhu với cậu một chút, cứ như từ khi gặp con người này, tựa hồ anh chẳng khác gì loại người sáng nắng chiều mưa, đến ngay cả chính mình anh còn cảm thấy khó hiểu.Suy nghĩ một hồi khiến đầu óc Hứa Biên rối tung cả lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, liền tập trung vào người kia còn đang chờ nụ hôn của mình. Anh thở dài, chăm chú nhìn Từ Nhược Thiên, ôn nhu mỉm cười, động tác nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, rồi di chuyển ra sau giữ chặt gáy cậu, chậm rãi đặt môi lên.
Từ Nhược Thiên vui đến hai vai không ngừng nhún lên nhún xuống, lại lén lút mở mắt ra nhìn Hứa Biên, khóe miệng cong lên, sau đó tiếp tục nhắm mắt. Nghe thấy thanh âm cười khe khẽ phát ra từ trong miệng Từ Nhược Thiên, Hứa Biên cau mày, người này rốt cuộc có hiểu rõ tình cảnh hiện tại là thế nào không, ngay cả hôn môi cũng có thể vui đùa như vậy.
- Cậu đang đùa tôi sao, tôi chính là đang nghiêm túc, cậu như thế nào lại cười? - Hứa Biên rốt cuộc sinh khí, vội buông Từ Nhược Thiên ra, lạnh lùng nói.
- Em không có a, em chỉ là hạnh phúc thôi. - Từ Nhược Thiên vẫn là không nhịn được cười, tít mắt nói.
- Bỏ đi. - Hứa Biên mất hứng trở về lại chỗ cũ, tiếp tục đánh máy tính. �
- Hứa Biên... em xin lỗi a. Bất quá, ban nãy anh nói anh đang rất nghiêm túc, có nghĩa là, anh thực sự hôn em nghiêm túc sao? - Từ Nhược Thiên vội đẩy đẩy ghế kéo sát Hứa Biên, đặt cằm lên bả vai anh cười khẩy.
- Tôi đang làm việc, một là cậu ra ngoài, hai là ngồi yên đó cho tôi. - Anh vẫn một mực không thèm ngó nhìn đến cậu, hừ lạnh trả lời.
Từ Nhược Thiên ủy khuất nhìn Hứa Biên, bĩu môi nhìn qua một hàng chữ hiện trên màn hình máy tính, ngang nhiên đưa tay tắt màn hình, một phen xoay ghế anh lại đối diện với mình, đứng dậy nắm lấy cằm Hứa Biên ngẩng lên cao, cúi xuống hôn lên môi anh.
Hứa Biên kinh ngạc đến mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn thẳng vào hai hàng lông mi đang rung động của Từ Nhược Thiên, ngón tay không tự giác nắm chặt tay ghế, qua một hồi lâu mới thư giãn ngón tay trở về, chậm rãi vòng hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn kia.
Từ Nhược Thiên nhớ đến nụ hôn đêm qua, đồng thời ôn lại một số cảnh hôn trong tiểu thuyết mà cậu đã từng đọc, có ý định bắt chước theo Hứa Biên cùng anh hôn lưỡi, nhưng động tác quả nhiên thập phần vụng về, liếm đến môi anh lại ngừng lại.
Hứa Biên trong nháy mắt lộ ra ý cười, hiểu được ý tứ của người kia, liền đặt Từ Nhược Thiên ngồi trên đùi mình, bàn tay ở phía sau vuốt ve áo cậu, một bên mở miệng cậu vươn đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi người nọ, đảo quanh một vòng nhấm nháp.
Thoải mái ngồi trên đùi Hứa Biên, Từ Nhược Thiên liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu dán chặt môi mình vào môi anh, hoàn toàn đánh đổ hình tượng trẻ con như trước đó, ngược lại giống như một nam nhân đang cùng "lão công" của mình ân ái, khoái cảm bắt đầu dâng lên.
- Ân... ha.
Thanh âm rên rỉ của cậu cư nhiên khiến anh bị đơ toàn tập, vừa kinh ngạc lại vừa bị làm cho kích thích, hạ bộ đã có dấu hiệu ngẩng đầu, anh nhíu chặt mày, cố gắng kìm chế chính mình, không được vì dục vọng mà làm chuyện không nên làm với người mình không có tình cảm.
Vội đẩy đầu Từ Nhược Thiên ra, Hứa Biên hồng hộc thở dốc, đưa tay vò vò mái tóc mình.
- Hứa Biên... - Cậu lo sợ nhìn anh, có phải hay không anh lại hành động giống đêm qua rồi đi. Nghĩ đến đây khiến tim cậu co thắt, thanh âm run rẩy gọi tên anh.
- Tôi... tôi không. - Hứa Biên bối rối nhìn Từ Nhược Thiên, lại bắt gặp biểu tình đau khổ cùng tuyệt vọng của cậu, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ đến gương mặt của thiếu niên kia.
Hứa Biên choáng váng không hiểu mình đang gặp sự tình gì, chỉ là nhìn ra người kia thành thiếu niên mà mình đem lòng yêu thương bao lâu nay, ngón tay chạm lên môi Từ Nhược Thiên, tiếp tục hôn lên, tay còn lại ở phía sau di chuyển xuống dưới, không ngừng xoa nắn mông cậu.
HẾT CHƯƠNG 20
Nằm mãi trên giường khiến Từ Nhược Thiên không cách nào hết chán nản, ngay lúc này thực chỉ muốn được bên cạnh người kia, trong đầu đồng thời nghĩ ra điều gì, khóe miệng bất giác khẽ cong, cậu đem khăn ướt trên trán bỏ xuống, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Rón rén bước tới thư phòng của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên cắn cắn môi, bàn tay chậm rãi xoay ổ khóa, cẩn thận đẩy cửa tiến vào. Thân ảnh của người nọ đang chuyên chú làm việc ngay trước mắt, cậu mỉm cười, từ phía sau ôm lấy bả vai anh.
Hứa Biên cư nhiên bị làm cho giật mình, sau một hồi mới nhận ra người kia là Từ Nhược Thiên, xoay ghế lại, cau mày nhìn cậu.
- Cậu ra đây làm gì? Không phải đang cảm mạo sao?
- Em ở trong phòng chán lắm a. Hay em ở đây với anh, tuyệt đối sẽ không phiền anh làm việc, có được không, ân? - Từ Nhược Thiên bộ dạng nũng nịu cầu xin Hứa Biên, hai tay không ngừng đẩy đẩy vai anh.
- Cậu đâu còn là trẻ con, đừng làm bộ mặt nai tơ với tôi. - Hứa Biên lắc đầu thở dài, nhưng vẫn là bị hành động đáng yêu kia của cậu làm cho bật cười.
- Nhưng anh đã cười nha, có phải rất thích em làm nũng không? Vậy hàng ngày em làm cho anh xem. - Cậu thuận tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, chống hai tay lên cằm chăm chăm nhìn anh, tít mắt cười hì hì.
Hứa Biên không nói gì, chỉ đưa tay vò vò mái tóc Từ Nhược Thiên, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, tập trung đánh máy.
Từ Nhược Thiên một bên quan sát Hứa Biên làm việc, miệng cười ríu rít, giống như việc ngắm nhìn gương mặt người kia không hề khiến cậu chán vậy, tâm tình vui sướng không thôi.
Cậu khẽ đưa tầm mắt nhìn lên gương mặt anh, vẫn như thường ngày, hai lông mày cau lại, đôi mắt thì hơi rung rung, thói quen hay nuốt nước miếng làm cho dưới yết hầu thỉnh thoảng di chuyển lên xuống, ngón tay lại thon dài thành thạo đánh máy tính, dáng người cao gầy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chung quy từ trên xuống dưới người kia đều toát ra vẻ đẹp của một tổng tài soái ca nha. Từ Nhược Thiên sau một hồi suy nghĩ, lập tức khẳng định Hứa Biên thực giống như một nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết cậu hay đọc vậy.
Một lát, ánh mắt lại không tự chủ dừng lại ở đôi môi của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên phút chốc cảm thấy môi mình khô khốc, theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm lấy, lại không tự giác nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt đêm qua của hai người, rốt cuộc nhịn không được nuốt nước miếng, hướng anh mở miệng.
- Hứa Biên.
- Chuyện gì? - Tay vẫn đánh máy, mắt vẫn dán vào màn hình, Hứa Biên hơi nghiêng đầu về phía Từ Nhược Thiên, cau mày hỏi.
- Cái kia... anh biết rồi đó, em bị cảm mạo thế này, như vậy sẽ không thể làm việc nhà, và còn, cũng không thể nấu ăn cho anh nữa. - Cậu lén lút mỉm cười, thanh âm mang theo chút gượng gạo.
- Thì làm sao? - Hứa Biên ngừng động tác, rốt cuộc mới quay sang nhìn Từ Nhược Thiên, không hiểu ý tứ của cậu là gì.- Em rất muốn mau khỏi bệnh a, cho nên chúng ta... hôn nhau lần nữa, có được không?
Vừa dứt lời, Từ Nhược Thiên đã lập tức ngẩng người dậy, đưa hai tay vòng qua cổ Hứa Biên, vui vẻ nhắm hai mắt lại, miệng tự giác cong lên, chậm rãi ghé sát vào anh muốn hôn lên đôi môi kia.
Hứa Biên kinh ngạc trước hành động đột ngột kia của Từ Nhược Thiên, lại bị bộ dạng ngố tàu của cậu không khỏi bật cười, liền vội buông người nọ ra, ôn nhu nói.
- Nếu như cậu hôn tôi, nhỡ tôi lại bị lây bệnh từ cậu thì làm sao?
- Em... em không biết. Tóm lại là em rất muốn hôn anh a. - Cậu ủ rũ bĩu môi, tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào anh.
Thở dài, Hứa Biên ngây ngốc nhìn Từ Nhược Thiên, trầm mặc im lặng một lúc, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, vẫn không thể đoán ra cậu đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu, Hứa Biên bất đắc dĩ mở miệng.
- Được rồi, bất quá sau đó cậu phải quay về phòng nghỉ ngơi, ok?
- OK.
Cậu gật đầu lia lịa, đem hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, nhắm hai mắt lại, mỉm cười chờ nụ hôn của anh.
Hứa Biên chịu thua nhìn Từ Nhược Thiên, người này thực ra là trẻ con hay là quá hoạt bát đây, cho dù có bao nhiêu chuyện khó khăn hay buồn phiền đi chăng nữa, qua bao lâu đối với cậu tựa như chưa có gì xảy ra, vẫn cứ vui vẻ lạc quan như vậy, thực sự anh có một chút nể phục cậu đi.
Nhưng là, để ý kĩ, mỗi lần như vậy, trong lòng Hứa Biên lại có cảm giác rất thích thú người này, muốn cậu ngày nào cũng năng động vui vẻ như trẻ con, không hiểu sao chính mình cũng cảm thấy vui vẻ theo. Vấn đề nan giải bấy lâu nay khiến anh thắc mắc rốt cuộc cũng có giải đáp, chính là cậu luôn khiến anh nhớ đến thiếu niên kia.
Hứa Biên nghĩ, có thể ban đầu anh đối với cậu không hề có một chút cảm tình, chỉ vì cậu là cháu trai của Từ Nhược Lâm. Bất quá, tiếp xúc với người này mới nhận ra cậu thực sự rất đáng yêu, không hề âm mưu tính toán như suy nghĩ trước đây của anh, cho nên hiện tại rất muốn ở bên cạnh cậu, được cậu nấu ăn cho mình, được cậu tận tình chăm sóc, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng là, cảm xúc này thực sự đối với anh không phải tình yêu, chỉ là quý mến, ngoài ra không còn gì khác.
Bởi lẽ, ngoài Bạch Dương người vợ quá cố của anh ra, thiếu niên kia chính nam nhân đầu tiên Hứa Biên yêu, cũng có thể là người duy nhất mà anh yêu, cho đến hiện tại mặc dù có nam nhân nào đối tốt với anh, ngoài tình cảm bạn bè ra hoàn toàn sẽ không có ý tứ gì khác, kể cả Từ Nhược Thiên.
Bất quá, Hứa Biên không hề xem người này như bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp, quan trọng hơn không phải là tình yêu, mà là một cảm xúc khác, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, tự giác chính mình cũng cười theo, lại đến khi bản thân tức giận thì trút giận lên người cậu, ngay sau đó cũng vì hành động hoạt bát của cậu mà ôn nhu với cậu một chút, cứ như từ khi gặp con người này, tựa hồ anh chẳng khác gì loại người sáng nắng chiều mưa, đến ngay cả chính mình anh còn cảm thấy khó hiểu.Suy nghĩ một hồi khiến đầu óc Hứa Biên rối tung cả lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, liền tập trung vào người kia còn đang chờ nụ hôn của mình. Anh thở dài, chăm chú nhìn Từ Nhược Thiên, ôn nhu mỉm cười, động tác nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, rồi di chuyển ra sau giữ chặt gáy cậu, chậm rãi đặt môi lên.
Từ Nhược Thiên vui đến hai vai không ngừng nhún lên nhún xuống, lại lén lút mở mắt ra nhìn Hứa Biên, khóe miệng cong lên, sau đó tiếp tục nhắm mắt. Nghe thấy thanh âm cười khe khẽ phát ra từ trong miệng Từ Nhược Thiên, Hứa Biên cau mày, người này rốt cuộc có hiểu rõ tình cảnh hiện tại là thế nào không, ngay cả hôn môi cũng có thể vui đùa như vậy.
- Cậu đang đùa tôi sao, tôi chính là đang nghiêm túc, cậu như thế nào lại cười? - Hứa Biên rốt cuộc sinh khí, vội buông Từ Nhược Thiên ra, lạnh lùng nói.
- Em không có a, em chỉ là hạnh phúc thôi. - Từ Nhược Thiên vẫn là không nhịn được cười, tít mắt nói.
- Bỏ đi. - Hứa Biên mất hứng trở về lại chỗ cũ, tiếp tục đánh máy tính. �
- Hứa Biên... em xin lỗi a. Bất quá, ban nãy anh nói anh đang rất nghiêm túc, có nghĩa là, anh thực sự hôn em nghiêm túc sao? - Từ Nhược Thiên vội đẩy đẩy ghế kéo sát Hứa Biên, đặt cằm lên bả vai anh cười khẩy.
- Tôi đang làm việc, một là cậu ra ngoài, hai là ngồi yên đó cho tôi. - Anh vẫn một mực không thèm ngó nhìn đến cậu, hừ lạnh trả lời.
Từ Nhược Thiên ủy khuất nhìn Hứa Biên, bĩu môi nhìn qua một hàng chữ hiện trên màn hình máy tính, ngang nhiên đưa tay tắt màn hình, một phen xoay ghế anh lại đối diện với mình, đứng dậy nắm lấy cằm Hứa Biên ngẩng lên cao, cúi xuống hôn lên môi anh.
Hứa Biên kinh ngạc đến mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn thẳng vào hai hàng lông mi đang rung động của Từ Nhược Thiên, ngón tay không tự giác nắm chặt tay ghế, qua một hồi lâu mới thư giãn ngón tay trở về, chậm rãi vòng hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn kia.
Từ Nhược Thiên nhớ đến nụ hôn đêm qua, đồng thời ôn lại một số cảnh hôn trong tiểu thuyết mà cậu đã từng đọc, có ý định bắt chước theo Hứa Biên cùng anh hôn lưỡi, nhưng động tác quả nhiên thập phần vụng về, liếm đến môi anh lại ngừng lại.
Hứa Biên trong nháy mắt lộ ra ý cười, hiểu được ý tứ của người kia, liền đặt Từ Nhược Thiên ngồi trên đùi mình, bàn tay ở phía sau vuốt ve áo cậu, một bên mở miệng cậu vươn đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi người nọ, đảo quanh một vòng nhấm nháp.
Thoải mái ngồi trên đùi Hứa Biên, Từ Nhược Thiên liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu dán chặt môi mình vào môi anh, hoàn toàn đánh đổ hình tượng trẻ con như trước đó, ngược lại giống như một nam nhân đang cùng "lão công" của mình ân ái, khoái cảm bắt đầu dâng lên.
- Ân... ha.
Thanh âm rên rỉ của cậu cư nhiên khiến anh bị đơ toàn tập, vừa kinh ngạc lại vừa bị làm cho kích thích, hạ bộ đã có dấu hiệu ngẩng đầu, anh nhíu chặt mày, cố gắng kìm chế chính mình, không được vì dục vọng mà làm chuyện không nên làm với người mình không có tình cảm.
Vội đẩy đầu Từ Nhược Thiên ra, Hứa Biên hồng hộc thở dốc, đưa tay vò vò mái tóc mình.
- Hứa Biên... - Cậu lo sợ nhìn anh, có phải hay không anh lại hành động giống đêm qua rồi đi. Nghĩ đến đây khiến tim cậu co thắt, thanh âm run rẩy gọi tên anh.
- Tôi... tôi không. - Hứa Biên bối rối nhìn Từ Nhược Thiên, lại bắt gặp biểu tình đau khổ cùng tuyệt vọng của cậu, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ đến gương mặt của thiếu niên kia.
Hứa Biên choáng váng không hiểu mình đang gặp sự tình gì, chỉ là nhìn ra người kia thành thiếu niên mà mình đem lòng yêu thương bao lâu nay, ngón tay chạm lên môi Từ Nhược Thiên, tiếp tục hôn lên, tay còn lại ở phía sau di chuyển xuống dưới, không ngừng xoa nắn mông cậu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nằm mãi trên giường khiến Từ Nhược Thiên không cách nào hết chán nản, ngay lúc này thực chỉ muốn được bên cạnh người kia, trong đầu đồng thời nghĩ ra điều gì, khóe miệng bất giác khẽ cong, cậu đem khăn ướt trên trán bỏ xuống, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Rón rén bước tới thư phòng của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên cắn cắn môi, bàn tay chậm rãi xoay ổ khóa, cẩn thận đẩy cửa tiến vào. Thân ảnh của người nọ đang chuyên chú làm việc ngay trước mắt, cậu mỉm cười, từ phía sau ôm lấy bả vai anh.
Hứa Biên cư nhiên bị làm cho giật mình, sau một hồi mới nhận ra người kia là Từ Nhược Thiên, xoay ghế lại, cau mày nhìn cậu.
- Cậu ra đây làm gì? Không phải đang cảm mạo sao?
- Em ở trong phòng chán lắm a. Hay em ở đây với anh, tuyệt đối sẽ không phiền anh làm việc, có được không, ân? - Từ Nhược Thiên bộ dạng nũng nịu cầu xin Hứa Biên, hai tay không ngừng đẩy đẩy vai anh.
- Cậu đâu còn là trẻ con, đừng làm bộ mặt nai tơ với tôi. - Hứa Biên lắc đầu thở dài, nhưng vẫn là bị hành động đáng yêu kia của cậu làm cho bật cười.
- Nhưng anh đã cười nha, có phải rất thích em làm nũng không? Vậy hàng ngày em làm cho anh xem. - Cậu thuận tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, chống hai tay lên cằm chăm chăm nhìn anh, tít mắt cười hì hì.
Hứa Biên không nói gì, chỉ đưa tay vò vò mái tóc Từ Nhược Thiên, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, tập trung đánh máy.
Từ Nhược Thiên một bên quan sát Hứa Biên làm việc, miệng cười ríu rít, giống như việc ngắm nhìn gương mặt người kia không hề khiến cậu chán vậy, tâm tình vui sướng không thôi.
Cậu khẽ đưa tầm mắt nhìn lên gương mặt anh, vẫn như thường ngày, hai lông mày cau lại, đôi mắt thì hơi rung rung, thói quen hay nuốt nước miếng làm cho dưới yết hầu thỉnh thoảng di chuyển lên xuống, ngón tay lại thon dài thành thạo đánh máy tính, dáng người cao gầy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chung quy từ trên xuống dưới người kia đều toát ra vẻ đẹp của một tổng tài soái ca nha. Từ Nhược Thiên sau một hồi suy nghĩ, lập tức khẳng định Hứa Biên thực giống như một nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết cậu hay đọc vậy.
Một lát, ánh mắt lại không tự chủ dừng lại ở đôi môi của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên phút chốc cảm thấy môi mình khô khốc, theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm lấy, lại không tự giác nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt đêm qua của hai người, rốt cuộc nhịn không được nuốt nước miếng, hướng anh mở miệng.
- Hứa Biên.
- Chuyện gì? - Tay vẫn đánh máy, mắt vẫn dán vào màn hình, Hứa Biên hơi nghiêng đầu về phía Từ Nhược Thiên, cau mày hỏi.
- Cái kia... anh biết rồi đó, em bị cảm mạo thế này, như vậy sẽ không thể làm việc nhà, và còn, cũng không thể nấu ăn cho anh nữa. - Cậu lén lút mỉm cười, thanh âm mang theo chút gượng gạo.
- Thì làm sao? - Hứa Biên ngừng động tác, rốt cuộc mới quay sang nhìn Từ Nhược Thiên, không hiểu ý tứ của cậu là gì.- Em rất muốn mau khỏi bệnh a, cho nên chúng ta... hôn nhau lần nữa, có được không?
Vừa dứt lời, Từ Nhược Thiên đã lập tức ngẩng người dậy, đưa hai tay vòng qua cổ Hứa Biên, vui vẻ nhắm hai mắt lại, miệng tự giác cong lên, chậm rãi ghé sát vào anh muốn hôn lên đôi môi kia.
Hứa Biên kinh ngạc trước hành động đột ngột kia của Từ Nhược Thiên, lại bị bộ dạng ngố tàu của cậu không khỏi bật cười, liền vội buông người nọ ra, ôn nhu nói.
- Nếu như cậu hôn tôi, nhỡ tôi lại bị lây bệnh từ cậu thì làm sao?
- Em... em không biết. Tóm lại là em rất muốn hôn anh a. - Cậu ủ rũ bĩu môi, tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào anh.
Thở dài, Hứa Biên ngây ngốc nhìn Từ Nhược Thiên, trầm mặc im lặng một lúc, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, vẫn không thể đoán ra cậu đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu, Hứa Biên bất đắc dĩ mở miệng.
- Được rồi, bất quá sau đó cậu phải quay về phòng nghỉ ngơi, ok?
- OK.
Cậu gật đầu lia lịa, đem hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, nhắm hai mắt lại, mỉm cười chờ nụ hôn của anh.
Hứa Biên chịu thua nhìn Từ Nhược Thiên, người này thực ra là trẻ con hay là quá hoạt bát đây, cho dù có bao nhiêu chuyện khó khăn hay buồn phiền đi chăng nữa, qua bao lâu đối với cậu tựa như chưa có gì xảy ra, vẫn cứ vui vẻ lạc quan như vậy, thực sự anh có một chút nể phục cậu đi.
Nhưng là, để ý kĩ, mỗi lần như vậy, trong lòng Hứa Biên lại có cảm giác rất thích thú người này, muốn cậu ngày nào cũng năng động vui vẻ như trẻ con, không hiểu sao chính mình cũng cảm thấy vui vẻ theo. Vấn đề nan giải bấy lâu nay khiến anh thắc mắc rốt cuộc cũng có giải đáp, chính là cậu luôn khiến anh nhớ đến thiếu niên kia.
Hứa Biên nghĩ, có thể ban đầu anh đối với cậu không hề có một chút cảm tình, chỉ vì cậu là cháu trai của Từ Nhược Lâm. Bất quá, tiếp xúc với người này mới nhận ra cậu thực sự rất đáng yêu, không hề âm mưu tính toán như suy nghĩ trước đây của anh, cho nên hiện tại rất muốn ở bên cạnh cậu, được cậu nấu ăn cho mình, được cậu tận tình chăm sóc, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng là, cảm xúc này thực sự đối với anh không phải tình yêu, chỉ là quý mến, ngoài ra không còn gì khác.
Bởi lẽ, ngoài Bạch Dương người vợ quá cố của anh ra, thiếu niên kia chính nam nhân đầu tiên Hứa Biên yêu, cũng có thể là người duy nhất mà anh yêu, cho đến hiện tại mặc dù có nam nhân nào đối tốt với anh, ngoài tình cảm bạn bè ra hoàn toàn sẽ không có ý tứ gì khác, kể cả Từ Nhược Thiên.
Bất quá, Hứa Biên không hề xem người này như bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp, quan trọng hơn không phải là tình yêu, mà là một cảm xúc khác, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, tự giác chính mình cũng cười theo, lại đến khi bản thân tức giận thì trút giận lên người cậu, ngay sau đó cũng vì hành động hoạt bát của cậu mà ôn nhu với cậu một chút, cứ như từ khi gặp con người này, tựa hồ anh chẳng khác gì loại người sáng nắng chiều mưa, đến ngay cả chính mình anh còn cảm thấy khó hiểu.Suy nghĩ một hồi khiến đầu óc Hứa Biên rối tung cả lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, liền tập trung vào người kia còn đang chờ nụ hôn của mình. Anh thở dài, chăm chú nhìn Từ Nhược Thiên, ôn nhu mỉm cười, động tác nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, rồi di chuyển ra sau giữ chặt gáy cậu, chậm rãi đặt môi lên.
Từ Nhược Thiên vui đến hai vai không ngừng nhún lên nhún xuống, lại lén lút mở mắt ra nhìn Hứa Biên, khóe miệng cong lên, sau đó tiếp tục nhắm mắt. Nghe thấy thanh âm cười khe khẽ phát ra từ trong miệng Từ Nhược Thiên, Hứa Biên cau mày, người này rốt cuộc có hiểu rõ tình cảnh hiện tại là thế nào không, ngay cả hôn môi cũng có thể vui đùa như vậy.
- Cậu đang đùa tôi sao, tôi chính là đang nghiêm túc, cậu như thế nào lại cười? - Hứa Biên rốt cuộc sinh khí, vội buông Từ Nhược Thiên ra, lạnh lùng nói.
- Em không có a, em chỉ là hạnh phúc thôi. - Từ Nhược Thiên vẫn là không nhịn được cười, tít mắt nói.
- Bỏ đi. - Hứa Biên mất hứng trở về lại chỗ cũ, tiếp tục đánh máy tính. �
- Hứa Biên... em xin lỗi a. Bất quá, ban nãy anh nói anh đang rất nghiêm túc, có nghĩa là, anh thực sự hôn em nghiêm túc sao? - Từ Nhược Thiên vội đẩy đẩy ghế kéo sát Hứa Biên, đặt cằm lên bả vai anh cười khẩy.
- Tôi đang làm việc, một là cậu ra ngoài, hai là ngồi yên đó cho tôi. - Anh vẫn một mực không thèm ngó nhìn đến cậu, hừ lạnh trả lời.
Từ Nhược Thiên ủy khuất nhìn Hứa Biên, bĩu môi nhìn qua một hàng chữ hiện trên màn hình máy tính, ngang nhiên đưa tay tắt màn hình, một phen xoay ghế anh lại đối diện với mình, đứng dậy nắm lấy cằm Hứa Biên ngẩng lên cao, cúi xuống hôn lên môi anh.
Hứa Biên kinh ngạc đến mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn thẳng vào hai hàng lông mi đang rung động của Từ Nhược Thiên, ngón tay không tự giác nắm chặt tay ghế, qua một hồi lâu mới thư giãn ngón tay trở về, chậm rãi vòng hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn kia.
Từ Nhược Thiên nhớ đến nụ hôn đêm qua, đồng thời ôn lại một số cảnh hôn trong tiểu thuyết mà cậu đã từng đọc, có ý định bắt chước theo Hứa Biên cùng anh hôn lưỡi, nhưng động tác quả nhiên thập phần vụng về, liếm đến môi anh lại ngừng lại.
Hứa Biên trong nháy mắt lộ ra ý cười, hiểu được ý tứ của người kia, liền đặt Từ Nhược Thiên ngồi trên đùi mình, bàn tay ở phía sau vuốt ve áo cậu, một bên mở miệng cậu vươn đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi người nọ, đảo quanh một vòng nhấm nháp.
Thoải mái ngồi trên đùi Hứa Biên, Từ Nhược Thiên liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu dán chặt môi mình vào môi anh, hoàn toàn đánh đổ hình tượng trẻ con như trước đó, ngược lại giống như một nam nhân đang cùng "lão công" của mình ân ái, khoái cảm bắt đầu dâng lên.
- Ân... ha.
Thanh âm rên rỉ của cậu cư nhiên khiến anh bị đơ toàn tập, vừa kinh ngạc lại vừa bị làm cho kích thích, hạ bộ đã có dấu hiệu ngẩng đầu, anh nhíu chặt mày, cố gắng kìm chế chính mình, không được vì dục vọng mà làm chuyện không nên làm với người mình không có tình cảm.
Vội đẩy đầu Từ Nhược Thiên ra, Hứa Biên hồng hộc thở dốc, đưa tay vò vò mái tóc mình.
- Hứa Biên... - Cậu lo sợ nhìn anh, có phải hay không anh lại hành động giống đêm qua rồi đi. Nghĩ đến đây khiến tim cậu co thắt, thanh âm run rẩy gọi tên anh.
- Tôi... tôi không. - Hứa Biên bối rối nhìn Từ Nhược Thiên, lại bắt gặp biểu tình đau khổ cùng tuyệt vọng của cậu, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ đến gương mặt của thiếu niên kia.
Hứa Biên choáng váng không hiểu mình đang gặp sự tình gì, chỉ là nhìn ra người kia thành thiếu niên mà mình đem lòng yêu thương bao lâu nay, ngón tay chạm lên môi Từ Nhược Thiên, tiếp tục hôn lên, tay còn lại ở phía sau di chuyển xuống dưới, không ngừng xoa nắn mông cậu.