Nhìn bộ dạng cao hứng của Từ Nhược Thiên, Đặng Thiếu Đan đương nhiên không cách nào đáp ứng yêu cầu của cậu, liền vui vẻ gật đầu, ngoắc ngón út vào ngón tay cậu.
- Ân, tôi hứa.
- Anh thật tốt nha, hứa rồi thì phải giữ lời đó a. Hì hì.
- Vậy cậu cũng phải đáp ứng với tôi một điều kiện. - Đặng Thiếu Đan đắc ý đưa tay xoa xoa cằm, nhìn cậu cười tà.
- Ân. - Từ Nhược Thiên không hiểu yêu cầu của người nọ là gì, biểu tình tò mò chăm chăm nhìn anh.
Trước mắt cư nhiên lại bắt gặp hai cặp mắt tròn xoe của Từ Nhược Thiên, Đặng Thiếu Đan rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt một cái, không nói hai lời liền chậm rãi tiến sát về phía cậu.
Từ Nhược Thiên theo bản năng nhấc mông lùi một bước, hai mắt không hiểu sao không lấy cự li, không thể rời khỏi vị trí trên gương mặt nam nhân trước mặt mình, một bên vừa thối lui vừa miễn cưỡng cười.
- Bác... bác sĩ, anh là có chuyện gì?
"Bịch" một tiếng, tấm lưng rốt cuộc áp mạnh vào tường, bị Đặng Thiếu Đan đưa tay chắn ngay trước tường, Từ Nhược Thiên khẩn trương đến mức toát mồ hôi lạnh, liền lén lút nuốt nước miếng, đưa răng cắn cắn môi dưới.
- Cậu... phải đãi tôi một bữa ăn, có được không? - Sau một hồi dây dưa, Đặng Thiếu Đan không muốn tiếp tục trêu chọc người kia nữa, liền bật cười nói.
- A? Anh... - Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức gương mặt đỏ vì thẹn, không do dự đưa tay đánh mạnh vào ngực Đặng Thiếu Đan, vội vã đẩy anh ra.
- Làm sao? Tôi làm cậu sợ rồi đi? - Không ngờ lại khiến người kia giận dỗi như vậy, Đặng Thiếu Đan nhịn không được liền lén lút mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu nói.
Từ Nhược Thiên hùng hổ trừng mắt sang nhìn anh, bĩu môi giận dỗi, thở dốc một tiếng, cậu liền thẳng thắn tuyên bố.
- Tôi nói cho anh biết, tôi là hoa có chậu rồi đó a. Anh còn dám làm chuyện ban nãy nữa, tôi sẽ...
- Cậu làm sao? Đánh tôi? - Chính là còn chưa chờ Từ Nhược Thiên dứt lời, Đặng Thiếu Đan đã đắc ý mở miệng, khóe miệng cong lên một đường quyến rũ.
- Anh... Anh đừng có nói với tôi, anh cũng là gay đó a? - Từ Nhược Thiên cắn cắn môi giận dỗi, hốc mắt ẩm ướt rung động nhìn anh đáng yêu vô cùng, một phắt đứng dậy nói.
Đặng Thiếu Đan không nói gì, chỉ dửng dưng ngồi bắt chéo chân, đưa tay chống lên cằm quan sát gương mặt vừa thẹn vừa giận của người nọ, kì thực, nam nhân này so với thiếu niên Hứa Tinh kia, tuy rằng không có vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng là lại khiến người ta có điểm rất thích thú, là gì nhỉ? Đặng Thiếu Đan trong đầu không ngừng tự hỏi, bất giác lại nhớ ra cả hai người bọn họ, cư nhiên đều đã là hoa có chủ, đương nhiên cũng tính cả một lần tỏ tình thất bại với thiếu niên kia rồi đi.
- Không có, tôi chỉ muốn trêu chọc cậu thôi, thôi nào, đừng giận dỗi thế chứ, như vậy sẽ xấu lắm a.
Từ Nhược Thiên nghe đến đây liền vội vã thu phục lại trạng thái ban đầu, e dè nhìn sang Đặng Thiếu Đan suy nghĩ gì đó, rốt cuộc hớn hở nhe răng cười tủm tỉm, cao hứng mở miệng.- Hảo a, vì anh không lấy tiền khám cho tôi, cho nên... lần tới tôi sẽ mời anh ăn tối, ok?
- Ha ha. Ok, như vậy không phải đáng yêu hơn sao? - Đưa tay nhéo nhéo hai bên má cậu, Đặng Thiếu Đan bật cười thành tiếng.
- Uy, đau quá a. - Cậu nheo mày giữ chặt cổ tay anh, lại vô pháp bắt gặp ánh mắt của đối phương, ngây ngốc nhìn anh.
Đặng Thiếu Đan nuốt nước miếng, một bên cứng người tại chỗ, bàn tay nới lỏng lực một chút, hiện tại từ lúc nào đã trở thành chạm nhẹ lên gương mặt Từ Nhược Thiên.
- Hai người đang làm cái gì?
Còn đang lúc căng thẳng, phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc của nam nhân, Từ Nhược Thiên vội vã xoay đầu lại, cư nhiên chính là thân ảnh của Hứa Biên đang đứng trước cửa phòng khám, cậu vui vẻ đứng dậy, chạy tới ôm lấy cánh anh.
- Hứa Biên, anh làm sao biết em ở chỗ này a?
Hứa Biên căn bản không để ý đến lời nói của Từ Nhược Thiên, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ trừng trừng về phía Đặng Thiếu Đan, liền ném một câu lạnh như băng.
- Hắn là ai? Bác sĩ?
Vừa nhìn qua cách nói chuyện thân mật của cậu và nam nhân kia, Đặng Thiếu Đan thừa biết Hứa Biên chính là chồng tương lai của cậu, liền nặng nề thở dài, đứng dậy chỉnh lại áo mình, nở nụ cười bước tới đưa tay ra trước.
- Chào, tôi là Đặng Thiếu Đan, là bác sĩ của Từ Nhược Thiên.
Hứa Biên trừng mắt nhìn xuống tay của người kia vẫn còn đang đặt trước mắt mình, cười lạnh một tiếng, ôm lấy bả vai Từ Nhược Thiên xoay người ly khai.
- Vậy chúng tôi xin phép.
- Hứa Biên... A, tôi sẽ gọi điện cho anh sau, cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên vội vã quay đầu nói vài câu, liền ngã đầu dựa vào bả vai Hứa Biên bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Hứa Biên lập tức buông Từ Nhược Thiên, một bên nhìn bộ dạng tươi cười của cậu, trong lòng không hiểu sao có điểm sinh khí, chính là thời điểm nhìn thấy cậu cùng nam nhân khác hành động thân mật, không tự giác lại có cảm giác muốn đem tên bác sĩ kia cho một trận, nhưng là nghĩ lại, kia chẳng khác gì chính mình đang ghen vậy.
- Cậu tại sao lại đến đây? - Kìm chế thanh âm tức giận, Hứa Biên bình tĩnh đối cậu hỏi.
- Tiểu Tinh giới thiệu cho em, nói anh ấy là một bác sĩ giỏi, có thể xem xét về bệnh đau tim của em. - Từ Nhược Thiên thấy chuyện này cũng không phải đáng lo ngại, liền thành thật trả lời.
- Chuyện đó tôi biết. Nhưng tại sao lại không nói trước cho tôi?
- Em sợ làm phiền anh đang làm việc, dự định tối về sẽ nói với anh sau mà. - Cậu tròn xoe mắt khó hiểu nhìn anh , không hiểu ý tứ của anh là gì.
- Haizz, được rồi, lên xe đi. - Hứa Biên thở dài, không nói hai lời liền bước lên xe.
Từ Nhược Thiên sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới ngờ ngợ đoán ra được ý đồ của Hứa Biên, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười, khẩn trương ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa lại, ghé sát vai anh cười tà nói.- Anh a, có phải là đang ghen không?
- Không có. - Hứa Biên kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn là thẳng thắn phủ nhận.
- Nói dối. Nếu không phải vậy vì cái gì lại sinh khí với anh ấy? - Từ Nhược Thiên đưa tay nhéo nhéo mặt Hứa Biên, bàn tay chậm rãi chạm lên áo anh, lén lút sờ soạng.
- Anh ấy? Là hắn ta? Cậu từ khi nào đối hắn thân mật như vậy?
- Ha ha. Như vậy đã rõ ràng rồi a, anh đích thực là đang ghen. - Cậu cao hứng chỉ ngón trỏ vào mặt anh tuyên bố, chưa chờ anh mở miệng nói tiếp, đã nhón người hôn lên môi anh.
Từ Nhược Thiên một bên đưa tay giữ lấy tóc Hứa Biên, một bên điên cuồng mút lấy môi anh, động tác gấp gáp đến mức Hứa Biên nghe thấy tiếng gầm mạnh phát ra từ miệng cậu. Bàn tay lưỡng lự một lúc, sau đó đặt ra sau gáy cậu, nồng nhiệt hôn môi.
Một phen đưa tay gạt cần kéo ghế xuống, cả người Hứa Biên lập tức ngã xuống, kinh ngac nhìn bộ dạng đắc ý của Từ Nhược Thiên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Em đoán không sai, anh thì ra là người rất dễ ghen nha, em phải làm gì để trừng phạt tật xấu của anh đây. - Cậu đưa tay xoa xoa cằm mình, nhìn anh cười tà.
- Cậu...
- Suỵt. - Chưa chờ Hứa Biên trả lời, Từ Nhược Thiên đã đưa ngón trỏ đặt trước môi anh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt anh, thanh âm quyến rũ cố ý câu dẫn.
- Xem như lão công của em lợi hại, làm em rất siêu lòng nha, đáp lại... hôm nay là em liều mạng với anh, như vậy ngày cưới của chúng ta anh sẽ không bỏ trốn nữa.
Hứa Biên chính là vẫn chưa hiểu hết lời nói của người nọ, đã thấy cậu đột nhiên ngồi lên đùi mình, đem áo trên người cởi ra, liền đỏ mặt nhìn cậu, trêu chọc nói.
- Trưa ngày nắng gắt mà cậu đã có hứng thú với tôi rồi sao, tiểu dâm đãng?
- Anh đừng có trêu em, em là đang cố gắng làm người vợ hoàn hảo của anh đó nha. Đừng xem thường em. - Từ Nhược Thiên bĩu môi giận dỗi, nheo mày khó chịu, ngay từ đầu rõ ràng cậu không muốn làm những việc này, chính là... nhìn thấy anh vì cậu mà ghen như vậy, không tự giác lại cảm thấy bản thân càng lúc càng yêu anh nhiều hơn, chiếm được trái tim anh, đương nhiên cũng muốn chiếm lấy cơ thể anh, nơi kia cũng vô pháp nhìn thấy anh đã muốn ngẩng đầu rồi.
- Hảo a, xem cậu lợi hại thế nào, cho tôi thấy đi, Từ_Nhược_ Thiên. - Hứa Biên nhìn bộ dạng quyết tâm của người nọ, không khỏi có điểm thích thú, liền đưa tay chống ngược ra sau, hất cằm ra lệnh.
Từ Nhược Thiên hít thở sâu, chậm rãi ghé xuống môi Hứa Biên, nhẹ nhàng phả ra hô hấp nóng nhiệt, rồi đưa răng cắn lấy môi anh, tựa như muốn đem đôi môi anh ăn trọn mà nhấm nháp. Đầu lưỡi rụt rè liếm nhẹ quanh mép Hứa Biên, sau đó áp chặt môi mình vào, mở rộng môi anh ra, đem đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi anh, đảo quanh một vòng.
- Ân. Khoan đã. - Chính là còn đang thưởng thức tư vị của đối phương, Hứa Biên đột nhiên lên tiếng, cậu liền buông môi anh ra, ngây ngốc khó hiểu.- Không phải cậu muốn cho tôi xem cậu lợi hại đến mức nào sao, như vậy tầm thường quá.
- A? Vậy em phải làm sao? - Cậu tròn xoe mắt nhìn anh, trong đầu cũng thắc mắc kinh nghiệm của một người đã từng có vợ như anh.
- Đến, tôi dạy cậu. - Liền đặt tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng phát ra từng chữ chỉ dẫn.
- Ôm tôi.
Từ Nhược Thiên lập tức nghe lời, đưa tay vòng qua cổ Hứa Biên ôm chặt, tiếp tục chờ đợi hướng dẫn tiếp theo.
- Hôn môi.
Cậu ậm ừ gật đầu, còn đang tính ghé sát môi anh, bên tai đã nghe thấy lời cảnh cáo.
- Nhớ không được hôn lưỡi. Phải thật nhẹ nhàng, không được manh động.
- Ok ông xã. - Hì hì cười một tiếng Từ Nhược Thiên nghe lời chạm nhẹ lên môi anh, mút nhẹ một điểm, rồi hai điểm, đều là cố ý tạo ra thanh âm.
- Kế tiếp a?
- Cậu cứ hôn tôi, cho đến khi nào tôi thích thú, thì đưa lưỡi tiến vào.
- Em làm sao biết được khi nào anh thích chứ? - Từ Nhược Thiên nheo nheo mày, bĩu môi nhìn anh.
- Chứ lúc tôi hôn cậu, cậu lúc nào bị kích thích? Nói tôi nghe. - Hứa Biên thở dài, hỏi ngược lại cậu.
- Em? Được anh hôn, em lúc nào chẳng bị kích thích. Anh hỏi vô lý quá a.
- Hảo hảo. Cứ làm như vậy đi. - Hứa Biên lắc đầu chịu thua, xua tay ý bảo tiếp tục.
Từ Nhược Thiên vui vẻ mỉm cười, liền đem đầu lưỡi tiến vào, Hứa Biên lợi dụng thời cơ rất nhanh bắt lấy lưỡi cậu, cả hai cùng nhau dây dưa, ở trong khoang miệng vây loạn một lúc, mà Từ Nhược Thiên lại không muốn dừng lại một phút một giây nào, càng lúc càng áp chặt vào môi Hứa Biên, quấn quít lưỡi anh không biết mỏi mệt, kịch liệt đến khẩu thủy cả hai theo khóe miệng chảy xuống, lúc này mới chịu nhả ra thở hồng hộc.
Môi lập tức di chuyển xuống cằm Hứa Biên hôn lên, rồi xuống cổ anh. Ngón tay đem nút áo trên người anh cởi ra ngoài, đem hai vạt áo anh dạt ra hai bên, bàn tay mân mê lồng ngực rộng lớn cường tráng, mê hoặc hôn lên từng cơ bụng săn chắc, rồi điểm đến hai núm vú trước ngực, không do dự mút lấy.
Hứa Biên một bên nhàn hạ vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, miệng thỉnh thoảng khẽ cười quan sát từng động tác của cậu, xem ra người này hôm nay dường như rất chủ động nha, cư nhiên lại khiến tâm tình chính mình rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
- Hứa Biên... anh nằm lên một chút có được không? - Còn đang hưởng thụ khoái cảm đang kéo đến, người nọ đột nhiên ngẩng đầu, ngữ điệu nịnh nọt nói.
- Hảo. - Hứa Biên bật cười xoa đầu cậu, liền nhấc người lên ghế một chút.
Nuốt nước miếng, Từ Nhược Thiên run rẩy chạm đến hạ khố của Hứa Biên, ngón tay chậm chạm kéo khóa quần anh xuống, nhìn thấy đằng sau nơi quần lót màu đen kia là một vật thể to lớn đang nổi lềnh bềnh bên trong, cậu lén lút lo sợ nhìn anh, hít thở sâu, rốt cuộc cũng ghé xuống hôn lên vật thể ẩn giấu đằng sau quần lót, đưa tay xoa nắn lấy nó.
Một lát sau, Từ Nhược Thiên mới cởi bỏ quần lót Hứa Biên xuống, vật thể trướng to đập ngay vào mắt, đã đến lúc phải đối mặt, cậu nặng nề suy nghĩ, sau liền há miệng ngậm lấy côn th*t kia, ở trong khoang miệng đem côn th*t cọ xát tận sâu trong yết hầu, rồi lại nhả ra, lại tiếp tục ngậm vào.
Hứa Biên nhìn biểu tình thống khổ hiện rõ trên gương mặt Từ Nhược Thiên, trong lòng có điểm không đành, liền ngồi dậy đỡ cậu lên, đưa tay vuốt ve mặt cậu, ôn nhu nói.
- Không muốn thì đừng làm.
- Ân, không có. Em chỉ là... hơi khó thở thôi. - Cậu vội vã lắc lắc đầu, thành thật trả lời.
- Hắc... ngốc quá. Đến, cởi quần ra.
Từ Nhược Thiên gật gật đầu, ngoan ngoãn đem quần lẫn quần lót cởi xuống, mặc Hứa Biên ôm cậu nằm xuống ghế.
- Như vậy là đủ rồi. Hiện tại đến lượt tôi.
HẾT CHƯƠNG 29
Nhìn bộ dạng cao hứng của Từ Nhược Thiên, Đặng Thiếu Đan đương nhiên không cách nào đáp ứng yêu cầu của cậu, liền vui vẻ gật đầu, ngoắc ngón út vào ngón tay cậu.
- Ân, tôi hứa.
- Anh thật tốt nha, hứa rồi thì phải giữ lời đó a. Hì hì.
- Vậy cậu cũng phải đáp ứng với tôi một điều kiện. - Đặng Thiếu Đan đắc ý đưa tay xoa xoa cằm, nhìn cậu cười tà.
- Ân. - Từ Nhược Thiên không hiểu yêu cầu của người nọ là gì, biểu tình tò mò chăm chăm nhìn anh.
Trước mắt cư nhiên lại bắt gặp hai cặp mắt tròn xoe của Từ Nhược Thiên, Đặng Thiếu Đan rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt một cái, không nói hai lời liền chậm rãi tiến sát về phía cậu.
Từ Nhược Thiên theo bản năng nhấc mông lùi một bước, hai mắt không hiểu sao không lấy cự li, không thể rời khỏi vị trí trên gương mặt nam nhân trước mặt mình, một bên vừa thối lui vừa miễn cưỡng cười.
- Bác... bác sĩ, anh là có chuyện gì?
"Bịch" một tiếng, tấm lưng rốt cuộc áp mạnh vào tường, bị Đặng Thiếu Đan đưa tay chắn ngay trước tường, Từ Nhược Thiên khẩn trương đến mức toát mồ hôi lạnh, liền lén lút nuốt nước miếng, đưa răng cắn cắn môi dưới.
- Cậu... phải đãi tôi một bữa ăn, có được không? - Sau một hồi dây dưa, Đặng Thiếu Đan không muốn tiếp tục trêu chọc người kia nữa, liền bật cười nói.
- A? Anh... - Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức gương mặt đỏ vì thẹn, không do dự đưa tay đánh mạnh vào ngực Đặng Thiếu Đan, vội vã đẩy anh ra.
- Làm sao? Tôi làm cậu sợ rồi đi? - Không ngờ lại khiến người kia giận dỗi như vậy, Đặng Thiếu Đan nhịn không được liền lén lút mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu nói.
Từ Nhược Thiên hùng hổ trừng mắt sang nhìn anh, bĩu môi giận dỗi, thở dốc một tiếng, cậu liền thẳng thắn tuyên bố.
- Tôi nói cho anh biết, tôi là hoa có chậu rồi đó a. Anh còn dám làm chuyện ban nãy nữa, tôi sẽ...
- Cậu làm sao? Đánh tôi? - Chính là còn chưa chờ Từ Nhược Thiên dứt lời, Đặng Thiếu Đan đã đắc ý mở miệng, khóe miệng cong lên một đường quyến rũ.
- Anh... Anh đừng có nói với tôi, anh cũng là gay đó a? - Từ Nhược Thiên cắn cắn môi giận dỗi, hốc mắt ẩm ướt rung động nhìn anh đáng yêu vô cùng, một phắt đứng dậy nói.
Đặng Thiếu Đan không nói gì, chỉ dửng dưng ngồi bắt chéo chân, đưa tay chống lên cằm quan sát gương mặt vừa thẹn vừa giận của người nọ, kì thực, nam nhân này so với thiếu niên Hứa Tinh kia, tuy rằng không có vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng là lại khiến người ta có điểm rất thích thú, là gì nhỉ? Đặng Thiếu Đan trong đầu không ngừng tự hỏi, bất giác lại nhớ ra cả hai người bọn họ, cư nhiên đều đã là hoa có chủ, đương nhiên cũng tính cả một lần tỏ tình thất bại với thiếu niên kia rồi đi.
- Không có, tôi chỉ muốn trêu chọc cậu thôi, thôi nào, đừng giận dỗi thế chứ, như vậy sẽ xấu lắm a.
Từ Nhược Thiên nghe đến đây liền vội vã thu phục lại trạng thái ban đầu, e dè nhìn sang Đặng Thiếu Đan suy nghĩ gì đó, rốt cuộc hớn hở nhe răng cười tủm tỉm, cao hứng mở miệng.- Hảo a, vì anh không lấy tiền khám cho tôi, cho nên... lần tới tôi sẽ mời anh ăn tối, ok?
- Ha ha. Ok, như vậy không phải đáng yêu hơn sao? - Đưa tay nhéo nhéo hai bên má cậu, Đặng Thiếu Đan bật cười thành tiếng.
- Uy, đau quá a. - Cậu nheo mày giữ chặt cổ tay anh, lại vô pháp bắt gặp ánh mắt của đối phương, ngây ngốc nhìn anh.
Đặng Thiếu Đan nuốt nước miếng, một bên cứng người tại chỗ, bàn tay nới lỏng lực một chút, hiện tại từ lúc nào đã trở thành chạm nhẹ lên gương mặt Từ Nhược Thiên.
- Hai người đang làm cái gì?
Còn đang lúc căng thẳng, phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc của nam nhân, Từ Nhược Thiên vội vã xoay đầu lại, cư nhiên chính là thân ảnh của Hứa Biên đang đứng trước cửa phòng khám, cậu vui vẻ đứng dậy, chạy tới ôm lấy cánh anh.
- Hứa Biên, anh làm sao biết em ở chỗ này a?
Hứa Biên căn bản không để ý đến lời nói của Từ Nhược Thiên, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ trừng trừng về phía Đặng Thiếu Đan, liền ném một câu lạnh như băng.
- Hắn là ai? Bác sĩ?
Vừa nhìn qua cách nói chuyện thân mật của cậu và nam nhân kia, Đặng Thiếu Đan thừa biết Hứa Biên chính là chồng tương lai của cậu, liền nặng nề thở dài, đứng dậy chỉnh lại áo mình, nở nụ cười bước tới đưa tay ra trước.
- Chào, tôi là Đặng Thiếu Đan, là bác sĩ của Từ Nhược Thiên.
Hứa Biên trừng mắt nhìn xuống tay của người kia vẫn còn đang đặt trước mắt mình, cười lạnh một tiếng, ôm lấy bả vai Từ Nhược Thiên xoay người ly khai.
- Vậy chúng tôi xin phép.
- Hứa Biên... A, tôi sẽ gọi điện cho anh sau, cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên vội vã quay đầu nói vài câu, liền ngã đầu dựa vào bả vai Hứa Biên bước ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Hứa Biên lập tức buông Từ Nhược Thiên, một bên nhìn bộ dạng tươi cười của cậu, trong lòng không hiểu sao có điểm sinh khí, chính là thời điểm nhìn thấy cậu cùng nam nhân khác hành động thân mật, không tự giác lại có cảm giác muốn đem tên bác sĩ kia cho một trận, nhưng là nghĩ lại, kia chẳng khác gì chính mình đang ghen vậy.
- Cậu tại sao lại đến đây? - Kìm chế thanh âm tức giận, Hứa Biên bình tĩnh đối cậu hỏi.
- Tiểu Tinh giới thiệu cho em, nói anh ấy là một bác sĩ giỏi, có thể xem xét về bệnh đau tim của em. - Từ Nhược Thiên thấy chuyện này cũng không phải đáng lo ngại, liền thành thật trả lời.
- Chuyện đó tôi biết. Nhưng tại sao lại không nói trước cho tôi?
- Em sợ làm phiền anh đang làm việc, dự định tối về sẽ nói với anh sau mà. - Cậu tròn xoe mắt khó hiểu nhìn anh , không hiểu ý tứ của anh là gì.
- Haizz, được rồi, lên xe đi. - Hứa Biên thở dài, không nói hai lời liền bước lên xe.
Từ Nhược Thiên sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới ngờ ngợ đoán ra được ý đồ của Hứa Biên, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười, khẩn trương ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa lại, ghé sát vai anh cười tà nói.- Anh a, có phải là đang ghen không?
- Không có. - Hứa Biên kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn là thẳng thắn phủ nhận.
- Nói dối. Nếu không phải vậy vì cái gì lại sinh khí với anh ấy? - Từ Nhược Thiên đưa tay nhéo nhéo mặt Hứa Biên, bàn tay chậm rãi chạm lên áo anh, lén lút sờ soạng.
- Anh ấy? Là hắn ta? Cậu từ khi nào đối hắn thân mật như vậy?
- Ha ha. Như vậy đã rõ ràng rồi a, anh đích thực là đang ghen. - Cậu cao hứng chỉ ngón trỏ vào mặt anh tuyên bố, chưa chờ anh mở miệng nói tiếp, đã nhón người hôn lên môi anh.
Từ Nhược Thiên một bên đưa tay giữ lấy tóc Hứa Biên, một bên điên cuồng mút lấy môi anh, động tác gấp gáp đến mức Hứa Biên nghe thấy tiếng gầm mạnh phát ra từ miệng cậu. Bàn tay lưỡng lự một lúc, sau đó đặt ra sau gáy cậu, nồng nhiệt hôn môi.
Một phen đưa tay gạt cần kéo ghế xuống, cả người Hứa Biên lập tức ngã xuống, kinh ngac nhìn bộ dạng đắc ý của Từ Nhược Thiên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Em đoán không sai, anh thì ra là người rất dễ ghen nha, em phải làm gì để trừng phạt tật xấu của anh đây. - Cậu đưa tay xoa xoa cằm mình, nhìn anh cười tà.
- Cậu...
- Suỵt. - Chưa chờ Hứa Biên trả lời, Từ Nhược Thiên đã đưa ngón trỏ đặt trước môi anh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt anh, thanh âm quyến rũ cố ý câu dẫn.
- Xem như lão công của em lợi hại, làm em rất siêu lòng nha, đáp lại... hôm nay là em liều mạng với anh, như vậy ngày cưới của chúng ta anh sẽ không bỏ trốn nữa.
Hứa Biên chính là vẫn chưa hiểu hết lời nói của người nọ, đã thấy cậu đột nhiên ngồi lên đùi mình, đem áo trên người cởi ra, liền đỏ mặt nhìn cậu, trêu chọc nói.
- Trưa ngày nắng gắt mà cậu đã có hứng thú với tôi rồi sao, tiểu dâm đãng?
- Anh đừng có trêu em, em là đang cố gắng làm người vợ hoàn hảo của anh đó nha. Đừng xem thường em. - Từ Nhược Thiên bĩu môi giận dỗi, nheo mày khó chịu, ngay từ đầu rõ ràng cậu không muốn làm những việc này, chính là... nhìn thấy anh vì cậu mà ghen như vậy, không tự giác lại cảm thấy bản thân càng lúc càng yêu anh nhiều hơn, chiếm được trái tim anh, đương nhiên cũng muốn chiếm lấy cơ thể anh, nơi kia cũng vô pháp nhìn thấy anh đã muốn ngẩng đầu rồi.
- Hảo a, xem cậu lợi hại thế nào, cho tôi thấy đi, Từ_Nhược_ Thiên. - Hứa Biên nhìn bộ dạng quyết tâm của người nọ, không khỏi có điểm thích thú, liền đưa tay chống ngược ra sau, hất cằm ra lệnh.
Từ Nhược Thiên hít thở sâu, chậm rãi ghé xuống môi Hứa Biên, nhẹ nhàng phả ra hô hấp nóng nhiệt, rồi đưa răng cắn lấy môi anh, tựa như muốn đem đôi môi anh ăn trọn mà nhấm nháp. Đầu lưỡi rụt rè liếm nhẹ quanh mép Hứa Biên, sau đó áp chặt môi mình vào, mở rộng môi anh ra, đem đầu lưỡi tiến vào, lập tức bắt lấy lưỡi anh, đảo quanh một vòng.
- Ân. Khoan đã. - Chính là còn đang thưởng thức tư vị của đối phương, Hứa Biên đột nhiên lên tiếng, cậu liền buông môi anh ra, ngây ngốc khó hiểu.- Không phải cậu muốn cho tôi xem cậu lợi hại đến mức nào sao, như vậy tầm thường quá.
- A? Vậy em phải làm sao? - Cậu tròn xoe mắt nhìn anh, trong đầu cũng thắc mắc kinh nghiệm của một người đã từng có vợ như anh.
- Đến, tôi dạy cậu. - Liền đặt tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng phát ra từng chữ chỉ dẫn.
- Ôm tôi.
Từ Nhược Thiên lập tức nghe lời, đưa tay vòng qua cổ Hứa Biên ôm chặt, tiếp tục chờ đợi hướng dẫn tiếp theo.
- Hôn môi.
Cậu ậm ừ gật đầu, còn đang tính ghé sát môi anh, bên tai đã nghe thấy lời cảnh cáo.
- Nhớ không được hôn lưỡi. Phải thật nhẹ nhàng, không được manh động.
- Ok ông xã. - Hì hì cười một tiếng Từ Nhược Thiên nghe lời chạm nhẹ lên môi anh, mút nhẹ một điểm, rồi hai điểm, đều là cố ý tạo ra thanh âm.
- Kế tiếp a?
- Cậu cứ hôn tôi, cho đến khi nào tôi thích thú, thì đưa lưỡi tiến vào.
- Em làm sao biết được khi nào anh thích chứ? - Từ Nhược Thiên nheo nheo mày, bĩu môi nhìn anh.
- Chứ lúc tôi hôn cậu, cậu lúc nào bị kích thích? Nói tôi nghe. - Hứa Biên thở dài, hỏi ngược lại cậu.
- Em? Được anh hôn, em lúc nào chẳng bị kích thích. Anh hỏi vô lý quá a.
- Hảo hảo. Cứ làm như vậy đi. - Hứa Biên lắc đầu chịu thua, xua tay ý bảo tiếp tục.
Từ Nhược Thiên vui vẻ mỉm cười, liền đem đầu lưỡi tiến vào, Hứa Biên lợi dụng thời cơ rất nhanh bắt lấy lưỡi cậu, cả hai cùng nhau dây dưa, ở trong khoang miệng vây loạn một lúc, mà Từ Nhược Thiên lại không muốn dừng lại một phút một giây nào, càng lúc càng áp chặt vào môi Hứa Biên, quấn quít lưỡi anh không biết mỏi mệt, kịch liệt đến khẩu thủy cả hai theo khóe miệng chảy xuống, lúc này mới chịu nhả ra thở hồng hộc.
Môi lập tức di chuyển xuống cằm Hứa Biên hôn lên, rồi xuống cổ anh. Ngón tay đem nút áo trên người anh cởi ra ngoài, đem hai vạt áo anh dạt ra hai bên, bàn tay mân mê lồng ngực rộng lớn cường tráng, mê hoặc hôn lên từng cơ bụng săn chắc, rồi điểm đến hai núm vú trước ngực, không do dự mút lấy.
Hứa Biên một bên nhàn hạ vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, miệng thỉnh thoảng khẽ cười quan sát từng động tác của cậu, xem ra người này hôm nay dường như rất chủ động nha, cư nhiên lại khiến tâm tình chính mình rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
- Hứa Biên... anh nằm lên một chút có được không? - Còn đang hưởng thụ khoái cảm đang kéo đến, người nọ đột nhiên ngẩng đầu, ngữ điệu nịnh nọt nói.
- Hảo. - Hứa Biên bật cười xoa đầu cậu, liền nhấc người lên ghế một chút.
Nuốt nước miếng, Từ Nhược Thiên run rẩy chạm đến hạ khố của Hứa Biên, ngón tay chậm chạm kéo khóa quần anh xuống, nhìn thấy đằng sau nơi quần lót màu đen kia là một vật thể to lớn đang nổi lềnh bềnh bên trong, cậu lén lút lo sợ nhìn anh, hít thở sâu, rốt cuộc cũng ghé xuống hôn lên vật thể ẩn giấu đằng sau quần lót, đưa tay xoa nắn lấy nó.
Một lát sau, Từ Nhược Thiên mới cởi bỏ quần lót Hứa Biên xuống, vật thể trướng to đập ngay vào mắt, đã đến lúc phải đối mặt, cậu nặng nề suy nghĩ, sau liền há miệng ngậm lấy côn tht kia, ở trong khoang miệng đem côn tht cọ xát tận sâu trong yết hầu, rồi lại nhả ra, lại tiếp tục ngậm vào.
Hứa Biên nhìn biểu tình thống khổ hiện rõ trên gương mặt Từ Nhược Thiên, trong lòng có điểm không đành, liền ngồi dậy đỡ cậu lên, đưa tay vuốt ve mặt cậu, ôn nhu nói.
- Không muốn thì đừng làm.
- Ân, không có. Em chỉ là... hơi khó thở thôi. - Cậu vội vã lắc lắc đầu, thành thật trả lời.
- Hắc... ngốc quá. Đến, cởi quần ra.
Từ Nhược Thiên gật gật đầu, ngoan ngoãn đem quần lẫn quần lót cởi xuống, mặc Hứa Biên ôm cậu nằm xuống ghế.
- Như vậy là đủ rồi. Hiện tại đến lượt tôi.
HẾT CHƯƠNG