- Chào con yêu!
- Mẹ~
Mẹ của Khải Phong trong bộ váy đen sang trọng bước vào nhà. Bà đi một vòng quanh nhà rồi hỏi:
- Phong! Con dâu tương lai của mẹ đâu?
- Dạ~ cô ấy ở trong phòng!
Bà mẹ hoảng hốt:
- Chẳng... chẳng lẽ... nó bị bệnh sắp chết hả con!
- Mẹ nói xui gì vậy? Cô ấy chỉ mệt một xíu sau chuyến đi Paris.
- Ừm~
Khải Phong đưa mẹ ra ghế ngồi rồi lẳng lặng vào phòng Hàn Mi.
Anh chợt bắt gặp cô gái bé nhỏ kia đang khóc nức nở. Thân cô run bần bật, đầu dụi vào gối nũng nịu.
- Sao lại khóc?
Cô hé mắt nhìn anh rồi lắc đầu:
- Không có gì~
- Tôi hỏi cô tại sao khóc?
- Tôi cảm thấy uất ức một xíu thôi~ Không sao...
Khải Phong có lẽ hiểu câu nói đó, anh nhẹ nhàng đến gần cô rồi ôm lấy thân hình bé nhỏ kia nói:
- Anh xin lỗi~
Cô đẩy anh ra dụi mắt:
- Xê ra! Anh hôi quá~
- Xin lỗi~ Lúc nãy anh hơi lớn tiếng!
Cô đứng dậy khỏi giường đến tủ đồ. Vớ lấy chiếc khăn bông mềm mại lau đôi mắt đẫm nước:
- Anh bị gì vậy? Tôi chưa từng thấy anh như vậy? Virut gì xâm nhập à?
- Anh biết~ Em chịu nhiều uất ức rồi! Tốn công đi qua Paris mà chẳng được gì, anh lại đối xử không tốt! Chắc em mệt mỏi lắm!
- Đúng đấy~ Tôi mệt lắm cơ~ Tôi cần ai kia bồi thường!
Khóe môi cong lên hứng thú, anh cười:
- Em cần gì? Anh sẽ bồi thường!
- Anh tự hiểu được không?
- Hay là em muốn... anh?
Hàn Mi giật mình nói lớn:
- Anh nói thứ biến thái gì thế?! Kinh dị quá!
- Chứ em muốn gì?
Cô chỉ vào điện thoại của mình rồi hớn hở:
- Công viên nước mới khai trương đó! Mai anh đưa tôi đi chơi được không??
- Được thôi! Nếu cô muốn!
- Tôi muốn lắm!!
- Ừ, sáng mai đi!
Hàn Mi cụp mắt xuống:
- Và... không có Bảo Anh! Được chứ?
Khải Phong nhìn chăm chăm vào khuôn mặt kia:
- Em có ác cảm với Bảo Anh à?
- Ừm! Tôi không thích cô ta!
- Tại sao? Vì cô ấy cướp anh khỏi em à? Em ghen sao?
- Không có! Chỉ là... tại cô ấy mà em chịu khổ nhiều lắm luôn đó! Anh tự hiểu đi!!
Anh gật đầu rồi xoa đầu cô khiến mái tóc mượt mà vừa chải sao chợt rối cả lên:
- Ra ngoài đi! Mẹ anh đang ở ngoài!
- Ừ!
- - - -
- Mi~ Đi chơi vui không con?
- Dạ vui lắm ạ!
- Con đã đi những đâu? Kể mẹ nghe được chứ?
Hàn Mi khỏ xử liếc mắt nhìn Khải Phong cầu cứu. Anh nhanh nhảu nói:
- Con chỉ đưa cô ấy đi thôi~ Chứ cũng không cho cô ấy biết tên chỗ đi!
- Đúng đó mẹ! Con đi nhiều nhưng không biết~
Bà mẹ cười:
- Ha ha! Thế đi về có quà cho mẹ không đây?
Khải Phong đắn đo rồi nói:
- Mải chơi quá nên con quên rồi...
Trong khi đó, cô con dâu nhỏ bé nhanh nhẹn chạy vào phòng mình rồi đem ra một túi đồ lớn. Cô đưa cho mẹ rồi nói:
- Quà con mua cho mẹ đấy ạ!
Bà mẹ mở to mắt bất ngờ:
- Ôi~ Đứa con dâu này còn tốt hơn cả con ruột nữa! Mẹ cảm ơn nha!
- Dạ!
- - - -
- Mẹ~
Mẹ của Khải Phong trong bộ váy đen sang trọng bước vào nhà. Bà đi một vòng quanh nhà rồi hỏi:
- Phong! Con dâu tương lai của mẹ đâu?
- Dạ~ cô ấy ở trong phòng!
Bà mẹ hoảng hốt:
- Chẳng... chẳng lẽ... nó bị bệnh sắp chết hả con!
- Mẹ nói xui gì vậy? Cô ấy chỉ mệt một xíu sau chuyến đi Paris.
- Ừm~
Khải Phong đưa mẹ ra ghế ngồi rồi lẳng lặng vào phòng Hàn Mi.
Anh chợt bắt gặp cô gái bé nhỏ kia đang khóc nức nở. Thân cô run bần bật, đầu dụi vào gối nũng nịu.
- Sao lại khóc?
Cô hé mắt nhìn anh rồi lắc đầu:
- Không có gì~
- Tôi hỏi cô tại sao khóc?
- Tôi cảm thấy uất ức một xíu thôi~ Không sao...
Khải Phong có lẽ hiểu câu nói đó, anh nhẹ nhàng đến gần cô rồi ôm lấy thân hình bé nhỏ kia nói:
- Anh xin lỗi~
Cô đẩy anh ra dụi mắt:
- Xê ra! Anh hôi quá~
- Xin lỗi~ Lúc nãy anh hơi lớn tiếng!
Cô đứng dậy khỏi giường đến tủ đồ. Vớ lấy chiếc khăn bông mềm mại lau đôi mắt đẫm nước:
- Anh bị gì vậy? Tôi chưa từng thấy anh như vậy? Virut gì xâm nhập à?
- Anh biết~ Em chịu nhiều uất ức rồi! Tốn công đi qua Paris mà chẳng được gì, anh lại đối xử không tốt! Chắc em mệt mỏi lắm!
- Đúng đấy~ Tôi mệt lắm cơ~ Tôi cần ai kia bồi thường!
Khóe môi cong lên hứng thú, anh cười:
- Em cần gì? Anh sẽ bồi thường!
- Anh tự hiểu được không?
- Hay là em muốn... anh?
Hàn Mi giật mình nói lớn:
- Anh nói thứ biến thái gì thế?! Kinh dị quá!
- Chứ em muốn gì?
Cô chỉ vào điện thoại của mình rồi hớn hở:
- Công viên nước mới khai trương đó! Mai anh đưa tôi đi chơi được không??
- Được thôi! Nếu cô muốn!
- Tôi muốn lắm!!
- Ừ, sáng mai đi!
Hàn Mi cụp mắt xuống:
- Và... không có Bảo Anh! Được chứ?
Khải Phong nhìn chăm chăm vào khuôn mặt kia:
- Em có ác cảm với Bảo Anh à?
- Ừm! Tôi không thích cô ta!
- Tại sao? Vì cô ấy cướp anh khỏi em à? Em ghen sao?
- Không có! Chỉ là... tại cô ấy mà em chịu khổ nhiều lắm luôn đó! Anh tự hiểu đi!!
Anh gật đầu rồi xoa đầu cô khiến mái tóc mượt mà vừa chải sao chợt rối cả lên:
- Ra ngoài đi! Mẹ anh đang ở ngoài!
- Ừ!
- - - -
- Mi~ Đi chơi vui không con?
- Dạ vui lắm ạ!
- Con đã đi những đâu? Kể mẹ nghe được chứ?
Hàn Mi khỏ xử liếc mắt nhìn Khải Phong cầu cứu. Anh nhanh nhảu nói:
- Con chỉ đưa cô ấy đi thôi~ Chứ cũng không cho cô ấy biết tên chỗ đi!
- Đúng đó mẹ! Con đi nhiều nhưng không biết~
Bà mẹ cười:
- Ha ha! Thế đi về có quà cho mẹ không đây?
Khải Phong đắn đo rồi nói:
- Mải chơi quá nên con quên rồi...
Trong khi đó, cô con dâu nhỏ bé nhanh nhẹn chạy vào phòng mình rồi đem ra một túi đồ lớn. Cô đưa cho mẹ rồi nói:
- Quà con mua cho mẹ đấy ạ!
Bà mẹ mở to mắt bất ngờ:
- Ôi~ Đứa con dâu này còn tốt hơn cả con ruột nữa! Mẹ cảm ơn nha!
- Dạ!
- - - -