Cái lạnh dần bao trùm xuống thành phố một cách rõ rệt hơn. Nơi căn phòng nhỏ ấm áp, anh ôm cô gái nhỏ của mình trong lòng rồi ngủ. Cảnh tượng lãng mạn tựa truyện ngôn tình.
Cô tỉnh dậy, cựa mình nhưng chợt khựng người bởi có một vòng tay rộng vòng qua eo cô, khó có thể cựa mình.
- Em dậy rồi à?
- Vâng!
Anh buông cô ra, nằm đó vươn vai rồi tưởng nhớ lại đêm hôm qua. Cô giật mình bởi cảm nhận được một điều gì đó kì lạ. Mi nhắm tịt mắt lại mong mọi chuyện chẳng như mình nghĩ, cô vén nhẹ chiếc mền ấm lên.
- A a a!!
Cô hoảng hốt la toáng lên. Cơ thể cô chẳng một tấm vải che thân. Không những thế lại đang nằm cùng giường với Khải Phong, điều đó khiến cô suýt nữa rơi nước mắt. Mi kéo mền lên che đi phần xấu hổ. Cô đánh nhẹ vào vai anh rồi nhìn anh bằng đôi mắt rơm rớm vài giọt nước mắt long lanh.
- Đêm qua... anh làm gì em?
Phong nhếch miệng cười, vuốt nhẹ tóc cô.
- Em thực sự không nhớ gì sao?
- Ưm... anh... làm chuyện đó với em sao?
- Em không thích à? Để nhớ coi, hôm qua... sau khi uống với anh chút bia thì em gục ra bàn...
Cô đỏ mặt rồi đánh anh một cách gượng gạo.
- A a~ Đồ ngốc Khải Phong! Em chưa sẵn sàng cho chuyện đó mà...
Anh nhướng mày ngạc nhiên rồi kéo chiếc áo thun của mình ra, để lộ phần xương quay xanh với một vết cắn đo đỏ.
- Chưa sẵn sàng à? Nhìn xem... là em cắn anh đấy! Hơn nữa đêm qua, em còn rên rất to!
- A a a!! Anh đừng nói nữa, đồ xấu xa!!
- Mà... em thực sự không nhớ gì à?
- Chỉ một chút!
Anh cười nhẹ rồi vén chiếc mền ra, một vết nước gì đó màu đỏ hiện ra, nó đã thấm vào ga giường đã lâu.
- Anh nghĩ đêm qua là lần đầu của em nhỉ? Chảy máu này!
- A a... anh.. đáng ghét!!
- Nói anh nghe, em có thấy đau không?
- Hứ... em ghét anh!
Cô quấn chiếc mền lên mình rồi lững thững đi vào phòng tắm. Nhưng chỉ mới bước xuống giường cô lập tức ngã hụych xuống. Anh vội đứng dậy ôm cô lên giường.
- Em có sao không?
Vài giọt nước mắt nóng hổi bỗng chảy ra từ kẽ mắt. Cô cắn môi rồi nói với giọng lí nhí :
- Em... đau quá! Tại anh cả đó, đồ đáng ghét! Xấu xa!! Em đau quá... a a~
- Oh~ Vậy hôm nay anh phải xin nghỉ làm một hôm nữa rồi! Phải ở nhà chăm sóc cô vợ nhỏ của mình. Em "vất vả" rồi nhỉ?
- Em không đùa... Đau thật mà!
- Vậy hôm nay em chỉ cần nằm đây thôi! Anh sẽ bồi bổ cho em!
Dứt câu, anh nhanh nhẹn mở tủ đồ của cô, lấy ra một bộ quần áo dài tay đưa cho cô.
- Em mặc vào đi cho ấm!
- Dạ...
- Tự mặc được không? Hay cần anh giúp?
- Ah không! Em tự mặc được! Anh ra ngoài đi!
- Ừ, để anh nấu chút đồ ăn!
Phong thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng như một đứa trẻ. Cô ngây ngất mỉm cười trước sự vô tư của "ông chồng trẻ".
- Em ăn đi!
Phong đem vào phòng một tô súp cua nóng hổi. Anh ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh giường cô:
- Cần anh đút hay tự ăn?
Cô xua tay từ chối:
- Ah~ không cần đâu! Em tự ăn được!
- Ok! Anh sẽ đút cho em!
- Hả? Em nói là không mà...
- Con gái nói không là có!
- Ưm~
Anh bất chợt đè cô xuống, đẩy vào sát khung giường.
- Nói "Ah" nào!
Anh đưa chiếc thìa chứa đầy súp nóng hổi ra trước miệng cô. Nhìn chăm chăm vào vẻ mặt ngại ngùng nhưng đáng yêu kia.
- Ah~
- Ngoan lắm nhóc!
Anh vuốt nhẹ tóc cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Đêm qua... em thấy thế nào?
- Ư.. anh nói gì thế?
- Đừng để anh nói lần thứ 2 chứ!
- Ưm... hôm nay lạnh nhỉ!
Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh tanh trông chẳng dễ thương tẹo nào.
- Em đừng đổi chủ đề!
- Đau!
- Hả?
- Đau lắm!
- Đau sao?
- Anh đừng hỏi nữa mà!
Cô đưa tay lên che mặt, trong tiếng mưa tí tách nhẹ nhàng, ánh đèn chập chờn soi rõ khuôn mặt đỏ bừng của cô.
- Xấu hổ lắm sao?
- Không biết ~
Anh ngây ngất trươc vẻ dễ thương của ai kia, theo bản năng của đàn ông, anh chẳng thể cưỡng lại vẻ quyến rũ đó. Phong đặt tô súp xuống, leo lên giường rồi đè cô ngửa ra. Anh giữ chặt lấy tay cô, Mi hoảng hốt cựa người nhưng lại bị anh khóa môi.
Anh với tay đến công tắc rồi tắt điện. Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn có thể thấy bóng dáng mơ hồ của một chàng trai đè một cô gái...
- Khải Phong... dừng lại... ưm... anh... dừng...
- - - -
Cô tỉnh dậy, cựa mình nhưng chợt khựng người bởi có một vòng tay rộng vòng qua eo cô, khó có thể cựa mình.
- Em dậy rồi à?
- Vâng!
Anh buông cô ra, nằm đó vươn vai rồi tưởng nhớ lại đêm hôm qua. Cô giật mình bởi cảm nhận được một điều gì đó kì lạ. Mi nhắm tịt mắt lại mong mọi chuyện chẳng như mình nghĩ, cô vén nhẹ chiếc mền ấm lên.
- A a a!!
Cô hoảng hốt la toáng lên. Cơ thể cô chẳng một tấm vải che thân. Không những thế lại đang nằm cùng giường với Khải Phong, điều đó khiến cô suýt nữa rơi nước mắt. Mi kéo mền lên che đi phần xấu hổ. Cô đánh nhẹ vào vai anh rồi nhìn anh bằng đôi mắt rơm rớm vài giọt nước mắt long lanh.
- Đêm qua... anh làm gì em?
Phong nhếch miệng cười, vuốt nhẹ tóc cô.
- Em thực sự không nhớ gì sao?
- Ưm... anh... làm chuyện đó với em sao?
- Em không thích à? Để nhớ coi, hôm qua... sau khi uống với anh chút bia thì em gục ra bàn...
Cô đỏ mặt rồi đánh anh một cách gượng gạo.
- A a~ Đồ ngốc Khải Phong! Em chưa sẵn sàng cho chuyện đó mà...
Anh nhướng mày ngạc nhiên rồi kéo chiếc áo thun của mình ra, để lộ phần xương quay xanh với một vết cắn đo đỏ.
- Chưa sẵn sàng à? Nhìn xem... là em cắn anh đấy! Hơn nữa đêm qua, em còn rên rất to!
- A a a!! Anh đừng nói nữa, đồ xấu xa!!
- Mà... em thực sự không nhớ gì à?
- Chỉ một chút!
Anh cười nhẹ rồi vén chiếc mền ra, một vết nước gì đó màu đỏ hiện ra, nó đã thấm vào ga giường đã lâu.
- Anh nghĩ đêm qua là lần đầu của em nhỉ? Chảy máu này!
- A a... anh.. đáng ghét!!
- Nói anh nghe, em có thấy đau không?
- Hứ... em ghét anh!
Cô quấn chiếc mền lên mình rồi lững thững đi vào phòng tắm. Nhưng chỉ mới bước xuống giường cô lập tức ngã hụych xuống. Anh vội đứng dậy ôm cô lên giường.
- Em có sao không?
Vài giọt nước mắt nóng hổi bỗng chảy ra từ kẽ mắt. Cô cắn môi rồi nói với giọng lí nhí :
- Em... đau quá! Tại anh cả đó, đồ đáng ghét! Xấu xa!! Em đau quá... a a~
- Oh~ Vậy hôm nay anh phải xin nghỉ làm một hôm nữa rồi! Phải ở nhà chăm sóc cô vợ nhỏ của mình. Em "vất vả" rồi nhỉ?
- Em không đùa... Đau thật mà!
- Vậy hôm nay em chỉ cần nằm đây thôi! Anh sẽ bồi bổ cho em!
Dứt câu, anh nhanh nhẹn mở tủ đồ của cô, lấy ra một bộ quần áo dài tay đưa cho cô.
- Em mặc vào đi cho ấm!
- Dạ...
- Tự mặc được không? Hay cần anh giúp?
- Ah không! Em tự mặc được! Anh ra ngoài đi!
- Ừ, để anh nấu chút đồ ăn!
Phong thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng như một đứa trẻ. Cô ngây ngất mỉm cười trước sự vô tư của "ông chồng trẻ".
- Em ăn đi!
Phong đem vào phòng một tô súp cua nóng hổi. Anh ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh giường cô:
- Cần anh đút hay tự ăn?
Cô xua tay từ chối:
- Ah~ không cần đâu! Em tự ăn được!
- Ok! Anh sẽ đút cho em!
- Hả? Em nói là không mà...
- Con gái nói không là có!
- Ưm~
Anh bất chợt đè cô xuống, đẩy vào sát khung giường.
- Nói "Ah" nào!
Anh đưa chiếc thìa chứa đầy súp nóng hổi ra trước miệng cô. Nhìn chăm chăm vào vẻ mặt ngại ngùng nhưng đáng yêu kia.
- Ah~
- Ngoan lắm nhóc!
Anh vuốt nhẹ tóc cô rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Đêm qua... em thấy thế nào?
- Ư.. anh nói gì thế?
- Đừng để anh nói lần thứ 2 chứ!
- Ưm... hôm nay lạnh nhỉ!
Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh tanh trông chẳng dễ thương tẹo nào.
- Em đừng đổi chủ đề!
- Đau!
- Hả?
- Đau lắm!
- Đau sao?
- Anh đừng hỏi nữa mà!
Cô đưa tay lên che mặt, trong tiếng mưa tí tách nhẹ nhàng, ánh đèn chập chờn soi rõ khuôn mặt đỏ bừng của cô.
- Xấu hổ lắm sao?
- Không biết ~
Anh ngây ngất trươc vẻ dễ thương của ai kia, theo bản năng của đàn ông, anh chẳng thể cưỡng lại vẻ quyến rũ đó. Phong đặt tô súp xuống, leo lên giường rồi đè cô ngửa ra. Anh giữ chặt lấy tay cô, Mi hoảng hốt cựa người nhưng lại bị anh khóa môi.
Anh với tay đến công tắc rồi tắt điện. Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn có thể thấy bóng dáng mơ hồ của một chàng trai đè một cô gái...
- Khải Phong... dừng lại... ưm... anh... dừng...
- - - -