"Ngoan, nín đi, anh xin lỗi" _ Anh ôm cô vào lòng dỗ dành.
Mi đẩy anh ra, nhíu mày:" Đáng ghét!" _ Nói rồi cô lườm anh một cái song đứng dậy rời đi.
Phong hốt hoảng đuổi theo cô, miệng không ngừng quát tháo:" Đứng lại! Em đứng lại cho anh! Hàn Mi, anh bảo em đứng lại!"
Cô cứ thế chạy đến công viên, kiệt sức, cô dừng lại ngay thành của một hồ nước. Nơi đây rất vắng bóng người, không một chút tạp âm. Phong từ xa chạy đến, thấy cô anh dừng lại thở hồng hộc:" Đã bảo em đứng lại, tại sao không nghe lời?!" _ Anh gắt giọng.
Mi cắn môi, quay gót tiếp tục chạy đi nhưng cổ tay nhỏ bị một thứ gì đó giữ lại. Anh hung hăng kéo cô xoay ngược người lại đối diện mình. Cô khó chịu vùng vẫy:" Buông tôi ra!!"
Phong tức giận giữ chặt cô lại dồn sát vào thành của hồ nước khiến cô suýt ngã. Cô nhìn anh ấm ức rồi òa khóc.
" Em khóc cái gì?! Đã nói đứng lại mà vẫn cứ chạy, là em ngoan cố cứng đầu! Khóc cái gì?" _ Anh tức giận quát tháo ôm sồm:" Nhỡ chạy như thế, nếu không may, xe người ta không thắng kịp lỡ đâm vào em... thì... anh... anh biết sống thế nào?" _ Anh dịu dàng ôm lấy cô hôn nhẹ lên tóc:" Anh rất yêu em... không thể mất được..."
" Là do anh bày trò trước không phải sao? Đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa, anh thấy vui lắm sao? Tại sao lại mắng em chứ? Em đã làm gì sai?" _ Cô đánh vào ngực anh không ngừng nức nở.
" Được rồi, được rồi, không khóc nữa..."
Phong mỉm cười nhìn cô, tay lướt dưới mi cô lau nước mắt. Đoạn, anh thò tay vào túi quần rút ra một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh đeo vào ngón áp út của cô. Mắt anh tràn đầy yêu thương, dịu giọng:" Làm vợ anh nhé?"
Não bộ không xử lí kịp thông tin liền khiến cô đơ ra vài giây. Giây sau khóe mi cứ run run không biết phải ứng xử thế nào. Trong lòng không hiểu sao lại dâng trào cảm giác hạnh phúc mà trước đây cô chưa từng có. Được người mình yêu thương nhất ngỏ lời kết hôn... cảm giác khó tả nỗi. Hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, lòng rốt bời chỉ biết mấp máy miệng mà không phát ra một chữ nào.
Thấy cô phân vân, anh liền hôn lên tóc cô thì thầm:" Anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc. Sẽ nuôi em đến trắng da béo tròn, sẽ yêu thương em và cả con của chúng ta. Mỗi sáng sẽ hôn em sạc pin tiếp thêm năng lượng. Nguyện bảo vệ em suốt cuộc đời này. Hàn Mi, làm bà xã của anh nhé?"
" Yêu một người, là muốn người kia cái gì cũng tốt cả, cái gì cũng hoàn hảo cả. Một người con gái không có gì như em, cưới em không phải anh sẽ chịu thiệt rất nhiều sao?" _ Cô cụp mắt xuống.
" Có được em là hạnh phúc nhất rồi. Thiệt hại bao nhiêu cũng không sợ chỉ sợ sẽ mất em, hơn nữa, mỗi ngày có thể thấy em đều khiến anh rất vui... không phải điều em muốn là thấy anh có thể hạnh phúc sao? Cưới được em... là điều xa hoa, là điều khiến anh rất mãn nguyện... cả tính mạng này cũng không cần thiết nữa" _ Anh nắm chặt lấy tay cô.
Lòng cô vô cùng xúc động, ánh mắt lấp lánh:" Anh nói gì thế? Mạng của anh còn không biết giữ, làm thế nào có thể giữ được em?"
Anh xoa đầu cô rồi cười:" Ai dám động vào em, anh hứa sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết. Quyền lực của anh hiện giờ chắc em cũng hiểu mà... Sao nào? Đồng ý cưới phó chủ tịch đẹp trai này không?"
" Em... đồng ý"_ Cô nhoẻn miệng cười trước câu nói hài hước của anh. Phong hạnh phúc ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như không muốn buông.
" Sao nào? Hạnh phúc không?" _Anh thì thầm.
"Um" _ Cô gật đầu. " Cảm giác này... em chưa từng nghĩ nó tồn tại, hạnh phúc lắm... Em chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh, sẽ được anh yêu thương, che chở, bảo vệ... Em thề là chưa từng nghĩ đến! Trước đây em chỉ muốn sau này lớn lên sẽ cưới được một người có gia thế tầm thường, sẽ mở một quán cháo vịt buôn bán... cuộc sống bình dị như thế... nhưng sau khi gặp anh, em mới hiểu ra... Em đúng là ngu ngốc, tại sao trước đây chưa từng nghĩ sẽ trao trái tim này cho anh chứ? Mơ xa một chút... biết đâu sẽ trải nghiệm được cảm giác giấc mơ thành hiện thực nhỉ? Ha ha..."
" Oh... nếu em muốn, anh có thể từ chức phó chủ tịch, mở một quán cháo vịt ở ngoại ô. Cùng em sống một cuộc sống thật bình dị..." _ Anh nhìn cô đầy nhân hậu.
Cô giật mình bĩu môi rồi đánh vào vai anh:" Nghĩ ngốc gì vậy? Rồi tập đoàn X sẽ do ai gánh vác đây? Anh không thể vì em mà vô trách nhiệm như thế. Mắc công người ta lại chỉ trích "
" Ha ha ha..."
Một đêm hạnh phúc trôi qua.......
Một tháng sau.....
Đám cưới của phó chủ tịch tập đoàn X diễn ra vô cùng long trọng. Có đến hàng trăm vị khách lớn từ khắp thế giới được mời về, bữa tiệc đầy xa hoa được tổ chức tại một nhà hàng lớn ở Pháp.
Tại phòng trang điểm, cô sửa soạn xong liền đứng dậy ngắm mình trong gương.
" Vợ anh quả nhiên rất xinh đẹp "_ Phong từ bên ngoài bước vào trong rồi ôm lấy cô từ phía sau.
" Chúng ta còn chưa cưới... Em không cho phép anh gọi em là vợ"_Cô búng nhẹ vào mũi của anh.
Phong ôm chặt cô hơn, bộ dạng nhõng nhẽo hệt một đứa trẻ:" Ưm... không muốn... chỉ muốn gọi em là "vợ" thôi... hay gọi là " bà xã"? Bà xã nhé?"
Cô trông bộ dạng của anh rồi bật cười:"Anh thôi trẻ con đi, thật khó coi"
-"Nhưng bà xã có thích không?"
Mi mím môi lại rồi nhìn anh khẽ gật đầu. Phong nhoẻn miệng cười:"Bà xã thích là được rồi~"
Buổi lễ bắt đầu. Cô từ lễ đài bước lên, ánh sáng bao trùm lấy tấm thân thiên sứ của cô. Bộ váy cưới trắng lấp lánh như những vì sao trông cô vô cùng xinh đẹp. Cô bước đến nắm lấy tay Khải Phong nhẹ nhàng mỉm cười với anh. Anh buông tay cô ra rồi vòng qua eo cô kéo sát lại gần mình hạnh phúc.
-"Trương Khải Phong, con có đồng ý cưới Trương Hàn Mi dù cho có bệnh tật, đau ốm, nghèo khó vẫn yêu nhau?"
-"Tôi đồng ý"
-"Trương Hàn Mi, con có đồng ý cưới Trươbg Khải Phong dù cho có bệnh tật, đau ốm, nghèo khó vẫn yêu nhau?"
-"Tôi đồng ý"
-"Được, vậy ta tuyên bố, hai con là vợ chồng hợp pháp!"
Người trong khán phòng như vỡ òa, ai nấy đều đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Vẻ mặt anh như tươi hơn, ôm lấy cô rồi nhẹ khóa môi cô....
- - - - - - -
2 năm sau...
-"Vợ à, anh về rồi..." _ Phong từ cửa uể oải đi vào.
-"Trông anh mệt thế... Công ty có chuyện gì à?" _ Cô đưa tay lướt nhẹ trên mặt anh lo lắng.
Phong bĩu môi rồi đột ngột ngã vào lòng cô. Mi giật mình ôm lấy anh lúng túng:"Anh làm gì thế? Nặng quá đi mất..."
-"Anh thiếu vợ nên không sống nổi... Không còn sức nữa... Vợ làm gì đó cho anh đỡ mệt đi..."
-"Anh nhõng nhẽo vừa thôi, tránh ra cho em nấu ăn" _ Cô vươn tay đẩy anh ra nhưng Phong vẫn cứng đầu không chịu nhúng nhích. Đến khi cô thực sự cảm thấy mệt thì quát:"Tránh ra!!"
-"Ok" _ Anh ngoan ngoãn đứng dậy rồi nhanh chóng về phòng. Khuôn mặt vẫn không cảm xúc.
-"Anh cứ hư như vậy em sẽ không thương đâu" _ Mi vừa khuấy nồi cà ri vừa mắng.
-"Xin lỗi bà xã... nhưng anh hết pin rồi..."
-"Sao cứ ưng nhõng nhẽo thế, em đây còn chư ăn vạ với anh bao giờ, vậy mà anh chả giống ai, không có chút quyến rũ..."
Phong nhếch môi kiêu hãnh rồi bước ra. Anh mạnh bạo kéo cô xoay ngược người lại rồi dồn cô vào tường:"Không quyến rũ thì sao chứ? Không phải anh vẫn tán được em sao?"
-"Ha" _ Cô nhếch miệng cười rồi nhéo nhẹ má anh:"Anh nên nghĩ lại đi, là em tán được anh"
Rồi cô đẩy anh ra bước đi nhưng bị cánh tay rắn chắc của anh chống vào tường chặn lại.
-"Là anh tán được em! Em không nhớ lúc mới đính hôn em đã uống rượu rồi tỏ tình với anh à?"
-"Thế ai đã khóc lóc khi em bị xe tông ở Paris hả?" _ Cô ngoan cố cãi lại.
-"Thôi nào ngoan đi, vì anh quá đẹp trai nên đã khiến em phải xiêu lòng và nhờ chút cồn rượu để tỏ tình"
-"Này, nếu không phải em tán được anh thì cớ gì anh phải khóc khi em bị xe tông?"
-"Ai khóc cơ? Anh rõ ràng đã tán được em"
-"Là em tán được anh!!" _ Cô không kìm nổi tức giận liền đánh vào ngực anh.
Phong kinh ngạc giữ hai tay cô lại:"Yah~ Làm gì lại đánh anh?"
-"Là em tán được anh" _ Cô mếu máo:"Nếu anh không công nhận, li hôn đi"
-"Được được, là anh đã đổ gục trước em, hài lòng chưa? Sao cứ thích lôi chuyện li hôn ra dọa anh thế? Anh yêu vợ lắm mà~"
Cô lườm anh một cái rồi đẩy ra tiếp tục nấu ăn:"Không biết anh có phải đàn ông không mà suốt ngày cứ đi gây sự với em"
-"Này, anh 100% nam tính đấy, anh không phải đàn ông thì là gì?"
-"Là lai giữa nam và nữ chứ gì?!"
-"Em dám..." _ Phong hung hăng lao đến bế cô lên. Mặc kệ cô vùng vẫy, anh đưa cô vào phòng rồi đóng cửa lại....
- - - - - - -
1 tuần sau....
-"Vợ à, giấy xét nghiệm hôm trước này" _ Anh vui vẻ chạy vào nhà ôm lấy cô đang ngồi trên sofa xem TV.
-"Hửm... em có bệnh gì không?" _ Cô tròn mắt nhìn anh.
Phong nhếch môi lên nghiêm trọng:"Có, em có bệnh"
-"Hả... bệnh sao? Em..." _ Cô kinh ngạc giằng lấy tờ giấy nhưng bị anh đẩy ra. Phong đè cô ra, dùng tay lướt trên bụng cô.
-"Bác sĩ nói... Chín tháng mười ngày nữa, trong bụng em sẽ xuất hiện một... thứ rất nghiêm trọng..."
-"Là gì thế? Em... có sao không?"
Phong nhăn mặt rồi búng vào tráng cô:"Em nên chữa bệnh ngốc đi! Sao lại ngốc như vậy? Là em bé, em bé đó!!"
Cô ngạc nhiên:"Em bé? Chúng... chúng ta có... em bé?"
Anh nhìn cô rồi gật đầu. Mi mở miệng cười thích thú ôm chầm lấy anh:"A a a~~ Có con rồi, em có con rồi"
-"Không thể tin được lần phạt em tuần trước vì dám mắng anh lại có thể tạo ra một tinh linh xinh đẹp~"_Anh cười rồi xoa đầu cô mãn nguyện:"Thế, con chúng ta sẽ tên gì?"
-"Nếu con trai thì tên... Trương Khải Nguyên, còn nếu là con gái thì là Trương Hàn Nhi, được không? Em đã nghĩ hết rồi"
-"Được, tùy em thôi, nghe rất hay"
Pingg pongg
Chợt có tiếng chuông cửa. Cô tò mò:"Là ai thế?"
-"Để anh mở cửa"
-"Thôi để em"
Cô kéo anh lại rồi chạy ra. Mở cửa, cô trợn tròn mắt trước con người bên ngoài. Miệng lắp bắp:" Anh... anh..."
Mi đẩy anh ra, nhíu mày:" Đáng ghét!" _ Nói rồi cô lườm anh một cái song đứng dậy rời đi.
Phong hốt hoảng đuổi theo cô, miệng không ngừng quát tháo:" Đứng lại! Em đứng lại cho anh! Hàn Mi, anh bảo em đứng lại!"
Cô cứ thế chạy đến công viên, kiệt sức, cô dừng lại ngay thành của một hồ nước. Nơi đây rất vắng bóng người, không một chút tạp âm. Phong từ xa chạy đến, thấy cô anh dừng lại thở hồng hộc:" Đã bảo em đứng lại, tại sao không nghe lời?!" _ Anh gắt giọng.
Mi cắn môi, quay gót tiếp tục chạy đi nhưng cổ tay nhỏ bị một thứ gì đó giữ lại. Anh hung hăng kéo cô xoay ngược người lại đối diện mình. Cô khó chịu vùng vẫy:" Buông tôi ra!!"
Phong tức giận giữ chặt cô lại dồn sát vào thành của hồ nước khiến cô suýt ngã. Cô nhìn anh ấm ức rồi òa khóc.
" Em khóc cái gì?! Đã nói đứng lại mà vẫn cứ chạy, là em ngoan cố cứng đầu! Khóc cái gì?" _ Anh tức giận quát tháo ôm sồm:" Nhỡ chạy như thế, nếu không may, xe người ta không thắng kịp lỡ đâm vào em... thì... anh... anh biết sống thế nào?" _ Anh dịu dàng ôm lấy cô hôn nhẹ lên tóc:" Anh rất yêu em... không thể mất được..."
" Là do anh bày trò trước không phải sao? Đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa, anh thấy vui lắm sao? Tại sao lại mắng em chứ? Em đã làm gì sai?" _ Cô đánh vào ngực anh không ngừng nức nở.
" Được rồi, được rồi, không khóc nữa..."
Phong mỉm cười nhìn cô, tay lướt dưới mi cô lau nước mắt. Đoạn, anh thò tay vào túi quần rút ra một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh đeo vào ngón áp út của cô. Mắt anh tràn đầy yêu thương, dịu giọng:" Làm vợ anh nhé?"
Não bộ không xử lí kịp thông tin liền khiến cô đơ ra vài giây. Giây sau khóe mi cứ run run không biết phải ứng xử thế nào. Trong lòng không hiểu sao lại dâng trào cảm giác hạnh phúc mà trước đây cô chưa từng có. Được người mình yêu thương nhất ngỏ lời kết hôn... cảm giác khó tả nỗi. Hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, lòng rốt bời chỉ biết mấp máy miệng mà không phát ra một chữ nào.
Thấy cô phân vân, anh liền hôn lên tóc cô thì thầm:" Anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc. Sẽ nuôi em đến trắng da béo tròn, sẽ yêu thương em và cả con của chúng ta. Mỗi sáng sẽ hôn em sạc pin tiếp thêm năng lượng. Nguyện bảo vệ em suốt cuộc đời này. Hàn Mi, làm bà xã của anh nhé?"
" Yêu một người, là muốn người kia cái gì cũng tốt cả, cái gì cũng hoàn hảo cả. Một người con gái không có gì như em, cưới em không phải anh sẽ chịu thiệt rất nhiều sao?" _ Cô cụp mắt xuống.
" Có được em là hạnh phúc nhất rồi. Thiệt hại bao nhiêu cũng không sợ chỉ sợ sẽ mất em, hơn nữa, mỗi ngày có thể thấy em đều khiến anh rất vui... không phải điều em muốn là thấy anh có thể hạnh phúc sao? Cưới được em... là điều xa hoa, là điều khiến anh rất mãn nguyện... cả tính mạng này cũng không cần thiết nữa" _ Anh nắm chặt lấy tay cô.
Lòng cô vô cùng xúc động, ánh mắt lấp lánh:" Anh nói gì thế? Mạng của anh còn không biết giữ, làm thế nào có thể giữ được em?"
Anh xoa đầu cô rồi cười:" Ai dám động vào em, anh hứa sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết. Quyền lực của anh hiện giờ chắc em cũng hiểu mà... Sao nào? Đồng ý cưới phó chủ tịch đẹp trai này không?"
" Em... đồng ý"_ Cô nhoẻn miệng cười trước câu nói hài hước của anh. Phong hạnh phúc ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như không muốn buông.
" Sao nào? Hạnh phúc không?" _Anh thì thầm.
"Um" _ Cô gật đầu. " Cảm giác này... em chưa từng nghĩ nó tồn tại, hạnh phúc lắm... Em chưa từng nghĩ sẽ gặp được anh, sẽ được anh yêu thương, che chở, bảo vệ... Em thề là chưa từng nghĩ đến! Trước đây em chỉ muốn sau này lớn lên sẽ cưới được một người có gia thế tầm thường, sẽ mở một quán cháo vịt buôn bán... cuộc sống bình dị như thế... nhưng sau khi gặp anh, em mới hiểu ra... Em đúng là ngu ngốc, tại sao trước đây chưa từng nghĩ sẽ trao trái tim này cho anh chứ? Mơ xa một chút... biết đâu sẽ trải nghiệm được cảm giác giấc mơ thành hiện thực nhỉ? Ha ha..."
" Oh... nếu em muốn, anh có thể từ chức phó chủ tịch, mở một quán cháo vịt ở ngoại ô. Cùng em sống một cuộc sống thật bình dị..." _ Anh nhìn cô đầy nhân hậu.
Cô giật mình bĩu môi rồi đánh vào vai anh:" Nghĩ ngốc gì vậy? Rồi tập đoàn X sẽ do ai gánh vác đây? Anh không thể vì em mà vô trách nhiệm như thế. Mắc công người ta lại chỉ trích "
" Ha ha ha..."
Một đêm hạnh phúc trôi qua.......
Một tháng sau.....
Đám cưới của phó chủ tịch tập đoàn X diễn ra vô cùng long trọng. Có đến hàng trăm vị khách lớn từ khắp thế giới được mời về, bữa tiệc đầy xa hoa được tổ chức tại một nhà hàng lớn ở Pháp.
Tại phòng trang điểm, cô sửa soạn xong liền đứng dậy ngắm mình trong gương.
" Vợ anh quả nhiên rất xinh đẹp "_ Phong từ bên ngoài bước vào trong rồi ôm lấy cô từ phía sau.
" Chúng ta còn chưa cưới... Em không cho phép anh gọi em là vợ"_Cô búng nhẹ vào mũi của anh.
Phong ôm chặt cô hơn, bộ dạng nhõng nhẽo hệt một đứa trẻ:" Ưm... không muốn... chỉ muốn gọi em là "vợ" thôi... hay gọi là " bà xã"? Bà xã nhé?"
Cô trông bộ dạng của anh rồi bật cười:"Anh thôi trẻ con đi, thật khó coi"
-"Nhưng bà xã có thích không?"
Mi mím môi lại rồi nhìn anh khẽ gật đầu. Phong nhoẻn miệng cười:"Bà xã thích là được rồi~"
Buổi lễ bắt đầu. Cô từ lễ đài bước lên, ánh sáng bao trùm lấy tấm thân thiên sứ của cô. Bộ váy cưới trắng lấp lánh như những vì sao trông cô vô cùng xinh đẹp. Cô bước đến nắm lấy tay Khải Phong nhẹ nhàng mỉm cười với anh. Anh buông tay cô ra rồi vòng qua eo cô kéo sát lại gần mình hạnh phúc.
-"Trương Khải Phong, con có đồng ý cưới Trương Hàn Mi dù cho có bệnh tật, đau ốm, nghèo khó vẫn yêu nhau?"
-"Tôi đồng ý"
-"Trương Hàn Mi, con có đồng ý cưới Trươbg Khải Phong dù cho có bệnh tật, đau ốm, nghèo khó vẫn yêu nhau?"
-"Tôi đồng ý"
-"Được, vậy ta tuyên bố, hai con là vợ chồng hợp pháp!"
Người trong khán phòng như vỡ òa, ai nấy đều đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Vẻ mặt anh như tươi hơn, ôm lấy cô rồi nhẹ khóa môi cô....
- - - - - - -
2 năm sau...
-"Vợ à, anh về rồi..." _ Phong từ cửa uể oải đi vào.
-"Trông anh mệt thế... Công ty có chuyện gì à?" _ Cô đưa tay lướt nhẹ trên mặt anh lo lắng.
Phong bĩu môi rồi đột ngột ngã vào lòng cô. Mi giật mình ôm lấy anh lúng túng:"Anh làm gì thế? Nặng quá đi mất..."
-"Anh thiếu vợ nên không sống nổi... Không còn sức nữa... Vợ làm gì đó cho anh đỡ mệt đi..."
-"Anh nhõng nhẽo vừa thôi, tránh ra cho em nấu ăn" _ Cô vươn tay đẩy anh ra nhưng Phong vẫn cứng đầu không chịu nhúng nhích. Đến khi cô thực sự cảm thấy mệt thì quát:"Tránh ra!!"
-"Ok" _ Anh ngoan ngoãn đứng dậy rồi nhanh chóng về phòng. Khuôn mặt vẫn không cảm xúc.
-"Anh cứ hư như vậy em sẽ không thương đâu" _ Mi vừa khuấy nồi cà ri vừa mắng.
-"Xin lỗi bà xã... nhưng anh hết pin rồi..."
-"Sao cứ ưng nhõng nhẽo thế, em đây còn chư ăn vạ với anh bao giờ, vậy mà anh chả giống ai, không có chút quyến rũ..."
Phong nhếch môi kiêu hãnh rồi bước ra. Anh mạnh bạo kéo cô xoay ngược người lại rồi dồn cô vào tường:"Không quyến rũ thì sao chứ? Không phải anh vẫn tán được em sao?"
-"Ha" _ Cô nhếch miệng cười rồi nhéo nhẹ má anh:"Anh nên nghĩ lại đi, là em tán được anh"
Rồi cô đẩy anh ra bước đi nhưng bị cánh tay rắn chắc của anh chống vào tường chặn lại.
-"Là anh tán được em! Em không nhớ lúc mới đính hôn em đã uống rượu rồi tỏ tình với anh à?"
-"Thế ai đã khóc lóc khi em bị xe tông ở Paris hả?" _ Cô ngoan cố cãi lại.
-"Thôi nào ngoan đi, vì anh quá đẹp trai nên đã khiến em phải xiêu lòng và nhờ chút cồn rượu để tỏ tình"
-"Này, nếu không phải em tán được anh thì cớ gì anh phải khóc khi em bị xe tông?"
-"Ai khóc cơ? Anh rõ ràng đã tán được em"
-"Là em tán được anh!!" _ Cô không kìm nổi tức giận liền đánh vào ngực anh.
Phong kinh ngạc giữ hai tay cô lại:"Yah~ Làm gì lại đánh anh?"
-"Là em tán được anh" _ Cô mếu máo:"Nếu anh không công nhận, li hôn đi"
-"Được được, là anh đã đổ gục trước em, hài lòng chưa? Sao cứ thích lôi chuyện li hôn ra dọa anh thế? Anh yêu vợ lắm mà~"
Cô lườm anh một cái rồi đẩy ra tiếp tục nấu ăn:"Không biết anh có phải đàn ông không mà suốt ngày cứ đi gây sự với em"
-"Này, anh 100% nam tính đấy, anh không phải đàn ông thì là gì?"
-"Là lai giữa nam và nữ chứ gì?!"
-"Em dám..." _ Phong hung hăng lao đến bế cô lên. Mặc kệ cô vùng vẫy, anh đưa cô vào phòng rồi đóng cửa lại....
- - - - - - -
1 tuần sau....
-"Vợ à, giấy xét nghiệm hôm trước này" _ Anh vui vẻ chạy vào nhà ôm lấy cô đang ngồi trên sofa xem TV.
-"Hửm... em có bệnh gì không?" _ Cô tròn mắt nhìn anh.
Phong nhếch môi lên nghiêm trọng:"Có, em có bệnh"
-"Hả... bệnh sao? Em..." _ Cô kinh ngạc giằng lấy tờ giấy nhưng bị anh đẩy ra. Phong đè cô ra, dùng tay lướt trên bụng cô.
-"Bác sĩ nói... Chín tháng mười ngày nữa, trong bụng em sẽ xuất hiện một... thứ rất nghiêm trọng..."
-"Là gì thế? Em... có sao không?"
Phong nhăn mặt rồi búng vào tráng cô:"Em nên chữa bệnh ngốc đi! Sao lại ngốc như vậy? Là em bé, em bé đó!!"
Cô ngạc nhiên:"Em bé? Chúng... chúng ta có... em bé?"
Anh nhìn cô rồi gật đầu. Mi mở miệng cười thích thú ôm chầm lấy anh:"A a a~~ Có con rồi, em có con rồi"
-"Không thể tin được lần phạt em tuần trước vì dám mắng anh lại có thể tạo ra một tinh linh xinh đẹp~"_Anh cười rồi xoa đầu cô mãn nguyện:"Thế, con chúng ta sẽ tên gì?"
-"Nếu con trai thì tên... Trương Khải Nguyên, còn nếu là con gái thì là Trương Hàn Nhi, được không? Em đã nghĩ hết rồi"
-"Được, tùy em thôi, nghe rất hay"
Pingg pongg
Chợt có tiếng chuông cửa. Cô tò mò:"Là ai thế?"
-"Để anh mở cửa"
-"Thôi để em"
Cô kéo anh lại rồi chạy ra. Mở cửa, cô trợn tròn mắt trước con người bên ngoài. Miệng lắp bắp:" Anh... anh..."