Cha mẹ chồng cãi nhau không phải một nàng dâu nhỏ mới gả tới như Ngô Hồng Nhi có thể xen vào, thấy Lý Quế Lan bảo cô phân xử, Ngô Hồng Nhi bất đắc dĩ chỉ đành phải quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Hồ Quốc Đống, căn cứ vào kinh nghiệm nhìn các chị dâu và mẹ mình chung đụng mấy năm qua, lúc này Hồ Quốc Đống chuyển hướng đề tài là thích hợp nhất rồi.
Thật ra Lý Quế Lan cũng không nhất định là muốn hỏi cô đúng sai, rất có thể chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, nếu cô thật sự ngu ngốc nói lung tung một cái, đây mới là không hiểu chuyện đó. Nhưng là cứ bơ mẹ chồng như vậy hiển nhiên cũng không thể nào nói nổi, bởi vậy Hồ Quốc Đống đổi chủ đề là tốt rồi.
Nhưng là điều này cũng phải xem hai người có cái ăn ý này hay không, Ngô Hồng Nhi có chút bất đắc dĩ, nói tới thời gian cô và Hồ Quốc Đống chân chính chung đụng cũng chỉ là mấy ngày đã kết hôn này, trước khi kết hôn cho dù là đi chơi cũng có một đám người đi theo, không biết Hồ Quốc Đống có thể hiểu được ý của cô hay không.
Nhìn thấy vợ mình quăng tới ánh mắt tội nghiệp, Hồ Quốc Đống có chút buồn cười lại có chút thương tiếc, tuy rằng hắn không phải là con gái, nhưng là đối với ý nghĩ của vợ mình cũng có thể hiểu được một hai, chỉ sợ không có một năm nửa năm, Hồng Nhi ở nhà mình đều phải cẩn thận dè dặt.
Chị Ba hắn tuy là người mạnh mẽ dám cầm dao thái rau không cho con trai kế của lão cha chồng chị cưới vợ vào nhà, nhưng là lúc mới gả qua, ngay cả ăn bát cơm thứ hai cũng phải do dự cả buổi. Chị Hai hắn hiện tại ở nhà nói một là không có hai, ngay cả mẹ chồng chị cũng phải cho chị vài phần mặt mũi, nhưng là lúc vừa gả qua, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Vì vậy đối với Ngô Hồng Nhi Hồ Quốc Đống luôn là đặc biệt chiếu cố, chỉ sợ cô chịu tủi thân như năm chị gái mình.
Thấy cô bị câu hỏi của mẹ hắn làm khó, Hồ Quốc Đống bèn nói: "Mẹ, tết nhất mẹ còn cằn nhằn với cha con, đừng nói cái này nữa. Mẹ còn chưa nói mùng hai làm thế nào đâu, nếu các chị con cũng là mùng hai trở về chỉ sợ cũng không gặp được." Đề tài này Hồ Quốc Đống chuyển có chút gượng ép, nhưng là cũng may Lý Quế Lan cũng biết ba mươi tết cãi nhau cùng lão già không tốt lắm, lại nói con dâu còn ở đây, như thế nào cũng phải chừa chút mặt mũi cho lão già, bà bèn xuống theo cái thang Hồ Quốc Đống dựng."Mẹ đã nói với mấy chị gái mày rồi, chúng nó mùng bốn trở về. Đến lúc đó chúng ta náo nhiệt một trận tử tế." Ngô Hồng Nhi là Tết đầu tiên cũng không thể để cho cô nhân nhượng mấy chị chồng đi, chỉ phải để cho con gái nhượng bộ.
"Vậy cũng được, đến lúc đó con uống hai chén với mấy anh rể, hai ngày kết hôn đó, để cho bọn họ bận rộn không ít." Hồ Quốc Đống cười nói.
"Uống cái gì mà uống, để chị Hai mày nghe được nó lại vụt mày." Lúc này Lý Quế Lan là triệt để không nghĩ tới vụ vừa rồi kia. Bà chính là một người như vậy, nóng nảy tới nhanh nhưng là đi cũng nhanh.
Hồ Lão Đồ thấy lực chú ý của Lý Quế Lan bị dời đi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải ông sợ bà, nhưng là tết nhất cãi nhau ầm ĩ quá khó coi, lại nói ở trước mặt con dâu, thân làm cha chồng như ông như thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút mới đúng, mụ già này cứ càn quấy không đâu.
Ngô Hồng Nhi cũng là hướng về phía Hồ Quốc Đống cười một cái cảm kích, vừa rồi vấn đề đó cô thật sự là khó trả lời, Hồ Quốc Đống có thể giúp cô giải vây là không thể tốt hơn.
Lý Quế Lan bị chuyển dời lực chú ý đến trên người mấy cô con gái, lại lải nhải nhắc tới mấy cô con gái, Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ đã nghe không dưới mười lần, nên nghiêng người ở trên giường gạch ngủ gà ngủ gật, Ngô Hồng Nhi muốn biết một chút tình huống trong nhà trái lại nghe được mùi ngon.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã tới mười hai giờ tối, bên ngoài có rất nhiều tiếng pháo đồng thời truyền đến, làm cho cha con nhà họ Hồ giật mình một cái. Hồ Quốc Đống đứng lên cũng đốt mấy bánh pháo, thế này mới cùng Ngô Hồng Nhi đi về nghỉ, hiện tại ngủ còn có thể ngủ được chừng sáu giờ đó.
Rửa mặt đơn giản xong, Ngô Hồng Nhi mệt khủng khiếp, Hồ Quốc Đống vừa rồi còn chợp mắt được một lát, Ngô Hồng Nhi lại một mực tán gẫu với Lý Quế Lan đến tận bận bây giờ, hiện tại cô quả thực đứng cũng có thể ngủ.
Cơ mà hiển nhiên Hồ Quốc Đống không có ý nghĩ để cho cô ngủ luôn bây giờ, hắn một phát túm lấy Ngô Hồng Nhi đang định nhào lên giường gạch cười nói: "Chuyện vừa rồi, em không cảm ơn anh một chút sao? Nếu không lần sau anh sẽ không giúp em đâu."
Ngô Hồng Nhi muốn chửi mẹ nó, ai nói Hồ Quốc Đống đàng hoàng, còn có ai nói hắn không giỏi nói chuyện, làm sao sau khi kết hôn phát hiện hắn y như trở thành một người khác thế, không nói cái khác chỉ nói mấy lần hắn nói sang chuyện khác vừa rồi kia, không có trình độ nhất định cũng không làm được nha.
"Em cảm ơn anh thế nào đây, nếu không em cũng xoa bóp vai cho anh, nhưng là bây giờ em buồn ngủ không mở mắt nổi rồi." Ngô Hồng Nhi chớp một đôi mắt to, nỗ lực giả vờ đáng yêu, cô biết Hồ Quốc Đống không chịu nổi cái này nhất. Mặc dù giả bộ nai tơ có chút không hợp lắm.
Hồ Quốc Đống duỗi cánh tay ra, bế Ngô Hồng Nhi lên, "Nào phải cần tới em bóp bả vai, anh xoa bóp cho em." Nói xong còn tựa như trêu chọc trẻ con, ném Ngô Hồng Nhi lên trên hai lần.
Ngô Hồng Nhi bị Hồ Quốc Đống một phen nhấc lên, còn ném lên trên hai lần sợ tới mức thiếu chút là kêu ra tiếng. Nói thật Ngô Hồng Nhi cũng không có gầy, vóc người cô chỉ có thể vừa đến một mét sáu, nhưng mà lại có chừng một trăm cân ta (=50 kg), thuộc về loại con gái khung xương rất nhỏ, nhưng là trên người lại đầy thịt kia. Nhưng Hồ Quốc Đống là ai, người khỏe mạnh hai trăm cân ta lúa mạch cũng có thể khiêng lên nhẹ nhàng bước đi, bế một người chỉ có một trăm cân ta như Ngô Hồng Nhi, nói thật đó thật như chơi đùa cùng trẻ con. Mỗi khi lúc này Ngô Hồng Nhi lại có chút buồn rầu, mặc dù là nhìn thuận mắt, nhưng là thân man lực này có đôi khi cảm thấy thật là quá không đáng yêu.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống đã thức dậy. Ngô Hồng Nhi lại tìm chiếc áo bông đỏ cô mặc ngày kết hôn ra mặc vào, tóc cũng búi sơ qua một chút, vừa trang điểm như vậy, lộ ra vẻ vừa có sự trẻ trung thanh xuân của cô gái trẻ tuổi lại có sự chững chạc của phụ nữ đã lập gia đình, cô hết sức hài lòng. Về phần Hồ Quốc Đống cũng đổi lại bộ quần áo mới mặc ngày kết hôn đó.
Việc thứ nhất đôi vợ chồng son ra khỏi cửa phòng chính là chúc tết cho Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ, làm cho hai cụ cao hứng không khép được miệng, mỗi người cho một bao lì xì to.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, đôi vợ chồng son lại đi ra ngoài hội hợp với mấy anh em họ của Hồ Quốc Đống cùng đi chúc tết trong thôn. Tập tục ở nông thôn, lúc còn là con gái ở nhà là không thể đi ra ngoài chúc tết, chỉ có làm vợ người ta mới có thể đi ra ngoài. Nhưng là Ngô Hồng Nhi đối với quy trình này lại rất quen thuộc, cũng chính là đi một nhà thăm hỏi, trước tiên chúc tết cho người ta, quan hệ gần cho bao lì xì, quan hệ xa cho hạt dưa hoặc là kẹo, sau đó lại nói vài câu xã giao, nói ví dụ như đứa nhỏ này thật anh tuấn, về sau thường tới nhà chơi các loại. Chờ tiếp như vậy sau mấy phút là có thể đi ra ngoài.
Làm nàng dâu mới, thật ra Ngô Hồng Nhi không cần nhiều lời gì, chỉ cần vào lúc Hồ Quốc Đống nói cho cô biết đây là ai, cô ngọt miệng gọi một câu, sau đó sẽ chúc tết, người ta lại sẽ bắt đầu khen cô, chờ khen tầm năm sáu phút, bọn họ cũng có thể đi một nhà khác. Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, bởi vì rất nhiều cô dâu mới da mặt mỏng, căn bản không gọi ra được người, gọi một lần đều kiếm được cái bao lì xì to. Chẳng qua Ngô Hồng Nhi lại không có cố kỵ này, không phải là gọi người sao, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.
Cứ đi đi vòng vòng như vậy, mãi cho đến hơn mười một giờ mới cuối cùng cũng đi xong, Ngô Hồng Nhi day day mặt, cô cảm thấy mặt mình quả thực cũng sắp cười cứng rồi.
Đợi đến về đến nhà, không ngờ tới trong nhà đang có khách, là mấy cháu trai và cháu dâu nhà chú Ba của Hồ Quốc Đống đến chúc tết. Bọn họ còn mang theo mấy đứa trẻ con, một đứa nhỏ nhất còn bị mẹ nó ôm vào trong ngực nữa cơ, nhìn cũng là lớn bốn năm tháng, trời lạnh như vậy bế con ra ngoài đi từng nhà từng nhà, chỉ vì được chút tiền mừng tuổi, thật không biết là nghĩ như thế nào. Ai cũng không phải người ngu, bế đứa bé nhỏ như vậy ra ngoài vì cái gì, còn không phải vì tiền.
Ngô Hồng Nhi đời trước sinh ra đã có bệnh, cho nên cô đối với thân thể khỏe mạnh cực kỳ xem trọng, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng là nếu sức khỏe không có, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích. Cho nên đối với cách làm như vậy cô hết sức không thể tán đồng.
"A, xem chú và thím các con đã về rồi, mau đi chúc tết cho bọn họ." Người bế em bé kia thấy Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống tiến vào vội vàng nói với mấy đứa trẻ.
Ngô Hồng Nhi thật đúng là không biết chị ta, cô chỉ gặp qua mấy chị gái anh rể của Hồ Quốc Đống, anh chị dâu trong họ thấy được cũng đều là của nhà bác Cả Hồ Quốc Đống, mấy người này thật đúng là một người cũng không nhận ra.
Thấy Ngô Hồng Nhi một mặt mờ mịt, Lý Quế Lan bèn nói: "Đây là anh trai chị dâu nhà chú Ba con." Nhiều hơn hoàn toàn là một câu cũng không muốn nói. Lý Quế Lan cũng tức giận đó, quy củ trong thôn chưa kết hôn không coi là trưởng thành, bởi vậy bất kể là việc hiếu hỉ hay là lễ mừng năm mới cho tiền mừng tuổi đều không cần cho riêng một phần, chỉ cần theo trong nhà là được. Nhưng sau khi kết hôn sẽ là người lớn, cái gì cũng phải tham dự, đương nhiên cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi cũng phải cho thôi.
Nhưng là mình cho là một chuyện, bị người ép buộc cho lại là một chuyện khác. Bình thường bà là không hợp với nhà chú Ba nhất, trước đây lễ mừng năm mới mấy đứa nhỏ này chúc tết xong là đi ngay, nhưng là hôm nay lại ngồi liền hơn nửa giờ, mới bắt đầu bà còn khó hiểu, làm sao hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây rồi, bây giờ vừa nhìn, thì ra là vì tiền mừng tuổi của hai vợ chồng Quốc Đống.
Cũng chỉ một ổ da mặt dày như nhà chú Ba mới có thể làm được chuyện không mặt không mũi này, không nói nhớ thương đến tiền mừng tuổi của nàng dâu mới cho, đến tính toán lên tiền của người ta. Cho dù là một đứa nhỏ cho một xu, bảy tám đứa nhỏ này cũng phải gần một đồng đấy.
Thấy sắc mặt Lý Quế Lan như bảng pha màu, Ngô Hồng Nhi cũng đại khái đoán ra là chuyện gì, may mắn cô đã đề phòng, chuẩn bị ít tiền để ngừa ngộ nhỡ, nếu không cũng thật mất mặt rồi. Cũng không thể đem tiền người khác cho mình trong túi cho đi, cái này của mình cũng không phải là tiền mừng tuổi đơn giản, còn bao gồm lễ gặp mặt ở bên trong, ít nhất cũng phải một hai đồng, mừng tuổi cho trẻ con, một hai xu là được, năm xu là hết mức rồi.
Mấy đứa nhỏ tới đây chúc tết, Ngô Hồng Nhi lấy mấy bao lì xì nhỏ từ trong túi ra, cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái, ngay cả đứa lơn hơn năm tháng kia cũng không ngoại lệ. Đám bao lì xì này là hồi cô ở nhà thừa dịp trong nhà có giấy đỏ làm, bên trong có một xu, hai xu cũng có năm xu, có điều xét thấy sắc mặt của Lý Quế Lan, Ngô Hồng Nhi thống nhất cho bọn nhỏ bao lì xì nhỏ một xu.
Cha mẹ chồng cãi nhau không phải một nàng dâu nhỏ mới gả tới như Ngô Hồng Nhi có thể xen vào, thấy Lý Quế Lan bảo cô phân xử, Ngô Hồng Nhi bất đắc dĩ chỉ đành phải quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Hồ Quốc Đống, căn cứ vào kinh nghiệm nhìn các chị dâu và mẹ mình chung đụng mấy năm qua, lúc này Hồ Quốc Đống chuyển hướng đề tài là thích hợp nhất rồi.
Thật ra Lý Quế Lan cũng không nhất định là muốn hỏi cô đúng sai, rất có thể chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, nếu cô thật sự ngu ngốc nói lung tung một cái, đây mới là không hiểu chuyện đó. Nhưng là cứ bơ mẹ chồng như vậy hiển nhiên cũng không thể nào nói nổi, bởi vậy Hồ Quốc Đống đổi chủ đề là tốt rồi.
Nhưng là điều này cũng phải xem hai người có cái ăn ý này hay không, Ngô Hồng Nhi có chút bất đắc dĩ, nói tới thời gian cô và Hồ Quốc Đống chân chính chung đụng cũng chỉ là mấy ngày đã kết hôn này, trước khi kết hôn cho dù là đi chơi cũng có một đám người đi theo, không biết Hồ Quốc Đống có thể hiểu được ý của cô hay không.
Nhìn thấy vợ mình quăng tới ánh mắt tội nghiệp, Hồ Quốc Đống có chút buồn cười lại có chút thương tiếc, tuy rằng hắn không phải là con gái, nhưng là đối với ý nghĩ của vợ mình cũng có thể hiểu được một hai, chỉ sợ không có một năm nửa năm, Hồng Nhi ở nhà mình đều phải cẩn thận dè dặt.
Chị Ba hắn tuy là người mạnh mẽ dám cầm dao thái rau không cho con trai kế của lão cha chồng chị cưới vợ vào nhà, nhưng là lúc mới gả qua, ngay cả ăn bát cơm thứ hai cũng phải do dự cả buổi. Chị Hai hắn hiện tại ở nhà nói một là không có hai, ngay cả mẹ chồng chị cũng phải cho chị vài phần mặt mũi, nhưng là lúc vừa gả qua, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Vì vậy đối với Ngô Hồng Nhi Hồ Quốc Đống luôn là đặc biệt chiếu cố, chỉ sợ cô chịu tủi thân như năm chị gái mình.
Thấy cô bị câu hỏi của mẹ hắn làm khó, Hồ Quốc Đống bèn nói: "Mẹ, tết nhất mẹ còn cằn nhằn với cha con, đừng nói cái này nữa. Mẹ còn chưa nói mùng hai làm thế nào đâu, nếu các chị con cũng là mùng hai trở về chỉ sợ cũng không gặp được." Đề tài này Hồ Quốc Đống chuyển có chút gượng ép, nhưng là cũng may Lý Quế Lan cũng biết ba mươi tết cãi nhau cùng lão già không tốt lắm, lại nói con dâu còn ở đây, như thế nào cũng phải chừa chút mặt mũi cho lão già, bà bèn xuống theo cái thang Hồ Quốc Đống dựng."Mẹ đã nói với mấy chị gái mày rồi, chúng nó mùng bốn trở về. Đến lúc đó chúng ta náo nhiệt một trận tử tế." Ngô Hồng Nhi là Tết đầu tiên cũng không thể để cho cô nhân nhượng mấy chị chồng đi, chỉ phải để cho con gái nhượng bộ.
"Vậy cũng được, đến lúc đó con uống hai chén với mấy anh rể, hai ngày kết hôn đó, để cho bọn họ bận rộn không ít." Hồ Quốc Đống cười nói.
"Uống cái gì mà uống, để chị Hai mày nghe được nó lại vụt mày." Lúc này Lý Quế Lan là triệt để không nghĩ tới vụ vừa rồi kia. Bà chính là một người như vậy, nóng nảy tới nhanh nhưng là đi cũng nhanh.
Hồ Lão Đồ thấy lực chú ý của Lý Quế Lan bị dời đi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải ông sợ bà, nhưng là tết nhất cãi nhau ầm ĩ quá khó coi, lại nói ở trước mặt con dâu, thân làm cha chồng như ông như thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút mới đúng, mụ già này cứ càn quấy không đâu.
Ngô Hồng Nhi cũng là hướng về phía Hồ Quốc Đống cười một cái cảm kích, vừa rồi vấn đề đó cô thật sự là khó trả lời, Hồ Quốc Đống có thể giúp cô giải vây là không thể tốt hơn.
Lý Quế Lan bị chuyển dời lực chú ý đến trên người mấy cô con gái, lại lải nhải nhắc tới mấy cô con gái, Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ đã nghe không dưới mười lần, nên nghiêng người ở trên giường gạch ngủ gà ngủ gật, Ngô Hồng Nhi muốn biết một chút tình huống trong nhà trái lại nghe được mùi ngon.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã tới mười hai giờ tối, bên ngoài có rất nhiều tiếng pháo đồng thời truyền đến, làm cho cha con nhà họ Hồ giật mình một cái. Hồ Quốc Đống đứng lên cũng đốt mấy bánh pháo, thế này mới cùng Ngô Hồng Nhi đi về nghỉ, hiện tại ngủ còn có thể ngủ được chừng sáu giờ đó.
Rửa mặt đơn giản xong, Ngô Hồng Nhi mệt khủng khiếp, Hồ Quốc Đống vừa rồi còn chợp mắt được một lát, Ngô Hồng Nhi lại một mực tán gẫu với Lý Quế Lan đến tận bận bây giờ, hiện tại cô quả thực đứng cũng có thể ngủ.
Cơ mà hiển nhiên Hồ Quốc Đống không có ý nghĩ để cho cô ngủ luôn bây giờ, hắn một phát túm lấy Ngô Hồng Nhi đang định nhào lên giường gạch cười nói: "Chuyện vừa rồi, em không cảm ơn anh một chút sao? Nếu không lần sau anh sẽ không giúp em đâu."
Ngô Hồng Nhi muốn chửi mẹ nó, ai nói Hồ Quốc Đống đàng hoàng, còn có ai nói hắn không giỏi nói chuyện, làm sao sau khi kết hôn phát hiện hắn y như trở thành một người khác thế, không nói cái khác chỉ nói mấy lần hắn nói sang chuyện khác vừa rồi kia, không có trình độ nhất định cũng không làm được nha.
"Em cảm ơn anh thế nào đây, nếu không em cũng xoa bóp vai cho anh, nhưng là bây giờ em buồn ngủ không mở mắt nổi rồi." Ngô Hồng Nhi chớp một đôi mắt to, nỗ lực giả vờ đáng yêu, cô biết Hồ Quốc Đống không chịu nổi cái này nhất. Mặc dù giả bộ nai tơ có chút không hợp lắm.
Hồ Quốc Đống duỗi cánh tay ra, bế Ngô Hồng Nhi lên, "Nào phải cần tới em bóp bả vai, anh xoa bóp cho em." Nói xong còn tựa như trêu chọc trẻ con, ném Ngô Hồng Nhi lên trên hai lần.
Ngô Hồng Nhi bị Hồ Quốc Đống một phen nhấc lên, còn ném lên trên hai lần sợ tới mức thiếu chút là kêu ra tiếng. Nói thật Ngô Hồng Nhi cũng không có gầy, vóc người cô chỉ có thể vừa đến một mét sáu, nhưng mà lại có chừng một trăm cân ta (= kg), thuộc về loại con gái khung xương rất nhỏ, nhưng là trên người lại đầy thịt kia. Nhưng Hồ Quốc Đống là ai, người khỏe mạnh hai trăm cân ta lúa mạch cũng có thể khiêng lên nhẹ nhàng bước đi, bế một người chỉ có một trăm cân ta như Ngô Hồng Nhi, nói thật đó thật như chơi đùa cùng trẻ con. Mỗi khi lúc này Ngô Hồng Nhi lại có chút buồn rầu, mặc dù là nhìn thuận mắt, nhưng là thân man lực này có đôi khi cảm thấy thật là quá không đáng yêu.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống đã thức dậy. Ngô Hồng Nhi lại tìm chiếc áo bông đỏ cô mặc ngày kết hôn ra mặc vào, tóc cũng búi sơ qua một chút, vừa trang điểm như vậy, lộ ra vẻ vừa có sự trẻ trung thanh xuân của cô gái trẻ tuổi lại có sự chững chạc của phụ nữ đã lập gia đình, cô hết sức hài lòng. Về phần Hồ Quốc Đống cũng đổi lại bộ quần áo mới mặc ngày kết hôn đó.
Việc thứ nhất đôi vợ chồng son ra khỏi cửa phòng chính là chúc tết cho Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ, làm cho hai cụ cao hứng không khép được miệng, mỗi người cho một bao lì xì to.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, đôi vợ chồng son lại đi ra ngoài hội hợp với mấy anh em họ của Hồ Quốc Đống cùng đi chúc tết trong thôn. Tập tục ở nông thôn, lúc còn là con gái ở nhà là không thể đi ra ngoài chúc tết, chỉ có làm vợ người ta mới có thể đi ra ngoài. Nhưng là Ngô Hồng Nhi đối với quy trình này lại rất quen thuộc, cũng chính là đi một nhà thăm hỏi, trước tiên chúc tết cho người ta, quan hệ gần cho bao lì xì, quan hệ xa cho hạt dưa hoặc là kẹo, sau đó lại nói vài câu xã giao, nói ví dụ như đứa nhỏ này thật anh tuấn, về sau thường tới nhà chơi các loại. Chờ tiếp như vậy sau mấy phút là có thể đi ra ngoài.
Làm nàng dâu mới, thật ra Ngô Hồng Nhi không cần nhiều lời gì, chỉ cần vào lúc Hồ Quốc Đống nói cho cô biết đây là ai, cô ngọt miệng gọi một câu, sau đó sẽ chúc tết, người ta lại sẽ bắt đầu khen cô, chờ khen tầm năm sáu phút, bọn họ cũng có thể đi một nhà khác. Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, bởi vì rất nhiều cô dâu mới da mặt mỏng, căn bản không gọi ra được người, gọi một lần đều kiếm được cái bao lì xì to. Chẳng qua Ngô Hồng Nhi lại không có cố kỵ này, không phải là gọi người sao, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.
Cứ đi đi vòng vòng như vậy, mãi cho đến hơn mười một giờ mới cuối cùng cũng đi xong, Ngô Hồng Nhi day day mặt, cô cảm thấy mặt mình quả thực cũng sắp cười cứng rồi.
Đợi đến về đến nhà, không ngờ tới trong nhà đang có khách, là mấy cháu trai và cháu dâu nhà chú Ba của Hồ Quốc Đống đến chúc tết. Bọn họ còn mang theo mấy đứa trẻ con, một đứa nhỏ nhất còn bị mẹ nó ôm vào trong ngực nữa cơ, nhìn cũng là lớn bốn năm tháng, trời lạnh như vậy bế con ra ngoài đi từng nhà từng nhà, chỉ vì được chút tiền mừng tuổi, thật không biết là nghĩ như thế nào. Ai cũng không phải người ngu, bế đứa bé nhỏ như vậy ra ngoài vì cái gì, còn không phải vì tiền.
Ngô Hồng Nhi đời trước sinh ra đã có bệnh, cho nên cô đối với thân thể khỏe mạnh cực kỳ xem trọng, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng là nếu sức khỏe không có, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích. Cho nên đối với cách làm như vậy cô hết sức không thể tán đồng.
"A, xem chú và thím các con đã về rồi, mau đi chúc tết cho bọn họ." Người bế em bé kia thấy Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống tiến vào vội vàng nói với mấy đứa trẻ.
Ngô Hồng Nhi thật đúng là không biết chị ta, cô chỉ gặp qua mấy chị gái anh rể của Hồ Quốc Đống, anh chị dâu trong họ thấy được cũng đều là của nhà bác Cả Hồ Quốc Đống, mấy người này thật đúng là một người cũng không nhận ra.
Thấy Ngô Hồng Nhi một mặt mờ mịt, Lý Quế Lan bèn nói: "Đây là anh trai chị dâu nhà chú Ba con." Nhiều hơn hoàn toàn là một câu cũng không muốn nói. Lý Quế Lan cũng tức giận đó, quy củ trong thôn chưa kết hôn không coi là trưởng thành, bởi vậy bất kể là việc hiếu hỉ hay là lễ mừng năm mới cho tiền mừng tuổi đều không cần cho riêng một phần, chỉ cần theo trong nhà là được. Nhưng sau khi kết hôn sẽ là người lớn, cái gì cũng phải tham dự, đương nhiên cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi cũng phải cho thôi.
Nhưng là mình cho là một chuyện, bị người ép buộc cho lại là một chuyện khác. Bình thường bà là không hợp với nhà chú Ba nhất, trước đây lễ mừng năm mới mấy đứa nhỏ này chúc tết xong là đi ngay, nhưng là hôm nay lại ngồi liền hơn nửa giờ, mới bắt đầu bà còn khó hiểu, làm sao hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây rồi, bây giờ vừa nhìn, thì ra là vì tiền mừng tuổi của hai vợ chồng Quốc Đống.
Cũng chỉ một ổ da mặt dày như nhà chú Ba mới có thể làm được chuyện không mặt không mũi này, không nói nhớ thương đến tiền mừng tuổi của nàng dâu mới cho, đến tính toán lên tiền của người ta. Cho dù là một đứa nhỏ cho một xu, bảy tám đứa nhỏ này cũng phải gần một đồng đấy.
Thấy sắc mặt Lý Quế Lan như bảng pha màu, Ngô Hồng Nhi cũng đại khái đoán ra là chuyện gì, may mắn cô đã đề phòng, chuẩn bị ít tiền để ngừa ngộ nhỡ, nếu không cũng thật mất mặt rồi. Cũng không thể đem tiền người khác cho mình trong túi cho đi, cái này của mình cũng không phải là tiền mừng tuổi đơn giản, còn bao gồm lễ gặp mặt ở bên trong, ít nhất cũng phải một hai đồng, mừng tuổi cho trẻ con, một hai xu là được, năm xu là hết mức rồi.
Mấy đứa nhỏ tới đây chúc tết, Ngô Hồng Nhi lấy mấy bao lì xì nhỏ từ trong túi ra, cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái, ngay cả đứa lơn hơn năm tháng kia cũng không ngoại lệ. Đám bao lì xì này là hồi cô ở nhà thừa dịp trong nhà có giấy đỏ làm, bên trong có một xu, hai xu cũng có năm xu, có điều xét thấy sắc mặt của Lý Quế Lan, Ngô Hồng Nhi thống nhất cho bọn nhỏ bao lì xì nhỏ một xu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cha mẹ chồng cãi nhau không phải một nàng dâu nhỏ mới gả tới như Ngô Hồng Nhi có thể xen vào, thấy Lý Quế Lan bảo cô phân xử, Ngô Hồng Nhi bất đắc dĩ chỉ đành phải quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Hồ Quốc Đống, căn cứ vào kinh nghiệm nhìn các chị dâu và mẹ mình chung đụng mấy năm qua, lúc này Hồ Quốc Đống chuyển hướng đề tài là thích hợp nhất rồi.
Thật ra Lý Quế Lan cũng không nhất định là muốn hỏi cô đúng sai, rất có thể chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, nếu cô thật sự ngu ngốc nói lung tung một cái, đây mới là không hiểu chuyện đó. Nhưng là cứ bơ mẹ chồng như vậy hiển nhiên cũng không thể nào nói nổi, bởi vậy Hồ Quốc Đống đổi chủ đề là tốt rồi.
Nhưng là điều này cũng phải xem hai người có cái ăn ý này hay không, Ngô Hồng Nhi có chút bất đắc dĩ, nói tới thời gian cô và Hồ Quốc Đống chân chính chung đụng cũng chỉ là mấy ngày đã kết hôn này, trước khi kết hôn cho dù là đi chơi cũng có một đám người đi theo, không biết Hồ Quốc Đống có thể hiểu được ý của cô hay không.
Nhìn thấy vợ mình quăng tới ánh mắt tội nghiệp, Hồ Quốc Đống có chút buồn cười lại có chút thương tiếc, tuy rằng hắn không phải là con gái, nhưng là đối với ý nghĩ của vợ mình cũng có thể hiểu được một hai, chỉ sợ không có một năm nửa năm, Hồng Nhi ở nhà mình đều phải cẩn thận dè dặt.
Chị Ba hắn tuy là người mạnh mẽ dám cầm dao thái rau không cho con trai kế của lão cha chồng chị cưới vợ vào nhà, nhưng là lúc mới gả qua, ngay cả ăn bát cơm thứ hai cũng phải do dự cả buổi. Chị Hai hắn hiện tại ở nhà nói một là không có hai, ngay cả mẹ chồng chị cũng phải cho chị vài phần mặt mũi, nhưng là lúc vừa gả qua, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Vì vậy đối với Ngô Hồng Nhi Hồ Quốc Đống luôn là đặc biệt chiếu cố, chỉ sợ cô chịu tủi thân như năm chị gái mình.
Thấy cô bị câu hỏi của mẹ hắn làm khó, Hồ Quốc Đống bèn nói: "Mẹ, tết nhất mẹ còn cằn nhằn với cha con, đừng nói cái này nữa. Mẹ còn chưa nói mùng hai làm thế nào đâu, nếu các chị con cũng là mùng hai trở về chỉ sợ cũng không gặp được." Đề tài này Hồ Quốc Đống chuyển có chút gượng ép, nhưng là cũng may Lý Quế Lan cũng biết ba mươi tết cãi nhau cùng lão già không tốt lắm, lại nói con dâu còn ở đây, như thế nào cũng phải chừa chút mặt mũi cho lão già, bà bèn xuống theo cái thang Hồ Quốc Đống dựng."Mẹ đã nói với mấy chị gái mày rồi, chúng nó mùng bốn trở về. Đến lúc đó chúng ta náo nhiệt một trận tử tế." Ngô Hồng Nhi là Tết đầu tiên cũng không thể để cho cô nhân nhượng mấy chị chồng đi, chỉ phải để cho con gái nhượng bộ.
"Vậy cũng được, đến lúc đó con uống hai chén với mấy anh rể, hai ngày kết hôn đó, để cho bọn họ bận rộn không ít." Hồ Quốc Đống cười nói.
"Uống cái gì mà uống, để chị Hai mày nghe được nó lại vụt mày." Lúc này Lý Quế Lan là triệt để không nghĩ tới vụ vừa rồi kia. Bà chính là một người như vậy, nóng nảy tới nhanh nhưng là đi cũng nhanh.
Hồ Lão Đồ thấy lực chú ý của Lý Quế Lan bị dời đi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải ông sợ bà, nhưng là tết nhất cãi nhau ầm ĩ quá khó coi, lại nói ở trước mặt con dâu, thân làm cha chồng như ông như thế nào cũng phải chú ý hình tượng một chút mới đúng, mụ già này cứ càn quấy không đâu.
Ngô Hồng Nhi cũng là hướng về phía Hồ Quốc Đống cười một cái cảm kích, vừa rồi vấn đề đó cô thật sự là khó trả lời, Hồ Quốc Đống có thể giúp cô giải vây là không thể tốt hơn.
Lý Quế Lan bị chuyển dời lực chú ý đến trên người mấy cô con gái, lại lải nhải nhắc tới mấy cô con gái, Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ đã nghe không dưới mười lần, nên nghiêng người ở trên giường gạch ngủ gà ngủ gật, Ngô Hồng Nhi muốn biết một chút tình huống trong nhà trái lại nghe được mùi ngon.
Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã tới mười hai giờ tối, bên ngoài có rất nhiều tiếng pháo đồng thời truyền đến, làm cho cha con nhà họ Hồ giật mình một cái. Hồ Quốc Đống đứng lên cũng đốt mấy bánh pháo, thế này mới cùng Ngô Hồng Nhi đi về nghỉ, hiện tại ngủ còn có thể ngủ được chừng sáu giờ đó.
Rửa mặt đơn giản xong, Ngô Hồng Nhi mệt khủng khiếp, Hồ Quốc Đống vừa rồi còn chợp mắt được một lát, Ngô Hồng Nhi lại một mực tán gẫu với Lý Quế Lan đến tận bận bây giờ, hiện tại cô quả thực đứng cũng có thể ngủ.
Cơ mà hiển nhiên Hồ Quốc Đống không có ý nghĩ để cho cô ngủ luôn bây giờ, hắn một phát túm lấy Ngô Hồng Nhi đang định nhào lên giường gạch cười nói: "Chuyện vừa rồi, em không cảm ơn anh một chút sao? Nếu không lần sau anh sẽ không giúp em đâu."
Ngô Hồng Nhi muốn chửi mẹ nó, ai nói Hồ Quốc Đống đàng hoàng, còn có ai nói hắn không giỏi nói chuyện, làm sao sau khi kết hôn phát hiện hắn y như trở thành một người khác thế, không nói cái khác chỉ nói mấy lần hắn nói sang chuyện khác vừa rồi kia, không có trình độ nhất định cũng không làm được nha.
"Em cảm ơn anh thế nào đây, nếu không em cũng xoa bóp vai cho anh, nhưng là bây giờ em buồn ngủ không mở mắt nổi rồi." Ngô Hồng Nhi chớp một đôi mắt to, nỗ lực giả vờ đáng yêu, cô biết Hồ Quốc Đống không chịu nổi cái này nhất. Mặc dù giả bộ nai tơ có chút không hợp lắm.
Hồ Quốc Đống duỗi cánh tay ra, bế Ngô Hồng Nhi lên, "Nào phải cần tới em bóp bả vai, anh xoa bóp cho em." Nói xong còn tựa như trêu chọc trẻ con, ném Ngô Hồng Nhi lên trên hai lần.
Ngô Hồng Nhi bị Hồ Quốc Đống một phen nhấc lên, còn ném lên trên hai lần sợ tới mức thiếu chút là kêu ra tiếng. Nói thật Ngô Hồng Nhi cũng không có gầy, vóc người cô chỉ có thể vừa đến một mét sáu, nhưng mà lại có chừng một trăm cân ta (=50 kg), thuộc về loại con gái khung xương rất nhỏ, nhưng là trên người lại đầy thịt kia. Nhưng Hồ Quốc Đống là ai, người khỏe mạnh hai trăm cân ta lúa mạch cũng có thể khiêng lên nhẹ nhàng bước đi, bế một người chỉ có một trăm cân ta như Ngô Hồng Nhi, nói thật đó thật như chơi đùa cùng trẻ con. Mỗi khi lúc này Ngô Hồng Nhi lại có chút buồn rầu, mặc dù là nhìn thuận mắt, nhưng là thân man lực này có đôi khi cảm thấy thật là quá không đáng yêu.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống đã thức dậy. Ngô Hồng Nhi lại tìm chiếc áo bông đỏ cô mặc ngày kết hôn ra mặc vào, tóc cũng búi sơ qua một chút, vừa trang điểm như vậy, lộ ra vẻ vừa có sự trẻ trung thanh xuân của cô gái trẻ tuổi lại có sự chững chạc của phụ nữ đã lập gia đình, cô hết sức hài lòng. Về phần Hồ Quốc Đống cũng đổi lại bộ quần áo mới mặc ngày kết hôn đó.
Việc thứ nhất đôi vợ chồng son ra khỏi cửa phòng chính là chúc tết cho Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ, làm cho hai cụ cao hứng không khép được miệng, mỗi người cho một bao lì xì to.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, đôi vợ chồng son lại đi ra ngoài hội hợp với mấy anh em họ của Hồ Quốc Đống cùng đi chúc tết trong thôn. Tập tục ở nông thôn, lúc còn là con gái ở nhà là không thể đi ra ngoài chúc tết, chỉ có làm vợ người ta mới có thể đi ra ngoài. Nhưng là Ngô Hồng Nhi đối với quy trình này lại rất quen thuộc, cũng chính là đi một nhà thăm hỏi, trước tiên chúc tết cho người ta, quan hệ gần cho bao lì xì, quan hệ xa cho hạt dưa hoặc là kẹo, sau đó lại nói vài câu xã giao, nói ví dụ như đứa nhỏ này thật anh tuấn, về sau thường tới nhà chơi các loại. Chờ tiếp như vậy sau mấy phút là có thể đi ra ngoài.
Làm nàng dâu mới, thật ra Ngô Hồng Nhi không cần nhiều lời gì, chỉ cần vào lúc Hồ Quốc Đống nói cho cô biết đây là ai, cô ngọt miệng gọi một câu, sau đó sẽ chúc tết, người ta lại sẽ bắt đầu khen cô, chờ khen tầm năm sáu phút, bọn họ cũng có thể đi một nhà khác. Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, bởi vì rất nhiều cô dâu mới da mặt mỏng, căn bản không gọi ra được người, gọi một lần đều kiếm được cái bao lì xì to. Chẳng qua Ngô Hồng Nhi lại không có cố kỵ này, không phải là gọi người sao, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào.
Cứ đi đi vòng vòng như vậy, mãi cho đến hơn mười một giờ mới cuối cùng cũng đi xong, Ngô Hồng Nhi day day mặt, cô cảm thấy mặt mình quả thực cũng sắp cười cứng rồi.
Đợi đến về đến nhà, không ngờ tới trong nhà đang có khách, là mấy cháu trai và cháu dâu nhà chú Ba của Hồ Quốc Đống đến chúc tết. Bọn họ còn mang theo mấy đứa trẻ con, một đứa nhỏ nhất còn bị mẹ nó ôm vào trong ngực nữa cơ, nhìn cũng là lớn bốn năm tháng, trời lạnh như vậy bế con ra ngoài đi từng nhà từng nhà, chỉ vì được chút tiền mừng tuổi, thật không biết là nghĩ như thế nào. Ai cũng không phải người ngu, bế đứa bé nhỏ như vậy ra ngoài vì cái gì, còn không phải vì tiền.
Ngô Hồng Nhi đời trước sinh ra đã có bệnh, cho nên cô đối với thân thể khỏe mạnh cực kỳ xem trọng, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng là nếu sức khỏe không có, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích. Cho nên đối với cách làm như vậy cô hết sức không thể tán đồng.
"A, xem chú và thím các con đã về rồi, mau đi chúc tết cho bọn họ." Người bế em bé kia thấy Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống tiến vào vội vàng nói với mấy đứa trẻ.
Ngô Hồng Nhi thật đúng là không biết chị ta, cô chỉ gặp qua mấy chị gái anh rể của Hồ Quốc Đống, anh chị dâu trong họ thấy được cũng đều là của nhà bác Cả Hồ Quốc Đống, mấy người này thật đúng là một người cũng không nhận ra.
Thấy Ngô Hồng Nhi một mặt mờ mịt, Lý Quế Lan bèn nói: "Đây là anh trai chị dâu nhà chú Ba con." Nhiều hơn hoàn toàn là một câu cũng không muốn nói. Lý Quế Lan cũng tức giận đó, quy củ trong thôn chưa kết hôn không coi là trưởng thành, bởi vậy bất kể là việc hiếu hỉ hay là lễ mừng năm mới cho tiền mừng tuổi đều không cần cho riêng một phần, chỉ cần theo trong nhà là được. Nhưng sau khi kết hôn sẽ là người lớn, cái gì cũng phải tham dự, đương nhiên cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi cũng phải cho thôi.
Nhưng là mình cho là một chuyện, bị người ép buộc cho lại là một chuyện khác. Bình thường bà là không hợp với nhà chú Ba nhất, trước đây lễ mừng năm mới mấy đứa nhỏ này chúc tết xong là đi ngay, nhưng là hôm nay lại ngồi liền hơn nửa giờ, mới bắt đầu bà còn khó hiểu, làm sao hôm nay mặt trời mọc ra từ phía tây rồi, bây giờ vừa nhìn, thì ra là vì tiền mừng tuổi của hai vợ chồng Quốc Đống.
Cũng chỉ một ổ da mặt dày như nhà chú Ba mới có thể làm được chuyện không mặt không mũi này, không nói nhớ thương đến tiền mừng tuổi của nàng dâu mới cho, đến tính toán lên tiền của người ta. Cho dù là một đứa nhỏ cho một xu, bảy tám đứa nhỏ này cũng phải gần một đồng đấy.
Thấy sắc mặt Lý Quế Lan như bảng pha màu, Ngô Hồng Nhi cũng đại khái đoán ra là chuyện gì, may mắn cô đã đề phòng, chuẩn bị ít tiền để ngừa ngộ nhỡ, nếu không cũng thật mất mặt rồi. Cũng không thể đem tiền người khác cho mình trong túi cho đi, cái này của mình cũng không phải là tiền mừng tuổi đơn giản, còn bao gồm lễ gặp mặt ở bên trong, ít nhất cũng phải một hai đồng, mừng tuổi cho trẻ con, một hai xu là được, năm xu là hết mức rồi.
Mấy đứa nhỏ tới đây chúc tết, Ngô Hồng Nhi lấy mấy bao lì xì nhỏ từ trong túi ra, cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái, ngay cả đứa lơn hơn năm tháng kia cũng không ngoại lệ. Đám bao lì xì này là hồi cô ở nhà thừa dịp trong nhà có giấy đỏ làm, bên trong có một xu, hai xu cũng có năm xu, có điều xét thấy sắc mặt của Lý Quế Lan, Ngô Hồng Nhi thống nhất cho bọn nhỏ bao lì xì nhỏ một xu.