Hồ Lê Nhi cũng không có ở nhà họ Hồ bao lâu, cơ hồ là bệnh của Đản Đản vừa khỏi, Lý Chấn Lương đã tới đón người. Hồ Lê Nhi không yên lòng trong nhà khăng khăng đòi đi, Lý Quế Lan thấy đống chuyện thối nát kia của nhà họ Lý cũng giải quyết hòm hòm rồi, sức khỏe con gái cũng ổn định lại, nên cũng không có cố giữ lại để cho bọn họ đi.
Nói thật cám giác Lý Quế Lan đối với anh con rể Lý Chấn Lương này cũng không tệ lắm, con người Lý Chấn Lương thành thật cũng thương vợ, chỉ là trong nhà chuyện phiền lòng quá nhiều. Nhưng trong nhà nhiều chuyện phiền lòng cũng không phải là lỗi của Lý Chấn Lương, nói tới mệnh của hắn mới là khổ đấy, nghĩ đến đây Lý Quế Lan cũng mềm lòng rồi.
Một người đàn ông ở nhà một mình chỉ sợ ngay cả miếng cơm nóng hổi cũng không được ăn. Chính là hai cha con Hồ Lão Đồ, đừng nhìn hai người một tay nấu nướng tốt, nhưng trừ lúc trong nhà có người tới sẽ xuống bếp nấu vài món, bình thường đồ ăn cũng đều là Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi làm. Lúc trước khi Ngô Hồng Nhi chưa gả tới đây nếu bà có việc gì không ở nhà, hai cha con này tình nguyện ăn bánh bột ngô uống nước lã cũng không chịu nổi lửa.
Vào hạ rất nhanh đã đến vụ thu hoạch lúa mạch, vụ thu hoạch lúa mạch năm nay cực kỳ khác biệt, xung quanh ruộng đồng đều là bóng dáng bận rộn, tuy rằng lúa mạch vẫn là mọi người cùng nhau thu, nhưng sau khi thu hoạch lúa mạch xong đất đai này sẽ chia cho mọi người. Nhà ai cũng muốn thu dọn xong đất nhà mình sớm một chút sau đó nhanh chóng gieo mạ, chung quy kém một ngày sẽ kém một ngày việc đó. Về sau thu hoạch cũng không còn là của tập thể nữa mà là của nhà mình. Người làm ruộng cả đời trong lòng ai không có tính toán nhỏ nhặt đâu.
Vì cái này hai ngày trước trong thôn gặt lúa mạch đã náo loạn mấy vụ mâu thuẫn không lớn không nhỏ, cuối cùng dứt khoát nhà nào thu lúa mạch trong ruộng nhà nấy, như vậy ai cũng sẽ không nói nhiều.
Biện pháp này của trưởng thôn không tệ, cánh thôn dân đều cả ngày ở ngoài ruộng như bơm tiết gà, loại lao động phát ra từ nội tâm này và loại làm việc dựa vào thêm công điểm đổi lấy kéo dài thời gian kia là không giống nhau. Loại trạng thái tinh thần này từ bất luận trên mặt kẻ nào cũng có thể nhìn ra rất rõ ràng. Một người cùng với không có cố gắng rất rõ ràng. Nhìn thấy loại trạng thái này, lão trưởng thôn kể từ sau khi chia đất cứ thấp thỏm bất an cuối cùng cũng yên tâm. Có sự nhiệt tình lớn như vậy lo gì lương thực không được mùa.
Nhà họ Hồ đất nhiều người ít, trong nhà còn có một em bé chưa dứt sữa không đến một tuổi cần người trông, sức lao động trong nhà tính hết nước hết cái cũng chỉ có ba người, còn một là phụ nữ một là người già. Trước đây lúc kiếm công điểm không nhìn ra, hiện tại khuyết điểm ít người đã lộ rõ. Gia đình có ba bốn đứa con trai chỉ có ngại không đủ đất, nơi nào sẽ có vấn đề sợ làm không xong đâu. Có điều cũng may Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều làm được việc, nhất là Hồ Quốc Đống sức lực trên người như là dùng không hết, làm việc một người có thể chấp hai người.
Gặt lúa mạch chưa được hai ngày, Hồ Hạnh Nhi đã dẫn Triệu Cường trở về hỗ trợ. Về phần hai đứa cháu trai mẹ Triệu không chịu để cho về cùng. Nói tới con trai cả của Hồ Hạnh Nhi hiện tại cũng không nhỏ, trẻ con lớn như vậy nếu ở nông thôn cũng có thể làm bằng nửa người lớn. Vốn Hồ Hạnh Nhi cũng định mang hai cậu con trai về, bất đắc dĩ mẹ Triệu như thế nào cũng không chịu. Hai đứa cháu trai trong nhà là thịt trong tim mẹ Triệu cha Triệu, đừng nói để cho bọn họ ra đồng, dù chỉ là làm một chút việc nhà mẹ Triệu cũng không nỡ. Thật ra đừng nói cha Triệu mẹ Triệu, ngay cả hai anh em của Triệu Cường cũng hết sức thương yêu hai đứa cháu này. Dùng lời của bọn họ mà nói về sau cũng chỉ trông vào Đại Bảo Nhị Bảo dưỡng già. Về phần Triệu Cường, có cháu trai cả ở trước mắt ngược lại không có quý báu như vậy nữa. Bởi vậy liền bị Hồ Hạnh Nhi mang đến cải tạo lao động.
Triệu Cường tuy rằng cưới vợ nông thôn, nhưng làm việc ruộng đồng thật đúng là cô gái lớn lên kiệu lần đầu. Cầm liềm cắt chưa được hai cái, trên đôi tay kia cũng đều là vết máu rộp. Đừng nói so sánh với Hồ Quốc Đống, hắn ngay cả Ngô Hồng Nhi và Hồ Hạnh Nhi cũng kém hơn. Người ta đã gặt rất xa rồi. Hắn còn đang cúi đầu lết đây nè.
Có một anh con rể người thành phố vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Lý Quế Lan, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dở khóc dở cười thôi. Nhưng thấy bộ dáng đứa nhỏ này đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt còn dính mấy vết bùn, cắt một liềm lúa mạch lại đau nhe răng nhếch miệng, Lý Quế Lan thật sự là không đành lòng, cũng sợ hắn bị mệt bèn nói: “Cường Tử à, con tới đây trông Đản Đản đi, đứa nhỏ này nghịch ngợm vô cùng, mẹ cũng sắp không bế nổi rồi. Hai ta đổi một chút, lát nữa lại đổi lại.”
Người sáng suốt vừa nhìn là biết đây là Lý Quế Lan tìm bậc thang xuống cho Triệu Cường, dù sao Lý Quế Lan tuy rằng đã có tuổi, nhưng đừng nói bế trẻ con dù là xuống ruộng cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa đứa nhỏ nằm ở trong xe đẩy nhỏ bằng gỗ ông nội nó làm cho, căn bản là không cần bế.
Hồ Hạnh Nhi một mực cắt lúa mạch ở phía trước cũng không ngoảnh đầu lại, chị mặc kệ kẻ mất mặt xấu hổ này, Triệu Cường có chút lúng túng cười cười với mẹ vợ, nhưng rốt cuộc vẫn đưa liềm cho mẹ vợ, mình đi trông Đản Đản. Nông cụ trong ruộng đều có hạn, nhà họ Hồ ít người, liềm được chia đến cũng không nhiều, hắn giữ một cái mẹ vợ chỉ có thể ở một bên nhìn lo lắng suông. Nói thật hắn ở đây cũng thuần túy là làm trở ngại chứ không giúp được gì còn không bằng để cho mẹ vợ làm đâu.
Vỗ vỗ đất trên người, Triệu Cường đi tới dưới bóng cây trông cháu nhỏ, thằng nhóc này tựa hồ như biết Triệu Cường đã làm cái gì, phì phì phun về phía hắn mấy cái bong bóng, vẻ mặt thằng nhóc kia thật là muốn bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường.
Thu lúa mạch xong liền muốn trồng ngô nghiếc các loại luôn, đây cũng là một hồi giày vò, Hồ Hạnh Nhi dẫu sao sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm như vậy rồi, Ngô Hồng Nhi trước đây làm việc đồng áng cũng không phải là nhiều lắm, tuy rằng Hồ Quốc Đống cố gắng hết sức tự mình làm hết việc nặng, nhưng chờ đến lúc việc đồng áng làm hòm hòm rồi, hai người vẫn là đều đen gầy đi một tầng.
Thời gian Trương Cường ở lại trang An Bình cũng không dài, dù sao ở trấn trên hắn còn có một phần công việc ở xã mua bán mà, hai năm trước đây cũng là một công việc béo bở, nếu không phải gia đình có ô dù căn bản không được phân tới đó làm việc. Hai năm này tuy nói không được ưa thích như vậy nữa, nhưng dù sao cũng là một công việc ổn định, Triệu Cường là thế nào cũng không thể bỏ. Bởi vậy hắn chỉ tới nhà họ Hồ giúp hai ngày bận rộn nhất, thật ra nói hỗ trợ cũng không đúng, ai bảo hắn chẳng biết cái gì cũng chẳng làm được cái gì đây.
Đợi thu thập lúa mạch ngoài ruộng xong, Lý Quế Lan liền bắt đầu đuổi con gái nhà mình, “Được rồi được rồi, thời gian mày ở đây cũng không ngắn rồi, mau mau về đi, ở đây lâu mẹ chồng mày dù coi trọng mày hơn nữa cũng có ý kiến.”
“Không có chuyện gì đâu mẹ ơi, mẹ chồng và cha chồng con mẹ còn không biết, chỉ cần có Đại Bảo Nhị Bảo ở bên cạnh hai người bọn họ mới chẳng quan tâm người khác đâu. Hì hì, con ở lại đây là có việc muốn nói với cha mẹ.” Hồ Hạnh Nhi nói. Thấy Hồ Lão Đồ và Lý Quế Lan đều một bộ dáng chờ chị nói chuyện, Hồ Hạnh Nhi cũng không hề khách khí nói.”Mẹ, ngài cho con vay chút tiền đi.”
“Mày cần tiền làm cái gì?” Lý Quế Lan có phần khó hiểu nói. Nói tới bốn cô con gái còn lại ai vay tiền Lý Quế Lan cũng không kỳ quái, duy chỉ có Hồ Hạnh Nhi mở miệng bà phải hỏi một câu. Triệu Cường mỗi tháng đều có hơn bốn mươi đồng tiền lương, cha chồng mẹ chồng chị hai người đều có lương hưu, hai vợ chồng bọn họ không cần cho hai cụ tiền dưỡng già không nói, hai cụ còn thường xuyên trợ cấp bọn họ. Lý Quế Lan như thế nào cũng không nghĩ ra được cô con gái thứ hai vay tiền làm gì.
“Mẹ, mẹ cũng biết Triệu Cường mỗi tháng chỉ có chút tiền lương cố định đó, Đại Bảo Nhị Bảo cũng càng lúc càng lớn. Con phải tính toán một chút cho mai sau chứ. Cho nên con bèn nghĩ tới mở một cửa hàng mặt tiền bán quần áo nhỏ. Cơ mà tiền vốn không đủ mới nghĩ vay hai cụ một chút.” Hồ Hạnh Nhi nói.
Mặc dù bây giờ quốc gia mặc hộ cá thể rồi, nhưng hộ cá thể vẫn rất bị người kỳ thị. Con Ba cùng con rể Ba đến trấn trên bán rau đó là không còn cách nào khác, nhưng con Hai cũng muốn làm hộ cá thể, Lý Quế Lan cũng có phần do dự. Bà cũng không phải ngại mất mặt gì đó, nói tới nhà mình năm nay không phải còn nuôi mười đầu lợn, ấp thêm hai ổ gà con sao. Nhưng cả nhà con rể quả thực đều là công việc ổn định, con gái làm việc này, Lý Quế Lan đoán thân gia chắc chắn sẽ có ý kiến.
“Tiền cũng không phải không có, chẳng qua mày đã nói với cha mẹ chồng mày chưa? Cường Tử biết không?” Lý Quế Lan hỏi.
Vừa nghe mẹ chị hỏi cái này, ý cười trên mặt Hồ Hạnh Nhi tắt ngúm, Triệu Cường trái lại không có ý kiến gì, thật ra cha chồng chị ý kiến cũng không lớn, chỉ là bà mẹ chồng kia của chị kiên quyết không đồng ý, còn nói cái gì mà “Nếu mẹ Đại Bảo Nhị Bảo là hộ cá thể chị để cho hai đứa nhỏ làm người như thế nào ở bên ngoài”…, nhớ tới cái này Hồ Hạnh Nhi lại tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt này của con gái Lý Quế Lan còn có cái gì không hiểu, “Tiền cũng không phải không thể cho mày vay, nhưng mày phải thương lượng xong với nhà chồng đã. Nếu vì cái này mà gây ra mâu thuẫn với nhà chồng thì mẹ cũng không chiều theo.” Thật ra Lý Quế Lan cũng cảm thấy con gái nhà mình giày vò vớ vẩn, phụ nữ ấy à, ở nhà hầu hạ người già trẻ con là được, kiếm tiền đều là chuyện của đàn ông, Triệu Cường cũng không phải không thể kiếm, đâu có cần đến chị xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.
“Cha, cha hãy nói đi?” Từ nhỏ đến lớn chỉ cần Hồ Hạnh Nhi đã mở miệng, cha chị hầu như sẽ không có không đồng ý. Còn nhớ năm đó khi chị còn nhỏ rất thích một cái kẹp hoa, nhưng cái kẹp hoa đó rất đắt, trong nhà lại nhiều con gái, mẹ chị như thế nào cũng không nỡ mua, sau này vừa nói với cha chị, ngày hôm sau Hồ Lão Đồ mua về cho luôn. Còn có lần kết hôn đó, bởi vì chị nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay của chị dâu cả nhà chồng tương lai vô cùng thích, cha chị cứ thế thêm một chiếc đồng hồ đeo tay vào trong đồ cưới.
Có điều lần này Hồ Lão Đồ hiển nhiên cũng nhất trí với ý kiến của Lý Quế Lan, “Hạnh Nhi nghe mẹ con, trước hết thương lượng với nhà chồng con xong hẵng nói, cha giữ lại tiền cho con.” Đối với ý tưởng của con gái Hồ Lão Đồ không có ý kiến, thậm chí ông còn muốn chờ hai năm này nuôi lợn kiếm được tiền cũng đến trấn trên mở một cửa hàng thịt lợn đó. Chẳng qua con gái đã lấy chồng chính là người nhà khác, tâm tư Hồ Lão Đồ tuy rằng đồng ý nhưng là rốt cuộc không có đồng ý.
Thấy cha mẹ đều không đáp ứng, Hồ Hạnh Nhi cũng không có cách nào, chỉ có thể ấm ức rời đi. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi cũng người cố chấp, mặc dù mọi người đều không đồng ý, nhưng chị vẫn không buông tha, chỉ là ở trong lòng nghĩ nếu không đồng ý thì nài cho đến khi bọn họ đều đồng ý mới thôi.
Thấy Hồ Hạnh Nhi đi rồi, Lý Quế Lan nhịn không được nói với Hồ Lão Đồ: “Ông nói đứa nhỏ này cả ngày nghĩ gì thế, sống yên ổn không thích cứ thích giày vò vớ vẩn. Nói tới đều là ông nuông chiều.”
Thấy Lý Quế Lan kéo đề tài đến trên người ông, Hồ Lão Đồ bèn nói: “Nói giống như chỉ có một mình tôi chiều nó ý. Tôi đi ra chuồng chỏm lợn một chút đây.” Nói xong đi luôn.
Lão già chết tiệt này, Lý Quế Lan cười mắng một câu, rồi tiếp tục làm công việc trên tay mình.
Hồ Lê Nhi cũng không có ở nhà họ Hồ bao lâu, cơ hồ là bệnh của Đản Đản vừa khỏi, Lý Chấn Lương đã tới đón người. Hồ Lê Nhi không yên lòng trong nhà khăng khăng đòi đi, Lý Quế Lan thấy đống chuyện thối nát kia của nhà họ Lý cũng giải quyết hòm hòm rồi, sức khỏe con gái cũng ổn định lại, nên cũng không có cố giữ lại để cho bọn họ đi.
Nói thật cám giác Lý Quế Lan đối với anh con rể Lý Chấn Lương này cũng không tệ lắm, con người Lý Chấn Lương thành thật cũng thương vợ, chỉ là trong nhà chuyện phiền lòng quá nhiều. Nhưng trong nhà nhiều chuyện phiền lòng cũng không phải là lỗi của Lý Chấn Lương, nói tới mệnh của hắn mới là khổ đấy, nghĩ đến đây Lý Quế Lan cũng mềm lòng rồi.
Một người đàn ông ở nhà một mình chỉ sợ ngay cả miếng cơm nóng hổi cũng không được ăn. Chính là hai cha con Hồ Lão Đồ, đừng nhìn hai người một tay nấu nướng tốt, nhưng trừ lúc trong nhà có người tới sẽ xuống bếp nấu vài món, bình thường đồ ăn cũng đều là Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi làm. Lúc trước khi Ngô Hồng Nhi chưa gả tới đây nếu bà có việc gì không ở nhà, hai cha con này tình nguyện ăn bánh bột ngô uống nước lã cũng không chịu nổi lửa.
Vào hạ rất nhanh đã đến vụ thu hoạch lúa mạch, vụ thu hoạch lúa mạch năm nay cực kỳ khác biệt, xung quanh ruộng đồng đều là bóng dáng bận rộn, tuy rằng lúa mạch vẫn là mọi người cùng nhau thu, nhưng sau khi thu hoạch lúa mạch xong đất đai này sẽ chia cho mọi người. Nhà ai cũng muốn thu dọn xong đất nhà mình sớm một chút sau đó nhanh chóng gieo mạ, chung quy kém một ngày sẽ kém một ngày việc đó. Về sau thu hoạch cũng không còn là của tập thể nữa mà là của nhà mình. Người làm ruộng cả đời trong lòng ai không có tính toán nhỏ nhặt đâu.
Vì cái này hai ngày trước trong thôn gặt lúa mạch đã náo loạn mấy vụ mâu thuẫn không lớn không nhỏ, cuối cùng dứt khoát nhà nào thu lúa mạch trong ruộng nhà nấy, như vậy ai cũng sẽ không nói nhiều.
Biện pháp này của trưởng thôn không tệ, cánh thôn dân đều cả ngày ở ngoài ruộng như bơm tiết gà, loại lao động phát ra từ nội tâm này và loại làm việc dựa vào thêm công điểm đổi lấy kéo dài thời gian kia là không giống nhau. Loại trạng thái tinh thần này từ bất luận trên mặt kẻ nào cũng có thể nhìn ra rất rõ ràng. Một người cùng với không có cố gắng rất rõ ràng. Nhìn thấy loại trạng thái này, lão trưởng thôn kể từ sau khi chia đất cứ thấp thỏm bất an cuối cùng cũng yên tâm. Có sự nhiệt tình lớn như vậy lo gì lương thực không được mùa.
Nhà họ Hồ đất nhiều người ít, trong nhà còn có một em bé chưa dứt sữa không đến một tuổi cần người trông, sức lao động trong nhà tính hết nước hết cái cũng chỉ có ba người, còn một là phụ nữ một là người già. Trước đây lúc kiếm công điểm không nhìn ra, hiện tại khuyết điểm ít người đã lộ rõ. Gia đình có ba bốn đứa con trai chỉ có ngại không đủ đất, nơi nào sẽ có vấn đề sợ làm không xong đâu. Có điều cũng may Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều làm được việc, nhất là Hồ Quốc Đống sức lực trên người như là dùng không hết, làm việc một người có thể chấp hai người.
Gặt lúa mạch chưa được hai ngày, Hồ Hạnh Nhi đã dẫn Triệu Cường trở về hỗ trợ. Về phần hai đứa cháu trai mẹ Triệu không chịu để cho về cùng. Nói tới con trai cả của Hồ Hạnh Nhi hiện tại cũng không nhỏ, trẻ con lớn như vậy nếu ở nông thôn cũng có thể làm bằng nửa người lớn. Vốn Hồ Hạnh Nhi cũng định mang hai cậu con trai về, bất đắc dĩ mẹ Triệu như thế nào cũng không chịu. Hai đứa cháu trai trong nhà là thịt trong tim mẹ Triệu cha Triệu, đừng nói để cho bọn họ ra đồng, dù chỉ là làm một chút việc nhà mẹ Triệu cũng không nỡ. Thật ra đừng nói cha Triệu mẹ Triệu, ngay cả hai anh em của Triệu Cường cũng hết sức thương yêu hai đứa cháu này. Dùng lời của bọn họ mà nói về sau cũng chỉ trông vào Đại Bảo Nhị Bảo dưỡng già. Về phần Triệu Cường, có cháu trai cả ở trước mắt ngược lại không có quý báu như vậy nữa. Bởi vậy liền bị Hồ Hạnh Nhi mang đến cải tạo lao động.
Triệu Cường tuy rằng cưới vợ nông thôn, nhưng làm việc ruộng đồng thật đúng là cô gái lớn lên kiệu lần đầu. Cầm liềm cắt chưa được hai cái, trên đôi tay kia cũng đều là vết máu rộp. Đừng nói so sánh với Hồ Quốc Đống, hắn ngay cả Ngô Hồng Nhi và Hồ Hạnh Nhi cũng kém hơn. Người ta đã gặt rất xa rồi. Hắn còn đang cúi đầu lết đây nè.
Có một anh con rể người thành phố vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Lý Quế Lan, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dở khóc dở cười thôi. Nhưng thấy bộ dáng đứa nhỏ này đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt còn dính mấy vết bùn, cắt một liềm lúa mạch lại đau nhe răng nhếch miệng, Lý Quế Lan thật sự là không đành lòng, cũng sợ hắn bị mệt bèn nói: “Cường Tử à, con tới đây trông Đản Đản đi, đứa nhỏ này nghịch ngợm vô cùng, mẹ cũng sắp không bế nổi rồi. Hai ta đổi một chút, lát nữa lại đổi lại.”
Người sáng suốt vừa nhìn là biết đây là Lý Quế Lan tìm bậc thang xuống cho Triệu Cường, dù sao Lý Quế Lan tuy rằng đã có tuổi, nhưng đừng nói bế trẻ con dù là xuống ruộng cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa đứa nhỏ nằm ở trong xe đẩy nhỏ bằng gỗ ông nội nó làm cho, căn bản là không cần bế.
Hồ Hạnh Nhi một mực cắt lúa mạch ở phía trước cũng không ngoảnh đầu lại, chị mặc kệ kẻ mất mặt xấu hổ này, Triệu Cường có chút lúng túng cười cười với mẹ vợ, nhưng rốt cuộc vẫn đưa liềm cho mẹ vợ, mình đi trông Đản Đản. Nông cụ trong ruộng đều có hạn, nhà họ Hồ ít người, liềm được chia đến cũng không nhiều, hắn giữ một cái mẹ vợ chỉ có thể ở một bên nhìn lo lắng suông. Nói thật hắn ở đây cũng thuần túy là làm trở ngại chứ không giúp được gì còn không bằng để cho mẹ vợ làm đâu.
Vỗ vỗ đất trên người, Triệu Cường đi tới dưới bóng cây trông cháu nhỏ, thằng nhóc này tựa hồ như biết Triệu Cường đã làm cái gì, phì phì phun về phía hắn mấy cái bong bóng, vẻ mặt thằng nhóc kia thật là muốn bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường.
Thu lúa mạch xong liền muốn trồng ngô nghiếc các loại luôn, đây cũng là một hồi giày vò, Hồ Hạnh Nhi dẫu sao sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm như vậy rồi, Ngô Hồng Nhi trước đây làm việc đồng áng cũng không phải là nhiều lắm, tuy rằng Hồ Quốc Đống cố gắng hết sức tự mình làm hết việc nặng, nhưng chờ đến lúc việc đồng áng làm hòm hòm rồi, hai người vẫn là đều đen gầy đi một tầng.
Thời gian Trương Cường ở lại trang An Bình cũng không dài, dù sao ở trấn trên hắn còn có một phần công việc ở xã mua bán mà, hai năm trước đây cũng là một công việc béo bở, nếu không phải gia đình có ô dù căn bản không được phân tới đó làm việc. Hai năm này tuy nói không được ưa thích như vậy nữa, nhưng dù sao cũng là một công việc ổn định, Triệu Cường là thế nào cũng không thể bỏ. Bởi vậy hắn chỉ tới nhà họ Hồ giúp hai ngày bận rộn nhất, thật ra nói hỗ trợ cũng không đúng, ai bảo hắn chẳng biết cái gì cũng chẳng làm được cái gì đây.
Đợi thu thập lúa mạch ngoài ruộng xong, Lý Quế Lan liền bắt đầu đuổi con gái nhà mình, “Được rồi được rồi, thời gian mày ở đây cũng không ngắn rồi, mau mau về đi, ở đây lâu mẹ chồng mày dù coi trọng mày hơn nữa cũng có ý kiến.”
“Không có chuyện gì đâu mẹ ơi, mẹ chồng và cha chồng con mẹ còn không biết, chỉ cần có Đại Bảo Nhị Bảo ở bên cạnh hai người bọn họ mới chẳng quan tâm người khác đâu. Hì hì, con ở lại đây là có việc muốn nói với cha mẹ.” Hồ Hạnh Nhi nói. Thấy Hồ Lão Đồ và Lý Quế Lan đều một bộ dáng chờ chị nói chuyện, Hồ Hạnh Nhi cũng không hề khách khí nói.”Mẹ, ngài cho con vay chút tiền đi.”
“Mày cần tiền làm cái gì?” Lý Quế Lan có phần khó hiểu nói. Nói tới bốn cô con gái còn lại ai vay tiền Lý Quế Lan cũng không kỳ quái, duy chỉ có Hồ Hạnh Nhi mở miệng bà phải hỏi một câu. Triệu Cường mỗi tháng đều có hơn bốn mươi đồng tiền lương, cha chồng mẹ chồng chị hai người đều có lương hưu, hai vợ chồng bọn họ không cần cho hai cụ tiền dưỡng già không nói, hai cụ còn thường xuyên trợ cấp bọn họ. Lý Quế Lan như thế nào cũng không nghĩ ra được cô con gái thứ hai vay tiền làm gì.
“Mẹ, mẹ cũng biết Triệu Cường mỗi tháng chỉ có chút tiền lương cố định đó, Đại Bảo Nhị Bảo cũng càng lúc càng lớn. Con phải tính toán một chút cho mai sau chứ. Cho nên con bèn nghĩ tới mở một cửa hàng mặt tiền bán quần áo nhỏ. Cơ mà tiền vốn không đủ mới nghĩ vay hai cụ một chút.” Hồ Hạnh Nhi nói.
Mặc dù bây giờ quốc gia mặc hộ cá thể rồi, nhưng hộ cá thể vẫn rất bị người kỳ thị. Con Ba cùng con rể Ba đến trấn trên bán rau đó là không còn cách nào khác, nhưng con Hai cũng muốn làm hộ cá thể, Lý Quế Lan cũng có phần do dự. Bà cũng không phải ngại mất mặt gì đó, nói tới nhà mình năm nay không phải còn nuôi mười đầu lợn, ấp thêm hai ổ gà con sao. Nhưng cả nhà con rể quả thực đều là công việc ổn định, con gái làm việc này, Lý Quế Lan đoán thân gia chắc chắn sẽ có ý kiến.
“Tiền cũng không phải không có, chẳng qua mày đã nói với cha mẹ chồng mày chưa? Cường Tử biết không?” Lý Quế Lan hỏi.
Vừa nghe mẹ chị hỏi cái này, ý cười trên mặt Hồ Hạnh Nhi tắt ngúm, Triệu Cường trái lại không có ý kiến gì, thật ra cha chồng chị ý kiến cũng không lớn, chỉ là bà mẹ chồng kia của chị kiên quyết không đồng ý, còn nói cái gì mà “Nếu mẹ Đại Bảo Nhị Bảo là hộ cá thể chị để cho hai đứa nhỏ làm người như thế nào ở bên ngoài”…, nhớ tới cái này Hồ Hạnh Nhi lại tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt này của con gái Lý Quế Lan còn có cái gì không hiểu, “Tiền cũng không phải không thể cho mày vay, nhưng mày phải thương lượng xong với nhà chồng đã. Nếu vì cái này mà gây ra mâu thuẫn với nhà chồng thì mẹ cũng không chiều theo.” Thật ra Lý Quế Lan cũng cảm thấy con gái nhà mình giày vò vớ vẩn, phụ nữ ấy à, ở nhà hầu hạ người già trẻ con là được, kiếm tiền đều là chuyện của đàn ông, Triệu Cường cũng không phải không thể kiếm, đâu có cần đến chị xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.
“Cha, cha hãy nói đi?” Từ nhỏ đến lớn chỉ cần Hồ Hạnh Nhi đã mở miệng, cha chị hầu như sẽ không có không đồng ý. Còn nhớ năm đó khi chị còn nhỏ rất thích một cái kẹp hoa, nhưng cái kẹp hoa đó rất đắt, trong nhà lại nhiều con gái, mẹ chị như thế nào cũng không nỡ mua, sau này vừa nói với cha chị, ngày hôm sau Hồ Lão Đồ mua về cho luôn. Còn có lần kết hôn đó, bởi vì chị nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay của chị dâu cả nhà chồng tương lai vô cùng thích, cha chị cứ thế thêm một chiếc đồng hồ đeo tay vào trong đồ cưới.
Có điều lần này Hồ Lão Đồ hiển nhiên cũng nhất trí với ý kiến của Lý Quế Lan, “Hạnh Nhi nghe mẹ con, trước hết thương lượng với nhà chồng con xong hẵng nói, cha giữ lại tiền cho con.” Đối với ý tưởng của con gái Hồ Lão Đồ không có ý kiến, thậm chí ông còn muốn chờ hai năm này nuôi lợn kiếm được tiền cũng đến trấn trên mở một cửa hàng thịt lợn đó. Chẳng qua con gái đã lấy chồng chính là người nhà khác, tâm tư Hồ Lão Đồ tuy rằng đồng ý nhưng là rốt cuộc không có đồng ý.
Thấy cha mẹ đều không đáp ứng, Hồ Hạnh Nhi cũng không có cách nào, chỉ có thể ấm ức rời đi. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi cũng người cố chấp, mặc dù mọi người đều không đồng ý, nhưng chị vẫn không buông tha, chỉ là ở trong lòng nghĩ nếu không đồng ý thì nài cho đến khi bọn họ đều đồng ý mới thôi.
Thấy Hồ Hạnh Nhi đi rồi, Lý Quế Lan nhịn không được nói với Hồ Lão Đồ: “Ông nói đứa nhỏ này cả ngày nghĩ gì thế, sống yên ổn không thích cứ thích giày vò vớ vẩn. Nói tới đều là ông nuông chiều.”
Thấy Lý Quế Lan kéo đề tài đến trên người ông, Hồ Lão Đồ bèn nói: “Nói giống như chỉ có một mình tôi chiều nó ý. Tôi đi ra chuồng chỏm lợn một chút đây.” Nói xong đi luôn.
Lão già chết tiệt này, Lý Quế Lan cười mắng một câu, rồi tiếp tục làm công việc trên tay mình.