Thật ra tính cách năm cô con gái nhà họ Hồ một người lợi hại hơn một người thật đúng là do Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ một tay dạy dỗ. Năm đó nhà họ Hồ không có con trai, đầu năm nay không có con trai thì như thấp người khác một đoạn. Khi đó hai người đã sắp bốn mươi, đối với việc sinh con trai cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, vì không để cho năm cô con gái về sau lấy chồng bị ấm ức, hai người dạy cho tính cách năm cô con gái một người mạnh mẽ hơn một người. Gia đình nhiều con trai con gái tính tình mềm yếu một chút không có gì, bị ấm ức anh em nhà mẹ đẻ có thể đánh lên tận cửa, nhưng nhà mẹ đẻ không có anh em, chỉ có thể chính mình lợi hại hơn một chút để cho mình không chịu ấm ức.
Khi đó cũng không phải không có ai khuyên bọn họ ôm một đứa nhỏ từ bên ngoài về. Trước đây là lưu hành việc này, không có con trai ôm cũng phải ôm một đứa trở về. Nhà họ Hồ điều kiện tốt, đừng nói ôm một đứa từ bên ngoài dù là xin một đứa từ chỗ anh em trong tộc cũng có người sẵn lòng. Khi đó thật sự là quá khổ, rất nhiều gia đình ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, gia đình đông con dù là bé trai cũng không có quý giá lắm. Còn có gia đình thật sự sống không nổi mang con đến chỗ không có người quen biết vứt nữa cơ.
Lúc trước Lý Quế Lan cũng động tâm tư muốn xin một đứa con từ nhà Hồ lão tam, nhưng mà lại bị Hồ Lão Đồ khuyên, có con trai hay không có con trai ở trong cái nhìn của Hồ Lão Đồ đều là mệnh, nếu ông không có cái mệnh này ông cũng sẽ nhận, cùng lắm thì cho Tiểu Ngũ kén rể tới cửa. Đứa nhỏ ôm đến cho dù là cháu ruột cũng không được tự nhiên. Về sau đứa nhỏ trưởng thành nếu lỡ như biết sẽ rất lúng túng.
Cứ như vậy, ở dưới tình huống hai người vốn đều đã chết tâm muốn cho con gái kén rể, Hồ Quốc Đống ra đời. Nhưng tính tình của năm cô con gái cũng đã dưỡng thành. Một đứa lợi hại hơn một đứa, một đứa có chủ ý hơn một đứa. Không cái nói khác chỉ nói đến sự việc năm đó Hồ Hạnh Nhi kết hôn với Triệu Cường, Hồ Lão Đồ cũng không đồng ý lắm. Tề đại phi ngẫu, ba đời nhà bọn họ đều là kiếm ăn trong ruộng, mà nhà họ Triệu lại là người thành phố. Vào những năm bảy mươi tám mươi, giữa người nông thôn và người thành phố quả thực giống như là cách một dải ngân hà.
Nhưng Hồ Hạnh Nhi tự có chủ ý, chỉ vừa ý Triệu Cường, hai người thực sự không có cách nào mới đồng ý. Có điều mấy năm đầu hai người kết hôn, Hồ Lão Đồ tiếp tế cô con gái thứ hai này không ít. Người thành phố nhìn vẻ vang, nhưng bình thường ngay cả ăn rau xanh cũng không dễ dàng, càng miễn bàn cái khác. Hồ Hạnh Nhi mặc dù là cô con gái nông thôn, nhưng từ nhỏ gia đình cũng chưa từng thiếu chị ăn uống, bởi vì nguyên nhân Hồ Lão Đồ có tay nghề, cách năm ba bữa còn có thể ăn bữa thịt lợn. Có thể nói lúc làm con gái ở nhà, chị ăn uống còn tốt hơn khi gả vào thành phố.
Sau khi chị kết hôn, mỗi lần trở về Lý Quế Lan đều để cho chị mang đồ về, cứ như vậy mặc dù chị là người nông thôn nhưng ở nhà chồng cũng có thể thẳng được lưng. Sau lại liên tiếp sinh hai cậu con trai, cái lưng này lại càng ưỡn được thẳng tắp . Bởi vì lấy chồng không phải chịu giày vò gì, vẫn còn y như trước đây.
Có điều dạy dỗ được năm cô con gái tính cách cường thế cũng không đại biểu Lý Quế Lan là thích con dâu như vậy, bởi vậy lúc chọn vợ cho Hồ Quốc Đống, bà liếc mắt nhìn là nhìn trúng ngay Ngô Hồng Nhi dịu dàng hào phóng. Thật ra trong cái nhìn của Lý Quế Lan, phụ nữ ấy à là phải giống như cô con dâu nhà mình mới đúng cơ.
Ngô Hồng Nhi cũng không hùng hùng hổ hổ như mấy cô con gái, tính tình rất dịu dàng, nhưng có lần nào Quốc Đống không nghe lời nó? Mấy đứa nhà mình kia nhất là con Tư và con Năm cả ngày hò hò hét hét, vì chút chuyện to như quả rắm mà đánh nhau với chồng mình, cuối cùng còn không phải chỉ như vậy.
Lúc Hồ Quốc Đống xách một quả dưa hấu lúc trở về lại thấy mẹ hắn đang cau mày suy nghĩ cái gì đó bèn nói: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế, sao chỉ có một mình mẹ vậy?” Việc đồng áng làm tầm tầm rồi, hôm nay trong thôn nộp lương thực, Hồ Quốc Đống liền đi theo. Trên đường về hắn nhìn thấy trên đường có bán dưa hấu bèn thuận tay mua một quả. Hồng Nhi nhà họ rất thích ăn các loại hoa quả này, sức ăn thịt trái lại không lớn. Hắn đang muốn trở về khoe thành tích đó, nhưng không nghĩ tới chỉ nhìn thấy một mình mẹ hắn.
“Cha mày đi trại chỏm lợn rồi, chị Hai mày đã về nhà. Đản Đản buồn ngủ, vợ mày vừa mới vào phòng lừa nó ngủ rồi.” Lý Quế Lan thấy con trai nói chuyện mới từ trong suy nghĩ miên man vừa rồi lấy lại tinh thần. Thấy trong tay hắn xách một quả dưa hấu bèn nhận lấy rồi nói: “Còn rất to, sớm biết nên bảo chị Hai mày ăn dưa hấu xong rồi hẵng đi.” Hiện tại lương thực khan hiếm, địa phương trồng dưa hấu không nhiều, dưa hấu này cho dù ở phía Tây cũng coi như là thứ hiếm lạ.
Tắm rửa mồ hôi trên người ở trong sân xong, Hồ Quốc Đống liền vào nhà xem Ngô Hồng Nhi và con trai. Vừa vào đã thấy cả hai người ngủ rất ngon, Đản Đản ngủ giay tay giang chân ngửa mặt lên trời, bởi vì trời nóng, trên người mặc cái yếm nhỏ, chẳng qua hiển nhiên là sợ cu cậu cảm lạnh, Ngô Hồng Nhi dùng áo gối đắp bụng cho cu cậu. Ngô Hồng Nhi tương phản ngủ khá đáng thương, cô là dựa vào chăn ngủ, bên cạnh tay còn có đế giày mới đóng một nửa, xem ra là làm được một nửa thì ngủ mất.
Trong khoảng thời gian này Ngô Hồng Nhi rất mệt nỏi, nhà họ Hồ ít người, cho dù là có Hồ Hạnh Nhi đến hỗ trợ người vẫn thiếu như thường, bởi vậy Ngô Hồng Nhi liền không thể giống như trước ở nhà mẹ đẻ còn có thể tranh thủ trốn việc như vậy nữa. Cô da trắng, cho nên rất sợ nắng, hiện tại trên mặt lại nẻ da rồi, trên tay cũng có một ít vết thương nhỏ bởi vì cắt lúa mạch tạo thành. Cả người cuộn tròn ngủ ở trên chăn, nhìn đến là đáng thương.
Vừa nhìn như vậy lại làm Hồ Quốc Đống đau lòng không thôi. Hồng Nhi nhà họ lần này thật là chịu tội lớn rồi.
“Hồng Nhi, Hồng Nhi, tỉnh tỉnh mau nằm lại rồi ngủ tiếp.” Thấy cô nghẹo cổ khó chịu, Hồ Quốc Đống bèn nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của cô nói.
Ngô Hồng Nhi ngủ nông, lại nói con còn ở bên cạnh đó, Hồ Quốc Đống đẩy cô một cái giật mình tỉnh luôn. Chẳng qua mơ mơ màng màng thấy là Hồ Quốc Đống, con còn đang ngủ ngon, cô lẩm bẩm hai tiếng rồi lại ngủ.
Ngô Hồng Nhi là mệt thật, qua một vụ gặt lúa mạch cân nặng của cô đã gầy hơn so với hồi còn con gái. Ban ngày phải làm việc ở dưới ruộng, buổi tối còn phải trông con, ngủ cũng không ngủ đủ. Nhưng không làm cũng không được, mẹ chồng cô lớn tuổi như vậy rồi còn làm hăng say lắm đó, cô cũng không thể để cho người già làm còn mình đi ngủ. Vất vả lắm mới xong việc, cô thật là động một cái cũng không muốn động.
Thấy động tác Ngô Hồng Nhi mở mắt ra lại lập tức khép lại, Hồ Quốc Đống dở khóc dở cười, thấy thật sự là gọi không tỉnh, hắn dứt khoát trực tiếp bắt đầu bế người lên, muốn đặt cô lên giường gạch để cho cô nằm thẳng mà ngủ. Nhưng Ngô Hồng Nhi thấy hắn vẫn ầm ĩ cô ngủ lăn qua lăn lại không dứt, chờ lúc Hồ Quốc Đống đặt cô lên giường gạch cô dứt khoát ôm cổ hắn không buông tay.
“Em mệt, cánh tay đau, chân cũng đau.” Ngô Hồng Nhi nhắm mắt vừa treo ở trên người Hồ Quốc Đống không xuống vừa nói. Thật ra bình thường Ngô Hồng Nhi là rất ít nũng nịu, nhưng là hôm nay cô vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, lại cộng thêm trong khoảng thời gian này quả thực cô mệt vô cùng bèn làm ra hành động như vậy.
Hồ Quốc Đống cúi đầu nhìn nhìn Ngô Hồng Nhi đang ôm cổ hắn, bởi vì nguyên nhân buồn ngủ khóe mắt cô còn có chút nước mắt, nghe cô nói nũng nịu thật là làm cho trái tim Hồ Quốc Đống sắp tan chảy rồi.
Dứt khoát hắn cũng không đặt người lên giường gạch nữa, ôm như ấp trứng, vừa bóp cánh tay cho cô vừa nói: “Xoa bóp cho em được không, cô bé ngốc sao lại không biết trốn chút việc chứ.”
Hồ Quốc Đống xoa bóp cho Ngô Hồng Nhi rất thoải mái, cô vốn đang hết sức buồn ngủ chỉ chốc lát sau đã ngủ thật. Bởi vậy cô không nghe thấy những lời Hồ Quốc Đống nói thầm ở bên tai này. Nếu nghe được cô nhất định sẽ rất cảm động trước, sau đó lườm một cái, đất nhà mình hắn còn trốn việc thì thành loại người gì rồi.
Dĩ nhiên nếu Lý Quế Lan nghe được nói không chừng cảm xúc sẽ càng thêm kích động, chuyện cầm chổi đập Hồ Quốc Đống một trận cũng rất có thể sẽ xảy ra. Chẳng qua may mắn hai người ai cũng không nghe thấy.
Ngô Hồng Nhi ngủ một giấc hết sức thoải mái, sau khi tỉnh dậy ngay cả cánh tay và chân đau nhức đến không nâng nổi cũng dễ chịu hơn không ít. Mở mắt vừa nhìn con không ở bên cạnh, dọa cô giật mình. Chẳng qua sau đó lại nghe thấy tiếng cười của thằng nhóc này, lúc này Ngô Hồng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là được bế đi chơi rồi.
Lúc Ngô Hồng Nhi đi ra thằng nhóc Đản Đản này đang bò vui sướng ở trên một cái chiếu chúc Lý Quế Lan trải cho. Bởi vì làn da của trẻ con khá non nớt, bởi vậy ở trên chiếu chúc còn trải một cái đệm hơi cũ. Đây cơ hồ là trò chơi cần thiết mỗi ngày của Đản Đản. Hiện tại Đản Đản đã được gần chín tháng, ngay từ nửa tháng trước cu cậu đã bắt đầu bò tới bò lui ở trên giường gạch, ở yên một lát cũng không có, có đôi khi Ngô Hồng Nhi cũng hoài nghi, nếu không phải trông kỹ chỉ sợ nó còn có thể tự mình bò đi mất rồi.
Đản Đản đang mừng rỡ, hiển nhiên cu cậu cũng đã nhìn thấy Ngô Hồng Nhi, cu cậu giơ cánh tay nhỏ lên kêu a a hai tiếng với Ngô Hồng Nhi, tựa hồ đang chào hỏi cô.
“Hồng Nhi dậy rồi? Chờ cha con về chúng ta sẽ ăn cơm.” Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi đi ra bèn nói. Vừa rồi Lý Quế Lan đã làm xong cơm, vốn muốn gọi Ngô Hồng Nhi dậy, nhưng Hồ Quốc Đống nói Hồng Nhi đang ngủ ngon, Lý Quế Lan nghĩ dù sao Hồ Lão Đồ cũng còn chưa về nên không có gọi cô nữa.
Lời Lý Quế Lan không có ý khác, nhưng Ngô Hồng Nhi lại xấu hổ. Cô ngủ một lèo đến giờ này để cho mẹ chồng làm cơm tối, cả nhà vẫn chờ cô, cho dù là mẹ ruột cô biết cũng sẽ mắng cô.”Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy làm. Mấy ngày nay ngài cũng rất mệt.” Ngô Hồng Nhi nói, sau đó lại trừng mắt nhìn Hồ Quốc Đống một cái, người này cũng là không có mắt nhìn, cũng không biết gọi cô dậy nấu cơm.
Hồ Quốc Đống sờ mũi một cái, hắn nào nỡ gọi cô dậy, sau khi Đản Đản dậy, sợ đánh thức cô hắn còn đặc biệt mang Đản Đản ra ngoài chơi đó.
Lý Quế Lan cũng không phải người so đo như vậy, chỉ là nghĩ con gái bây giờ kém xa bọn họ hồi còn trẻ, hồi bà còn trẻ làm việc nhà nông cũng chẳng hề kém cạnh đàn ông. Quốc Đống xót vợ đều không nỡ để cho vợ nó làm việc nặng cũng đã mệt thành bộ dáng này. Chẳng qua bà cũng nhìn ra con dâu là mệt thật cũng không phải là trốn việc bèn nói: “Không có chuyện gì, người trẻ tuổi ngủ nhiều, lại nói mấy ngày nay con cũng mệt mỏi rồi. Ngủ thêm một lát cũng là nên.”
Nghe Lý Quế Lan nói như vậy, Ngô Hồng Nhi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mẹ chồng tuy rằng cũng là mẹ, nhưng tóm lại là không cách nào so sánh được với mẹ ruột. Hồ Quốc Đống là con trai độc nhất, muốn chia ra sống một mình là căn bản không có khả năng, vì cuộc sống sau này trôi qua được thoải mái một chút, cô cũng không thể làm mất lòng mẹ chồng.
Thật ra tính cách năm cô con gái nhà họ Hồ một người lợi hại hơn một người thật đúng là do Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ một tay dạy dỗ. Năm đó nhà họ Hồ không có con trai, đầu năm nay không có con trai thì như thấp người khác một đoạn. Khi đó hai người đã sắp bốn mươi, đối với việc sinh con trai cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, vì không để cho năm cô con gái về sau lấy chồng bị ấm ức, hai người dạy cho tính cách năm cô con gái một người mạnh mẽ hơn một người. Gia đình nhiều con trai con gái tính tình mềm yếu một chút không có gì, bị ấm ức anh em nhà mẹ đẻ có thể đánh lên tận cửa, nhưng nhà mẹ đẻ không có anh em, chỉ có thể chính mình lợi hại hơn một chút để cho mình không chịu ấm ức.
Khi đó cũng không phải không có ai khuyên bọn họ ôm một đứa nhỏ từ bên ngoài về. Trước đây là lưu hành việc này, không có con trai ôm cũng phải ôm một đứa trở về. Nhà họ Hồ điều kiện tốt, đừng nói ôm một đứa từ bên ngoài dù là xin một đứa từ chỗ anh em trong tộc cũng có người sẵn lòng. Khi đó thật sự là quá khổ, rất nhiều gia đình ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, gia đình đông con dù là bé trai cũng không có quý giá lắm. Còn có gia đình thật sự sống không nổi mang con đến chỗ không có người quen biết vứt nữa cơ.
Lúc trước Lý Quế Lan cũng động tâm tư muốn xin một đứa con từ nhà Hồ lão tam, nhưng mà lại bị Hồ Lão Đồ khuyên, có con trai hay không có con trai ở trong cái nhìn của Hồ Lão Đồ đều là mệnh, nếu ông không có cái mệnh này ông cũng sẽ nhận, cùng lắm thì cho Tiểu Ngũ kén rể tới cửa. Đứa nhỏ ôm đến cho dù là cháu ruột cũng không được tự nhiên. Về sau đứa nhỏ trưởng thành nếu lỡ như biết sẽ rất lúng túng.
Cứ như vậy, ở dưới tình huống hai người vốn đều đã chết tâm muốn cho con gái kén rể, Hồ Quốc Đống ra đời. Nhưng tính tình của năm cô con gái cũng đã dưỡng thành. Một đứa lợi hại hơn một đứa, một đứa có chủ ý hơn một đứa. Không cái nói khác chỉ nói đến sự việc năm đó Hồ Hạnh Nhi kết hôn với Triệu Cường, Hồ Lão Đồ cũng không đồng ý lắm. Tề đại phi ngẫu, ba đời nhà bọn họ đều là kiếm ăn trong ruộng, mà nhà họ Triệu lại là người thành phố. Vào những năm bảy mươi tám mươi, giữa người nông thôn và người thành phố quả thực giống như là cách một dải ngân hà.
Nhưng Hồ Hạnh Nhi tự có chủ ý, chỉ vừa ý Triệu Cường, hai người thực sự không có cách nào mới đồng ý. Có điều mấy năm đầu hai người kết hôn, Hồ Lão Đồ tiếp tế cô con gái thứ hai này không ít. Người thành phố nhìn vẻ vang, nhưng bình thường ngay cả ăn rau xanh cũng không dễ dàng, càng miễn bàn cái khác. Hồ Hạnh Nhi mặc dù là cô con gái nông thôn, nhưng từ nhỏ gia đình cũng chưa từng thiếu chị ăn uống, bởi vì nguyên nhân Hồ Lão Đồ có tay nghề, cách năm ba bữa còn có thể ăn bữa thịt lợn. Có thể nói lúc làm con gái ở nhà, chị ăn uống còn tốt hơn khi gả vào thành phố.
Sau khi chị kết hôn, mỗi lần trở về Lý Quế Lan đều để cho chị mang đồ về, cứ như vậy mặc dù chị là người nông thôn nhưng ở nhà chồng cũng có thể thẳng được lưng. Sau lại liên tiếp sinh hai cậu con trai, cái lưng này lại càng ưỡn được thẳng tắp . Bởi vì lấy chồng không phải chịu giày vò gì, vẫn còn y như trước đây.
Có điều dạy dỗ được năm cô con gái tính cách cường thế cũng không đại biểu Lý Quế Lan là thích con dâu như vậy, bởi vậy lúc chọn vợ cho Hồ Quốc Đống, bà liếc mắt nhìn là nhìn trúng ngay Ngô Hồng Nhi dịu dàng hào phóng. Thật ra trong cái nhìn của Lý Quế Lan, phụ nữ ấy à là phải giống như cô con dâu nhà mình mới đúng cơ.
Ngô Hồng Nhi cũng không hùng hùng hổ hổ như mấy cô con gái, tính tình rất dịu dàng, nhưng có lần nào Quốc Đống không nghe lời nó? Mấy đứa nhà mình kia nhất là con Tư và con Năm cả ngày hò hò hét hét, vì chút chuyện to như quả rắm mà đánh nhau với chồng mình, cuối cùng còn không phải chỉ như vậy.
Lúc Hồ Quốc Đống xách một quả dưa hấu lúc trở về lại thấy mẹ hắn đang cau mày suy nghĩ cái gì đó bèn nói: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế, sao chỉ có một mình mẹ vậy?” Việc đồng áng làm tầm tầm rồi, hôm nay trong thôn nộp lương thực, Hồ Quốc Đống liền đi theo. Trên đường về hắn nhìn thấy trên đường có bán dưa hấu bèn thuận tay mua một quả. Hồng Nhi nhà họ rất thích ăn các loại hoa quả này, sức ăn thịt trái lại không lớn. Hắn đang muốn trở về khoe thành tích đó, nhưng không nghĩ tới chỉ nhìn thấy một mình mẹ hắn.
“Cha mày đi trại chỏm lợn rồi, chị Hai mày đã về nhà. Đản Đản buồn ngủ, vợ mày vừa mới vào phòng lừa nó ngủ rồi.” Lý Quế Lan thấy con trai nói chuyện mới từ trong suy nghĩ miên man vừa rồi lấy lại tinh thần. Thấy trong tay hắn xách một quả dưa hấu bèn nhận lấy rồi nói: “Còn rất to, sớm biết nên bảo chị Hai mày ăn dưa hấu xong rồi hẵng đi.” Hiện tại lương thực khan hiếm, địa phương trồng dưa hấu không nhiều, dưa hấu này cho dù ở phía Tây cũng coi như là thứ hiếm lạ.
Tắm rửa mồ hôi trên người ở trong sân xong, Hồ Quốc Đống liền vào nhà xem Ngô Hồng Nhi và con trai. Vừa vào đã thấy cả hai người ngủ rất ngon, Đản Đản ngủ giay tay giang chân ngửa mặt lên trời, bởi vì trời nóng, trên người mặc cái yếm nhỏ, chẳng qua hiển nhiên là sợ cu cậu cảm lạnh, Ngô Hồng Nhi dùng áo gối đắp bụng cho cu cậu. Ngô Hồng Nhi tương phản ngủ khá đáng thương, cô là dựa vào chăn ngủ, bên cạnh tay còn có đế giày mới đóng một nửa, xem ra là làm được một nửa thì ngủ mất.
Trong khoảng thời gian này Ngô Hồng Nhi rất mệt nỏi, nhà họ Hồ ít người, cho dù là có Hồ Hạnh Nhi đến hỗ trợ người vẫn thiếu như thường, bởi vậy Ngô Hồng Nhi liền không thể giống như trước ở nhà mẹ đẻ còn có thể tranh thủ trốn việc như vậy nữa. Cô da trắng, cho nên rất sợ nắng, hiện tại trên mặt lại nẻ da rồi, trên tay cũng có một ít vết thương nhỏ bởi vì cắt lúa mạch tạo thành. Cả người cuộn tròn ngủ ở trên chăn, nhìn đến là đáng thương.
Vừa nhìn như vậy lại làm Hồ Quốc Đống đau lòng không thôi. Hồng Nhi nhà họ lần này thật là chịu tội lớn rồi.
“Hồng Nhi, Hồng Nhi, tỉnh tỉnh mau nằm lại rồi ngủ tiếp.” Thấy cô nghẹo cổ khó chịu, Hồ Quốc Đống bèn nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của cô nói.
Ngô Hồng Nhi ngủ nông, lại nói con còn ở bên cạnh đó, Hồ Quốc Đống đẩy cô một cái giật mình tỉnh luôn. Chẳng qua mơ mơ màng màng thấy là Hồ Quốc Đống, con còn đang ngủ ngon, cô lẩm bẩm hai tiếng rồi lại ngủ.
Ngô Hồng Nhi là mệt thật, qua một vụ gặt lúa mạch cân nặng của cô đã gầy hơn so với hồi còn con gái. Ban ngày phải làm việc ở dưới ruộng, buổi tối còn phải trông con, ngủ cũng không ngủ đủ. Nhưng không làm cũng không được, mẹ chồng cô lớn tuổi như vậy rồi còn làm hăng say lắm đó, cô cũng không thể để cho người già làm còn mình đi ngủ. Vất vả lắm mới xong việc, cô thật là động một cái cũng không muốn động.
Thấy động tác Ngô Hồng Nhi mở mắt ra lại lập tức khép lại, Hồ Quốc Đống dở khóc dở cười, thấy thật sự là gọi không tỉnh, hắn dứt khoát trực tiếp bắt đầu bế người lên, muốn đặt cô lên giường gạch để cho cô nằm thẳng mà ngủ. Nhưng Ngô Hồng Nhi thấy hắn vẫn ầm ĩ cô ngủ lăn qua lăn lại không dứt, chờ lúc Hồ Quốc Đống đặt cô lên giường gạch cô dứt khoát ôm cổ hắn không buông tay.
“Em mệt, cánh tay đau, chân cũng đau.” Ngô Hồng Nhi nhắm mắt vừa treo ở trên người Hồ Quốc Đống không xuống vừa nói. Thật ra bình thường Ngô Hồng Nhi là rất ít nũng nịu, nhưng là hôm nay cô vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, lại cộng thêm trong khoảng thời gian này quả thực cô mệt vô cùng bèn làm ra hành động như vậy.
Hồ Quốc Đống cúi đầu nhìn nhìn Ngô Hồng Nhi đang ôm cổ hắn, bởi vì nguyên nhân buồn ngủ khóe mắt cô còn có chút nước mắt, nghe cô nói nũng nịu thật là làm cho trái tim Hồ Quốc Đống sắp tan chảy rồi.
Dứt khoát hắn cũng không đặt người lên giường gạch nữa, ôm như ấp trứng, vừa bóp cánh tay cho cô vừa nói: “Xoa bóp cho em được không, cô bé ngốc sao lại không biết trốn chút việc chứ.”
Hồ Quốc Đống xoa bóp cho Ngô Hồng Nhi rất thoải mái, cô vốn đang hết sức buồn ngủ chỉ chốc lát sau đã ngủ thật. Bởi vậy cô không nghe thấy những lời Hồ Quốc Đống nói thầm ở bên tai này. Nếu nghe được cô nhất định sẽ rất cảm động trước, sau đó lườm một cái, đất nhà mình hắn còn trốn việc thì thành loại người gì rồi.
Dĩ nhiên nếu Lý Quế Lan nghe được nói không chừng cảm xúc sẽ càng thêm kích động, chuyện cầm chổi đập Hồ Quốc Đống một trận cũng rất có thể sẽ xảy ra. Chẳng qua may mắn hai người ai cũng không nghe thấy.
Ngô Hồng Nhi ngủ một giấc hết sức thoải mái, sau khi tỉnh dậy ngay cả cánh tay và chân đau nhức đến không nâng nổi cũng dễ chịu hơn không ít. Mở mắt vừa nhìn con không ở bên cạnh, dọa cô giật mình. Chẳng qua sau đó lại nghe thấy tiếng cười của thằng nhóc này, lúc này Ngô Hồng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là được bế đi chơi rồi.
Lúc Ngô Hồng Nhi đi ra thằng nhóc Đản Đản này đang bò vui sướng ở trên một cái chiếu chúc Lý Quế Lan trải cho. Bởi vì làn da của trẻ con khá non nớt, bởi vậy ở trên chiếu chúc còn trải một cái đệm hơi cũ. Đây cơ hồ là trò chơi cần thiết mỗi ngày của Đản Đản. Hiện tại Đản Đản đã được gần chín tháng, ngay từ nửa tháng trước cu cậu đã bắt đầu bò tới bò lui ở trên giường gạch, ở yên một lát cũng không có, có đôi khi Ngô Hồng Nhi cũng hoài nghi, nếu không phải trông kỹ chỉ sợ nó còn có thể tự mình bò đi mất rồi.
Đản Đản đang mừng rỡ, hiển nhiên cu cậu cũng đã nhìn thấy Ngô Hồng Nhi, cu cậu giơ cánh tay nhỏ lên kêu a a hai tiếng với Ngô Hồng Nhi, tựa hồ đang chào hỏi cô.
“Hồng Nhi dậy rồi? Chờ cha con về chúng ta sẽ ăn cơm.” Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi đi ra bèn nói. Vừa rồi Lý Quế Lan đã làm xong cơm, vốn muốn gọi Ngô Hồng Nhi dậy, nhưng Hồ Quốc Đống nói Hồng Nhi đang ngủ ngon, Lý Quế Lan nghĩ dù sao Hồ Lão Đồ cũng còn chưa về nên không có gọi cô nữa.
Lời Lý Quế Lan không có ý khác, nhưng Ngô Hồng Nhi lại xấu hổ. Cô ngủ một lèo đến giờ này để cho mẹ chồng làm cơm tối, cả nhà vẫn chờ cô, cho dù là mẹ ruột cô biết cũng sẽ mắng cô.”Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy làm. Mấy ngày nay ngài cũng rất mệt.” Ngô Hồng Nhi nói, sau đó lại trừng mắt nhìn Hồ Quốc Đống một cái, người này cũng là không có mắt nhìn, cũng không biết gọi cô dậy nấu cơm.
Hồ Quốc Đống sờ mũi một cái, hắn nào nỡ gọi cô dậy, sau khi Đản Đản dậy, sợ đánh thức cô hắn còn đặc biệt mang Đản Đản ra ngoài chơi đó.
Lý Quế Lan cũng không phải người so đo như vậy, chỉ là nghĩ con gái bây giờ kém xa bọn họ hồi còn trẻ, hồi bà còn trẻ làm việc nhà nông cũng chẳng hề kém cạnh đàn ông. Quốc Đống xót vợ đều không nỡ để cho vợ nó làm việc nặng cũng đã mệt thành bộ dáng này. Chẳng qua bà cũng nhìn ra con dâu là mệt thật cũng không phải là trốn việc bèn nói: “Không có chuyện gì, người trẻ tuổi ngủ nhiều, lại nói mấy ngày nay con cũng mệt mỏi rồi. Ngủ thêm một lát cũng là nên.”
Nghe Lý Quế Lan nói như vậy, Ngô Hồng Nhi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mẹ chồng tuy rằng cũng là mẹ, nhưng tóm lại là không cách nào so sánh được với mẹ ruột. Hồ Quốc Đống là con trai độc nhất, muốn chia ra sống một mình là căn bản không có khả năng, vì cuộc sống sau này trôi qua được thoải mái một chút, cô cũng không thể làm mất lòng mẹ chồng.