Thật ra cũng không phải nhà họ Hồ không có tiền chuyển đến trấn trên, chỉ là hiện tại nhà họ Hồ còn ở giai đoạn cất bước, nuôi lợn chính là một hạng mục lớn, nếu chuyển đến trấn trên trái lại bất lợi đối với sự phát triển về sau của nhà họ Hồ. Lại nói Hồ Lão Đồ cũng không thể rời bỏ con lợn ông nuôi cả đời.
Lần nói chuyện này của hai vợ chồng đã quyết định như vậy, về phần việc kiếm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ đến trấn trên cũng tạm thời gác lại. Ngô Hồng cùng Hồ Quốc Đống bưng cơm chiều lên bàn, bắt đầu gọi một nhà già trẻ ăn cơm.
Hồ Kiệt cùng Hồ Trác tuy rằng ăn không ít quẩy nếp, nhưng nghe thấy Ngô Hồng Nhi dọn cơm vẫn là hoan hô một tiếng chạy tới. Hồ Việt bây giờ đại khái cũng biết mẹ cô bé bày bàn là có ý gì rồi, thấy vậy cũng chuyển hai cái chân nhỏ múp míp bắt đầu chay qua bên này. Chẳng qua vốn chân cô bé đã không vững vàng, hơn nữa có xe tập đi kìm hãm, trên cơ bản cũng chỉ là di chuyển từ từ.
Vẫn là từ xa xa Hồ Quốc Đống nhìn thấy cô bé bắt đầu mếu máo vội vàng bế cô bé lên, lúc này mới không để cho cô bé rơi nước mắt. Nói tới Nha Nha mặc dù mới hơn một tuổi, nhưng tính tình của cô bé đã rất rõ ràng, dáng vẻ Nha Nha không giống Ngô Hồng Nhi ngay cả tính tình cũng không giống. Nếu nhất định muốn tìm ra cô bé giống ai, tính tình Nha Nha trái lại càng giống bác gái cô bé Hồ Hạnh Nhi hơn một chút, là người nóng vội mười phần.
Hồ Kiệt và Hồ Trác đều đã lớn, ăn cơm hai đứa đều tự ăn, Ngô Hồng Nhi ôm Nha Nha bón cô bé ăn canh trứng gà, có điều hiển nhiên con bé này muốn tự mình ăn hơn, thỉnh thoảng đưa tay giật thìa trong tay Ngô Hồng Nhi. Thật ra Nha Nha còn chưa có cai sữa, cơ mà chỉ là sữa đã sớm không đủ cho cô bé ăn rồi, hiện tại mỗi ngày cô bé đều được ăn một ít các loại như cháo gạo và canh trứng gà...
"Mẹ hôm nay vốn không phải nên về rồi, sao đến bây giờ cũng chưa trở về, cha ngài xem có cần để cho Quốc Đống đi đón một chút hay không?" Ngô Hồng Nhi vừa đấu trí đấu dũng với con bé, vừa nói với Hồ Lão Đồ.
"Không cần, nếu hôm nay không trở về hẳn là có việc vướng chân rồi. Cha đoán chừng chậm nhất là ngày mai cũng sẽ về." Hồ Lão Đồ không thèm để ý nói. Ông rất tin tưởng sức chiến đấu của bà già nhà mình, không có mấy người có thể lấy được chỗ tốt trong tay bà.
Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Lão Đồ nói như vậy ở trong lòng cũng là cười một tiếng. Nói tới mấy năm nay tính tình mẹ chồng trái lại càng lợi hại hơn, mấy anh con rể ở trước mặt mẹ chồng đều như chuột thấy mèo vậy.
"Hồ Kiệt ăn cơm tử tế." Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hồ Quốc Đống nói. Ngô Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn lên, đúng là thằng nhóc Hồ Kiệt này đang trộn cháo trong bát nghịch đây mà. Có lẽ là vừa mới ăn nhiều quẩy nếp, hai thằng nhóc bây giờ đều không có khẩu vị.
"Kêu gào cái gì mà kêu gào, ngay cả cơm cũng không để cho ăn tử tế." Hồ Lão Đồ che chở cháu trai liền trừng Hồ Quốc Đống một cái."Mau ăn cơm đi, lát nữa không phải còn muốn làm đồ kho sao, chỗ chị Hai anh vẫn chờ đó." Vốn còn muốn thuận thế dạy dỗ con trai một trận, Hồ Quốc Đống nghẹn lời, cúi đầu húp cháo cũng lười lên tiếng.
"Ông nội ơi, ngày mai con cũng muốn đi trấn trên cùng." Hồ Kiệt vừa nghe Hồ Lão Đồ nói cái này lập tức nói luôn.
"Đản Đản con không phải nói ngày mai muốn về nhà bà ngoại cùng mẹ sao?" Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Kiệt nói như vậy bèn nói. Thằng nhóc này đi trấn trên chẳng hề khách khí, đòi này đòi nọ, mỗi lần Hồ Hạnh Nhi đều sẽ mua cho rất nhiều thứ trở về. Nhất là bây giờ hai đứa con trai nhà Hồ Hạnh Nhi đều đi học, đi cũng không ai mang theo cu cậu, đoán cũng đoán được nhất định là Hồ Hạnh Nhi cho cu cậu tiền để cho cu cậu lỗng tuồng.
Vừa vặn ngày mai Ngô Hồng Nhi có việc muốn về nhà mẹ đẻ nên đã sớm nói với Hồ Kiệt để cho cu cậu đi cùng.
Nghe mẹ nhóc nói như vậy, trên mặt Hồ Kiệt liền lộ ra biểu tình thất vọng, tuy rằng nhà bà ngoại cũng chơi rất vui, nhưng hiển nhiên không có cách nào so sánh được với trấn trên.
Hồ Lão Đồ thấy cháu trai giương mắt nhìn ông, trên mặt cũng lộ ra biểu tình mất tự nhiên, tuy rằng ông cũng rất muốn mang theo cháu trai đi, nhưng cũng không thể ngay trước mặt con dâu nói không cho đứa nhỏ đi nhà bà ngoại chứ.
Thấy ông nội cũng không nói lời nào, Hồ Kiệt biết hoàn toàn hết cách rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ủ rũ.
"Con là cái đồ không có lương tâm, bà ngoại con thương con vô ích rồi." Ngô Hồng Nhi cười mắng. Chẳng qua cô lại thuận thế gắp hai miếng đồ ăn chúng thích ăn cho hai đứa nhỏ.
Phải nói Ngô Hồng Nhi trước đây còn có chút yếu ớt, nũng nịu, nhưng mấy năm nay cô trên phải chăm sóc người già dưới phải chăm sóc trẻ nhỏ, giữa còn phải lo cho Hồ Quốc Đống, những yếu ớt, nũng nịu kia của mình đã sớm quên gần hết rồi. Ngay cả ăn cơm cũng phải đứa nhỏ và người già ăn đều ăn xong cô mới có tâm tư ăn. Cũng may Hồ Quốc Đống biết xót người, vẫn luôn không quên chiếu cố Ngô Hồng Nhi vài phần. Người một nhà ăn bữa cơm vui vẻ hòa thuận, tạm thời những việc riêng của mỗi người không đề cập tới.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Hồng Nhi đã sửa soạn xong cho mấy tiểu tổ tông. Bởi vì hôm nay Hồ Quốc Đống muốn đi trấn trên cho nên bọn họ phải đi sớm một chút, bằng không sẽ không có ai đưa bốn mẹ con họ đi. Ngô Hồng Nhi đã học đi được xe đạp rồi, chẳng qua kỹ thuật cũng không có tốt lắm, lại nói cũng không lai được ba đứa nhỏ. Năm ngoái Hồ Quốc Đống vì để đi lại thuận tiện hơn nên đã mua một chiếc xe máy, lai ba đứa nhỏ cùng Ngô Hồng Nhi vừa đủ.
Ngô Hồng Nhi ngồi ở phía sau ôm Hồ Việt, phía trước hai đứa nhỏ Hồ Trác cùng Hồ Kiệt ngồi. Thả bốn mẹ con ở cửa nhà họ Ngô lại hẹn thời gian buổi tối tới đón người, Hồ Quốc Đống đi luôn. Không có cách nào, không phải Hồ Quốc Đống đến cửa nhà mẹ vợ mà lại không đi vào, thật sự là hôm nay hắn có quá nhiều việc phải làm. Nếu lại dừng lại ở nhà họ Ngô một lát nửa buổi sáng đã trôi qua rồi.
Ngày hôm qua Hồ Kiệt còn không tình không nguyện, nhưng hôm nay vừa đến cửa nhà nhà họ Ngô đã hoan hô một tiếng rồi lôi kéo em trai chạy tới nhà bà ngoại. Tuy rằng nhà họ Ngô không có thú vị như trấn trên, nhưng có mấy anh em họ ngoại tuổi tác đều tầm tầm Hồ Kiệt, bình thường chơi đùa nghịch ngợm với nhau cũng là rất tốt.
Ngô Hồng Nhi vừa sửa soạn đồ mang đến cùng với Thôi Vinh Mai nghe tiếng ra đón bọn họ, vừa hô với bóng lưng hai đứa bé: "Hồ Kiệt, Hồ Trác hai đứa các con chạy chậm một chút cho mẹ, nhìn dưới chân."
Thấy con gái nhà mình một bàn tay xách đồ, một tay khác còn phải bế con gái đang thấy hai anh trai chạy đi liền cũng giãy dụa muốn xuống, Thôi Vinh Mai bèn đón lấy cháu gái nói: "Nào, để bà ngoại bế bé Nha Nha của chúng ta một cái."
Thôi Vinh Mai nhỏ hơn Lý Quế Lan vài tuổi, nhưng năm nay cũng hơn sáu mươi rồi. Nha Nha cũng không có gầy, Thôi Vinh Mai bế lên còn hơi khó nhọc: "Con bé này nhìn khổ người không lớn, trái lại rất nặng tay."
"Chẳng phải vậy, cũng ăn nhiều. Hiện tại mỗi ngày trừ ăn sữa còn phải ăn không ít thứ, đã đuổi kịp Đản Đản hồi tầm tuổi này rồi." Ngô Hồng Nhi có vẻ bất đắc dĩ nói. Có điều tuy rằng trên mặt là vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại là vui vẻ. Con cái không bệnh không tai nạn là điều người làm cha làm mẹ hy vọng nhất.
"Hồng Nhi?" Hai mẹ con đang nói sôi nổi lại đột nhiên nghe thấy có người gọi Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn, là một người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, người phụ nữ này uấn tóc xoăn lọn to thịnh hành nhất khi ấy, trên người là một chiếc áo gió màu đỏ, bên dưới là quần giẫm gót màu đen, trên chân còn đeo một đôi giày da. Trên mặt của cô ấy cũng trang điểm, son môi màu đỏ chót cực kỳ dễ khiến người khác chú ý. Một bộ này thật đúng là trang phục thịnh hành nhất thời bấy giờ. Đột nhiên nhìn thấy một người như vậy, Ngô Hồng Nhi một chốc một lát thật đúng là không nhận ra là ai.
Mấy năm nay cải cách mở cửa, xã hội thay đổi cũng vô cùng nhanh. Uốn tóc chính là vừa bắt đầu lưu hành, chẳng qua đây là lưu hành ở thành phố, ở nông thôn còn có rất ít người uốn. Hồ Hạnh Nhi năm ngoái đã uốn, còn từng khuyến khích Ngô Hồng Nhi, có điều đối với việc uốn tóc này, thái độ Hồ Quốc Đống hết sức kiên quyết, như thế nào cũng không chịu. Vừa lúc Ngô Hồng Nhi cũng không cảm thấy uốn tóc có gì tốt nên vẫn tết một cái bím tóc. Chẳng qua tóc Ngô Hồng Nhi vừa đen vừa bóng, cho dù không uốn cũng rất xinh đẹp.
"Là Lan Lan à?" Thôi Vinh Mai ngẩng đầu nhìn thấy Vương Lan bèn niềm nở nói. Hiện tại người trong thôn đều biết con bé Vương Lan này có tiền đồ rồi. Thôi Vinh Mai nhìn thấy cô ấy cũng rất nhiệt tình.
Nghe Thôi Vinh Mai nói Lan Lan, Ngô Hồng Nhi nhìn kỹ thật đúng là Vương Lan, chẳng qua mấy năm nay Vương Lan thay đổi rất lớn, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không nhận ra được. Nói tới Ngô Hồng Nhi và Vương Lan đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi, lúc trước hai người cũng là chị em chung đụng vô cùng tốt, chợt nhìn thấy Vương Lan, Ngô Hồng Nhi cũng là hết sức vui mừng: "Lan Lan, thật là bà ư, bà thay đổi thật sự là quá lớn rồi, một chốc một lát tôi cũng không nhận ra được."
Lúc Ngô Hồng Nhi nói lời này, Vương Lan vẫn đang đánh giá cô. Ngô Hồng Nhi tết một bím tóc, trang phục trên người tuy rằng không xuất chúng, nhưng chất vải hiển nhiên cũng là tốt. Hai tay của cô trắng nõn, bên trên cũng không có bao nhiêu vết chai. Mấu chốt nhất là hai đầu lông mày cô không có bao nhiêu u sầu, thậm chí còn mang theo vài phần hồn nhiên như lúc chưa lập gia đình. Có thể thấy được cuộc sống mấy năm nay vẫn trôi qua không tệ.
Nha Nha vừa rồi thấy anh trai bọn họ chạy liền muốn đi vào theo, hiện tại thấy bà ngoại cùng mẹ chẳng ai nhúc nhích còn ở lại chỗ này nói chuyện, bèn căng người không ngừng muốn đi vào trong nhà. Thấy bộ dạng này của cô bé Ngô Hồng Nhi bèn nói: "Mẹ, ngài bế Nha Nha về trước đi, con cùng Lan Lan trò chuyện hai câu." Đã lâu không gặp như vậy rồi, Ngô Hồng Nhi cũng muốn trò chuyện vài câu với Vương Lan. Vương Lan hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, bằng không cũng sẽ không gọi cô lại.
Thôi Vinh Mai biết quan hệ của con gái nhà mình và Vương Lan vẫn luôn tốt, bởi vậy cũng không nói gì, nhận lấy đồ trong tay Ngô Hồng Nhi, bế con bé rồi về nhà trước.
"Đã lâu không gặp rồi, mấy năm nay vẫn tốt chứ." Cho dù ban đầu là khuê mật không có gì giấu nhau, lâu không gặp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Ngô Hồng Nhi cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nghe Ngô Hồng Nhi hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Vương Lan cũng không biết trả lời như thế nào. Cô trôi qua tốt sao? Nói thật một người phụ nữ bôn ba ở bên ngoài, nơi nào có thể trôi qua tốt chứ. Đã từng có khổ gì cô cũng đều chịu mệt gì cũng đều bị. Có điều cũng may hiện tại cô cũng lăn lộn ra hình ra dạng rồi, ít nhất ở trong mắt người khác cô trôi qua hẳn là rất tốt.
"Cũng không tệ lắm, còn bà trôi qua vẫn tốt chứ?" Trên mặt Vương Lan mang vài phần tươi cười nói. Nói lời này nói nhiều lắm rồi, ngay cả cô cũng cảm thấy mình trôi qua rất tốt. Đúng vậy, rất tốt. Có chồng có con lại có tiền, bất kể nhìn từ mặt nào cô cũng trôi qua rất tốt.