Ngô Hồng Nhi thấy Vương Lan nói như vậy bèn cười nói: "Cũng không tệ lắm, hai năm qua chính sách tốt, cuộc sống của mọi người đều thoái mái không ít." Nghe Vương Lan nói cô ấy trôi qua tốt, Ngô Hồng Nhi trái lại cũng rất mừng cho cô ấy. Chẳng qua từ cách ăn mặc trang điểm của cô ấy cũng biết cô ấy trôi qua khá tốt.
Hồ Hạnh Nhi là người yêu cái đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm so với Vương Lan vẫn là kém một khoảng, nhìn ra được Vương Lan thật sự là lăn lộn ra hình ra dạng.
"Vừa rồi đó là con gái bà?" Vương Lan hỏi. Thật ra vừa rồi lúc Hồ Quốc Đống đưa bốn mẹ con Ngô Hồng Nhi tới đây Vương Lan đã nhìn thấy bọn họ, hai đứa bé trai không cần phải nói, diện mạo đứa nào cũng có phần giống cha mẹ, chỉ có con bé không giống hai người lắm. Hồ Quốc Đống không cần phải nói đứa nhỏ may mắn không giống hắn, về phần Ngô Hồng Nhi tuy rằng cô cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là một loại xinh đẹp khá ôn hòa, về phần con bé còn nhỏ tuổi ngũ quan đã xinh đẹp rất có tính xâm lược rồi.
"Đúng vậy, mới bé tí xíu như vậy mà đã nghịch như con khỉ, chẳng hề làm cho người bớt lo hơn hai thằng anh. Ba đứa quỷ nghịch ngợm này cũng không có lúc nào để cho người sống yên ổn cả." Trong âm thanh của Ngô Hồng Nhi mang theo vui vẻ chính cô cũng không có nhận thấy được, tuy rằng đang oán trách đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng đây lại làm sao không phải là một loại phương thức khoe khoang khác đây.
"Rất tốt, trẻ con nghịch ngợm một chút mới tốt, nhìn có sức sống." Nghĩ tới con trai nhu thuận nghe lời, nụ cười của Vương Lan có chút miễn cưỡng nói. Thật ra cô hi vọng con nhà mình có thể nghịch ngợm một chút, như vậy cô cũng sẽ không hối hận và đau khổ như vậy. Hồi đó con trai còn nhỏ như vậy cô đã vào thành phố, tuy rằng trong nhà có cha mẹ cô, hơn nữa hàng năm cô cũng sẽ gửi tiền về, nhà họ Vương nhất định sẽ không bạc đãi nó. Nhưng đứa nhỏ dù sao không phải đi theo bên cạnh cha mẹ ruột, còn nhỏ tuổi đã học được nhìn sắc mặt người khác. Cho dù là đối mặt với cô, đứa bé kia cũng mang theo vài phần lấy lòng cẩn thận từng li từng tí. Nó giống như một con chuột nhỏ luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ cần tình huống hơi có chút không đúng là sẽ lùi ngay đầu về trong hang.
"Bây giờ bà có mấy đứa con?"Ngô Hồng Nhi hỏi, mặc dù bây giờ đã kế hoạch hoá gia đình, nhưng tầm tuổi này bọn họ trên cơ bản cũng sẽ không chỉ có một đứa con, nói tới con cái Ngô Hồng Nhi bèn thuận miệng hỏi.
"Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, cũng không có lúc nào sinh thêm con, chờ cuối cùng cũng lăn lộn ra hình ra dạng rồi, chính sách quốc gia cũng không cho phép. Tôi trái lại là một cá thể không có gì, nhưng anh rể bà cũng không thể vì sinh con mà bỏ việc được." Thật ra năm đầu tiên Vương Lan vừa đến thành phố cũng từng mang thai một đứa, nhưng tình huống của bọn họ khi đó sinh thêm con cũng không thực tế, bởi vậy hai người thương lượng cũng liền không muốn. Có điều chuyện này cũng không cần phải nói với Ngô Hồng Nhi. Thật ra Vương Lan rất tiếc nuối, cô thật sự rất muốn sinh thêm một bé gái, đáng tiếc không có cơ hội nữa rồi.
"Đúng vậy, bà xem trí nhớ tôi này, anh rể là sinh viên, quả nhiên là công việc nhà nước, cái này kiểm tra nghiêm nhất rồi. Có điều thằng cu nhà bà hiểu chuyện như vậy, một đứa cũng hơn ba đứa này nhà tôi rồi." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hiện tại chỉ cần là công nhân viên chức nhà nước chính thức, chỉ cần vừa sinh con thứ hai sẽ lập tức khai trừ, bởi vậy Vương Lan không sinh thêm con nữa, cũng là hợp lý.
"Đúng rồi lần này anh rể có trở về không, vợ chồng bà sẽ ở nhà mấy ngày?" Ngô Hồng Nhi cười nói.
"Đỗ Quân sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường, bây giờ là giảng viên đại học, anh ấy bận rộn công việc nên lần này không về cùng. Thật ra tôi cũng rất bận rộn, không ở nhà được mấy ngày, lần này trở về chủ yếu là muốn mang con tôi đi, tuổi của nó cũng không nhỏ, đi theo bên cạnh bọn tôi cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn. Đại khái ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đi, nói tới hôm nay có thể gặp được bà cũng là vừa khéo." Vương Lan nói. Bây giờ giảng viên đại học cũng không có địa vị cao quý như đời sau, sinh viên tuy rằng đều là bao cấp phân phối, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn ở lại trường học. Hơn nữa Đỗ Quân hiện tại cũng chỉ là giảng viên, chút tiền lương kia còn không đủ cho hắn chi tiêu. Có điều phần công việc này của Đỗ Quân, ở trong thôn lại là cực kỳ vẻ vang, gần như có thể nói là tồn tại như thần. Bởi vậy lúc nói tới cái này ánh mắt Vương Lan tỏa sáng, trên mặt cũng phủ sắc thái tự tin. Cô tựa hồ đã có thể tưởng tượng được ánh mắt hâm mộ của Ngô Hồng Nhi.
Ấn tượng của Ngô Hồng Nhi đối với giảng viên đại học còn dừng lại ở kiếp trước, khi đó địa vị của giảng viên đại học thực là rất cao, bởi vậy thấy Vương Lan nói Đỗ Quân bây giờ là giảng viên đại học, cô thật sự rất mừng cho cô ấy. Hâm mộ trái lại có một chút xíu, những mà lại cũng không nhiều, dù sao loại sinh vật giảng viên đại học kia cách cô quả thực quá xa. Thử nghĩ bộ dạng Hồ Quốc Đống đứng trên bục giảng giảng bài, Ngô Hồng Nhi cảm thấy hình ảnh quá ‘đẹp”, cô quả thực không dám nhìn.
"Oa, oa" hai người đang nói chuyện vui vẻ, tiếng khóc trẻ con lại truyền đến, Ngô Hồng Nhi vừa nghe là biết đây là đồ quỷ sứ kia nhà mình. Nghe thấy con bé khóc, Ngô Hồng Nhi cũng không có thời gian tiếp tục tán gẫu với Vương Lan nữa, bèn nói: "Lan Lan, tôi đi về trước xem đứa nhỏ một chút, buổi chiều lúc nào không có chuyện gì tôi đi tìm bà trò chuyện một lát nhé." Nói xong gật gật đầu với Vương Lan, rồi chạy về nhà.
Vương Lan nhìn bóng dáng vội vã chạy của Ngô Hồng Nhi, không nhịn được lắc lắc đầu, trước đây Hồng Nhi cũng là một người rất trong sáng, tươi mát, nhưng bây giờ đã không có gì khác biệt với nông phụ bình thường rồi. Mỗi ngày chính là vây quanh bệ bếp cùng chuyển động quanh con cái. Chẳng qua, Vương Lan nhớ tới bóng dáng cường tráng đưa mấy mẹ con đến kia, thật ra ấn tượng của Vương Lan đối với diện mạo của Hồ Quốc Đống cũng không sâu lắm, nhưng nhớ tới bộ dáng hắn mỗi tay ôm một đứa con lại cảm thấy hết sức ấm áp. Thật ra nếu có thể, cô cũng không phải là muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Bên này Ngô Hồng Nhi vội vội vàng vàng về đến nhà vừa nhìn, quả nhiên Nha Nha đang khóc đến ghê gớm. Hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác vừa đến đã đi chơi cùng mấy anh em họ rồi, đâu còn nhớ được con bé nghịch ngợm này. Tuy rằng vừa rồi Thôi Vinh Mai bế không có chuyện gì, nhưng trẻ con dẫu sao sợ người lạ, một chốc lát không thấy được khuôn mặt quen thuộc là khóc lên. Đứa nhỏ này khóc lên cũng là đứa to họng, bằng không Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không ở cổng mà còn nghe thấy rồi.
Thấy Ngô Hồng Nhi tiến vào, Thôi Vinh Mai vội vàng nói như thở phào nhẹ nhõm: "Mau đến xem thử đồ quỷ sứ này nhà các con, mẹ là hết cách rồi."
Ngô Hồng Nhi vội vàng đón lấy con, thấy trong phòng cũng không có người khác, còn tiện thể cho bú vài hớp sữa. Đứa nhỏ này buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ đã bị bế dậy. Hiện tại ở trong ngực thơm tho của mẹ chỉ một lát sau đã ngủ rồi.
Đợi sau khi con ngủ, Ngô Hồng cẩn thận từng li từng tí đặt con lên giường gạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao còn cho bú sữa thế, tầm tầm cũng nên cai rồi?" Thôi Vinh Mai nói, Nha Nha cũng đã hơn một tuổi, chính là thời điểm tốt để cai sữa.
"Không cai được, vừa cai là khóc ghê gớm. Quốc Đống người nọ mẹ cũng không phải không biết, coi Nha Nha như sinh mạng, con bé vừa khóc người khác còn chưa thế nào, hắn đã đầu hàng trước. Có điều cũng hòm hòm rồi, mỗi ngày con bé cũng chỉ là ăn vài hớp, món chính đã sớm đổi thành cái khác."Ngô Hồng Nhi nói.
"Ừ đúng, đứa nhỏ Quốc Đống này cái gì khác cũng tốt, chỉ là quá chiều con." Thôi Vinh Mai nói. Không chỉ là Nha Nha, chính là đứa cháu ngoại trai, Quốc Đống cũng chiều ghê lắm. Tuy rằng bình thường nhìn hắn nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn có thể nhìn ra đó không phải là nghiêm khắc mà, rõ ràng chính là xót ghê gớm.
"Hắn chính là như vậy, ngài mới nhìn ra à." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hồ Quốc Đống người này tuy rằng có bề ngoài thô lỗ, nhưng đối với trẻ con lại thương yêu hết mực, trừ phi bị Hồ Kiệt chọc tức không có cách nào mới muốn lấy đế giày đánh người.
"Đúng rồi, vừa rồi con cùng Vương Lan ở bên ngoài nói chuyện những gì?" Thôi Vinh Mai hỏi."Con đúng là không biết, lúc con Lan trở về, đồ mang về thật là không ít, bao lớn bao nhỏ không nói ngày hôm qua còn mua về cho hai người lão Vương một cái TV, xem ra thật là kiếm được tiền. Mọi người không biết hâm mộ bao nhiêu đâu. Còn có nghe nói chồng nó bây giờ còn là giảng viên đại học gì đó, nghe ra rất có thể diện. Sớm biết thế hồi đó con cũng nên tìm thanh niên trí thức, khi đó không phải có một người rất thích con tên là Hứa Thành gì gì đó sao. Năm đó cái người tên là Hứa Thành kia thi đại học còn thi được tốt hơn chồng con Lan đó." Nhìn thấy Vương Lan trở về nở mày nở mặt như vậy, Thôi Vinh Mai cũng không nhịn được chua chát nói.
"Mẹ, ngài nói cái gì đó?" Ngô Hồng Nhi nghe xong lời Thôi Vinh Mai nói dở khóc dở cười nói. Vương Lan tuy rằng nở mày nở mặt trước người như vậy, nhưng sau lưng không biết chịu bao nhiêu đau khổ đâu. Tuy rằng mấy năm nay chính sách rộng rãi không ít, nhưng cá thể lại không phải dễ làm như vậy. Giống như là nhà họ Hồ, tay nghề của Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống là hàng thật giá thật, nhưng mỗi ngày cũng phải đi sớm về khuya nuôi lợn cho lợn ăn, làm thịt kho. Mỗi ngày gần như đều bận túi bụi. Dù dốc hết sức lực cả nhà như vậy, còn gặp vài lần rắc rối đó. Một người phụ nữ lẻ loi như Vương Lan có thể xông xáo ra thành tựu này hôm nay không chừng sau lưng chịu bao nhiêu đau khổ đấy.
Sống như vậy quá mệt mỏi, đời này Ngô Hồng Nhi chỉ muốn sống thoải mái dễ chịu, cha mẹ, con cái, chồng đều ở bên cạnh, cô đối với cuộc sống hiện tại đã rất hài lòng rồi.
"Mẹ cũng chỉ nói chút như vậy. Đứa nhỏ Quốc Đống kia cũng là không có chỗ xoi mói. Tuy rằng không bằng con Lan, nhưng con cũng là rơi vào trong ổ phúc rồi." Thôi Vinh Mai cũng biết lời chua loét của mình có chút không đúng bèn vội vàng nói. Nói tới anh con rể Hồ Quốc Đống này Thôi Vinh Mai cũng là rất hài lòng, đứa nhỏ này biết điều, hiếu thuận không nói, mấu chốt nhất là đối tốt với con gái nhà mình. Đôi vợ chồng trẻ đã kết hôn bảy tám năm rồi, nhưng hiện tại vẫn thương Hồng Nhi như những ngày đầu. Quả thực giống như là đối xử với tròng mắt vậy.
Người trong thôn cũng không có ai không hâm mộ Hồng Nhi nhà bà gả được tốt, chẳng qua là Vương Lan vừa trở về nháy mắt đã dời đi sự chú ý của mọi người, làm cho Thôi Vinh Mai có chút chua chát mới nói lời nói này mà thôi.
"Mẹ ngài cũng biết, Lan Lan từ nhỏ đã nhiều chủ ý, so sánh với cô ấy con còn kém xa, cho dù là con đối mặt với tình huống giống như cô ấy chỉ sợ cũng không lăn lộn ra được bộ dáng bây giờ của cô ấy." Ngô Hồng Nhi rất có tự mình biết mình nói.
Thôi Vinh Mai suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, bằng tính tình lười biếng này của con gái nhà mình, nếu quả thật gả cho thanh niên trí thức chỉ sợ cũng phải chịu tội lớn, nơi nào có được cuộc sống thoải mái như bây giờ, nghĩ đến đây chút cảm giác chua chát còn tồn tại trong lòng bà cũng mất rồi.
Edit: Trạch Mỗ
Ngô Hồng Nhi thấy Vương Lan nói như vậy bèn cười nói: "Cũng không tệ lắm, hai năm qua chính sách tốt, cuộc sống của mọi người đều thoái mái không ít." Nghe Vương Lan nói cô ấy trôi qua tốt, Ngô Hồng Nhi trái lại cũng rất mừng cho cô ấy. Chẳng qua từ cách ăn mặc trang điểm của cô ấy cũng biết cô ấy trôi qua khá tốt.
Hồ Hạnh Nhi là người yêu cái đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm so với Vương Lan vẫn là kém một khoảng, nhìn ra được Vương Lan thật sự là lăn lộn ra hình ra dạng.
"Vừa rồi đó là con gái bà?" Vương Lan hỏi. Thật ra vừa rồi lúc Hồ Quốc Đống đưa bốn mẹ con Ngô Hồng Nhi tới đây Vương Lan đã nhìn thấy bọn họ, hai đứa bé trai không cần phải nói, diện mạo đứa nào cũng có phần giống cha mẹ, chỉ có con bé không giống hai người lắm. Hồ Quốc Đống không cần phải nói đứa nhỏ may mắn không giống hắn, về phần Ngô Hồng Nhi tuy rằng cô cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là một loại xinh đẹp khá ôn hòa, về phần con bé còn nhỏ tuổi ngũ quan đã xinh đẹp rất có tính xâm lược rồi.
"Đúng vậy, mới bé tí xíu như vậy mà đã nghịch như con khỉ, chẳng hề làm cho người bớt lo hơn hai thằng anh. Ba đứa quỷ nghịch ngợm này cũng không có lúc nào để cho người sống yên ổn cả." Trong âm thanh của Ngô Hồng Nhi mang theo vui vẻ chính cô cũng không có nhận thấy được, tuy rằng đang oán trách đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng đây lại làm sao không phải là một loại phương thức khoe khoang khác đây.
"Rất tốt, trẻ con nghịch ngợm một chút mới tốt, nhìn có sức sống." Nghĩ tới con trai nhu thuận nghe lời, nụ cười của Vương Lan có chút miễn cưỡng nói. Thật ra cô hi vọng con nhà mình có thể nghịch ngợm một chút, như vậy cô cũng sẽ không hối hận và đau khổ như vậy. Hồi đó con trai còn nhỏ như vậy cô đã vào thành phố, tuy rằng trong nhà có cha mẹ cô, hơn nữa hàng năm cô cũng sẽ gửi tiền về, nhà họ Vương nhất định sẽ không bạc đãi nó. Nhưng đứa nhỏ dù sao không phải đi theo bên cạnh cha mẹ ruột, còn nhỏ tuổi đã học được nhìn sắc mặt người khác. Cho dù là đối mặt với cô, đứa bé kia cũng mang theo vài phần lấy lòng cẩn thận từng li từng tí. Nó giống như một con chuột nhỏ luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ cần tình huống hơi có chút không đúng là sẽ lùi ngay đầu về trong hang.
"Bây giờ bà có mấy đứa con?"Ngô Hồng Nhi hỏi, mặc dù bây giờ đã kế hoạch hoá gia đình, nhưng tầm tuổi này bọn họ trên cơ bản cũng sẽ không chỉ có một đứa con, nói tới con cái Ngô Hồng Nhi bèn thuận miệng hỏi.
"Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, cũng không có lúc nào sinh thêm con, chờ cuối cùng cũng lăn lộn ra hình ra dạng rồi, chính sách quốc gia cũng không cho phép. Tôi trái lại là một cá thể không có gì, nhưng anh rể bà cũng không thể vì sinh con mà bỏ việc được." Thật ra năm đầu tiên Vương Lan vừa đến thành phố cũng từng mang thai một đứa, nhưng tình huống của bọn họ khi đó sinh thêm con cũng không thực tế, bởi vậy hai người thương lượng cũng liền không muốn. Có điều chuyện này cũng không cần phải nói với Ngô Hồng Nhi. Thật ra Vương Lan rất tiếc nuối, cô thật sự rất muốn sinh thêm một bé gái, đáng tiếc không có cơ hội nữa rồi.
"Đúng vậy, bà xem trí nhớ tôi này, anh rể là sinh viên, quả nhiên là công việc nhà nước, cái này kiểm tra nghiêm nhất rồi. Có điều thằng cu nhà bà hiểu chuyện như vậy, một đứa cũng hơn ba đứa này nhà tôi rồi." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hiện tại chỉ cần là công nhân viên chức nhà nước chính thức, chỉ cần vừa sinh con thứ hai sẽ lập tức khai trừ, bởi vậy Vương Lan không sinh thêm con nữa, cũng là hợp lý.
"Đúng rồi lần này anh rể có trở về không, vợ chồng bà sẽ ở nhà mấy ngày?" Ngô Hồng Nhi cười nói.
"Đỗ Quân sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường, bây giờ là giảng viên đại học, anh ấy bận rộn công việc nên lần này không về cùng. Thật ra tôi cũng rất bận rộn, không ở nhà được mấy ngày, lần này trở về chủ yếu là muốn mang con tôi đi, tuổi của nó cũng không nhỏ, đi theo bên cạnh bọn tôi cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn. Đại khái ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đi, nói tới hôm nay có thể gặp được bà cũng là vừa khéo." Vương Lan nói. Bây giờ giảng viên đại học cũng không có địa vị cao quý như đời sau, sinh viên tuy rằng đều là bao cấp phân phối, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn ở lại trường học. Hơn nữa Đỗ Quân hiện tại cũng chỉ là giảng viên, chút tiền lương kia còn không đủ cho hắn chi tiêu. Có điều phần công việc này của Đỗ Quân, ở trong thôn lại là cực kỳ vẻ vang, gần như có thể nói là tồn tại như thần. Bởi vậy lúc nói tới cái này ánh mắt Vương Lan tỏa sáng, trên mặt cũng phủ sắc thái tự tin. Cô tựa hồ đã có thể tưởng tượng được ánh mắt hâm mộ của Ngô Hồng Nhi.
Ấn tượng của Ngô Hồng Nhi đối với giảng viên đại học còn dừng lại ở kiếp trước, khi đó địa vị của giảng viên đại học thực là rất cao, bởi vậy thấy Vương Lan nói Đỗ Quân bây giờ là giảng viên đại học, cô thật sự rất mừng cho cô ấy. Hâm mộ trái lại có một chút xíu, những mà lại cũng không nhiều, dù sao loại sinh vật giảng viên đại học kia cách cô quả thực quá xa. Thử nghĩ bộ dạng Hồ Quốc Đống đứng trên bục giảng giảng bài, Ngô Hồng Nhi cảm thấy hình ảnh quá ‘đẹp”, cô quả thực không dám nhìn.
"Oa, oa" hai người đang nói chuyện vui vẻ, tiếng khóc trẻ con lại truyền đến, Ngô Hồng Nhi vừa nghe là biết đây là đồ quỷ sứ kia nhà mình. Nghe thấy con bé khóc, Ngô Hồng Nhi cũng không có thời gian tiếp tục tán gẫu với Vương Lan nữa, bèn nói: "Lan Lan, tôi đi về trước xem đứa nhỏ một chút, buổi chiều lúc nào không có chuyện gì tôi đi tìm bà trò chuyện một lát nhé." Nói xong gật gật đầu với Vương Lan, rồi chạy về nhà.
Vương Lan nhìn bóng dáng vội vã chạy của Ngô Hồng Nhi, không nhịn được lắc lắc đầu, trước đây Hồng Nhi cũng là một người rất trong sáng, tươi mát, nhưng bây giờ đã không có gì khác biệt với nông phụ bình thường rồi. Mỗi ngày chính là vây quanh bệ bếp cùng chuyển động quanh con cái. Chẳng qua, Vương Lan nhớ tới bóng dáng cường tráng đưa mấy mẹ con đến kia, thật ra ấn tượng của Vương Lan đối với diện mạo của Hồ Quốc Đống cũng không sâu lắm, nhưng nhớ tới bộ dáng hắn mỗi tay ôm một đứa con lại cảm thấy hết sức ấm áp. Thật ra nếu có thể, cô cũng không phải là muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Bên này Ngô Hồng Nhi vội vội vàng vàng về đến nhà vừa nhìn, quả nhiên Nha Nha đang khóc đến ghê gớm. Hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác vừa đến đã đi chơi cùng mấy anh em họ rồi, đâu còn nhớ được con bé nghịch ngợm này. Tuy rằng vừa rồi Thôi Vinh Mai bế không có chuyện gì, nhưng trẻ con dẫu sao sợ người lạ, một chốc lát không thấy được khuôn mặt quen thuộc là khóc lên. Đứa nhỏ này khóc lên cũng là đứa to họng, bằng không Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không ở cổng mà còn nghe thấy rồi.
Thấy Ngô Hồng Nhi tiến vào, Thôi Vinh Mai vội vàng nói như thở phào nhẹ nhõm: "Mau đến xem thử đồ quỷ sứ này nhà các con, mẹ là hết cách rồi."
Ngô Hồng Nhi vội vàng đón lấy con, thấy trong phòng cũng không có người khác, còn tiện thể cho bú vài hớp sữa. Đứa nhỏ này buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ đã bị bế dậy. Hiện tại ở trong ngực thơm tho của mẹ chỉ một lát sau đã ngủ rồi.
Đợi sau khi con ngủ, Ngô Hồng cẩn thận từng li từng tí đặt con lên giường gạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao còn cho bú sữa thế, tầm tầm cũng nên cai rồi?" Thôi Vinh Mai nói, Nha Nha cũng đã hơn một tuổi, chính là thời điểm tốt để cai sữa.
"Không cai được, vừa cai là khóc ghê gớm. Quốc Đống người nọ mẹ cũng không phải không biết, coi Nha Nha như sinh mạng, con bé vừa khóc người khác còn chưa thế nào, hắn đã đầu hàng trước. Có điều cũng hòm hòm rồi, mỗi ngày con bé cũng chỉ là ăn vài hớp, món chính đã sớm đổi thành cái khác."Ngô Hồng Nhi nói.
"Ừ đúng, đứa nhỏ Quốc Đống này cái gì khác cũng tốt, chỉ là quá chiều con." Thôi Vinh Mai nói. Không chỉ là Nha Nha, chính là đứa cháu ngoại trai, Quốc Đống cũng chiều ghê lắm. Tuy rằng bình thường nhìn hắn nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn có thể nhìn ra đó không phải là nghiêm khắc mà, rõ ràng chính là xót ghê gớm.
"Hắn chính là như vậy, ngài mới nhìn ra à." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hồ Quốc Đống người này tuy rằng có bề ngoài thô lỗ, nhưng đối với trẻ con lại thương yêu hết mực, trừ phi bị Hồ Kiệt chọc tức không có cách nào mới muốn lấy đế giày đánh người.
"Đúng rồi, vừa rồi con cùng Vương Lan ở bên ngoài nói chuyện những gì?" Thôi Vinh Mai hỏi."Con đúng là không biết, lúc con Lan trở về, đồ mang về thật là không ít, bao lớn bao nhỏ không nói ngày hôm qua còn mua về cho hai người lão Vương một cái TV, xem ra thật là kiếm được tiền. Mọi người không biết hâm mộ bao nhiêu đâu. Còn có nghe nói chồng nó bây giờ còn là giảng viên đại học gì đó, nghe ra rất có thể diện. Sớm biết thế hồi đó con cũng nên tìm thanh niên trí thức, khi đó không phải có một người rất thích con tên là Hứa Thành gì gì đó sao. Năm đó cái người tên là Hứa Thành kia thi đại học còn thi được tốt hơn chồng con Lan đó." Nhìn thấy Vương Lan trở về nở mày nở mặt như vậy, Thôi Vinh Mai cũng không nhịn được chua chát nói.
"Mẹ, ngài nói cái gì đó?" Ngô Hồng Nhi nghe xong lời Thôi Vinh Mai nói dở khóc dở cười nói. Vương Lan tuy rằng nở mày nở mặt trước người như vậy, nhưng sau lưng không biết chịu bao nhiêu đau khổ đâu. Tuy rằng mấy năm nay chính sách rộng rãi không ít, nhưng cá thể lại không phải dễ làm như vậy. Giống như là nhà họ Hồ, tay nghề của Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống là hàng thật giá thật, nhưng mỗi ngày cũng phải đi sớm về khuya nuôi lợn cho lợn ăn, làm thịt kho. Mỗi ngày gần như đều bận túi bụi. Dù dốc hết sức lực cả nhà như vậy, còn gặp vài lần rắc rối đó. Một người phụ nữ lẻ loi như Vương Lan có thể xông xáo ra thành tựu này hôm nay không chừng sau lưng chịu bao nhiêu đau khổ đấy.
Sống như vậy quá mệt mỏi, đời này Ngô Hồng Nhi chỉ muốn sống thoải mái dễ chịu, cha mẹ, con cái, chồng đều ở bên cạnh, cô đối với cuộc sống hiện tại đã rất hài lòng rồi.
"Mẹ cũng chỉ nói chút như vậy. Đứa nhỏ Quốc Đống kia cũng là không có chỗ xoi mói. Tuy rằng không bằng con Lan, nhưng con cũng là rơi vào trong ổ phúc rồi." Thôi Vinh Mai cũng biết lời chua loét của mình có chút không đúng bèn vội vàng nói. Nói tới anh con rể Hồ Quốc Đống này Thôi Vinh Mai cũng là rất hài lòng, đứa nhỏ này biết điều, hiếu thuận không nói, mấu chốt nhất là đối tốt với con gái nhà mình. Đôi vợ chồng trẻ đã kết hôn bảy tám năm rồi, nhưng hiện tại vẫn thương Hồng Nhi như những ngày đầu. Quả thực giống như là đối xử với tròng mắt vậy.
Người trong thôn cũng không có ai không hâm mộ Hồng Nhi nhà bà gả được tốt, chẳng qua là Vương Lan vừa trở về nháy mắt đã dời đi sự chú ý của mọi người, làm cho Thôi Vinh Mai có chút chua chát mới nói lời nói này mà thôi.
"Mẹ ngài cũng biết, Lan Lan từ nhỏ đã nhiều chủ ý, so sánh với cô ấy con còn kém xa, cho dù là con đối mặt với tình huống giống như cô ấy chỉ sợ cũng không lăn lộn ra được bộ dáng bây giờ của cô ấy." Ngô Hồng Nhi rất có tự mình biết mình nói.
Thôi Vinh Mai suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, bằng tính tình lười biếng này của con gái nhà mình, nếu quả thật gả cho thanh niên trí thức chỉ sợ cũng phải chịu tội lớn, nơi nào có được cuộc sống thoải mái như bây giờ, nghĩ đến đây chút cảm giác chua chát còn tồn tại trong lòng bà cũng mất rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Trạch Mỗ
Ngô Hồng Nhi thấy Vương Lan nói như vậy bèn cười nói: "Cũng không tệ lắm, hai năm qua chính sách tốt, cuộc sống của mọi người đều thoái mái không ít." Nghe Vương Lan nói cô ấy trôi qua tốt, Ngô Hồng Nhi trái lại cũng rất mừng cho cô ấy. Chẳng qua từ cách ăn mặc trang điểm của cô ấy cũng biết cô ấy trôi qua khá tốt.
Hồ Hạnh Nhi là người yêu cái đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm so với Vương Lan vẫn là kém một khoảng, nhìn ra được Vương Lan thật sự là lăn lộn ra hình ra dạng.
"Vừa rồi đó là con gái bà?" Vương Lan hỏi. Thật ra vừa rồi lúc Hồ Quốc Đống đưa bốn mẹ con Ngô Hồng Nhi tới đây Vương Lan đã nhìn thấy bọn họ, hai đứa bé trai không cần phải nói, diện mạo đứa nào cũng có phần giống cha mẹ, chỉ có con bé không giống hai người lắm. Hồ Quốc Đống không cần phải nói đứa nhỏ may mắn không giống hắn, về phần Ngô Hồng Nhi tuy rằng cô cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là một loại xinh đẹp khá ôn hòa, về phần con bé còn nhỏ tuổi ngũ quan đã xinh đẹp rất có tính xâm lược rồi.
"Đúng vậy, mới bé tí xíu như vậy mà đã nghịch như con khỉ, chẳng hề làm cho người bớt lo hơn hai thằng anh. Ba đứa quỷ nghịch ngợm này cũng không có lúc nào để cho người sống yên ổn cả." Trong âm thanh của Ngô Hồng Nhi mang theo vui vẻ chính cô cũng không có nhận thấy được, tuy rằng đang oán trách đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng đây lại làm sao không phải là một loại phương thức khoe khoang khác đây.
"Rất tốt, trẻ con nghịch ngợm một chút mới tốt, nhìn có sức sống." Nghĩ tới con trai nhu thuận nghe lời, nụ cười của Vương Lan có chút miễn cưỡng nói. Thật ra cô hi vọng con nhà mình có thể nghịch ngợm một chút, như vậy cô cũng sẽ không hối hận và đau khổ như vậy. Hồi đó con trai còn nhỏ như vậy cô đã vào thành phố, tuy rằng trong nhà có cha mẹ cô, hơn nữa hàng năm cô cũng sẽ gửi tiền về, nhà họ Vương nhất định sẽ không bạc đãi nó. Nhưng đứa nhỏ dù sao không phải đi theo bên cạnh cha mẹ ruột, còn nhỏ tuổi đã học được nhìn sắc mặt người khác. Cho dù là đối mặt với cô, đứa bé kia cũng mang theo vài phần lấy lòng cẩn thận từng li từng tí. Nó giống như một con chuột nhỏ luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ cần tình huống hơi có chút không đúng là sẽ lùi ngay đầu về trong hang.
"Bây giờ bà có mấy đứa con?"Ngô Hồng Nhi hỏi, mặc dù bây giờ đã kế hoạch hoá gia đình, nhưng tầm tuổi này bọn họ trên cơ bản cũng sẽ không chỉ có một đứa con, nói tới con cái Ngô Hồng Nhi bèn thuận miệng hỏi.
"Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, cũng không có lúc nào sinh thêm con, chờ cuối cùng cũng lăn lộn ra hình ra dạng rồi, chính sách quốc gia cũng không cho phép. Tôi trái lại là một cá thể không có gì, nhưng anh rể bà cũng không thể vì sinh con mà bỏ việc được." Thật ra năm đầu tiên Vương Lan vừa đến thành phố cũng từng mang thai một đứa, nhưng tình huống của bọn họ khi đó sinh thêm con cũng không thực tế, bởi vậy hai người thương lượng cũng liền không muốn. Có điều chuyện này cũng không cần phải nói với Ngô Hồng Nhi. Thật ra Vương Lan rất tiếc nuối, cô thật sự rất muốn sinh thêm một bé gái, đáng tiếc không có cơ hội nữa rồi.
"Đúng vậy, bà xem trí nhớ tôi này, anh rể là sinh viên, quả nhiên là công việc nhà nước, cái này kiểm tra nghiêm nhất rồi. Có điều thằng cu nhà bà hiểu chuyện như vậy, một đứa cũng hơn ba đứa này nhà tôi rồi." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hiện tại chỉ cần là công nhân viên chức nhà nước chính thức, chỉ cần vừa sinh con thứ hai sẽ lập tức khai trừ, bởi vậy Vương Lan không sinh thêm con nữa, cũng là hợp lý.
"Đúng rồi lần này anh rể có trở về không, vợ chồng bà sẽ ở nhà mấy ngày?" Ngô Hồng Nhi cười nói.
"Đỗ Quân sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường, bây giờ là giảng viên đại học, anh ấy bận rộn công việc nên lần này không về cùng. Thật ra tôi cũng rất bận rộn, không ở nhà được mấy ngày, lần này trở về chủ yếu là muốn mang con tôi đi, tuổi của nó cũng không nhỏ, đi theo bên cạnh bọn tôi cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn. Đại khái ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đi, nói tới hôm nay có thể gặp được bà cũng là vừa khéo." Vương Lan nói. Bây giờ giảng viên đại học cũng không có địa vị cao quý như đời sau, sinh viên tuy rằng đều là bao cấp phân phối, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn ở lại trường học. Hơn nữa Đỗ Quân hiện tại cũng chỉ là giảng viên, chút tiền lương kia còn không đủ cho hắn chi tiêu. Có điều phần công việc này của Đỗ Quân, ở trong thôn lại là cực kỳ vẻ vang, gần như có thể nói là tồn tại như thần. Bởi vậy lúc nói tới cái này ánh mắt Vương Lan tỏa sáng, trên mặt cũng phủ sắc thái tự tin. Cô tựa hồ đã có thể tưởng tượng được ánh mắt hâm mộ của Ngô Hồng Nhi.
Ấn tượng của Ngô Hồng Nhi đối với giảng viên đại học còn dừng lại ở kiếp trước, khi đó địa vị của giảng viên đại học thực là rất cao, bởi vậy thấy Vương Lan nói Đỗ Quân bây giờ là giảng viên đại học, cô thật sự rất mừng cho cô ấy. Hâm mộ trái lại có một chút xíu, những mà lại cũng không nhiều, dù sao loại sinh vật giảng viên đại học kia cách cô quả thực quá xa. Thử nghĩ bộ dạng Hồ Quốc Đống đứng trên bục giảng giảng bài, Ngô Hồng Nhi cảm thấy hình ảnh quá ‘đẹp”, cô quả thực không dám nhìn.
"Oa, oa" hai người đang nói chuyện vui vẻ, tiếng khóc trẻ con lại truyền đến, Ngô Hồng Nhi vừa nghe là biết đây là đồ quỷ sứ kia nhà mình. Nghe thấy con bé khóc, Ngô Hồng Nhi cũng không có thời gian tiếp tục tán gẫu với Vương Lan nữa, bèn nói: "Lan Lan, tôi đi về trước xem đứa nhỏ một chút, buổi chiều lúc nào không có chuyện gì tôi đi tìm bà trò chuyện một lát nhé." Nói xong gật gật đầu với Vương Lan, rồi chạy về nhà.
Vương Lan nhìn bóng dáng vội vã chạy của Ngô Hồng Nhi, không nhịn được lắc lắc đầu, trước đây Hồng Nhi cũng là một người rất trong sáng, tươi mát, nhưng bây giờ đã không có gì khác biệt với nông phụ bình thường rồi. Mỗi ngày chính là vây quanh bệ bếp cùng chuyển động quanh con cái. Chẳng qua, Vương Lan nhớ tới bóng dáng cường tráng đưa mấy mẹ con đến kia, thật ra ấn tượng của Vương Lan đối với diện mạo của Hồ Quốc Đống cũng không sâu lắm, nhưng nhớ tới bộ dáng hắn mỗi tay ôm một đứa con lại cảm thấy hết sức ấm áp. Thật ra nếu có thể, cô cũng không phải là muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Bên này Ngô Hồng Nhi vội vội vàng vàng về đến nhà vừa nhìn, quả nhiên Nha Nha đang khóc đến ghê gớm. Hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác vừa đến đã đi chơi cùng mấy anh em họ rồi, đâu còn nhớ được con bé nghịch ngợm này. Tuy rằng vừa rồi Thôi Vinh Mai bế không có chuyện gì, nhưng trẻ con dẫu sao sợ người lạ, một chốc lát không thấy được khuôn mặt quen thuộc là khóc lên. Đứa nhỏ này khóc lên cũng là đứa to họng, bằng không Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không ở cổng mà còn nghe thấy rồi.
Thấy Ngô Hồng Nhi tiến vào, Thôi Vinh Mai vội vàng nói như thở phào nhẹ nhõm: "Mau đến xem thử đồ quỷ sứ này nhà các con, mẹ là hết cách rồi."
Ngô Hồng Nhi vội vàng đón lấy con, thấy trong phòng cũng không có người khác, còn tiện thể cho bú vài hớp sữa. Đứa nhỏ này buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ đã bị bế dậy. Hiện tại ở trong ngực thơm tho của mẹ chỉ một lát sau đã ngủ rồi.
Đợi sau khi con ngủ, Ngô Hồng cẩn thận từng li từng tí đặt con lên giường gạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao còn cho bú sữa thế, tầm tầm cũng nên cai rồi?" Thôi Vinh Mai nói, Nha Nha cũng đã hơn một tuổi, chính là thời điểm tốt để cai sữa.
"Không cai được, vừa cai là khóc ghê gớm. Quốc Đống người nọ mẹ cũng không phải không biết, coi Nha Nha như sinh mạng, con bé vừa khóc người khác còn chưa thế nào, hắn đã đầu hàng trước. Có điều cũng hòm hòm rồi, mỗi ngày con bé cũng chỉ là ăn vài hớp, món chính đã sớm đổi thành cái khác."Ngô Hồng Nhi nói.
"Ừ đúng, đứa nhỏ Quốc Đống này cái gì khác cũng tốt, chỉ là quá chiều con." Thôi Vinh Mai nói. Không chỉ là Nha Nha, chính là đứa cháu ngoại trai, Quốc Đống cũng chiều ghê lắm. Tuy rằng bình thường nhìn hắn nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn có thể nhìn ra đó không phải là nghiêm khắc mà, rõ ràng chính là xót ghê gớm.
"Hắn chính là như vậy, ngài mới nhìn ra à." Ngô Hồng Nhi cười nói. Hồ Quốc Đống người này tuy rằng có bề ngoài thô lỗ, nhưng đối với trẻ con lại thương yêu hết mực, trừ phi bị Hồ Kiệt chọc tức không có cách nào mới muốn lấy đế giày đánh người.
"Đúng rồi, vừa rồi con cùng Vương Lan ở bên ngoài nói chuyện những gì?" Thôi Vinh Mai hỏi."Con đúng là không biết, lúc con Lan trở về, đồ mang về thật là không ít, bao lớn bao nhỏ không nói ngày hôm qua còn mua về cho hai người lão Vương một cái TV, xem ra thật là kiếm được tiền. Mọi người không biết hâm mộ bao nhiêu đâu. Còn có nghe nói chồng nó bây giờ còn là giảng viên đại học gì đó, nghe ra rất có thể diện. Sớm biết thế hồi đó con cũng nên tìm thanh niên trí thức, khi đó không phải có một người rất thích con tên là Hứa Thành gì gì đó sao. Năm đó cái người tên là Hứa Thành kia thi đại học còn thi được tốt hơn chồng con Lan đó." Nhìn thấy Vương Lan trở về nở mày nở mặt như vậy, Thôi Vinh Mai cũng không nhịn được chua chát nói.
"Mẹ, ngài nói cái gì đó?" Ngô Hồng Nhi nghe xong lời Thôi Vinh Mai nói dở khóc dở cười nói. Vương Lan tuy rằng nở mày nở mặt trước người như vậy, nhưng sau lưng không biết chịu bao nhiêu đau khổ đâu. Tuy rằng mấy năm nay chính sách rộng rãi không ít, nhưng cá thể lại không phải dễ làm như vậy. Giống như là nhà họ Hồ, tay nghề của Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống là hàng thật giá thật, nhưng mỗi ngày cũng phải đi sớm về khuya nuôi lợn cho lợn ăn, làm thịt kho. Mỗi ngày gần như đều bận túi bụi. Dù dốc hết sức lực cả nhà như vậy, còn gặp vài lần rắc rối đó. Một người phụ nữ lẻ loi như Vương Lan có thể xông xáo ra thành tựu này hôm nay không chừng sau lưng chịu bao nhiêu đau khổ đấy.
Sống như vậy quá mệt mỏi, đời này Ngô Hồng Nhi chỉ muốn sống thoải mái dễ chịu, cha mẹ, con cái, chồng đều ở bên cạnh, cô đối với cuộc sống hiện tại đã rất hài lòng rồi.
"Mẹ cũng chỉ nói chút như vậy. Đứa nhỏ Quốc Đống kia cũng là không có chỗ xoi mói. Tuy rằng không bằng con Lan, nhưng con cũng là rơi vào trong ổ phúc rồi." Thôi Vinh Mai cũng biết lời chua loét của mình có chút không đúng bèn vội vàng nói. Nói tới anh con rể Hồ Quốc Đống này Thôi Vinh Mai cũng là rất hài lòng, đứa nhỏ này biết điều, hiếu thuận không nói, mấu chốt nhất là đối tốt với con gái nhà mình. Đôi vợ chồng trẻ đã kết hôn bảy tám năm rồi, nhưng hiện tại vẫn thương Hồng Nhi như những ngày đầu. Quả thực giống như là đối xử với tròng mắt vậy.
Người trong thôn cũng không có ai không hâm mộ Hồng Nhi nhà bà gả được tốt, chẳng qua là Vương Lan vừa trở về nháy mắt đã dời đi sự chú ý của mọi người, làm cho Thôi Vinh Mai có chút chua chát mới nói lời nói này mà thôi.
"Mẹ ngài cũng biết, Lan Lan từ nhỏ đã nhiều chủ ý, so sánh với cô ấy con còn kém xa, cho dù là con đối mặt với tình huống giống như cô ấy chỉ sợ cũng không lăn lộn ra được bộ dáng bây giờ của cô ấy." Ngô Hồng Nhi rất có tự mình biết mình nói.
Thôi Vinh Mai suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, bằng tính tình lười biếng này của con gái nhà mình, nếu quả thật gả cho thanh niên trí thức chỉ sợ cũng phải chịu tội lớn, nơi nào có được cuộc sống thoải mái như bây giờ, nghĩ đến đây chút cảm giác chua chát còn tồn tại trong lòng bà cũng mất rồi.