Song lần này nhà họ Đỗ nhất định tính sai rồi, Hồ Lão Đồ là người khôn khéo, Hồ Quốc Đống cũng không phải người ngu, người ta rõ ràng coi bọn họ là kẻ coi tiền như rác để thét giá, bọn họ lại như thế nào có thể ngu ngốc mắc mưu chứ.
Chẳng qua bởi vậy kế hoạch của nhà họ Hồ vốn đầu xuân sẽ xây nhà chỉ có thể gác lại. Thật sự là không có chỗ nào thích hợp, nếu không thì thái độ Đỗ Đồng Hải cũng không thể kiên quyết như vậy. Mấy năm nay mặc dù trong thôn xây nhà mới cũng không ít, nhưng nhà hai tầng này thật đúng là không có, xây ở đâu cũng là chuyện phiền toái. Chung quy nhà ai cũng không thể khoan nhượng một cái nhà hai tầng to đùng của anh che ở trước nhà chắn ánh sáng của nhà người ta. Anh là hạc trong bầy gà, nhưng người ta cũng không muốn làm gà mà.
Sau đó Hồ Hạnh Nhi vất vả lắm mới rút ra thời gian rảnh về nhà cũng nghe nói sự việc này bèn cho cha chị ý kiến, hiện tại trấn trên có đất trống, hơn nữa tự xây nhà tầng cũng không ít, cha chị đại khái có thể đi trấn trên xây một chỗ. Thật ra có ý tưởng này Hồ Hạnh Nhi cũng có chút lòng riêng, nhà chị cũng chuẩn bị xây nhà tầng, hai đứa nhà chị đều không nhỏ. Đến lúc đó cùng nhà mẹ đẻ chị xây gần một chút, về sau chăm sóc lẫn nhau cũng tiện.
Lý do của Hồ Hạnh Nhi rất đầy đủ, sau này mấy đứa nhỏ muốn đi trấn trên học, chỗ ở phải có chuẩn bị. Còn nữa có nhà ở trấn trên sau này hai đứa Hồ Kiệt tìm vợ cũng rất dễ dàng.
Hai đứa cháu trai chính là xương sườn mềm của hai cụ Hồ Lão Đồ, nhắc tới cái này, Lý Quế Lan đầu tiên đã đồng ý vài phần rồi. Nhưng Hồ Lão Đồ lại không đồng ý, ông có cả sạp hàng lớn đều ở trong thôn đó, trại chăn lợn ông cũng xây ở trong thôn, bảo ông đến trấn trên ở ông cũng không chịu nổi. Có điều nghĩ đến hai đứa cháu trai trong nhà, ông lại hơi rối rắm.
"Cha, ngài năm nay đã bảy mươi rồi, về sau còn có thể làm mấy ngày, chỉ nói hiện tại, bình thường ngài ở trong trại chăn lợn cũng chỉ là đi bộ hai vòng, một ít việc nặng cũng đều là Quốc Đống bọn họ làm. Đã như vậy cho dù ngài ở trấn trên cũng không có gì, cũng khỏi phải ngài cả ngày chạy lên trấn trên." Hồ Hạnh Nhi bây giờ là người làm ăn, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là lợi hại nhất, nhìn sắc mặt Hồ Lão Đồ chị bèn nói: "Cha đó, ngài không thể nhìn vấn đề bằng ánh mắt cũ của ngài, chỉ nói tới cửa hàng thịt kho và trại chăn lợn của chúng ta bây giờ đều phải lấy ánh mắt phát triển để nhìn, toàn dựa vào tự ngài làm, cho dù là cả ngày không ăn không uống cũng làm không xong. Chúng ta bây giờ có hơn năm mươi đầu lợn, một cửa hàng thịt kho, về sau nếu như là một trăm đầu lợn hai cửa hàng thậm chí nhiều hơn nữa. Ngài phải dần dần buông tay ra, về sau chỉ làm một tổng chỉ huy là được, hoàn toàn không cần nhìn chằm chằm cả ngày như vậy." Thật ra nếu không phải biết Hồ Lão Đồ không chịu thừa nhận mình già, Hồ Hạnh Nhi còn muốn nói thẳng ngài trực tiếp ở nhà dưỡng già giao cho Quốc Đống làm là được.
"Mày học ở đâu nhiều cong cong vòng vòng như vậy, " Hồ Lão Đồ hiển nhiên cũng động tâm, mấy năm nay ông cũng có phần lực bất tòng tâm rồi, việc nặng gần như đều giao cho con trai, cho dù là không làm việc nặng hơi bận rộn một chút ông cũng bị mệt không nhẹ. Dù sao cũng là cao tuổi, cho dù là không chịu thừa nhận mình già cũng không được.
Từ năm ngoái trại chăn lợn của bọn họ đã mời người đến hỗ trợ, nếu quả thật theo cách nói của con Hai, chỉ sợ ông càng không có tinh lực như vậy. Có điều có phải thật muốn làm cửa hàng lớn như vậy hay không, còn phải thương lượng với con trai một chút. Dù sao sau này chính là vũ đài của con trai rồi. Không thể không nói là tuổi tác bỏ lỡ Hồ Lão Đồ, nếu ông trẻ hơn mười mấy tuổi, chỉ sợ căn bản sẽ không có nhiều do dự như vậy.
Nghe cha chị nói như vậy, Hồ Hạnh Nhi gẩy gẩy lọn tóc uốn xoăn to của mình nói: "Xem ngài nói kìa, mấy năm nay con cũng học tập không ít, cả ngày ôm sách đọc đó, dĩ nhiên không học được tốt bằng Hồng Nhi. Ngài hỏi thử Hồng Nhi xem trên sách có phải nói như vậy hay không." Nói thật dã tâm của Hồ Hạnh Nhi cũng không nhỏ, chẳng qua chị cũng biết cân lượng của mình, chỉ chút kiến thức trong bụng chị kia ngay cả Triệu Cường cũng không bằng, bởi vậy mấy năm nay chị cũng bổ sung cho mình không ít. Cho dù là ban ngày mệt chân cũng không bước nổi, buổi tối cũng phải đọc sách một lúc.
Uầy, bạn khoan hãy nói đọc lâu như vậy thật đúng là có tác dụng. Chị không chỉ tự xem, bình thường có sách hay gì cũng cầm đến cho Ngô Hồng Nhi xem, chị nghĩ rõ ràng, nếu sau này trong nhà phất lên đầu óc vợ Quốc Đống không sáng tí nào cũng không tốt. Dù sao một thằng đàn ông như Quốc Đống cũng nghĩ không thông rất nhiều cong cong vòng vòng, vẫn là em dâu trong lòng có tính toán mới được.
Ngô Hồng Nhi cũng biết đây là ý tốt của Hồ Hạnh Nhi, mỗi lần chị cầm sách về, cô xem cũng vô cùng nghiêm túc, kinh nghiệm của Ngô Hồng Nhi chung quy nhiều hơn Hồ Hạnh Nhi một đời, thường thường còn có thể từ trong sách suy một ra ba đề xuất một chút trọng điểm hay. Điều này cũng làm cho Hồ Hạnh Nhi không thể không cảm thán thật sự là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn vứt, rõ ràng chị bỏ thời gian, công sức nhiều hơn nhưng Hồng Nhi lại học tốt hơn chị. Cũng chính là hiện tại không có lớp học ban đêm linh tinh gì đó nếu có chỉ sợ Hồ Hạnh Nhi đã sớm đi đăng ký học rồi.
Hồ Lão Đồ ngẩng đầu nhìn nhìn con trai mình, thấy trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ đồng ý, bèn vỗ tay một cái nói: "Được, cứ quyết định như vậy. Cho dù sau này không ở để lại cho hai đứa nhỏ cũng tốt."
Hai cha con nhà họ Hồ đều là người mạnh mẽ vang dội, nếu đã quyết định, ngày hôm sau Hồ Quốc Đống đi ngay trấn trên tìm chỗ. Triệu Cường cũng đi theo, hai nhà định xây nhà cùng nhau cho dù là không ở cùng một chỗ, cách gần một chút cũng tốt.
Hiện tại trấn trên còn không giống như là đời sau toàn xây cao tầng, thật ra cũng giống như người nông thôn, trừ nhà nhà máy phân phối cho công nhân viên thì là tự tìm chỗ xây. Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường cuối cùng mỗi người lựa chọn một mảnh đất, cách nhau không xa nhưng mà lại không kề nhau. Chẳng qua hai người cũng đủ hài lòng rồi.
Hồ Hạnh Nhi xây ngôi nhà này là chuẩn bị cho con trai cả nhà mình, chị cũng không có ý muốn qua ở. Bọn họ bây giờ còn ở cùng cha mẹ chồng đó. Vốn hai cụ nhà họ Triệu ở cùng anh cả của Triệu Cường, sau khi Hồ Hạnh Nhi sinh hai đứa con, mẹ Triệu luyến tiếc cháu trai bèn chuyển đến ở cùng bọn họ. Nhà mới đương nhiên là giữ lại cho con trai, cũng không thể một đám già bọn họ chuyển qua đây để cho con trai ở nhà cũ chứ.
Đã chọn được chỗ là muốn xây nhà, nhà hai tầng người trong thôn cũng chưa từng xây, bởi vậy Hồ Quốc Đống cùng Hồ Hạnh Nhi đặc biệt tìm đội thầu trấn trên, có điều phụ vữa đều là anh em họ nội cùng con rể trong nhà của nhà họ Hồ. Hồ Hạnh Nhi xem như dính ké nhà mẹ đẻ. Chẳng qua chị cũng không chiếm lợi không, cơm trưa và cơm tối mỗi ngày đều là Hồ Hạnh Nhi lo. Màn thầu to, nồi thức ăn to béo ngậy. Cho dù là nhà họ Hồ nuôi lợn cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Biết nhà họ Hồ xây nhà ở trấn trên, ba anh em nhà họ Ngô cũng đi theo tới đây hỗ trợ. Đây chính là việc lớn của nhà em gái ruột, nhất là còn ở trấn trên, nói tới đều rất có mặt mũi. Hiện tại vừa nói người thành phố, cảm giác cũng không giống nhau.
Có điều cho dù có nhiều người tới đây hỗ trợ như vậy, nhà họ Hồ vẫn còn có chút luống cuống tay chân. Hồ Quốc Đống đương nhiên phải ở chỗ xây nhà trông coi, chuyện trong trại lợn thì chỉ có thể giao cho Hồ Lão Đồ. Hồ Lão Đồ cũng bận rộn vô cùng, bình thường ông còn phải làm thịt kho mà. Tuy nói có Hồ Hạnh Nhi và hai người giúp việc chị mời, ông cũng chỉ là cho gia vị ở giai đoạn mấu chốt mà thôi, nhưng lăn qua lăn lại như vậy cái thân già cỗi này của ông cũng không chịu nổi.
Vẫn là Hồ Quốc Đống quyết định thật nhanh mời thêm hai người tới trại lợn, việc vặt vãnh cũng để cho Ngô Hồng Nhi tiếp nhận, Hồ Lão Đồ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua Lý Quế Lan cũng chỉ có thể lập tức nhận lấy chuyện ba đứa nhỏ. Cũng may hai đứa nhỏ trước đều lớn, chỉ một bé Nha Nha chưa tới hai tuổi cần chú ý đặc biệt.
Lúc nhà họ Hồ bận rộn khí thế ngất trời ước gì có thể vắt chân lên cổ mà chạy, Đỗ Đồng Hải ngồi không yên rồi. Nhà họ Hồ xây nhà động tĩnh lớn như vậy, căn bản không giấu được hàng xóm láng giềng. Hơn nữa ở nông thôn vốn cũng không có bí mật. Con rể cả nhà Hồ Lão Đồ cả ngày lái máy kéo kéo một đám người nhà họ Hồ buổi sáng đi buổi tối trở về. Gặp phải hàng xóm hỏi một câu, người nhà họ Hồ cũng sẽ toét miệng nói cho anh ta biết là xây nhà ở trấn trên đó, đây dù sao cũng là chuyện bốn phần có mặt mũi.
Vừa nghe nói nhà họ Hồ bắt đầu xây nhà ở trấn trên rồi, vợ Đỗ Đồng Hải liền đánh nhau một trận với Đỗ Đồng Hải, cô ta khuyên hắn ta đừng làm, hắn ta nhất định muốn làm. Hiện tại hay rồi người ta không mua. Chỉ bằng chỗ kia nhà bọn họ có thể bán được bốn trăm đồng đã là khó được rồi, huống chi là năm trăm đồng đây.
Đỗ Đồng Hải thấy vợ mình khóc lóc om sòm ở nhà trong lòng hắn ta cũng là bốc hoả. Lúc trước nhà họ Hồ muốn mua mảnh đất nền nhà này của hắn ta người biết tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không ít, bây giờ hắn ta đi ở bên ngoài thậm chí đều cảm thấy ánh mắt người khác nhìn hắn ta là lạ, tựa hồ muốn nói nhìn mày ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo đi, đáng đời.
Đi loanh quanh ở nhà mấy ngày, Đỗ Đồng Hải có chút ngồi không yên rồi. Do dự nhiều lần, cuối cùng hắn cắt một bó rau hẹ đi đến nhà họ Hồ.
Nhà họ Hồ bây giờ chỉ có hai người Lý Quế Lan và Nha Nha, Hồ Kiệt và Hồ Trác đều chạy ra ngoài chơi rồi, Nha Nha ở một bên chập chững bước đi, Lý Quế Lan đang giặt quần áo ở dưới nhà chính. Thấy Đỗ Đồng Hải cầm một bó rau xanh đứng ở cửa do do dự dự không tiến vào, Lý Quế Lan bèn nói: "Cháu có việc à?"
Tuy rằng lúc trước Lý Quế Lan thầm mắng Đỗ Đồng Hải là đồ ranh con mất dạy không ít, nhưng thấy hắn ta tới cửa bà vẫn là khuôn mặt tươi cười đón chào. Mấy ngày nay Lý Quế Lan tâm tình tốt, nhà mình đã xây nhà ở trấn trên rồi, đây là việc vui rất lớn đó.
"Thím ạ, cháu chỉ là tới thăm một chút, rau hẹ trong nhà lớn lên rất tốt, cầm qua đây cho ngài một ít." Đỗ Đồng Hải thấy thái độ Lý Quế Lan không tệ, bèn lúng túng cười nói.
Rau hẹ Lý Quế Lan cũng trồng không ít ở trong vườn, cũng không cần lắm. Chẳng qua bà vẫn cười nói: "Vậy thím liền nhận, trong nhà trẻ con đang ầm ĩ đòi ăn sủi cảo đó." Chỉ một bó rau hẹ căn bản không đáng giá mấy đồng, Lý Quế Lan nhận căn bản không có gì.
Thấy Lý Quế Lan nhận rau hẹ rồi, Đỗ Đồng Hải ấp úng nói: "Thím, nghe nói trong nhà xây nhà ở trấn trên rồi? Vậy trong thôn còn xây không?"
"Không xây, nhà Hạnh Nhi cũng muốn xây nhà, chúng ta bèn thuận tiện cùng nhau xây ở trấn trên." Thấy vẻ lúng túng trên mặt Đỗ Đồng Hải. Lý Quế Lan rốt cuộc không nói ra lời khó nghe gì, tìm lý do ứng phó cho qua.
Đỗ Đồng Hải cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, rốt cuộc không hỏi nổi nữa, bèn nói: "Vậy được, cháu đi trước. Cháu cũng chỉ là đi đến nơi này thuận tiện qua đây thăm một chút." Nói xong liền vội vã rời đi, tốc độ kia y như có con chó đuổi phía sau.