Chẳng qua bây giờ Ngô Hồng Nhi cũng không có ý định trực tiếp nói với Hồ Lão Đồ, thứ nhất cô còn trẻ, thứ hai cô tiếp nhận công việc trại nuôi lợn cũng chưa được vài ngày, nếu tùy tiện nêu ra ý kiến, chỉ sợ không chỉ công nhân viên trong trại nuôi lợn, ngay cả Hồ Lão Đồ cũng sẽ cảm thấy cô không chững chạc. Hiện tại không giống như là đời sau, nhân tình có đôi khi còn quan trọng hơn cả tiền tài.
Có điều nếu đã tiếp nhận trại lợn, Ngô Hồng Nhi đương nhiên là muốn cố gắng hết sức làm tốt nó. Mấy năm trước có lẽ cô vẫn còn không để ý như vậy, nhưng cùng với con trẻ thì lớn lên, người già thì già đi, cô không thể coi thường. Trước đây hai vợ chồng bọn họ còn có thể dựa vào hai cụ nhà họ Hồ, nhưng bây giờ phải gánh vác gánh nặng sinh hoạt rồi.
Độ tuổi ba mươi là thời điểm tốt nhất của đời người, song cái tuổi này cũng là thời điểm vất vả nhất, trên có cha mẹ lớn tuổi phải phụng dưỡng, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, anh không làm không cố gắng, không phải ấm ức con cái thì là người già chịu tội.
Nông thôn vì sao luôn có nhiều mâu thuẫn như vậy, nhất là giữa anh em ruột thịt, vì vấn đề dưỡng lão cho cha mẹ già, chuyện thường xuyên óc lợn đánh thành óc chó càng là gặp nhiều nên không thấy lạ. Nói trắng ra còn không phải cái nghèo gây ra, nếu tiền đủ có lẽ mâu thuẫn sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Người khác không nói, chỉ nói ba anh em nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi, trước đây khi ba anh em nhà họ Ngô chưa kết hôn quan hệ cực kỳ tốt, cho dù là chỉ có một miếng ăn, ba anh em cũng phải chia ra cùng ăn. Cho dù là ba anh em kết hôn cả rồi, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau cơ. Nhưng mấy năm nay cùng với tuổi tác hai cụ nhà họ Ngô tăng thêm, giữa ba anh em cũng dần dần có một chút ma sát nhỏ.
Mấy năm trước hòa bình của ba anh em là thành lập trên trụ cột hai cụ nhà họ Ngô còn làm việc được, không cần mấy đứa con cho tiền dưỡng già. Mấy năm nay hai cụ nhà họ Ngô tuy rằng còn làm việc được, nhưng mà lại không thể so với trước đây, thi thoảng cũng sẽ đau đầu nhức óc. Bởi vậy hiện tại hàng năm mấy anh em cũng bắt đầu cho cha mẹ lương thực và tiền tiêu vặt. Thậm chí là đậu hủ, dầu, cải thảo, thịt lợn ăn tết hết thảy đều phải cho, trong chuyện này liền có vấn đề nhà ai chiếm lợi nhà ai thua thiệt.
Quan trọng nhất là con cái nhà ba anh em đều không nhỏ rồi, cần phải lên tiểu học cần phải lên cấp hai, đây cũng là tiền cả. Ở nông thôn con trai đến trên mười bảy mười tám nếu anh còn chưa xây nhà giữ lại cho nó lúc cưới vợ dùng thì có thể sẽ muộn. Bởi vậy tuy rằng con cái nhà ba anh em nhà họ Ngô còn xa xa chưa tới tuổi cưới vợ, nhưng ba cô con dâu nhà họ Ngô lại cũng đã bắt đầu tích cóp vốn cưới vợ cho con rồi.
Tiền ở nông thôn hầu như tất cả đều là kiếm từ trong đất, căn bản không có mấy người có thể làm nghề phụ. Ba anh em nhà họ Ngô cũng không ngoại lệ, tất cả đều là kiếm ăn trong ruộng đất. Thiếu phụ nông thôn bình thường một xu tiền cũng hận không thể bẻ thành hai nửa mà tiêu, cắt chút thịt lợn cũng phải tính toán lại tính toán. Như vậy trên vấn đề dưỡng lão không nổi lên ma sát mới là lạ.
Có điều cũng may ma sát thì cứ ma sát, ba anh em nhà họ Ngô cũng đều nhớ tình nghĩa anh em, bình thường nhà ai có việc gì cũng đều sẽ vặn thành một sợi dây thừng. Tuyệt đối chưa xảy ra loại chuyện đánh thành một đoàn như nhà người khác. Chẳng qua khi gặp phải vấn đề tiền nong, giữa mấy chị em dâu lại không chung đụng vui vẻ bằng mấy năm trước, nhất là chị dâu Ba của Ngô Hồng Nhi lại là người giỏi về gây lộn hiếu thắng.
Anh em trong nhà quan hệ tốt như vậy còn có thể xuất hiện loại chuyện này, cũng nói cho Ngô Hồng Nhi một đạo lý, tiền không quan trọng, nhưng cũng không phải không quan trọng như vậy. Có đôi khi có tiền rất nhiều vấn đề đều sẽ giải quyết rất dễ dàng. Nếu trong nhà giàu có, nhất định sẽ không chỉ bởi vì mấy cân đậu hủ, một miếng thịt lợn mà cãi cọ không thoải mái.
Dĩ nhiên nhà họ Hồ cũng chỉ có một anh con trai, sẽ không xuất hiện loại chuyện anh em ruột vì dưỡng già cho cha mẹ mà đánh thành một đoàn. Nhưng Ngô Hồng Nhi lại có ba đứa con, tuy rằng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới muốn làm phú ông lớn gì, nhưng mà lại cũng không thể tha thứ mấy đứa nhỏ nhà mình sau này vì một chút tài sản cha mẹ để lại, vì ai dưỡng già cho cha mẹ mà đánh đầu rơi máu chảy.
Con người Ngô Hồng Nhi thật ra rất mâu thuẫn, một mặt cô quả là không mang chí lớn. Chỉ cần có ăn có uống cuộc sống thoải mái là cô đã thấy đủ. Nhưng về mặt khác tự tôn của cô lại mạnh vô cùng, sống lại một đời cô hi vọng các mặt của mình cho dù không đến được hoàn mỹ, nhưng có thể đạt tới tốt đẹp.
Bởi vậy kết hôn bảy tám năm tới nay cô vẫn luôn một lòng một dạ ở nhà trông con, trong nhà chuyện trại nuôi lợn cô cũng không phải là quan tâm quá nhiều. Nhưng hiện tại trại nuôi lợn thiếu nhân lực, mà sau khi cô lại phát hiện trại chăn lợn vậy mà có nhiều vấn đề như vậy, cho dù là vì tương lai trong nhà cô cũng không thể không cố gắng làm việc, tranh thủ cuộc sống giàu có sau này.
Thật ra Ngô Hồng Nhi có loại ý nghĩ này cũng không thể không nói Ngô Hồng Nhi cũng chịu một chút tác dụng tẩy não của Hồ Hạnh Nhi cùng Vương Lan, có hai vị nữ cường nhân ở bên cạnh, vì không bị làm nền chẳng hề có chút ánh sáng nào, Ngô Hồng Nhi cũng chỉ có thể hăng hái thôi.
Cho tới bây giờ Ngô Hồng Nhi còn nhớ rõ buổi chiều ngày đó lúc cô đi tìm Vương Lan nói chuyện phiếm, ánh mắt có vẻ thê lương cùng bất đắc dĩ kia của cô ấy. Tuy rằng Vương Lan bây giờ là người phụ nữ có vài phần thành công, nhưng cô ấy vẫn không dám có thả lỏng mảy may nào. Cô ấy nhất định phải đảm bảo mình đủ ưu tú, ưu tú đến cho dù cô ấy là một cô nông dân nhưng vẫn có thể xứng với người chồng sinh viên và bây giờ là giáo sư đại học. Cô ấy nhất định phải thành công để cho người nhà chồng ngưỡng mộ mà không phải là nhìn xuống mình.
Mà lý do của Hồ Hạnh Nhi đơn giản hơn cũng trực tiếp hơn, thật ra gả đến trấn trên áp lực của chị rất lớn. Vừa bắt đầu lúc còn chưa sinh con chị không có công việc, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mẹ chồng cùng chị em dâu vội đến vội đi, việc nhà trên cơ bản chính là một mình chị gánh vác, dù sao trong nhà chỉ có một người rảnh rỗi là chị.
Khi đó tính tình đanh đá hình thành ở nhà chị thực là không dám dùng ra chút nào, nhiều nhất là trút giận với Triệu Cường ở trong phòng mình. Nhưng khi đó Triệu Cường cũng là người không đứng đắn cà lơ phất phơ, sau lại sinh hai đứa nhỏ tình trạng của chị mới tốt hơn một chút. Hiện tại chị làm thông ngày thông đêm như vậy trừ vì kiếm tiền chính là vì để cho mọi người xem xem, Hồ Hạnh Nhi chị mặc dù là cô gái nông thôn, tuy rằng chỉ lên đến hết cấp hai, nhưng chị đích thực không hề kém người khác.
Có hai câu chuyện chăm chỉ như vậy ở bên cạnh, Ngô Hồng Nhi bị kích thích cũng không thể tránh được. Nói trắng ra mọi người cố gắng như vậy cũng là vì để cho mình sống được tốt hơn, địa vị ở nhà cao hơn một chút, nắm đàn ông trong nhà mình chắc hơn.
Khi xưa có tục ngữ cám bã chi thê bất hạ đường (người vợ cùng trải qua khó khăn, vất vả thì không được bỏ), nhưng lại có mấy người thực sự làm được đâu. Cho dù là Hồ Quốc Đống cả ngày nâng niu Ngô Hồng Nhi trong lòng bàn tay, Ngô Hồng Nhi cũng không dám cam đoan sau này lỡ nhà họ Hồ thật sự phát đạt đến trình độ nhất định Hồ Quốc Đống có thể thay lòng đổi dạ hay không.
Có thể nói trong khoảng thời gian này nội tâm Ngô Hồng Nhi là cực kỳ phức tạp, ban ngày cô bận vắt chân lên cổ không có thời gian suy nghĩ miên man, buổi tối vừa yên tĩnh lại không ngủ được, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Một mặt cô muốn sống thoải mái dễ chịu, về mặt khác lại biết muốn cuộc sống thoải mái thì phải gánh vác trọng trách, dù sao trước khổ sau ngọt mới phải.
Hồ Quốc Đống ban ngày làm việc mệt mỏi, rửa chân xong nằm lên giường ngủ luôn. Nhưng Ngô Hồng Nhi trằn trọc thế nào cũng không ngủ được. Bên tai đệm tiếng gáy của Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi thở dài.
Mà thôi, bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn nên làm tốt việc trước mắt trước đi, chuyện trong trại lợn có thể giải quyết từng chút một, dù sao đây cũng không phải là chuyện một lần là xong. Như thế nào cô cũng phải làm thật tốt hai năm, chờ tích cóp đủ tiền cho bọn nhỏ là cô có thể nghỉ ngơi rồi.
"Sao còn chưa ngủ, có phải gặp phải chuyện gì khó xử hay không." Ngô Hồng Nhi không ngủ được trở mình liên tục, Hồ Quốc Đống tuy rằng ngủ rất sâu, nhưng bây giờ cũng đã tỉnh. Thật ra hắn đã sớm chú ý tới, buổi tối mấy ngày nay Hồng Nhi ngủ cũng không tốt, bởi vậy hắn có chút bận tâm có phải trong trại lợn có chuyện gì khó xử hay không.
Tuy rằng trại lợn trong nhà cũng không phải là lớn lắm, Hồ Lão Đồ không có chuyện gì cũng đi vài vòng, nhưng mấy năm nay Hồ Quốc Đống cũng biết, việc của chỗ này thật ra rất vụn vặt, một chốc một lát cũng không phân chia rõ ràng được. Hơn nữa Ngô Hồng Nhi tuy rằng rất rộng rãi, nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ, thật sự gặp phải những kẻ không biết xấu hổ kia chỉ sợ cô thật đúng là không biết làm thế nào. Hồ Quốc Đống xót vợ xót đến vô cùng, nói thật nếu không phải lúc trước Ngô Hồng Nhi tự mình đề xuất muốn giúp đỡ, Hồ Quốc Đống trái lại tình nguyện cô tiếp tục ở nhà. Lo liệu việc nhà là được rồi.
"Đánh thức anh à, " Ngô Hồng Nhi có chút áy náy, dù sao ban ngày Hồ Quốc Đống đã rất mệt mỏi, bả vai cùng trên đùi hắn đều là ứ bầm mệt mỏi, bây giờ còn đánh thức hắn. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi cũng không định nói ra suy nghĩ lung tung của mình làm cho Hồ Quốc Đống phiền lòng bèn nói: "Không có việc lớn gì, chỉ là gần đây hơi mệt một chút. Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải bận rộn một ngày đấy."
"Nếu là có chuyện gì thì nói với anh, đừng tự gắng gượng. Thực sự không được em nói với cha cũng được." Hồ Quốc Đống đương nhiên không tin lời Ngô Hồng Nhi, ôm cô vào trong lòng vỗ nhẹ hai cái. Bình thường Ngô Hồng Nhi chính là dỗ Nha Nha ngủ như vậy.
"Anh đã nói không để cho em đi, em cứ nhất định không nghe. Bây giờ mệt chửa, nếu không muốn làm em cứ nói thẳng, hiện tại nhà bên kia cũng sắp lên xà nhà rồi, chờ lên xà nhà xong, có bọn anh rể và anh vợ trông ở đó, anh cũng có thể rảnh tay một chút." Hồ Quốc Đống vừa vỗ lưng Ngô Hồng Nhi, vừa nói. Chẳng qua rõ ràng hắn cực kỳ mệt mỏi, chưa vỗ được Ngô Hồng Nhi ngủ, chính hắn lại ngủ mất.
Nhìn vẻ mặt say ngủ của Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi đột nhiên cảm thấy mình đây mới thật là không có việc gì tìm phiền toái cho mình, vô cùng già mồm. Cũng chính là cô được Hồ Quốc Đống nuông chiều mới có thể rối rắm mình rốt cuộc nên làm nữ cường nhân hay là người phụ nữ bé nhỏ. Như là chị dâu cô cùng mấy chị chồng không phải đều là bị cuộc sống bắt buộc, không thể không như thế sao. Giống như là Hồ Lê Nhi trước đây ai cũng nhìn không ra chị là người có khiếu làm ăn, nhưng hiện tại tự chị có thể làm sạp rau dưa ở trong chợ thị trấn chợ có tiếng có miếng. Nếu người ta đều có thể làm được, cô đương nhiên cũng có thể.
Nghĩ thông suốt điều này, Ngô Hồng Nhi thở phào nhẹ nhõm. Cô len lén nhéo lên lưng Hồ Quốc Đống một cái, thấy hắn ngủ say như chết, lúc này mới như hả giận nói: "Đều là lỗi của anh."
Tác giả có lời muốn nói: vẫn là cảm thấy là lạ, không biết cảm giác suy nghĩ của mình viết ra được hay chưa. Ngô Hồng Nhi vốn là người phụ nữ bé nhỏ, nhưng bây giờ cô bắt đầu thay đổi rồi...