Rất nhiều năm sau Vương Lan nhớ lại cả đời này của mình vẫn cảm thấy có rất nhiều cảm xúc, cô là đứa trẻ nông thôn, nhưng những việc cô trải qua lại không yên bình như một đứa trẻ nông thôn bình thường. Là bắt đầu từ khi nào đây, Vương Lan có đôi khi sẽ nghĩ, có lẽ chính là từ khi gả cho Đỗ Quân, bắt đầu từ năm anh ta thi lên đại học đó.
Năm Đỗ Quân thi đỗ đại học đối với Vương Lan mà nói là một việc vui vô cùng to lớn, khi đó cô cảm thấy thậm chí còn vui vẻ hơn cả lúc hai người bọn họ kết hôn năm đó. Lúc hai người bọn họ kết hôn, là do nhà họ Vương làm, bởi vì đường xá xa xôi cùng với các loại nguyên nhân khác, người nhà Đỗ Quân không chỉ không thể đến tham gia hôn lễ thậm chí ngay cả tiền lễ hỏi cũng không bỏ ra, người nhà họ Vương tức giận dứt khoát lấy tình thế chiêu con rể tới nhà làm hôn lễ, Đỗ Quân mặc dù đối với hôn lễ nông thôn không hiểu lắm, nhưng cũng loáng thoáng cảm giác được cái gì, bởi vậy đoạn thời gian đó anh ta cũng là không được tự nhiên.
Đỗ Quân khó chịu, lại thêm người nhà họ Vương tức giận, Vương Lan bị kẹp ở giữa có thể nói là trong ngoài không được lòng người. Bởi vậy lúc kết hôn vui mừng có, nhưng khó chịu cũng có.
Sau này Vương Lan không nhịn được bắt đầu hồi tưởng, có lẽ cuộc hôn nhân này của cô và Đỗ Quân ngay từ ban đầu đã tiên đoán được kết thúc. Nhưng cô khi đó ngây thơ mà, cảm thấy dầu gì còn có tình yêu, cho dù là khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa cô cũng có thể qua.
Đỗ Quân học đại học năm thứ nhất, Vương Lan và anh ta suốt cả một năm không có gặp mặt, khi đó đứa nhỏ thật sự là quá nhỏ, căn bản không rời được cô. Hơn nữa cô còn phải ra đồng kiếm công điểm, thật là hận không thể mọc thêm hai cái tay. Khi đó thời khắc hạnh phúc nhất chính là lúc Đỗ Quân gửi thư về, mặc dù là hai tờ giấy mỏng manh, nhưng Vương Lan vẫn cảm thấy ngọt ngào. Lúc này bọn họ quá khó khăn, thậm chí ngay cả bưu phí cũng là tiết kiệm từ trong kẽ răng ra. Đỗ Quân tuy rằng thi đỗ đại học, nhưng một tháng cũng chỉ có chút trợ cấp đó, vỏn vẹn đủ cho mình ăn cơm mà thôi. Về phần Vương Lan càng là cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
Thật ra Vương Lan không phải không oán trách, lẽ ra bọn họ khó khăn như vậy, trong nhà Đỗ Quân như thế nào cũng phải trợ cấp bọn họ một chút. Nhưng vì Đỗ Quân cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thực sự làm cho Vương Lan cảm thấy đau lòng là vào lễ mừng năm mới, vốn hai người đã hơn nửa năm không gặp rồi, lại nói đứa nhỏ hiện tại cũng đã biết bò, nhưng còn chưa từng gặp bố đâu, vốn hai người đều thương lượng xong rồi, Tết năm nay Đỗ Quân về nhà họ Vương, nhưng cha mẹ chồng chẳng biết mặt của cô lấy lý do nhiều năm không ăn tết cùng con trai giữ con trai lại.
Sau đó lại là một năm, nghỉ hè năm nay Đỗ Quân đã trở lại một lần, lúc này con của bọn họ cũng đã bắt đầu tập tễnh học đi. Tính ra hai người đã có trọn cả một năm không gặp rồi. Vương Lan cảm thấy không chỉ là con trai, ngay cả mình nhìn Đỗ Quân cũng có chút xa lạ. Nghe anh ta nói những lời mình nghe không hiểu, nghe anh ta nói những người mình không quen biết, Vương Lan vô cùng hoảng hốt, sợ hai người từ đấy xa lạ thêm nữa.
Lúc này đã có chuyện con gái nông thôn bị thanh niên trí thức vứt bỏ xảy ra rồi, tuy rằng vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng Vương Lan vẫn hoảng hốt từng cơn từng cơn. Cũng chính là vì phần hoảng hốt này, làm cho Vương Lan không nhịn được nói ra muốn đi cùng Đỗ Quân.
Trên mặt Đỗ Quân lại lần nữa lộ ra vẻ khó xử, tuy rằng đã là sinh viên, nhưng trong tay anh ta vẫn không dư dả, phòng ở trong nhà vẫn vô cùng chật hẹp, nhất là cùng với anh em kết hôn sinh con trong nhà lại càng thêm không đủ chỗ ở. Tết năm ngoái về nhà ở, đoạn thời gian đó, phòng khách xếp mấy cái giường mới miễn cưỡng ở đủ. Anh ta cũng muốn vợ con bầu bạn bên cạnh, nhưng thật sự là không có cách nào. Bây giờ gian giữa trong nhà là cha mẹ anh ta mang theo hai đứa cháu trai cùng nhau ở, anh ta đón Vương Lan về cũng không thể để cho cô và cha mẹ anh ta ngủ cùng nhau ở gian giữa nhỉ.
Bởi vậy Đỗ Quân chỉ có thể trấn an Vương Lan nói: "Lan lan, em đợi thêm một chút nữa, rất nhanh anh sẽ tốt nghiệp rồi, đến lúc đó kiếm được tiền nhất định đón hai mẹ con em qua, bây giờ trong nhà thật sự là quá khó khăn."
Thấy Đỗ Quân khó xử như vậy, trong lòng Vương Lan tuy rằng khó chịu, nhưng mà lại cũng không có cách gì. Tình huống trong nhà Đỗ Quân cô cũng biết.
Lần nghỉ hè này Đỗ Quân ở nửa tháng rồi đi, Vương Lan và con trai vẫn ở lại trong nhà. Tuy rằng tâm tình vẫn không tốt, nhưng lúc này trái tim Vương Lan là yên ổn, tuy rằng Đỗ Quân thay đổi, nhưng anh ta không có thay lòng đổi dạ. Điều này cô có thể cảm giác được rõ ràng.
Thật ra bề ngoài của Đỗ Quân cũng không phải là tốt nhất trong mấy thanh niên trí thức năm đó, nhưng Vương Lan vẫn vừa ý anh ta, bởi vì trên người Đỗ Quân có một thứ người khác không có, đó chính là quân tử đoan chính, đúng như tên của anh ta, Vương Lan có lòng tin anh ta sẽ không bởi vì trở thành sinh viên liền vứt bỏ mẹ con cô.
Nhưng một năm sau đó Vương Lan lại không xác định cho lắm, bởi vì số lần Đỗ Quân gửi thư về càng ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần gửi thư về đều sẽ viết đến một người tên là Trần Triều Ca, giữa những hàng chữ Vương Lan đều có thể cảm giác được sự thưởng thức của Đỗ Quân đối với cô ta. Tuy rằng còn xa xa chưa đến tư tình nam nữ, nhưng vẫn làm cho cô hoảng hốt không thôi.
Không thể không nói Vương Lan là có chút cố chấp lại còn to gan, sau khi cảm giác được sự bất thường của Đỗ Quân cô liền cầm một chút tiền tiết kiệm vẻn vẹn có trong tay đi tìm Đỗ Quân, thậm chí ngay cả điện báo cũng không gửi. Cô cũng không rõ, mình rốt cuộc là vì cho Đỗ Quân niềm vui bất ngờ hay là muốn cho anh ta kinh sợ.
Vương Lan đột nhiên xuất hiện, quả thực làm cho Đỗ Quân kinh ngạc, tuy rằng thầm trách Vương Lan không cho anh ta tin tức trước, nhưng thấy vợ rất lâu không gặp đến anh ta cũng có chút cao hứng.
Chỉ là lần đầu tiên Vương Lan tới địa phương xa như vậy, còn là thành thị lớn như thế, cô đối với cái gì cũng ngạc nhiên, cái gì cũng hiếm lạ. Đỗ Quân dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm, ăn đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn Vương Lan không nhịn được kinh hô thành tiếng. Thật ra Vương Lan lúc này vô cùng khẩn trương, cô cảm thấy mình chính là một đứa quê mùa, cô không có cách nào giảm bớt sự bối rối trong lòng mình chỉ có thể dùng cách nói chuyện lớn tiếng để che dấu.
Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vương Lan lúc này khó được không để ý sắc mặt Đỗ Quân, cũng không chú ý đến anh ta hơi xấu hổ. Đúng là xấu hổ, Đỗ Quân vẫn luôn cảm thấy Vương Lan tuy rằng xuất thân nông thôn, nhưng cũng là cô gái thẳng thắn cởi mở, so với người thành phố không hề thua kém chút nào, nhưng hôm nay anh ta mới ý thức được, rốt cuộc là có bất đồng.
Ban ngày bọn họ trôi qua ở trường Đỗ Quân, nhưng buổi tối lại không thể tiếp tục qua như vậy. Lại nói Vương Lan còn chưa từng gặp người trong nhà Đỗ Quân, bởi vậy Đỗ Quân bèn dẫn Vương Lan trở về nhà.
Con dâu xấu sắp gặp cha mẹ chồng, Vương Lan vô cùng khẩn trương, cô xách trong tay đặc sản mang đến thỉnh thoảng lại kéo quần áo mình, bộ quần áo này là lúc cô đi ra ngoài mới làm, đã rất nhiều năm cô chưa từng làm quần áo mới rồi, bởi vì lần này đến tìm Đỗ Quân liền khẽ cắn môi mua chút vải làm một bộ. Nhưng mặc dù là quần áo mới làm cô vẫn cảm thấy hình như hơi ngắn.
Dự cảm của Vương Lan rất chuẩn, cô không hề nhận được sự hoan nghênh lớn lắm. Điều kiện nhà họ Đỗ cũng không phải là tốt lắm, nhà ở lại càng vô cùng chật hẹp, Vương Lan đến bất ngờ, trong lòng mọi người đều có chút mất hứng. Hơn nữa Vương Lan là người nông thôn, tuy rằng trước đây trợ giúp Đỗ Quân rất lớn, nhưng cha mẹ nhà họ Đỗ vẫn cảm thấy Vương Lan xa xa không xứng với con trai mình.
Thật ra lúc Đỗ Quân vừa thi lên đại học, mẹ Đỗ Quân đã bắt đầu oán trách con trai, vì sao muốn cưới cô vợ nông thôn, nếu không phải như vậy, bằng điều kiện của anh ta cưới cái gì dạng không được. Thậm chí bà ta còn từng ngầm khuyên Đỗ Quân, bỏ Vương Lan, anh ta kết hôn ở nơi khác, người khác căn bản không biết, trở về lại cưới một cô tốt hơn. Dù sao chuyện như vậy mấy năm nay cũng không ít. Nhưng bất đắc dĩ Đỗ Quân kiên quyết không đồng ý, mẹ Đỗ Quân không trách con trai, trái lại trách lên đầu cô con dâu này.
Bà ta nhìn không thấy sự rộng rãi thanh thoát trên người Vương Lan, có thể nhìn thấy chỉ là vẻ quê mùa và không phóng khoáng rõ ràng kia, bởi vậy bà ta đối với Vương Lan hoàn toàn không có sắc mặt tốt. Đêm hôm đó Vương Lan và Đỗ Quân cùng nhau trải chăn đệm nằm dưới đất ở nhà họ Đỗ, bây giờ là đầu hè, ngả ra đất nghỉ cũng không lạnh, nhưng vẫn làm cho Vương Lan có chút không được tự nhiên. Dù sao cha mẹ chồng cũng ở trong này, tuy rằng ở nông thôn vào mùa hè cũng thường xuyên cùng nhau ở trên nóc nhà hóng mát, nhưng còn chưa từng có chuyện nàng dâu lần đầu tiên tới nhà cũng chỉ có thể ngủ cùng cha mẹ chồng ở gian giữa đâu. Thật ra cha Đỗ Quân trái lại nói để cho hai chị em dâu của anh ta cùng với Vương Lan ở tạm một chút, để cho anh em Đỗ Quân cùng đi gian giữa, nhưng hiển nhiên người ta không đồng ý.
Buổi tối Vương Lan nằm ở trên sàn nhà trải một lớp đệm mỏng, nghĩ một chút tới việc mình bị cười nhạo khi đi vệ sinh không biết xả nước, lại nghĩ một chút sự lạnh nhạt của người nhà họ Đỗ đối với cô, không nhịn được chảy nước mắt. Hiện tại cô không nhịn được nghĩ tới Ngô Hồng Nhi, năm đó lúc Ngô Hồng Nhi lần đầu tiên tới nhà chồng, là cha chồng cô ấy đích thân xuống bếp, một bộ đủ tám bát lớn, phần vừa ý ấy trong thôn đều truyền khắp. Hiện tại tuy rằng con cô cũng không nhỏ rồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa. Nhà chồng ngay cả thức ăn mặn cũng tiếc làm, cho dù là làm một chút thịt muối cô mang đến.
Vương Lan không có nán lại bao lâu liền trở về, thậm chí cô đã quên mục đích mình đến lần này là vì cô Trần Triều Ca kia, nhà chồng đối xử lạnh nhạt cùng thực tế tàn khốc làm cho cô hết sức chán nản, chán nản đến mức thậm chí bắt đầu hoài nghi cuộc hôn nhân này của mình rốt cuộc là đúng hay là sai.
Vương Lan muốn trở về, Đỗ Quân cũng không giữ lại, sự không được tự nhiên và sự ấm ức Vương Lan chịu anh ta biết, nhưng anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể không ngừng an ủi "Chờ thêm hai năm nữa thì tốt rồi, anh tốt nghiệp kiếm được tiền, chúng ta sẽ dễ chịu."
Đối với thành thị hiểu biết một chút, bây giờ Vương Lan đã có chút nghi ngờ đối với bản kế hoạch Đỗ Quân vẽ cho cô, cô cũng biết ở cái thành phố này muốn có một chỗ ở là gian nan cỡ nào, cho dù là sau khi Đỗ Quân tốt nghiệp dựa vào chút tiền lương kia bọn họ có thể sinh sống sao. Vương Lan phát hiện, Đỗ Quân tựa hồ cũng không có tốt như mình tưởng tượng.
Sau khi Vương Lan về nhà, qua rất lâu mới trở lại bình thường. Nhưng nhìn con trai dần dần lớn lên, trong lòng cô một ý niệm lại bắt đầu nảy sinh. Sau này bọn họ nên làm cái gì bây giờ, loại tình huống đó của nhà họ Đỗ, cho dù là Đỗ Quân tốt nghiệp thì có thể như thế nào đây, chẳng lẽ để cho con trai và mình cùng nhau chịu tội sao? Không thể, cô không thể, cho dù cô có thể chịu đựng, cũng không muốn con trai chịu đựng.
Bởi vậy chờ sau khi trong thôn phân ruộng đến hộ, Vương Lan lại hạ quyết định, cô muốn đi ra ngoài làm việc, không thể ở nhà nữa. Mùa xuân năm ấy, cô gửi gắm con trai cùng đất được chia cho mẹ cô, cầm chút tiền cô tích cóp cùng mẹ cô cho, bước lên hành trình mới.
Rất nhiều năm sau Vương Lan nhớ lại cả đời này của mình vẫn cảm thấy có rất nhiều cảm xúc, cô là đứa trẻ nông thôn, nhưng những việc cô trải qua lại không yên bình như một đứa trẻ nông thôn bình thường. Là bắt đầu từ khi nào đây, Vương Lan có đôi khi sẽ nghĩ, có lẽ chính là từ khi gả cho Đỗ Quân, bắt đầu từ năm anh ta thi lên đại học đó.
Năm Đỗ Quân thi đỗ đại học đối với Vương Lan mà nói là một việc vui vô cùng to lớn, khi đó cô cảm thấy thậm chí còn vui vẻ hơn cả lúc hai người bọn họ kết hôn năm đó. Lúc hai người bọn họ kết hôn, là do nhà họ Vương làm, bởi vì đường xá xa xôi cùng với các loại nguyên nhân khác, người nhà Đỗ Quân không chỉ không thể đến tham gia hôn lễ thậm chí ngay cả tiền lễ hỏi cũng không bỏ ra, người nhà họ Vương tức giận dứt khoát lấy tình thế chiêu con rể tới nhà làm hôn lễ, Đỗ Quân mặc dù đối với hôn lễ nông thôn không hiểu lắm, nhưng cũng loáng thoáng cảm giác được cái gì, bởi vậy đoạn thời gian đó anh ta cũng là không được tự nhiên.
Đỗ Quân khó chịu, lại thêm người nhà họ Vương tức giận, Vương Lan bị kẹp ở giữa có thể nói là trong ngoài không được lòng người. Bởi vậy lúc kết hôn vui mừng có, nhưng khó chịu cũng có.
Sau này Vương Lan không nhịn được bắt đầu hồi tưởng, có lẽ cuộc hôn nhân này của cô và Đỗ Quân ngay từ ban đầu đã tiên đoán được kết thúc. Nhưng cô khi đó ngây thơ mà, cảm thấy dầu gì còn có tình yêu, cho dù là khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa cô cũng có thể qua.
Đỗ Quân học đại học năm thứ nhất, Vương Lan và anh ta suốt cả một năm không có gặp mặt, khi đó đứa nhỏ thật sự là quá nhỏ, căn bản không rời được cô. Hơn nữa cô còn phải ra đồng kiếm công điểm, thật là hận không thể mọc thêm hai cái tay. Khi đó thời khắc hạnh phúc nhất chính là lúc Đỗ Quân gửi thư về, mặc dù là hai tờ giấy mỏng manh, nhưng Vương Lan vẫn cảm thấy ngọt ngào. Lúc này bọn họ quá khó khăn, thậm chí ngay cả bưu phí cũng là tiết kiệm từ trong kẽ răng ra. Đỗ Quân tuy rằng thi đỗ đại học, nhưng một tháng cũng chỉ có chút trợ cấp đó, vỏn vẹn đủ cho mình ăn cơm mà thôi. Về phần Vương Lan càng là cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
Thật ra Vương Lan không phải không oán trách, lẽ ra bọn họ khó khăn như vậy, trong nhà Đỗ Quân như thế nào cũng phải trợ cấp bọn họ một chút. Nhưng vì Đỗ Quân cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thực sự làm cho Vương Lan cảm thấy đau lòng là vào lễ mừng năm mới, vốn hai người đã hơn nửa năm không gặp rồi, lại nói đứa nhỏ hiện tại cũng đã biết bò, nhưng còn chưa từng gặp bố đâu, vốn hai người đều thương lượng xong rồi, Tết năm nay Đỗ Quân về nhà họ Vương, nhưng cha mẹ chồng chẳng biết mặt của cô lấy lý do nhiều năm không ăn tết cùng con trai giữ con trai lại.
Sau đó lại là một năm, nghỉ hè năm nay Đỗ Quân đã trở lại một lần, lúc này con của bọn họ cũng đã bắt đầu tập tễnh học đi. Tính ra hai người đã có trọn cả một năm không gặp rồi. Vương Lan cảm thấy không chỉ là con trai, ngay cả mình nhìn Đỗ Quân cũng có chút xa lạ. Nghe anh ta nói những lời mình nghe không hiểu, nghe anh ta nói những người mình không quen biết, Vương Lan vô cùng hoảng hốt, sợ hai người từ đấy xa lạ thêm nữa.
Lúc này đã có chuyện con gái nông thôn bị thanh niên trí thức vứt bỏ xảy ra rồi, tuy rằng vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng Vương Lan vẫn hoảng hốt từng cơn từng cơn. Cũng chính là vì phần hoảng hốt này, làm cho Vương Lan không nhịn được nói ra muốn đi cùng Đỗ Quân.
Trên mặt Đỗ Quân lại lần nữa lộ ra vẻ khó xử, tuy rằng đã là sinh viên, nhưng trong tay anh ta vẫn không dư dả, phòng ở trong nhà vẫn vô cùng chật hẹp, nhất là cùng với anh em kết hôn sinh con trong nhà lại càng thêm không đủ chỗ ở. Tết năm ngoái về nhà ở, đoạn thời gian đó, phòng khách xếp mấy cái giường mới miễn cưỡng ở đủ. Anh ta cũng muốn vợ con bầu bạn bên cạnh, nhưng thật sự là không có cách nào. Bây giờ gian giữa trong nhà là cha mẹ anh ta mang theo hai đứa cháu trai cùng nhau ở, anh ta đón Vương Lan về cũng không thể để cho cô và cha mẹ anh ta ngủ cùng nhau ở gian giữa nhỉ.
Bởi vậy Đỗ Quân chỉ có thể trấn an Vương Lan nói: "Lan lan, em đợi thêm một chút nữa, rất nhanh anh sẽ tốt nghiệp rồi, đến lúc đó kiếm được tiền nhất định đón hai mẹ con em qua, bây giờ trong nhà thật sự là quá khó khăn."
Thấy Đỗ Quân khó xử như vậy, trong lòng Vương Lan tuy rằng khó chịu, nhưng mà lại cũng không có cách gì. Tình huống trong nhà Đỗ Quân cô cũng biết.
Lần nghỉ hè này Đỗ Quân ở nửa tháng rồi đi, Vương Lan và con trai vẫn ở lại trong nhà. Tuy rằng tâm tình vẫn không tốt, nhưng lúc này trái tim Vương Lan là yên ổn, tuy rằng Đỗ Quân thay đổi, nhưng anh ta không có thay lòng đổi dạ. Điều này cô có thể cảm giác được rõ ràng.
Thật ra bề ngoài của Đỗ Quân cũng không phải là tốt nhất trong mấy thanh niên trí thức năm đó, nhưng Vương Lan vẫn vừa ý anh ta, bởi vì trên người Đỗ Quân có một thứ người khác không có, đó chính là quân tử đoan chính, đúng như tên của anh ta, Vương Lan có lòng tin anh ta sẽ không bởi vì trở thành sinh viên liền vứt bỏ mẹ con cô.
Nhưng một năm sau đó Vương Lan lại không xác định cho lắm, bởi vì số lần Đỗ Quân gửi thư về càng ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần gửi thư về đều sẽ viết đến một người tên là Trần Triều Ca, giữa những hàng chữ Vương Lan đều có thể cảm giác được sự thưởng thức của Đỗ Quân đối với cô ta. Tuy rằng còn xa xa chưa đến tư tình nam nữ, nhưng vẫn làm cho cô hoảng hốt không thôi.
Không thể không nói Vương Lan là có chút cố chấp lại còn to gan, sau khi cảm giác được sự bất thường của Đỗ Quân cô liền cầm một chút tiền tiết kiệm vẻn vẹn có trong tay đi tìm Đỗ Quân, thậm chí ngay cả điện báo cũng không gửi. Cô cũng không rõ, mình rốt cuộc là vì cho Đỗ Quân niềm vui bất ngờ hay là muốn cho anh ta kinh sợ.
Vương Lan đột nhiên xuất hiện, quả thực làm cho Đỗ Quân kinh ngạc, tuy rằng thầm trách Vương Lan không cho anh ta tin tức trước, nhưng thấy vợ rất lâu không gặp đến anh ta cũng có chút cao hứng.
Chỉ là lần đầu tiên Vương Lan tới địa phương xa như vậy, còn là thành thị lớn như thế, cô đối với cái gì cũng ngạc nhiên, cái gì cũng hiếm lạ. Đỗ Quân dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm, ăn đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn Vương Lan không nhịn được kinh hô thành tiếng. Thật ra Vương Lan lúc này vô cùng khẩn trương, cô cảm thấy mình chính là một đứa quê mùa, cô không có cách nào giảm bớt sự bối rối trong lòng mình chỉ có thể dùng cách nói chuyện lớn tiếng để che dấu.
Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vương Lan lúc này khó được không để ý sắc mặt Đỗ Quân, cũng không chú ý đến anh ta hơi xấu hổ. Đúng là xấu hổ, Đỗ Quân vẫn luôn cảm thấy Vương Lan tuy rằng xuất thân nông thôn, nhưng cũng là cô gái thẳng thắn cởi mở, so với người thành phố không hề thua kém chút nào, nhưng hôm nay anh ta mới ý thức được, rốt cuộc là có bất đồng.
Ban ngày bọn họ trôi qua ở trường Đỗ Quân, nhưng buổi tối lại không thể tiếp tục qua như vậy. Lại nói Vương Lan còn chưa từng gặp người trong nhà Đỗ Quân, bởi vậy Đỗ Quân bèn dẫn Vương Lan trở về nhà.
Con dâu xấu sắp gặp cha mẹ chồng, Vương Lan vô cùng khẩn trương, cô xách trong tay đặc sản mang đến thỉnh thoảng lại kéo quần áo mình, bộ quần áo này là lúc cô đi ra ngoài mới làm, đã rất nhiều năm cô chưa từng làm quần áo mới rồi, bởi vì lần này đến tìm Đỗ Quân liền khẽ cắn môi mua chút vải làm một bộ. Nhưng mặc dù là quần áo mới làm cô vẫn cảm thấy hình như hơi ngắn.
Dự cảm của Vương Lan rất chuẩn, cô không hề nhận được sự hoan nghênh lớn lắm. Điều kiện nhà họ Đỗ cũng không phải là tốt lắm, nhà ở lại càng vô cùng chật hẹp, Vương Lan đến bất ngờ, trong lòng mọi người đều có chút mất hứng. Hơn nữa Vương Lan là người nông thôn, tuy rằng trước đây trợ giúp Đỗ Quân rất lớn, nhưng cha mẹ nhà họ Đỗ vẫn cảm thấy Vương Lan xa xa không xứng với con trai mình.
Thật ra lúc Đỗ Quân vừa thi lên đại học, mẹ Đỗ Quân đã bắt đầu oán trách con trai, vì sao muốn cưới cô vợ nông thôn, nếu không phải như vậy, bằng điều kiện của anh ta cưới cái gì dạng không được. Thậm chí bà ta còn từng ngầm khuyên Đỗ Quân, bỏ Vương Lan, anh ta kết hôn ở nơi khác, người khác căn bản không biết, trở về lại cưới một cô tốt hơn. Dù sao chuyện như vậy mấy năm nay cũng không ít. Nhưng bất đắc dĩ Đỗ Quân kiên quyết không đồng ý, mẹ Đỗ Quân không trách con trai, trái lại trách lên đầu cô con dâu này.
Bà ta nhìn không thấy sự rộng rãi thanh thoát trên người Vương Lan, có thể nhìn thấy chỉ là vẻ quê mùa và không phóng khoáng rõ ràng kia, bởi vậy bà ta đối với Vương Lan hoàn toàn không có sắc mặt tốt. Đêm hôm đó Vương Lan và Đỗ Quân cùng nhau trải chăn đệm nằm dưới đất ở nhà họ Đỗ, bây giờ là đầu hè, ngả ra đất nghỉ cũng không lạnh, nhưng vẫn làm cho Vương Lan có chút không được tự nhiên. Dù sao cha mẹ chồng cũng ở trong này, tuy rằng ở nông thôn vào mùa hè cũng thường xuyên cùng nhau ở trên nóc nhà hóng mát, nhưng còn chưa từng có chuyện nàng dâu lần đầu tiên tới nhà cũng chỉ có thể ngủ cùng cha mẹ chồng ở gian giữa đâu. Thật ra cha Đỗ Quân trái lại nói để cho hai chị em dâu của anh ta cùng với Vương Lan ở tạm một chút, để cho anh em Đỗ Quân cùng đi gian giữa, nhưng hiển nhiên người ta không đồng ý.
Buổi tối Vương Lan nằm ở trên sàn nhà trải một lớp đệm mỏng, nghĩ một chút tới việc mình bị cười nhạo khi đi vệ sinh không biết xả nước, lại nghĩ một chút sự lạnh nhạt của người nhà họ Đỗ đối với cô, không nhịn được chảy nước mắt. Hiện tại cô không nhịn được nghĩ tới Ngô Hồng Nhi, năm đó lúc Ngô Hồng Nhi lần đầu tiên tới nhà chồng, là cha chồng cô ấy đích thân xuống bếp, một bộ đủ tám bát lớn, phần vừa ý ấy trong thôn đều truyền khắp. Hiện tại tuy rằng con cô cũng không nhỏ rồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa. Nhà chồng ngay cả thức ăn mặn cũng tiếc làm, cho dù là làm một chút thịt muối cô mang đến.
Vương Lan không có nán lại bao lâu liền trở về, thậm chí cô đã quên mục đích mình đến lần này là vì cô Trần Triều Ca kia, nhà chồng đối xử lạnh nhạt cùng thực tế tàn khốc làm cho cô hết sức chán nản, chán nản đến mức thậm chí bắt đầu hoài nghi cuộc hôn nhân này của mình rốt cuộc là đúng hay là sai.
Vương Lan muốn trở về, Đỗ Quân cũng không giữ lại, sự không được tự nhiên và sự ấm ức Vương Lan chịu anh ta biết, nhưng anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể không ngừng an ủi "Chờ thêm hai năm nữa thì tốt rồi, anh tốt nghiệp kiếm được tiền, chúng ta sẽ dễ chịu."
Đối với thành thị hiểu biết một chút, bây giờ Vương Lan đã có chút nghi ngờ đối với bản kế hoạch Đỗ Quân vẽ cho cô, cô cũng biết ở cái thành phố này muốn có một chỗ ở là gian nan cỡ nào, cho dù là sau khi Đỗ Quân tốt nghiệp dựa vào chút tiền lương kia bọn họ có thể sinh sống sao. Vương Lan phát hiện, Đỗ Quân tựa hồ cũng không có tốt như mình tưởng tượng.
Sau khi Vương Lan về nhà, qua rất lâu mới trở lại bình thường. Nhưng nhìn con trai dần dần lớn lên, trong lòng cô một ý niệm lại bắt đầu nảy sinh. Sau này bọn họ nên làm cái gì bây giờ, loại tình huống đó của nhà họ Đỗ, cho dù là Đỗ Quân tốt nghiệp thì có thể như thế nào đây, chẳng lẽ để cho con trai và mình cùng nhau chịu tội sao? Không thể, cô không thể, cho dù cô có thể chịu đựng, cũng không muốn con trai chịu đựng.
Bởi vậy chờ sau khi trong thôn phân ruộng đến hộ, Vương Lan lại hạ quyết định, cô muốn đi ra ngoài làm việc, không thể ở nhà nữa. Mùa xuân năm ấy, cô gửi gắm con trai cùng đất được chia cho mẹ cô, cầm chút tiền cô tích cóp cùng mẹ cô cho, bước lên hành trình mới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rất nhiều năm sau Vương Lan nhớ lại cả đời này của mình vẫn cảm thấy có rất nhiều cảm xúc, cô là đứa trẻ nông thôn, nhưng những việc cô trải qua lại không yên bình như một đứa trẻ nông thôn bình thường. Là bắt đầu từ khi nào đây, Vương Lan có đôi khi sẽ nghĩ, có lẽ chính là từ khi gả cho Đỗ Quân, bắt đầu từ năm anh ta thi lên đại học đó.
Năm Đỗ Quân thi đỗ đại học đối với Vương Lan mà nói là một việc vui vô cùng to lớn, khi đó cô cảm thấy thậm chí còn vui vẻ hơn cả lúc hai người bọn họ kết hôn năm đó. Lúc hai người bọn họ kết hôn, là do nhà họ Vương làm, bởi vì đường xá xa xôi cùng với các loại nguyên nhân khác, người nhà Đỗ Quân không chỉ không thể đến tham gia hôn lễ thậm chí ngay cả tiền lễ hỏi cũng không bỏ ra, người nhà họ Vương tức giận dứt khoát lấy tình thế chiêu con rể tới nhà làm hôn lễ, Đỗ Quân mặc dù đối với hôn lễ nông thôn không hiểu lắm, nhưng cũng loáng thoáng cảm giác được cái gì, bởi vậy đoạn thời gian đó anh ta cũng là không được tự nhiên.
Đỗ Quân khó chịu, lại thêm người nhà họ Vương tức giận, Vương Lan bị kẹp ở giữa có thể nói là trong ngoài không được lòng người. Bởi vậy lúc kết hôn vui mừng có, nhưng khó chịu cũng có.
Sau này Vương Lan không nhịn được bắt đầu hồi tưởng, có lẽ cuộc hôn nhân này của cô và Đỗ Quân ngay từ ban đầu đã tiên đoán được kết thúc. Nhưng cô khi đó ngây thơ mà, cảm thấy dầu gì còn có tình yêu, cho dù là khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa cô cũng có thể qua.
Đỗ Quân học đại học năm thứ nhất, Vương Lan và anh ta suốt cả một năm không có gặp mặt, khi đó đứa nhỏ thật sự là quá nhỏ, căn bản không rời được cô. Hơn nữa cô còn phải ra đồng kiếm công điểm, thật là hận không thể mọc thêm hai cái tay. Khi đó thời khắc hạnh phúc nhất chính là lúc Đỗ Quân gửi thư về, mặc dù là hai tờ giấy mỏng manh, nhưng Vương Lan vẫn cảm thấy ngọt ngào. Lúc này bọn họ quá khó khăn, thậm chí ngay cả bưu phí cũng là tiết kiệm từ trong kẽ răng ra. Đỗ Quân tuy rằng thi đỗ đại học, nhưng một tháng cũng chỉ có chút trợ cấp đó, vỏn vẹn đủ cho mình ăn cơm mà thôi. Về phần Vương Lan càng là cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
Thật ra Vương Lan không phải không oán trách, lẽ ra bọn họ khó khăn như vậy, trong nhà Đỗ Quân như thế nào cũng phải trợ cấp bọn họ một chút. Nhưng vì Đỗ Quân cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thực sự làm cho Vương Lan cảm thấy đau lòng là vào lễ mừng năm mới, vốn hai người đã hơn nửa năm không gặp rồi, lại nói đứa nhỏ hiện tại cũng đã biết bò, nhưng còn chưa từng gặp bố đâu, vốn hai người đều thương lượng xong rồi, Tết năm nay Đỗ Quân về nhà họ Vương, nhưng cha mẹ chồng chẳng biết mặt của cô lấy lý do nhiều năm không ăn tết cùng con trai giữ con trai lại.
Sau đó lại là một năm, nghỉ hè năm nay Đỗ Quân đã trở lại một lần, lúc này con của bọn họ cũng đã bắt đầu tập tễnh học đi. Tính ra hai người đã có trọn cả một năm không gặp rồi. Vương Lan cảm thấy không chỉ là con trai, ngay cả mình nhìn Đỗ Quân cũng có chút xa lạ. Nghe anh ta nói những lời mình nghe không hiểu, nghe anh ta nói những người mình không quen biết, Vương Lan vô cùng hoảng hốt, sợ hai người từ đấy xa lạ thêm nữa.
Lúc này đã có chuyện con gái nông thôn bị thanh niên trí thức vứt bỏ xảy ra rồi, tuy rằng vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng Vương Lan vẫn hoảng hốt từng cơn từng cơn. Cũng chính là vì phần hoảng hốt này, làm cho Vương Lan không nhịn được nói ra muốn đi cùng Đỗ Quân.
Trên mặt Đỗ Quân lại lần nữa lộ ra vẻ khó xử, tuy rằng đã là sinh viên, nhưng trong tay anh ta vẫn không dư dả, phòng ở trong nhà vẫn vô cùng chật hẹp, nhất là cùng với anh em kết hôn sinh con trong nhà lại càng thêm không đủ chỗ ở. Tết năm ngoái về nhà ở, đoạn thời gian đó, phòng khách xếp mấy cái giường mới miễn cưỡng ở đủ. Anh ta cũng muốn vợ con bầu bạn bên cạnh, nhưng thật sự là không có cách nào. Bây giờ gian giữa trong nhà là cha mẹ anh ta mang theo hai đứa cháu trai cùng nhau ở, anh ta đón Vương Lan về cũng không thể để cho cô và cha mẹ anh ta ngủ cùng nhau ở gian giữa nhỉ.
Bởi vậy Đỗ Quân chỉ có thể trấn an Vương Lan nói: "Lan lan, em đợi thêm một chút nữa, rất nhanh anh sẽ tốt nghiệp rồi, đến lúc đó kiếm được tiền nhất định đón hai mẹ con em qua, bây giờ trong nhà thật sự là quá khó khăn."
Thấy Đỗ Quân khó xử như vậy, trong lòng Vương Lan tuy rằng khó chịu, nhưng mà lại cũng không có cách gì. Tình huống trong nhà Đỗ Quân cô cũng biết.
Lần nghỉ hè này Đỗ Quân ở nửa tháng rồi đi, Vương Lan và con trai vẫn ở lại trong nhà. Tuy rằng tâm tình vẫn không tốt, nhưng lúc này trái tim Vương Lan là yên ổn, tuy rằng Đỗ Quân thay đổi, nhưng anh ta không có thay lòng đổi dạ. Điều này cô có thể cảm giác được rõ ràng.
Thật ra bề ngoài của Đỗ Quân cũng không phải là tốt nhất trong mấy thanh niên trí thức năm đó, nhưng Vương Lan vẫn vừa ý anh ta, bởi vì trên người Đỗ Quân có một thứ người khác không có, đó chính là quân tử đoan chính, đúng như tên của anh ta, Vương Lan có lòng tin anh ta sẽ không bởi vì trở thành sinh viên liền vứt bỏ mẹ con cô.
Nhưng một năm sau đó Vương Lan lại không xác định cho lắm, bởi vì số lần Đỗ Quân gửi thư về càng ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần gửi thư về đều sẽ viết đến một người tên là Trần Triều Ca, giữa những hàng chữ Vương Lan đều có thể cảm giác được sự thưởng thức của Đỗ Quân đối với cô ta. Tuy rằng còn xa xa chưa đến tư tình nam nữ, nhưng vẫn làm cho cô hoảng hốt không thôi.
Không thể không nói Vương Lan là có chút cố chấp lại còn to gan, sau khi cảm giác được sự bất thường của Đỗ Quân cô liền cầm một chút tiền tiết kiệm vẻn vẹn có trong tay đi tìm Đỗ Quân, thậm chí ngay cả điện báo cũng không gửi. Cô cũng không rõ, mình rốt cuộc là vì cho Đỗ Quân niềm vui bất ngờ hay là muốn cho anh ta kinh sợ.
Vương Lan đột nhiên xuất hiện, quả thực làm cho Đỗ Quân kinh ngạc, tuy rằng thầm trách Vương Lan không cho anh ta tin tức trước, nhưng thấy vợ rất lâu không gặp đến anh ta cũng có chút cao hứng.
Chỉ là lần đầu tiên Vương Lan tới địa phương xa như vậy, còn là thành thị lớn như thế, cô đối với cái gì cũng ngạc nhiên, cái gì cũng hiếm lạ. Đỗ Quân dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm, ăn đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn Vương Lan không nhịn được kinh hô thành tiếng. Thật ra Vương Lan lúc này vô cùng khẩn trương, cô cảm thấy mình chính là một đứa quê mùa, cô không có cách nào giảm bớt sự bối rối trong lòng mình chỉ có thể dùng cách nói chuyện lớn tiếng để che dấu.
Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vương Lan lúc này khó được không để ý sắc mặt Đỗ Quân, cũng không chú ý đến anh ta hơi xấu hổ. Đúng là xấu hổ, Đỗ Quân vẫn luôn cảm thấy Vương Lan tuy rằng xuất thân nông thôn, nhưng cũng là cô gái thẳng thắn cởi mở, so với người thành phố không hề thua kém chút nào, nhưng hôm nay anh ta mới ý thức được, rốt cuộc là có bất đồng.
Ban ngày bọn họ trôi qua ở trường Đỗ Quân, nhưng buổi tối lại không thể tiếp tục qua như vậy. Lại nói Vương Lan còn chưa từng gặp người trong nhà Đỗ Quân, bởi vậy Đỗ Quân bèn dẫn Vương Lan trở về nhà.
Con dâu xấu sắp gặp cha mẹ chồng, Vương Lan vô cùng khẩn trương, cô xách trong tay đặc sản mang đến thỉnh thoảng lại kéo quần áo mình, bộ quần áo này là lúc cô đi ra ngoài mới làm, đã rất nhiều năm cô chưa từng làm quần áo mới rồi, bởi vì lần này đến tìm Đỗ Quân liền khẽ cắn môi mua chút vải làm một bộ. Nhưng mặc dù là quần áo mới làm cô vẫn cảm thấy hình như hơi ngắn.
Dự cảm của Vương Lan rất chuẩn, cô không hề nhận được sự hoan nghênh lớn lắm. Điều kiện nhà họ Đỗ cũng không phải là tốt lắm, nhà ở lại càng vô cùng chật hẹp, Vương Lan đến bất ngờ, trong lòng mọi người đều có chút mất hứng. Hơn nữa Vương Lan là người nông thôn, tuy rằng trước đây trợ giúp Đỗ Quân rất lớn, nhưng cha mẹ nhà họ Đỗ vẫn cảm thấy Vương Lan xa xa không xứng với con trai mình.
Thật ra lúc Đỗ Quân vừa thi lên đại học, mẹ Đỗ Quân đã bắt đầu oán trách con trai, vì sao muốn cưới cô vợ nông thôn, nếu không phải như vậy, bằng điều kiện của anh ta cưới cái gì dạng không được. Thậm chí bà ta còn từng ngầm khuyên Đỗ Quân, bỏ Vương Lan, anh ta kết hôn ở nơi khác, người khác căn bản không biết, trở về lại cưới một cô tốt hơn. Dù sao chuyện như vậy mấy năm nay cũng không ít. Nhưng bất đắc dĩ Đỗ Quân kiên quyết không đồng ý, mẹ Đỗ Quân không trách con trai, trái lại trách lên đầu cô con dâu này.
Bà ta nhìn không thấy sự rộng rãi thanh thoát trên người Vương Lan, có thể nhìn thấy chỉ là vẻ quê mùa và không phóng khoáng rõ ràng kia, bởi vậy bà ta đối với Vương Lan hoàn toàn không có sắc mặt tốt. Đêm hôm đó Vương Lan và Đỗ Quân cùng nhau trải chăn đệm nằm dưới đất ở nhà họ Đỗ, bây giờ là đầu hè, ngả ra đất nghỉ cũng không lạnh, nhưng vẫn làm cho Vương Lan có chút không được tự nhiên. Dù sao cha mẹ chồng cũng ở trong này, tuy rằng ở nông thôn vào mùa hè cũng thường xuyên cùng nhau ở trên nóc nhà hóng mát, nhưng còn chưa từng có chuyện nàng dâu lần đầu tiên tới nhà cũng chỉ có thể ngủ cùng cha mẹ chồng ở gian giữa đâu. Thật ra cha Đỗ Quân trái lại nói để cho hai chị em dâu của anh ta cùng với Vương Lan ở tạm một chút, để cho anh em Đỗ Quân cùng đi gian giữa, nhưng hiển nhiên người ta không đồng ý.
Buổi tối Vương Lan nằm ở trên sàn nhà trải một lớp đệm mỏng, nghĩ một chút tới việc mình bị cười nhạo khi đi vệ sinh không biết xả nước, lại nghĩ một chút sự lạnh nhạt của người nhà họ Đỗ đối với cô, không nhịn được chảy nước mắt. Hiện tại cô không nhịn được nghĩ tới Ngô Hồng Nhi, năm đó lúc Ngô Hồng Nhi lần đầu tiên tới nhà chồng, là cha chồng cô ấy đích thân xuống bếp, một bộ đủ tám bát lớn, phần vừa ý ấy trong thôn đều truyền khắp. Hiện tại tuy rằng con cô cũng không nhỏ rồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa. Nhà chồng ngay cả thức ăn mặn cũng tiếc làm, cho dù là làm một chút thịt muối cô mang đến.
Vương Lan không có nán lại bao lâu liền trở về, thậm chí cô đã quên mục đích mình đến lần này là vì cô Trần Triều Ca kia, nhà chồng đối xử lạnh nhạt cùng thực tế tàn khốc làm cho cô hết sức chán nản, chán nản đến mức thậm chí bắt đầu hoài nghi cuộc hôn nhân này của mình rốt cuộc là đúng hay là sai.
Vương Lan muốn trở về, Đỗ Quân cũng không giữ lại, sự không được tự nhiên và sự ấm ức Vương Lan chịu anh ta biết, nhưng anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể không ngừng an ủi "Chờ thêm hai năm nữa thì tốt rồi, anh tốt nghiệp kiếm được tiền, chúng ta sẽ dễ chịu."
Đối với thành thị hiểu biết một chút, bây giờ Vương Lan đã có chút nghi ngờ đối với bản kế hoạch Đỗ Quân vẽ cho cô, cô cũng biết ở cái thành phố này muốn có một chỗ ở là gian nan cỡ nào, cho dù là sau khi Đỗ Quân tốt nghiệp dựa vào chút tiền lương kia bọn họ có thể sinh sống sao. Vương Lan phát hiện, Đỗ Quân tựa hồ cũng không có tốt như mình tưởng tượng.
Sau khi Vương Lan về nhà, qua rất lâu mới trở lại bình thường. Nhưng nhìn con trai dần dần lớn lên, trong lòng cô một ý niệm lại bắt đầu nảy sinh. Sau này bọn họ nên làm cái gì bây giờ, loại tình huống đó của nhà họ Đỗ, cho dù là Đỗ Quân tốt nghiệp thì có thể như thế nào đây, chẳng lẽ để cho con trai và mình cùng nhau chịu tội sao? Không thể, cô không thể, cho dù cô có thể chịu đựng, cũng không muốn con trai chịu đựng.
Bởi vậy chờ sau khi trong thôn phân ruộng đến hộ, Vương Lan lại hạ quyết định, cô muốn đi ra ngoài làm việc, không thể ở nhà nữa. Mùa xuân năm ấy, cô gửi gắm con trai cùng đất được chia cho mẹ cô, cầm chút tiền cô tích cóp cùng mẹ cô cho, bước lên hành trình mới.