Hồ Quốc Đống về nhà đưa xương lợn và hai cân thịt lợn cho mẹ hắn, bao giấy dầu trong tay lại siết thật chặt không buông.
Lý Quế Lan không suy nghĩ nhiều, rất bình thường nói: "Cầm trong tay là cái gì, không phải nói không cho con mua đồ lung tung sao." Tuy rằng điều kiện gia đình không tệ, nhưng là Lý Quế Lan bình thường cũng là hận không thể một phần tiền bẻ thành hai nửa tiêu, nhìn thấy bao giấy dầu mỡ bóng loáng kia còn tưởng rằng Hồ Quốc Đống lại mua thứ gì về.
Hôm nay con Ba trở lại, nếu không phải như thế, bà cũng không nỡ lại mua hai cân thịt. Ở nông thôn mười ngày nửa tháng ăn tanh một bữa đã không tệ rồi, cách dăm ba ngày lại ăn thịt, dù nhà ai cũng không chịu nổi.
Thấy Hồ Quốc Đống nắm chặt bao giấy dầu kia không buông tay, Lý Quế Lan mới có hơi kỳ quái nói: "Thằng nhóc con làm gì vậy? Còn không mau bỏ đồ xuống, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát là ăn cơm rồi. Một lát nữa mẹ còn phải hầm mấy cục xương này. Nhà họ Vương này cũng thật là keo kiệt, con xem mấy cục xương này róc sạch biết bao nhiêu, ngay cả bộ lòng cũng không nỡ cho, chỉ lấy mấy cục xương nát như vậy đuổi người." Lý Quế Lan nhìn mấy cây xương róc sạch sẽ trong tay nói.
Bình thường Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ giúp mổ lợn, đương nhiên sẽ không lấy tiền bà con chòm xóm, nhưng là gia đình mổ lợn cũng sẽ cho chút đồ một chút. Thịt đương nhiên không nỡ cho, có gia đình quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy lần thịt, nhưng cho hai cục xương lợn hoặc là cho lòng lợn, nội tạng lợn gì đó vẫn là rất bình thường. Bởi vậy Lý Quế Lan luyện thành một tay nghề làm lòng lợn và nội tạng lợn rất khéo, kể cả hầm canh xương cũng rất ngon.
Nhưng là những thứ này cũng không tính là cái gì, giò thủ và tai lợn kho Hồ Lão Đồ làm lúc cuối năm đó mới gọi là ăn ngon đấy, bạn mà được ăn sẽ không ngừng được miệng. Cuối năm cũng là thời gian Hồ Lão Đồ bận rộn nhất, thường xuyên có người tới đây nhờ ông qua giúp.
"Mẹ, mẹ làm hai cân thịt kia cho chị Ba và Nhị Đản Đại Nữu đi, đây là của nhà Hồng Nhi cho." Cầm bao giấy dầu, Hồ Quốc Đống hơi có vẻ nhăn nhó nói, còn là Hồng Nhi tự tay làm, những lời này bị hắn nuốt xuống. Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn là đặc biệt da mặt dày muốn ăn một mình.
"Ai u, thằng nhóc thúi này còn chạy đến nhà họ Ngô người ta?" Lý Quế Lan há mồm mắng, lúc này còn chưa nhận cửa đâu mà tùy tiện tới cửa thì ra thể thống gì, đừng để cho người ta nói nhà mình không hiểu chuyện. Mặc dù biết hôm hay con trai giành việc của bố nó là có ý gì, nhưng là không nghĩ tới thằng nhóc thúi này lá gan lớn như vậy.
"Không, là chị dâu cô ấy đến mua thịt lợn nhìn thấy con, chờ lúc con đi cầm cho con mấy cái bánh. Cũng không phải đồ hiếm lạ gì, đó không phải là cầm thịt về rồi sao, mẹ làm cho chị Ba con và bọn nhỏ, trong bụng bọn nhỏ cũng không có thức ăn mặn." Trên mặt Hồ Quốc Đống nói như thường, không biết còn tưởng rằng bánh rau hẹ này khó ăn bao nhiêu đâu.
"Còn học được ăn mảnh rồi, lấy ra cho mẹ xem thử." Lý Quế Lan thấy thằng nhóc ngốc này nghiêm trang như sợ bà giành bao giấy dầu này của hắn, trái lại sinh ra vài phần tâm tư trêu đùa. Kéo bao giấy dầu Hồ Quốc Đống nắm chặt ở trong tay qua mở ra nhìn một chút, rán vàng rực, tay nghề cũng là không tệ.
"Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc thúi này, cho nè, cầm về đi. Về sau mày đừng ăn cơm mẹ mày làm." Thấy Hồ Quốc Đống sợ mình lấy của nó, Lý Quế Lan nhét luôn vào trong tay hắn sau đó làm bộ như hết sức tức giận nói.
"Hì hì, " Hồ Quốc Đống cười hai tiếng, cầm bao giấy dầu vào trong phòng cất xong mới ra ngoài lấy lòng mẹ hắn nói: "Chị Ba con cùng hai đứa nhỏ đâu?"
"Bố con mang theo bọn họ đi mua đậu hủ rồi, aiz, cuộc sống của chị Ba con trôi qua cũng là khó khăn." Nhắc tới đứa con gái thứ Ba này, Lý Quế Lan chính là lo lắng không thôi. Tuy rằng khó chịu vì sinh năm đứa con gái liên tiếp, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ lại không giống như những nhà khác coi con gái trở thành hàng lỗ vốn là đối đãi, mấy con rể đều là chọn đi chọn lại rất kỹ càng. Nhất là sau này khi sinh Tiểu Ngũ, hai người ngay cả tính toán kén rể tới cửa cho Tiểu Ngũ cũng đã làm. Chẳng qua sau này Hồ Quốc Đống sinh ra, quyết định này không thành hình.
Nói tới con rể Hồ Lão Đồ tìm cho năm đứa con gái đều không kém, cô cả Hồ Đào Nhi thì gả ngay tại thôn, chọn là gia đình giàu có lại hiểu tình hiểu lý, chồng của Hồ Đào Nhi cũng thành thật làm được việc, cha chồng của Hồ Đào Nhi còn là đội trường đội sản xuất thôn An Bình, thuở nhỏ đã cùng Hồ Lão Đồ quan hệ mật thiết lớn lên. Năm thứ hai Hồ Đào Nhi gả qua thì sinh một thằng cu mập, từ đó coi như đứng vững chắc rồi. Hơn nữa Hồ Lão Đồ thỉnh thoảng giúp đỡ đôi chút, gả qua nhiều năm như vậy, Hồ Đào Nhi đã sinh ba đứa con rồi, còn chưa từng chịu một lần ấm ức. Hơn nữa chị lại ghê gớm, hiện tại cho dù là mẹ chồng chị cũng không dám làm khó chị.
Cô Hai Hồ Hạnh Nhi là người xinh đẹp nhất trong nhà, gả đến trên trấn rồi, chồng của chị còn là ở xã mua bán. Ban đầu cuộc hôn nhân này không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi mặc dù là gái quê, nhưng là nắm chồng chị chặt chẽ, tiền lương mỗi tháng phải nộp lên toàn bộ, hiện tại đôi vợ chồng trẻ cũng có hai đứa con, hơn nữa lại không sống cùng cha mẹ chồng, cuộc sống không biết có bao nhiêu tự tại.
Cô Tư Hồ Bình Nhi và cô Năm Hồ Mai Nhi đều lấy chồng mấy năm nay, hiện tại cuộc sống cũng đều không tệ, chẳng qua con của hai người còn nhỏ, bây giờ đang rất bận rộn mệt mỏi, bình thường số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm.
Duy nhất làm cho người bận tâm chính là cô Ba Hồ Lê Nhi, năm đó khi Hồ Lê Nhi lấy chồng, nhà chồng chị cũng không phải là cái dạng này. Nhưng là chờ Hồ Lê Nhi sinh Đại Nữu mới được hai năm, mẹ chồng chị đã mất. Tuổi cha chồng chị còn không lớn vẫn chưa tới năm mươi, qua một năm đã lại nhờ người tìm một quả phụ. Từ đó cha họ coi như cách lòng với mấy đứa con.
Người khác còn thôi, đều đã ra ngoài ở riêng rồi. Nhưng là Lý Chấn Lương Hồ Lê Nhi gả là con trai út trong nhà, hai cụ nhà họ Lý vốn định để cho con trai út chăm sóc lúc về già, bởi vậy đều ở cùng Hồ Lê Nhi. Vốn là việc rất tốt, cha chồng mẹ chồng không chỉ có thể kiếm công điểm còn có thể trông con cho, ai ngờ tới bà mẹ chồng sau lại là người đàn bà quấy nhiễu gia đình không yên.
Mấy năm này Hồ Lê Nhi cũng không có ngày dễ chịu, ngay cả khi sinh thằng hai trong tháng cũng là Lý Quế Lan tới cửa phục vụ.
Thật ra cũng không kỳ quái, mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang theo thằng con trai chưa cưới vợ, mụ ta dồn hết sức muốn đem ngôi nhà Hồ Lê Nhi bọn họ ở kia cho con trai mình cưới vợ dùng. Nhà họ Lý tuy rằng nhiều con trai, nhưng là một đứa cũng không phải mụ sinh, sau này cũng không trông cậy vào được bọn họ chăm sóc mình khi về già, duy nhất trông cậy vào chính là con trai mình, bởi vậy mụ liền ra sức khuyến khích cha Lý.
Sau này đứa con trai kia của mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang đến cưới vợ cưới đến trong phòng bên của nhà Hồ Lê Nhi, mâu thuẫn càng tăng lên, người một nhà đánh nhau đánh tới tận trong công xã. Hồ Lê Nhi cũng là người đanh đá, cầm gậy không cho người vào cửa, chồng chị thì cầm dao thái rau ở phía sau, hai vợ chồng rất có tư thế muốn liều mạng. Bên cạnh, mấy anh chị em của Lý Chấn Lương cũng chết không cho người vào cửa, thậm chí nhà họ Hồ cũng đi mấy cậu thanh niên trẻ tuổi làm chỗ dựa cho Hồ Lê Nhi.
Cuối cùng vẫn là bậc trưởng bối trong thôn không nhìn được, giải quyết vấn đề cho. Vợ chồng Hồ Lê Nhi chuyển ra khỏi nhà, về sau việc chăm sóc lúc già và lâm chung của hai cụ nhà họ Lý cũng không cần hai người bọn họ lo. Tuy rằng bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhưng là cha Lý dù sao cũng là cha của Lý Chấn Lương, hắn cũng không thể thật sự đánh nhau với cha ruột mình đi. Có thể có biện pháp giải quyết như vậy đã là trưởng bối nhà họ Lý thấy cha Lý đích thực chẳng ra sao cả. Dù sao còn chưa từng nghe nói con trai nhà ai không chăm sóc cho cha mẹ lúc về già.
Bởi vậy, cuộc sống của Hồ Lê Nhi bọn họ cũng khó khăn lên, hai vợ chồng bọn họ tương đương với chỉ có cái thân mà ra ở riêng, chỉ được chia mấy cái bát một cái nồi sắt, ngay cả dao phay cầm tay cũng không có, nhà ở cũng là nhà người khác, đệm chăn trong nhà dùng tất cả đều là đồ cưới của Hồ Lê Nhi. Tuy rằng đám người thân đều giúp đỡ cho ít tiền, nhưng là cách xây nhà còn kém một khoản rất lớn. Bình thường Hồ Lê Nhi nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả miếng mỡ lợn cũng không nỡ ăn. Cũng may năm ngoái nhà cũng đã xây lên rồi, tuy rằng thiếu rất nhiều nợ, nhưng là cuối cùng là có hi vọng rồi.
Lý Quế Lan xót con gái, luôn muốn giúp đỡ một phen, nhưng là Hồ Lê Nhi cũng là người kiên cường, lúc nào mẹ chị cho thêm tiền cũng không cần. Bởi vậy Lý Quế Lan cũng chỉ có thể giúp đỡ một phen ở trên mặt ăn uống, lại thỉnh thoảng làm quần áo giày dép gì đó cho hai cháu ngoại. Bởi vậy hôm nay cô Ba tới, bà nào là cắt thịt nào là mua đậu hũ, bốn cô khác cũng không có đãi ngộ này.
Hồ Quốc Đống cũng biết sự khó khăn của chị gái mình, nghĩ tới mới vừa rồi mình còn giấu mấy cái bánh rau hẹ cũng là rất ngượng ngùng. Bởi vậy hắn bèn nói với mẹ hắn: "Kẹo mấy ngày hôm trước chị Hai con cầm về có còn không, mẹ chia một chút cho Đại Nữu và Nhị Đản, chúng ta cũng không có ai ăn."
"Biết rồi, thằng nhóc thối, chỉ mày là cậu ruột còn mẹ là bà ngoại sau hay sao. Đừng ở đây vướng víu, mẹ hầm cục xương lợn này cho, chờ cha mày mua đậu hũ về, lại hầm thức ăn. Hai đứa nhỏ cũng không biết bao lâu không ăn thịt rồi." Lý Quế Lan biết hắn đây là ngượng ngùng rồi, thằng nhóc này bình thường không giữ đồ ăn tí nào, lần này coi mấy cái bánh như bảo bối thuần túy là bởi vì là của con gái người ta làm.
Vòng mấy vòng ở trong nhà rồi lại tắm rửa một chút, Hồ Quốc Đống rôt cuộc là ngượng ngùng. Thừa dịp mẹ hắn đang nấu cơm không chú ý, đi xe đến xã mua bán cách nhà bọn họ không xa mua hai bao bánh ngọt về cho hai đứa nhỏ. Bánh ngọt trong xã mua bán chỉ có một loại, còn cứng rắn, bánh ngọt này hắn cảm thấy khó ăn, còn rất đắt, chẳng qua trẻ con trái lại là rất thích.
Hiện tay trong tay Hồ Quốc Đống cũng cóp được ít tiền. Chẳng qua phần chính còn ở trong tay mẹ hắn giữ. Trước đây hắn cũng không có bao nhiêu chỗ cần tiêu, cầm nhiều tiền như vậy cũng không cần thiết. Chẳng qua bây giờ Hồ Quốc Đống ngầm tính toán, về sau hắn vẫn phải là giữ lại nhiều tiền ở trong người một chút mới được, bằng không sau này mua chút đồ cho Hồng Nhi cũng không tiện. Nghe nói con gái cũng thích ăn kẹo và bánh ngọt gì đó. Mấy ngày nay hắn xem học hỏi kinh nghiệm của đám anh đã cưới vợ không ít, nghe nói thường xuyên mua chút đồ ăn cho con gái dùng là một việc vô cùng quan trọng.
Lý Quế Lan cũng không biết Hồ Quốc Đống đã có tâm tư giấu tiền riêng cóp cho vợ, nếu bà biết nhất định sẽ đập bẹp dí thằng nhóc thối có vợ quên mẹ này.
Hồ Quốc Đống về nhà đưa xương lợn và hai cân thịt lợn cho mẹ hắn, bao giấy dầu trong tay lại siết thật chặt không buông.
Lý Quế Lan không suy nghĩ nhiều, rất bình thường nói: "Cầm trong tay là cái gì, không phải nói không cho con mua đồ lung tung sao." Tuy rằng điều kiện gia đình không tệ, nhưng là Lý Quế Lan bình thường cũng là hận không thể một phần tiền bẻ thành hai nửa tiêu, nhìn thấy bao giấy dầu mỡ bóng loáng kia còn tưởng rằng Hồ Quốc Đống lại mua thứ gì về.
Hôm nay con Ba trở lại, nếu không phải như thế, bà cũng không nỡ lại mua hai cân thịt. Ở nông thôn mười ngày nửa tháng ăn tanh một bữa đã không tệ rồi, cách dăm ba ngày lại ăn thịt, dù nhà ai cũng không chịu nổi.
Thấy Hồ Quốc Đống nắm chặt bao giấy dầu kia không buông tay, Lý Quế Lan mới có hơi kỳ quái nói: "Thằng nhóc con làm gì vậy? Còn không mau bỏ đồ xuống, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát là ăn cơm rồi. Một lát nữa mẹ còn phải hầm mấy cục xương này. Nhà họ Vương này cũng thật là keo kiệt, con xem mấy cục xương này róc sạch biết bao nhiêu, ngay cả bộ lòng cũng không nỡ cho, chỉ lấy mấy cục xương nát như vậy đuổi người." Lý Quế Lan nhìn mấy cây xương róc sạch sẽ trong tay nói.
Bình thường Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ giúp mổ lợn, đương nhiên sẽ không lấy tiền bà con chòm xóm, nhưng là gia đình mổ lợn cũng sẽ cho chút đồ một chút. Thịt đương nhiên không nỡ cho, có gia đình quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy lần thịt, nhưng cho hai cục xương lợn hoặc là cho lòng lợn, nội tạng lợn gì đó vẫn là rất bình thường. Bởi vậy Lý Quế Lan luyện thành một tay nghề làm lòng lợn và nội tạng lợn rất khéo, kể cả hầm canh xương cũng rất ngon.
Nhưng là những thứ này cũng không tính là cái gì, giò thủ và tai lợn kho Hồ Lão Đồ làm lúc cuối năm đó mới gọi là ăn ngon đấy, bạn mà được ăn sẽ không ngừng được miệng. Cuối năm cũng là thời gian Hồ Lão Đồ bận rộn nhất, thường xuyên có người tới đây nhờ ông qua giúp.
"Mẹ, mẹ làm hai cân thịt kia cho chị Ba và Nhị Đản Đại Nữu đi, đây là của nhà Hồng Nhi cho." Cầm bao giấy dầu, Hồ Quốc Đống hơi có vẻ nhăn nhó nói, còn là Hồng Nhi tự tay làm, những lời này bị hắn nuốt xuống. Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn là đặc biệt da mặt dày muốn ăn một mình.
"Ai u, thằng nhóc thúi này còn chạy đến nhà họ Ngô người ta?" Lý Quế Lan há mồm mắng, lúc này còn chưa nhận cửa đâu mà tùy tiện tới cửa thì ra thể thống gì, đừng để cho người ta nói nhà mình không hiểu chuyện. Mặc dù biết hôm hay con trai giành việc của bố nó là có ý gì, nhưng là không nghĩ tới thằng nhóc thúi này lá gan lớn như vậy.
"Không, là chị dâu cô ấy đến mua thịt lợn nhìn thấy con, chờ lúc con đi cầm cho con mấy cái bánh. Cũng không phải đồ hiếm lạ gì, đó không phải là cầm thịt về rồi sao, mẹ làm cho chị Ba con và bọn nhỏ, trong bụng bọn nhỏ cũng không có thức ăn mặn." Trên mặt Hồ Quốc Đống nói như thường, không biết còn tưởng rằng bánh rau hẹ này khó ăn bao nhiêu đâu.
"Còn học được ăn mảnh rồi, lấy ra cho mẹ xem thử." Lý Quế Lan thấy thằng nhóc ngốc này nghiêm trang như sợ bà giành bao giấy dầu này của hắn, trái lại sinh ra vài phần tâm tư trêu đùa. Kéo bao giấy dầu Hồ Quốc Đống nắm chặt ở trong tay qua mở ra nhìn một chút, rán vàng rực, tay nghề cũng là không tệ.
"Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc thúi này, cho nè, cầm về đi. Về sau mày đừng ăn cơm mẹ mày làm." Thấy Hồ Quốc Đống sợ mình lấy của nó, Lý Quế Lan nhét luôn vào trong tay hắn sau đó làm bộ như hết sức tức giận nói.
"Hì hì, " Hồ Quốc Đống cười hai tiếng, cầm bao giấy dầu vào trong phòng cất xong mới ra ngoài lấy lòng mẹ hắn nói: "Chị Ba con cùng hai đứa nhỏ đâu?"
"Bố con mang theo bọn họ đi mua đậu hủ rồi, aiz, cuộc sống của chị Ba con trôi qua cũng là khó khăn." Nhắc tới đứa con gái thứ Ba này, Lý Quế Lan chính là lo lắng không thôi. Tuy rằng khó chịu vì sinh năm đứa con gái liên tiếp, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ lại không giống như những nhà khác coi con gái trở thành hàng lỗ vốn là đối đãi, mấy con rể đều là chọn đi chọn lại rất kỹ càng. Nhất là sau này khi sinh Tiểu Ngũ, hai người ngay cả tính toán kén rể tới cửa cho Tiểu Ngũ cũng đã làm. Chẳng qua sau này Hồ Quốc Đống sinh ra, quyết định này không thành hình.
Nói tới con rể Hồ Lão Đồ tìm cho năm đứa con gái đều không kém, cô cả Hồ Đào Nhi thì gả ngay tại thôn, chọn là gia đình giàu có lại hiểu tình hiểu lý, chồng của Hồ Đào Nhi cũng thành thật làm được việc, cha chồng của Hồ Đào Nhi còn là đội trường đội sản xuất thôn An Bình, thuở nhỏ đã cùng Hồ Lão Đồ quan hệ mật thiết lớn lên. Năm thứ hai Hồ Đào Nhi gả qua thì sinh một thằng cu mập, từ đó coi như đứng vững chắc rồi. Hơn nữa Hồ Lão Đồ thỉnh thoảng giúp đỡ đôi chút, gả qua nhiều năm như vậy, Hồ Đào Nhi đã sinh ba đứa con rồi, còn chưa từng chịu một lần ấm ức. Hơn nữa chị lại ghê gớm, hiện tại cho dù là mẹ chồng chị cũng không dám làm khó chị.
Cô Hai Hồ Hạnh Nhi là người xinh đẹp nhất trong nhà, gả đến trên trấn rồi, chồng của chị còn là ở xã mua bán. Ban đầu cuộc hôn nhân này không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi mặc dù là gái quê, nhưng là nắm chồng chị chặt chẽ, tiền lương mỗi tháng phải nộp lên toàn bộ, hiện tại đôi vợ chồng trẻ cũng có hai đứa con, hơn nữa lại không sống cùng cha mẹ chồng, cuộc sống không biết có bao nhiêu tự tại.
Cô Tư Hồ Bình Nhi và cô Năm Hồ Mai Nhi đều lấy chồng mấy năm nay, hiện tại cuộc sống cũng đều không tệ, chẳng qua con của hai người còn nhỏ, bây giờ đang rất bận rộn mệt mỏi, bình thường số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm.
Duy nhất làm cho người bận tâm chính là cô Ba Hồ Lê Nhi, năm đó khi Hồ Lê Nhi lấy chồng, nhà chồng chị cũng không phải là cái dạng này. Nhưng là chờ Hồ Lê Nhi sinh Đại Nữu mới được hai năm, mẹ chồng chị đã mất. Tuổi cha chồng chị còn không lớn vẫn chưa tới năm mươi, qua một năm đã lại nhờ người tìm một quả phụ. Từ đó cha họ coi như cách lòng với mấy đứa con.
Người khác còn thôi, đều đã ra ngoài ở riêng rồi. Nhưng là Lý Chấn Lương Hồ Lê Nhi gả là con trai út trong nhà, hai cụ nhà họ Lý vốn định để cho con trai út chăm sóc lúc về già, bởi vậy đều ở cùng Hồ Lê Nhi. Vốn là việc rất tốt, cha chồng mẹ chồng không chỉ có thể kiếm công điểm còn có thể trông con cho, ai ngờ tới bà mẹ chồng sau lại là người đàn bà quấy nhiễu gia đình không yên.
Mấy năm này Hồ Lê Nhi cũng không có ngày dễ chịu, ngay cả khi sinh thằng hai trong tháng cũng là Lý Quế Lan tới cửa phục vụ.
Thật ra cũng không kỳ quái, mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang theo thằng con trai chưa cưới vợ, mụ ta dồn hết sức muốn đem ngôi nhà Hồ Lê Nhi bọn họ ở kia cho con trai mình cưới vợ dùng. Nhà họ Lý tuy rằng nhiều con trai, nhưng là một đứa cũng không phải mụ sinh, sau này cũng không trông cậy vào được bọn họ chăm sóc mình khi về già, duy nhất trông cậy vào chính là con trai mình, bởi vậy mụ liền ra sức khuyến khích cha Lý.
Sau này đứa con trai kia của mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang đến cưới vợ cưới đến trong phòng bên của nhà Hồ Lê Nhi, mâu thuẫn càng tăng lên, người một nhà đánh nhau đánh tới tận trong công xã. Hồ Lê Nhi cũng là người đanh đá, cầm gậy không cho người vào cửa, chồng chị thì cầm dao thái rau ở phía sau, hai vợ chồng rất có tư thế muốn liều mạng. Bên cạnh, mấy anh chị em của Lý Chấn Lương cũng chết không cho người vào cửa, thậm chí nhà họ Hồ cũng đi mấy cậu thanh niên trẻ tuổi làm chỗ dựa cho Hồ Lê Nhi.
Cuối cùng vẫn là bậc trưởng bối trong thôn không nhìn được, giải quyết vấn đề cho. Vợ chồng Hồ Lê Nhi chuyển ra khỏi nhà, về sau việc chăm sóc lúc già và lâm chung của hai cụ nhà họ Lý cũng không cần hai người bọn họ lo. Tuy rằng bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhưng là cha Lý dù sao cũng là cha của Lý Chấn Lương, hắn cũng không thể thật sự đánh nhau với cha ruột mình đi. Có thể có biện pháp giải quyết như vậy đã là trưởng bối nhà họ Lý thấy cha Lý đích thực chẳng ra sao cả. Dù sao còn chưa từng nghe nói con trai nhà ai không chăm sóc cho cha mẹ lúc về già.
Bởi vậy, cuộc sống của Hồ Lê Nhi bọn họ cũng khó khăn lên, hai vợ chồng bọn họ tương đương với chỉ có cái thân mà ra ở riêng, chỉ được chia mấy cái bát một cái nồi sắt, ngay cả dao phay cầm tay cũng không có, nhà ở cũng là nhà người khác, đệm chăn trong nhà dùng tất cả đều là đồ cưới của Hồ Lê Nhi. Tuy rằng đám người thân đều giúp đỡ cho ít tiền, nhưng là cách xây nhà còn kém một khoản rất lớn. Bình thường Hồ Lê Nhi nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả miếng mỡ lợn cũng không nỡ ăn. Cũng may năm ngoái nhà cũng đã xây lên rồi, tuy rằng thiếu rất nhiều nợ, nhưng là cuối cùng là có hi vọng rồi.
Lý Quế Lan xót con gái, luôn muốn giúp đỡ một phen, nhưng là Hồ Lê Nhi cũng là người kiên cường, lúc nào mẹ chị cho thêm tiền cũng không cần. Bởi vậy Lý Quế Lan cũng chỉ có thể giúp đỡ một phen ở trên mặt ăn uống, lại thỉnh thoảng làm quần áo giày dép gì đó cho hai cháu ngoại. Bởi vậy hôm nay cô Ba tới, bà nào là cắt thịt nào là mua đậu hũ, bốn cô khác cũng không có đãi ngộ này.
Hồ Quốc Đống cũng biết sự khó khăn của chị gái mình, nghĩ tới mới vừa rồi mình còn giấu mấy cái bánh rau hẹ cũng là rất ngượng ngùng. Bởi vậy hắn bèn nói với mẹ hắn: "Kẹo mấy ngày hôm trước chị Hai con cầm về có còn không, mẹ chia một chút cho Đại Nữu và Nhị Đản, chúng ta cũng không có ai ăn."
"Biết rồi, thằng nhóc thối, chỉ mày là cậu ruột còn mẹ là bà ngoại sau hay sao. Đừng ở đây vướng víu, mẹ hầm cục xương lợn này cho, chờ cha mày mua đậu hũ về, lại hầm thức ăn. Hai đứa nhỏ cũng không biết bao lâu không ăn thịt rồi." Lý Quế Lan biết hắn đây là ngượng ngùng rồi, thằng nhóc này bình thường không giữ đồ ăn tí nào, lần này coi mấy cái bánh như bảo bối thuần túy là bởi vì là của con gái người ta làm.
Vòng mấy vòng ở trong nhà rồi lại tắm rửa một chút, Hồ Quốc Đống rôt cuộc là ngượng ngùng. Thừa dịp mẹ hắn đang nấu cơm không chú ý, đi xe đến xã mua bán cách nhà bọn họ không xa mua hai bao bánh ngọt về cho hai đứa nhỏ. Bánh ngọt trong xã mua bán chỉ có một loại, còn cứng rắn, bánh ngọt này hắn cảm thấy khó ăn, còn rất đắt, chẳng qua trẻ con trái lại là rất thích.
Hiện tay trong tay Hồ Quốc Đống cũng cóp được ít tiền. Chẳng qua phần chính còn ở trong tay mẹ hắn giữ. Trước đây hắn cũng không có bao nhiêu chỗ cần tiêu, cầm nhiều tiền như vậy cũng không cần thiết. Chẳng qua bây giờ Hồ Quốc Đống ngầm tính toán, về sau hắn vẫn phải là giữ lại nhiều tiền ở trong người một chút mới được, bằng không sau này mua chút đồ cho Hồng Nhi cũng không tiện. Nghe nói con gái cũng thích ăn kẹo và bánh ngọt gì đó. Mấy ngày nay hắn xem học hỏi kinh nghiệm của đám anh đã cưới vợ không ít, nghe nói thường xuyên mua chút đồ ăn cho con gái dùng là một việc vô cùng quan trọng.
Lý Quế Lan cũng không biết Hồ Quốc Đống đã có tâm tư giấu tiền riêng cóp cho vợ, nếu bà biết nhất định sẽ đập bẹp dí thằng nhóc thối có vợ quên mẹ này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hồ Quốc Đống về nhà đưa xương lợn và hai cân thịt lợn cho mẹ hắn, bao giấy dầu trong tay lại siết thật chặt không buông.
Lý Quế Lan không suy nghĩ nhiều, rất bình thường nói: "Cầm trong tay là cái gì, không phải nói không cho con mua đồ lung tung sao." Tuy rằng điều kiện gia đình không tệ, nhưng là Lý Quế Lan bình thường cũng là hận không thể một phần tiền bẻ thành hai nửa tiêu, nhìn thấy bao giấy dầu mỡ bóng loáng kia còn tưởng rằng Hồ Quốc Đống lại mua thứ gì về.
Hôm nay con Ba trở lại, nếu không phải như thế, bà cũng không nỡ lại mua hai cân thịt. Ở nông thôn mười ngày nửa tháng ăn tanh một bữa đã không tệ rồi, cách dăm ba ngày lại ăn thịt, dù nhà ai cũng không chịu nổi.
Thấy Hồ Quốc Đống nắm chặt bao giấy dầu kia không buông tay, Lý Quế Lan mới có hơi kỳ quái nói: "Thằng nhóc con làm gì vậy? Còn không mau bỏ đồ xuống, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát là ăn cơm rồi. Một lát nữa mẹ còn phải hầm mấy cục xương này. Nhà họ Vương này cũng thật là keo kiệt, con xem mấy cục xương này róc sạch biết bao nhiêu, ngay cả bộ lòng cũng không nỡ cho, chỉ lấy mấy cục xương nát như vậy đuổi người." Lý Quế Lan nhìn mấy cây xương róc sạch sẽ trong tay nói.
Bình thường Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ giúp mổ lợn, đương nhiên sẽ không lấy tiền bà con chòm xóm, nhưng là gia đình mổ lợn cũng sẽ cho chút đồ một chút. Thịt đương nhiên không nỡ cho, có gia đình quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy lần thịt, nhưng cho hai cục xương lợn hoặc là cho lòng lợn, nội tạng lợn gì đó vẫn là rất bình thường. Bởi vậy Lý Quế Lan luyện thành một tay nghề làm lòng lợn và nội tạng lợn rất khéo, kể cả hầm canh xương cũng rất ngon.
Nhưng là những thứ này cũng không tính là cái gì, giò thủ và tai lợn kho Hồ Lão Đồ làm lúc cuối năm đó mới gọi là ăn ngon đấy, bạn mà được ăn sẽ không ngừng được miệng. Cuối năm cũng là thời gian Hồ Lão Đồ bận rộn nhất, thường xuyên có người tới đây nhờ ông qua giúp.
"Mẹ, mẹ làm hai cân thịt kia cho chị Ba và Nhị Đản Đại Nữu đi, đây là của nhà Hồng Nhi cho." Cầm bao giấy dầu, Hồ Quốc Đống hơi có vẻ nhăn nhó nói, còn là Hồng Nhi tự tay làm, những lời này bị hắn nuốt xuống. Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn là đặc biệt da mặt dày muốn ăn một mình.
"Ai u, thằng nhóc thúi này còn chạy đến nhà họ Ngô người ta?" Lý Quế Lan há mồm mắng, lúc này còn chưa nhận cửa đâu mà tùy tiện tới cửa thì ra thể thống gì, đừng để cho người ta nói nhà mình không hiểu chuyện. Mặc dù biết hôm hay con trai giành việc của bố nó là có ý gì, nhưng là không nghĩ tới thằng nhóc thúi này lá gan lớn như vậy.
"Không, là chị dâu cô ấy đến mua thịt lợn nhìn thấy con, chờ lúc con đi cầm cho con mấy cái bánh. Cũng không phải đồ hiếm lạ gì, đó không phải là cầm thịt về rồi sao, mẹ làm cho chị Ba con và bọn nhỏ, trong bụng bọn nhỏ cũng không có thức ăn mặn." Trên mặt Hồ Quốc Đống nói như thường, không biết còn tưởng rằng bánh rau hẹ này khó ăn bao nhiêu đâu.
"Còn học được ăn mảnh rồi, lấy ra cho mẹ xem thử." Lý Quế Lan thấy thằng nhóc ngốc này nghiêm trang như sợ bà giành bao giấy dầu này của hắn, trái lại sinh ra vài phần tâm tư trêu đùa. Kéo bao giấy dầu Hồ Quốc Đống nắm chặt ở trong tay qua mở ra nhìn một chút, rán vàng rực, tay nghề cũng là không tệ.
"Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc thúi này, cho nè, cầm về đi. Về sau mày đừng ăn cơm mẹ mày làm." Thấy Hồ Quốc Đống sợ mình lấy của nó, Lý Quế Lan nhét luôn vào trong tay hắn sau đó làm bộ như hết sức tức giận nói.
"Hì hì, " Hồ Quốc Đống cười hai tiếng, cầm bao giấy dầu vào trong phòng cất xong mới ra ngoài lấy lòng mẹ hắn nói: "Chị Ba con cùng hai đứa nhỏ đâu?"
"Bố con mang theo bọn họ đi mua đậu hủ rồi, aiz, cuộc sống của chị Ba con trôi qua cũng là khó khăn." Nhắc tới đứa con gái thứ Ba này, Lý Quế Lan chính là lo lắng không thôi. Tuy rằng khó chịu vì sinh năm đứa con gái liên tiếp, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ lại không giống như những nhà khác coi con gái trở thành hàng lỗ vốn là đối đãi, mấy con rể đều là chọn đi chọn lại rất kỹ càng. Nhất là sau này khi sinh Tiểu Ngũ, hai người ngay cả tính toán kén rể tới cửa cho Tiểu Ngũ cũng đã làm. Chẳng qua sau này Hồ Quốc Đống sinh ra, quyết định này không thành hình.
Nói tới con rể Hồ Lão Đồ tìm cho năm đứa con gái đều không kém, cô cả Hồ Đào Nhi thì gả ngay tại thôn, chọn là gia đình giàu có lại hiểu tình hiểu lý, chồng của Hồ Đào Nhi cũng thành thật làm được việc, cha chồng của Hồ Đào Nhi còn là đội trường đội sản xuất thôn An Bình, thuở nhỏ đã cùng Hồ Lão Đồ quan hệ mật thiết lớn lên. Năm thứ hai Hồ Đào Nhi gả qua thì sinh một thằng cu mập, từ đó coi như đứng vững chắc rồi. Hơn nữa Hồ Lão Đồ thỉnh thoảng giúp đỡ đôi chút, gả qua nhiều năm như vậy, Hồ Đào Nhi đã sinh ba đứa con rồi, còn chưa từng chịu một lần ấm ức. Hơn nữa chị lại ghê gớm, hiện tại cho dù là mẹ chồng chị cũng không dám làm khó chị.
Cô Hai Hồ Hạnh Nhi là người xinh đẹp nhất trong nhà, gả đến trên trấn rồi, chồng của chị còn là ở xã mua bán. Ban đầu cuộc hôn nhân này không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi mặc dù là gái quê, nhưng là nắm chồng chị chặt chẽ, tiền lương mỗi tháng phải nộp lên toàn bộ, hiện tại đôi vợ chồng trẻ cũng có hai đứa con, hơn nữa lại không sống cùng cha mẹ chồng, cuộc sống không biết có bao nhiêu tự tại.
Cô Tư Hồ Bình Nhi và cô Năm Hồ Mai Nhi đều lấy chồng mấy năm nay, hiện tại cuộc sống cũng đều không tệ, chẳng qua con của hai người còn nhỏ, bây giờ đang rất bận rộn mệt mỏi, bình thường số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm.
Duy nhất làm cho người bận tâm chính là cô Ba Hồ Lê Nhi, năm đó khi Hồ Lê Nhi lấy chồng, nhà chồng chị cũng không phải là cái dạng này. Nhưng là chờ Hồ Lê Nhi sinh Đại Nữu mới được hai năm, mẹ chồng chị đã mất. Tuổi cha chồng chị còn không lớn vẫn chưa tới năm mươi, qua một năm đã lại nhờ người tìm một quả phụ. Từ đó cha họ coi như cách lòng với mấy đứa con.
Người khác còn thôi, đều đã ra ngoài ở riêng rồi. Nhưng là Lý Chấn Lương Hồ Lê Nhi gả là con trai út trong nhà, hai cụ nhà họ Lý vốn định để cho con trai út chăm sóc lúc về già, bởi vậy đều ở cùng Hồ Lê Nhi. Vốn là việc rất tốt, cha chồng mẹ chồng không chỉ có thể kiếm công điểm còn có thể trông con cho, ai ngờ tới bà mẹ chồng sau lại là người đàn bà quấy nhiễu gia đình không yên.
Mấy năm này Hồ Lê Nhi cũng không có ngày dễ chịu, ngay cả khi sinh thằng hai trong tháng cũng là Lý Quế Lan tới cửa phục vụ.
Thật ra cũng không kỳ quái, mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang theo thằng con trai chưa cưới vợ, mụ ta dồn hết sức muốn đem ngôi nhà Hồ Lê Nhi bọn họ ở kia cho con trai mình cưới vợ dùng. Nhà họ Lý tuy rằng nhiều con trai, nhưng là một đứa cũng không phải mụ sinh, sau này cũng không trông cậy vào được bọn họ chăm sóc mình khi về già, duy nhất trông cậy vào chính là con trai mình, bởi vậy mụ liền ra sức khuyến khích cha Lý.
Sau này đứa con trai kia của mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang đến cưới vợ cưới đến trong phòng bên của nhà Hồ Lê Nhi, mâu thuẫn càng tăng lên, người một nhà đánh nhau đánh tới tận trong công xã. Hồ Lê Nhi cũng là người đanh đá, cầm gậy không cho người vào cửa, chồng chị thì cầm dao thái rau ở phía sau, hai vợ chồng rất có tư thế muốn liều mạng. Bên cạnh, mấy anh chị em của Lý Chấn Lương cũng chết không cho người vào cửa, thậm chí nhà họ Hồ cũng đi mấy cậu thanh niên trẻ tuổi làm chỗ dựa cho Hồ Lê Nhi.
Cuối cùng vẫn là bậc trưởng bối trong thôn không nhìn được, giải quyết vấn đề cho. Vợ chồng Hồ Lê Nhi chuyển ra khỏi nhà, về sau việc chăm sóc lúc già và lâm chung của hai cụ nhà họ Lý cũng không cần hai người bọn họ lo. Tuy rằng bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhưng là cha Lý dù sao cũng là cha của Lý Chấn Lương, hắn cũng không thể thật sự đánh nhau với cha ruột mình đi. Có thể có biện pháp giải quyết như vậy đã là trưởng bối nhà họ Lý thấy cha Lý đích thực chẳng ra sao cả. Dù sao còn chưa từng nghe nói con trai nhà ai không chăm sóc cho cha mẹ lúc về già.
Bởi vậy, cuộc sống của Hồ Lê Nhi bọn họ cũng khó khăn lên, hai vợ chồng bọn họ tương đương với chỉ có cái thân mà ra ở riêng, chỉ được chia mấy cái bát một cái nồi sắt, ngay cả dao phay cầm tay cũng không có, nhà ở cũng là nhà người khác, đệm chăn trong nhà dùng tất cả đều là đồ cưới của Hồ Lê Nhi. Tuy rằng đám người thân đều giúp đỡ cho ít tiền, nhưng là cách xây nhà còn kém một khoản rất lớn. Bình thường Hồ Lê Nhi nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả miếng mỡ lợn cũng không nỡ ăn. Cũng may năm ngoái nhà cũng đã xây lên rồi, tuy rằng thiếu rất nhiều nợ, nhưng là cuối cùng là có hi vọng rồi.
Lý Quế Lan xót con gái, luôn muốn giúp đỡ một phen, nhưng là Hồ Lê Nhi cũng là người kiên cường, lúc nào mẹ chị cho thêm tiền cũng không cần. Bởi vậy Lý Quế Lan cũng chỉ có thể giúp đỡ một phen ở trên mặt ăn uống, lại thỉnh thoảng làm quần áo giày dép gì đó cho hai cháu ngoại. Bởi vậy hôm nay cô Ba tới, bà nào là cắt thịt nào là mua đậu hũ, bốn cô khác cũng không có đãi ngộ này.
Hồ Quốc Đống cũng biết sự khó khăn của chị gái mình, nghĩ tới mới vừa rồi mình còn giấu mấy cái bánh rau hẹ cũng là rất ngượng ngùng. Bởi vậy hắn bèn nói với mẹ hắn: "Kẹo mấy ngày hôm trước chị Hai con cầm về có còn không, mẹ chia một chút cho Đại Nữu và Nhị Đản, chúng ta cũng không có ai ăn."
"Biết rồi, thằng nhóc thối, chỉ mày là cậu ruột còn mẹ là bà ngoại sau hay sao. Đừng ở đây vướng víu, mẹ hầm cục xương lợn này cho, chờ cha mày mua đậu hũ về, lại hầm thức ăn. Hai đứa nhỏ cũng không biết bao lâu không ăn thịt rồi." Lý Quế Lan biết hắn đây là ngượng ngùng rồi, thằng nhóc này bình thường không giữ đồ ăn tí nào, lần này coi mấy cái bánh như bảo bối thuần túy là bởi vì là của con gái người ta làm.
Vòng mấy vòng ở trong nhà rồi lại tắm rửa một chút, Hồ Quốc Đống rôt cuộc là ngượng ngùng. Thừa dịp mẹ hắn đang nấu cơm không chú ý, đi xe đến xã mua bán cách nhà bọn họ không xa mua hai bao bánh ngọt về cho hai đứa nhỏ. Bánh ngọt trong xã mua bán chỉ có một loại, còn cứng rắn, bánh ngọt này hắn cảm thấy khó ăn, còn rất đắt, chẳng qua trẻ con trái lại là rất thích.
Hiện tay trong tay Hồ Quốc Đống cũng cóp được ít tiền. Chẳng qua phần chính còn ở trong tay mẹ hắn giữ. Trước đây hắn cũng không có bao nhiêu chỗ cần tiêu, cầm nhiều tiền như vậy cũng không cần thiết. Chẳng qua bây giờ Hồ Quốc Đống ngầm tính toán, về sau hắn vẫn phải là giữ lại nhiều tiền ở trong người một chút mới được, bằng không sau này mua chút đồ cho Hồng Nhi cũng không tiện. Nghe nói con gái cũng thích ăn kẹo và bánh ngọt gì đó. Mấy ngày nay hắn xem học hỏi kinh nghiệm của đám anh đã cưới vợ không ít, nghe nói thường xuyên mua chút đồ ăn cho con gái dùng là một việc vô cùng quan trọng.
Lý Quế Lan cũng không biết Hồ Quốc Đống đã có tâm tư giấu tiền riêng cóp cho vợ, nếu bà biết nhất định sẽ đập bẹp dí thằng nhóc thối có vợ quên mẹ này.