“Coi như giả bộ, ngươi cũng phải giả bộ cho ta, hiện tại trên người ngươikhông có lấy một lượng bạc, tòan bộ đều phải dựa vào nam nhân của ngươi. Nam nhân đều thích nhu tình mật ý, nhưng là ngươi xem ngươi, sắc mặtthật là không tốt chút nào…” Cố thị thật hận rèn sắt không thành.
Tống thị trầm mặc một hồi: “Chúng ta vẫn đi theo Thạch Hữu Lương về cố hương của hắn sao? Nghe nói nơi đó bốn bề rừng núi, không có gì cả. Đến lúcđó, ngay cả nơi tiểu thiếu gia đọc sách cũng không có.”
“Nhìn lại chút đi, ngươi mềm mỏng một chút, trước là dụ dỗ tâm nam nhân, thăm dòtrên người hắn có bao nhiêu tiền? Còn có, chờ Tử Lan thêu xong bức thêu, ngươi cùng nàng mang đi bán, cầm bạc ở trong tay.”Cố thị nói.
“Thật ra nhan đầu Tử Lan kia lớn lên không tệ, có thể bán giá tốt, mặc dù tay nghệ nàng không tồi, nhưng là ngài không nhìn thấy nàng rất lười sao,Thạch Hữu Lương lại không quản, chỉ dựa vào việc nàng thêu thùa, khôngkiếm ra tiền đâu.” Tống thị đột nhiên nói.
“Thôi. Bây giờ cũng không có biện pháp gì, đi ngủ đi.” Cố thị không phản đối.
Tử Lan cảm giác tâm nàng thật lạnh, căn bản hai nữ nhân kia không phải làngười. Lặng lẽ đi về phòng, Tử Lan ngồi co ro ôm lấy chính mình, thânthể không tự chủ phát run. Không được, nàng không thể lưu hai nữ nhânnày ở bên người, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ một lát, Tử Lan cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đột nhiên nhớ tới kiếptrước rõ ràng trên người có tiền, nhưng phụ thân bởi vì Tống thị đối xửác với Tử Lan, cũng không chữa trị cho Tống thị…
“Phụ thân. Consợ. Nhị nương và Cố thị nói chuyện, chờ con làm xong đồ thêu liền đembán đồ thêu lấy tiền, còn đem bán con vào thanh lâu, nói dáng dấp contốt sẽ bán được giá tiền.” Gõ mở cửa phòng phụ thân, Tử Lan nhào tớingực Thạch Hữu Lương mà khóc.
Giờ này trên mặt Thạch Hữu Lương gânxanh nổi lên, khẽ cắn răng, Thạch Hữu Lương vỗ vỗ bả vai Tử Lan, nói:“Tử Lan, con yên tâm, có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ không để bọn họ tổn thương con.”
Tống thị vẫn cảm thấy nàng gả cho Thạch Hữu Lươngrất là thua thiệt, Thạch Hữu Lương là người có vợ rồi, lại có hai đứanhỏ, nhưng trong tay tiểu thư Lý thị có quá ít người có thể sử dụng,muốn lôi kéo hắn, cho nên mới gả nàng cho hắn. Trong lòng bất mãn, từhành động ngôn ngữ ngày thường có thể nhìn ra, cho nên sau khi ở cùngmột chỗ với nàng, Thạch Hữu Lương lại càng hòai niệm thê tử xinh đẹp dịu dàng trước kía, giữa hai người luôn cãi vã không ngừng, sau cớ chăm sóc tiểu thiếu gia, cứ ở lì trong đại viện Chương gia, phải một tháng mớitrở về nhà một hai lần.
Đóan chừng là nghe lời của Cố thị, hômsau Tống thị thu liễm rất nhiều, thái độ với Thạch Hữu Lương và tỷ đệ Tử Lan đã khá hơn nhiều.
“Phụ thân, con đi mua mấy cái kim nha,thêm ít vải, có lẽ con có thể làm thêm ít đồ thêu, bán lấy ít tiền giúpđỡ phụ thân.” Nhìn dáng vẻ Tống thị, Tử Lan cảm thấy phiền não, nàng coi như là không thông minh, tính khí khá hơn chút, cũng không cách nàobình tĩnh đối mặt nữ nhân này.
“Mang Tiểu Lâm đi cùng, trên đường cũng đỡ buồn.” Thạch Hữu Lương không nói gì liền đồng ý, thậm chí cònđưa ra ý kiến cho Tử Lan.
“Bức thêu còn chưa làm xong, giờ lại mua gì đây?” Cố thị cười hỏi.
Thạch Hữu Lương đang sửa xe ngựa, ngừng tay nhìn lên nói: “Đi tiếp sẽ khôngqua thành lớn như vậy. Cho nên mua nhiều một chút đồ thêu thôi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy dứt khoát thêu thật tốt xong, mới có thể bán giá tốt.” Cố thị gật đầu một cái, đề nghị.
“Tử Lan này, hai ngày thêu thật nhanh, thêu xong liền bán đi.” Thạch HữuLương đưa một lượng bạc cho Tử Lan, ý bảo Tử Lan rời đi.
“Coi như giả bộ, ngươi cũng phải giả bộ cho ta, hiện tại trên người ngươikhông có lấy một lượng bạc, tòan bộ đều phải dựa vào nam nhân của ngươi. Nam nhân đều thích nhu tình mật ý, nhưng là ngươi xem ngươi, sắc mặtthật là không tốt chút nào…” Cố thị thật hận rèn sắt không thành.
Tống thị trầm mặc một hồi: “Chúng ta vẫn đi theo Thạch Hữu Lương về cố hương của hắn sao? Nghe nói nơi đó bốn bề rừng núi, không có gì cả. Đến lúcđó, ngay cả nơi tiểu thiếu gia đọc sách cũng không có.”
“Nhìn lại chút đi, ngươi mềm mỏng một chút, trước là dụ dỗ tâm nam nhân, thăm dòtrên người hắn có bao nhiêu tiền? Còn có, chờ Tử Lan thêu xong bức thêu, ngươi cùng nàng mang đi bán, cầm bạc ở trong tay.”Cố thị nói.
“Thật ra nhan đầu Tử Lan kia lớn lên không tệ, có thể bán giá tốt, mặc dù tay nghệ nàng không tồi, nhưng là ngài không nhìn thấy nàng rất lười sao,Thạch Hữu Lương lại không quản, chỉ dựa vào việc nàng thêu thùa, khôngkiếm ra tiền đâu.” Tống thị đột nhiên nói.
“Thôi. Bây giờ cũng không có biện pháp gì, đi ngủ đi.” Cố thị không phản đối.
Tử Lan cảm giác tâm nàng thật lạnh, căn bản hai nữ nhân kia không phải làngười. Lặng lẽ đi về phòng, Tử Lan ngồi co ro ôm lấy chính mình, thânthể không tự chủ phát run. Không được, nàng không thể lưu hai nữ nhânnày ở bên người, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ một lát, Tử Lan cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đột nhiên nhớ tới kiếptrước rõ ràng trên người có tiền, nhưng phụ thân bởi vì Tống thị đối xửác với Tử Lan, cũng không chữa trị cho Tống thị…
“Phụ thân. Consợ. Nhị nương và Cố thị nói chuyện, chờ con làm xong đồ thêu liền đembán đồ thêu lấy tiền, còn đem bán con vào thanh lâu, nói dáng dấp contốt sẽ bán được giá tiền.” Gõ mở cửa phòng phụ thân, Tử Lan nhào tớingực Thạch Hữu Lương mà khóc.
Giờ này trên mặt Thạch Hữu Lương gânxanh nổi lên, khẽ cắn răng, Thạch Hữu Lương vỗ vỗ bả vai Tử Lan, nói:“Tử Lan, con yên tâm, có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ không để bọn họ tổn thương con.”
Tống thị vẫn cảm thấy nàng gả cho Thạch Hữu Lươngrất là thua thiệt, Thạch Hữu Lương là người có vợ rồi, lại có hai đứanhỏ, nhưng trong tay tiểu thư Lý thị có quá ít người có thể sử dụng,muốn lôi kéo hắn, cho nên mới gả nàng cho hắn. Trong lòng bất mãn, từhành động ngôn ngữ ngày thường có thể nhìn ra, cho nên sau khi ở cùngmột chỗ với nàng, Thạch Hữu Lương lại càng hòai niệm thê tử xinh đẹp dịu dàng trước kía, giữa hai người luôn cãi vã không ngừng, sau cớ chăm sóc tiểu thiếu gia, cứ ở lì trong đại viện Chương gia, phải một tháng mớitrở về nhà một hai lần.
Đóan chừng là nghe lời của Cố thị, hômsau Tống thị thu liễm rất nhiều, thái độ với Thạch Hữu Lương và tỷ đệ Tử Lan đã khá hơn nhiều.
“Phụ thân, con đi mua mấy cái kim nha,thêm ít vải, có lẽ con có thể làm thêm ít đồ thêu, bán lấy ít tiền giúpđỡ phụ thân.” Nhìn dáng vẻ Tống thị, Tử Lan cảm thấy phiền não, nàng coi như là không thông minh, tính khí khá hơn chút, cũng không cách nàobình tĩnh đối mặt nữ nhân này.
“Mang Tiểu Lâm đi cùng, trên đường cũng đỡ buồn.” Thạch Hữu Lương không nói gì liền đồng ý, thậm chí cònđưa ra ý kiến cho Tử Lan.
“Bức thêu còn chưa làm xong, giờ lại mua gì đây?” Cố thị cười hỏi.
Thạch Hữu Lương đang sửa xe ngựa, ngừng tay nhìn lên nói: “Đi tiếp sẽ khôngqua thành lớn như vậy. Cho nên mua nhiều một chút đồ thêu thôi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy dứt khoát thêu thật tốt xong, mới có thể bán giá tốt.” Cố thị gật đầu một cái, đề nghị.
“Tử Lan này, hai ngày thêu thật nhanh, thêu xong liền bán đi.” Thạch HữuLương đưa một lượng bạc cho Tử Lan, ý bảo Tử Lan rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Coi như giả bộ, ngươi cũng phải giả bộ cho ta, hiện tại trên người ngươikhông có lấy một lượng bạc, tòan bộ đều phải dựa vào nam nhân của ngươi. Nam nhân đều thích nhu tình mật ý, nhưng là ngươi xem ngươi, sắc mặtthật là không tốt chút nào…” Cố thị thật hận rèn sắt không thành.
Tống thị trầm mặc một hồi: “Chúng ta vẫn đi theo Thạch Hữu Lương về cố hương của hắn sao? Nghe nói nơi đó bốn bề rừng núi, không có gì cả. Đến lúcđó, ngay cả nơi tiểu thiếu gia đọc sách cũng không có.”
“Nhìn lại chút đi, ngươi mềm mỏng một chút, trước là dụ dỗ tâm nam nhân, thăm dòtrên người hắn có bao nhiêu tiền? Còn có, chờ Tử Lan thêu xong bức thêu, ngươi cùng nàng mang đi bán, cầm bạc ở trong tay.”Cố thị nói.
“Thật ra nhan đầu Tử Lan kia lớn lên không tệ, có thể bán giá tốt, mặc dù tay nghệ nàng không tồi, nhưng là ngài không nhìn thấy nàng rất lười sao,Thạch Hữu Lương lại không quản, chỉ dựa vào việc nàng thêu thùa, khôngkiếm ra tiền đâu.” Tống thị đột nhiên nói.
“Thôi. Bây giờ cũng không có biện pháp gì, đi ngủ đi.” Cố thị không phản đối.
Tử Lan cảm giác tâm nàng thật lạnh, căn bản hai nữ nhân kia không phải làngười. Lặng lẽ đi về phòng, Tử Lan ngồi co ro ôm lấy chính mình, thânthể không tự chủ phát run. Không được, nàng không thể lưu hai nữ nhânnày ở bên người, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ một lát, Tử Lan cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đột nhiên nhớ tới kiếptrước rõ ràng trên người có tiền, nhưng phụ thân bởi vì Tống thị đối xửác với Tử Lan, cũng không chữa trị cho Tống thị…
“Phụ thân. Consợ. Nhị nương và Cố thị nói chuyện, chờ con làm xong đồ thêu liền đembán đồ thêu lấy tiền, còn đem bán con vào thanh lâu, nói dáng dấp contốt sẽ bán được giá tiền.” Gõ mở cửa phòng phụ thân, Tử Lan nhào tớingực Thạch Hữu Lương mà khóc.
Giờ này trên mặt Thạch Hữu Lương gânxanh nổi lên, khẽ cắn răng, Thạch Hữu Lương vỗ vỗ bả vai Tử Lan, nói:“Tử Lan, con yên tâm, có phụ thân ở đây, phụ thân sẽ không để bọn họ tổn thương con.”
Tống thị vẫn cảm thấy nàng gả cho Thạch Hữu Lươngrất là thua thiệt, Thạch Hữu Lương là người có vợ rồi, lại có hai đứanhỏ, nhưng trong tay tiểu thư Lý thị có quá ít người có thể sử dụng,muốn lôi kéo hắn, cho nên mới gả nàng cho hắn. Trong lòng bất mãn, từhành động ngôn ngữ ngày thường có thể nhìn ra, cho nên sau khi ở cùngmột chỗ với nàng, Thạch Hữu Lương lại càng hòai niệm thê tử xinh đẹp dịu dàng trước kía, giữa hai người luôn cãi vã không ngừng, sau cớ chăm sóc tiểu thiếu gia, cứ ở lì trong đại viện Chương gia, phải một tháng mớitrở về nhà một hai lần.
Đóan chừng là nghe lời của Cố thị, hômsau Tống thị thu liễm rất nhiều, thái độ với Thạch Hữu Lương và tỷ đệ Tử Lan đã khá hơn nhiều.
“Phụ thân, con đi mua mấy cái kim nha,thêm ít vải, có lẽ con có thể làm thêm ít đồ thêu, bán lấy ít tiền giúpđỡ phụ thân.” Nhìn dáng vẻ Tống thị, Tử Lan cảm thấy phiền não, nàng coi như là không thông minh, tính khí khá hơn chút, cũng không cách nàobình tĩnh đối mặt nữ nhân này.
“Mang Tiểu Lâm đi cùng, trên đường cũng đỡ buồn.” Thạch Hữu Lương không nói gì liền đồng ý, thậm chí cònđưa ra ý kiến cho Tử Lan.
“Bức thêu còn chưa làm xong, giờ lại mua gì đây?” Cố thị cười hỏi.
Thạch Hữu Lương đang sửa xe ngựa, ngừng tay nhìn lên nói: “Đi tiếp sẽ khôngqua thành lớn như vậy. Cho nên mua nhiều một chút đồ thêu thôi.”
“Ồ, vậy sao? Vậy dứt khoát thêu thật tốt xong, mới có thể bán giá tốt.” Cố thị gật đầu một cái, đề nghị.
“Tử Lan này, hai ngày thêu thật nhanh, thêu xong liền bán đi.” Thạch HữuLương đưa một lượng bạc cho Tử Lan, ý bảo Tử Lan rời đi.