“Tử Lan, con đừng trách phụ thân, Lý gia có ân với phụ thân, ban đầu giagia con nhỡ đánh người ta bị trọng thương, người nhà đối phương up hiếpmuốn kiện gia gia lên cấp trên nhốt vào đại lao, đòi chúng ta hai mươilượng bạc, lúc ấy mới vừa ra ở riêng, trong nhà không có gì cả, chỉ cóhai mẫu đấy cằn, sau có người nói bán ta có thể được hai mươi lượng bạc, gia gia nói sẽ phải đem ta đi bán, nãi nãi ngươi khóc đến mức sảy thai, cũng không có biện pháp ngăn cản, bởi vì một đứa nhỏ mười ba tuổi cóthể bán gía cao như vậy, nhất định đó không phải địa phương tốt, đúng là như vậy, phụ thân bị bán cho một chỗ rất khổ, sau phụ thân phát hiện có gì đó không đúng, chạy ra, là mẫu thân của Lý thị cứu ta, an bài cho ta sống qua ngày ở thôn trang.Ban đầu nếu không có Lý gia, phụ thân sớm đã không còn trên cõi đời này nữa. Phụ thân thật không thể làm trái lươngtâm của mình. Tống thị như vậy… Nhưng phụ thân cũng không oán hận nàngđối phụ thân như thế, nhưng phụ thân hận nàng nổi lên ý nghĩ không tốtvới con.” Thạch Hữu Lương cũng không quay đầu lại, như đang thủ thỉ thầm thì nói chuyện với không khí.
Tử Lan đi lên phía trước, nắm lấybàn tay đang nắm chặt của phụ thân: “Người ta thường nói mất tiền nhưngcũng tiêu tan tai họa, không có tiền thì ta lại kiếm. Mà con vẫn còn cótiền mà.”
“Đưa tiền cho con cất, là để làm đồ cưới cho con saunày. Lần trước phụ thân đi bán đồ thêu của con, bán được một trăm lượngbạc, còn dư lại bốn mươi lượng bạc, phụ thân giấu đi rồi. Không đi bán ở cửa hàng, mà trực tiếp bán cho Vương gia.”
Sau khi Cố thị cùngTống thị rời đi, cảm thấy không khí dễ chịu hơn, Thạch Hữu Lương mua một chiếc xe ngựa khác, lại mua chút đồ dùng hàng ngày, trả phòng ốc, mangtheo Tử Lan và Thạch Lâm lên đường.
“Phụ thân, không phải ngườinói sẽ đi nơi đó sao?” Tử Lan không biết rõ đường, nhưng con đường nàyrõ ràng là một tháng trước bọn họ đi tới mà.
“Phụ thân vốn làmuốn tới Lý gia, nhưng hiện tại không cần thiết nữa, chúng ta trực tiếpvề quê thôi.” Thạch Hữu Lương vừa nói vừa đánh xe, sau đólại bổ sung một câu: “Mấy người Cố thị không biết quê phụ thân ở nơi nào, phụ thân chưa nói.”
Tử Lan gật đầu một cái, phụ thân đã nói đoạn đường này,phụ thân nói thẳng là về với ông bà, nhưng lại không nói địa chỉ chínhxác. Nhớ đời trước, phụ thân luôn treo ở khóe miệng thôn Thanh Nguyên,Huyện Lương Tề, Châu Thanh Sơn. Thời tiết càng ngày càng lạnh. Thạch Hữu Lương đánh xe chạy thật nhanh. Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Tử Lan cóthể cảm nhận được cả người phụ thân bị đông cứng lại.
“Phụ thân,dừng lại hai ngày để con làm xong cái áo bông. Quá lạnh, nếu không thìchúng ta không chịu nổi nữa đâu.” Tử Lan dùng chăn bao lấy đệ đệ, nóivới phụ thân.
Thạch Hữu Lương gật đầu đáp ứng, hắn vội vã muốn về nhà, mà quên mất trời lạnh thế này sao bọn nhỏ chịu được.
“Tỷ tỷ, Kim Thạch trấn, có phải có rất nhiều vàng và tảng đá không?”LúcThạch Hữu Lương dừng xe hỏi một người, người đó nói đây là Kim Thạchtrấn, nghe tên trấn xong, Thạch Lâm tò mò hỏi.
Tử Lan cười ha ha, chà xát tay nói: “Tỷ không biết, dàn xếp một chút, tỷ đi hỏi cho đệ nha.”
“Đệ sẽ tự hỏi.” Thạch Hữu Lương lắc đầu trả lời, tỷ tỷ đã nói, chuyện của mình thì mình phải tự làm.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Tử Lan vội vàng đi mua vải vóc cùng bống, sau đó liền chế tạo gấp gáp áo bông cho cả nhà, bởi thắt lưng của Thạch Hữu Lươnghay bị đau, Tử Lan ép buộc Thạch Hữu Lương ở lại đây mấy ngày.
“Phụ thân, hôm nay con đi bán khăn, nhận một việc thêu, chúng ta sẽ ở lạiđây ít ngày nhé.” Tử Lan bán xong mấy cái hà bao và khăn thêu mấy ngàynay, trở lại khách điếm nói với Thạch Hữu Lương, nàng biết có thể kiếmthêm chút tiền với một nhà trở lại cố hương như nhà nàng là rất quantrọng.
“Tử Lan, con đừng trách phụ thân, Lý gia có ân với phụ thân, ban đầu giagia con nhỡ đánh người ta bị trọng thương, người nhà đối phương up hiếpmuốn kiện gia gia lên cấp trên nhốt vào đại lao, đòi chúng ta hai mươilượng bạc, lúc ấy mới vừa ra ở riêng, trong nhà không có gì cả, chỉ cóhai mẫu đấy cằn, sau có người nói bán ta có thể được hai mươi lượng bạc, gia gia nói sẽ phải đem ta đi bán, nãi nãi ngươi khóc đến mức sảy thai, cũng không có biện pháp ngăn cản, bởi vì một đứa nhỏ mười ba tuổi cóthể bán gía cao như vậy, nhất định đó không phải địa phương tốt, đúng là như vậy, phụ thân bị bán cho một chỗ rất khổ, sau phụ thân phát hiện có gì đó không đúng, chạy ra, là mẫu thân của Lý thị cứu ta, an bài cho ta sống qua ngày ở thôn trang.Ban đầu nếu không có Lý gia, phụ thân sớm đã không còn trên cõi đời này nữa. Phụ thân thật không thể làm trái lươngtâm của mình. Tống thị như vậy… Nhưng phụ thân cũng không oán hận nàngđối phụ thân như thế, nhưng phụ thân hận nàng nổi lên ý nghĩ không tốtvới con.” Thạch Hữu Lương cũng không quay đầu lại, như đang thủ thỉ thầm thì nói chuyện với không khí.
Tử Lan đi lên phía trước, nắm lấybàn tay đang nắm chặt của phụ thân: “Người ta thường nói mất tiền nhưngcũng tiêu tan tai họa, không có tiền thì ta lại kiếm. Mà con vẫn còn cótiền mà.”
“Đưa tiền cho con cất, là để làm đồ cưới cho con saunày. Lần trước phụ thân đi bán đồ thêu của con, bán được một trăm lượngbạc, còn dư lại bốn mươi lượng bạc, phụ thân giấu đi rồi. Không đi bán ở cửa hàng, mà trực tiếp bán cho Vương gia.”
Sau khi Cố thị cùngTống thị rời đi, cảm thấy không khí dễ chịu hơn, Thạch Hữu Lương mua một chiếc xe ngựa khác, lại mua chút đồ dùng hàng ngày, trả phòng ốc, mangtheo Tử Lan và Thạch Lâm lên đường.
“Phụ thân, không phải ngườinói sẽ đi nơi đó sao?” Tử Lan không biết rõ đường, nhưng con đường nàyrõ ràng là một tháng trước bọn họ đi tới mà.
“Phụ thân vốn làmuốn tới Lý gia, nhưng hiện tại không cần thiết nữa, chúng ta trực tiếpvề quê thôi.” Thạch Hữu Lương vừa nói vừa đánh xe, sau đólại bổ sung một câu: “Mấy người Cố thị không biết quê phụ thân ở nơi nào, phụ thân chưa nói.”
Tử Lan gật đầu một cái, phụ thân đã nói đoạn đường này,phụ thân nói thẳng là về với ông bà, nhưng lại không nói địa chỉ chínhxác. Nhớ đời trước, phụ thân luôn treo ở khóe miệng thôn Thanh Nguyên,Huyện Lương Tề, Châu Thanh Sơn. Thời tiết càng ngày càng lạnh. Thạch Hữu Lương đánh xe chạy thật nhanh. Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Tử Lan cóthể cảm nhận được cả người phụ thân bị đông cứng lại.
“Phụ thân,dừng lại hai ngày để con làm xong cái áo bông. Quá lạnh, nếu không thìchúng ta không chịu nổi nữa đâu.” Tử Lan dùng chăn bao lấy đệ đệ, nóivới phụ thân.
Thạch Hữu Lương gật đầu đáp ứng, hắn vội vã muốn về nhà, mà quên mất trời lạnh thế này sao bọn nhỏ chịu được.
“Tỷ tỷ, Kim Thạch trấn, có phải có rất nhiều vàng và tảng đá không?”LúcThạch Hữu Lương dừng xe hỏi một người, người đó nói đây là Kim Thạchtrấn, nghe tên trấn xong, Thạch Lâm tò mò hỏi.
Tử Lan cười ha ha, chà xát tay nói: “Tỷ không biết, dàn xếp một chút, tỷ đi hỏi cho đệ nha.”
“Đệ sẽ tự hỏi.” Thạch Hữu Lương lắc đầu trả lời, tỷ tỷ đã nói, chuyện của mình thì mình phải tự làm.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Tử Lan vội vàng đi mua vải vóc cùng bống, sau đó liền chế tạo gấp gáp áo bông cho cả nhà, bởi thắt lưng của Thạch Hữu Lươnghay bị đau, Tử Lan ép buộc Thạch Hữu Lương ở lại đây mấy ngày.
“Phụ thân, hôm nay con đi bán khăn, nhận một việc thêu, chúng ta sẽ ở lạiđây ít ngày nhé.” Tử Lan bán xong mấy cái hà bao và khăn thêu mấy ngàynay, trở lại khách điếm nói với Thạch Hữu Lương, nàng biết có thể kiếmthêm chút tiền với một nhà trở lại cố hương như nhà nàng là rất quantrọng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tử Lan, con đừng trách phụ thân, Lý gia có ân với phụ thân, ban đầu giagia con nhỡ đánh người ta bị trọng thương, người nhà đối phương up hiếpmuốn kiện gia gia lên cấp trên nhốt vào đại lao, đòi chúng ta hai mươilượng bạc, lúc ấy mới vừa ra ở riêng, trong nhà không có gì cả, chỉ cóhai mẫu đấy cằn, sau có người nói bán ta có thể được hai mươi lượng bạc, gia gia nói sẽ phải đem ta đi bán, nãi nãi ngươi khóc đến mức sảy thai, cũng không có biện pháp ngăn cản, bởi vì một đứa nhỏ mười ba tuổi cóthể bán gía cao như vậy, nhất định đó không phải địa phương tốt, đúng là như vậy, phụ thân bị bán cho một chỗ rất khổ, sau phụ thân phát hiện có gì đó không đúng, chạy ra, là mẫu thân của Lý thị cứu ta, an bài cho ta sống qua ngày ở thôn trang.Ban đầu nếu không có Lý gia, phụ thân sớm đã không còn trên cõi đời này nữa. Phụ thân thật không thể làm trái lươngtâm của mình. Tống thị như vậy… Nhưng phụ thân cũng không oán hận nàngđối phụ thân như thế, nhưng phụ thân hận nàng nổi lên ý nghĩ không tốtvới con.” Thạch Hữu Lương cũng không quay đầu lại, như đang thủ thỉ thầm thì nói chuyện với không khí.
Tử Lan đi lên phía trước, nắm lấybàn tay đang nắm chặt của phụ thân: “Người ta thường nói mất tiền nhưngcũng tiêu tan tai họa, không có tiền thì ta lại kiếm. Mà con vẫn còn cótiền mà.”
“Đưa tiền cho con cất, là để làm đồ cưới cho con saunày. Lần trước phụ thân đi bán đồ thêu của con, bán được một trăm lượngbạc, còn dư lại bốn mươi lượng bạc, phụ thân giấu đi rồi. Không đi bán ở cửa hàng, mà trực tiếp bán cho Vương gia.”
Sau khi Cố thị cùngTống thị rời đi, cảm thấy không khí dễ chịu hơn, Thạch Hữu Lương mua một chiếc xe ngựa khác, lại mua chút đồ dùng hàng ngày, trả phòng ốc, mangtheo Tử Lan và Thạch Lâm lên đường.
“Phụ thân, không phải ngườinói sẽ đi nơi đó sao?” Tử Lan không biết rõ đường, nhưng con đường nàyrõ ràng là một tháng trước bọn họ đi tới mà.
“Phụ thân vốn làmuốn tới Lý gia, nhưng hiện tại không cần thiết nữa, chúng ta trực tiếpvề quê thôi.” Thạch Hữu Lương vừa nói vừa đánh xe, sau đólại bổ sung một câu: “Mấy người Cố thị không biết quê phụ thân ở nơi nào, phụ thân chưa nói.”
Tử Lan gật đầu một cái, phụ thân đã nói đoạn đường này,phụ thân nói thẳng là về với ông bà, nhưng lại không nói địa chỉ chínhxác. Nhớ đời trước, phụ thân luôn treo ở khóe miệng thôn Thanh Nguyên,Huyện Lương Tề, Châu Thanh Sơn. Thời tiết càng ngày càng lạnh. Thạch Hữu Lương đánh xe chạy thật nhanh. Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Tử Lan cóthể cảm nhận được cả người phụ thân bị đông cứng lại.
“Phụ thân,dừng lại hai ngày để con làm xong cái áo bông. Quá lạnh, nếu không thìchúng ta không chịu nổi nữa đâu.” Tử Lan dùng chăn bao lấy đệ đệ, nóivới phụ thân.
Thạch Hữu Lương gật đầu đáp ứng, hắn vội vã muốn về nhà, mà quên mất trời lạnh thế này sao bọn nhỏ chịu được.
“Tỷ tỷ, Kim Thạch trấn, có phải có rất nhiều vàng và tảng đá không?”LúcThạch Hữu Lương dừng xe hỏi một người, người đó nói đây là Kim Thạchtrấn, nghe tên trấn xong, Thạch Lâm tò mò hỏi.
Tử Lan cười ha ha, chà xát tay nói: “Tỷ không biết, dàn xếp một chút, tỷ đi hỏi cho đệ nha.”
“Đệ sẽ tự hỏi.” Thạch Hữu Lương lắc đầu trả lời, tỷ tỷ đã nói, chuyện của mình thì mình phải tự làm.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Tử Lan vội vàng đi mua vải vóc cùng bống, sau đó liền chế tạo gấp gáp áo bông cho cả nhà, bởi thắt lưng của Thạch Hữu Lươnghay bị đau, Tử Lan ép buộc Thạch Hữu Lương ở lại đây mấy ngày.
“Phụ thân, hôm nay con đi bán khăn, nhận một việc thêu, chúng ta sẽ ở lạiđây ít ngày nhé.” Tử Lan bán xong mấy cái hà bao và khăn thêu mấy ngàynay, trở lại khách điếm nói với Thạch Hữu Lương, nàng biết có thể kiếmthêm chút tiền với một nhà trở lại cố hương như nhà nàng là rất quantrọng.