Trần la thị lắc đầu, nhìn Tử Lan, trong lòng có chút thả lỏng, nói thế nào thì chuyện Dương thị không thể sinh con không liên quan tới bà, nhưng mà không sinh là tốt nhất, như vậy sẽ không có ý xấu với tỷ đệ Tử Lan… Nhưng vẫn là một thôn phụ ngu ngốc, sao bà phải tìm một ngự y để lừa gạt nàng ta cơ chứ?Thật là buồn cười.
Hiện tại Tử Lan nói cũng không rõ, Dương thị không thể có con là tốt hay xấu? Mặc dù bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút ý kiến với Dương thị, nhưng Dương thị quan tâm tới phụ thân, Tử Lan có thể nhìn ra được, Dương thị không có con, cũng tốt cho Thạch Lâm, như vậy địa vị trong nhà của Thạch Lâm sẽ không bị lay chuyển, nhưng không thể có con đối với một nữ nhân mà nói, tựa hồ có chút tàn nhẫn, nhưng cũng may bởi vì nguyên nhân kia mà Dương thị không thể có con, làm cho trong lòng Tử Lan không nói ra được tư vị gì.
Chạy ra khỏi Thứ sử phủ, Thạch Hữu Lương nhìn Dương thị điên điên, tát cho Dương thị một cái, đem nàng đánh tỉnh, Dương thị chảy nước mắt lôi kéo ống tay áo Thạch Hữu Lương, nói: “Tướng công, ngự y đó đang gạt người phải không, chúng ta có thể có hài tử phải không?”
Thạch Hữu Lương thở dài, mặc dù hắn sớm biết Dương thị gả cho hắn chắc chắn sẽ không mang thai, nhưng hiện tại bởi vì nguyên nhân từ nàng, khóc lóc một hồi, Thạch Hữu Lương có chút mềm lòng, vì vậy nói: “Bất kể có hài tử hay không, nàng vẫn là nương tử của ta, nàng cứ yên tâm đi.”
“Không thể mang thai, còn là nữ nhân sao?” Dương thị trợn to hai mắt, khóc ròng nói.
“Vậy chúng ta tìm lang trung khác xem sao?” Thạch Hữu Lương thấy bố dáng đáng thương của Dương thị, thở dài nói. Mặc dù hắn nhận định đây là sự thật, sau khi Tần ngự y xem mạch cho hắn xong, hắn toan muốn cắt đứt lời Tần ngự y để Tần ngự y không nói ra việc hắn uống thuốc tuyệt dục, nhưng không nghĩ tới tần ngự y lại nói thân thể hắn rất khỏe mạnh, làm Thạch Hữu Lương có chút nghi ngờ. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng y thuật của Tần ngự y… Năm đó ở Chương gia, hắn đã nghe qua danh tiếng của Tần ngự y, đóan chừng Tần ngự y không chẩn đóan bên ngoài, là Tần ngự y giúp hắn sao? Nhưng mà Dương thị không có con, làm cho hắn cảm thấy đây chính là thiên ý, cuối cùng hắn cũng chỉ có hai đứa nhỏ là Tử Lan Thạch Lâm.
Mang theo Dương thị đi hết các y quán ở Ký thành, phần lớn đều là không phải không thể có con, tuy nhiên sẽ rất khó khăn. Mặt Dương thị trắng bệch, như du hồn đi theo Thạch Hữu Lương trở lại Thứ sử phủ, chỉ là sau đó nàng liền ngã bệnh.
Tìm lúc không có người, Thạch Hữu Lương tới tìm Tần ngự y, cảm tạ Tần ngự y giúp hắn giấu diếm. Kết quả, Tần Thiên Dương nghi ngờ nói: “Lão phu không nói dối, là nói thật, có gì cần cảm tạ?”
Tần Thiên Dương sửng sốt, lại xem mạch cho Thạch Hữu Lương lần nữa, nói: “Bây giờ thân thể của ngươi hòan toàn khỏe mạnh, nếu ngươi nói như vậy chỉ có thể có 2 hướng, một là người ta lừa ngươi cho người thuốc khác, hai là thuốc đã giảm bớt phân lượng, chỉ có thể đảm bảo tuyệt dục trong thời gian ngắn, thuốc ngươi vừa nói chính là thuốc tuyệt dục, nhưng ngươi chưa ăn xong đi.”
Thạch Hữu Lương thừ người, hắn vẫn biết nhạc phụ cho hắn thuốc tuyệt dục, nhưng hiện tại Tần ngự y lại nói là hắn không có ăn… Nghĩ đến trong quá khứ nhạc phụ nhạc mẫu hòa ái nhân từ, Thạch Hữu Lương rơi lệ đầy mặt, trong lòng cảm động và nhớ nhung nhạc phụ nhạc mẫu, thuốc là hăn ăn, nhất định nhạc phụ không đành lòng, cho nên liền giảm lượng thuốc…
Trần la thị lắc đầu, nhìn Tử Lan, trong lòng có chút thả lỏng, nói thế nào thì chuyện Dương thị không thể sinh con không liên quan tới bà, nhưng mà không sinh là tốt nhất, như vậy sẽ không có ý xấu với tỷ đệ Tử Lan… Nhưng vẫn là một thôn phụ ngu ngốc, sao bà phải tìm một ngự y để lừa gạt nàng ta cơ chứ?Thật là buồn cười.
Hiện tại Tử Lan nói cũng không rõ, Dương thị không thể có con là tốt hay xấu? Mặc dù bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút ý kiến với Dương thị, nhưng Dương thị quan tâm tới phụ thân, Tử Lan có thể nhìn ra được, Dương thị không có con, cũng tốt cho Thạch Lâm, như vậy địa vị trong nhà của Thạch Lâm sẽ không bị lay chuyển, nhưng không thể có con đối với một nữ nhân mà nói, tựa hồ có chút tàn nhẫn, nhưng cũng may bởi vì nguyên nhân kia mà Dương thị không thể có con, làm cho trong lòng Tử Lan không nói ra được tư vị gì.
Chạy ra khỏi Thứ sử phủ, Thạch Hữu Lương nhìn Dương thị điên điên, tát cho Dương thị một cái, đem nàng đánh tỉnh, Dương thị chảy nước mắt lôi kéo ống tay áo Thạch Hữu Lương, nói: “Tướng công, ngự y đó đang gạt người phải không, chúng ta có thể có hài tử phải không?”
Thạch Hữu Lương thở dài, mặc dù hắn sớm biết Dương thị gả cho hắn chắc chắn sẽ không mang thai, nhưng hiện tại bởi vì nguyên nhân từ nàng, khóc lóc một hồi, Thạch Hữu Lương có chút mềm lòng, vì vậy nói: “Bất kể có hài tử hay không, nàng vẫn là nương tử của ta, nàng cứ yên tâm đi.”
“Không thể mang thai, còn là nữ nhân sao?” Dương thị trợn to hai mắt, khóc ròng nói.
“Vậy chúng ta tìm lang trung khác xem sao?” Thạch Hữu Lương thấy bố dáng đáng thương của Dương thị, thở dài nói. Mặc dù hắn nhận định đây là sự thật, sau khi Tần ngự y xem mạch cho hắn xong, hắn toan muốn cắt đứt lời Tần ngự y để Tần ngự y không nói ra việc hắn uống thuốc tuyệt dục, nhưng không nghĩ tới tần ngự y lại nói thân thể hắn rất khỏe mạnh, làm Thạch Hữu Lương có chút nghi ngờ. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng y thuật của Tần ngự y… Năm đó ở Chương gia, hắn đã nghe qua danh tiếng của Tần ngự y, đóan chừng Tần ngự y không chẩn đóan bên ngoài, là Tần ngự y giúp hắn sao? Nhưng mà Dương thị không có con, làm cho hắn cảm thấy đây chính là thiên ý, cuối cùng hắn cũng chỉ có hai đứa nhỏ là Tử Lan Thạch Lâm.
Mang theo Dương thị đi hết các y quán ở Ký thành, phần lớn đều là không phải không thể có con, tuy nhiên sẽ rất khó khăn. Mặt Dương thị trắng bệch, như du hồn đi theo Thạch Hữu Lương trở lại Thứ sử phủ, chỉ là sau đó nàng liền ngã bệnh.
Tìm lúc không có người, Thạch Hữu Lương tới tìm Tần ngự y, cảm tạ Tần ngự y giúp hắn giấu diếm. Kết quả, Tần Thiên Dương nghi ngờ nói: “Lão phu không nói dối, là nói thật, có gì cần cảm tạ?”
Tần Thiên Dương sửng sốt, lại xem mạch cho Thạch Hữu Lương lần nữa, nói: “Bây giờ thân thể của ngươi hòan toàn khỏe mạnh, nếu ngươi nói như vậy chỉ có thể có hướng, một là người ta lừa ngươi cho người thuốc khác, hai là thuốc đã giảm bớt phân lượng, chỉ có thể đảm bảo tuyệt dục trong thời gian ngắn, thuốc ngươi vừa nói chính là thuốc tuyệt dục, nhưng ngươi chưa ăn xong đi.”
Thạch Hữu Lương thừ người, hắn vẫn biết nhạc phụ cho hắn thuốc tuyệt dục, nhưng hiện tại Tần ngự y lại nói là hắn không có ăn… Nghĩ đến trong quá khứ nhạc phụ nhạc mẫu hòa ái nhân từ, Thạch Hữu Lương rơi lệ đầy mặt, trong lòng cảm động và nhớ nhung nhạc phụ nhạc mẫu, thuốc là hăn ăn, nhất định nhạc phụ không đành lòng, cho nên liền giảm lượng thuốc…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần la thị lắc đầu, nhìn Tử Lan, trong lòng có chút thả lỏng, nói thế nào thì chuyện Dương thị không thể sinh con không liên quan tới bà, nhưng mà không sinh là tốt nhất, như vậy sẽ không có ý xấu với tỷ đệ Tử Lan… Nhưng vẫn là một thôn phụ ngu ngốc, sao bà phải tìm một ngự y để lừa gạt nàng ta cơ chứ?Thật là buồn cười.
Hiện tại Tử Lan nói cũng không rõ, Dương thị không thể có con là tốt hay xấu? Mặc dù bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút ý kiến với Dương thị, nhưng Dương thị quan tâm tới phụ thân, Tử Lan có thể nhìn ra được, Dương thị không có con, cũng tốt cho Thạch Lâm, như vậy địa vị trong nhà của Thạch Lâm sẽ không bị lay chuyển, nhưng không thể có con đối với một nữ nhân mà nói, tựa hồ có chút tàn nhẫn, nhưng cũng may bởi vì nguyên nhân kia mà Dương thị không thể có con, làm cho trong lòng Tử Lan không nói ra được tư vị gì.
Chạy ra khỏi Thứ sử phủ, Thạch Hữu Lương nhìn Dương thị điên điên, tát cho Dương thị một cái, đem nàng đánh tỉnh, Dương thị chảy nước mắt lôi kéo ống tay áo Thạch Hữu Lương, nói: “Tướng công, ngự y đó đang gạt người phải không, chúng ta có thể có hài tử phải không?”
Thạch Hữu Lương thở dài, mặc dù hắn sớm biết Dương thị gả cho hắn chắc chắn sẽ không mang thai, nhưng hiện tại bởi vì nguyên nhân từ nàng, khóc lóc một hồi, Thạch Hữu Lương có chút mềm lòng, vì vậy nói: “Bất kể có hài tử hay không, nàng vẫn là nương tử của ta, nàng cứ yên tâm đi.”
“Không thể mang thai, còn là nữ nhân sao?” Dương thị trợn to hai mắt, khóc ròng nói.
“Vậy chúng ta tìm lang trung khác xem sao?” Thạch Hữu Lương thấy bố dáng đáng thương của Dương thị, thở dài nói. Mặc dù hắn nhận định đây là sự thật, sau khi Tần ngự y xem mạch cho hắn xong, hắn toan muốn cắt đứt lời Tần ngự y để Tần ngự y không nói ra việc hắn uống thuốc tuyệt dục, nhưng không nghĩ tới tần ngự y lại nói thân thể hắn rất khỏe mạnh, làm Thạch Hữu Lương có chút nghi ngờ. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng y thuật của Tần ngự y… Năm đó ở Chương gia, hắn đã nghe qua danh tiếng của Tần ngự y, đóan chừng Tần ngự y không chẩn đóan bên ngoài, là Tần ngự y giúp hắn sao? Nhưng mà Dương thị không có con, làm cho hắn cảm thấy đây chính là thiên ý, cuối cùng hắn cũng chỉ có hai đứa nhỏ là Tử Lan Thạch Lâm.
Mang theo Dương thị đi hết các y quán ở Ký thành, phần lớn đều là không phải không thể có con, tuy nhiên sẽ rất khó khăn. Mặt Dương thị trắng bệch, như du hồn đi theo Thạch Hữu Lương trở lại Thứ sử phủ, chỉ là sau đó nàng liền ngã bệnh.
Tìm lúc không có người, Thạch Hữu Lương tới tìm Tần ngự y, cảm tạ Tần ngự y giúp hắn giấu diếm. Kết quả, Tần Thiên Dương nghi ngờ nói: “Lão phu không nói dối, là nói thật, có gì cần cảm tạ?”
Tần Thiên Dương sửng sốt, lại xem mạch cho Thạch Hữu Lương lần nữa, nói: “Bây giờ thân thể của ngươi hòan toàn khỏe mạnh, nếu ngươi nói như vậy chỉ có thể có 2 hướng, một là người ta lừa ngươi cho người thuốc khác, hai là thuốc đã giảm bớt phân lượng, chỉ có thể đảm bảo tuyệt dục trong thời gian ngắn, thuốc ngươi vừa nói chính là thuốc tuyệt dục, nhưng ngươi chưa ăn xong đi.”
Thạch Hữu Lương thừ người, hắn vẫn biết nhạc phụ cho hắn thuốc tuyệt dục, nhưng hiện tại Tần ngự y lại nói là hắn không có ăn… Nghĩ đến trong quá khứ nhạc phụ nhạc mẫu hòa ái nhân từ, Thạch Hữu Lương rơi lệ đầy mặt, trong lòng cảm động và nhớ nhung nhạc phụ nhạc mẫu, thuốc là hăn ăn, nhất định nhạc phụ không đành lòng, cho nên liền giảm lượng thuốc…