“Nương tử, chúng ta thật sự đã trở về nhà?” Ngồi trong xe ngựa, Ôm thê tử trong ngực, Dương Khang An có cảm giác rất vi diệu, thiếu chút nữa đã lệ nóng quanh tròng.
Tử Lan tựa vào ngực Dương Khang An, gật đầu một cái, ngáp nói: “Về nhà, thiếp muốn ăn hạt dẻ.”
“Được, trở về ta liền đi nhặt hạt dẻ cho nàng.” Dương Khang An vội vàng nói.
“Thiếp sẽ lên núi với chàng, trước kia phụ thân nói thiếp chưa lập gia đình không thể ra cửa, hiện tại thiếp đã gả cho chàng, chàng liền dẫn thiếp đi lên núi chơi nha…” Quả nhiên không ở đâu thoải mái như trong ngực tướng công, Tử Lan cảm giác buồn ngủ.
Lão thái thái Thứ sử phủ thương yêu Tử Lan, bất mãn với hắn, lúc đấy hắn cứ tưởng hắn sẽ mất đi nương tử, hiện tại nương tử vẫn dựa vào trong ngực hắn, Dương Khang AN liền cảm thấy thỏa mãn, Tử Lan dù muốn hắn làm gì muốn gì hắn đều đáp ứng. Nhìn thê tử ngủ thiếp đi, Dương Khang An bận rộn chỉnh tư thế ngồi, để cho nàng ngủ thoải mái, thuận tiện hôn trộm lên mặt nàng một cái. Cảm xúc mềm mại, khiến hắn thiếu chút nữa là làm chuyện xấu, thê tử có lực hút quá lớn cũng khiến hắn rất đau đớn.
“Lưu quản gia, cảm ơn ngươi, trở về liền thay ta nói tiếng cảm ơn với bà bà nhé.” Sau khi về tới Dương gia, nhìn dáng vẻ Dương gia, Lưu quản sự cùng nhi tử Lưu Quý đưa tiễn một nhà Tử Lan về, cự tuyệt lời mời cơm của Dương gia, lúc ở Thứ sử phủ, Tử Lan làm cơm chỉ có các chủ tử mới có thể ăn, hiện tại dù cho bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng không dám tiếp nhận, nữ tử này, địa vị ở trong lòng chủ nhân không thấp, nghiêm chỉnh coi nhóm Tử Lan như chủ nhân, bọn họ đem đồ mang xuống xe ngựa liền cáo từ.
Tiến hành đem mọi thứ vào trong nhà Dương gia, chờ mấy người Lưu quản gia rời đi rồi, Tử Lan mới nói với Dương Khang An: “Tướng công, cữu cữu tặng không ít sách, còn có giấy bút, thiếp giữ lại một chút cho tiểu thúc, còn dư lại, còn có mấy xấp vải, cùng thuốc bổ, chàng giúp đỡ Thạch Lâm lấy về, thiếp dọn dẹp nhà cửa một chút.”
Dương Khang An gật đầu, nhìn xung quanh một chút, cũng có chút nhức đầu, nói: “Nương tử, nàng nghỉ ngơi một chút đi, phân loại đồ đạc, để ta đưa đi là được.”
Tử Lan gật đầu, dù biểu hiện trước đây của Thạch gia khiến trái tim nàng băng giá, nhưng bây giờ cũng không phải lúc xé rách mặt nạ, chẳng qua là đáy lòng không còn như trước đây mà đối đãi Thạch gia gia nãi nãi.
“Vải vóc thì một nhà một xấp, cho Thạch gia gia và nãi nãi thêm hai xấp, một nhà một hộp điểm tâm, túi thuốc bổ này thì đưa qua cho Thạch nãi nãi, liền được rồi.” Tử Lan lựa chọn rồi đưa ra, những thứ khác thì cầm vào nhà, kết quả vừa mới vào nhà, nàng lại cầm hộp điểm tâm ra ngòai nói: “Cái này chàng mang tới trong nhà lớn, nói là điểm tâm Thứ sử phủ đưa tới cho cả nhà nếm thử một chút. Ông ngoại muốn xây thôn trang ở chỗ này, đến lúc đó không thể thiếu sự giúp đỡ của mọi người.”
Dương Khang An gật đầu một cái, liền bận rộn. Đầu tiên là lấy nước đầy bể, sau đó liền đi các nhà để tặng lễ…
Trong thôn nhìn một nhà Tử Lan trở lại, có mấy người chạy vọt tới cửa nhà Tử Lan, nhưng nhìn Tử Lan vội vàng dọn dẹp phòng, không có thời gian nói chuyện phiếm cùng các nàng, liền ngượng ngùng rời đi, hiện tại người trong thôn không ai không biết Tử Lan là cháu gái bên ngoại của Thứ sử đại nhân. Nào dám đắc tội nàng.
Nửa tháng không ở nhà, Tử Lan quét dọn qua loa phòng ốc một vòng, cũng đã không còn sớm, bởi vì bọn họ vừa trở về, Thạch Hữu Lương lo lắng nhà Tử Lan chưa ăn, mang một chút thịt cùng trứng gà tới cho Tử Lan.
Tử Lan cũng mệt mỏi, lười phải làm phức tạp, dùng gạo trắng nấu cháo, sau đó tráng chút trứng, một nhà cơm nước xong, chờ Dương Khang An tắm xong, người một nhà liền chuẩn bị ngủ.
“Tiểu thúc, thân thể đệ mới chuyển biến tốt, không thể để quá mệt mỏi, đệ cần nghỉ ngơi sớm.” Sắp sửa xong, sau khi rửa mặt rồi, Tử Lan thấy đèn dầu phòng Dương Dật An vẫn còn sáng, vì vậy cách của mà dặn dò một câu.
“Nương tử, chúng ta thật sự đã trở về nhà?” Ngồi trong xe ngựa, Ôm thê tử trong ngực, Dương Khang An có cảm giác rất vi diệu, thiếu chút nữa đã lệ nóng quanh tròng.
Tử Lan tựa vào ngực Dương Khang An, gật đầu một cái, ngáp nói: “Về nhà, thiếp muốn ăn hạt dẻ.”
“Được, trở về ta liền đi nhặt hạt dẻ cho nàng.” Dương Khang An vội vàng nói.
“Thiếp sẽ lên núi với chàng, trước kia phụ thân nói thiếp chưa lập gia đình không thể ra cửa, hiện tại thiếp đã gả cho chàng, chàng liền dẫn thiếp đi lên núi chơi nha…” Quả nhiên không ở đâu thoải mái như trong ngực tướng công, Tử Lan cảm giác buồn ngủ.
Lão thái thái Thứ sử phủ thương yêu Tử Lan, bất mãn với hắn, lúc đấy hắn cứ tưởng hắn sẽ mất đi nương tử, hiện tại nương tử vẫn dựa vào trong ngực hắn, Dương Khang AN liền cảm thấy thỏa mãn, Tử Lan dù muốn hắn làm gì muốn gì hắn đều đáp ứng. Nhìn thê tử ngủ thiếp đi, Dương Khang An bận rộn chỉnh tư thế ngồi, để cho nàng ngủ thoải mái, thuận tiện hôn trộm lên mặt nàng một cái. Cảm xúc mềm mại, khiến hắn thiếu chút nữa là làm chuyện xấu, thê tử có lực hút quá lớn cũng khiến hắn rất đau đớn.
“Lưu quản gia, cảm ơn ngươi, trở về liền thay ta nói tiếng cảm ơn với bà bà nhé.” Sau khi về tới Dương gia, nhìn dáng vẻ Dương gia, Lưu quản sự cùng nhi tử Lưu Quý đưa tiễn một nhà Tử Lan về, cự tuyệt lời mời cơm của Dương gia, lúc ở Thứ sử phủ, Tử Lan làm cơm chỉ có các chủ tử mới có thể ăn, hiện tại dù cho bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng không dám tiếp nhận, nữ tử này, địa vị ở trong lòng chủ nhân không thấp, nghiêm chỉnh coi nhóm Tử Lan như chủ nhân, bọn họ đem đồ mang xuống xe ngựa liền cáo từ.
Tiến hành đem mọi thứ vào trong nhà Dương gia, chờ mấy người Lưu quản gia rời đi rồi, Tử Lan mới nói với Dương Khang An: “Tướng công, cữu cữu tặng không ít sách, còn có giấy bút, thiếp giữ lại một chút cho tiểu thúc, còn dư lại, còn có mấy xấp vải, cùng thuốc bổ, chàng giúp đỡ Thạch Lâm lấy về, thiếp dọn dẹp nhà cửa một chút.”
Dương Khang An gật đầu, nhìn xung quanh một chút, cũng có chút nhức đầu, nói: “Nương tử, nàng nghỉ ngơi một chút đi, phân loại đồ đạc, để ta đưa đi là được.”
Tử Lan gật đầu, dù biểu hiện trước đây của Thạch gia khiến trái tim nàng băng giá, nhưng bây giờ cũng không phải lúc xé rách mặt nạ, chẳng qua là đáy lòng không còn như trước đây mà đối đãi Thạch gia gia nãi nãi.
“Vải vóc thì một nhà một xấp, cho Thạch gia gia và nãi nãi thêm hai xấp, một nhà một hộp điểm tâm, túi thuốc bổ này thì đưa qua cho Thạch nãi nãi, liền được rồi.” Tử Lan lựa chọn rồi đưa ra, những thứ khác thì cầm vào nhà, kết quả vừa mới vào nhà, nàng lại cầm hộp điểm tâm ra ngòai nói: “Cái này chàng mang tới trong nhà lớn, nói là điểm tâm Thứ sử phủ đưa tới cho cả nhà nếm thử một chút. Ông ngoại muốn xây thôn trang ở chỗ này, đến lúc đó không thể thiếu sự giúp đỡ của mọi người.”
Dương Khang An gật đầu một cái, liền bận rộn. Đầu tiên là lấy nước đầy bể, sau đó liền đi các nhà để tặng lễ…
Trong thôn nhìn một nhà Tử Lan trở lại, có mấy người chạy vọt tới cửa nhà Tử Lan, nhưng nhìn Tử Lan vội vàng dọn dẹp phòng, không có thời gian nói chuyện phiếm cùng các nàng, liền ngượng ngùng rời đi, hiện tại người trong thôn không ai không biết Tử Lan là cháu gái bên ngoại của Thứ sử đại nhân. Nào dám đắc tội nàng.
Nửa tháng không ở nhà, Tử Lan quét dọn qua loa phòng ốc một vòng, cũng đã không còn sớm, bởi vì bọn họ vừa trở về, Thạch Hữu Lương lo lắng nhà Tử Lan chưa ăn, mang một chút thịt cùng trứng gà tới cho Tử Lan.
Tử Lan cũng mệt mỏi, lười phải làm phức tạp, dùng gạo trắng nấu cháo, sau đó tráng chút trứng, một nhà cơm nước xong, chờ Dương Khang An tắm xong, người một nhà liền chuẩn bị ngủ.
“Tiểu thúc, thân thể đệ mới chuyển biến tốt, không thể để quá mệt mỏi, đệ cần nghỉ ngơi sớm.” Sắp sửa xong, sau khi rửa mặt rồi, Tử Lan thấy đèn dầu phòng Dương Dật An vẫn còn sáng, vì vậy cách của mà dặn dò một câu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Nương tử, chúng ta thật sự đã trở về nhà?” Ngồi trong xe ngựa, Ôm thê tử trong ngực, Dương Khang An có cảm giác rất vi diệu, thiếu chút nữa đã lệ nóng quanh tròng.
Tử Lan tựa vào ngực Dương Khang An, gật đầu một cái, ngáp nói: “Về nhà, thiếp muốn ăn hạt dẻ.”
“Được, trở về ta liền đi nhặt hạt dẻ cho nàng.” Dương Khang An vội vàng nói.
“Thiếp sẽ lên núi với chàng, trước kia phụ thân nói thiếp chưa lập gia đình không thể ra cửa, hiện tại thiếp đã gả cho chàng, chàng liền dẫn thiếp đi lên núi chơi nha…” Quả nhiên không ở đâu thoải mái như trong ngực tướng công, Tử Lan cảm giác buồn ngủ.
Lão thái thái Thứ sử phủ thương yêu Tử Lan, bất mãn với hắn, lúc đấy hắn cứ tưởng hắn sẽ mất đi nương tử, hiện tại nương tử vẫn dựa vào trong ngực hắn, Dương Khang AN liền cảm thấy thỏa mãn, Tử Lan dù muốn hắn làm gì muốn gì hắn đều đáp ứng. Nhìn thê tử ngủ thiếp đi, Dương Khang An bận rộn chỉnh tư thế ngồi, để cho nàng ngủ thoải mái, thuận tiện hôn trộm lên mặt nàng một cái. Cảm xúc mềm mại, khiến hắn thiếu chút nữa là làm chuyện xấu, thê tử có lực hút quá lớn cũng khiến hắn rất đau đớn.
“Lưu quản gia, cảm ơn ngươi, trở về liền thay ta nói tiếng cảm ơn với bà bà nhé.” Sau khi về tới Dương gia, nhìn dáng vẻ Dương gia, Lưu quản sự cùng nhi tử Lưu Quý đưa tiễn một nhà Tử Lan về, cự tuyệt lời mời cơm của Dương gia, lúc ở Thứ sử phủ, Tử Lan làm cơm chỉ có các chủ tử mới có thể ăn, hiện tại dù cho bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng không dám tiếp nhận, nữ tử này, địa vị ở trong lòng chủ nhân không thấp, nghiêm chỉnh coi nhóm Tử Lan như chủ nhân, bọn họ đem đồ mang xuống xe ngựa liền cáo từ.
Tiến hành đem mọi thứ vào trong nhà Dương gia, chờ mấy người Lưu quản gia rời đi rồi, Tử Lan mới nói với Dương Khang An: “Tướng công, cữu cữu tặng không ít sách, còn có giấy bút, thiếp giữ lại một chút cho tiểu thúc, còn dư lại, còn có mấy xấp vải, cùng thuốc bổ, chàng giúp đỡ Thạch Lâm lấy về, thiếp dọn dẹp nhà cửa một chút.”
Dương Khang An gật đầu, nhìn xung quanh một chút, cũng có chút nhức đầu, nói: “Nương tử, nàng nghỉ ngơi một chút đi, phân loại đồ đạc, để ta đưa đi là được.”
Tử Lan gật đầu, dù biểu hiện trước đây của Thạch gia khiến trái tim nàng băng giá, nhưng bây giờ cũng không phải lúc xé rách mặt nạ, chẳng qua là đáy lòng không còn như trước đây mà đối đãi Thạch gia gia nãi nãi.
“Vải vóc thì một nhà một xấp, cho Thạch gia gia và nãi nãi thêm hai xấp, một nhà một hộp điểm tâm, túi thuốc bổ này thì đưa qua cho Thạch nãi nãi, liền được rồi.” Tử Lan lựa chọn rồi đưa ra, những thứ khác thì cầm vào nhà, kết quả vừa mới vào nhà, nàng lại cầm hộp điểm tâm ra ngòai nói: “Cái này chàng mang tới trong nhà lớn, nói là điểm tâm Thứ sử phủ đưa tới cho cả nhà nếm thử một chút. Ông ngoại muốn xây thôn trang ở chỗ này, đến lúc đó không thể thiếu sự giúp đỡ của mọi người.”
Dương Khang An gật đầu một cái, liền bận rộn. Đầu tiên là lấy nước đầy bể, sau đó liền đi các nhà để tặng lễ…
Trong thôn nhìn một nhà Tử Lan trở lại, có mấy người chạy vọt tới cửa nhà Tử Lan, nhưng nhìn Tử Lan vội vàng dọn dẹp phòng, không có thời gian nói chuyện phiếm cùng các nàng, liền ngượng ngùng rời đi, hiện tại người trong thôn không ai không biết Tử Lan là cháu gái bên ngoại của Thứ sử đại nhân. Nào dám đắc tội nàng.
Nửa tháng không ở nhà, Tử Lan quét dọn qua loa phòng ốc một vòng, cũng đã không còn sớm, bởi vì bọn họ vừa trở về, Thạch Hữu Lương lo lắng nhà Tử Lan chưa ăn, mang một chút thịt cùng trứng gà tới cho Tử Lan.
Tử Lan cũng mệt mỏi, lười phải làm phức tạp, dùng gạo trắng nấu cháo, sau đó tráng chút trứng, một nhà cơm nước xong, chờ Dương Khang An tắm xong, người một nhà liền chuẩn bị ngủ.
“Tiểu thúc, thân thể đệ mới chuyển biến tốt, không thể để quá mệt mỏi, đệ cần nghỉ ngơi sớm.” Sắp sửa xong, sau khi rửa mặt rồi, Tử Lan thấy đèn dầu phòng Dương Dật An vẫn còn sáng, vì vậy cách của mà dặn dò một câu.