Nhận được thư cữu cữu, nói là đối với chuyện Chương Vân Kiệt không cần để ý tới, đối với Chương Vân Kiệt hắn sẽ có sắp xếp. Nhưng Tử Lan chính là không yên lòng, Chương Vân Kiệt là người thế nào? Là người thâm sâu khó lường, chỉ cần có một tia cơ hội, hắn sẽ bắt lấy, cùng hắn chung đụng không thể nghi ngờ là cùng hổ vì mưu, hơn nữa Chương Vân Kiệt tính tình cố chấp, có thù tất báo. Hắn cùng đệ đệ cùng một thư viện, Tử Lan cảm thấy đệ đệ không có tâm cơ không thể đấu được hắn.
"Nương tử, ta nghĩ cữu cữu chắc đã có cân nhắc, hơn nữa diện mạo Thạch Lâm cùng trước kia không quá giống nhau, người kia chưa chắc sẽ nhận ra hắn." Dương Khang An nhìn Tử Lan khẩn trương hề hề, rất là đau lòng, Chương gia ngay cả đứa bé năm tuổi đều không phải là đèn đã cạn dầu, trước kia nương tử chịu bao nhiêu tội a?
Mặc dù là hiểu biết rõ Trần Văn thanh đã có an bày đối với Chương Vân Kiệt, nhưng vừa nghĩ tới lúc nương tử hoảng sợ nói, Cố thị cùng Tống thị định đem nương tử bán vào địa phương bẩn thỉu, Dương Khang An trong lòng nghẹn một hồi hỏa. Lại thấy nương tử bây giờ còn là mặt ủ mày chau. Buổi tối hôm đó Dương Khang An thừa dịp Tử lan ngủ thiếp đi, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Điền Thành văn . . . . . .
Lâm Tĩnh Viễn an bài cho một nhà Tử Lan ở tại nhà mình, mấy ngày này, mặc kệ là Thạch Lâm hay là Dương Dật an cũng thường tới đây ăn chực, trêu chọc Bình Bình. Viện trưởng phu nhân Lâm An thị là lão nhân thập phần hiền lành, đối với một nhà Tử Lan tương đối hòa ái, rất ưa thích Tiểu Bình Bình, thường hỏi chuyện lý thú của cháu gái Lâm thị và nhi tử mập mạp của nàng, nghe Tử Lan nói cháu gái trôi qua tốt, Trần Văn thanh là người có trách nhiệm, hiện tại bên cạnh không có nữ nhân khác, lão thái thái thay cháu gái cảm thấy vui mừng, đối với Trần La thị không an bài người cho nhi tử rất là cảm kích.
"Lâm nãi nãi, Bình nhi bọn họ không phải là đều sớm trở lại ăn cơm sao? Hôm nay thế nào đã một lúc còn chưa có thấy bóng người a?" Cuộc sống ở thư viện cũng không phô trương, dù là nhà của viện trưởng cũng chỉ có không tới mười hạ nhân, Tử Lan hai ngày nay thường để cho Dương Khang An mua băng đá, biến đổi phương pháp nấu ăn làm món ăn ngon cho đệ đệ còn có tiểu thúc tử cùng với biểu đệ, dĩ nhiên cũng cấp không ít cho người Lâm gia.
Lâm An thị cũng rất là kỳ quái, không rõ chân tướng, liền kêu nha hoàn đi xem một chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Lúc tiểu nha hoàn mới ra cửa, đám người Thạch Lâm đã trở lại, Thạch Lâm vừa thấy Tử Lan cũng vui mừng, kéo nàng qua một bên hưng phấn nói: "Tỷ, nói với tỷ một chuyện cực tốt, lão bà tử ác độc Cố thị đó gặp báo ứng, nghe nói tối ngày hôm qua ngủ từ trên giường té xuống đất, ngã tới xương sống tê liệt. . . . . ."
Tử Lan vừa nghe, không khỏi cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao? Tỷ nhớ được ở Chương gia giường ngủ đều được điều chỉnh, lão ma ma kia thói quen nhiều năm như vậy, làm sao lại lập tức ngã xuống đất, còn bị ngã trúng xương sống?"
"Đoán chừng là báo ứng, tác oai nên tác quái, cho nên mới có báo ứng như vậy." Thạch Lâm châm chọc nói. Mặc dù lúc trước tuổi còn nhỏ, nhưng Thạch Lâm vẫn biết rõ mình là được tỷ tỷ cứu, ban đầu nghe được Tống thị cùng Cố thị lơ đãng nói chuyện, nguyên là tính toán đem hắn đổi với Chương Vân Kiệt, nhờ tỷ tỷ giấu mình, mới khiến họ không làm được. Sau lại Tống thị muốn đem tỷ tỷ bán, hắn cũng nghe cha nói qua, cha nói muốn hắn bảo vệ tỷ tỷ .
Tử Lan suy nghĩ một chút, dù là nguyên nhân gì, Cố thị bị tê liệt, nàng tâm tình tốt vô cùng, ban đầu Thạch Lâm tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn gầy yếu, sau lại mình dùng không gian đem hắn điều lý trắng mập lên, Cố thị có lẽ có thể nhận ra Thạch Lâm, nhưng là Chương Vân Kiệt chưa chắc nhận được. Mặc kệ là Thạch Lâm hay là mình, tướng mạo thật ra thì đều cùng trước kia xảy ra biến hóa rất lớn, ai có thể nghĩ tới người sống an nhàn sung sướng như bây giờ là tiểu nha hoàn bị mẹ kế quản chế trước kia?
Tử Lan vốn tưởng rằng nhớ tới ân tình Cố thị đối với hắn, cho dù là bị liệt, Chương Vân Kiệt cũng sẽ để cho người ta tới chăm sóc bà thật tốt, dù sao hiện tại lấy thân phận của hắn, mời người chăm sóc Cố thị là việc rất đơn giản, nhưng sau khi sự tình xảy ra, lần nữa khiến Tử Lan ý thức được, Chương Vân Kiệt tuyệt đối là người lãnh tình.
Lúc Cố thị bị liệt Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu quả thật rất khổ sở, nhưng chẳng được bao lâu, cũng đã cảm thấy như vậy rất tốt, Cố thị tồn tại đối với hắn vốn chính là một uy hiếp, hắn trên mặt nổi đối với Cố thị nói sẽ chăm sóc thật tốt bà, sẽ cho lang trung tốt nhất xem bệnh cho bà, kết quả lúc để bà rời đi thư viện, liền nhốt vào một tiểu viện thuê tạm thời, sau đó khóa lại cửa sổ và cửa ra vào, chặn miệng Cố thị!
Triệu mân phái người tới tiếp xúc với Chương Vân Kiệt, liền thấy hành vi của hắn, sau khi Chương Vân Kiệt rời đi, qua nhiều canh giờ, người nọ mới ẩn vào phòng Cố thị.
Dù cho người của Tam hoàng tử cứu Cố thị, hay là bà vẫn chửi rủa nguyền rủa Chương Vân Kiệt. Bà vẫn như cũ không nói ra thân phận thật sự của Chương Vân Kiệt.
Đối với một người dùng tính mạng cháu mình thay cho tánh mạng của hắn, cũng đem hắn chăm sóc nuôi lớn, Chương Vân Kiệt có thể độc ác như thế, mặc dù thủ đoạn chưa thuần thục, nhưng phần độc ác này làm Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Tuy nói kẻ thành chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhẫn tâm như vậy đối với một người trung thành cảnh cảnh với mình, đặc biệt là đối phương còn muốn giết bà, bà thế nhưng đối với Tiểu Chủ Tử này còn tìm mọi cách duy hộ, Tam hoàng tử cảm thấy còn không bằng Chương Vân Kiệt cho Cố thị thoải mái một chút thì tốt hơn.
Ba ngày sau, lúc Chương Vân Kiệt đi đến phòng nhỏ không nhìn thấy thi thể Cố thị, mới cảm thấy hỏng rồi, trong lòng cũng có chút hối hận nên sớm giải quyết Cố thị. Nhưng dù hối hận lúc này đã là vô ích, thị vệ Tam hoàng tử tìm được Chương Vân Kiệt trước khi hắn rời đi, bắt được hắn, hơn nữa nói ra thân phận chân thật của hắn. Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu còn tìm mọi cách nguỵ biện, nhưng sau đó người nọ xách ra Cố thị bị trói chặt, Chương Vân Kiệt lập tức xụi lơ trên mặt đất. Hắn ác ngoan nhìn chằm chằm Cố thị, hận không thể giết bà. Cố thị bị hận ý trong mắt hắn hù dọa, lúc này mới phát giác tiểu chủ tử chính mình một tay chăm sóc lớn lên là thật muốn mạng của mình. Nghĩ tới đây, hận sao lúc xưa không tự sát cho rồi.
"Chớ trợn mắt nhìn, ma ma này tuy mạnh miệng nhưng cũng chưa nói gì." Người thị vệ kia xem thường nói, thuận tiện lôi khăn lau trong miệng Cố thị.
Cố thị nằm trên mặt đất, con mắt nhìn qua Chương Vân Kiệt cách đó không xa, nước mắt càng không ngừng chảy. Hồi lâu, bà mới hỏi: "Có phải hay không con tiện nhân Tống thị kia cáo mật?"
"Ta làm sao biết đó là người nào, Tống thị là ai?" Thị vệ gãi gãi đầu, nghĩ thầm nói như vậy còn có một người cũng biết chuyện này, có phải cũng nên bắt lại?
Cố thị phi khạc một bãi đàm, mắng: "Chính là Hoa Hồng cô nương ở Vạn Xuân viện, có phải hay không con tiện nhân kia nói? Không đúng, con tiện nhân kia bị ta độc câm rồi, nàng lại không biết chữ, không nói ra. . . . . . Vậy là ai? Chẳng lẽ người bên cạnh con tiện nhân Điền Thị kia còn chưa có chết tuyệt? Nhận ra chúng ta?"
"Ngươi đừng đoán, không có người nào nói cả, ngươi vốn là người đắc lực bên cạnh Tứ phu nhân, người biết không ít, cho dù ngươi hiện tại không phải chương gia hạ nhân, nhưng là chỉ cần thấy được ngươi, nhận được người có khuôn mặt tương tự Chương tứ thiếu gia bên cạnh ngươi, còn có cái gì không biết?" Chân Duyên Đào từ phòng ngoài đi ra, không muốn nghe Cố thị liên lụy Dương Khang An, cùng Dương Khang An mấy năm tình cảm thầy trò, không muốn liên lụy đến đồ đệ ngốc của mình.
Nghe được như vậy, Cố thị chợt thất thần, Chương Vân Kiệt càng thêm hối hận, sớm biết. . . . . . Sớm biết đã giải quyết Cố thị cũng sẽ không có ngày bị phơi bày như vậy.
"Thiếu gia, người làm rất đúng, người sớm nên giết lão nô a! Người chính là không đủ hung ác tàn nhẫn, lòng của người vẫn còn quá mềm. . . . . ." Cố thị nhìn ánh mắt hung tợn của Chương Vân Kiệt cười nói. Nói xong, ngẹo đầu, một cỗ đỏ thẫm từ trong miệng chảy ra, Cố thị thế nhưng cắn lưỡi tự sát rồi. Chương Vân Kiệt cắn môi, nhìn Cố thị cách đó không xa, trong lòng sốt ruột không thôi. . . . . .
Sau đó, Chân Duyên Đào tìm được Dương Khang An, nói cho hắn biết sau này ở lại Ký Thành, hảo hảo mà sống, chuyện bên ngoài, để cho hắn chớ quan tâm. Chương Vân Kiệt đối với Tam hoàng tử có chỗ hữu dụng, như vậy hắn hiện tại vẫn sẽ sống tốt, người này tâm quá ác, ngộ nhỡ biết là do Tử Lan phơi bày thân phận của hắn, đoán chừng sẽ liều lưới rách cá chết.
“Kia đệ đệ làm sao bây giờ?” Tử Lan cắn môi hỏi.
Chân Duyên Đào siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Bình Bình, cười nói: "Khi đó hắn mới năm tuổi, căn bản cũng không nhớ diện mạo của Thạch Lâm, cộng thêm Thạch Lâm là cháu ngoại Trần đại nhân, cho nên hắn sẽ không nghĩ tới Thạch Lâm chính là đứa bé kia, các ngươi cũng không cần lo lắng. Lại nói nhiều người cũng trùng tên Thạch Lâm."
Tử Lan nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, chân sư phụ vẫn đối với tướng công rất tốt, nói vậy sẽ không lừa gạt mình. Sau đó Chân Duyên Đào còn nói cho Tử Lan biết đã tìm đượcTống thị, nhưng bây giờ nàng là một gái làng chơi giang hồ, không đủ chứng cứ, để cho bọn họ không nên quá lo lắng.
Tử Lan tâm căng thẳng, ban đầu Tống thị muốn chính mình tự đi cái loại địa phương đó. Kết quả đi vào cũng là chính nàng, đây thật là tạo hóa trêu ngươi a!
Nghe Chân Duyên Đào nói, Dương Khang An liền dẫn Tử Lan cùng nữ nhi rời đi, trước khi đi, Tử Lan rốt cuộc không yên lòng, lặng lẽ giao Giải Độc Hoàn cho Thạch Lâm cùng Dương Dật an còn có biểu đệ Khương Thế Phồn một người hai hoàn, để cho bọn họ ngàn vạn cẩn thận. Dương Khang An lại từ chỗ Tử Lan đưa hai hoàn cho Chân Duyên Đào, để cho ông vạn bất đắc dĩ hãy dùng, cũng đừng tiết lộ từ nơi nào có được, Chân Duyên Đào nhất nhất đồng ý. Mấy năm này ở Ký Thành dạy Dương Khang An, thân thể ông từ từ chuyển biến tốt, ông làm sao lại không biết, cũng chính bởi vì Dương Khang An đối với ông hiếu thuận, để cho ông dốc hết toàn lực dạy dỗ, cũng nói hết lời hữu ích với Tam hoàng tử, để Tam hoàng tử hiểu người này có tài, nhưng không có bất luận uy hiếp gì.
Hai năm sau, dưới sự nhắc nhở của trần Văn Thanh, Thạch Lâm cùng Dương Dật an đều vì tham gia khoa cử, ở thư viện tiếp tục miêu đầu khổ học, cùng năm, Điền Thành văn khảo được nhị giáp Tiến Sĩ, vào triều làm quan. Tử Lan vuốt bụng mình tròn vo nhìn Ngũ Sơn rất nghiêm túc dạy bảo Bình Bình biết chữ, trong lòng mềm rối tinh rối mù, lúc này Chương Vân Kiệt có kết cục gì, đã cùng bản thân không hề có quan hệ rồi.
Cùng năm, Khương Trần Thị hướng Tử Lan biểu đạt muốn Khương Di tuyết gả cho Dương Dật An, lúc Tử Lan hỏi thăm Dương Dật An, nhìn hắn sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng vui mừng, Dương Khang An gật đầu đồng ý, cầu hôn biểu muội cho tiểu thúc, định ra hôn sự hai người, đồng thời bắt Dương Dật an cam đoan chỉ có Khương Di Tuyết, nếu qua bốn mươi tuổi không con mới được nạp thiếp, nếu không cả đời không được nạp thiếp. Dương Dật an không chút do dự liền gật đầu ứng hạ.
Khương Trần Thị vốn cũng không nghĩ muốn đem nữ nhi gả cho Dương Dật an, nhưng vì nữ nhi thích, lúc Trần La thị hồi kinh, Khương gia xảy ra một chút chuyện, Khương Trần Thị không thể để tâm đến nữ nhi, vì vậy để nàng ở nhà mẹ đẻ, vốn muốn ở kinh thành, mượn danh tiếng ca ca, có thể tìm cho nữ nhi một hộ trong sạch, kết quả lại không nghĩ đến, chờ đến lúc trượng phu nhờ ca ca giúp đỡ làm quan ở kinh thành, cả nhà dời đến kinh thành, mới biết Khương Di tuyết thế nhưng đối với Dương Dật an khi đi cùng Thạch Lâm đến Trần gia, hai người đã có lòng ái mộ lẫn nhau. Nếu là nữ nhi coi trọng chính là Thạch Lâm, Khương Trần Thị cũng không có ý kiến gì, nàng từ nhỏ kính trọng ca ca, cho nên đối với Thạch Lâm có mặt mũi tương tự với ca ca rất có hảo cảm, nhưng là. . . . . .
Bởi vì đau lòng nữ nhi, chủ động xin gả lại không được tự nhiên, Dương Dật an lại nghiêm túc quỳ gối trước mặt mình thề cuộc đời này chỉ có nữ nhi một người, ác cảm dần biến mất! Cũng bởi vì như thế, Khương Trần Thị bắt đầu từ từ thích con rể tương lai không xuất chúng này.
Thạch Lâm cùng Dương Dật an cùng năm, so Dương Dật an còn lớn hơn một tuổi, chờ hôn sự Dương Dật an cùng Khương Di tuyết định ra rồi, tự nhiên hôn sự của Thạch Lâm cũng bị để ý, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn không có người thích hợp, cho đến sau này Trần Văn thanh dưới chủ ý của Tam hoàng tử cứu trưởng tử Trấn Viễn tướng quân, hai nhà giao tình sâu hơn, trong lúc vô tình Tướng quân phu nhân Lý thị từ Khương Trần Thị biết được lời thề của Dương Dật An, hơn nữa biết được cháu ngoại bà (Thạch Lâm) cũng có ý tưởng như vậy, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vì vậy có ý định. . . . . . Trấn Viễn tướng quân cũng coi như kính trọng vợ cả, nhưng nữ nhân bên cạnh thật là không ít, nếu không, nhi tử cũng sẽ không thiếu chút nữa bị hại.
Thạch Lâm tài mạo đều là thật tốt, cộng thêm có cữu cữu Trần Văn thanh giúp đỡ, chỉ nhìn một cách đơn thuần Trần La thị cùng Khương Trần Thị hai người đối với hắn thương yêu không hết, Lý thị sau khi về nhà thấy nữ nhi ngây thơ của mình, trong lòng quyết định.
Sanh xong trưởng tử, còn chưa ra tháng, thì đã nhận được thư Trần La thị, nói là hôn sự Thạch Lâm đã định ra rồi, đối phương cô nương như thế nào như thế nào tốt. . . . . .
Tử Lan dở khóc dở cười cầm thư Trần La thị toàn khoe khoang khích lệ, cau mày nói với Dương Khang An: "Tướng công, cha nơi đó. . . . . .Chàng đi nói đi. . . . . ."
Trần La thị giúp Thạch Lâm định ra hôn sự, mới nhớ tới đây là đứa nhỏ của Thạch gia, bèn uy hiếp Trần Văn thanh viết thơ giải thích cho Thạch Hữu Lương, nói bởi vì nguyên nhân Chương Vân Kiệt, cho nên Thạch Hữu Lương không tiện lộ diện, mình mới giúp Thạch Lâm đính hôn. . . . . .
Nhi tử đính hôn rồi, đối phương còn là tiểu thư nhà Tướng quân, Thạch Hữu Lương nơi đó có cái gì không hài lòng, cảm kích còn không kịp. Lúc Tử Lan ra tháng ôm nhi tử, dắt nữ nhi trở lại Thạch gia, thấy Thạch Hữu Lương cười hả hê, cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Tiểu thư nhà Trấn Viễn tướng quân, kiếp trước Tử Lan đã từng thấy qua, là một tiểu cô nương khả ái, mặc dù có chút ngây thơ, có chút ham chơi, nhưng lại không có khuyết điểm gì lớn, xứng Thạch Lâm, đúng là gả thấp.
Nhận được thư cữu cữu, nói là đối với chuyện Chương Vân Kiệt không cần để ý tới, đối với Chương Vân Kiệt hắn sẽ có sắp xếp. Nhưng Tử Lan chính là không yên lòng, Chương Vân Kiệt là người thế nào? Là người thâm sâu khó lường, chỉ cần có một tia cơ hội, hắn sẽ bắt lấy, cùng hắn chung đụng không thể nghi ngờ là cùng hổ vì mưu, hơn nữa Chương Vân Kiệt tính tình cố chấp, có thù tất báo. Hắn cùng đệ đệ cùng một thư viện, Tử Lan cảm thấy đệ đệ không có tâm cơ không thể đấu được hắn.
"Nương tử, ta nghĩ cữu cữu chắc đã có cân nhắc, hơn nữa diện mạo Thạch Lâm cùng trước kia không quá giống nhau, người kia chưa chắc sẽ nhận ra hắn." Dương Khang An nhìn Tử Lan khẩn trương hề hề, rất là đau lòng, Chương gia ngay cả đứa bé năm tuổi đều không phải là đèn đã cạn dầu, trước kia nương tử chịu bao nhiêu tội a?
Mặc dù là hiểu biết rõ Trần Văn thanh đã có an bày đối với Chương Vân Kiệt, nhưng vừa nghĩ tới lúc nương tử hoảng sợ nói, Cố thị cùng Tống thị định đem nương tử bán vào địa phương bẩn thỉu, Dương Khang An trong lòng nghẹn một hồi hỏa. Lại thấy nương tử bây giờ còn là mặt ủ mày chau. Buổi tối hôm đó Dương Khang An thừa dịp Tử lan ngủ thiếp đi, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Điền Thành văn . . . . . .
Lâm Tĩnh Viễn an bài cho một nhà Tử Lan ở tại nhà mình, mấy ngày này, mặc kệ là Thạch Lâm hay là Dương Dật an cũng thường tới đây ăn chực, trêu chọc Bình Bình. Viện trưởng phu nhân Lâm An thị là lão nhân thập phần hiền lành, đối với một nhà Tử Lan tương đối hòa ái, rất ưa thích Tiểu Bình Bình, thường hỏi chuyện lý thú của cháu gái Lâm thị và nhi tử mập mạp của nàng, nghe Tử Lan nói cháu gái trôi qua tốt, Trần Văn thanh là người có trách nhiệm, hiện tại bên cạnh không có nữ nhân khác, lão thái thái thay cháu gái cảm thấy vui mừng, đối với Trần La thị không an bài người cho nhi tử rất là cảm kích.
"Lâm nãi nãi, Bình nhi bọn họ không phải là đều sớm trở lại ăn cơm sao? Hôm nay thế nào đã một lúc còn chưa có thấy bóng người a?" Cuộc sống ở thư viện cũng không phô trương, dù là nhà của viện trưởng cũng chỉ có không tới mười hạ nhân, Tử Lan hai ngày nay thường để cho Dương Khang An mua băng đá, biến đổi phương pháp nấu ăn làm món ăn ngon cho đệ đệ còn có tiểu thúc tử cùng với biểu đệ, dĩ nhiên cũng cấp không ít cho người Lâm gia.
Lâm An thị cũng rất là kỳ quái, không rõ chân tướng, liền kêu nha hoàn đi xem một chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Lúc tiểu nha hoàn mới ra cửa, đám người Thạch Lâm đã trở lại, Thạch Lâm vừa thấy Tử Lan cũng vui mừng, kéo nàng qua một bên hưng phấn nói: "Tỷ, nói với tỷ một chuyện cực tốt, lão bà tử ác độc Cố thị đó gặp báo ứng, nghe nói tối ngày hôm qua ngủ từ trên giường té xuống đất, ngã tới xương sống tê liệt. . . . . ."
Tử Lan vừa nghe, không khỏi cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao? Tỷ nhớ được ở Chương gia giường ngủ đều được điều chỉnh, lão ma ma kia thói quen nhiều năm như vậy, làm sao lại lập tức ngã xuống đất, còn bị ngã trúng xương sống?"
"Đoán chừng là báo ứng, tác oai nên tác quái, cho nên mới có báo ứng như vậy." Thạch Lâm châm chọc nói. Mặc dù lúc trước tuổi còn nhỏ, nhưng Thạch Lâm vẫn biết rõ mình là được tỷ tỷ cứu, ban đầu nghe được Tống thị cùng Cố thị lơ đãng nói chuyện, nguyên là tính toán đem hắn đổi với Chương Vân Kiệt, nhờ tỷ tỷ giấu mình, mới khiến họ không làm được. Sau lại Tống thị muốn đem tỷ tỷ bán, hắn cũng nghe cha nói qua, cha nói muốn hắn bảo vệ tỷ tỷ .
Tử Lan suy nghĩ một chút, dù là nguyên nhân gì, Cố thị bị tê liệt, nàng tâm tình tốt vô cùng, ban đầu Thạch Lâm tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn gầy yếu, sau lại mình dùng không gian đem hắn điều lý trắng mập lên, Cố thị có lẽ có thể nhận ra Thạch Lâm, nhưng là Chương Vân Kiệt chưa chắc nhận được. Mặc kệ là Thạch Lâm hay là mình, tướng mạo thật ra thì đều cùng trước kia xảy ra biến hóa rất lớn, ai có thể nghĩ tới người sống an nhàn sung sướng như bây giờ là tiểu nha hoàn bị mẹ kế quản chế trước kia?
Tử Lan vốn tưởng rằng nhớ tới ân tình Cố thị đối với hắn, cho dù là bị liệt, Chương Vân Kiệt cũng sẽ để cho người ta tới chăm sóc bà thật tốt, dù sao hiện tại lấy thân phận của hắn, mời người chăm sóc Cố thị là việc rất đơn giản, nhưng sau khi sự tình xảy ra, lần nữa khiến Tử Lan ý thức được, Chương Vân Kiệt tuyệt đối là người lãnh tình.
Lúc Cố thị bị liệt Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu quả thật rất khổ sở, nhưng chẳng được bao lâu, cũng đã cảm thấy như vậy rất tốt, Cố thị tồn tại đối với hắn vốn chính là một uy hiếp, hắn trên mặt nổi đối với Cố thị nói sẽ chăm sóc thật tốt bà, sẽ cho lang trung tốt nhất xem bệnh cho bà, kết quả lúc để bà rời đi thư viện, liền nhốt vào một tiểu viện thuê tạm thời, sau đó khóa lại cửa sổ và cửa ra vào, chặn miệng Cố thị!
Triệu mân phái người tới tiếp xúc với Chương Vân Kiệt, liền thấy hành vi của hắn, sau khi Chương Vân Kiệt rời đi, qua nhiều canh giờ, người nọ mới ẩn vào phòng Cố thị.
Dù cho người của Tam hoàng tử cứu Cố thị, hay là bà vẫn chửi rủa nguyền rủa Chương Vân Kiệt. Bà vẫn như cũ không nói ra thân phận thật sự của Chương Vân Kiệt.
Đối với một người dùng tính mạng cháu mình thay cho tánh mạng của hắn, cũng đem hắn chăm sóc nuôi lớn, Chương Vân Kiệt có thể độc ác như thế, mặc dù thủ đoạn chưa thuần thục, nhưng phần độc ác này làm Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Tuy nói kẻ thành chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhẫn tâm như vậy đối với một người trung thành cảnh cảnh với mình, đặc biệt là đối phương còn muốn giết bà, bà thế nhưng đối với Tiểu Chủ Tử này còn tìm mọi cách duy hộ, Tam hoàng tử cảm thấy còn không bằng Chương Vân Kiệt cho Cố thị thoải mái một chút thì tốt hơn.
Ba ngày sau, lúc Chương Vân Kiệt đi đến phòng nhỏ không nhìn thấy thi thể Cố thị, mới cảm thấy hỏng rồi, trong lòng cũng có chút hối hận nên sớm giải quyết Cố thị. Nhưng dù hối hận lúc này đã là vô ích, thị vệ Tam hoàng tử tìm được Chương Vân Kiệt trước khi hắn rời đi, bắt được hắn, hơn nữa nói ra thân phận chân thật của hắn. Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu còn tìm mọi cách nguỵ biện, nhưng sau đó người nọ xách ra Cố thị bị trói chặt, Chương Vân Kiệt lập tức xụi lơ trên mặt đất. Hắn ác ngoan nhìn chằm chằm Cố thị, hận không thể giết bà. Cố thị bị hận ý trong mắt hắn hù dọa, lúc này mới phát giác tiểu chủ tử chính mình một tay chăm sóc lớn lên là thật muốn mạng của mình. Nghĩ tới đây, hận sao lúc xưa không tự sát cho rồi.
"Chớ trợn mắt nhìn, ma ma này tuy mạnh miệng nhưng cũng chưa nói gì." Người thị vệ kia xem thường nói, thuận tiện lôi khăn lau trong miệng Cố thị.
Cố thị nằm trên mặt đất, con mắt nhìn qua Chương Vân Kiệt cách đó không xa, nước mắt càng không ngừng chảy. Hồi lâu, bà mới hỏi: "Có phải hay không con tiện nhân Tống thị kia cáo mật?"
"Ta làm sao biết đó là người nào, Tống thị là ai?" Thị vệ gãi gãi đầu, nghĩ thầm nói như vậy còn có một người cũng biết chuyện này, có phải cũng nên bắt lại?
Cố thị phi khạc một bãi đàm, mắng: "Chính là Hoa Hồng cô nương ở Vạn Xuân viện, có phải hay không con tiện nhân kia nói? Không đúng, con tiện nhân kia bị ta độc câm rồi, nàng lại không biết chữ, không nói ra. . . . . . Vậy là ai? Chẳng lẽ người bên cạnh con tiện nhân Điền Thị kia còn chưa có chết tuyệt? Nhận ra chúng ta?"
"Ngươi đừng đoán, không có người nào nói cả, ngươi vốn là người đắc lực bên cạnh Tứ phu nhân, người biết không ít, cho dù ngươi hiện tại không phải chương gia hạ nhân, nhưng là chỉ cần thấy được ngươi, nhận được người có khuôn mặt tương tự Chương tứ thiếu gia bên cạnh ngươi, còn có cái gì không biết?" Chân Duyên Đào từ phòng ngoài đi ra, không muốn nghe Cố thị liên lụy Dương Khang An, cùng Dương Khang An mấy năm tình cảm thầy trò, không muốn liên lụy đến đồ đệ ngốc của mình.
Nghe được như vậy, Cố thị chợt thất thần, Chương Vân Kiệt càng thêm hối hận, sớm biết. . . . . . Sớm biết đã giải quyết Cố thị cũng sẽ không có ngày bị phơi bày như vậy.
"Thiếu gia, người làm rất đúng, người sớm nên giết lão nô a! Người chính là không đủ hung ác tàn nhẫn, lòng của người vẫn còn quá mềm. . . . . ." Cố thị nhìn ánh mắt hung tợn của Chương Vân Kiệt cười nói. Nói xong, ngẹo đầu, một cỗ đỏ thẫm từ trong miệng chảy ra, Cố thị thế nhưng cắn lưỡi tự sát rồi. Chương Vân Kiệt cắn môi, nhìn Cố thị cách đó không xa, trong lòng sốt ruột không thôi. . . . . .
Sau đó, Chân Duyên Đào tìm được Dương Khang An, nói cho hắn biết sau này ở lại Ký Thành, hảo hảo mà sống, chuyện bên ngoài, để cho hắn chớ quan tâm. Chương Vân Kiệt đối với Tam hoàng tử có chỗ hữu dụng, như vậy hắn hiện tại vẫn sẽ sống tốt, người này tâm quá ác, ngộ nhỡ biết là do Tử Lan phơi bày thân phận của hắn, đoán chừng sẽ liều lưới rách cá chết.
“Kia đệ đệ làm sao bây giờ?” Tử Lan cắn môi hỏi.
Chân Duyên Đào siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Bình Bình, cười nói: "Khi đó hắn mới năm tuổi, căn bản cũng không nhớ diện mạo của Thạch Lâm, cộng thêm Thạch Lâm là cháu ngoại Trần đại nhân, cho nên hắn sẽ không nghĩ tới Thạch Lâm chính là đứa bé kia, các ngươi cũng không cần lo lắng. Lại nói nhiều người cũng trùng tên Thạch Lâm."
Tử Lan nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, chân sư phụ vẫn đối với tướng công rất tốt, nói vậy sẽ không lừa gạt mình. Sau đó Chân Duyên Đào còn nói cho Tử Lan biết đã tìm đượcTống thị, nhưng bây giờ nàng là một gái làng chơi giang hồ, không đủ chứng cứ, để cho bọn họ không nên quá lo lắng.
Tử Lan tâm căng thẳng, ban đầu Tống thị muốn chính mình tự đi cái loại địa phương đó. Kết quả đi vào cũng là chính nàng, đây thật là tạo hóa trêu ngươi a!
Nghe Chân Duyên Đào nói, Dương Khang An liền dẫn Tử Lan cùng nữ nhi rời đi, trước khi đi, Tử Lan rốt cuộc không yên lòng, lặng lẽ giao Giải Độc Hoàn cho Thạch Lâm cùng Dương Dật an còn có biểu đệ Khương Thế Phồn một người hai hoàn, để cho bọn họ ngàn vạn cẩn thận. Dương Khang An lại từ chỗ Tử Lan đưa hai hoàn cho Chân Duyên Đào, để cho ông vạn bất đắc dĩ hãy dùng, cũng đừng tiết lộ từ nơi nào có được, Chân Duyên Đào nhất nhất đồng ý. Mấy năm này ở Ký Thành dạy Dương Khang An, thân thể ông từ từ chuyển biến tốt, ông làm sao lại không biết, cũng chính bởi vì Dương Khang An đối với ông hiếu thuận, để cho ông dốc hết toàn lực dạy dỗ, cũng nói hết lời hữu ích với Tam hoàng tử, để Tam hoàng tử hiểu người này có tài, nhưng không có bất luận uy hiếp gì.
Hai năm sau, dưới sự nhắc nhở của trần Văn Thanh, Thạch Lâm cùng Dương Dật an đều vì tham gia khoa cử, ở thư viện tiếp tục miêu đầu khổ học, cùng năm, Điền Thành văn khảo được nhị giáp Tiến Sĩ, vào triều làm quan. Tử Lan vuốt bụng mình tròn vo nhìn Ngũ Sơn rất nghiêm túc dạy bảo Bình Bình biết chữ, trong lòng mềm rối tinh rối mù, lúc này Chương Vân Kiệt có kết cục gì, đã cùng bản thân không hề có quan hệ rồi.
Cùng năm, Khương Trần Thị hướng Tử Lan biểu đạt muốn Khương Di tuyết gả cho Dương Dật An, lúc Tử Lan hỏi thăm Dương Dật An, nhìn hắn sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng vui mừng, Dương Khang An gật đầu đồng ý, cầu hôn biểu muội cho tiểu thúc, định ra hôn sự hai người, đồng thời bắt Dương Dật an cam đoan chỉ có Khương Di Tuyết, nếu qua bốn mươi tuổi không con mới được nạp thiếp, nếu không cả đời không được nạp thiếp. Dương Dật an không chút do dự liền gật đầu ứng hạ.
Khương Trần Thị vốn cũng không nghĩ muốn đem nữ nhi gả cho Dương Dật an, nhưng vì nữ nhi thích, lúc Trần La thị hồi kinh, Khương gia xảy ra một chút chuyện, Khương Trần Thị không thể để tâm đến nữ nhi, vì vậy để nàng ở nhà mẹ đẻ, vốn muốn ở kinh thành, mượn danh tiếng ca ca, có thể tìm cho nữ nhi một hộ trong sạch, kết quả lại không nghĩ đến, chờ đến lúc trượng phu nhờ ca ca giúp đỡ làm quan ở kinh thành, cả nhà dời đến kinh thành, mới biết Khương Di tuyết thế nhưng đối với Dương Dật an khi đi cùng Thạch Lâm đến Trần gia, hai người đã có lòng ái mộ lẫn nhau. Nếu là nữ nhi coi trọng chính là Thạch Lâm, Khương Trần Thị cũng không có ý kiến gì, nàng từ nhỏ kính trọng ca ca, cho nên đối với Thạch Lâm có mặt mũi tương tự với ca ca rất có hảo cảm, nhưng là. . . . . .
Bởi vì đau lòng nữ nhi, chủ động xin gả lại không được tự nhiên, Dương Dật an lại nghiêm túc quỳ gối trước mặt mình thề cuộc đời này chỉ có nữ nhi một người, ác cảm dần biến mất! Cũng bởi vì như thế, Khương Trần Thị bắt đầu từ từ thích con rể tương lai không xuất chúng này.
Thạch Lâm cùng Dương Dật an cùng năm, so Dương Dật an còn lớn hơn một tuổi, chờ hôn sự Dương Dật an cùng Khương Di tuyết định ra rồi, tự nhiên hôn sự của Thạch Lâm cũng bị để ý, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn không có người thích hợp, cho đến sau này Trần Văn thanh dưới chủ ý của Tam hoàng tử cứu trưởng tử Trấn Viễn tướng quân, hai nhà giao tình sâu hơn, trong lúc vô tình Tướng quân phu nhân Lý thị từ Khương Trần Thị biết được lời thề của Dương Dật An, hơn nữa biết được cháu ngoại bà (Thạch Lâm) cũng có ý tưởng như vậy, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vì vậy có ý định. . . . . . Trấn Viễn tướng quân cũng coi như kính trọng vợ cả, nhưng nữ nhân bên cạnh thật là không ít, nếu không, nhi tử cũng sẽ không thiếu chút nữa bị hại.
Thạch Lâm tài mạo đều là thật tốt, cộng thêm có cữu cữu Trần Văn thanh giúp đỡ, chỉ nhìn một cách đơn thuần Trần La thị cùng Khương Trần Thị hai người đối với hắn thương yêu không hết, Lý thị sau khi về nhà thấy nữ nhi ngây thơ của mình, trong lòng quyết định.
Sanh xong trưởng tử, còn chưa ra tháng, thì đã nhận được thư Trần La thị, nói là hôn sự Thạch Lâm đã định ra rồi, đối phương cô nương như thế nào như thế nào tốt. . . . . .
Tử Lan dở khóc dở cười cầm thư Trần La thị toàn khoe khoang khích lệ, cau mày nói với Dương Khang An: "Tướng công, cha nơi đó. . . . . .Chàng đi nói đi. . . . . ."
Trần La thị giúp Thạch Lâm định ra hôn sự, mới nhớ tới đây là đứa nhỏ của Thạch gia, bèn uy hiếp Trần Văn thanh viết thơ giải thích cho Thạch Hữu Lương, nói bởi vì nguyên nhân Chương Vân Kiệt, cho nên Thạch Hữu Lương không tiện lộ diện, mình mới giúp Thạch Lâm đính hôn. . . . . .
Nhi tử đính hôn rồi, đối phương còn là tiểu thư nhà Tướng quân, Thạch Hữu Lương nơi đó có cái gì không hài lòng, cảm kích còn không kịp. Lúc Tử Lan ra tháng ôm nhi tử, dắt nữ nhi trở lại Thạch gia, thấy Thạch Hữu Lương cười hả hê, cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Tiểu thư nhà Trấn Viễn tướng quân, kiếp trước Tử Lan đã từng thấy qua, là một tiểu cô nương khả ái, mặc dù có chút ngây thơ, có chút ham chơi, nhưng lại không có khuyết điểm gì lớn, xứng Thạch Lâm, đúng là gả thấp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhận được thư cữu cữu, nói là đối với chuyện Chương Vân Kiệt không cần để ý tới, đối với Chương Vân Kiệt hắn sẽ có sắp xếp. Nhưng Tử Lan chính là không yên lòng, Chương Vân Kiệt là người thế nào? Là người thâm sâu khó lường, chỉ cần có một tia cơ hội, hắn sẽ bắt lấy, cùng hắn chung đụng không thể nghi ngờ là cùng hổ vì mưu, hơn nữa Chương Vân Kiệt tính tình cố chấp, có thù tất báo. Hắn cùng đệ đệ cùng một thư viện, Tử Lan cảm thấy đệ đệ không có tâm cơ không thể đấu được hắn.
"Nương tử, ta nghĩ cữu cữu chắc đã có cân nhắc, hơn nữa diện mạo Thạch Lâm cùng trước kia không quá giống nhau, người kia chưa chắc sẽ nhận ra hắn." Dương Khang An nhìn Tử Lan khẩn trương hề hề, rất là đau lòng, Chương gia ngay cả đứa bé năm tuổi đều không phải là đèn đã cạn dầu, trước kia nương tử chịu bao nhiêu tội a?
Mặc dù là hiểu biết rõ Trần Văn thanh đã có an bày đối với Chương Vân Kiệt, nhưng vừa nghĩ tới lúc nương tử hoảng sợ nói, Cố thị cùng Tống thị định đem nương tử bán vào địa phương bẩn thỉu, Dương Khang An trong lòng nghẹn một hồi hỏa. Lại thấy nương tử bây giờ còn là mặt ủ mày chau. Buổi tối hôm đó Dương Khang An thừa dịp Tử lan ngủ thiếp đi, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Điền Thành văn . . . . . .
Lâm Tĩnh Viễn an bài cho một nhà Tử Lan ở tại nhà mình, mấy ngày này, mặc kệ là Thạch Lâm hay là Dương Dật an cũng thường tới đây ăn chực, trêu chọc Bình Bình. Viện trưởng phu nhân Lâm An thị là lão nhân thập phần hiền lành, đối với một nhà Tử Lan tương đối hòa ái, rất ưa thích Tiểu Bình Bình, thường hỏi chuyện lý thú của cháu gái Lâm thị và nhi tử mập mạp của nàng, nghe Tử Lan nói cháu gái trôi qua tốt, Trần Văn thanh là người có trách nhiệm, hiện tại bên cạnh không có nữ nhân khác, lão thái thái thay cháu gái cảm thấy vui mừng, đối với Trần La thị không an bài người cho nhi tử rất là cảm kích.
"Lâm nãi nãi, Bình nhi bọn họ không phải là đều sớm trở lại ăn cơm sao? Hôm nay thế nào đã một lúc còn chưa có thấy bóng người a?" Cuộc sống ở thư viện cũng không phô trương, dù là nhà của viện trưởng cũng chỉ có không tới mười hạ nhân, Tử Lan hai ngày nay thường để cho Dương Khang An mua băng đá, biến đổi phương pháp nấu ăn làm món ăn ngon cho đệ đệ còn có tiểu thúc tử cùng với biểu đệ, dĩ nhiên cũng cấp không ít cho người Lâm gia.
Lâm An thị cũng rất là kỳ quái, không rõ chân tướng, liền kêu nha hoàn đi xem một chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Lúc tiểu nha hoàn mới ra cửa, đám người Thạch Lâm đã trở lại, Thạch Lâm vừa thấy Tử Lan cũng vui mừng, kéo nàng qua một bên hưng phấn nói: "Tỷ, nói với tỷ một chuyện cực tốt, lão bà tử ác độc Cố thị đó gặp báo ứng, nghe nói tối ngày hôm qua ngủ từ trên giường té xuống đất, ngã tới xương sống tê liệt. . . . . ."
Tử Lan vừa nghe, không khỏi cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao? Tỷ nhớ được ở Chương gia giường ngủ đều được điều chỉnh, lão ma ma kia thói quen nhiều năm như vậy, làm sao lại lập tức ngã xuống đất, còn bị ngã trúng xương sống?"
"Đoán chừng là báo ứng, tác oai nên tác quái, cho nên mới có báo ứng như vậy." Thạch Lâm châm chọc nói. Mặc dù lúc trước tuổi còn nhỏ, nhưng Thạch Lâm vẫn biết rõ mình là được tỷ tỷ cứu, ban đầu nghe được Tống thị cùng Cố thị lơ đãng nói chuyện, nguyên là tính toán đem hắn đổi với Chương Vân Kiệt, nhờ tỷ tỷ giấu mình, mới khiến họ không làm được. Sau lại Tống thị muốn đem tỷ tỷ bán, hắn cũng nghe cha nói qua, cha nói muốn hắn bảo vệ tỷ tỷ .
Tử Lan suy nghĩ một chút, dù là nguyên nhân gì, Cố thị bị tê liệt, nàng tâm tình tốt vô cùng, ban đầu Thạch Lâm tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn gầy yếu, sau lại mình dùng không gian đem hắn điều lý trắng mập lên, Cố thị có lẽ có thể nhận ra Thạch Lâm, nhưng là Chương Vân Kiệt chưa chắc nhận được. Mặc kệ là Thạch Lâm hay là mình, tướng mạo thật ra thì đều cùng trước kia xảy ra biến hóa rất lớn, ai có thể nghĩ tới người sống an nhàn sung sướng như bây giờ là tiểu nha hoàn bị mẹ kế quản chế trước kia?
Tử Lan vốn tưởng rằng nhớ tới ân tình Cố thị đối với hắn, cho dù là bị liệt, Chương Vân Kiệt cũng sẽ để cho người ta tới chăm sóc bà thật tốt, dù sao hiện tại lấy thân phận của hắn, mời người chăm sóc Cố thị là việc rất đơn giản, nhưng sau khi sự tình xảy ra, lần nữa khiến Tử Lan ý thức được, Chương Vân Kiệt tuyệt đối là người lãnh tình.
Lúc Cố thị bị liệt Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu quả thật rất khổ sở, nhưng chẳng được bao lâu, cũng đã cảm thấy như vậy rất tốt, Cố thị tồn tại đối với hắn vốn chính là một uy hiếp, hắn trên mặt nổi đối với Cố thị nói sẽ chăm sóc thật tốt bà, sẽ cho lang trung tốt nhất xem bệnh cho bà, kết quả lúc để bà rời đi thư viện, liền nhốt vào một tiểu viện thuê tạm thời, sau đó khóa lại cửa sổ và cửa ra vào, chặn miệng Cố thị!
Triệu mân phái người tới tiếp xúc với Chương Vân Kiệt, liền thấy hành vi của hắn, sau khi Chương Vân Kiệt rời đi, qua nhiều canh giờ, người nọ mới ẩn vào phòng Cố thị.
Dù cho người của Tam hoàng tử cứu Cố thị, hay là bà vẫn chửi rủa nguyền rủa Chương Vân Kiệt. Bà vẫn như cũ không nói ra thân phận thật sự của Chương Vân Kiệt.
Đối với một người dùng tính mạng cháu mình thay cho tánh mạng của hắn, cũng đem hắn chăm sóc nuôi lớn, Chương Vân Kiệt có thể độc ác như thế, mặc dù thủ đoạn chưa thuần thục, nhưng phần độc ác này làm Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Tuy nói kẻ thành chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhẫn tâm như vậy đối với một người trung thành cảnh cảnh với mình, đặc biệt là đối phương còn muốn giết bà, bà thế nhưng đối với Tiểu Chủ Tử này còn tìm mọi cách duy hộ, Tam hoàng tử cảm thấy còn không bằng Chương Vân Kiệt cho Cố thị thoải mái một chút thì tốt hơn.
Ba ngày sau, lúc Chương Vân Kiệt đi đến phòng nhỏ không nhìn thấy thi thể Cố thị, mới cảm thấy hỏng rồi, trong lòng cũng có chút hối hận nên sớm giải quyết Cố thị. Nhưng dù hối hận lúc này đã là vô ích, thị vệ Tam hoàng tử tìm được Chương Vân Kiệt trước khi hắn rời đi, bắt được hắn, hơn nữa nói ra thân phận chân thật của hắn. Chương Vân Kiệt vừa bắt đầu còn tìm mọi cách nguỵ biện, nhưng sau đó người nọ xách ra Cố thị bị trói chặt, Chương Vân Kiệt lập tức xụi lơ trên mặt đất. Hắn ác ngoan nhìn chằm chằm Cố thị, hận không thể giết bà. Cố thị bị hận ý trong mắt hắn hù dọa, lúc này mới phát giác tiểu chủ tử chính mình một tay chăm sóc lớn lên là thật muốn mạng của mình. Nghĩ tới đây, hận sao lúc xưa không tự sát cho rồi.
"Chớ trợn mắt nhìn, ma ma này tuy mạnh miệng nhưng cũng chưa nói gì." Người thị vệ kia xem thường nói, thuận tiện lôi khăn lau trong miệng Cố thị.
Cố thị nằm trên mặt đất, con mắt nhìn qua Chương Vân Kiệt cách đó không xa, nước mắt càng không ngừng chảy. Hồi lâu, bà mới hỏi: "Có phải hay không con tiện nhân Tống thị kia cáo mật?"
"Ta làm sao biết đó là người nào, Tống thị là ai?" Thị vệ gãi gãi đầu, nghĩ thầm nói như vậy còn có một người cũng biết chuyện này, có phải cũng nên bắt lại?
Cố thị phi khạc một bãi đàm, mắng: "Chính là Hoa Hồng cô nương ở Vạn Xuân viện, có phải hay không con tiện nhân kia nói? Không đúng, con tiện nhân kia bị ta độc câm rồi, nàng lại không biết chữ, không nói ra. . . . . . Vậy là ai? Chẳng lẽ người bên cạnh con tiện nhân Điền Thị kia còn chưa có chết tuyệt? Nhận ra chúng ta?"
"Ngươi đừng đoán, không có người nào nói cả, ngươi vốn là người đắc lực bên cạnh Tứ phu nhân, người biết không ít, cho dù ngươi hiện tại không phải chương gia hạ nhân, nhưng là chỉ cần thấy được ngươi, nhận được người có khuôn mặt tương tự Chương tứ thiếu gia bên cạnh ngươi, còn có cái gì không biết?" Chân Duyên Đào từ phòng ngoài đi ra, không muốn nghe Cố thị liên lụy Dương Khang An, cùng Dương Khang An mấy năm tình cảm thầy trò, không muốn liên lụy đến đồ đệ ngốc của mình.
Nghe được như vậy, Cố thị chợt thất thần, Chương Vân Kiệt càng thêm hối hận, sớm biết. . . . . . Sớm biết đã giải quyết Cố thị cũng sẽ không có ngày bị phơi bày như vậy.
"Thiếu gia, người làm rất đúng, người sớm nên giết lão nô a! Người chính là không đủ hung ác tàn nhẫn, lòng của người vẫn còn quá mềm. . . . . ." Cố thị nhìn ánh mắt hung tợn của Chương Vân Kiệt cười nói. Nói xong, ngẹo đầu, một cỗ đỏ thẫm từ trong miệng chảy ra, Cố thị thế nhưng cắn lưỡi tự sát rồi. Chương Vân Kiệt cắn môi, nhìn Cố thị cách đó không xa, trong lòng sốt ruột không thôi. . . . . .
Sau đó, Chân Duyên Đào tìm được Dương Khang An, nói cho hắn biết sau này ở lại Ký Thành, hảo hảo mà sống, chuyện bên ngoài, để cho hắn chớ quan tâm. Chương Vân Kiệt đối với Tam hoàng tử có chỗ hữu dụng, như vậy hắn hiện tại vẫn sẽ sống tốt, người này tâm quá ác, ngộ nhỡ biết là do Tử Lan phơi bày thân phận của hắn, đoán chừng sẽ liều lưới rách cá chết.
“Kia đệ đệ làm sao bây giờ?” Tử Lan cắn môi hỏi.
Chân Duyên Đào siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Bình Bình, cười nói: "Khi đó hắn mới năm tuổi, căn bản cũng không nhớ diện mạo của Thạch Lâm, cộng thêm Thạch Lâm là cháu ngoại Trần đại nhân, cho nên hắn sẽ không nghĩ tới Thạch Lâm chính là đứa bé kia, các ngươi cũng không cần lo lắng. Lại nói nhiều người cũng trùng tên Thạch Lâm."
Tử Lan nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, chân sư phụ vẫn đối với tướng công rất tốt, nói vậy sẽ không lừa gạt mình. Sau đó Chân Duyên Đào còn nói cho Tử Lan biết đã tìm đượcTống thị, nhưng bây giờ nàng là một gái làng chơi giang hồ, không đủ chứng cứ, để cho bọn họ không nên quá lo lắng.
Tử Lan tâm căng thẳng, ban đầu Tống thị muốn chính mình tự đi cái loại địa phương đó. Kết quả đi vào cũng là chính nàng, đây thật là tạo hóa trêu ngươi a!
Nghe Chân Duyên Đào nói, Dương Khang An liền dẫn Tử Lan cùng nữ nhi rời đi, trước khi đi, Tử Lan rốt cuộc không yên lòng, lặng lẽ giao Giải Độc Hoàn cho Thạch Lâm cùng Dương Dật an còn có biểu đệ Khương Thế Phồn một người hai hoàn, để cho bọn họ ngàn vạn cẩn thận. Dương Khang An lại từ chỗ Tử Lan đưa hai hoàn cho Chân Duyên Đào, để cho ông vạn bất đắc dĩ hãy dùng, cũng đừng tiết lộ từ nơi nào có được, Chân Duyên Đào nhất nhất đồng ý. Mấy năm này ở Ký Thành dạy Dương Khang An, thân thể ông từ từ chuyển biến tốt, ông làm sao lại không biết, cũng chính bởi vì Dương Khang An đối với ông hiếu thuận, để cho ông dốc hết toàn lực dạy dỗ, cũng nói hết lời hữu ích với Tam hoàng tử, để Tam hoàng tử hiểu người này có tài, nhưng không có bất luận uy hiếp gì.
Hai năm sau, dưới sự nhắc nhở của trần Văn Thanh, Thạch Lâm cùng Dương Dật an đều vì tham gia khoa cử, ở thư viện tiếp tục miêu đầu khổ học, cùng năm, Điền Thành văn khảo được nhị giáp Tiến Sĩ, vào triều làm quan. Tử Lan vuốt bụng mình tròn vo nhìn Ngũ Sơn rất nghiêm túc dạy bảo Bình Bình biết chữ, trong lòng mềm rối tinh rối mù, lúc này Chương Vân Kiệt có kết cục gì, đã cùng bản thân không hề có quan hệ rồi.
Cùng năm, Khương Trần Thị hướng Tử Lan biểu đạt muốn Khương Di tuyết gả cho Dương Dật An, lúc Tử Lan hỏi thăm Dương Dật An, nhìn hắn sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng vui mừng, Dương Khang An gật đầu đồng ý, cầu hôn biểu muội cho tiểu thúc, định ra hôn sự hai người, đồng thời bắt Dương Dật an cam đoan chỉ có Khương Di Tuyết, nếu qua bốn mươi tuổi không con mới được nạp thiếp, nếu không cả đời không được nạp thiếp. Dương Dật an không chút do dự liền gật đầu ứng hạ.
Khương Trần Thị vốn cũng không nghĩ muốn đem nữ nhi gả cho Dương Dật an, nhưng vì nữ nhi thích, lúc Trần La thị hồi kinh, Khương gia xảy ra một chút chuyện, Khương Trần Thị không thể để tâm đến nữ nhi, vì vậy để nàng ở nhà mẹ đẻ, vốn muốn ở kinh thành, mượn danh tiếng ca ca, có thể tìm cho nữ nhi một hộ trong sạch, kết quả lại không nghĩ đến, chờ đến lúc trượng phu nhờ ca ca giúp đỡ làm quan ở kinh thành, cả nhà dời đến kinh thành, mới biết Khương Di tuyết thế nhưng đối với Dương Dật an khi đi cùng Thạch Lâm đến Trần gia, hai người đã có lòng ái mộ lẫn nhau. Nếu là nữ nhi coi trọng chính là Thạch Lâm, Khương Trần Thị cũng không có ý kiến gì, nàng từ nhỏ kính trọng ca ca, cho nên đối với Thạch Lâm có mặt mũi tương tự với ca ca rất có hảo cảm, nhưng là. . . . . .
Bởi vì đau lòng nữ nhi, chủ động xin gả lại không được tự nhiên, Dương Dật an lại nghiêm túc quỳ gối trước mặt mình thề cuộc đời này chỉ có nữ nhi một người, ác cảm dần biến mất! Cũng bởi vì như thế, Khương Trần Thị bắt đầu từ từ thích con rể tương lai không xuất chúng này.
Thạch Lâm cùng Dương Dật an cùng năm, so Dương Dật an còn lớn hơn một tuổi, chờ hôn sự Dương Dật an cùng Khương Di tuyết định ra rồi, tự nhiên hôn sự của Thạch Lâm cũng bị để ý, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn không có người thích hợp, cho đến sau này Trần Văn thanh dưới chủ ý của Tam hoàng tử cứu trưởng tử Trấn Viễn tướng quân, hai nhà giao tình sâu hơn, trong lúc vô tình Tướng quân phu nhân Lý thị từ Khương Trần Thị biết được lời thề của Dương Dật An, hơn nữa biết được cháu ngoại bà (Thạch Lâm) cũng có ý tưởng như vậy, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vì vậy có ý định. . . . . . Trấn Viễn tướng quân cũng coi như kính trọng vợ cả, nhưng nữ nhân bên cạnh thật là không ít, nếu không, nhi tử cũng sẽ không thiếu chút nữa bị hại.
Thạch Lâm tài mạo đều là thật tốt, cộng thêm có cữu cữu Trần Văn thanh giúp đỡ, chỉ nhìn một cách đơn thuần Trần La thị cùng Khương Trần Thị hai người đối với hắn thương yêu không hết, Lý thị sau khi về nhà thấy nữ nhi ngây thơ của mình, trong lòng quyết định.
Sanh xong trưởng tử, còn chưa ra tháng, thì đã nhận được thư Trần La thị, nói là hôn sự Thạch Lâm đã định ra rồi, đối phương cô nương như thế nào như thế nào tốt. . . . . .
Tử Lan dở khóc dở cười cầm thư Trần La thị toàn khoe khoang khích lệ, cau mày nói với Dương Khang An: "Tướng công, cha nơi đó. . . . . .Chàng đi nói đi. . . . . ."
Trần La thị giúp Thạch Lâm định ra hôn sự, mới nhớ tới đây là đứa nhỏ của Thạch gia, bèn uy hiếp Trần Văn thanh viết thơ giải thích cho Thạch Hữu Lương, nói bởi vì nguyên nhân Chương Vân Kiệt, cho nên Thạch Hữu Lương không tiện lộ diện, mình mới giúp Thạch Lâm đính hôn. . . . . .
Nhi tử đính hôn rồi, đối phương còn là tiểu thư nhà Tướng quân, Thạch Hữu Lương nơi đó có cái gì không hài lòng, cảm kích còn không kịp. Lúc Tử Lan ra tháng ôm nhi tử, dắt nữ nhi trở lại Thạch gia, thấy Thạch Hữu Lương cười hả hê, cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Tiểu thư nhà Trấn Viễn tướng quân, kiếp trước Tử Lan đã từng thấy qua, là một tiểu cô nương khả ái, mặc dù có chút ngây thơ, có chút ham chơi, nhưng lại không có khuyết điểm gì lớn, xứng Thạch Lâm, đúng là gả thấp.